1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 63 : Rốt Cuộc Là Ai?

      chạy đến trong phòng tắm, vỗ nước lung tung vào mặt, muốn mượn nó làm biến mất ánh đỏ hồng mặt.

      Thấy mình bình tĩnh chút, dùng khăn lau nước mặt , sửa sang đầu tóc, mở cửa ra.

      “Em à, sao lâu như thế mới mở cửa? Hại chị đợi dài cổ.” Trì Hải Hoan thầm oán.

      “Nga, em có hơi mệt, đổi quần áo xong lên giường nằm hồi luôn.” Hải Nhạc dối bừa.

      Trì Hải Hoan thấy tóc gáy cũng lộn xộn, tin ngủ, truy cứu nữa.

      “Nhạc Nhạc, lần trước chị thấy trong tủ treo quần áo của em có cái váy dài màu hồng đẹp, ngày mai có thể cho chị mượn mặc lần ?” Hải Hoan với Hải Nhạc.
      Lần trước xem tủ quần áo của Hải Nhạc chút, nhìn trúng cái váy dài màu hồng kia.

      sao, nếu chị thích, chị cứ lấy mặc , em chỉ từng mặc có lần, chị thích, em tặng cho chị.” Hải Nhạc .

      “Cám ơn em .” Hải Hoan thơm mặt cái, hớn hở , “Hải Nhạc, tuần sau nếu có rảnh, chúng ta kéo mẹ dạo phố, hồi trước chị có nhìn trúng bộ áo, mà vẫn có thời gian mua, lần này, nhất định phải dành thời gian mua lại mới được!”

      “Vâng, lần sau em và mẹ cùng với chị.” Hải Nhạc .

      Hải Hoan cầm cái váy kia trong tay, sau đó với Hải Nhạc: “Nhạc Nhạc, em biết ? Lần này chị bị bắt cóc, lại chính là chịu thay em đó.”

      Hải Nhạc có hơi ù ù cạc cạc: “Chị, thế nào lại là chịu thay em a?”

      Hải Hoan nghiêng qua liếc cái : “Mấy tên cướp kia, là người từng bị Tạ Thư Dật đắc tội vì em trước đây đó!”

      biết a, em chưa từng đắc tội với ai mà.” Hải Nhạc lắc đầu .

      “Vậy ý của em là chị lừa em sao!” Hải Hoan có chút tức lên rồi, “Chị đây hỏi em, em có nhớ ở Dạ Chi Hoàng Triều từng xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Nga, Dạ Chi Hoàng Triều, đúng là có chuyện như vậy, em bị tên Đại Hắc Nha đáng ghét quấn lấy, cho em là tiếp viên ở Dạ Chi Hoàng Triều, chiếm tiện nghi của em,” Hải Nhạc gật gật đầu , sau đó, kinh hô tiếng, “Chẳng lẽ, kẻ bắt cóc chị là Đại Hắc Nha kia sao?”

      Hải Hoan gật gật đầu : “Chính ! Tạ Thư Dật vì em mà làm cho mặt mũi của ở Dạ Chi Hoàng Triều quét rác, hơn nữa sau đó lại còn sai Long gia thu địa bàn của , thiếu chút nữa bỏ tù luôn rồi, cho nên, nhìn thấy chị ở Kawasaki, nghĩ chị là em, bắt cóc chị luôn!”

      Hải Nhạc lập tức hoảng lên: “Vậy, hẳn là có làm gì với chị phải ?” Nếu… dám nghĩ tới, ngờ chị lại thay thoát kiếp!

      “May mắn, tính chị thông minh, hù dọa phen, bằng , chị dám đảm bảo đối với chị như thế nào nữa.” Hải Hoan nhớ tới chuyện xảy ra đêm đó, trong lòng vẫn còn hơi sợ hãi , “Nhạc Nhạc, phải chị chứ, nếu em mà bị bắt , cũng biết em có thể bảo vệ toàn thây được hay .”

      Hải Nhạc vừa nghe như thế, nhịn được rùng mình cái.

      “Cũng có thể, với em hả, tiền gian hậu sát nữa kìa, cái loại người này, chuyện gì cũng có thể làm ra được, may mà chị đủ cơ trí, dọa bọn họ trận, em à, chị giúp em chắn qua hơn cái kiếp lớn a, còn bằng em hả, nếu cái loại gặp chuyện chỉ biết khóc yếu đuối như em á, đụng phải bọn họ, chắc chắn đem em tiền gian hậu sát cho xem!” Hải Hoan cường điệu lần nữa.

      Hải Nhạc lập tức bật khóc, ôm lấy Hải Hoan : “Chị ơi, xin lỗi chị, xin lỗi chị, vốn nên là em chịu khổ, lại phải bắt chị chắn thế, cám ơn chị, cám ơn chị.”

      “Ngốc này, may mà là chị, nếu chính là em, em sớm thể đứng đây khóc, cho nên, cũng sao , chị chị là chị em, chị hẳn nên chăm sóc em , có thể làm gì cho em, chị nhất định làm! Em là người thân nhất của chị a, bé ngốc.” Hải Hoan hài lòng vỗ vỗ vai .

      “Dạ, em biết, ở trong lòng em, em chỉ có chị với mẹ là người thân nhất a, về sau, chỉ cần em có gì, em đều có thể chia sẻ cùng chị! đó, chỉ cần em có, nếu chị nhìn trúng, chị cứ lấy là được, chị bị kinh hách lớn như vậy, đó cũng là chị nên được.” Hải Nhạc nghẹn ngào với chị.

      “Được rồi, được rồi, chị cũng lấy của em đâu, em có, sau này chị cũng có a, chỉ có điều, chị cảm thấy Thư Dật hình như thế nào thích bộ dạng của chị vậy.” Hải Hoan mặt ủ mày bau .

      Hải Nhạc thấy chị lo âu về Tạ Thư Dật như vậy, vội vàng an ủi : “Chị, Tạ Thư Dật chính là kẻ thờ ơ lạnh lùng, với ai cũng như vậy cả, ngay cả em đây, bây giờ em cho chị biết luôn, từ lúc em tám tuổi đến bây giờ, lúc nào cũng bắt nạt em chứ đâu, từ cũng rất ghét em rồi, chị biết…” Hải Nhạc do dự chút : “Chị biết chứ, đêm tiệc sinh nhật của em đó, cũng bị quấy phá, đem laptop thầy em tặng cho em quăng mặt đất, sau lại… lại ném thầy em xuống biển, hai người thiếu chút nữa đánh nhau, chính là tên điên, chính là muốn em hạnh phúc, thấy em vừa vui vẻ chút, liền nhất định nghĩ cách phá hoại.”

      “A? Có chuyện này nữa?” Hải Hoan kinh ngạc kêu, “Sao có thể làm như vậy với em a? Vì sao em cho mẹ biết a? Để cho mẹ xử !”

      Hải Nhạc cười khổ lắc đầu: “Chị, em chính là muốn làm cho mẹ khó xử, mới cho mẹ nghe, dù sao, đầu mẹ còn đội cái mũ mẹ kế mà, em muốn vì em mà mẹ chuốc lấy phiền toái.”

      “Ai, Hải Nhạc đáng thương.” Hải Hoan thở dài, “Em cũng đúng, thể để cho mẹ khó xử, ai.”

      ngờ Tạ Thư Dật lại chính là người như vậy, chẳng lẽ, nhìn sai rồi? còn tưởng rằng tốt với Hải Nhạc lắm chứ, xem ra, Hải Nhạc , ở trong mắt Tạ Thư Dật, cũng có gì khác biệt a, vậy, nhất định tin chắc có thể làm cho vị trí của tớ ở trong lòng Tạ Thư Dật vượt qua Hải Nhạc!

      *****

      “Vú La, hôm nay chị con rất xinh đẹp phải ?” Hải Nhạc vui vẻ hỏi Vú La.

      “Ân, đại tiểu thư với tiểu thư giống nhau như đúc, đương nhiên cũng xinh đẹp.” Vú La cười meo meo, “Nếu mở miệng, đại tiểu thư mặc cái váy này vào, tôi còn tưởng là kia kìa.”

      “Ha ha, bọn con là chị em song sinh mà lị.” Hải Nhạc lè lưỡi với Vú La, “Hôm nào, nếu chị hai mặc quần áo của con, con mặc quần áo của chị hai, bác nhất định nhận nhầm hai người bọn con, ha ha.”

      Lúc này, Tạ Thư Dật từ lầu xuống, ánh mắt của vẫn dừng lại ở người Hải Hoan, dò dò lại, mặt của lại lộ ra vẻ nghi ngờ.

      Mà Hải Nhạc, nghĩ tới nụ hôn tối hôm qua, mặt của “vèo” cái lập tức nóng cháy, cái miệng vốn chít chít oa oa, cũng dừng lại, khi Tạ Thư Dật nhìn sang phía , vội vã cúi đầu.

      “Các người, rốt cuộc ai là ai?” Tạ Thư Dật nhíu mày.

      Vú La nhịn được đứng bên cạnh che miệng cười ngớt.

      đoán thử coi?” Hải Hoan cười.

      Hải Nhạc vẫn luôn cúi đầu, dám nhìn Tạ Thư Dật, sợ vừa nhìn thấy , nhớ tới nụ hôn cho cảm giác kỳ diệu tối hôm qua.

      Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi đánh giá Hải Hoan từ xuống dưới lượt, hôm nay Hải Hoan mặc bộ váy màu hồng của Hải Nhạc, thân hình của cũng khác mấy so với Hải Nhạc, mặc người , cũng rất xinh đẹp, nổi bật lên vóc dáng ngọc ngà của .

      Bị ánh mắt bình tĩnh kia xem xét làm cho Hải Hoan có chút ngượng ngùng, mặt cũng đỏ lên nhàn nhạt, cuối cùng cũng hấp dẫn được ánh mắt của , thầm hoan hô nhảy nhót trong lòng.

      “Cởi ra!” Tạ Thư Dật đột nhiên .

      “Cái gì?” Hải Hoan tin vào lỗ tai của mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tạ Thư Dật, “Vì sao em phải cởi ra?”

      “Tôi kêu cởi ra, lập tức cởi ra ngay!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn nhíu mày.

      Đây là váy của Hải Nhạc! Sao lại có thể mặc người ta chứ?

      Hải Hoan xấu hổ thành lời, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

      Hải Nhạc thấy chị đau lòng, vội vàng lên tiếng giải vây: “ cần cởi ra, cái váy này, em đưa cho chị rồi, chị mặc đẹp hơn em nhiều.”

      Tạ Thư Dật thản nhiên liếc cái, sau đó lại trở lại người Hải Hoan: “Trì Hải Hoan, muốn mặc quần áo, có thể mua đồ mới, Tạ gia thiếu số tiền này, sau này, quần áo Hải Nhạc, tôi hy vọng được mặc ở người của ! Bây giờ, cởi xuống ngay cho tôi!”

      “Ô ô ô…” Trì Hải Hoan ôm mặt xông lên lầu.

      Hải Nhạc thấy chị bị Tạ Thư Dật làm khó, nhịn được tức giận chất vấn Tạ Thư Dật: “Sao có thể đối với chị tôi như vậy? Chị ấy mới đến, ăn bắt nạt chỉ! Tạ Thư Dật, đáng ghét!”

      Tạ Thư Dật trầm mặt xuống: “Tạ Hải Nhạc, chỉ ta, tôi cũng muốn nhắc nhở em, về sau, quần áo nào em mặc vào, thể đưa cho ta, có nghe hay ?”

      “Tôi muốn chuyện với tên điên thể lý!” Hải nhạc tức giận cho cái trừng mắt dữ tợn, cũng rầm rầm chạy lên lầu, gõ cửa Hải Hoan.

      Hải Hoan mắt hồng hồng ra mở cửa, trong tay chính là quần áo bị bắt phải đổi.

      “Chị, đừng giận, chính là kẻ quái dị thế đó, chị đừng so đo với , chị…” Hải Nhạc an ủi .

      phải cái áo rách sao? Đáng giá lắm à?” Hải Hoan tức đô đô ngồi giường.

      “Chị hai a, em cũng mắng là kẻ điên rồi, chúng ta đừng so đo với kẻ điên được ?” Hải Nhạc , “Chị cũng đừng thay ra, mặc kệ nó.”

      “Chị mới thèm mặc đâu, ra giá thiếu gia thối gì a.” Hải Hoan giận dỗi lau nước mắt mặt.

      “Được rồi, mặc mặc, lần sau em với chị mua nhiều quần áo đẹp vào, quần áo mới vốn tốt hơn quần áo cũ, có lẽ chính là nghĩ như vậy a? Chỉ là cách chuyện có hơi đáng ghét ? Chắc đúng là vì chị mặc quần áo của em mà vui rồi, phải sao, Tạ gia thiếu số tiền này, phỏng chừng muốn cho chị mặc quần áo cũ đấy, kẻ này quái quái, lời ra từ trong miệng đều rất khó nghe.” Hải Nhạc .

      vậy chăng? Có phải muốn cho chị mặc quần áo cũ của em đó?” Hải Hoan bán tín bán nghi hỏi.

      “Đúng vậy, chị hai, nhất định là muốn để cho chị mặc quần áo cũ của em rồi, bằng chị muốn mặc quần áo có thể mua đồ mới, chị hai, đừng so đo với , chính là cái loại độc miệng, cái gì cũng thể làm người ta vui được.” Hải Nhạc .

      Vừa nghe Hải Nhạc như thế, thần sắc mặt Hải Hoan tạm hòa hoãn lại.

      “Lần sau, em, mẹ với chị mua nhiều quần áo chị thích về , đừng tức giận nữa, tức giận vì cái loại người này, đáng.” Hải Nhạc tận tình khuyên bảo.

      “Tốt, nghe lời em.” Hải Hoan gật đầu.

      lần nữa lấy áo thay vào, cùng Hải Nhạc xuống lầu.

      Tạ Thư Dật ngồi đó ăn điểm tâm, thấy hai người các xuống dưới, cũng lên tiếng, khó chịu ngồi ăn tiramisu trong tay .

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 64 : Thích ?

      “ Ba với mẹ đâu?” Hải Hoan khó hiểu hỏi.

      “Bình thường sáng thứ hai, ba mẹ kịp ăn sáng ở nhà.” Hải Nhạc .

      Đột nhiên, Tạ Thư Dật để cái dĩa tiramisu khác lên trước mặt Hải Nhạc: “Ăn lẹ lên! Sắp nguội rồi!”

      ăn!” Hải Nhạc tức giận lại đẩy ra.

      Tạ Thư Dật “rầm” cái đứng lên, tức giận nhìn .

      Nhìn ánh mắt quật cường của Hải Nhạc, thở dài hơi, xoay người, với Vú La: “Vú La, lấy cái túi giấy dầu lại đây.”

      Vú La lên tiếng đáp lời lấy cái túi giấy dầu.

      “Gói cái tiramisu kia lại.” dặn dò.

      Vú La bọc tiramisu lại, Tạ Thư Dật đưa tay nhận lấy.

      ăn ăn! Vậy đến trường thôi!” Tạ Thư Dật to tiếng với Hải Nhạc.

      Hải Nhạc trừng cái dữ dằn, đứng lên, cầm lấy túi xách đặt ở sô pha, thuận tay cũng nắm lấy Hải Hoan.

      “Chị ơi, với em .” quan tâm Hải Hoan.

      Hải Hoan cũng đứng lên, muốn về phía Hải Nhạc, Tạ Thư Dật : “Em ấy thuận đường với chúng ta, bác Cương đưa nó!”

      Hải Hoan biết theo ai đứng đó, Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật như vậy, biết muốn cùng chị là vô vọng, với chị: “Nếu vậy, chị ơi, bác Cương đưa chị cũng được, bằng , chị cứ ăn xong bữa sáng trước , em trước đây.”

      Hải Hoan đành phải ngồi xuống lần nữa, nhìn Hải Nhạc và Tạ Thư Dật cùng nhau rời .

      Tạ Thư Dật vẫn rất xua đuổi ! Nhận ra điều này, làm cho Trì Hải Hoan tức sôi máu, “rầm” tiếng quăng cái bát bàn xuống đất.

      Vú La nghe thấy tiếng vang, hoảng hốt vội vã chạy ra.

      “Đại tiểu thư, có chuyện gì vậy?”

      Hải Hoan giật tớ, phát mình quá mức kích động, vội vàng : “ ngại quá, con cẩn thận làm rơi bát xuống đất rồi.”

      “Nga, sao, tôi quét là được.”

      “Vú La, sao đâu, con làm cho.” cười .

      “Như vậy sao được, là tiểu thư, đây chính là chuyện người hầu chúng tôi phải làm.” Vú La ngăn cản .

      “Con làm cho, bác tìm bác Cương giùm con, nhờ ông ấy đưa con đến trường học với.” Hải Hoan .

      “Vậy được rồi, tôi gọi ông ấy.” Vú La cười hiền hậu , “Đại tiểu thư, với tiểu thư giống nhau tốt bụng a.”

      “Ha ha, Vú La, ở trong mắt con, bác giống như là bà nội con vậy đó.” Hải Hoan .

      Vú La nở nụ cười: “Con bé ngốc, sao tôi có thể làm bà nội cơ chứ?”

      “Vú La, con có bà nội a, vậy bác làm bà nội con , con còn muốn gọi bác tiếng bà nội nữa kìa.” Hải Hoan ngọt ngào .

      “Tiểu thư ngốc, Vú La nhận nổi, có lòng là đủ rồi, vẫn nên gọi tôi là Vú La , nếu lão gia với phu nhân phát phá hỏng quy củ, lại mắng cho coi.” Vú La cười ha ha.

      Tiểu thư Hải Hoan là rất được lòng người a, phu nhân sinh con làm sao có thể ngoan hết như vậy chứ nhỉ?

      Vú La cười hiền rời .

      Bác Cương tới, Hải Hoan cười ngọt ngào : “Bác Cương, sau này phải phiền bác đưa con học, vất vả cho bác.”

      “Đây là công việc của tôi, tiểu thư.” Bác Cương .

      “Con biết, nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn bác, đến lúc đó, con với mẹ, mọi người đều làm việc tốt lắm, đối với con rất tốt.”

      Bác Cương ngẩn người, mỉm cười, sau đó cúi người: “Vậy xin cám ơn tiểu thư.”

      Thấy hai người trước thận trọng xa cách sau biến thành cung kính, Hải Hoan thở dài nhõm hơi.

      Thu mua lòng người đối với , rất đơn giản.

      Muốn thu mua lòng người, cần phải làm từ đám người hầu trước, muốn cho mọi người ở Tạ gia từ xuống dưới đều thích !

      lần nữa quay về những ngày làm bề người khác, tâm tư buồn phiền mới vừa rồi của Hải Hoan, lại bị cung kính của đám người hầu với hòa tan mất.

      Tạ Thư Dật cho mặt mũi, sao cả, từ từ làm cho thay đổi được!

      thầm trong lòng.

      “Ăn , đến lúc đó lại lạnh.” Tạ Thư Dật đưa cái túi giấy dầu cho Hải Nhạc ngồi bên cạnh.

      Vẫn là xe thể thao tốt nhất, cũng thể mượn cớ ngồi phía sau, sau này thường xuyên lái xe thể thao đến trường học.

      đói!” Hải Nhạc tức giận .

      “Em…!” Tạ Thư Dật vốn muốn nổi giận, nhưng nhịn được.

      Tạ Thư Dật nghĩ nghĩ, vẫn nên cho biết .

      “Vì sao tôi cho ta mặc đồ của em, là bởi vì tôi sợ đến lúc đó tôi lẫn lộn em với ta loạn xạ, tôi sợ tôi nhầm ta thành em mất.” Tạ Thư Dật hơi bứt rứt vặn tay.

      thể nào! Chị tôi mặc quần áo của tôi, sợ nhầm chỉ thành tôi?” Hải Nhạc có chút kinh ngạc, ra vì vậy nguyên nhân như vậy, cho chị mặc quần áo của ?


      Tạ Thư Dật gật gật đầu : “Ừ, tôi chưa từng thấy cặp song sinh nào giống nhau hơn các em cả, người ta còn có thể có nốt ruồi hay bớt nổi mặt, nhưng mà, hai người các em mặt chẳng có gì cả, rất khó phân biệt.”

      Nên nhớ rằng, ngay lần trước nhìn nhầm rồi, kết quả là hôn Hải Hoan, cho phép chính mình sau này lại lặp lại chuyện như vậy nữa.

      Hơn nữa, sáng nay vừa nhìn thấy Hải Hoan mặc váy dài màu hồng phấn, còn tưởng rằng là Hải Nhạc nữa chứ, cho nên, cho Hải Hoan mặc quần áo Hải Nhạc, cũng chính là vì nguyên nhân này.

      “Thế nhận nhầm cứ nhận nhầm a, có sao đâu? Dù sao tôi với chị cũng giống nhau, có gì khác biệt cả.” Hải Nhạc ngoài miệng thế, nhưng trong lòng, biết tại sao, lại toát ra cảm giác vui sướng mơ hồ.

      Tạ Thư Dật liếc cái, lái xe chậm lại, sau đó, : “Em cũng ngại tôi nhận nhầm sao? Thế, nếu tôi xem ta là em, hôn ta sao? Em cũng để ý sao?”

      “Ách…” Lưỡi Hải Nhạc đột nhiên co rút, nên lời.

      để ý ? sao? tự hỏi mình trong lòng.

      “Bô tôi cần phải để ý sao? Nhiều lắm cũng chỉ là nụ hôn mà thôi, thể chỉ hôn tôi cái đúng ?” Hải Nhạc hừ hừ vài tiếng, “Trước tôi, tôi nghĩ từng hôn biết bao nhiêu nữa kìa? Phi phi phi, bẩn, bẩn.”

      Tạ Thư Dật nghe khinh thường nụ hôn của như vậy, tức muốn chết, lớn tiếng phản đối: “Tôi chưa từng hôn họ, tôi đều cho các ấy chạm vào môi của tôi!”

      thể nào? Nhưng mà… nhưng mà… các người đều như vậy như vậy…” Giọng Hải Nhạc càng lúc càng .

      thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình, trong lòng tự ảo não vì lỗ mãng của mình.

      Tạ Thư Dật thở dài hơi, : “Em tin sao? Tôi cũng tin, tôi cũng biết đây là chuyện gì xảy ra, có lẽ, tôi thích sạch , tôi mới cho họ chạm vào môi của tôi, nhưng, biết vì sao, tôi hôn em lại hôn phát nghiện, có phải vì em luôn luôn ở bên cạnh tôi, tôi biết em là sạch chăng?”

      xong lời cuối cùng, gần như biến thành lầm bầm lầu bầu.

      Hải Nhạc nghe được câu kia, trong lòng vừa tức vừa thẹn, tên khốn khiếp này, cái gì a, đúng là biết xấu hổ!

      biết xấu hổ!” ôm gương mặt nóng bừng, .

      Tạ Thư Dật liếc qua nhìn cái, khóe miệng đột nhiên lên nụ cười.

      “Nhạc Nhạc, cho tôi biết, em tính sổ tôi từng hôn những khác sao?” Hỏi .

      “Để ý cái đầu á! hôn họ, đâu có liên quan gì tới tôi a? Tôi mới ước gì hôn bọn họ , đừng hôn tôi là tốt rồi!” Hải Nhạc tức giận .

      Đúng là tên vừa tự kỷ cuồng vừa tự kiêu cuồng! thầm mắng trong lòng, nhưng mà, khi trong đầu đột nhiên ra hình ảnh Tạ Thư Dật hôn khác, trong lòng của đột nhiên thắt cái, đó là thứ cảm giác rất thoải mái.

      “Em…” Tạ Thư Dật chán nản, “Em quên tối hôm qua rồi sao? Chính nụ hôn tối hôm qua kia, em dám chút cảm giác em cũng có sao? Nếu có cảm giác mà , tại sao em lại đáp lại tôi?”

      Hải Nhạc bị như thế, tay cũng run lên.

      “Ai đáp lại ? Ai đáp lại ? Tôi nào có!”

      Vô lại đến cũng dám giỡn, cho là là sao ư?

      Tạ Thư Dật đánh tay lái cái, đỗ xe bên cạnh cái biển tạm dừng ở đường, ánh mắt sáng rỡ nhìn Hải Nhạc.

      có sao? Em có muốn tôi giúp em nhớ lại ngày hôm qua em đáp lại tôi như thế nào hay ?” cười hỏi .

      cần!” Hải Nhạc vội vàng bịt miệng, “Đến lúc đó muộn mất.”

      Tạ Thư Dật nhìn đồng hồ, thở dài hơi: “Tạm tha cho em.”

      như đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ trong túi quần, lấy thứ gì đó cầm chặt trong tay, với Hải Nhạc, “Nhắm mắt lại.”

      !” Hải Nhạc mở trừng mắt to.

      “Đừng đùa nữa, tôi hôn em!” Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc cái.

      “Thế… muốn làm gì?” Hải Nhạc hỏi.

      “Tóm lại là phải hôn em! Nhắm mắt nhanh lên!” Tạ Thư Dật mất kiên nhẫn .

      Hải Nhạc đành phải ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm giác được đôi tay Tạ Thư Dật phía sau, vòng lên cổ , sau đó, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh lên tí.

      “Được rồi, có thể mở mắt ra.” Tạ Thư Dật .

      Hải Nhạc mở to mắt, sờ sờ cổ, ra, đeo lên cho cái dây chuyền, kéo ra nhìn chút, là chú cá heo bạch kim xíu xiu, hai mắt khảm kim cương trắng, tinh xảo, đáng , nhất thời liền thích buông tay.

      “Đẹp quá, đẹp quá.” Hải Nhạc nhịn được giọng la lên.

      “Thích ?” Trong giọng của Tạ Thư Dật mang theo tia gấp gáp.

      Hải Nhạc nhìn chú cá chớp mắt, : “Thích lắm, đây là con cá heo, làm sao biết tôi thích cá heo a? Tôi thích nhất là cá heo đó, biết ? Hồi trước đây tôi theo ba với mẹ đến công viên Hải Dương, chỗ tôi thích xem nhất mà cũng thích nhất chính là khu cá heo, tôi rất thích xem bọn chúng biểu diễn, chúng nó vừa ngoan vừa đáng , tôi rất thích!”

      “A?” Vậy đúng là chó ngáp phải ruồi rồi, lúc trước cũng chỉ là bởi vì trong chữ “tiểu hải đồn” (nghĩa là cá heo) có chữ trong tên Hải Nhạc mà thôi, ngờ, lại cá heo, món quà này, đúng là chính xác!

      “Thích là tốt rồi.” Tạ Thư Dật vui vẻ .

      Hải Nhạc giương mắt nhìn , nhàng : “Cám ơn .”

      ngờ, ba chữ đó của , lại có thể làm cho Tạ Thư Dật đỏ mặt.

      “Con cá heo này, vốn chính là quà sinh nhật tôi muốn tặng cho em, có điều là, vẫn luôn có cơ hội tặng cho em thôi.” hồng mặt , “Lần trước cái kia đại lễ sinh nhật, chỉ là muốn chọc tức em, nhảm thôi, con cá heo này, mới đúng là món quà sinh nhật tôi muốn đưa cho em.”

      sao?” Hải Nhạc chấn động nhìn , nhưng, vừa nghĩ tới tối hôm sinh nhật đó, chuyện làm ra với , ánh mắt của lại u ám xuống.

      Có lẽ, chính là lừa , bây giờ muốn tha thứ , cho nên, tiếc tiêu phí tâm tư muốn dùng con cá heo này làm cho vui vẻ, khiến cho tha thứ , là như vậy, nhất định là như vậy! Bằng , vì sao hôm sinh nhật đó tặng cho ? Ngược lại phải đợi lâu như vậy mới đưa cho chứ?

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 65: Tạ Thư Dật Tặng Em?

      Hải Nhạc bình tĩnh lại, buông chú cá heo ra, rũ tay xuống, : “Tóm lại, cám ơn tặng tôi món quà quý giá như vậy.”

      Tạ Thư Dật vốn rất vui vẻ, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt Hải Nhạc từ lúc nãy kích động biến thành lạnh nhạt, trong lòng lại bất an yên, gì sai sao?

      “Em vui.” Tạ Thư Dật .

      rất vui rồi, cám ơn quà này của .” Hải Nhạc .

      Tạ Thư Dật thở phào nhõm hơi, có chút sợ mất hứng.

      phát rầu rồi, vì sao bây giờ muốn để ý mất hứng như vậy làm gì chứ?

      “Sau này phải đeo, khi tắm cũng cho lấy xuống!” Tạ Thư Dật .

      “Tại sao?” Hải Nhạc khó hiểu hỏi.

      “Bởi vì là tôi tặng cho em! được để cho nó rời khỏi cổ của em!” Tạ Thư Dật .

      “Nhưng mà…” Hải Nhạc , “Nhưng mà, tại sao tôi phải luôn mang theo nó a?”

      “Ách…” Tạ Thư Dật ngẩn người, “ có tại sao hết, cứ tại vì là tôi tặng thôi!” Hải Nhạc cúi đầu nhìn chú cá heo nho kia, trong lòng thầm suy nghĩ, cảm thấy con cá heo này vẫn là rất dễ thương, thường mang theo cũng có gì là tốt.

      “Ừ, tôi để cho nó rời khỏi cổ của tôi.” Hải Nhạc .

      “Còn nữa, được cho Trì Hải Hoan mang! Nếu cái dây chuyền này mà xuất cổ ta, em chết chắc rồi đó!” Tạ Thư Dật như cảnh cáo trừng mắt nhìn cái.

      “Được rồi, tôi biết rồi, keo kiệt.” Hải Nhạc liếc trắng mắt.

      Tạ Thư Dật hài lòng mỉm cười, đưa túi giấy dầu cho : “Mau ăn a.”

      muốn ăn.” Hải Nhạc lắc đầu.

      ăn, vậy hôn , dù sao miệng của em cũng rảnh rỗi.” Tạ Thư Dật cười xấu xa nhìn Hải Nhạc, cũng tà ác vươn đầu lưỡi xoay hai vòng môi.

      Hải Nhạc sợ tới mức vội vàng giật lại, lấy tiramisu ra nhét vào trong miệng.

      Tạ Thư Dật thấy ăn vội vã như vậy, nhét vào miệng đầy ú ụ, lại cười lên ha hả, trêu cợt là thú vị a.

      ***

      “Gì? Hải Nhạc, con cá heo cậu đeo hôm nay, lại chính là mẫu “Nụ hôn của cá heo” Tiffany mới tung ra nha, tất cả làm bằng bạch kim, hai mắt cá heo lại dùng kim cương trắng châu Phi carat nạm vào này, số lượng toàn thế giới đúng trăm cái, giá cả và giá trị đều xa xỉ a! Vậy mà cũng có rất nhiều cặp đôi cầu mà được dây chuyền tình nhân này a, cái này, là ai tặng cho cậu thế?” Nhã Nghiên tinh mắt, nhìn thấy được chú cá heo Hải Nhạc giấu dưới cổ áo, kinh hô lên.

      “Nụ hôn của cá heo? Dây chuyền tình nhân?” Hải Nhạc ngẩn ra, khỏi lôi con cá heo ra ngoài áo, đặt ở tay xoay xoay lại nhìn.

      Chú cá heo xinh xắn này, lại chính là dây chuyền tình nhân sao? Sao lại tặng dây chuyền tình nhân cho a?

      Tiếng kêu của Nhã Nghiên, dẫn tới cậu học rất hiếu kỳ, mọi người ào lại như ong vỡ tổ: “Cho nhìn cái, cho bọn tớ nhìn cái, cá heo tình nhân trong truyền thuyết a!!!” Hải nhạc cuống quít nhét cá heo vào trong cổ áo, : “ phải đâu, phải là nụ hôn cá heo gì đó đâu, cũng phải dây chuyền tình nhân gì, cái này, là tớ mua ở quầy trang sức cái nhà sách cũ thôi, đáng tiền.”

      Đổ mồ hôi, khi người ta bất đắc dĩ, thể dối.

      “Cắt, cho xem cho xem, thiên tài mới tin cậu tới quầy trang sức nhà sách gì mua đồ.” Các học sinh đều tin.

      “Các cậu, tin… Ai!” Hải Nhạc xấu hổ.

      Nhã Nghiên liếc nhìn cái, với các học sinh: “Tránh ra, tại sao người ta phải cho mấy người xem a.”

      Các học sinh cũng thấy có gì vui, tản ra.

      “Hải Nhạc, là ai tặng cho cậu thế?” Nhã Nghiên hỏi.

      Hải Nhạc trầm mặc lên tiếng, lâu sau mới : “Của mẹ tớ, tớ chỉ thấy mang theo chơi cho vui chút thôi.”

      Lại là câu dối khác.

      Nhưng mà, vạn nhất cái này là nụ hôn cá heo dây chuyên tình nhân gì mà Nhã Nghiên , là Tạ Thư Dật tặng, chọc đến rất nhiều phiền toái cho xem.

      là, vì sao lại mua cái món quà có thể gặp phải rắc rối như vậy cho chứ? Lần sau, lần sau bao giờ đeo nữa! Về nhà, lấy dây chuyền xuống nhét vào trong ngăn kéo.

      Buổi tối, Hải Hoan la cà lại chỗ , khi thấy dây chuyền cá heo trong ngăn kéo của , hai mắt đều phát sáng.

      “Em , trước đây chị chưa từng thấy em đây có dây chuyền đẹp như vậy a! Đẹp quá, cho chị mượn mang được ?” Trì Hải Hoan .

      Hải Nhạc do dự chút, nhớ tới người nào đó sợi dây này thể rời khỏi cổ , nhất là thể cho Hải Hoan đeo. “Chị, đây là quà sinh nhật người khác tặng cho em, nếu cho chị mượn, người ta vui.” Hải Nhạc .

      Hải Hoan nghe như vậy, miệng đô lên: “Nhạc Nhạc, em còn là chỉ cần chị thích, chị muốn lấy cứ việc lấy, nhưng mà, phải chỉ là cái dây chuyền thôi sao, em luyến tiếc rồi, ra em lừa chị…”

      có, em có lừa chị, có điều là dây chuyền này thể cho chị mượn, nếu mượn, hai người chúng ta…” Hải Nhạc ngập ngừng.

      Hải Hoan nhìn , nghĩ nghĩ : “Chẳng lẽ, là Tạ Thư Dật tặng em?”

      Hải Nhạc do dự, nhưng vẫn gật đầu.

      Hải Hoan mặt trận trắng trận xanh.

      Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật, có ý gì a? Đồ của em tôi vì sao tôi thể đụng vào a? quản cũng quá nhiều rồi! “Được rồi, chị cũng thể để cho em khó xử, cùng lắm lần sau nhờ mẹ mua giúp chị cái vòng trang sức như vậy luôn.” Hải Hoan đành phải cụt hứng .

      Hải Nhạc thở phào nhõm hơi, nhưng, trong lòng vì từ chối chị mà cảm thấy áy náy, lấy hộp trang sức ra, với Hải Hoan: “Em có cái vòng cổ, là cái mà em thích nhất, nhưng mà, em cũng mang thế nào được, em tặng cho chị thôi.”

      Đó là cái dây chuyền kết sao rũ xuống, cũng rất đẹp, cái vòng cổ này, chắc hẳn trước đây Tạ Thư Dật cũng chú ý từng đeo rồi, đưa cho chị cũng sao.

      Hải Hoan vừa thấy, cũng rất thích, sau đó nhờ Hải Nhạc đeo lên cổ của tớ, chuyện dây chuyền cá heo, cũng nhắc lại nữa.

      Hải Nhạc rất nhanh liền ăn đau khổ do đeo dây chuyền, ngày nào đó, Tạ Thư Dật sờ soạng cổ chút, thấy có đeo, giận dữ “Tạ Hải Nhạc, bây giờ em cũng thèm để lời của tôi vào mắt phải ? Tại sao đeo?” Tạ Thư Dật hỏa lớn hỏi .

      “Tôi muốn mang a, tôi sợ đeo cổ cẩn thận làm mất, cho nên, tôi cất rồi.” Tạ Hải Nhạc trái lương tâm.

      “Em gạt người! Dây chuyền thương hiệu này, nếu đeo cổ đều rơi mất, vậy nó sớm đóng cửa rồi! Ngày mai nếu tôi thấy em đeo vào, em ráng mà chịu!” Tạ Thư Dật lớn tiếng.

      “Nhưng mà, tôi muốn mang.” Tạ Hải Nhạc .

      “Vì sao?” Tạ Thư Dật híp mắt nhìn đầy nguy hiểm.

      Tạ Hải Nhạc ngập ngừng : “Tôi đeo, bạn học tôi đều là cái gì gọi là nụ hôn cá heo dây chuyền tình nhân nữa.”

      ra là vậy sao?” Tạ Thư Dật hỏi.

      ra là vì vậy a, lúc trước, chỉ cảm thấy đưa cái này cho , hợp với , cũng quản cái gì tình nhân hay tình nhân, ngờ, người biết nhìn hàng xịn rất nhiều, vừa thấy liền nhìn ra là dây chuyền tình nhân “Nụ hôn của cá heo”.

      Nhưng, món quà trăm đắng ngàn cay chọn lựa, lại đeo, chỉ bởi vì người ta đó là dây chuyền tình nhân đeo! Tình nhân hay tình nhân, có quan trọng như vậy sao?

      “Thế… rốt cuộc nó có phải là dây chuyền tình nhân hay ?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

      “Đúng vậy, chính là “Nụ hôn của cá heo”.” Tạ Thư Dật mà mặt chút thay đổi.

      … Tại sao muốn mua quà như vậy cho tôi chứ?” Trái tim Tạ Hải Nhạc, đột nhiên đập nhanh, đột nhiên rất muốn biết đáp án này.

      Tạ Thư Dật nhìn cái : “Tôi thấy bên trong có chữ “hải”, lại cảm thấy con cá heo này rất dễ thương, cho nên, liền mua lại tặng em.” (cá heo tiếng hoa gọi là “hải đồn”)

      Tạ Hải Nhạc thở phào nhõm hơi, ra, chỉ là bởi vì bên trong có chữ “hải: a? Cũng phải bởi vì những ý nghĩa gì khác. Sau khi thở phào xong, phát mình còn có hơi thất vọng mơ hồ, vội vàng xóa bỏ ý nghĩ kia ngay.

      “Thế… “Nụ hôn của cá heo” là đôi à?” cẩn thận hỏi.

      “Vô nghĩa, “Nụ hôn của cá heo” đương nhiên là đôi, con có thể hôn được sao?” Tạ Thư Dật cười . (dễ thương =D)

      “Vậy… cái nữa đâu? đưa cho ai rồi?” Tạ Hải Nhạc hỏi.

      Tạ Thư Dật ngẩn người: “Còn cái, tôi tặng ai a, tôi thu.”

      “Ồ.” Tạ Hải Nhạc hé răng.

      có tặng ai? Vậy giữ, làm cái gì?

      Trong lòng có chút hối hận mình hỏi mấy cái này làm cái gì, tất cả đều là vài chuyện đâu.

      “Em rất để ý chuyện nó là dây chuyền tình nhân sao? Cái của tôi tôi cũng đeo cổ, em sợ cái gì?” Tạ Thư Dật .

      Tạ Hải Nhạc lập tức ngẩng đầu, bật thốt: “, cho đeo, được đeo!” Tạ Thư Dật nhìn kinh dị, : “Gì! Em lại dám ra lệnh cho tôi sao?”

      Tạ Hải Nhạc giậm chân : “Nếu đeo, người ta lập tức đều biết là tặng tôi, cho nên, cho đeo!” Tạ Thư Dật giận tím mặt: “Biết là tôi tặng thế nào? Chẳng lẽ, tôi thể tặng quà cho em sao?”

      “Nhưng mà nhưng mà…” Tạ Hải Nhạc lại giậm chân, “Người khác nghĩ như thế nào a? Tôi đeo cái, đeo cái, , người ta nhìn tôi thế nào? Còn tưởng rằng tôi và là người nữa kìa! Chúng ta là em có được ? Ta sao có thể để cho người khác hiểu lầm quan hệ của tôi và chứ?”

      Sau đó, hai người đều vì lời , bầu khí thân mật lập tức trở nên tĩnh lặng lại, Tạ Thư Dật trừng Hải Nhạc, Hải Nhạc trừng Tạ Thư Dật.

      lâu sau, Tạ Thư Dật chậm rãi hỏi: “Tiểu Hải Nhạc, em có biết em ?”

      Hải Nhạc run giọng : “Tôi… tôi… tôi sai.”

      ra em sợ người khác cho chúng ta là người sao? sao cả, cứ để cho người ta nghĩ ! Nhờ em nhắc nhở như vậy, bản thân tôi cũng muốn đeo cái dây chuyền của tôi rồi, tôi muốn cho mọi người tỉnh câu, Tạ Hải Nhạc, là của tôi, ấy và tôi là đôi, những người khác, toàn bộ lăn hết bên!” Tạ Thư Dật . (ew, đây có thể coi là tỏ tình hay aaaa?)

      đúng là nghĩ đến chuyện đó, cái dây chuyền kia, biết bị vứt đến chỗ nào, giả như, nếu đeo cổ , như thế nào đây?

      Hải Nhạc khỏi kinh hoảng: “, tôi và phải là đôi! phải! phải! thể làm như vậy! thể!” Nếu làm như vậy, phải ràng cho mọi người biết, , có mối quan hệ thể cho ai biết hay sao? được, được! Nước mắt của , lập tức liền rớt xuống.

      Mặt Tạ Thư Dật lập tức u ám.

      “Tạ Hải Nhạc!” vốn muốn phát giận, nhưng nghĩ đến đây là ở trong phòng Hải Nhạc, hạ giọng : “Tại sao thể? Tại sao? Em sớm là người của tôi rồi! Chính là để cho người ta biết, như thế nào? Em phải là em ruột của tôi!”

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 66 : Tim Tôi Đau Đớn Quá

      Hải Nhạc ngừng lắc đầu, nước mắt cũng rơi xuống: “Tôi phải là người của , là cưỡng bức tôi! Tôi vốn chưa từng muốn làm người của ! Tạ Thư Dật, đừng làm như vậy, van xin , nếu để cho người khác biết, tôi thể ngẩng đầu lên được! Nếu như vậy, tôi tình nguyện tìm cái chết!”

      Tạ Thư Dật lập tức túm lấy bả vai của , nghiến răng nghiến lợi quát : “Tạ Hải Nhạc, đừng dùng cái chết làm tôi sợ, trong mắt em, quan hệ của tôi và em, cứ làm cho em cảm thấy sỉ nhục như vậy sao? Chẳng lẽ, trong lòng của em, em nhớ đứa con trai nào khác sao? Là Thích Hán Lương? Hay là Hứa Chí Ngạn? , a! Ở trong lòng em, em sợ ai khác biết em ngẩng đầu lên được? Nếu biết quan hệ của tôi và em, em tìm cái chết sao? Là ai? Là ai? Là Hứa Chí Ngạn phải ? Ở trong lòng em, có quan trọng như vậy ? ! ! a!”

      Tạ Hải Nhạc bị lắc đầu sắp hôn mê, có phải chỉ cần có người trong lòng, buông tha cho hay ? Có lẽ, nếu biết trong lòng thích người con trai, nếu người đó là Hứa Chí Ngạn, là cậu thân của , phải hết cách với chứ? phải con trai trọng tình cậu hơn tình sao? Nếu thích Hứa Chí Ngạn, có phải sau này, xem tình cậu nhiều năm với Hứa Chí Ngạn, bao giờ quấn quít lấy nữa hay ?

      có nên thử lần chăng?

      Nghĩ xong, đầu óc sắp hỗn loạn mảnh, hoảng hốt bừa: “Đúng! Đúng! Đúng! Tôi thích Hứa Chí Ngạn! Tôi thích ấy! Tôi lúc nào cũng thích ấy! Từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy ấy, tôi thích ấy rồi!”

      Tạ Thư Dật nghe vừa như vậy, như bị sét đánh đứng lặng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn Tạ Hải Nhạc, trong mắt là kinh hoàng thể tin, cùng với đau xót và tuyệt vọng thể tin!

      Hải Nhạc ổn định hơi thở nhìn , nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của , trong lòng, đột nhiên có chút nỡ, , có phải làm sai hay ?

      lâu sau, Tạ Thư Dật lùi về phía sau mấy bước, thào: “ ra, em thích nó, em thích!”

      Sau đó, dùng sức kéo tóc mình chút, lẩm bẩm: “ ra, người trong lòng em là nó? ra, tôi lấy lần đầu tiên của em, em đau đớn, là vì nó, ra là thế, ra là thế!”

      Sau đó, ngẩng đầu, dùng ánh mắt trống rỗng vô cùng bi thương vô cùng nhìn Tạ Hải Nhạc, : “Hải Nhạc, em thích nó sao? Tôi phát tôi…” đưa tay dùng sức ấn lấy ngực trái của mình, “Chỗ này của tôi, đau quá, đau quá, Hải Nhạc, Hải Nhạc, em thích, là Hứa Chí Ngạn sao?”

      Càng về sau, giọng của càng trở nên mờ mịt như vậy, trống rỗng như vậy, ánh mắt của , hề có tiêu cự, Hải Nhạc cơ hồ cảm thấy nhìn phải là mình, mà là cái gì khác, lòng của , bởi vì ánh mắt chưa từng xuất trong mắt kia, mà quặn đau.


      Nhìn cái dạng này, cũng như trước đây bá đạo được phải thế này thế nọ, lần này, có, có phải rất để ý người cậuHứa Chí Ngạn này hay ?

      cần tiếp tục dùng những thứ này nọ làm lý do lẩn tránh nữa, câu xong hết?

      “Tạ Thư Dật, chúng ta là em, là em…” Tạ Hải Nhạc còn chưa hết, Tạ Thư Dật cộc cằn cắt nang: “, , ! Cho tới bây giờ tôi chưa từng xem em là em của tôi, trong lòng tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa từng xem em là em của tôi!”

      Hải Nhạc cười đau khổ: “Đó là bởi vì, cho là tôi xứng làm em của , tôi vẫn luôn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau tôi gọi trai, lại tát tôi cái, còn với tôi, mẹ chỉ sinh ra tớ , có em , nhớ ? Cho tới bây giờ, buổi tối có khi tôi còn nằm mơ thấy khung cảnh lúc đó, cuối cùng tôi hoảng sợ tỉnh lại từ trong mộng, Tạ Thư Dật, có biết ? , chắc chắn biết, biết mới trước đây tôi sợ đến mức nào, sợ đến mức chỉ cần liếc tôi cái, hai chân của tôi thể tự chủ được mà run lên, lúc nào cũng căm ghét tôi như vậy, hận tôi như vậy, với mẹ tôi nữa, chính vì căm ghét tôi, hận tôi, cho nên, cũng luôn thừa nhận tôi là em của !”

      xong, cổ họng của nghẹn ngào hết, nhớ tới tuổi thơ luôn bị bắt nạt của tớ, và còn thời niên thiếu cho đến bây giờ vẫn thể thoát khỏi ma chưởng của , thậm chí còn bị chiếm đoạt đêm đầu tiên, Tạ Hải Nhạc khỏi ôm kín mặt, nức nở bật khóc.

      “Tạ Thư Dật, biết, ở trong lòng tôi, từng khát vọng có người con trai, rất tốt với tôi, dịu dàng với tôi, sủng tôi tôi, giúp tôi thoát khỏi những đau đớn kia, nhưng, ngày này còn chưa tới, đem tôi… đem tất cả của tôi hủy hết! chẳng những hủy người của tôi, còn hủy cả cuộc sống của tôi! có biết trong lòng tôi thống hận đến mức nào ? cho là, bây giờ thoáng tốt với tôi chút, tặng quà này nọ cho tôi, là có thể lau những vết thương tạo ra cho tôi hay sao? có chuyện đó đâu! có đâu! Tôi nghĩ, suốt đời này vĩnh viễn tôi cũng thể nào quên được! Tạ Thư Dật, còn muốn thế nào đây? Tổn thương của tôi nhận đủ nặng, tôi sợ, tôi sợ có ngày tôi chết ở trong tay ! Nếu tôi chết, tôi thể tưởng tượng mẹ tôi đau lòng thế nào! Bà nhất định vì tôi mà hận thể chết theo tôi! , tôi nghĩ, đó chính là kết quả muốn! phải muốn lấy tôi trả thù mẹ tôi đấy sao? cho phép tôi chết sớm, là vì còn chưa đạt tới mục đích của , tôi nghĩ, chừng nào ngày đó tới, ước gì tôi chết nhanh lên tí? Tôi nghĩ, ngày đó, có phải sắp đến hay ?”

      , phải như em đâu!” Môi Tạ Thư Dật lập bập va vào nhau, nhưng phát ra chút thanh nào.

      Ai phải như vậy? nghĩ chính xác như có! thậm chí làm như vậy vô số lần, bắt nạt , nhục nhã , thế nào cũng phải khiến cho rơi nước mắt, mới buông tha!

      Tạ Thư Dật chỉ cảm thấy tay chân của mình từ từ trở nên lạnh lẽo, sau đó, tim của , vì lạnh lẽo tột độ, giá lạnh đến cực hạn, “két” tiếng, trái tim trong lồng ngực vỡ đầy những mảnh vụn.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 67 : Trừng Phạt Của Thượng Đế

      , tổn thương nghiêm trọng đến như vậy sao? Nghiêm trọng đến mức khát vọng có thằng con trai khác tới thương ? Thậm chí, muốn thằng con trai kia giúp thoát khỏi đau xót đem lại?

      Tim của , vỡ nát đầy đất. Tim, kịp thu nhặt, để cho nó đau đớn nát mặt đất, điều suy nghĩ là, từng ấy năm cho tới nay, rốt cuộc bỏ lỡ cái gì?

      Suy cho cùng từ bao giờ, từ khi nào bắt đầu từ từ thầm gạt bỏ ý muốn bắt nạt ? Thầm mong có thể thấy tươi cười? Thậm chí đến mức chỉ cần lộ ra nét mặt tươi cười trước mặt , nguyện ý vì làm bất cứ chuyện gì?

      Khi mà thay đổi, lại cho biết, người trong lòng của là Hứa Chí Ngạn! Là Hứa Chí Ngạn! “!” Tạ Thư Dật đau đớn gầm lên tiếng. lập tức ngẩng đầu nhìn Tạ Hải Nhạc đầy hung tợn, Tạ Hải Nhạc hoảng sợ, tự chủ được lùi về phía sau.

      , Tạ Hải Nhạc, mặc kệ trong lòng em thích ai! Tôi để cho em tiếp tục thích nó! Cho dù là Hứa Chí Ngạn cũng được! Em là của tôi! Là của tôi!” Lòng Tạ Hải Nhạc, lập tức chìm xuống đáy nước.

      vẫn cứ như vậy! vẫn chịu buông tha cho ! khỏi liều mạng lắc đầu: “, tôi phải là của , phải, có thể có được cơ thể của tôi, nhưng, thể có được lòng tôi!” Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, giống bị vừa bị nện phát vào đầu, khỏi nắm chặt hai đấm tay, hít hơi vào mạnh, bằng , nhất định vọt tới trước mặt , che kín miệng của , làm cho thu hồi lại lời của mình. “Em có biết em ?” Tạ Thư Dật hỏi.

      Tạ Hải Nhạc gật đầu: “Tôi biết tôi cái gì, Tạ Thư Dật, có thể cướp mọi thứ của tôi, bao gồm cả cơ thể của tôi, nhưng mà, thể đoạt được lòng tôi, lòng tôi, vẫn chỉ có tôi là chúa tể, nó là thứ duy nhất tôi còn lại rồi, tôi giao cho !” Tạ Thư Dật nhìn , hờ hững hỏi: “Lòng của em… dành cho ai? Cho Hứa Chí Ngạn sao?”

      Hải Nhạc nhìn thấy ánh mắt của trở nên sắc bén dữ tợn, tự chủ được lùi tiếp bước.

      “Tóm lại, thuộc về ! Vĩnh viễn cũng thuộc về ! cho tôi sỉ nhục, tôi cũng vĩnh viễn thể nào quên!” Hải Nhạc miệng tay cũng che ngực mình chặt, giống như nếu che, lập tức trái tim của cũng bị đoạt mất.

      Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, đứng cứng ngắc tại chỗ, nhúc nhích gì được.

      ràng là vẫn đứng ở trước mặt , nhưng, lại cảm thấy sao mà xa xôi quá, xa xôi đến mức cảm giác được cả đời tớ cũng thể nào đến gần . đột nhiên cảm thấy, quá tàn nhẫn, tàn nhẫn cho giữ lại dù chỉ là tia dư . chỉ mới làm như vậy với thôi, cảm thấy tàn nhẫn, ngẫm lại, mình làm gì đối với ? Nếu cái này gọi là sỉ nhục cũng… có gì quá đáng! còn có thể cái gì đây? còn có thể cái gì đây chứ? Trước kia làm sao mà lại chưa từng nghĩ đến, tim của , cũng kiên cố như tưởng, có ngày, nó mà cảm thấy bị tổn thương?! mà đau đớn?

      dám nhìn , nếu còn thấy kiên quyết đối với trong mắt lần nữa, chắc lòng mình đau đớn thêm lần, chút tưởng tượng như vậy, cũng thể chịu nổi rồi, tim của , nhói đau như tê liệt. Lực sát thương của đối với , trong lúc để ý, to lớn vượt xa tưởng tượng của . Trước kia đối xử với như vậy, sai sao? Vẫn luôn sai đấy sao? Cho nên, Thượng Đế chịu được, bắt đầu trừng phạt ! Biện pháp trừng phạt chính là: Bất tri bất giác, thường bị bắt nạt bị lăng nhục này, lại khiến cho bé này thương người khác! Hơn nữa, khiến cho trái tim kia, vĩnh viễn thuộc về người khác, bao giờ thuộc về ! “! ! !” Tạ Thư Dật sợ hãi mở bừng mắt, thể chấp nhận và tiêu hóa cái ý tưởng mới vừa xuất trong đầu. ! ! Làm sao có thể ? Làm sao có thể? có khả năng! rất đúng, từ , rất căm ghét , hận thù , ghét , làm sao có thể trêu cợt , bắt nạt chứ? Từ bao giờ, căm ghét đối với , hận thù đối với , trong khi để ý, chuyển hóa thành tình ?

      Vớ vẩn, đúng là quá hoang đường! có khả năng! ! có! có thể bị chọc tức giận hồ đồ, mới có thể cho là tớ ! , ! có! Làm sao có thể con nhóc ngu ngốc tớ căm ghét căm hận từ chứ?

      Tạ Thư Dật cự tuyệt chấp nhận ý nghĩ này, lảo đảo xoay người, gần như có chút chênh vênh chới với đến cạnh cửa, sau đó mở cửa, ra ngoài, thậm chí cũng quên mất lễ nghi quý tộc cơ bản nhất của : thuận tay nhàng đóng cửa lại. Hải Nhạc ngờ Tạ Thư Dật hề gì cứ vậy mà dong, có phải trong lòng thầm chấp nhận rằng trái tim còn thuộc về nữa?

      Cửa bị mở ra, đột nhiên thốc vào trận gió lạnh, Hải Nhạc ngơ ngác đứng ở trong phòng, nhịn được rùng mình cái.

      lắc đầu, mặc kể, dù thế nào cũng là con cá nằm thớt của , vì sao để cho mình sống cho có tự tôn chút? Cho dù phản kháng được, cũng muốn cho biết, hận , hận áp bức , chiếm đoạt như vậy. Hải Nhạc từ từ tới, nhàng đóng cửa lại, mới đóng cửa bao lâu, có người tới gõ cửa.

      “Nhạc Nhạc, mở cửa, mở cửa, chị về rồi, chị mang đồ ăn vặt về cho em nè.” Là Hải Hoan.

      Hải Nhạc mở cửa, Hải Hoan vui vẻ đứng ở trước mặt , giơ giơ túi giấy trong tay.

      “Chị hai, là hạt dẻ rang đường, chị còn nhớ trước đây em thích ăn hạt dẻ rang đường nhất a?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ đưa tay nhận lấy, vội vàng mở túi giấy ra, bóc hạt dẻ cho vào miệng.

      “Ăn ngon quá a, chị hai, chúng ta ăn chung .” Hải Nhạc bóc hạt nữa, đưa tới bên miệng Hải Hoan.

      Hai người cùng nhau ngồi xuống giường, ăn hạt dẻ nóng hổi.

      “Chị hai, sinh nhật cậu học chị có vui ?” Hải Nhạc hỏi.

      “Có cái gì mà vui, hôm nay chị , cũng chỉ là thị uy thôi, ai kêu trước kia bọn nó để chị vào mắt.” Hải Hoan bĩu môi.

      “Thị uy gì a?” Hải Nhạc có hơi khó hiểu.

      Hải Hoan có chút dương dương đắc ý : “Trước kia tiệc tùng loại này, mấy con đó chưa bao giờ gọi chị, nhất là con sinh nhật hôm nay nè, trước kia nó còn xem thường chị, giờ, biết chị vào Tạ gia, đến trường lại có xe đưa đón đặc biệt, người người đều tới nịnh bợ chị, váy chị hôm nay này, cùng phi cái này chồn bạc áo lông áo khoác gia, đều đè nổi bật của ả xuống hết, làm cho chị hả dạ còn ở phía sau kìa, bạn trai của nó, sau đó lại mời chị khiêu vũ, còn với chị, kỳ người trong lòng vẫn là chị nữa cơ, sau đó chị liền với , nếu thích chị, phải ra với bạn ngay tiệc sinh nhật, người trong lòng là chị, phải là ả, sau đó phải theo chị rời khỏi sinh nhật của ả. Em biết , cái ngốc kia dưa, với bạn , cũng theo chị rời khỏi tiệc sinh nhật của con đó! Ha ha ha, hả giận, rất hả dạ luôn! Rốt cuộc chị cũng có thể nhả ra ngụm ác khí nhiều năm! Loại cảm giác này rất sung sướng, rất sung sướng a! Nếu em ở đó tốt, em có thể nhìn thấy cảm tượng phấn khích ngay lúc đó, ả đau khổ cầu xin bạn trai ả ở lại, nhưng, bạn trai ả kéo mở tay ả ra, chút lựa chọn theo chị rời khỏi sinh nhật. Em biết , ả ta khóc đến té xỉu mặt đất a! Ha ha ha…”

      Hải Nhạc nghe xong lập tức cả kinh, cà lăm hỏi: “Chị… chị… chị làm như vậy… vậy… chị thích thằng con trai đó à?”

      “Stop!” Hải Hoan chẳng thèm ngó tới, “Cho dù trước kia chị có chút hảo cảm với chăng nữa, nhưng bây giờ, làm sao có thể xứng đôi với chị chứ? Chị làm gì có khả năng thích a? Chị chỉ lợi dụng phen, đả kích cái con trước đây làm cho chị nan kham mà thôi!”

      Hải Nhạc khỏi nhíu mày: “Chị, chị thích cậu ta, chị làm như vậy, hình như… hình như tốt lắm?”

      Hải Hoan liếc Hải Nhạc cái, : “Có cái gì tốt ? Người từng bắt nạt chị, để chị bắt được cơ hội, trả thù lại gấp bội cho xem, chị muốn làm cho mấy con đó nhìn thấy, Trì Hải Hoan chị cũng phải là người để cho người khác bắt nạt! Chị biết con đó quan tâm nhất là bạn trai của ả, chị nhất định phải giành lấy thứ ả quan tâm nhất, như vậy mới có thể cho ả đả kích lớn nhất!”

      Hải Nhạc nghe cách đương nhiên như vậy, kinh ngạc đến mức ngay cả hạt dẻ trong miệng cũng quên nhai nuốt.

      Chị hai, chị hai lớn lên, với chị hai trước đây khác biệt nhiều lắm. “Vậy… thằng con trai chị giành lấy kia chị muốn làm sao bây giờ?” lo lắng hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :