1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 208: Giang mỗ ghen! (1)

      Editor: June_duahau

      Lại , Lý Thanh hàng sau khi hoàn thành nhiệm vụ từ nước ngoài trở về, nghĩ tới toàn bộ mọi chuyện thay đổi .

      ta vốn muốn mượn chuyện tiếp nhận sản nghiệp của gia đình, sau đó cùng Giang Thiến bắt đầu cuộc sống mới. Bởi vì trước khi suy tính lúc trở về trở thành Lý Thanh hàng hoàn toàn mới, vì vậy, ta thậm chí còn chào tạm biệt Giang Thiến trước khi , chỉ thông qua Lý Thanh Yểu tiếng.


      Lúc ta trở về, cũng chính là lúc Giang Triết xuất .


      Chân bị thương cần phải chăm chỉ tập luyện mới mau hồi phục, vì vậy, mỗi ngày lại trong bệnh viện canh giờ, trong canh giờ đó dĩ nhiên Giang Thiến cũng cùng phụng bồi .


      Vốn Giang Triết thương xót Giang Thiến mang thai, cũng cần theo, nhưng Giang Thiến lại muốn, mỗi ngày nhìn Giang Triết mồ hôi đầm đìa lại đau lòng dứt.


      Lúc Lý Thanh Hàng gọi điện thoại tới chính là lúc Giang Thiến bồi Giang Triết vận động hồi phục chức năng.


      Thời điểm nhìn thấy màn hình điện thoại nhấp nháy ba chữ 'Lý Thanh Hàng', Giang Thiến liền lén nhìn sang Giang Triết cái.


      Mặc dù có làm chuyện gì sai trái, nhưng bộ dạng kia lại giống như bị chồng bắt gian tại trận.


      "Có chuyện gì sao?"

      Lý Thanh Hàng thất vọng nặng nề, dù sao cũng đoạn thời gian bên nhau. " về nước."

      "A."

      A? Chỉ như vậy? Giọng thản nhiên gơn sóng như thế!

      Tâm dần dần chìm xuống, nhưng vẫn cam lòng.

      "Có thể ra ngoài uống ly trà , chỉ như bạn bè gặp gỡ chuyện chút thôi!"


      Khóe miệng kéo lên nụ cười mỉa mai, Lý Thanh Hàng à Lý Thanh Hàng, từ lúc nào mày trở nên hèn mọn đến mức này.


      Giang Thiến quay đầu nhìn Giang Triết, thấy ràng lỗ tai dựng đứng lên, vẫn còn muốn giả bộ sao cả, trong đầu khỏi nổi ý niệm khác.


      "Được, ở đâu?" Lý Thanh Hàng ngạc nhiên, ta vốn tưởng Giang Thiến cự tuyệt mình, chỉ ôm chút hi vọng xa vời, nghĩ tới Giang Thiến đồng ý.


      "Starbucks!"


      Sợ Giang Thiến đổi ý, Lý Thanh Hàng nhanh chóng ra địa điểm gặp, sau đó lại vội vàng : " ở đó chờ em, gặp về." xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.


      "!" Giang Thiến quay đầu nhìn người nào đó bên cạnh cười.

      Giang Thiến hơi nhiếu mày cái, sau đó nhanh chóng khôi phục lại bình thường, ánh mắt vẫn dừng lại tập tài liệu.

      "!" Giang Thiến tiếp tục làm nũng.


      "Em muốn cái gì?" Giang Triết hơi xoa xoa chân mày cái, quay đầu, nhìn Giang Thiến, khóe miệng khẽ giơ lên.

      "Muốn gặp người bạn!"

      "Bạn gì?"

      Mới vừa rồi nghe thấy trong điện thoại hình như là giọng của đàn ông. Thiến Nhi quen biết nhiều người, đếm qua đếm lại cũng chỉ có vài người, mà đàn ông lịa càng ít. Nghĩ như vậy, nhanh chóng đoán ra được người đàn ông mà Giang Thiến muốn gặp là ai. Lý Thanh Hàng?


      phải ta còn ai vào đây nữa.


      "Chính là người bạn, rất nhanh trở về, chỉ tùy tiện vài câu thôi." Mặc dù đối với Lý Thanh Hàng có ý gì khác, nhưng dù gì ban đầu cũng từng chơi đùa với nhau.


      Ánh mắt Giang Triết quét vòng khuôn mặt Giang Thiến, sau đó ngón tay khẽ đẩy cằm Giang Thiến lên, vô cùng dịu dàng : "Vợ, bạn bè gì mà thể cho biết, hả?"

      Dĩ nhiên là thể , nếu ra, còn đồng ý cho nữa sao?

      Đương nhiên là thể đem lời này cho Giang Triết nghe, vì vậy, hai tay khẽ lay lay cánh tay Giang Triết.

      Ngẩng đầu lên, nhìn Giang Triết, giọng vô cùng ngây thơ.


      "Ông xa, nhiều ngày như vậy, em cũng chưa có hôm nào được ra ngoài, coi như hôm nay em ra ngoài hóng mát mà."

      tiếng ông xã này của Giang Thiến khiến cho Giang Triết cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, sau khi cầu hôn , mặc dù luôn gọi là vợ, là bà xã, nhưng mà số lần Giang Thiến gọi là ông xã ít lại càng ít, cho nên, ý định muốn tra người đàn ông kia là ai của Giang Triết bay mất còn mảnh.


      Vươn tay vút ve mái tóc Giang Thiến. "Được rồi, vừa đúng lúc có việc tới công ty, đưa em ."


      "Nhìn bộ dáng thế này, cần phải tới công ty có được ? Có tài liệu gì cứ bảo Lâm Mẫn mang đến là được. Nếu em cũng yên lòng đấy? Ra ngoài gặp bạn bè cũng vui vẻ nữa."


      Đầu tựa vào cánh tay Giang Triết, nhàng .


      Trái tim Giang tổng giám đốc đáng thương lại lần nữa hóa mềm, khẽ gật đầu.


      chuyện, xe lái tới biệt thự, Giang Thiến sau khi đỡ Giang Triết xuống xe vào phòng khách rồi mới tới chỗ hẹn.di@en*dyan


      Giang Triết nhìn theo bóng lưng . Mang thai ba tháng, lúc nào cũng vui vẻ, phản ứng mang thai gì Giang Thiến cũng có. Mỗi ngày đều sôi nổi, ngược lại lúc nào cũng khẩn trương, chỉ sợ có gì may xảy ra.

      Nghĩ tới đây, ánh mắt khỏi nhu hòa, ngồi xuống ghế salon tiếp tục xem tài liệu.
      Last edited: 23/11/15

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,950
      Chương 209: Giang mỗ ghen! (2)

      Editor: June_duahau

      Lúc Giang Thiến đến Starbucks, Lý Thanh Hàng đợi ở đấy.

      Dù xung quanh có ít ánh mắt ngoái đầu sang nhìn, nhưng mà người đàn ông 'mi thanh mục tú' kia ngoại trừ của mình ra, hề cho những người xung quanh chút sắc mặt dư thừa nào, ánh mắt lấp lánh vẫn gắn chặt lên cửa ra vào.


      Vừa nhìn thấy Giang Thiến vào, ánh mắt lập tức sáng lên, nhanh chóng bật dậy.


      mím chặt môi, nhưng khóe miệng lại khẽ giương lên bán đứng nội tâm lúc này.


      Giang Thiến hiển nhiên cũng nhìn thấy , bước chân về phía đó.


      " chịu trở về rồi? Sao lại gầy như vậy?"


      Lý Thanh Hàng nho nhã cười tiếng, sau đó kéo ghế ngồi ra cho Giang Thiến.


      ra , sớm muốn trở lại, nhưng nhiệm vụ cha giao cho quả có rất nhiều hạn chế.


      Rất nhiều lần, muốn len lén chạy về gặp , muốn nhìn chút.


      Nhưng cuối cùng phải đè nén lại bản thân vô số lần, tự với mình rằng chỉ có trở nên ưu tú mới có thể xứng đứng bên cạnh bé này.


      Đáng tiếc, chính lại chậm bước.


      Ánh mắt lưu luyến tham lam dừng ở người , nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh của đeo chiếc nhẫn xinh đẹp, ánh mắt ảm đạm rất nhiều.


      Quả đến muộn, nếu như..... nếu như tới sớm chút, tất cả mọi chuyện phát sinh thay đổi như ngày hôm nay.

      "Cà phê?"

      Giang Thiến mỉm cười, lắc đầu. giờ trong bụng có đứa bé, sao có thể tiếp tục uống cà phê được?

      "Trà sữa ."

      Lý Thanh Hàng khẽ gật đầu, đè xuống khổ sở trong tim, giơ tay gọi phục vụ.

      Lý Thanh Yểu Giang Thiến mang thai, đúng là vậy.

      Rũ mắt xuống, che giấu tình cảm mãnh liệt trong lòng, tất cả hóa thành mấy chữ nhàn nhạt: " tại em thế nào? Có khỏe ?" Nhớ lại đoạn thời gian trước đó, ngày nào cũng buồn bã, hao tổn tinh thần. Mỗi lần như thế cũng biết nên làm cái gì, chỉ mang theo dạo xung quanh.


      Chẳng qua vốn rất bận rộn, hồ sơ vụ án cơ hồ là chất đống thành núi, cho nên rất nhiều buổi tối, sau khi đưa về đến nhà, đều phải thức đêm chiến đấu, thậm chí làm việc đến rạng sáng.


      Nhưng mà, chưa từng hối hận, mỗi lần mệt mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại ra nụ cười dịu dàng của , mặc dù nụ cười kia tới đáy mắt, dù vậy cũng mãn nguyện rồi.


      "Cũng tệ lắm."


      Dù chỉ nhàn nhạt vài chữ, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là hạnh phúc vui vẻ, nghĩ tới người đàn ông ở nhà kia, trong lòng liền mềm mại.


      Nụ cười tràn đầy hạnh phúc như vậy, chói lọi như vậy, lập tức làm bỏng mắt Lý Thanh Hàng, khiến cho dám ngẩng đầu lên nhìn .


      Bốn phía đều vang lên tiếng nhạc du dương, nhưng giữa hai người lại yên tĩnh đến đáng sợ, may là lúc này phục vụ lại mang đồ uống lên cho cả hai.


      Giang Thiến khẽ nhấp ngụm trà sữa, vừa mở miệng, điện thoại di động lại vang lên.


      Ánh mắt nhìn Lý Thanh Hàng hàm ý xin lỗi, sau đó lấy điện thoại di động ra, màn hình ràng số của Giang Triết gọi đến.

      "Sao vậy?"


      " cho phép ăn đồ linh tinh." Vừa mở miệng chính là giọng điệu bá đạo, sau đó thính tai nghe được tiếng nhạc truyền tới từ bên kia điện thoại, chân mày khỏi nhíu lên.


      "Biết rồi." Giang Thiến dịu dàng .


      "Còn có......còn có....." Suy nghĩ hồi lâu nhưng biết phải như thế nào.


      Vốn tưởng mình có thể bình tĩnh, yên tâm mà lật xem tài liệu tốt, nhưng đó đều ra khuôn mặt tươi cười của Giang Thiến.


      ràng ngoài cửa sổ tràn đầy ánh nắng tươi sáng, mà tâm tình lại hỏng bét cực độ.


      Ngõn tay dừng lại lâu màn hình điện thoại, rốt cuộc cũng nhấn xuống nút gọi .di@en*dyan


      Giang Thiến cũng gì, chỉ lẳng lặng chờ Giang Triết tiếp.

      "Nhanh trở về sớm chút."

      "Được."

      " cho uống cà phê."

      " mới vừa rồi, hơn nữa lúc em , cũng rất nhiều lần rồi."


      " sợ em quên." Giang Thiến vuốt vuốt trán cái, nhìn người ngồi đối diện, rốt cuộc bất đắc dĩ : "Em biết rồi, em về sớm, như vậy được chưa?"


      Lại , kể từ lúc hai người có thể chân chân chính chính ở bên cạnh nhau, ban ngày gần như chưa từng tách nhau ra.


      Lý Thanh Hàng quay đầu, hận thể che lỗ tai của mình lại, ở đây nghe ôn nhu dịu dàng chuyện với người kia, trái tim khỏi chua xót.

      Bỏ điện thoại xuống, Giang Thiến nhìn Lý Thanh Hàng cười xin lỗi tiếng.


      "Còn sao? Vẫn ổn chứ?" Giọng bình thản như vậy, giống như những bạn bè bình thường, tùy tiện hỏi chút mà thôi.

      Lý Thanh Hàng khỏi cười khổ sở tiếng.


      "Vẫn vậy."


      Những thứ nóng lòng muốn cùng chia vui vẻ ngọt ngào còn có cả những khó khăn, hết thảy đều bị ép xuống. rồi như thế nào đây?


      " tại có dự định gì ?" Hình như nghe Lý Thanh Yểu , tiếp quản sản nghiệp của gia tộc.


      "Muốn nghỉ ngơi thời gian."


      Kìm nén bản thân mình ở nước ngoài, làm việc quản ngày đêm, chỉ muốn có được , trở về lại phát mình chậm bước, sản nghiệp của gia tộc đối với chỉ còn lại hai chữ trách nhiệm cùng nghĩa vụ.
      Last edited by a moderator: 23/11/15
      dunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 210: Giang mỗ ghen! (3)

      Editor: June_duahau

      "!" Bên tai đột nhiên truyền đến giọng của Lý Thanh Yểu.

      Giang Thiến ngẩng đầu lên, đứng bên cạnh ấy là người 'ngọc thụ lâm phong', cố tình người đàn ông đó lại là người mà quen biết, thế giới này là kỳ diệu, dạo vòng lại gặp được người quen.

      ", trở về rồi? thiên vị nha, trở về cũng đến gặp em." Lý Thanh Yểu giọng oán trách.

      Lý Thanh Hàng chỉ khẽ cười, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh em mình.

      " định giới thiệu cho biết chút sao?" dễ dàng chuyển dời đề tài của em .

      Quả nhiên, thấy lập tức đỏ mặt.

      ", đây là Giang Phấn. Giang Phấn, đấy là trai chúng ta."

      Giang Thiến "Xì" tiếng cười lên, " trai chúng ta?"

      Lý Thanh Yểu cũng phản ứng được mình nhầm, mặt lập tức đỏ bừng lên.

      Tính khí Giang Phấn cũng rất tốt chỉ khẽ cười, vươn tay về phía Lý Thanh Hàng, rất biết nghe lời: ", xin chào!"


      Bình thường quan hệ giữa Giang Thiến và Giang Phấn cũng phải quá thân, chỉ những lúc nhà họ Giang có chuyện quan trọng mới gặp mặt nhau, hôm nay đụng phải, thực ra cũng dễ chuyện, cho nên, ở trong lòng thầm đánh giá cao ta.


      Giang Thiến vỗn nghĩ ngồi với Lý Thanh Hàng lát rồi trở về chăm sóc Giang Triết, nhưng lại gặp Lý Thanh Yểu và Giang Phấn ở đây, muốn cũng phải dễ.


      Lý Thanh Yểu mọi người khó có cơ hội được gặp nhau, Lý Thanh Hàng chỉ mong Giang Thiến đừng về vội, lại thấy Giang Phấn cũng thực vui vẻ, vì vậy, chữ 'về' treo bên khóe miệng Giang Thiến chạy vòng, cuối cùng chỉ có thể nuốt trở về.


      Liền gọi phục vụ tới, bốn người lại đổi chỗ ngồi lần nữa, sau đó gọi thức ăn lên.


      Lúc này, thời gian trôi qua hơn nửa giờ, Giang Thiến lén lút nhìn đồng hồ, trong lòng thầm tính toán, tình huống bây giờ, biết đến lúc nào mới xong được. suy nghĩ xem nên với Giang Triết tiếng như thế nào, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của Lý Thanh Hàng.


      "Muốn gọi điện cho ta sao?"


      Giang Thiến còn chưa gật đầu, Lý Thanh Yểu mở miệng: "Giang Triết ở bên đó đám người vây quanh, cậu thỉnh thoảng ra ngoài gặp gỡ trò chuyện cùng bọn mình chút làm sao?"


      Khóe miệng Giang Phấn cũng nở nụ cười hài hước, đầu Giang Thiến nóng lên, liền để điện thoại xuống.


      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chờ tới lúc Lý Thanh Yểu thả người, cách thời gian Giang Thiến ra ngoài mấy tiếng đồng hồ.


      Lúc vào phòng rửa tay, Giang Thiến nhân cơ hội gọi điện cho Giang Triết.


      Cái kẻ biệt khuất hết sức kìm nén mình kia vừa nhìn thấy số gọi đến, kích động trong lòng lập tức được thổi phồng lên, nhưng cái mặt lại lập tức lạnh xuống.di@en*dyan


      Tại sao lại gọi điện cho , đó phải lên tại vẫn chưa thể về nhà được hay sao? Vì vậy, hung hăng ném điện thoại trong tay xuống đất, rảnh để ý đến nó.


      Bên này, Giang Thiến nghe thấy tiếng 'tút tút' trong điện thoại, liền buồn bực yên, muốn nghĩ nhiều, trong lòng lại thấy phiền não.


      Điện thoại của Giang Triết trước giờ đều rời khỏi người, cú điện thoại này có người bắt máy, chứng tỏ chịu nhận điện thoại của .

      Thở dài sâu, bất đắc dĩ xoay người, trở lại bàn ăn.

      *

      Là Giang Phấn đưa trở về, sợ lỡ như để cho Giang Triết thấy người đưa về là Lý Thanh Hàng, đoán chừng nổi điên lên mất.di@en*dyan


      phải thấy vẻ mặt bi thương của Lý Thanh Hàng, nhưng cũng biết, nếu bản thân thể cùng Lý Thanh Hàng có bất kỳ loại tình cảm gì, bằng nên cắt đứt hoàn toàn, để cho có thể hiểu được tâm ý của mình.


      Xe chậm rãi chạy đến cổng biệt thự, trong lòng Giang Thiến thấp thỏm yên.


      Vội vàng xuống xe, thậm chí còn chưa kịp chào tạm biệt với Giang Phấn, chạy vọt vào nhà, dĩ nhiên nhìn thấy sống lưng cứng ngắc của người đàn ông đứng ban công tầng hai.


      Giang Thiến đứng ở đó chờ rất lâu, đây quả thực là hành hạ khổ sở, huống chi chỉ có chân tiện.


      Nghe được tiếng xe, nheo mắt lại, lúc nhìn thấy biển số xe quen thuộc, hơi sửng sốt chút, sau đó trở lại phòng.


      Đúng lúc Giang Thiến đầy cửa vào.


      "!" nàng quấn lấy, sờ sờ khuôn mặt đen như đít nồi của Giang Triết, lại phát mặt rất lạnh.

      "Em đâu?"

      Giang Thiến sờ soạng mặt mình chút, hình như so với mặt còn lạnh hơn.

      Giang Triết hừ mũi hả giận, quay đầu, ngồi xuống.

      "Đừng tức giận, phải em trở về rồi sao?"

      Giang Thiến ngoan ngoãn , dáng vẻ nhu thuận giống như vợ đáng thương.


      "Ý em là em còn chưa muốn trở về?" Lần này, Giang Triết ngay cả mắt cũng lạnh xuống.


      " phải, ý em phải vậy!" Ở trước mặt người đàn ông này, quả nhiên phải ăn cẩn thận.


      "Vừa lúc muốn trở về lại gặp được Lý Thanh Yểu và bạn trai cậu ấy." Giang Thiến tiếp tục giải thích.

      "Em là bà mai sao?"
      Last edited: 10/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 211: ngại để em thử xem thế nào đâu!

      Editor: June_duahau

      "Em là bà mai sao?" Giang Triết khỏi châm chọc.

      nên so đo với , cần tính toán với .... ....

      Giang Thiến thầm tự nhủ trong lòng mình hết lần này đến lần khác nên tính toán với .

      " ăn cơm chưa?"

      " cần em lo!" Bạn Giang mỗ nào đó thở hổn hển leo lên giường nằm.

      " buồn ngủ sao?" Giang Thiến có chút ngoài ý muốn, đây là phòng của mà, phải định tối nay ngủ lại đây chứ?

      Cũng kỳ quái quá , từ lúc nào lại chịu ngủ ở trong phòng của chính mình như vậy rồi hả?

      Giang Thiến lặng lẽ tới, chẳng qua là còn chưa đưa tay ra, Giang Triết liền đem quần áo của mình kéo hết ra, sau đó nằm thẳng chân giường.

      Giang Thiến bất đắc dĩ cười, lắc lắc đầu.

      Nhưng mà, như thế cũng tốt. Mấy ngày trước, mỗi đêm ngủ Giang Triết đều an phận, cả người cứ dán chặt lấy , ngay cả thở cũng cho thở.

      Nếu chỉ có như vậy , hết lần này đến lần khác tay của ngừng 'du ngoạn' người , làm cho có đêm nào ngủ ngon.

      Giang Thiến xoay người, định ra ngoài.

      "Em đâu?" Sau lưng vang lên thanh lạnh lẽo.

      Giang Thiến dừng bước, tồi, còn chịu chuyện với , chứng tỏ bớt giận rồi, chỉ sợ đến câu cũng với , vậy phiền phức lớn rồi.

      "Ngủ mà!"

      " ngủ ở đây, em định đâu ngủ?"

      Sau lưng, giọng của người nào đó càng ngày càng thân thiện, thâm chí Giang Thiến hoài nghi có thể nào tới đẩy ngã xuống giường ngay bây giờ .

      "Nhưng đây là phòng của mà!"

      "Phòng sao?" Bạn Giang mỗ tỉnh táo hỏi vặn lại.

      "Giang Thiến, trí nhớ của em kém vậy, cũng biết là em quên chuyện đó rồi. Còn mau qua đây, chẳng lẽ muốn qua đó ôm em lên sao?"

      Giọng của mang đặc mũi, nghe lại càng thêm gợi cảm, quyến rũ.

      Giang Thiến hơi sững sờ, hiểu chuyện là chuyện gì, chẳng qua còn chưa chờ nhớ ra, giùng giằng đứng lên, sau đó dùng sức chặn ngang người Giang Thiến, ôm lên giường.

      "Chân còn bị thương, vẫn còn sức lực lớn như vậy!" Giang Thiến giọng thầm.

      " ngại để cho em thử chút xem khí lực của lớn thế nào đâu, cũng ngại dùng cách thức kia để chứng minh!"

      Giang Triết cười xấu xa tiếng, đem Giang Thiến đặt ở người mình, tức giận ban nãy biến mất còn mống.

      dám dùng lực lớn, dù sao trong bụng Thiến Nhi còn có bảo bối của .

      Giang Thiến vội vàng bảo vệ bụng mình.

      "Giang Triết, đừng nháo!"

      Nhận thấy giọng của Giang Thiến mang theo chút tức giận, khóe miệng Giang Triết hơi giơ lên, đứng dậy, ôm Giang Thiến đến bên cái gối đầu.

      "Tại sao ngủ ở đâu nhất định em phải ngủ ở đó?" Giang Thiến ủy khuất .

      Tại sao phải ở cùng ? ràng phòng này là của .

      Giang Triết ngược lại tức giận, chỉ là, hai tay nhàng vuốt ve mái tóc Giang Thiến.

      "Em , sau này mỗi tối đều ngủ cùng , hơn nữa còn muốn để cho em biết khí lực của rốt cuộc lớn đến mức nào!"

      Giang Triết ghé vào tai Giang Thiến giọng .

      " muốn làm gì? bác sĩ ba tháng đầu tiên, hai người thể ngủ chung chỗ!"

      Giang Triết nhìn Giang Thiến, bàn tay chậm rãi dời xuống, sau đó vuốt ve gương mặt .

      "Cái đầu của em nghĩ gì vậy?" Ánh mắt Giang Triết tràn đầy trêu trọc, ý kia chính là, Thiến Nhi! tư tưởng của em thuần khiết.

      "Thiến Nhi, muốn cho em thử chút khí lực của xem như thế nào, chỉ là muốn cùng em xoay cổ tay thôi."

      Đầu Giang Thiến đầy vạch đen.

      Xoay cổ tay?

      phải chứ, nửa đêm nửa hôm, lại bảo cùng xoay cổ tay.

      "Đúng vậy, chính là nó, thế em cho là gì?" Tròng mắt đen nhánh của áp sát vào mặt .

      "Nhưng mà, nếu như em có cầu khác có thể cho biết, tận lực thỏa mãn cầu của em, để cho em được thoải mái."

      ", có, em cầu gì cả!"

      "A! vậy nhất định là có!" Giang Triết dẫn dắt từng bước.

      "Vậy em nghe chút, muốn làm thế nào để thỏa mãn em?"

      "Giang Triết!" Giang Thiến tức giận, quyết định quay lưng lại, để ý đến nữa.

      Chỉ là, sức lực của sao có thể chống đỡ được sức mạnh của Giang Triết.

      Vì vậy, buổi tối hôm đó, Giang Thiến bị cưỡng chế cảm nhận khí lực mạnh mẽ của Giang Triết rốt cuộc lớn thế nào? Còn có những địa phương nào lớn.

      quả được làm được, nếu bác sĩ thể, kiên quyết như thế. Chỉ là.......

      Sau đó, bàn tay Giang Thiến đau mỏi đến gãy rời.

      Cho nên, sáng ngày hôm sau, khi bạn học Giang Triết khiêm tốn hỏi Giang Thiến 'rốt cuộc khi lực của thế nào?' Giang Thiến chỉ muốn khóc, ngừng gật đầu.

      "A...Em cũng thừa nhận khí lực của lớn, nếu để tới lần nữa được ?"

      Vì vậy, Giang Thiến đáng thương lại lần nữa bị ép buộc cảm nhận khí lực của Giang tiên sinh rốt cuộc như thế nào.

      Lần này, hai tay của nhúc nhích được nữa, chỉ nằm giường nhắm chặt mắt.

      Khóe miệng Giang Triết kéo lên, xuống giường ôm Giang Thiến vào phòng tắm, cần thận tắm rửa cho .
      Last edited: 10/12/15
      dunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 212: Người phụ nữa độc ác (1)

      Editor: June_duahau

      Thời điểm vết thương ở chân của Giang Triết gần khôi phục bụng Giang Thiến cũng lớn hơn.

      Giang Triết càng dám tới Minh Đế làm việc, nhìn Giang Thiến khe khẽ lại lại trước mặt mình, khẩn trương vô cùng, mỗi ngày đều canh chừng cần thẩn, chỉ sợ cẩn thận bị trượt chân.


      Năm tháng sau, Giang Thiến bắt đầu thèm ăn các đồ ăn vặt. Đặc biệt đối với những thứ có mùi thơm xông vào mũi gì đó, càng có năng lực kháng cự.


      Giang Triết dám để cho Giang Thiến ra ngoài ăn, vì vậy liền phân phó quản gì, tìm những thứ đồ ăn vặt ở đầu đường, mỗi ngày mời đầu bếp đến nhà làm cho .


      Nhưng mà, Giang Thiến ăn là ăn hương ăn hoa, bắt đối mặt với bàn nhiều đồ ăn như thế này, sao có thể ăn hết được?


      Liên tục mấy lần sau đó đều như vậy, liền kháng nghị, nhất định phải ra ngoài dạo chơi vui vẻ phen.


      Lại , rất lâu rồi dạo phố.

      Dĩ nhiên là Giang Triết yên lòng để ra ngoài, hận thể mua cả con đường đó, để cho mình có thể vui vẻ dạo quanh.


      Giang Thiến vừa nghe thấy như vậy, liếc mắt nhìn cái, vì vậy, lời còn chưa kịp nuốt xuống, vừa ra khỏi miệng liền biến thành, "........Tại sao lại chứ? Thuận tiện cho bảo bảo của chúng ta được mở mang tầm mắt."


      Vì thế, Giang Triết liền dẫn Giang Thiến dạo phố. Giang Thiến khẽ nhíu mày cái, dạo phố dạo phố thôi, có cần thiết phải biến thành phiền phức như vậy ?

      Trước mặt có hai người trước mở đường, phía sau bốn người cản ở phía sau.


      Cố tình là sáu người kia toàn thân đều là máu đen, bộ dáng y như mấy đại ca xã hội đen vậy, cung kính theo phía sau lưng Giang Thiến, có bao nhiêu khó chịu liền có bấy nhiêu khó chịu.


      Bất quá, so với được ra ngoài như vậy có thể miễn cưỡng chấp nhận được, Giang Thiến nhìn người bên cạnh chút, ràng là khẩn trương quá mức rồi, chỉ còn biết lắc đầu thở dài.

      Vẫn là con đường dành cho người bộ lần trước, chỗ này từng là nơi Giang Triết bị phát chuyện tốt của mình.


      Chỉ cần nghĩ đến những thứ này, trong lòng Giang Thiến liền cảm thấy thoải mái, chỉ là, bàn tay bé của bị người bên cạnh nắm chặt, người kia còn khẩn trương nhìn , bộ dạng chuẩn bị giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đỡ ngã từ dưới đất lên.


      Nhịn, nhịn, nhìn mặt mũi thế này, tạm thời tha cho !

      Phía trước, mùi thơm biết từ đâu xông vào mũi từng cơn, từng cơn; Giang Thiến sớm bước theo mùi hương kia rồi.

      Chính là hạt dẻ rang đường, Giang Thiến trước đây vẫn luôn thích thứ này.
      chờ mua, sớm có người mua xong cho đem tới cho rồi.

      Túi hạt dẻ kia cũng tới được tay đường đến với bị Giang Triết cướp mất.

      chờ mua, sớm có người mua xong cho đem tới cho rồi.

      Túi hạt dẻ kia cũng tới được tay đường đến với bị Giang Triết cướp mất.


      Hạt dẻ này vừa mới ra lò, bóc vỏ ra mùi thơm xông vào mũi, người nào đó đứng bên cạnh thể đợi được sớm bu lại.


      Giang Triết chưa bao giờ ăn thứ này, kiên nhẫn bóc từng hạt, nếu như phải bởi vì người bên cạnh thích ăn, căn bản bao giờ mua.


      Vì vậy, hai người vừa về phía trước vừa hưởng thụ hạt dẻ thơm ngon, bóc, ăn.

      Giang Thiến ăn cực nhanh, bình thường Giang Triết còn chưa bóc xong hạt người bên cạnh chìa tay về phía .

      Giang Triết vô cùng cẩn thận để 'thịt' hạt dẻ lên tay , bàn tay trắng nõn như lớp vỏ hành tây, bên viên hạt dẻ vàng rực lại là hình ảnh tuyệt đẹp hiếm có.

      Bên ngoài hiển nhiên có người nhận ra Giang Triết, nhìn động tác của hai người bọn họ vui vẻ, tự nhiên, tình nồng ý mật như vậy, đem tơi bao ánh mắt thèm thuồng.

      Đương nhiên, cũng ai phát ra, giờ khắc này, bên trong cửa tiệm sát bên đường dành cho người bộ, có người dùng ánh mắt độc ác quan sát tất cả.

      Sau khi rời khỏi Giang Triết, trong đầu cả ngày lẫn đêm đều là hình bóng .


      ra , Giang Triết đối với cũng tốt, có lúc, thậm chí còn chịu đựng được. nghĩ, nếu như lúc trước phải công ty của ký hợp đồng hợp tác, đoán chừng cũng để cho vào phòng làm việc của mình.


      Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, cứ oán hối người đàn ông như vậy.


      đến còn lòng tự tôn, đến thấp hèn như cát bụi.

      Mấy tháng trước, cũng tại nơi này, Giang Triết tuyên bố tin tức kết hôn của , mấy ngày sau đó, về đến nhà đều vui mừng đến ngủ được, nghĩ tới chỉ mấy ngày nữa thôi, rốt cuộc có thể ôm người đàn ông mình cùng nhau nghỉ ngơi.


      nghĩ đến sóng gió bất ngờ lại nổi lên, còn chưa thưởng thức được mùi vị ngọt ngào nó như thế nào, chuyện tốt của mình bị 'đứt gánh giữa đường'.


      ra , lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiến, nhìn ra quan hệ giữa hai người khác lạ, thế nhưng, lúc đó, là ngu, cho là chỉ cần mình dụng tâm, chừng Giang Triết thích mình.


      Vì vậy, lao vào mà quên mất đường về, biết rất mình giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nhưng vẫn dứt ra được.

      Đỗ Hân Lệ nhìn người bên ngoài qua cửa kính, ăn xong hạt dẻ, hai người đó mười ngón tay đan vào nhau dời .
      Last edited: 10/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :