1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ác ma bá yêu: Chỉ yêu cô gái nhỏ ngọt ngào - Ngưỡng Diện Ái Tình [346] (UP CHƯƠNG 270 - DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      dunggg thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 122:

      Giang Thiến bắt đầu có thói này trong cuộc sống.

      Ngày đó ra ngoài ăn cơm với Lý Thanh Yểu, mấy ngày nay họ thích quán ăn đối diện trường học.

      Hai người hi hi ha ha cái gì mà trễ như vậy mới phát .

      Thức ăn của quán ăn này rất thực dụng với kinh tế, chủ yếu là mùi vị rất ngon.

      Hai người vừa ngồi xuống, liền nghe bên cạnh có người gọi: “Lý Thanh Yểu, sao lại tới nơi này ăn cơm?”

      Giọng quen thuộc, chính là Lý Thanh Hàng mất tích nhiều ngày.

      Lý Thanh Yểu làm mặt quỷ với của mình, “Em biết buổi trưa hôm nay tới nơi này ăn cơm, muốn mời khách đây? Nhưng mà, cũng phải lại trai thân sao lại đột nhiên tới nơi xa xôi này ăn cơm?”

      Lý Thanh Hàng chỉ cười cười, sau đó ý bảo hai người cùng ngồi chung bàn với .

      Lý Thanh Yểu muốn , nhưng lại nhìn vẫn nhìn Giang Thiến, tội nghiệp như vậy.

      Giang Thiến cười tiếng, hớn hở đứng dậy.

      Vì vậy ba người bắt đầu tán gẫu chuyện trời dưới đất, bữa cơm thế nhưng bất tri bất giác ăn hơn giờ chiều.

      Vừa đúng buổi chiều Giang Thiến và Lý Thanh Yểu có tiết, vì vậy Lý Thanh Yểu để cho của làm tài xế, thăm nhà mới của Giang Thiến.

      Ba người cười cười ra ngoài, điện thoại của Lý Thanh Yểu đột nhiên vang lên, sau khi nhận cú điện thoại, có chuyện quan trọng thể .

      Lý Thanh Hàng đương nhiên gánh vác tránh nhiệm đưa Giang Thiến về.

      Xe đường chạy về phía trước, hai người câu được câu chuyện trời dưới dất.

      Giang Thiến nghĩ tới Lý Thanh Hàng vậy mà lại cùng ở buiding, lúc hai người cùng nhau đứng ở dưới lầu, khỏi bèn nhìn nhau cười.

      “Lý Thanh Hàng.”

      Đột nhiên bên kia truyền đến tiếng kêu của , Giang Thiến nghe có chút quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Lục Cách.

      Mấy tháng thấy, ta gầy đến đáng sợ, gần như chỉ còn da bọc xương.

      ta từng bước từng bước tiến lại gần, sau đó hung hăng tát Lý Thanh Hàng cái.

      ra tôi đều là giả.”

      Lục Cách xong, quay đầu bỏ .

      Lý Thanh Hàng liếc mắt nhìn Giang Thiến, sau đó xoay người.

      “Lục Cách.”

      ta kéo tay của ta lại.

      “Buông em ra. ra đàn ông có ai là người tốt.”

      “Lục Cách, mời đạo lý chút, giữa và em rốt cuộc là người nào xin lỗi người nào?”

      Lý Thanh Hàng khẽ chau mày, rất có kiên nhẫn .

      “Đúng vậy, là em nhớ , nhưng lúc đó thế nào, mặc kệ em chịu tổn thương gì, chỉ cần em chịu quay người lại, nhất định ở nguyên chỗ cũ chở em.”






      Chương 123: này có cái gì tốt?

      Giang Thiến nghe lời như vậy khỏi buồn cười.

      đại tiểu thư bốc đồng, tại sao cho là tất cả mọi người đời đều phải đối tốt với ta, giống như tất cả đều là việc đương nhiên.

      Nghĩ tới đây, khỏi cười lắc đầu, sau đó cất bước rời .

      “Giang Thiến, đứng lại.”

      Lục Cách giống như có chút thẹn quá hóa giận.

      Giang Thiến quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Lục Cách.

      Những người hộ vệ kia ở bên cạnh , sợ cái gì, chỉ là chấp nhặt cùng thứ người như vậy.

      “Lục tiểu thư, xin hỏi có gì chỉ giáo?”

      Giang Thiến ti lên tiếng .

      “Tại sao cười? Tại sao lại cười?”

      Lục Giang Cách nộ khí trùng trùng chạy tới.

      tay Lý Thanh Hàng kéo lấy quần áo của ta, những hộ vệ sau lưng vội vàng chạy tới chắn trước mặt Giang Thiến.

      Cách, cần làm loạn.”

      “Lý Thanh Hàng, này lại có cái gì tốt? ta mê hoặc trai của mình , thế nhưng còn chạy tới đánh chủ ý lên người .”

      Sắc mặt của Giang Thiến trầm xuống, “Lục Cách, chuyện phải biết tôn trọng người khác chút, nếu tôi để cho nếm thử hậu quả của việc chuyện dùng não suy nghĩ là như thế nào.”

      Lục Cách khẽ dậm chân, xoay người về phía Lý Thanh Hàng, nhàng làm nũng: “ ta em như vậy, cũng giúp em sao?”

      Lý Thanh Hàng gì, chỉ hơi hơi nhíu mày cái.

      , ghê tởm.

      mặt Lục Cách là ủy khuất, chợt lên giọng, hướng về phía Lý Thanh Hàng phát tiết, “Em ngàn dặm xa xôi đến tìm , mà nghĩ tới lại là kết quả như vậy, Lý Thanh Hàng, em ghét .”

      Lục Cách xong, xoay người muốn .

      Lý Thanh Hàng giữ ta lại, thấp giọng : “Chúng ta chỗ khác .”

      , Giang Thiến cũng ở lại nhìn đối phương liếc mắt đưa tình, vì vậy để ý tới bọn họ, xoay người vào thang máy.

      Giang Thiến tưởng rằng bản thân và Lục Cách gặp lại, nghĩ tới cơm nước xong, thế nhưng ta gọi điện thoại tới.

      “Giang tiểu thư, xin lỗi, buổi chiều , xin lỗi, khi đó cũng do tôi ghen tuông.”

      Đối với này, , Giang Thiến có ý muốn tiếp xúc nhiều, vì vậy nhàn nhạt : “ sao.”

      “Giang tiểu thư, tôi mời uống trà có được hay ?” Người kia thân thiện .

      xin lỗi, tôi có thói quen uống trà sau bữa ăn cơm chiều.”

      “Giang tiểu thư, đến đây , đến đây , có được hay ?”

      Giang Thiến gì, đối với cái người này có tiếng chung.


      Chương 124: Đại họa (1)

      “Giang tiểu thư, người chân tình, van cầu , tới , có được ?”

      .”

      Giang Thiến lập tức lời từ chối, liền lập tức cúp điện thoại.

      có ấn tượng tốt về này, muốn miễn cưỡng bản thân gặp mặt ấy.

      Có lẽ là hành động cúp điện thoại của Giang Thiến trọc tức ta, ước chừng khoảng mười phút sau Giang Thiến cũng nghe thấy chuông điện thoại nữa.

      Giang Thiến có chút phiền chết được, chắc phải người này có tật xấu gì chứ? ràng muốn , lại hết lần này tới lần khác cố chấp như vậy.

      Rốt cuộc tắt điện thoại, cứ như vậy ném vào trong túi xách.

      Khoảng hơn mười phút sau, chuông cửa vang lên.

      Giang Thiến cũng suy nghĩ gì, liền mở cửa, ai biết cửa vừa mở ra thế nhưng lại thấy Lục Cách.

      Trong nháy mắt sắc mặt Giang Thiến tối tăm.

      “Tôi hoan nghênh , mời ra ngoài.”

      “Giang Thiến, cần gì cố chấp như vậy? Có câu nhiều bạn bè chính là nhiều hơn con đường.”

      Lục Cách vừa vừa chen lấn vào.

      tay của ta mang theo cái khay, bên ít món ăn.

      Giang Thiến khẽ cau mày, hiểu ta muốn làm cái gì.

      “Tôi cũng đến tận cửa nhận lỗi rồi, phải muốn làm chuyện trở nên xấu chứ.”

      Giang Thiến người này từ trước đến giờ là thích mềm thích cứng, người ta được mọi việc đều quyết, đương nhiên có lý do cự tuyệt rồi.

      Lục Cách cười hì hì đặt toàn bộ thức ăn lên bàn , sau đó ngoắc những hộ vệ kia.

      “Những vị đại ca này, cùng nhau tới ăn , Giang tiểu thư là người vô vùng nhân từ.”

      Những người hộ vệ kia giống như nghe thấy, thậm chí nhìn Lục Cách cái.

      “Tới đây , tới đây , Giang tiểu thư của các rất tốt bụng, khẳng định ấy nguyện ý ăn cơm cùng các . Giang tiểu thư, có đúng ?”

      Giang Thiến nhìn những người đó chút, chưa từng thấy bọn họ từng cùng mình ăn cơm cái bàn, vì vậy, gật đâu: “Nếu Lục tiểu thư tâm muốn mời như vậy, vậy cùng lại đây .”

      Những người đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng nhúc nhích.

      “Ha ha, các đối đãi như vậy với chính bà chủ của các sao? ấy cho các đến ăn cơm sao còn tới ăn? ra ấy là thương cảm các , bà chủ tốt à.”

      “Đến đây .”

      Giang Thiến lại ngoắc về phía những người đó.

      Vì vậy, mấy người chần chờ tới bên cạnh bàn.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      dunggg thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 125: Đại họa (2)

      “Đúng rồi, nên như vậy, nhiều người mới có mùi vị mà.”

      Lục Cách cười đùa, cho mỗi người trong phòng bếp chén cơm, sau đó cho bọn họ gắp thức ăn.

      “Ăn , ăn .”

      ta cười hì hì , sau đó còn giành ăn với Giang Thiến.

      Mới bắt đầu Giang Thiến còn hoài nghi, sau thấy Lục Cách cũng ăn như vậy, vậy có vấn đề gì, huống chi mùi vị của những món ăn này quả tệ, vì vậy cũng ăn nhiều.

      ra tôi rất muốn ở chung với Giang Triết, nhưng mà, sau đó tôi nghĩ thông suốt rồi.”

      Lục Cách giống như rất vui vẻ, mặt vẫn có nụ cười.

      “Lý Thanh Hàng, ấy chờ tôi, nhưng mới vừa rồi tôi biết ấy thích khác. Giang Thiến, ra thù thế giới này chỉ có chuyện tình cảm là thể miễn cưỡng, đúng ? Cho dù họ nhiều hơn nữa, nhưng, người đó , tất cả mọi chuyện cũng có kết quả.”

      ràng là chuyện bi thương, nhưng Lục Cách lại chấp nhất, ta vẫn cười “Ha ha ha.” Như cũ.

      “Nào, Giang Thiến, nếm thử món ăn của tôi chút, như thế nào? Mùi vị thế nào? Ai, tìm chỗ này của khó khăn, biết ? Tôi là tìm từng tầng lên đến đây đó, người ta đều coi tôi là người điên. Nhưng mà mùi vị món ăn của tôi hẳn là sai, khi đó rất thích, rất thích ấy, nghĩ rằng phải làm hiền thê lương mẫu ( người vợ hiền) nên liều mạng học chuyện mà bản thân thích.”

      Giang Thiến lời nào. nghĩ Lục Cách nhất định là chuyện của Giang Triết .

      ra chuyện tình cảm là thể đạo lý.

      Những người hộ vệ kia ăn ít món ăn sau cũng đứng dậy, vì vậy, chỉ còn lại hai bé cùng nhau ăn.

      Đại đa số thời gian đều là Lục Cách , còn Giang Thiến nghe, cũng chen miệng, nhiều lắm là mỉm cười.

      Ăn lát, Lục Cách đột nhiên : “A, còn có miếng cá sống, Giang Thiến, nhà có mù tạc ?”

      Giang Thiến lắc đầu cái, đối với mấy đồ này làm sao biết được?

      Lục Giang Cách đứng lên hướng về phía phòng bếp kêu: “Dì à, có mù tạc hay vậy?”

      Bảo mẫu đó vội vã ra ngoài, “Ngại quá, có đâu?”

      “Vậy đáng tiếc quá, miếng cá sống như vậy.”

      Lục Cách tự nhủ , rốt cuộc ta ngẩng đầu nhìn bảo mẫu, “Dì à, người vắt vả chuyến, mua mù tạc .”

      Trời sinh bộ dạng Lục Cách vốn đáng , trùng hợp bộ dáng cười thản nhiên như vậy càng thêm động lòng người.





      Chương 126: Đại họa (3)

      Bảo mẫu kia ngẩn đầu nhìn Giang Thiến, sau đó : “Tiểu thư, nếu tôi ra ngoài lát?”

      Giang Thiến gật đầu cái, vì vậy bảo mẫu vội vã .

      Hai bé tiếp tục ngồi ở chỗ đó, tất cả có vẻ có chút quái dị, nhưng Giang Thiến cũng nghĩ nhiều, cho đến khi hộ vệ ngừng chạy vào nhà vệ sinh, rốt cuộc cảm thấy có chút đúng.

      “Sao vậy?” hỏi xong những lời này, đột nhiên cảm thấy bụng hồi đau quặn.

      , cho tôi ăn cái gì?”

      Sắc mặt Lục Cách lập tức trở nên tối tăm.

      “Giang Thiến, là ngây thơ, tôi hận thể chặt thành trăm mảnh, nghĩ tôi muốn cho ăn những thứ này sao? Lúc tôi đem những thức ăn này tới, ví dụ như nghĩ cho chó dữ ăn.”

      Lục Cách hung tợn , trong ánh mắt càng thêm hung ác.

      ta kéo Giang Thiến ra bên ngoài.

      Sau lưng những người hộ vệ kia muốn đuổi theo, chỉ là mỗi người đều ôm bụng.

      Ai cũng biết hôm nay nếu để mất tiểu thư, hậu quả cách nào tưởng tượng được.

      Nhưng, bất đắc dĩ người bọn họ có chút sức lực nào.

      Từng người sắc mặt tái nhợt trơ mắt nhìn Lục Cách kéo Giang Thiến .

      Rốt cuộc có người nghĩ tới gọi điện thoại, bên kia vừa thông, liền hướng về phía bên kia lớn tiếng kêu: “Tiểu thư bị bắt .”

      Mới vừa xong câu này, liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

      Lúc Giang Thiến bị Lục Cách kéo vào thang máy, cả người cảm giác như muốn mất ý thức.

      nắm chặt tay vịn trong thang máy, gần như thấy Lục Cách đứng ở trước mặt mình.

      Lục Cách hung hăng trừng mắt liếc Giang Thiến, sau đó vươn tay, hung hăng tát vào mặt cái.

      “Thối XX, tôi hận thể dốc xương lọc thịt , đây là chuyện mà tôi muốn làm nhất mấy tháng nay. có biết hay , ban đầu tôi cũng hận như vậy, nghĩ tới Lý Thanh Hàng vậy mà lại , tôi vĩnh viễn hận . Người nhớ cho lão nương lần này rơi vào trong tay lão nương, tôi tuyệt đối để cho dễ chịu.”

      Giang Thiến nghe được Lục Cách cái gì, chỉ biết có giọng hiểm, mực vang bên tai .

      Lục Cách nhìn thang máy ngừng xuống, ra trong lòng khẩn trương ra lời.

      Rốt cuộc cửa thang máy vừa mở, ta thể chờ kéo Giang Thiến ra ngoài.

      Giang Thiến phải rất nặng, cái này tạo cơ hội cho Lục Cách thành công kéo Giang Thiến ra ngoài.

      Khóe miệng Lục Cách lộ ra nụ cười thành công.







      Chương 127: Trái tim tan nát rồi.

      "Lục Cách."

      Sau lưng đột nhiên vang lên giọng quen thuộc, Lục Cách xoay người, nhìn thấy người đàn ông từng xuất vô số lần trong giấc mộng của mình.

      thiếu chút nữa hỉ cực nhi khấp, Giang Triết, nếu như sớm biết dùng phương pháp này có thể để em gặp được , có phải là sớm nên dùng hay ?

      Chỉ là ánh mắt Giang Triết nhìn Lục Cách chút nhiệt độ, thậm trí là lạnh như băng vậy.

      Khi ánh mắt của rời đến người theo sau lưng Lục Cách, Giang Thiến, cả khuôn mặt hoàn toàn tối tăm.

      Đương nhiên Lục Cách biết nguyên nhân sắc mặt đại biến.

      Bởi vì trong tay .

      vốn chuẩn bị kế hoạch tốt lắm, mang Giang Thiến ra khỏi nơi này, sau đó cho uống thuốc, nghe Lâm Bân , sở dĩ bây giờ Giang Thiến bị dị ứng với rượu, hoàn toàn là do mỗi ngày đều uống thuốc.

      Lục Cách muốn Giang Thiến phát tác lần nữa, thống khổ như vậy, muốn tận mắt nhìn Giang Thiến khắp nơi phát tác.

      Chỉ là, trời cao ưu ái xe của ở trước mắt, chỉ cách có mấy bước nữa. Nếu như trước năm phút đồng hồ, chỉ cần năm phút đồng hồ, tất cả hoàn mỹ như vậy.

      ra Lục Cách biết, trong khoảng thời gian này, có việc gì Giang Triết cũng thích đến lầu dưới nhà Giang Thiến nhìn chút, giống như chỉ có như vậy, mới có thể cảm giác được tim và Giang Thiến cùng đập.

      Cho nên, có nếu như, dù là lập lại sớm hơn giờ, vẫn đụng phải Lục Cách như cũ.

      là nhìn thấy bảo mẫu ra ngoài, khi đó cũng có nghĩ nhiều, bởi vì bên người Giang Thiến còn có nhiều hộ vệ.

      Chẳng qua là sau khi nhận được cú điện thoại kia, sắc mặt của hoảng hốt.

      Tay Lục Cách gắt gao ôm hông của Giang Thiến, bởi vì đây chính là cây cỏ cứu mạng của bản thân.

      Đương nhiên biết, Giang Thiến bị biến thành bộ dạng như vậy, nhất định cũng có kết quả tốt.

      nhìn bên cạnh, trong ánh mắt đều là ác độc, sớm biết như vậy, mới vừa rồi trong thang máy nên cho này chút đau khổ.

      Giang Triết bước nhanh tới, hung hăng đẩy Lục Cách ra, tay hề có chút dịu dàng.

      Tất cả lực chú ý của đều đặt người Giang Thiến, ánh mắt chuyên chú và khẩn chương nhìn Giang Thiến.

      “Thiến Nhi, Thiến Nhi.”

      êm ái gọi Giang Thiến.

      “Đau. . . . Đau. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Nghe giọng vô ý thức của , Giang Triết chỉ có cảm giác tim cũng muốn bể nát rồi.
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 128: Đưa gấp

      Editor: Hana96
      Beta: Hana96


      " cho ấy uống thuốc gì?"

      ràng là hỏi Lục Cách, nhưng ánh mắt lại rời khỏi người Giang Thiến như cũ.

      Lục Cách gì, chỉ cắn chặt môi.

      Giang Triết ngẩng đầu lên, nhìn Lục Cách, gần như gằn từng chữ : "Nếu như ấy có chuyện gì, Lục Cách, tôi để cả nhà chết có chỗ chôn thân."

      Lúc Giang Triết câu này, gần như nghiến răng, sau đó, cũng thèm nhìn Lục Cách lấy cái.

      Chân mày nhíu lại chặt, gọi điện thoại cho Lâm Bân, gần như giống giận kêu bọn họ chuẩn bị làm kiểm tra.

      mới vừa gầm thét xong, A Đức liền lái xe đến bên người Giang Triết.

      "Lôi người phụ nữ kia lên xe."

      tự với bản thân phải tỉnh táo, trước khi còn chưa tra được Thiến Nhi bị cái gì, phải tỉnh táo, nếu sợ mình khống chế được bản thân, cứ như vậy vung quả đấm.

      Người trong ngực sắc mặt tái nhợt, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu từ trán của rơi xuống, tiếng nho rải rác truyền ra từ trong miệng của .

      Giang Triết chỉ cảm thấy giống như có bàn tay níu lấy lồng ngực của , trong lúc đau đớn này, khiến cách nào thở được.

      Xe chạy giống như bão tố, dọc đường biết vượt bao nhiêu đèn đỏ, Giang Triết vẫn còn cảm thấy quá chậm, ngừng thúc giục tài xế, lái nhanh chút, lái nhanh chút.

      Lục Cách ngồi chiếc xe ở phía sau, nhìn chiếc xe trước mặt kia, khỏi cười khổ, có tiền quả là chuyện gì cũng dễ dàng, vượt đèn đỏ như vậy cũng người nào ra quản.

      Tốc độ như vậy, cảm thấy thức ăn mới vừa ăn vào đều muốn ói ra, nhưng, chiếc xe trước mặt chút khuynh hướng chậm lại.

      Lâm Bân cũng sớm chuẩn bị giường ở cửa bệnh viện, xe vừa đến, liền đẩy giường tới.

      Giang Triết căn bản cũng nhìn giường cái, vội vàng ôm Giang Thiến chạy về phía thang máy, người phía sau cũng vội vàng đuổi theo.

      Những bệnh nhân kia vừa nhường đường, vừa thầm, rốt cuộc người có tiền nào sinh bệnh nặng, cho nên mới phải khẩn trương như thế.

      Đến phòng kiểm tra thất, Giang Thiến lại nắm chặ quần áo trước ngực Giang Triết, nhất định chịu buông tay.

      "Lâm Bân, cậu còn lo lắng cái gì? Còn bắt đầu? A Đức, kéo người phụ nữ đê tiện đó vào cho tôi."

      Chương 129: Mớm thuốc

      Editor: Hana
      Beta: Hana



      Lâm Bân quay đầu, lúc nhìn Lục Cách, ánh mắt khé dừng lại chút, đúng là vẫn còn cúi đầu.

      Ánh mắt sắc bén của Giang Triết đảo qua người hai người, chỉ mím chặt môi mỏng, câu .

      Giống như nghe được tiếng thở dài của Lâm Bân, sau đó ta đứng dậy, ra ngoài.

      "Lâm Bân, cậu lăn vào đây cho tôi."

      Giang Triết nhìn Giang Thiến giường gần như đau đến lăn lộn, giận kềm được.

      Cũng biết Lâm Bân có nghe được hay , chỉ chốc lát sau, tiến vào tay cầm cái túi nho .

      ta đưa túi cho Giang Triết, ánh mắt lại trốn tránh, dám nhìn Giang Triết cái.

      "Ăn hai viên trước."

      ra Giang Triết biết trong lòng Lâm Bân có chuyện gì đó, chỉ là lúc này, căn bản có thời gian rảnh để bận tâm.

      Sau lưng cũng sớm có người đưa nước tới, Giang Triết nhận lấy, nếm thử ngụm, lại nhàng thổi, lúc này mới ôm lấy nửa người của Giang Thiến.

      "Thiến Nhi, uống thuốc có được ?"

      Ở trước mặt Giang Thiến, che dấu nội tâm vô cùng lo lắng bất an của chính mình.

      "Đau." Vẫn là tinh tế rên rỉ.

      " biết, biết em đau."

      Giang Triết , nhét thuốc vào trong miệng Giang Thiến.

      Chẳng qua thuốc kia làm thế nào cũng nhét vào được, cắn chặt hàm răng.

      Giang Triết quay đầu nhìn Lâm Bân, lại phát người sau thống khổ nhìn Lục Cách.

      "Lâm Bân."

      Giang Triết lạnh lùng gọi, giọng kia đủ để lạnh chết người.

      Lâm Bân dọa sợ đến giật mình.

      "Mau có biện pháp gì tốt khiến Giang Thiến nuốt thuốc xuống?"

      " có bất kỳ biện pháp nào."

      Lâm Bân thủ thỉ thù .

      Giang Triết nhìn Giang Thiến cau này chặt, hạ quyết tâm, đưa nước cho A Đức ở sau lưng, sau đó để Giang Thiến nằm ngang.

      Trái tim mọi người đều treo lên, hiểu Giang Triết muốn làm gì.

      Giang Triết nhìn Giang Thiến, bỏ thuốc vào trong miệng của mình, cúi đầu xuống, dùng hàm răng của mình cạy hàm răng của Giang Thiến ra, đẩy thuốc vào trong.

      Phi lễ chớ nhìn, người phía sau trừ A Đức và Lục Cách, người còn lại đều tự giác thối lui ra ngoài cửa.

      Giang Triết căn bản quản sau lưng xảy ra chuyện gì, lại dùng phương pháp như trước ngậm ngụm nước, đẩy vào trong miệng Giang Thiến, tiếp theo lại dùng phương pháp giống vậy mớm thuốc cho Giang Thiến.

      Ánh mắt Giang Thiến vẫn đóng chặt như cũ, chỉ là thỉnh thoảng tiếng lẩm bẩm lại tràn ra từ trong miệng .

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng kiểm tra an tĩnh đáng sợ, dường như chỉ còn lại tiếng tim đập của mấy người.

      Chương 130: Trong mắt người tình là Tây Thi

      Editor: Hana
      Beta: Hana


      Ba người đứng, mỗi người đều ôm ý định khác nhau, ánh mắt Giang Triết nhìn chằm chằm thần sắc mặt Giang Thiến, sợ mình bỏ lỡ cái gì.

      Đợi chút đến khi sắc mặt Giang Thiến dường như yên ổn lại, Giang Triết mới thở ra hơi.

      Lúc này Giang Triết mới ngồi thẳng lên, ánh mắt lạnh như băng của tìm kiếm qua lại giữa Lâm Bân và Lục Cách, nhưng vẫn lời nào.

      Sắc mặt Lục Cách trắng bệch, mới vừa rồi Giang Triết vì Giang Thiến mà khẩn trương là hoàn toàn nhìn thấy ở trong mắt.

      nhớ tới lần trước bởi vì chính mình Vô Ý, khiến Giang Thiến bị rượu cồn dị ứng.

      Trong lòng của vẫn còn có chút may mắn , may nhờ lúc Giang Thiến bị kéo ra ngoài liền bị Giang Triết ngăn cản, nếu đoán chừng chết rồi.

      người đàn ông như vậy, đúng là ưu tú như vậy, cũng là nặng tình như vậy, nhưng, ưu tú, nặng tình, tất cả đều là giành cho khác, tất cả đều liên quan đến .

      Đáng thương cho , nằm mộng sáu năm.

      là giận người đàn ông kia , nếu như phải lúc có lúc dịu dàng, chừng cũng lòng với nhiều năm như vậy.

      ta nhìn thấy ánh mắt Lâm Bân nhìn về phía mình, ra cũng rất thống khổ, biết chính mình bị lợi dụng, lợi dụng đồng tình của , cho nên thăm dò rất nhiều tin tức của Giang Thiến từ trong miệng của , len lén lấy chút thuốc này từ trong tay của .

      Giang Triết vẫn mở miệng, lúc này ánh mắt của cũng nhìn người Lâm Bân.

      khí bốn phía trầm lặng có chút đáng sợ, Lâm Bân rốt cuộc chậm rãi mở miệng.

      " liên quan tới ấy, thuốc kia là tớ cho ấy."

      Lục Cách ngạc nhiên, há to miệng, gần như thể tin được lỗ tai của mình.

      Giang Triết vừa nhìn Giang Thiến nằm, khóe miệng vừa lộ ra nụ cười chế nhạo.

      "Lâm Bân, cậu là có tiền đồ, thích cái loại phụ nữ này."

      "Ha ha."

      Lâm Bân cười khổ, "Phụ nữ như vậy thế nào? ấy có điểm nào kém so với Giang Thiến, ấy xinh đẹp dịu dàng, tự nhiên thanh thuần, Thông Tuệ đáng ."

      Lâm Bân nhìn Lục Cách cái, sau đó quay đầu lại.

      "Lâm Bân, con mắt của cậu mù rồi."

      Giang Triết châm chọc .

      "Giang Triết, là quá đáng, đúng vậy, xác thực là tôi làm tổn thương tới Giang Thiến, nhưng đó cũng là do ép tôi, nếu như phải là bởi vì , tôi tới nông nỗi như ngày hôm nay sao?"

      Rốt cuộc Lục Cách khống chế được.



      Chương 131: cho phép người khác nhìn tư thế ngủ ngọt ngào của

      Rốt cuộc Lục Cách khống chế được, bắt đầu lớn tiếng khóc.

      Người ngoài cửa nghe tiếng động, cũng vội vàng vọt vào.

      Giang Triết nhìn Giang Thiến giường bệnh ngủ rất ngọt ngào, giọng lập tức bén nhọn.

      "Lục Cách, có chuyện gì đổi chỗ khác ."

      muốn Thiến Nhi của bị ồn ào làm tỉnh.

      "A Đức ở lại, những người còn lại toàn bộ ra ngoài."

      Giang Triết lạnh lùng phân phó.

      Thiến Nhi của giờ phút này chỉ nên ngủ say thôi, cho phép người đàn ông khác mắt cứ nhìn chắm chằm tư thế ngủ ngọt ngào của .

      Giang Triết và Lâm Bân, Lục Cách cùng nhau vào phòng làm việc của Lâm Bân.

      Bởi vì biết Thiến Nhi có chuyện gì, cho nên cả ngườiGiang Triết cũng thả lỏng, ngồi ở ghế xoay, nhìn hai người đối diện.

      "Giang Triết, đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ấy, tớ với cậu, là liên quan đến ấy."

      "Lâm Bân, cậu lợi hại, thuốc là cậu cho Thiến Nhi ăn sao? Là cậu kéo Thiến Nhi ra ngoài sao? Lâm Bân, tôi hao tốn nhiều tiền người cậu, tôi cho cậu danh vọng, đây là cách cậu hồi báo tôi sao?"

      Giang Triết người gây .

      "Cậu coi tôi là đứa trẻ ba tuổi sao, cậu cho rằng Giang Triết tôi có đầu óc sao?" Giang Triết lập tức đứng lên, lửa giận trong mắt đủ để thiêu huỷ Lâm Bân.

      "Còn nữa, Lục Cách, chẳng lẽ có lời gì có thể sao? nhẫn tâm đê cho người đàn ông này gánh tất cả sao?"

      Lục Cách nhìn Giang Triết, ánh mắt gần như tham luyến.

      Ông trời ơi, tại sao người muốn tạo ra người đàn ông đẹp mắt suất sắc như thế? Tại sao ngay cả lúc nổi giận cũng làm người ta rời mắt nổi như vậy.

      "Triết."

      lầm bầm mở miệng.

      "Câm miệng."

      Giang Triết giận kềm được, chuyện thành ra thế này này, ta lại vẫn dama gọi như vậy.

      "Triết, có từng em ?"

      Ánh mắt của lóe ra ánh sáng chờ mong .

      "Chuyện cười, dĩ nhiên là có."

      câu của Giang Triết đánh nát giấc mộng của Lục Cách.

      "Tại sao thể em? Tại sao? Rốt cuộc em có điểm nào thua kém kia?"

      "Ba" cái, mặt Lục Cách hung hăng bị cái tát.

      "Lục Cách, câm miệng cho tôi, vĩnh viễn cũng thể đánh đồng cùng Thiến Nhi."

      Khoé miệng Giang Triết là nụ cười nhạt, nhưng lời ra lại lạnh như băng.

      Lục Cách sao có thể đánh đồng với Thiến Nhi của ?

      Thông báo tuyển editor: hoan nghênh những ai thích truyện này cùng tham gia edit, những ai chưa từng edit cũng có thể tham gia, mình hỗ trợ các bạn.

      Chương 132: Tại sao hạ thủ với Thiến Nhi

      Lục Cách ta làm sao có thể đánh đồng với Thiến Nhi của được?

      Thiến Nhi của là thiên sứ, thiện lương, khéo hiểu lòng người, chưa bao giờ có tâm cơ đùa bỡn gì, vừa mới bắt đầu biết bản thân phải em ruột của , nhưng chưa bao giờ hướng đòi hỏi cái gì.

      "Thế nào? ta chỉ là , em cũng là ."

      Khuôn mặt của Lục Cách trắng còn chút máu.

      " như .......Hừ"
      Giang Triết quét mắt cái trong mắt ràng là chịu nổi.

      " như tôi thế nào?"

      Lục Cách gần như muốn nổi trận lôi đình, đúng vậy, , nhưng, cũng thể ỷ vào việc , cứ như vậy khi dễ .

      "Ai cũng có thể làm chồng."

      "Ánh mắt Giang Triết lạnh như băng, cứ như vậy phun ra bốn chữ này.

      Lục Cách gần như tức đến xỉu, thiếu chút nữa nhào qua.

      Chỉ là Lâm Bân ở sau lưng cũng để cho động thủ, giữ lấy .

      Chuyện của Giang Thiến còn chưa giải quyết đâu, thể để cho Lục Cách gây hoạ nữa.

      "Tại sao muốn kéo tôi? Giang Triết, tại sao có thể vũ nhục tôi như vậy? Tại sao cứ tổn thương tôi như vậy? Là tôi , là tôi đê tiện biết tôi, tôi còn len lén , ảo tưởng có ngày tôi đứng ở bên cạnh .

      Lục Cách gào khóc.

      "Còn có Giang Thiến đó, ta phải chỉ là người phụ nữ bình thường sao? ta có gì tốt? Tại sao đàn ông bên cạnh hai đòi thích ta......"

      Lâm Bân vội vàng tiến lên che miệng Lục Cách, nhưng kịp rồi, Giang Triết lại cho cái tát.

      Lục Cách, tôi cảnh cáo , có ý kiến gì với tôi, có bất mãn gì, tất cả có thể nhằm vào tôi, cần đánh bất kì chủ ý gì lên Thiến Nhi, tôi chưa bao giờ động thủ với phụ nữ, nhưng hôm nay lặp lặp lại nhiều lần khiêu chiến nhẫn nại của tôi, cho nên tôi ngại đánh gục xuống ra ngoài.

      Từng lời của Giang Triết chút nhiệt độ, lạnh như băng giống như vẻ mặt giờ phút này.

      Lục Cách nhào tới, bắt Giang Triết lại.

      Cửa bị đụng mở tung,người bên ngoài xông tới, kéo Lục Cách giống như bạch tuộc dính người Giang Triết ra, có vài người hung hăng đá về phía cái.

      "Dừng tay."

      Sắc mặt Lâm Bân tái nhợt, chạy tới, che chở cho Lục Cách.

      Chương 133: Nhìn nhất cử nhất động của

      "Các khốn khiếp, Giang Triết ỷ thế hiếp người lấy nhiều khi ít, Giang Triết, đám đàn ông các khi dễ yếu đuối, coi là cái gì?"

      Mặt Lục Cách gần như văn vẹo, gần như bị bệnh tâm thần lớn tiếng hô.

      Đau đớn người căn bản tính là cái gì, chủ yếu nhất là đau đớn trong lòng. .

      Trong lòng giống như có con dao găm hung hăng đâm vào.

      "Lúc hạ thủ với Thiến Nhi, tất cả quy củ của tôi bị phá vỡ."

      Từng câu từng chữ Giang Triết , ánh mắt quét qua tay Lâm Bân.

      "Giang Triết, chỉ là em , chẳng qua là em ."

      Lục Cách để ý tới đau đớn người, thoát khỏi tay Lâm Bân.

      " tôi mà có thể tổn thương người vô tội?"

      Giang Triết nhìn Lục Cách, sau đó quay đầu nhìn hộ vệ bên cạnh .

      "Các ngươi xử lý , để cho ta chịu khổ sở hơn Thiến Nhi gấp ngàn lần."

      lạnh lùng xong, liền ra ngoài.

      "Giang Triết."

      Lâm Bân mở miệng.

      Giang Triết dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Bân, ánh mắt gợn sóng sợ hãi.

      " xin lỗi."

      Là chân thành áy náy, ban đầu chỉ là bởi vì thấy Lục Cách đáng thương, cho nên bất tri bất giác đến gần ta hơn, vẫn cho là ta có thể thực thích mình chút, cho nên, lúc ta hỏi cái này cái kia, nghiêm túc chăm chỉ giải đáp.

      Về phần thuốc kia là ta với chơi vui, cầm xem chút, lúc ấy cũng suy nghĩ nhiều.

      Từ khi đó đến giờ ta có tâm tư.

      Là Lục Cách gieo gió gặt bão, vậy là có biện pháp.

      Mà đáng thương nhất phải là Giang Thiến , là người vô tội nhất, nhưng lần lại lần bị tổn thương.

      Giang Triết gì, chẳng qua sâu nhìn Lâm Bân, sau đó quay đầu, vào phòng của Giang Thiến.

      vẫn còn nằm ở phòng kiểm tra, chỉ là A Đức gọi người đem chăn tới.

      Thời điểmvGiang Triết vào, Giang Thiến vẫn ngủ say như cũ, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.

      ý bảo A Đức ra ngoài, bản thân ngồi xuống bên cạnh.

      Nắm tay Giang Thiến, gần như có chút kiêng kị nhìn Giang Thiến.


      rất nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên có thểnhìn cẩn thận như vậy.

      Nhiều ngày trôi qua như vậy, chính tự ép trái tim mình xuống, tìm .

      Mặc dù mỗi ngày những người hộ vệ kia đều báo cáo ràng chi tiết mỗi chuyện cho nghe.

      Giang Triết vốn nghĩ cứ như vậy , nhìn tới , nhưng sau lại phát khống chế được bản thân.
      Last edited by a moderator: 2/10/15
      dunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 134: Muốn em đến cốt tủy.


      Lúc đầu, Giang Triết nghĩ cứ như vậy , nhìn tới , nhưng mà, sau khi phát ra lại khống chế được mình, dường như sau khi dời khỏi , suy nghĩ cũng còn là của mình nữa.


      Thời điểm ngồi ở chỗ kia nhìn tài liệu, bất tri bất giác suy nghĩ lại bay đến người , suy nghĩ giờ phút này làm gì.


      ràng ngồi ở trong phòng họp rộng lớn, nhưng mà, ngồi ở chỗ đó, lại cảm giác được hơi lạnh thấu xương, suy nghĩ người kia có vui vẻ hay .


      Lúc vệ sỹ báo cáo mỗi chuyện, trong lòng giống như bị mèo cào khó chịu, dường như thấy được đứng trước mặt mình cười tự nhiên, cái nhíu mày nụ cười của khỏi làm rung động trái tim như vậy.


      Sau đó, lại bắt đầu len lén xem , có lúc học, với vừa từ lầu xuống, mặc chiếc áo khoác màu trắng, cả người tựa như ‘phiêu phiêu dục tiên’. Có lúc xuống xe trước cổng trường học, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lông mày hơi nhíu lại, làm cho hận được đưa tay ra vút lên hàng lông mày của .


      thấy, ràng vui vẻ, vui như vậy, giây trước còn cùng bạn học cười to, giây sau đó trốn sang bên ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ.
      Mỗi lúc như vậy, Giang Triết muốn lên, ôm chặt trong ngực của mình.
      Nhưng mà, thể, điều duy nhất có thể làm là nắm chặt quả đấm của mình, thậm chí ngay cả móng tay kia bấm sâu vào trong da thịt mình cũng hồn nhiên phát giác.


      Nhiều khi, vào lúc đêm khuya vắng người, chạy xe đến dưới lầu nhà , đốt điếu thuốc, cũng hút, khói thuốc vấn vít xung quanh híp mắt nhìn lên lầu.


      Giang Triết thậm chí để những vệ sỹ kia chụp hình MV Giang Thiến, cứ ngây ngốc đứng nhìn nhất cử nhất động của như vậy.


      Giang Triết biết mình là bị bệnh, đó là loại tâm bệnh tên gọi là tương tư, mặc dù thế giới này có thuốc giải, nhưng mà, lại thể ăn.


      biết mình rất kinh khủng, thậm chí kinh khủng có chút ít biến thái.


      Mỗi ngày nghĩ muốn người kia đến cốt tủy, đó phải loại kinh khủng, vậy là cái gì, đó phải loại biến thái, vậy là cái gì?


      Chẳng qua nhiều lúc, Giang Thiến đơn, người lẳng lặng đứng ở đó, nhìn hết thảy trước mắt đến xuất thần, người ta hòa thuận, cũng cười, Giang Triết nhìn mà lòng đầy đau đớn.


      Khoảng cách quan sát gần như vậy, hôm nay cũng là lần đầu tiên.


      gầy, gương mặt kia càng thêm, mặt của vốn trắng, bây giờ xem ra còn chút huyết sắc nào.
      :bird: Hi all! Mình mới edit + học + chưa sắp xếp được thời gian => mỗi tuần có 4chương, cố định lịch post nha! Thanks all. =D =D


      Chương 135: Ngã bệnh tốt.


      Giang Triết vươn tay, ngón tay ở mặt Giang Thiến lướt qua lại, làn da nhẵn nhụi như vậy, mỗi lần đều khiến người ta nhịn được mà vút ve.


      Chẳng qua điều bản thân muốn nhất lúc này chính là thích có thể ngồi dậy, sau đó mỉm cười với mình.


      Ngón tay Giang Thiến hơi động, Giang Triết mừng rỡ, chợt thu lại tay của mình, sau đó nhìn chằm chằm đôi mắt Giang Thiến dám làm cử động nào.

      Rốt cục thấy được Giang Thiến chậm dãi mở mắt.


      Tỉnh lại nhìn thấy đầu tiên là Giang Triết, mặt Giang Thiến là nụ cười sáng lạn, sợ hãi đưa tay ra ngoài, chạm đến quần áo người Giang Triết.


      trai, em nhìn thấy ? Là mơ sao?”


      Giọng êm ái như vậy, ràng là vui vẻ, lại giống như thể tin được, khiến cho lòng Giang Triết chợt đau xót.


      Chẳng lẽ tự mình nghĩ như vậy, ràng ở trước mắt , lại trở thành tưởng tượng trong mơ.


      bắt lấy tay Giang Thiến, sau đó đưa tay kia dán lên mặt mình.


      “Nha đầu ngu ngốc, dĩ nhiên là , phải mơ.”

      Giang Thiến si ngốc nhìn Giang Triết.

      , ngã bệnh tốt.”


      Ngã bệnh mà có thể nhìn thấy người chân đứng trước mặt như vậy.

      Giang Thiến lẩm bẩm .


      Giang Triết đột nhiên cay xé mũi, lúc đầu sau khi từ biệt, cố gắng để cho nước mắt mình rơi xuống.


      “ Ngã bệnh có gì tốt hả? Nhanh khỏe lên chút, làm cho nhiều người lo lắng đấy.”


      che giấu tâm tình của mình, giả vờ lạnh nhạt, ra chỉ có chính biết, khi đó mình khẩn trương cỡ nào.


      Giang Thiến quẹt mũi mình cái.


      “ Mới phải, em muốn ngủ nhiều mấy ngày, như thế có thể ngày ngày chăm sóc em.


      Hai người nhiều ngày gặp mặt, thực muốn , điên cuồng nghĩ tới.


      Giang Triết trong lòng thở dài.


      maylà Lâm Bân đẩy cửa vào.


      Giang Triết lạnh lùng nhìn cậu ta cái, “Cậu còn tới đây làm gì?”

      hoàn toàn quên mất mình giờ phút này đứng địa bàn của Lâm Bân.


      Lâm Bân cũng so đo, thực tế là mình có lỗi với Giang Triết.


      “Có thể đổi chỗ khác ? Đây là phòng kiểm tra, nằm ở chỗ này dù sao cũng tốt lắm.”


      Lâm Bân có ý tốt đề nghị.


      Lúc này Giang Triết mới nhớ tới, vừa rồi Giang Thiến ngủ thiếp , cho nên vẫn chưa đổi giường cho .


      “Còn trước dẫn đường.”


      Giang Triết cúi người xuống, ôm lấy Giang Thiến.


      cúi đầu nhìn Giang Thiến, thấy si ngốc nhìn hai mắt của mình.


      Đột nhiên trái tim đập thình thịch, nhìn chớp mắt.


      người vẫn là loại hơi thở mà quen thuộc.



      Chương 138: Em cam lòng để lo lắng cho em như vậy (1)

      Editor: June_duahau

      Lúc Giang Thiến tỉnh lại, tứ phía là hoàng hôn rồi.


      Trong góc phòng bệnh hé ra ngọn đèn màu cam, ánh sáng nhu hòa gõ lưng Giang Triết, tạo thành vòng ánh sáng nhàn nhạt.


      Sống lưng cứng ngắc yên lặng đứng trước cửa sổ như vậy, cũng biết đứng bao lâu rồi.


      Giang Thiến thấy vẻ mặt của , biết suy nghĩ cái gì.


      .”

      dịu dàng gọi.


      Bóng lưng Giang Triết hơi ngưng lại, sau đó xoay người lại, mặt là nụ cười nhạt.


      “Tỉnh lại rồi?”.


      tới bên cạnh giường bệnh, áp tay lên trán Giang Thiến.


      Tốt rồi, ngủ rất an ổn, cũng để cho mình chờ lâu, tỉnh lại.


      ấn xuống cái chốt đầu giường, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng bước chân.


      “Giang tổng.”

      “ Bưng cháo vào.”


      Giang Triết trầm giọng phân phó.


      Rất nhanh bên ngoài đẩy vào toa thức ăn, Giang Triết đứng dậy, ngón tay thon dài cầm lấy, sau đó thay Giang Thiến lấy ít cháo trắng hương thơm mềm dẻo.


      Đẩy toa thức ăn là còn trẻ tuổi, hôm nay được thấy tổng giám đốc A thị dang tiếng lẫy lừng, giờ phút này lại làm chuyện như vậy, mặt đỏ dần, trong mắt chỉ có hâm mộ sâu sắc.


      ra ngoài trước .”


      Sắc mặt Giang Triết khẽ biến, hơi trầm xuống, lúc này mới cầm chén đưa cho Giang Thiến.


      muốn ăn, có khẩu vị gì.”


      phải láo, mặc dù đau đớn qua, nhưng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.


      “Ăn chút.” . Sau khi dừng lại chút, lại mở miệng. “Coi như là vì .”.


      xong câu phía sau điệu bộ gần như là nhún nhường.


      Giang Thiến hơi chua xót mũi, vươn tay.


      Giang Triết hướng về phía lắc đầu: “ đến.”


      Cẩn thận từng li từng tí múc từng muỗng , thổi thổi nguội, lại đưa lên môi mình thử cái, rồi mới đưa đến bên miệng Giang Thiến.


      quay đầu, toa thức ăn thực ra thức ăn được kết hợp có chút khéo léo, chỉ là liếc mắt nhìn, vẫn yên lòng cho ăn.


      Lục Cách cho Giang Thiến uống thuốc nhưng ra là Lâm Bân bố trí, chính cậu ta có tác dụng phụ, nhưng mà chẳng ai biết được, bởi vì Giang Thiến là người thử nghiệm thuốc đầu tiên, chỉ cần nghĩ tới đây thôi, trong lòng Giang Triết đều là lửa giận cho nên căn bản cho Lâm Bân sắc mặt tốt.


      ăn dưa chua được ?”.

      Giang Triết thấp giọng hỏi.


      Giang Thiến nhìn thức ăn phía sau, trong ánh mắt có mong đợi.


      “ Thuốc kia chỉ là loại ‘loạn thất bát tao’.”


      (‘loạn thất bát tao’ : ý thuốc này bảy tám phần là thuốc dởm ^_^)


      Giang Thiến nhìn nhìn, gương mặt lo lắng, rốt cục gật đầu. Sau đó nghe theo mà ăn muỗng thứ hai.


      Ánh mắt Giang Triết dần dần nhu hòa.
      Chương 139: Em cam lòng để lo lắng cho em như vậy.(2)

      Editor: June_duahau

      Ăn xong nửa chén cháo, nhìn sắc mặt Giang Thiến khẽ trở nên hồng nhuận, Giang Triết cuối cùng cũng yên lòng được chút, nhìn bây giờ vẫn còn yếu, vì vậy giục ngủ sớm chút.


      Chính cũng ngồi ở bên.


      giám ngủ giường bên cạnh, sợ buổi tối Giang Thiến có chuyện gì.
      nghĩ tới thực là tránh cái gì gặp cái đó, đến nửa đêm Giang Thiến đột nhiên rên rỉ.


      Vốn là ngồi bên cạnh chợp mắt chút, lập tức nhảy lên, nhấn chốt đầu giường, mười mấy phút đồng hồ sau, tất cả chủ nhiệm của tất cả các phòng khoa đều có mặt.


      Giang Thiến lại lần nữa bị đưa vào phòng kiểm tra.


      Sắc mặt Giang Triết lo lắng giống như khí trời bên ngoài, u dường như ngay lập tức mưa to tầm tã.


      Thuốc hết tác dụng, nhưng mà vẫn đau thắt lại.


      Giang Triết chỉ tay viện trưởng: “Nhất định phải kiểm tra kỹ.”


      Nếu như Thiến Nhi của từng trải qua đoạn thời gian chịu thống khổ như thế, có thể đau lòng sao?


      Lâm Bân đứng bên cạnh, dường như dám thở mạnh, nếu như Giang Thiến vẫn đau như vậy, người đàn ông trước mặt này rất có thể cho phá hủy cả bệnh viện.


      ta nhìn sang, phát chỗ bị Giang Thiến che hình như có phần đúng.

      Vừa muốn tiến lên phía trước, Giang Triết kéo tay ta lại, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn ta cái.


      Lâm Bân cười khổ, cũng chỉ vì nha đầu Lục Cách kia, mà mình bị Giang Triết liệt vào danh sách đen.


      “ Giang Thiến hình như phải đau bụng.”


      Hấp dẫn toàn bộ tất cả lực chú ý, sau đó phát ra phải là đau bụng.

      “ Bị đau ruột thừa.”


      Viện trưởng lau mồ hôi trán, đám người còn tự xưng là tinh của bệnh viện, ngay cả chuyện đơn giản như vậy, cũng sơ hở nhìn ra.


      Lâm Bân vẫn là Lâm Bân tốt, phải tăng lương cho cậu ta, nhất định, hơn nữa còn là gấp đôi.


      Viện trưởng đại nhân thân ái hoàn toàn quên mất kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này.


      Vì vậy, sau khi lần nữa ‘binh hoang mã loạn’, cuối cùng chuẩn đón chính xác là viêm rụt thừa cấp tính phát tác, về nguyên nhân, có thể là vì khoảng thời gian này quá mệt mỏi.


      Giang Triết nhìn người kia đau đến chết sống lại giường, chỉ biết nắm lấy tay .


      Giang Thiến, Thiến Nhi, Thiến Nhi của , tại sao lại xảy ra nhiều tai nạn như vậy?
      Chuyên gia gây tê tốt nhất bệnh viện trong vòng năm phút gần như là lăn vòng vọt vào, câu mắng người kia còn chưa ra khỏi miệng, nhìn thấy mặt Giang Triết đen thui toàn bộ nút trở về.

      Chương 140: Em cam lòng để lo lắng cho em như vậy. (3).

      Editor: June_duahau

      Tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ chuẩn bị, ra phẫu thuật ruột thừa chỉ là giải phẫu đơn giản, bất kỳ bác sỹ ngoại khoa nào cũng biết, bất kỳ bác sỹ ngoại khoa nào cũng bắt đầu bằng việc phẫu thuật ruột thừa.


      Nhưng mà, bất kể tố chất của người đó mạnh bao nhiêu nữa, nhìn thấy người đứng bên cạnh sắc mặt lạnh như băng cũng nhịn được mà run rẩy, huống chi người kia lại lợi hại như vậy.


      Lâm Bân thấy trường hợp như thế, khẽ thở dài trong lòng, ra muốn với Giang Triết, để cho ra ngoài ngẩn ngơ chút, chỉ là vì chuyện lúc trước, Giang Triết căn bản ngay cả liếc cái cũng chẳng muốn, làm sao ta nghe lời của chứ.


      “Giang tổng.”


      Cuối cùng vẫn là viện trưởng đành lòng, “Giang tổng, bác sỹ giải phẫu đều mặc quần áo khử trùng, Giang tổng như vậy khiến cho vi khuẩn lây nhiễm, có thể gây bất lợi cho Giang tiểu thư”.


      Lúc này viện trưởng rất sợ Giang Triết , ông cũng cho tôi bộ khử trùng kia , may mắn, tất cả chú ý của Giang tổng giám đốc giờ phút này đều đặt hết người Giang Thiến, trong đầu cũng là gân, căn bản cũng có nghĩ những cái khác, chỉ cầm tay Giang Thiến, sau đó ra ngoài.


      Viện trưởng sờ soạng mồ hôi lạnh trán, quả nhiên, lấy chuyện của Giang tiểu thư ra , vẫn là có hiệu quả hơn.


      Tất cả bác sỹ đều thở ra hơi, nhưng mà, lo lắng mới lại tới, ngộ nhỡ phẫu thuật thành công làm thế nào? Có phải bị Giang tổng “Rắc rắc” hết?


      Tất cả mọi người nín hơi, Giang Triết ở bên ngoài càng đứng ngồi yên.


      “Giang tổng, ra …. ra …”


      Viện trưởng lắp bắp , ở trong trường hợp nào người cũng tỏa sáng khí phách, giờ phút này đối mặt với Giang Triết cũng thấy thấp kém bậc.


      ra , đây chỉ là tiểu phẫu…”


      Viện trưởng vẫn còn cuối mặt xuống , sao đó gáy cổ chợt lạnh lẽo, ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh sáng rét lạnh trong mắt Giang Triết, bị dọa sợ tới lập tức ngậm chặt miệng, giám gì nữa.


      Lúc này Giang Triết mới quay đầu sang, nhìn cửa phòng giải phẫu.


      Tiểu phẫu? tiểu phẫu lại cần phải long trọng như vậy sao?


      chẳng lẽ nhìn thấy mới vừa rồi Thiến Nhi của Mình đau đớn thế nào sao?


      Tay khẽ run, lo lắng bất an lại lại trước cửa phòng giải phẫu.


      Thời gian trong khắc kia trôi qua có thể chậm chạp như vậy, tựa như loại đứng im, ràng chỉ cần nửa giờ là được rồi, Giang Triết cứ chịu đựng như vậy, nhưng mà, dường như vẫn chưa đến nửa giờ, mà cánh cửa kia vẫn nhúc nhích.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :