1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 58 : Là Đứa Con Trai Nào Tổn Thương Tim

      Từ sau sinh nhật Hải Nhạc, mẹ Hải Nhạc lúc nào cũng thấy đứa bé này rất đúng, bà thấp giọng hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, con cho dì biết, em con rốt cuộc bị làm sao vậy? Dì cảm thấy nó làm sao mà qua cái sinh nhật xong, giống như biến thành người khác vậy nè? cười, cũng chuyện, suốt ngày cứ ngơ ngẩn ngẩn ngơ, cho dù ở ngay trước mặt dì, nó cũng thèm gì, đứa này, có phải có tâm gì hay ? Nhưng mà, dì hỏi nó, nó chữ cũng nhả ra, cũng chỉ biết liều mạng lắc đầu, Thư Dật, dì lo lắng cho nó a, phải là ở trường học bị oan ức gì thể ?”

      Đôi mắt Tạ Thư Dật lóe lóe, chần chờ, lâu sau mới : “Dì à, có gì, đến mười sáu tuổi, tâm con tăng lên, nhưng, các muốn chỉ để ở trong lòng, cho bất cứ ai, cũng có thể bao gồm chính ba mẹ của mình, dì cần lo lắng, có lẽ qua khoảng thời gian này, nó khá hơn.”

      “Ở trường học có xảy ra chuyện gì sao?” Mẹ Hải Nhạc hoài nghi hỏi.

      Tạ Thư Dật lắc đầu: “Ở trường học nó rất ngoan, dì đừng lo cho nó.”

      dừng lại chút, muốn lại thôi.

      Mẹ Hải Nhạc dù sao cũng là gừng già, sắc bén nhận ra khó xử.

      “Con có cái gì cứ việc thẳng , đừng lo, cần phải băn khoăn gì cả.” Mẹ Hải Nhạc cổ vũ .

      Tạ Thư Dật mở miệng : “Có lẽ, là đứa con trai nào làm tổn thương tim nó ?”

      “Cái gì? Con muốn Hải Nhạc của dì thích con trai?” Mẹ Hải Nhạc cực kì hoảng sợ, “Sao có thể có chuyện đó chứ, nó còn quá a, thể! Chuyện đó làm sao có thể? Nó cái gì cũng hiểu, bây giờ hẳn là nên lấy bài vở làm trọng! Đứa này, dì phải chuyện với nó mới được!”

      Tạ Thư Dật mở miệng ngăn cản bà : “Dì à dì đừng vội, giai đoạn này, cứ để cho nó yên tĩnh chút, tự nó nghĩ thông suốt thôi, từ trước đến nay nó luôn là đứa thông minh, tốt nhất dì đừng thẳng ra trước mặt nó, trước giờ da mặt nó cực mỏng, dì mà , mặt nó chịu được, làm cho nó càng thay đổi còn càng áp lực thêm, chúng ta cứ lẳng lặng đứng bên, cho nó chút thời gian hòa hoãn , dì, dì cũng từng trải qua lứa tuổi mơ mộng như vậy, bây giờ, tình cảm đối với nó mà chỉ là chút say nắng, qua được rồi có sức đề kháng tốt lắm, chúng ta, cứ cho phép nó mơ mộng .”

      Mẹ Hải Nhạc suy nghĩ sâu xa chút, đồng ý : “Con cũng có lý, cũng là con lo lắng chu đáo a, ai, xem ra, tuy rằng dì là mẹ nó, nhưng mà, giữa bọn ta vẫn có cách biệt về tuổi tác a, chỉ có con, con là hai, lại là cậu đồng lứa, cũng là con hiểu Hải Nhạc nhiều hơn a, Thư Dật, dì chỉ xin con chuyện, xin con giờ giờ phút phút trông nom Hải Nhạc giùm dì, nếu nó làm sai cái gì, con nhất định phải giúp dì dạy nó tốt, có thể nó sợ dì với ba con, nhưng dì có thể cảm giác được đứa này… vẫn còn hơi sợ con, con , chắc là nó còn nghe được, cho nên, con giúp dì trông em cho tốt a.”

      Tạ Thư Dật nghe thấy mẹ Hải Nhạc Hải Nhạc vẫn còn hơi hơi sợ , trong lòng thất vọng trận, ra, người bên ngoài vẫn có thể nhìn ra sợ a!

      Chỉ có điều, bây giờ chỉ sợ , mà còn hận , hận đến ngứa răng nữa kìa!

      “Dì, con , dì yên tâm !” Tạ Thư Dật trịnh trọng gật đầu.

      Trong lòng cũng cười lạnh, Diêu Tư Nguyên, bà biết được con của bà là nữ nhân của tôi rồi, tự nhiên tôi trông nó tốt chứ! Ai, biết hôm nào bà mà biết tâm can bảo bối của bà bị tôi ăn, có phải bà ngất luôn hay đây?

      Chỉ có điều, chưa đến thời điểm quyết định, vẫn lôi chuyện này ra đả kích bà, chờ đến lúc đó xem . Trong lòng lạnh lùng cười.

      Trong lòng Tạ Thư Dật vốn có áy náy với Hải Nhạc, giờ lại biến thành loại khoái cảm trả thù mà bẵng .

      Trước khi xuống xe, Tạ Thư Dật tháo dây an toàn, đứng dậy đưa tay kéo Tạ Hải Nhạc ngồi đờ đẫn ở phía sau, tự ý cho nụ hôn nóng bỏng, mặc kệ có đồng ý hay , Tạ Hải Nhạc chỉ có thể nhận, thể phản kháng, chết lặng mặc cho Tạ Thư Dật sắp xếp.

      “Nhắm mắt lại.” Tạ Thư Dật cường ngạnh muốn vuốt mắt xuống, nhưng, vẫn mở mắt to.

      Tạ Thư Dật tức giận dừng nụ hôn này, ngồi bên cạnh thở hổn hển.

      “Tạ Hải Nhạc, em muốn cứ tiếp tục như vậy sao? Chẳng lẽ em muốn vĩnh viễn đối chọi với tôi như vậy hoài?” Tạ Thư Dật tức giận hỏi.

      Tạ Hải Nhạc gì, cái gì cũng muốn , muốn ra câu gì trước mặt cả.

      “Chẳng lẽ, em muốn làm cho chị em ở cùng với em nữa rồi? Em cứ làm cái dạng này, tôi muốn xem lại lần nữa có nên giúp chị em hay đây.” Tạ Thư Dật .

      Đôi mắt Tạ Hải Nhạc lóe lóe, xoay mặt về phía Tạ Thư Dật, trong mắt là lên án cùng phẫn nộ.

      “Con nhóc kia, em muốn dùng hai mắt thay miệng mà giao tiếp với tôi sao? Em lời nào, tôi cũng giúp chị em.” Tạ Thư Dật cười cười .

      biến thành bộ dạng câm như hến này, trong lòng cũng cực kì lo lắng, chẳng lẽ muốn lùi về trong vỏ ốc của , dùng tự khép kín để bảo vệ mình sao? , để cho biến thành búp bê rối gỗ như vậy!

      “Hải Nhạc, em lời nào, tôi giúp chị em.” diễn lại.

      phẫn nộ trong mắt Tạ Hải Nhạc càng rực cháy, cuối cùng cũng mở miệng: “ hèn hạ, mười phần tiểu nhân!”

      Tuy rằng giọng khàn khàn và cứng nhắc, nhưng Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng thở dài nhõm hơi.

      “Tốt, có biến thành câm điếc, tôi bắt tay vào làm, tôi khiến cho chị em được vào ở.” Tạ Thư Dật mỉm cười hôn ngoài miệng Hải Nhạc ngụm, sau đó xuống xe, lại mở cửa xe Hải Nhạc ra, kéo ra ngoài.

      thôi.” .

      Sau đó nắm tay , về phía trước.

      cần! Tôi muốn nắm tay tôi, tôi muốn bị bạn nhìn như quái vật.” Hải Nhạc cố gắng rút tay ra.

      Bức ra thêm câu, Tạ Thư Dật buông tay ra.

      “Em ở trường phải ngoan ngoãn biết , tốt nhất đừng để cho tôi thấy em lại lộn xộn với Thích Hán Lương thế nào, bằng , tôi khách khí, hiểu chưa?” Ngữ khí ấm áp như gió xuân, nhưng, cảnh cáo trong ánh mắt , làm cho Hải Nhạc theo bản năng nao núng chút.

      Tạ Thư Dật thở dài hơi, : “ thôi.”

      cũng muốn phơi bày quan hệ của mình và Hải Nhạc, còn , nhất là thân phận khoác hai người người, cũng hợp bị cho sáng tỏ.

      Từ sau đêm sinh nhật đó, cũng hề chạm ngón tay, nhiều lắm chỉ là hôn chút, cho dù chạm vào , cũng muốn làm cho quen thân mật của với .

      vừa nghĩ, vừa thẳng về phía trước, bỏ lại Hải Nhạc vẫn đứng tại chỗ rất xa, giống như, chính là em bình thường mà thôi.

      bên cạnh, eo Hải Nhạc, từ từ thẳng lên, chậm rãi về phía phòng học của mình.

      trầm mặc và vui của , đem lại chú ý của rất nhiều người, kỳ , Thích Hán Lương nhìn ra Hải Nhạc đúng, vẫn muốn tìm cơ hội hỏi chút, nhưng, Hải Nhạc lại giống như luôn trốn tránh , cho có bất kỳ cơ hội nào tới gần .

      Rốt cuộc là bị sao vậy? Thích Hán Lương đầy bụng nghi hoặc, nhưng, có cơ hội hỏi thành lời.

      để ý tới , cũng thể biểu lộ ràng quá mức được, dù sao thân phận của là thầy giáo, Hải Nhạc chỉ là học sinh, nhưng mà, rất lo lắng cho a.

      lấy số điện thoại liên lạc của cả lớp chỉ là lấy cớ, có được số di động của xong, để ý tới , cũng có thể mượn di động hỏi rốt cuộc bị làm sao.

      Mà Hứa Chí Ngạn cũng biết được thay đổi của Hải Nhạc từ trong miệng em Nhã Nghiên, trong lòng cũng có chút lo lắng, mỗ ngày Tạ Thư Dật kéo mặt mũi xuống xin lỗi , bọn họ lại hòa hảo như ban đầu, dù sao cũng là bạn bè tốt hơn mười năm, có khả năng vì Hải Nhạc mà tình cậu liền bể nát.

      vẫn nhịn được hỏi Tạ Thư Dật: “Thư Dật, tôi nghe Nhã Nghiên , gần đây tâm tình Hải Nhạc rất tốt, lời nào, cũng cười nữa, rốt cuộc ấy bị sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra hay a?”

      có gì, chỉ là vài tâm thiếu nữ thôi, hẳn là có chuyện gì.” Tạ Thư Dật như có chuyện gì.

      , trong lòng rất có tư vị, ngờ lại có nhiều người nhìn ra Hải Nhạc thay đổi như vậy.

      Xem ra, tổn thương rất sâu.

      “Thư Dật, phải là mày làm gì với ấy đó?” Hứa Chí Ngạn ruột để ngoài da hỏi thẳng Thư Dật.

      Tạ Thư Dật đờ ra, sau đó, sắc mặt liền trầm xuống.

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 59: Ba Con Rồi

      “Vậy mày cho là tao làm gì nó?” lạnh lùng hỏi Hứa Chí Ngạn.

      “Tao cũng chỉ như vậy thôi mà, cũng là mày làm tổn thương ấy.” Hứa Chí Ngạn thấy Tạ Thư Dật tức giận, vỗ vai .

      “Nó khá hơn.” Tạ Thư Dật chắc nịch.

      Bất luận thế nào cũng làm cho tốt hơn, nếu như, để cho chị đến Tạ gia, có thể làm cho vui vẻ hơn chút, vậy , cứ để cho chị của đến đây .

      “Mẹ cái gì? ba bị tai nạn giao thông? Làm sao có thể? Làm sao có thể? Mẹ, có phải đùa ?” Tạ Hải Nhạc rốt cục cũng chuyện trước mặt mẹ, nhưng, cũng là vì cái tin làm cho người ta kịp trở tay này.

      “Nhạc Nhạc, là , ba con rồi.” Mẹ Hải Nhạc gật đầu đau xót.

      “Ô ô…” Tạ Hải Nhạc khỏi bật khóc òa lên, “Tại sao có thể như vậy chứ?”

      Mặc dù ấn tượng với ba chỉ giới hạn trong phạm vi trước tám tuổi thôi, sau, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp lại ông ấy, trước giờ ông ta cũng hề đến xem , nhưng mà, dù sao ông cũng là ba ruột của , vẫn cảm thấy rất đau lòng.

      “Mẹ, mẹ, tại sao phải như vậy? Tại sao ông ấy lại muốn dùng phương thức này rời bỏ chúng ta đây?” Hải Nhạc thể chấp nhận tin tức này.

      “Ai, chừng bị áp lực phải chống đỡ phá sản hơn nữa còn thiếu người ta khoản nợ lớn, để lại bức di thư ngắn gọn cho con và Hải Hoan, cứ vậy mà rồi.” Mẹ Hải Nhạc cũng rớt nước mắt, dù sao, chồng trước cùng bà vượt qua sáu năm, trong lòng của , cũng đau xót.

      “Ông ta còn nhớ con, nếu nhớ con tại sao đến xem con, cứ vậy mà chứ? Ô ô ô…” Hải Nhạc thương tâm ôm mẹ, khóc to rơi nước mắt.

      “Ai, cũng ngu dốt, cho dù ngã xuống, cũng vẫn có thể đông sơn tái khởi (1), sao lại có thể con đường này chứ?” Tạ Trường Viên ngồi bên thở dài, “Được rồi, Tư Nguyên, Nhạc Nhạc, đừng thương tâm nữa, tang của , cứ để bọn lo liệu .”

      Tạ Thư Dật mắt lạnh nhìn tất cả, nhíu chặt mày , hề lên tiếng.

      Trì Chí Cao chết, Trì Hải Hoan tất phải đến Tạ gia này!

      Trước mắt Tạ Thư Dật xẹt qua khuôn mặt giống hệt Hải Nhạc, hai có bộ dạng giống nhau như đúc, đến ở cùng nhau, thành cái dạng gì đây?

      Trì Chí Cao hơn tuần thất (), Tạ Trường Viên cùng mẹ Hải Nhạc đón Hải Hoan đến ở Tạ gia, Hải Hoan nhận lời.

      Trì Hải Hoan trở lại nhà thuê của mình thu dọn đồ đạc, nghĩ đến về sau có thể ở lại Tạ gia, khóe miệng của khỏi nở nụ cười.

      Ngày mai, ngày mai, ngày mai rời khỏi nơi này, đến cái nhà kia của Hải Nhạc, đến chính cái nhà kia của Tạ Thư Dật! Từ nay về sau, cũng trở thành con nuôi của Tạ Trường Viên, là Tạ gia đại tiểu thư!

      Sắp xếp đồ đạc xong, chuẩn bị Kawasaki chính thức từ chức, lúc , nhất định phải hắt chén nước, hoặc canh ăn vào mặt trưởng ca luôn khi dễ , như vậy mới hả giận! Vừa nghĩ tới trưởng ca bị nước hoặc canh của hắt lên, mà có thể lớn tiếng , là con Tạ Trường Viên, chỉ đến trải nghiệm cuộc sống mà thôi, mà ta khi dễ như vậy, Tạ Trường Viên nhất định tìm ả tính sổ! Lại dọa ngốc ta luôn!

      Vừa nghĩ tới bộ dạng trưởng ca bị sợ ngốc, Trì Hải Hoan cười ha hả lên.

      vào Kawasaki, từ chức, thầm muốn hắt chén nước ở mặt ta, sau đó tiền lương tháng này, cũng cần, mọi người ngờ như vậy, ngờ, lấy chén nước bên cạnh hắt đến mặt trưởng ca!

      Trưởng ca hồi phục tinh thần lại, thét to muốn nhào tới đánh , hùng hổ : “Tôi là con Tạ Trường Viên! dám đụng vào tôi ? Tôi chỉ ra trải nghiệm cuộc sống chút, nhưng lúc nào cũng khi dễ tôi, tôi nhịn, bây giờ, tôi nghĩ chơi với nữa! có gan dám đánh tôi, cứ đến Tạ gia tìm tôi ! Ha ha ha…” cười xong, trong lúc mọi người còn ngẩn ngơ ra Kawasaki, ngờ, trưởng ca lại cùng ra, chạy phía sau , lại đè xuống đất, cho bạt tai.

      “Dám hù tôi? họ Trì, ông ta họ Tạ! dám hù tôi?”

      Trì Hải Hoan cũng trở tay cho cái tát, hai người nhào vào đánh nhau.

      “Tôi theo họ mẹ tôi! đợi đấy, tôi nhất định làm cho mất công việc này! Tôi nhất định làm cho suốt đời này thể tìm ra công việc!” Trì Hải Hoan dùng sức gào.

      Người đứng xung quanh xem náo nhiệt thấy như vậy, vội vàng kéo đứng lên.

      Trì Hải Hoan đứng lên, chỉ vào trưởng ca tức giận : “Ngày mai, đợi ngày mai , tôi xem ngày mai có còn ác được nữa hay !”

      hồi trò khôi hài cứ như vậy dừng lại, Trì Hải Hoan nhận ra tớ cũng chiếm được tiện nghi, trong lòng vô cùng bực bội, từ từ, cũng vừa đưa tay đón taxi.

      Lúc này, chiếc xe dừng ở bên người , người đàn ông mang kính râm to bản vươn đầu ra ngoài cửa sổ, : “Tiểu thư đâu, tôi chở đoạn đường.”

      Trì Hải Hoan nhìn đề phòng, người nọ : “Tiểu thư, giờ này đúng là giờ cao điểm, phỏng chừng đón được xe nào, tôi chỉ là muốn làm chút việc thiện thôi.”

      Trì Hải Hoan cảm thấy cũng đúng, mở cửa xe, lập tức chui vào.

      đường **.” .

      Người nọ hề hé răng, chỉ gật đầu lái xe về phía trước.

      Xe chạy nhanh về phía trước, Trì Hải Hoan đột nhiên cảm thấy có điều đúng, đây phải con đường muốn .

      “Này, ông nhầm rồi? phải hướng này.” Trì Hải Hoan .

      “Tôi tắt.” Người nọ .

      Trì Hải Hoan thở dài nhõm hơi.

      “Tiểu thư, hút thuốc ?” Người kia hỏi.

      .” Hải Hoan lắc đầu.

      “Tôi đây có kẹo cao su.” Người nọ đưa cho thanh kẹo cao su.

      Hải Hoan đưa tay nhận, mở giấy gói, ném kẹo cao su vào miệng.

      biết làm sao thế này, đột nhiên buồn ngủ, khỏi lắc lắc đầu, nhưng mà, buồn ngủ càng nặng thổi qua , đầu nghiêng cái, ngủ mê.

      Lái xe lấy kính mát xuống, nhìn Trì Hải Hoan cười dâm tà.

      “Lão đại, có muốn đánh thức ả ạ?”

      Trong lúc Trì Hải Hoan mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người mơ hồ.

      “Tốt, làm nó tỉnh lại!” Có người .

      Trì Hải Hoan muốn mở to mắt, đột nhiên chậu nước hắt vào mặt , hét lên tiếng, nước lạnh như băng, làm cho suy nghĩ của tỉnh táo.

      Lúc này, nhìn thấy trước mắt của tớ, có ba người đàn ông đứng, trong đó có người, đúng là tài xế chở .

      giật giật thân tớ, phát tớ lại bị cột vào cái ghế, vừa sợ vừa run, giãy dụa kêu to: “Các ông muốn làm gì? Các ông muốn làm gì? Mau thả tôi ra!”

      “Xú nha đầu, lần này mày rơi vào tay ông, để ông xem mày còn trốn chỗ nào!” Người đàn ông đứng ở chính giữa ba người, xỉa răng đen cái, hung ác nhìn .

      Trì Hải Hoan khỏi sợ hãi òa khóc: “Các vị gia, tôi chưa từng đắc tội các ông a? Các ông trói tôi tới nơi này làm gì? Thả! Thả a! ba tôi chính là Tạ Trường Viên, các ông làm như vậy, ông ấy bỏ qua cho các ông!”

      Đại Hắc Nha nghe thấy như vậy, cười lên ha hả, cười xong, đến trước mặt , nhéo nhéo hai má Hải Hoan: “Nhóc con, tao chính là biết mày là con của , mới phải thỉnh mày đến nơi này chứ lị!”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 60: Bắt Cóc

      “Ông… ông có ý gì?” Trì Hải Hoan cố gắng hỏi, trong lòng thầm kêu khổ, biết sớm, nên mang Tạ Trường Viên ra , kết quả, ngược lại làm cho mình rước họa vào thân.

      “Sao thế? Mấy tháng gặp mày liền quên tao sao? Mày quên tao, nhưng mà tao quên được mày đâu.” Đại Hắc Nha cười dâm tà đưa tay về phía ngực Hải Hoan,“Lần trước, buông tha mày, nhưng mà lần này, chắc là tao thể bỏ qua cho mày nữa rồi! Tao muốn đòi lại tất cả những vũ nhục của Tạ Thư Dật tặng cho tao từ người mày!”

      Trì Hải Hoan bị dọa sợ, run run bật khóc: “Ông có xích mích với Tạ Thư Dật, ông cứ tìm ta là được, sao ông lại tới tìm tôi chứ? Quan hệ của tôi với ta cũng phải rất tốt.”

      Đại Hắc Nha “Ba “ cho cái tát, hung tợn : “Tiểu gian nhân, còn phải tại mày? Nếu phải tại mày sao tao lại phải chịu Tạ Thư Dật vũ nhục chứ? Làm hại tao dám ngẩng đầu làm người! làm rất sạch , tao còn nghĩ chuyện qua coi như xong, ngờ, lại làm cho Long gia đoạt toàn bộ địa bàn của tao! Còn làm cho Long gia hãm hại tao thiếu chút nữa bỏ tù! Lúc này đây, mày rơi vào trong tay tao rồi, xem tao chỉnh ác độc thế nào đây!”

      Trì Hải Hoan cuối cùng cũng hiểu, người trước mặt này, là nhận sai thành Hải Nhạc! ra bọn họ nghĩ rằng là Hải Nhạc mới chộp tới đây! nên đến Kawasaki vào tối hôm nay, cũng nên rêu rao mình là con Tạ Trường Viên! “! ! Ông phải tại tôi, ông là tại em của tôi mà có xích mích với ta! Ông bắt lầm người!” sốt ruột kêu, ngừng giãy dụa.

      Đại Hắc Nha lại cho cái tát: “Mày còn gạt tao? Mày có hóa thành tro tao cũng có thể nhận ra mày! Khuôn mặt của mày, giọng của mày, mày phải là con kia sao? Chẳng phải lúc mày ở Kawasaki luôn miệng mày là con Tạ Trường Viên sao? Tao điều tra, Tạ Trường Viên chỉ có đứa con nuôi là mày, sao có thể đột nhiên lại chui ra đứa nữa chứ? Mày coi tao như đứa ngốc hả, còn dám đứa em gì…”

      “Tôi với em là song sinh! Bọn tôi rất giống nhau, đó, tôi lừa ông!” Trì Hải Hoan thầm cầu xin người này có thể buông tha , “Vị tiên sinh này, xin ông tha cho tôi , người đắc tội ông phải tôi a! Là em của tôi!” Ba người hai mặt nhìn nhau, sao lại có thể có chuyện như vậy chứ?

      “Mặc kệ nó, chỉ cần nó là con Tạ Trường Viên, là em Tạ Thư Dật là được!” Đại Hắc Nha lạnh lùng .

      Trì Hải Hoan thấy vô vọng cầu xin được tha, mở miệng khóc rống lên.

      Đại Hắc Nha lại vả cho cái: “Tốt nhất mày nên thức thời cho tao chút! Nếu mày còn khóc, tao liền…” Trì Hải Hoan nghe như vậy, tiếng khóc im bặt, sợ hãi toàn thân lạnh run.

      Hai tên đàn ông khác, vừa nghe Đại Hắc Nha như thế, nhìn Trì Hải Hoan nuốt nước miếng mãnh liệt, người trong đó : “Lão đại, bằng chúng ta làm thôi, làm làm đến cùng, lấy tiền chuộc xong đem con nhóc này…” làm cái động tác tay, Đại Hắc Nha và tên còn lại liếc nhau cái, trong mắt lộ ra tia động lòng.

      Trì Hải Hoan run rẩy cái, thể nào, phải bọn họ muốn chứ? Cả người khỏi run lên bần bật.

      , thể cứ vậy mà bị bọn họ… Trì Hải Hoan buộc chính tớ phải tỉnh táo lại.

      “Các ông bắt tôi, chính là muốn tiền của Tạ gia, số tiền này, các ông muốn bao nhiêu, Tạ gia cũng có thể đưa ra, tôi phải được vô , Tạ gia chỉ là tiêu tiền tiêu tai họa, chắc chắn truy cứu các ông, nhưng, nếu các ông đụng đến tôi, phỏng chừng cho dù các ông cầm tiền, cũng có cái mạng mà hưởng, chính các ông cần phải ràng, muốn tiền hay là muốn mạng?”

      Đại Hắc Nha run lên cái, đúng, từng lĩnh giáo ngoan độc của Tạ Thư Dật ở Dạ Chi Hoàng Triều, nhiều lắm chỉ sờ soạng vài cái xé áo chút sau đó lại thêm cái bạt tai, liền hại khó chịu như vậy, mặc dù đống thịt béo này có thể dễ dàng đến miệng, nhưng, vạn nhất nuốt này miếng thịt này, lại còn mạng hưởng thụ tiền, “Con nhóc này đúng là thể đụng vào, nếu đụng, chỉ sợ Tạ gia bỏ qua cho chúng ta, quên , chúng ta quan trọng là đòi tiền, lấy được số tiền kia, chúng ta xuất cảnh nhập cư trái phép, ra ngoài biên, có thể tiêu dao vui vẻ, tụi bay có đúng hay ?” Đại Hắc Nha .

      Thấy lão đại như vậy, hai tên khác đành phải bỏ qua ý nghĩ kia, nhìn Trì Hải Hoan nuốt nước miếng khan.

      Trì Hải Hoan thấy tớ lại có thể hóa giải ải khó qua nhất trong đời kia, rốt cuộc cũng thở dài nhõm hơi.

      Chỉ cần chạm vào , là tốt rồi.

      Khi Tạ gia nhận được điện thoại tống tiền từ di động của Hải Hoan gọi tới, hoảng sợ cực kì, mẹ Hải Nhạc lại gấp đến độ thiếu chút nữa té xỉu, Hải Hoan đứa này, ba vừa mới chết, sau đó lại bị bọn cướp nhìn trúng, đứa này, mạng khổ quá!

      Hải Nhạc vẫn cứ khóc mãi, hiểu được vì sao bọn cướp lại nhìn trúng chị tớ.

      “Thư Dật, con mau ra ngân hàng rút tiền mặt! Lúc này, cứu người quan trọng hơn!” Tạ Trường Viên với Tạ Thư Dật.

      báo cảnh sát sao?” Tạ Thư Dật .

      , thể, nếu kinh động cảnh sát, chị em mất mạng! thể a!” Tạ Hải Nhạc vừa khóc vừa phản đối.


      Tạ Thư Dật nhìn Tạ Hải Nhạc ngồi sô pha khóc đến phát run cái, đáp lời: “Rồi, con .”

      vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho Long Đế Uy cùng Sở Lâm Phong, người là hắc đạo thế gia, người trong nhà vẫn độc bá toàn thị trường, người là tập đoàn Đế Quốc nghiên cứu phát triển bảo mật cao cấp bằng sách ( chắc lắm nha), có lẽ hai người bọn họ có thể giúp được vài việc.

      Khi Long Đế Uy và Sở Lâm Phong biết được tin Hải Hoan bị bắt cóc, lập tức phóng tới họp cùng Thư Dật.

      Tạ Thư Dật cầm tiền, cùng Đế Uy và Lâm Phong quay về Tạ gia, mọi người cùng nhau thương nghị đối sách.

      Bọn cướp giảo hoạt, sau khi dùng điện thoại Hải Hoan gọi về, liền thay đổi số điện thoại, hơn nữa, cũng vượt qua nửa phút, cho dù có dùng hệ thống vệ tinh truy lùng dấu vết mới nhất do nhà Sở Lâm Phong nghiên cứu chế tạo ra cũng thể truy ra cái tín hiệu đó, càng biết chỗ chính xác nào.

      Hơn nữa, địa điểm trao đổi con tin lại thay đổi, cuối cùng, muốn đem tiền đến Tân Trúc, hơn nữa, chỉ cho phép người qua, đến lúc đó tới đó nghe chỉ thị tiếp theo.

      Tạ Trường Viên cho con trai xuất mã, Tạ Thư Dật cầm tiền, cổ áo có khảm máy theo dõi lời đối thoại hình cúc áo của Sở gia, tay đeo máy chụp ảnh hình đồng hồ nhà họ Sở, vào Tân Trúc, mà Long Đế Uy căn cứ vào tọa độ của Thư Dật, tùy thời điều động người của Long gia hình bám sát theo Thư Dật.

      Khi Tạ Thư Dật đến Tân Trúc, lại bị bọn cướp thông báo đổi địa điểm giao dịch khác, lại chạy đến Liên Hoa, Tạ Thư Dật hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể lại chạy đến Liên Hoa, đến Liên Hoa, lại đổi chỗ khác, lần này là Lan Tự, Tạ Thư Dật công toi ngày, đầu sắp hôn mê, đuổi tới Lan Tự theo bọn cướp đến ngư trường bỏ hoang, trời tối đen.

      Phỏng chừng đây mới là địa điểm giao dịch cuối cùng, Tạ Thư Dật thầm thông báo Sở Lâm Phong và Long Đế Uy, chậm rãi đến ngư trường.

      Khi nhìn thấy người bắt cóc Trì Hải Hoan, vậy mà chính là Đại Hắc Nha từng bị tớ đánh trăm bạt tai.

      Đại Hắc Nha cười hiểm với Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu a, lại gặp nhau.”

      “Người đâu?” Tạ Thư Dật cũng muốn nhảm nhiều với .

      “Lấy tiền tới trước .” Đại Hắc Nha .

      “Thấy người, mày có thể thấy tiền.” Tạ Thư Dật giơ cái vali đen trong tay lên.

      Đại Hắc Nha liếc đàn em cái, chỉ thấy có hai người dùng khăn mặt bịt miệng lôi Trì Hải Hoan ra, Trì Hải Hoan nhìn thấy Tạ Thư Dật, nước mắt ào ào chảy xuống.

      Tạ Thư Dật chậm rãi về phía bọn họ, mà ba người Đại Hắc Nha cũng từ từ về hướng Tạ Thư Dật, Đại Hắc Nha đưa tay cầm cái vali đen qua, đột nhiên mắt lóe hung quang, để dao ngang cổ Trì Hải Hoan, với Tạ Thư Dật: “Tạ thiếu, có lỗi, vẫn còn muốn mượn xuồng dùng trước.”

      “Tiểu nhân vô sỉ!” Tạ Thư Dật chửi ầm lên.

      “Mày muốn cứu tính mạng của nó, tốt nhất là đứng im tại chỗ đừng cử động, tự nhiên bọn tao mảy may đụng đến nó, nếu, mày nghe, vậy em xinh đẹp này của mày, cũng chỉ có nước gặp Diêm Vương mà thôi.” Đại Hắc Nha nhàng vẽ dao cổ Trì Hải Hoan cái, máu tươi ứa ra, Trì Hải Hoan thống khổ phát ra tiếng “Ô… ô…”

      Ba người xách vali da, ép Trì Hải Hoan nhanh về hướng bờ biển.

      ra, bọn chúng muốn cầm tiền xong ra biển.

      Tạ Thư Dật nhàng với cái áo vài câu, sau đó, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng ba tên giặc cướp rời cười lạnh.

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 61 : Xin Lỗi

      đến 20 phút, đám người Long Đế Uy và Sở Lâm Phong, trong đó đương nhiên cũng có cảnh sát, mang theo ba tên giặc bị còng queo xuất ở trước mặt Tạ Thư Dật, đồng thời ném bọn họ xuống dưới chân Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn Đại Hắc Nha, : “Mày cho Tạ gia là ngân hàng gửi tiền tiết kiệm của mày chắc? Tiền muốn lấy là lấy à?”

      Trì Hải Hoan được trả tự do, bước tới đá vào hai chân Đại Hắc Nha: “Mày tên hỗn đản này, vào tù ở tới kiếp sau ! Ngữ như mày mà cũng dám bắt cóc bản tiểu thư! Mày chết !”

      hung hăng đá cước cuối cùng vào đũng quần Đại Hắc Nha, Đại Hắc Nha hét thảm lên, đau đến toàn thân đều phát run.

      Tất cả mọi người đều nhíu mày trước hành động của , nhất là Tạ Thư Dật.

      bé này, có chút độc, cước này đá xuống, người này tuyệt tử tuyệt tôn mới lạ.

      Tuy rằng bọn cướp có hơi đáng giận, nhưng, cước vừa mới rồi của Trì Hải Hoan kia, làm cho mọi người đều vô cùng thông cảm với .

      “Em có thể đánh vào người , nhưng mà, sao em có thể đá vào chỗ đó của thế?” Long Đế Uy nhịn được mở miệng .

      Trì Hải Hoan ngẩn người, hơi xấu hổ : “Em chỉ là cẩn thận, em phải cố ý đá.”

      vậy, mọi người cũng nên thêm gì nữa.

      có việc gì là tốt rồi, mọi người kết thúc mọi việc .” Tạ Thư Dật cầm chiếc vali da màu đen mất mà được lại trong tay, thản nhiên .

      Sau đó, đợi Trì Hải Hoan mở miệng gì, với đám Long Đế Uy và Sở Lâm Phong: “Tối nay tôi mời, mọi người cứ ngốc ở Lan Tự này đêm, ngày mai khởi hành trở về.”

      Tất cả mọi người tốt, sau đó rời khỏi ngư trường.

      Trì Hải Hoan vẫn luôn buồn bực, suốt cả đường Tạ Thư Dật lại chỉ có thể bảy chữ “ có việc gì là tốt rồi”, sau đó, thèm liếc mắt nhìn lấy cái, ràng bộ dạng với Hải Nhạc giống nhau, vì sao lại keo kiệt đến ngay cả cái ánh mắt cũng cho ?

      Thư Dật.” tủi thân gọi .

      “Chuyện gì?” Tạ Thư Dật nhíu mày.

      Trì Hải Hoan thấy bộ kiên nhẫn, lời vốn muốn ra cửa miệng… câu cũng được.

      có việc gì, có việc gì, chỉ là muốn hỏi chút em của em có sao , có bị chuyện của em dọa sợ hay thôi.” Trì Hải Hoan vội vã lắc đầu.

      “Nha.” Đôi mày của Tạ Thư Dật giãn ra, “Nó đúng là bị làm cho khóc muốn chết.”

      ngại quá, làm phiền mọi người.” câu cũng tớ bị bắt cóc là vì giống Hải Nhạc, trong lòng hiểu được kỳ lúc Tạ Thư Dật nhìn thấy ba người kia, chắc chắn biết rất bọn bắt sai người rồi, nhưng, cái gì cũng , lại dám tự tiện ra, nhìn đến lúc đó phản ứng thế nào.

      Vừa nghe như thế, vẻ mặt Tạ Thư Dật cũng nhu hòa lại.

      “Trì Hải Hoan, lần này, làm cho chịu khổ, oan cho .” Tạ Thư Dật .

      Trì Hải Hoan thở dài nhõm hơi, giọng điệu thuận theo : “ Thư Dật, sao đâu, may mà là em, nếu đổi lại là Hải Nhạc, lá gan của nó hơn em nhiều, khó tránh khỏi nó bị hù , hơn nữa, còn có thể bị…” bộ còn vô cùng sợ hãi, “May mà là em, may mà phải là nó.”

      Tạ Thư Dật kinh ngạc nhìn cái, trong ánh mắt phảng phất như đánh giá lại Trì Hải Hoan lần nữa, Trì Hải Hoan mừng thầm trong lòng.

      Tạ Thư Dật, mẹ kế của tôi là mẹ kế khó hầu hạ nhất đời này, tôi cũng có thể dỗ bà ta ngoan ngoãn, Tạ Thư Dật, so với bả, chắc là còn non hơn chút chứ nhỉ?

      Trong lòng thầm bật cười.

      Thư Dật, em và em của em, từ em rất thương nó, vì nó, bảo em làm cái gì, em cũng bằng lòng.” Trì Hải Nhạc .

      “Nga?” Ngoài miệng Tạ Thư Dật lên tia cười nhàn nhạt, “Vậy tôi đây muốn nhìn xem sắp tới thương em như thế nào, Trì Hải Hoan, hoan nghênh tới Tạ gia.”

      câu này của , trái tim bị treo lơ lửng lâu nay của Trì Hải Hoan, rốt cuộc buông xuống.

      mặt Trì Hải Hoan cũng lên nụ cười nhợt nhạt: “ Thư Dật, cám ơn .”

      Tạ Thư Dật, tôi ngờ, Hải Nhạc lại chính là nhược điểm của ?!

      Vừa nghĩ đến điểm này cái, trong lòng Trì Hải Hoan, lại đau đớn như bị phỏng nước sôi nóng.

      Trì Hải Hoan xuống xe, nhìn biệt thự Tạ gia trước mặt mỉm cười.

      Hải Nhạc nhào về phía , ôm chặt lấy : “Chị, Chị, chị sao là tốt rồi, sao là tốt rồi, em lo gần chết.” Hải Nhạc khóc muốn lụt nhà.

      sao, chị sao mà, phải chị còn nguyên xi đấy sao?” Trì Hải Hoan vỗ vỗ lưng em an ủi, sau đó, nhìn về phía Tạ Thư Dật, “Chị còn phải cảm tạ Thư Dật nữa kìa, là ấy màng nguy hiểm, đến cứu chị.”

      Hải Nhạc nâng đôi mắt đẫm lệ, nhìn Tạ Thư Dật đứng bên cạnh cái, lại nhanh chóng cúi đầu.

      “Chị, trở về tốt rồi, trở về tốt rồi, mẹ cũng lo gần chết.” Hải Nhạc lau lau nước mắt .

      Mẹ Hải Nhạc nhàng ôm hai chị em vào lòng, : “Hải Hoan của mẹ, con hù chết mẹ đó, con có việc gì tốt rồi, có việc gì tốt rồi, về sau chúng ta là người nhà bao giờ… xa nhau nữa! Hải Hoan, Hải Nhạc, con ngoan của mẹ, mẹ rất là hạnh phúc a, gia đình chúng ta, rốt cuộc được đoàn tụ.”

      Ba người ôm nhau khóc to trận.

      Hai ba con Tạ Trường Viên đứng bên nhìn, cũng nhịn được mũi cay cay.

      “Được rồi được rồi, ba vị tiểu thư đừng khóc, người nhà ở cùng chỗ phải là chuyện rất tốt sao? Đến, vào nhà .” Tạ Trường Viên đứng bên cạnh .

      “Chào bác Tạ ạ.” Trì Hải Hoan chùi chùi nước mắt, kêu.

      Tạ Trường Viên vung tay lên, cười ha hả : “ cần xa lạ như vậy, con gọi bác là ba như Hải Nhạc là được rồi!”

      “Chào ba dượng.” Trì Hải Hoan ngọt ngào gọi tiếng.

      “Ai, Hải Hoan ngoan a! Tối nay, chúng ta có thể vui vẻ đón gió tẩy trần cho Hải Hoan, từ nay về sau bắt đầu vận may mới!” Tạ Trường Viên thân thiết ôm vai Hải Hoan.


      Mà tầm mắt Tạ Thư Dật vẫn thủy chung ở người Hải Nhạc vài ngày gặp, biết vì sao, chỉ có vài ngày như vậy mà thôi, tất cả trong não của đều lên bóng dáng , làm thế nào cũng bỏ .

      Hôm nay gặp lại , vẫn có cái loại cảm giác muốn ôm chặt vào lòng, cật lực chịu đựng cái xúc động này, muốn nhịn vô cùng vất vả.

      phải mình trúng tà rồi chứ? tự hỏi mình trong lòng.

      Khi mọi người dùng bữa tối xong, Hải Nhạc đứng dậy xoay người ngờ Tạ Thư Dật tới sau lưng , sau đó, toàn bộ nước trà trong tay Tạ Thư Dật lại bị hắt hết lên người .

      Tạ Thư Dật nhanh chóng lui về sau vài bước, : “Xin lỗi xin lỗi, làm dơ áo em rồi.”

      Hải Nhạc nhìn vết trà người, nhíu mày, : “ sao, đừng lo.”

      Nhưng vẫn thèm liếc nhìn Tạ Thư Dật cái, sau đó với mọi người: “ ba, mẹ, chị hai, mọi người chuyện trước , con lên lầu chút.”

      Sau đó, lên lầu, mà Tạ Thư Dật cũng mượn cớ trở về phòng ngủ của lầu, vào ban công phía sau phòng ngủ của , bò lên lan can, sau đó nhàng nhảy phát, liền nhảy tới chiếc ban công cách vách.

      đứng ban công chút, nhàng vặn mở cánh cửa ban công đó, vừa khéo thấy được Tạ Hải Nhạc cởi quần áo.

      Đẹp quá, đẹp quá, hầu kết Tạ Thư Dật tự chủ được chuyển động liên tục. (Hóa ra cũng háo sắc a)

      Mà Hải Nhạc cũng hề phát trong phòng có thêm người, chỉ mặc bộ nội y đứng trước tủ quần áo lục tìm đồ mặc.

      Tạ Thư Dật nhìn Hải Nhạc, cố nén thôi thúc chỗ đặc biệt quan trọng kia (=D]]]]), đợi thay áo xong, về phía .

      “Hải Nhạc.” đến sau lưng của , nhịn được gọi tiếng.

      “A!” Hải Nhạc bị giọng đột ngột làm hoảng sợ, xoay người, phát là Tạ Thư Dật, mở miệng sắp thét to.

      Tạ Thư Dật nhanh nhẹn bụm miệng lại, : “Đừng sợ, tôi chỉ muốn tới thăm em chút.”

      Hải Nhạc lộ ra ánh mắt như con cừu sợ hãi.

      Tạ Thư Dật thở dài hơi, : “Tôi chỉ tới thăm em chút, tôi muốn ở mình cùng em trong chốc lát.”

      nhàng mà kiên định kéo vào ngực mình, đầu phủ cổ Hải Nhạc, tham lam hít vào mùi hương chỉ riêng mới có mang theo hương hoa dành dành thơm ngát.

      “Hải Nhạc, tôi nhận ra, mấy ngày nay thấy em, tôi rất nhớ em, rất nhớ em, nhớ em đến mức cả tim tôi phát đau.” Tạ Thư Dật thầm . (awwwwwwwwwwwwwwww)

      Hải Nhạc ở trong lòng thoáng run rẩy.

      “Hải Nhạc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây? Trước đây tôi chưa từng phát ra, rời khỏi em tôi nhớ em nhớ đến quay quắt như vậy.” Trong giọng của Tạ Thư Dật, mang theo tia đau đớn e sợ.

      Hơi thở ấm áp phả ra từ miệng , nong nóng phả lên cổ của , toàn thân Hải Nhạc đều run rẩy trận.

      “Buông .” Hải Nhạc giọng .

      , tôi muốn ôm em, để cho tôi ôm em.” Tạ Thư Dật cố chấp ôm càng chặt.

      “Buông.” Hải Nhạc bình tĩnh .

      !” Tạ Thư Dật gắt gao ôm vào trong ngực, “Nhạc Nhạc, đừng bài xích tôi nữa, tôi biết tôi sai rồi, tôi sai rồi, em tha thứ cho tôi có được ? xin lỗi, xin lỗi được ?”

      cố lấy rất nhiều dũng khí, mới có thể ra ba chữ “ xin lỗi” kia với a, trời cao phù hộ, nhận lời xin lỗi của .

      Thân mình Tạ Hải Nhạc ở trong lòng chấn động cái, Tạ Thư Dật nín thở yên lặng chờ câu trả lời của .

      lâu sau, Tạ Hải Nhạc yếu ớt mở miệng: “Tạ Thư Dật, cảm thấy xin lỗi, có thể vãn hồi cái gì sao? Giả như chuyện xảy ra, chỉ cần ba chữ “ xin lỗi” có thể vãn hồi lại tất cả, cũng có thể làm cho người ta buông oán hận trong lòng, vậy, Tạ Thư Dật, tôi hướng tiếng xin lỗi, có thể tha thứ cho mẹ tôi chứ? có thể tha thứ cho bà sao? có thể hề hận bà trong lòng nữa sao? Cũng đừng làm những hành động trả thù bà ở người tôi được hay ?”

      Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, ngờ như vậy.

      Tạ Hải Nhạc ngẩng đầu, nhìn giễu cợt : “ làm được phải ? làm được, vậy lại có cái lý do gì chỉ ba chữ có thể khiến tôi tha thứ cho ?”

      Tạ Thư Dật kinh ngạc buông ra, lui về sau vài bước.

      “Tạ Thư Dật, chuyện mình làm được, cũng đừng mong người khác làm được.” Tạ Hải Nhạc mang theo nụ cười buồn, quyết tuyệt nhìn .

      Lời của , rất nhàng rất dịu dàng như vậy, nhưng, lại giống cây chuỳ to, đem viên tâm hèn mọn cầu xin tha thứ của Tạ Thư Dật, nện đến đầm đìa máu tươi.

      Ý của , là tha thứ cho ? bao giờ tha thứ cho sao?

      “Hải Nhạc!” Cho tới bây giờ Tạ Thư Dật chưa từng thất bại như vậy, trong vài ngày kia, vất vả lắm mới lấy được dũng khí cầu xin , lại bị vung đại chuỳ đánh cho tứ phân ngũ liệt. (~ thịt nát xương tan)

      ra ngoài , tôi cũng muốn xuống.” Tạ Hải Nhạc cúi đầu với .

      “Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật cũng là bình sinh lần đầu tiên cảm thấy vô lực như vậy.

      muốn làm sao mới có thể tha thứ cho ? Chúa cũng từng , mỗi người đều có cơ hội sám hối, vì sao lại cho ?

      Vì sao cho ? Vì sao cho ? buông tự tôn của tớ như vậy, cầu xin tha thứ, vì sao lại thể tha thứ cho ?

      , tôi đây!” Tạ Hải Nhạc xoay người.

      , được !” Tạ Thư Dật hoảng loạn lại dùng sức kéo vào trong ngực mình lần nữa.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 62: Lần Đầu Tiên Chủ Động

      được , tôi còn việc chưa làm.” Tạ Thư Dật thấp giọng ở bên tai .

      “Đừng!” Tạ Hải Nhạc nghe như vậy, theo phản xạ bịt miệng.

      Tạ Thư Dật cười tiếng: “Em vẫn rất hiểu tôi.”

      dùng bàn tay kéo Tạ Hải Nhạc sát lại, tay khác đẩy bàn tay che miệng của ra, cúi đầu, mút cánh hoa của .

      Rốt cuộc cũng được an ủi, Tạ Thư Dật thở dài cái dài, Hải Nhạc cam lòng trừng mắt nhìn , nhưng, đêm nay trong đôi mắt của , còn là ánh mắt giễu cợt và bất cần như trước, mà là loại sâu và đen thấy đáy, có thể làm cho tim đập nhanh hơn. Ánh mắt, ánh mắt của , giống như mang theo loại ma lực, có ý muốn kéo cùng rơi vào trong tròng mắt đen thăm thẳm kia, khỏi kinh thở hổn hển hơi, vội vàng nhắm mắt lại đối diện với nữa.

      ngoan.” Tạ Thư Dật mang cười .

      Mặc dù tiểu nha đầu có chút kháng cự ánh mắt phóng điện của , nhưng, nếu dùng để bắt nhắm mắt lại khi hôn môi vẫn có thể xem như là phương pháp tốt.

      Vẫn là cái loại mút hôn như trước… Mút hôn chặt chẽ, nhưng mà đêm nay môi của , giống như bị bắt lửa, trằn trọc tới lui đốt lửa cánh môi Hải Nhạc, môi như bị bỏng cũng nóng lên theo, kinh hãi thở gấp muốn thoát làn lửa nóng này, nhưng, Tạ Thư Dật ôm chặt, làm cho lồng ngực sát chừa khe hở, Hải Nhạc chỉ có thể nhận mệnh từ bỏ giãy dụa, nhắm chặt hai mắt, mặc nặng nhấm nháp đôi môi của mình, tay , bất tri bất giác níu chặt chỗ áo trước ngực .

      Tạ Thư Dật hài lòng đem nụ hôn mặt chuyển thành hôn sâu, buông tha cho môi thơm của , tiến vào khoang miệng khi khẽ nhếch ra để thở, đầu lưỡi tìm kiếm kiếm khiêu khích cái lưỡi thơm tho e lệ ngủ đông của , còn là cái loại hôn như bá đạo cuồng mãnh như mãnh thú trước kia nữa, cuộn quanh, liếm láp, rất nhu rất , từng tấc vuông nho của Hải Nhạc, quấy lên ôn nhu triền miên như mặt nước.

      Hải Nhạc bất tri bất giác trầm mê, trầm mê trong nụ hôn ôn nhu như nước này, bàn tay bé của , tự chủ được trượt theo lồng ngựcTạ Thư Dật xuống dưới, nhàng ôm vòng eo gầy mà săn chắc của .

      Tạ Thư Dật cảm nhận được biến hóa của , nội tâm của vô cùng vui sướng, hi vọng có thể cảm nhận được khát vọng trong nội tâm của , cảm nhận được cẩn thận từng li từng tí đối với , thầm muốn dùng cách có thể đón nhận mà thương .

      Vì Hải Nhạc kháng cự lại, nụ hôn này, dưới dẫn dắt của Tạ Thư Dật, từ từ từ ôn nhu, trở về lại cái loại cực kì kích cuồng trước kia, còn hôn như vậy tiếp, chịu nổi, nhưng mà, muốn buông ra, muốn!

      muốn chỉ là nụ hôn mà thôi, nếu còn hôn như vậy nữa, thể cam đoan chính mình lấy cái dạng trước đây đại phát thú tính, hai tay của , khát vọng được vỗ về da thịt của , khát vọng san phẳng hơi nóng tỏa ra từ làn da , hai tay của khát vọng đến mức run rẩy thôi, nhưng, vẫn còn sợ lại dọa , ông trời a, ai tới cứu với?

      đành phải đưa tay gắt gao túm chỗ eo sau lưng , đem dán sát rạt vào người của .

      Hải Nhạc sắp quên mất lúc nãy chính mình kháng cự , thậm chí kháng cự tới gần , cho dù cưỡng hôn , cũng chỉ nhận lấy, nhưng có bất kỳ phản ứng gì với hành động cưỡng đoạt của , lần này, lần này lại khác , ánh mắt chứa đầy ma lực của , chiếc lưỡi ôn nhu hôn của , vòng ôm mạnh mẽ hữu lực của , đều mang đến cho loại cảm giác hoàn toàn mới chưa từng có bao giờ, lòng của , bị thứ cảm giác mới mẻ này chạm vào mà rung động, loại tình tố chưa bao giờ có, ở nơi sâu nhất trong lòng , từ từ dâng lên, truyền đến tứ chi bách hải của , làm cho cả người trở nên càng thêm mềm mại, cũng làm cho có cảm giác mê muội, khỏi gắt gao ôm chặt vòng eo của , lần đầu tiên, lần đầu tiên, khiến cho khống chế được có loại thôi thúc muốn đáp lại nhiệt tình của , đầu lưỡi nho của , cũng là bình sinh lần đầu tiên, vươn ra thử thăm dò đầu lưỡi triền cuốn trong miệng của Tạ Thư Dật.

      Hành động nhát gan của , làm cho Tạ Thư Dật ngây ngẩn cả người, cơ hồ cũng dám tin, Hải Nhạc lại biết đáp lại ! khỏi ngây ngốc dừng lại động tác của mình, nhận được chủ động của Hải Nhạc mà làm cho cả trái tim của đều kinh ngạc.

      Khi hiểu được chào đón , khôi phục tinh thần, càng cuồng nhiệt hôn trả , hai tay của , từ từ dời tới sau đầu , định trụ cái gáy của , làm cho hai người lưỡi lưỡi dây dưa, có thể càng kịch liệt hơn, có thể càng mê say hơn.

      Nụ hôn này, vẫn nóng bỏng nồng nàn như trước, nhưng, lại vì Hải Nhạc chủ động lần đầu tiên, mà lại trở nên khác biệt cũng càng có ý nghĩa, hai người, đều chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt, thể tự thoát ra.

      “Cộc cộc cộc.” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.

      “Nhạc Nhạc, thay quần áo xong chưa?” Là tiếng của Trì Hải Hoan.

      Tạ Hải Nhạc từ trong mê say tỉnh táo lại, chợt mở to mắt, muốn tránh thoát Tạ Thư Dật, nhưng, Tạ Thư Dật lại chìm đắm càng sâu hơn nữa, vốn là hề nghĩa buông ra, tiếng đập cửa gì, tiếng hỏi gì, nghe thấy cũng giả vờ nghe.

      Hải Nhạc lo lắng đẩy đẩy , Tạ Thư Dật đành phải lưu luyến buông ra.

      Lúc này, tiếng đập cửa vang lên càng dồn dập.

      “Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!” Trì Hải Hoan kêu lớn hơn.

      Hai người đều hít sâu, hy vọng có thể bình ổn hai trái tim đều xao động.

      Tạ Thư Dật khẽ hôn ngụm khuôn mặt đỏ rừng rực của Hải Nhạc, lắc tớ ra ban công, lại nhàng nhảy cái, về tới phòng của chính , sau đó, đứng ở ban công, dùng ngón tay trỏ nhàng vỗ về môi của mình, nhìn Hải Nhạc ngây ngốc ở ban công mỉm cười.

      Hải Nhạc vội vàng chạy đến gương to soi thử chính mình, trời ạ, mặt hồng như vậy, ánh mắt cũng mơ hồ ngập nước, nhất là môi, qua nụ hôn nồng nhiệt lâu lắc, sưng đỏ như quả đào, cái dạng này, làm sao có thể mở cửa gặp chị đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :