Chương 8: Tây Quốc,ngũ vương phủ,thiên lao. khí trong thiên lao tràn ngập mùi ẩm mốc,hôi thối.Đây là nơi tra tấn những kẻ phạm trọng tội. may,Tuyết Nguyệt lại có “vinh dự” đặt chân vào nơi này. Tựa lưng vào tường,tay chân đêu bị xích sắt khóa chặt, vẫn lạnh lùng nhìn về phía cửa nhà giam,trào phúng . -Ngũ vương gia,ta ngài đừng tốn công.Các vị thần muốn ngài làm hại ta,đều tin ta vô tội,ngài cần gì phí công như vậy. Triệu Kiệt u ám nhìn .Người kia ràng trong ngục,đầu tóc hơi rối loạn,quần áo nhiễm bẩn,nhưng vẫn làm giảm khí chất thanh lãnh từ cốt tủy .Tất nhiên bộ dáng có thể coi là sạch so với phạm nhân nơi này. Từ tháng nay,khi tóm được tên sát thủ này, muốn nghiêm hình bức cung .Nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của , lại dám chắc.Kết quả liền nhốt vào thiên lao trước. Đây là thế giới tôn sùng thần linh,bởi vậy,Tuyết Nguyệt rất thản nhiên mà dối. đánh cược với vị ngũ vương gia mặt cau mày có kia. -Ngũ vương gia tôn quý,chúng ta cá cược .Nếu ta vô tội, được các vị thần bảo vệ,lúc đó ngài phải thực cầu của ta. -Còn nếu ngươi thua? -Tùy ngài chém giết. -Ngươi nếu thua, ngoan ngoãn khai ra kẻ nào đứng sau ngươi . Thực hiển nhiên,con của thần linh,người thường sao làm tổn thương được.Roi da tẩm nước muối và bột ớt,chưa chạm tới người lập tức đóng băng,vỡ vụn.Than nóng vừa hướng về phía chốc lát liền hóa băng,đập vỡ. Cứ như vậy trôi qua tháng,cả người chỉ hơi bụi bặm bẩn thỉu chút,còn thân thể vẫn hoàn hảo sứt mẻ miếng thịt.Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Triệu Kiệt,để xem còn trò gì nào? tại binh lính của đều tin là người được thần linh bảo vệ, dám đối với hành động lỗ mãng.Đừng động tay động chân,chỉ sợ lời vô lễ cũng dám .Hơn nữa,qua chuyện này,chẳng phải gián tiếp lên, phải tới ám sát sao?Điều này làm nghi ngờ.Nhưng cũng khiến thoải mái hơn ít.Chỉ cần phải người kẻ khác phái tới là được. hiểu sao, cảm thấy có chút vui mừng. -Các ngươi lui ra ngoài hết . phất tay,đám lính chung quanh lập tức lùi lại,chẳng mấy chốc trong buồng giam chỉ còn lại và . -Ngươi muốn gì? -Ta muốn thông tin về báu vật của các vị thần,vị trí của nó. -Ngươi nghĩ ta cho ngươi sao? Triệu Kiệt bật cười lớn.Bằng vào nàng cũng muốn biết bí mật này sao? ra là đạo tặc ôm vọng tưởng thực được. Tuyết Nguyệt cũng giận, có ý định cho biết thân phận của mình.Nhỡ đâu có ý đồ tốt với cầu pha lê sao? vẫn chưa điên. Thấy im lặng chống đỡ,Triệu Kiệt ngược lại cũng gì nữa. trầm tư suy nghĩ.Gần đây bị hoàng thượng triệu vào cung liên tục,cũng chỉ có duy nhất việc-cưới vương phi.Chẳng bao lâu Bắc Quốc có đoàn sứ giả sang đây,nghe là muốn cầu thân.Hoàng thượng càng cho rời .Thầm nghĩ biết đâu ngũ đệ nhân cơ hội này mà thành thân. Triệu Kiệt thực thích việc liên hôn này chút nào,chắc chắn Bắc Quốc có mưu đồ gì với Tây Quốc của rồi. thân là ngũ vương gia tôn quý,tay nắm binh quyền,trợ thủ đắc lực của hoàng thượng,nếu để cho vị công chúa hoà thân kia vào phủ, cần nghĩ cũng biết,sau này chẳng còn ngày nào yên ổn cả. muốn cưới là cưới người vợ có thể làm hậu phương vững chắc cho ,để yên tâm chiến trường,chứ phải tên địch mình. -Nếu ngươi chịu làm nha hoàn thân cận của ta,ta xem xét đề nghị của ngươi. nhìn Tuyết Nguyệt,dù thân phận của này ràng,2 lần tới ám sát ,nhưng ràng ta được thần linh bảo vệ,hơn nữa cũng có mục đích ràng như vậy, lợi dụng ta chút có lỗi với bản thân. Tuyết Nguyệt ném ánh mắt khinh thường về phía .Nha hoàn? ,đường đường á thần cao quý làm nha hoàn cho ?Đầu va phải cửa ak? -Ngươi có thể làm,nhưng ngươi thể thoát ra khỏi đây đâu,càng thể biết được bí mật về bảo vật kia được.Nếu ngươi làm nha hoàn cho ta,ta cho ngươi đãi ngộ như với thượng khách,như thế nào? -Vậy sao ta làm thượng khách của ngươi luôn ,mà còn làm nha hoàn. -Bởi cần ngươi phối hợp diễn trò chút.Yên tâm,đối với ngươi có hại đâu.Thế nào,thành giao chứ? …… Băc Quốc-quốc gia đứng đầu trong 4 nước.Lãnh thổ rộng lớn,đất đai phì nhiêu,tài nguyên phong phú,quân đội hùng mạnh. Hoàng cung rộng lớn,uy nghi,tráng lệ.Mái ngói cong cong,ánh vàng rực rỡ. đường phố,mọi nơi náo loạn vì vị pháp sư thái tử mời tới.Nghe người này ra tay cứu thái tử khi người bị ám sát. chỉ vậy,người này còn cầu mưa giúp cho dân chúng Bắc Quốc khỏi đợt hạn hán kéo dài vừa rồi.Nghe đích thân hoàng thượng mời vào hoàng cung,phong làm quốc sư.Chức cao vọng trọng vô cùng. tại,vị quốc sư đức cao vọng trọng kia đứng trước long án của hoàng thượng,vô cùng “chuyên nghiệp” bày tỏ quan điểm. -Hoàng thượng,việc gả bát công chúa sang Tây Quốc cầu thân vô cùng có lợi cho chúng ta.Bát công chúa là công chúa ngài thương nhất,nếu gả nàng sang càng chúng tỏ thành ý của ngài phải sao. -Nhưng Bắc Quốc của trẫm là hùng mạnh nhất trong bốn nước,tại sao phải cầu thân với nước khác chứ? -Hoàng thượng,ngài trăm ngàn lần suy nghĩ như vậy.Dù Bắc Quốc đích thực là đầu rồng,nhưng cũng thể coi thường Tây Quốc kia được.Bọn họ cũng thua kém gì với Bắc Quốc chúng ta,thậm chí phát triển còn ngừng nghỉ.Nếu có thể kết liên minh với họ, còn gì tốt bằng.Hơn nữa,thần linh cũng có ý muốn bát công chúa cầu thân,ngài phải quên chứ. Nửa tháng trước,Bắc Quốc đón cơn mưa to chưa từng có trong lịch sử.Hoàng thượng hoảng sợ,lập tức lệnh quốc sư lập đàn khấn ý.Kết quả,kì tích xảy ra. trời cao kia,từng tia sét nổ ra,hợp thành chữ “Bát”.Chứng kiến dị tượng như vậy,ai cũng hoảng hốt thôi. Quốc sư đoán giải thiên ý, cần đưa bát công chúa sang hòa thân nơi Tây Quốc kia,mới có thể hóa giải tình.Hoàng thượng dù bán tín bán nghi,nhưng vẫn theo lời,chuẩn bị của hồi môn cho bát công chúa. kì lạ,càng gần đến ngày hòa thân của bát công chúa,mưa càng to ngớt.Tựa như muốn trút cả trời xuống vậy. Hoàng thượng Bắc Quốc đối với đứa con út này thương sủng ái dứt,nay lại thấy nàng phải hòa thân nước khác càng đau lòng thôi.Dù muốn,nhưng thiên ý khó cãi, thân làm vua, thể nhìn con dân của mình chịu tai nạn như vậy.Chỉ đành nhắm mắt gả con sang Tây Quốc xa xôi. nào có biết,cái gì thiên ý,chỉ là trò đùa của vị quốc sư vô sỉ kia mà thôi. Long Lôi Vũ xuyên tới Bắc Quốc hơn hai tháng, ở đây an nhàn làm quốc sư,cũng đồng thời ngừng thu thập tin tức về cầu pha lê.Khốn nỗi, công chúa được chiều quá sinh hư kia,kể từ khi nhìn thấy liền bám riết buông.Đau đầu, liền nghĩ cách gả nàng ta ra ngoài. Cũng thực kì lạ,Bắc Quốc rộng lớn là vậy,hùng mạnh là thế,nhưng lại cực ít tin tức về cầu pha lê. chỉ biết vị trí tại của những người canh giữ là ở khu rừng rậm trung tâm giữa bốn nước,còn vị trí cụ thể hề biết chút gì.Xem ra nên sang nước khác chuyến,đồng thời tìm ba người kia mới được. Dáng người to lớn ung dung bước ra khỏi ngự thư phòng, theo sau thái giám dẫn đường.Cảnh sắc hai bên đường thực tươi đẹp,cũng kém phần xa hoa,khác xa với khung cảnh đại. suy nghĩ xuất thần, chợt nhận ra đây phải đường ra khỏi cung.Nhìn thái giám dẫn đường, khẽ nhếch môi cười trào phúng.Lại nữa. Quả nhiên ngoài dự đoán,thái giám kia dẫn đến ao đình liền lập tức xoay người chạy .Lôi Vũ cũng lười đuổi theo,ánh mắt dõi ra xa,trào phúng nhìn thân ảnh hồng phấn lả lướt tới. Người kia dáng người bé, thân quần áo màu hồng càng làm nàng trở nên yểu điệu thướt tha.Khuôn mặt nhắn trắng nõn,nếu khuynh quốc khuynh thành cũng quá.Chỉ là đôi thủy mâu kia giờ ngập nước,đong đầy ủy khuất nhìn ai oán. -Vũ,sao chàng lại để phụ hoàng đưa ta hòa thân.Chàng ràng biết,người ta thích l… -Bát công chúa thỉnh tự trọng,thần chỉ là phận thấp kém tự nhận thể sánh với người,người vẫn nên chỉnh trang hành lí chuẩn bị lên đường thôi. - phải,chàng là quốc sư mà,nếu chàng ,phụ hoàng nhất định để ta rời như vậy. -Đây chính là thiên ý,công chúa vẫn nên vì nhân dân Bắc Quốc mà cống hiến thôi.Thần còn có việc, thể tiếp chuyện công chúa.Xin cáo từ. Dứt lời cũng dây dưa,lập tức xoay người rời .
Chương 9: Cả kinh thành Tây Quốc bùng nổ bởi tin tức:Ngũ vương gia tuấn tiêu sái,ngọc thụ lâm phong,lạnh lùng bí , gần gũi các nữ tử bỗng chốc có nha hoàn thiếp thân.Người này chẳng phải luôn tránh những thiên kim tiểu thư như tránh tà sao?Dù là 2 thị thiếp trong phủ cũng coi như khí,cực ít triệu họ thị tẩm?Nay vì sao… Dù sao chăng nữa,chỉ có người trong cuộc mới biết chuyện gì diễn ra.Ai làm việc người nấy,lúc cần diễn kịch cho thiên hạ xem,chỉ là, nghĩ tới,có người sớm muốn gặp rắc rối như vậy. Trong Tuyết viên,Tuyết Nguyệt nhàm chán liếc qua hai bông hồng vàng đỏ đứng trước mặt.Triệu Kiệt thất tín,dù bên ngoài chỉ là nha hoàn thiếp thân,nhưng thân phận lại được đối đãi như thượng khách. sắp xếp cho ở viện ngay bên cạnh chỗ ở của .Quần áo thượng hạng,tiền lương ngất ngưởng,quả thực khiến người ta thể nghi ngờ. Mà người có dũng khí đến “dằn mặt” xuất rồi.Nhìn khuôn mặt xinh đẹp mà cao ngạo của hai người này, khẽ cười thầm,tự dẫn xác đến,nên làm thế nào để đùa nghịch bọn họ đây? Hạ Linh và Thanh Loan đứng lâu,lại thấy nàng có vẻ muốn mời bọn họ ngồi xuống,càng có ý định vấn an bọn họ,trong lòng liền hận nghiến răng,ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường. -Đây là thái độ của ngươi khi gặp chủ tử sao?Nhìn thấy bọn ta sao mau quỳ xuống. Hạ Linh trừng mắt quát to,muốn hạ khí thế của đối phương xuống.Chỉ tiếc người kia chỉ nhàn nhạt liếc qua ta cái,cũng có hành động gì tiếp theo. ta lập tức nổi giận,mở miệng định quát lên,chợt thanh lạnh lẽo bay tới,khiến ta trong nháy mắt cứng miệng. -Vương gia có qua,Tuyết Nguyệt cần vấn an bất kì ai trong phủ,kể cả khi gặp ngài cũng chỉ cần nhún người cái là được.Hạ phu nhân lại Tuyết Nguyệt quỳ xuống.Phu nhân đây là muốn chống đối lại vương gia sao? câu dửng dưng lại khiến Hạ Linh lập tức ngậm miệng,căm hận trừng .Bất cứ kẻ nào trong phủ,nếu dám chống đối lại vương gia,kết quả kia…Hạ Linh lập tức rùng mình, dám tiếp nữa. Thanh Loan khinh thường liếc nhìn Hạ Linh cái,những kẻ ngực to não sớm bị đào thải thôi.Đưa mắt ngọc liếc sang Tuyết Nguyệt thảnh nhiên ngồi thổi nước trà,lòng thầm nghĩ kẻ này dễ đối phó đâu. -Nhưng gì ngươi cũng chỉ là nô tì,gặp chúng ta quỳ cũng nên cúi người chào hỏi chứ? Tuyết Nguyệt đặt cốc trà xuống,nhìn qua kẻ còn lại,người này tồi,có đầu óc hơn người kia nhiều.Nhưng cũng chỉ đến thế thôi. -Tuyết Nguyệt từ khi vào phủ,phu nhân có thấy ta bị đối xử như nô tì ,hay ngược lại càng giống thượng khách hơn?Còn có,ta rồi,vương gia có dặn khi gặp người chỉ cần nhún người chào là được,phu nhân lại muốn ta cúi người chào,từ khi nào trong vương phủ phu nhân lại lớn hơn vương gia vậy? Thanh Loan bị cho mặt đỏ tai hồng,tức giận chỗ xả.Tiện nhân này công phu mồm mép cũng khá lắm.Hạ Linh cũng nghiến răng nghiến lợi,dù ưa ả Thanh Loan này,nhưng tại xem ra phải hợp tác với ta để trừ khử tiện nhân này thôi. Tuyết Nguyệt vốn định chuyện với họ nữa,đứng lên muốn xoay người về phòng,lại nghĩ tới nhìn thấy thân ảnh màu xanh lam cao lớn tới hướng này.Tròng mắt khẽ đảo,môi vẽ lên đường cong ác ý. -Hai vị phu nhân nên trở về thôi.Vương gia nếu nhìn thấy hai vị ở đây, khéo lại nghĩ hai vị tới bắt nạt ta đấy. Câu chút nể nang như tát vào mặt hai người bọn họ, có não Hạ Linh lập tức to mồm quát. -Đồ tiểu tiện nhân,rồi có ngày ta với vương gia đưa ngươi tới quân doanh làm quân kĩ,ở đó mà dám móc mỉa ta hả. -Vậy sao? thanh lãnh khốc vô tình truyền tới,làm cả hai chợt ngây ngẩn cả người,sống lưng lạnh toát.Tuyết Nguyệt nhàng nhún người chào ,ánh mắt như chờ xem kịch vui. Thân thể Hạ Linh run rẩy,nàng ta nghĩ tới tới đây,những lời nàng ta vừa …Nghĩ tới đây,cả người chợt ngã xuống,nặn ra vài giọt nước ắt,thê thảm hướng bò tới. -Vương gia,vương gia, như ngài nghĩ đâu,thiếp…thiếp chỉ muốn chuyện với nàng ta chút, nghĩ tới nàng ta biết tốt xấu dám chửi măng thiếp.Vương gia,thiếp hồ đồ mới như vậy.Ngài…ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp,trừng phạt ta. Thanh Loan nhìn qua Hạ Linh quỳ bò đất,cũng tiến lên tới gần ,ôn nhu mềm mại cất lời. -Vương gia,ngài nên trách Linh muội.Nàng chẳng qua có ý tốt,muốn tới trò chuyện với Tuyết Nguyệt nương,lại nghĩ tới nàng chưa quen giao tiếp với chúng thiếp, chuyện có hơi…mà Linh muội lại nóng tính,nhất thời…Hazz,vương gia,ngài đừng giận.Chúng ta tới Thanh Uyển các,thiếp thân nấu chè hạt sen mời người. Thanh Loan uyển chuyển đỡ lời cho Hạ Linh,nhưng chính là mũi tên trúng ba con nhạn. chỉ lên Tuyết Nguyệt cậy quyền khinh rẻ các nàng,còn Hạ Linh ngu ngốc nông nổi,lại mời gọi ràng hướng .Kẻ này đúng là xem thường được mà. Triệu Kiệt cũng thèm nhìn hai người bọn họ,trực tiếp lướt qua,hướng về phía Tuyết Nguyệt tới.Tất cả những bộ quần áo cho người đặt may cho đều là vải thượng hạng,hơn nữa,đều là màu trắng như nhau.Kiểu dáng cũng là kiểu thịnh hành tại.Đồ trang sức cũng vô cũng trân quý và đẹp đẽ.Còn tốt hơn so với hai vị thị thiếp,chẳng trách hai người kia lại nhanh chóng muốn “dằn mặt” như vậy. thân váy dài màu trắng,eo nhắn thắt bằng đai lưng lụa cùng màu,tay áo in hình chim chóc bằng chỉ vàng,chân váy chia thành từng tầng bắt mắt.Mái tóc dài mượt mà vấn thành kiểu đơn giản,cố định bằng hai cây trâm cài màu trong suốt.Cổ tay đeo vòng ngọc nhắn,dáng vẻ tựa như thiên tiên giáng trần,làm gì có bộ dạng như nô tì đâu. Tuy thân là nha hoàn,nhưng bản thân Tuyết Nguyệt cũng có nha hoàn,điều này khiến mọi người thổn thức thôi.Nhưng đó là do vương gia phân phó,chẳng ai dám có ý kiến gì.Chỉ là sau lưng túm năm tụm ba xấu thôi.Tuyết Nguyệt đối với sắp xếp của chẳng có ý kiến gì,dẫu sao cũng muốn thử kiểu tóc cổ đại xem sao. Triệu Kiệt nhìn chăm chú vào .Biết vốn rất đẹp, nghĩ tới khi mặc y phục đẹp đẽ vào lại bắt mắt đến như thế. muốn…đem giấu để ai nhìn thấy.Chỉ cần để mình ngắm là được. Bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ,Triệu Kiệt vô thức quay đầu . hiểu cảm giác của mình bây giờ là gì nữa.Tựa hồ vô cùng để ý .Lần đầu gặp gỡ,bị dung nhan thanh lệ tuyệt luân cùng khí chất lạnh lùng băng giá thu hút chú ý.Lại sơ sểnh để chạy mất càng làm sao quên được .Lần gặp lại này…Cảm giác của với càng mãnh liệt hơn nữa.Vui vẻ khi gặp lại,rối rắm về thân phận của .Tất cả đều lên… có cảm giác với ,có thể là thích rồi. Tuyết Nguyệt cảm thấy ánh mắt của ,trong lòng thực ra hơi bối rối.May mắn quay chỗ khác,tâm trạng bối rối kia lập tức trở về như bình thường.Ánh mắt vô tình lướt qua hai bóng dang yểu điệu quỳ bên kia,ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.Ngực to não ,xứng đáng. -Vương gia,ngài tới có việc gì ? - có việc gì thể tới chỗ ngươi sao? câu hỏi ngược lại của khiến lập tức á khẩu.Người này… Triệu Kiệt thấy nàng trừng mắt nhìn mình,cũng giận,cười cười ngồi xuống,tự mình rót ly trà.Đưa lên miệng khẽ thổi,hương thơm của nước trà tỏa ra,khiến người khác tâm tình thư sướng. -Ở đây quen chưa?Cần thêm gì ?Cứ với quản gia, cho người đưa tới. -Cảm tạ vương gia quan tâm,ta thiếu thứ gì cả, cần phiền tới quản gia. -Sứ đoàn của Bắc Quốc chưa đầy hai tháng nữa tới đây,lúc đó ngươi nhớ theo ta vào cung dự yến.Ta cũng cho người may y phục và đặt đồ trang sức cho ngươi rồi.Đến lúc đó,ngươi nhớ trang điểm đẹp chút, cần giản dị như thế này. Triệu Kiệt khẽ cau mày nhìn .Từ xuống dưới, chỉ cài có hai cái trâm ngọc và cái vòng là đồ trang sức,quá mức…giản dị.Dù vẫn đẹp đến vô cùng nhưng cũng muốn người khác nghĩ bạc đãi .Chút tiền này thiếu. Tuyết Nguyệt cũng phản đối, hiểu lắm về những yến tiệc cổ đại này,cứ theo sắp xếp của .Hai người ngồi uống trà, chuyện phiếm,tựa như bằng hữu lâu năm làm gì có dáng vẻ chủ tớ đâu.Hoàn toàn bỏ quên hai vị phu nhân kia ra sau đầu. Tuyết Nguyệt phải cảm giác được hai ánh mắt căm hận muốn giết người kia,nhưng lười để ý.Sao chứ,chỉ là loài người,hai tay trói gà chặt thôi,muốn á thần như để họ vào mắt.Hừ,chuyện lạ.Nếu họ yên phận dám đụng đến , cũng ngại tiễn họ lên đường đâu. Nhìn sắc trời cũng còn sớm, thong dong đứng lên.Cũng nên trở về thôi. hiểu sao, có chút nỡ.Nơi này của , khí tựa như lây nhiễm khí chất của ,thanh đạm trong lành,nước trà cũng khác xa những nơi khác,khiến thực muốn ở lại thêm chút.Chỉ là…người kia ra lệnh tiễn khách rồi. -Vương gia,cũng muộn rồi,ngài nên trở về thôi. Nhìn bóng lưng cao lớn kia rời khỏi,đáy lòng có cảm giác lạ.
Chương 10: Từ sau ngày hôm đó,Tuyết Nguyệt cũng gặp lại hai nàng kia nữa.Nghe bị cấm túc trong phòng, được phép bước ra ngoài.Cũng tốt, cũng muốn bận tâm đến những kẻ như vậy. Trong phủ này,có thể là người tự do nhất.Ra vào phủ cần báo cáo.Thực…khiến người khác hâm mộ đỏ mắt.Tuyết Nguyệt biết,Triệu Kiệt vẫn hoài nghi về thân thế của ,nhưng như ,nếu hợp tác, cho có đủ lợi ích cần,bao gồm…tự do ra vào ngũ vương phủ. thể , thực rất bội phục cách dùng người của .Mấy ai có thể làm được điều này. Hôm nay xuất phủ,chủ yếu muốn mua tin tức tình báo,điều này dễ.Dù tiền lương của rất nhiều,nhưng so với số tiền bỏ ra để mua tin tức đáng là bao.Xem ra,nên nghĩ cách kiếm tiền thôi. - đâu về vậy? thanh trầm thấp lạnh lùng truyền tới từ phía sau,khiến khỏi ngẩn người.Kẻ này võ công cũng xuất quỷ nhập thần , ở phía sau lúc nào mà hay biết. -Từ Lâu các trở về. -Mua tin tức? -Ừm,về báu vật kia. cũng vòng vo,trực tiếp thẳng.Kẻ này dù cho tự do,nhưng vẫn cho ám vệ theo sát rời.Trước sau gì họ cũng báo cho biết,chi bằng cứ ra trước,đỡ mất công lại nghi ngờ. Hiển nhiên,Triệu Kiệt cũng ngờ thẳng thắn như vậy.Nhưng thể nghi ngờ,thái độ của như vậy thực khiến vui mừng.Quãng thời gian sống chung này,càng khiến hiểu thêm về . dịu dàng,làm nũng, cười e thẹn, cố tỏ ra thục nữ. thực tùy ý,lãnh đạm,phảng phất như lúc nào cũng có thể quay đầu rời khỏi. hiểu về cầm kì thư họa như nữ tử khác,nhưng có thể cùng đàm luận về phương pháp bày binh đánh trận,có thể cùng đánh tay đôi,đưa ra cho những lười khuyên bổ ích,kịp thời. thích chưng diện,đồ của luôn chỉ có màu sắc duy nhất. Quan trọng hơn, luôn thành biểu lộ con người mình cho biết, che giấu, làm bộ. chỉnh lí đám nha hoàn thích đặt điều xấu ,thẳng tay cho đám nô tài trận vì dám ngả ngớn buông lời ve vãn .Tất cả đều bộc bạch, đổ lỗi tại lí do,tại người khác.Điều này càng làm mê luyến hơn. phủ nhận, thực thích .Thích đến mức nào, biết,nhưng chắc chắn, để rời xa mình.,chỉ có thể ở lại bên cạnh . biết chắc điều đó. để vuột mất người con thanh đạm như tuyết này.Chắn chắn là . …… Kinh thành Đông quốc,mặt trời dần khuất,đêm tối lại tới. đường phố,nơi nơi thắp đèn lên,ánh sáng lan tỏa xung quanh, khí vẫn vô cùng tấp nập. Trước cửa lớn của Vinh vương phủ,xe lớn xuất dồn dập.Quan to quý nhân,thiên kim tiểu thư và công tử thế gia lần lượt xuống xe,xuất ra thiếp mời,sau đó liền được người hầu dẫn vào trong. Hôm nay là ngày sinh thần của Vinh vương gia,cũng là đệ đệ đồng mẫu của đương kim hoàng thượng.Dù tới được,nhưng hoàng thượng vẫn cử thái giám tâm phúc của mình mang lễ vật tới.Mức độ coi trọng của hoàng thượng đối với vị huynh đệ này thực khiến người ta mở rộng tầm nhìn. Bên trong sân đinh,từng tốp từng tốp nam thanh nữ tú tụp lại với nhau,bàn luận rôm rả những chuyện gần đây.Nổi trội nhất giữa rừng mỹ nhân này chính là đệ nhất mỹ nhân Trầm Yên. thân quần áo lụa đỏ rực rỡ,nàng ta đẹp lộng lẫy như con phượng hoàng lửa kiêu kì.Khuôn mặt mị tuyệt sắc,dáng người có lồi có lõm, là báu vật trong lòng các nam nhân. -Ai nha,ta vị Trầm tiểu thư này nha, 18 tuổi rồi còn chưa xuất giá.Nàng ta là muốn đợi ai ak? thanh ngả ngớn đùa cợt của Tần Thiên như kéo lại suy nghĩ của Trần Diệp.Gần đây thực hay suy nghĩ đến xuất thần.Chính là vì thái độ của Bùi Hỏa Nhi.Gần đây nha đầu nay còn bám theo ,cũng gửi đồ gì tới cho nữa.Sau khi bị hung hăng sỉ nhục phen tại hội thi thơ kia,nàng dường như biến thành người khác. Thực ra,ngày đó tâm trạng bực bội,lại gặp nàng làm phiền tới liền giận dữ mắng mỏ vài câu.Vốn thấy hối hận,dù sao nàng cũng chỉ là tiểu nương,bị làm mất mặt trước mọi người như vậy… -Ta nha Diệp,ngươi như thế nào hay thất thần vậy ak? phải là nghĩ đến tiểu thanh mai bé của ngươi ? -Ngươi ai bảo ngươi câm đâu. Trần Diệp lạnh lùng trừng mắt nhìn .Chỉ là ánh mắt đôi khi tự chủ được đảo ra phía cửa lớn của vương phủ.Thiếp mời chắc hẳn cũng đưa tới Bùi phủ,nàng…có tới ? -A,thế tử của chúng ta tới rồi. Giọng trầm ấm của Quang Viễn cắt đứt mạch chuyện của hai người kia.Chỉ thấy từ xa,thế tử Lục Hạo thân áo bào màu đen chậm rãi tiến tới. thân quần áo màu đen,đai lưng nạm ngọc,ngọc bội màu vàng quý giá gắn đai lưng.Dáng người to lớn,khuôn mặt mị,cước bộ trầm ổn mà mạnh mẽ hướng về phía họ tiến tới.Khiến biết bao nhiêu nương đỏ mặt trông theo. -Kẻ này sao lại đẹp hơn cả nữ tử vậy chứ, làm ta thấy tự ti mà. Tần Thiên tay phe phẩy quạt,miệng nở nụ cười đứng đắn. -Lục Hạo,gần đây huynh cũng có duyên với Bùi gia tiểu thư nha. Quang Viễn vẻ mặt có ý tứ đảo qua Lục Hạo,rồi lại nhìn về phía Trần Diệp.Dạo gần đây,số lần “vô tình”gặp của Lục Hạo và Bùi Hỏa Nhi thực tăng lên rất nhiều. dạo phố gặp,vào tửu lâu gặp,tới cửa hàng cũng gặp,…mà hầu hết nàng kia đều để ý tới,toàn là thế tử gia ngỏ lời chào trước. Lục Hạo cũng nhớ tới những lần gặp Bùi Hỏa Nhi gần đây,khóe môi khẽ nhếch. nàng đó, như lúc trước chút nào.Mỗi khi bất ngờ gặp nàng, khuôn mặt xinh đẹp luôn nụ cười. nhìn nàng mua kẹo hồ lô,dáng vẻ tựa như đứa trẻ được quà;nhìn nàng ướm thử quần áo trong tiệm,khi nàng xoay tròn,từng lớp váy xòe ra tựa như cánh hoa.Xinh đẹp đến vô cùng.Từng cử chỉ,từng biểu cảm của nàng,đều sinh động,đều… đáng . -Đúng vậy, tiểu thư đỏng đảnh đó bây giờ nhìn thuận mắt hơn rồi.Mấy người có cảm thấy nàng đó mặc quần áo đỏ còn đẹp mắt hơn cả đệ nhất mỹ nhân vậy? -Tôi cũng cảm thấy như vậy.Cứ như là… ấy sinh ra để mặc màu đỏ vậy.Bảo sao trước giờ tôi cứ thấy màu trắng hợp với ấy lắm. Tần Thiên và Quang Viễn cứ mải miết “bình luận”, hề để ý tới hai người kia từ đầu tới cuối câu nào.Hơn nữa,mọi người xung quanh đều im lặng,nhìn chăm chú hướng cửa lớn của Vinh phủ. Xe ngựa của Bùi phủ dừng lại,từ xe,Bùi phu nhân bước xuống.Dung nhan được bảo dưỡng tốt vô cùng,bởi vậy,dù ngoài 40 nhưng vẫn trẻ trung vô cùng.Bà quay lại,mỉm cười chờ con bước xuống. Từ xe, bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm che qua…
Chương 11: Từ xe, bàn tay trắng nõn khẽ vén rèm che qua. bóng dáng đỏ rực như ngọn lửa xuất trước mắt mọi người. Chỉ thấy thiếu nữ kia,váy dài màu đỏ,hình thêu tinh xảo bằng chỉ vàng lấp lánh,dung nhan nhuw họa,búi tóc cầu kì cài bằng ngọc trâm hình phượng.Khuôn mặt nhắn,mắt phượng câu hồn,giữa trán vẽ đóa hoa đào ,càng khiến nàng trở nên kiều,diễm lệ biết bao. Bùi phu nhân nhìn Hỏa Nhi,trong ánh mắt lóe lên kiêu ngạo,tự hào.Đây là con bảo bối của bà,là báu vật của Bùi phủ.Chỉ vừa xuất đoạt hào quang của mọi người.Xem xem,còn ai có thể sánh bằng bảo bối của bà chứ. Hỏa Nhi khẽ đảo cặp mắt phượng,đầu có chút đau.Vốn dĩ chỉ định ăn mặc như bình thường là được,dẫu sao cũng là khách,đoạt nổi bật của chủ nhà cũng là điều hay.Lại nghĩ tới Bùi phu nhân tựa như phát điên,sống chết lôi kéo thử qua biết bao nhiêu váy áo,xiêm y,trang sức cũng lựa chọn tỉ mỉ.Còn mời người tới trang điểm cho .Hazz. Kì vẫn luôn biết,bà luôn canh cánh trong lòng việc Bùi Hỏa Nhi bị Trần Diệp mắng nhiếc trước đám đông,bà muốn lần xuất này của khiến những điều xấu về trước đây bị xóa mờ .Đáng thương thay tấm lòng của những người làm cha mẹ,luôn muốn con cái của mình đạt được điều tốt nhất.Chỉ tiếc Bùi Hỏa Nhi kia… dĩ nhiên nhìn thấy ánh mắt của bà,chợt lại nhớ tới người mẹ thần linh kia của mình.Dù bà thể ở bên giống như những người mẹ khác,nhưng những khi gặp khó khăn,những khi đau đớn nhất cũng như những khi gặp nguy hiểm,bà vẫn luôn xuất kịp thời.Giang đôi cánh lớn lửa đỏ kia,che chở ,bảo vệ khỏi nguy hiểm.Dù thời gian ở cạnh bà nhiều,nhưng tình thương của bà dành cho vẫn luôn đong đầy, thua kém bất cứ người mẹ nào khác. Thôi vậy,thỏa mãn mong ước của bà lần .Ngày hôm nay,,Long Hỏa Nhi là người có ánh hào quang sáng chói nhất nơi này. Bước chân chậm rãi theo sau Bùi phu nhân,nụ cười ấm áp kia vẫn thường trực môi.Dáng vẻ nhàng thướt tha kia,cử chỉ lễ độ,giơ tay nhấc chân đều khiến người khác sao rời mắt ra được.Đây…là Bùi tiểu thư hống hách ngang ngược sao? Trầm Yên đứng bên,ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Hỏa Nhi.Từ khi nào vị Bùi tiểu thư này lại chuyển sang mặc đồ đỏ như nàng vậy? phải nàng ta chỉ biết mặc đồ trắng giống Trần Diệp sao?Nàng tuyệt đối thừa nhận ta mặc đồ đỏ có khí chất hơn nàng. -Ôi chao, thời gian gặp thôi,tiểu Hỏa Nhi lớn đến nhường này. đẹp quá. tiếc là ta có con . vị phu nhân quần áo hoa phục,khuôn mặt được bảo dưỡng đẹp đẽ,trang sức tinh xảo bước tới gần Bùi phu nhân.Vị này là mẫu thân của Tần Thiên,Tần phu nhân.Giao tình của hai người trước giờ khá tốt,bởi vậy khí chuyện cũng khá hòa hợp. Hỏa Nhi rất biết lễ nghi, khẽ thi lễ với Tần phu nhân rồi mượn cớ rời .Dẫu sao người lớn chuyện, ở bên nhìn cũng hay lắm. Bản thân là người đại,hơn nữa lại thường chém chém giết giết,Hỏa Nhi thực quen nổi khí ở đây.Dù rất sinh động,rực rỡ sắc màu,nhưng cái kiểu ngươi tới ta lui,lễ nghi quy củ như thế này,thực rất mệt mỏi.Còn hơn cả việc phải chém giết quái thú nữa. Chọn lựa chỗ vắng người ngồi xuống,tiếp nhận tách trà nha hoàn đưa tới,nhìn khuôn viên đầy người kia, bỗng chốc nhớ tới đại,nhớ những người cùng vào sinh ra tử với mình.Tuyết Nguyệt,Vũ Phong,Lôi Vũ đều tới đây,chẳng mấy chốc, tìm họ.Còn Quang Mục,Mộc Thần,Kim Bảo… biết họ có ổn ?Người các vị thần phái tới có giúp họ nữa? Bao rối rắm khiến khuôn mặt hơi trầm ngâm,tách trà trong tay cũng lạnh phân nửa.Mọi biểu cảm khuôn mặt ,đều thoát khỏi ánh mắt tro xám sắc bén kia.Nàng ấy sao lại có biểu tình buồn bã như vậy? -Bùi tiểu thư sao lại ngồi đây, ra kia chuyện phiếm với mọi người?Yến tiệc phải lúc nữa mới có thể bắt đầu. Giọng trầm thấp vang lên ngay phía đầu,Hỏa Nhi chợt hoàn hồn,vội ngẩng lên,đôi mắt đen láy chạm vào ánh mắt xám tro kia,tâm chợt rung động.Tại sao đôi mắt này lại như có thể thấy mọi cảm giác của như vậy? -Thế tử thứ lỗi,chẳng qua Hỏa Nhi chỉ suy tư chút chuyện,hơn nữa vài ngày nay thấy người khỏe,nên muốn kiếm chỗ yên tĩnh để ngồi thôi. -Ra là vậy,vừa vặn ta cũng muốn tiếp khách,có thể ngồi đây với Bùi tiểu thư chứ? -Ngài đừng khách sáo,mời ngồi. Lục Hạo thản nhiên tới trước mặt ,ngồi xuống chiếc ghế mềm mại.Từ khi bước vào, thể rời mắt khỏi .Bộ váy đỏ rực lửa, tựa như phượng hoàng trải qua niết bàn mà trùng sinh vậy.Tỏa sáng rực rỡ,đẹp đến nao lòng người.Chưa bao giờ có cảm giác như vậy với nữ tử.Chưa bao giờ. -Thân thể tiểu thư sao chứ,có cần mời thái y ? -Tạ thế tử quan tâm,thân thể Hỏa Nhi có vấn đề gì, cần mời thái y.Chỉ là gần đây đọc sách trong thư phòng của phụ thân hơi lâu,nên có chút mệt ỏi thôi. Dạo gần đây gặp khá nhiều.Tất cả đều do sắp xếp.Từ lần gặp lần trước, quyết phải tiếp cận tên này,biết đâu đó có thể tìm thấy thông tin có ích biết chừng. tại,cũng nên dẫn dắt vào vấn đề chút chứ. -Oh,Bùi tiểu thư quả là kì nữ,chăm chỉ đọc sách như vậy hiếm có. -Vốn là sở thích cá nhân thôi,nhưng mà tại… -Sao vậy?Có chuyện gì sao? Quả nhiên kẻ này bị cuốn theo câu chuyện của rồi,tận dụng cơ hội thôi. -Thực ra thư phòng của phụ thân,Hỏa Nhi vào nhiều lần rồi.Số sách đọc trong đó cũng ít.Nếu lỡ như đọc hết rồi biết làm sao đây? - ra là vậy,chuyện này khó,ta cũng có ít sách hay,có thể cho tiểu thư mượn đọc. biết thể nào vào thư phòng của dễ dàng như vậy.Trước hết cứ tạo ấn tượng tốt ,rồi tiến hành theo tình huống thôi.Hai người ta tới ngươi lui, chuyện khí thế ngất trời.Bên này lại mảnh trầm lặng. -Ta Diệp lão đệ,tiểu thanh mai nhà ngươi từ khi nào lại thân thiết với Hạo như vậy chứ?Từ khi bước vào còn chẳng nhìn ngươi lấy cái cơ. Trần Diệp mặt biểu cảm,chỉ là ánh mắt lạnh lùng kia tuyệt nhiên rời khỏi hai người chuyện đến khí thế ngất trời kia. cũng hai người bọn họ tại sao lại thân thiết với nhau như vậy nữa.Trước kia luôn cho rằng nếu có Bùi Hỏa Nhi,cuộc sống của tốt hơn biết bao nhiêu.Thậm chí còn có chút căm ghét nàng. Thế nhưng, tại,khi nàng thực còn bám theo sau nữa,lại còn cười đùa thân thiết với nam nhân khác như vậy, bỗng cảm thấy…thực khó chịu. hề cảm thấy vui vẻ khi nàng còn lẽo đẽo theo sau , cảm thấy thực…buồn tẻ.Trước kia,lúc nào cũng lo nghĩ cách hạy trốn nàng,cắt đuôi nàng,… tại còn phải nghĩ biện pháp nữa, chợt nhận ra…toàn bộ thời gian trước kia của đều có bóng hình của nàng. -Diệp,ây Diệp,họ rồi kìa,có còn theo vậy?Ta muốn biết họ đâu đó. - cần. Trần Diệp lạnh lùng xoay người rời . muốn nghĩ đến vấn đề này nữa.Tần Thiên và Quang Viễn thấy vậy cũng gì,lập tức theo sau . Hỏa Nhi theo Lục Hạo dạo quanh hoa viên vài vòng. thể ní, khí cổ đại thực quá tốt đẹp, giống như ở đại.Loài người tạo ra khí thải làm ô nhiễm bầu khí,lại còn cả đám ma pháp sư hắc ám kia nữa. -Ta cho người hầu đưa sách tới tận Bùi phủ cho tiểu thư,nàng cũng cần lo lắng có sách đọc nữa. -Tạ thế tử gia quan tâm,Hỏa Nhi vô cùng biết ơn. - cần khách sáo. Lục Hạo cười mị hoặc.Cả buổi chuyện hôm nay, thực có cái nhìn khác về Bùi Hỏa Nhi.Nàng ta trầm lặng,yên tĩnh ngồi góc,ánh mắt lại tựa như có thể đoán được mọi điều,lướt nhìn xung quanh.Cách chuyện từ tốn, quá mức câu nệ như các vị tiểu thư khách,nhưng lại toát ra vẻ xa lánh như có như ,dù môi luôn thường trực nụ cười. cùng nàng thảo luận đến rất nhiều vấn đề.Suy nghĩ của nàng của thực độc đáo,khiến thực thể tin nổi.Vốn biết Bùi gia tiểu thư là tài nữ,nhưng ngờ còn giỏi cả những vấn đề về chính trị,quân như vậy.Thực là tài nữ hiếm có. Hỏa Nhi cười thầm,gì chứ cầm kì thư họa gì gì đó hiểu,nhưng mấy vấn đề này làm khó nổi đâu,đặc biệt là về khoản đánh nhau.Mấy tháng ở đây “cày” sách trong thư phòng Bùi lão gia cũng giúp ích ít đâu. Cách hai người đoạn khá xa, thân ảnh màu hồng phấn đứng sau lùm cây,bàn tay trắng nõn vò nát bông hoa cầm trong tay.Khuôn mặt nhắn xinh đẹp giờ méo mó đầy oán hận nhìn bóng dáng rực lửa kia.Hàm răng cắn chặt vào đôi môi đỏ mọng,đôi mắt to ánh lửa giận. -Đáng chết,Bùi Hỏa Nhi,thứ khốn kiếp ngươi dám dành Hạo ca ca với ta.Bản công chúa tuyệt đối tha cho ngươi. -Vân,ngươi nhìn gì vậy? Từ phía sau,bóng dáng thon thả yểu điệu của Trầm Yên tiến tới sát gần nàng,đôi mắt vô tình đảo qua hai dáng người dần khuất xa kia. -Hừ,Yên,hôm nay Bùi gia tiểu thư kia cũng mặc đồ đỏ ak,ta sao lại cảm thấy hào quang của ngươi bị khuất rồi. Trầm Yên im lặng . công chúa chiều quá hóa hư này,nàng quen tính rồi.Bản thân khó chịu,muốn để nàng ra đấu với Bùi Hỏa Nhi sao? ngây thơ.
Chương 12: Thấy thời gian sai biệt lắm,mọi người đều tới chỗ ngồi xuống.Duy chỉ thiếu thế tử Lục Hạo và Bùi gia Bùi tiểu thư thôi.Ai ai cũng tò mò,lại có chút thích thú đoán hai người kia đâu rồi. Bùi phu nhân yên vị,đôi mắt tiếng động đảo quanh nhưng vẫn thể tìm thấy con cưng.Lòng bà có chút lo lắng,nhưng cũng thể ra.Dẫu sao,lão gia cho ám vệ bám theo con bé rồi,chắc có chuyện gì đâu. Trần Diệp vẻ mặt trầm ngâm,tay tự rót rượu tự uống, để ý đến vẻ mặt bát quái của hai tên bạn trí cốt.Trong đầu luôn xoay quanh hình ảnh bóng lưng hai người kia kề sát nhau rời ,lòng khó chịu nên lời.Càng nghĩ càng bức bối,tay kia rót rượu càng nhanh. muốn chóng say để phải nghĩ nữa. Chiếc khăn trong tay Lục Vân Nhi bị nàng ta vò như miếng giẻ rách.Lòng thầm hận sao vừa rồi bám theo hai người họ kia chứ.Nghĩ đến cảnh hai người kia đơn độc ở cùng nhau,lòng nàng như bị lửa đốt rồi.Đôi mắt đẹp ánh lên tia giận dữ,Bùi Hỏa Nhi,nếu ngươi dám bám lấy thế tử ca ca của ta,ta tuyệt đối cho ngươi chết nơi chôn. Trầm Yên lẳng lặng nhìn biểu cảm của mọi người xung quanh,đáy lòng hơi phân vân.Bùi Hỏa Nhi này,tại sao bây giờ lại trở nên khác xa như vậy? lẽ bị Trần Diệp mắng cho đầu lú lẫn rồi sao? tại chỉ thay đổi về trang phục,lại còn tỏ ra thân thiết với Lục Hạo nữa.Mà Lục Hạo…cũng tỏ vẻ rất ân cần với nàng ta.Liệu có phải… động tâm ? Vinh vương gia thấy mọi người ổn định vị trí,chỉ thiếu con trai ông thôi.Nhất thời biết có nên hô bắt đầu nữa?Nhưng thực may mắn,từ phía xa,ông trông thấy hai thân ảnh đen đỏ tiến lại gần.Đúng là con trai ông Lục Hạo và…Bùi Hỏa Nhi? Ông từng gặp Bùi tiểu thư này vài lần,nên thể nhầm lẫn được.Từ khi nào Hạo nhi lại cùng Bùi tiểu thư thân thiết như vậy? Lục Hạo dẫn đầu tiến tới hành lễ với Vinh vương gia. -Nhi thần tới trễ,thỉnh phụ vương thứ tội. -Tới là tốt rồi,mau đứng lên. -Tạ phụ vương. Hỏa Nhi cũng tiến lên hành lễ,cử chỉ đoan trang,khí chất nổi . còn nhận ra Bùi tiểu thư ngang bướng ngày nào. Vinh vương gia chưa kịp lên tiếng, giọng tràn đầy trách cứ, điệu quái dị vang lên. -Hừ,Bùi Hỏa Nhi ngươi cũng to gan,dám để vương gia cùng mọi người đợi mình ngươi.Ngươi xem ngươi đáng tội gì? Lục Vân Nhi hung hăng mắng,bản thân nàng ta muốn làm mất mặt Bùi Hỏa Nhi này.Nhưng thực đáng tiếc.Bùi tiểu thư này còn là Bùi tiểu thư của trước kia nữa.Đứng trước mặt nàng ta tại,là á thần lửa kiêu hãnh,con phượng hoàng bất diệt của trời đất,há lại để con người tầm thường đạp đổ. -Là lục công chúa,con của Vân phi nương nương,rất được cưng chiều. thành trầm thấp của Lục Hạo bay tới tai nàng,dù rất nhưng nàng vẫn nghe thấy.Người này,cũng thực hảo tâm nha. -Lục công chúa quá lời,Hỏa Nhi nào dám để mọi người đợi “ mình” Hỏa nhi đâu,vẫn có thế tử đến cùng Hỏa Nhi đó thôi.Hơn nữa,chủ nhà như vương gia còn chưa lên tiếng,thân làm khách như ngài cần gì vội vàng thế chỗ như vậy? Có thể sống cùng Long Lôi Vũ lâu,công phu mồm mép của Hỏa Nhi tăng lên ít. câu mang hai hàm ý,thứ nhất,lục công chúa “ có mắt”,để quên thế tử bên chỉ chăm chăm bới móc Bùi tiểu thư.Thứ hai,nàng ta vội vàng lên tiếng như vậy,chính là tự xem mình là chủ nhân Vinh phủ rồi. thâm độc. Lục Vân Nhi bị cho mặt đỏ tai hồng,miệng mở ra đóng lại mãi nên lời.Ánh mắt có chút lúng túng đưa sang cầu cứu Lục Hạo,lại bị coi như thấy,chỉ cười cười nhìn Hỏa Nhi đầy tán thưởng.Nhất thời bị nghẹn lại,càng tăng thêm ít lửa hận với Hảo Nhi hơn. -Ngươi dám móc bản công chúa.Có tin bản công chúa cho người chém đầu ngươi . Giận quá mất khôn,hơn nữa lại là cái người bị cưng chiều sinh hư, biết suy nghĩ,Lục Vân Nhi liền nhay r dựng lên chửi đổng,chẳng có chút tác phong công chúa nào hết.Khiến mọi người nhìn thấy liền thở dài ngao ngán,lại nhìn Bùi tiểu thư ung dung lễ độ đứng bên. khác biệt quá mà. - lời lòng cũng bị xử chém?Vậy từ giờ chắc Hỏa Nhi liền dám nữa vậy,mắc công lại bị mất đầu oan. Hỏa Nhi buồn buồn .Dáng vẻ của giờ thực khiến người ta cảm thấy thương trìu mến, muốn ôm vào lòng để bảo hộ. Lục Hạo hứng thú nhìn biểu cảm của .Thực tồi,đánh vào đòn tâm lí ak.Ai mà biết,Vinh vương gia là người chính công vô tư,quả thực có thể là hậu duệ của Bao Thanh Thiên,ghét nhất những kẻ lộng hành tác quái. chiêu này của ,tuyệt đối đưa Lục Vân Nhi vào thế khó. Quả nhiên,Vinh vương gia mặt trầm hẳn xuống,trước mặt ông mà dám lộng hành như vậy.Xem ra hoàng huynh chiều chất nữ này thành hư mất rồi. -Lục công chúa,hôm nay là ngày sinh thần của bổn vương,chẳng nhẽ bổn vương nếu có buông lời xúc phạm ngươi,ngươi cũng cho người chém đầu bổn vương ngay tại đây sao? thanh giận mà uy,lập tức khiến Lục Vân Nhi bị lửa giận làm cho choáng váng hồi thần lại.Nàng hốt hoảng nhìn Vinh vương gia,lại thấy ông nóng lạnh nhìn lại mình,chợt thấy lạnh sống lưng. xong rồi,phụ hoàng thực coi trọng ông ấy,ngộ nhỡ chuyện này đến tai phụ hoàng… được nàng còn chưa gả được cho Hạo ca ca,làm sao có thể… Cũng dám hống hách nữa,chỉ có thể cúi đầu lí nhí xin lỗi.Nhưng trong lòng các tích tụ nóng giận thôi.Nàng nhất định phải cho mẫu phi biết,mẫu phi nhất định giúp nàng. khí bị ngưng trệ lần nữa trở lại bình thường.Vinh vương gia hô tiếng bắt đầu,yến tiệc lập tức được mở màn bằng khúc múa.Mọi người cũng để ý đến chuyện vừa rồi.Vừa thảo luận vừa đàm luận. Hỏa Nhi ngồi xuống bên cạnh Bùi phu nhân,cười cười trấn an bà.Bùi phu nhân quả thực tức giận công tâm,bảo bối của bà lại bị vị ngu ngốc công chúa kia làm khó dễ.Xem ra nên để vị em chồng làm quý phi kia giáo huấn nàng ta chút rồi.Dám coi ai ra gì như vậy,Bùi phủ bọn họ cũng phải ngồi . Hỏa Nhi cũng để ý đến chuyện này.Chỉ là con người bé thôi mà,sao cần phải phí sức như vậy chứ.Việc cần làm tại,chính là làm sao để tiếp cận Lục Hạo thế tử trong thời gian ngắn nhất. tại coi như là bước đầu thành công rồi. Nhưng xem ra, cũng có ít rắc rối nếu đâm đầu vào tên thế tử này đâu. nàng công chúa kia khỏi , cũng cảm nhận được ít ánh mắt hình viên đạn ngắm vào mình đâu.Kể cả,ak,cả cũng mặc đồ đỏ giống nữa.Có vẻ như là người dễ đối phó nhất ở đây rồi. Bưng ly trà lên che khuất độ cong hình thành của đôi môi,thú vị !Trước kia chưa từng trải qua những chuyện như vậy.Mong rằng bọn họ để phải thất vọng. Đồ ăn đầy màu sắc bắt mắt,những điệu múa uyển chuyển,ca nhạc êm ái,nha hoàn bưng bê đều là những người dung nhan tú lệ,về cơ bản,bữa tiệc trôi qua tốt đẹp,nếu nhờ vài kẻ phá đám,chắc còn tuyệt vời hơn nhiều. -Hoàng thúc,Vân Nhi xin kính người ly,chúc người phúc như đông hải,thọ tựa nam sơn.(cái câu này biết đúng nữa). Lục Vân Nhi uyển chuyển bước lên,hai tay nâng ly rượu.Dẫu sao cũng là cháu ,dù khiến ông thực vui,nhưng vẫn nể mặt hoàng thượng mà nhận ly rượu của nàng ta.Ông cho rằng chuyện này chỉ đến đây thôi,lại ngờ… -Hôm nay là tiệc sinh thần của hoàng thúc, bằng để mọi người cùng trổ tài phen.Xem như để góp vui trong bữa tiệc sinh thần của người. Lục Vân Nhi uyển chuyển ,ánh mắt lại như đao găm chiếu thẳng vào Hỏa Nhi,xem hôm nay có làm ngươi xấu mặt được .Ai ai cũng biết,Bùi gia tiểu thư hung hăng đánh tiểu thư của Ngọc phủ bạt tai,chỉ vì thấy nàng ta đưa khăn lụa tặng Trần Diệp,mà bị trai của nàng ta chưởng đánh xuống hồ. may bị trật chân,từ đó thể ca múa được nữa.Vì chuyện này mà Bùi phủ cùng Ngọc phủ kết thù oán dứt. Hỏa Nhi mắt lạnh nhìn chằm chằm Lục Vân Nhi, thi từ ca phú gì đó, chữ cũng hiểu có được hay ,tại sao những kẻ đáng ghét này cứ phải xông tới chọc ghẹo vậy. từng nghe tới chuyện hai nhà Bùi Ngọc,nhưng vấn đề là bản thân cũng biết múa lụa,nếu như bị bắt hiến nghệ, phải làm sao đây? Bị ánh mắt lạnh lùng của Hỏa Nhi “chiếu tới”,nụ cười đắc ý của Lục Vân Nhi bỗng chốc cứng đờ,vội quay mặt chỗ khác.Ánh mắt đó, đáng sợ. -Ý kiến tồi, biết chư vị ở đây có phản ứng gì? Dù ưu cháu kiêu căng này,nhưng vì mặt mũi hoàng thượng,Vinh vương gia cũng làm khó nàng ta. Mọi người nhất tề đồng ý,các vị tiểu thư đài các vội sửa sang váy áo,cầm lấy nhạc khí của mình.Nếu có thể tỏa sáng trong đêm nay,các nàng nhất định thanh danh lan xa.Như vậy,cửa hôn nhân của các nàng càng tốt đẹp. Nhìn đám người rục rịch chuẩn bị bước ra,Hỏa Nhi vẫn ngồi yên vị trí.Hừ,muốn làm xấu mặt sao,tuổi chưa đủ đâu.Trong giây phút ngắn ngủi,đôi mắt đen như mực chợt lóe lên tia sáng đỏ chết chóc.