1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 236: Dấm chua thêm đường là cái gì (6)

      "Nhưng, có biết đó em là đùa với ."

      Nước mắt Giang Thiến cứ như vậy lộp độp rơi xuống.

      "Đứa ngốc, biết , em vừa rồi."

      Giang Triết khẽ cười, sau đó dùng tay nâng cằm Giang Thiến lên.

      Tay của khẽ run, tấm băng keo cá nhân thiếu chút nữa dán sai vị trí.

      Giờ phút này, gương mặt của mấy giọt nước mắt trong suốt má, như bộ dáng hoa lê đái vũ, nhìn qua mê hoặc người như thế.

      Trong lòng Giang Triết cảm động sâu, chỉ cảm thấy có loại cảm giác như đào núi lấp biển hướng tới mình.

      ra , bởi vì chuyện mấy ngày trước, Giang Triết vẫn nỡ ngủ, mỗi đêm Giang Thiến cũng tỉnh vài lần.

      ban ngày tương đối bận rộn, vừa phải nhìn Giang Thiến, lại bận chuyện của công ty, cho nên căn bản cũng có thời gian có thể tĩnh tâm lại.

      "."

      Giang Thiến vừa ngẩng đầu, vừa đúng nhìn thấy ánh mắt của Giang Triết, ánh mắt kia đỏ rực che dấu, dường như còn kém viết lên mấy chữ " muốn ăn em".

      Ánh mắt Giang Triết ngày càng mờ, sau đó còn có đợi Giang Thiến xoay người, liền đứng lên, lôi Giang Thiến lên lầu.

      Nếu như đổi lại là trước kia, nhất định là bế Giang Thiến lên, nhưng tại bụng Giang Thiến rất lớn, lại dám làm chuyện nguy hiểm như vậy.

      "."

      Giang Thiến giọng xấu hổ mà kêu tiếng.

      Làm sao đoán ra Giang Triết muốn làm gì.

      Giang Triết cũng chuyện, chỉ là đem Giang Thiến kéo vào trong phòng, sau đó"Phanh" cái cửa phòng lại.

      "."

      Giang Thiến đỏ mặt.

      Giang Triết lời nào, chỉ là nhàng đem Giang Thiến thả ở giường.

      Động tác của vô cùng , chỉ sợ đụng phải bụng của .

      ra , chuyện buổi trưa vẫn làm cho hối hận.

      Sau lại suy nghĩ kỹ chút, ra bởi vì tính tình Tần Trà hoạt bát sáng sủa như vậy mình là chưa từng có gặp qua nên mới cười như vậy.

      Bởi vì cái này, cho nên mình mới cùng ấy hào hứng bừng bừng chuyện phiếm thôi.

      Mặc dù như vậy, cũng thể tha thứ cho mình.

      và Giang Thiến dễ dàng mới được với nhau, trung gian qua nhiều khổ sở như vậy, cho tới đến bây giờ nhớ lại vẫn đau lòng.

      Cho nên dù là tính tình bé kia tốt như thế nào, hôm nay mình nên làm như vậy.

      Cho nên, khi Giang Thiến như vậy, mình sợ hết hồn.

      Đúng, mình quả là làm việc trái với lương tâm, cho nên mới nghĩ tới làm canh cá nướng cho Thiến Nhi.

      giường Giang Thiến mở đôi mắt to nhìn .

      Giang Triết từ cao nhìn xuống , khóe miệng khó có thể che giấu nụ cười.
      "."

      Đáy lòng Giang Triết khẽ run lên, thanh như vậy mang theo chút sợ hãi, lại mang theo chút chờ mong.

      "Thiến Nhi."

      cúi người xuống, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua mặt trơn bóng của Giang Thiến.

      " đảm bảo nhàng."

      thanh trầm thấp mang theo chút mê hoặc, làm cho người ta bất giác trầm mê.

      Giang Thiến quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, Giang Triết hoàn toàn hiểu ý của , vươn tay, sờ chốt mở rèm cửa sổ, nhàng nhấn cái, bên trong tối đen.

      Bốn phía yên tĩnh, thậm chí ngay cả dưới lầu cũng phát ra thanh.

      Thế nhưng nghe được nhịp tim đập mạnh của hai người, mỗi cái đều có lực như thế.

      "."

      Giang Triết đè xuống công tắc đầu giường, ánh đèn màu cam chiếu từng góc trong phòng.

      Nhìn như vậy, ngược lại có chút cảm giác buổi tối.

      "Em muốn ngủ."

      Người giường lo lắng vặn vẹo thân mình, ngượng ngùng .

      Trong lòng đối với chuyện sắp xảy ra mơ hồ có chút lo lắng, lại có chút mong đợi.

      " muốn ngủ."

      Giang Triết khẽ cười, đem quần áo người cởi ra, liền nằm vật xuống bên cạnh Giang Thiến.

      Đem cái chăn mỏng kéo tới hai người.

      dính sát sau lưng Giang Thiến, chỉ cảm thấy lửa cháy bên trong thân thể.

      bàn tay cũng dò xét (lược bỏ mấy trăm chữ ).

      Thân thể Giang Thiến khẽ run ( ở đây lược bỏ mấy trăm chữ. Hài hòa, em )

      Cả người Giang Thiến muốn choáng váng, chỉ biết toàn thân mình bị luồng sóng đánh tới ( ở đây lược bỏ mấy trăm chữ )——

      ( ở đây lược bỏ. )——

      Kích tình qua , chỉ có tiếng hai người thở dốc.

      Giang Triết lâu muốn ra ngoài, chỉ là giọng nỉ non.

      "Thiến Nhi, em đẹp, đẹp."

      Mặc dù người hai người đầy mồ hôi hột, nhưng hai tay Giang Triết còn là ôm chặt Giang Triết.

      hôn sống lưng của , da thịt tản ra mùi thơm nhàn nhạt, làm cho người ta muốn buông tay.

      Sau đó mãi cho đến bụng Giang Thiến truyền đến thanh "Ục ục", lúc này hai người mới nhìn nhau cười.

      " có lỗi."

      Giang Triết , "Khiến phụ nữ có thai vận động dữ dội."

      Giang Thiến sững sờ, sau đó che miệng cười.

      ", có tiến bộ, cũng học được giỡn."

      " sao?"

      Giang Triết chút để ý , hết sức khống chế trong đầu nhảy ra lời của người khác.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương thứ 237: Dấm thêm đường là cái gì (7)

      Dường như cả người Giang Triết nín hết sức lực, nghĩ tới lần sau nếu Tần Trà có việc tìm tới, mình nhất định cho thư ký hoặc là người khác làm.

      cũng nghĩ tới, chỉ là bởi vì sức cuốn hút của bé kia quá mạnh mẽ, mình bất tri bất giác liền theo ý nghĩ của .

      Nhưng, thế gian này chuyện tình cảm đúng là khó hiểu, ngày ngày nhớ tới chuyện này thế nhưng xuất .

      Liên tiếp rất nhiều ngày, thậm chí Giang Triết quên thời gian bao lâu rồi, thế nhưng Tần Trà chưa từng xuất .

      Giang Triết có chút nhụt chí, cảm thấy có cảm giác ràng chuẩn bị xong quả đấm, thời điểm muốn hung hăng ra quyền lại phát mình đánh vào bịch bông, nhàng, chút tác dụng.

      có chút tức giận.

      Tự nhiên buồn bực phải là Tần Trà xuất , mà tức giận thế nhưng mình bận tâm việc đáng kể như vậy.

      bắt đầu mỗi ngày giảm bớt thời gian với công ty, dù sao có chuyện quan trọng có thể xem video hội nghị.

      mỗi ngày ở cùng Giang Thiến mang thai.

      Xem chút hoa cỏ, ăn trái cây, nghe chút nhạc, thỉnh thoảng cùng với Giang Triết tham gia trường học huấn luyện cho phụ nữ có thai.

      Cuộn sống trôi qua như thế nhưng cũng thú vị.

      Giang Thiến tự nhiên cũng thích Giang Triết ở cùng mình như vậy.

      Nhưng, nhìn Lâm Mẫn mỗi ngày khổ cực như vậy, vốn là gương mặt xinh đẹp , tại càng thêm rồi.

      Thiên hạ giải trí cũng gần đây tổng giám đốc Giang xuất , thiếu tổng giám đốc Giang thế nhưng cuộc sống trở nên vô vị.

      Tờ báo này thế nhưng đưa ra tiêu đề bát quái: Tổng giám đốc Giang Minh Đế công khai cây có chủ, cuộc sống thiếu cái gì?

      Khi Giang Thiến thấy tiêu đề như vậy, rốt cuộc nhịn được “Xì” tiếng bật cười.

      Tổng giám đóc Giang bên cạnh đối với thanh này cũng sớm tập mãi thành thói quen rồi.

      Người nào đó thời gian mang thai ngày càng dài, hình như cười cũng càng ngày càng nhiều, chuyện cũng đủ làm cho cười cả buổi sáng.

      , làm thôi.”

      Giang Triết bất mãn liếc mắt nhìn Giang Thiến, sau đó tiếp tục cúi đầu xem văn kiện.

      .”

      khiến em chán ngấy rồi hả?”

      Giang Triết rốt cuộc ngẩng đầu lên.

      phải. Bởi vì là người tình của dân thành phố A rồi, em cảm thấy có chút đau lòng.”

      Giang Triết cười, bộ dáng kia của đau lòng ở đâu, ràng chính là tiểu nhân đắc chí.

      gật đầu cái, vừa đúng trong công ty có ít chuyện cần được xử lý.

      đây.”

      Sau đó khẽ hôn gò má Giang Thiến, liền xoay người.

      “Ah, tốt khó có được, hôm nay thế nào vừa liền linh?”

      Giang Thiến nhàng lắc đầu, tiếp tục cúi đầu xem bào chí.

      Thời điểm Giang Triết đến phòng làm việc, vừa đúng lúc Lâm Mẫn cầm xấp tài liệu phải , vừa nhìn thấy tông giám đóc tới mừng rỡ, vội vàng theo vào Giang Triết phòng làm việc, sau đó báo cáo từng chuyện quan trọng.

      “Buổi sáng ngày mai có cuộc họp ban giám đốc. Chiều này, tổng giám đốc phải tham gia buổi đấu giá. Đay là buổi tối ngày kia kỷ niệm thành lập tròn năm mươi năm của Lãnh thị.”

      “Lãnh thị?”

      Giang Triết khẽ cau mày.

      Công ty Lãnh thị cũng là công ty lớn của thành phố A, nhưng vẫn khâm phục công ty đó sâu, bởi vì công ty lớn như vậy người quản lý lại là người phụ nữ.

      Thương trường mọi người gọi người nọ là Lãnh phu nhân, trước đó mất chồng, công ty lớn như vậy đều là tay bà ta chống đỡ.

      Phía sau bà ta là đứa con trai, gọi là Lãnh Hạo Thiên, là người thông minh, đẹp trai, nhưng ai cũng hiểu ấy là ta là bác sĩ, mặc dù ta bị gọi là Lãnh Nhất Đao, nhưng có nhiều người suy đoán nguyên nhân ta vào côn gty gia tộc.

      là bỏi vì ta quá nghề bác sĩ này rồi, có người ta từng chịu quá nhiểu tổn thương, dù sao nhiểu cách rối rắm, những nguyên nhân cụ thể ai ràng.

      Ở thành phố A, Lãnh thị cùng Minh đế là hai công ty lớn, Giang Triết , và Lãnh phu nhân từ trước đến giừo cùng xuất nhiều lắm, lần này thế nào lại mời ?

      :Nghe , con trai Lãnh phu nhân ở lần chúc mừng tròn năm thành lập này xuất , đeén lúc đó Lãnh phu nhân tuyên bố ta rút lui khỏi bệnh viện, từ đó chính thức tiến vào Lãnh thị.:

      Giang Triết khẽ gật đầu, cái này đúng rồi, Lãnh phu nhân là người thông minh, này ngụ ý, chính là hi vọng mình đối con trai bà ta có chút trợ giúp thôi.

      “Được, chuẩn bị chút, mua bộ quần áo.”

      “Tổng giám đốc Giang.”

      Lâm Mẫn lập tức đỏ bừng mặt, “Hôm đó, hình như tôi, hình như tôi được.”

      Xưa nay nữ thư ký giỏi giang khó xuất chuyện xấu hổ, đây cũng là chuyện ngạc nhiên. Giang Triết dựa vào lưng ghế, ung dung nhìn .

      “Bạn trai tôi tuần lễ với tôi, hôm đó dẫn tôi gặp ba mẹ ấy.” xong, đầu Lâm Mẫn cúi càng ngày càng thấp, sắc mặt càng thêm đỏ bừng.

      Giang Triết hơi híp mắt lại.

      Phụ nữ, ra đều giống nhau, mặc kệ có bao nhiêu tài giỏi, chỉ cần vừa dính dáng đến tình người liền đều thành nước.

      “Được, .”

      Giang Triết mỉm cười phất tay, rốt cuộc khó có được ngày thư ký của thông suốt, đây cũng là chuyện tốt.
      Last edited by a moderator: 29/2/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 238: Dấm chua thêm đường là cái gì (8-)

      Giang Triết mỉm cười phất tay, rốt cuộc khó có được ngày thư ký của thông suốt, đây cũng là chuyện tốt.

      Lâm Mẫn thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại như trút được gánh nặng.

      Hình như bây giờ tổng giám đốc càng ngày càng có nhân tính, đây cũng là công lao của Giang Thiến.

      "Nhưng, vậy bạn nhảy của phải làm thế nào?"

      Đường đường là tổng giám đốc Minh Đế dĩ nhiên là thể mình.

      "Nhất định có biện pháp."

      Giang Triết vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị đẩy ra, sau đó cửa xuất thanh sang sảng.

      "Khó được tổng giám đốc Giang của chúng ta cũng có thời điểm khó xử?"

      thanh thanh thúy như vậy trừ Tần Trà còn có ai.

      Hình như đen rất nhiều, nhưng nhìn ra tinh thần cũng rất khá.

      "Tổng giám đốc Tần."

      Lâm Mẫn chào hỏi, nhưng biết là mình nên ra ngoài.

      "Chào , Lâm Mẫn."

      Tần Trà xoay người mở ra balo của mình ra, tìm tìm, sau đó lấy ra cái hộp.

      "Đây là cho , mấy ngày trước tôi theo người khác ra ngoài tranh tài, ở nơi đó mua được ít đồ."

      "A."

      Lâm Mẫn che miệng, "Như thế nào tôi cũng có, dám, tổng giám đốc Tần, dám."

      liên tục từ chối.

      Tần Trà cười: "Cái này có cái gì có dám hay , xem, chỉ có bạn bè của tôi mới có, là vinh hạnh cỡ nào."

      xong, quay đầu nhìn Giang Triết, hai mắt mỉm cười.

      " Tổng giám đốc Giang, ngược lại nên câu, để cho thư ký mỹ nữ của nhận , nếu khó xử chính là tôi."

      Lời đến cấp rồi, Lâm Mẫn nếu như từ chối nữa có vẻ làm kiêu, vì vậy, thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

      Tần Trà lúc này mới hài lòng, sau đó lại lấy trong túi xách ra cái hộp, mở ra nhìn chút, xác nhận có lầm mới đưa cho Giang Triết.

      "Tôi cũng cần."

      " là tự mình đa tình, cho bảo bảo ở nhà của , tôi chọn lâu, chỉ có khối ngọc này thông linh sáng long lanh nhất, đưa cho bé nhà ."

      xong, hình như tranh công bỏ thêm câu.

      "Mọi người khen ánh mắt của tôi rất tốt."

      Giang Triết có chút khó xử, nhận cũng được, mà nhận cũng được.

      Nhưng Tần Trà cũng mặc kệ có nhận hay , chỉ để cái hộp ở bàn, sau đó xoay người muốn .

      "Ai, Tổng giám đốc Tần."

      Lâm Mẫn đột nhiên lên tiếng, nhưng là, suy nghĩ chút chuyện này mình mà ra lại thích hợp, thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Giang Triết.

      Giang Triết như thế nào hiểu ý của , vì vậy hơi trầm tư, liền gật đầu.

      Lâm Mẫn cười: "Thứ sáu tổng giám đốc Giang muốn tham gia bữa tiệc, nhưng là thiếu bạn ."

      Nét mặt Tần Trà trong nháy mắt tươi cười như hoa, ánh mắt của nàng thậm chí tinh tế híp lại.

      Chỉ là gật đầu.

      "Được, được."

      Sau đó, Tần Trà nhớ lại hành động hôm nay của mình chỉ cảm thấy hôm đó đầu mình bị cửa kẹp rồi, trong tất cả đứa trẻ chọn mình, ngoại trừ bởi vì mình ở bên ngoài làm chuyện xuất sắc ra, còn nguyên nhân khác chính là mình xử lý vấn đề tương đối tỉnh táo, mọi phương diện đều có thể suy tính chu đáo.

      Cho nên, qua nhiều năm như vậy mình chủ trì tất cả mọi chuyện trong công ty, nguyên nhân nghiệp vụ của công ty phát triển ngừng .

      Giang Triết cúi đầu, sau đó nhìn chút tấm hình bàn, đó là tấm ảnh chung của mình và Giang Thiến, trong hình Giang Thiến rúc vào bên cạnh mình chặt.

      Khóe miệng của khẽ giơ lên, sau đó lộ ra nụ cười vô cùng dịu dàng.

      Lâm Mẫn cùng Tần Trà dường như nhìn ngây ngô, nhìn Giang Triết như vậy càng tăng thêm phần người đàn ông quyến rũ, dường như làm cho người ta mê muội.

      Chỉ là Giang Triết vẫn lời nào, làm cho trong lòng Tần Trà ngừng trầm xuống.

      Nhưng là, lại an ủi mình, , nếu như Giang Triết muốn cho mình cùng, khi đó chắc chắn gật đầu, trừ phi, trừ phi biết mục đích của mình, cố ý như vậy.

      nhớ tới lời của cha, ông : "Giang Triết người này vô cùng trọng tình cảm, khi nhìn trúng người nào đó là cả đời đều rất khó thay đổi, trừ khi bên trong xuất lực lượng kháng cự nào đó. Con xác định tâm ý của con thay đổi?"

      ra , từ đến lớn, đối với quyết định của mình, cha bình thường cũng ngang ngược can thiệp, bởi vì ông biết mình ra cũng rất cố chấp, mà khi đương nhiên có nguyên nhân, mình chưa bao giờ làm ông phiền lòng.

      Vì vậy, khẽ gật đầu.

      Cha thở dài hơi, rốt cuộc : "Vậy con chuẩn bị sẵn sàng thôi."

      Cha biết nhiều lời vô ích.

      Giang Triết rốt cuộc chậm rãi mở miệng.

      "Tổng giám đốc Tần, ngại quá."

      Lòng của Tần Trà trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.

      Cảm giác toàn thân lạnh lẽo như vậy chưa từng có cảm nhận qua.

      Trước đây lâu, bạn tốt của miêu tả cảm giác đó là ngã vào hầm băng, còn cười, nào có khoa trương như vậy.

      ngờ, mình có ngày thế nhưng nếm loại tư vị này, thậm chí đôi tay cũng cảm giác rét run.

      Nhưng khuôn mặt vẫn giả bộ tươi cười.

      "Tổng giám đốc Giang, đùa." Cũng chính là khắc kia, trong lòng của dâng lên sâu oán hận.

      Nếu muốn để cho mình , tại sao còn phải gật đầu, như vậy có tính là nhục nhã mình hay ?
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 239: Dấm chua thêm đường là cái gì (9)
      Edit: hochi

      Cũng chính khắc kia, trong lòng của dâng lên nỗi oán hận sâu.

      Nếu muốn để cho mình , tại sao còn phải gật đầu, thế này chẳng phải được coi là nhục nhã mình sao?

      Nếu phải là do gật đầu, Lâm Mẫn làm sao có thể ra những lời như vậy?

      Chỉ là lời như vậy cũng chỉ có thể giấu sâu ở trong lòng mình.

      Lâm Mẫn ràng cũng có chút ngạc nhiên, nhưng là thư ký, cũng chỉ sâu nghi ngờ vào lòng, gì, sau đó lặng yên tiếng động lui ra ngoài.

      Tổng giám đốc dưới tình huống bình thường cũng phải người đằng làm nẻo, làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó.

      "Tôi nghĩ rằng, trường hợp như vậy thích hợp mang người con khác ".

      Giang Triết cúi thấp đầu, lông mi dài che hết ánh mắt của .

      Chẳng qua là ngón tay của lại nhàng vung qua người phụ nữ trong ảnh, mặt thậm chí có dịu dàng ra được.

      Tần Trà ngốc, làm sao lại hiểu ý tứ đó.

      khắc kia, toàn bộ sương mù xông lên mắt.

      Giang Triết có biết cứ làm như vậy so với việc trực tiếp cự tuyệt còn làm tổn thương trái tim em hơn.

      "Lúc Thiến Nhi tới biệt thự, chỉ mới có năm tuổi, chớp mắt cái, cũng qua hơn mười năm, cho tới bây giờ tôi còn nhớ tình cảnh cả người ấy mềm nhũn dựa sát vào trong lòng của tôi".

      Tần Trà gì, chỉ đứng ở nơi đó.

      cúi đầu, có ai biết suy nghĩ gì.

      Hơn tháng trước, cũng là ở nơi này trò chuyện vui vẻ với Giang Triết, khắc đó, thiếu chút nữa sinh ra ảo giác, cho rằng dịu dàng trong mắt là vì mình mà bộc lộ.

      ra tất cả cũng chỉ là mình tự mình đa tình mà thôi.

      "Cứ thế ấy quyến luyến tôi rời... tình cảm giữa tôi và ấy cũng phải loại tình cảm bình thường, đó là loại tình cảm dung hợp sâu sắc".

      khắc đó, Tần Trà có chút đố kỵ, đố kỵ với người con trong ảnh có thể hưởng thụ dịu dàng và thủy dd.lqd chung của người đàn ông, hạnh phúc biết chừng nào.

      Giang Triết ngẩng đầu lên nhìn Tần Trà.

      "Hôm nay tôi hơi choáng, định vài chuyện với . Tổng giám đốc Tần, chứ?"

      Giang Triết, nhất định phải như vậy sao? Nhất định tổn thương em đến nỗi thương tích khắp người mới hài lòng sao?

      nhàng lắc đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, che giấu tất cả chua sót trong lòng.

      "Tổng giám đốc Giang, Giang có phúc lớn".

      "Ai cũng đều ấy có phúc lớn, nhưng lại người nào biết nội tâm ấy từng bị tổn thương như thế nào".

      Giang Triết xong, ngượng ngùng về phía Tần Trà: "Tiệc tối tôi để Thiến Nhi cùng".

      Giang Triết quả mang theo Giang Thiến dự tiệc.

      Ngày đó lúc nhìn thấy mặt Tần Trà khoái trá, lập tức nhớ tới Thiến Nhi.

      Trong ấn tượng, từ trước đến nay chưa bao giờ đưa Thiến Nhi tham dự qua bất kỳ buổi tiệc nào.

      vẫn giấu ở biệt thự, nhìn bề ngoài, hình như là bảo vệ , là tình đối với , nhưng ra như vậy là chuyên chế chăng?

      Cho nên, khoảnh khắc đó, chỉ nghĩ tới, mang theo người sâu đậm, xuất ở trước mặt của mọi dd.lqd người, mà phải tùy tiện gọi người phụ nữ.

      phương diện khác, cũng hi vọng Tần Trà có thể thông qua chuyện ngày hôm nay hiểu rằng, mình và vĩnh viễn là chuyện thể nào.

      là người thế nào, hiển nhiên có thể nhìn ra ý đồ của Tần Trà .

      Chỉ là ý đồ như vậy toàn bộ che giấu sâu ở đáy lòng thôi.

      Mình cho cơ hội rồi, nhưng lại kiên quyết cướp cơ hội từ trong tay của .

      Tần Trà là người thông minh, đương nhiên hiểu vậy là ý tứ gì.

      Chỉ mong trải qua lần này, có thể nhận tất cả mọi chuyện, cũng làm ra chuyện gì ngu ngốc.

      Tiệc mừng Lãnh thị tròn 50 năm ngược lại cực kỳ náo nhiệt.

      Đại đa số đều là người quen biết Giang Triết, nên dẫn theo Thiến Nhi bên cạnh mình chào hỏi với người khác liên tục, vậy khẳng định là làm mệt chết .

      Vì vậy, vừa vào cửa Giang Triết lập tức để cho tùy ý tìm đồ ăn, muốn làm cái gì làm cái đó.

      Đó là người phụ nữ của , chỉ cần vui vẻ, nguyện ý để cho làm bất cứ chuyện gì.

      bưng ly rượu chào hỏi tất cả người.

      Đêm nay bà Lãnh ăn mặc quý phái trang nhã, có điều chính là bà vốn rất duyên dáng sang trọng.

      Bà dẫn Lãnh Hạo Thiên xuất ở trước mặt của Giang Triết.

      "Tổng giám đốc Giang, về sau phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn rồi".

      Giọng bà Lãnh chân thành.

      Giang Triết khẽ gật đầu, nhìn người đàn ông trước mắt cao lớn đẹp trai này.

      Bên cạnh là vợ của ta sao?

      Có điều vợ của ta thoạt nhìn hình như tuổi rất .

      "Tổng giám đốc Giang, ngài khỏe chứ, đây là vợ của tôi Tô Mi."

      ta giới thiệu, nhưng trong giọng điệu kia hình như thiếu cái gì đó.

      Ánh mắt thờ ơ của Giang Triết quét qua mặt của Tô Mi, gần như lập tức ràng hơn.

      Bình thường, tình cũng giống như người khác thấy, cũng như Lãnh Hạo Thiên và Tô Mi, nhìn ngoài mặt hình như cực kỳ đằm thắm, ai biết thực chất là như thế nào chứ?

      "Chào ".

      vươn tay, nhàng bắt tay với Lãnh Hạo Thiên.

      Lại tùy tiện hàn huyên mấy câu, ánh mắt của Giang Triết mực dừng người của Giang Thiến.

      "Hôm nay trong người được thoải mái, cho nên cho phép tôi xin phép, cám ơn".

      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 240: Tổng giám đốc Giang vô lại (1)
      Editor: hochi

      Ngày đó hai người tịnh dưỡng kết quả là Giang Triết bị Lâm Bân hung hăng mắng trận.

      Trước nay Giang Triết chưa từng bị người khác mắng qua như vậy, cũng chỉ có Lâm Bân dám gầm lên với , người này rốt cuộc cần cái chân.

      thực tế, trong quá trình Giang Triết và Giang Thiến chăm chú nhìn nhau nồng nàn quả quên mất đau đớn của chân mình.

      Sau đó ánh mắt Giang Thiến khẽ dời xuống, lúc thấy được cái chân kia băng gạc bị nứt toác, mới giật mình kêu lên.

      Lúc này Giang Triết mới cảm giác được từng trận đau đớn thấu tim ở chân.

      Mặt tái , còn cố gắng bày ra khuôn mặt tươi cười với Giang Thiến: " có việc gì, có việc gì, chỉ là có chút sưng mà thôi."

      Sau đó, Lâm Bân , vậy chỗ nào là có chút sưng, ràng là sưng tấy đến đáng sợ như vậy, cũng biết người này chịu đựng như thế nào, lại chịu đựng qua thời gian đau đớn ấy.

      Vì vậy, đáng thương cho tổng giám đốc Giang bắt đầu thời gian phải nằm mấy tháng dài giường.

      ra , chỉ là cẳng chân mà thôi, nhưng là người nào đó cố tình rất thích giả bộ đáng thương, tựa như nguyên cả bàn chân cũng có vấn đề.

      Có người cố tình cam tâm tình nguyện bị lừa, ngoan ngoãn để cho Giang Triết xoay vòng vòng.

      "Thiến Nhi, rất khát nước."

      "Bên cạnh có cái ly."

      "Nhưng mà, với tới."

      Rất khó tưởng tượng, tổng giám đốc Giang mạnh mẽ như vậy lại dùng giọng điệu đáng thương, thận trọng chuyện như thế này.

      Giang Thiến than thở, sau đó đưa tay qua.

      Bởi vì người họ Giang nào đó cầu, phòng bệnh được đặt thêm cái giường lớn, ngay bên cạnh giường bệnh của Giang Triết, hai cái giường kia cứ như vậy thân mật khăng khít gắt gao nằm cùng chỗ.

      Sau đó, mỗi ngày người phụ nữ có thai bị cưỡng chế nằm giường nhiều giờ.

      Giang Thiến đưa chăn cho Giang Triết, Giang Triết cũng nhận, chỉ dùng miệng ra hiệu xuống dưới.

      ", có thể dùng tay."

      Giang Thiến gần như phát điên.

      Giang Triết vẫn lắc đầu như cũ.

      Vì vậy, Giang Thiến thể làm gì khác hơn là chịu khó giơ cái ly lên miệng Giang Triết.

      Nhưng mà, chỉ cần lúc Lâm Mẫn mang công việc đến, hai tay của Giang Triết bắt đầu linh hoạt thành thạo lật tài liệu ra xem, vừa xem dd_ tài lqd_ liệu chân mày nhíu lại chặt, rồi vẽ vẽ viết viết tài liệu.

      Sau đó, vừa đến giờ ăn cơm, hai tay của Giang Triết lại bắt đầu "Bị thương nghiêm trọng".

      " ràng mới vừa rồi em nhìn thấy dùng tay lật giấy."

      "Tờ giấy kia mỏng, cần dùng bất kỳ sức lực gì, cái muỗng này nặng, tay của hoàn toàn là giơ lên được."

      Người nào đó nhìn thức ăn trước mặt bắt đầu chơi xấu.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :