1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 182:

      Editor: June_duahau

      "Sau này chuyện của ấy toàn bộ giao cho phụ trách..."

      Giang Triết chậm rãi mở mắt, suy nghĩ chút, lời phía sau biết phải ra như thế nào.

      Thực có thể xem như 'mắt thấy tâm phiền' sao?

      "Trừ phi có việc quan trọng, nếu cũng cần phải báo cáo."

      Trong giọng ràng là đấu tranh, ràng là thống khổ, đành lòng mở miệng, nhưng vẫn buộc phải ra.

      "Tổng giám đốc."

      Lâm Mẫn nhịn được lên tiếng, lời tổng giám đốc vừa ý kia phải là để cho Giang tiểu thư 'tự sinh tự diệt' sao?

      , thể, tại sao có thể như vậy chứ?

      Giang Triết lại làm như nghe thấy, chỉ chậm rãi đứng dậy, tới trước cửa sổ.

      "Chẳng lẽ để cho Giang tiểu thư tự sinh tự diệt sao?"

      vẫn nhịn được lời muốn trong lòng mà thốt lên.

      Suy nghĩ chút lại thấy đúng, tổng giám đốc ràng đều an bài tất cả mọi chuyện rất tốt, thậm chí giọt nước cũng lọt.

      phải là trông nom, chẳng qua là thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh Giang tiểu thư được nữa thôi.

      chẳng qua là chú ý tới nhất cử nhất động của Giang tiểu thư nữa mà thôi.

      Tổng giám đốc có muốn buông tha hay .

      "Có lẽ đây là lựa chọn tốt nhất cho cả tôi và ấy."

      Giang Triết quay đầu, nhìn Lâm Mẫn chỉ câu như vậy.

      thanh trầm thấp, ngay cả Lâm Mẫn ở bên cạnh cũng rất ít khi nghe được.

      Mà đây cũng là lần đầu tiên, Lâm Mẫn nghe được tổng giám đốc để lộ nỗi lòng của mình, nỗi lòng có liên quan đến Giang tiểu thư.

      ra chỉ là người ngoài đứng xem, cũng lắm giữa tổng giám đốc và Giang tiểu thư xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy chuyện tình tốt đẹp như vậy cứ thế mà kết thúc, khỏi khiến cho người ta nắm cổ tay thở dài, còn có đau lòng thay.

      Bản thân là người đứng xem, còn có cảm xúc như vậy, vậy tổng giám đốc và Giang tiểu thư còn đau khổ hơn nữa.

      " ra ngoài , tôi muốn yên tĩnh chút, tất cả văn kiện hôm nay đều ký, toàn bộ tiệc xã giao đều hủy bỏ."

      Giang Triết xong, phất tay cái, sau đó để cho Lâm Mẫn lui ra.

      Lâm Mẫn chỉ thở dài trong lòng cái, rốt cuộc vẫn phải nhàng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

      Bên trong phòng, Giang Triết để tay lên trán, ngồi im lặng, nhắm mắt lại, từng chút từng chút nhớ lại tất cả những ký ức có liên quan đến Giang Thiến.

      Từ nhi viện đến biệt thự, lưu lại trong trí nhớ đều là những chuyện khiến người ta vui vẻ, muốn cười.

      Nhưng chuyện đó như in sâu vào trong đầu Giang Triết, cả đời này cũng cách nào có thể xóa bỏ được.

      Khóe miệng Giang Triết hơi kéo lên.

      Giang Thiến, hãy tha thứ cho ! Chương 183.

      Ediror: June_duahau

      Giang Thiến, xin hãy tha thứ cho , sau này thể cùng em chung con đường nữa.

      Ngày đó, Giang Triết tự nhốt mình suốt ngày, đến lúc xế chiều, thư ký Lâm luôn làm đúng phận nhịn được nữa, thay gọi phần thức ăn bên ngoài sau đó liều chết mang vào.

      Lúc này nhìn thấy khóe miệng Giang tổng mỉm cười, biết là suy nghĩ cái gì, trong mắt chưa từng xuất qua tia dịu dàng như vậy.

      Lâm Mẫn giật mình áy náy, vội vàng để đồ ăn xuống sau đó trốn ra ngoài.

      Chẳng qua là ngày hôm đó Giang Triết vẫn ăn cơm, cũng chính từ ngày đó trở , người trong Minh Đế bắt đầu trải qua những ngày rối ren.

      Tổng giám đốc của bọn họ dường như bao giờ tan làm, ngày hai tư giờ đều ở trong phòng làm việc.

      Lâm Mẫn cảm thấy thể tiếp tục như vậy được nữa, nếu cũng sụp đổ mất, sau đó Giang Triết cho gọi vào.

      "Gọi điện thoại cho Đỗ Hân Lệ. tôi có thời gian trống khoảng giờ, bảo ta đến bàn bạc chuyện đính hôn."

      Lâm Mẫn gần như thể tin được tai của mình, kinh ngạc há hốc miệng, sững sờ nhìn Giang Triết.

      Giang Triết cũng thêm gì nữa, chỉ cuối đầu nhìn văn kiện.

      Cho đến lúc tình cớ ngẩng đầu lên, mới phát Lâm Mẫn vẫn còn đứng trước mặt mình.

      "Sao vậy? Có vẫn đề gì sao?"

      Giang Triết khẽ nhíu mày cái, hỏi.

      " thực muốn kết hôn với Đỗ quản lý?"

      ra lúc nhìn thấy những tấm hình tạp chí kia, trong lòng hơi giật mình.

      Nhưng mà cũng biết những tin tức <thế giới giải trí>

      nếu như được tổng giám đốc đồng ý, tuyệt đối ai giám phát tán những tin đồn ngổn ngang kia.

      "Lâm Mẫn, bắt đầu từ lúc nào lại thích quản chuyện bao đồng rồi hả?"

      Giọng điệu nhàn nhạt, mang theo chút cảnh cáo.

      Lâm Mẫn thể làm gì được, trong đầu lập tức thoáng qua nụ cười xinh đẹp của Giang Thiến, nụ cười thuần khiết như vậy, làm cho tim mỗi người khỏi nhộn nhạo.

      Lắc đầu cái, quên , chỉ là người làm công, có quyền gì trông nom chuyện tình của tổng giám đốc.

      Lúc Đỗ Hân Lệ vào, Giang Triết đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa nhìn ra bên ngoài.

      "Giang Triết."

      Đỗ Hân Lệ kiềm nén được có chút vui vẻ và hạnh phúc.

      Giang Triết quay đầu nhìn Đỗ Hân Lệ, sắc mặt trầm tĩnh, đôi mắt sâu như biển.

      Đỗ Hân Lệ bị nhìn như thế trong lòng hơi sợ hãi, biết nghĩ gì.

      Giang Triết đột nhiên cất bước, trong lòng Đỗ Hân Lệ thầm vui vẻ, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Triết nở nụ cười ngọt ngào.

      Nhưng ngờ tới Giang Triết lại tới bàn làm việc trước mặt.
      Đỗ Hân Lệ khỏi mất mát trận trong lòng.

      Nhưng mà, ánh mắt lại chịu khống chế nhìn theo Giang Triết, sau đó thấy Giang Triết nhấn gọi điện thoại nội bộ.

      "Thư ký Lâm, vào đây chút."

      Bị gọi đến tên, thư ký Lâm khỏi khẩn trương trong lòng.

      Phải biết rằng tổng giám đốc luôn gọi thẳng tên bọn họ, cực ít gọi là thư ký Lâm, nếu như muốn gọi là thư ký Lâm, đoán chừng là có việc quan trọng muốn giao cho mà việc này khó mà hoàn thành được.

      Lâm Mẫn gõ cửa vào, thấy Giang Triết ngẩng đầu lên, nhìn về phía : "Thư ký Lâm, chuyện này giao cho ."

      Lâm Mẫn kịp phản ứng.

      Chuyện này? Chuyện gì?

      Sau đó nhìn thấy Giang Triết cầm lấy áo khoác ghế, gật đầu với Đỗ Hân Lệ cái.

      " cầu gì cứ với thư ký Lâm."

      Lâm Mẫn bây giờ mới hiểu được.

      Lâm Mẫn tới bây giờ mới hiểu được.

      ra tổng giám đốc muốn mình tới đây để làm chuyện này.

      Đỗ Hân Lệ vừa nghe xong lời này, tâm liền lạnh xuống.

      "Giang Triết."

      nhìn .

      "Nếu như muốn, cũng cần miễn cưỡng."

      quay đầu, trong mắt dần ẩm ướt, " làm như vậy.......Làm như vậy......Khiến cho em chịu đựng nổi."

      Giang Triết cười lạnh.

      Lâm Mẫn đáng thương chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở đó.

      "Đỗ Hân Lệ, nếu như muốn, cũng cần miễn cưỡng."

      đem những lời đó trả lại cho .

      Đỗ Hân Lệ, nước mắt 'bộp' tiếng rơi xuống, đúng vậy, phải là những lời này mới đúng.

      là ai chứ, thành phố A này có biết bao nhiêu người đẹp danh môn muốn gả cho , nếu như muốn, phía sau còn có rất nhiều người.

      Nhưng mà, hơi cuối cùng lại nghẹn xuống.

      " ràng bảo thư ký gọi em đến, giờ trống, nhưng bây giờ, em đến, lại muốn , đây là có ý gì?"

      "Đây dù sao cũng là chuyện đại cả đời, để cho thư ký bàn bạc với em, là đính hôn với em chứ phải thư ký."

      Lần đầu tiên Đỗ Hân Lệ luống cuống như thế, trước kia khi đối mặt với Giang Triết dù có khó chịu cũng dám để lộ ra, chưa từng bộc phát ra giống như hôm nay vậy.

      khó chịu, vô cùng khó chịu, cho nên mới bất chấp tất cả dù có mặt Lâm Mẫn ở đây.

      Nhưng Giang Triết ngay cả chân mày cũng nhăn cái, chỉ lạnh lùng nhìn như vậy.

      Trong lòng Đỗ Hân Lệ cứ chìm xuống từng chút từng chút .

      "Nếu như muốn, cũng cần miễn cưỡng."
      ********************
      P/s: #Trang: Về nguyên tắc mình thể share convert cho bạn được, đây là quy định rồi. Nhưng nếu bạn muốn 'gặm' nó dần dần có thể tìm gg xem. =D =D

      Trang Cherry viết:
      mình ckỉ xin tên tr thoi b ơi

      Ah! Sorry Trang, bận quá nên cũng hơi cẩu thả tìm kỹ. Truyện này là mình nhận làm lại từ Hana nên ko biết tìm nó ở đâu, nay vô bản Raw mới thấy. Tên truyện: 恶魔霸爱 独宠蜜糖小女人
      Chương 184: Nếu như muốn cũng cần miễn cưỡng.

      Editor: June_duahau

      "Nếu như muốn , cũng cần miễn cưỡng."

      Vừa câu như thế, bên trong lại hàm chứa bao nhiêu ý tứ.

      Đỗ Hân Lệ hít mũi cái, ngăn dòng nước mắt lại.

      "Giang Triết, em biết bận rộn, nhưng nếu chúng ta muốn đính hôn, xin hãy dành ra chút thời gian được ?"

      Đỗ Hân Lệ là người phụ nữ thông minh, cũng là phụ nữ nhẫn, lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, biết lúc nào nên cái gì.

      "Tôi cố gắng."

      Giọng của Giang Triết vô cùng ảm đạm, sau đó cất bước rời , cứ như vậy lướt qua Đỗ Hân Lệ.

      tới cửa, ngay tại lúc tay đặt lên đấm cửa, đột nhiên quay đấu.

      Đỗ Hân Lệ mừng thầm trong lòng.

      "Nếu buổi tối rảnh cùng nhau ăn cơm."

      Giang Triết xong liền thẳng ra ngoài.

      Bên trong phòng, Đỗ Hân Lệ dường như tiêu tan hết buồn phiền, chỉ nhìn Lâm Mẫn.

      " tôi có thể thương lượng với chút chuyện gì?"

      xa xôi .

      "Là bàn bạc số lượng khách mời, hay là địa điểm ăn cơm?"

      "Đỗ quản lý có thể ý kiến của mình cho tôi, sau đó tôi ghi chép, sửa sang lại rồi giao cho Tổng giám đốc là được."

      Đỗ Hân Lệ giận đến cắn răng, đường đến đây trong lòng ta luôn buồn bực vui, trong lòng suy nghĩ có thể ngồi cùng với Giang Triết giờ, liền thấy vui vẻ, nghĩ đến cuối cùng kết quả lại là thế này.

      ta tức giận thở phì phò, ngồi xuống ghế salon.

      nhìn Lâm Mẫn cũng lời nào.

      Lâm Mẫn có chút bất đắc dĩ, cũng biết tổng giám đốc giao cho mình vẫn đề khó khăn.

      "Đỗ quản lý, còn có năm mươi phút, nếu sau năm mươi phút vẫn định gì, như vậy Lâm Mẫn tôi cũng dám đảm bảo chuyện sau này đâu."

      Lâm Mẫn đúng mực .

      Đỗ Hân Lệ hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Mẫn cái.

      Giang Triết là có lỗi sao? Thậm chí ngay cả thư ký của ấy cũng cười mình.

      Nhưng lại thể thừa nhận ta chính xác, nếu như trong khoảng thời gian này mà bàn bạc mọi chuyện cho tốt, ai biết được Giang Triết có thay đổi ý định hay .

      Nghĩ tới đây, khỏi thở dài cái.

      " hãy ghi nhớ toàn bộ."

      ta hất hàm nhìn Lâm Mẫn, trong lời mang theo vẻ khinh thường.

      Vừa rồi còn bị thư ký chế giễu, ta cũng phải tìm lại chút tự tôn cho mình.

      Quan niệm về thời gian của Giang Triết trước nay đêu vô cùng mạnh, thời điểm còn dư lại năm phút, quay trở lại phòng làm việc.

      Cũng ai biết trong khoảng thời gian này đâu.

      Lúc tay chạm đến cánh cửa phòng làm việc, ánh mắt của còn vô cùng tịch mịch, u buồn, nhưng sau khi đẩy cánh cửa ra, tất cả biểu cảm mặt đều được thu hồi, chỉ còn lại lạnh lùng.

      Tựa như nét mặt mới vừa rồi kia chưa từng xuất gương mặt .

      Lúc vào, vừa đúng lúc Đỗ Hân Lệ xong ý kiến của mình, mà thư ký Lâm tận tâm tận lực đem lời của Đỗ Hân Lệ ghi lại toàn bộ sót chữ nào.

      "Giang Triết."

      Đỗ Hân Lệ đứng lên, tới bên cạnh Giang Triết.

      "Em vừa mới thương lượng với thư ký Lâm xong."

      Giang Triết từ chối cho ý kiến, chỉ lẳng lặng ngồi xuống trước bàn làm việc.

      Đỗ Hân lệ biết mình tự tìm mất mặt, liền lui về sau mấy bước.

      Giang Triết hơi gõ bàn cái.

      "Lâm Mẫn, đặt hai chỗ cho tôi."

      quay đầu, nhìn Đỗ Hân Lệ, "Đồ ăn Trung Quốc hay là đồ Tây?"

      Đây là lần đầu tiên chủ động hỏi ý kiến của Đỗ Hân Lệ.

      Đỗ Hân Lệ lập tức hoan hỷ, vội vàng ngừng: "Tùy , cứ theo ý ."

      ta dường như rất vui mừng, khóe mắt đuôi mày đều là vui vẻ.

      Chỉ cần Giang Triết vui vẻ, cái gì cũng được cả, còn quản cái gì mà cơm Tây hay cơm ta nữa.

      "Ăn đồ Tây."

      Giang Triết nhìn về phía Lâm Mẫn , sau đó xoay người ra khỏi phòng làm việc.

      "Thư ký Lâm, đây có tính là khởi đầu tốt ? Có tính ? Có tính ?"

      Đỗ Hân Lệ quả thực rất vui mừng, ta nóng lòng muốn chia sẻ niềm vui này với người nào đó.

      Lâm Mẫn chỉ mỉm cười cái, sau đó liền rời .

      , đối với người phụ nữ này chút ấn tượng tốt nào, nếu để cho ta làm Tổng giám đốc phu nhân, hazz, suy nghĩ chút là thấy vui rồi.

      Trong phòng làm việc, Đỗ Hân Lệ gần như là vui mừng đến huơ tay múa chân.

      Trong phòng họp, Giang Triết lẳng lặng ngồi ghế.

      Thiến Nhi, từ nay về sau ngàn vạn lần phải vui vẻ hạnh phúc.

      Đây là hội nghị cao cấp của công ty, định kỳ mỗi thàng lần, mỗi lần đều là hội nghị quan trọng nhất.

      Giang Triết đem số quyết sách quan trọng công bố trong hội nghị này.

      Thời điểm hội nghĩ diễn ra được nửa thời gian, điện thoại của Giang Triết đột nhiên rung lên.

      Hai cánh tay máy móc đặt chung chỗ, ngay lúc đó Giang Triết có phản ứng kịp, đó là chiếc điện thoại di động.

      Người nào đó lên tiếng đột nhiên dừng lại, ánh mắt mọi người vẫn như cũ rơi người .

      giây tiếp theo, Giang Triết gần như bật dậy, cầm lấy chiếc điện thoại còn rung chấn động kia, đẩy ghế ra, sau đó nhanh chóng cất bước ra ngoài.

      Trong phòng họp mọi người nhìn nhau, biết hội nghị này có còn tiếp tục diễn ra hay .
      Chương 185: Đau đớn thấu xương.

      Editor: June_duahau

      Giang Triết cầm điện thoại di động mãi cho đến cửa cầu thang, lúc này mới nhấn nút nghe điện thoại.

      "Thiến Nhi."

      Là điện thoại của Giang Thiến, số điện thoại này chỉ có mình Giang Thiến biết, vì mà luôn mở máy hai mươi bốn giờ.

      rất lâu gọi vào số này, lâu đến nỗi thiếu chút nữa phá hủy luôn cái điện thoại này, mỗi khi đêm tối đến, liền lấy cái điện thoại khác ngừng gọi thử vào máy này xem rốt cuộc có bị hỏng chỗ nào .

      Cho nên, mới vừa rồi mới phản ứng kịp như vậy.

      Đầu dây bên kia thanh gì, chỉ im lặng lên tiếng.

      "Thiến Nhi, em sao vậy?"

      thả mềm giọng xuống.

      Trong lòng nghĩ là chuyện, nhưng khi đối diện với Thiến Nhi, Giang Triết luôn có năng lực chống đỡ hết thảy mọi thứ liền biến mất thấy đâu.

      Bên kia vẫn nghe thấy thanh gì.

      Giang Triết khẽ nhíu mày cái.

      Thiến Nhi của phải là người cố tình gây , vô duyện vô cớ gọi điện thoại đến đây như vậy.

      "Thiến Nhi."

      Vẫn là giọng mềm mại dịu dàng, chỉ sợ làm người kia giật mình.

      Mà bên kia vẫn là mảng yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi qua.

      Giang Triết khẽ nhíu chân mày, thời tiết như vậy, Thiến Nhi có thể đâu, sau đó nghe thấy tiếng khóc thút thít của .

      Tiếng khóc rất rất , nếu như nghe kỹ biết được đó là tiếng khóc bị kìm nén.

      thanh thút thít đứt quãng, thỉnh thoảng còn bị tiếng gió át .

      Giang Triết chỉ cảm thấy tim mình như bị ai nhéo cho cái.

      "Thiến Nhi, xảy ra chuyện gì?"

      Giọng của Giang Triết càng thêm nhàng, tới chỗ có người.

      ra , có thể trở về phòng làm việc của mình, nhưng lại nhớ tới trong đó còn có Đỗ Hân Lệ nên đành xoay người rời .

      Lúc này, có chút hối hận, tại sao phải mời Đỗ Hân Lệ ăn cơm, tự dưng lại tạo ảo tưởng cho người phụ nữ kia.

      Giang Thiến vẫn chuyện, chỉ khóc thút thít, tiếng khóc càng ngày càng lớn trở thành tiếng nức nở.

      Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra, Giang Thiến chưa bao giờ gọi điện thoại cho , sau đó chỉ để cho nghe được duy nhất tiếng khóc như vậy.

      Còn có tiếng gió thổi bên tai kia, hình như là ở bờ biển.

      Trực giác cho biết nhất định xảy ra chuyện gì.

      kịp suy nghĩ gì thêm, xông tới thang máy trước mặt, lập tức nhấn nút xuống.

      "Thiến Nhi, vẫn luôn ở bên cạnh em, có chuyện gì cho biết có được ?"

      Hoang mang trong lòng càng lúc càng lớn, bọn người kia đâu, những người phái theo bảo vệ đâu, mỗi tên đều đâu hết rồi, phải dặn dặn lại, bảo bọn họ phải theo Thiến Nhi rồi hay sao? Tại sao lại để cho đến bờ biển? Tại sao lại để cho mình ở bờ biển khóc thút thít như vậy?

      Bờ biển kia cách thành phố khá xa, tối thiểu phải giờ xe.

      Tay cầm lái của Giang Triết nổi đầy gân xanh, nhưng mà, dám để cho Giang Thiến biết mình sợ, lần lại lần an ủi Giang Thiến.

      Bờ biển kia vẫn là nơi Giang Thiến rất thích , gần như tháng nào cũng tới đây lần.

      Nếu như phải vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Ngày đó Giang Triết mang theo Giang Thiến trước bước, chính là vào lúc thủy triều, hai người đứng ở bờ nhìn từng đợt sóng thủy triều sóng sau cao hơn sóng trước.

      Giang Triết khẽ quay đầu, gió biển khẽ vuốt ve những sợi tóc trán Giang Thiến, mắt to sáng rỡ cứ như vậy nhìn sóng biển.

      Sau đó Giang Triết nhận được điện thoại của ba , là có tin tốt muốn tự mình cho biết, sau khi hỏi vị trí của Giang Triết và Giang Thiến, ba cho biết, ba và mẹ lập tức tới ngay.

      "Là tin tốt gì vậy ba? Ba, sao ba gấp gáp như vậy?"

      "Triết à, ba và mẹ con cũng kịp đợi, các con cứ đợi ở đó, chúng ta lập tức tới ngay."

      Sau đó ba liền cúp điện thoại, ba cũng cho biết là tin gì, cũng ông ở đâu.

      Ai cũng nghĩ tới thảm kịch lại xảy ra ngay ở thời điểm đó.

      Chính mắt Giang Triết và Giang Thiến nhìn thấy xe của ba chạy tới đây, hai người lẳng lặng chờ đợi, chờ ba dừng xe, sau đó cùng mẹ xuống xe cho bọn họ biết cái tin tức kia.

      Xe lại đột nhiên mất khống chế, hai người gần như có thể nghe được tiếng kêu sợ hãi phát ra từ trong xe, thậm chí Giang Thiến còn nhìn thấy người ngồi ở phía trước là mẹ mình, dáng vẻ hoảng sợ như thế nào.

      Chuyện xảy ra quá nhanh, chờ đến lúc hai người hiểu ra được xe bị nước biển cuốn xa.

      Nếu như phải là thời điểm thủy triều lên, nếu như chỗ hai người đứng phải là nơi thủy triều lên xuống, như vậy tất cả
      xảy ra thảm kịch như vậy.

      Ngay lúc đó, Giang Thiến liền bất tỉnh.

      Ba đối với rất tốt, thậm chí so với Giang Triết, ba còn cưng chiều hơn.

      Mặc dù mẹ thích , nhưng nhìn chung, đối với cũng tệ lắm.
      Lúc ba tới, những hộ vệ kia cũng theo phía sau, nhưng mà mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn thủy triều từng chút từng chút nuốt trọn chiếc xe trị giá mấy trăm vạn, còn có hai người thân nhất thế giới này của Giang Triết.

      Trong khoảng thời gian rất lâu sau đó, Giang Thiến đau thương, khóc thút thít cả ngày.

      Chương 186: Mang thai?

      Editor: June_duahau

      Giang Triết cũng khác gì, mặt phải chịu đựng nỗi đau thấu xương khi mất ba mẹ, mặt vừa phải an ủi Giang Thiến.

      thực tế, quãng thời gian đó là thời kỳ tối tăm nhất của Giang Triết.

      vốn chờ tốt nghiệp, mặc dù con đường tương lai sớm được định đoạt từ trước, vào công ty của ba, sau

      [​IMG]

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 188: ! Hãy cứu em!

      Editor: June_duahau

      Trời cao quả là có mắt hơn người, tinh tường nhìn thấu tất cả, biết và Giang Triết loạn luân, cho nên mới chịu bỏ qua cho đúng ?

      Bác sĩ vẫn còn dặn dò thêm vài điều gì đó, nhưng mà Giang Thiến còn nghe lọt được gì nữa rồi, trong đầu luôn chỉ có mấy chữ, mang thai, mang thai.

      Trong lòng phiền phiền muội thôi, muốn tìm người nào đó trò chuyện chút, lại phát tìm .
      [​IMG]

      Chương 189: Ngoan, cho biết!

      Editor: June_duahau

      Giang Thiến chưa từng khóc như vậy.

      thậm chí có chút luống cuống tay chân, giờ phút này hi vọng lớn nhất của muốn Giang Thiến khóc nữa.

      "Em dù sao cũng phải cho biết là có chuyện gì

      [​IMG]

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 190: Đau đớn muốn chết!

      Editor: June_duahau

      Sau cùng, khi Giang Thiến khóc đến
      [​IMG]

      Chương 191: Vỡ mộng!

      Editor: June_duahau

      Giang Thiến vươn tay lên, chậm rãi vuốt ve bụng mình, cái lại cái.

      Chưa từng có đêm nào ngủ yên bình như hôm nay, mặc dù có ăn cơm.

      Giang Triết trở lại biệt thự, trong biệt thự ngọn lửa sáng rực, dù như vậy, nhưng vẫn sưởi ấm được trái tim .

      Nhớ tới những chuyện xảy ra trước kia trong phòng Giang Thiến, nếu như về nhà muộn, nhất định bổ nhào lên, sau đó bám lấy cổ , , sao lại về trễ như vậy, muốn phạt, muốn phạt...

      Nhưng mà, hôm nay hình ảnh ấm áp như vậy còn nữa, có chăng chỉ là lạnh như băng, vắng vẻ, hiu quạnh, dường như chỗ nào cũng lạnh lẽo như băng vậy.

      Nhận được điện thoại của Lâm Mẫn, ấy cho

      [​IMG]

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 192:

      " xin lỗi."

      "Xuy." Bên kia điện thoại nhàng truyền đến tiếng cười lạnh.

      "Thư ký Lâm, lời xin lỗi này là của hay tổng giám đốc của ? Nếu như là vậy cần, nếu là lời của tổng giám đốc, cái đó đơn giản như vậy."

      Đỗ Hân Lệ thở dài hơi lạnh lùng . cần thiết phải giả bộ nữa, nếu như ta
      [​IMG]

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 193: Tái mặt.

      Editor: June_duahau

      đường đến tận cửa bệnh viện, xe vững vàng dừng lại.

      Quay đầu lại nhìn Giang Thiến, khuôn mặt nhắn là mảng trắng xanh.

      Môi mỏng Giang Thiến khẽ nhếch lên, quay đầu, nhìn về phía trước.

      Tay nắm chặt tay lái, gân xanh nổi lên, khớp ngón tay
      [​IMG]


      Chương 194: Truyền dịch

      Editor: June_duahau

      Giang Triết có chút khó chịu, nhưng vẫn nhấn nút nhận điện thoại, chỉ sợ là vì vị khách quan trọng kia.

      Là điện thoại của Lâm Mẫn gọi tới, quả nhiên là vị khách tên George kia.

      "Tổng giám đốc, George tiên sinh đường đến Minh Đế."

      Giang Triết quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt Giang Thiến vẫn còn
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :