1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 229: Người phụ nữ độc ác (19)

      " Tổng giám đốc Giang, là tôi tốt, là tôi có đầu óc, tất cả mọi chuyện là tôi làm sai, tại chỉ hy vọng có thể lưu lại cho tôi con đường sống."

      Giang Triết nhìn người phụ nữ trước mắt, cười lạnh.

      "Đỗ Hân Lệ, như thế nào tôi nghe hiểu lời của , đó ý gì đây?"

      Mắt lạnh nhìn người phụ nữ trước mắt này, mắt mình bị mù, mới có thể tìm người phụ nữ này đến diễn trò?

      Cho nên, ra chuyện của Thiến Nhi ngày đó, mình cũng có nửa trách nhiệm.

      nhìn bốn phía người tới, sau đó hỏi: "Còn nữa, xác định muốn ở chỗ này chuyện với tôi sao?"

      Đỗ Hân Lệ quay đầu nhìn bốn phía, vừa rồi chính mình cũng có nghĩ đến, chỉ là muốn cố gắng hết sức giữ Giang Triết lại, căn bản là có lo lắng những chuyện khác, nhưng lát sau, bốn phía vây đầy người, những người đó đều hướng về phía ta chỉ trỏ.

      Lập tức vẻ mặt ta xấu hổ, tuy rằng ta tính đến tình huống xấu nhất, nghĩ mặc kệ dáng vẻ thấp hèn đến như thế nào đều phải khẩn cầu Giang Triết hạ thủ lưu tình, nhưng tuyệt đối ngờ thế nhưng gặp phải tình huống như vậy.

      ta muốn đứng dậy, nhưng, nghĩ đến tiền đồ Đỗ thị, ta hung hăng cắn chặt răng.

      Quên , hôm nay bất cứ giá nào, ai bảo mình lúc trước phạm sai lầm?

      "Tổng giám đốc Giang, chuyện ngày đó là tôi đúng, là tôi mạo phạm trước, cho nên khẩn cầu tổng giám đốc Giang tha cho tôi con đường sống."

      Giang Triết khẽ hất mày.

      "Quản lý Đỗ, tin chắc cùng tôi tiếng Trung Quốc sao? Như thế nào chút tôi cũng hiểu lời của ? Chuyện ngày đó là chuyện gì? Cái gì để cho tôi hạ thủ lưu tình ?"

      "Đúng vậy, đây là tổng giám đốc Đỗ thị."

      "Chậc chậc, cũng biết mình làm sai chuyện gì, cho nên hôm nay mới rơi vào tình cảnh như vậy."

      Giang Triết nhìn tình cảnh trước mắt, lập tức nghĩ đến ngày đó Thiến Nhi của mình bị những người đó bao vây, trong lòng đột nhiên trận hả giận.

      Thiến Nhi, nếu sớm biết như vậy, hôm nay nên để cho cùng ra ngoài, như vậy cũng tốt cho nhìn kết quả phong thủy luân chuyển.

      là thoải mái, sảng khoái có phải hay ?

      "Ngày đó đánh Giang tiểu thư là người tôi phái , người phụ nữ kia cũng là tôi sai người tìm đến, tất cả toàn bộ là tôi thiết kế hãm hại Giang tiểu thư ."

      "Trời ạ, tại sao có thể như vậy?"

      "Chính là chuyện lần trước mạng sao?"

      " ngờ người phụ nữ xinh đẹp như vậy ngờ lòng dạ độc ác như thế, chuyện hãm hại người khác cũng làm ra được?"

      " ra Giang tiểu thư bị hãm hại, là đáng thương, bụng lớn như vậy thế nhưng bị hãm hại."

      Đỗ Hân Lệ nghe người bên cạnh thảo luận, tiếng nào, ta biết tại mình có lập trường thanh minh cho bản thân.

      "Quản lý Đỗ, mời đem lời vừa rồi lại lần nữa, tôi nghe ràng."

      Sắc mặt Giang Triết lập tức liền lạnh xuống, mắt lạnh nhìn Đỗ Hân Lệ.

      Ánh mắt như vậy Đỗ Hân Lệ có biện pháp nhìn lại, tức giận đó có thể đem thiêu đốt hừng hực.

      "Như thế nào? ? Vừa rồi tôi chẳng nghe cái gì."

      Giang Triết lại về phía trước bước, ánh mắt sáng quắc.

      "Ngày đó đánh Giang tiểu thư là người tôi phái , người phụ nữ kia cũng là người tôi sai người tìm đến, tất cả toàn bộ là tôi thiết kế hãm hại Giang tiểu thư ."

      Giang Triết giơ tay lên, hận thể cái tát xuống.

      biết là chuyện, hôm nay chính tai nghe được lại là chuyện khác.

      Đỗ Hân Lệ nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu, đây trường phạt mình nên có, là mình thiếu Giang Thiến, hôm nay Giang Triết đến trả cũng là chuyện nên làm.

      Chỉ là theo dự đoán đau đớn chưa có tới, ta dường như có chút dám tin tưởng.

      Chỉ là trong lòng lại xẹt qua sâu mất mát, hôm nay bàn tay Giang Triết có rơi xuống, vậy chứng tỏ ta tha thứ cho mình .

      "Tổng giám đốc, đánh tôi , đây là tôi xứng đáng."

      Ánh mắt Giang Triết sắc bén bắn về phía ta, sau đó cười lạnh.

      "Tôi cũng giống người khác vô sỉ như vậy."

      Sắc mặt Đỗ Hân Lệ lúc đỏ lúc trắng.

      Tại đây trước mặt mọi người, cứ như vậy bị Giang Triết hung hăng , loại nhục nhã thể ra.

      Nhưng, có cách nào, ai bảo mình sai trước?

      Giang Triết xong, liền xoay người.

      "Mọi người nhường chút, ai về nhà nấy, tìm các mẹ ."

      Giang Triết khó được hài hước chút.

      Người xung quanh cười vang, tổng giám đốc như vậy ra mọi người chưa từng nhìn thấy.

      " thể ."

      Đỗ Hân Lệ lập tức nhào qua, liền bắt được cánh tay Giang Triết.

      Giang Triết nhàng vung tay, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Hân Lệ.

      " muốn làm gì?"

      "Tổng giám đốc Giang, đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi , bỏ qua cho tôi ." ——


      Chương 230: Dấm chua thêm đường là cái gì (1)

      Giang Triết dừng bước, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào Đỗ Hân Lệ.

      " rốt cuộc muốn cái gì? rốt cuộc muốn tôi buông tha cái gì?"

      Tay nắm chặt bên người, trán lộ gân xanh.

      Hôm nay nếu khống chế được chính mình, tay kia xuống như vậy.

      "Oh, tôi biết rồi, nghĩ là công ty phá sản nguyên nhân do tôi chứ?"

      Giang Triết cười nhạt chút, "Đỗ Hân Lệ, là quá đề cao tôi. Giang Triết tôi đúng là lợi hại, nhưng tới bây giờ còn chưa lợi hại đến trình độ như vậy."

      "Tôi có thể hiểu tâm tình của , nhưng tôi cũng xin khuyên câu, cần tùy tiện bắt lấy cái gì liền cắn loạn ngụm."

      Sắc mặt Đỗ Hân Lệ lập tức thay đổi, "Giang Triết, tôi bỏ tất cả tôn nghiêm, đau khổ cầu xin như thế, vì sao còn chịu buông tay?"

      Mọi người bên cạnh bàn luận ầm ĩ, đều chỉ trích Đỗ Hân Lệ hơi quá đáng.

      Giang Triết cũng gì, chỉ là nhìn Đỗ Hân Lệ.

      ra cái gì cũng cần , những người bên cạnh đó thay toàn bộ.

      "Tổng giám đốc Giang, tổng giám đốc Giang."

      Nước mắt Đỗ Hân Lệ thiếu chút nữa chảy xuống, ngày hôm qua mình ở chỗ này chờ suốt đêm, chỉ sợ bỏ qua Giang Triết.

      ta đem tất cả vật quý giá toàn bộ áp ở mặt, ra tại chỉ cần có người ra tay, công ty vẫn có khả năng cứu vãn, hoặc là Đông Sơn tái khởi.

      Nhưng, mấu chốt là Giang Triết, là nhân vật quan trọng của thành phố A, nếu như , chỗ này ai còn giám vươn tay giúp đỡ ta.

      ra, ngay từ đầu ta làm sai rất nhiều chuyện, ta nên ở trước mặt nhiều người thẳng là Giang Triết làm chuyện kia, đây là chuyện sai lầm lớn nhất của ta.

      " Mọi người nhường chút, hôm nay tôi còn có việc cần hoàn thành, có thời gian rỗi tiếp những người tạp vụ lãng phí thời gian."

      Chung quanh lại là mảnh cười vang, rất nhanh có người nhường đường.

      Giang Triết lên xe, sau đó gọi điện thoại cho vệ sĩ.

      "Lần sau cần để cho tôi thấy ta."

      Người phụ nữ độc ác như vậy, người phụ nữ giỏi tâm kế như vậy, phải mình có thể trêu chọc, chủ yếu là sợ Thiến Nhi bị tổn thương, dù sao mặc kệ an toàn của mình công việc làm thế nào đến đúng nơi, trăm mật vẫn có sơ.

      Trở lại phòng làm việc, mở máy tính ra, Lâm Mẫn gửi tới đây trang web, mở ra vừa thấy, thiếu chút nữa bật cười.

      Cũng biết là ai thậm chí có tốc độ nhanh như vậy, vừa mới ở trong gara xảy ra chuyện lập tức có người đăng diễn đàn, phía kia lời Đỗ Hân Lệ sót chữ.

      Hơn nữa ảnh chụp cũng ràng, thậm chí biểu tình mặt Đỗ Hân Lệ đều là rất ràng.

      Người đăng bài kia , ngờ buổi sáng hôm nay thế nhưng chứng kiến màn đặc sắc như thế, phải tấm lòng tổng giám đốc Minh Đế cực kỳ rộng lớn.

      Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, con chuột dời xuống, bỗng nhiên điện thoại nội bộ vang lên.

      "Tổng giám đốc Giang, có Tần tiểu thư muốn gặp . ấy có hẹn trước."

      Tần tiểu thư? Tần Trà?

      Tốc độ rất nhanh, trong ánh mắt Giang Triết lộ ra khen ngợi.

      "Mời ấy vào."

      Mấy phút sau, Tần Trà xuất ở trước mặt Giang Triết.

      "Tổng giám đốc Giang."

      Tần Trà tự nhiên phóng khoáng hướng Giang Triết lên tiếng chào hỏi.

      "Mời ngồi."

      Giang Triết chỉ sô pha, sau đó nhấn điện thoại nội bộ, cho Lâm Mẫn mang cà phê vào.

      " ngờ động tác của Tần tiểu thư nhanh như vậy, à, , tổng giám đốc Tần."

      Giang Triết cười sang sảng, Giang Triết như vậy rất ít xuất trước mặt người khác.

      vui vẻ.

      "Tổng giám đốc Giang, làm cho chê cười, Giang thúc thúc trước kia từng qua với cha tôi, trừ khi là tổng giám đốc Giang tự mình phát , nếu cho tổng giám đốc Giang biết có công ty như vậy."

      Giang Triết gật đầu.

      Tần Trà nở nụ cười.

      "Tổng giám đốc Giang biết vì sao Giang thúc thúc như vậy?"

      Trong giọng của có chút nhàng.

      Trước kia Giang Triết nghĩ ra vì sao thời điểm cùng chuyện cùng bé này, cảm giác đặc biệt thoải mái, tại mới phát chuyện có chứa chút dí dỏm, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn thấu ý nghĩ của người khác.

      "Giang thúc thúc , tính tình tổng giám đốc Giang tương đối cao ngạo."

      Nhìn biểu tình mặt Giang Triết, Tần Trà khỏi duỗi đầu lưỡi.

      "Tôi như vậy, tổng giám đốc Giang trách tội chứ?"

      Giang Triết lắc đầu, vừa vặn Lâm Mẫn mang cà phê vào, đề tài của hai người liền ngừng lại.

      Chờ sau khi Lâm Mẫn ra, Tần Trà lại lần nữa : "Công ty này kiếm được vô cùng tiền, nghe lúc trước thời điểm Giang thúc thúc khởi đầu là nhất thời, chỉ là vì những công thần có cuộc sống an nhàn. Sau lại phát lợi nhuận công ty làm cho người khác chậc lưỡi, làm cho mọi người đều cảm giác ngoài ý muốn. Vì thế, công ty được giữ lại. Giang thúc thúc cho là ngộ nhỡ thời điểm Minh Đế gặp nạn,có thể vươn tay giúp đỡ, ông nếu cho biết tiếp nhận hai công ty có áp lực. Chỉ là ngờ Giang thúc thúc thế nhưng ra sớm như vậy. Cho nên, khi đó thời điểm Minh Đế rơi vào khốn cảnh, công ty chúng ta cũng lâm vào khốn cảnh, cùng tổng giám đốc Giang giống nhau, tôi cũng tạm thời được mời đến đây.

      Chương 231: Dấm chua thêm đường là cái gì (2)

      " như vậy, tôi và đồng bệnh tương liên rồi."

      Giang Triết khẽ cười, ngay cả mình cũng ý thức được thời điểm mình ra những lời này có chứa chút mập mờ.

      Sắc mặt Tần Trà hơi đỏ lên, nhưng trong nháy mắt khôi phục tự nhiên.

      "Làm sao có thể? Tổng giám đốc Giang quản lý công ty lớn như vậy, mà công ty tôi chỉ là công ty ."

      Giang Triết khẽ lắc đầu.

      "Làm sao có thể là công ty , chính là tôi biết qua thực lực của công ty ."

      " Uhm,Tổng giám đốc Giang đùa."

      Cái mũi xinh xắn Tần Trà hơi nhíu lại với nhau, sau đó con mắt khẽ di chuyển.

      "Oh, tôi biết rồi, ra tổng giám đốc Giang khen chính mình, dù sao đó cũng là công ty của ."

      " có, có."

      Giang Triết liên tục xua tay.

      Tin tức này là quá kinh người, mặc dù ngày hôm qua mình có chuẩn bị tâm lý, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là có chút khó có thể tiếp nhận.

      Nghĩ lại mình cũng phải người bình thường, thời điểm đối mặt tin tức như thế, vẫn kinh ngạc, nếu người bình thường biết, biểu như thế nào.

      "Đúng rồi, tổng giám đốc Giang, hôm nay tôi tới đây là muốn đem tài khoản công ty cho xem chút, còn có bởi vì lợi nhuận công ty ngừng tăng, mấy năm nay tài sản của vĩ đại rồi, có lẽ tổng giám đốc Giang quan tâm số tiền này, nhưng là tốt xấu hay là xem qua chút."

      Tần Trà xong, liền lấy từ trong túi của mình ra quyển giấy tờ .

      "Đây sửa sang lại, phần là lợi nhuận hàng năm, còn có tài sản của ah tổng giám đốc Giang."

      Giang Triết nửa tin nửa ngờ nhận lấy giấy tờ.

      ra, tuy Tần Trà là công ty , tuyệt đối phải công ty , nếu , Giang Triết cũng hợp tác với , mặc dù lúc trước là Tần Trà tìm tới cửa .

      Thời điểm nhìn thấy những giấy tờ kia, vẫn là ngạc nhiên, ngẩng đầu, nhìn Tần Trà, người hướng về phía cười khẽ.

      "Như thế nào? Tổng giám đốc Giang vừa lòng với kết quả như vậy sao?"

      Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên, sau đó nhàng lắc đầu.

      Mặc dù có cách nào so sánh với Minh Đế, nhưng so với chính mình tưởng tượng hơn nhiều lắm.

      "Hẳn là tôi nên cám ơn ?"

      Giang Triết đứng dậy, sau đó tới trước mặt Tần Trà.

      Tần Trà chỉ là cười, sau đó vươn tay.

      Giang Triết nhàng nắm tay Tần Trà.

      Ngoại trừ Giang Thiến đây là lần đầu tiên ở bên ngoài nắm tay

      Khác với tay của Giang Thiến, tay của Tần Trà thế nhưng hơi có chút thô ráp.

      Trong mắt Giang Triết thoáng qua chút nghi ngờ.

      Có lẽ biết là trong lòng suy nghĩ cái gì, Tần Trà hướng về phía nghịch ngợm cười.
      "Có phải giống như tay phụ nữ phải ?"

      Giang Triết lời nào, tự nhiên nên lời.

      Mặc dù từng hợp tác với nhau, nhưng tay ra chưa từng có chú ý tới.

      "Tôi chơi đua xe."

      Tần Trà nghiêng đầu .

      Lúc đó, ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cửa sổ hắt vào, ánh sáng mặt trời màu vàng vừa vặn hắt lên tóc Tần Trà, tạo thành vầng sáng đẹp mắt.

      khắc kia, Giang Triết thậm chí có chút thất thần.

      " nhất định nhìn ra ."

      Tần Trà đắc ý cười.

      Khóe miệng Giang Triết khẽ giơ lên.

      Nếu phải Tần Trà toạc ra, quả cũng nghĩ ra, người trước mắt này xinh xắn lanh lợi, ngờ thế nhưng chơi đua xe.

      Tần Trà nhìn lên nhìn xuống đánh giá Giang Triết chút.

      "Tổng giám đốc Giang, ngươi bình thường khẳng định chơi cái này, tôi cho biết, đây chính là chuyện kích thích. Thời điểm trong lòng tôi có chuyện gì, chơi vài vòng, mỗi khi như vậy, đem tất cả phiền não quên toàn bộ."

      Tần Trà hoa chân múa tay vui sướng, mặt là hoa mỹ sinh động.

      Cảm xúc Giang Triết khỏi chuyển biến tốt đẹp, kia hẳn là cái rất kích thích người .

      "Ở đó tốc độ ở bên trong, tất cả lực chú ý của đều ở phía kia rồi, chờ thời điểm lắng xuống, liền phát , a, sảng khoái, toàn thân thoải mái."

      Tần Trà liên tục mang khoa tay múa chân, ngay cả ánh mắt đều phát sáng rạng rỡ.

      "Theo như như vậy, đúng là có hương vị."

      Người trước trước mắt này, thiếu chút nữa nhảy lên bàn .

      "Đó là tất nhiên."

      Tần Trà xong, cầm lấy cà phê uống hơi cạn sạch.
      Giang Triết buồn cười.

      Chưa từng có nhìn thấy nào uống cà phê như vậy.Chờ uống xong, Tần Trà còn liếm môi cái.

      "Ừ, hôm nay cà phê của tổng giám đốc Giang so với trước kia uống ngon hơn rất nhiều, tôi đoán chừng nguyên nhân là biết hôm nay tôi đưa tiền tới."
      Giang Triết cười khẽ: "Đúng vậy, đúng vậy, cho nên lần sau đến gặp tôi, tốt nhất mang tiền."

      " công bằng, ràng là tiền của nhiều hơn, dựa vào cái gì còn muốn tôi tặng cho ."

      Tần Trà oa oa kêu to, " Chỉ là, tổng giám đốc Giang, ra cũng biết chuyện cười."

      Tần Trà giống như là phát vùng đất mới.

      Giang Triết gì, chỉ là mặt là nụ cười nhàn nhạt, ngay cả mình cũng có phát kể từ sau khi Tần Trà sau khi, tâm tình của mình hình như luôn luôn rất tốt.









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 232: Dấm chua thêm đường là cái gì (3)

      Cuối cùng Tần Trà cũng có thuyết phục Giang Triết cùng mình đua xe, nhưng là bởi vì Giang Triết muốn mời ăn bữa cơm coi như là tỏ lòng biết ơn, lập tức lại vui vẻ đứng lên, lập tức lấy từ trong túi của mình ra tờ giấy.

      Giang Triết tới, ánh mắt quét tờ giấy này, khỏi cảm thấy buồn cười.
      "Đây là người ta đề cử tôi các khách sạn có đồ ăn đặc sắc nhất thành phố A."

      Tần Trà ngẩng đầu lên, hướng về phía Giang Triết cười, có mấy lọn tóc buông xuống, đại khái che lại tầm mắt của .

      Tay của giơ lên, sau đó đem vài lọn tóc dắt bên tai của mình.

      Giang Triết xoay người, hình như hôm nay cảm xúc của mình có chút bình thường, khắc kia, thậm chí có chút xúc động muốn cùng Tần Trà ăn cơm chung.

      Chỉ là còn kịp , Tần Trà mở miệng, rốt cuộc ngón tay chỉ chỗ giấy, sau đó quay đầu hỏi ý kiến Giang Triết."Nếu ở chỗ này?"

      Giang Triết có quay đầu nhìn, chỉ là ngồi xuống bàn, sau đó mở ra tài liệu trong tay.

      " quyết định là được rồi."

      " sao?"
      Tần Trà chỉ là thuận miệng hỏi, rất nhanh lấy điện thoại di động ra.

      "Tôi bảo thư ký đặt chỗ?"

      " cần, tôi có bạn, nơi này buôn bán có vẻ tốt, người bình thường qua khả năng có chỗ ngồi trống."

      Tần Trà vừa , vừa nhấn dãy số, ở thời điểm Giang Triết còn chưa kịp trả lời, điện thoại thông.

      thanh của người đàn ông, cười cực kỳ sang sảng, mặc dù Giang Triết cách Tần Trà khoảng cách, còn nghe được thanh của người kia.

      Người nọ hỏi Tần Trà có phải cùng bạn trai ăn hay , nếu làm sao gọi điện thoại cho ta.

      Tần Trà cũng trả lời, chính là trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc có hay ?"

      Giọng kia ngược lại có chút giọng điệu đanh đá, giống như là buộc người ta dù là có cũng phải lần ra chỗ.

      Giang Triết ở bên cạnh nghe giọng như vậy lập tức cười.

      Tần Trà hình như có nghe thấy, chỉ là theo bên kia , nếu như có chỗ liền như thế nào, sau đó rất nhanh bên kia liền đồng ý, là dù là 5 phút sau xuất ở nơi đó, cũng bảo đảm họ có chỗ ngồi.

      Tần Trà vui rạo rực đem di động bỏ vào trong túi, sau đó hướng về phía Giang Triết vẫy tay, hào khí vạn trượng : ", hôm nay đến đó hời, cho nên tổng giám đốc Giang, lần sau vẫn còn phải chính thức mời tôi lần nữa."

      xong, cũng quản Giang Triết có đứng lên hay , chính mình ra cửa.

      Giang Triết theo Tần Trà bảy lần quặt tám lần rẽ, sau đó rốt cuộc ngừng lại ở đầu hẻm rất .

      "Đây là người bạn của tôi mở, chính là người mới vừa rồi gọi điện thoại đó."

      Tần Trà nhàng linh hoạt xuống xe, sau đó mang theo Giang Triết về phía trước.

      Đầu hẻm dừng rất nhiều xe con, có rất nhiều thậm chí đều là xe sang trọng.

      Như thế cũng có chút ngoài dự đoán của Giang Triết.

      Tần Trà rốt cuộc dừng lại ở trước cửa hàng, phía kia chỉ có chữ rồng bay phượng múa rất đơn giản "Ăn" .

      Giang Triết kinh ngạc mà nhìn qua mấy lần, có phải bạn của Tần Trà cũng cùng dạng với Tần Trà, hào phóng, câu nệ tiểu tiết .

      Như vậy thời điểm những tính từ này xuất trong lòng Giang Triết, Giang Triết khẽ giật mình chút, mình và Tần Trà tiếp xúc phải rất lâu, mấy lần trước cũng chỉ là vội vàng gặp mặt. Như thế nào lại dùng những tính từ như vậy về .

      Nghĩ đến đây, khỏi có chút xấu hổ.

      Nhưng là Tần Trà căn bản cho cơ hội ảo não, kéo Giang Triết lại, sau đó vào cửa.

      Vừa vặn người đàn ông cao lớn từ bên trong ra, vừa nhìn thấy Tần Trà liền nhanh về phiá trước, sau đó hung hăng ôm lấy Tần Trà, lại lập tức buông ra.

      " với em bao nhiêu lần, thế nào hôm nay mới tới?"

      Trong giọng là hết sức bất mãn.

      " phải là có tìm được người mời khách sao? Hôm nay em dẫn theo ông chủ lớn tới, cứ đòi giá cao."

      Người đàn ông kia lúc này mới quay đầu, sau đó quan sát Giang Triết.

      Chỉ liếc mắt cái, liền vui mừng.

      "Tổng giám đốc Minh Đế."

      Giang Triết nhìn người trước mắt nhưng ra rất xa lạ, biết mình từng thấy ta ở nơi nào, chỉ là mỉm cười gật gật đầu.

      Đều là người thông minh, bên kia cũng có tiếp tục , chỉ là phía trước.

      Vừa , bên còn vừa hướng về phía Tần Trà : " bữa cơm này là nể mặt tổng giám đốc Giang, nếu cho em chén cơm ra bên ngoài."

      Giọng mặc dù hung ác, nhưng là cũng nhìn ra giao tình của hai người tuyệt đối là giống bình thường.

      "Tốt, tốt, có thể ăn ở nơi này chén cơm trắng cũng là việc tệ."

      Tần Trà cười đùa, thờ ơ .

      Người đàn ông dẫn hai người vào bên trong, rốt cuộc ở gian phòng trước mặt ngừng lại.

      ra Giang Triết còn có chút nửa tin nửa ngờ, gian bên trong rất , chỉ là tình cờ mở ra thấy bên trong náo nhiệt, thậm chí dường như thấy quen thuộc.

      Người đàn ông để cho hai người vào, rất nhanh lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau , liền có người gõ cửa, tiếp theo có người tiến vào, tay là đồ ăn nóng hương thơm nức mũi.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 233: Dấm chua thêm đường là cái gì (4)

      Ngày đó hai người ăn đến mức hận thể ôm bụng về nhà.

      Từ trước Giang Triết có ăn được hết sức như thế.

      Bình thường cũng thường xuyên xã giao, nhưng bình thường đều là phương diện làm ăn, quay quay lại đều là nhà hàng lớn thanh danh vang dội.

      Duy nhất lần quán chỉ có thể coi là nhà hàng địa phương, cũng bởi vì Thiến Nhi bị Lục Mạt Cách đổ rượu lên người mà tạm thời ở lại.

      Như thế nước là mùi vị địa phương, uống là rượu của chủ nhà làm, đó là lần đầu tiên.

      ngồi ở bên trong, vừa ăn, vừa nghĩ, khi nào cho Thiến Nhi đến đây, cùng nhau nếm thử đồ ăn ở đây.

      Lần đầu tiên ăn cơm cảm thấy hứng thú như thế, đương nhiên cũng có nguyên nhân chủ yếu, bởi vì Tần Trà tuyệt đối là người bạn tốt.

      qua rất nhiều nơi, đương nhiên đều là cùng các tay đua xe.

      vừa uống rượu, vừa cùng Giang Triết tán gẫu kiến thức mình biết lúc dọc đường .

      Đó là thế giới hoàn toàn xa lạ với Giang Triết, Giang Triết chưa từng biết thế giới trôi qua như vậy.

      Giang Triết rất lợi hại, Giang Triết là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố A , thế nhưng đều là trường hợp tương đối gọn gàng.

      Mà Tần trà rất nhiều chuyện thậm chí Giang Triết mới nghe lần đầu.

      Huống chi thời gian của Giang Triết vốn là vội vàng, phải cho công việc, chính là cho Thiến Nhi, khi nào có nhàn hạ thoải mái như vậy, vừa uống rượu trắng, vừa tán gẫu chuyện hay việc lạ.

      Đến khi Giang Thiến gọi điện thoại đến, lúc này Giang Triết mới giật mình, ra là bất tri bất giác liền cùng Tần Trà ngồi hơn hai giờ.

      Giang Triết mỗi ngày sau bữa cơm trưa đều có thói quen gọi điện thoại cho Giang Thiến.

      Bất kể là ra ngoài xã giao hay là trong công ty ăn cơm, mỗi ngày khoảng giờ nhất định muốn nhấn cái dãy số nhớ kỹ trong lòng kia.

      Đợi hai người tán gẫu chút chuyện trong ngày, Giang Thiến mới bắt đầu nghỉ trưa.

      Mà hôm nay thời gian qua giờ rưỡi rồi, trong lòng Giang Thiến có chút nghi ngờ, còn tưởng rằng làm sao? Dĩ nhiên cũng chỉ sợ đợi lát nữa lúc mình ngủ Giang Triết gọi điện thoại tới bị đánh thức, vì vậy liền chủ động gọi tới.

      Khi đó, Tần Trà lần ra ngoài, ban đêm có Nguyệt hắc phong cao, đem người dã ngoại chất thành đống củi đó trở thành chuyện gấu chó.

      Lúc đó, Tần Trà cực kỳ vui mừng, đến nơi đó phấn khích cười ha ha, Giang Triết khó được cười to.

      Đúng lúc này Giang Thiến gọi điện thoại tới, nụ cười mặt Giang Triết kịp nữa thu hồi, cũng có thu hồi, nhấn điện thoại.

      "?"

      Giang Thiến có chút nghi ngờ.

      Nghe giọng của dường như vô cùng hưng phấn.

      "Thiến Nhi."

      Giang Triết lúc này mới nhớ tới mỗi ngày buổi trưa có thói quen gọi điện thoại hôm nay chưa gọi, nghĩ tới đây khỏi có chút áy náy.

      "Hôm nay. . . . . ."

      "Hôm nay có nhiều việc sao ? Em cũng chỉ là lo lắng cho , nếu như có chuyện gấp, em liền cúp máy."

      Giang Thiến săn sóc .

      " cần, cần."

      Giang Triết xoa mi tâm cái, đây là thói quen của , mỗi khi gặp chuyện khó có thể xử lý, làm động tác này.

      ", hôm nay. . . . . ."

      Nhìn thần thái phấn khởi của Tần Trà phía đối diện, cách nào ra lời.

      thế nào?

      Bởi vì chuyện phiếm với , cho nên quên gọi điện thoại cho người mình cực kỳ người thân cận?

      Mặc dù kia là cấp dưới của mình.

      " có việc gì, , em chỉ hỏi vậy. Em nghỉ trước."

      Giang Triết nhìn đồng hồ chút, thế này mới nhớ tới thời gian muộn như vậy.

      "Nhanh nghỉ ngơi, nhanh nghỉ ngơi."

      Giang Triết vội .

      "Vâng."

      Giang Thiến khéo léo , " cũng cần quá mệt mỏi, nếu Thiến Nhi đau lòng ."

      Mấy chữ phía sau Giang Thiến cực kỳ , chỉ là Giang Triết vẫn nghe ràng.

      Trong lòng như bị áy náy hung hăng cắn nuốt.

      "Được, biết.”

      "Ừ, vậy em cúp máy."

      Giang Thiến liền cúp điện thoại.

      Mặc dù có chút cảm thấy khác thường, nhưng lại ra được khác thường ở đâu.

      Có lẽ chỉ là mình quá lo lắng, an ủi mình như vậy.

      Giang Triết nhàng để điện thoại di động xuống, hướng về phía Tần Trà gật gật đầu.

      "Hôm nay rất vui vẻ, cám ơn."

      Sau đó đứng dậy, " Buổi chiều tôi còn có việc, bằng chúng ta cứ như vậy ?"

      Mặc dù là hỏi ý kiến Tần Trà, tay cũng chạm lên nắm cửa, giây tiếp theo, cửa liền bị lực lớn kéo ra.

      Trong lòng Tần Trà thoáng qua vẻ thất vọng.

      Vừa rồi ràng thấy ràng vui vẻ như vậy, chỉ là nhận cuộc điện thoại, liền lại biến thành bộ dáng ban đầu —— Tổng giám đốc Giang cao cao tại thượng.

      khỏi cười tự giễu, sau đó che dấu nội tâm của mình.

      Xe trở về đường cũ, bởi vì thời điểm tới, Tần Trà chỗ ăn cơm xe khó đỗ, cho nên cũng có lái xe đến, cho nên, ngồi xe Giang Triết trở về.

      Thời điểm lên xe, Giang Triết bên ngoài cửa xe ở ghế sau khẽ ngừng chút, Tần Trà đứng ở phía sau, lòng cứ như vậy nhói lên.

      Sau đó nhìn Giang Triết lướt qua cửa sau xe, tới bên cạnh tay lái phụ.

      Tài xế lập tức tới thay Giang Triết mở cửa xe ra, Giang Triết khẽ gật đầu, vào ngồi, có ai trông thấy thái độ của .
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 234: Dấm chua thêm đường là cái gì (5)

      Tần Trà che dấu mất mát trong lòng, sau đó ngồi vào chỗ ngồi phía sau.

      ra đối với Giang Triết, cũng sớm biết.

      Ước nguyện ban đầu của chú Giang khi tạo dựng cái công ty đó chỉ vì cũng là người giống như cha .

      Sau khi lợi nhuận công ty khả quan, chú Giang cũng vẫn chia đều toàn bộ lợi nhuận này.

      Giang Triết cái tên này, Tần Trà là sớm biết.

      Ngược lại sau khi chú Giang qua đời, mấy nhân viên cấp cao thương lượng chút, còn lại ít lợi nhuận.

      Trong mấy đứa bé của cha xuất sắc nhiều lắm.

      xem như có vẻ trưởng thành hơn, cho nên sau khi chú Giang xảy ra chuyện mới có thể cho đến trông nom công ty.

      Cho nên từ cha hay dùng Giang Triết để khích lệ mình, ông , ta hy vọng con có thể xuất sắc giống như Giang Triết, nhưng tối thiểu phải đuổi theo bóng lưng của ta.

      Cho nên, những năm gần đây, vẫn qua đường Giang Triết .

      học qua tiểu học, học qua trung học, thậm chí qua đại học.

      Thậm chí ngay cả hai người học tập, cuộc đời kết cục vận mệnh cũng giống nhau, bởi vì chuyện của chú Giang, hai người đồng thời bỏ học.

      Cho nên, khi Giang Triết giỡn : "Tôi và đồng bệnh tương liên" lúc nghe những lời này, chỉ cảm giác lòng mình khắc kia nổ lớn.

      Chỉ là những năm qua, Giang Triết đối với Tần Trà mà dường như là thần, như vậy khát vọng thể thành thần.

      ràng ngay trước mặt mình, nhưng mặc kệ chính mình tiêu phí bao nhiêu sức lực, dùng bao nhiêu tinh lực, mình từ đầu đến cuối chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Giang Triết.

      Rất nhiều lần, cảm thấy cuộc sống như thế quá mệt mỏi, muốn buông tha, cũng chính tại thời điểm đó học xong đua xe, học được trong tốc độ quên mình.

      với Giang Triết những lời này hoàn toàn có sai, ở đó tốc độ chạy như bay có thể hoàn toàn quên chính mình.

      Lúc học, hoàn toàn nghĩ tới có ngày mình có thể cùng Giang Triết xuất .

      Chú Giang đột nhiên rời khiến cho tất cả các chú cũng luống cuống.

      Cũng chính là khi đó, các chú chia làm hai phía đối lập, bên cho là nên đem tin tức cho Giang Triết, mà đổi lại bên lại kiên trì đồng ý, cho là chú Giang từng thế, nên làm sao bây giờ.

      Cuối cùng, mọi người toàn bộ ý kiến thống nhất, cứ như vậy giấu giếm này.

      Mà trong những đứa bé xuất sắc nhất tự nhiên hoàn toàn xứng đáng bị chộp tới ngồi lên cái ghế như vậy.

      Ngày ấy, ở trong phòng làm việc cực lớn ngây người suốt cả buổi tối, mắt thấy mặt trời lặn, lại nhìn thấy mặt trời mới lên.

      cảm thấy cuộc sống chuyện kỳ quái, ràng cảm thấy mệt mỏi, lần đầu tiên muốn thoát khỏi cuộc đời Giang Triết, sau đó bay ra nước ngoài.

      Nhưng là, vận mệnh hết lần này tới lần khác hướng về buông tha , ở thời điểm chuẩn bị buông tha, trời cao thế nhưng mang cho cơ hội như vậy.

      ai hiểu con bằng cha, ngày thứ hai cha gọi điện thoại cho , trong lời có lo lắng, chỉ là, con phải chuẩn bị để đấu tranh lâu dài.

      Mấy năm nay cha ở Đỗ thị càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng phải có trả giá.

      "Cha, đáng giá sao?"

      Tần Trà giọng hỏi.

      Bên kia trầm mặc lâu sau, rốt cuộc : "Có đáng giá hay đó là chuyện chỉ mình mới biết, cha chính là cho con biết, khi có ý nghĩ như vậy, nhất định phải chuẩn bị tâm lý tốt. Còn có, người Tần gia làm việc phải là quang minh chính đại ."

      Tần Trà tự nhiên biết sau câu của cha là có ý gì, nhưng đồng ý .

      Vì thế, mấy năm nay, liền vẫn lẳng lặng ở nơi này, mỗi khi mỏi mệt thời điểm khó có thể kiên trì, hoặc là suy nghĩ mình là vì người trong lòng phấn đấu, hoặc là phải đua xe, làm cho mình hoàn toàn thả lỏng.

      Thời điểm lần đầu tiên cùng Giang Triết ký hợp đồng, cảm giác tay mình thậm chí khẽ run.

      Nhiều năm như vậy, rốt cuộc thân phận mình có thể đủ bình đẳng đứng ở trước mặt người đàn ông này, thậm chí cảm thấy hô hấp khó khăn.

      Mặc dù hít thở sâu, chữ của vẫn là hơi nghiêng.

      Bất tri bất giác, Tần Trà cứ như vậy lọt vào trong ký ức, cho đến người phía trước xoay người lại nhắc nhở.

      "Tần tiểu thư."

      thanh tao nhã lễ độ như vậy, quan hệ với Giang Triết hoàn toàn xa cách, hình như buổi trưa hai người vừa mới vui vẻ cười to.

      Tần Trà tự nhiên biết nguyên nhân là cái gì, cũng biết, ở giữa mình và vốn là cách bức tường vô hình.

      Mình có thể ảo tưởng tường kia đổ, nhưng chỉ là ảo tưởng mà thôi.

      "Cám ơn tổng giám đốc Giang."

      Tần Trà nhìn qua cái nụ cười vô cùng chân chính.

      Giang Triết chỉ là lắc đầu, sắc mặt cũng là bình tĩnh.

      Giang Triết như vậy chính là Giang Triết trước kia mình thấy truyền thông. gương mặt đó có bất kỳ vẻ mặt nào, ai có thể đoán ra trong lòng của rốt cuộc suy nghĩ chuyện gì.

      Tần Trà chậm rãi xuống xe, nhưng mà trong nội tâm lại là ấm áp, mình là phải cần phải cảm thấy may mắn sao, dù sao mình từng cùng từng có đoạn thời gian thân thiết như vậy, trong đoạn thời đó, hai người vô câu vô thúc.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 235: Dấm chua thêm đường là cái gì (5)

      Giang Triết trở lại phòng làm việc, nhớ tới chuyện nửa giờ trước, đột nhiên cảm thấy có chút hoang đường.

      Những năm nay, phụ nữ bên cạnh ít.

      Hồi Thiến Nhi còn nhiều lắm gặp dịp chơi.

      Dù là thời điểm ra ngoài ăn cơm chung, vẻ mặt vĩnh viễn là thản nhiên, vừa lắng nghe, vừa động tác ưu nhã ăn cơm.

      mặt của rất ít có biểu cảm khác, đây là lần đầu tiên ngoại trừ Thiến Nhi mình ở trước mặt người phụ nữ ngừng lộ ra nụ cười.

      thừa nhận Tần Trà đúng là rất dễ dàng hấp dẫn người khác, nhưng biết lý do phải như vậy.

      Nghĩ tới đây, khỏi phiền não, rốt cuộc đẩy tài liệu bàn ra, cầm áo ghế dựa, ra cửa.

      Nghe thấy thanh cửa bị dùng sức đóng lại, lập tức Lâm Mẫn đứng lên.

      Chỉ là chỉ thấy được bên mặt của ông chủ, hiểu tại sao lại tức giận.

      Chuyện của Giang tiểu thư phải xử lý xong sao? Thế nào vẻ mặt ông chủ thoạt nhìn ổn như vậy.

      Giang Triết xuống cầu thang, tiến vào gara để xe.

      Lập tức vệ sĩ theo kịp.
      "Hôm nay tự tôi lái xe."

      hướng về người phía sau câu vừa dứt, liền vào xe.

      Mọi người hai mặt nhìn nhau.

      theo bên cạnh Giang Triết phải là chuyện ngày ngày hai rồi, làm sao nhìn ra tâm tình của tốt.

      Nhưng lại biết rốt cuộc vì sao tâm trạng của tốt?

      ràng buổi trưa vẫn cùng Tần tiểu thư trò chuyện vui vẻ, cùng ra ngoài ăn cơm trưa, cũng có những chuyện khác xảy ra.

      Chẳng qua nghĩ lại, mấy người vẫn lên xe, sau đó sau xe Giang Triết.

      Chỉ là biết vì nguyên nhân gì, hôm nay Giang Triết lái xe rất nhanh, đường nhìn đèn xanh đèn đỏ.

      Thời điểm xe xuất phát với tốc độ như vậy, làm cho người ta chặc lưỡi.

      “Giang tiểu thư xảy ra chuyện sao?" Rốt cuộc có người giọng hỏi.

      " có nhận được bất kỳ tin tức nào."

      người khác chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước.

      Xe tổng giám đốc Giang ngoằn ngoèo đến ngoằn ngoèo , cẩn thận mất dấu.

      "Nhanh, quẹo phải."

      "Tổng giám đốc Giang rất ít khi có tình trạng như thế."

      "Đúng là, lái xe như vậy, biết là có bao nhiêu nguy hiểm."

      Tự nhiên, nguy hiểm trả lại nguy hiểm, đương nhiên người nào dám gọi điện thoại cho tổng giám đốc Giang nhắc nhở chuyện này.

      Giang Triết trước mặt hình như sử dụng toàn bộ sức lực, trong đầu của trống rỗng, chỉ biết là chăm chú nhìn con đường trước mặt, chân ga, thắng xe, chân ga, thắng xe.

      Bất tri bất giác liền chạy đến đường vòng bên ngoài, khi thỉnh thoảng thấy ngoài cửa xe mảng lớn đồng ruộng, mới chợt tỉnh ngộ, chính mình làm gì.

      Thời điểm Giang Triết trở lại biệt thự, Giang Thiến còn chưa tỉnh ngủ.

      mình ở trong thư phòng lẳng lặng ngây người lát.

      Mới vừa rồi coi như là mình đua xe , thế nhưng cũng cảm giác toàn thân thoải mái.

      Thời điểm nghĩ như vậy, lại khinh bỉ chính mình.

      ở trong thư phòng xoay quanh, nghĩ tới mình phải làm gì mới có thể phân tán chú ý của mình, về sau mình phải tận lực cách xa Tần Trà chút.

      Vì vậy, khi Giang Thiến tỉnh lại, liền nhìn thấy Giang Triết thân ái, tạp dề trắng quanh người, trong phòng bếp mồ hôi như mưa.

      Giang Thiến che miệng cười trộm.

      ", làm bữa tối tình nhân cho Thiến Nhi sao?"

      Giang Triết có ngẩng đầu, chỉ là hết sức chuyên chú đấu tranh với chú cá trong tay.

      ra chuyện như vậy chưa bao giờ làm, nhưng hôm nay nghĩ tới canh cá nướng cho Thiến Nhi, vì vậy tất cả mọi chuyện đều để tự thân vận động.

      ", hôm nay tại sao tốt như vậy? A, em biết rồi, là ở bên ngoài làm chuyện có lỗi với em phải ?"

      Tay Giang Triết cứ như vậy run lên, dao liền cắt vào ngón tay của .

      Dao này vốn là sắc bén, đầu bếp ngay bên cạnh mới vừa rồi chăm chú nhìn, chỉ sợ cẩn thận tay thiếu gia bị thương.

      nghĩ tới sợ điều gì gặp điều đó, thời điểm dao kia cắt phải tay, lập tức máu liền chảy ra.

      "."

      Giang Thiến cũng để ý bụng mình lớn, lập tức liền nhào tới, sau đó bắt được tay Giang Triết, cũng quan tâm tay đầy vảy cá, bắt lấy mút vào.

      Mặt Giang Triết của hơi đổi, vội vàng ngăn lại.

      "Thiến Nhi, cần, ra ngoài khử trùng."

      "Vậy nhanh lên chút."

      Giang Thiến nhìn máu ngừng chảy, trắng bệch cả mặt, thanh cũng bắt đầu run rẩy.

      " có chuyện gì, có chuyện gì."

      Giang Triết an ủi.

      Đây là trời cao trừng phạt mình.

      Nhất định là trừng phạt mình từng động lòng.

      Đầu bếp bên cạnh cũng hoảng hồn, sắc mặt cũng thay đổi.

      Giang Triết đứng dậy, rửa sạch tay, sau đó ra ngoài.

      Sớm có người đem cái hòm thuốc cầm tới.

      Giang Triết ngồi xuống ghế sofa, Giang Thiến vội vàng tới đây xử lý.

      ", xin lỗi, em phải cố ý như vậy, phải cố ý."

      Nước mắt Giang Thiến cứ như vậy rơi xuống, vốn là giỡn chút. Nguyên nhân tại mình. Vốn là chuyện vui vẻ cỡ nào, cuối cùng thế nhưng khiến bị thương.

      "Đứa ngốc, có chuyện gì, gần đây máu rất nhiều, mất chút máu có việc gì."

      Giang Triết nhìn cúi đầu nhìn Giang Thiến, trong lòng mềm nhũn, giọng an ủi.
      Last edited by a moderator: 30/6/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :