Á THẦN XUYÊN KHÔNG

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 3:

      Cảm giác ánh sáng dần rút ,Tuyết Nguyệt khẽ mở mắt.Khung cảnh ra trước mắt khiến hơi ngẩn người,bầu trời trong vắt,thảm cỏ xanh mướt,cây cối um tùm,tươi tốt.Ngoảnh lại đằng sau,là cả khu rừng rộng lớn,ánh sáng chiếu vào càng khiến khung cảnh trở nên thơ mộng.

      Đôi mắt lạnh lùng của Tuyết Nguyệt hơi ngây ra, bao lâu rồi được nhìn thấy khung cảnh ngập tràn ánh nắng như vậy.Từ khi cầu pha lê ngày càng xuất vết nứt to hơn,khí ám lan tràn mọi nơi,cả bầu trời lẫn cảnh vật đều bị bóng đêm bao phủ.

      kì lạ,đôi khi Quang cũng tạo ra những khung cảnh như vậy từ ánh sáng,nhưng khi nhìn thấy khung cảnh này,vẫn cảm thấy giống nhau.Chẳng nhẽ đây là quang cảnh trước khi vạn vật đều bị bóng tối bao phủ sao?

      sải bước tiến vào khu rừng,nhìn ngắm cây cối xung quanh. to lớn! phải khu rừng rậm rạp quá mức,các cây đều mọc cách nhau khoảng lớn.Đôi khi có thể thấy vài con thỏ trắng đáng lấp ló qua các bụi cỏ,trông ra xa lại thấy hươu,nai chạy nhảy.

      say mê ngắm nhìn từng cảnh vật ra trước mắt,trong lòng càng quyết tâm tìm được những người canh giữ,ngăn cản bọn họ phá hoại cầu pha lê. muốn Kim,Quang,Mộc cũng được nhìn thấy những cảnh vật này.

      Quang cũng qua,vòng cổ đưa bốn người bọn họ tới cùng nơi,mà chia ra bốn phương đông tây nam bắc,như vậy thuận tiện hơn cho việc tìm kiếm.

      Chẳng mấy chốc,trước mắt lên hình ảnh con sông rộng lớn,nước sông trong veo.Nhìn xuống mặt sông, khuôn mặt tuyệt sắc lên.Mái tóc đen dài phủ xuống đầu vai,khuôn mặt trái xoan nhắn,hai tròng mắt đen láy,lấp lánh có thần.Có lẽ vì để giống loài người,nên Quang đặc biệt thay đổi màu tóc và màu mắt của rồi.Khóe môi khẽ cong, chụm hai tay lại vốc ngụm lên uống.Ngọt lịm!Đây là điều thể tìm thấy ở thế kỉ 21 lúc bấy giờ.

      Ngước đầu lên,nhắm mắt tận hưởng ánh mắt trời nhàng chiếu xuống. yên bình, phải lo có quái thú tấn công, phải lo các ma pháp sư hắc ám giở trò bỉ ổi, phải lo…

      Bỗng tiếng chân dồn dập hướng về phía bên này chạy tới,Tuyết Nguyệt mở bừng mắt,ánh mắt lạnh lẽo nhìn về hướng tiếng động bên kia.

      Lũ hươu nai nhìn thấy ban nãy cuồng loạn chạy về bên này.Phía sau là tiếng vó ngựa dồn dập đuổi theo. thấp thoáng thấy bóng dáng những kẻ ngồi lưng ngựa dương cung bắn.Ánh mắt lên tia lửa giận,ngón tay đưa lên sát môi,miệng lẩm nhẩm đọc chú ngữ, tay còn lại hướng về phía con sông.

      Mặt sông yên tĩnh bỗng sôi sục lên,từng bọt khí bốc lên,dần dần đọng lại,ngưng kết thành những mũi tên băng.Từng mũi tên băng dày đặc lên sau lưng ,Tuyết Nguyệt đợi đám người kia gần hơn,liền kết chú,vô số mũi tên lao ,toàn bộ hướng về đám người lạ mặt.

      Tuyết Nguyệt lắc người tránh ,ánh mắt qua lùm cây lạnh lùng nhìn về đám người ngựa kia.Từng mũi tên băng chút báo hiệu cứ thế lao tới,đâm vào thân thể những kẻ ngồi phía lại chút nào đâm vào những chú ngựa cưỡi.

      Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh vật nặng va chạm với mặt đất,những chú ngựa bị hoảng loạn tạo thành khung cảnh thảm thiết vô cùng.

      -Tất cả bình ổn lại cho bổn vương.Dàn trận nghênh địch.

      Bỗng thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên. bóng đen phi người lên trước,kiếm quang mạnh mẽ rút ra,thuần thục chém vỡ từng mũi tên băng.Đám người phía sau cũng dần lấy lại tinh thần,người người rút kiếm,đứng tạo thành vòng tròn bảo vệ người kia ở bên trong,tiếng binh khí chém ra nghe nhức tai vô cùng.

      Tuyết Nguyệt hơi ngẩn ra, nghĩ tới mấy người cổ đại này lại lợi hại như vậy,đám tên băng này của tuyệt đối có thể tru diệt đám ma pháp sư cấp thấp, nghĩ tới…

      dễ đối phó,nhất là kẻ vừa xưng bổn vương kia,võ công thấp.Tốt nhất nên đánh trực diện hơn.Nghĩ vậy liền xoay người rời .Chẳng ngờ tới,sau lưng bỗng nổi lên trận sát khí,tim đột nhiên co rút, vội co rút người lại lăn qua bên,tránh thoát chưởng phong vừa bắn tới.

      Lăn vòng liền đứng dậy,hai mắt đăm đăm nhìn kẻ kia-là tên cầm đầu vừa xưng bổn vương.Nội công của kẻ này thâm hậu,vậy mà lại có thể xác định ra được vị trí của .Chưởng phong xuất ra còn chuẩn xác như thế.Nếu phải do kịp thời tránh ,mạng này e là còn.

      phải chờ đợi lâu,kẻ kia lập tức phi thân lại đây,thiết quyền cứng rắn cũng theo đó hướng thân thể ra đòn.Tuyết Nguyệt lập tức tránh né,cường độ thân thể của chống lại được.Chỉ có thể né tránh.

      Bất kể là ngày xưa hay tới tại, tồn tại của những người canh gác luôn được loài người biết đến.Phần cũng là để tránh cho những người canh gác gặp những nguy hiểm đáng có,phần khác là để họ bị những thế lực đen tối của loài người dụ dỗ,dù chỉ là đề phòng.

      Bởi vậy, có thể sau lưng họ sử dụng pháp thuật,nhưng lại thể công khai thể trước bàn dân thiên hạ như vậy.Đối với thế tấn công trước mặt, chỉ đành chống đỡ,đồng thời tìm cách thoát thân.Nhưng kẻ kia dường như hiểu được suy nghĩ của ,liên tục ra những đòn hiểm,khiến chật vật lùi lại ngừng.Ánh mắt lên tia lạnh lẽo,miệng lẩm nhẩm chú ngữ,thân thể liền được tầng kết giới mỏng thủ hộ,tránh cho bị đánh đến trọng thương.Nhưng như vậy cũng phải cách ak…

      Rốt cuộc vai trái trúng chưởng,cả người bị bắn ra sau,đụng phải thân cây.Tuyết Nguyệt nhăn mày,trán rịn ra tầng mồ hôi mỏng.Chết tiệt,chưa bao giờ chật vật như vậy.Đây là lần đầu giao chiến với loài người,nếu phải vì kiêng dè, sớm đông chết rồi.Đau quá!

      Ngẩng lên nhìn thân ảnh to lớn tiến gần tới,khi nhìn thấy khuôn mặt của , hơi ngẩn ra. phải chưa bao giờ thấy con người,nhưng kẻ trước mắt này trông lạnh nhạt tao nhã như Phong, quyến rũ như Lôi, ấm áp như Quang càng phải cương trực như Mộc.Vẻ đẹp của khác,nhưng cũng… đẹp.

      là ngũ vương gia của vương triều Tây Quốc,tay nắm binh quyền,được hoàng thượng trọng dụng, kẻ nào nịnh bợ muốn thân cận với .Nhưng Triệu Kiệt khinh thường những thể loại như vậy.Vì muốn tránh né những kẻ đó, thường xuyên ở trong quân doanh, cũng săn,rất ít khi ở trong phủ.Chẳng ngờ gặp được thích khách.

      lạnh lùng nhìn ôm vai nửa ngồi nửa quỳ đất,tóc đen dài che khuất gương mặt.Kẻ này mặc y phục kì quái.(mặc áo sơ mi và quần jean, biết miêu tả thế nào nữa).Võ công tồi,nhưng chả có chút nội lực nào cả.Vậy mà cũng tới ám sát sao?

      Dù có nghi hoặc nhưng cũng ra,lạnh lùng phất tay cho đám thuộc hạ.Hai người lập tức xông lên,trói hai tay Tuyết Nguyệt ra sau,áp giải .

      Vì động tác thô lỗ của họ mà phần cánh tay bị thương của càng đau nhức hơn.Sắc mặt tái nhợt,may mà bị tóc che ,nếu thực mất mặt mà. thực đen đủi,đụng trúng đám người võ công cao cường lại thể bộc lộ sức mạnh.

      Bây giờ chỉ đành tùy cơ ứng biến thôi.Nhân lúc họ để ý trốn vậy.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    2. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 4:

      Trong lều của chủ tướng,hai tay Tuyết Nguyệt bị trói chặt,cả người dựa vào cây cột chống.Chết tiệt,quả nhiên là quân đội được rèn luyện kỉ cương,canh phòng nghiêm ngặt. đợi đến hơn nửa ngày rồi mà tìm thấy có cơ hội chạy trốn. vậy,cách lúc lại có người tiến vào kiểm tra,cẩn thận xác định cho cơ hội chạy trốn.Xem ra phải đợi đêm tối xuống rồi nghĩ cách sau.

      mải suy nghĩ,chợt lều bị người ta nhấc lên,bước chân trầm ổn tiến vào.Vì bị trói quay lưng lại nên nhìn thấy người kia là ai,chỉ dựa vào tiếng bước chân mà suy đoán.

      Kẻ kia dừng bước bên người ,từ bên nhìn xuống,ánh mắt dò xét.Tuyết Nguyệt nhìn chằm chằm đôi giày đen trước mặt,lặng im nhúc nhích.Hai người vẫn duy trì tư thế kia,tựa hồ như muốn xem ai có thể chịu đựng lâu hơn.Rốt cuộc ngồi xổm xuống trước mặt ,tay phải nâng lên gạt mớ tóc lòa xòa che khuất khuôn mặt sang bên.

      Long Tuyết Nguyệt ngoảnh phắt sang bên. muốn giải quyết mọi việc nhanh gọn,tránh để người khác nhận ra khuôn mặt mình hơn.Nhưng cằm bị kẻ kia bắt được,thô bạo xoay mặt về phía ,khuôn mặt tiến sát lại gần,bốn mắt nhìn nhau.

      Triệu Kiệt từng nhìn qua biết bao nhiêu tuyệt sắc giai nhân,tam cung lục viện cũng chứng kiến nhiều,lại nghĩ tới có thể gặp được dung mạo đẹp đến như vậy.Khuôn mặt trái xoan,mày liễu môi đào,mũi quỳnh nhắn,đặc biệt là hai tròng mắt đen như bảo thạch,bí huyễn hoặc vô cùng.Nhất thời ngẩn ra,nhìn chớp mắt khuôn mặt xinh đẹp này.

      Tuyết Nguyệt hất mặt tránh tay của ,ánh mắt chứa đao nhìn chớp mắt,tựa như đề phòng hành động của .Mà Triệu Kiệt bị tránh nhất thời hoàn hồn,chợt nhớ ra mục đích chính,liền cũng thay đổi sắc mặt, trầm nhìn ,gằn giọng hỏi.

      -Ngươi là sát thủ do ai phái tới?

      Mày liễu hơi nhăn lại, ra nghĩ là sát thủ tới để giết .

      -Chẳng ai cả,tôi cũng chẳng phải sát thủ.Chỉ là ngứa mắt hành động của các ngươi nên tiện tay phóng chút ám khí thôi.

      Thái độ hời hợt của khiến mày kiếm của chau lại,ánh mắt càng lạnh lùng.Hiển nhiên hề tin lời , cũng chẳng quan tâm.

      -Ngươi thấy lời giải thích này thực buồn cười sao?

      -Tin hay tùy ngươi,ta nghĩ chẳng có sát thủ nào thân thủ lại kém như ta cả,phải ?

      Thân thủ của kém,ngược lại rất nhanh nhẹn.Chẳng qua chỉ là có nội công thôi.

      -Lợi thế của người phải ở võ công,vậy là khuôn mặt rồi.Sao,muốn dựa vào khuôn mặt này để quyến rũ bổn vương ak?

      -Haha,dựa vào ngươi?

      Tuyết Nguyệt cười lạnh,ánh mắt châm biếm bắn thẳng về phía .Triệu Kiệt hơi ngây ra, nhận ra ánh mắt châm chọc và giọng điệu giễu cợt này vô cùng chân . ta vậy mà lại coi thường ?Trầm ngâm lúc lâu, lại mở miệng.

      -Ngươi tên gì?

      -Hỏi tên người khác nên tự khai báo tên mình ra trước,đạo lí đơn giản như vậy mà ngươi cũng hiểu sao?

      -Ngươi biết bổn vương?

      để ý thái độ vô lễ của , chỉ muốn nhìn xem giả vờ hay biết . lí nào chủ nhân của lại cho biết về cả,nếu ám sát thế nào.

      -Ta cần phải biết sao?

      Tuyết Nguyệt chút để ý đáp trả.Tâm trạng của tốt đâu nha,ngay ngày đầu tiên tới đây thảm hại như vậy,nếu bị mấy người kia biết được,còn phải cười thối mũi đâu.

      -Ngươi cũng sao,ta muốn xem ngày mai ngươi còn có thể cứng đầu như thế nào.Đêm nay hãy tự suy nghĩ ,bổn vương tuyệt đối thương hoa tiếc ngọc đâu.

      Triệu Kiệt càn rỡ nở nụ cười. mặc kệ có dung nhan tuyệt sắc ra sao,dù phủ nhận đối với nảy sinh chút hứng thú,nhưng để cho kẻ uy hiếp được nhởn nhơ đâu. đáp trả hậu hĩnh.

      Liếc nhìn ánh mắt lãnh của ,Tuyết Nguyệt khẽ thở dài.Xem ra đêm nay trốn được rồi.

      Kế đó cũng dây dưa lâu, đứng dậy phất tay áo bỏ .

      ……

      Trăng dần lên cao,chiếu sáng bầu trời đêm.

      Quân doanh vẫn sáng đuốc,binh linh vẫn tuần tra ngừng nghỉ.Trong lều chủ tướng,Tuyết Nguyệt nhắm chặt hai mắt,môi nhếch lên nụ cười quỷ dị.Hai mắt chợt mở ra,con ngươi đen biến mất hoàn toàn,tròng mắt trắng dã khiến người khác run sợ.Khí lạnh tỏa ra toàn thân,rồi dần dần tụ lại hai cánh tay,đóng băng sợi dây thừng trói chặt hai tay lại.Sợi dây kia dần đông cứng lại,sau đó chịu đựng được nữa liền vỡ làm đôi.

      Tuyết Nguyệt chậm rãi đứng dậy,lắc lắc hai cánh tay.Con ngươi đen dần ra,đôi mắt lại trở về như nguyên bản.Có vẻ như tên vương gia kia bận họp bàn gì đó với tướng lĩnh của ,hừ,càng lợi cho . lắc người đến trước lều,quan sát các tướng sĩ tuần tra kia cẩn thận,đồng thời miệng ngừng niệm chú ngữ vào hai chân.Mắt thấy thời cơ đến, chợt hô kết,cả thân thể như gió lốc lao ra ngoài.Tốc độ quá mức nhanh chóng khiến đám lính kịp phản ứng.Đến khi hoàn hồn lại,trong lều bóng người.

      Vạch màn trướng lên,trông thấy trong lều có ai,sắc mặt Triệu Kiệt đen thui.Ánh mắt lên tia sát khí.Hay,hay cho tên sát thủ như người,thế mà có thể trốn .Nhưng quân doanh đông như vậy binh lính,ngươi có mọc cánh cũng khó thoát.Để ta bắt được ngươi,hừ,ngươi chết chắc.

      Nhưng sai lầm,tản sáng,nghe binh lính báo tin tìm thấy người mà cảm thấy thể tin nổi.Vậy mà lại chạy thoát.Chẳng lẽ ta mọc cánh bay mất,nếu quá coi thường năng lực của nàng?

      thực tế,ngũ vương gia minh thần võ đoán sai.Tuyết Nguyệt quả thực mọc cánh bay .Chú ngữ về tốc độ thể duy trì được lâu,chẳng mấy chốc mất tác dụng.Nghe tiếng ồn ào đằng sau lưng,Tuyết Nguyệt đột nhiên nhắm hai mắt lại,hai tay bắt chéo trước ngực,miệng ngừng lẩm bẩm.

      Đột nhiên,giữa trán xuất ấn kí hình bông hoa tuyết,ánh sáng từ ấn kí tỏa ra,bao quanh toàn thân của .Ánh sáng dần dần ngưng tụ lại phía sau lưng,đến thời điểm sáng nhất,Tuyết Nguyệt mở mắt,hai cánh tay đưa sang hai bên, đôi cánh trắng muốt từ sau lưng ra,dần dần xòe ra theo cử động của cánh tay.

      Ánh sáng trắng dần rút ,thân ảnh của lại ra.Chỉ khác là,tóc và mắt của trở về màu bạch kim,ấn kí giữa trán vẫn hề mất .Đây chính là hình dáng của Tuyết Nguyệt khi bị che giấu.

      Nghe thanh dần hướng về bên này tới, khẽ nhếch khóe miệng,rung đôi cánh trắng bay vút lên cao.Hoàn toàn biến mất giữa gian.
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    3. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 5:

      Tây Quốc là đất nước lớn thứ hai trong bốn nước, chỉ giàu về tài nguyên khoáng sản,lương thực dồi dào mà còn có quân đội hùng mạnh trấn giữ.Dù chỉ đứng thứ hai nhưng vẫn khiến Bắc Quốc-đứng đầu dè chừng.

      Kinh thành rộng lớn,người buôn bán tấp nập,các quán xá,cửa tiệm và nhà trọ đông đúc người ra vào.Long Tuyết Nguyệt bước đường lớn,ánh mắt đảo quanh tứ phía.Cuộc sống của họ thú vị quá.Vô cùng nhộn nhịp.

      tháng trôi qua kể từ khi thoát khỏi tên vương gia kia.Sau khi bay lượn trời hồi, quyết định đáp xuống trấn .Nhìn y phục của người cổ đại và y phục của bản thân, quyết định nên thu thập đồ phen.Nhìn họ trao đổi mua bán bằng từng viên bạc , liền tiện tay cầm nắm sỏi ven đường,miệng đọc chú ngữ,hóa chúng thành bạc vụn.

      Mua vài bộ đồ cùng ít lương thực,thu tất cả vào nhẫn gian.Vận người bộ váy trắng dài chấm đất,tay áo cùng chân váy thêu những bông hoa vàng ,eo nhắn thắt dây lụa cùng màu.Trông phiêu dật.Còn về kiểu tóc…Thông cảm cho , biết cách vấn tóc của nữ tử cổ đại.Cho nên cứ tùy tiện tìm mảnh vải rồi cột gọn lên thôi.

      Qua lời những người dân ở đây, biết đây là trấn thuộc vương triều Tây Quốc.Nơi đây gồm bốn vương quốc:Bắc Quốc,Tây Quốc,Nam Quốc và Đông Quốc.Trấn này cách khá xa kinh thành,nơi này người dân làm ăn lương thiện,trao đổi thông tin chỉ qua lời ,tin đồn.Nếu vậy,chắc có nhiều thông tin hữu ích với .

      để loài người biết tồn tại của người canh giữ,nhưng cầu pha lê lại chuyện khác.Các vị thần mong rằng loài người có thể biết được tác dụng của cầu,từ đó dốc sức cùng người canh gác,bảo vệ quả cầu.Nhưng đôi khi cũng có những kẻ dị tâm,lan truyền tin đồn thất thiệt, quả cầu có thể giúp người sở hữu nó trường sinh bất lão,sức mạnh vô biên.Hằng năm ít kẻ truy tìm báu vật tìm tới nhưng đều thu hoạch được gì.

      nghĩ liệu có thể từ nơi thu mua tin tức ở kinh thành biết được chút gì đó về nơi ở của những người canh gác . phải đời nào nhũng người canh gác cũng ở nơi.Vì để đánh lạc hướng những kẻ có dị tâm cũng như các ma pháp sư hắc ám,những người canh giữ liên tục thay đổi vị trí ở .Điều này lại thành bất lợi cho .

      Cảm thấy nên tới kinh thành chuyến,nhưng lại biết đường,Tuyết Nguyệt liền xin nhờ theo thương đội- vận chuyển hàng hóa tới kinh thành.Dọc theo đường , nghe họ trò chuyện cũng biết sơ qua về vương triều Tây Quốc.

      Hoàng đế tại của Tây Quốc là con trai trưởng của hoàng hậu,thái tử Triệu Thừa,cũng là huynh đệ đồng mẫu của ngũ điện hạ Triệu Kiệt và tam công chúa Triệu Mẫn.Tiên đế có tổng cộng là 9 hoàng tử và 6 công chúa.Ngũ vương gia uy danh hiển hách,là cánh tay phải đắc lực nhất của hoàng đế. dưới người vạn người,là đối tượng kết thân sáng giá của biết bao nhiêu vương tôn quý tộc.

      Thế nhưng kẻ này vô cùng quỷ dị,đến vô tung, vô ảnh.Khiến người ta sao lại gần được.Trong phủ của cũng có hai thị thiếp,nhưng số lần thị tẩm họ cũng là đầu ngón tay.Bởi vậy nghiễm nhiên trở thành đức lang quân trong mộng của các nương trong kinh thành.

      Tuyết Nguyệt thầm nghĩ,kẻ hôm trước bắt cũng là vương gia,vậy biết là vị vương gia thứ mấy ak?

      ……

      Tuyết Nguyệt tìm khách điếm nghỉ chân,thuê căn phòng.Biến sỏi thành bạc như vậy cũng phải ý tốt,pháp thuật dần mất hiệu lực. nên tìm vài công việc để kiếm tiền mới được. phải ,mua tin tức cần rất nhiều tiền sao?Hơn nữa còn tính thành vàng nữa.

      nơi có thể nghe ngóng nhiều tin tức nhất chính là khách điếm rồi.Người ra vào tấp nập,thông tin trao đổi cũng nhiều ak.Chọn bàn gần cửa sổ ngồi xuống,gọi vài món ăn lên, tập trung nghe ngóng tin tức từ những bàn xung quanh.

      -Nghe ngũ vương gia hồi phủ,vừa bị hoàng thượng triệu vào cung rồi.

      - sao,chẳng mấy khi thấy vị vương gia này ở trong kinh thành ak.Suốt ngày luyện binh ở nơi đóng quân, tận tụy.

      -Ngươi chẳng biết gì cả,ngũ vương gia chẳng qua chỉ “lánh nạn” thôi.

      -Có chuyện gì sao?

      -Ôi,còn phải chuyện thiên kim Lại thượng suốt ngày đeo bám ngũ vương gia,ngày ngày chạy tới huyên náo phủ của ngài,thề sống chết phải trở thành ngũ vương phi.Ta thấy nàng quả người si mộng mà.

      - chỉ thiên kim Lại thượng thư đâu,còn tiểu thư của Thủy Phủ,An phủ,muội muội của tướng quân đều hướng bày tỏ đấy.

      -Haha,ta là nữ nhân đều mong có thể gả cho ngũ vương gia,chim sẻ biến thành phượng hoàng.

      bàn bốn người tiết chế lượng,nhất nhất đều bay vào tai Tuyết Nguyệt. khỏi tò mò,vị ngũ vương gia này rốt cuộc là người như thế nào?Chợt câu sau của những kẻ kia làm dựng thẳng người lên,tròng mắt phát sáng.

      -Nghe vị ngũ vương gia này là huynh đệ đồng mẫu của hoàng thượng,rất được hoàng thượng tin tưởng.Trong thư phòng của chắc chắn chứa rất nhiều bí mật đây.

      -Ngươi cũng muốn chết,chẳng nhẽ định đột nhập vào sao?

      -Theo ta biết,trong thư phòng của ngũ vương gia có cuốn sách về bảo vật gì đó của các vị thần.Vậy nên,vương phủ của mới hay được thích khách “ghé thăm” như vậy ak.

      - sao?Là bảo vật gì vậy?

      -Làm sao ta biết được.

      Xem ra,trước sau gì cũng nên tới ngũ vương phủ chuyến,thuận tiện nhìn xem vị ngũ vương gia trong truyền thuyết này là người như nào.

      ……

      Đêm khuya thanh vắng,con đường ban ngày tấp nập giờ bóng người.

      Thân ảnh quỷ mị lao vút qua,nhanh chóng vượt qua tường,đáp đất cực nhàng.Tuyết Nguyệt thay đổi thành thân hắc y,đôi mắt lợi hại đảo xung quanh.Vương phủ cực kì rộng lớn,lính gác thay phiên nhau kiểm tra khắp nơi.

      bứt chiếc lá xuống,đặt gần môi,miệng đọc chú ngữ,nhưng lần này hô kết,mà từ từ thổi luồng khí trắng vào chiếc lá.Nguyên bản chiếc lá màu xanh nhạt dần lớp băng mỏng,chợt thoát khỏi tay của ,bay về hướng.Môi Tuyết Nguyệt cong lên,lắc người đuổi theo.

      Chiếc lá bị dính ma pháp chỉ đường của Tuyết Nguyệt,chẳng mấy chốc tới trước căn phòng.Binh lính canh gác vừa đổi ca,sợ bị phát , liền phất tay khiến chiếc lá rơi xuống,băng lá bốc hơi còn chút dấu vết.Đây chắc chắn là thư phòng rồi.

      Nhặt lên hòn sỏi,ném về hướng xa, ngoài dự liệu nghe tiếng hét “Ai” của đám lính.Thấy hai tên lính gác vừa chạy , lập tức lắc người xông vào thư phòng.Cẩn thận đóng kĩ cửa phòng, liền xoay người bắt đầu tìm kiếm.

      Từ nhẫn gian lấy ra 1 chiếc đèn pin mini,cẩn thận soi xung quanh.Thư phòng cực kì rộng lớn,xem ra muốn tìm cũng dễ dàng gì. lật giở những quyển trục,quyển chiếu,lướt qua những trang sách.Đều có.Lại qua giá sách khác,chứa đầy tranh và quyển trục.Mở ra quyển trục,nét chữ cứng cáp cương nghị đập ngay vào mắt.Có thể thấy tính cách của chủ nhân làm việc luôn mạnh mẽ,nhất quán.

      Định đặt lại quyển trục về giá,chợt trận kình phong từ phía sau bắn thẳng tới.Tuyết Nguyệt cả kinh,vội nhào người qua bên.Giá sách bị đánh trúng chưởng,vỡ tan tành.Co người thành thế phòng thủ, thầm than:chẳng lẽ lại đụng phải cao thủ rồi?Cũng dây dưa nhiều,nhảy về phía đối phương tung cú đá xoáy.Kẻ kia cũng phải dạng vừa,nhanh nhẹn lùi ra sau,hai tay bắt được chân , cú ném chuẩn xác khiến cả người đập vào giá.

      mạnh!Nếu sử dụng pháp thuật, tuyệt đối phải là đối thủ của kẻ này.Hai mắt mở to,tay giơ về phía bàn đọc sách,miệng đọc chú ngữ.Ngay lập tức bút,nghiên mực nứt vỡ thành từng mảnh,đồng loạt đóng băng,sắc nhọn.Đến khi tiếng kết liền chút tiếng động bay về phía .

      Triệu Kiệt phải nghĩ tới có kẻ to gan dám đột nhập vào thư phòng của ,nhưng ngờ kẻ nào còn mang đồ vật phát sáng vào đây. vốn nghỉ ngơi ở thư phòng-thói quen của ,liền bị kẻ này đánh thức.Cảm thấy có ám khí bay tới, vội lùi lại,vận chưởng lực đánh tan chúng.Dù vậy vẫn bị vài mảnh cứa qua tay,chân.

      Tuyết Nguyệt lập tức tung người nhảy về phía cửa sổ,định dùng chú ngữ tốc độ thoát thân. nghĩ tới kẻ kia cư nhiên để mặc ám khí cắt bị thương,đánh ra chưởng về phía lưng .Cả người Tuyết Nguyệt như diều đứt dây bay ra ngoài,đập mạnh xuống đất.Quân lính từ mọi phía nghe tiếng động lập tức chạy tới bao vây lấy .Lại bị bắt nữa rồi!

      -Là ngươi?

      Giọng của Triệu Kiệt vang lên trước cửa thư phòng.Khi giao đấu, cảm thấy thủ pháp phóng ám khí này quen,nhưng để ý lắm. ra là ta-con mèo chạy trốn lần trước.Được lắm!Ám sát hai lần,còn phải sát thủ?Hừ,ai tin.

      Gặp lại người quen cũ,Tuyết Nguyệt chỉ có thể kêu thầm vận khí tốt,cư nhiên gặp sát thần này ở đây.Lần này hay rồi.Rơi vào tay ,mạng sống mong manh ak.
      Kuuhaku4280thuphuongtran224498 thích bài này.

    4. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 6:

      Trong khi đó,tại Đông quốc.

      Ngồi trong quán ăn ,gọi đĩa màn thầu và tô mì,Hỏa Nhi vừa ăn vừa nghe ngóng tình hình. hơn tháng kẻ từ khi tới nơi này, biết nơi này là Đông Quốc-quốc gia yếu nhất trong 4 nước.Khí hậu nơi đây phù hợp để trồng các cây lương thực,nếu phải có mỏ khoáng sản phong phú,chắc bị xâm chiếm từ lâu.

      Chậm rãi nhai bánh bao, tay chống cầm,đầu liên tục suy nghĩ.Chắc hẳn 3 người kia ở ba nước còn lại rồi.Nếu tách ra rồi,vậy nhân cơ hội vòng ở Đông Quốc này tìm kiếm .Nếu có tin tức gì qua nước khác tìm họ sau vậy.

      -Ai nha,các ngươi biết ,Bùi gia tam tiểu thư mất tích được ngày rồi đó.

      -Haha,bị làm bẽ mặt như vậy,là ta chắc trở về luôn quá.

      - ra cũng tội nghiệp nàng ta,là đại mỹ nữ nổi tiếng của Đông Quốc ta vậy nhưng lại bị Trần thiếu gia từ chối thẳng thừng như vậy.Mà Trần thiếu còn là biểu ca của nàng ta nữa chứ.

      -Nghe Trần phu nhân sau khi biết chuyện liền lập tức lôi Trần thiếu về Bùi phủ,bắt xin lỗi Bùi tiểu thư. nghĩ tới nàng lại biến mất tung tích.

      Lại là chuyện bát quái này.Vài ngày nay nghe đủ thứ về nàng họ Bùi này rồi.Nếu phải nàng đó cùng tên với , còn lâu mơi thèm để ý đến.

      Bùi Hỏa Nhi là tam tiểu thư Bùi gia, có hai huynh trưởng,dưới có đệ đệ.Có thể là bảo vật cầm tay sợ vỡ,ngậm trong miệng sợ tan của Bùi phủ.Nàng có dung mạo đẹp như hoa nở nhưng tính cách đanh đá,chua ngoa nổi tiếng người biết.Ai cũng biết Bùi tiểu thư và Trần thiếu gia-Trần diệp là biểu huynh muội.Nàng ta ái mộ biểu ca của mình từ tấm bé,luôn miệng nhất định phải gả cho làm thê tử.

      Mà Trần thiếu gia đối với vị biểu muội này của là chán ghét đến tận xương tủy,luôn tìm cách tránh mặt nàng.Tại hội thi thơ lần này,Bùi Hỏa Nhi làm bài thơ tình cho Trần Diệp trước mặt mọi người,lại biết Trần Diệp hôm nay gặp chuyện phiền não,lập tức nổi giận nhục mạ nàng trận kiêng nể. còn dù có lấy heo mẹ cũng bao giờ nguyện ý ở cùng chỗ với nàng.

      Bùi tiểu thư bị làm bẽ mặt,ôm mặt khóc chạy .Chuyện tình này cũng chẳng khiến Hỏa Nhi để tâm.Chỉ là người nam nhân thôi mà,nháo lâu như vậy mất mặt sao.

      Bất chợt từ cửa quán chạy vào vài người.Người đầu là nam nhân trung niên,trông giống như quản gia,phía sau là vài gia đinh.Họ đảo mắt quanh quán 1 hồi,nhìn thấy Hỏa Nhi ngồi trong góc phòng,hai mắt sáng lên,lập tức chạy tới,cung kính chuyện với nàng.

      -Tiểu thư,người sao lại bỏ như vậy,lão gia phu nhân đều thực lo lắng cho người.Người mau theo lão nô trở về thôi.

      là quản gia của Bùi phủ,vì chuyện tiểu thư đột nhiên mất tích, đau đầu lâu.Giờ tốt rồi,nhận được tin tức từ người tìm tiểu thư ở đây, lập tức dẫn người đuổi tới,mong sao đưa được tiểu thư trở về.

      Khóe miệng Hỏa Nhi giật.Tiểu thư?Mất tích?Nếu nhầm gần đây chỉ có Bùi tiểu thư kia mất tích thôi,chẳng lẽ… phải chứ, giống tên rồi, lẽ đến dung mạo cũng giống y hệt.

      -Ông… ta…tiểu thư?

      -Tam tiểu thư tôn quý,ngài làm ơn đừng đùa lão nô nữa.Bây giờ trong phủ loạn thành bầy rồi,ngài mau theo lão nô trở về thôi.

      Hỏa Nhi mở miệng, nghĩ giải thích chợt ngưng lại.Bùi gia này là quý tộc số số hai của Đông Quốc. những thế,con thứ của Bùi lão thái gia còn làm quý phi trong cung,sinh được hai nam nữ,địa vị vững chắc vô cùng.Nếu có thể nhờ cậy bọn họ,biết đâu tìm được tin tức của những người canh giữ?

      Nàng từng qua cửa lớn của Bùi phủ,cảm thấy trận khí thoáng qua.Trong nhà có người mới mất,nhưng thấy mọi người gì về việc này.Chỉ có thể linh hồn còn vương vấn trong phủ kia chính là vị Bùi tiểu thư mất tích.Nàng quá để ý đến dung mạo nàng ta,ai ngờ… biết vì sao nàng ta đột nhiên qua đời.Shock quá nên tự tử?

      Nàng muốn chuyện với linh hồn nàng ta lần,biết đâu có thể giúp nàng ta thực di nguyện nào đó.Nghĩ vậy,liền hướng quản gia Bùi phủ gật đầu,chậm rãi đứng lên .

      -Được,chúng ta trở về thôi.

      ……

      Đúng như lời đồn,Bùi phủ này từ xuống dưới đều thực coi Bùi Hỏa Nhi như trân bảo,thấy “nàng” trở về liền lo lắng vòng quanh “nàng” hỏi tới hỏi lui,thấy “nàng” đảm bảo có chuyện gì,chỉ ra ngoài giải sầu thời gian liền yên tâm.

      Đến cả người làm quý phi trong cung kia cũng cho nha hoàn thân cận của mình mang hộp trang sức,hai tấm lụa quý đến xem như an ủi nàng.Hỏa Nhi khỏi than, nàng kia quả thực sướng biết hưởng,chỉ biết đâm đầu vào tên biểu ca ngu ngốc kia.

      Qua ngày,tin tức Bùi tam tiểu thư trở lại liền lan khắp nơi.Trần phu nhân lập tức dẫn theo Trần thiếu gia tới xin lỗi “nàng”,chỉ tiếc bị “nàng” từ chối gặp.Bùi lão thái gia cũng giận đứa cháu ngoại này, thèm ra gặp.Ông chạy tới viện của Hỏa Nhi,muốn bồi chuyện. biết,người ông nội này sợ nhìn thấy liền thương tâm,nên cố ý tới đây.

      Thực tiếc, sao có thể thương tâm được, cũng phải Bùi Hỏa Nhi kia. là Long Hỏa Nhi,á thần canh giữ cầu pha lê thần thoại sao có thể vì mấy chuyện cỏn con này mà để tâm chứ.Tay sờ lên vòng cổ,bên trong chứa đựng nửa linh hồn của Bùi tiểu thư.Nàng ta khóc lóc van cầu ,nàng ta muốn đầu thai,chỉ muốn ở đây nhìn gia gia,ba mẹ nàng ta.

      Nhưng người chết nếu cứ bám theo người sống như vậy làm giảm tuổi thọ của họ. liền nghĩ ra cách,phân tách nửa linh hồn nàng ta, nửa đầu thai, nửa thu vào vòng ngọc thạch cổ .Chiếc vòng này là trân bảo mẹ tặng cho ,nếu linh hồn nàng ta tiến vào, chỉ giữ được nửa hồn phách cho nàng ta,còn giúp nàng ta có thể ở cạnh người thân mà lo làm họ bị giảm tuổi thọ.

      Hazz,cũng là người đáng thương ak.Xem như giúp nàng ta hoàn thành di nguyện cuối .

      Gần đây, thường hay ra vào phòng sách.Bên trong rộng lớn vô cùng,từng giá sách đều được quét tước sạch ,ngăn nắp. chỉ vào để tìm thông tin về báu vật người đời đồn, còn tranh thủ đọc y thư,thi thư,xem các bức tranh của danh họa nổi tiếng.Chưa bao giờ có thời gian rảnh rỗi như vậy để đọc sách cả.Trước đây,nếu phải là đánh quái thú,gia cố kết giới cũng trở về canh chừng cầu pha lê.Làm sao được như bây giờ.Hazz.

      Được Bùi tiểu thư nhờ vả, thay nàng ta chiếu cố người nhà.Cùng ông nội kể chuyện cười,cùng phụ thân đánh cờ,cùng mẫu thân mua xiêm y,quần áo và đồ trang sức.Làm nũng hai ca ca,chọc phá đệ đệ,khiến cả phủ lúc nào cũng ngập tràn tiếng cười. là làm cho ai cũng thoải mái.
      Last edited: 30/1/18
      Kuuhaku4280SiAm thích bài này.

    5. cunthoi

      cunthoi Member

      Bài viết:
      36
      Được thích:
      53
      Chương 7:

      Tại đệ nhất lâu,trong phòng chữ Thiên.

      Bốn nam nhân ngồi quanh bàn tròn,biểu cảm mặt vô cùng đặc sắc.Nam nhân mặc đồ mặc xanh thẫm,tay phe phẩy quạt,vẻ mặt trêu tức nhìn nam nhân mặc quần áo bằng gấm trắng.

      -Biểu muội của ngươi trở lại rồi,còn tới xin lỗi người ta ?

      -Haha,căn bản phải tới,mà là tới nhưng người ta tiếp biết làm thế nào.

      nam nhân khác cũng mặc đồ trắng vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa lên tiếng tiếp lời nam nhân áo xanh.Người mặc đồ đen ngồi bên cạnh dù gì,nhưng vẻ mặt xem kịch vui kia vẫn khiến người khác khó chịu.

      Trần Diệp khó chịu trừng mắt nhìn ba kẻ rỗi hơi kia.Bản thân vốn vui khi bị Trần phu nhân lôi kéo trở về xin lỗi quỷ nha đầu kia,lại còn bị bắt ngồi chờ cả buổi. vậy nha đầu kia biết nghĩ gì mà chịu gặp ?Đổi tính?Lạt mềm buộc chặt? cười lạnh.Có tác dụng sao?

      - cần để tâm đến nàng.Nháo hồi lại thôi.

      ……

      Long Hỏa Nhi dạo bộ đường.Người buôn bán tấp nập,hai bên đều là những tòa nhà cổ đại.Khung cảnh như vậy chưa bao giờ mường tưởng ra.Có chăng cũng chỉ là giết quái thú,đánh hắc ám ma pháp sư,thiết lập kết giới,trông giữ cầu pha lê. còn gì nữa cả.Long Hỏa Nhi tâm trạng có chút vui.

      Nha hoàn sau thấy tâm trạng tốt,tưởng còn nghĩ đến Trần Diệp,nhất thời biết nên làm thế nào.Ánh mắt đảo loạn,chợt thấy bóng dáng phía xa,con ngươi sáng ngời,vội .

      -Tiểu thư,người xem,là Trần thiếu gia tới.

      Trong phút chốc liền khiến Hỏa Nhi hồi thần,ánh mắt nhìn qua bốn nam nhân bước tới kia.Nam nhân áo quần màu xanh thẫm kia,khuôn mặt tuấn tú,vóc người to lớn,theo thông tin được biết,người này là Tần Thiên,cháu ruột của hoàng thái hậu,gia thế hiển hách vô cùng.

      Nam nhân áo trắng,dáng vẻ thư sinh nhã nhặn,nhưng cước bộ trầm ổn, lại phát ra tiếng động,thân thủ chắc chắn tồi.Người này hẳn là Quang Viễn,em trai Quang tướng quân-đệ nhất võ tướng của Đông Quốc.

      Còn người còn lại, thân quần áo màu đen,khuôn mặt nghiệt,dáng người to lớn,con ngươi màu tro hiếm thấy càng làm nổi bật bất thường.Đây là thế tử gia của Vinh vương phủ,cháu trai đương kim hoàng thượng,Lục Hạo.

      Còn người áo trắng kia,Hỏa Nhi cười khẽ, phủ nhận,kẻ này tuấn tú vô cùng. mang theo vẻ lạnh lùng đoan chính,giơ tay nhắc chân đều khiến người khác thể rời mắt.Dù thể sánh bằng thế tử Lục Hạo kế bên,nhưng cũng thể phủ nhận, thu hút người nhìn.Chẳng trách Bùi Hỏa Nhi lại mê đắm như vậy.

      bình thản liếc qua bọn họ vòng.Những kẻ này xác thực vô cùng bắt mắt,nhưng trừ Lục Hạo ra,những kẻ còn lại tuyệt thể so bì với bốn nam nhân nhà .Nhìn qua Lục Hạo lần, khẽ nhếch môi,kẻ này đẹp mắt.

      Ngay khi Hỏa Nhi định quay hướng khác, giọng đùa cợt vang lên khiến thể dừng lại.

      -Ôi chao, phải tam tiểu thư Bùi gia đây sao?Diệp,ngươi còn mau tiến lên chào hỏi.

      Trần Diệp trừng mắt nhìn Tần Thiên.Kẻ này luôn sợ thiên hạ loạn mà.Ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua Hỏa Nhi đối diện, chợt ngẩn ra.Ngày thường nha đầu này luôn theo mặc đồ trắng,từ khi nào chuyển qua đồ màu đỏ rồi?

      Vòng eo mảnh mai,dáng người cao gầy,phối hợp với màu đỏ khiến Bùi Hỏa Nhi luôn cố tỏ ra thanh lịch trong mắt nay lại quyến rũ khó tả.Nhưng dường như nàng gầy hơn?

      Bị Tần Thiên quấy rầy, đành miễn cưỡng mở miệng.

      -Biểu muội.

      -Chào biểu ca.

      Hỏa Nhi cũng rất nể mặt mũi ,gật đầu chào hỏi.Tính tình lạnh lùng như tuyết,mà nóng cháy như lửa.Bởi vậy,khuôn mặt luôn nụ cười ,khiến người đối diện cảm thấy ấm áp.

      Lục Hạo nhìn nụ cười của ,ánh mắt tro xám khẽ nheo lại,gợi lên nụ cười khó hiểu. tiểu thư kiêu ngạo này cầm kì thư họa đều thực tốt,nhưng lại vô cùng kiêu căng,luôn nhìn người khác với ánh mắt cao ngạo.Nào có bao giờ cười ấm áp như vậy?Hơn nữa nụ cười này chắc chắn chỉ dành cho Diệp,mà tựa như thói quen vậy. kì lạ.

      Hơn nữa, nhìn thân trang phục đỏ rực rỡ của ,thực quyến rũ.Cái loại quyến rũ này là từ trong xương cốt chứ phải cố ý làm ra.Đến Trầm Yên,đệ nhất mỹ nhân của Đông Quốc,được chính đương kim hoàng thượng khen thưởng là người mặc y phục màu đỏ thẫm đẹp nhất cũng thể bằng được.Từ khi nào Bùi tiểu thư này lại có sức quyến rũ như vậy?

      tiếng biểu ca nặng này lại khiến Trần Diệp khó hiểu.Nha đầu này từ khi nào lại tỏ ra dửng dưng với như vậy?

      -Bùi tiểu thư,nghe ngươi mới ra ngoài du lịch thời gian. vui vẻ sao?

      Nghe ra Tần Thiên tỏ vẻ quan tâm,nhưng thực chất là trào phúng tự tìm mất mặt,Hỏa Nhi vẫn hướng cười.

      -Tất nhiên vui vẻ.Dù lâu lắm,nhưng vẫn kịp hít thở bầu khí trong lành,đỡ ở đây nhìn ruồi bọ chướng mắt.

      Hỏa Nhi vô tội nhìn mỉm cười. chỉ đáp lễ thôi mà.Khóe miệng Tần Thiên khẽ co giật.Sao hôm nay nha đầu nay độc miệng dữ vậy?Kết quả của việc khiêu khích nha đầu kia là rước lấy tên hỗn đản Quang Viễn cười nhạo phen.

      Liếc nhìn xung quanh vòng,thấy đông người nhìn về phía họ xem trò vui,Hỏa Nhi liền gật đầu nhìn về phía Lục Hạo.

      -Thời gian còn sớm,Hỏa Nhi ra ngoài cũng lâu rồi,nên trở về sớm hơn.Thế tử gia,biểu ca,Quang công tử,Hỏa Nhi cáo từ.

      Bình sinh luôn thích cái đẹp mà.Ai tên Lục Hạo này đẹp trai nhất hội đó chứ. cũng muốn bạc đãi 2 mắt của mình.Hơn nữa,vị thế tử gia này rất thân cận với thái tử điện hạ, biết chừng có nhiều thông tin hữu ích gì đâu.Nghĩ vậy, càng cười đến mức mị.

      Lục Hạo chợt ngẩn người.Nụ cười này,mang theo 3 phần mưu,3 phần lấy lòng,4 phần tỏa sáng. nghĩ tới bình thường tiểu thư kiêu ngạo này lại có nụ cười chói mắt như vậy.Cũng keo kiệt,đáp trả lại nụ cười dị kém.

      Nhìn 2 người kia cười đến “bán nước hại dân”,mọi người xung quanh liền ngẩn người.Từ khi nào Bùi gia tiểu thư lại thân thiết với Vinh thế tử như vậy?Còn nhìn tới Trần công tử đứng bên cạnh.

      Đừng người ngoài,ngay cả chính Trần Diệp còn biết sao nha đầu này lại tỏ vẻ thân thiết với Lục Hạo như vậy.Hơn nữa bộ dạng nàng cười đẹp mắt như vậy… khỏi khó chịu.

      Bỏ lại sau lưng đám người hoang mang tột độ,Hỏa Nhi dửng dưng xoay người rời . nên mưu tiếp cận Vinh thế tử thế nào đây?
      Kuuhaku4280 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :