1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 68 : Chúng Ta Làm Quen ?

      “Còn làm sao nữa? Salad thôi!” Hải Hoan ngả ra phía sau, thoải mái nằm ở giường Hải Nhạc.

      “Rau trộn? Salad là sao?” Hải Nhạc tò mò hỏi.

      “Có nghĩa là cước đá văng ra la, vừa ra tới cửa, chị liền với thằng đó, chị có chuyện mà thích đâu, cái lựa chọn kia, là chính bản thân lựa chọn, liên quan gì đến chị, lúc nãy chị cũng thích .” Hải Hoan .

      cước đá văng ra?” Hải Nhạc trợn tròn mắt.

      đá văng ra, chẳng lẽ, chị còn phải nhận a? cũng xem thử bây giờ chị có thân phận gì, chị làm sao có thể để cho làm bạn trai của chị chứ? xứng.” Hải Hoan hừ lạnh vài tiếng.

      Hải Nhạc lúng túng nhìn chị mình, biết tại sao, mùi hạt dẻ vừa ăn trong miệng, tự nhiên trở nên nhạt hẳn.

      “Chị, vậy… cậu ta tội nghiệp quá, từ bỏ bạn của , kết quả, chị lại chỉ đùa giỡn mà thôi, em cảm thấy, cậu ta tội nghiệp.” Hải Nhạc thầm tội nghiệp cậu cậu làm vật hi sinh kia.

      Hải Hoan quăng cái trợn mắt cho Hải Nhạc, : “Em , lòng thương hại của em đừng có lố ra thế chứ? Cái loại người này, có cái gì đáng mà tội nghiệp, phải chỉ là thằng con trai đứng núi này trông núi nọ thôi sao! Loại con trai này, đơn giản chỉ là tí dụ dỗ , lập tức liền vứt bỏ bạn , có thể đáng cho em tội nghiệp hay ?”

      Hải Nhạc trở nên im lặng.

      “Được rồi, chị hơi mệt, chị muốn tắm rửa ngủ, em cũng ngủ sớm .” Hải Hoan đứng dậy, “Hôm nay ngày hạnh phúc!”

      Hải Nhạc nhìn chị rời khỏi gian phòng của mình, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

      Chị mình làm như vậy, có đúng ?

      ***

      Tạ Thư Dật cũng biết mình uống mấy chai, nhưng mà, vẫn gây tê được cơn đau trong lòng .

      Bỗng nhiên, cửa phòng VIP bị gõ vang, sau đó, tới có vòng eo như rắn, khi nhìn thấy Tạ Thư Dật, đờ người há to miệng, lại đột nhiên, hồi phục thái độ bình thường, tựa sát lại người Tạ Thư Dật ve vãn, bàn tay, cũng sờ lên gương mặt tuấn tú của Tạ Thư Dật.

      ngờ lại đẹp trai như vậy a.” nhịn được khen ngợi, “Em tưởng là sao kim nào lại đến Dạ Chi Hoàng Triều này tìm vui cơ, chỉ có điều, em biết bình thường sao lớn thiếu đàn bà, bên người luôn có bó vệ tinh to khiếp, ha ha, thế, là ai đây?”

      chính là hoa khôi của Dạ Chi Hoàng Triều?” Tạ Thư Dật lạnh lùng hỏi.

      cười duyên chút gật đầu.

      “Bao nhiêu tuổi?”

      “Em… hai mươi.” Nữ nhân ngọt ngào đáng trả lời.

      “Sao? Vậy hẳn là rất biết cách hầu hạ đàn ông phải ?” Tạ Thư Dật hỏi .

      “Chuyện đó là đương nhiên.” Nữ nhân quyến rũ gật đầu, sau đó vươn tay, cởi bỏ cổ áo của , lại cởi bỏ thêm vài khuy áo của , sau đó, từ từ sờ xuống hướng cơ ngực của , sau đó, vòng eo như rắn, cũng chầm chậm kề sát lại gần , như có như ma sát lồng ngực .

      Tạ Thư Dật gắng gượng ngồi về lại sô pha, đưa rượu brandy trong tay lên uống hơi cạn sạch, sau đó đặt cái ly có chân dài lên bàn trà, nhắm mắt lại, để mặc cho tay của kidì chuyễn người .

      thấy vẫn có phản ứng, môi của , từ từ tiến gần về phía lồng ngực Tạ Thư Dật, để lại từng chuỗi mút hôn ở ngực , sau đó, từ từ hôn qua mặt, từ trán chậm rãi chuyển qua chóp mũi, muốn rơi xuống môi , Tạ Thư Dật theo phản xạ xoay mặt qua tránh, sau đó đẩy ra.

      kinh ngạc ngã ngồi mặt đất.

      Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, đưa tay kéo lên tiếp: “ có thể tiếp tục.”

      thấy như vậy, thuận thế liền mượn lực ngồi ở đùi Tạ Thư Dật, tay cũng tiếp tục di chuyển làm càn.

      Cuối cùng, tay của , từ từ trượt đến cởi thắt lưng của .

      Tạ Thư Dật hít sâu hơi, vẫn đẩy ra, đứng dậy rời phòng.

      lái xe đến bờ sông, mở cửa xe, tà tà dựa vào xe, đốt điếu thuốc.

      ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bao la treo đầy sao, nhả ra vòng khói to.

      Ngay cả hoa khôi liên tục của Dạ Chi Hoàng Triều, cũng thể khơi dậy nổi hứng thú của .

      Theo lý mà , cũng có trong sáng như thế.

      Nhưng mà, đúng là làm chuyện chưa bao giờ biết làm trước đây, đẩy ra cố gắng làm vui vẻ.

      Gió lạnh thổi tới từng đợt, mà lại thổi tắt ngọn lửa thống khổ nơi đáy lòng của .

      Phải làm như thế nào đây? Rốt cuộc phải làm như thế nào?

      thích người khác! Thích người khác!

      Tạ Thư Dật vứt bỏ tàn thuốc, xoay người nện từng quyền từng quyền vào thân xe, thẳng đến khi phía in ra vết máu loang lổ, đến cuối cùng, như con thú khốn khổ từ từ trượt xuống ngồi dưới đất, dùng hết sức ôm đầu tớ.

      “Tạ Hải Nhạc, Tạ Hải Nhạc, Hải Nhạc, Hải Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc…” tự chủ được gào lên cái tên này ở trong lòng.

      thích người khác, ngay khi phát ra mình !

      luôn luôn ở bên cạnh , cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ đến, có ngày cũng thích đứa con trai!

      Nước mắt, cũng thể khống chế dậy lên trong mắt .

      Cuối cùng cũng nếm được mùi vị người, nhưng, đồng thời cũng nếm được mùi vị thất tình!

      “Hải Nhạc, Hải Nhạc, tôi phải làm sao đây? Đối với em, tôi cần phải làm sao?” Đáy lòng của , đau đớn kêu gào.

      cần bình tĩnh, cần bình tĩnh, có phải nên nhận lời mời của Đế Uy, cùng qua Nhật Bản chuyến? Đến lúc đó có lẽ cũng tỉnh táo lại rồi?

      hồi lâu sau, mới bình tĩnh trở lại, cũng nên về nhà.

      ngồi vào trong xe, khởi động xe lên đường trở về nhà.

      vài ngày Tạ Hải Nhạc đều nhìn thấy Tạ Thư Dật, nghe ba mẹ mới biết được, và Đế Uy cùng Nhật Bản, cùng giải quyết công việc làm ăn của gia đình Đế Uy bên kia.

      Từ trước đến nay Tạ Thư Dật chưa từng rời quá lâu như vậy, bình thường thấy lúc lúc trước mặt mình, nay đột nhiên nhìn thấy , Hải Nhạc lại cảm thấy mình có chút quen. (chậc, có nguy cơ *cười gian*)

      ra ngoài cũng tốt, có thể thanh tĩnh lát, chỉ là, trong lòng vẫn có chút buồn buồn, thích Hứa Chí Ngạn, bị tổn thương, mới muốn Nhật Bản đấy sao?

      Mà Nhã Nghiên, thấy luôn bộ đờ đẫn, liền mời đến nhà ấy chơi, làm BBQ gia đình, Hải Nhạc cũng gọi điện về nhà, trực tiếp theo bọn họ Nhã Nghiên về nhà.

      là BBQ, kỳ , cũng chỉ là hai em Nhã Nghiên cùng với là ba người, ba người đều tự tay mình nướng đồ ăn mình thích, Hải Nhạc vẫn chưa từng có nướng đồ ăn ở nhà, cảm thấy mới lạ, cũng buông mớ tâm bòng bong trong lòng xuống.

      Cuối cùng, Nhã Nghiên nhận cú điện thoại, ra ngoài, chỉ còn lại Hải Nhạc với Hứa Chí Ngạn, có Nhã Nghiên, Hải Nhạc vốn cũng gì nhiều lắm, lại trở về “trạng thái tĩnh”.

      “Hải Nhạc, của em hẳn là trong vòng vài ngày này về nhà phải ?” Hứa Chí Ngạn mở miệng hỏi .

      biết, biết khi nào ấy về nhà.” Hải Nhạc thờ ơ trả lời.

      gần tuần lễ, cũng hề nghe ba khi nào về nhà, biết tuần bài vở học hành này của , phải đào ở đâu ra đây.

      Hứa Chí Ngạn do dự chút, hỏi: “Hải Nhạc, trong lòng em… có thích ai chăng?”

      “Hả?” Hải Nhạc ngờ Hứa Chí Ngạn đột nhiên lại hỏi đến vấn đề này, nhất thời, kịp phản ứng.

      “Hải Nhạc, em có người thương hay chưa?” Hứa Chí Ngạn mặt đỏ hồng, tiếp tục hỏi .

      Hải Nhạc trực tiếp lắc đầu: “ có đâu,bây giờ nhiệm vụ đầu tiên của em là học tập, tình cảm, với em mà là quá sớm.”

      Hứa Chí Ngạn vừa mừng vừa sợ, có kính mắt hỗ trợ, cuối cùng, rốt cuộc cũng cố lấy dũng khí : “Hải Nhạc, nếu vậy, em cảm thấy như thế nào? Chúng ta làm quen !”

      Hải Nhạc trực tiếp phun hết cá mực trong miệng ra ngoài.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 69 : Cho Cơ Hội

      Bởi vì Hứa Chí Ngạn quá đột ngột, bị thức ăn trong miệng làm nghẹn, ngừng ho khan.

      Hứa Chí Ngạn vội vàng đưa cho ly nước, Hải Nhạc đưa tay nhận lấy, uống ngụm.

      Sau đó, với Hứa Chí Ngạn vẫn “thẹn thùng”: “ Chí Ngạn, em… em còn… còn , em nghĩ còn như vậy quen với con trai.”

      lúng túng cũng biết mình phải gì mới đúng.

      Hứa Chí Ngạn vốn tràn đầy hi vọng, nghe như vậy, ánh sáng trong mắt mờ , nhưng lập tức, với Hải Nhạc: “ sao đâu, nếu em thấy em còn , có thể chờ em.”

      ngập ngừng chút, thêm: “Vã lại, ba mẹ hai bên chúng ta, đều rất hoan nghênh chúng ta ở chung chỗ, Hải Nhạc, nếu chúng ta quen nhau, có thể lập tức được ba mẹ chúc phúc.”

      Hải Nhạc cảm thấy đề tài này, đúng là ứng phó nổi, muốn tiếp tục đề tài này cùng Hứa Chí Ngạn nữa, Nhã Nghiên đâu? Nhã Nghiên đâu rồi? Vì sao còn chưa về?

      đành phải mượn cớ với Hứa Chí Ngạn: “ Chí Ngạn, em tìm Nhã Nghiên.”

      xong, vội vàng xoay người, ngay lúc sắp khỏi chỗ đó, khi bước vào đường mòn đá cuội ngang bãi cỏ qua nhà họ Tạ, chân bị vấp cái, “ai da” tiếng liền chuẩn bị ôm hôn mặt đường.

      “Cẩn thận!” Hứa Chí Ngạn nhanh tay lẹ mắt ôm eo Hải Nhạc, kéo vào trong ngực của tớ.

      Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, huống hồ lại là người tớ thích, tim Hứa Chí Ngạn cứ “bình bịch” chực nhảy ra ngoài.

      Mà Hải Nhạc cũng kinh ngạc nhìn Hứa Chí Ngạn, sau đó lên tiếng: “Cám ơn Chí Ngạn.”

      ngồi trong lòng định đứng thẳng dậy, nhưng Hứa Chí Ngạn lại buông tay mình ra, vẫn đặt bờ eo như cũ.

      Hải Nhạc dùng sức đẩy , nhưng, Hứa Chí Ngạn cũng buông ra.

      “Hải Nhạc!” run rẩy gọicô tiếng, sau đó, đầu của , từ từ thấp xuống người Hải Nhạc.

      Hải Nhạc bị dọa hết hồn, chợt nghiêng mặt qua, môi Hứa Chí Ngạn, cứ theo đà rơi mái tóc .

      “Hai người hăng hái!” giọng lạnh lùng truyền tới.

      Hải Nhạc nghe thấy cái giọng kia, như nghe sét đánh ngang tai.

      Mà Hứa Chí Ngạn cũng lập tức buông lỏng ra.

      Hải Nhạc dùng sức lùi lại, lập tức lùi xa Hứa Chí Ngạn vài bước, dám quay đầu lại, nghe ra tức giận trong giọng của .

      “Thư Dật, phải mày muốn Nhật Bản nửa tháng mới về đấy sao? Mới tuần, mày về rồi? Thế Đế Uy đâu?” Hứa Chí Ngạn lấp liếm hỏi.

      “Cái chỗ quỷ sứ, có gì chơi hết, nhàm chán như nhau, cho nên, tao về đây trước, tao có làm phiền hai người chứ?” Vẫn là giọng lạnh tanh kia.

      có, có, mày cái gì chứ.” Hứa Chí Ngạn xấu hổ ho khan hai tiếng, cảm thấy mình đáng xấu hổ, lần đầu tiên cả gan trộm hương, ngờ lại bị Tạ Thư Dật thấy được, khụ khụ.

      Hứa Nhã Nghiên chung với Tạ Thư Dật tới với Tạ Thư Dật: “ Thư Dật, chừng hai người chúng ta đúng là quấy rầy bọn họ rồi đó, bằng , em rút ra sớm làm gì, chính là muốn làm bóng đèn chen ngang hai người bọn họ còn gì, cũng tại tới đây, em cũng chỉ có thể dày mặt với , tin , đó, cho nhìn thấy biết ngay chứ gì.”

      Hứa Nhã Nghiên thầm kinh ngạc hoài nghi hai nhà mình làm sao mà hành động nhanh nhẹn như vậy, mới trong chốc lát, ôm mỹ nhân vào trong ngực, đổ mồ hôi, đúng là xem thường hai rồi. Thế cũng tốt, nếu Hải Nhạc thích hai, chừng Tạ Thư Dật mà nhìn thấy tất cả, như vậy chết tâm với Tạ Hải Nhạc cũng chừng.

      Tạ Thư Dật nhìn bóng lưng Tạ Hải Nhạc run nhè đầy u ám, hai tay lặng lẽ nắm thành hai đấm.

      tuần ở Nhật Bản, thử quên , muốn lau sạch bóng dáng ở trong đầu , làm sao nghĩ được nó lại càng ngày càng ràng, cho nên, nếu thể quên được , ngược lại càng nhớ thêm điên cuồng, nếu như , vậy, cứ thuận theo tự nhiên , cũng có gì cần phải trốn tránh, cho dù lòng của , hoàn toàn dán người Hứa Chí Ngạn nữa, cũng tình nguyện thử lần, lần nữa kéo lòng trở về lại đây, sau đó, làm cho ! Sau khi suy nghĩ kỹ càng, báo Đế Uy tiếng liền bay về, vừa về tới nhà, vốn tưởng rằng có thể gặp ngay, ngờ, Vú La cho biết, đến Hứa gia rồi, vừa nghe thấy đến Hứa gia, trong lòng lập tức quýnh lên, lại phóng như bay tới Hứa gia, sau đó, liền nhìn được màn hai người ôm nhau, hơn nữa, Hứa Chí Ngạn còn dám hôn ! Trước mắt như sắp tối sầm, mới rời tuần, ngờ, và Hứa Chí Ngạn, lại có thể phát triển đến trình độ ôm hôn nhau! “Tạ Hải Nhạc, ba với mẹ nhờ tới đón em về nhà.” cố gắng dằn cơn phẫn nộ dưới đáy lòng, làm như bình tĩnh với Hải Nhạc.

      “Nha.” Hải Nhạc lập tức đáp lời, với Hứa Chí Ngạn: “ Chí Ngạn, em phải về nhà, cám ơn chiêu đãi em, cám ơn .”

      ở lại chơi sao? Sao Thư Dật vừa mới đến mà lập tức phải về nhà rồi thế? Ngồi thêm chút nữa cũng được sao?” Nhã Nghiên hơi thất vọng.

      được, mới xuống máy bay, hơi mệt, đón nó về nhà xong, cũng phải nghỉ ngơi.” Tạ Thư Dật uyển chuyển hàm súc.

      Nhã Nghiên nhịn được kêu thất thanh: “Mới xuống máy bay? lập tức tới thẳng đây đón Hải Nhạc?”

      “Có gì đúng sao?” Tạ Thư Dật nhíu mày.

      có, có gì đúng, chỉ là em cảm thấy quá thương Hải Nhạc thôi.” Nhã Nghiên nhịn được .

      Môi Tạ Thư Dật co giật vài cái, nhưng vẫn lại gì với Nhã Nghiên, lại quay sang Hải Nhạc: “ thôi.”

      Hải Nhạc ngoan ngoãn theo sau , ngồi lên xe.

      bất an ngồi xe, đứng ngồi yên.

      Mà ánh mắt Tạ Thư Dật, vẫn cứ nhìn thẳng băng về phía trước, giống như là rất muốn mở miệng chuyện với vậy.

      Hải Nhạc chịu hết nổi bầu khí yên lặng đến mức nghe được tiếng tim đập trong xe rồi, mở miệng muốn phá vỡ tình hình căng thẳng giữa hai người: “Nhật Bản rất vui phải ?”

      lâu sau, Tạ Thư Dật mới mở miệng: “Mùa đông đến rồi, có gì mà vui chứ.”

      “À.” Hải Nhạc dám tiếp nữa.

      “Như Shelly có kiệt tác truyền lại cho hậu thế rằng: ‘Nếu đông về, xuân có ở sau chăng?’ Câu thơ này, cho tôi rất nhiều cảm xúc.” Tạ Thư Dật đột nhiên lại .

      “Ồ.” Hải Nhạc .

      Mặc dù chỉ là câu đơn giản, cũng rất cổ vũ lòng người.

      “Ừ.”

      “Tôi mang quà từ Nhật Bản về cho em.”

      “Cám ơn.”

      đoạn đối thoại vô vị, làm cho hai người lại tiếp tục trầm mặc.

      lúc lâu sau, Tạ Thư Dật đột nhiên hỏi: “Em và Hứa Chí Ngạn… hai người… quen nhau sao?”

      Những lời này, phải ôm ngực rất chặt, mới có dũng khí hỏi ra miệng những câu ấy.

      thể nào biết được, giây khi nhìn thấy Hứa Chí Ngạn hôn kia, ngay cả thứ cảm giác mất toàn bộ thế giới cũng có, biết bọn họ kẻ tình chàng, người ý thiếp, nhưng, vẫn rất đau lòng.

      Người mà , tại sao phải là ? Tại sao phải là ?

      Thân thể , vì đau lòng, gần như sắp đè vào tay lái.

      Tạ Hải Nhạc mâu thuẫn trong lòng, có nên mượn cơ hội này, thừa nhận quen với Hứa Chí Ngạn trước hay ?

      Nhưng mà, chạy ra khỏi miệng lại thành: “ có, có nhanh đến vậy.”

      Tạ Thư Dật chợt quay đầu, kinh ngạc nhìn .

      Tạ Hải Nhạc kiên nhẫn : “Tôi… Mặc dù tôi có chút thích ấy, ấy… “ Hải Nhạc dừng chút, , “ ấy cũng thích tôi, nhưng mà, tôi muốn nhanh như vậy quen nhau, tôi còn , nhiệm vụ đầu tiên của tôi là học, tôi nghĩ, ấy hẳn chờ tôi hai năm.”

      Chỉ có thể như vậy thôi, bằng , nếu sau này phải đến mức diễn giả thành với Hứa Chí Ngạn nữa, vậy cũng thảm cho coi.

      Tạ Thư Dật nhàng thở ra, hai năm, trong hai năm, có thể xảy ra rất nhiều thay đổi.

      Sau khi cân nhắc trong lòng lâu, cố lấy dũng khí với Hải Nhạc: “Tạ Hải Nhạc, giả như, tôi muốn làm cho mọi thứ lại đến lần nữa, em có bằng lòng cho tôi cơ hội ?”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 70: Thay Đổi Lớn

      Tạ Hải Nhạc giật hết cả mình, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ngay trong xe.

      , rốt cuộc là có ý gì đây a? Chẳng lẽ, cứng rắn thành, lại muốn đổi sang mềm dẻo bắt đầu cái thứ mà gọi là trò chơi sao?

      “Đến lần nữa? Làm sao đến đây? Làm cho thời gian quay ngược?” Tạ Hải Nhạc hỏi mỉa mai.

      Tạ Thư Dật nhất thời mím môi chặt, , vẫn cứ muốn nhận . “Hải Nhạc.” đau đớn bật ra tiếng, có cảm giác bị thất bại rất nặng nề.

      “Em, em , em khao khát có thằng con trai, đối tốt với em, dịu dàng với em, đối với em cái gì cái gì nữa, còn giúp em thoát khỏi đau khổ tôi mang lại cho em, thằng con trai này, thể là tôi sao? Những đau khổ kia, là do tôi tạo nên, bây giờ đây, lại để tôi đến vuốt lên tốt sao? Hải Nhạc, cho tôi cơ hội, để tôi làm người con trai đó được ?” Tạ Thư Dật dùng giọng yếu ớt gần như sắp tắt tiếng hỏi Hải Nhạc.

      Hải Nhạc sửng sốt, ngờ “đến lần nữa” của là mang ý này.

      ô cắn cắn môi : “Tạ Thư Dật, tôi hiểu rất , thôi , đừng nghĩ chơi trò gì mới nữa, trước kia thế nào, bây giờ cứ thế ấy là được, tôi mệt muốn chết rồi, cái gì tôi phải em của , tôi là phụ nữ của gì đó đó… đừng nữa, bây giờ, tôi muốn chơi tiếp với , cũng tiết kiệm thời gian quý báu , cần lãng phí vắt óc tìm mưu kế người tôi.”

      Hải Nhạc mặc dù hơi giọng, nhưng, trong giọng lại có chút cay đắng nhàn nhạt và kiên quyết.

      Tạ Thư Dật khỏi bi ai trong lòng, chẳng lẽ, chính là thằng nhóc gọi “sói đến đấy” trong truyện ngụ ngôn đấy ư? Khi ra lời trái tim chân thành nhất, cũng bằng lòng tin tưởng nữa?

      , cho dù em muốn nghe, tôi vẫn cứ muốn , em là của tôi, em vốn chính là của tôi! Nhưng mà, tôi muốn được cố gắng lần, cho em quen biết tôi lại lần nữa, Hải Nhạc, đừng cự tuyệt thẳng thừng như vậy có được ? Cho tôi cơ hội cũng được sao?” Tạ Thư Dật thử.

      “Cơ hội gì? muốn tôi cho cơ hội gì? Sao tôi có thể với được cơ chứ? Nếu tôi nghĩ cự tuyệt , làm gì tôi đây?” Tạ Hải Nhạc vẫn thản nhiên mỉa mai như trước.

      Lòng thất bại của Tạ Thư Dật, lại bị giọng điệu của đốt lên lửa giận.

      rốt cuộc tài nào nhịn được nhịn cái loại giọng giễu cợt này của , nghĩ Hứa Chí Ngạn cũng thích đúng ? Có Hứa Chí Ngạn làm chỗ dựa rồi, cho nên, bây giờ cũng có can đảm dám chống đối ?

      Nghĩ đến đây, Tạ Thư Dật gần như gầm như sấm: “Tạ Hải Nhạc! Em quá đáng! Tôi cũng để ý chuyện Hứa Chí Ngạn hôn em! Em liền cho là tôi làm gì được em phải ? Được rồi, em cự tuyệt , em cho ! Tôi cho em biết, cự tuyệt có hiệu quả! cho, cũng phải cho! Tóm lại, tôi quyết định từ lâu rồi, tôi làm như vậy, tôi làm cho em xem!” Hải Nhạc khiếp sợ nhìn , rụt cổ, cúi đầu. (mệt hai người này ghê luôn ta ơi =.=”)

      , làm sao có thể vì mà thay đổi chứ? vẫn là , là cái người bá đạo đến thể lý lúc nào cũng hung với , hung đến mức chân phát run, là Tạ gia đại thiếu gia. “ quyết định từ lâu, còn hỏi tôi, muốn tôi cho cơ hội làm gì? đây phải dư hơi hay sao?” Trong lòng đột nhiên lại trào ra loại cảm giác bất lực, , vẫn mãi là nắm bột nhão trong bàn tay , muốn làm hình gì, nặn thành hình đó, trước kia là như vậy, bây giờ vẫn cứ là như vậy, sau này, hẳn là cũng còn có thể như vậy. “Tôi…” Tạ Thư Dật gì được nữa, đúng vậy, lại bức ép , nhưng, dùng biện pháp này, chắc chắn nghe theo ! Phải chờ tới khi nào mới có thể cam tâm tình nguyện nghe theo đây?

      Hai người vẫn cứ căng thẳng về đến trong nhà, Hải Nhạc mới phát ba và mẹ vốn cũng chưa về nhà.

      phải ba mẹ nhờ tới đón tôi sao?” Tạ Hải Nhạc vui .

      “Tôi như vậy, em về nhà à?” Tạ Thư Dật cũng hừ lạnh tiếng.

      Hải Nhạc khỏi tức giận liếc cái như muốn khoét lỗ người: “ dối cho lắm vào, cẩn thận sau này lỗ mũi của càng ngày càng dài…” Bỗng nhiên, nhìn thấy Hải Hoan đứng ở lầu nhìn hai người bọn họ, khỏi lập tức quăng Tạ Thư Dật ra sau, chạy lên lầu: “Chị hai, phải chị tối nay có hẹn với bạn mà? Sao tối nay lại về sớm như vậy a?”

      Hải Hoan nhìn Tạ Thư Dật dưới lầu cái, : “À, kỳ cũng có gì vui hết, có mất đứa , cho nên chị về nhà.”

      “Ồ, hôm nay em cũng qua nhà cậu chơi, bọn em tự nướng đồ ăn, vui ơi là vui í.” Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật đứng ở dưới lầu, trong lòng rất vui, vừa thấy đến chị, lập tức quăng mất tiêu! cũng bước từ từ lên lầu, Trì Hải Hoan nghênh đón, cười với Tạ Thư Dật: “ Thư Dật, về rồi à?”

      “Ừ.” Tạ Thư Dật tránh khỏi lộ chút dấu vết, thản nhiên đáp câu.

      đứng ở trước mặt Hải Nhạc, với : “Đến phòng .”

      “Em… , em mệt lắm, em buồn ngủ.” Hải Nhạc từ chối thẳng thừng.

      Có chị hai ở đây, thể tay kéo vào trong phòng chứ? Hừ hừ.

      Tạ Thư Dật thất vọng nhìn , giống như đợi rút lại lời trước đó, Hải Nhạc lại kéo chị hai vào phòng ngủ của , ném Tạ Thư Dật tớ hành lang.

      Tạ Thư Dật cúi đầu đơn, phải làm như thế nào a? Bây giờ, muốn giống như trước kia ép buộc nữa, nhưng mà, ép buộc , lại thèm để vào mắt a! Phải làm sao bây giờ đây?

      Chờ đến đêm khuya, Tạ Thư Dật lặng lẽ trèo qua ban công phòng Hải Nhạc, qua chỗ của , vậy tìm .

      Khi nhìn thấy dung nhan say ngủ của Hải Nhạc, nhịn được đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt của , cũng vụng trộm thơm mặt cái, sau đó, giọng gọi : “Hải Nhạc, Hải Nhạc.”

      Tạ Hải Nhạc ngủ mơ mơ màng màng, bị gọi tỉnh lại, sau đó, mở mắt thấy là Tạ Thư Dật, sợ tới mức hai mắt trợn trừng.

      tới làm gì?” ngừng liên tục lùi vào góc giường.

      “Em sợ hãi như vậy làm gì? Yên tâm , bây giờ tôi có hứng thú với em.” Tạ Thư Dật tức giận trừng cái.

      đem hộp quà cao gần bằng giấu sau lưng ra, đưa cho Tạ Hải Nhạc: “Cho em.” Hải Nhạc chỉ có thể đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn lướt qua, khỏi lộ ra nụ cười ngạc nhiên.

      “Cái này, là Hello Kitty với bạn trai của nó Daniel Starr! phải người ta , nó còn sản xuất nữa sao? Làm sao có được?”

      Tạ Thư Dật mỉm cười, biết chắc mua sai, trước kia, nhớ tớ từng làm hư con búp bê vải như vậy của , sau đó ba lại mua về con đền cho , nhưng, sau lại ôm con búp bê kia nữa, kỳ , trong lòng vẫn còn chút áy náy, lần này Nhật Bản, trực tiếp chạy đến công ty Sanrio, trả giá đắt mua được Hello Kitty và bạn trai của nó, chỉ vì muốn tặng cho , xem có thể cởi bỏ khúc mắc năm đó của .

      cũng hơi thẹn thùng : “Trước kia, tôi từng làm hư con búp bê của em, bây giờ tôi đền lại cho em, đền tặng , ngoài ra còn có bạn trai của nó nữa.”

      Hải Nhạc ôm con Hello Kitty to kia vào lòng, dùng sức hôn lên mặt nó.

      “Cám ơn .” Tạ Hải Nhạc hạnh phúc với Tạ Thư Dật, “Tôi còn nghĩ rằng, thèm nhớ trước kia từng làm hư con búp bê tôi nhất đâu.”

      “Thế… huề nhau được chưa?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Hải Nhạc nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó với Tạ Thư Dật: “Nể mặt làm hư cái bồi thường đôi, huề nhau .”

      “Thế… có thể cầu báo đáp ?” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc tựa người vào con búp bê ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi : “ phải huề nhau sao, sao lại còn muốn báo đáp?”

      “Cái này còn xuất bản nữa đó, tôi phải tìm rất vất vả a.” Tạ Thư Dật vẻ mặt đau khổ.

      “Thế… muốn báo đáp cái gì?” Hải Nhạc hỏi.

      Tạ Thư Dật ngồi xuống bên mép giường, chỉ chỉ mặt mình. (lưu manh :))

      Mặt Hải Nhạc “bùm” cái lập tức đỏ ửng, muốn hôn sao?

      “Có thể đổi cái khác ?” làm như vậy đâu.

      Tạ Thư Dật hơi thất vọng, vẫn bài xích a, lòng của , có phải người Hứa Chí Ngạn chăng? “Thôi, em muốn, thôi vậy.” Tạ Thư Dật có chút bị thương, “Cho dù là trai nữa, em cũng có thể hôn mặt trai mà?”

      “Làm sao mà được?” Tạ Hải Nhạc nghi ngờ hỏi.

      “Ở nước ngoài á hả, hôn hai má là phép chào hỏi kính trọng nữa kìa, huống hồ gì tôi còn là trai em.” Tạ Thư Dật đầy ủy khuất. Thấy đáng thương như vậy, lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên mềm nhũn, dùng tốc độ ánh sáng hôn mặt chút, sau đó lùi lại.

      “Được chưa?” hồng mặt hỏi .

      Thấy bộ dạng thẹn thùng của , lòng Tạ Thư Dật sóng dâng cuồn cuộn, muốn ôm chặt vào trong ngực mà cho cái hôn nồng cháy, nhưng, đột nhiên dám, sợ rằng đến lúc đó lại cho là ép buộc .

      bỗng đứng lên, vội vàng với Hải Nhạc: “Nếu em thích tốt rồi, tôi cũng phải rồi, em ngủ .”

      Sau đó, vọt ra khỏi gian phòng của .

      Nhìn hai con búp bê còn sản xuất nữa, trong lòng Tạ Hải Nhạc đột nhiên dâng lên cảm giác rất ngọt ngào.

      đúng là ngờ tên hỗn đản này mua búp bê cho , hơn nữa còn là cái hết sản xuất. muốn lấy lòng sao? Thế sao lại quay sang đòi báo đáp chứ? Hỗn đản! Tạ Hải Nhạc ôm con búp bê vào lòng, mặt đỏ hồng giống như trái đào chín mọng.

      Tạ Thư Dật quả nhiên được là làm được, đối với cực tốt, vô cùng dịu dàng, thậm chí muốn thử , đặt ra nhiều cái cầu rất vô lý, chẳng hạn như, có lần muộn, với , rất muốn ăn pudding sữa của quán đường Trung Sơn, nghĩ lại có vài quán bán pudding sữa, đều phải đặt trước mới có đó nha, hơn nữa, trễ thế này, làm sao có thể có chứ? Nhưng mà, vẫn ngu ngốc lái xe ra ngoài, hồi sau, Hải Nhạc cho là ra ngoài phải vì mua pudding sữa cho , cũng ngủ rồi, sau đó, lại bị mò vào chăn kéo ra, đút vào tận miệng, vậy mà đúng là pudding sữa chính hiệu của quán đó! giây này, phải là cảm động.

      Pudding sữa

      làm như thế nào thế? Làm sao bọn họ có thể nửa đêm làm cái này cho a? Tôi cũng chỉ chơi vậy thôi, là khờ, làm sao có thể chạy mua chứ? ra ngày mai cũng muộn mà.”

      “Nhưng em với tôi mà, tối nay em muốn ăn a.” Tạ Thư Dật ủy khuất. (dễ thương quá aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)

      Tạ Hải Nhạc bị bộ dạng buồn cười của chọc phì cười, cười đến nước mắt cũng chảy ra, xem như là cười , kỳ , trong lòng cũng rất muốn khóc, giờ đây, vì sao lại tốt với như vậy a? Hại cảm thấy cảm động quá, khó trách nữ diễn viên phim truyền hình, luôn bị loại đàn ông hư tình giả ý này mê hoặc, Tạ Hải Nhạc , chừng cũng sắp trở thành thành viên nữa rồi.

      Vừa ăn pudding, vừa hỏi Tạ Thư Dật: “Tạ Thư Dật, chỉ cần tôi đưa ra cầu gì, chỉ cần có thể làm được, làm tất cả sao?”

      Tạ Thư Dật nhìn thẳng vào mắt , : “Chỉ cần có thể san bằng những tổn thương tôi từng làm với em, tôi bằng lòng vì em làm tất cả.”

      Đến cuối, Tạ Hải Nhạc dám đối diện với ánh mắt của nữa, ánh mắt của , phảng phất như là hai cái lỗ đen hút linh hồn con người, sợ rằng mình chỉ cần sơ sẩy cái là linh hồn lập tức bị hút mất.

      Tóm lại, thay đổi vĩ đại của Tạ Thư Dật, tuy lúc đầu Tạ Hải Nhạc có chút quen, nhưng sau đó, vẫn vô cùng hưởng thụ, để xem có thể kiên trì được bao lâu , nghĩ thầm như vậy.

      “Tin hot tin hot, tin hot tin hot! Nghe , công ty Dove muốn quay quảng cáo cho loại chocolate vị mới mới được nghiên cứu sản xuất của bọn họ, chọn diễn viên nữa ở châu Á, nghe , muốn đến các trường đại học lớn chọn diễn viên, muốn tìm ra nữ sinh đẹp nhất trong sáng nhất với nam sinh đẹp trai nhất dữ dội nhất để quay quảng cáo này a! Trời aơi! là may quá, biết có thể đến Ngũ Châu bọn tớ chọn nữa!”

      Dove chocolate

      thể nào? Cậu nghe tin này ở đâu a?”

      “Đúng đó? Nghe ở đâu ra a?”

      bất ngờ cách thần bí: “ cho mấy cậu biết, bởi vì, em vợ của nhà em vợ của cậu tớ, là tổng đại lý của Dove a, tớ đương nhiên phải biết rồi, ai, người ta muốn chọn diễn viên, bằng , tớ trực tiếp với cậu đề cử tớ rồi còn gì?”

      vậy là thiệt hả?”

      “Thiệt, thiệt là thiệt! Ngẫm lại , Ngũ Châu bọn mình được xưng là học viện hoàng gia có nhiều mỹ nữ soái ca nhất trong tất cả các trường đại học, làm sao họ có thể đổ vào trường bọn tớ đây a?” .

      “Wow, đúng là cơ hội bước thành sao cực kì tốt a! biết ai được chọn trúng a? Nghĩ cũng vui đấy, nhưng mà, trường bọn tớ ai mà xinh xắn đẹp trai, trong nhà đều rất giàu rồi, bọn họ hoàn toàn cần phải tự lăng xê tớ đâu.”

      “Ai da, cậu cũng biết, trong nhà Dương Vân Vân kia có tiền đấy, phải cũng đóng quảng cáo mà trở thành ngôi sao quảng cáo hàng đầu hay sao? Nhà Quan Dĩnh cũng là danh gia có tiền, phải chị ấy cũng ra đóng phim TV? Hai chị em Hà Siêu Quỳnh Hà Siêu Nghi này, con Thánh Bài này, phải cũng lặn lộn ra giới giải trí đó sao? Đối với bọn họ mà , chỉ là thú vui mà thôi, chừng, mấy người tuyển diễn viên chọn đến trường chúng ta, đến lúc đó, tớ nghĩ, trong nhà cũng có tiền, vạn nhất bị chọn trúng, cũng có thể dùng điều này rèn luyện khả năng của mình mà!”

      “Ừ, cũng đúng.”

      “Vậy cậu xem, ai có cơ hội bị chọn trúng nhất?”

      “Đương nhiên là tứ đại hoa hậu giảng đường rồi!”

      “Cũng chắc đâu nha, kỳ , tớ cảm thấy có người còn đẹp hơn cả tứ đại hoa hậu giảng đường nữa kìa, tỷ như, Hải Nhạc, còn cả Nhã Nghiên nữa!”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 71 : Em Nhất Định Phải Nhớ Tôi

      Mũi nhọn cuối cùng lại được chuyển tới hai người ngồi chỗ hề hé răng từ nãy đến giờ.

      “Hai người bọn họ, cũng chính là hoa khôi khoa dự bị đại học chúng ta đó nha!” bắn tên qua hai người .

      Hải Nhạc Nhã Nghiên chỉ nhìn nhau cười cười.

      Hải Nhạc vẫn gì, chỉ có Nhã Nghiên lên tiếng: “Các cậu chọn diễn viên, là hay giả đó?”

      đó! Các cậu tin!” tung tin nhảy nhổm.

      Hải Nhạc nhìn Nhã Nghiên cái, : “Nhã Nghiên, nếu là , cậu có thể thử xem sao.”

      Nhã Nghiên cười cười : “Có cậu ở đây, người ta chắc chắn liếc mắt cái nhìn trúng cậu cho xem.”

      “Sao cậu lại như vậy chứ?” Hải Nhạc hơi ngượng ngùng, “Cậu phải biết rằng, cậu đứng ở Thần Phong này đó, danh tiếng ai át nổi a.”

      “Nhờ cậu khiêm tốn hơn tớ thôi.” Nhã Nghiên .

      “Nhã Nghiên, cậu rất tốt đó.” Hải Nhạc .

      Nhã Nghiên cúi đầu, hơi chán nản: “Nếu tớ rất tốt, vì sao người con trai mà tớ thích, cho tới bây giờ cũng chưa từng chú ý đến tớ chứ?”

      Hải Nhạc hơi giật mình, dù sao Nhã Nghiên cũng lớn hơn chút, trưởng thành sớm hơn tí, đến vấn đề tình cảm này, Tạ Hải Nhạc chỉ là ngốc mà thôi.

      Người con trai mà thích kia, chắc là Tạ Thư Dật , chỉ cần Tạ Thư Dật đứng ở chỗ nào, ánh mắt Nhã Nghiên đều dính chặt lên chỗ đó.

      “Tớ nghĩ,hình như chuyện người trong lòng của cậu… có chú ý đến cậu, với chuyện cậu tốt hay tốt, có liên quan gì đến nhau phải? Cậu ngốc quá, đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau mà?” Hải Nhạc muốn khuyên nhủ.

      biết tại sao, lúc nào tớ cũng cảm thấy dạo này càng ngày cậu càng đẹp ra, hơn nữa, mặt tràn đầy loại nụ cười vô cùng hạnh phúc, Hải Nhạc, bây giờ Thư Dật trông hình như rất tốt với cậu phải , hai tớ cũng tốt với tớ được vậy đâu.” Giọng Nhã Nghiên buồn buồn.

      Hải Nhạc hơi xấu hổ, đưa tay sờ mặt: “Có hả? Làm gì có chuyện đó, mặt tớ có nụ cười hạnh phúc gì chứ, trước giờ tớ vẫn luôn như vầy mà?”

      “Nhưng mà, bây giờ trông cậu là chói lóa a, aizzz, ở cùng ban với cậu, hào quang của tớ hoàn toàn bị cậu che kín hết rồi.” Nhã Nghiên nửa đùa nửa .

      Hải Nhạc kinh dị: “Nhã Nghiên, có chuyện đó đâu, tớ nào có hào quang gì đâu a? Cậu như vậy, lần sau tớ đúng là dám chung với cậu nữa đâu nha.”

      Nhã Nghiên thấy tưởng , vội vàng túm vai lại: “Tớ đùa thôi đùa thôi, cậu đừng có tưởng nha.”

      Hải Nhạc trầm mặc chút : “Nhã Nghiên, kỳ tớ cảm thấy, Tạ Thư Dật cũng thích hợp với cậu đâu.”

      Nhã Nghiên chấn động cái, sau đó, thấp giọng hỏi: “Tại sao cậu như vậy?”

      ra ta cũng phải là người con trai tốt, phải tớ xấu ta chứ tớ cho cậu biết, từ khi lần đầu tiên tớ bước vào Tạ gia, ta luôn bắt nạt tớ rồi, cho tới bây giờ cũng vẫn còn như vậy, thứ mà cậu thích chỉ là mặt ngoài của ta mà thôi, trong ruột của ta chính là kẻ rất lãnh khốc vô tình, hơn nữa, ta còn rất **.” Hải Nhạc dừng chút, : “Tớ từng tận mắt nhìn thấy…” đỏ bừng mặt lên, biết có nên gì thêm nữa hay .

      “Cậu tận mắt nhìn thấy cái gì? cho tớ biết a? có chuyện gì đâu, tớ cho ai nghe hết.” Nhã Nghiên vội vàng hỏi.

      Hải Nhạc cắn cắn môi, sau đó, dán sát tai Nhã Nghiên câu, Nhã Nghiên lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, chỉ trong phút chốc, lại dần dần trở nên trắng bệch.

      ấy… sao lại có thể là loại người như vậy chứ?” Nhã Nghiên thất thần lẩm bẩm.

      ra Hải Nhạc lại vô cùng muốn khuyện cậu tốt nên tiếp tục lún sâu vào nữa, biết, Tạ Thư Dật tài nào thích Nhã Nghiên, còn nếu như Nhã Nghiên vẫn cứ muốn chui vào sừng trâu (ý chui vào ngõ cụt) … Nhã Nghiên có thể bỏ qua nhiều cơ hội khác trong đường đời của cậu ấy lắm.

      ta… thích hợp với cậu, trái tim của ta… Tớ nghĩ, ta tuyệt đối bất cứ ai đâu.” Hải Nhạc .

      Nhã Nghiên tâm tình phức tạp nhìn Hải Nhạc, chẳng lẽ, cậu ấy biết Tạ Thư Dật cậu ấy sao? Hay là cậu ấy giả ngốc?

      Nghĩ tới ý sau chắc chắn là có khả năng rồi, trước đây, chưa từng tiếp xúc với Hải Nhạc, từng nghĩ cậu ấy rất lạnh lùng, sau khi hiểu biết sâu sắc, có thể cảm nhận được Hải Nhạc rất đơn giản rất ngây thơ, hơn nữa, trước giờ vẫn luôn thích lo lắng cho người ta, hẳn là cậu ấy lo lắng cho .

      “Hải Nhạc, cám ơn cậu cho tớ biết những chuyện đó.” Nhã Nghiên buồn bã .

      Kỳ , trước đây Tạ Thư Dật **, cũng có nghe , lâu lâu cũng hay chỗ hai chuyện chơi, nghe Tạ Thư Dật có rất nhiều bạn , nhưng cũng có bạn cố định, bây giờ, Hải Nhạc còn ra loại chuyện khiến vô cùng kinh dị này, cũng dọa rất sợ rồi, Tạ Thư Dật, sao lại có thể là người con trai như thế chứ? Cái loại chuyện đó, sao có thể để cho Hải Nhạc nhìn thấy?

      Tạ Thư Dật, kinh dị, sao có thể như vậy đây?

      Xem ra, thể hiểu nổi Tạ Thư Dật, Nhã Nghiên nghĩ.

      Trong lòng đột nhiên hơi chán nản, lại hơi đau lòng, Thư Dật chính là thần tượng từ tới lớn của a, chẳng lẽ, ấy chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thể lại gần, ấy thích hợp với hay sao?

      góc nơi đáy lòng, lần đầu tiên sinh ra cảm giác mờ mịt, mơ hồ.

      biết bởi vì mệt nhọc hay là thân thể tiềm bệnh tật lâu, trong hội nghị định kỳ hàng tháng Tạ Trường Viên té xỉu trong phòng họp, sau đó được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bác sĩ bắt ông nằm viện tháng, bất đắc dĩ, Tạ Thư Dật đành phải lên sàn, trong tháng này, phải chạy ngược chạy xuôi từ trường sang công ty, phải làm quen với trình tự quản lí công ty và chỉ đạo vài hạng mục, chủ tịch ngã xuống, nhưng Tạ thị thể ngã xuống được.

      bắt đầu rất nhanh, có lẽ là được kế thừa đầu óc kinh doanh của Tạ Trường Viên, đến ngay cả mẹ Hải Nhạc cũng khen ngợi : “Thư Dật, đợi thời gian nữa, con vượt qua ba con luôn cho xem, con có thể làm được tốt hơn ông ấy rất nhiều, An Thác, được con gầy dựng càng thêm lớn mạnh, dì tin tưởng vào con.”

      Nghe bà vậy, Tạ Thư Dật chỉ cười cười.

      Giờ đây, trong lòng cũng sinh ra tâm lý mâu thuẫn nào đó với mẹ Hải Nhạc, người phụ nữ này, đến Tạ gia nhiều năm như vậy, kỳ bà đóng vai mẹ kế rất có trách nhiệm, chỉ cần có đau đầu phát sốt cái gì, bà chắc chắn là người đầu tiên xuất ở trước giường của , chỉ có điều, cho tới bây giờ vẫn chưa từng chấp nhận bà, ở công ty tiếp xúc với bà, bà là tổng giám tài vụ thưởng phạt công minh ai cũng kính ngưỡng, đề án kế toán do bà thiết kế, hàng năm đều giúp An Thác tiết kiệm ít tiền, bà cũng phải loại người hay đứng ở trước mặt huyên thuyên này nọ, bà chỉ muốn giữ cổ phần tại An Thác, nhờ đó có thể thấy được, bà cũng là nữ cường nhân tận tụy dốc lòng vì công việc, đúng là trợ lí đắc lực cho ba , về điểm này, người mẹ ruột ốm yếu của , đúng là làm được chuyện này.

      Hơn nữa, trong lúc thực tập, bà luôn tận tâm tận lực giúp đỡ , phải là tên ngốc, có thể cảm nhận được, bà đúng giúp , giúp giải quyết vấn đề nan giải, giúp tạo dựng uy tín.

      Vậy… sau này tiếp quyền, có nên đuổi bà ra khỏi An Thác hay ? Đuổi ra khỏi Tạ gia? mâu thuẫn ở điểm này.

      chờ đợi ngày này, chờ rất nhiều năm, luôn luôn chờ mong ngày kia, nắm giữ quyền lực trong tay, đuổi bà ra khỏi An Thác, đuổi khỏi Tạ gia, nhưng, nếu ngày đó đến , có thể ngoan tuyệt như vậy sao? đột nhiên hoài nghi.

      Ai, cũng muốn nặng như vậy, thở dài hơi dài thượt.

      Thôi nghĩ chuyện đó nữa, trước mắt , lập tức lên bóng hình người kia, khỏi mỉm cười, biết ở trường học thế nào.

      thuận tay rút điện thoại ra bấm dãy số, bên kia bắt máy.

      “Alô.” Bên kia truyền đến giọng nghi ngờ.

      “Giờ này lạnh, đừng nằm lên bàn ngủ, cảm lạnh.” .

      “Ừ, tôi có.”

      “Có thằng nào tới quấy rầy em ?”

      có, bọn họ nào dám? có tai mắt cả mà.”

      “Thế, Hứa Chí Ngạn có tới tìm em ?”

      có.”

      do dự như vậy, tôi nghĩ, chắc chắn tìm em.”

      ấy đến là tìm Nhã Nghiên, rồi với tôi mấy câu.”

      “Tôi biết ngay mà, nhờ Nhã Nghiên tiếp cận em! Em cái đứa ngốc này!” Tạ Thư Dật hơi tức giận.

      “Nhưng mà, cho dù tiếp cận tôi chăng nữa, , cho phép tôi tiếp cận với những bạn nam thích hợp, chẳng lẽ, chỉ muốn gạt tôi thôi sao? Huống hồ, Chí Ngạn là bạn thân của , vẫn cứ đề phòng ấy như vậy sao?”

      Ai, lúc trước nên đồng ý cho có thể tiếp cận với con trai thích hợp như , đó là tại cho là tớ luôn luôn ở bên người , cho nên mới đồng ý với có được , làm sao nghĩ đến ba gặp chuyện may, phải rời khỏi trường học chứ?

      “Được rồi, chúng ta nhắc tới , thế, bây giờ em làm gì thế?”

      “Bây giờ tôi… ha ha, trường học đột nhiên có người tới cho chocolate miễn phí, phải làm báo cáo điều tra gì đó nữa, tôi đứng đây ăn chocolate miễn phí với Nhã Nghiên nè.”

      “Gì? phải giờ lên lớp sao? Sao có thể chạy ăn chocolate?”

      “Tiết này, vừa mới là tiết thể dục của bọn tôi mà a.”

      “Ồ, ra như vậy.” Tạ Thư Dật cũng thêm gì nữa, cuối cùng, hỏi câu mà muốn hỏi nhất: “! Em có nhớ tôi ?”

      Bên kia hồi lâu vẫn truyền đến thanh gì, chỉ nghe được tiếng thở của .

      a, em có nhớ tôi ?”

      có, tôi có nhớ .” Bên kia truyền đến giọng có chút thẹn thùng.

      được, em nhất định phải nhớ tôi chứ! Nhất định phải nhớ tôi!” Tạ Thư Dật mặc kệ, nhớ nhiều như vậy, lại dám nhớ đến ? Làm sao có chuyện đó được!

      “Nhưng mà, tôi đúng là nhớ a, kỳ cục, tại sao phải nhớ chứ?” Giọng vẫn còn chút thẹn thùng đấy.

      “Nếu em nhớ tôi, em chết chắc rồi! Chờ chút tôi lập tức quay về trường học! Thế nào cũng phải làm cho em chính miệng em nhớ tôi, hơn nữa, tôi làm cho em đứng ở trước mặt rất nhiều người, ra ba chữ đó, bằng … Hừ hừ!” bướng bỉnh chơi xấu.

      …!” có thể nghe ra người ở bên kia vừa tức vừa vội.

      Cuối cùng, rốt cuộc cũng mở miệng: “Được rồi được rồi, chưa từng thấy ai khó hầu như cả! Được rồi, tôi nghĩ , nhớ , được chưa?”

      Khóe miệng Tạ Thư Dật khỏi vẽ ra đường cong tuyệt đẹp, bé ngốc này, từ trước đến nay đều chịu được hù dọa.

      “Nhớ như thế nào?”

      “Nhớ như thế nào? suy nghĩ thôi chứ sao nữa, nghĩ xem lúc này làm cái gì a.”

      Tạ Thư Dật nghe được câu này, vui vẻ cười lên ha hả: “ ra, em có nhớ tôi à? Vậy mà lúc nãy em còn gạt tôi, dám em nhớ! bé đáng thương, em biết dối cái mũi càng ngày càng dài sao?”

      “Aizzzz, để ý tới nữa!” Bên kia “cách cách” tiếng cúp điện thoại cái rụp.

      Tạ Thư Dật cau mày nhìn di động, mà cũng dám cúp điện thoại như vậy? Lời muốn còn chưa xong đâu!

      Nhưng lập tức, lại cười ngây ngô, tiểu nha đầu này, quả thực có nhớ đó nha!

      nhịn được đứng cạnh cửa sổ khoa chân múa tay vui sướng vung loạn xa, hạnh phúc, rất hạnh phúc!

      Bỗng nhiên, cửa văn phòng bị đẩy ra, mẹ Hải Nhạc vào, thấy từ miệng phát ra tiếng “Bong bong bong”, chân bước tới cũng hóa đá, giật mình đứng lại tại chỗ.

      Tạ Thư Dật giật cả mình, có chút ngượng ngùng dừng động tác lại.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 72 : Tôi Chỉ Mới 16 Tuổi

      đúng là trẻ con a. Mẹ Hải Nhạc nhịn được mỉm cười.

      “Có chuyện gì mà vui như thế?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      có gì, chỉ là hoạt động gân cốt chút thôi.” Tạ Thư Dật chỉnh chỉnh caravat, khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc.

      “Vậy con ký văn kiện này , đúng rồi, tối nay con có bữa tiệc xã giao,thư ký nhắc con chưa?”

      “Rồi, tiệc kỉ niệm Thịnh Đạt Hoa tròn ba mươi năm.” Tạ Thư Dật gật đầu.

      “Biết là được rồi, thế… bạn chọn xong chưa?” Mẹ Hải Nhạc hỏi.

      Tạ Thư Dật nghe phải dẫn bạn , nhịn được bật thốt: “Có thể mang theo Hải Nhạc gặp Tạ Thế ?”

      Mẹ Hải Nhạc nhìn , cười lắc đầu: “Cái này phải là tiệc bình thường, là tiệc rượu kinh doanh, đến lúc đó tiếp xúc với mọi người đều là nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, nó cái gì cũng biết, cũng giúp được cho con cái gì, đến lúc đó lại còn có thể thêm phiền, bằng , con cho thư ký con với con .”

      Tạ Thư Dật trầm ngâm chút, : “Dì à, bằng theo giúp con, dì quen biết rộng, còn có sức ảnh hưởng lớn, con còn phải nhờ dì giới thiệu giúp.”

      Mẹ Hải Nhạc nghe như thế, nở nụ cười.

      Bà gật đầu: “Hiếm khi con có thể suy nghĩ chu đáo như vậy, còn nhớ tới dì, được rồi, dì giúp con việc này.”

      Tạ Hải Nhạc “Ba” cúp điện thoại xong, cả khuôn mặt đỏ rừng rực.

      Lại bị hỗn đản này lừa! Đúng là tên hỗn đản! Đúng là có nhớ tới , nhưng mà, chỉ có nghĩ thầm về trong lòng thôi, chỉ muốn biết xem bây giờ làm cái gì mà thôi! Chỉ là suy nghĩ bình thường thôi mà, trước đây cũng thế, lâu lâu lại nhớ tới , nhưng mà, cái đó đâu có gì đâu a, nếu gặp ba mẹ hồi lâu, cũng suy nghĩ về họ a, đột nhiên nhớ tới , chắc chắn phải cái loại nhớ nhung mà được chưa?

      Hỗn đản, hỗn đản, dám xuyên tạc ý ! cắn cắn môi, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận, lại có chút thẹn thùng.

      bây giờ, thay đổi rất nhiều, còn hung dữ với nữa, trước kia, cũng chưa từng những câu có thể làm cho tai nóng tim đập, còn bây giờ, lại thường thường những lời này ở trước mặt , sao lại có thể thay đổi lớn như vậy chứ? Tự nhiên khiến cảm thấy… Ừm, giống như biến thành người khác vậy.

      cầm thanh chocolate sắp chảy trong tay bỏ vào miệng, chocolate nháy mắt hòa tan trong miệng , vừa thơm vừa nồng, khỏi khiến cho nhắm hai mắt lại, ngon quá a, cái mùi vị này, có mang theo chút vị đắng và chát cố hữu của chocolate, nhưng, rồi lại là vị ngọt vô cùng, như cái gì ấy nhỉ?

      đột nhiên nhớ lại nụ hôn đầu tiên của mình, tuy rằng lúc ấy là Tạ Thư Dật cưỡng hôn, nhưng, thể phủ nhận, nụ hôn đó, đúng là cho cảm giác rất tốt, có chút đắng, có chút chát, có tí e sợ, nhưng mà, vẫn làm cho nếm trải được rung động vô cùng, ngọt ngào vô cùng, loại chocolate này, chính là loại mùi vị giống hệt như nụ hôn đầu đó của , loại mùi… Tạ Hải Nhạc nhịn được bật thốt: “Chocolate Dove này, nghe như nụ hôn đầu, hương vị như nụ hôn đầu?”


      “Tốt! Tốt! Rất tốt!” Đột nhiên có người đứng bên cạnh vỗ tay la “tốt”.

      Tạ Hải Nhạc giật bắn cả người, nuốt chocolate trong miệng xuống. Nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy ông râu xồm phát chocolate miễn phí lúc nãy, đứng nhìn cười.

      thấy Hải Nhạc nhìn , sải bước về phía Hải Nhạc tới, tiếp tục cười ha ha : “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu ( mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công.)! Cậu chỉ cần vài câu này thôi, hoàn toàn có thể trực tiếp dùng làm slogan tuyên truyền quảng cáo đó, rất tốt, quá tốt!” Hải Nhạc ngập ngừng nhìn , có ý gì a?

      Râu xồm cười đưa tay về phía : “Em xinh đẹp, xin chào, tôi là tổng giám đốc công ty Thịnh Đạt Hoa_ Hà Gia Hào, rất vui được biết cậu.”

      Hải Nhạc khỏi cũng nắm lại chút: “Chào bác, cháu là Tạ Hải Nhạc.”

      Hà Gia Hào đánh giá Hải Nhạc bằng mắt chút, hai mắt sáng lên lấp lánh: “Tốt quá, tốt quá.”

      Hải Nhạc bị nhìn đến xấu hổ, rụt tay về.

      “Bác Hà, xin lỗi, cháu phải trước, cám ơn chocolate của các bác, rất ngon.”

      “Đợi chút! Bạn Tạ à, có muốn chụp quảng cáo ? Chính là quảng cáo cho chocolate bạn vừa ăn đấy? chừng có thể giúp cho bạn bước thành danh a.” Hà Gia Hào .

      Hải Nhạc kinh ngạc quay người lại, ra, lời bạn trong lớp sao?

      “Nhưng mà, cháu chỉ mới mười sáu tuổi, còn học mà.” Hải Nhạc .

      “Ai da, tốt quá, loại chocolate này, mục tiêu tập trung tiêu thụ chính là lứa tuổi thanh niên từ mười sáu đến hai mươi tuổi chứ gì nữa! Bạn đúng quá là thích hợp! Rất hoàn hảo a!” Hà Gia Hào làm ra vẻ mừng như điên, quả đúng là bộ dạng muốn nhảy nhót hô “vạn tuế”.

      cho tôi biết, lớp bạn ở đâu, tôi còn tìm bạn!” Hà Gia Hào .

      “Hải Nhạc!” Nhã Nghiên chạy tới.

      thấy Hải Nhạc gọi cuộc điện thoại mà lâu như vậy, vẫn còn chưa về, tò mò muốn qua xem đến cùng là chuyện gì, ngờ Hải Nhạc đứng cùng với cái người vừa phát chocolate miễn phí lúc nãy!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :