1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 213: Người phụ nữ độc ác (2)

      Editor: June_duahau

      Ánh mắt u chỉ chợt lóe lên trong nháy mắt rồi tắt, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh, nếu như nhìn kỹ căn bản phát ra.

      "Tiểu thư, xin hỏi có cần bộ quần áo này nữa ?"

      Sau lưng, nhân viên bán hàng nhìn món đồ bị Đỗ Hân Lệ vo thành cục, giá cũng hề rẻ, khỏi thầm hít hơi, vội vàng bước đến hỏi thăm.

      Mặc dù cũng biết đồ mặc người này đều là nhãn hiệu lớn, túi xách tay cũng là bản hạn chế, chỉ là, có nhiều chuyện phải việc người ngoài là được.

      Đỗ Hân Lệ quay đầu, nhìn về phía nhân viên bán hàng kia hung hăng trợn mắt, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho người nhân viên đó khỏi lùi về sau mấy bước.

      "Mua, sao lại mua? Đem gói bộ này lại cho tôi!"

      Giang Triết, Giang Triết, làm sao tôi có thể dễ dàng để tuột mất từ trong tay mình được chứ?

      Ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn bên kia, con mắt khỏi híp lại cái.

      Có vẻ rất khó xuống tay, người theo phía sau nhiều như vậy, có điều, chỉ cần có lòng, thế giới này có gì là thể, đúng ?

      ta cười lạnh, từ trong túi của mình lấy ra tấm thẻ đặt lên quầy.

      Những nhân viên bên cạnh người nào dám lớn tiếng, nghĩ tới lúc người phụ nữ này vào đều thấy tươi cười vui vẻ, biết tại sao chỉ trong chốc lát, ánh mắt trở nên dữ tợn như vậy.

      "Còn làm nhanh lên? Lề mề như vậy làm cái gì?"

      Lúc ánh mắt Đỗ Hân Lệ chạm đến hai bóng lưng càng ngày càng xa kia, lời quở trách trở nên nhàng hơn.

      Nhân viên thu ngân vội vàng thao tác, khom người tiễn Đỗ Hân Lệ ra ngoài.

      Đỗ Hân Lệ mang theo túi đồ trong tay, sau đó giả bộ làm người đường, cứ như vậy nhắm mắt theo đuôi phía sau lưng Giang Triết và Giang Thiến.

      Nhìn lực chú ý của người đàn ông trước mặt đều đặt hết lên người Giang Thiến, ánh mắt dịu dàng, chăm chú nhìn Giang Thiến, Đỗ Hân Lệ chỉ cảm thấy lửa giận trong lòng thiêu đốt hừng hực.

      Quả , Giang Thiến rất vui, chậm rãi bước đường vắng dưới tiết trời như thế này, phải là loại hưởng thụ sao?"

      "Mệt , về nghỉ ngơi sớm có được ?"

      "Vẫn còn sớm mà!"

      "Ngoan, nếu còn muốn ra ngoài, ngày mai dạo cùng em tiếp, để cho Bảo Bảo nghỉ ngơi chút được !"

      Bảo Bảo, lại là Bảo Bảo, Giang Thiến vui bĩu môi, trong mắt lúc nào cũng chỉ có Bảo Bảo?

      Giang Triết nhìn vẻ mặt buồn bực của , còn tưởng rằng vì chuyện về mà vui. Vì vậy, nhàng nắm lấy tay :

      "Nếu sau bữa cơm chiều lại tiếp?"

      Mặc dù yên lòng để cho tới nơi này sau buổi chiều tối, vì vào thời điểm đó nơi này vô cùng náo nhiệt, chỗ nào cũng có các loại quầy hàng di động.

      Nhưng mà, chỉ cần vui vẻ, chỉ cần có thể nhìn mỉm cười chuyện gì cũng đều có thể, đến lúc đó, chỉ cần gọi thêm mấy người vệ sĩ che chở trước sau, chắc có chuyện gì xảy ra đâu.

      Giang Thiến lời nào, chỉ trợn mắt nhìn cái, trong ánh mắt viết rất ràng: "Em vui, rất vui!"

      Giang Triết nhìn cái, cúi đầu suy nghĩ chút, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Mẫn.

      "Lập tức liên lạc với người của chính quyền thành phố, tôi muốn mua đường dành riêng cho người bộ!"

      Giang Thiến ở bên cạnh nghe thấy, khỏi hít vào hơi.

      Người này có nhiều tiền rồi, muốn đốt bớt phải ?

      nhanh tay đoạt lấy điện thoại di động.

      " cái gì vậy hả?"

      Mua đường dành riêng cho người bộ? Người này nhất định là điên rồi.

      "Tiếp theo sau đó, có phải định đem tất cả cửa hàng con đường bộ này chuyển toàn bộ qua cổng biệt thự nhà mình, như vậy chỉ cần em ra khỏi cửa là có thể tự do dạo mà phải lo lắng gì nữa đúng ?"

      Giang Triết gật đầu cái.

      nghĩ như vậy, ít nhất như vậy Giang Thiến cũng vì chuyện dạo mà vui.

      Giang Thiến im lặng, thầm hít thở hơi sâu.

      Vốn còn tưởng biết chuyện vì sao mà vui. Chỉ là, người này từ trước đến nay đều quen việc dùng tiền để giải quyết tất cả vấn đề, gốc rễ để biết lỗi của mình ở đâu.

      "Còn phải bởi vì em thích sao?" Giang Triết cẩn thận lấy lòng .

      Im lặng, là im lặng.

      Nhưng mà, trong lòng mơ hồ vẫn có chút cảm động, cùng với chút mùi vị ngọt ngào.

      ", em phải vì chuyện này mà khó chịu có biết ?"

      Rốt cuộc vẫn buộc phải ra, nếu cứ giấu ở trong lòng buồn bực chết mất, còn khiến ngừng suy đoán.

      "Thiến Nhi, có phải làm chuyện gì tốt sao? Em cho biết."

      " xem, ra ngoài dạo, là vì muốn cho Bảo Bảo làm quen với thế giới bên ngoài. Trở về là vì Bảo Bảo buồn ngủ. Trong lòng lúc nào cũng chỉ có Bảo Bảo, nơi nào còn có chỗ cho em nữa hả?"

      Lời càng về sau, Giang Thiến càng khỏi có chút thương tâm, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      dunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 214: Người phụ nữ độc ác (3)

      Editor: June_duahau

      Nghe như vậy, Giang Triết dở khóc dở cười, có phải người mang thai đều nhạy cảm nên mới suy nghĩ nhiều như vậy.
      Ngón tay của bàn tay ngừng vẽ vòng.

      "Đồ ngốc, bởi vì đó là cục cưng của em nên mới thích nó. Hi vọng em có thể an khang khỏe mạnh, chỉ là, sợ em chịu nghỉ ngơi, cho nên mới dùng Bảo Bảo làm cái cớ mà thôi."

      Giang Triết xong lời này, khó có khi thấy đỏ mặt.

      "Đối với , nếu có thể mang em dạo chung quanh, nguyện để em mang thai." Cần gì bị hạn chế như thế chứ!

      "Là sao?"

      câu thôt ra từ miệng Giang Triết, Giang Thiến gần như cảm động đến rơi nước mắt.

      "Đó là đương nhiên."

      Nha đầu ngốc, chẳng lẽ em biết thế giớ này em mới là người quan trọng nhất đối với sao? Em vĩnh viễn đứng vị trí đầu tiên trong lòng , người nào có thể vượt qua vị trí đó.

      "A." Giang Thiến liều mạng gật đầu, sau đó lôi kéo Giang Triết gần như là chạy theo.

      " cần nhanh như vậy, đừng nhanh như vậy!"

      Giang Triết bị dọa cho sợ đến sắc mặt thay đổi, vội vàng kéo lấy tay Giang Thiến.

      hướng về phía sau ngoắc ngoắc tay, lập tức có người lên phía trước.

      "Ông chủ!"

      "Lái xe tới đây!"

      "Dạ!"

      Người phía sau khom lưng lùi xuống, nhìn trái phải chút, vội vàng dừng ở cuối phố gọi điện thoại.

      Giang Triết lôi kéo Giang Thiến ra khỏi phần đường dành riêng cho người bộ, sau đó lẳng lặng đứng chờ, chỉ có ánh mắt vẫn dừng ở người Giang Thiến.

      Rất nhanh xe đến, người phía sau tiến lên từng bước, vội vàng mở cửa xe.

      Đợi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Đỗ Hân Lệ vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó.

      đường theo tới đây, trong lòng đau đớn từ nào có thể miêu tả nổi.

      ta siết chặt quả đấm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.

      *

      Giang Thiến quả là mệt mỏi, về đến nhà liền ngả đầu ngủ mất.

      Lợi dụng khoảng thời gian này, Giang Triết tranh thủ tới công ty chuyến.

      thời gian dài tới công ty, mặc dù tất cả văn kiện tài liệu đều là Lâm Mẫn đưa tới, nhưng nếu tận mắt nhìn qua công ty, yên tâm.

      Xe đến dưới lầu Minh Đế, bảo vệ vừa nhìn thấy , sắc mặt vui mừng hẳn.

      Giang Triết khẽ gật đầu, sau đó đẩy cửa vào.

      Phía trước vội vàng đứng dậy, ánh mắt Giang Triết tùy ý quét vòng, tất cả vẫn như cũ, giống như lúc ở đây.

      Thông báo cho Lâm Mẫn báo cáo chút tình hình, ngay sau đó triệu tập tất cả phòng ban họp hội nghị, thời gian chớp mắt cái mà qua vài canh giờ.

      Lúc trở về, vừa đúng giờ cơm tối.

      biết có phải hệ tiêu hóa của Giang Thiến quá tốt hay , chỉ mới nửa giờ sau, thấy đói bụng.

      Trong biệt thự này, ai cũng có thể đói, chỉ duy nhất mình Giang Thiến là thể đói, nhưng đói bụng phải làm sao đây? Đây chính là chuyện người hai mạng đó!

      Vì vậy, phòng bếp lại bắt đầu bận rộn.

      Chỉ là, bất luận bưng lên loại đồ ăn nào, Giang Thiến đều chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó lắc đầu cái, đói bụng.

      Trong phòng bếp, người người thay nhau ra trận, sử dụng tất cả kỹ năng của mình, nhưng mà Giang Thiến vẫn như cũ chỉ ngửi chút rồi thôi.

      Sắc mặt giang Triết càng ngày càng u ám, ánh mắt lạnh lùng quét qua những người đứng phía sau kia, mà mỗi kẻ được nhìn đều tự chủ mà phát run.

      Thiếu gia tức giận, hậu quả thực rất nghiêm trọng!

      Ném chén cơm vẫn còn là chuyền như cái cọc, chừng ngay cả cái thứ đồ chơi cổ kia cũng giữ được.

      Giang Thiến lại hoàn toàn bị sắc mặt của Giang Triết hù dọa, cười tủm tỉm đứng lên, sau đó đừng ở bên người Giang Triết khẽ đẩy người cái, sau đó ghé vào bên tai mấy chữ.

      Giang Triết vừa tức giận vừa buồn cười.

      quay đầu nhìn Giang Thiến, cũng chỉ có lúc đối mặt với , sắc mặt mới trở nên dịu dàng.

      "Vậy em thẳng ra phải là được rồi sao?"

      Giang Thiến có chút ủy khuất xoay người: " Còn phải vì người ta sợ đồng ý hay sao?"

      Giang Triết bất đắc dĩ vuôt vuôt tóc Giang Thiến.

      "Nếu em muốn , cho dù đồng ý cũng phải ."

      xong đứng dậy, dắt tay Giang Thiến ra ngoài.

      Giang Thiến ngượng ngùng quay đầu nhìn những người phía sau. xin lỗi, khiến mọi người phải chịu ủy khuất.

      Buổi tối, đường dành riêng cho người bộ quả nhiên là náo nhiệt phi thường, lượng người qua lại cũng lớn hơn so với ban ngày nhiều.

      Giang Triết nhìn dòng người đông nghịt trước mắt, cười khổ lắc đầu cái.

      Lúc này, vẫn còn muốn giãy giụa lần cuối, lôi kéo tay Giang Thiến bên cạnh.

      "Thiến Nhi, đông người như vậy, chúng ta ngày mai tới đây ban ngày được ?"

      "Nhưng dù sao cũng đến rồi, chẳng lẽ lại trở về nữa? , biết , nhiều người như vậy là đông vui nha, mọi người chen chúc nhau, rất thú vị nha!"

      trán Giang Triết bắt đầu rỉ mồ hôi.

      Cái gì gọi là người chen người, Thiến Nhi, em có biết e rất bình thường hả, em mang thai đấy có biết , em có thể cùng với người ta chen chúc sao?

      "Trong bụng em có Bảo Bảo, như vậy đối với Bảo Bảo tốt."

      Giang Triết nhàng .
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 215: Người phụ nữ độc ác (4)

      Editor: June_duahau

      "Hơn nữa nhiều người như vậy, khí trong lành, bất luận đối với em hay là Bảo Bảo đều tốt."

      Giang Triết tiếp tục giải thích.

      Giang Thiến từ trước đến giờ đều là người thấu tình đạt lý, nhìn dòng người ngừng lưu động trước mặt, mà càng ngày cnagf nhiều hơn, rốt cuộc gật đầu cái, đồng ý quay về.

      Kết quả như thế dĩ nhiên là Giang Triết hề nghĩ tới, có lẽ là vì đền bù lại, ngày thứ hai sau khi ăn trưa, liền dắt Giang Thiến tiếp tục dạo phố.

      Nếu như hỏi trong tất cả các tờ báo hoạt động trong thành phố A, tờ báo nào được mọi người quan tâm đón đọc nhất, tám chín phần nhất định là 'Thế giới giải trí'.

      Mấy ngày này tờ "Thế giới giải trí' liên tục đưa tin tổng giám đốc Minh Đế - Giang Triết cần thận từng li từng tí hộ tống dạo đường dành riêng cho người bộ như thế nào.

      Vì vậy, càng ngày càng có nhiều ống kính chĩa tới, còn có người đem hình tung lên các diễn đàn mạng.

      đó có rất nhiều ảnh chụp họ thích, những tấm hình kia chụp khá sinh động, đặc biệt là ánh mắt Giang Triết quay đầu nhìn Giang Thiến, bên trong càng dịu dàng như nước chảy.

      Tất cả giới nữ thành phố A đều kêu lên, muốn tìm bạn trai nhất định phải tìm loại hình thâm tình chân thành giống như Tổng giám đốc của Minh Đế.

      Cũng có người thắc mắc tại sao Giang Thiến lại thích đường dành cho người bộ như vậy, chiều nào cũng thấy họ xuất ở đây.


      Có người sách bởi vì Giang Thiến thích ăn đồ ăn vặt nơi đó, mặc dù mỗi lần đều ăn được nhiều, nhưng lại ăn rất vui vẻ. Vì vậy, càng ngày càng có nhiều quán mọc lên bên đường dành cho người bộ, vì vậy đường dành cho người bộ ban ngày cũng từ từ tăng lên, hơn nữa những người đó tương đối phức tạp, loại người gì cũng có.


      Trong lòng Giang Triết càng ngày càng bất an, nhưng mà, nhưng vì khẩu vị của nữ chủ nhân trong nhà này, có biện pháp nào khác, thể làm gì khác hơn là tăng số người bảo vệ lên, mỗi lần ra cửa là trăm dặn ngàn dò với bọn họ.

      , cho dù có bận rộn tới mức nào, mỗi lần đều tự mình đưa .


      Người thành A bán tán sôi nổi, Giang tổng giám đốc mỗi ngày đều đối xử như thế với Giang Thiến, khiến cho giới phụ nữ nơi đây làm sao chịu nổi.

      Giang Thiến vô cùng thích mỗi lần được ra ngoài dạo như vậy, tựa như mỗi lần đều phát ra những thứ đồ chơi mới.

      biết mệt.

      Bụng càng ngày càng lớn, nhưng cũng có vấn đề gì, phía trước phía sau đều là hộ vệ, hơn nữa lần nào cũng có Giang Triết ở bên cạnh. Suy nghĩ chút, bụng lớn cũng có chuyện gì có thể làm, chỉ có chuyện này là khiến vui vẻ. Ngay cả Giang Triết cũng nghĩ như vậy, cho nên, bất kể như thế nào mỗi ngày đều kiên trì đưa Giang Thiến ra ngoài chơi.

      *

      Công ty Giang Triết càng ngày càng bận rộn, trong khoảng thời gian này số đơn đặt hàng càng ngày càng tăng, rất nhiều công ty muốn ký kết hợp đồng với Minh Đế.

      Thời gian Giang Triết ở bên cạnh Giang Thiến càng ngày càng ít, mặc dù muốn ở bên cạnh chăm sóc , bất đắc dĩ rất nhiều chuyện cần phải ra mặt giải quyết.

      Vì vậy, thời gian bên nhau ban ngày chỉ còn lại lúc cùng dạo đường dành cho người bộ. Càng về sau, ngay cả chút thời gian đó cũng là ít ỏi, ngày Giang Triết phải vài nơi, lộ trình mỗi ngày đều xếp chật kín.

      Giang Thiến đau lòng thay , nhiều lần cần cùng , nhưng chung quy Giang TRiết vẫn cảm thấy yên lòng.

      "Thế giới giải trí" vẫn luôn theo sát mỗi 'hành động' của Giang Triết, báo đưa tin gần như nửa thời gian trong ngày của là ở xe, mặc dù thế, nhưng mỗi ngày đều tranh thủ lúc rảnh rỗi phụng bồi người con của ăn đồ ăn vặt, trời ạ, được người đàn ông như vậy thương là chuyện hạnh phúc nhường nào chứ.

      diễn đàn mỗi ngày đều đăng hình Giang Triết, còn báo cáo cặn kẽ hành trình trong ngày của .

      Mỗi khi nhìn thấy bài báo như vậy, Giang Thiến cũng cảm thấy đau lòng, cứ theo tiến độ bận rộn như vậy, chừng Giang Triết ngay cả thời gian cùng dạo phố cũng có.

      Ngày này rất nhanh liền tới, thành phố có xí nghiệp muốn cùng Minh Đế hợp tác, hơn nữa có đãi ngộ phúc lợi rất lớn, cho nên Giang Triết phải tự mình khảo sát.

      Trước khi , Giang TRiết ngàn vạn lần yên lòng, dặn dặn lại kỹ càng.


      biết dạo phố thành thói quen mỗi ngày trong cuộc sống của Giang Thiến. bận rộn,khiến cho cảm thấy mất mác, càng hi vọng vui, huống chi, bây giờ đối với Thiến Nhi mà , đến đó phải để ăn hay ngửi mùi gì, chẳng qua chỉ là 'gửi gắm' thôi.

      Cho nên, bắt Thiến Nhi được , chỉ sắp xếp vệ sĩ để cho bọn họ trông coi kỹ, được có sai sót gì.

      Nếu như A Đức có ở đây, có thể Giang Triết còn yên tâm hơn chút, chỉ là, A Đức tự với , chuyện bên kia sắp kết thúc nên thể để cho ta tới đây.

      Ngày đó ăn cơm trưa xong, trong lòng Giang TRiết mơ hồ có dự cảm xấu, vì vậy liền gọi điện thoại cho Giang Thiến.

      Điện thoại vang lên lâu vẫn có ai nhận. Trong lòng liền thấp thỏm yên, thậm chí có loại kích động muốn chạy về.

      gọi điện về biệt thự, người trong nhà cho biết, tiểu thư hôm nay ra ngoài rất sớm.

      Giang Triết để điện thoại di động xuống, lại gọi điện cho vệ sĩ. Bên kia rất nhanh nhận máy, họ cho biết tiểu thư tất cả đều tốt.

      Chương 216: Người phụ nữ độc ác (5)

      Editor: June_duahau

      Bên kia nhận máy rất nhanh, cho biết vẫn rất tốt. Lúc này Giang Triết mới từ từ để máy xuống, sau đó quay đầu tiếp tục thảo luận cùng người bên cạnh.

      Cùng lúc đó, Giang Thiến chạy tới cuối con đường dành riêng cho người bộ, nhìn đồng hồ, định trở về biệt thự. Mặc dù ở bên cạnh, còn có người trông nom, giám sát hết cái này đến cái kia, nhưng chung quy vẫn cảm thấy trong lòng thiếu thiếu cái gì.

      Lần đầu tiên Giang Triết có ở bên cạnh cứ như vậy trở về.

      Có lần đầu tiên tất nhiên có lần thứ hai, thậm chí là thứ ba. Giang Thiến thành thói quen, mỗi ngày nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Giang Triết, rất đau lòng, tự nhiên mở miệng để cho Giang Thiến cùng mình.

      Hôm nay, lại mình trước, thời điểm xuống xe, quay lưng lại với những người áo đen kia: "Hôm nay tôi muốn dạo mình hết con đường này, các cần theo đâu."

      Những người đó nhìn nhau, lỡ như giữa đường xảy ra chuyện gì, ai trong số họ có thể gánh nổi.

      " có chuyện gì, các môi ngày đều dùng ánh mắt này nhìn tôi chằm chằm, làm cho tôi rất khẩn trương, bác sĩ rồi, tôi mà căng thẳng ảnh hưởng đến Bảo Bảo trong bụng."

      Nghe vậy, những người kia lập tức thu hồi cước bộ, cho bọn họ thêm lá gan cũng dám lấy tiểu thư và Bảo Bảo trong bụng ra chơi đùa, nếu như làm ảnh hưởng đến Bảo Bảo, tội càng thêm nặng.

      "Vậy nha, các yên tâm , tôi tự bảo vệ tốt mình, hơn nữa cũng chuyện này với đâu." Giang Thiến nhìn bọn họ cười vui vẻ tiếng.

      Nụ cười đó khiến cho đám người kia ngây ngẩn, đứng ngây ngốc tại chỗ, nhúc nhích, mặc cho Giang Thiến thân mình hòa vào dòng người.

      "Này em, chúng ta theo như vậy, có thể xảy ra chuyện gì hay ?"

      "Đúng vậy, nếu có chuyện xảy ra hỏng bét."

      " xảy ra chuyện gì chứ, tiểu thư mỗi ngày đều đến đây dạo, nơi này cũng rất quen thuộc, có chuyện gì đâu, yên tâm ."

      "Chẳng lẽ chúng ta theo sao?"

      "Ngươi nghe thấy tiểu thư gì sao? Chúng ta mà theo ảnh hưởng đến Bảo Bảo!"

      "Đôi lại cũng làm khó tôi, lúc mua đồ con thích, bị mấy tên đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm."

      Mấy người đứng bên cũng cười ha ha.

      Lúc này điện thoại trong tay của trong số đó vang lên.

      "Là ông chủ, làm sao bây giờ?"

      "Đương nhiên là nhận!"

      "Nhưng mà, nếu như hỏi tiêu thư của chúng ta ở đâu, trả lời thế nào?"

      Người vệ sĩ kia giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, vẻ mặt đau khổ.

      Mấy người kia nhìn tôi, tôi nhìn , nhưng biết phải như thế nào.

      Rôt cuộc người vệ sĩ kia cũng nhất nút trả lời, giọng lạnh như băng của Giang Triết vang lên hơn nữa còn mang theo mất kiên nhẫn.

      "Ông chủ, ngại quá, bên cạnh quá ồn ào, cho nên nghe thấy có điện thoại."

      Vẻ mặt vừa cười lấy lòng, vừa xin lỗi, nhưng giọng của Giang Triết vân lạnh như cũ.

      "Để tiểu thư nghe điện thoại."

      "Cái đó......Tiểu thư.....chuyện này......."

      Vệ sĩ năng lôn xộn, đưa mắt nhìn người bên cạnh cầu cứu.

      Trong lòng Giang Triết dâng lên dự cảm bất thường.

      "Có phải ấy mình đúng ?"

      chợt đứng lên, hận thể ném ngay cái điện thoại trong tay.

      "Mau chóng, lập tức đuổi theo ngay!"

      Sau đó cũng thèm để ý đến bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, vội vã xông ra ngoài, ngay cả cửa cũng kịp đóng.

      Cùng lúc đó Giang Thiến bị đám người bao vây.

      ra , lúc đầu tất cả mọi thứ đều rất tốt. theo dòng người từ từ qua những dãy hàng quen thuộc. Trước mặt là đoạn đường tương đối vắng, quay đầu, quay đầu, phát bên đường đối diện có cửa hàng phong cách rất mới. Lúc suy nghĩ xem có nên vào hay , bên người xuất đám người.

      Giang Thiến bộ thường để ý đến người đường nhiều, hơn nữa mới vừa rồi lực chú ý của đều ở cửa hàng kia. Những người này có lẽ là xuất vào lúc đó.

      Giang Thiến phản xạ có điều kiện ôm lấy bụng mình bảo vệ, sau đó cẩn thận nghiêng người qua.

      Đột nhiên có người tới kéo lấy túi xách của , lực chú ý của Giang Thiến đặt hết vào Bảo Bảo trong bụng, cho nên người kia chẳng mất chút công sức nào giật lấy túi xách cầm .

      Chờ tới khi Giang Thiến phản ứng kịp, vội vàng hướng về phía người kia kêu lớn: "Sao bà lại giành túi xách của tôi?"

      "Cái gì mà tôi giành túi xách của ? Là đoạt vòng tay của tôi, vòng đeo tay. Trời ạ, sống nổi mất, nhìn trông cũng rất hiền lành xinh đẹp, tại sao có thể giành đồ của tôi?"

      Người này nhìn qua giống như nông thôn, cầm chiếc túi cứng rắn nhét vào trong ngực Giang Thiến, sau đó lên tiếng khóc lớn, bà ta cố ý la khóc ầm ĩ, vì vậy, rất nhanh thu hút nhiều người tới đây.

      Lập tức có người hiểu chuyện chụp được hình, sau đó rối rít gửi đến diễn đàn.

      Trong hình kia, vẻ mặt Giang Thiến hốt hoảng, nhìn chiếc vòng tay trong túi.

      "Mọi người hãy tới đây phân xử giùm tôi, tới đây phân xử giùm tôi."

      kia bắt lấy cổ áo của Giang Thiến
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      dunggg thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 216: Người phụ nữ độc ác (6)

      Editor: June_duahau

      Người kia bắt được cổ áo của Giang Thiến.

      Giang Thiến lập tức rớt mộng, cái vòng tay kia từ lúc nào nằm trong túi của rồi?

      muốn bình tĩnh mà nhớ lại chút, nhưng mà, những người này căn bản muốn cho cơ hội này.

      "Mọi người tới xem chút , trẻ tuổi như vậy nhưng ra là tên trộm, là kẻ trộm cắp."

      "Đúng vậy, có phải ỷ vào mình lớn bụng, nên nghĩ muốn làm gì làm ?"

      "Mà cái bụng đó cũng phải đồ giả chứ?"

      "Nhất định là thế, nhất định là giả, chúng ta thử vén lên xem chút bên trong bụng ta rốt cuộc là thứ gì?"

      Giọng xa lạ, những con người xa lạ, cứ thế vây quanh bên người Giang Thiến. chỉ cảm thấy bên tai mình vang lên từng thanh "Ong ong ong"

      Nhìn những bàn tay kia đưa về phía mình, lùi dần thân thể về phía sau.

      "...... được làm tổn thương đến Bảo Bảo của tôi."

      hối hận, hối hận vì để cho nhóm người vệ sĩ kia cùng , nếu như phải hành động theo cảm tính, làm sao lại xảy ra chuyện như thế này được chứ?

      Vòng người vây quanh càng ngày càng lớn, vòng ngoài rối rít hỏi vòng trong xem rốt cuộc thế nào?

      có ai nhìn thấy Giang Thiến, những gương mặt quen thuộc thường ngày cũng bị những vòng người phía trong chặn lại tầm mắt, cho đến khi truyền ra tới bên ngoài, chuyện biến thành trẻ trung xinh đẹp, giả bộ mang thai trộm chiếc vòng tay của chị dâu nông dân.

      "Đúng là làm bậy, tuổi còn trẻ mà chịu làm việc tốt thế hả."

      "Đúng vậy, đưa ta đến đồn công an!"

      "Đồn công an? Trước đó phải dạy dỗ cho ta trận tốt cái ."

      Người người phân phải trái vội kích động phẫn nộ.

      Ngày nay, người ta đối với ăn trộm đều căm thù sâu sắc, cứ ra ngoài, đoán chừng trong mười người có tám người từng bị ăn trộm hỏi thăm qua, vậy nên hễ cứ nhắc đến ăn trộm là hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Vì vậy, càng ngày càng có nhiều người hi vọng có thể chen được vào bên này, hy vọng có thể chen được vào đám đông kia sau đó hung hăng mà đạp cho tên ăn trộm ghe tởm kia cước.

      "Chớ lung tung, hình như là bạn của Giang tổng giám đốc phải?"

      Có người nhìn thấy mặt mũi của Giang Thiến, sau đó quay đầu với người phía sau.

      " nhìn lầm rồi hả? Bạn của Giang tổng giám đốc ăn trộm cái vòng tay của người khác sao? Hơn nữa mỗi lần ta ra ngoài phải trước sau đều có người bảo vệ sao, Giang tổng giám đốc sao có thể nhẫn tâm để cho ấy lẻ loi mình ở bên ngoài được."

      "Đúng vậy, đúng vậy, khẳng định phải là bạn của Giang tổng giám đốc đâu."

      Giang Thiến chỉ cảm thấy đầu mình chết ngất, vòng vây xung quanh càng ngày càng , khí tựa như càng ngày càng mỏng manh, khiến cho phải mở miệng mới có thể hô hấp nổi.

      "Vậy các người mau xem, định xử ta thế nào?"

      "Đánh ả, đánh ả."

      "Đem lột quần áo của ta ra, xem xem sau này ả còn dám ra ngoài lừa gạt người khác nữa ? Còn dám ra ngoài ăn trộm nữa ?"

      "Đúng, đúng, còn cố ý giả vờ mang thai nữa, loại người này là đáng hận nhất."

      Xung quanh vang lên tiếng phê phán, những ngón tay đung đưa chỉ chỉ ở trước mặt Giang Thiến, thậm chí còn đụng chạm đến bụng . Còn có người hung hăng khạc nhổ nước miếng lên người , tựa như chính là hung thủ ăn trộm vậy.

      "A.... ....!"

      Giang Thiến hét lên, muốn lui về sau nhưng căn bản còn đường để lui.

      " được đụng đến Bảo Bảo của tôi, được."

      lớn tiếng khóc thút thít, hai tay bưng kín bụng mình, muốn tìm thấy gương mặt quen thuộc của .

      "Tôi có ăn trộm vòng tay, phải tôi."

      có tiền, chỉ cần mở miệng, chỉ sợ muốn mua xe vòng tay cũng dư sức, tội gì phải trộm đồ của người khác chứ!

      Nhất định là có người cố ý hãm hại .

      "Đồ đàn bà xấu ca, trộm chính là trộm, lại vẫn còn dám láo."

      Người phụ nữ kia hung tơn mắng, hung hăng giơ tay tát Giang Thiến cái. Người xung quanh cũng sôi trào.

      "Đáng đánh, đối với ăn trộm cần phải như vậy."

      "Đúng vậy, để cho ta nhớ lâu chút, xem lần sau còn dám như vậy nữa ?"

      "Xã hội này nên nhân nhượng cho loại phụ nữ như vậy."

      "Người như thế đáng bị bẻ tay, xem lần sau còn dám làm thế nữa ."

      Đều là những người chỉ sợ thiên hạ loạn, bình thường có chuyện gì, lúc có chuyện phát sinh cũng muốn ngóng xem chút. Hôm nay lại có chuyện tốt như vậy, ai ai cũng muốn dính vào.

      Vì vậy, lại cái tát.......

      Người kia ràng là hết sức lực, bàn tay đánh Giang Thiến khiến cho thiếu chút nữa mất ý thức. hung hăng cắn môi mình, cố gắng để cho mình ngất .

      "Các người tại sao đánh tôi? Tại sao?"

      vươn tay, hung hăng muốn đầy người trước mắt ra. Chỉ là từ trước đến giờ vẫn luôn được người nhà bảo vệ rất kỹ, chưa từng trải qua đau khổ cùng uất ức như vậy. Từng ngón tay của đều trắng nõn mềm mại như ngọc. Mà mu bàn tay người kia đều ngăm đen, vai rộng thắt lưng thô, cứ như người đàn ông vậy.
      Last edited by a moderator: 8/1/16
      dunggg thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 217: Người phụ nữ độc ác (7)

      Editor: June_duahua

      Giang Thiến cùng người như vậy so sức lực, căn bản có bất kỳ phần thắng nào.

      Cuối cùng đầu óc Giang Thiến cũng tỉnh táo lại, tay của giơ được nửa vội vàng rụt lại, sau đó nghĩ nên gọi điện thoại cho Giang Triết.


      Chỉ là, người kia ràng là muốn gây khó dễ cho , điện thoại vừa mới lấy ra , liền bị người phụ nữ kia đoạt lại, hung hăng dẫm đạp ở dưới chân.


      " còn dám tìm người tới giúp tay sao? là ghê tởm. Hôm nay nếu tôi giáo huấn trận, xả giận cho những người kia, tôi mang họ Ngô."


      Người kia xong, liền xắn ống tay áo của mình lên, chuẩn bị giơ tay muốn đánh người.

      Hai bên má Giang Thiến đều ửng hồng, in dấu bàn tay, khóe miệng còn rỉ máu tươi.


      Bốn phía có người quen biết, giờ phút này coi như mình có trăm cái miệng cũng lại được. Nếu như phải vì Bảo Bảo trong bụng, nhất định liều mạng với những người này. Nhưng mà, tại có bị thương cũng thể để cho Bảo Bảo của có chuyện gì được.


      thể để cho những người đó đụng đến bụng mình được.

      bắt lấy cánh tay hướng về phía mình cắn phát.


      Giang Thiến lúc này cũng hoàn toàn liều mạng, nếu như có người báo tin, nhóm người vệ sĩ kia căn bản biết mà tới. Còn bên cạnh lúc này, ai quen biết, muốn báo tin đơn giản giống như nằm mơ. Vì vậy, phát này cắn xuống cũng có chút mạnh, còn ngửi thấy mùi tanh.


      Giang Thiến cảm thấy trong bụng trào trận buồn nôn, vội vàng quay đầu , cố gắng nhìn xuống cảm giác nôn mửa.

      Người phụ nữ kia gào lên giống như heo bị giết, bỗng ta vọt tới.


      "Đồ hèn hạ này, cái đồ ghê tởm này, cái đồ biết xấu hổ, trộm đồ của người khác còn dám tới cắn tôi." Vì vậy, thân thể cao lớn cứ thế vọt tới trước mặt , bên cạnh còn chỗ để núp.


      Cuối cùng, vì mỗi ngày dạo đường dành cho người bộ nên vẫn có cái tốt, thân thủ Giang Thiến cũng linh hoạt hơn, đuôi mắt bắt được người bên cạnh, dùng sức kéo người đó xuống, sau đó núp sau lưng họ.


      Người phụ nữ cao lớn kia kịp hãm kịp chân, đầu ngã nhào tới.


      Cái người vô tình trở thành bia đỡ đạn kia cũng ngờ đến, vì thế, hai người liền nhào tới mặt đất. Vốn là đám người vây quanh chỗ có khe hở, lúc này tựa như quân bài Domino, liên hoàn ngã xuống.


      Giang Triết chạy như điên đường, tốc độ xe biết là bao nhiêu. Dọc đường biết vượt bao nhiêu đèn đỏ.


      Thời điểm vừa ngồi lên xe, nghĩ, lần này bất luận như thế nào cũng phải thuyết phục Thiến Nhi bắt đầu từ ngày mai được dạo phố nữa, muốn, Thiến Nhi phải nghe lời , bởi vì chỉ cần ở đâu, vĩnh viễn cũng thể yên tâm.


      Chỉ cần nghĩ tới mang cái bụng bầu lớn, chen chúc trong dòng người đông đúc kia, tim của muốn rớt ra ngoài rồi.

      thậm chí hận thể làm thịt đám người vệ sĩ kia, mỗi ngày đều ngàn dặn vạn dò biết chán, kết quả cái gì cũng đều vô ích.


      Càng về sau, trong đầu còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ biết
      hung hăng đạp cần ga, hoặc là hung hãn phanh xe lại để tránh những người qua đường.

      Khuôn mặt trở nên vặn vẹo, khớp xương ân thầm dùng sức trở nên trắng bệch.


      Đoạn đường này qua như bão táp, tựa như tốn mất bao nhiêu thời gian, nhưng mà, lại cảm thấy trôi qua cả thế kỷ vậy, rất dài.... ...
      Liếc mắt cái liền nhìn thấy chiếc xe đưa đón Thiến Nhi, đó là do chính lựa chọn, còn chút khoa trương trong tất cả xe, chiếc xe chọn là cái tốt nhất.


      Biển số xe là chọn, biển số những chiếc xe của họ đều giống nhau, cùng dãy số, đó là ngày sinh của Giang Thiến, chỉ khác nhau ở chữ cái đầu.


      Giờ phút này, chiếc xe đỗ ở phía kia, dưới ánh mặt trời lại phát ra tia sáng chói chang như vậy.


      Giang Triết hung hăng đạp thắng xe, thậm chí, xe còn chưa dừng hẳn vội vã mở cửa chạy tới. biết có người theo sau , tự nhiên có người thay làm những chuyện vụn vặt này.


      đường đuổi theo, cũng nhìn thấy tên vệ sĩ nào, càng nhìn thấy Thiến Nhi. Xa xa nhìn thấy phía trước có đám người vây quanh, rất đông người. Mà mỗi người đều rất kích động, huơ tay múa chân gì đó.

      Giang Triết chỉ cảm thấy trái tim mình 'lộp bộp' rơi xuống, chẳng lẽ là Giang Thiến té xỉu?

      đâu, ?


      Trong khi thầm an ủi chính mình, hoàn toàn phát ra mặt mình gần như tái xanh. vừa xông tới, đúng lúc nghe thấy người bên cạnh , người trẻ tuổi bây giờ rất tệ, còn trẻ như vậy ăn trộm.


      Nghe được lời như vậy, khóe miệng Giang Triết khỏi dâng lên nụ cười giễu. phải có câu 'Quan tâm quá bị loạn' hay sao? chừng Thiến Nhi của căn bẳn xảy ra chuyện gì cả.
      Last edited: 8/1/16
      dunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :