1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 73 : Dự Tiệc

      “Nhã Nghiên.” Hải Nhạc gật gật đầu, “Nhã Nghiên, đây là bác Hà Gia Hào tổng giám đốc công ty Thịnh Đạt Hoa, bác Hà, đây là Hứa Nhã Nghiên cậu của cháu.”

      Nhã Nghiên cũng nhìn lại thấy người này quen quen, nghe đến họ Hà, lập tức nghĩ tới tin đồn chọn diễn viên gì đó.

      “Chào bạn Hứa.” Hà Gia Hào , sau đó lại xoay qua với Hải Nhạc, “Bạn Tạ à, đừng do dự nữa, quảng cáo này có cát-sê rất cao, chúng tôi chắc chắn bạc đãi bạn đâu.”

      “Cái gì? Hải Nhạc? Cậu được chọn trúng?” Nhã Nghiên kinh ngạc la lên.

      “Tớ có nhận lời.” Hải Nhạc .

      Nhã Nghiên trách cứ: “Tại sao cậu lại nhận lời chứ, nhận lời , tớ nghĩ chụp quảng cáo cực kì vui cho xem.”

      “Nhưng mà…” Hải Nhạc do dự chút, “Tớ sợ đến lúc đó mẹ tớ với hai cho đâu.”

      Nhã Nghiên đẩy cái: “Aizzzzz, bây giờ cậu mười sáu tuổi rồi, có nhiều chuyện cậu hoàn toàn có thể tự tớ quyết định mà! Tớ ủng hộ cậu! !”

      Hải Nhạc phải động lòng, nhưng vẫn lo lắng có khả năng mẹ và Tạ Thư Dật đồng ý.

      Hà Gia Hào tiếp tục hát đệm: “Chính xác, bạn hoàn toàn có thể tự mình quyết định! Như vầy , hôm nay có thể dẫn bạn tham quan công ty của chúng tôi vòng trước, trùng hợp tối nay cũng là tiệc kỉ niệm công ty chúng tôi tròn ba mươi năm từ ngày thành lập, rất náo nhiệt, tôi mời hai bạn nhé, thế nào? Đến lúc đó bạn hãy tiếp tục suy nghĩ được ?”

      Hải Nhạc nghĩ nghĩ rồi : “Nhưng mà, tớ hứa với hai mỗi ngày phải về nhà sớm rồi.”

      Nhã Nghiên lắc lắc đầu : “Cậu cần phải sợ ấy như vậy, cứ tìm đại lý do gì đó thôi, cứ là tiệc sinh nhật cậu cùng lớp a, được, vậy là được rồi.”

      Hà Gia Hào nhìn Nhã Nghiên đầy tán thưởng, với : “Bạn Hứa, bằng , hai bạn cùng quay , trong đó có nữ phụ, chọn bạn .”

      Nếu để cho bé trước mặt này tham gia chung, phỏng chừng bé này có thể lay chuyển bạn Tạ tham gia quay quảng cáo!

      vậy chăng? Vậy tốt quá!” Nhã Nghiên vừa mừng vừa sợ, “Hải Nhạc, , , tụi mình cũng có đôi a!”

      “Nhưng mà, cần báo trước tiếng với ba mẹ và mấy sao?” Hải Nhạc do dự.

      “Aizzzzz, tiên trảm hậu tấu , đến lúc đó tụi mình có ký, bọn họ cũng gì được nữa, , là công ty Dove a, phải công ty bé gì, có gì đáng lo hết, tối nay tụi mình thưởng thức tiệc kỉ niệm của Thịnh Đạt Hoa trước .” Nhã Nghiên .

      Hải Nhạc nghĩ nghĩ, dù sao cũng phải là mình , có Nhã Nghiên chung, cũng có gì phải sợ, hơn nữa, cũng rất tò mò cái quảng cáo này quay như thế nào.

      “Được rồi.” gật đầu.

      “Vậy tốt quá, buổi tối ở trong bữa tiệc, tôi đưa kịch bản quảng cáo cho các bạn xem, tiện tay thảo luận vấn đề cát-sê luôn, các bạn nghĩ sao?” Hà Gia Hào mừng như điên.

      “Vâng.” Nhã Nghiên gật đầu.

      “Vậy, các bạn có lễ phục tham gia đêm nay tiệc kỉ niệm tối nay chưa?” Hà Gia Hào hỏi, “Hi vọng các bạn có thể trang điểm xinh đẹp chút, nếu như các bạn thấy được, tốt nhất là kí hợp đồng ngay tối nay luôn, mấy ngày nữa lập tức vào quay, tôi bắt đầu có cảm giác thể đợi được rồi, cho các bạn biết, lần quay quảng cáo này, chúng tôi phải mời đạo diễn Đường Nhân Kiệt tiếng tăm lừng lẫy đến quay đó nha, ông ta chính là đạo diễn người Hoa nổi tiếng nhất a.”

      “A?”

      “A!”

      Hai bé kinh ngạc hét rầm lêm .

      “Đường Nhân Kiệt a! Đường Nhân Kiệt a!”

      “Bọn cháu có lễ phục, chuyện lễ phục của bọn cháu bác cần lo lắng!” Nhã Nghiên vui mừng .

      , bọn mình chọn lễ phục thôi! Bọn mình qua xin phép thầy Thích !” Nhã Nghiên vừa vừa sáp lại, kéo Hải Nhạc .

      Hà Gia Hào vội vã theo sau hai người, vừa gọi điện thoại: “Toàn bộ rút hết, cần tìm nữa, tôi tìm được rồi!”

      Khi Thích Hán Lương biết nguyên nhân hai người xin nghỉ, cũng ngây cả người, nhìn Tạ Hải Nhạc, vuốt cằm, trầm ngâm.

      lâu sau, cười với các : “Để tôi cùng các em đến tiệc kỉ niệm , tôi làm tùy tùng cho các em vậy, các em muốn mua lễ phục, tôi cũng phải theo sát, tôi có xe, tùy các em muốn đâu cũng được, hơn nữa, tôi rất có khiếu thẩm mỹ nha.”

      vậy ạ? ảnh hưởng đến thời gian của thầy chứ ạ?” Hải Nhạc thấy thầy giúp các như vậy, có chút ngượng ngùng.

      sao, các em là học trò của tôi, sau này nếu các em nổi tiếng, tôi là thầy của các em, mặt tôi cũng được dát vàng ké.” Thích Hán Lương .

      ra, chỉ muốn có cơ hội ở chung với Hải Nhạc, thời cơ tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua?

      Tất cả mọi người bật cười.

      Thích Hán Lương thu lại nụ cười, hỏi: “ ba mẹ các em, có đồng ý cho các em quay quảng cáo này ?”

      Hải Nhạc cúi đầu, trong lòng tự nhiên chột dạ.

      “Tôi nghĩ ba mẹ thành vấn đề, chúng tôi là công ty lớn chính cống, đạo diễn quay quảng cáo lại là Đường Nhân Kiệt, ba mẹ nào có thể từ chối chứ?” Hà Gia Hào tự hào quảng cáo.

      Thích Hán Lương nhìn cái : “Chỉ sợ ông vẫn chưa biết xuất thân gốc gác của hai này , nhà chúng nó có thiếu tiền đâu.”

      Hải Nhạc sợ Thích Hán Lương ra thân phận của và Nhã Nghiên, vội vàng : “Thầy ơi! Nhà tụi em đúng là thiếu tiền , nhưng mà, tụi em vẫn muốn có những cơ hội ngàn năm có như vầy, điều này có thể trở thành kỉ niệm đẹp nhất tuổi học trò của bọn em, bọn em muốn xem sao! Bọn em muốn tự mình qua trước xem thử, đến lúc đó, bọn em trưng cầu ý kiến ba mẹ sau, chuyện này, xin thầy cứ yên tâm!”

      Thích Hán Lương thấy như vậy, cũng gật đầu: “Được rồi, đây là chuyện của các em, các em tự quyết định.”

      Khi Hải Nhạc kéo tay Thích Hán Lương, xuất trước khách sạn Rome Holiday cử hành tiệc kỉ niệm Thịnh ạt Hoa tròn ba mươi năm, trong lòng vừa hồi hộp, lại có hơi tò mò.

      Nhã Nghiên kéo Hà Gia Hào ở phía trước, quay đầu lại nhìn Hải Nhạc, giơ tay thủ thế chữ V bơm hơi cho .

      Thích Hán Lương nhàng nắm bàn tay nơi khuỷu tay chặt, giọng : “Đừng lo lắng như vậy, tất cả có tôi ở đây, em cứ nghĩ thầm là ai chú ý em cả, cho dù có chú ý đến em nữa, cũng ai quen em, như vậy em còn lo lắng như thế này nữa.”

      “Dạ.” Hải Nhạc gật gật đầu, hít sâu vài cái, nhấc giày cao gót lấp lánh theo Thích Hán Lương từ từ đến gần đám đông.

      Hà Gia Hào mang hai người Hải Nhạc thẳng đến cao ốc Thịnh Đạt Hoa, giới thiệu Hải Nhạc và Nhã Nghiên cho tổng giám đốc Thịnh Đạt Hoa là Thịnh Bắc Tề.

      Thịnh Bắc Tề vừa nhìn thấy hai nương quá chuẩn, long tâm đại duyệt, bảo Hải Nhạc Nhã Nghiên đưa ra điều kiện.

      Thích Hán Lương đứng bên mở miệng: “Trước hết cho chúng tôi xem ý tưởng quảng cáo của ông , chúng tôi muốn xem xem có phù hợp với hình tượng hai nhóc này hay .”

      “Đương nhiên, chúng ta qua bên này chuyện.” Thịnh Bắc Tề mang họ tới căn phòng riêng của khách sạn.

      Vài người ngồi tụm quanh cái máy tính xem ý tưởng.

      Quảng cáo này, giống như bộ phim ngắn, nội dung phim là có hai là bạn thân, kết quả cùng thích thằng con trai (đến khẩu vị cũng giống nhau, ghê !), nhưng người con trai này chỉ thích vai nữ chính của Hải Nhạc, Valentine tặng cho hoa hồng và chocolate, thích luôn loại chocolate này, hai người hẹn ước cùng nhau, nhưng, vì bệnh tim của mình, muốn liên lụy nam chính, mượn thằng con trai khác chia tay với người mình , sau đó, lại bay qua Mỹ làm giải phẫu, kết quả, giải phẫu rất thành công, tiếp tục ở lại Mỹ du học. Sau khi về nước, phát nam chính quen với bạn thân trước kia của mình, nam chính với những lời khó nghe, lại bị đau lòng rời , khi nam chính nghe được tình địch giải thích chuyện năm đó, mới biết chân tướng tình, chạy tới sân bay radio hi vọng có thể tha thứ, chỉ muốn nhờ bạn để kích thích mà thôi, hề quen với kia, nếu như tha thứ cho , cũng muốn ở lại, xin nhận lấy món quà tặng rồi hãy , vẫn luôn tránh mặt ra đối diện với , tặng cho hộp chocolate, bóc viên đặt vào miệng, vẫn là hương vị thích nhất năm đó, rơi lệ, nam chính đứng trước mặt rất nhiều người, cầu hôn với , từ hộp chocolate này thấy được người nam chính , gật đầu nhận lời , từ đó về sau hai người hạnh phúc bên nhau trọn đời.

      “Lãng mạn quá! Lãng mạn quá a!” Nhã Nghiên cảm động la hét.

      Hải Nhạc cũng vui vẻ gật đầu.

      Mặc dù chỉ là quảng cáo, nhưng, những nhân vật trong quảng cáo này, làm cho rất thích a! diễn chắc rồi!

      “Vậy xin hỏi, vai nam chính trong quảng cáo, định để cho ai diễn? Chúng tôi muốn biết.” Thích Hán Lương .

      Hai nương xoay mặt nhìn nhau, các chỉ mải phấn khích, cũng chưa nghĩ đến vụ vai nam chính là do ai diễn.

      “Nam chính chúng tôi chọn người rồi, quyết định chọn ngôi sao thần tượng của cuộc thi chọn thần tượng “ lần là nổi tiếng” Thường Hàn diễn nhân vật nam chính, ít nhiều gì chúng ta cũng phải chú ý hiệu ứng ngôi sao chút, thể tất cả đều dùng người mới bắt đầu làm cho khán giả cảm thấy xa lạ, tôi tin rằng, quảng cáo này, có thể giành giải thưởng “Olive vàng” dành cho quảng cáo, chúng ta phải cố lên!” Hà Gia Hào .

      “A! Quá dữ! Thường Hàn a! Thường Hàn đẹp trai lắm đó nha!” Hai nhóc lại hoan hô nhảy nhót.

      ngờ lần đầu tiên bọn cháu vào nghề lại có thể hợp tác cùng với Thường Hàn, trong lòng đúng là có hơi bấn loạn, bọn cháu chút kinh nghiệm biểu diễn cũng có.” Vui vẻ xong Hải Nhạc lại đăm chiêu ủ dột.

      thành vấn đề, chúng tôi tiến hành loạt huấn luyện kiêm đóng gói cho các cậu trước, cái này cậu yên tâm, chúng tôi xuất vốn lớn như vậy, cho phép quảng cáo này thất bại đâu.” Thịnh Bắc Tề .

      “Vậy là tốt rồi, vừa là thầy giỏi, vừa là ngôi sao nổi tiếng.” Thích Hán Lương rất hài lòng, “Chúc mừng hai vị, may mắn quá.”

      “Vậy chờ đến ngày mai, hai người các cậu sang đây xem thử hợp đồng, nếu cảm thấy thích hợp, lập tức ký luôn. Đến lúc đó lại bắt đầu loạt huấn luyện.” Hà Gia Hào .

      “Dạ dạ.” Hai gật đầu liên tục.

      Bỗng nhiên, Thịnh Bắc Tề có điện thoại, sau đó xin lỗi với mọi người: “Có khách rất quan trọng đến đây, tôi phải ra ngoài.”

      “Chúng ta cùng nhau xuống .” Thích Hán Lương .

      Kịch bản xem, thứ cần biết, tất cả mọi người đều biết, song phương đều đạt đến thỏa thuận, thang máy trở lại lầu 3, đoàn người lại trở về tiệc rượu lần nữa.

      “Ai da, Tạ phu nhân, Tạ thiếu gia, có đón tiếp từ xa, có đón tiếp từ xa!” Thịnh Bắc Tề vội vàng về phía hai người bị người ta bao vây đứng giữa tiệc rượu.

      Khi Tạ Hải Nhạc nghe thấy Thịnh Bắc Tề gọi “Tạ phu nhân” và “Tạ thiếu gia”, giật bắn cả người, khi tập trung nhìn lại, phải mẹ với Tạ Thư Dật còn ai?! sợ tới mức lòng bàn tay cũng gần lạnh như băng!

      Nên nhớ rằng, lúc đó khi gọi điện cho mẹ với Tạ Thư Dật luôn miệng sinh nhật bạn cùng lớp, chưa từng nghĩ đến chuyện hai người họ xuất ở tiệc kỉ niệm sinh nhật Thịnh Đạt Hoa!

      “Nhã Nghiên, chết tớ rồi! Chết tớ rồi!” Hải Nhạc với Nhã Nghiên bên cạnh.

      “Sao thế?” Nhã Nghiên hỏi.

      Hải Nhạc hất hất cằm về phía trước, Nhã Nghiên cũng thiếu chút nữa giật tớ la lên.

      “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Thảm rồi, tớ sợ ba tớ cũng tới mất, tại sao lại nghĩ tới chuyện bọn họ có thể cũng xuất ở chỗ này chứ?” Nhã Nghiên cũng gấp đến mức xoay vòng vòng.

      Thích Hán Lương cũng thấy, nhưng, cũng gì, muốn nhìn xem rốt cuộc bé này xử lí như thế nào.

      “Chúng ta chạy ra nhanh lên, nếu như bị mẹ tớ với người kia nhìn thấy, tớ chắc chắn chết rất rất thảm cho coi!” Hải Nhạc liên tục kêu khổ.

      “Lúc này , còn đợi khi nào?” Nhã Nghiên đồng ý.

      “Vậy, tôi cùng với các em .” Thích Hán Lương .

      Mẹ Hải Nhạc có mặt, cũng dám khinh suất.

      Ba người muốn rời thần biết quỷ hay, bỗng nhiên, sau lưng truyền đến thanh lạnh lùng: “Tạ Hải Nhạc, tiệc kỉ niệm sinh nhật Thịnh Đạt Hoa chính là tiệc sinh nhật bạn cùng lớp mà em sao?”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 74 : Em Làm Cho Thất Vọng!

      Oa oa oa, bị phát rồi! Tạ Hải Nhạc gần như cong chân sắp trốn.

      “Tạ Hải Nhạc, đừng mong chạy! Tại sao em lại xuất ở chỗ này? Phải ràng cho và dì nghe!” Tạ Thư Dật lại có thể nhìn ra ý đồ của , .

      Mẹ Hải Nhạc cũng kinh ngạc hỏi Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, cho mẹ biết, làm sao con lại xuất ở trong này? phải con với mẹ là con qua nhà bạn cùng lớp sao?”

      Lại quên mất còn mẹ ở đây, cái này, thảm rồi, nếu mẹ biết dối mẹ, chắc chắn rất đau lòng! Tạ Hải Nhạc thầm kêu khổ, chỉ có thể cứng đơ xoay người.

      Nhã Nghiên thấy Tạ Hải Nhạc giống như sợ tới mức cũng được nữa, ai, bình thường chắc là ngoan quá đáng đây mà, chắc là cho tới bây giờ cũng chưa từng làm loại chuyện phụng dương vi này quá?

      thở dài hơi, vội vàng tiến lên bước, nhàng gọi: “Chào bác, chào Thư Dật ca ca, bọn cháu vốn là muốn qua nhà bạn, nhưng mà, ở trường bọn cháu được Thịnh Đạt Hoa…”

      ai chuyện với em.” Tạ Thư Dật lạnh lùng , tầm mắt tiếp tục dừng lại ở người Tạ Hải Nhạc, “Tạ Hải Nhạc, tự mình .”

      hoàn toàn để Nhã Nghiên và Thích Hán Lương vào mắt, cứ mặc hai người kia đứng ở bên cạnh Hải Nhạc xấu hổ thôi.

      Thích Hán Lương thấy Hải Nhạc vẫn tái nhợt cả mặt, ho khan tiếng, : “Chào bác Tạ, cháu là Thích Hán Lương chủ nhiệm của Hải Nhạc, là vì Hải Nhạc và Nhã Nghiên được Thịnh Đạt Hoa lựa chọn quay quảng cáo mới cho công ty Dove, cho nên, cháu cùng với hai đứa lại đây, ngờ lại gặp phải mọi người trong này, rất đúng dịp, vậy, cháu giao trả hai này lại cho các bác.”

      “Nga, ra thầy là chủ nhiệm của hai đứa này a, kính chào thầy Thích, Hải Nhạc nhà tôi phải nhờ thầy quan tâm.” Mẹ Hải Nhạc thở phào nhõm hơi, còn tưởng rằng là người xấu gì gạt hai nhóc ra đây chứ, ra là thầy chủ nhiệm a, vậy cũng an tâm.

      Tạ Thư Dật hừ lạnh tiếng, : “Đúng vậy a, thầy Thích đúng là đủ quan tâm quá, nhưng mà, thầy cũng phải biết rằng quyền hạn của thầy chỉ giới hạn ở trong trường học, thầy lại mang theo hai học sinh ra vào sau giờ học, tôi nghi ngờ thầy có động cơ dụ dỗ bắt cóc!”

      “Thư Dật!” Mẹ Hải Nhạc thấy sắc mặt Thích Hán Lương vì lời của Tạ Thư Dật mà trở nên khó coi, khỏi lên tiếng ngăn cản Tạ Thư Dật, người ta ít nhiều gì cũng là giáo viên chủ nhiệm, Thư Dật cho người ta mặt mũi quá đáng rồi, tính tình của cần phải mài dũa lại.

      Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật lời hơi khó nghe, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích cho thầy tớ: “Thầy Thích chỉ là tốt bụng, con với Nhã Nghiên được tổng biên kịch Thịnh Đạt Hoa nhìn trúng quay quảng cáo cho họ, bọn con muốn tới đây xem tí thôi, mà, mẹ nếu mẹ tin, có thể hỏi tổng giám đốc với tổng giám Thịnh Đạt Hoa mà lúc nãy mẹ mới chào hỏi chút thử!”

      chuyện, hai người kia cũng tới, Thịnh Bắc Tề thấy mọi người đều đứng ở chỗ này, cười hỏi: “Ồ, mọi người đều quen biết nhau a.”

      “Đương nhiên là quen biết, tiểu thư Tạ Hải Nhạc chính là em nhà, đại tiểu thư An Thác, mà vị tiểu thư Hứa Nhã Nghiên kia, là thiên kim đại tiểu thư Hứa gia của chúng ta.” Tạ Thư Dật chậm.

      Thịnh Bắc Tề và Hà Gia Hào giật nảy tớ, hai người ông nhìn tôi tôi nhìn ông, kinh ngạc khó hiểu thôi.

      Khi nhìn thấy tình huống như thế này, phỏng chừng hai vị đại tiểu thư này gạt người nhà tới đây, xem ra, muốn cho các hai cái chụp quảng cáo, chỉ sợ phải uốn lưỡi phen rồi, nên biết rằng hai bé này cũng phải là thân phận bình thường, thể dùng giá thị trường bình thường người các a! Còn nữa, tứ đại gia tộc cho phép thành viên trong gia tộc xuất đầu lộ diện ở trước mặt công chúng, huống chi là hai đại tiểu thư lá ngọc cành vàng đây?!

      Thịnh Bắc Tề hơi hơi đau đầu: “Chuyện này… Tạ tiểu thư lại có thể là Tạ gia đại tiểu thư nhà cậu, Hứa… Hứa tiểu thư cũng là Hứa gia đại tiểu thư? Vậy… lúc nãy hai vị tiểu thư hẳn là nên cho chúng tôi trước tiếng chứ, miễn cho mạo phạm gia tộc hai người.”

      Hải Nhạc ngập ngừng: “ xin lỗi, chúng cháu chỉ là muốn xem trước chút, đến lúc đó lại về nhà với ba mẹ sau, là có lỗi, gây ra rắc rối cho bác Thịnh.”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng : “Em bây giờ lông cánh cứng cáp rồi, chuyện như vậy cũng cần phải hỏi trong nhà tiếng, cứ tự tiện quyết định luôn, hôm nay coi như số em gặp may, là quảng cáo nhà bác Thịnh, nếu như là cái loại công ty lừa đảo bắt tay cùng với vài tên giáo viên bất lương lừa gạt dụ dỗ trẻ em vị thành niên trong trường, em cũng muốn xem trước chút, rồi về nhà với ba mẹ phải ? Tạ Hải Nhạc, em làm cho thất vọng!”

      Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật như vậy, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ: “Mẹ…” Mẹ Hải Nhạc cũng hơi tức giận, lạnh mặt : “ hai rất đúng, loại hành động này của con, ngay cả mẹ cũng có hơi thất vọng!”

      riêng mặt Thích Hán Lương nén được giận, mặt Hà Gia Hào cũng nhịn được, nhưng lại thể giải thích cho , mình dù sao người ta cũng dạy dỗ em con nhà mình.

      Nhìn thấy Hải Nhạc nước mắt ròng ròng, Thịnh Bắc Tề hoà giải: “Chị dâu à, là bọn em nhìn trúng hình tượng cháu nhà phù hợp với quảng cáo, cho nên mới mời bé sang đây xem, thanh niên mà, bé cũng chỉ muốn chứng minh bản thân chút, muốn tự mình giải quyết chuyện này, , bé cũng có xem xong về nhà với mọi người, chị cũng đừng có trách bé nữa, muốn trách phải trách người của bọn em hỏi ràng, vả lại, hai người vẫn chưa có có ký hợp đồng, chỉ là đến xem trước thôi, đừng trách mắng nữa.”

      “Nga, ra là người của các ông nhìn trúng hình tượng hai người bọn nó a, hai xíu, có hình tượng gì mà a?” Con có thể được người ta chú ý, làm mẹ đương nhiên cũng rất vui vẻ.

      Hà Gia Hào thấy mẹ Hải Nhạc cũng tức giận gì nhiều, vội vàng giải thích: “Tạ phu nhân, là bọn tôi nhìn trúng Tạ tiểu thư, chỉ kế thừa vẻ đẹp của bà, nhất là đôi mắt kia, rất giống bà a, bà xem, ánh mắt của ấy trong trẻo, trong đến độ như hồ nước có thể thấy tận đáy, hơn nữa, khí chất người , đặc biệt sạch đặc biệt thuần khiết, lại đặc biệt ngọt ngào đáng , tựa như hoa bách hợp trong mưa làm người ta thấy thấy tiếc a, bà biết chứ, ăn chocolate của chúng tôi xong, mặt liền vẽ ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào, cái loại cười này, phối hợp với khí chất người , làm cho tôi chỉ cần liếc nhìn cái thôi, lập tức la lên trong lòng, đây đúng là hình tượng quảng cáo tôi cần a! Hơn nữa, bà biết đâu, sau khi ăn chocolate xong, lại có thể ra lời quảng cáo tôi tha thiết mơ cũng cầu được a!” Hà Gia Hào xong hơi nhiều lời như thế, dừng lại chút, mọi người nghe vô cùng hăng say, mẹ Hải Nhạc nhịn được giục: “Nó cái gì?”

      “Con… con gì thêm a.” Hải Nhạc cũng gần như nhớ nổi chính mình cái gì, tóm lại vẫn luôn chìm trong niềm vui, quên mất lúc trước mình cái gì rồi.

      Hà Gia Hào thuận tay lấy ly coctail khay nước được bưng qua, nhuận họng, sau đó : “ , ‘chocolate Dove này, là cảm giác của nụ hôn đầu tiên, là mùi vị của nụ hôn đầu tiên?’ Lúc ấy tôi vừa mới nghe cái, như bị sét đánh ngang tai, đó chẳng phải là lời quảng cáo tôi tìm mãi sao? Tạ đại tiểu thư nhà bà, giúp chúng tôi cái đại ân, mọi người xem, tôi mời quay, tôi còn mời ai nữa?”

      Vừa nghe ông như thế, tất cả mọi người đều giật nảy cà mình, ánh mắt nhất loạt chiếu thẳng lên người Hải Nhạc, Hải Nhạc khỏi ôm kín mặt, muốn tìm kẽ đất chui xuống.

      Hải Nhạc, vậy mà dâng nụ hôn đầu tiên rồi, người hôn là ai? Hứa Nhã Nghiên khỏi nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt cũng kiềm được nghiêng đến người Tạ Thư Dật, mà lúc này Tạ Thư Dật cũng dùng loại ánh mắt thể tin được nhìn Tạ Hải Nhạc, chẳng lẽ, cũng phải ấy? Vậy là ai đây?

      Hải Nhạc dâng nụ hôn đầu tiên rồi, chẳng lẽ trong lòng có người thương? Là ai? Là ai chứ? Hẳn phải là Tạ Thư Dật rồi, nếu muốn suy nghĩ, luôn có thể cảm nhận được căm ghét Tạ Thư Dật như vậy, chắc là phải là Tạ Thư Dật đâu? Tạ Thư Dật thích , cũng chỉ là Tạ Thư Dật đơn phương thôi phải ? Thích Hán Lương ngổn ngang suy nghĩ, tâm tình phức tạp nhìn Hải Nhạc, thấy Hải Nhạc thẹn thùng xấu hổ, trong lòng cũng càng thêm buồn bực.

      Mà mẹ Hải Nhạc nhìn con , mặt lộ ra lo lắng, bà nghĩ tới biểu của Hải Nhạc ở sau sinh nhật, đúng là rất giống triệu chứng của bệnh thất tình, tuy rằng sau đó cũng từ từ hồi phục hết, nhưng, khó đảm bảo nó có thể quên được đứa con trai kia, có lẽ, trong lòng nó vẫn luôn nhớ , cái này làm sao mà tốt cho được chứ?

      Cảm giác của nụ hôn đầu tiên, mùi vị của nụ hôn đầu tiên? viên chocolate, lại có thể khiến cho cảm khái như vậy, chẳng lẽ, hề căm ghét nụ hôn của như thể ra sao? Ngẫm lại, lần đầu tiên hôn , lại là cưỡng hôn ở trong phòng rửa tay!? Lúc ấy còn thưởng cho cái tát, bằng , đó cũng phải là nụ hôn đầu của , mà là thằng con trai từng hôn trước cả chăng? Là Hứa Chí Ngạn? Là Hứa Chí Ngạn sao? Tạ Thư Dật suy nghĩ lung tung trong lòng, cỗ chua nồng nháy mắt tràn ngập trái tim của .

      Nếu phải là , nếu phải là , muốn tìm ra thằng kia tính sổ! Tạ Thư Dật tự chủ được nắm chặt hai đấm tay.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 75: Ba Quá Nuông Chiều Nó

      Tạ Thư Dật lạnh giọng : “Nhưng, tứ đại gia tộc chúng tôi có quy tắc, bất cứ ai cũng được tùy tiện xuất đầu lộ diện trước công chúng, đừng chi là quay quảng cáo.”

      Mẹ Hải Nhạc cũng trầm xuống, là đúng , cho dù năm đó bà cùng Tạ Trường Viên kết hôn, cũng giữ kín ra cho bên ngoài biết, những người biết được, cũng chỉ là tầng lớp mà thôi, tất cả mọi người đều là người có địa vị, mà tứ đại gia tộc lại là đỉnh kim cương của kim tự tháp, là tứ đại gia tộc mà ai cũng chỉ dùng ánh mắt nhìn lên để giao tiếp, muốn tham gia vào trong phạm vi của tứ đại gia tộc là cực kì khó khăn, còn ai dám huyên thuyên lải nhải với tứ đại gia tộc nữa chứ.

      “Nhưng mà… thể ngoại lệ sao? Em rất muốn làm thử mà?” Tạ Hải Nhạc nhìn Tạ Thư Dật cầu xin.

      được, em họ Tạ, thể phá hỏng quy củ!” Tạ Thư Dật to.

      Trong lòng Hải Nhạc tức muốn chết, lại thấy mẹ vẫn hề hé răng, “được”, cũng hề là “ được”, nhưng rất hiểu mẹ, mẹ có khi lời nào, cũng có thể là đồng ý với Tạ Thư Dật.

      Để có thể giành được cơ hội này, ngẩng đầu, với Tạ Thư Dật: “Em họ Tạ, nhưng, ở Tạ gia, ba là lớn nhất, cho cũng sao, em tìm ba cái !”

      Tạ Thư Dật nghẹn họng phát, cũng dám mang ba ra dọa ! Lá gan lại to lên nữa rồi!

      liếc Thích Hán Lương cái, chẳng lẽ, là vì có làm chỗ dựa sao?

      Tuy rằng cùng trường, nhưng vẫn cùng khoa, người có cơ hội tiếp cận nhiều nhất, chính là Thích Hán Lương, là chủ nhiệm của , nhưng, dựa vào trực giác của đàn ông, Thích Hán Lương đối với Hải Nhạc, phải là tình cảm giữa thầy với trò đơn giản như vậy! chừng, thậm chí lợi dụng ưu thế nghề nghiệp, dám đánh cắp nụ hôn đầu tiên của Hải Nhạc từ lâu rồi!

      “…!” Tạ Thư Dật tự chủ được bật thốt.

      “Thư Dật, sao con dám mắng em như vậy?” Mẹ Hải Nhạc nhịn được nhíu mày.

      Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật mắng như thế trước mặt đám đông, sớm “hoa dung thất sắc”, nước mắt kềm được liền chảy xuống.

      dậm chân, chạy ra khỏi tiệc rượu.

      “Hải Nhạc! Hải Nhạc!” Mẹ Hải Nhạc cùng cả đám Thích Hán Lương, Nhã Nghiên đều chạy theo.

      Tạ Thư Dật vẫn đứng đó, trong lòng có chút hối hận, chỉ là hơi tức giận trong lòng, cũng phải cố ý mắng , phải thế.

      “ Ba, cho con , cho con mà? Con thấy quay quảng cáo vui lắm, hơn nữa, lại là đạo diễn lớn, còn có đại minh tinh, con rất rất muốn thử, ba, cho con mà? mà? Con nghe lời, con trì hoãn bài học bài tập lớp, ba, cho con nha, cho con nha.” Hải Nhạc ngấy nghiêng qua nằm lên người ba Tạ giường y như con mèo meo meo.

      Tạ ba ba xoa đầu , sủng nịch : “Nhưng mà, còn có tổ quy ở đó, ba thể vi phạm tổ quy a.”

      Hải Nhạc đáng thương nhìn Tạ ba ba: “ ba, con thể ngoại lệ chút sao, cho cùng, con cũng phải là con ruột của ba, tuy rằng lấy họ Tạ, nhưng dù sao với ba cũng chỉ là con nuôi mà thôi, mang huyết thống Tạ gia a, ba, ba cho con mà.”

      Tạ ba ba vừa nghe như thế, trầm mặt xuống: “Nhạc Nhạc! ba rất thương con, xem con như con ruột mà đối đãi, nếu con xem mình như thành viên trong nhà họ Tạ chúng ta, ba lại càng cho con nữa, nếu để cho con , đến lúc đó con còn tưởng rằng ba xem con như con !”

      Hải Nhạc thấy mình vẫn chọc ba giận, khỏi vội vàng giải thích: “Con mặc dù con phải là con ruột của ba, nhưng mà, con biết ba đối với con như đối với con ruột a, ba mắng hai, nhưng cho tới bây giờ ba đều chưa từng mắng con lần, con luôn biết hết, ba, nếu ba cho con quay quảng cáo, con đem tiền kiếm được đưa cho ba hết, con kiếm tiền, con dùng năng lực của mình hiếu kính ba nha, ba, ba cho con nha.”

      nũng nịu mềm giọng làm nũng Tạ ba ba.

      “Nga? ra là con muốn kiếm tiền cho ba dùng a?” Tạ ba ba nở nụ cười, “Đúng là con có hiếu a, đề ba nghĩ xem, coi có nghĩ ra cái biện pháp gì , con cứ chờ vài ngày .”

      “Thôi mà, bây giờ ba cho con luôn nha, cho con mà nha? Nghĩ lại, ta muốn là đem hình quảng cáo chụp Mỹ Mỹ , người ta đâu có, ngươi mặt cũng có quang nha.” Tạ Hải Nhạc “rèn sắt khi còn nóng”, “con bảo bên Thịnh Đạt Hoa đừng tiết lộ thân phận của con là được rồi, cứ bọn con là học sinh bình thường với lại người mới là được, ba ba, Nhạc Nhạc rất ít khi xin ba cái gì đúng ? ba chiều con lần này được ?”

      Tạ ba ba lung lay, trầm ngâm.

      “ Ba, thêm vào vài điều kiện với bên Thịnh Đạt Hoa, được tiết lộ thân phận của con với Nhã Nghiên, như vậy, làm phiền đến gia tộc, ba, cho con nha, con kiếm tiền, con đãi ăn tiệc lớn, mời ba với mẹ dùng tiền con kiếm được du lịch, ba, cho con mà.” Hải Nhạc dốc hết toàn lực, chỉ muốn lay chuyển Tạ ba ba.

      Tạ ba ba nghe vậy, lộ ra nụ cười tươi rói.


      “Nhạc Nhạc, xem ra uổng công ba thương con, kiếm tiền nghĩ đến người đầu tiên là ba, còn muốn cho ba tiêu xài, đúng là con ngoan, được rồi, ba cho con đó!” cười lên ha hả.

      Mẹ Hải Nhạc và Tạ Thư Dật lánh ngoài cửa nghe lén câu chuyện nãy giờ, người nở nụ cười sủng nịch, người nhíu mày.

      Cuối cùng, Tạ Thư Dật gõ cửa.

      “Mời vào!” Tạ ba ba .

      Tạ Thư Dật và mẹ Hải Nhạc cùng vào, Hải Nhạc thấy hai người bước vào, ngẩng đầu gọi: “Mẹ, mẹ tới rồi.”

      Nhưng đối với ai đó lại vô cùng hờ hững, sau đó dựa vào lòng Tạ ba ba thị uy với mỗ nhân.

      “ Ba, ba quá nuông chiều nó rồi.” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc tức giận nhìn : “Hứ, nghe lén! Coi chừng lỗ tai dài như con lừa cho xem!”

      Tạ Trường Viên thở dài hơi: “Giờ này ba có thể hiểu được rằng, trong đời quan trọng phải là nghiệp, mà là có thể làm cho gia đình mình cảm thấy được hạnh phúc, nếu như quay quảng cáo mà có thể làm cho Nhạc Nhạc cảm thấy vui vẻ, cứ để cho nó , trách nhiệm của ba là phải làm cho các con cảm thấy hạnh phúc và thoải mái, nó có thể tự mình tìm được niềm vui, ba làm sao có thể nhẫn tâm cướp niềm vui của nó chứ?”

      Bệnh nặng trận, giúp cho Tạ Trường Viên thấy ra được rất nhiều chuyện, với danh và lợi, tự nhiên cũng thấy phai nhạt rất nhiều, nhân sinh khổ đoản, sung sướng bao nhiêu, bây giờ điều ông quan tâm nhất chính là chung sống với gia đình.

      Tạ Thư Dật nghe ba mình như vậy, trầm mặc.

      Xem ra, Hải Nhạc quay quảng cáo, chắc chắn rồi.

      Mẹ Hải Nhạc cảm động ngồi bên mép giường, đưa tay đặt bàn tay Tạ ba ba, bà phải may mắn biết mấy, mới có thể gả cho người chồng như vậy!

      Hai người nhìn nhau cười, tất cả đều như lắng lại.

      Thấy tình thế này, Hải Nhạc đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, Tạ Thư Dật lập tức ra theo, Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật cứ theo đuôi mình, lại bước nhanh hơn, nhưng, ở cuối hành lang, vẫn bắt được .

      “Cái gì?” Hải Nhạc phẫn nộ trừng .

      “Tạ Hải Nhạc, em giỏi lắm, đến ba mà em cũng dụ được, tôi quá coi thường em rồi.” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc liếc trắng mắt: “Tạ Thư Dật, tôi biết luôn xem thường tôi, nhưng, nên nhớ, nếu tôi là con của mẹ tôi, tôi kém hơn mẹ tôi đâu! Tôi tin chắc sau này tôi lớn lên, tôi cũng có thể trở nên lớn mạnh như mẹ, tôi cũng hoàn toàn có thể tìm được người thương mẹ mẹ giống như ba, cho nên, sau này nếu còn dám dùng ánh mắt xem thường mà nhìn tôi nữa, sai chắc rồi!”

      Tạ Thư Dật nghe như vậy, trong lòng lại trở nên vừa tức vừa vội, : “Em dám!”

      Hải Nhạc lạnh lùng liếc cái: “Tạ Thư Dật, nhớ những gì chứ, muốn tốt với tôi, nhưng, tôi nhận ra vẫn thể nhìn được tôi vui vè, ngay cả khi tôi hạnh phúc nhất, vẫn nhịn được muốn đả kích tôi, còn nữa, tôi dám tin.”

      “Em…” Trong lòng Tạ Thư Dật tự nhiên sinh ra loại cảm giác vô lực, nha đầu kia, càng ngày càng lợi hại, vì nhìn thấu làm gì được sao?

      !” Tạ Thư Dật lôi vào thang máy.

      “Buông ra, đau quá.” Tạ Hải Nhạc kêu đau.

      cho tôi biết, em cái câu chocolate cảm giác giống như nụ hôn đầu tiên, mùi vị của nụ hôn đầu tiên, cái loại cảm giác đó, rốt cuộc là ai đem tới cho em? Em cho tôi biết, tôi thả em ra!” Tạ Thư Dật vẫn nắm tay chặt cứng như cũ, mặt chút thay đổi .

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 76: Tôi ?

      “Tôi…” Tạ Hải Nhạc biết tại sao đột nhiên lại muốn trả lời vấn đề này, cái gì cũng được.

      Ngu ngốc, người đó là chứ ai! Nhưng mà, nên lời, bởi vì trong lòng ngượng ngùng, cũng bởi vì lòng có sợ hãi.

      rất sợ, sợ chỉ đùa giỡn gì đó thôi, giống y như con rùa đen, lúc nào cũng núp ở trong mai của mình, có mai cứng, bị tổn thương lớn hơn nữa cũng có thể rút về trong mai từ từ chữa thương, nhưng mà, nếu như cả cái mai phải dựa vào mà tồn tại cũng bị xốc lên hết, con rùa có mai, có thể sống được nữa ?

      Cho nên, vẫn cố thủ trái tim của mình, chỉ vì chính bản thân mình mà đập, hy vọng có ngày nào đó, đào tấm lòng mình từ trong trái tim chảy máu đầm đìa ra đưa cho xong, mà , sau khi đạt được mục đích, hung hăng ném lòng xuống đất, còn dùng chân chà đạp mạnh bạo, cho đến khi nát bấy hết cả, sau đó, lại giống như lúc trước khi ngã vào trong hồ bơi, chỉ đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn , lạnh lùng nhìn sắp chết cũng đưa tay kéo cái! Bởi vì, có được thứ cuối cùng còn sót lại cùa , với , còn chút giá trị gì nữa, còn cứu làm chi?

      !” Tạ Thư Dật giục .

      , tôi , , !” Tạ Hải Nhạc hoảng sợ lắc đầu.

      , lựa chọn , như vậy , thề nào tổn thương lòng được!

      Tạ Thư Dật thấy sợ hãi, khỏi nổi giận lên, đúng rồi, đúng là kẻ hoàn toàn khác rồi! “Tạ – Hải – Nhạc!” Tạ Thư Dật rống lớn, “Em tốt nhất là nên ra.” “! !” Tạ Hải Nhạc vẫn lắc đầu như cũ.

      Thang máy “Ding” tiếng đến lầu , Tạ Thư Dật lôi Tạ Hải Nhạc nhanh về phía trước, cả khuôn mặt đều tức đến xanh mét, cơ hồ có thể nhìn thấy từng tia hàn khí toát ra.

      “Vì sao? Vì sao tôi phải ? Tại sao cứ bắt tôi chứ? Suy nghĩ trong lòng là được rồi a! Tại sao còn phải ra? Tất cả là tại cái ông Hà Gia Hào gì gì kia, ông ta được sao? Cũng chỉ có hai câu mà thôi, sao có thể lấy ra làm lời quảng cáo gì chứ?” Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo nghiêng ngả lảo đảo, vừa khóc rống trong lòng.

      Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật kéo đến rừng cây nhân tạo giúp tạo khí thoải mái thư giãn cho bệnh nhân sau bệnh viện, Tạ Hải Nhạc càng thêm sợ hãi.

      “Tạ Thư Dật, tôi sợ, chỗ này tối quá!” gần như bật khóc.


      “Nếu em , tôi bỏ em ở chỗ này tớ!” Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn .

      “Nhưng mà, phải biết chuyện đó làm cái gì? Chuyện đó, rất quan trọng với sao?” Hải Nhạc nước mắt đầm đìa nhìn , rất sợ, rất sợ cái vẻ mặt bình tĩnh này của Tạ Thư Dật, càng như vậy, càng biết càng tức giận.

      mặt Tạ Thư Dật lên tia bai rối.

      “Tôi rồi, tôi đụng vào, chính là đồ của tôi, kẻ khác, đừng mơ có thể nhúng chàm, ! Người đó là ai?” Giọng của Tạ Thư Dật gần như là rít lên qua kẽ răng.

      có ai hết, có ai hết, Tạ Thư Dật, tôi muốn về, tôi muốn tìm mẹ!” Tạ Hải Nhạc bật khóc.

      Tại sao lại cứ thích ép chứ? có quyền giữ lại chút bí mật của riêng tớ hay sao?

      Tạ Thư Dật thấy òa khóc, tim của , cũng co rút đau đớn rồi, nhưng, nếu biết là ai, phát điên mất.

      đột nhiên giơ tay kéo qua, ôm vào lòng chặt, đau đớn : “Hải Nhạc, tôi cho em tìm mẹ, tôi cho em tìm chị em, cho phép em tìm Thích Hán Lương, lại càng cho em tìm Hứa Chí Ngạn, nếu em muốn khóc, chỉ được phép khóc ở trước mặt tôi! Cho dù là nước mắt của em, tôi cũng chỉ cho phép nó thuộc về mình tôi! Hải Nhạc, chẳng lẽ, em vẫn hiểu lòng tôi sao? Tôi thể còn chưa ràng hay sao? Tôi lúc nào cũng dùng hành động để cho em biết, em là của tôi, là của tôi! Thứ gì tôi muốn, ai có thể ngăn cản tôi muốn, ba thể, mẹ em càng thể! Nhưng mà Hải Nhạc, tôi muốn làm cho em đau khổ như trước kia nữa, tôi muốn làm cho em hạnh phúc, muốn em được hạnh phúc a! Hải Nhạc, em thể làm như vậy với tôi! , em cứ như vậy, khiến cho tôi biết phải làm sao, tôi cứ tốt với em, tới bây giờ em cũng hề đáp lại tôi chút, cũng cho tôi chút ngon ngọt nào để trấn an, để cho tôi biết mình cố gắng có thể lấy được ít hồi báo nho , cho dù chỉ chút, chút thôi! Hải Nhạc, tôi chỉ muốn biết người đó là ai mà thôi, ngay cả chuyện này em cũng thể cho tôi biết hay sao? Em có biết ? Tôi để ý, tôi để ý, tôi để ý muốn chết! Tôi để ý, tôi để ý sắp điên rồi! Tôi thể chấp nhận được ngoài tôi ra, còn có người còn sớm hơn tôi chiếm được nụ hôn đầu của em! Tôi để ý, tôi để ý! Nếu em cho tôi, tôi điên mất! Tôi điên mất!” Cho dù Hải Nhạc có ngốc đến mấy, cũng có thể nghe ra trong giọng của có muôn vàn thống khổ, nghĩ, chắc là rất đau đớn .

      Tạ Thư Dật ôm đầu tựa sát vào trong lồng ngực của , kích động : “Em nghe , nghe chút , nghe chút nó đập nhanh đến mức nào! Nó cần đáp án của em, nó cần! Nếu em , nó sắp chịu nổi nữa! Mà lòng kiên nhẫn của tôi đối với em, cũng có mức độ, em đừng khiêu chiến mức độ này nữa được ? Được ? cho tôi biết, cho tôi biết !” Hải Nhạc nghe được như vậy, bị cảm động, lòng của , kiên quyết muốn nhận trái tim của , cũng sắp dao động rồi, a, nếu cứ như vậy, cái gì cũng còn nữa! sợ đến khóc càng dữ dội hơn.

      “Tạ Thư Dật, đừng có tốt như vậy được ? như vậy, tôi rất sợ, tôi rất sợ, tại sao thế nào cũng phải biết cho bằng được chứ? Để cho nó trở thành bí mật riêng trong lòng tôi được ?” Hải Nhạc buồn bã ngẩng đầu lên, “Tôi biết để ý, nhưng tôi lại càng để ý hơn, tôi lớn đến hôm nay, những đau khổ tặng cho tôi còn ít hay sao? Nhiều đến mức làm cho tôi thể thấy muốn trả thù tôi hay là muốn tốt với tôi ! Rốt cuộc là muốn thân của tôi, hay là lòng của tôi đây? Tôi rất sợ, tôi sợ có được toàn bộ tôi rồi, sau đó giẫm lên tôi, khiến cho tôi xương cốt cũng còn, tôi chơi nổi đâu, tôi chơi nổi! Tôi còn nghĩ hay là, đây chẳng qua là lòng chiếm hữu của quấy phá mà thôi, dám với tôi, tôi sao? tôi ? tôi ?”
      Tìm kiếm với từ khoá:
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_post_thanks.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/en/icon_user_profile.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif

      ******************* Confession! Confession!!!
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/theme/images/spacer.gif
      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_latest.gif 21.02.2017, 21:22
      http://***************.com/downloads/avatars/640198_1448714333.jpg
      ciel99

      Cựu học sinh
      http://***************.com/images/ranks/lqd_9.gif
      Ngày tham gia: 16.11.2015, 21:59
      Bài viết: 1113
      Được thanks: 373 lần
      Điểm: 8.46
      Tài sản riêng:
      http://***************.com/images/items/109.gif http://***************.com/images/items/11.gif http://***************.com/images/items/688.gif http://***************.com/images/items/770.gif http://***************.com/images/items/93.gif http://***************.com/images/items/732.gif

      http://***************.com/styles/hestia_blue_pink/imageset/icon_topic_latest.gif Re: [ đại] Ác Ma Ca Ca - Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương - Điểm: 10
      Chương 77: Bí Mật Thể Thành Lời

      Nghe thấy Hải Nhạc đột nhiên hỏi hay , Tạ Thư Dật ngơ ngác, kinh ngạc buông lỏng hai tay ôm ra.

      “Tôi… Tôi…” Tạ Thư Dật đau khổ bau mày.

      , thích ư, đương nhiên, cũng rất nữa, dùng hành động thể hết ra ngoài rồi, tại sao thấy? Bảo , nổi ba chữ kia, đó là chuyện sống còn của , nguyện lên trời, hái sao xuống cho , , cũng thể được ba chữ đó.

      “Con trai, đừng bất cứ kẻ nào, cần ! người, so với hận người, còn thống khổ hơn! Con trai à, phải là thứ gì tốt đẹp cả! Hứa với mẹ, đừng , cho dù , cũng đừng cho ấy biết, con đến thế nào, chỉ mang đến tổn thương cho con mà thôi! Thậm chí người con , còn có thể mượn tình để tấn công con, tổn thương con! Cũng dồn con vào chỗ chết! Con trai, mẹ chính là ví dụ, sau này, con chỉ cần chính bản thân mình! Chỉ có chính con mới làm hại con! Vĩnh viễn đừng ra ba chữ “ em” với bất kỳ ai! Hứa với mẹ! Hứa với mẹ! Nếu mẹ đến dưới suối vàng cũng an tâm!” Năm ấy, mười tuổi, người mẹ bệnh nặng của , với phen, hứa với bà, từ nay về sau, chỉ bản thân mình, chưa bao giờ bất kỳ nào, cũng chữ “”, lại càng bao giờ ra ba chữ “ em” nhưng, tại sao lại muốn như vậy? Vì sao?

      Hải Nhạc thấy vẫn hé răng, khỏi lui về sau mấy bước.

      Bảo ba chữ, cũng phải do dự lâu như vậy! Làm sao còn dám hy vọng xa vời? dám với cao nữa, chịu nổi nữa rồi, xoay người muốn chạy , Tạ Thư Dật nhanh tay giữ chặt : “, em còn chưa người đó là ai!” Hải Nhạc buồn bã nhìn , : “Tạ Thư Dật, buông tay , muốn , cũng đừng ép tôi được ?”

      Tạ Thư Dật cố chấp kéo tay , khẩn cầu: “Hải Nhạc, tôi tình nguyện vì em làm bất cứ chuyện gì, đó! Trừ cái đó ra.” Hải Nhạc cười giễu: “ sao, sao, tôi chỉ đùa mà thôi, đó, buông tay , , tôi để cho làm cho tôi làm bất cứ chuyện gì, tôi bao giờ! Tạ Thư Dật, bên cạnh , có nhiều vây xung quanh như vậy, ai cũng chỉ có tớ trong lòng, mà tôi, tôi nghĩ tôi thể sinh ra loại tình cảm như cảm dành cho được, Tạ Thư Dật, buông tha tôi , tôi bảo gì nữa, tôi cam đoan vĩnh viễn cũng bảo chuyện đó nữa, mà , hãy tìm cái có thể làm cho ra ba chữ kia !” Từng giọt từng giọt nước mắt từ trong đôi mắt sâu như biển cả của rơi xuống.

      “Đừng… Đừng tiêu phí tâm tư gì người tôi nữa, kỳ , có thể làm người tốt thương em , tôi cũng có thể làm người em nghe lời hai, hai, hai, hai….” Hải Nhạc nghẹn ngào kêu nổi nữa.

      “Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật muốn đến ôm lấy , nhưng, Hải Nhạc giãy dụa đẩy mạnh ra.

      lau lau nước mắt, cười với Tạ Thư Dật: “Để cho tôi làm em ngoan của , tôi quên tất cả những chuyện làm ở thuyền với tôi trước kia, cũng hãy quên những lời tôi hỏi hôm nay , tôi chỉ là đứa con nít, cũng biết mà, từ trước đến nay tôi luôn thích hồ ngôn loạn ngữ, vốn, trước kia tôi chỉ có oán hận căm ghét với mà thôi, nhưng mà, bây giờ rất tốt với tôi, tôi thấy được hết, trong lòng tôi rất vui, rất hạnh phúc, tôi đồng ý tha thứ cho , , tôi tha thứ cho , cần làm cho tôi vui nữa, làm như vậy, mệt lắm, tôi cũng mệt mỏi quá, thôi để cho chúng ta về sau đều sống thoải mái hơn tí , hai, thấy sao?”

      Lòng Tạ Thư Dật rối như tơ vò, nhìn thấy kiên quyết trong mắt Hải Nhạc, trong lòng nổi lên cỗ sợ hãi chưa từng có, có phải là, ra là thích , chỉ có điều là, bị tổn thương quá nặng rồi, cho nên, quyết định thích nữa, chỉ muốn quay về làm em hay ?

      , muốn làm em của , thầm mong là người con lúc nào cũng có thể ôm vào trong ngực lúc nào cũng có thể hôn. Tạ Thư Dật tiến lên, kích động lắc lắc bả vai của , hỏi: “ cho tôi biết, cho tôi biết, em tôi phải ? cho tôi biết! Có phải em tôi hay ?”

      Tạ Hải Nhạc bình tĩnh nhìn , : “Tôi rồi, tôi thể nảy sinh những tình cảm giống như những kia dành cho được, tôi nhớ trước đây tôi có với , người tôi thích chính là Hứa Chí Ngạn, là Hứa Chí Ngạn! Chẳng lẽ, mới đó quên rồi sao? Tôi làm sao có thể thích cơ chứ? người từ ác độc với tôi, làm mọi chuyện xấu với tôi? Tôi điên rồi mới có thể thích ! hai, em mệt lắm, mệt mỏi lắm, có thể cho em tìm mẹ được chưa? , quên , đưa em về nhà , nếu mẹ thấy bộ dạng này của em, chừng lại nghĩ bắt nạt em nữa, nhưng bây giờ cũng có bắt nạt em, thể để cho mẹ hiểu lầm được.”

      Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc rất bình tĩnh, muốn từ ánh mắt của nhìn ra dù chỉ tia né tránh, nhưng, có gì cả.

      ra, tất cả cố gắng mà làm ra, đều đổ sông đổ biển cả. cũng bình tĩnh lại, rốt cuộc là làm gì đây?

      Rốt cuộc là ép , hay là ép ?

      Chẳng lẽ, như lời mẹ , cần bất kỳ nào? Chỉ có thể chính mình?

      có thể cảm nhận được bị cái gì “” chết tiệt tổn thương rồi, có thể nhìn được lòng mình chảy máu. Mẹ đúng, phải là thứ tốt, chỉ mang đến đau đớn cho . buông ra.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 78: Đau Quá, Đau Quá!

      Lần đầu tiên cảm thấy mê man, lần đầu tiên biết mình nên làm như thế nào, phải làm như thế nào đây? Tiếp tục đơn phương? Hay là thử thu hồi lại tình cảm, cũng vốn là ngay từ đầu, người trong lòng cũng phải là . Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời, trầm mặc lúc lâu sau, đơn với Tạ Hải Nhạc: “Được, Tạ Hải Nhạc, tùy em quyết định , muốn làm em tôi, cứ làm em tôi , tôi sao cả, mà tôi, cũng cần phải xem lại chút, tôi cảm thấy dạo này mình cũng là hoang đường, bỏ mặc kệ vài chuyện công ty rồi, nhưng thôi, em yên tâm, tôi tiếp tục đối với em như trước nữa, sau này, có chuyện gì cần tôi giúp, em cứ việc mở miệng, tôi bao giờ từ chối.”

      Trong lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên dâng lên trận đau đớn, cúi đầu: “Cảm ơn hai, vậy… chúng ta về thôi, chắc mẹ em vẫn còn muốn ở lại với ba.”

      “Ừ.” Tạ Thư Dật chậm ở sau lưng Tạ Hải Nhạc, chết lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của , dường như muốn đốt sau lưng thành hai cái lỗ, sau đó in dấu ấn của xuống.

      , lại có thể trong lúc vô ý, vì mà đơn phương rơi vào lưới tình, đơn phương sa lầy, sau đó, đơn phương vì mà chìm đắm, nhưng, trong lòng của , lại vốn chưa từng có ! Tất cả mọi thứ, chỉ là chuyện mình đơn phương buồn cười mà thôi! Chẳng lẽ, phải buông tay như vậy?

      Ý nghĩ này chĩ vừa mới lên trong lòng , lập tức đâm đau nhói, hơn nữa, cảm thấy tiếc nuối, tiếc vô cùng, cảm giác như nếu mình buông ra, đau như có miếng thịt trái tim bị lẹm xuống ngọt lịm vậy. ôm ngực, thiếu chút nữa rên thành tiếng.

      ra, phải là “nốt ruồi chu sa trong lòng bàn tay” gì, cũng phải là “ánh trăng sáng đầu giường” gì, mà là, là khối u bám quả tim của , giả như, cứ mạnh bạo mà cắt nó ra, tim của , cũng bởi vì , mà cứ thế còn đập nữa. Từ bao giờ? Từ khi nào biến thành bộ phận quan trọng nhất của , thứ mà thể sống sót?

      muốn trở nên trọng yếu như vậy! cần! Tạ Thư Dật ôm ngực mình chặt, chết lặng theo về phía trước.

      Nhìn xem, thong thả biết bao nhiêu, dứt khoát biết bao nhiêu, nãy giờ chưa từng quay đầu lại nhìn chỉ lần. cỗ chua xót, xộc thẳng về hốc mắt Tạ Thư Dật, vội vàng ngẩng đầu, cho đám xót xa kia tràn ra.

      “Tạ Hải Nhạc, nếu như, em cảm thấy quay về làm em, đối với chúng ta đều tốt, như vậy, tôi làm cùng em! Chỉ cần em thấy tốt, tôi làm cùng em tất cả!” Tạ Thư Dật cay đắng nghĩ thầm.

      Hai người trầm mặc trở về Tạ gia, Tạ Hải Hoan ở trong phòng khách xem tivi, thấy hai người bọn họ trở về, vội vàng đứng lên.

      “Hai người có phải thăm ba ? Em cũng muốn lắm, nhưng lại sợ làm phiền ba.” Hải Hoan .

      Tạ Thư Dật để ý tới , thẳng lên lầu, theo sau đó là tiếng đóng cửa mạnh, làm cho Hải Nhạc Hải Hoan thiếu chút nữa đều giật nảy lên.

      “Chị hai, em mệt lắm, em lên lầu trước nha.” Hải Nhạc cười gượng .

      “Chị với em.” Hải Hoan nhìn ra được Hải Nhạc vui.


      Hải Nhạc trở về phòng tớ ngồi lặng giường, Hải Hoan cũng ngồi xuống theo.

      “Em à, trông em vui, có chuyện gì vậy?” Hải Hoan hỏi.

      Hải Nhạc lập tức bổ nhào vào trong lòng Hải Hoan, “Oa” tiếng, bật khóc lên.

      Hải Hoan sợ tới mức luống cuống tay chân: “Em , em làm sao vậy? Bị cái gì? Có ai bắt nạt em phải ?”

      “Hu hu chị ơi, chị ơi, trong lòng em đau quá, đau quá à!” Hải Nhạc khóc đến tê tâm liệt phế.

      Hải Hoan thở dài hơi, vỗ vỗ lưng , : “Tại sao lại đau?”

      Hải Nhạc khóc đến mức toàn thân đều phát run, lắc đầu, nức nở: “Em cũng biết là tại sao nữa, nhưng mà, em rất đau, đau quá!”

      “Đau lúc nào cũng phải có nguyên nhân chứ? Làm sao tự nhiên mà đau được? cho chị nghe, chị giúp em.” Hải Hoan khuyên nhủ.

      Hải Nhạc ghé vào vai Hải Hoan, đứt quãng: “Hu hu hu chị ơi, em biết, biết, em đau sắp thở hết nổi rồi, giống như là có tảng đá đặt trong lòng em vậy, chị ơi, em sắp thể hô hấp nổi nữa, đau quá, đau quá à!” Lòng của , đau quá, đau đến mức sắp vỡ nát! biết rất ràng, lần này lại bị thương nữa rồi, lần bị thương này, với lần trước bị Tạ Thư Dật cưỡng bức thuyền đều nghiêm trọng như nhau, giờ đây bị thương, phải ở thân, mà hình như, là bị thương ở trong lòng, hơn nữa, chính là vết thương trí mạng! Nhịp tim của , cũng sắp bị miệng vết thương này hại ngừng đập mất! Vết thương này, lại là nhờ phước của Tạ Thư Dật! Chỉ có , chỉ có mới có thể tổn thương được! Cũng chỉ có , mới có thể tổn thương nghiêm trọng như vậy! “Tạ Thư Dật, tại sao, cho tôi hi vọng, lại làm cho tôi thất vọng? Chẳng lẽ, tất cả những chuyện làm, đều là giả dối? Thậm chí, còn muốn dối với tôi chỉ lần nữa?”

      Lòng của , bị xé rách, chảy máu đầm đìa, mà bản thân , cũng khóc đến thiên hôn địa ám, thẳng đến khi khóc mệt, thiếp vai Hải Hoan luôn.

      Hải Hoan nhàng đặt nằm xuống giường, đắp chăn cho .

      thở dài hơi, ra khỏi phòng Hải Nhạc.

      Khi đến hành lang, bỗng thấy Tạ Thư Dật dựa vào cây cột, tay cầm điếu thuốc, trong miệng chậm rãi nhả ra vòng khói, giật mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :