Chương 13: nhạc du dương,lúc trầm lúc bổng;giọng hát êm ái,dịu dàng;vũ điệu cuốn hút,thân ảnh lay động,tầng tầng lớp lớp xiêm y uốn lượn theo từng động tác múa uyển chuyển. Ánh mắt Hỏa Nhi sáng lên, may mắn mà.Mỹ nhân cổ đại,dung nhan mỹ lệ tự nhiên, như nữ nhân ở thế kỉ 21,thẩm mỹ viện nhiều đến vô cùng.Hơn nữa cũng rất đa tài,chậc, mãn nhãn mà. tiếc,có kẻ lại muốn yên ổn lúc mà.Chỉ thấy Lục Vân Nhi kia thay thân xe y màu vàng nhạt,trang điểm đẹp đẽ,tay cầm ống sáo ngọc màu xanh lục.Nàng ta vừa thổi khúc “Tiết sang xuân”,nhận được ít lời tán thưởng của mọi người.Nàng ta cười đắc ý,nhìn về phía Hỏa Nhi. -Nghe đồn Bùi tiểu thư cầm kì thư họa gì tinh thông,hơn nữa,kĩ thuật múa còn hơn cả Xuân Nghi ở Hồng Nghi viện, biết bản công chúa có diễm phúc được thưởng thức ? Mọi người ngẩn ngơ,Bùi tiểu thư múa đẹp?Hơn nữa còn so sánh với nữ tử thanh lâu,dù đó được mệnh danh là kĩ nữ có tài múa đệ nhất Đông Quốc.Vị lục công chúa này ngày càng càn rỡ. -Sao,công chúa nhìn thấy Xuân Nghi nương múa rồi sao?Nếu sao có thể biết như vậy? Ánh mắt Hỏa Nhi lóe lên vẻ hài hước,khuôn mặt tươi cười khiến biết bao người giật mình ngẩn ngơ, rực rỡ. Khuôn mặt của Lục Vân Nhi thoắt đỏ thoắt trắng,vẻ mặt méo mó.Những lời vừa rồi nàng ta chẳng qua chỉ muốn lôi xuống nước,hắt nước bẩn lên người thôi,chứ nàng ta nào có biết ả kĩ nữ kia múa đẹp cỡ nào đâu cơ chứ.Nay bị phản lại câu như vậy,làm nàng ta chợt luống cuống tay chân,đây phải nàng ta hay ra vào kĩ viện nhiều,xem Xuân Nghi múa nhiều rồi nên mới định cao thấp sao.Chuyện này mà đến tai phụ hoàng… nhìn khuôn mặt nhắn tái nhợt của nàng ta,Hỏa Nhi cười cười trấn an Bùi phu nhân bị tức giận công tâm kia.Muốn hắt nước bẩn lên người ,dễ lắm sao? -Ai ai cũng đều hiến nghệ cả rồi,Bùi tiểu thư cũng nên bày tỏ thành ý của mình chứ. thanh dịu dàng như nước,dáng vẻ mềm mại ngọt ngào,nhu thuận khiến người đối diện tâm sinh ý muốn bảo vệ cho nàng. thân y phục màu hồng phấn,khuôn mặt nhắn phủ lớp phấn mỏng càng tăng thêm vẻ đẹp cho nàng.Hỏa Nhi khẽ nheo cặp mắt phượng,nếu nhầm,đây là Ngọc Phù Vân-Ngọc tiểu thư từng bị Bùi Hỏa Nhi tặng 1 cái bạt tai. -Đúng vậy,Bùi tiểu thư,mọi người ở đây đều hiến nghệ cả rồi,ngươi cũng nên múa điệu chứ,ta rất hâm mộ ĐÔI CHÂN NGÀ NGỌC của ngươi nha. -Đúng vậy,ai cũng hiến nghệ cả,sao chỉ có mình ngươi . -Ngươi như vậy là bất kính với vương gia đó. … Có rồi có hai,lần lượt các vị thiên kim tiểu thư đều lên tiếng,mục đích chỉ có ,làm xấu mặt vị Bùi gia tam tiểu thư này.Trần Diệp tuấn tiêu sái,ngọc thụ lâm phong,là phu quân trong mộng của ít người.Vậy mà lại bị Bùi Hỏa Nhi mặt dày này đeo bám,còn gây khó dễ cho các nàng.Hôm nay có cơ hội sửa trị nàng ta,cớ sao các nàng làm đây. Ngọc Phù Vân cầm khăn tay dịu dàng che khóe môi khẽ cong lên đầy đắc ý kia.Nàng là đại tiểu thư của Ngọc phủ,là con vợ cả,ai ai trong Ngọc phủ cũng đều cưng chiều nàng ta hết mực. nghĩ tới có ngày lại bị xú nha đầu Bùi phủ giáng bạt tai vào mặt.Dù đại ca khiến đôi chân nàng ta thể như người bình thường nhưng vẫn khiến nàng ta thể hả giận nổi.Càng đừng ,sau đó vị Bùi quý phi trong cung kia biết gì khiến hoàng thượng ban thánh chỉ xuống,điều đại ca ra trấn giữ biên cương,làm kẻ dưới trướng Trịnh tướng quân-người có quan hệ thân thiết với Bùi lão tướng quân. Hôm nay nàng ta phải thay đại ca đòi lại công bằng.Đồ tàn phế như Bùi Hỏa Nhi,hôm nay chịu xấu mặt . Ánh mắt Hỏa Nhi lạnh nhạt đảo quanh phòng lượt,đáy lòng thầm cười lạnh.Chậc,kẻ muốn gây khó khăn cho cũng ít đâu.Nhưng là,họ có phải quá ngây thơ hay vậy? Trong ánh mắt lo lắng của Bùi phu nhân,Hỏa Nhi mỉm cười đứng dậy,bước chân nhàng di chuyển.Thân người đỏ rực như lửa trong nháy mắt đứng trong sân vườn,đưa lưng về phía mọi người. Gió khẽ thổi qua khiến tay áo tung bay,đôi mắt nhắm hờ,cảm nhận khí trong lành.Hoàn toàn để tâm đến đám người ngây ra ở phía sau. thị vệ tiến tới vào tai Vinh vương gia,khuôn mặt ông thoáng ngạc nhiên,nhưng trong phút chốc liền gật gật đầu.Người thị vệ kia khom người lui xuống,ra ý với người hầu đứng phía sau.Lập tức người này bưng cái khay dài tiến tới trước mặt Hỏa Nhi,cung kính đưa cho . Khẽ mở cặp mắt phượng,liếc qua chiếc khay kia,miệng khẽ nhếch.Thản nhiên đưa tay cầm vật ở trong đó lên,mọi người đều ngạc nhiên.Là thanh kiếm.Bữa tiệc sinh thần của Vinh vương gia,tất cả mọi người ai được mang binh khí tiến vào.Vậy mà vị Bùi tiểu thư này… -Đa tạ vương gia thành toàn,mọi người ở đây đều hiến nghệ,đều là những tiết mục đặc sắc vô cùng.Nhưng thần nữ cũng xin phép được dâng tặng vương gia điệu múa kiếm,mong vương gia chớ chê cười. Tha thứ cho , căn bản thể nào hạ thấp bản thân mình xuống để mấy câu như “tự thẹn bằng” được.Từ sau trong tâm khảm, nghĩ mình cùng bọn họ là ở chung cấp bậc.Dẫu sao cũng là á thần,cùng loài người chuyện nhiều như vậy, là lần đầu tiên rồi. Múa lụa,đích thực biết,nhưng múa kiếm, miễn cưỡng có thể thực vài động tác.Nhưng tin tưởng, tuyệt đối có thể tạo nên đêm phong vân đấy.Á thần,cái thiếu chính là phép thuật. cần đàn, cần ca hát phụ trợ, thân váy áo màu đỏ đơn độc đứng trong vườn,gió thổi qua khiến mái tóc lay động.Đôi mắt nhắm lại cũng từ từ mở ra,khí thế toàn thân bỗng chốc thay đổi,chợt trở nên mạnh mẽ,tư thế oai hùng.Tưởng tượng những lúc chém giết quái thú, như trở vè thế giới đại,hoàn toàn quên khung cảnh tại.Vung tay lên,đường kiếm sắc bến ,từng đường từng đường thuần thục.Cơ thể dẻo dai,uốn lượn như rắn,tựa như tránh địch,mà lại tựa như trêu đùa. Bỗng chốc tiếng sáo réo rắt vang lên,tựa như muốn làm nhạc đệm tăng thêm khí thế cho vị nữ tướng áo đỏ thân mình chống địch kia.Chỉ thấy bóng dáng đỏ rực kia càng lúc càng nhanh,động tác liền mạch dứt khoát lại làm mất vẻ mềm mại vốn có của .Bất chợt,thân ảnh bé kia dừng phắt lại,cánh tay trái vung lên,ánh mắt của mọi người co rút lại. thần kì! ai biết từ đâu, đàn bướm bỗng nhiên xuất ,vây quanh lấy Hỏa Nhi. nhắm hai mắt,buông thanh kiếm xuống,xoay tròn tại chỗ,tà váy bồng bềnh để lộ cổ chân trắng nõn như ngọc.Đàn bướm vây quanh càng lúc càng đông,rồi nhanh chóng tản ra,hệt như màn bắn pháo hoa vậy.Rực rỡ sắc màu,chúng tụ lại phía đầu ,tạo thành dòng chữ đầy màu sắc.”Chúc vương gia phúc như nam hải,thọ tựa nam sơn.”(dùng câu này cho hoa mĩ tẹo). Hỏa Nhi khom người thi lễ, bao giờ có ý định quỳ trước loài người-dù có là cha .Người hoàn hồn lại trước tiên chính là Vinh vương gia.Dẫu sao cũng là người từng trải,nên dù có ngỡ ngàng đến đâu,ông vẫn có thể tỉnh táo lại trước nhất.Ông vỗ tay ba tiếng,miệng ngừng tốt.Ánh mắt ông rực sáng nhìn về phía Hỏa Nhi, này, thần kì.
Chương 14: Tiếng vỗ tay của Vinh vương gia khiến mọi người chợt hồi thần.Ai nấy đều mang vẻ mặt ngỡ ngàng trước những gì vừa diễn ra trước mắt.Đây là…Lại nghe tiếng hô tốt của chủ nhân buổi tiệc,họ liền nén những điều thắc mắc lại,liên tục khen ngợi màn múa kiếm đặc sắc kia của . Hỏa Nhi cười ,ánh mắt lướt qua vẻ mặt của mỗi người ở đây.Đa số là cả giác thể tin được.Còn lại vài người … Lục Vân Nhi,Ngọc Phù Vân cùng những vị tiểu thư vừa rồi muốn làm xấu mặt nàng đều kinh ngạc vô cùng,song khi cảm giác đó qua ,bọn họ đều có chung vẻ mặt-ghen tị đến phát điên.Đồ bỏ như Bùi Hỏa Nhi sao có thể múa đến trình độ xuất thần như vậy chứ? phải chân có ta có tật rồi sao? Vẻ mặt của đám người Trần Diệp cũng là khiếp sợ kém.Quen biết nhau từ , phải chưa bao giờ thấy “nàng” múa,nhưng thực khác biệt rất lớn so với vừa rồi.Hơn nữa,sau khi xảy ra vụ việc kia, “nàng” cũng chưa từng múa trở lại,hay đúng hơn là thể múa nữa.Nhưng chuyện vừa rồi,chẳng lẽ “nàng” được cao nhân chữa trị mà biết sao. tại trong đầu chỉ còn lại hình ảnh bóng dáng yểu điệu kia nhảy múa giữa vườn hoa,để rồi lái được. Ánh mắt Lục Hạo sáng như sao,hai mắt đăm đăm nhìn vào bóng dáng bé đứng giữa những khóm hoa kia,tay siết chặt cây sáo.Cảm giác trong lòng lúc này, thực biết diễn tả như thế nào nữa.Kích động,nóng bỏng,lại ghen tị khi nhìn thấy ánh mắt những nam nhân kia nhìn .Hận thể đem giấu kín ,chỉ là của thôi.Bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ,Lục Hạo vội vàng thu hồi tầm mắt,nhưng lại nhịn được lại lén liếc nhìn lần nữa. chưa từng có cảm giác này với ai,từ trước tới giờ. …… Đoàn người hòa thân ở Bắc Quốc xuất phát được năm ngày. biết vị quốc sư bí kia làm cách gì khiến bát công chúa bình thường vốn được thương nhất,hoàng thượng vẫn kiên quyết đem nàng hòa thân nơi Tây Quốc xa xôi.Mặc bát công chúa khóc nháo,đập phá đồ,dọa tự tử,nháo đến cả hoàng hậu,vẫn mảy may lay chuyển được hoàng thượng.Đến cuối cùng,nàng ôm khuôn mặt đầy nước mắt lên kiệu tiến về Tây Quốc hòa thân. Từ Bắc Quốc sang tới kinh thành Tây Quốc cũng mất nửa tháng.Trong nửa tháng này,bát công chúa ngừng tìm cách tiếp cận,quyến rũ Long Lôi Vũ nhưng đều bị nhanh chóng né tránh.Muốn trở về Bắc Quốc sao?Nghĩ cũng đừng nghĩ.Nếu phải nàng ta ham hố những thứ thuộc về mình cũng chẳng thành ra nông nỗi như vậy. Người dẫn đoàn phải là thái tử đương triều mà là tam hoàng tử,con trai của Thục phi nương nương,vô cùng có thế lực trong triều.Vị tam hoàng tử này ít lần ngỏ ý muốn Long Lôi Vũ đầu nhập vào dưới trướng của .Vừa nghĩ cũng biết,vị quốc sư này vô cùng được hoàng đế tín nhiệm,nếu có vào bên phe cánh của mình,con đường tới ngai vàng thuận lợi hơn rất nhiều. Bởi vậy,khi còn ở Bắc Quốc, ít lần cho người mang tới ngọc ngà châu báu,mỹ nhân hiếm có,mong được quốc sư chú ý.Thế nhưng người này vậy mà đem những mỹ nữ tặng đem hết cho người khác,lại hoàn toàn có hồi lại cho .Biết được lần này,quốc sư theo đoàn Tây Quốc, liền xung phong nhận việc hộ tống bát công chúa sang Tây Quốc. hi vọng trong lần này có thể khiến quốc sư hồi tâm chuyển ý mà làm thuộc hạ của . Mà việc tam hoàng tử tặng ít mỹ nhân tuyệt sắc cho Long Lôi Vũ khiến bát công chúa nổi trận lôi đình, ít lần gây khó khăn cho .Thậm chí còn xấu với phụ hoàng. đường ít lần châm chọc công khai trước mặt quốc sư,làm phen mắt mặt.Bởi vậy,hai người ngừng đấu với nhau,thuận tiện khiến Long Lôi Vũ phen thoải mái,cắt được hai cái đuôi phiền phức. Ba người kia ở ba nước còn lại, biết ở Tây Quốc là ai đây.Bọn họ đều biết,nếu muốn thu thập tin tức của cầu pha lê,chắc chắn phải trà trộn vào hoàng thất.Bởi cũng chỉ có hoàng thất mới ó đủ tài lực để nắm giữ tin tức cũng như truy tìm tung tích của cầu pha lê thôi.Tin tưởng lần này, lấy thân phận quốc sư tới Tây Quốc,rất nhanh có thể hội họp với trong số ba người kia. …… Cùng có chung suy nghĩ như Long Lôi Vũ,Long Tuyết Nguyệt cũng vô cùng mong chờ vào lần hòa thân này của Bắc Quốc.Dạo gần đây, liên tục bị thái hậu cùng hoàng thượng cho gọi vào cung.Tất nhiên,đều có Triệu Kiệt theo cùng.Có vẻ như,cuộc sống luôn được người khác xu nịnh khiến họ thấy nhàm chán vô cùng,bởi vậy,khi gặp dáng vẻ dửng dưng nóng lạnh của khiến cả hoàng thượng và thái hậu vô cùng ngạc nhiên. Thái hậu chăm chú quan sát Tuyết Nguyệt khiến có chút thoải mái,nhưng cũng tỏ vẻ gì.Dạo gần đây,nghe con trai thứ hai của mình vô cùng sủng ái nha hoàn,còn đưa lên làm nha hoàn thân cận khiến thái hậu vô cùng ngạc nhiên cùng tò mò. biết người phương nào có thể khiến tảng băng này tan chảy đến như vậy. tại gặp được khiến bà nhịn được nảy sinh chút thích.Bộ dạng thực quá mức xinh đẹp.Thái độ lạnh nhạt, siểm nịnh như những vị tiểu thư quý tộc kia.Cách chuyện rất lễ độ,ứng xử đâu ra đó,cho thấy đây là được giáo dục rất tốt.Có lẽ xuất thân thấp đâu. Hoàng đế Triệu Thừa cũng ngừng quan sát .Hoàng đệ của bình thường đều tránh nữ nhân như rắn rết,đến cả là hoàng đế cũng rất ít khi gặp được ngũ đệ của mình.Ai bảo tên này cả ngày trốn trong quân doanh chứ. cứ tưởng phải ép gả cho vị vương phi mới khiến yên ổn chút,lại nghĩ tới,tên nhóc này sớm có ý trung nhân rồi.Nghe lời đồn đại của mọi người,từ đầu có chút tin,càng nghĩ tới dáng vẻ đương của tên nhóc này. Nhưng tại sao,tên nhóc Triệu Kiệt này làm như và mẫu hậu là mãnh thú vậy,khi cho người đưa vào cung,tên nhóc này cũng bám theo thả,sợ bị khi dễ sao? là thích tên nhóc này cho được mà. Triệu Kiệt quan tâm tới hai vị cao cao tại thượng ngồi kia, chỉ chăm chú nhìn ,sợ nhìn ra chút khó chịu khuôn mặt xinh đẹp này.Tiếp xúc lâu, cũng phần nào hiểu được tính cách của . vô cùng…lười giao tiếp.Gặp người lạ chào hỏi, chỉ hơi gật đầu,khiến người khác cảm thấy cao ngạo.Chỉ là biết, giỏi giao tiếp với người khác mà thôi. cũng ngại phiền phức,thường tự mình lui tới trong thư phòng của đọc binh pháp tôn tử,phương pháp luyện binh,…Tất nhiên để những thứ cực quan trọng trong thư phòng,đặc biệt là thông tin cần. sợ,sợ khi lấy được tin tức đó rồi, quay chút lưu luyến. Nhìn chăm chú lúc cũng thấy có biểu khó chịu nào làm thở phào nhõm. này luôn đơn giản,khi khó chịu,người đối diện nhận thấy khí lạnh từ tản ra.Nhưng tại, chỉ lạnh nhạt ngồi đó,khuôn mặt dù vui vẻ gì,nhưng cũng tỏ vẻ khó chịu hay có ý định “phóng” lãnh ý. -Về chuyện công chúa Bắc Quốc hòa thân,ngũ đệ nghĩ thế nào? Hoàng đế Triệu Thừa làm như vô ý ra,nhưng thực ra lại vô cùng tò mò phản ứng của .Thái hậu ngồi bên lập tức trừng mắt nhìn,tên tiểu tử này thấy ánh mắt đệ đệ dán chặt vào con người ta rồi sao.Còn có ý định phá đám nữa.Nếu tiểu nhi tử cưới được vợ,bà tuyệt đối tha cho . -Hoàng huynh,Tây Quốc chúng ta có thiếu vương gia sao,ngoài đệ,còn có bảy vị huynh đệ khác.Việc này còn phải để hoàng huynh suy nghĩ sao? Triệu Kiệt ánh mắt giễu cợt nhìn Triệu Thừa khiến ngượng ngùng sờ sờ sống mũi.Thằng nhóc này hôm nay sao lại nể mặt như vậy chứ.Lại thấy thái hậu cũng dùng vẻ mặt tương tự để nhìn vội ho tiếng,giọng cũng trở nên nghiêm túc hơn. -Vậy theo đệ,nên gả nàng ta cho ai đây? -Trong lòng huynh vốn có suy tính rồi,cần giờ hỏi đệ đây. Triệu Kiệt cười lạnh,nghĩ đến những vị huynh đệ kia, thầm nhạo báng.Hoàng thượng là tam hoàng tử,phía còn có hai huynh trưởng vẫn luôn thầm lôi kéo bè cánh triều,chờ đợi thời cơ để soán ngôi.Nếu như có chiếu chỉ của tiên đế,để hai người họ ở lại kinh thành để phụ tá cho tân đế, Triệu Thừa sớm đuổi họ tới đất phong rồi.Còn những người khác,kẻ hữu dũng vô mưu,kẻ tâm tư thâm độc nhưng thân thể yếu ớt, cũng sớm thay hoàng huynh thu thập họ rồi.Những kẻ này chỉ sợ có tâm mà có dũng khí dám làm như hai vị kia thôi. Thân phận công chúa hòa thân lần này vô cùng cao quý,vốn thể gả nàng cho những kẻ năm vị vương gia tới đất phong kia được.Chỉ còn lại hoàng thượng, cùng hai vị vương gia ở kinh thành này thôi. tất nhiên thể lấy nàng ta được.Ánh mắt khỏi nhìn sang người vẫn luôn ngồi thưởng trà ở bên kia,lòng càng quyết tâm cưới vị công chúa kia. Nhưng nếu gả cho hai vị hoàng huynh kia, lại càng ổn.Hai người đó dã tâm ,nay nếu được cưới công chúa Bắc Quốc lại càng như hổ mọc thêm cánh.Ngày nào trừ khử được thế lực hai người, tuyệt đối thể gả công chúa Bắc Quốc cho họ được.Như vậy chỉ còn… -Trẫm biết ngay mà,hoàng đệ,đệ đúng là vô trách nhiệm.Người ta dẫu sao cũng là mỹ nhân hiếm có của Bắc Quốc đấy.Đệ tiếc sao? -Vậy mỹ nhân đó vẫn để dành cho hoàng huynh thôi.Đệ cũng hiếm lạ. đoạn lại quay sang nhìn Tuyết Nguyệt,ánh mắt sáng rực.Mỹ nhân hiếm có nhất phải ở ngay cạnh rồi sao.Khoảng thời gian này, càng xác định tâm ý của mình. thích ,có thể chưa đến mức là ,nhưng tuyệt đối là muốn buông tha .Ngũ vương phi của ,chắc chắn là . Đáng thương thay cho ngũ vương gia mình ngồi tương tư,Tuyết Nguyệt suy nghĩ lại bay đến đêm tổ chức yến tiệc chào mừng sứ giả Bắc Quốc. biết ai trong ba người họ tới đây. rất lâu gặp, thực rất nhớ họ đấy. Thời gian thoát cái tới nửa tháng,sứ đoàn Bắc Quốc rốt cục đặt chân đến địa phận của Tây Quốc.Dự báo hồi phong vân sắp nổi lên.
Chương 15: Kinh thành Tây Quốc,người dân đổ xô ra đường,đứng kín chỗ.Nghe hôm nay sứ giả Bắc Quốc tới Tây Quốc.Nghe ,lần này tiếp đón đoàn sứ giả chính là nhị vương gia Triệu Kiếm và ngũ vương gia Triệu Kiệt.Coi bộ rất long trọng đó. Dẫn đầu đội ngũ đón tiếp là hai nam nhân cưỡi hắc mã.Người bên phải thân hắc bào,đai lưng khảm ngọc,y phục xa hoa,ngũ quan tuấn tú vô song,cương lãnh dị thường.Chính là ngũ vương gia-Triệu Kiệt-huynh đệ đồng mẫu của đưog kim hoàng thượng. Mà người bên trái kia,y phục xanh lục đẹp đẽ,dáng người cao gầy đậm chất thư sinh.Dung nhan tuấn tú mang bốn phần giống Triệu Kiệt,nụ cười ấm áp nhưng đôi mắt lại toát ra tia lãnh khiến người khác dám nhìn thẳng vào.Đây là nhị vương gia Triệu Kiếm,huynh muội đồng mẫu với đại công chúa. Khách điếm xung quanh chật kín người ngồi.Nghe lần này sang hòa thân là bát công chúa,vị công chúa xinh đẹp nhất của Bắc Quốc.Mọi người thực tò mò về dung nhan của nàng,cũng biết vị công chúa này được gả cho vị vương gia nào. Đoàn sứ giả Bắc Quốc dần dần tiến tới trong mong đợi của mọi người.Dẫn đầu là nam tử tầm 23,24 tuổi.Dung nhan tuấn,áo bào trắng thêu hình mãng xà bằng chỉ vàng nổi bật.Thế nhưng người ta lại chú ý tới nam tử mặc y phục tím bên cạnh hơn cả.Dung nhan này,có thể là nghiệt tới mức tận cùng.Mỗi cử chỉ của đều khiến người khác cách nào rời mắt.Tự nhiên,phóng khoáng lại nam tính đến vô cùng. ngồi lưng ngựa, như những nam tử khác,bóng dáng nghiêm nghị,tư thế thẳng tắp.Tư thế của có thể là vô cùng ngả ngớn,nhưng lại khiến người đối diện phản cảm.Ngược lại có loại quyến rũ vô cùng. chung đây là nam nhân nghiệt từ tận xương tủy,như đóa túc. Long Lôi Vũ lười biếng cưỡi lưng ngựa,đảo cặp mắt phượng về hai nam nhân đứng phía xa xa kia.Lòng thầm khen ngợi: “Đám người hoàng thất Tây Quốc này coi bộ dễ nhìn hơn đám vương tử của Bắc Quốc,đặc biệt là người mặc áo đen kia, thú vị”.Cũng dừng lại lâu,đôi mắt liếc xung quanh chút. biết người kia có ở đâu đó nhìn nhỉ, mong gặp lại họ. Triệu Kiệt giục ngựa tiến lên,nghênh đón sứ giả Bắc Quốc.Nghe lần hòa thân này,dẫn đầu là tam hoàng tử Tần Liệt, trong những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế Bắc Quốc. những vậy,lần này còn có vị quốc sư vô cùng tài giỏi,được chính hoàng đế Bắc Quốc đích thân ngự phong.Có vẻ như,chính là vị nam tử áo tím này rồi. Lông mày tuấn khẽ nhíu lại,người này… giống những vị pháp sư từng biết.Những người kia đều ra vẻ tiên nhân đạo mạo,còn kẻ này…Càng giống tên hoa công tử chuyên trêu ghẹo dân nữ hơn. -Hoan nghênh sứ giả Bắc Quốc tới Tây Quốc,nếu có gì tiếp đón chu đáo,mong chư vị bỏ qua cho. - dám dám,được đích thân ngũ vương gia uy danh hiển hách thân chinh tiếp đón,bản vương vô cùng vinh hạnh. Tần Liệt cũng mỉm cười tiến lên nghênh đón.Hai người khách khí qua lại lúc rồi cùng dẫn đoàn của mình tới hoàng cung.Long Lôi Vũ hời hợt liếc qua đám người này chút rồi lại nhàm chán quan sát xung quanh.Nơi này thực kém so với Bắc Quốc.Hơn nữa,binh lực,tài lực cũng vô cùng hùng mạnh.Có khi sắp vượt qua được cả Bắc Quốc rồi cũng nên. thong thả giục ngựa đằng sau,đầu lại nghĩ ngợi chút.Chợt luồng khí lạnh lướt qua mặt ,rất nhanh lại tản .Dù chỉ trong chốc lát nhưng hai mắt bỗng sáng rực lên.Vội vàng quay đầu về nơi phát ra luồng khí,ánh mắt nhìn chăm chú bóng dáng mảnh mai đứng tựa bên cửa sổ ở lầu hai khách điếm phía trước. dáng người mảnh mai, thân y phục trắng như tuyết,đai lụa quấn quanh làm vòng eo càng lộ vẻ thon thả.Mái tóc đen tuyền được búi lên gọn gàng phía sau,để lộ cần cổ trắng nõn,được cố định bằng cây châm phỉ thúy. người có trang sức gì đáng lưu ý,nhưng khí chất của lại khiến người khác dám khinh thường.Khuôn mặt xinh đẹp mang theo lạnh lùng,xa cách. Long Lôi Vũ nhìn chăm chú vào khuôn mặt thân thuộc kia,ánh mắt trở nên nhu hòa hơn. ra Tuyết ở Tây Quốc.Nhìn ánh mắt , biết, cũng vui mừng khi gặp lại . bao lâu rồi họ gặp nhau chứ. Triệu Kiệt phía trước lơ đãng quay đầu nhìn lại,bắt gặp ánh mắt nhu hòa của Long Lôi Vũ khó hiểu,theo ánh mắt của mà nhìn lên chợt phát thấy bóng dáng tuyết trắng đứng tựa người bên cửa sổ khách điếm.Đôi mắt người kia tản ra ánh sáng nhàn nhạt,mang theo ấm áp hiếm có. Ánh mắt chợt co rút lại, khó chịu xen lẫn ghen tức lan tảo ra toàn thân ,khiến ngứa ngáy khó chịu vô cùng,chỉ hận thể lập tức xông lại quyết đấu với tên nghiệt kia.Tuyết Nguyệt chưa từng cười với như vậy.Chưa bao giờ. Long Lôi Vũ tự chìm trong vui vẻ chợt nhận ra ánh mắt sắc lạnh mang theo sát khí bắn về phía mình. khẽ nghiêng đầu nhìn qua,vừa vặn chạm phải ánh mắt nổi đầy giông tố của Triệu Kiệt.Người kia khuôn mặt trước sau như mặt,cương lãnh trầm mặc,nhưng ánh mắt lại như có thể giết người.Nếu thực có thể giết “người”,chỉ sợ cũng sớm bị chém tan nát rồi.Cảm giác có chút khó hiểu,lại thấy ánh mắt người kia lơ đãng quét lên ,chạm vào thân ảnh lạnh lùng kia bỗng hiểu ra. ra là thế.Xem ra Tuyết ở đây cũng rắc “thính” ít đâu.Ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Tuyết Nguyệt.Hiển nhiên cũng chú ý thấy ánh mắt của hai người kia.Lông mày đẹp khẽ nhíu. mong chờ tin tức có lợi,chứ phải nghênh đón người chỉ biết xem kịch vui tới đâu. …… Hoàng cung Tây Quốc rực rỡ ánh nến,nơi nơi đều tấp nập cung nhân bưng bê chuẩn bị yến tiệc tẩy trần cho đoàn sứ giả Bắc Quốc. khí trong đại điện ngập tràn tiếng cười,nam thanh nữ tú túm tụm lại với nhau,bàn tán sôi nổi.Những nhân vật quan trọng đều chưa tới,bọn họ cũng quá mưc câu nệ tiểu tiết làm gì. Ngồi trong xe ngựa,ánh mắt Tuyết Nguyệt nhìn ra ngoài rèm xe. ngừng có cung nữ người hầu ngang qua.Xem ra hoàng đế Tây Quốc rất coi trọng yến tiệc lần này đây.Ánh mắt cs chút vui vẻ.Gặp được Lôi ở đây,chắc hẳn ấy xong việc ở Bắc Quốc rồi,tốc độ nhanh chóng.Chẳng bù cho .Nhưng chịu thôi.Bản tính của vốn chậm chạp vậy rồi. biết qua bao lâu,xe ngựa chạy chậm dần ròi dừng hẳn. định đưa tay ra vén rèm che lên có bàn tay khác nhanh hơn,bình thản kéo rèm xe qua bên.Dáng người cao lớn tuấn đứng phía trước,áo bào màu bạc càng tôn lên dáng người to lớn của .Người kia chậm rãi cúi xuống,đưa bàn tay còn lại vào trong kiệu. bàn tay bé trắng nõn đặt lên bàn tay to lớn thô ráp của .Tuyết Nguyệt từ từ bước ra trong ánh mắt kinh diễm của .Triệu Kiệt ngờ nổi, lãnh đạm mộc mạc bình thường, khi trang điểm ăn vận lên lại có thể đẹp đến mức đoạt hồn như vậy. Váy dài màu trắng làm từ vải vóc thượng hạng,eo thắt đai ngọc quý giá,bên hông đeo ngọc bội màu ngà.Vì hôm nay là yến tiệc long trọng nên Tuyết Nguyệt phá lệ trang điểm làm tóc.Kiểu tóc búi cầu kì được cố định bằng hai chiếc trâm vàng đuôi phượng.Đuôi mắt được vẽ hơi xếch,khiến giảm vẻ lạnh lùng vốn có,tăng thêm phần mị hoặc diễm.Đôi môi hồng khẽ nhếch,lời hời hợt. -Ngài còn định nhìn đến bao giờ nữa đây?Có phải chúng ta muộn rồi ? Triệu Kiệt chợt hoàn hồn.Bàn tay nắm tay bất giác xiết chặt.
Chương 16: Hai người song song bước theo thái giám dẫn đường.Ánh mắt của từ đầu đến cuối vẫn hề rời khỏi người .Lúc này chợt có chút hối hận, nên để ăn mặc như vậy xuất trước mắt mọi người. sợ có kẻ dám đến cướp với , chỉ cảm thấy khó chịu như báu vật của mình lại đẻ cho kẻ khác tùy ý dò xét vậy.Khó chịu vô cùng. Tuyết Nguyệt ngược lại.Cước bộ nhàng,thảnh thơi ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường.Có lẽ việc gặp lại Long Lôi Vũ khiến cảm giác nhõm hơn.Nếu có ấy cùng tìm hiểu,có lẽ đẩy nhanh tiến độ hơn. -Ngũ vương gia tới,Lưu nương tới. Giọng the thé của thái giám vang lên,đồng thời làm ánh mắt dời .Ung dung dậm bước vào trong đại điện,bỏ qua ánh mắt ái mộ của chúng nữ tử,che những ánh mắt kinh diễm,nóng bỏng của đám nam nhân kia cứ muốn xuyên qua nhìn chăm chú vào . -Thần đệ tham kiến hoàng thượng. -Tuyết Nguyệt khấu kiến hoàng thượng. Có điểm chung giữa những á thần,đó là họ bao giờ quỳ gối trước loài người.Dù đó có là vua nước chăng nữa.Triệu Thừa cũng cho phép phải quỳ xuống khi .Nhưng hiển nhiên,có vài người muốn chấp nhận chuyện này. -Lưu nương,ngươi to gan,gặp hoàng thượng dám quỳ sao?Ngươi muốn bị tru di cửu tộc sao? Giọng chanh chua của nữ tử vang lên,mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng .Nữ tử vận y phục màu vàng chanh,trang sức đeo đầy người,như hận thể cho tất cả mọi người biết bản thân vô cùng phú quý vậy.Dung nhan thanh lệ,dù đến mức tuyệt sắc nhưng cũng rất dễ nhìn.Chẳng qua khuôn mặt tại vì ghen tị mà trở nên vặn vẹo khó coi vô cùng. Tuyết Nguyệt buồn chán liếc qua nàng ta,cũng lười đáp trả.Dáng vẻ này của quả thực chọc tức nàng ta,môi đỏ mở ra định quát mắng chợt bị thanh lành lạnh vang lên,khiến bao lời muốn phải nuốt trở vào. -Hoàng thượng còn chưa lên tiếng,ngươi dám làm càn sao?Từ bao giờ Lại thượng thư lại có quyền cao chức trọng như vậy? Ánh mắt châm biếm của bắn về phía người đàn ông trung niên đứng ben cạnh nữ tử kia.Lại thượng thư chợt thay đổi sắc mặt,ánh mắt hung hăng trừng con của mình,rồi nhanh chóng tiến lên trước quỳ xuống thỉnh tội. -Hoàng thượng,thần hề có ý như vậy,con thần,con bé chẳng qua chỉ để ý đến thể diện hoàng thất trước sứ giả Bắc Quốc thôi.Nó hề cố ý. Quả thực gừng càng già càng cay.Người này lại đem gáo nước bẩn hắt trở lại cho . -Nhưng hoàng thượng đích thân cho phép,Tuyết Nguyệt cần phải quỳ trước long nhan.Lại tiểu thư lại chỉ trích Tuyết Nguyệt quỳ gối hành lễ.Đây chẳng phải muốn Tuyết Nguyệt kháng chỉ sao? Lần này,Lại thượng thư chỉ có thể run run mà quỳ dưới đất,miệng nổi lời thanh minh.Đều do ánh mắt của vị ngũ vương gia này quá mức sắc bén,làm như muốn đâm mấy lỗ người ông rồi. - ra là được đích thân hoàng đế cho phép,vậy tại sao vị tiểu thư này vẫn cầu Lưu nương quỳ xuống? lẽ tập tục ở đây khác với Bắc Quốc vậy sao? Long Lôi Vũ lười biếng lên tiếng,nhưng từng chữ lại như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào hai cha con kia.Ở đây chỉ có người Tây Quốc,còn có sứ giả Bắc Quốc.Nếu xử lí ổn,chỉ sợ làm bọn họ khinh thường Tây Quốc. -Lại Như Ngọc,trước mặt trẫm và sứ giả Bắc Quốc,ngươi vô cớ gây rối, để ý đến kỉ cương phép tắc.Từ giờ trở ,nếu có lệnh,tuyệt đối bao giờ được tiến cung.Nếu dám kháng chỉ,chém tha. Hoàng đế Triệu Thừa mặt rồng đại lệnh,từng lời đều khiến sắc mặt Lại Như Ngọc trắng nhợt đến cực điểm.Cả người run rẩy ngã ngồi xuống, chút để ý đến hình tượng của bản thân,vừa bò tới bên chân Triệu Kiệt vừa khóc thảm thiết. -Ngũ vương gia,ngũ vương gia,Ngọc Nhi cố ý.Ngọc Nhi chỉ để ý đến thể diện hoàng thất ta trước sứ giả Bắc Quốc thôi,tuyệt có ý mạo phạm bắt cứ ai cả.Ngài với hoàng thượng đừn… -Đủ rồi,thân là nữ nhân chưa xuất giá,lại trước mặt bổn vương liên tục xưng khuê danh của mình,ngươi có biết hổ thẹn hay ?Để ý đến mặt mũi hoàng thất TA?Ngươi từ khi nào lại trở thành người của hoàng thất rồi?Hừ,quả thực là người si mộng.Lại thượng thư,ngươi nên đưa đứa con này về dạy dỗ lại .Miễn đưa ra ngoài mất mặt. Lại thượng thư chỉ còn biết cúi gằm mặt vâng dạ.Cứ nghĩ đến đứa con này tư sắc tệ,biết đâu có thể leo lên ngôi vị ngũ vương phi biết chừng.Ai ngờ,ngày thường quá mức nuông chiều nàng ta,để rồi tại chẳng còn chút mặt mũi nào. Vẫy tay cho binh lính đưa hai cha con họ xuống,bỏ mặc tiếng khóc nức nở của Lại Như Ngọc cùng ánh mắt nhục nhã,giận dữ của Lại thượng thư. -Để chư vị chê cười rồi,trẫm nghĩ tới chưa kịp bắt đầu yến tiệc tẩy trần cho chư vị để xảy ra tình huống như vậy. - có vấn đề gì,chỉ là chút chuyện ,hoàng thượng cần quá mức để ý. Tần Liệt xua tay,ra vẻ vô cùng độ lượng tiếp lời.Triệu Thừa cũng nhiều lời,phất tay ra lệnh bắt đầu.Từng tốp từng tốp nha hoàn bưng thức ăn lên, nào nấy đều xinh xắn vô cùng.Kế sau đó cũng thiếu những màn múa đặc sắc,tất thảy đều khiến sứ giả Bắc Quốc hài lòng. -Lần này Tần Liệt sang đây,tin tưởng hoàng thượng cũng biết nguyên nhân trong đó. biết ngài có ý định như thế nào? -Ha hả, vội, vội.Đợi công chúa của quý quốc tới,tất biết thôi. Tần Liệt nhấc chén rượu lên che khuất khóe môi nhếch lên lạnh lùng. Long Lôi Vũ chẳng buồn nghe bọn họ ,chỉ nhàm chán lướt ánh mắt nhìn xung quanh.Vô tình chạm phải ánh mắt sắc bén của Triệu Kiệt, khẽ cười mị đáp lại.Chà,sao lại cảm thấy ánh mắt này có chút ghen tị nhỉ? Long Tuyết Nguyệt lạnh nhạt nhìn ánh mắt đầy vẻ trêu tức của Long Lôi Vũ,mặt chút biểu cảm.Kẻ này chỉ sợ thiên hạ loạn thôi, cũng chẳng lạ. -Bắc Quốc công chúa tới. thanh của thái giám vang lên khiến mọi người đều quay đầu lại,nhìn chăm chú vào cửa.Từ ngoài bước vào là nữ tử thân váy áo hồng phấn,trang sức tinh xảo,dung nhan xinh đẹp ngọt ngào,dáng vẻ mảnh mai uyển chuyển nhấc gót sen chậm rãi tiến vào điện. Mọi người chợt ngẩn người, xinh đẹp.Dù thể sánh bằng tam công chúa của bọn họ cũng như Lưu nương ngồi cạnh ngũ vương gia kia,nhưng cũng có dáng vẻ rất riêng biệt. biết được tứ hôn cho vị vương gia nào?Đại vương gia cùng nhị vương gia hai mắt sáng rực,trong đầu đều lên những toan tính riêng. -Tần Loan tham kiến hoàng thượng cùng chư vị vương gia. Bát công chúa uyển chuyển quỳ xuống,dáng vẻ kiều diễm xinh đẹp khiến tâm tư mọi người đều nhốn nháo.Triệu Thừa khoát tay cho nàng ta đứng lên.Tần Loan ngượng ngùng đứng dậy,dịu dàng bước tới ngồi cạnh Long Lôi Vũ. Tuyết Nguyệt có chút nghi hoặc nhìn về phía Long Lôi Vũ và bát công chúa,bất giác chợt hiểu.Lần đầu tiên,khuôn mặt tuyệt mỹ nở nụ cười có chút hả hê,châm chọc. Long Lôi Vũ chú ý thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh,lại vô tình bắt gặp nụ cười của Tuyết Nguyệt, cũng keo kiệt,đáp lại nụ cười nghiệt.Lập tức rước ngay lấy ánh mắt sắc như dao của Triệu Kiệt. đợi bát công chúa ngồi ấm chỗ, lập tức dứng dậy,bỏ mặc ánh mắt tủi thân,hờn giận của bát công chúa. -Hoàng thượng,lần này tam hoàng tử cùng bát công chúa tới đây,tin tưởng mọi người đều biết nguyên nhân.Hoàng đế Bắc Quốc vô cùng xem trọng lần liên hôn này giữa hai nước.Lôi Vũ tin tưởng hoàng thượng cũng vậy. -Tất nhiên rồi.Trẫm cũng như quý quốc,đều rất xem trọng lần liên hôn này,bởi vậy luôn suy nghĩ nên tứ hôn bát công chúa với ai để xứng với thân phận của nàng. -Vậy biết hoàng thượng quyết định thế nào? Triệu Thừa cười cười,ánh mắt hồ li lướt vòng,chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Triệu Kiệt,ánh mắt tỏa sáng của hai vị vương gia,khuôn mặt lo lắng,dáng vẻ đứng ngồi yên của bát công chúa. -Trẫm quyết định,bát công chúa là…quý phi của trẫm. Mọi người ngỡ ngàng, nghĩ tới hoàng thượng “nhập”vị công chúa này vào hậu cung của mình.Ai cũng tưởng rằng,nàng ta trở thành ngũ vương phi chứ.Chợt nhìn thấy nữ tử áo trắng bên cạnh ngũ vương gia…phải chăng là do này? Ánh mắt hai vị vương gia chợt tối ,muốn lên cầu hoàng thượng ban bát công chúa cho họ cũng muộn.Khuôn mặt trầm ngâm, biết nghĩ gì. Bát công chúa chợt ngẩn người,khuôn mặt hoảng hốt.Sao lại thế chứ?Nàng nghe ,chiến thần ngũ vương gia thân phận tôn quý vô song,dung mạo tuấn mỹ như thần,lại chưa có vương phi,tin rằng với thân phận của nàng,chắc chắn có thể ngồi vào vị trí đó dễ dàng.Tại sao bây giờ lại phải làm quý phi chứ? Tay nâng cốc rượu của Tần Liệt chợt ngưng lại,sau đó điềm nhiên như uống cạn.Nàng ta có gả cho ai nữa,cũng chẳng liên quan đến .Huống hồ căn bản rất chán ghét vị hoàng muội kiêu ngạo này. Long Lôi Vũ vẫn dáng vẻ cao thâm đó,nhưng trong lòng sớm cười thầm.Chắc chắn là do xuất của Tuyết khiến cục diện thay đổi rồi.Tảng băng gặp được mùa xuân rồi sao? Tuyết Nguyệt lần thứ hai trong ngày bắt gặp ánh mắt trêu tức của Lôi Vũ,đôi mắt xinh đẹp nhìn lại,ý tứ ràng:chẳng liên quan đến ta.
Chương 17: -Vốn dĩ trẫm định tứ hôn bát công chúa cho ngũ hoàng đệ,nhưng đáng tiếc,ngũ hoàng đệ có ý trung nhân mất rồi. Triệu Thừa vô cùng đúng lúc tung ra tin tức chấn động mọi người.Trong phút chốc,Tuyết Nguyệt cảm giác có vô số ánh mắt nóng rực chiếu thẳng lên người mình.Khẽ cau mày,vị hoàng đế này ấu trĩ.Bản thân mình thích công chúa kia,nhưng thể phong nàng ta làm quý phi,bực tức liền lôi kéo theo. là! Triệu Kiệt bắn ánh nhìn cảnh cáo tới vị hoàng đế cười phúc hắc như hồ li kia. giờ bát công chúa mới để ý thấy ngồi gần bên ngũ vương gia là tuyệt sắc.Sắc mặt nàng ta đen lại,ánh mắt lên tia ghen ghét.Chết tiệt,làm sao Tây Quốc có thể có người đẹp như vậy chứ.Nàng ta vốn vô cùng tự tin vào dung mạo của mình,nhưng tại,lại thể thừa nhận,người này đẹp hơn nàng ta. ta là ai?Chẳng nhẽ là ngũ vương phi tương lai ư?Nghĩ tới đây,cả người liền thoải mái,tựa như bị hàng ngàn con kiến bò khắp người vậy. Nàng ta dám vọng tưởng tới Long Lôi Vũ nữa,thủ đoạn của kẻ này khiến người ta khiếp sợ.Nhưng có nghĩa nàng ta để kẻ vô danh tiểu tốt ngồi lên đầu nàng ta như vậy.Trong đầu suy tính,ngoài mặt nhàng tươi cười. - biết vị mỹ nhân áo trắng này xuất thân cao quý như thế nào? ngại cho bản công chúa cùng biết để mở rộng tầm nhìn. Mọi người đều tập trung lắng nghe,ai nấy đều vô cùng tò mò, biết xuất thân của vị này cao quý như thế nào mà có thể được ngũ vương gia uy danh hiển hách để mắt tới như vậy. Tuyết Nguyệt liếc qua vẻ mặt dịu dàng của nàng ta,đáy lòng cười lạnh.Thân phận cao quý? cao quý gấp vạn lần con người như ta.Nhưng vốn thể để lộ thân phận,hơn nữa ta là công chúa Bắc Quốc hùng mạnh,mấy người có thể hơn được ta.Đây căn bản là muốn làm mất mặt mà.Nhưng dù thể ra thân phận sao, con người yếu ớt, còn để vào mắt. -Cao quý hơn ngươi. Giọng điệu thờ ơ,ngữ khí xem thường vô cùng ràng khiến ai nấy đều ngẩn người.Cao quý hơn Bắc Quốc công chúa?Người tương lai trở thành quý phi? Sắc mặt bát công chúa xanh mét,nàng ta nhận thấy vẻ khinh thường trong lười của nữ tử kia,thậm chí còn chẳng thèm nhìn mặt nàng ta lấy lần,tựa như nàng ta là thứ gì đó dơ bẩn vậy.Tính khí điêu ngoa tùy hứng,ai dám với nàng ta như vậy bao giờ. định mở miệng quát mắng,liền nhận thấy ánh mắt của Long Lôi Vũ cũng nhàn nhạt lướt qua nàng ta.Khinh bỉ!Là cực độ khinh bỉ.Cùng ánh mắt nữ nhân kia giống nhau như đúc.Chỉ trong phút chốc,mọi lời muốn đều nuốt trở lại,chỉ có thể ngây ngốc ngồi đó. - rất hay. thanh mang theo chút hưng phấn cùng sảng khoái vang lên khiến bát công chúa chợt hồi thần,quay đầu nhìn qua,sắc mặt liền đen kịt.Chỉ thấy ngồi bên kia, nữ tử thân hoàng y cẩm bào đẹp đẽ,cao quý.Dung mạo diễm lệ như hoa,giữa mi tâm là hình đóa cúc vàng,càng khiến dung nhan nàng trở nên siêu phàm thoát tục.Cùng với áo trắng kia,chính là chính mười.Tuyệt đối bỏ xa nàng ta. -Ngươi… Vành mắt bát công chúa đỏ lên,mở miệng định quát lớn,lại bị đánh gẫy lười . - đúng sao?Tự dưng hỏi điều ngu ngốc như vậy để rồi rước nhục làm gì?Ngu ngốc. may ngũ hoàng huynh có ý trung nhân đẹp như hoa như ngọc,mới rước “bình hoa” về làm cảnh,tránh để ngũ vương phủ gà bay chó sủa. đợi nàng ta tức giận,hoàng y nữ tử kia lập tức cướp lời.Từng câu từng chữ đều thâm độc vô cùng. -Mẫn nhi, được làm càn. Hoàng đế Triệu Thừa kịp thời giải vây cho nàng ta.Hoàng y nữ tử này chính là tam công chúa,muội muội đồng mẫu của hoàng đế Triệu Thừa và ngũ vương gia Triệu Kiệt,công chúa Triệu Mẫn.Nàng là Tây Quốc đệ nhất mỹ nhân,năm nay vừa tròn mười bảy,chưa được gả .Bình thường tính tình thẳng thắn, ưa ai lập tức thẳng.Đến cả hai vị hoàng huynh cũng bó tay với nàng. -Mẫn Nhi, được vô lễ. Hoàng đế Triệu Thừa đưa nấm đấm lên che nụ cười khoái trá lộ ra.Quả thực nhầm khi kiên quyết bắt hoàng muội đanh đá của tới. Ánh mắt của Long Lôi Vũ đảo qua,vô tình chạm phải đôi mắt đầy khí của tam công chúa. kì lạ! ràng là nữ tử xinh đẹp như hoa như ngọc,vậy mà đôi mắt lại tràn ngập ánh sánh cương nghị như đấng nam nhi,nhìn kĩ quả giống cái đuôi của Tuyết. Triệu Kiệt tựa lưng vào ghế dựa,ánh mắt vừa ý đảo qua tam công chúa.Nha đầu này càng ngày càng có ích .Đặc biệt là việc nàng khen ngợi Tuyết Nguyệt càng khiến đắc ý hơn. Lại nhìn sang bên cạnh,ánh mắt phủ lớp sương mù.Rốt cuộc nàng có thân phận gì?Dù hoàn toàn tin tưởng nàng,nhưng cũng thể nào khiến nghi ngờ của giảm bớt.Nhìn thần thái cao ngạo của nàng mới vừa rồi, chắc chắn đó phải là giả.Nàng còn cao quý hơn cả Bắc Quốc công chúa.Mày kiếm khẽ nhíu lại, trầm tư nâng ly rượu lên. -Được rồi,chỉ là người trẻ tuổi náo động chút, cần để ý.Tiếp tục . Hoàng đế như vậy,bọn họ còn có thể gì.Chỉ có thể tận lực chú ý đến vẻ mặt trầm của người Bắc Quốc thôi.Sắc mặt bát công chúa xám xịt,tàn bạo nhìn vẻ phía hai thân ảnh trắng vàng ở bên kia. …… Nam Quốc-dù chỉ là quốc gia đứng hàng thứ 3 trong tứ đại đế quốc, nhưng thực lực cũng thể xem thường. Các tiểu vương quốc chung quanh của Nam quốc cũng có rất nhiều tài nguyên khoáng sản, dù thể sánh bằng Bắc Quốc và Tây Quốc. Quốc chủ của Nam Quốc tuổi ngoài ngũ tuần, là người tôn sùng thần linh điển hình. Có người đứng đầu làm gương, tất nhiên những kẻ sau cũng nối gót theo đuôi. Bởi vậy, Nam Quốc là quốc gia có lễ tiết cúng bái thần linh rầm rộ nhất trong tứ quốc. Khắp thiên hạ, ai mà biết, gia tộc họ Long là trực hệ của thần linh. Chỉ có họ mới có thể mang họ Long cao quý. Bởi vậy, đây là tên dòng họ duy nhất bị cấm sử dụng khắp đại lục, dù là bốn vị quốc chủ cao quý cũng vậy. -Long gia tộc? Đứng trước đại môn lớn, nam nhân áo xanh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt khẽ trầm ngâm nhìn cánh cửa lớn màu đỏ kia. Chỉ thấy người này khuôn mặt tuấn mỹ vô song, cả người toát lên vẻ lạnh nhạt, thờ ơ, nhưng ánh mắt như kết hàn sương. Môi mỏng khẽ nhếch, lời lạnh nhạt như chính con người . -Từ khi nào Long gia tộc lại công khai ở cùng con người như vậy? Người này đích thực là trong bốn vị á thần, Long Vũ Phong, lâu được nhắc đến. từ khi tới nơi này cũng vội vã như ba người kia, tìm cách tiếp cận hoàng gia. Ngược lại,vô cùng thong dong tao nhã, tìm hiểu phố xá, tình hình dân cư ở đây lượt trước . Nam Quốc là quốc gia tôn dùng thần linh gần như mù quáng, bởi vậy rất nhiều nghề nghiệp liên quan tới chuyện tâm linh mọc lên như nấm. Pháp sư trừ , bói toán, thậm chí là người truyền đạt ý thần linh cũng có,… Vậy nhưng có điều khiến cả ba cường quốc còn lại đều dám khinh thường Nam Quốc, đó chính là ở Nam Quốc, có Long tộc trụ vững. Long gia tộc, là gia tộc trực hệ của thần linh. Bọn họ có năng lực thần bí,thông thiên quỷ thần,cưỡi mây đạp gió,…Khiến người đời vô cùng khiếp sợ. gia tộc cường đại như vậy lại ở Nam Quốc,quả khiến người khác dám xem thường. Ánh mắt Long Vũ Phong lên tia châm chọc. Gia tộc? Từ xưa tới nay, các đời á thần trông giữ cầu pha lê đều vượt quá 7 người, như vậy cũng có thể trở thành gia tộc cơ ak? Dám mạo danh Long tộc bọn họ, những kẻ này làm mà nghĩ đến hậu quả ak? Ánh mắt trầm ngâm, cả phủ này xác thực lộ ra khí vô cùng quỷ dị, vẫn nên để đêm xuống hẵng đột nhập tìm hiểu xem sao. Cũng dây dưa nữa, lập tức lắc người biến mất.