Chương 21: - Kiệt Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của thái hậu, Triệu Kiệt nhất thời biết nên giải thích như thế nào. Ban đầu, đích thực muốn lợi dụng để trốn tránh hôn với Bắc Quốc công chúa, nhưng theo thời gian, thực thích . Hơn nữa, cảm thấy cũng có ác cảm với , nhưng tại, muốn rời . Bảo nên giải thích như thế nào ak? Vẻ mặt rối rắm càng khiến hoàng thượng và thái hậu nghi ngờ, chẳng nhẽ hai người này... - Ca, phải huynh và Tuyết tỷ tỷ phối hợp diễn trò lừa mẫu hậu chứ? Ánh mắt Triệu Mẫn mở to, môi mấp máp, ông trời, sao lại có thể như vậy? Ngũ ca của nàng tuy rằng lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng ngũ ca chưa từng lừa dối mẫu hậu, đặc biệt là chuyện hôn của bản thân. - Chính xác đấy. Người duy nhất sợ thiên hạ đại loạn- Long Lôi Vũ vẫn nhàn nhã đứng bên xem diễn nhàng tung quả bom. Quả nhiên sắc mặt của hoàng thượng và thái hậu thay đổi triệt để. - Kiệt nhi, con... -Mẫu hậu, đây là chủ ý của con, là con ép Tuyết nhi phải giúp con. Nhưng mà tại, con muốn cưới nàng trở thành Ngũ vương phi. Triệu Kiệt thành khẩn với thái hậu, nhưng cũng là hướng Tuyết Nguyệt . thực có tình cảm với , nguyện ý cưới làm ngũ vương phi, như vậy... có bằng lòng ở lại. - Hazz, con ngay từ đầu nên lừa mẫu hậu như vậy. - Mẫu hậu, thực xin lỗi. Thái hậu khẽ thở dài, có chút trách cứ nhìn , nhưng cũng chỉ có thể bất lực thôi. Bà là mẹ, sao lại con trai mình chứ. Đứa này xem như thảm kia rồi. - Vậy để con bé làm trắc phi . Thái hậu bình thản tung quả bom còn shock hơn Long Lôi Vũ. Ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn bà. Triệu Kiệt sắc mặt khẽ đổi, định gì đó liền bị bà ngăn lại. - Cũng phải luôn ủy khuất con bé làm trắc phi, ta chỉ muốn xem con chọn là người thế nào thôi. Thái hậu chút kiêng dè nhìn thằng vào Long Lôi Vũ đứng bên cạnh Tuyết Nguyệt. Bà có chút an tâm với thân phận của này. ràng quan hệ của nàng ta với quốc sư của Bắc Quốc đơn giản. - Mẫu hậu... - Phì, trắc phi? Có hai tay dâng vị trí chính phi lên cũng chưa chắc Tuyết chịu nhìn đâu. Long Lôi Vũ nén được, bật cười thành tiếng. Đùa ak, trắc phi? Đây phải là vũ nhục Tuyết sao? Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tuyết Nguyệt, khẽ lắc đầu. Con đường theo đuổi thê tử của tên kia còn xa lắm. - Ngươi vậy là có ý gì? Hoàng thượng hé ra khuôn mặt tuấn tú có chút tối tăm. Hiển nhiên cũng rất để ý đến thân phận của hai người này. Lời ít ý nhiều, vào tai mọi người lại thành ý nghĩa khác. Ai cũng nghĩ ám chỉ thân phận của Tuyết Nguyệt cân xứng với Triệu Kiệt, nhưng chỉ có Triệu Kiệt là nghĩ ngược lại. nhớ, yến hội ngày đó, thân phận của còn cao quý hơn cả Bắc Quốc công chúa. Như vậy, thân phận của rốt cuộc là gì? - Đủ rồi, ta có nhiều thời gian để chuyện phiếm với các ngươi. tại ngũ vương gia, ngươi nên thực giao ước của mình rồi. - Tuyết nhi... - To gan, ngươi dám chuyện như vậy với hoàng thượng và thái hậu sao? Người đâu, mau... Tần Loan nãy giờ quỳ mặt đất, bỗng chốc điên cuồng hô lính gác, chỉ là lời còn chưa hết, cổ họng đột nhiên phát ra nổi từ. Sắc mặt nàng ta thay đổi, hai tay ôm lấy cổ họng mình, trợn to hai mắt nhìn tình cảnh trước mắt. Ống tay áo gió tự bay, mái tóc đen dài mượt mà bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được, từ đỉnh đầu phát sinh biến hóa. Tóc đen hóa thành màu bạch kim, đồng tử màu đen cũng biến màu. Cả cơ thể của như phát ra ánh sáng huyền bí, khiến dung nhan của càng trở nên siêu phàm thoát tục. Tình cảnh phát sinh trước mắt khiến ai nấy đều ngẩn người, run run dám tin những gì diễn ra. Triệu Kiệt đồng tử mở rộng, hai mắt nhìn lâu đến mức phát đau, thể nào, thể nào,... - Hồi thần. thanh trêu tức vang lên đánh tỉnh mọi người. Chỉ thấy tuyệt sắc ban nãy biến thành hình dạng như bây giờ, mọi người đều nhìn đến ngu người. - Tuyết nhi... Tuyết Nguyệt quay đầu, nhìn đứng tại nơi đó, vẫn bóng dáng cao lớn ngông cuồng đó, nhưng tại sao chỉ trong giây lát sụp đổ vậy. - Triệu Kiệt, hôm nay chúng ta ở đây , ta cũng còn nhiều thời gian nữa rồi. Ta cần bản đồ. Ánh mắt Tuyết Nguyệt kiên định nhìn , kiên quyết ra. - Còn có, tên ta là Long Tuyết Nguyệt. Niềm hy vọng cuối cùng của Triệu Kiệt nháy mắt tan vỡ. cỡ nào hy vọng, cỡ nào chờ đợi, vậy mà... ra là người của Long tộc, chẳng trách thân phận lại cao quý như vậy, chẳng trách tên nghiệt kia xứng với . Chẳng trách phải trở về. - Long...Long... Thái hậu run run lên lời, có nằm mơ bà cũng nghĩ tới khi sinh thời, bà lại có thể gặp được Long tộc. Nhìn trước mắt, lại nghĩ đến những lời mình vừa , bà muốn đâm đầu chết luôn . ra thân phận tương xứng là đến bọn họ, chứ phải . Tần Loan mặt ngơ ngác, nhìn gá mà lâu nay nàng cứ nghĩ là thân phận kém cỏi, có thể tùy ý nàng vo tròn bóp méo. Lại nghĩ người ta thân phận cao quý như vậy, cao quý đến nỗi ánh mắt cũng buồn cho nàng. Ánh mắt chuyển sang người bên cạnh, nhất thời tối sầm lại. Chẳng nhẽ , cũng là... Bắt gặp ánh mắt của nàng ta, Long Lôi Vũ chỉ nhún vai, lười nhác . - Ta cũng vậy, là Long tộc, tên ta là Long Lôi Vũ. Lần này, còn ai có thể phản ứng được nữa. Bởi vì bọn họ đều bị câu ngắn gọn như vậy đả kích cho còn sức phản kháng nữa rồi. Hai người của Long tộc đứng trước mặt bọn họ, ra ai tin? - Triệu Kiệt, ta có nhiều thời gian, giao bản đồ cho ta. - Ta có bản đồ. lời của như thuốc kích thích, đôi mắt đỏ vằn lên, thân hình tựa như lốc xoáy, nháy mắt xuất bên cạnh , bàn tay ngọc giơ ra, dễ dàng chế trụ yết hầu . Triệu Kiệt chút phản ứng, để mặc bóp cổ mình. - Ngươi nhắc lại lần nữa cho ta. - Ta có bản đồ, nhưng ta biết người nào có bản đồ. - Ngươi cmn nghĩ ta rất dễ lừa có phải ? Ánh mắt chất đầy lửa giận, lời thô tục cũng ngại văng ra. thế nhưng lại bị con người đùa giỡn, thực cho rằng dám làm gì sao. Càng nghĩ càng giận, lực tay khỏi càng mạnh thêm. - Ta... thực. Lần này...lần này lừa dối nàng. - Tuyết, thả ra . Long Lôi Vũ kéo Tuyết Nguyệt lại, ánh mắt thăm dò nhìn về phía Triệu Kiệt. tin lần này tên kia lừa dối Tuyết. - Ngươi . Bình ổn lại lửa giận của mình, nghiến răng với . - Ở Nam Quốc. -Nơi nào ở Nam Quốc? Lần này Triệu Kiệt lại vội trả lời, bước từng bước về phía , đầy kiên định. Khẽ cúi người bên tai . - Long tộc ở Nam Quốc.
Chương 22: Nam Quốc, ngoại thành hoàng cung. Đôi cánh trắng như tuyết khẽ lay động, Tuyết Nguyệt nhìn chung quanh lát,xác định có người ở quanh đây mới hạ xuống. thu đôi cánh lại, ánh mắt nhìn sang bên cạnh. Long Lôi Vũ cũng từ từ hạ xuống, đôi cánh màu tím mạnh mẽ vỗ vài cái rồi thu lại, thuận tay đẩy người mang theo bên cạnh ra. Triệu Kiệt lảo đảo, nhất thời đứng vững thiếu chút nữa là ngã xuống. Tim đến bây giờ vẫn còn đập nhanh, quả thực là trải nghiệm bất ngờ. Nhìn bóng dáng màu trắng đứng phía trước, vừa si mê vừa cảm thấy đau đớn. Nàng tốt đẹp như vậy, sao có thể xứng với nàng. -Ngươi Long tộc ở đây? Giọng điệu của Long Lôi Vũ mất vẻ cợt nhả ban đầu, nhiều hơn vài phần nghiêm túc. nghĩ tới lại có kẻ to gan dám giả mạo Long tộc như vậy. -Đúng thế, hơn nữa canh gác vô cùng nghiêm ngặt. Rất khó để đột nhập vào. -Xem ra chúng ta phải thám thính tình hình thôi. Kiệt, ngươi tới quán trọ đặt 3 gian phòng trước, ta và Lôi tới Long phủ kia do thám. -Như vậy rất nguy hiểm, ta cũng… -Được rồi, bảo ngươi cứ trước , đừng lằng nhằng. con người như ngươi, theo bọn ta chỉ tổ vướng tay chân thôi. Long Lôi Vũ phẩy tay, với giọng điệu ghét bỏ. nắm lấy cổ tay Tuyết Nguyệt rồi lắc mình cái, thân ảnh hai người biến mất vô tung. Chỉ còn lại Triệu Kiệt vẻ mặt tái nhợt đứng ở đó. Con người? Hai mắt đầy vẻ đau xót. …… Long phủ, người canh gác luân phiên thay đổi vị trí, ánh mắt lợi hại đảo qua chừa ngóc ngách nào. Quả thực chính là nội bất xuất ngoại bất nhập. Hai bóng dáng quỷ mị từ tường lao xuống, chợt biến mất trong bụi cỏ, để lại chút dấu tích nào. Thế nhưng vài động tác đó lại thể qua mắt được người. Chỉ thấy thân ảnh lướt qua, biến mất đúng nơi 2 người kia vừa tới. …… Trong quán trọ, Triệu Kiệt qua lại, vẻ mặt đầy lo lắng. gần sáng mà Tuyết Nguyệt vẫn chưa trở lại, sợ xảy ra bất trắc. thầm hối hận, biết vậy cố bám theo, dù có thế nào cũng có thể được ở bên chứ phải mình suy đoán như lúc này. Còn về Long Lôi Vũ, Triệu Kiệt tự động bỏ qua . Khi còn suy nghĩ lung tung, cửa phòng chợt mở ra. Triệu Kiệt mừng rỡ quay đầu lại, quả nhiên thấy được bóng dáng tuyết trắng nhớ mong kia. Tuyết Nguyệt bước vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cùng vành mắt thâm đen của sửng sốt. Người này… phải là đợi cả đêm ? Long Lôi Vũ cũng theo sau tiến vào, nhìn dáng vẻ chật vật như vậy của Triệu Kiệt, bĩu môi đầy khinh thường. Xấu hết nấc. Triệu Kiệt thèm để ý tới Long Lôi Vũ, tới cạnh Tuyết Nguyệt, đánh giá dưới phen, xác định bị thương tổn gì mới yên lòng. định mở miệng chuyện, ánh mắt lại rơi xuống thân ảnh màu lam nhạt vừa bước vào phòng. Nam nhân kia thân quần áo lam phiêu dật, dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú như tạc, mang vẻ lười biếng lại lạnh nhạt như tiên nhân hạ phàm. Hơn nữa, đầu tóc ngắn màu đen kia thực vô cùng bắt mắt. Triệu Kiệt nghi ngờ nhìn người tới, người này lại là ai đây? Sao lại trở về cùng Nguyệt nhi? Tựa như nhìn thấu suy nghĩ của , Tuyết Nguyệt nhàn nhạt . -Đây là Long Vũ Phong, cũng là á thần như ta. ấy tới Nam Quốc để điều tra về tung tích những người khác của Long tộc. Vẻ mặt Triệu Kiệt chấn động. Long Vũ Phong? Lại là Long tộc sao? nhìn chăm chú vào người thanh niên tuấn tú trước mắt, vẫn rất khó hình dung được Long tộc cứ từng người từng người xuất trước mắt như vậy. Long Vũ Phong khé nhướng mày, mặt đầy hứng thú nhìn Tuyết Nguyệt lại nhìn sang Triệu Kiệt. -Oh, Tuyết, who is he? -Triệu Kiệt. Vẻ mặt Triệu Kiệt mơ hồ nhìn về phía Long Vũ Phong, đây là gì vậy. Lại nhìn sang Tuyết Nguyệt, vẻ mặt hơi bối rối, mím môi ra tên . Chẳng lẽ là hỏi tên ? Ánh mắt Long Vũ Phong vẫn đầy bát quái, đảo qua đảo lại giữa hai người. Long Lôi Vũ cười ta mị nhìn . -Phong, đừng nhìn bình thường Tuyết mặt liệt vậy thôi, khi rải thính cũng nhiệt tình lắm cơ. Con cá này là vương gia Tây Quốc đấy, thân phận cũng ác liệt lắm. -Oh, Tây Quốc? Vương gia cơ ak? Chất phát ngất nha Tuyết. Hai người kẻ tung người hứng, biết mệt. Vẻ mặt Triệu Kiệt vẫn đầy hồ nghi, ngôn ngữ đại này tất nhiên hiểu được rồi. -Đủ rồi, bàn tới chính . Hai người liếc nhau, cùng ho tiếng rồi ngồi vào bàn, bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh. -Kiệt, ngươi cũng ngồi . Triệu Kiệt vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, nghĩ tới lưu lại. còn nghĩ phải sang phòng bên cạnh đây. Phải biết 3 người họ đều là thần linh, việc bọn họ gọi là chính tất nhiên là cơ mật rồi. Long Vũ Phong liếc nhìn Long Lôi Vũ, chỉ thấy nhún vai cái bày ra dáng vẻ sớm biết, vậy nên cũng gì. -Ta khi mới tới Nam Quốc liền bắt tay điều tra từ nhân gian trước. Vậy nên mới phát , Nam Quốc thời kì ban đầu là quốc gia suy tàn, gần như sắp bị Tây Quốc cùng Bắc Quốc thôn tính. Lại biết vì sao, bỗng dưng xuất đám người tự xưng là Long tộc, ra tay chấn chỉnh triều đình cũng quân đội, từng bước vực dậy Nam Quốc đà diệt vong. Bọn họ tự lập ra Long phủ, được thần dân hết lòng tin phục, triều đình cấp vô số quyền hạn. -Bọn họ tự dưng xuất ? Nào có chuyện trùng hợp như thế. -Đúng thế, bọn chúng cố tình chọn Nam Quốc suy tàn để ra tay, như vậy, độ tín ngưỡng của dân chúng cùng triều đình càng cao hơn so với các nước mạnh như Tây Quốc hay Bắc Quốc. Còn có, sau lưng chúng chắn chắn có người biết pháp thuật, nếu sao có thể giả mạo lâu đến như vậy. Còn có, Long tộc thực làm gì ak? Bọn họ thể để ý tới chuyện nhân gian như vậy chứ? -Điều này chứng tỏ, người đứng phái sau màn rất có thể có liên quan đến Long tộc, thậm chí…người đó có thể là Long tộc. Long Vũ Phong nhìn hai người kia bắt đầu suy đoán cũng lên tiếng cắt đứt, bởi vì cũng nghĩ như vậy. Phải biết rằng, tồn tại của bọn họ là bí mật, vậy nhưng những người này lại có thể biết về đặc tính của Long tộc như vậy, trừ phi là đám tử thần hắc ám giở trò. Nhưng mục đích của chúng là gì, sao có thể tốt bụng nâng cao uy tín của Long tộc bọn họ như vậy? Vậy chứng tỏ, người này có quan hệ mật thiết với Long tộc, thậm chí, như Lôi , là Long tộc. Nhưng tại sao lại làm như vậy? -Nhưng mà Long tộc nào có sức mạnh hắc ám chứ, phải chúng ta đều là con của các vị thần thuộc về phe ánh sáng sao? Nhưng ràng đêm qua, khi đột nhập Long phủ kia, cả phủ đều bao trùm cỗ khí tức hắc ám vô hình mà. -Cái này cũng rất thắc mắc. -Điều này chứng tỏ, nội bộ Long tộc xuất vết rách rồi. -Cái gì? Long Tuyết Nguyệt cùng Long Lôi Vũ đều chấn động, nhìn chăm chăm vào Long Vũ Phong, hai người đều khiếp sợ thôi. Ý của Phong, lẽ… …… Cùng lúc đó, tại căn phòng khác trong tửu lâu, vận váy áo đỏ rực rỡ ung dung ngồi thưởng thức tách trà nóng trong tay. Đối diện nàng là nam nhân tuấn tú vô song, con ngươi màu xám thất thần nhìn nàng. -Sao thế, nhìn đến thất thần vậy? Ánh mắt Long Hỏa Nhi đầy trêu tức nhìn , Lục Hạo cũng tránh né, nhìn cười đầy sủng nịch cùng bất đắc dĩ. -Người ta dẫu sao cũng là Long tộc, nàng lại sai bảo người ta như nha hoàn như vậy ak? -Long tộc? Ngươi chuyện cười với ta ak? Cái thứ đó mà là Long tộc, vậy ta đây chính là cha mẹ của Long tộc đấy. - được lung tung, thần linh mà nghe thấy sao? -Nhìn ta có vẻ gì được gọi là quan tâm ? Ngươi ít thôi. Cùng lúc đó, cửa phòng được mở ra. Long Tình cùng Long Cơ cúi đầu bước vào, trong tay hai người còn cầm ít đồ vật, đều là những thứ Hỏa Nhi tùy tiện sai họ mua tới. -Sao rồi? Bảo các ngươi làm làm được chưa? -Cái này…Bùi nương, chúng ta vẫn cố thuyết phục trưởng lão để vào Long phủ, nhưng là gần đây Long tộ…ak , phải, là gia tộc chúng tôi sắp có kiện trọng đại nên để người ngoài tiến vào. -Oh, kiện trọng đại? phải là như ngươi , tiến vào Băng hồ, trải qua bảy bảy bốn chín ngày tôi luyện đưa hắc khí vào cơ thể đấy chứ? -Đú…đúng vậy. Làm sao người biết được. - muốn ta tới, ta đây càng phải tới.Các ngươi để đồ đó rồi lui , chuyện còn lại ta tự mình làm. Nhưng mà trước tiên, nên liên hệ với ba người kia trước hơn. Hỏa Nhi thong thả đứng dậy, sửa lại vạt váy rồi bước ra ngoài. Lục Hạo lời liền nhắm mắt theo đuôi.
Chương 23: Hỏa Nhi cùng Lục Hạo kẻ trước người sau xuống lầu. Hai người thuê trọ ở khách điếm cũng khá lâu nhưng vẫn chưa có ý định rời . Hơn nữa, bởi vì cả hai đều rất hào phóng nên chủ quán những khó chịu, thậm chí còn cầu mong hai người cố định ở đây rời. Tiểu nhị thấy bóng dáng hai người bước xuống liền lập tức nhảy ra nịnh nọt. -Nhị vị quan khách dậy rồi, đồ ăn sáng cũng theo cầu của khách quan chuẩn bị xong xuôi hết rồi ak. Mời khách quan ngồi. Hỏa Nhi nhún vai, dẫn đầu ngồi xuống. thường có thói quen bỏ bữa sáng, điều này lại để Lục Hạo vô tình biết được. rằng, chỉ dặn tiểu nhị sáng nà cũng chuẩn bị ít đồ ăn sáng thanh đạm, còn bản thân mình phụ trách việc dụ dỗ, ép buộc người nào đó ăn nhiều chút, lại ăn nhiều thêm chút nữa. Cuối cùng cũng bỏ được thói quen lười ăn sáng của . Hỏa Nhi chán muốn chết bưng cháo uống ngụm, ánh mắt lơ đãng nhìn chung quanh. biết từ lúc nào, hai bóng dáng từ ngoài cửa bước vào. Hai người họ chùm kín áo choàng từ xuống dưới, áo choàng còn gắn vài phụ kiện kì quái. Hai người bỏ mặc ánh mắt thăm dò của mọi người xung quanh, tự mình đến ngồi xuống ở góc khuất. -Tiểu nhị, đem vài món chiêu bài của quán các ngươi ra đây. thanh mềm mại chứng tỏ người tới là nữ tử, cũng biết vì sao các nàng lại ăn mặc thành như vậy. Tiểu nhị đáp tiếng, lập tức báo với đầu bếp. Chiếc thìa trong tay Hỏa Nhi rơi xuống từ lúc nào, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người kì dị ngồi trong góc kia. có cảm nhận nhầm ? Sao có thể? Bốn người bọn họ lăn lộn ở thế giới này dưới nửa năm mà còn chẳng có chút tung tích của những người bảo vệ, vậy mà…Họ lại cứ như vậy xuất trước mặt ? sai, nếu thực cảm nhận sai, hai người này, đích thực là á thần. Những á thần canh giữ cầu pha lê cổ đại. Rất muốn tiến lên xác nhận, nhưng biết bản thân mình thể lỗ mãng. Phải đợi thời cơ thích hợp. -Hỏa Nhi, nàng sao vậy? - có gì, ngươi ăn cháo của ngươi . Lại bưng cháo lên uống, đầu lướt qua rất nhiều suy nghĩ. Lục Hạo cũng truy hỏi, cười cười ăn cái bánh bao. Hai người yên lặng ăn đồ của mình, tai cũng rảnh rỗi nghe mọi người xung quanh to chuyện. -Nghe đồn Long tộc sắp có kiện trọng đại, ta từ Đông Quốc lặn lội xa như vậy tới đây chỉ để tận mắt chứng kiến thôi. -Ngươi nghĩ hay quá, bằng hữu ta ở Nam Quốc bao năm còn thể chứng kiến, ngươi nghĩ thần thánh dễ để loài người phàm tục nhìn thấy vậy sao? -Ây, vậy phải làm sao ak? Ta cũng từ xa tới, lẽ phải tay mà về? thanh nghị luận kia cũng bé, tất nhiên người ngồi xung quanh cũng đều nghe thấy. Hỏa Nhi hạ thấp ánh mắt, thầm nghĩ: hai người kia chắc chắn là á thần, bọn họ chẳng lẽ cứ làm ngơ với những kẻ mạo danh kia sao? -Oa. Tiếng chuyện xung quanh chợt biến mất, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cầu thang. Chỉ thấy từ lầu xuống tam nam nhất nữ, người nào người nấy đều tựa tiên nhiên hạ phàm. Nếu bình thường chỉ là từng người tới, có lẽ họ cũng chỉ kinh ngạc chút thôi. Nhưng đây là tổ hợp bốn người nha, hiệu quả thực rung động toàn trường. Ngụm cháo vừa vào miệng thiếu chút nữa lại phun ra, hai mắt Hỏa Nhi mở lớn, lần thứ hai trong ngày ngây người. Đùa ak, còn nghĩ cách liên lạc với họ, họ thế mà xuất ở đây? -Hỏa Nhi, nàng thế nào? Sao tự dưng lại sặc vậy? Lục Hạo vội vàng vỗ lưng , ánh mắt lo lắng hỏi. Tuyết Nguyệt nghe thấy hai chữ Hỏa Nhi, lập tức quay đầu nhìn lại về hướng phát ra tiếng . Chỉ thấy trong góc phòng, mặc thân váy đỏ rực rỡ phất tay tươi cười nhìn . Mặt Tuyết Nguyệt chợt ngẩn ra, vẻ kinh ngạc hiếm có qua đáy mặt, liền bị vui mừng thay thế. -Hỏa Nhi. Tuyết Nguyệt quay đầu bước lại gần bàn của hai người, rất tự nhiên mà ngồi xuống, thuận tay lấy cái bánh bao nhét vào miệng. Hôm qua mới bay tới đây, lại cả đêm tới Long phủ kia điều tra, ngày có gì trong bụng rồi. Nhìn loạt động tác “nước chảy mây trôi” của tuyệt sắc trước mắt, Lục Hạo có chút biết gì hơn. Đưa ánh mắt sang nhìn Hỏa Nhi, lại thấy chút để ý ánh mắt , chị vội lôi kéo áo trắng mới tới chuyện. -Ôi chà, bàn nhiều đồ ăn vậy mà chỉ có hai người, vừa hay có hội này tới “cứu nguy” nha. Long Lôi Vũ cũng sáp tới gần, thuận tay nhón lấy đĩa bánh bàn, đưa vài cái cho Long Vũ Phong cùng Triệu Kiệt theo sát phía sau. Chính cũng lấy vài quả trứng luộc, tự đập vỏ, tự mình xử lí. Khóe miệng Lục Hạo khẽ co giật, tự hỏi đám người này có phải bị đầu kẹp cửa ak? Ánh mắt đảo qua đám người này, chợt nhận ra bóng dáng khá quen mắt? -Ngũ vương gia Tây Quốc? -Là bổn vương. Vinh thế tử cũng đường xa lặn lội tới Nam Quốc sao? -Phải, còn ngũ vương gia? -Cũng như thế tử thôi. Hai người câu được câu chuyện, lực chú ý lại ở bốn người phía đối diện. Triệu Kiệt nhìn thân đỏ rực kia ôm riết lấy Tuyết Nhi của , đôi mày kiếm khẽ chau lại. ý nghĩ khác thường chợt ra trong đầu , chẳng lẽ… -Thế quái nào mà em tìm cách liên lạc với mọi người mà mọi người lại xuất tập thể vậy? Long Hỏa Nhi líu ríu ngừng, hai mắt sáng bừng đánh giá ba người dưới phen, thuận tiện còn ngó qua nam nhân xa lạ cùng họ tới. -Thế cơ, bản thân mình ở đây ăn sung mặc sướng còn nhớ tới chiến hữu mới là lạ đấy. -Long Lôi Vũ, lại muốn tuyên chiến đúng ? -Rất sẵn lòng. Ngăn lại hai người ngừng ồn ào huyên náo, Tuyết Nguyệt như có như đảo mắt về góc khác của quán ăn, lẽ dĩ nhiên, cũng lờ mờ đoán ra thân phận của hai người này. -Hai người kia… - cũng cảm nhận được sao? Nếu thế đến 90 phần trăm họ đích thị là á thần của thời đại này rồi. -Uk, tạm thời đừng bứt dây động rừng. Chúng ta theo dõi họ xem. -Sao thế Tuyết? Long Lôi Vũ tham gia luận với hai người, chợt thấy thần sắc của Long Tuyết Nguyệt có điểm đúng. -Em cũng biết, cảm giác cái người cao lớn hơn kia…có gì đó rất quen thuộc. -Sao có thể? Hay em vô tình gặp qua ở đâu rồi? - phải, phải là cảm giác mới gặp qua, mà là…em biết thế nào, chỉ là cảm thấy kinh tởm như nuốt phải thứ gì đó bẩn thỉu vậy. Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng Tuyết Nguyệt. , tại sao lại thấy như mình từng quen biết người kia, hơn nữa còn là cảm giác chán ghét như vậy. Ba người kia trông thấy thần sắc của tốt cũng hỏi nữa. Ở phía bên góc phòng khác, hai người mặc áo choàng vẫn thong dong ăn uống, vậy nhưng lỗ tai vẫn ngừng nghe ngóng xung quanh. -Mộng, sao tỷ nghe thấy bàn sáu ngươi kia gì vậy? -Muội cũng biết, muội thử dùng thuần phong nhĩ để nghe thử, nhưng kì lạ, giống như đụng phải tấm chắn vậy, cách nào xuyên thủng. - lẽ, bọn họ phải là con người bình thường? -Chúng ta có cần phải theo dõi họ ? -Đừng nháo, chúng ta lần này tới đây là xem xét Long phủ bên kia, cần lo nghĩ những chuyện khác. Về phía họ, tỷ báo cho lão đại biết. -Được. Hai người cách nào nghe được những gì bàn sáu người bên này chuyện, nhưng những gì họ lại được bốn người ở đây nghe nhất thanh nhị sở. -Thuần phong nhĩ? Chậc, xem ra suy đoán của chúng ta là đúng rồi, họ đích thực là á thần. Nhưng theo lời họ , chứng tỏ họ biết Long tộc ở Nam Quốc tác quai tác quái, mà lại hề tham dự vào. Ai nha, mọi người thử xem, bọn họ mưu cái gì vậy? - biết, nhưng phải họ mục đích tới đây của họ chính là Long phủ sao, tới lúc đó theo họ là biết. Với thực lực của chúng ta, tất nhiên họ thể phát rồi, phải ? -Có chút mạo hiểm, nhưng như thế mới kích thích phải sao? Bốn người ngồi bên ngừng thảo luận nhiệt tình, hoàn toàn xem hai người ngồi đối diện. Hai người khỏi cười khổ. Thực ra, bọn họ ngồi ngay đây cũng đâu có nghe thấy gì.
Chương 24: Tại thế kỉ 21. Long Quang Mục nhìn vết nứt thân cầu pha lê càng lúc càng lan rộng, môi mỏng mím chặt. gần tháng rồi, dị tượng thân cầu nhũng biến mất, tình huống thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Bốn người kia rốt cuộc làm gì vậy. Nếu mau lên, tình hình này, e là bọn họ chống đỡ được mất. Long Mộc Thần từ ngoài cửa bước vào, sắc mặt tiều tụy, mệt mỏi nằm phịch xuống sopha. Cánh tay cường tráng đầy vết thương lớn gác lên trán, thở dài mấy hơi mới nhìn về phía Long Quang Mục đứng phía trước. -Chúng ta còn nhiều thời gian đâu, thể liên lạc với họ sao? -Chỉ khi họ có thể vào tổng bộ Long tộc cổ xưa, mới có thể thông qua vòng cổ mà kết nối tới họ thôi. Bây giờ, chúng ta chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc đó thôi. -Lũ khốn kiếp, chúng dám bẫy chúng ta, tại bốn người kia ở đây, hơn nữa Kim cũng… -Được rồi, chuyện này chỉ trách chúng ta sơ xuất, lại kiểm tra tên kia, cứ ngỡ là người được các vị thần phái tới, ai ngờ… - nghĩ Kim có sao ? Lần này, Long Quang Mục lại trả lời , chắp hai tay sau lưng, nhìn bầu trời u ám qua khung cửa sổ. Chỉ còn có và Mộc cố gắng chống đỡ ở đây, chỉ là… biết có thể chống đến bây giờ. Mọi người mau lên ! …… -Ơ, em cảm giác như nghe thấy tiếng thở dài của lão đại phải? -Em ngủ nhiều quá nên đâm ra sống trong mộng luôn rồi hả? Chưa tìm thấy tổng bộ Long tộc mơ được về nhà, em càng ngày càng giống con người rồi. - cái gì, ai giống con người hả? -Ôi, chết, xin lỗi, nhầm. Phải là giống cái gã theo đuôi em chứ. -Long Lôi Vũ… -Được rồi, im miệng hết , hai người ngày thường cãi nhau cũng thôi . tại là lúc nào rồi, muốn tất cả quân lính phát ra chúng ta ak? Hôm nay chính là ngày trọng đại của Long tộc zởm này, từ đêm qua, bọn học cố thủ ở đây, vận dụng tầng kết giới bao quanh chính mình để thân. Nhìn từng nhóm từng nhóm người ngừng qua lại trước mắt, bốn người lại thầm bế khí, giảm tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất. Đa số đều là người bình thường, chỉ có vài người trong số đó là có hắc khí quanh thân. Mà những người như vậy đều cùng hướng. Bốn người nhìn nhau, đáy mắt đều lên ý cười, thi triển thân pháp thầm theo. Nhóm người kia rẽ trái quẹo phải lòng vòng hồi lâu, nơi qua càng lúc càng ít người, cuối cùng họ dừng lại trước cánh cửa. Cánh cửa được trạm trổ hình rồng bay lên tinh xảo, nặng nề u ám. Chỉ thấy người bước ra, hai tay đặt cánh cửa, hắc khí từ cơ thể dồn xuống hai cánh tay . Dần dần, cả cánh tay chuyển thành màu đen, sau đó lan sang cánh cửa. Cánh cửa ầm ầm rung chuyển, kẽo kẹt mở ra. Đám người nối gót tiến vào trong. Hành lang tối tăm, chỉ có ánh lửa le lói tường càng khiến gian trở nên quỷ mị. Đám người vẫn như bay, giống như quen đường quen lối, gặp chút trắc trở nào. Cuối hành lang dẫn đến căn phòng, cánh cửa này giống y đúc cánh cửa ban nãy, chỉ là hơn rất nhiều. Lần này, người khác tiến lên, gõ vài kí hiệu lên cánh cửa. Cánh cửa nặng nề mở ra. cỗ khí màu trắng từ trong tản ra ngoài, hơi lạnh dần bao phủ xung quanh. Đám người nhanh chóng lách người tiến vào trong. Bên trong phòng sáng trưng như ban ngày, vô số viên minh châu phát sáng khiến ánh mắt người khác muốn đui mù. có rất nhiều người ở đây, bọn họ đều là những đứa trẻ, vẻ mặt đều là hưng phấn, hồi hộp lại lo lắng. Những người vừa tới cũng dừng lại, nhanh chóng tiến về phía giữa phòng. Trung tâm của căn phòng này là chiếc hồ rộng lớn, hơi lạnh từ trong hồ tản ra xung quanh khiến nhiệt độ xung quanh càng ngày càng giảm xuống. Bọn họ tổng cộng có mười hai người, chia nhau ra các vị trí rồi lần lượt đứng thành vòng tròn xung quanh hồ. Từng người từng người chập hai tay lại, làm ra nhiều loại thủ ấn kì quái. Hắc khí từ thân bọn họ tản ra, bao bọc lấy khí trắng từ trong hồ, quấn quít lẫn nhau rồi song song cùng chìm xuống đáy hồ. giờ nước hồ còn là màu trong suốt nữa, mà trở nên đen ngòm, tựa như lúc nào cũng có thể có con quái vật từ đó chui ra vậy. Đám người kết ấn lại, ngưng hắc khí phát ra nữa. người . - tại các ngươi đều tiến vào hết . Những đứa trẻ cũng dám hỏi chỉ có thể nhận mệnh tiến vào. Dù cảnh tượng của hồ Băng khiến người khác lạnh sống lưng, bọn họ cũng dám làm trái. Chẳng mấy chốc trong hồ vây kín người. -Ngưng thần bế khí. Kiên trì bảy bảy bốn chín ngày, nếu thành công vượt qua, các ngươi trở thành Long tộc chân chính, đồng thời được ban cho họ Long. Những đứa trẻ run rẩy trong hồ kia như được đánh máu gà, hưng phấn tưởng như muốn điên rồi. Đúng vậy, nếu thành công vượt qua, bọn họ trở thành thành viên của Long tộc cao quý, được ban cho họ Long. Khắp đại lục này, còn ai dám khinh thường họ chứ. đám người ý nghĩ loạn thất bất tao thực ngưng thần bế khí, thầm nhủ bản thân nhất định phải kiên trì. -Thực muốn đợi bảy bảy bốn chín ngày sao? -Em nghe , nếu người nào thành công, được tế tư truyền cho hắc khí, chân chính trở thành Long tộc. Giống đám người thủ hộ cung quanh Băng hồ vậy. -Kẻ đó thực à Long tộc sao? -Ừm, em nghe vài kẻ trong đó vậy. Ây, Long Vũ Phong, nội bộ của Long tộc xuất vết rách, ý của là…bọn tử thần bóng tối phái người trà trộn vào Long tộc sao? -Đúng thế, chỉ là sao kẻ thuộc về bóng tối lại có thể tiếp cận cầu pha lê, qua mặt được bao nhiêu người của Long tộc như vậy trong thời gian dài chứ? -Đợi bảy bảy bốn chín ngày nữa, khi kẻ đó xuất rồi tóm . Như vậy muốn biết cái gì mà được chứ. -Em nghĩ hay quá. Nếu dễ dàng như vậy, há chẳng phải những người bảo vệ thời đại này đều là đồ ngốc sao? Bốn người nấp ở góc tối, thanh lén lút chuyện. Bốn người nhìn rời mắt về Băng hồ, bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của đám trẻ kia. Lại thầm đánh giá xung quanh vòng, xem xét các đường có thể an toàn rút lui. Biết địch biết ta, kẻ địch vẫn mình, bọn họ cũng thể khinh thường. Mỗi ngày trôi qua lại ít vài người, đúng hơn chính là bị hắc khí trong hồ ăn mòn. Những kẻ yếu hơn bị hắc khí dần xâm nhập cơ thể rồi bị mài mòn nội tạng nhanh chóng. Còn những đứa trẻ còn lại vẫn cắn răng chịu đựng, dù hắc khí cũng xâm nhập trong cơ thể chúng ít. Càng ngày, khi hắc khí dần dung nhập vào cơ thể lũ trẻ, nước trong hồ dần dần trở lại trong suốt. Theo từng ngày trôi qua, số lượng ngày càng ít . Cuối cùng khi thời hạn bảy bảy bốn chín ngày tới, đến 1/3 có thể chống đỡ được. Mười hai người đứng bên hồ tựa như tượng gỗ, nhúc nhích chút nào. Đến khi thấy thời gian đến, mới cất giọng lạnh lùng lại đầy kiêu ngạo. -Chúc mừng các ngươi vượt qua được. Các ngươi tại chân chính trở thành thành viên của Long tộc tôn quý. Tên của các ngươi được đích thân tế tư đặt cho. tại hãy bước ra khỏi hồ, theo chúng ta tới Long điện. Đám trẻ cắn răng cố nhích cơ thể bị bao bọc bởi hắc khí của mình đứng lên, run rẩy theo sau đám người. Bọn họ di chuyển với tốc độ nhanh chậm, tựa như là để đợi đám trẻ theo sát. Cũng may, Long điện được nối thông với Băng hồ, nên chẳng mấy chốc tới. Long điện tràn ngập khí uy nghiêm, ánh lửa sáng tối bên tường càng khiến gian bao phủ linh nghiêm. tế đàn đặt vô số đồ hiến tế, đứng phía trước là người mặc thân áo choàng đen dày, nhìn ra là nam hay nữ. Người kia đưa lưng về phía họ, lưng thẳng tắp đứng ở đó nhúc nhích. -Thưa tế tư, đưa người tới. -Kết quả thế nào? thanh khàn khàn khó nghe, nhưng vẫn như cũ phân được nam nữ. -Có tổng cộng 34 người vượt qua được, thỉnh tế tư ban thần lực. -Được. Chỉ thấy tế tư quay người lại, mũ trùm che kín khuôn mặt. Tế tư tới giữa Long điện, hai tay giang ra hai bên, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Những đứa trẻ kia theo lệnh liền xếp thành vòng tròn quỳ xung quanh tế tư, hai mắt nhắm lại. gian xung quanh như bị đè nén đến khó thở. Chỉ thấy từ người tế tư từng đợt từng đợt hắc khí bập bùng như ánh lửa, lúc mạnh lúc yếu, càng lúc càng lan rộng. Tựa như quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào. -Phá. Theo tiếng hô khàn khàn của tế tư, hắc khí kia như bạo phát điên cuồng tản ra tứ phương tám hướng, sau đó lại ngưng tụ người những đứa trẻ kia. giống hắc khí trong băng hồ có thể ăn mòn cơ thể chúng, hắc khí từ người tế tư tản ra giống như tiên dược, lần lượt chữa lành ăn mòn trong cơ thể chúng, rồi lại như rót vào cơ thể chúng nguồn sức mạnh vô tận. Theo hấp thụ của những đứa trẻ, thân mình tế tư có chút run rẩy. Hơi thở quanh thân cũng suy yếu theo, ngay khi tế tư định hô “Kết”, bỗng từ bốn phương, bốn đạo chưởng lực mạnh mẽ đánh úp về phía “”. Tế tư cả kinh, vội vàng muốn thu lại thế công của mình nhưng kịp, bị bốn đạo chưởng lực mạnh mẽ chấn bay , va vào tường. -Hờ hờ, bây giờ ra tay đợi lúc nào chứ.