1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ác ma ca ca, nói ngươi yêu ta- Lãnh Mặc Ngưng Hàng Hương (242)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 50 : Quà Sinh Nhật

      “Với , ta chỉ là người xa lạ! thích người xa lạ đột nhiên tiến vào thế giới của chúng ta!” Tạ Thư Dật nhíu mày, giọng điệu có phần hơi bất nhã.

      Tạ Trường Viên liếc nhìn ái thê cái, lại trừng mắt nhìn Tạ Thư Dật cái nữa, : “Thư Dật! Sao có thể như vậy? Hải Hoan cũng là con của dì a, sao lại là người xa lạ? Mau rút lại những lời vừa rồi!”

      Tạ Thư Dật lạnh lùng : “Là con dì, đúng vậy, nhưng chuyện đó đâu có liên quan gì tới con đâu? Vậy thế nào con cũng phải thích ta hay sao? Con chỉ thừa nhận Hải Nhạc, người con thích, con muốn ta xuất ở trước mặt của con.”

      Mẹ Hải Nhạc mẹ cũng hơi hơi đau đầu rồi, vì sao Tạ Thư Dật lại bộ căm thù Hải Hoan đến tận xương tuỷ như vậy, ràng bộ dạng hai đứa giống nhau, nhưng vì sao Hải Hoan cứ vừa mắt như thế chứ? Xem ra, nếu Hải Hoan bước vào cửa cái nhà này, sau này lại có chuyện ầm ĩ cho mà xem.

      Tạ Hải Nhạc thấy xem thường chị mình như vậy, vô cùng tức giận quát: “Chị của em, cần thích! Chỉ cần em với mẹ thích chị, chỉ cần ba cũng thích chị, là đủ rồi!”

      “Được rồi được rồi, hai đứa các con chớ vì chuyện này mà cãi nhau, hôm đó Hải Hoan xuất là được rồi, Hải Nhạc, đúng là hai có hơi bất công, nhưng đó cũng là vì nó thương con, Hải Nhạc, con cũng đừng có mời chị đến dự sinh nhật cho bằng được như thế nữa.” Mẹ Hải Nhạc hoà giải .

      Tạ Hải Nhạc thấy mẹ cũng giúp Tạ Thư Dật, khỏi cúi đầu xoay qua bên dỗi.

      “Ngày sinh nhật của em, chính là thuộc về riêng mình em thôi, em khờ, sao lại muốn chia sẻ ngày đó với chị chứ?” Tạ Thư Dật hơi hơi ăn chua trong lòng, làm chi mà cứ để ý chị mình như vậy chứ?

      “Đó là chị của em, em chia sẻ với chỉ, vậy chia sẻ với ai đây? Chẳng lẻ muốn cùng a?” Tạ Hải Nhạc giận dỗi liếc mắt khinh thường.

      Tạ Thư Dật cười cười, : “Bingo, đáp đúng, bé ngoan.”

      “Em mới cần cùng !” Tạ Hải Nhạc phát hỏa trả lời.

      cùng , cũng vẫn cho em cùng chị em đâu!” Tạ Thư Dật trả lời .

      Hai đại nhân nhìn hai đứa con nít ngồi đấu khẩu, ở bên cười cười như xem náo nhiệt, bọn họ nghĩ chỉ là con trai con cãi nhau nho thôi, làm sao biết được những cơn sóng ngầm trào dâng dưới lời ?

      “ ba, ngay cả ba cũng cười, con mặc kệ! Nếu chỉ mà dự sinh nhật chung với con, mà hai cũng ngày sinh nhật của con chính là thuộc về con, như vậy, hôm đó con muốn được toàn quyền tự do, con hi vọng con có thể muốn cái gì làm cái đó, thích nghe bất cứ người nào! Bao gồm cả hai đáng giận đáng giận, hôm đó, cũng đừng mong sắp xếp cho em! ba, đồng ý con, đồng ý cho con mà!” Lần trước Tạ Hải Nhạc nếm được mùi ngon khi làm nũng, lại xuất ra chiêu này với Tạ Trường Viên lần nữa.

      Tạ Trường Viên rất hưởng thụ cười lên ha hả: “Được được được, ngày hôm đó là thuộc về con, bao gồm hai, bao gồm luôn ba với mẹ, ai cũng đừng mong sắp đặt cho con! Thư Dật con ở đây hôm đó cũng cho a! Hôm sinh nhật nó là nữ vương, ngay cả con cũng phải nghe nó a, nghe ? Cấm đến hôm đó chọc em con tức giận!”

      Tạ Thư Dật nghe ba vừa như thế, chân mày cau lại.

      Xú nha đầu, càng ngày càng giảo hoạt rồi, cũng biết đem ba ra dọa .

      hai, nghe ba chưa? ba , hôm sinh nhật của em em là nữ vương, ngay cả cũng phải nghe em!” Tạ Hải Nhạc toàn thắng với Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật nổi giận, xú nha đầu, lập tức có thể dùng lông gà làm tên bắn được cơ đấy. Tức , cười như cười với Tạ Hải Nhạc: “Muốn làm nữ vương? Muốn nghe lời em? Được a, chỉ cần em ngoan.”

      Hừ, ý của tôi là, nếu em ngoan, sao tôi có thể nghe lời em chứ? Nhóc con kia, để tôi xem hôm đó em có thể quậy ra chuyện gì đây. đột nhiên vô cùng chờ mong sinh nhật Hải Nhạc mau mau đến, hận thể là ngày mai, muốn nhìn lập tức, làm thế nào?

      Tạ Hải Nhạc thấy Tạ Thư Dật cười quái dị như vậy (dân gian gọi là cười biến thái đó), thậm chí da đầu của còn hơi run lên, trứng thối này, biết lại bày trò gì trong đầu đây, hừ, có ba lên tiếng, xem chừng cũng dám làm gì với đâu, mới sợ !

      Tạ Thư Dật lòng vòng đường lâu, muốn chọn cho Hải Nhạc quà sinh nhật, nhưng mà, ngặt nỗi cái gì cũng thấy chướng mắt.

      Ai, tại sao muốn mua món quà đưa cho mà cũng khó như vậy?

      Giờ mới phát bản thân mình, cũng biết thích cái gì, vạn nhất mua cho , thích sao bây giờ?

      “Mặc kệ nó, phải chỉ là sinh nhật sao? Tùy tiện mua thứ là được rồi, trước kia chưa từng thấy mày từng coi trùng sinh nhật của nó bao giờ.” Tạ Thư Dật tự giễu .

      Nhưng mà, lần này giống, lần này là sinh nhật mười sáu tuổi của , là bước ngoặt lớn trong đời , cho nên, nhất định phải tặng cho món quà đặc biệt! Nội tâm của lại tự phản bác như vậy.

      lang thang bước vào tiệm trang sức nổi tiếng, dọc theo quầy nhìn xuống, những trang sức này rất tục khí, tặng mấy thứ này cho , hình như thích hợp với a. Hơn nữa lại phù hợp với tuổi của .

      nhân viên tư vấn bán hàng vẫn đứng chảy nước miếng với nãy giờ thấy bộ phiền lòng, lập tức hỏi : “Xin hỏi muốn mua cho ai đây ạ?”

      Tạ Thư Dật ngắn gọn: “Ta mua cho , ngày mai là sinh nhật của .”

      ấy là…?” bán hàng hỏi thử, tan nát cõi lòng a, phải là mua cho bạn chứ?

      Thư Dật trầm ngâm chút : “Mua cho em của tôi, sinh nhật mười sáu tuổi, nên tặng cho nó cái gì?”

    2. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 51 : Dolphin Kiss

      Ai da, phải bạn ? bán hàng lại có chút mừng rỡ, kỳ người ta có bạn hay , liên quan gì đến đâu? Nhưng mà, đàn ông đẹp trai như vậy, có bạn , đúng là chuyện làm cho người ta tan nát cõi lòng mà, vẫn là đừng có bạn tốt.

      “Vậy à? Chỗ này bọn em có vài mẫu mã nhằm vào nữ sinh từ mười tám tuổi trở xuống, sang đây xem xem.” Nhân viên tư vấn .

      Nhưng, vẫn có cái nào làm cho Tạ Thư Dật vừa lòng.

      Ngay vào lúc thất vọng muốn bỏ , khóe mắt đột nhiên lướt qua cái tủ kiếng viết “Nụ hôn của cá heo”, trong lòng vừa động, tót đến bên cạnh cái tủ. Chỉ thấy có hai con cá heo lớn miệng đối với miệng, lẳng lặng nằm nghiêng mặt bàn trong đó, đôi mắt nạm kim cương kia, trong ánh sáng êm dịu lóe lên những tia sáng động lòng người, phảng phất giống như đôi tình nhân chìm đắm trong bể tình say đắm tựa sát bên nhau. Tạ Thư Dật nhịn được mỉm cười, đôi cá heo này trông đáng ! Hơn nữa, trong đó còn mang chữ “Hải” trong Hải Nhạc (cá heo bên tiếng Hoa viết là “hải đồn”). Rốt cuộc tìm được món quà thích hợp, với bán hàng: “Gói đôi cá heo này lại, tôi mua.”

      “Tiên sinh ngài có mắt nhìn, món này số lượng có hạn a, toàn thế giới chỉ bán trăm bộ, nhưng mà, đây là dây chuyền tình nhân a, cá heo lớn là cho nam đeo, cá heo là đeo cổ nữ, tặng cho em của , chỉ sợ có hơi… có hơi…” bán hàng thấy ánh mắt Tạ Thư Dật trở nên lạnh lẽo, đầu lưỡi cứng lại dám gì nữa, vội vàng cúi đầu thấp, gói nhanh đôi cá heo lại.

      Tạ Thư Dật cà thẻ cầm đôi cá heo hôn nhau, sải bước vui vẻ rời khỏi cửa tiệm.

      mặc kệ cái gì tình nhân hay tình nhân, tóm lại thích đôi cá heo này, tin chắc Hải Nhạc cũng thích.

      Vừa nghĩ đến cảnh cầm “Nụ hôn của cá heo” đeo lên cổ Hải Nhạc, chú cá heo nằm ngực lấp lánh sáng lên, nhịn được sung sướng huýt sáo.

      “Chị, Tạ Thư Dật là đáng ghét, lúc nào em cũng tranh thủ cơ hội cho ngày mai chị cùng mở tiệc với em, nhưng mà, lại bị phá hỏng rồi!” Tạ Hải Nhạc vừa rửa tay, vừa với chị tớ đứng bên cạnh .

      Trì Hải Hoan ngạc nhiên: “Cái gì, ngày mai em còn làm tiệc?”

      “Đúng a, nhưng mà, Tạ Thư Dật chết tiệt, cứ cho em mở tiệc chung với chị, còn cái gì cái gì…” Tạ Hải Nhạc nhận ra hình như mình nhiều lời, vội vàng dừng lại.

      cái gì?” Trì Hải Hoan nhịn được hỏi.

      có, gì hết, tóm lại, em rất rất ghét ! Nếu em có năng lực đặc biệt tốt rồi, em muốn làm cho vĩnh viễn biến mất, vĩnh viễn xuất trước mặt em!” Tạ Hải Nhạc tuyên ba.

      Ánh mắt Trì Hải Hoan chợt lóe lên.

      “Em rất ghét ? Nhưng mà, tốt với em lắm a, chuẩn chị với em cùng đón sinh nhật ngày mai.” Lòng Trì Hải Hoan như bị mèo cào rất khó chịu.

      “Sao lại rất tốt với em chứ?” Tạ Hải Nhạc kích động , vốn có vài lời sắp ra khỏi miệng rồi, nhưng mà, vẫn mạnh mẽ nén về, “Chị, ai, có rất nhiều chuyện, chị chỉ thấy có ngoài mặt thôi.”

      Sao có thể tốt với cơ chứ? Chẳng qua là diễn mà thôi! Diễn trò trước mặt ba mẹ, diễn trò trước mặt bạn bè , diễn trò trước mặt cậu học , sau lưng, cũng chỉ biết ăn hiếp , thậm chí, đoạt nụ hôn đầu của , hơn nữa, có cơ hội hôn môi , hôn đến cạn sạch khí trong phổi mới có thể buông tha , từ trước đó nữa, phải thay đổi cách chơi mới, hôn cắn , sờ tới sờ lui người , chính là cách ăn hiếp mới của ! đời này, chưa từng gặp tên đàn ông nào tệ hại hơn ! Cho dù là đại phôi đản trong phim truyền hình nữa, cũng động em tớ như vậy, còn xấu xa hơn cả đại phôi đản trong phim truyền hình nữa cơ! vừa nghĩ tới hành động quá phận của làm với mình, mặt nóng bừng đỏ rực, cũng biết là giận đỏ, hay là thẹn thùng mà đỏ đây.

      Trì Hải Hoan nhìn ra sắc mặt quái dị của Tạ Hải Nhạc, giật tớ, cố ý hỏi: “Có phải làm số chuyện đáng ghét với em ? Như là, …” cố ý dừng lại chút, tiếp, “… hôn em?”

      Tạ Hải Nhạc vừa nghe chị như thế, khuôn mặt bị dọa trắng, hôn là chuyện của , cảnh cáo , được cho bất cứ ai biết! Nếu như bị người ta biết mà ràng với ba mẹ, là quyến rũ ! Tiểu Tĩnh trước đây, chính là bị gán tội như vậy bắt rời khỏi Tạ gia! Giả như ba tin tưởng … Đến lúc đó, liên lụy đến mẹ! làm cho ba tưởng mẹ biết dạy con! Để cho con tớ làm ra chuyện vô sỉ như vậy! Như vậy, nhà còn là nhà nữa! Liên lụy đến hạnh phúc của mẹ, nhiều năm sau mẹ vẫn ngẩng đầu lên được! tạ Hải Nhạc khỏi kinh hoảng lắc đầu, : “ có, có, có làm vậy với em, có!”

      “Nga, có là tốt rồi, chị cho là làm ra chuyện như vậy với em, nếu làm như vậy, chị tuyệt đối tha cho ! Nếu làm ra chuyện như vậy, đó là rất khinh thường em, biết em là em , lại vẫn làm như vậy với em! chính là tên dâm tặc! Là khốn khiếp!” Trì Hải Hoan căm phẫn .

      Hải Nhạc cảm động nhìn chị, tới nhàng ôm lấy : “Chị, chị đối với em tốt.”

      “Em ngốc, em là em của chị a, chị thương em, ai thương em bây giờ? Chị giúp em, ai giúp em đây?” Trì Hải Hoan vuốt lưng an ủi em .

      Sau đó, hai người cùng ra khỏi toilet, Trì Hải Hoan đột nhiên thoáng nhìn bóng dáng người đàn ông cũng vừa mới bước ra toilet, mở miệng hỏi em: “Em à, kỳ chị cảm thấy Tạ Thư Dật tốt với em lắm, vì sao em cứ ghét hận như vậy chứ? Thậm chí muốn làm cho vĩnh viễn biến mất,vĩnh viễn xuất trước mặt em?”

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 52 : Sinh Nhật Hải Nhạc

      Hải Nhạc bĩu môi : “Chị, sao chị còn tốt chứ? Ở trong mắt em, kẻ rất vô tình rất vô sỉ rất độc ác, đáng cho chị tốt, những người con trai em quen biết, ai cũng tốt hơn cả, chị, bạn của là Hứa Chí Ngạn, cũng là trai của cậu học em, ấy đối với em rất tốt, còn thầy chủ nhiệm của em nữa, đối với em cũng tốt vô cùng, nhưng mà, đều cho em chuyện với bọn họ , em ghét muốn chết, cái gì cũng muốn quản em, em hy vọng ngày nào đó cứ vậy biến mất trước mặt em, nếu , thế giới này tốt đẹp biết bao nhiêu!”

      “Nga? Chẳng lẽ, người trong lòng em là Hứa Chí Ngạn kia sao?” Hải Hoan kinh ngạc hỏi.

      “Người em thích là Hứa Chí Ngạn?” Hải Nhạc sợ run, vì sao đột nhiên chị mình lại hỏi như vậy.

      “Nga, ra là em rất thích ta, kỳ em cũng cần phải thẹn thùng, ở trước mặt chị đây, có gì phải xấu hổ chứ? Thích là thích chứ sao.” Hải Hoan cười .

      có, em đâu có thẹn thùng, em chỉ thưởng thức ấy, trông ấy thực tao nhã, thực hòa thuận, cái loại khí chất người ấy… làm cho người ta cảm thấy ấm áp, làm cho người ta nhịn được muốn lại gần hơn, ở trước mặt ấy, cảm thấy áp lực, chỉ cảm thấy thoải mái, kỳ , ai, làm sao ta, có lẽ là mẫu người em thích , sau này tìm bạn trai, chắc em tìm loại này nha.” Hải Nhạc cười .

      “Cắt, còn ở trước mặt chị mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt cái gì, thẳng muốn Hứa Chí Ngạn làm bạn trai em cho rồi, còn cái gì tìm con trai kiểu đó, ở trước mặt chị đây, ngượng cái gì mà ngượng a?”

      có , em em thích ấy hồi nào a, chị, chị là, ai, em với chị nữa.” Hải Nhạc thấy chị tớ hiểu lầm, dậm chân .

      “Được rồi được rồi, biết em thẹn thùng, biết em ngượng ngùng, chị nữa là được.” Hải Hoan cười .

      Hai cái vừa cười đùa, bên về phía trước, mà ở phía sau các , có bóng dáng đứng thẳng đơ, hai tay nắm chặt thành quyền, lửa giận ở trong mắt, giống như nham thạch nóng chảy mới vừa phun ra từ núi lửa, mà toàn thân tỏa ra loại khí lãnh xơ xác tiêu điều, luồng khí lạnh này, làm cho tất cả mọi người đứng gần sợ tới mức dán vách tường trốn , sao người thiếu niên này đẹp trai như vậy, lại đóng vẻ mặt như muốn giết người, sao bọn họ sợ cho được a?

      Khi Hải Nhạc mặc bộ lễ phục được đặc chế từ phòng thay đồ lên boong tàu, sớm đoán được có thể cho mọi người kinh hỉ, nhưng Tạ Thư Dật vẫn khống chế nổi lại thất thần!

      , càng ngày càng đẹp, đôi mắt sáng phiếm hơi nước, làn môi đỏ tươi non căng mọng, bờ eo thon mảnh mai, cùng khí chất thanh thuần tỏa ra từ người, tạo thành Tạ Hải Nhạc độc nhất vô nhị đời!

      được hoa phục tô điểm đoan trang xinh đẹp vô cùng, cho dù đứng ở chỗ nào, cũng đều tỏa ra hào quang rực rỡ chói lóa!

      Khi nhớ ra muốn che dấu ánh hào quang của hình như chậm bước, tất cả con trai ở đây, trong mắt đều lộ vẻ kinh diễm và ái mộ , ở trong lòng Tạ Thư Dật, cơn hối hận gặm nhấm, biết sớm lấy kéo cắt nát bộ lễ phục này rồi!

      Khi đầu bếp đem cái bánh sinh nhật khổng lồ lên, mọi người vèo vèo ôm Hải Nhạc, hát “Happy Birthday”, đến trước cái bánh, hát xong, Hải Nhạc ngượng ngùng ước điều ước, thổi tắt nến trong tiếng hoan hô của mọi người, sau đó, đèn bật sáng lên, tiếng nhạc cũng vang lên.

      Tạ Thư Dật đưa tay thọc vào trong túi quần, nhàng nắm cái hộp quà ở trong tay, quà trong hộp, là con cá heo muốn đeo cho Hải Nhạc.

      còn chưa qua, mọi người bắt đầu tặng quà cho Hải Nhạc, trong tay Hải Nhạc, cũng ôm đống lớn rồi, cười đặt hết quà cái bàn, sau đó, Hứa Chí Ngạn đến gần , cũng đưa tay trao quà cho , Tạ Thư Dật dừng bước.

      “Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ.” Hứa Chí Ngạn với Hải Nhạc.

      Hải Nhạc nhìn hộp quà màu hồng, tò mò hỏi: “ Chí Ngạn, tặng cho em cái gì thế?”

      “Em mở ra xem biết.” Hứa Chí Ngạn cười .

      Hải Nhạc nghe vậy, mở ra tại chỗ, ngờ, bên trong lại là cái điện thoại màu hồng.

      Chí Ngạn, tặng di động cho em?” Hải Nhạc vừa mừng vừa sợ.

      vẫn muốn đổi cái di động lâu rồi, mà kiểu di động này, đúng là kiểu rất rất thích, từng bàn tán với Nhã Nghiên vụ đó, chắc là Nhã Nghiên với ấy, ngờ, Hứa Chí Ngạn tri kỷ như vậy.

      “Cái di động này, là loại em muốn mua, Chí Ngạn, lợi hại, rất cám ơn a.” Hải Nhạc hưng phấn cầm lấy di động xoay tới xoay lui.

      Hứa Chí Ngạn nhàng bên tai : “Hải Nhạc, lưu số của trong điện thoại di động rồi, em phải nhớ gọi điện cho đó nha.”

      Hải Nhạc vui vẻ cười: “Vâng, vâng, em gọi cho .”

      rất thích cái di động này a.

      Đúng lúc ấy, đột nhiên truyền đến trận tiếng cano thình thịch, mọi người khỏi tò mò tới gần mép thuyền.

      Cái cano từ từ dừng lại bên mép du thuyền, sau đó, từ thang, có người tới, ngờ, đó lại là Thích Hán Lương!

      “Thầy?” Hải Nhạc ngờ Thích Hán Lương lại có thể tới đây, đứng ở chỗ này.

      Thích Hán Lương liếc mắt liền thấy , mỉm cười tới.

      “Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ.” .

      Hải Nhạc vội vàng nghênh đón.

      “Thầy, sao thầy lại tới đây?”

      Chương 53 : Sinh Nhật Hải Nhạc 2

      “Hải Nhạc ngốc, làm sinh nhật cũng thèm với thầy tiếng, hại thầy phải tìm.” Thích Hán Lương ôn nhu với .

      ngại quá, phải là muốn mời thầy, mà là sợ thầy có rảnh thôi ạ.” Hải Nhạc ngượng ngùng .

      Thích Hán Lương giơ cao cái hộp chữ nhật trong tay mình, trịnh trọng đưa cho : “Hải Nhạc, sinh nhật vui vẻ, thầy xin tặng em phần lễ mọn.”

      Hải Nhạc mở hộp ra, khỏi giật mình trợn mắt, đó là cái laptop quả táo mới nhất nay! Giá rất rất xa xỉ đó!

      “Thầy… thầy ra tay hơi bị hào phóng đó ạ.” Hải Nhạc có chút bất an yên lòng, “Em có thể nhận được ạ?”

      Thích Hán Lương xoa xoa đầu , : “Bé ngốc, làm gì có chuyện nhận quà sinh nhật chứ? Em là học trò ngoan nhất chăm chỉ nhất của thầy, sao thế, chướng mắt món quà thầy tặng em sao?”

      có, có, chỉ là cảm thấy nó quá quý giá.” Hải Nhạc vội vàng lắc đầu , đành phải ôm quà vào tay.

      desktop, có MSN của thầy, đến lúc đó, em nhớ phải liên lạc với thầy đó nha.” Thích Hán Lương với Hải Nhạc.

      “Vâng thưa thầy, cám ơn món quà của thầy, em rất thích, trước giờ em có máy tính riêng, mẹ em trước tết lịch đưa em cái, ngờ, bây giờ thầy lại tặng cái này cho em, rất cảm ơn thầy ạ.”

      “Tôi nhớ có lần em nhìn thấy laptop của tôi, em em cũng muốn có cái, cho nên, thầy cũng chỉ có cầu có cung thôi.”

      ạ? Em có như vậy sao? Chính em cũng quên, mà thầy vẫn còn nhớ a.” Hải Nhạc khỏi le lưỡi.

      Thích Hán Lương nhìn sâu, : “Mỗi câu em với thầy, thầy vẫn đều ghi nhớ trong lòng.”

      “A?” Hải Nhạc sửng sốt chút, những lời này, cũng kỳ lạ a.

      Lúc này, Nhã Nghiên tới: “Em chào thầy.”

      “Chào Nhã Nghiên.” Thích Hán Lương gật đầu với Nhã Nghiên.

      nhìn thấy cái laptop Apple đời mới tay Hải Nhạc, ánh mắt trợn to: “Thầy! Thầy tặng cho Hải Nhạc laptop? Ai da, biết sớm mẹ em hẳn sinh em trễ mấy tháng, em cũng phần quà của thầy, Hải Nhạc, hâm mộ cậu nha, tớ tặng cho cậu di động kiểu mới nhất, thầy tặng cho cậu cái máy tính đời mới luôn, còn có người chậm chạp chưa chịu ra tay, hắc hắc, biết Thư Dật tặng cho cậu đại lễ gì đây.”

      vừa xong, xoay người liền phát Tạ Thư Dật trầm mặt đứng sau lưng tớ, khỏi thè lưỡi: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến a, Thư Dật, em vẫn chưa thấy tặng quà gì cho Hải Nhạc đâu.”

      Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi nhìn Thích Hán Lương, lại liếc nhìn Hải Nhạc cái, vươn tay cầm hộp quà của Hải Nhạc lại.

      “Nga? Là laptop a, lại còn là dòng mới nhất.” Tạ Thư Dật mỉa.

      Vốn là, khi Chí Ngạn tặng quà cho đến gần như vậy tích bụng hỏa, nhưng bận tâm đến là cậu tốt của tớ, cố nén.

      ngờ Thích Hán Lương cũng tới nốt, hơn nữa vung tay ra ngay đại lễ, (lại) hơn nữa, đáng giận chính là tỏ ra bộ ôn nhu tình, điều này làm cho đống lửa vốn bập bùng trong lòng , đột nhiên bùng cháy càng dữ dội hơn, người thầy phải làm gương tốt cho người ta, mà lại thể thâm tình nồng đượm với đứa học trò, quả thực là đáng đánh đòn!

      Ánh mắt Tạ Thư Dật chăm chú nhìn chằm chằm Thích Hán Lương, khóe miệng nổi lên tia cười lạnh lùng, Thích Hán Lương cũng yếu thế, nhíu mày lại.

      Ánh mắt Tạ Thư Dật càng thêm trầm, sau đó, tay buông lỏng, hộp quà rời khỏi hai tay trong tiếng kinh hô của mọi người, Thích Hán Lương nhanh tay muốn chụp lại, nhưng vẫn bị chậm bước, chiếc hộp “Ba” tiếng liền rơi mặt đất.

      ***

      Tạ Hải Nhạc nhìn cái hộp quà nằm mặt đất, thể tin được hét to: “Tạ Thư Dật, làm gì vậy?”

      ngại quá, có cầm chắc, cùng lắm đền cho em cái.” Tạ Thư Dật nhún nhún vai, sau đó nhìn Thích Hán Lương khiêu khích.

      Hai tay Thích Hán Lương đều run run, cố nén tức giận, gì cả, cứ đối diện với Tạ Thư Dật như vậy, ánh mắt hai người va nhau giữa trung, ma sát xẹt ra tia lửa điện đầy nguy hiểm.

      “Tạ Thư Dật, cố ý! cố ý!” Tạ Hải Nhạc vô cùng tức giận, xoay người muốn kiểm tra xem cái laptop có bị rơi bể hư gì , nhưng, Tạ Thư Dật lại đạp cước mặt, rút vài lần cũng được.


      đứng lên, la về phía Tạ Thư Dật: “Tôi lại với ba cho xem! cố ý gây rối tiệc sinh nhật của tôi! Tôi nhất định phải bảo ba phạt ! hứa với ba hôm nay là thuộc về tôi, nhưng lại phụng dương vi!”

      Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của .

      Thích Hán Lương đưa tay giữ lại, có chút buồn bã, nhưng vẫn mở miệng an ủi : “Hải Nhạc, phỏng chừng của em đúng là cẩn thận, đừng như vậy, nhiệm vụ tối nay của em là trải qua đêm sinh nhật hạnh phúc, nếu laptop rớt bể, lần sau thầy bù cho em cái.”

      Hải Nhạc oán giận liếc Tạ Thư Dật cái như muốn xẻo , áy náy với Thích Hán Lương: “Thầy ơi, rất xin lỗi.”

      Tạ Thư Dật trầm mắt xuống, tự tay kéo Tạ Hải Nhạc lại, nhưng Tạ Hải Nhạc tức giận gạt tay ra, kéo tay Thích Hán Lương: “Thầy, chúng ta đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta sang bên kia , thầy cũng cần chấp nhặt với kẻ tiểu nhân làm gì.”

      Thấy Tạ Hải Nhạc kéo Thích Hán Lương thân mật rời , hai mắt Tạ Thư Dật đều sung huyết như muốn chảy máu rồi!

      “Tạ Hải Nhạc!” Tạ Thư Dật kêu to tiếng, định bước lên, Hứa Chí Ngạn bên cạnh vội vàng kéo .

      Thích Hán Lương tranh thủ quay đầu lại, cười cười với , cái loại cười này, ở trong mắt Tạ Thư Dật, có đắc ý và thắng lợi, làm cho trái tim Tạ Thư Dật tâm lại nổ tung vì giận dữ.

      “Tạ Hải Nhạc! Em có gan! Em dám làm như vậy với !?” Tạ Thư Dật rống giận.

      “Thư Dật,mày cũng đúng, tại sao mày lại ném cái laptop thầy Thích tặng cho ấy chứ? ấy tức giận, mới là lạ! Mày đừng có như vậy, hôm nay là sinh nhật của ấy, ít nhiều gì cũng phải cho ấy vui vẻ trải qua đêm nay.” Hứa Chí Ngạn với .

      “Đừng có quản tao! Đừng tưởng là tao biết, phải mày cũng có lòng riêng với Hải Nhạc hay sao?!” Tạ Thư Dật mở miệng sạc Hứa Chí Ngạn.

      Lời của , làm cho Hứa Chí Ngạn biến sắc, cũng làm cho Nhã Nghiên đứng bên cạnh rất sợ hãi.

      “Cái gì gọi là lòng riêng? Cho tới bây giờ tao vốn có giấu diếm tình cảm cùa tao dành cho Hải Nhạc trước mặt mày!” Hứa Chí Ngạn trầm giọng .

      Tạ Thư Dật cười lạnh tiếng, : “Đúng rồi, mày có giấu diếm, mày hận thể chiêu cáo thiên hạ, mày có tình cảm với nó! Tao cho mày biết, có cửa đâu, nó còn quá , tao cho phép mày với nó đương!”

      Vừa nghĩ tới tối hôm qua nghe được Hải Nhạc chuyện, lại liên tưởng đến Hứa Chí Ngạn cũng thích cái, rất có thể đồng ý cho theo đuổi, thậm chí có khả năng, bị Hứa Chí Ngạn ôm vào trong ngực, mặc sức hôn môi, tim của , lập tức giống bị tạt nước nóng co rút đau đớn.

      Hứa Chí Ngạn thấy như vậy, cũng tức giận: “Tạ Thư Dật, tao phát càng ngày mày càng thể lý rồi, cho dù tao thích ấy, cho dù ấy nhận lời theo đuổi của tao, sao lại phải được mày cho phép? Mày là rất thể lý rồi! Qua đêm nay, ấy mười sáu tuổi rồi! Đừng quên, người mười sáu tuổi tuổi, chỉ cần được ba mẹ cho phép, cũng có thể kết hôn! Mày càng như vậy, Thư Dật, tao quyết định ngày mai bắt đầu theo đuổi ấy! Tao làm cho ấy gả cho tao! Dù sao ba mẹ hai bên chúng ta đều có ý như vậy!”

      Tạ Thư Dật nghe Hứa Chí Ngạn dám ngày mai bắt đầu theo đuổi Hải Nhạc, mà còn Hải Nhạc gả cho , hai mắt nhịn được giận trừng, quát to: “ được! được! Tao cho! Hứa Chí Ngạn! Tạ Hải Nhạc nó vĩnh viễn gả cho mày! Nó gả cho…” Trong lòng đột nhiên lộp bộp chút, gả cho ai? gả cho ai? cũng ngờ, có ngày, cũng lập gia đình! Cũng kết hôn!

      lảo đảo lui về phía sau vài bước, bị chuyện mình đột nhiên ngộ ra trong lòng làm kinh hoàng.

      Hứa Chí Ngạn hừ lạnh tiếng : “Mày cho? Đó là chuyện riêng của Hải Nhạc, mày cho phép cho phép, tao với ấy cùng chỗ, chỉ cần được ba mẹ hai bên chúc phúc ! cần mày cho phép hay cho phép!”

      “Mày mơ hả? Mày cũng biết nó thích hay thích mày, nhào đến chuyện kết hôn, đúng là làm cho tao cười rụng răng!” Tạ Thư Dật cười lạnh với Hứa Chí Ngạn.

      Hứa Chí Ngạn bị làm nghẹn, mặt lộ ra nét xấu hổ, nhưng vẫn cứ cường ngạnh với Tạ Thư Dật: “Tao làm cho ấy tao! ấy trở thành nữ nhân của tao!”

      “Nữ nhân của mày? Nó trở thành nữ nhân của mày?” Hai tay Tạ Thư Dật kềm được nắm chặt thành quyền.

      , , để cho trở thành nữ nhân của người khác! là của ! Là món đồ chơi, là đồ chơi của , chỉ có thể là của ! cho phép rời khỏi , lại càng cho phép nhào vào lòng người nam nhân nào khác, bao gồm bạn tốt Hứa Chí Ngạn cũng được! Nếu dám can đảm làm cử chỉ thân mật với với tên nam nhân nào khác, nhất định phải giết tên nam nhân kia! Thậm chí giết ! Tạ Thư Dật nghĩ xong, lạnh nhạt xoay người dứt khoát, khi thấy Tạ Hải Nhạc lại dám ôm Thích Hán Lương cùng khiêu vũ, thoạt trông giống như Hải Nhạc dán trong lòng Thích Hán Lương vậy.

      lại có thể đem điệu nhảy mười sáu tuổi đầu tiên cho Thích Hán Lương! Đó là thứ muốn! Nhưng, lại dám cho Thích Hán Lương! Máu nhất thời xông hết lên não , bước nhanh về phía Hải Nhạc và Thích Hán Lương, đến bên cạnh hai người bọn họ, tay trái dùng sức vô cùng mạnh giằng Hải Nhạc ra, sau đó tay phải đẩy Thích Hán Lương, Thích Hán Lương kịp phòng bị, mà Tạ Thư Dật lại dùng toàn lực, lảo đảo cái, lảo đảo ngã về phía mép thuyền, chờ đưa tay đỡ lấy thuyền, Tạ Thư Dật xông tới túm lấy , hét lớn tiếng nhấc thân tớ lên , sau đó đẩy cái, trong tiếng thét của Hải Nhạc, Thích Hán Lương ngã xuống mép thuyền, “Ùm” tiếng rơi xuống biển. Thích Hán Lương vốn vừa khiêu vũ vừa cười đùa cùng Tạ Hải Nhạc, chú ý của hoàn toàn ở người Hải Nhạc, vốn hề nhận thấy Tạ Thư Dật đến, cho nên, để Tạ Thư Dật thuận lợi xong việc rồi, chật vật nổi lên chìm xuống trong nước biển, giương mắt nhìn Tạ Thư Dật lạnh lùng cười với .

      Hứa Nhã Nghiên vội vã ném cái phao cứu sinh cho Thích Hán Lương phía dưới, giờ này, nước biển chắc chắn lạnh như băng.

      “Tạ Thư Dật! quá đáng!” Tạ Hải Nhạc hét lên, xông tới đập Tạ Thư Dật.

      lại dám đối xử với Thích Hán Lương như vậy, sinh nhật mười sáu tuổi của yên lành, cứ vậy bị quấy nhiễu!

    4. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 54 : Tổn Thương Sao?

      Tạ Thư Dật bắt được tay , lạnh lùng nhìn , : “Em cảm thấy ai cũng tốt hơn tôi, Hứa Chí Ngạn tốt hơn tôi, Thích Hán Lương cũng tốt hơn tôi, chỉ có tôi đối với em tốt có phải ? Chẳng lẽ, tôi tốt với em, chút em cũng thấy được trong mắt?”

      Ánh mắt lạnh như băng như đao của , làm cho Tạ Hải Nhạc kinh hãi, quật cường phản bác: “ tốt với tôi ở đâu ra? tốt với tôi bao giờ? Có ngày nào tốt với tôi à? sai, bất cứ ai cũng tốt hơn , Chí Ngạn tốt hơn , thầy Thích cũng còn hơn , cho dù là đứa con trai tùy tiện đường , cũng đều hơn !” Bàn tay Tạ Thư Dật cầm tay kia, dùng lực càng lúc càng lớn, Tạ Hải Nhạc đau đến nỗi hít vào, nhưng, cắn chặt răng, để cho tớ kêu đau.

      Vậy sao? Cho dù là tên con trai tùy tiện đường, cũng tốt hơn à? Tạ Thư Dật đột nhiên cảm thấy trong lòng đau quá đau quá, giống như có cái gì di chuyển xoắn chặt trái tim của , dường như muốn xoắn trái tim thành đống thịt nát, ngỡ ngàng nhìn Tạ Hải Nhạc, biết loại đau đớn từ đâu mà đến.

      Hải Nhạc vẫn cứ quật cường nhìn như vậy, Tạ Thư Dật cố nén đau lòng, trừng thẳng vào mắt , có điểm tâm tro lại pha chút quyết tuyệt với : “Được, nếu ở trong lòng em, ai cũng tốt hơn tôi, tùy tiện tìm đứa con trai nào cũng còn tốt hơn tôi, vậy, cứ để chúng ta trở về như trước .” (đọc khúc này tội Thư ca gì đâu…)

      Hải Nhạc kinh ngạc nhìn , ánh mắt của … trống rỗng như thế, bị thương như thế, … tổn thương sao? Sao có thể thương tổn được cơ chứ? Cho tới nay, đều là tổn thương a! Chẳng lẽ, cảm giác của bị lỗi?

      “Thư Dật, mau buông Hải Nhạc ra, hôm nay là sinh nhật của em ấy, mày lại cứ thể yên lặng, thế nào cũng phải để cho mọi người cụt hứng bỏ về hay sao?” Hứa Chí Ngạn thấy thế, xông lại muốn kéo bàn tay Tạ Thư Dật kiềm chế Hải Nhạc ra.

      Trong mắt Tạ Thư Dật lên tia lệ sắc, hung hăng với Hứa Chí Ngạn: “Cụt hứng bỏ về? Tao cứ muốn quậy cho cụt hứng bỏ về đấy! Các người, tất cả đều cút hết cho tôi! Tôi giáo huấn của chính em của tôi, cho phép người khác nhúng tay vào, ai tới ngăn cản tôi, tôi lập tức cho người đó đẹp mặt! Thích Hán Lương chính là kết quả!”

      Vừa nghe như thế, mặt Hứa Chí Mgạn mặt có điểm nhịn được nữa, kéo tay em mình, : “Được, quay đầu du thuyền của mày, tao muốn trở về.”

      Thích Hán Lương cả người ướt nhẹp lên thuyền, thấy Tạ Thư Dật cùng Hứa Chí Ngạn cũng xích mích, khỏi đứng bên cạnh hát đệm: “Tạ Thư Dật, cậu trừ cái tính công tử bột, cậu trừ cái tính đối xử tồi tệ với em của tớ, cậu còn biết cái gì? Ngay cả chính bạn bè của cậu cũng quen nhìn hành vi của cậu! Làm người làm thành con như cậu, là thất bại!”

      Tạ Thư Dật vừa nghe như thế, hai mắt trừng lớn, vừa buông Hải Nhạc lập tức muốn tiến về phía Thích Hán Lương.

      Tạ Hải Nhạc thấy kích động như vậy, Thích Hán Lương vừa mới bị đẩy xuống biển, nếu lại đánh Thích Hán Lương nữa, thực rất thể nào nổi nữa rồi, la to: “Tạ Thư Dật, đừng!”

      Tạ Thư Dật dừng bước, lạnh lùng liếc nhìn cái, : “Sao thế, đau lòng à?”

      “Tạ Thư Dật, cậu tha hồ lại đây, tôi cũng phải đánh lại cậu!” Thích Hán Lương đứng bên kia ma quyền sát chưởng. (khởi động trước khi đánh)

      Tạ Hải Nhạc thỉnh cầu nhìn Thích Hán Lương: “Thầy Thích, rất xin lỗi, là Hải Nhạc rất xin lỗi thầy, thầy trước được ?”

      Thích Hán Lương vừa nghe Hải Nhạc như thế, ngẩn người, có chút nhụt chí cúi đầu, : “Được rồi, tôi nghe lời em.”

      Mà Hứa Chí Ngạn lại nổi giận đùng đùng nhìn Tạ Thư Dật cái, với Thích Hán Lương: “Thầy Thích, ngồi chung với bọn em, em và em em cũng muốn đứng ở chỗ này.” Thích Hán Lương gật gật đầu: “Ừ, vậy chúng ta cùng .”

      nhìn phía Tạ Hải Nhạc, mỉm cười với chút khi tạm biệt, sau đó, dọc theo mạn cầu thang mạn xuống chiếc môtô nước của .

      Hải Nhạc đột nhiên cũng nảy sinh loại cảm giác muốn đứng ở du thuyền nữa, muốn đối mặt với Tạ Thư Dật như vậy, Tạ Thư Dật như vậy, lại bắt đầu làm sợ hãi, cũng nghĩ trốn khỏi . khỏi cũng chạy về phía cầu thang bên hông, bật thốt: “Thầy ơi, đợi em với, em với thầy cùng .”

      Thích Hán Lương vừa mừng vừa sợ quay đầu nhìn , dùng sức gật đầu: “Ừ.”

      đưa tay về phía Hải Nhạc, Hải Nhạc muốn xuống, Tạ Thư Dật đưa tay giữ lại, dùng ánh mắt lạnh thấu xương nhìn .

      “Buông, tôi muốn về nhà.” Hải Nhạc lẳng lặng nhìn , tin chắc ở trước mặt nhiều người như vậy, ít nhiều gì cũng có chút kiêng kị làm ra chuyện gì khác người ?

      Tạ Thư Dật kề sát tai : “Bây giờ tôi cho theo chân bọn họ! Muốn cho chị bước vào cửa nhà tôi ở, ngoan ngoãn nghe lời tôi.” “ cái gì?” Hải Nhạc có chút tin vào tai của mình, chỉ cần nghe , chị có thể vào Tạ gia ở, có thể ở cùng chỗ với ?

      ? Nhưng, chuyện đó ngay cả mẹ tôi cũng thể giải quyết, tôi tin có khả năng đó!” Hải Nhạc từ chối.

      có muốn thử chút ? Chỉ cần theo bọn họ, ở lại bên cạnh tôi, tôi tự nhiên có thể làm cho chị vào Tạ gia ta!” Tạ Thư Dật nhàng mà bén nhọn .

      “Hải Nhạc, nhanh lên, có muốn chung ?” Thích Hán Lương sốt ruột.

      Trong nội tâm Hải Nhạc có thiên thần và ác quỷ giao chiến, có thể cho chị vào ở, từ nay về sau có thể ở cùng chị, có thể trốn , lợi nhuận này quá lớn. “Thầy, quên , em còn phải chờ chút về với hai, mọi người trước !” Hải Nhạc có lỗi với Thích Hán Lương và em họ Hứa.

      Thích Hán Lương và Hứa Chí Ngạn đều có hơi thất vọng, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của , khởi động chiếc mô tô nước.

      Hứa Chí Ngạn nhìn khoảng cách với du thuyền càng ngày càng xa, hơi lo lắng : “Ai, biết Thư Dật lại muốn làm gì Hải Nhạc nữa đây, tội nghiệp Hải Nhạc, biết Thư Dật nhiều năm như vậy, cứ cái gút mắc chuyện mẹ của , mãi mà thể cởi ra, ai!”

      “Hai, sai rồi, bây giờ Thư Dật tỏ ra tốt với Hải Nhạc, còn bởi vì gút mắc mẹ ấy nữa, mà là, ấy thích Hải Nhạc!” Nhã Nghiên chua xót tuyên ba với hai.

      Thích Hán Lương thoáng ném cho Nhã Nghiên ánh mắt đồng tình và thấu hiểu.

      , có khả năng! Sao Thư Dật có thể thích Hải Nhạc cơ chứ! Em biết, nó ghét Hải Nhạc đến bao nhiêu đâu! Trước kia chỉ cần bọn tán gẫu nhắc đến Hải Nhạc, nó nổi giận, bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có năm nay nó mới cho Hải Nhạc tiếp xúc với mọi người, trước kia vẫn trực tiếp bỏ qua Hải Nhạc! , tin nó thích Hải Nhạc!” Hứa Chí Ngạn kích động và thể tin.

      Thích Hán Lương : “Có lẽ trước kia đúng là căm ghét , nhưng, bây giờ chưa chắc, nhưng, các người có thể chấp nhận chuyện người trai em của mình? Tôi vừa nghĩ đến liền nổi da gà toàn thân, chuyện này quá kinh khủng.” (hố hàng)

      , Hải Nhạc phải em ruột Thư Dật, bọn họ cùng ba cũng chẳng cùng mẹ, ba Thư Dật tái giá, mẹ Hải Nhạc cũng là tái giá, bọn họ có bất kỳ liên hệ huyết thống nào.” Nhã Nghiên ngạc nhiên .

      Hôm nay cuối cùng trong lòng cũng khẳng định được việc trước đây vẫn dám xác định, Tạ Thư Dật, thích em trước kia căm ghét nhất! Mà phỏng chừng, chính cũng tự biết, mà Hải Nhạc, lại càng biết.

      “Cái gì? phải em ruột!” Đến phiên Thích Hán Lương lắp bắp kinh hãi.

      ra phải em ruột, ra phải Tạ Thư Dật quá điên cuồng quá biến thái, ra vẫn là đoạn tình cảm thế tục cho phép diễn ra?

      Đồng thời trong lòng cũng thầm kêu khổ, phải em ruột, vậy cũng liền thảm, giữa hai người có bất kỳ cấm kỵ gì, khó trách Tạ Thư Dật vẫn chẳng biết sợ ai muốn độc bá em mình như thế.

      “Thầy biết?” Nhã Nghiên có chút kinh ngạc.

      Thích Hán Lương cười khổ lắc đầu: “Từ khi tôi mười hai tuổi, lúc nào cũng ở nước ngoài, lần này trở về, cũng chỉ là ba mẹ tôi muốn tôi ở lại trong nước, ách cái đó phải thế nào đây? Ha ha, tóm lại là tôi bị bất đắc dĩ đưa vào Ngũ Châu.”

      “Nga, khó trách, bình thường ở tầng lớp này, mọi người đều biết, chỉ có điều, thầy phải biết rằng tứ đại gia tộc đều thập phần kín kẽ, người ngoài bình thường biết bất cứ chuyện gì trong tứ đại gia tộc.” Nhã Nghiên giọng .

      cũng có chút mờ mịt nhìn mặt biển, chẳng lẽ, đoạn tình cho tới bây giờ vẫn chưa kịp ra khỏi miệng này của , chết non nơi đáy lòng sao?

      Hứa Chí Ngạn vẫn luôn trầm tư, nhớ lại vài chuyện , khó trách mỗi lần vừa nhắc tới thích Hải Nhạc ở trước mặt Tạ Thư Dật, lập tức bộ kích động, cũng vì điểm này, cũng dám khẳng định Thư Dật thích Hải Nhạc như trước nữa.

      “Làm sao bây giờ? Nếu Tạ Thư Dật cũng thích Hải Nhạc, như vậy, theo đuổi Hải Nhạc, dám có khả năng thành công.” Ba người thuyền đều trở nên lo lắng, nhưng, tâm tư đều khác nhau lắm cũng trăm sông đổ về biển, vì hai vị em kia.

      “Các vị bạn hữu, ngại quá, bởi vì hôm nay bản thiếu gia có chút vui, cho nên, cũng làm cho mọi người vui rồi, như vậy , tôi lái thuyền về bờ, tất cả mọi người về nhà , mấy ngày nữa tôi lại mời mọi người Dạ Chi Hoàng Triều, chúng ta lại cùng điên cuồng hồi, đêm nay, là ngại quá.” Tạ Thư Dật khôi phục xong bộ dạng nho nhã lễ độ, sao có thể còn giống tên đầu trâu mặt ngựa lên cơn điên lúc nãy chứ?

      Mọi người chỉ có thể gật đầu đồng ý, chứ còn có thể dị nghị cái gì bây giờ?

      Tạ Thư Dật phân phó nhân viên du thuyền lái thuyền lái về bờ, mọi người chào tạm biệt Tạ Thư Dật cùng Tạ Hải Nhạc ra về, lục tục tả , Tạ Thư Dật đuổi tất cả mọi người thuyền hết, bao gồm cả nhân viên tổ chức buổi tiệc, chỉ lưu lại duy và Hải Nhạc.

      “Tôi cũng phải về nhà.” Tạ Hải Nhạc .

      mệt mỏi quá, nguyên tưởng rằng trải qua cái sinh nhật vui vẻ hạnh phúc, lại bị Tạ Thư Dật quấy phá.

      , đêm nay chúng ta ngốc lại thuyền, chúng ta cứ nghỉ tạm ngay tại thuyền .” Tạ Thư Dật miễn cưỡng .

      muốn về nhà, tuyệt muốn. Vốn lúc trước còn có loại ý tưởng, sinh nhật mười sáu tuổi của , chỉ trải qua cùng với , cần có người ngoài nào khác đến chia sẻ tuổi mười sáu của !

      Chương 55 : Tôi Muốn Về Nhà

      Nghe vậy, trong lòng Hải Nhạc trong lòng lên tia bai rối, nguyên cả cái du thuyền, cũng chỉ có ?

      , tôi muốn về nhà!” Hải Nhạc kiên trì .

      Tạ Thư Dật lạnh lùng nhìn , : “ bây giờ, còn quyền được đứng trước mặt tôi mà rồi! Tạ Hải Nhạc, rất biết tốt xấu, cũng đáng cho tôi vì mà hao phí bao nhiêu tâm tư, tôi bỏ cuộc! Cho nên, Tạ Hải Nhạc, tốt nhất đừng chọc giận tôi, muốn ở cùng với chị , phải nghe lời tôi!”

      Tạ Hải Nhạc trận đau khổ, trong khoảnh khắc nước mắt lại đảo quanh.

      còn tốt với , thèm nhìn vào mắt, nhưng mà, ngoại trừ ép , bắt buộc và uy hiếp , biết tốt với ở đâu nữa!

      “Đừng có khóc trước mặt tôi, từ đêm nay trở , nước mắt của ở trước mặt tôi thu được hiệu quả muốn đâu!” Tạ Thư Dật ghét cay ghét đắng với .

      “Tôi muốn về nhà! Đưa tôi về nhà!” Hải Nhạc ôm mặt khóc lên, lâu đối với như vậy, khi phát khôi phục lại thái độ với như trước kia, lòng của , bị đả kích nghiêm trọng, cũng vỡ nát đất, nhịn được muốn khóc.

      Tạ Thư Dật quả thực hề để ý đến , thu hồi thang bên mạn thuyền, đến phía trước du thuyền làm thuyền lại khởi động lần nữa, nhanh chóng rời bờ.

      Hải Nhạc đứng boong thuyền buồn bã khóc, vậy mà Tạ Thư Dật cũng ra nữa, trái tim Hải Nhạc, lại vỡ thêm từng mảnh từng mảnh, , rất vô tình, giang sơn dễ đổi a, vô tình chính là bản tính của !

      Hải Nhạc thấy vô vọng về nhà, đành phải trở vào dùng trong phòng ngủ nữ thuyền, chạy đến phòng tắm, đổ nước vào trong bồn tắm, kệ có tinh dầu hoa hồng, tinh dầu hoa oải hương, thuận tay cầm lấy tinh dầu hoa hồng đổ hết cả bình vào trong nước, trong lòng cũng có cỗ lửa giận vô danh, đem tinh dầu trở thành vật để phát tiết.

      hận! hận! hận Tạ Thư Dật, tiệc sinh nhật vốn tốt đẹp, vậy mà lại lấy việc mọi người cụt hứng bỏ về, những uy hiếp của và nước mắt của mà xong việc!

      Hải Nhạc từ từ cởi y phục xuống, ngâm cả người vào trong làn nước ấm áp tản ra mùi thơm ngát, phiền chán nín thở dưới nước vài phút, mới lại ngẩng đầu lên.

      Trong miệng hề phát ra bất kỳ thanh gì, nhưng, nước mắt lại vẫn liên tục chảy xuống, cũng biết vì sao bản thân mình lại có nhiều nước mắt như vậy, cứ chảy ngừng ngừng như thế, rơi vào trong bể nước bồn tắm, truyền đến tiếng lại tiếng tí tách rất .

      khóc, là vì phát mình chẳng biết tại sao, chợt bắt đầu chịu nổi mắng, khi dùng cái loại ánh mắt lạnh như băng đến thấu xương nhìn , lòng của , vậy mà lại đau đớn thắt tim từng trận từng trận, muốn dùng cái loại ánh mắt đó nhìn , hi vọng có thể giống như đoạn thời gian lúc trước, trong mắt có mang ý cười với , muốn loại ánh mắt lạnh lùng đó của , muốn!

      Lòng của , sắp nát, sắp nát, vì sao? Vì sao lại đối với như vậy? ràng sinh nhật yên lành, lại cố tình làm ra các loại chuyện quấy rối, cho yên, ràng đồng ý với rồi, ngày này là thuộc về riêng !

      khóc, cũng khóc số tớ tốt, đụng phải tên khắc tinh như vậy! đúng là khắc tinh mà Thượng Đế phái tới tra tấn a!

      Tinh thần của trong suốt buổi tối vì phẫn nộ và vội vã, lúc nào cũng căng như dây đàn, cảm thấy mình mệt mỏi quá, muốn ngủ, nhưng, lại muốn rời làn nước ấm ngập hương này, ngâm thêm lát , ngâm xong lập tức về phòng lên giường ngủ.

      Bất tri bất giác trong lúc đó, chống đở nổi nữa, lại nằm trong bồn tắm ngủ mất, hơn nữa, còn giấc ngủ rất sâu.

      trong lúc ngủ say, cũng biết tự tớ cẩn thận, giữa cơn tức giận lại quên khóa cửa phòng lại, việc khóa trái cửa phòng này, cũng tạo thành bi kịch giữa và Tạ Thư Dật.

      Tạ Thư Dật uống xong ngụm Martini cuối cùng của bình rượu trong tay, ra từ trong phòng máy, cảm thấy mình có chút say, chưa từng mạnh tay trút rượu mạnh như lần này, chỉ muốn mượn rượu bình ổn chút cơn tức trong bụng , cũng tiện tay chỉnh đốn suy nghĩ hỗn loạn của mình chút.

      phải nghe được vẫn đứng ở boong khóc, buộc chính mình phải xem , thể mềm lòng với nữa, hậu quả của việc mềm lòng với là khiến cho trở nên ngang ngược trước mặt mình, mong vẫn là con cừu ngoan ngoãn trước kia, phải là tiểu mèo hoang giương nanh múa vuốt bây giờ!

      Mãi đến sau đó còn nghe được tiếng khóc của nữa, đoán rằng chắc là khuất phục rồi, chắc là trở về phòng .

      dùng sức ném bình rượu cầm trong tay vào biển, cơn tức cũng thấy được ngừng lại, mà ngược lại mượn rượu lại càng nổi lên, càng làm cho tâm hoảng ý loạn.

      rốt cuộc là bị sao vậy? Vì sao bây giờ có thể thao túng tâm tình của chứ? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao có thể bị thao túng?

      tâm phiền ý loạn cào cào tóc, sau đó vào bên trong, ngang qua cửa phòng Tạ Hải Nhạc, do dự chút, cũng chưa tặng quà cho , có muốn đưa cho bây giờ ?

      thử gõ cửa, bên trong cũng có tiếng trả lời, thầm rùng mình, chẳng lẽ có ở bên trong?

      thử vặn nắm cửa, cửa nhàng bị mở ra, vọt vào trong phòng, cũng hề thấy giường.

      “Tạ Hải Nhạc!” gọi tiếng.

      Lúc này, đôi mắt sắc của , lại có thể nhìn thấy có nước tràn ra từ trong phòng tắm, loại cảm giác xấu làm cho tim nảy lên thình thịch, chẳng lẽ, vì tớ quấy nhiễu sinh nhật của , vậy mà luẩn quẩn trong lòng rồi?

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 56 : Cưỡng Đoạt Em : Em Là Của Tôi!

      liều mạng vọt tới, bởi vì nước dưới đất, thiếu chút nữa trượt ngã cái, mở cửa phòng tắm ra, khỏi trợn tròn mắt!

      Tạ Hải Nhạc lại nhắm mắt nằm trong bồn tắm!

      Tại sao lại ngu như vậy? Tại sao phải ngu như vậy?

      Hai chân của tự chủ được ngã xuống đất, bấu víu vào bên bồn tắm gắt gao nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt kia, tay run run sờ lên khuôn mặt nhắn của , vậy mà chút phản ứng cũng có.

      !” tuyệt vọng bật thốt, tay dò về phía hơi thở của .

      Vừa lúc đó, đôi mắt Hải Nhạc đột nhiên mở ra, mê mang nhìn Tạ Thư Dật, đôi mắt kia bởi vì khóc rất lâu mà mất xinh đẹp, lại hồng vừa sưng.

      Thấy đột nhiên mở mắt, tim Tạ Thư Dật rốt cuộc cũng rơi xuống, khắc này, trong lòng hô hoán tạ ơn trời đất.

      Đến khi Hải Nhạc thấy ràng là Tạ Thư Dật, há to miệng, phát ra tiếng kêu sợ hãi: “A!!!! vào đây làm gì?”

      chìm trọn cả người vào bồn tắm lớn, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất tức Tạ Thư Dật.

      vào đây bao lâu? vào muốn làm gì? vô cùng hối hận tại sao tớ lại muốn ngủ trong bồn tắm.

      Tạ Thư Dật thấy có việc gì, cũng có so đo ghét bỏ , nửa quỳ mặt đất, thử nước ấm chút, khỏi nhíu mày, nước trở nên lạnh như băng rồi.

      ngẩng đầu nhìn , chỉ thấy môi của lo lắng run rẩy, mà trong mắt lộ vẻ sợ hãi, oán hận, thêm chán ghét.

      Tim Tạ Thư Dật, lại vướng vít đau đớn, chán ghét ! chán ghét !! thậm chí còn đường tùy tiện chọn đứa con trai, cũng phải tốt hơn !

      Hải Nhạc thấy vẫn rên tiếng nhìn tớ, mà con ngươi trong mắt, cũng trầm như đêm tối, trong lòng càng hoảng.

      “Nếu dám xằng bậy… tôi… tôi… tôi giết ! Tôi nhất định giết !” dùng hết sức lực hét Thư Dật.

      Tạ Thư Dật vừa nghe như vậy, trong lòng rất rất tức giận, bước vào, chẳng qua là lo lắng cho , nghĩ đâu vậy? Chẳng lẽ, cho là bước vào, là muốn có ý đồ bất chính đối với sao? là chó cắn Lã Động Tân, nhìn được lòng người tốt! “ lặp lại lần nữa?” Giọng của , lạnh như băng, thấy tia tình cảm lên xuống.

      Mà ánh mắt của càng lộ thâm trầm, cơ hồ giống như hai đầm nước đen sâu thấy đáy, chỉ có Hải Nhạc biết, chỉ cần ánh mắt của biến thành như vậy, đó là điềm báo bão táp sắp nổi lên, sợ, rất sợ, thể đoán ra ngay sau đây làm ra hành động gì.

      Nhưng mà, đâm lao phải theo lao, vẫn là tiếp tục la về phía : “ là sắc lang! là dâm tặc! tốt nhất đừng chạm vào tôi! Tôi giết ! Tôi giết ! Tôi cho ba! Tôi cho mẹ tôi biết! chạm vào tôi, bọn họ nhất định bỏ qua cho !”

      Nghe thấy như vậy, Tạ Thư Dật phẫn nộ quát tiếng: “Tạ Hải Nhạc!” hung hăng đánh quyền vào nước trong bồn tắm, “Rầm!” tiếng, nước bắn tung tóe lên mặt và người , cũng bắn tung tóe lên mặt Tạ Hải Nhạc, làm mờ mắt của , vội vàng giơ tay lên, định lau khô bọt nước mặt.

      Lập tức, hai tay của bị Tạ Thư Dật bắt lấy, kéo lê tới trước mặt , hai người mặt đối mặt, Tạ Thư Dật hung tợn nhìn , : “Tôi là sắc lang, tôi là dâm tặc, như vậy, tôi phải làm bổn phận của sắc lang và dâm tặc nên làm chứ!” đưa tay phải ra, chút lưu tình kéo tới phòng trước.

      Hai tay Tạ Hải Nhạc bị Tạ Thư Dật dùng bàn tay gắt gao chế trụ, chỉ có thể thét to giãy dụa lùi về phía sau, hi vọng có thể thoát khỏi cánh tay kia của .

      Làm sao có thể thoát khỏi chứ? Khí lực lớn như thể, khi thể thoát khỏi tay Tạ Thư Dật, Tạ Hải Nhạc sắp suy sụp, khàn giọng khóc lớn lên: “Đừng! Đừng! Van xin ! Tạ Thư Dật, muốn tôi làm cái gì tôi cũng bằng lòng, chỉ cần đừng làm như vậy với tôi!”

      , chậm rồi, nhờ phúc của , tôi thành sắc lang cùng dâm tặc.” Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi , xúc cảm ấm áp trắng mịn dưới bàn tay, nháy mắt châm ngòi dục vọng trong cơ thể vẫn luôn bị cường ngạnh đè xuống kia.

      Đúng vậy, luôn luôn khát vọng , phải thánh nhân, nhưng vẫn luôn cố nén dục vọng của tớ với , nhưng chính cái loại dục vọng thể ra này, hy vọng có thể phát tiết hết, hóa giải hết ra ngoài trong lúc hôn nhau nồng nhiệt, chính là muốn làm cho sợ nữa, muốn xúc phạm tới , nhưng, ra ở trong lòng vẫn chỉ là tên sắc lang và dâm tặc, vậy , đối với còn có cái gì cần bận tâm đây? còn cần phải xây dựng lại cái hình tượng tốt trong lòng sao? , còn quan trọng nữa rồi! còn cần phải thương tiếc sao? , cũng cần nữa rồi! Hơn nữa, cho dù muốn chính tớ dừng lại, cũng dừng được nữa! Lửa toàn thân, đều vì làn da trắng mịn dưới tay mà bùng cháy lên! Lửa là chọc, như vậy, công tác dập lửa cũng chỉ có thể giao cho ! để ý tiếng kêu khóc của , cũng để ý giãy dụa và phản kháng, chút lưu tình chút nào mò ra từ trong bồn tắm, ôm giãy dụa phen, ra khỏi phòng tắm, ném lên giường, sau đó, đè xuống về phía .

      “Đừng! Đừng! Tôi van xin ! Tôi van xin ! Tôi sai rồi, phải, phải là sắc lang hay dâm tặc, phải! Tha cho tôi! Tôi là em của ! Tôi là em của a! Tôi xin , tôi biết nhất định uống rượu say, chỉ cần buông, tôi tuyệt đối truy cứu đâu! Tôi đem chuyện đêm nay chôn sâu trong lòng, tôi với với bất kỳ người nào về hành vi làm với tôi! Tạ Thư Dật, tôi van !” Tạ Hải Nhạc cuồng loạn van xin , ngừng nằm dưới thân mà giãy dụa.

      Tạ Thư Dật ngoảnh mặt làm ngơ, nụ hôn của , chi chít từ vành tai của rơi xuống xương quai xanh hoàn mỹ, sau đó, lại xuống dưới, xuống phía dưới, dừng lại đẫy đà chưa bao giờ bị ai chạm vào của Hải Nhạc.

      “Tôi hận ! Tạ Thư Dật! Tôi hận !” Tạ Hải Nhạc thấy tớ van như vậy, nhưng vẫn cứ tiếp tục, dùng cổ họng khóc sắp khan tiếng, tâm tàn ý lạnh .

      Tạ Thư Dật nghe thấy giọng Hải Nhạc tràn ngập hận ý hận , chần chờ lát, muốn tiếp tục nữa sao?

      Nhưng, nhìn dưới thân thuần khiết như thiên sứ , xúc động khát vọng trong lòng, che mất tia lý trí duy nhất còn tồn tại của . “Hận , hận , đây đúng là kết quả tôi muốn!” Tạ Thư Dật cam chịu .

      lại cúi xuống quần con, mở miệng ngậm vào nụ hoa chưa bao giờ từng nở rộ vì bất cứ ai của . Tạ Hải Nhạc hoàn toàn tuyệt vọng, lúc này đây, , tha cho rồi, lúc này đây, xong rồi! Hồn nhiên của , nhân sinh của , từ đêm nay trở , hoàn toàn bị nghiền nát, bị đảo điên!

      cắn môi mình, cho tớ rơi giọt nước mắt, cố gắng muốn tìm tia cơ hội, cũng muốn trốn khỏi dưới thân . thừa dịp Tạ Thư Dật nâng người lên cởi quần áo người ra cũng dùng sức nâng thân thể của tớ lên, hai tay liều mạng đẩy Tạ Thư Dật, Tạ Thư Dật bị đẩy ngã ở giường, chạy trối chết sắp trượt xuống giường, Tạ Thư Dật đưa tay cái, lại bị dùng lực kéo về giường, hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh đè lại lần nữa, khi dưới thân truyền đến đau đớn bị xỏ xuyên qua, ngừng giãy dụa, giống như con búp bê rối gỗ sống, nằm chết lặng ở giường, mặc cho Tạ Thư Dật như con ngựa mạnh mẽ điên cuồng rong ruổi người . Tạ Thư Dật cũng mặc cho dục vọng chi phối chính mình, chỉ biết là, cảm giác chân dưới thân, phải mộng, là , thuộc về ! rốt cuộc thuộc về ! rốt cục hoàn toàn thuộc về ! Thẳng đến cuối cùng, khi dục vọng trong cơ thể nổ tung như pháo hoa, cuồng loạn gào lên: “Hải Nhạc! Em là của tôi! Em là của tôi! Em là của tôi!” Dục vọng vốn bình ổn, nhìn người bên cạnh hoàn mỹ như Venus, khỏi trở nên hề dừng lại, lần lại lần, giống con dã thú thể thỏa mãn, hề tiết chế đòi lấy ngọt ngào của , Hải Nhạc thể chịu được đòi lấy mà ngất , Tạ Thư Dật hề nhận ra, thẳng đến khi dùng hết tia khí lực cuối cùng, mới xoay người ôm Tạ Hải Nhạc ngủ trong thỏa mãn cực độ.

      Khi Hải Nhạc tỉnh lại giựa những tiếng hải âu kêu to chiêm chiếp chim, phát mình lại ngủ ở trong lòng Tạ Thư Dật, từng màn tối hôm qua lại lên ở trước mắt , lệ nóng lại tràn xuống từ trong mắt .

      dùng sức đẩy Tạ Thư Dật ngủ say ra, xuống giường, đau đớn cả người làm cho nghiêng ngả lảo đảo, tìm chiếc áo ngủ mặc người, sau đó, lại nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi cửa phòng.

      Tạ Thư Dật bị tiếng tiếng đóng cửa “Ba” đánh thức, chỉ thấy cửa phòng bị gió biển thổi đung đưa tới lui, kinh ngạc nhìn chính tớ trần truồng, lại nhìn đến vết máu đỏ sậm giường kia, ngây người, tất cả xảy ra tối hôm qua, từ từ quay về lên trong não , lại có thể… lại có thể để ý kháng cự của , lại có thể cưỡng ép muốn ! đâu? đâu rồi? Tạ Thư Dật bất chấp tất cả, cầm drap giường đắp lên người xong lập tức xông ra ngoài, vừa mới tới nhìn thấy bóng dáng màu trắng bé đứng cái thang bên thuyền, chưa kịp kêu thành tiếng, bóng dáng màu trắng liền thẳng tắp đổ xuống trong biển.

      !” như phát cuồng gào to tiếng, cũng chỉ có tiếng rơi vào nước “Ầm ầm” đáp lại !

      Chương 57 : Nụ Hôn Máu

      Chờ vọt tới, còn thấy bóng dáng của mặt biển nữa, cũng “Ầm” tiếng nhảy xuống biển, lập tức liền lặn xuống nước, khi nhìn thấy Hải Nhạc tùy ý tự mình chìm vào đáy biển, tim của , bị hung hăng xé rách, cứ vậy chán ghét mình muốn sao? Giả như, muộn vài bước, phải cứ vậy vĩnh viễn rời khỏi sao?

      , tôi cho phép em rời khỏi tôi, quá khứ, tại, tương lai, tôi cũng cho phép em rời khỏi tôi, cho dù em muốn dùng cái chết để thoát khỏi tôi, tôi cũng tìm em từ trong tay Diêm Vương trở về!”

      dùng sức bơi qua phía , ôm vào trong ngực, sau khi nổi lên mặt nước, lại ôm lên thuyền đặt ngang boong, dùng sức đè ngực , cùng dùng lực ấn, cho đến khi nước từ trong miệng Hải Nhạc phun ra , làm hô hấp nhân tạo, đến khi Hải Nhạc khôi phục hô hấp.

      Hải Nhạc yếu ớt mở to mắt, nhìn qua thấy Tạ Thư Dật trần truồng quỳ gối bên cạnh , xoay đầu qua, nước mắt dâng lên trong mắt .

      “Tại sao muốn cứu tôi? Tại sao cho tôi chết?” khàn giọng khóc.

      “Tại sao? Tại sao muốn tìm chết! Tôi trong mắt em, cứ vậy làm cho em thấy khó coi sao? Em chán ghét tôi đến mức muốn dùng cái chết giải thoát sao?” Tạ Thư Dật thống khổ hỏi.

      “Tôi còn có cái gì nữa, tôi còn có cái gì nữa! Tại sao chết ! Tại sao chết ?” Hải Nhạc bụm mặt, khóc to lên.

      “Chết, có thể giải quyết được vấn đề sao? Em muốn tôi chết? Được!” Tạ Thư Dật đứng lên, rầm rầm chạy.

      Hải Nhạc hiểu chuyện gì, chán nản đứng lên, tại sao muốn cứu ? Tại sao cho tìm chết quên , chết xong hết mọi chuyện rồi, cảm thấy tớ sống đời chút ý nghĩa cũng có.

      Lúc này, Tạ Thư Dật mặc xong cái quần bơi lại lộn trở về, trong tay lại cầm con dao sắc bén, trong ánh nắng chiếu xuống, lấp lóe những tia sáng lạnh chói mắt, Hải Nhạc đưa tay che hai mắt của mình.

      Tạ Thư Dật giữ chặt tay , bỏ cây dao kia vào trong tay , sau đó, nhìn thẳng vào : “Em muốn cho tôi chết như vậy, vậy em tự mình động thủ , giết tôi, giết tôi xong, quăng thi thể của tôi xuống biển, là tôi uống rượu ngâm nước, có ai tới truy cứu em đâu! Tôi chết! Em được thanh tĩnh rồi!”

      biết đúng là mình làm sai rồi, nên cưỡng bức , giả như, muốn chết, vậy thỏa mãn tâm nguyện của !

      Trong mắt Tạ Hải Nhạc lóe lên tia hận ý sâu sắc, từ từ giơ con dao kia lên.

      Tạ Thư Dật nhận mệnh nhắm hai mắt lại, xem như nợ , nhân tiện cho nếm thử mùi vị cái chết là cái gì.

      Tạ Hải Nhạc giơ con dao lên, nhắm ngay ngực đâm tới!

      Nhưng, vừa nghĩ tới ba, người ba luôn đối với rất tốt, cứ vậy mà mất đứa con trai, cũng mất người thừa kế duy nhất của Tạ gia, ông thương tâm cỡ nào a!

      đột nhiên tỉnh lại, con dao rơi mặt đất, ôm kín mặt òa khóc.

      Tạ Thư Dật nghe thấy tiếng con dao rơi xuống đất, khỏi mở mắt.

      Thấy khóc thương tâm như vậy, tim cũng nát.

      xin lỗi, tôi chỉ có thể với em lời xin lỗi, nhưng, tôi cũng hối hận làm như vậy.” Tạ Thư Dật .

      Hỗn đản cuồng vọng, hỗn đản vô sỉ, chạm vào , còn vẫn hối hận! Tạ Hải Nhạc quay đầu lại, oán hận trừng .

      “Tạ Thư Dật, xuống Địa ngục!” căm giận kêu.

      Tạ Thư Dật buồn bã cúi đầu, : “ sao, xuống cứ xuống .”

      dừng lại chút : “Tạ Hải Nhạc, tôi muốn cho em biết, lúc này đây, em giết tôi, về sau tôi cho em bất kỳ cơ hội nào giết tôi nữa, em trở thành nữ nhân của tôi rồi, chỉ cần tôi còn sống ngày, tôi tha cho em đâu, chính em hiểu cho ràng !”

      Tạ Hải Nhạc thể tin được nhìn Tạ Thư Dật, dám tin, còn có thể ra những lời này, chẳng lẽ, muốn chết sao? kích giết chết sao?

      “Giết kẻ bại hoại như , ô uế tay tôi! đừng cho rằng tôi dám xuống tay giết ! Tôi cũng chỉ nghĩ đến ba mất đứa con trai, đến lúc đó ông ấy rất đau lòng đến mức hận người phải chết thể chính là ông ấy! Tôi chỉ muốn nhẫn tâm nhìn thấy ba thương tâm thôi!” Hải Nhạc nắm chặt hai quyền, quát về phía Tạ Thư Dật, nhưng, tuy rằng dùng hết toàn lực, khả năng phát ra thanh vẫn rất , làm cho chống đỡ hết nổi ngã xuống chống mặt đất thở hổn hển.

      Lòng Tạ Thư Dật trận bi thương, ra, giết ô uế tay , ra, đối với có chút bận tâm nào, chỉ bận tâm đến người ba trong miệng mà thôi!

      Thấy bộ dạng suy yếu của , Tạ Thư Dật muốn ôm vào trong ngực, cho biết, chỉ cần có thể thử tha thứ lần này thôi, muốn làm cái gì, cũng đáp ứng , mạng của , nguyện ý cho , nguyện ý vì tìm chết, nhưng, phỏng chừng , hận thấu xương rồi, ngay cả chết cũng sợ nữa, nào có khả năng tha thứ cho kia chứ!

      Tạ Thư Dật nhịn đau đớn trong lòng xuống, cường ngạnh : “Muốn giết tôi, tùy em, muốn giết tôi, cũng tùy em, tóm lại, tôi còn sống ngày, tôi để cho em rời khỏi bên cạnh tôi, em trở thành nữ nhân của tôi, cũng chỉ có thể thuộc về mình tôi, em là của tôi, là của tôi! Tôi để cho bất cứ kẻ nào đoạt em từ trong tay tôi! Ai cũng thể! Em cũng mơ lại chết lần nữa, nếu em dám can đảm làm tiếp ra chuyện giống hôm nay, tôi nhất định giết chị em, giết mẹ em, để cho họ xuống cùng em!”

      Tạ Hải Nhạc kinh hách mở mắt to, toàn thân đều run rẩy, vì tàn của !

      dám! dám! Nếu làm như vậy, tôi thành quỷ cũng tha cho !”

      Tạ Thư Dật mặt chút thay đổi : “Tôi dám , tôi dám làm, em tin, vậy em cứ thử xem , nếu em dám tìm chết, tôi nhất định làm như vậy, em cũng chết rồi, tôi còn cái gì đáng bận tâm đây, em chết đừng lo, chỉ là em làm phiền mẹ và chị em theo em cùng chết thôi, em biến thành tên tội nhân! Ngay cả Thượng đế cũng tha thứ cho em!” (vớ vẩn, tha là tha cho kẻ giết chứ, mắc mớ gì)

      Hải Nhạc tức giận đến hai tay run lên, nhưng, cả người chút khí lực cũng có, việc duy nhất có thể làm được, chính là liều mạng phun nước miếng vào mặt Tạ Thư Dật. (ew, mất hình tượng, xấu xấu)

      cái người điên này, cho dù có xuống Địa ngục, ngay cả ma quỷ cũng thu linh hồn ác độc như !”

      Tạ Thư Dật đưa tay lau nước miếng mặt, lâu sau cũng hề hé răng.

      sao, cùng lắm giống như trước đây vậy, cùng lắm giống như trước đây vậy!”

      đột nhiên cười phá lên.

      Tạ Hải Nhạc kinh dị nhìn , cười cái gì?

      Tạ Thư Dật cười xong, đột nhiên kéo vào trong ngực của mình, mặt nổi lên ý cười thập phần bất cần đời: “Tiểu Hải Nhạc, em cho em là ai a? Em nhiều lắm chỉ là baby của tôi, là đồ chơi của tôi, tôi muốn đối với em như thế nào đối với em thế ấy, tôi cần phải áy náy gì với em cả, mà em, em cũng phải nhớ , em chỉ là baby của tôi mà thôi, đừng tự nâng mình cao a, em phải nhớ kỹ tôi từng với em câu, ai chọc giận tôi, đều có quả ngon để ăn, bao gồm cả em! Ai bảo em ngoan? Em ngoan, tôi liền đưa cho em phần đại lễ sinh nhật, cho em trở thành nữ nhân của tôi, thế nào? Phần lễ vật này, tính long trọng, cũng thua lỗ em! Tạ Thư Dật tôi, tới đâu cũng sáng chói nhất, trở thành nữ nhân của tôi, đúng là rất nhiều nằm mơ cũng muốn chứ đâu!”

      Hải Nhạc bị chọc tức đến thiếu chút nữa bất tỉnh, lại nhổ nước miếng vào mặt : “Vô sỉ! Hạ lưu! Đê tiện! Hỗn đản! Tạp toái!”

      Tạ Thư Dật sao cả lau mặt, : “Tiểu Hải nhạc, đừng như vậy, giữ lại nước miếng trong miệng em, nếu tôi dùng.”

      “Nhắc em tiếp, em chỉ là món đồ chơi của tôi, được đến em, coi như là mẹ em cho tôi chút bồi thường .” tự tay giữ chặt mặt , mãnh liệt hôn lên.

      Hải Nhạc còn sức giãy dụa, đợi đầu lưỡi của trở quấy trong miệng , đợi dần dần trầm mê, ngụm hung hăng cắn xuống.

      Tạ Thư Dật kêu đau tiếng, đưa tay bóp cằm , vẫn hôn sâu như cũ, trong miệng hai người đều là mùi máu tươi nồng đậm, mà Tạ Thư Dật, cưỡng bức Tạ Hải Nhạc phải nuốt máu tươi của trong miệng xuống, Tạ Hải Nhạc bất đắc dĩ, nuốt vào miệng đầy máu tươi.

      tuyệt vọng, cho dù đầu lưỡi bị thương, tình nguyện chịu đựng đau đớn, cũng nguyện ý ngừng hôn ! là người điên, là người điên! Cả đời này, chạy khỏi lòng bàn tay của rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :