1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chồng à, anh thật quái gở - Nara ngư (Trọng sinh) Full đã có ebok

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 133: Sàng lọc người mất tích


      Lúc Tiếu Đồng xoay người lại liền thấy Khương Bạch San mặc thân đồng phục màu xanh đậm của phòng thí nghiệm, sau lưng là Phó Thiên Húc chỉ mặc thường phục, tay Phó Thiên Húc còn mang theo túi công văn, xem ra trong đó là những tư liệu còn thiếu về người mất tích.

      Nhàn nhạt liếc qua hai người nhìn vào chiếc đầu lâu tay , nét mặt thoáng chút thoải mái. Tiếu Đồng nhàng đặt chiếc đầu lâu lại kệ thí nghiệm, cởi bao tay ném vào thùng rác bên cạnh, tay trái duỗi thẳng về phía Phó Thiên Húc.

      Phó Thiên Huc đột nhiên bị động tác này của Tiếu Đồng làm cho sửng sốt, sau vài giây mới kịp phản ứng lại, là Tiếu Đồng hướng tay lấy tư liệu về người mất tích.

      Nhanh chóng bước tới vài bước đem tư liệu đặt vào tay Tiếu Đồng, sau đó bình tĩnh đứng tại chỗ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn xem Tiếu Đồng làm gì.

      Trưa nay lúc quay trở về cục, ta còn cố ý tìm hiểu qua tình huống Tiếu Đồng làm, chính là càng tìm hiểu ta càng nghe được những tin tức chấn động khiến ta càng tưởng tượng nổi. đời này, có chuyện thần ký như vậy, chỉ xem xương cốt, có thể biết được nhiều thông tin cá nhân như vậy. Nếu bên pháp ý đều có những nhà pháp y có năng lực như vậy, tỷ lệ phá án thành công trong nước nhất định có thể tăng lên mấy bậc.

      Tiếu Đồng lấy ra tập tư liệu, nhìn thấy đám tư liệu tay ước chừng dày đến ba bốn cen-ti-mét, chân mày cũng nhíu lại.

      đem tập tài liệu đập thẳng tới trước ngực Phó Thiên Húc lần nữa.

      “Đem tư liệu những người mất tích ba mươi tuổi toàn bộ bỏ , là nam giới cũng bỏ , phần còn lại đem tới cho tôi xem.”

      Sau khi bỏ lại những lời này, Tiếu Đồng chợt nhớ tới công việc thí nghiệm còn làm dở ban nãy, nhanh chóng đeo lại đôi bao tay khác, chuẩn bị tiếp tục công việc. hẹn Văn Mân đúng giờ về nhà ăn cơm rồi, công việc bên này vẫn là nên hoàn thành sớm chút.

      “Ách…giáo sư Tiếu, vì sao phải loại bỏ hai loại đối tượng này, lỡ như người chết nằm ở trong hai loại đối tượng bị loại bỏ này, chẳng phải là…”

      “Cậu nghi ngờ năng lực công tác của tôi?”

      Phó Thiên Húc còn chưa xong bị câu lạnh lùng của Tiếu Đồng đánh gãy, ta lúng túng đứng nguyên tại chỗ há miệng thở dốc nhưng biết phải giải thích thế nào.

      giải thích chút cho cái người đàn ông đầu óc ngu xuẩn này, miễn cho tôi phải lãng phí nước bọt.” Tiếu Đồng chỉ vào Khương Bạch San vẫn còn đứng bên cạnh Phó Thiên Húc.

      “Ách…” Khương Bạch San nãy giờ vẫn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim giả vờ như người gỗ đứng ở đó bị chỉ đích danh khỏi sửng sốt. ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh vừa nghe được ba chữ “đàn ông ngu xuẩn” huyệt thái dương cũng nổi gân xanh, chỉ có thể lặng lẽ thở dài.

      “Từ tình trạng mài mòn răng nanh có thể biết được độ tuổi của người chết, phạm vi sai số trong vòng ba năm. Còn nữa, trưa nay, giáo sư Tiếu cũng qua, khung xương chân mày của người bị hại bị nhô ra có thể phán đoán là nữ giới. Cho nên ta có thể loại bỏ đối tượng người mất tích là nam giwois và những người ba mươi tuổi, như vậy có thể thu hẹp phạm vi đối tượng điều tra rồi.”

      Nghe xong lời giải thích này, Phó Thiên Húc vốn cảm thấy phục lúc này cũng từ từ biến mất. Lại nhớ tới trước khi đến đây đội trưởng Phạm cũng dặn dò, rằng giáo sư Tiếu tính tình có chút quái gở nhưng làm bất cứ việc gì cũng tuyệt đối có mục đích, vì vậy bảo ta phải tận lực phối hợp.

      Phó Thiên Húc thêm gì nữa, cầm lấy phần tư liệu đến bàn làm việc đặt ở bên bất hạnh bắt đầu công tác sàng lọc đối tượng.
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 134: Xác định mục tiêu điều tra


      Chờ Phó Thiên Húc tiến hành sàng lọc tư liệu theo lời Tiếu Đồng xong bên kia Tiếu Đồng cũng làm xong kết quả kiểm tra đối chiếu miệng vết thương do đạn bắn để lại.

      Kết quả cho thấy, vết thương đầu lâu tuy bềngoài trông có vẻ rất giống nhưng phải là vết thương do đạn bắn tạo thành.

      Nghe thấy kết quả đó, trong lòng Phó Thiên Húc cũng hơi thả lỏng chút, phải súng bắn tạo thành là tốt rồi. Dù sao trong nước quản lý súng ống đạn dược cũng tương đối nghiêm khắc, nếu là do súng bắn khiến cho nạn nhân tử vong, như vậy tính chất vụ án đơn giản, mức độ nghiêm trọng cũng tăng lên mộtbậc.

      Lần nữa tiếp nhận tư liệu Phó Thiên Húc đưa tới, Tiếu Đồng thêm gì mà bắt đầu nghiêm túc lật xem, chỉ lát sau, trong đống tư liệu tìm thấy tờ giấy. Sau khi nhìnđi nhìn lại mấy lần ảnh chụp dán trong tờ giấy, mới đem tờ giấy này đưa cho Phó ThiênHúc.

      “Cậu có thể tra chút hành tung của người này, hỏi số người xung quanh ấy, xem có phải trước đây cằm ấy từng bị thương, nếu đúng ấy chính là người bị hại.”

      ấy! thể nào!?” Đột nhiên biết mìnhnói sai rồi, ta lập tức ngậm chặt miệng.

      Tiếu Đồng vừa nghe liền nhíu mày, bất quá lần này ra mấy lời châm chọc nữa.

      “Xương hàm và xương gò mà của người mấttích rất trùng khớp với của người bị hại, chỉ với hai điểm này, tôi có thể chắc chắn đến 80% ấy chính là người bị hại. Bảo cậu điều tra mộtchút xem ấy trước đây có từng bị thương , đây chẳng qua là tiến thêm bước đểxác định mà thôi.”

      Khương Bạch San nhìn thấy Phó Thiên Húc dường như có chút do dự, lập tức lôi kéo ốngtay áo ta, giọng vào lỗ tai : “Bảoanh điều tra hãy tra , giáo sư Tiếu làngười có tiếng ở phương diện này, nóisai đâu. Còn nữa, thăm dò chút cũngkhông tổn thất cái gì, nếu đây thực là ngườibị hại, ít nhất các có thể xác định thân phận người chết rồi.”

      Phó Thiên Húc nghe xong cảm thấy lời nàycũng có lý, lúc này mới xoay người vội vàng rời khỏi phòng nghiên cứu, chuẩn vị quay về cụccảnh sát bố trí người điều tra.

      “Nghe , chủ yếu nghiên cứu các đối tượng là xác động thực vật?”

      Phó Thiên Húc vừa rời , Tiếu Đồng liền hỏi câu như vậy.

      Khương Bạch San nhìn thấy Tiếu Đồng quay lưng về phía mình tiến hành làm thínghiệm, lại nhìn nhìn bốn phía, xác định ở đây chỉ có mình mới phản ứng lại, câu này chínhlà hỏi .

      “Vâng ~ đúng vậy.”

      “Vậy công việc xử lý thịt thối ở đầu lâu này liềngiao lại cho , chú ý điểm đầu lâu có dấu vết màu xám trắng, cố gắng xét nghiệm thành phần chút, có lẽ có kết quả bất ngờ ngoài dự liệu.”

      Lúc câu này, Tiếu Đồng gần như đem cáiđầu lâu đặt lại kệ thí nghiệm, vừa nhanhchóng cởi ra cái bao tay vừa bước ra ngoài, điệubộ này, rằng công việc của kếtthúc, việc còn lại mặc kệ.

      “Ách…giáo sư Tiếu, cái này, sau khi tra được thành phần, tôi phải trực tiếp báo cho cảnh sát hay là liên hệ với trước?”

      cảm thấy, chỉ với chỉ số thông minh của người đàn ông nhà , từ bản phân tích hàm lượng các thành phần này cậu ta có thể tìm ra cái gì hữu dụng?” Vừa tới cửa, Tiếu Đồn chợtquay đầu ném lại câu như vậy, khiến choKhương Bạch San câu cũng khôngđược.

      A, tốt xấu gì cũng là người đàn ông của , mặc dù có lúc hơi vụng về, cũng có cứng đầu chút, biết thức thời chút, nhưng mà,nào có ai lại xấu chồng người ta ngay trước mặt vợ người ta như vậy.

      Khương Bạch San bên chịu đựng cảm giáckhông thoải mái bên trong dạ dày, đeo bao tay cao su xử lý chiếc đầu lâu, bên lặng lẽoán thầm trong bụng.

      ***
      P/S: Hôm nay tớ post 3 chương nhé, ed đến c140
      Last edited by a moderator: 9/10/14

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 135: Hạnh phúc đơn giản


      Lúc Tiếu Đồng về đến nhà, Văn Mân làm xong bàn ăn đơn giản gồm ba món mặn món canh, bữa ăn tiêu chuẩn của hai người, nhất thiết phải làm quá nhiều, nhiều hơn nữa cũng chỉ lãng phí mà thôi. Mặt khác, gần đây mạng cũng bắt đầu đưa lên các thực đơn món ăn gia đình, cho dù thế nào cũng cần nấu thêm đồ ăn vượt ngoài định mức.

      Vừa mở cửa, mùi thức ăn tràn ngập khắp phòng trực tiếp xông vào mũi, lúc này, dù là người hiểu phong tình như Tiếu Đồng cũng khỏi văn vẻ phen. cảm thấy cái loại hương vị này đơn giản là hương vị của thức ăn mà là hương vị của gia đình, hương vị hạnh phúc.

      Nghe thấy tiếng mở cửa, Văn Mân vốn ngồi ở phòng khách đăng tải hình ảnh lên mạng cũng quay đầu, khóe miệng giương lên thoáng nụ cười.

      về.”

      Bốn chữ (你回来了) vô cùng đơn giản, lại khiến cho hai người trong ngoài phòng khách đều có cùng loại cảm giác, cảm giác này được gọi là thỏa mãn.

      Tiếu Đồng ba bước cũng thành hai bước đến trước mặt Văn Mân, đầu tiên là cúi đầu ấn lên môi môt nụ hôn, sau đó mới dang tay đem ôm vào trong ngực, đầu chôn chặt ở cần cổ , ngửi mùi hương thơm ngát của xà bông vừa mới tắm. cảm thấy tất cả mệt mỏi vì công việc trong ngày nháy mắt đều tan thành mây khói.

      “Em tắm rồi?”

      “Ừ, nấu ăn xong, người toàn mùi dầu khói cho nên liền tắm. cũng mau tắm nước ấm , em lấy thức ăn từ trong nồi múc ra, tắm rửa xong là có thể dọn cơm rồi.”

      Ừ, được.”

      Tiếu Đồng tuy miệng đáp ứng nhưng bàn tay ôm lấy Văn Mân vẫn chịu buông ra, lại lẳng lặng ôm lúc nữa mới buông tay, chuẩn vị vào phòng tắm.

      Nhìn thấy bóng lưng vào phòng ngủ, ý cười khóe miệng Văn Mân cũng càng sâu, cảm ơn ông trời, cho cơ hội bắt đầu lại lần nữa. Lúc hôn mê nằm giường bệnh, hơn lần mong mỏi lại có thể có được hạnh phúc thế này, mặc dù mới đầu luôn sợ hãi niềm hạnh phúc này có thể bị lấy lại bất cứ lúc nào.

      Nhưng ngày qua ngày lại trôi qua thực bình thản và ấm áp, cũng từ từ có được phần cảm giác chân . Nếu nhưu , những khó khăn và thống khổ mà kiếp trước gặp phải đều là vì muốn dạy biết quý trọng hơn, cảm thấy vô cùng đáng giá.

      Cơm nước xong, Văn Mân bị Tiếu Đồng ôm lại ngồi ở phòng khách cùng xem TV, lúc này điện thoại bàn chợt vang lên.
      Tiếu Đồng vốn dĩ đối với cái điện thoại phá vỡ bầu khí tốt đẹp này rất chán ghét, ngay cả chân mày cũng nhíu lại.

      Văn Mân buồn cười nhìn Tiếu Đồng trẻ con như vậy, vỗ vỗ tay trấn an tinh thần, sau đó mới xoay người cầm ống nghe điện thoại.

      Người gọi tới là Phó Thiên Húc, nghe giọng cao vút của ta, có thể khẳng định giờ phút này ta nhất định chìm trong trạng thái vô cùng hưng phấn.

      “Tiếu phu nhân, giáo sư Tiếu có ở đó ?” Bởi vì quan hệ giữa ta và Văn Mân còn chưa đến mức quá quen thuộc, cho nên Phó Thiên Húc vẫn gọi Văn Mân là Tiếu phu nhân.

      “À, có, chờ chút.”

      Biết Phó Thiên Húc tìm Tiếu Đồng nhất định là có liên quan đến vụ án mà bọn họ điều tra, cho nên Văn Mân cũng kéo dài thời gian, che lại ống nghe với Tiếu Đồng là Phó Thiên Húc tìm rồi trực tiếp đưa chuyển điện thoại lại cho .

      Nhưng ngoài dự tính của Văn Mân, Tiếu Đồng chỉ bĩu môi chịu nghe điện thoại. Nhìn thấy Văn Mân nôn nóng, cũng thèm để ý đến đầu bên kia điện thoại Phó Thiên Húc vẫn nghe máy, bắt đầu oán hận.

      cũng phải trâu bò, hết giờ làm việc rồi, tại sao phải nhận điện thoại về chuyện công việc.”

      “Áiii ~~” Văn Mân nhéo mạnh cái lên mu bàn tay , lại trừng mắt liếc cái, Tiếu Đồng lúc này mới miễn cưỡng tiếp nhận điện thoại.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, Jenafujjko thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 136: Có thể ngăn lại bi kịch
      “Có chuyện gì mau , đừng lãng phí thời gian nghỉ ngơi của tôi”
      thể trút giận lên đầu bà xã của mình, Tiếu Đồng dĩ nhiên chút khách khí đem bực dọc xả hết lên người Phó Thiên Húc.
      “Ha ha, giáo sư Tiếu” nếu là bình thường Phó Thiên Húc cũng khó chịu ra mặt rồi, chỉ là vụ án này bọn họ khổ não khá lâu rồi nhưng chiều nay Tiếu Đồng lại đơn giản mà đưa ra được đầu mối quan trọng như vậy.
      Quan trọng là bọn họ dựa theo chỉ dẫn của Tiếu Đồng tìm được người mất tích kia, từ người nhà ấy lấy được mấy sợi tóc, lại đối chiếu DNA của chiếc đầu lâu tìm được, phát quả nhiên cùng người.
      Hơn nữa, tại cũng trễ thế này, ta còn gọi điện tới nhà quả vô ý, cho nên lúc này chỉ có thể cười ngây ngô vài tiếng, hóa giải bớt lung túng của mình.
      “Giáo sư Tiếu, chúng tôi kiểm tra đối chiếu , đúng là người bị hại tên gọi Hứa Na, làm việc ở công ty người mẫu, là nhân viên chuyên quản lý người mẫu mới, mất tích gần tuần. tại chúng tôi sắp xếp điều tra số đối tượng khả nghi xung quanh ta”
      “Ừ, còn gì nữa, cậu gọi cho tôi chỉ vì chuyện này? Tôi cũng phải cấp của cậu, cậu cũng cần báo cáo với tôi”
      “Chờ giáo sư Tiếu, ngài trước đừng cúp điện thoại, tôi còn chuyện khác”
      “Hừ, cậu có thể thẳng vào vấn đề luôn được ?”
      “Được, là thế này, giáo sư Tiếu, Bạch San làm xét nghiệm có kết quả rồi, ngài có thể giúp chúng tôi phân tích lại sớm chút ?”
      Mặc dù nghe ra được giọng điệu mấy vui vẻ của Tiếu Đồng, nhưng Phó Thiên Húc vẫn nhắm mắt ra những lời này. Lúc chuyện, ta còn bất đắc dĩ nhìn Khương Bạch San cố gắng nháy mắt ra hiệu với mình.
      ra kết quả xét nghiệm của Khương Bạch San có từ tiếng trước. ta bảo Khương Bạch San lập tức báo cáo cho Tiếu Đồng, nhưng này gì cũng chịu, còn cái gì giáo sư Tiếu ghét nhất bị người khác quấy rầy trong lúc nghỉ ngơi, nếu chuyện công việc với gánh nổi xui xẻo
      ta thuyết phục mãi nhưng vẫn chịu, thể làm gì khác, ta đành tự mình gọi cú điện thoại này
      “Tôi muốn chuyện công việc torng thời gian nghỉ ngơi”
      xong Tiếu Đồng định rướn người gác điện thoại, nhưng Văn Mân kịp thời ngăn lại.
      Bởi vì ngồi khá gần nên những lời Phó Thiên Húc ở đầu kia cũng nghe được. Lúc này muốn giúp ta chuyện, nếu chỉ là cái nhấc tay, sao lại giúp chút đây?”
      Hơn nữa Văn Mân đem mọi chuyện kiếp trước suy đ nghĩ lại rất nhiều lần, đột nhiên phát , kiếp trước căn bản chưa từng gặp qua Phó Thiên Húc. Nhưng theo đạo lý thích hợp , cho dù lúc đó Khương Bạch San và Phó Thiên Húc có hiểu lầm gì, ít nhất bọn họ đứa con, có khả năng cả đời qua lại với nhau.
      Nghĩ vậy, có ý tưởng nảy lên trong đầu , có phải Khương Bạch San và Phó Thiên Húc chia tay phải tình cảm tốt mà là thể chia tay, ví dụ như Phó Thiên Húc hy sinh vì nhiệm vụ rồi.
      Vùa có ý nghĩ này, trong lòng Văn Mân chợt cả kinh, sau đó càng ngày càng kiên định với suy đoán này.
      Nếu mọi chuyện là như vậy, có phải là chứng minh, kiếp này chỉ cần Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì Khương Bạch San và Tiếu Đồng cũng đến với nhau?
      Xuất phát từ lo lắng này, Văn Mân càng hy vọng Tiếu Đồng nếu có thể hãy giúp đỡ lần. Nếu vụ án của Phó Thiên Húc sớm kết thúc nguy hiểm ta có thể gặp phải cũng ít hơn phần phải sao?
      “Tiếu Đồng, dù sao bây giờ cũng có việc gì, cứ nghe thử xem, cũng mất bao nhiêu thời gian, biết đâu có thể giúp họ việc lớn sao”
      Nếu đời này người làm cho Tiếu Đồng thể cự tuyệt nhất, khẳng định là người trước mặt này. Tuy có chút bất mãn liếc mắt nhìn Văn Mân cái, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nhận điện thoại.
      Last edited: 13/9/14
      Pe Mick, Jenafujjko thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 137: Con chim biển màu xám


      đí.”

      Ở đầu kia điện thoại, Phó Thiên Húc vừa nghe được hai chữ này cuối cùng cũng thở dài nhõm, trong lòng cũng thầm hạ quyết tâm, lần sau nếu gặp Văn Mân nhất định phải cảm tạ ấy, vừa rồi Văn Mân thuyết phục Tiếu Đồng ta cũng nghe được.

      “Giáo sưu Tiếu, phân tích của Bạch San cho thấy vật màu xám tắng dính đầu lâu chính là do phân của loài chim, là loài chim biển màu xám.

      “Chim biển màu xám!?”

      “Đúng vậy.”

      Nghe đến đây, Tiếu Đồng chỉ trầm ngâm lát, lập tức đưa ra kết luận.

      “Chim biển màu xám đều sinh sống ở các khu vực có hồ nước tự nhiên ở chỗ cao, chỗ các cậu phát chiếc đầu lâu, chiều nay tôi tiến hành xét nghiệm thành phần bùn đất, thuộc loại ao hồ dưới thấp, cho nên…”

      “Cho nên, chúng tôi tìm kiếm phần thi thể còn lại ở vùng phụ cận vẫn tìm thấy là bởi vì tìm sai địa điểm?”

      đợi Tiếu Đồng xong, Phó Thiên Húc cao hứng đến mức đánh gãy lời . Sau khi xong, ta mới ý thức được giáo sư Tiếu tính tình cổ quái này thích người khác chen ngang khi chuyện, ta lúng túng biết giải thích thế nào, chỉ có thể cười khan vài tiếng cho qua chuyện.

      May mắn là tại Tiếu Đồng có được Văn Mân ngồi sát ngay bên cạnh nên tâm tình tệ, cho nên cũng so đo với ta, chỉ tiếp tục : “Nếu biết tìm nhầm chỗ rồi, vậy tìm chỗ chính xác , tôi nghĩ thành phố này ở khu nào có hồ nước ở cao, người phụ nữ của cậu hẳn là biết chứ.”

      xong lời này, Tiếu Đồng cũng đợi Phó Thiên Húc trả lời cái gì, trực tiếp cúp điện thoại rồi.

      “Vụ án này có manh mối rồi?”

      “Cũng gần như vậy, thân phận người bị hại giúp cậu ta xác định rồi, nghĩ cảnh sát sớm tìm ra thân thể của người bị hại. Về phần ai là hung thủ, động cơ giết người là gì, đó là việc của cảnh sát, phải chuyện của .”

      định tiếp tục tham gia vụ án này!?” Nghe được ngữ điệu của Tiếu Đồng, xem ra đúng là muốn tham dự vào, Văn Mân khỏi có chút kinh ngạc. Ở những vụ án trước, Tiếu Đồng cũng theo từ đầu tới cuối, sao lần này ngược lại lại muốn theo.

      “Chức nghiệp đều có người chuyên trách, phá án phải là lợi thế của , việc gì phải chen vào làm gì.”

      Nghe lý do của Tiếu Đồng, Văn Mân từ chối cho ý kiến nhìn cái, người khác có lẽ tin vào lý do này nhưng lại tin. Lần trước, cũng lĩnh hội qua năng lực phá án của Tiếu Đồng rồi, từ các chi tiết rất lại có khả năng phân tích ra được quá trình vụ án, cái này nếu còn tính là phải điểm mạnh, như vậy xem ra rất nhiều cảnh sát đều phải từ chức rồi.

      “Em nhìn cái gì? Lời đều là .” Tiếu Đồng bị Văn Mân nhìn đến chột dạ, biết làm gì chỉ lại câu.

      cho biết, là vì cảm giác được Văn Mân đặc biệt quan tâm đối với Phó Thiên Húc, cho nên phải bóp chết tất cả khả năng hai người có thể tiếp xúc ngay từ trong trứng nước.

      biết Văn Mân có tình cảm đặc biệt nào với Phó Thiên Húc, nhưng là quan tâm quá mức này dù xuất phát từ lý do gì cũng muốn để cho tình trạng này tiếp tục, cảm thấy được thực ghen rồi.

      Chương 138: Vợ chồng


      Trong khoảng thời gian này, cũng biết là công việc bên Sở nghiên cứu bận rộn hay vì Tiếu Đồng cố ý mà dành nhiều thời gian ở nhà cùng Văn Mân.

      Văn Mân chỉ cảm thấy trong thời gian này có vẻ rất rảnh rỗi, mà hễ rãnh rỗi lại bắt đầu tìm làm phiền.

      Ví dụ như tại.

      “Nhóc, sao em lại trình bày món ăn như vậy, quá khô khan rồi, mặc dù trình bày theo tiêu chuẩn thẩm mỹ quốc tế, thẩm mỹ có thừa nhưng sao chẳng có chút sáng tạo nào cả.”

      Văn Mân thầm đảo mắt, bỏ , đây làm làm món ăn gia đình, bày lên bàn chụp vài tấm hình cho người dân bình thường ngắm thôi, cần phải nhiều sáng tạo làm gì?

      Tiếu Đồng thấy Văn Mân để ý tới , lại tiến lại gần thêm vài bước, từng chút từng chút đến gần , cúi đầu thổi thổi khí vào tai . Bị làn khí ấm áp phả vào đôi tai mẫn cảm, Văn Mân chỉ cảm thấy từ đôi tai truyền tới luồng điện, toàn thân cũng chợt run lên.

      Từ giữa cơn tê dại hồi phục lại tinh thần, cố gắng đưa tay đẩy đẩy vài cái để cách xa mình ra chút. giờ làm việc đứng đắn, bị ba lần bốn lượt cắt ngang, hình vẫn chưa chụp xong đâu.

      đọc sách lát , hoặc là ra ngoài tản bộ, đừng có lẩn quẩn xung quanh em nữa, em làm xong rồi tìm , được ?”

      Dĩ nhiên người nào đó cũng muốn nhanh như vậy nghe theo ý .

      Liếm liếm môi, sau đó thốt ra hai chữ như đinh chặt sắt: “ muốn.”

      Văn Mân nhấn nút chụp máy ảnh, tiêu cự chính xác nên ảnh chụp được có chút mờ, nhìn mấy tấm ảnh chụp ít ỏi vào sáng nay trong máy có thể được xem là ảnh chụp, lại nhìn bàn cơm mấy món ăn hoàn toàn còn hơi ấm, thậm chí ngay cả màu sắc vốn có của món ăn cũng còn nữa, trong lòng khỏi cảm thấy tức giận.

      “Tiếu Đồng, bên Sở nghiên cứu có việc gì làm sao? cả ngày trốn ở trong nhà làm cái gì, , , , nên làm cái gì mau làm .”

      Vừa xong, Văn Mân liền ý thức được phản ứng của mình có phần quá khích rồi. Quả làm sao lại , công việc của Tiếu Đồng chắc chắn rất bận rộn, trong khoảng thời gian này sở dĩ vẫn ở nhà cùng là vì tân hôn của bọn họ, muốn có thêm thời gian ở cùng mà thôi.

      Nhưng hiểu tại sao, gần đây cảm xúc của rất dễ kích động, biết là nên chuyện nhàng, nhưng động chút liền phát cáu.

      Thấy Tiếu Đồng sau khi nghe xong lời kích động của liền xoay người về phòng khách, trong lòng lại xông lên trận khó chịu. Ai ~ thôi , ai bảo làm sai rồi đâu, mấy câu xin lỗi dỗ danh thôi.

      Bất đắc dĩ liếc nhìn món ăn bàn, hôm nay xem ra thể tiếp tục chụp được tấm ảnh nào nữa rồi. Hơn nữa, trước đó vẫn còn số ảnh, cũng nhất định hôm nay phải chụp hết những món này, để hôm khác rãnh rỗi làm lại lần nữa cũng được.

      Đặc xuống máy ảnh tay, Văn Mân nhàng bước tới phía sau Tiếu Đồng, trước khi kịp phản ứng lại liền ôm lấy thắt lưng .

      “Tiếu Đồng, em sai rồi, em nên phát cáu với , tha thứ cho em được ?”

      "..."

      Thấy Tiếu Đồng có phản ứng, Văn Mân ngừng cố gắng dùng tay ôm chặt thắt lưng .

      đừng như vậy mà, em xin lỗi với rồi, đại nhân đại lượng tha thứ cho em . Có thể bởi vì dì cả mẹ của em tới rồi, hor-mon tiết ra quá nhiều, cho nên gần đây cảm xúc có chút thất thường, đừng trách em nữa, được ~~~”

      cuối kéo dài uống cong chín khúc mười tám đoạn, ngay cả Văn Mân nghe thấy toàn thân cũng nổi cả da gà, biết người đàn ông trước mặt có thể vì thấy chịu thiệt phần như vậy mà tha thứ cho lần này.

      “Làm sai chuyện là phải trả giá lớn.”

      Nghe giọng điệu vẫn thản nhiên như bình thường, tia khác thường, nhưng Văn Mân lại nhìn thấy, ánh mắt cùng giọng điệu của lại hoàn toàn bất đồng, khóe miệng hơi cong lên vì gian kế thực được, như ánh mặt trời chói mắt khiến người ta thể nào mở mắt ra được.
      Last edited by a moderator: 9/10/14
      Pe Mick, milktruyenkyfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :