1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 201: Kết cục hoàn mỹ (2)

      Editor: June_duahau

      "Thiến Nhi, chăm sóc em, từ nay về sau thế giới này chỉ có và em thôi." Giang Triết thào .

      Trong lòng râm ran ngọt ngào, đáy lòng cũng bắt đầu mềm mại hơn.

      ", thực ra đó chẳng qua là chúng ta si tâm vọng tưởng thôi."

      "Thiến Nhi, là , bà ta vì muốn trả thù, trả thù tình của bà ta được kết quả, cho nên mới giận chó đánh mèo sang ."

      Giang Thiến lập tức mở lớn mắt.

      " ?"

      Tại sao vẫn có cảm giác như vậy?

      "Đúng vậy."

      Giang Triết gật đầu, " xin lỗi, là lỗi của , do suy tính chuyện này tốt, nếu như sớm nghi ngờ chút, dẫn em kiểm tra, vậy cũng để cho em phải chịu nhiều đau khổ như vậy, xin lỗi, xin lỗi."


      thanh trầm thấp, còn mang theo đau lòng. Chỉ có mình biết, để tới được ngày hôm nay cùng Thiến Nhi, phải vượt qua biết bao đau đớn, thống khổ, bao nhiêu lần ràng cảm thấy tình ngọt ngào lại bị số phận trớ trêu tách ra.


      Giang Thiến khẽ lắc đầu, xoay người, ", , chúng mình cuối cùng cũng biết được đáp án."


      Mặc dù trễ như vậy.


      Chỉ là trong lòng vẫn thấy có chút thực tế, nhìn khuôn mặt Giang Triết, rốt cuộc cũng những lời đó ra khỏi miệng. Bàn tay lặng lẽ phủ lên cái bụng bằng phẳng của mình.


      "Con của chúng ta, chỉ kém chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa rời bỏ chúng ta rồi."


      *

      Hai ngày sau, kết quả xét nghiệm được gửi tới, "100% loại bỏ quan hệ huyết thống giữa hai người họ."


      Giang Triết nhìn tờ giấy này thiếu chút nữa mừng rơi nước mắt. đưa kết quả cho Giang Thiến xem.di@en*dyan Nhìn mấy dòng chữ giấy, sau đó kìm được nhào vào ngực Giang Triết.


      ra cho Giang Triết biết, hai ngày trước, đối với những lời Giang Triết vẫn còn hoài nghi, cho nên, biểu của rất bình tĩnh.


      Nhưng mà, khi nhìn thấy tờ giấy kết quả xuất trước mặt mình lúc này, tất cả kìm nén của đều tháo bỏ toàn bộ. Hai tay ôm chặt cổ Giang Triết.

      ".... ....!"


      gọi từng tiếng lại từng tiếng, nước mắt cũng theo đó mà ngừng trượt xuống.


      ", có phải em nằm mơ ? cho em biết , phải là mơ đúng ? Có phải ?"


      Hai tròng mắt của sáng như những vì Sao, bên trong là sương mù dày đặc.


      ..... là niềm vui quá lớn, cảm giác cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.


      Tựa như tất cả ngôn ngữ thế giới cũng biểu đạt hết vui sướng của lúc này. Nhớ tới những đau đớn phải chịu trước đây, cùng với niềm vui sướng tột bậc hôm nay, so ra lại thấy tất cả đều tốt đẹp như vậy.


      Nếu như có những đau đớn dày vò kia, hôm nay khi nhìn lại tất cả cũng cảm thấy vui mừng như vậy. Người bên cạnh cũng sớm lui ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, chỉ để lại hai người bọn họ ôm nhau mà khóc.


      Giang Thiến rất mừng, hận được cười to, hát lớn. Tay của nhàng bưng lấy khuôn mặt Giang Triết, sau đó lập tức hôn lên đôi môi của .


      Giang Triết nhớ tới kỹ thuật hôn ra gì của lần trước, lúc đó, cả đều cho rằng đó là lần cuối cùng, dường như muốn dùng hết tất cả sức lực của mình, hung hăng muốn đem mình hòa tan vào trong thân thể đối phương.


      Lại biết được, ra niềm vui chân chính vẫn ở phía sau.

      Bọn họ ở cùng chỗ, thâm tình ôm nhau, say sưa mà hôn.

      Từ nay về sau, vĩnh viễn ở chung chỗ, vĩnh viễn cũng tách rời.


      Mãi cho đến rất nhiều ngày sau, Giang Thiến vẫn chưa tiếp nhận được thực này. Quả là có chút tiếp thụ nổi.


      Tình với Giang Triết cho tới hôm nay đều là hốt hoảng lo lắng, nhưng mà, từ giờ trở , có thể quang minh chính đại mà hưởng thụ tình của mình, loại cảm giác đó hạnh phúc như ở thiến đường vậy.


      Giang Triết cũng vậy, chỉ hận được ngày hai tư giờ, ngay cả vệ sinh cũng muốn ở cùng Giang Thiến. mang tất cả công việc về nhà, cầu tất cả các văn kiện cần ký tên đều phải đem đến nhà, về phần họp hội nghị, toàn bộ đều biến thành họp qua trực tuyến.


      Toàn bộ khoảng thời gian hoàng kim trong ngày của đều thuộc về Thiến Nhi. Chỉ cần nghĩ tới hai người bọn họ láng phí đoạn thời gian dài như vậy, Giang Triết lại cảm thấy hối hận.


      Bên kia A Đức gọi điện thông báo, là chuyện mà ông chủ giao cho ta hoàn thành. Khóe mắt Giang Triết cong lên, nhìn người con ngủ say giường, khóe miệng giương lên nụ cười.


      Trong lòng thầm tính toán, tại có hai việc quan trọng nhất cần phải làm, đó là: cầu hôn và giờ có thể ngủ cùng Giang Thiến chiếc giường.


      nghĩ tới chuyện trước kia làm tốt, dường như cân nhắc về độ khó của kỹ thuật, cả hai việc đều khó, nhưng mà, cả hai chuyện cũng phải là giải quyết được.


      Nhớ tới ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy kết quả khẳng định hai người họ phải là em ruột, buổi tối lúc ngủ liền muốn ngủ cũng Giang Thiến.


      Ai biết được người kia lại mở đôi mắt to vô tội, nhìn : ", phải cũng có phòng riêng của mình hay sao?"


      "Đúng.......nhưng mà.... tại, quan hệ của chúng ta giống trước nữa, em cũng mang thai con của rồi."

      **********************




      Chương 202: Giang Triết, - cái tên khốn kiếp này!

      Editor: June_duahau

      "Đúng vậy, nhưng mà.... .... tại quan hệ của chúng ta giống nhau, em cũng mang thai đứa bé của rồi." Giang Triết hùng hồn kháng nghị.

      Đáng thương cho Giang tổng giám đốc phải nhờ đến đứa con còn chưa ra đời, nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

      "Vậy sao? phải bác sĩ Phùng ba tháng đầu là thời ký đặc biệt, phải vô cùng chú ý, nếu chẳng may sinh non sau này rất phiền toái."

      Đó là do sau khi biết đứa bé có thể được giữ lại, Giang Triết cố ý mang Giang Thiến khám thai lại, lúc đó bác sĩ Phùng như vậy.

      "Vì thế nên chúng ta ngủ chung, có thể chăm sóc cho em tốt hơn."

      Giang Triết có chút quẫn bách rồi, có phải phụ nữ sau khi mang thai, tính cách trở nên khó nắm bắt hay .

      ", ngộ nhỡ ngủ yên, chân đụng phải bụng em phải làm sao?" Giang Thiến xong liền quay lưng lại, thèm để ý đến Giang Triết nữa.

      Giang Triết buồn bực vui liếc mắt nhìn Giang Thiến.

      Mà người nào đó trong lúc ngủ, hết lần này đến lần khác đàng hoàng, sống lưng trắng noãn để lộ ra da thịt mềm mại, còn có cái cổ thiên nga tuyệt mỹ nữa.


      A.......Điên mất.... muốn phát điên mà!

      Mấy lần sau đó, Giang tổng giám đốc dùng rất nhiều loại phương pháp, nhưng Giang Thiến vẫn nhất quyết chịu để cho ngủ cùng nhau.


      Rất nhiều lần, Giang Triết chờ cho đến khi Giang Thiến ngủ say, mới len lén tham lam mà nhìn . tưởng tượng thấy mình có thể đem người con này ấp vào trong ngực mình, sau đó ngủ say, quả là chuyện hạnh phúc biết nhường nào.


      Có lúc thậm chí thấy đố kỵ với Lý Thanh Yểu, ta thường xuyên được ngồi ở bên giường cùng Giang Thiến, thậm chí có hôm còn ngủ trưa cùng nữa.


      Nghĩ đến đây, tất cả các tế bào toàn thân Giang Triết đều kêu gào, cả ngày đứng ngồi yên, lại biết nên làm sao mới được.


      Hôm nay, Giang Triết có chuyện phải ra ngoài chút, vì vậy, trước khi nhìn Giang Thiến ngàn dặn vạn dò. Vừa lúc ra cửa Lý Thanh Yểu cũng vừa vào,di@en*dyan vì vậy, liền kéo Lý Thanh Yểu lại, tiến hành 'nghi thức giao tiếp' khoảng hơn mười phút, rốt cuộc cũng an tâm rời .


      Hôm đó sau khi trở lại, Giang Triết lại đề cập đến vấn đề cũ. Giang Thiến khẽ cau mày, đối với mấy lời của Giang Triết rảnh mà quan tâm tới.


      "Được rồi, em có thể cho ngủ chung, nhưng chuyện kết hôn cũng nên đồng ý chứ?"


      Giang Thiến híp mắt, nhìn Giang Triết cái.

      " tại cũng thèm hỏi qua ý kiến của em thế nào, cứ thích tùy ý như vậy?"
      Giang Thiến nhàn nhạt .


      chuyện lãng mạn như vậy, lại bị dùng mấy lời tùy tiện ra, khiến cho người ta tức chết mà, Giang Thiến tức giận xoay người, nhìn cũng thèm nhìn Giang Triết cái nào nữa.Die nd da nl e q uu ydo


      Giang Triết cũng mất hứng, xoay người.


      " cứ tưởng khi biết chúng ta phải là em, hẳn là rất vui vẻ, vậy mà, tại, em cái gì cũng muốn làm cùng , thậm chí ngay cả buổi tối muốn được ngủ cùng em chiếc giường cũng là chuyện si tâm vọng tưởng.lee^qu.donnn Hơn nữa, bây giờ nằm chút có làm sao, bây giờ là thời gian nghỉ trưa đấy, muốn nằm lát cũng được sao?"


      Giọng trầm lắng mang theo chút thương cảm.


      Lời như vậy, rất ít khi trước mặt Giang Thiến, trong lòng khỏi mềm vài phần. làm vậy quả cũng có chút quá đáng, lời vừa rồi là khổ sở, ủy khuất giống như con mèo bị người ta vứt bỏ vậy.


      Nếu , để cho lên ngủ cùng?

      Hơn nữa, bây giờ còn mang đứa bé của , lúc thể ở bên nhau, nguyện vọng lớn nhất là có thể ở cùng , tại giữa hai người còn trở ngại nào nữa, thực có thể ở cùng nhau, tại sao còn đồng ý chứ?


      Nghĩ tới đây, Giang Thiến vừa định mở miệng, nhưng mà, cái tên kia còn đợi , ở cửa ra ngoài mất. Giang Thiến nghĩ, có lẽ về phòng mình cho nguôi giận, vì vậy, cũng suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt vừa định ngủ, lại nghe thấy có người gõ cửa, là thanh của vệ sĩ.


      "Giang tiểu thư, ông chủ bảo tôi mang tới cho ." Tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập, hình như có chuyện gấp.

      Giang Thiến vừa chợp mắt, lại bị người khác đánh thức, giọng lộ vẻ tức giận.

      " ấy phải ở trong phòng sao?"

      "Ông chủ........ ra ngoài, bảo là muốn mang tiểu thư đến nơi."


      Giang Thiến nhớ tới lúc Giang Triết tức giận dời khỏi phòng mình, cho là muốn làm cái phương thức cầu hôn lãng mạn gì.

      "Giang tiểu thư."

      Bên ngoài lại gõ cửa.

      "A...Cái người này phiền toái." Giang Thiến vừa vừa bước xuống giường.

      Vệ sĩ đưa Giang Thiến ra ngoài, sau đó lên xe.

      " đâu vậy?" Giang Thiến nhàn nhạt hỏi.

      " xin lỗi, Tiểu thư, tôi cũng biết." Người nọ suy nghĩ lại, rốt cuộc ra câu mà mình cho rằng có sai sót gì.

      "Vậy sao lại đưa tôi tới?"
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      dunggg thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 203: Giang Triết, - cái tên khốn kiếp này! (2)

      Editor: June_duahau

      "Vậy sao lại đứa tôi tới?" Người người này ràng láo.

      "Này...." Quả nhiên trả lời.

      Giang Thiến cười trộm, sau đó : "Hừ, nếu dám láo với tôi, cần thận tôi ở trước mặt ông chủ các tố cáo tội trạng của ."


      Người trước mặt quả nhiên hơi dừng lại cái, Giang Thiến thầm cười đắc ý.


      Ai biết người kia cũng hề xoay người, chỉ dừng lại cái, sau đó chân vẫn ngừng bước về phía trước.


      Giang Thiến vô cùng buồn bực, thể làm gì khác hơn là lặng lẽ theo người kia lên xe.


      Xe chạy mạch về phía trước, Giang Thiến nhìn bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ biết Giang Triết chuẩn bị cho tin mừng gì.


      Dần dần phát ra có gì đó đúng, con đường này hình như là đường đến bệnh viện?


      "Giang Triết ở đâu?" Rốt cuộc nhịn nổi, lên tiếng hỏi. Chỉ tay lên ót của người kia, thúc giục ta khai ra.

      " hay ?"

      Tâm tình lại chậm rãi trầm xuống, sai, trước mặt khúc quanh kia chính là bệnh viện.

      Người kia vẫn trả lời, cho xe vững vàng dừng lại ở cửa bệnh viện.

      Vệ sĩ xuống xe, sau đó mở cửa xe ra cho Giang Thiến, vẫn đứng trước mặt , chẳng qua là luôn cúi đầu.


      cảm giác như cả người còn là của mình nữa, thậm chí, ngay cả lúc xuống xe, chân cũng tự chủ mà mềm nhũn ra.

      "Giang tiểu thư." Vệ sĩ ngay lập tức đưa tay, muốn đỡ lấy , nhưng sau lại dám.

      Giang Thiến nhanh chóng đứng vững lại, sau đó nhìn người kia. " ấy ở đâu?"


      Sau khi khôi phục bình tĩnh, có lẽ khác với tất cả những suy đoán của mình, cái tên đáng ghét kia, luôn có những ý nghĩ cổ quái, chừng đây là muốn trêu đùa thôi.


      Vệ sĩ chạy lên phía trước, thay Giang Thiến nhấn nút thang máy, sau đó, chờ Giang Thiến vào trong rồi cùng nhau lên.


      Giang Thiến biết ta nhấn lầu mấy, chỉ biết cả người đều hoảng hốt, đợi cho đến khi ta đứng trước mặt : "Giang tiểu thư, đến rồi."


      Toàn bộ lầu đều yên lặng, phía ngoài lối ra thang máy cũng là người của . Quay đầu nhìn vào cửa thang máy, đứng bên trong này cũng là người của , ràng cho thấy muốn cho người ngoài tới đây.


      Giang Thiến lập tức ngây ngẩn cả người, nếu như lúc lên lầu, trong lòng còn mơ tưởng cái gì, giờ phút này tất cả đều biến mất còn mống.

      cảm thấy đầu hoa mắt chóng, tại sao có thể như vậy?


      phải mới vừa rồi còn dùng loại lời thương cảm như vậy tự nhủ với mình sao, chẳng lẽ chỉ trong chốc lát biến thành như vậy?


      Nhớ tới mới vừa rồi còn dùng ánh mắt thống khổ u oán mà nhìn , làm sao bây giờ lại ở chỗ này.


      Bảo làm sao có thể tiếp nhận nổi, sao có thể chịu đựng được chứ?


      " ấy ở đâu? Ở đâu?" hận được níu lấy người trước mặt này mà hung hăng lay động.


      Người kia rất thức thời, vội vàng lên trước dẫn đường, sau đó dừng lại ở trước phòng bệnh.


      "Giang tiểu thư, ông chủ ở bên trong." Có người cung kính mở cửa cho .


      Lỗ tai Giang Triết còn bất kỳ thanh nào khác, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bên trong.

      Cái người đó là Giang Triết sao?

      che miệng mình, thậm chí dám đến gần.


      - ngoại trừ mắt, lỗ mũi còn có cả miệng, những cái khác đều nhìn ra, toàn bộ đều bị băng gạc băng kín hết. Hai cái tay lộ ra bên ngoài cũng đều là băng gạc, người cắm đầy các dụng cụ khắp nơi.


      Trong phòng bệnh yên tĩnh, lẳng lặng vang lên tiếng 'tích tắc' của dụng cụ, mà thanh gì của hết.


      "Giang Triết.....Giang Triết........Giang Triết......." khóc thành tiếng nhào tới bên người .


      Sau lưng, Lâm Bân muốn kéo Giang Thiến, nhưng muộn mất bước, sắc mặt ta hơi vặn vẹo.


      "Giang Triết, tại sao lại thành thế này? Sao có thể như vậy?" ngẩng đầu lên, nhưng lại biết nên chạm vào chỗ nào người , tựa như người đều là vết thương.


      "Giang Triết, ràng sau này chúng ta cùng nhau cả đời, ràng muốn chăm sóc em tốt kia mà, sao có thể như vậy chứ?"


      "Giang Thiến ... .... Giang Thiến." Lâm Bân vội vàng kéo lấy cánh tay của Giang Thiến, " ta chẳng qua là hôn mê mà thôi, mặc dù cũng ...... tương đối nghiêm trọng." Lâm Bân liếc mắt nhìn Giang Triết, sau đó .


      Giang Thiến dường như có nghe thấy lời ta , chỉ là nước mắt càng lúc càng ngừng rới xuống.


      "Giang Triết, cái tên lường gạt này, còn muốn cùng em kết hôn, đứng lên, đứng lên cho em, chúng ta kết hôn!" Nếu như sớm biết như vậy, sớm nên đáp ứng lời cầu hôn của .


      "Giang Triết, tỉnh dậy có được , em đáp ứng đùa giỡn cáu kỉnh nữa, ra , em cũng có chút khổ sở, ràng có thể phải chịu những chuyện đau khổ kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải nhiều thống khổ như vậy. Em trách ai cả, chỉ có chút vui mà thôi. ra, em nên đáp ứng , Giang Triết, tỉnh dậy , rồi chúng ta cùng kết hôn có được ?"


      kề sát vào lỗ tai của , đôi mắt đẫm lệ, .

      Lâm Bân thở dài cái, sau đó hướng về phía vệ sĩ của Giang Triết, khoát tay cái, vì vậy, tất cả bọn họ đều lui ra ngoài.
      **************************


      Chương 204: Giang Triết, - cái tên đại khốn kiếp này! (3)

      Editor: June_duahau

      "Là sao?"

      ", "

      Giang Thiến liều mạng gật đầu, đầu tựa lên người Giang Triết, vẫn chưa phát ra có gì kỳ quái.

      "Em cũng phải đồng ý cho ngủ cùng em, mỗi đêm chúng ta đều xa rời."

      "Dạ."

      Giang Thiến tiếp tục gật đầu, sau đó cảm thấy đúng, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy hai mắt người kia sáng lấp lánh nhìn .

      Đại não Giang Thiến ngưng trệ lúc, sau đó nhanh chóng hiểu ra. lập tức đứng lên, xoay người rời .

      "Thiến Nhi."

      Người giường lại bắt đầu suy yếu, vươn tay về phía .

      Giang Thiến dừng chân lại chút, sau đó cố gắng kéo cửa ra.

      "Thiến Nhi."

      Người giường kêu to, vươn người ra muốn kéo Giang Thiến lại, nhưng với tới.

      Giang Triết ràng sốt ruột, cũng biết nếu hôm nay mình cứ để Giang Thiến như vậy, chuyện kia về sau hoàn toàn cần phải mơ tưởng đến nữa.

      Giờ phút này, chẳng nghĩ được nhiều nữa, liền nhảy mạnh lên.

      "A..."

      "Ầm..."

      Tiếng kêu đó là của Giang Triết.

      bị thương, cái chân kia căn bản thể nhúc nhích nổi. Thời điểm ngã xuống, phía sau còn vang lên tiếng dụng cụ y tế đổ ra bên giường.


      Người bên ngoài cửa mau chóng chạy vào, Giang Thiến quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Giang Triết, nằm đất, ánh mắt nhìn đầy vẻ cầu xin.

      Trái tim lập tức như rơi vào hầm băng. Sắc mặt trở nên trắng xanh.


      Giang Thiến xoay người, hung hăng đến bên Giang Triết, : "Giang Triết, - cái tên đại khốn kiếp này, tốt nhất cho em đây là xảy ra chuyện gì, nếu , em hôm nay tuyệt đối tha cho ."


      Giang Triết đau đến trắng mắt, trán lại càng túa ra mồ hôi lạnh.


      được mấy người vệ sĩ, ba chân bốn cẳng đỡ lên giường, đau đến phát ra được thanh gì rồi!


      Lâm Bân nhanh chóng chạy tới kiểm tra vết thương cho .


      Chỉ là vết thương vốn thể nhìn bằng mắt thường được, chỉ nhìn như vậy biết được kết quả thế nào, đành phải : "Đem chụp ảnh lại ."


      Cũng biết hai người này đến cùng là xảy ra chuyện gì, ràng đều nhau, mà tại còn gì cản trở nữa, lại cứ đồng ý, tôi đồng ý, muốn gì nữa chứ????


      Nhưng mà, Giang Triết lại kiên quyết chịu , nhìn người nào đó hung hăng trừng mắt cái, sau đó quay đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn Giang Thiến.


      Mà Giang Thiến bởi vì chuyện xảy ra vừa rồi vẫn còn tức giận, lời nào, chỉ cắn chặt môi, nhìn Giang Triết chằm chằm.

      Thế là, Lâm Bân lại sốt ruột.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 205: Giang Triết, - cái tên đại khốn kiếp này! (4)

      Editor: June_duahau

      Vì thế, Lâm Bân lại sốt ruột.

      ta tới trước mặt Giang Triết.

      "Có chuyện gì chờ lúc quay lại rồi được sao?"

      Giang Triết dường như có nghe thấy, cứ nhìn Giang Thiến như thế.

      Lâm Bân lại tới trước mặt Giang Thiến.


      "Bà của tôi ơi! tất cả mọi chuyện chờ ta chụp xương về rồi có được hay ? khuyên ta câu ! Mới vừa rồi bị ngã như vậy, nếu xương của ta bị lệch vị trí rất phiền toái đấy!"


      Giang Thiến vẫn gì, chỉ nhìn Giang Triết chằm chằm.


      Lâm Bân lại vò đầu bứt tau, đúng là, có biện pháp gì.

      "Thiến Nhi, xin lỗi!"

      Rốt cuộc Giang Triết cũng mở miệng, nhưng cổ họng hoàn toàn khàn giọng.


      Những người đứng bên cạnh hoàn toàn bị làm cho cảm động, Tổng giám đốc 'cao cao tại thượng' của bọn họ lại có thể ra ba chữ kia, đó là chuyện khó cỡ nào chứ!


      Nhưng mà, lại có người hết lần này đến lần khác chịu nể mặt.


      "Giang Triết, trêu chọc em rất vui sao?" Khuôn mặt nhắn của Giang Thiến đanh lại.


      Lâm Bân lại khẽ thở dài, đành phải khoát khoát tay với những người kia, ý bào ra ngoài.

      Hai người này, xem chứng ràng chụp xương rồi.

      " phải, Thiến Nhi, em nghe giải thích ."

      Khóe miệng Giang Thiến lên nụ cười trào phúng.

      "Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích rằng gạt em sao?"


      " phải, Thiến Nhi. là bởi vì tinh thần tỉnh táo mới bị tai nạn xe cộ, lúc được đưa vào đây, còn bị Lâm Bân cười nhạo phen. cũng biết cậu ta tìm em, bởi vì đau nên ngất thôi."


      Chỉ là lúc tỉnh lại, vừa vặn nghe thấy lời Thiến Nhi muốn kết hôn, khỏi 'kinh hỉ vạn phần', cho nên, mới mở miệng .


      Quả là vì Thiến Nhi chịu đáp ứng lời cầu hôn của , cho nên vẫn luôn nhớ đến chuyện này, biết nên làm thế nào. Lúc chiếc xe kia đột nhiên xông tới, mới giật mình, liên tục giẫm lên phanh xe, những vẫn đụng phải.


      "Chỉ có chân bị thương, những chỗ khác đều bị gì hết."


      "Tại sao mặt ,còn tay nữa lại quấn nhiều băng vải như vậy?" Giang Thiến nhìn bộ dáng đáng thương vô tội của người nào đo, trong lòng biết có bao nhiêu căm tức.


      "Thiến Nhi, biết."


      Giang Triết hung hăng nghiến răng, cái tên Lâm Bân chết tiệt này, chuyện lần trước còn chưa có tìm mà tính sổ hết đấy?


      Chính lại làm ra chuyện này, lại lần nữa làm cho Thiến Nhi của đau lòng.

      "Là tôi." Cửa bị đẩy ra, Lâm Bân tự mình vào.


      Nếu ánh mắt của Giang Triết là con dao, đoán chừng người Lâm Bân bị đâm thủng rồi.


      " ràng là nhau, vì cái gì vẫn còn hành hạ nhau như vậy?" Lâm Bân lẳng lặng nhìn hai người, nhàn nhạt .


      Nghĩ tới người con ta kia, trái tim vĩnh viễn có khả năng thuộc về , nghĩ tới, nếu như cả hai đều có thể nhau, quả chuyện hạnh phúc biết bao.


      Giang Thiến và Giang Triết lời nào, chỉ nhìn nhau.


      "Tôi thừa nhận, chuyện này mình làm cũng hơi quá đáng, chỉ là, hai người lãng phí nhiều năm trời như vậy. Giang Triết, cậu còn nhiều thời gian để lãng phí như vậy sao?"


      "Tôi ở bên ngoài chờ hai người, khi nào hai người xong chụp hình." Lâm Bân xong, nhàng thối lui, còn thay hai người đóng cửa lại.


      Giang Thiến ngẩng đầu, nhìn Giang Triết, trong mắt lên ánh lệ.


      Giang Triết cũng ngẩng đầu, lại phát khó khăn. Nhưng mà, tay còn được băng kín, đâu còn có thể hoạt động tự nhiên được.


      giơ ngón tay về phía Giang Thiến. Giang Thiến chần chờ lúc, cuối cùng vẫn bước từng bước lại gần.


      "Thiến Nhi, xin lỗi." Giang Triết nhìn vào mắt Giang Thiến, ôn nhu :

      "Khiến cho em phải lo lắng, hứa với em về sau như vậy nữa!"

      Giang Thiến cắn chặt môi, sau đó gật gật đầu.

      Khóa miệng Giang Triết khé giương lên.


      "Thiến Nhi, lấy nhé!" Nước mắt lại rơi xuống hai bên má, càng thêm đỏ bừng, nhìn cái, rốt cuộc cũng gật đầu.


      Lâm Bân rất đúng, đời người rất ngắn ngủi, tìm được người mình cũng dễ dàng gì, tội gì cứ phải hành hạ, làm khổ nhau.


      lập tức nở nụ cười, chưa từng thấy cười sung sướng đến như vậy.
      "Trong túi áo cái hộp." Giang Triết ý bảo Giang Thiến lấy ra.


      Giang Thiến nhìn oán trách, sau đó thò tay vào, quả nhiên bên trong có cái hộp.


      Mở hộp ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương to đến dọa người.

      "Đồ quý giá như vậy cũng mang bên người, chỉ có mình ."


      "Đó là đương nhiên, phải tận dụng tất cả các cơ hội để cầu hôn." Người nào đó mặt dày .


      "Chỉ là ủy khuất em phải tự mình đeo rồi." Giang Triết nhìn tay mình, bất đắc dĩ , chỉ vì khổ nhục kế của Lâm Bân mà dùng ít băng vải, có điều, phương pháp của cậu ta lại rất hiệu quả, xem ra phải cảm ơn cậu ta tốt mới được.


      Giang Thiến thẹn thùng, e lệ mà gật đầu, lấy nhận ra, tự đeo lên cho mình.

      "Từ nay về sau, em là người phụ nữ của rồi."
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 206: Từ nay về sau, em là người phụ nữ của

      Editor: June_duahau

      "Từ nay về sau em là người phụ nữ của ." Ánh mắt Giang Triết lưu luyến rơi chiếc nhẫn. Cảm thấy mắt nhìn của mình cũng tệ lắm, xem , chiếc nhẫn này đeo vào tay Thiến Nhi nhìn có bao nhiêu là trang nhã sang trọng chứ!

      Khóe miệng Giang Thiến khẽ cong lên.

      Người phụ nữ của ?


      cười cười, bản thân đổi với cái từ này vẫn còn chưa quen thuộc, chỉ là, cảm giác nghe cũng rất tốt, rất thoải mái, đáy lòng mềm mại.


      nhìn chiếc nhẫn tay mình, ha ha, rất tốt, hơn nữa còn rất hợp với mình.


      Đeo chiếc nhẫn này lên, đồng nghĩa với việc từ giờ trở phải ở bên cạnh , vĩnh viễn ở chung chỗ, đúng ?


      Giang Triết vẫn nhìn , thấy khóe mắt đuôi mày của đều tràn đầy nét cười.


      Là hạnh phúc sao! Nhìn thấy vui vẻ cho nên đáy lòng mình cũng đong đầy niềm vui.


      người phụ nữ như thế, cuối cùng cũng thuộc về , mặc dù quá trình này rất khó khăn, nhưng vậy sao chứ? Chỉ cần có kết cục tốt đẹp, vậy là đủ rồi.


      vươn tay, muốn ôm vào lòng, để cho nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh thế nào, nhưng mà, cánh tay dựng lên nổi.

      Chết tiệt, thầm mắng, cái tên Lâm Bân này, có việc gì sao quấn băng lắm thế làm gì!!!!


      (Tác giả: Nhìn , phải chỉ có riêng phụ nữ mới hay thay lòng, đàn ông cũng cùng dạng cả thôi, mới vừa rồi phải cậu ta còn thầm cảm kích Lâm Bân hay sao, còn chưa được năm phút, Lâm Bân đáng thương bị ném từ trời xuống đất."


      "Thiến Nhi." giọng kêu, hi vọng của mình có thể chủ động lại gần thêm chút.


      Nhưng mà, Giang Thiến chỉ chăm chú nhìn chiếc nhẫn trong tay, mặt là vẻ kích động.

      Giang Triết có chút cảm giác bại.

      "Vợ à, việc em nên làm bây giờ là lấy lòng , sau đó mua cho em N chiếc nhẫn tha hồ mà ngắm."


      Giang Thiến le lưỡi, lúc này mới phát ra sắc mặt người nào đó ràng chuyển sang u nhiều mây, hơn nữa có khả năng có mưa rào kèm theo sấm chớp các loại, vội vàng giấu tay ra sau, ôm lấy đầu Giang Triết.


      "." thanh kéo dài, mang theo chút mùi vị làm nũng.


      "Bởi vì là đồ của tặng, cho nên em mới đặc biệt quý trọng, đừng có mà vui, nếu như vui, vậy chứng tỏ tự ăn dấm chua của mình đấy!"


      Giang Thiến xong, vùi đầu vào Giang Triết.


      ", nên tức giận, có cảm thấy bộ dạng tức giận rất đáng hả." --- ---
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 207: Giang tổng giám đốc vô lại

      Editor: June_duahau

      Ngày đó, kết quả sau khi hai người ở trong phòng ân ân ái ái là Giang Triết bị Lâm Bân hung hăng mắng cho trận.


      Giang Triết chưa từng bị người nào mắng cho như vậy, cũng chỉ có Lâm Bân là dám trợn mắt hét lên với , rằng cần cái chân này nữa.


      thực tế, Giang Triết và Giang Thiến trong lúc ngắm nhìn nhau say đắm quả quên mất cái chân còn đau đớn của mình.


      Đến lúc ánh mắt Giang Thiến hơi dời xuống, thời điểm nhìn thấy cái chân kia còn quấn băng gạc kia, mới hoảng sợ kêu lên. Lúc này Giang Triết mới cảm thấy chân mình đau đớn từng đợt.


      Gương mặt tái nhợt, còn cậy mạnh giả vờ tươi cười với Giang Thiến:

      " sao, sao mà, chỉ hơi sưng chút thôi."


      Sau đó, Lâm Bân , cái chân kia đâu chỉ là hơi sưng, ràng sưng to đến đáng sợ như vậy, cũng biết ta làm thế nào mà chịu đựng được trong khoảng thời gian đó.


      Vì vậy, Giang tổng giám đốc lại bắt đầu những tháng ngày dài của mình ở giường.


      ra , chỉ có chân đau mà thôi, nhưng hết lần này tới lần khác người nào đó đều giả bộ đáng thương, làm như chiếc chân vốn hoàn hảo bên kia cũng có vấn đề giống như vậy.


      Mà hết lần này tới lần khác, còn có người cam tâm tình nguyện bị lừa gạt, ngoan ngoãn để cho Giang Triết xoay vòng.

      "Thiến Nhi, muốn uống nước."

      "Bên cạnh có cái ly đấy."

      "Nhưng với tới!"


      Rất khó tưởng tượng được Giang tổng giám đốc mạnh mẽ lại dùng giọng dè dặt đáng thương như vậy để chuyện.


      Giang Thiến thở dài, sau đó chìa tay qua.


      Bởi vì cầu của bạn Giang mỗ nào đó, trong phòng bệnh lại có thêm cái giường, đặt ở ngay bên cạnh giường bệnh của , cho nên hai chiếc giường cứ thân thiết, gắn bó cùng chỗ như vậy. Sau đó, mỗ nữ mang thai nào đó mỗi ngày đều bị cưỡng chế nằm chiếc giường kia vài giờ.


      Giang Thiến đưa ly nước cho Giang Triết, nhận, chỉ mở to miệng ra hiệu.

      ", tay còn dùng được đấy." Giang Thiến dường như sắp phát điên rồi.

      Giang Triết vẫn lắc đầu.

      Vì vậy, Giang Thiến thể làm gì khác hơn là nhẫn nhục chịu khó đưa cái ly tới bên miệng Giang Triết.


      Nhưng mà, chờ tới lúc Lâm Mẫn mang tài liệu ở công ty đến, hai tay Giang Triết liền hoạt động linh hoạt, lật xem tài liệu tốt lắm. Nhìn chân mày lại nhíu chặt lại, có phải đó lại vẽ hoa lá gì ????/


      Đến giờ ăn, hai tay Giang Triết lại bắt đầu 'Vinh quang bị thương'.

      " ràng lúc nãy em nhìn thấy lấy tay lật giấy được mà."

      "Tờ giấy kia rất mỏng, có chịu bất cứ sức nặng nào,cái muỗng này nặng quá, tay của căn bản dựng lên nổi."


      Người nào đó nhìn thức ăn trước mặt bắt đầu chơi xấu.


      "Giang Triết, dầu gì em cũng là phụ nữ mang thai, sao có thể nhẫn tâm bắt mình em phục vụ cho thế hả?"


      Rốt cuộc Giang Thiến cũng nổi cơn thịnh nộ, sau đó quyết để ý tới tên đàn ông vô lại kia nữa, nếu ra uy với , chẳng lẽ có thể chết đói được.


      "Bà xã bớt giận, vợ nên tức giận."


      Giang Triết vội vàng lấy lòng, kể từ ngày trao cho chiếc nhẫn kia, Giang Triết bắt đầu gọi là bà xã.


      "Ai là bà xã của !"


      Giang Thiến nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn tới Giang Triết, tự mình ngồi ăn cơm, còn cố ý giả bộ ăn uống rất ngon lành.


      Giang Triết nhìn đồ ăn trước mắt, lấy tay đụng vào cái muỗng, sau đó chán nản rũ tay xuống.

      "Vợ à!" Bộ dáng đáng thương nhìn Giang Thiến, sau đó khó khăn nuốt nước miếng cái.


      Giang Thiến im lặng. chịu thua rồi, thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cầm muỗng lên, bắt đầu cho Giang Triết ăn cơm.


      Giang Triết ở sau lưng làm tư thế thắng lợi, khóe miệng khẽ cong lên.


      Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, qua mấy ngày, lúc Lâm Bân tới kiểm tra, liếc mắt nhìn nhìn hai bên 'cẳng giò xinh đẹp' của Giang Triết, sau đó khẽ nhíu mày cái.


      "Lâm Bân? Có gì ổn sao?" Giang Thiến có chút nóng nảy, chỉ sợ Giang Triết lại bị đau đớn gì.


      Phải biết rằng mấy ngày trước vì muốn giữ lại, mới vội vàng xuống giường, cho nên mới làm cho chỗ xương vừa nối lại bị lệch, cho nên phải chịu đau đớn lần nữa.


      "Nếu như cứ nằm cả ngày giường như vậy, chịu vận động, bắp chân rất dễ bị co rút, đến lúc đó phiền toái lớn."


      Sắc mặt Giang Thiến hơi đổi, quay đầu, hung hăng chìn chằm chằm Giang Triết, cả ngày lấy cớ là chân bị thương, nhìn , đây chính là kết quả thế nào.


      Giang Triết liền hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Bân cái.


      Lâm Bân đáng thương hiểu ra sao, biết mình lại trêu chọc người nào, chỉ thôi mà, hơn nữa ra phải vì muốn tốt cho Giang Triết hay sao?


      Vì vậy, Lâm Bân vừa khỏi, Giang tổng giám đốc đáng thương liền bị Giang Thiến gọi dậy, bắt vòng quanh phòng bệnh mười phút.


      Mười phút sau, Giang tổng giám đốc đầu đầy mồ hôi, đứng ở trước mặt Giang Thiến, mím chặt môi mỏng, vẻ mặt mệt mỏi.


      "Mệt mỏi!" Ngay cả cũng lười phải nhiều, chỉ đơn giản hai chữ.


      Vì vậy, cơm tối hôm đó, Giang tổng giám đốc lại có thể đương nhiên hưởng thụ được Giang Thiến đút cho từng miếng từng miếng, mặt mày vui sướng hớn hở, ràng là bộ dáng hưởng thụ thỏa mãn, hết lần này tới lần khác làm bộ chau mày.
      Last edited by a moderator: 15/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :