Chương 16. Buổi Đêm Đến Tiêu Phủ.
Có lẽ là vì Tiêu Tử Mặc và Tống Tuyên cảnh báo, Hách Liên Diệu hề tới quấy rầy Phong Vô Ý dưỡng bệnh. Nhưng lại sai người liên tục đưa tới đủ loại sâm nhung để tẩm bổ, khiến cho lúc này cả Cúc Nghiên điện trở nên tấp nập vô cùng.
Đồng thời danh sách những người được săn bắn cũng được truyền xuống, ngoài với dự tính của mọi người, trong hậu cung trừ hoàng hậu phải tham gia theo quy định, người duy nhất đủ điều kiện được theo chỉ có Trân tần!
Tin tức này được truyền ra, Lan phi ở trong tẩm cung trở nên tức giận, đập nát tất cả đồ đạc.
Phong Vô Ý cũng cảm thấy ngạc nhiên chút nào, Lan phi, người nữ nhân này luôn biết cách che dấu tâm tư, mọi suy nghĩ đều để lộ ra mặt như vậy, sớm muộn gì cũng bị Trân tần có lòng dạ quá sâu kia đùa chết. Nhưng còn nàng.... nhìn bàn đầy đủ các loại thuốc bổ kia, lại càng đau đầu hơn. biết Hách Liên Diệu là cố ý hại nàng, hay là kẻ ngu ngốc! Người được đế vương sủng ái luôn bị mọi người lấy làm mục tiêu hãm hại, giờ cũng sắp tới ngày săn bắn, nên mới có ai rảnh mà để ý tới nàng mà thôi, nhưng còn sau này trước được....... Hừ hừ, nếu chân chính là Phong Vũ Y, chỉ sợ sớm chết nơi chôn thân từ lâu rồi!
Hách Liên Diệu, rốt cuộc là cố tình hay vô ý đây?
Ngay khi sắp xảy ra cuộc sóng gió, trong mỗi ngày, Phong Vô Ý và Hoàng Cửu Lê đều học tập công pháp của ma giới tiến vào bước đầu tiên của tu luyện, đó là nhập môn.
Cái được gọi là ma pháp, cũng giống như nàng nghĩ chỉ cần niệm vài câu chú ngữ, hay vung pháp trượng lên có vô số băng tiễn hay hỏa cầu gì đó. Mà nó lại càng giống với tu chân của Phương Đông hơn, có khác chỉ khác ở chỗ cái là tu tiên, còn cái là tu ma mà thôi. Trong Long Tổ Dị Năng cũng có mấy lão gia hỏa, năng lực tuy cũng hơn và khắc hẳn với người thường, nhưng nếu bảo họ có thể tu luyện được ra trường sinh bất tử, thậm chí là Bạch Nhật Phi Thăng thành tiên gì đó lại chưa từng thấy qua. Bởi nghe các công pháp tu chân đều bị thất truyền từ lâu.......
Nếu để so sánh, Phong Vô Ý nàng rất hài lòng với tu ma. Nàng cũng quan tâm tới căn cơ gì đó, hay có hậu quả gì, lại càng nghĩ tới muốn tu luyện để có thể phi thăng. Chỉ cần trong tay có thể nắm được lực lượng, phương pháp nào có hiệu quả nhanh đối với nàng mới là quan trọng nhất. Còn cái gì tà môn ma đạo, hay danh môn chính đạo, nàng chưa bao giờ để vào trong mắt.
Ở trong khoảng thời gian này, nàng cảm thấy rất hài lòng vì có thể luyện được Chướng Nhãn pháp, tuy chỉ mới chỉ có thể thân được trong thời gian ngắn, nhưng nếu vào lúc cần thiết, tầm quan trọng lại là rất lớn!
Thoáng cái sắp tới ngày lễ săn bắn, vào ban đêm, đợi sau khi Dao Nguyệt nằm ngủ, Phong Vô Ý thay đổi y phục mày đen, mang theo công cụ rồi lặng lẽ ra ngoài bằng cửa sổ của Cúc Nghiên điện. Vào giờ này trong mấy ngày nay, nàng nắm giữ được các quy luật của thủ vệ tuần tra, nên rất dễ dàng né tránh. Còn nếu né tránh được, lợi dụng mấy giây thân tránh , sau đó rất thuận lợi mà ra khỏi hoàng cung.
Dựa vào trí nhớ, nàng rất nhanh tới trước cửa phủ Quốc Sư, ra nơi nay rất dễ bị trông thấy, bởi tháp Vọng Tinh lâu kia rất cao, khiến cho dù có ở rất xa cũng xác định được vị trí.
Theo thói quen ngựa quen đường cũ, nàng lại trèo tường mà vào trong. Từ dưới đất phía xa nhìn lên, thấy bóng dáng đơn bạc đứng đón gió ở Vọng Tinh lâu.
Trừng mắt nhìn lúc, Phong Vô Ý cũng che giấu hành tung, ấn vào chiếc nhẫn tay cái, dây thép bắn ra quấn vào quanh cây cột cao, rồi nàng mượn lực điểm chân nhảy lên qua mấy bậc đá bên dưới mà leo lên cao.
"Người nào?" Tiêu Tử Mặc cảnh giác, xoay người lên tiếng.
Phong Vô Ý sớm tiếp sát đến phía sau, lưu loát bắt lấy cánh tay của bẻ ra phía sau, cúi đầu : "Quốc Sư đại nhân là rất có tinh thần nhỉ, muộn thế này mà còn đứng ở đây, chẳng lẽ là đợi ta tới?"
"Ta là Chiêm Tinh Sư, cũng phải là người có năng lực như thần" Tiêu Tử Mặc than tiếng, cũng vùng vẫy nữa.
"Vậy, Chiêm Tinh Sư đại nhân tôn quý, đêm nay....." Phong Vô Ý dừng lại chút, buông tay ra,thiên hướng về phía Thẩm Diệc Đình còn ở trong nước, có lẽ dùng cách nào đấy, mật thiết để chú ý tới tình phát triển.
Sắc mặt Giang Thiếu Thành khó coi, chân mày nhíu lại, hình như tin này nghiêm trọng ngoài dự đoán của , “ là Thẩm Diệc Đình phòng bị trước… dùng cách này, để chúng ta tự động xuất , sau đó cậu ta…”
Lương Huy cười ha ha mấy tiếng, “ ra cậu vẫn nhàn nhã tự do, bởi vì cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, mà cậu ta chắc chắn dám trở lại bất ngờ, cho nên địa vị của cậu vẫn ổn. Đừng lo lắng, đây chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
Giang Thiểu Thành vẫn chưa vì lời này của Lương Huy mà thấy nhõm chút nào. hi vọng tôi và Thẩm Tâm Duy giữ vững quan hệ như cũ, là bởi vì cho rằng Thẩm Diệc Đình nghĩ cách liên lạc với ta, chỉ cần Thẩm Diệc Đình liên lạc với Thẩm Tâm Duy, như vậy chúng ta có thể biết hành tung của cậu ta rồi…”
Lương Huy gật đầu cái, “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng cẩn thận chút cũng sao.”
Giang Thiếu Thành cười cười gì.
Lương Huy lại nghiêng mắt nhìn thấy Thẩm Tâm Duy tiến vào đại sảnh, vỗ vỗ vai Giang Thiếu Thành, “Cậu có thể diễn vai người chồng tuyệt vời được rồi, cứ giữ vững tâm tình vui vẻ nhé.”
“ cần phải thêm nửa câu sau đâu, tôi nghĩ tôi rất vui vẻ.”
Lương Huy cười ha ha ngừng, đưa mắt nhìn Giang Thiếu Thành tới bên cạnh Thẩm Tâm Duy. Lương Huy chớp mắt, thể , cũng thừa nhận mình quá đa nghi, ba lần bốn lượt thử thăm dò Giang Thiếu Thành, bởi vì tin tưởng rất ít người, tin tưởng người nào phải thử dò xét nhiều phen. Mà bộ dạng của Giang Thiếu Thành, quả giống như dối… nhất là người như Giang Thiếu Thành, vừa bắt đầu liền muốn lập tức ly hôn với Thẩm Tâm Duy, quá kích động, dù Giang Thiếu Thành rất nhanh điều chỉnh trở lại, nhưng như vậy mới chứng minh, Giang Thiếu Thành rất tức giận bị hai em nhà họ Thẩm này lừa gạt. Từ thái độ hôm nay của Giang Thiếu Thành mà , xem ra cho rằng Thẩm Diệc Đình ở Thụy Sĩ, hơn nữa muốn Thẩm Diệc Đình xuất …
Có lẽ lo lắng quá, nếu như có Giang Thiếu Thành trợ giúp, kế hoạch của nhanh thành công, huống chi có thể lợi dụng người nhà họ Giang, còn có thể lợi dụng người nhà họ Thẩm, chỉ tưởng tượng thôi khiến hưng phấn, về sau ở thành Đông Giang này, ai còn là đối thủ của Lương Huy . Chỉ là Giang Thiếu Thành, khẩu vị , nhưng sao, phần cho ra này, ở chỗ Giang Thiếu Thành thu hồi lại.
Thẩm Tâm Duy cảm giác mình rất kỳ quái, đại sảnh này rất lớn, người cũng nhiều, tuấn nam mỹ nữ cũng thiếu, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua, liền dừng trực tiếp người Giang Thiếu Thành, cần nhìn lần hai. Lúc và Dương Hi Lạc học, Dương Hi Lạc ở trong lớp toàn để tiểu thuyết dưới sách vở, chẳng phân biệt giờ lên lớp và giờ tan học mà đọc đủ các loại tiểu thuyết. Khi đó Dương Hi Lạc vẫn đương thuần, đều đọc tiểu thuyết vườn trường, Dương Hi Lạc từng với câu mà ấy rất thích trong tiểu thuyết – Thích người chính là ở trong dòng người có thể thấy người ấy, người khác chỉ là cảnh nền mà thôi.
Lời kia vừa đau vừa lỗi thời, để vào lúc này như lúc buồn ngẩng đầu lên nhìn trời, nhưng bây giờ chỉ cần, chỉ cảm thấy muốn cười, phải buồn cười vì câu đó, chỉ muốn cười bản thân mình.
cũng chỉ ngây người mấy giây, Giang Thiếu Thành tới trước mặt , “Quan hệ của với Lương tổng tệ chút nào…”
Trước cùng , cũng chỉ là chào hỏi cùng người, nhiều nhất dừng lại phiếm vài câu, mà với Lương tổng lại cùng uống rượu thoải mái tán gẫu, chắc hẳn quan hệ lén lút rất tốt, nếu với tính cách như thế sao có thể làm chuyện như vậy.
“Tạm được.”
Tác phong vẫn thế, trực tiếp đưa ra câu trả lời, luôn luôn giống mà là giả.
“ ta hẳn là bị lừa rất lâu rồi chứ?”
“Cái gì?”
“ ta khoe khoang coi là bạn tốt của ta, mà bạn bè rất nhiều, mà thậm chí trai tôi còn phải trong số đó.”
“Em muốn trai em rất ngu ngốc, dễ dàng bị lừa sao?”
nhìn chằm chằm, “Giang Thiếu Thành, đừng quá đáng.”
“Tôi vậy chỉ vì ý này của em.”
“Ý của tôi là lòng dạ sâu khó lường, độc ác, mưu ma chước quỷ…”
Giang Thiếu Thành mỉm cười nghe ra chuỗi, “Vậy tại sao em còn ? đến mức giấy thỏa thuận ly hôn cũng dám ký.”
nhìn , hiểu , biết luôn .
Last edited by a moderator: 5/10/14