1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      [​IMG]
      Tác giả: Vụ Thỉ Dực
      Thể loại: ngọt văn, nam sủng nữ, sủng vô hạn, dưỡng nam chính thành trung khuyển. (hài -3S)
      Số Chương: 126 chương


      Nhân vật chính: Sở Khiếu Thiên, Liễu Hân Linh. Phối hợp diễn: An Dương Vương, Liễu Minh Thành, An Dương Vương phi và các diễn viên khác.
      Editor: Windy

      Văn án
      Liễu Hân Linh chỉ là nữ nhi của quan viên biên soạn sách ở Hàn Lâm Viện, lại bị chỉ hôn cho thế tử phủ An Dương Vương, chính bởi vì nàng là nữ nhi của Liễu gia, có thể sinh con!

      Liễu Hân Linh cảm thấy bản thân gả cho tên công tử phong lưu, ăn chơi trác táng, nhưng bản thân lại thể phản kháng, vậy thuận theo , nàng đây cố gắng dạy dỗ tên trượng phu ác bá, phong lưu thành loại hình mình vừa lòng.

      Đương nhiên, phải dạy dỗ thành trung khuyển (kaka), nếu nghe lời……vậy đánh , đánh cho đến khi nghe mới thôi.

      Vì thế, chuỗi ngày bi thảm của Sở Khiếu Thiên bắt đầu…..

      Sở Khiếu Thiên bi phẫn: Tại sao Liễu gia trong truyền thuyết luôn sinh ra nữ nhi hiền lương thục đức lại có thể sinh ra nữ nhân có khí lực mạnh mẽ như vậy……Sau này, làm sao “chấn phu cương”, làm sao áp đảo lão bà sinh con đây………..

      Liễu Hân Linh: Sinh cái đầu ngươi ấy! Còn dám kêu bổn nương sinh con, đóng cửa, thả Sở Khiếu Thiên!!

      Sở Khiếu Thiên: TT.TT, nương tử, ta là người phải chó a…………….

      PS: đây là câu chuyện xưa về có khí lực vô cùng mạnh mẽ đem thế tử khốn kiếp, phong lưu, ăn chơi trác táng dạy dỗ thành trung khuyển…..

      Mục lục
      [​IMG]
      C 1C 2C 3C 4C 5
      C 6C 7C 8C 9C 10
      C 11C 12C 13C 14C 15
      C 16C 17C 18C 19C 20
      C 21C 22C 23C 24C 25
      C 26C 27C 28C 29C 30
      [​IMG]
      C 31C 32C 33C 34C 35
      C 36C 37C 38C 39C 40
      C 41C 42C 43C 44C 45
      C 46C 47C 48C 49C 50
      C 51C 52C 53C 54C 55
      C 56C 57C 58C 59C 60
      [​IMG]
      C 61C 62C 63C 64C 65
      C 66C 67C 68C 69C 70
      C 71C 72C 73C 74C 75
      C 76C 77C 78C 79C 80
      C 81C 82C 83C 84C 85

      [​IMG]
      C 86C 87C 88C 89C 90
      C 91C 92C 93C 94C 95
      C 96 ♥ C 97 ♥ C 98 ♥ C 99 ♥ C 100
      C 101 ♥ C 102 ♥ C 103 ♥ C 104 ♥ C 105

      Last edited by a moderator: 13/8/17

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      HIỀN THÊ CỰC KHỎE
      Edit: Windy
      Beta: Quảng Hằng
      CHƯƠNG 1







      “ Liễu Biên Tu, chúc mừng, chúc mừng, có thể được hoàng thượng tự mình chỉ hôn, tiểu nữ nhi nhà ngài là tam sinh hữu hạnh”.

      “Liễu Biên Tu, có thể cùng An Dương vương phủ kết thành chuyện chung thân, đó chính là Liễu gia nhà các ngươi hơn nửa đời tu luyện phúc khí, Chúc mừng, chúc mừng!!”

      “Liễu Biên Tu, hôm nay uống vài chén

      Liễu Minh Thành đứng ở bên ngoài Tử Thần điện, nghe các đồng liêu dùng ngữ khí  hâm mộ hoặc là khinh bỉ hoặc là đồng tình đối với lời chúc mừng, nét mặt già nua nhất thời lần lượt thay đổi xanh rồi đến hồng, bàn tay to trong ống tay áo hết nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm, vài lần thiếu chút nữa áp chế được cơn giận. Nhưng mà, ông còn phải trưng ra khuôn mặt tươi cười đáp lời cùng bọn họ, thể đắc tội người, khiến bụng ông tràn đầy lửa giận.

      Nhưng bọn họ chúc mừng cũng sai, bởi vì lúc nãy vừa mới lâm triều, Đương kim hoàng thượng tự mình tứ hôn, đem đứa con nhà ông chỉ hôn cho An Dương vương Thế tử- Sở Khiếu Thiên, hai tháng sau thành hôn.

      Hôn vội vàng như thế, đồ cưới của nữ nhi ông làm sao có thể chuẩn bị kịp?

      Hơn nữa điều quan trọng nhất là, để tiểu nữ nhi nhà ông phải gả cho đệ nhất ác bá ở kinh thành, ông cực kì muốn …..

      Chỉ cần là người ở kinh thành, ai mà biết đại danh của An Dương vương thế tử- Sở Khiếu Thiên??

      An Dương vương thế tử- Sở Khiếu Thiên, chính là nam nhân khiến người ta đau đầu, khi dạo đường phố: Trêu chọc con nhà lành, ở kinh thành chỉ cần là nữ tử mà thấy thuận mắt, hai lời liền cướp về vương phủ suồng sã, trêu ghẹo, phẩm hạnh bất lương, học vấn nghề nghiệp, tính tình háo sắc, kinh thành từ đầu xóm đến cuối xóm đều là nơi vui đùa. Nghe , còn vì đầu bài chốn thanh lâu mà vung tiền như rác, thiếu chút nữa làm cho An Dương vương tức giận, ốm đau đến dậy nổi. Thậm chí, đường cái vì nữ nhân mà ra tay đánh người quá nặng, làm cho người ta gãy hai cái xương sườn………(0.o)..

      Tóm lại, An Dương vương thế tử làm đủ loại việc xấu,  là tội lỗi chồng chất, lời khó hết….

      Vì vây,  An Dương vương dù được hoàng thượng tín nhiệm, tin cậy, tiền đồ của An Dương vương thế tử cần phải lo lắng, nhưng kinh thành vẫn là có nhà nào nguyện ý gả khuê nữ cho người như vậy, khiến cho hôn của An Dương vương thế tử kéo rồi lại kéo, kéo đến khi thế tử hai mươi tuổi mà chưa có mối hôn nào….

      Nhưng hôm nay, ngay khi buổi lâm triều sắp kết thúc, đề tài câu chuyện của Sùng Đức hoàng đế trẻ tuổi đột nhiên chuyển dời, liền để thái giám đem ý chỉ tứ hôn của thông báo trước văn võ bá quan, làm cho mọi người đương trường đều bị chấn động kinh hoàng.

      Tuy rằng An Dương vương thế tử phải là người tốt lành, nhưng tốt xấu gì về sau cũng kế thừa An Dương vương phủ, kế thừa tước vị An Dương vương, thân phận như thế mà cưới tiểu thư danh môn thế gia cũng là điểu hiển nhiên-  mặc dù là có khả năng khuê nữ nhà nào nguyện ý gả cho

      (=.=..mất giá trầm trọng)

      …, Vì sao Sùng Đức đế lại chỉ hôn nữ nhi của quan viên biên soạn sách ở Hàn Lâm viện cho An Dương vương thế tử??

      Mà mọi người lại nhìn sang An Dương vương đứng trong hàng thân vương, thấy vẻ mặt ông ta lạnh nhạt, thần sắc bình tĩnh, có thể đoán được ông ta biết trước việc này.

      Mọi người tuy đoán ra ý của hoàng đế, nhưng chuyện đó cũng hề gây trở ngại việc bọn họ lời chúc mừng, thánh chỉ hạ, hôn này chắc như đinh đóng cột, ai có thể thay đổi.

      Vô luận là tiếc hận thay Liễu gia tiểu nương tử, hay vui mừng vì nữ nhi của quan viên biên soạn sách có thể sánh duyên cùng An Dương vương thế tử, mọi người mặt đều phi thường vui vẻ chúc mừng hai người sắp trở thành thân gia.

      An Dương vương đối với thanh chúc mừng của đồng nghiệp, giơ tay nhấc chân đều có thành ý hơn so với Liễu Minh Thành, chấp tay ôn hòa cười cảm ơn, liên tục đến lúc đó còn thỉnh bọn họ đến uống chén rượu cưới.

      An Dương vương là người có tính tình khoan dung, làm việc luôn theo quy củ, có thể leo lên đến vị trí này, phải là ông ta có nhiều giỏi giang hay có nhiều thông minh, thuần túy là thời điểm Sùng Đức đế còn trẻ đăng cơ, ông ta chiếm được công lao “hộ giá có công”, lại là huynh trưởng của hoàng đế, mẫu tộc đều là nữ họ Diêu, cũng đồng thời mang trong người huyết mạch hoàng tử Diêu gia, càng nhiều tầng thân cận, đương nhiên càng đươc hoàng đế tin cậy, sủng ái. Tin tưởng chỉ cần ông ta có lòng mưu phản, hoàng đế vẫn cấp cho ông ta vinh sủng tới già, đời tiếp theo cũng đồng dạng ân sủng như vậy.

      Mà cuộc đời này của An Dương vương chỉ có điều khiến mọi người bàn tán, đó chính là tuy ông có thê thiếp vô số, nhưng chỉ sinh được dứa con trai, mà đứa con trai này của ông lại là kẻ nên thân, luôn gây chuyện khiến người ta nhìn vào chê cười.

      Bất quá tuy nên thân, cũng thường xuyên ở kinh thành gây chuyện, nhưng lại được hoàng đế lão đại bao che. Cũng biết tên thế tử ác bá Sở Khiếu Thiên kia có điểm nào lọt vào pháp nhãn của hoàng đế, vô luận náo loạn bao nhiêu, hoàng đế chỉ mắt nhắm mắt mở mà đôi khi còn ủng hộ ngầm, làm cho những người bị ác bá Sở Khiếu Thiên khi dễ, khi dễ đến nỗi sinh ra luồng lửa giận chỗ phát …….

      Cho nên, Sở Khiếu Thiên người này ương bướng vô dụng, chỉ do cha mẹ sủng mà còn có phần đóng góp của hoàng đế.

      An Dương vương sau khi cùng nhóm đồng nghiệp lời chúc mừng xong về hướng phía Liễu Minh Thành.

      Nếu là bình thường, Liễu Minh Thành cảm thấy thụ sủng nhược kinh, có thể làm cho vị thân vương đến tìm mình chuyện là chuyện vinh hạnh đến bực nào. Nhưng mà tại ông thầm muốn tặng  cho gương mặt già nua của vị An Dương vương nào đó quyền.

      “Liễu Biên Tu về sau chúng ta chính là thân gia, thỉnh vui lòng chỉ giáo”.

      An Dương vương giơ tay nhấc chân đều thể phong phạm hoàng gia, uy nghiêm nhưng mang theo khiêm tốn hữu lễ.

      Xem thái độ của An Dương vương lúc này, Liễu Minh Thành sao còn hiểu được? An Dương vương phủ này ràng là nhìn trúng nữ nhi của ông n, lại sợ với đức hạnh của thế tử nhà bọn họ, Liễu gia tuyệt đối chịu đem nữ nhi gả qua, liền thỉnh hoàng đế tứ hôn. Thánh chỉ ban, nếu Liễu gia muốn, chính là kháng chỉ bất tuân, giáng chức lưu đày, nặng bị mất đầu.

      Cơ bắp mặt Liễu Minh Thành run rẩy lát, chắp tay hoàn lễ, ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Đâu có, đâu có, còn thỉnh vương gia thông cảm nhiều hơn”.

      Hai bên khách sáo qua lại lát, An Dương vương rốt cuộc cáo từ mà .

      Liễu Minh Thành cũng lạnh mặt mà về hướng ngoài cung.

      đường, tự nhiên lại gặp số đồng nghiệp cùng làm việc tại Hàn Lâm Viện, Liễu Minh Thành nhìn thấy trong ánh mắt bọn họ có hâm mộ, có ghen tị, lại có thương hại.

      Làm cho luồng lửa giận của ông càng cháy càng mạnh. Liễu Minh Thành vẫn ràng tại sao đường đường là An Dương vương lại nhìn trúng nữ nhi nhà ông, chính bản thân ông cũng xuất thân từ nhà nghèo, làm quan viên biên soạn sách nho , có tiền đồ lớn lao, thế tử Vương phủ cưới nữ nhi nhà ông hoàn toàn có lợi ích gì.

      Huống hồ, An Dương vương thế tử về sau kế tục tước vị An Dương vương, thế tử phi đương nhiên về sau là An Dương vương phi, làm sao có thể để nữ nhi của quan viên biên sách nho đảm nhiệm được.

      chung có lẽ là trời cao thấy Liễu Minh Thành quá rối rắm, nên đường cho ông trùng hợp gặp được cấp là Hàn Lâm viện đại học sĩ- Chu Diệc Văn, mời ông vào trà lâu cùng ông giải thích nguyên do tứ hôn hôm nay.

      Chờ sau khi cáo biệt cấp về nhà, vẫn là vẻ mặt dám tin.

      Ông suy nghĩ đủ loại nguyên do, nhưng ngờ tới, An Dương vương phủ sở dĩ nhìn trúng tiểu nữ nhi của ông, chính bởi vì cho rằng nữ nhi nhà ông có thể sinh con!!!!!!.......

      Liễu Minh Thành nhớ tới phu nhân của mình và hai nữ nhi gả ra ngoài, khỏi thở dài vỗ trán……..

      Liễu Minh Thành xuất thân trong gia đạo sa sút, là học trò nghèo, năm mới vào kinh thi, tuy đậu bảng vàng nhưng thứ tự lại cách tam giáp khá xa, chỉ đậu đến cát sĩ Hàn Lâm viện, mấy năm nay làm việc luôn cẩn trọng, là người ngay thẳng, đến cái tuổi này cũng chỉ lăn lộn tới chức biên tu thất phẩm Hàn Lâm Viện.

      Cả đời Liễu Minh Thành chỉ lấy thê tử, thê tử sinh cho ông 5 nam, 3 nữ. Trong đó, con trai cả và đại nữ nhi là song bào thai, con trai thứ 2, thứ 3 và nhị nữ nhi là tam bào thai, con trai thứ 4 và thứ 5 tiếp tục là song bào thai.

      Chỉ có đứa con thứ ba là đặc biệt, mình ra, so với đứa con trai thứ tư và đứa con trai thứ năm, đứa con thứ ba của ông lớn hơn ba tuổi.

      cần , cuộc đời của ông toàn sinh con song bào thai hoặc tam bào thai, làm người khác ghen ghét muốn chết, thậm chí có nhiều người tới cửa tìm ông lãnh giáo bí quyết sinh con. Mỗi lần như thế Liễu Minh Thành chỉ có thể cười khổ, nào có bí quyết gì, ông và phu nhân chỉ là người bình thường, con được sinh ra như vậy, ông cũng có biện pháp ……

      Chỉ là, Liễu Minh Thành lại ngờ tới, loại chuyện này của gia đình lại làm An Dương vương phủ cho rằng là con của Liễu gia có thể sinh con nhiều

      (=.=….chúc mừng tỷ thăng chức lên heo mẹ…:))…)

      Nhưng lại nhìn trúng là đứa con của ông mới vừa cập kê lâu.

       Liễu Minh Thành lại nhớ tới cả đời này của An Dương vương, thê thiếp vô số mà chỉ có Chính phi sinh được tiểu bảo bối, tiểu bá vương là Sở Khiếu Thiên, cũng thực là oan nghiệt aaa.

       An Dương vương phủ tuyệt đối là muốn đứa muốn đến điên rồi, mới có thể để ý thể diện hoàng gia, cầu cưới nữ nhi của quan biên sách nho ở Hàn Lâm viện làm Thế tử phi.

      Liễu Minh Thành bước những bước chân nặng nề trở về nhà, trở về rồi còn biết phải nên như thế nào với phu nhân về chuyện hôn này đây, khỏi đau đầu thôi…..

      Rất nhanh, sau khi lâm triều buổi sáng kết thúc, việc hôn giữa An Dương vương thế tử cùng con của quan biên soạn Hàn Lâm viện trở thành đề tài đứng đầu kinh thành.

      Rất nhiều người đều , cuộc đời của tiểu thư Liễu gia từ nay khôn còn may mắn nữa, thế nhưng bị chỉ hôn cho kẻ ăn chơi trác táng, người gặp người tránh kịp, tổ tiên nhà họ Liễu này phải làm bao nhiêu việc thiếu đạo đức mới có được mối hôn như vậy đây……(=.=….)……

      Cũng có người , An Dương vương phủ tuyệt đối là muốn đứa muốn đến điên rồi, chẳng qua thời gian đúng là con dao giết heo….(0.o….) An Dương vương giờ nôn nóng đến muốn bệnh rồi, cho nên chỉ có thể đánh chủ ý lên người tôn tử, kết quả lại chọn ngay nữ tử có thân phận thấp kém thế này vào cửa, là làm người ta phải rơi hàng lệ đồng tình aaa……..

      Liễu Minh Thành về nhà, trầm mặt, đem việc này cùng phu nhân nhà mình, xong hai vợ chồng cùng nhau ủ rũ u sầu. Liễu phu nhân khóc ướt hết chiếc khăn tay, với trượng phu:

      “Phu quân, nương nhà thế gia trong kinh thành còn nhiều, thiếu tướng mạo tài đức vẹn toàn, hoàng thượng vì sao cố tình nhìn trúng tam nha đầu nhà chúng ta? An Dương vương thế tử kia, cho dù thiếp chỉ là phụ nhân trong nhà nhưng cũng nghe được những tin đồn tốt về ….làm sao có thể để nữ nhi gả cho làm phu quân? Nếu tam nha đầu gả qua đó, chẳng khác nào bị đẩy vào hố lửa, cả đời đều bị hủy sao?....”..

      Khóe miệng Liễu Minh Thành run rẫy, chẳng lẽ muốn ông phải cùng phu nhân, bởi vì An Dương vương phủ cho rằng nữ nhân Liễu gia nhà bọn họ có thể sinh nhiều con, cho nên mới nhìn trúng nữ nhi nhà họ hay sao?....

      “Phu nhân, hoàng thượng hạ thánh chỉ, chúng ta muốn cũng thể kháng chỉ, đây chính là tội lớn mất đầu…..”

      Liễu phu nhân nghe xong, nước mắt rớt càng nhiều…Trong lòng bà biết đời này của tam nha đầu xem ra xong rồi. Nhưng mà, dù có năng lực như thế nào? Hoàng thượng hạ thánh chỉ, nếu bọn họ kháng chỉ bất tuân, chẳng lẽ mệnh già trẻ trong nhà đều cần? Lão thái thái tuổi lớn, chẳng lẽ còn phải vì chuyện của con cháu mà bị lưu đày nơi biên thành…..Liễu phu nhân khóc trận, rốt cuộc kêu người gọi tam nữ nhi lại đây, vô luận tốt xấu, bọn họ cũng phải cùng nữ nhi giải thích ..

      Tam nữ nhi Liễu Hân Vinh của Liễu Minh Thành ở tại Ký Tâm Viện, cách chính phòng tương đối xa, xem như là chỗ tương đối hẻo lánh. Bất quá chỗ tuy hẻo lánh, nhưng bên trong viện lại xinh đẹp, tinh xảo, Liễu gia nương trước đây chưa xuất giá đều thích qua bên này chơi.

      Sau giữa trưa, ngày xuân ánh nắng tươi sáng, bên ngoài cửa sổ các loài  nở rộ dưới ánh mặt trời, xinh đẹp như tô điểm thêm cho cảnh sắc mùa xuân.(

      Đối diện cửa sổ có cái bàn sách, nương mặc chiếc váy dài màu lục nhạt giống như con mèo ngồi cuộn hai chân lại ôm quyển sách, tay cầm bút than màu đen, ánh mắt thình thoảng nhìn lại về hướng cửa sổ, nhìn ra cảnh vật bên ngoài, giấy tuyên thành trắng tinh bị cố định  bởi cái chặn giấy cứng rắn, đóa hoa xuân xinh đẹp màu trắng tinh khiết từ từ lên giấy,trông sinh động hoạt bát….

      Lúc này, tiểu nha hoàn vội vàng xuyên qua hành lang gấp khúc, chạy vào chỗ sân nơi ở của Tam tiểu thư, lao thẳng tới phòng khách….

       “Tam tiểu thư, tam tiểu thư, tốt, việc lớn tốt….”

      Thanh vội vội vàng vàng của nha hoàn khiến cho trước cửa sổ có chút nhăn mày lại, ở trước khi nha hoàn tiến vào, chuyển từ tư thế tùy ý thành bộ dáng đoan trang, quy củ.

      thần sắc bình tĩnh nhìn về phía nha hoàn phục thị bên cạnh ra hiệu châm trà. Nhìn đến tiểu nha hoàn lỗ mãng kia, hấp tấp chạy vào, với đôi mắt to trong trẻo tức giận nheo lại:

      “Lục Y, chuyện gì mà kích động như thế?”

      Nha hoàn kêu là Lục Y kia vừa nhào vào đến,  tâm tình vốn dĩ cực kì kích động, nhìn đến tiểu thư nhà mình, khuôn mặt tú lệ, vẻ mặt trầm tĩnh, tâm tình kích động mạnh mẽ hơi trầm xuống, nhưng lại nhớ tới tin tức vừa nghe được , lại lập tức gào lên :

      “Tiểu thư, tình quả tốt, nô tỳ gạt người. Lão gia vừa mới hạ triều trở về, mang về tin tức cực kì quan trọng, nghe hôm nay khi lâm triều, Hoàng thượng tự mình hạ chỉ tứ hôn cho tiểu thư và An Dương vương thế tử…Việc này là vô cùng xác thực, phu nhân sắp cho người kêu tiểu thư qua nhà chính để bàn về chuyện này”.

      Liễu Hân Linh trầm tĩnh nhìn nha hoàn, biểu tình mặt thập phần lạnh nhạt, trấn định, giống như nha hoàn chính là “hôm nay thời tiết tốt lắm”, vô cùng bình thường và bình tĩnh.

      (và đừng quên cái khả năng tiềm tàng của tỷ ấy…eo ơi…)

      “Tam tiểu thư, đó chính là tên thế tử ác bá, háo sắc trong truyền thuyết, việc ác nào làm, người có chút phản ứng nào sao?”

      …. Lục Y hoàn toàn hiểu nổi , tiểu thư nhà mình sao còn có thể trấn định như vậy…

      Liễu Hân Linh gật đầu, chỉ biết”, liền cho Lục Y lui ra.

      Chờ nha hoàn mang vẻ mặt lo lắng, khó hiểu rời , Liễu Hân Linh rốt cuộc giận tái mặt…khuôn mặt vốn dĩ  tú lệ vặn vẹo đứng lên, đôi mắt to trong trẻo như dã thú thảo nguyên hung tợn trừng mắt nhìn vào hư , giống như đó là kẻ thù truyền kiếp của nàng…

      “Crrraacc”… tiếng, dường như có cái gì bị gãy….

      (hờ…hờ….)

      Nha hoàn đứng bên lập tức tiến lên bước, đem tay của Liễu Hân Linh nắm ở góc bàn mở ra, nhìn thoáng qua, thảg nhiên :

      “Tiểu thư, cho dù tức giận cũng xin đừng lấy cái bàn trút giận chứ….??...Bằng , nô tỳ biết phải giải thích như thế nào cùng phu nhân về việc cái bàn trong phòng ngài sao lại bị nát hết góc. Xem dấu vết này, nếu dùng lý do con chuột cắn nát là thể dùng lại được đâu”….

      Nghe được lời của nha hoàn, Liễu Hân Linh mở tay ra, nhìn nàng dưới cơn thịnh nộ làm gãy hết góc bàn, nhất thời có chút bất đắc dĩ. Mà làm cho nàng càng bất đắc dĩ là lời cứng rắn của nha hoàn, mở to đôi mắt cá chết cái loại chuyện này, là làm người ta đau đầu….

      “Vậy con mèo hoang xông tới dùng móng vuốt làm gãy”..

      “Tiểu thư, mèo hoang có cái khí lực trực tiếp làm gãy góc bàn vầy đâu…Hơn nữa dấu vết móng vuốt mèo hoang cũng phải cái dạng này”.

      Nha hoàn lời lẽ đầy chính nghĩa, nghiêm khắc .

      Liễu Hân Linh mím môi, hờn giận trừng mắt nhìn nha hoàn liếc mắt cái:

      "Mặc Châu, ta phát em càng ngày càng giống bà lão, cái gì cũng quá mức tích cực, như vậy tốt, rất mau già ."

      "Tiểu thư, nô tỳ là thực vì ngài phiền não , xin đừng đổi đề tài, được ?" Mặc Châu vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh .

      Liễu Hân Linh miệng méo mó, hề để ý đến nàng ấynữa, đứng dậy liền đến bên cạnh cái giá dùng nước trong thau đồng tẩy sạch vết dơ tay, sau đó chỉnh trang lại quần áo, đoan trang nhàn tĩnh ngồi, chờ đại nha hoàn bên người mẫu thân lại đây.


    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      HIỀN THÊ CỰC KHỎE
      CHƯƠNG 2
      Edit: Windy
      Beta: Quảng Hằng







      Liễu Hân Linh cũng chờ lâu lắm, đại nha hoàn bên người Liễu phu nhân Ỷ Lục liền vào, với nàng, lão gia, phu nhân kêu nàng tới nhà chính cùng nhau trò chuyện.

      Liễu Hân Linh thản nhiên đứng lên, thay đổi bộ quần áo màu sậm liền cùng Ỷ Lục ra.

      vào nhà chính, Liễu Hân Linh phát thần sắc của cha, mẹ được tốt lắm, hơn nữa mẫu thân hốc mắt sưng đỏ, ràng là khóc. Trong lòng Liễu Hân Linh cũng hiểu được nhưng chỉ có thể thở dài tiếng.

      Liễu Hân Linh tiến lên thỉnh an cha, mẹ. Sau đó, im lặng ngồi đối diện hai vị phụ mẫu.

      Vợ chồng Liễu Minh Thành nhìn tiểu nữ nhi đoan trang, nhã nhặn, với khí chất, dung mạo này, vô luận gả đến nhà nào cũng là đương gia chủ mẫu. Hơn nữa, tiểu nữ nhi nhà bọn họ xinh đẹp hơn người, dung nhan tú lệ, mắt to sáng ngời, dáng người tinh tế thướt tha, khí chất tầm thường…Tiểu nữ nhi lại hiếu thuận, lễ phép, đoan trang hiền thục, dịu dàng khiến người ta mến, là niềm kiêu ngạo của hai vợ chồng bọn họ.

      Nhưng tiểu nữ nhi như vậy, lại sắp phải gả cho cái tên thế tử nổi tiếng ăn chơi trác táng, cả đời liền bị hủy như vậy, bậc làm cha mẹ, bọn họ sao lại thương tâm cho được? Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dùng nữ nhi gả cho kẻ có quyền thế để nhờ vả, muốn hy sinh hạnh phúc của con cái, giống như vợ chồng họ có cuộc sống bình thường, phải đại phú, đại quý, nhưng cả đời bình an là đủ.

      “Cha, nương, các người cho gọi nữ nhi lại đây có việc gì thế?” Liễu Hân Linh cười mở miệng, nếu cha mẹ nên lời để nàng chủ động vậy.

      Liễu phu nhân nghe con hỏi, vừa khóc vừa đứng lên, dùng khăn tay che miệng ô ô …..khóc, ra lời.

      Liễu Minh Thành nghe được, lòng vừa chu xót lại buồn phiền , chỉ có thể làm lơ nhìn phu nhân khóc, thanh thanh yết hầu với nữ nhi:

      “ Tam nha đầu à, cha muốn với con việc, hy vọng con nghe xong đừng quá kích động, cha cũng là vạn phần muốn…..”

      “Cha mẹ, hai người , nữ nhi lắng nghe.” Liễu Hân Linh trầm tĩnh , thái độ bình tĩnh có thể trấn an lòng người khác, khiến cho Liễu Minh Thành mặc dù muốn nhưng cũng kiên định vài phần.

      “Tam nha đầu, hôm nay lâm triều, hoàng thượng tứ hôn cho con cùng An Dương vương thế tử, hai tháng sau tổ chức hôn lễ.”

      Liễu Hân Linh nhìn cha mẹ, ánh mắt khẽ nhúc nhích.

      “Tam nha đầu, phụ thân đời này tuy rằng có năng lực gì, phỏng chừng chỉ có thể đứng mãi ở vị trí  biên tu của Hàn Lâm viện, nhưng phụ thân chưa bao giờ suy nghĩ bắt huynh đệ tỷ muội các con đổi vinh hoa phú quý. Phụ thân chỉ hy vọng các con có thể gả cho người tốt, cùng phu quân của mình sống hạnh phúc, vui vẻ cả đời là đủ….”

      đến chỗ này, Liễu Minh Thành dừng chút, tựa hồ đem cổ khổ sở kia nuốt xuống, tiếp tục :

      “Nhưng hoàng thượng tự mình ban hôn, nếu nhà chúng  ta kháng chỉ tuân theo, chỉ là bất trung bất hiếu, tính mạng cả nhà đều có thể  …..”

      Liễu Minh Thành đọc sách thánh hiền mà lớn lên, nên tiêu chuẩn của nam nhân phong kiến, trung quân ái quốc, ông khắc sâu vào tận xương, để cho ông phải những lời như  “kháng chỉ tuân”, là rất khó xử. Mà ông cũng nên lời, thậm chí ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới.

      “Cha, cha cần phải , con biết.” Liễu Hân Linh sâu kín cắt ngang lời của phụ thân, đôi mắt to xinh đẹp ướt át nhìn phụ thân nhà mình, giống như bị bịt kín bời tầng mưa bụi của Giang Nam, “Nếu là hoàng thượng ban hôn, như vậy nữ nhi gả là được!!”

      Nghe được ngữ khí yếu ớt nhưng kiên định của nữ nhi, Liễu phu nhân rốt cuộc nhịn được chạy lại ôm lấy nữ nhi mà khóc lên, vừa khóc vừa kêu nhũ danh của nàng, nước mắt rơi như mưa, giống như là nữ nhi nhà mình sắp mất …..(=.=….)

      Liễu Hân Linh sắp chịu nổi chỉ đành phải an ủi mẫu thân, thẳng đến khi mẫu thân mệt mỏi, lệnh cho nhóm nha hoàn dìu mẫu thân nghỉ ngơi.

      Lúc nãy tại chính phòng chỉ còn lại cha và con , hai người.

      Liễu Hân Linh nhìn phụ thân, muốn rồi lại thôi.

      “Linh nhi là muốn hỏi phụ thân vì sao An Dương vương phủ lại chọn con làm thế tử phi?” Liễu Minh Thành hỏi.

      Liễu Hân Linh gật gật đầu, ánh mắt trầm tĩnh.

      Nàng chỉ là nữ nhi của quan viên biên tu nho trong Hàn Lâm viện, gả cho tiểu quan viên hay gia đình nghèo nào đó làm đương gia chủ mẫu là có thể, nhưng nếu trở thành thế tử phi …..Đặc biệt tại đây ra khỏi cửa bước đường đều có thể gặp được hoàng thân quốc thích, quan viên thất phẩm gặp được người gác cổng trong phủ tể tướng đều phải lễ ngộ vài phần. Cho nên, khi nghe đến tin tức chỉ hôn này, nàng trực giác cảm thấy có điều gì đó khó ở đây.

      Liễu Minh Thành mím môi, có chút buồn bực lại có chút phẫn hận :” Còn phải do An Dương vương kia thể sinh, cho nên đem chủ ý đánh lên người con!!”

      Mày Liễu Hân Linh có chút nhăn lại, sắc mặt có chút cứng ngắc.

      Nàng phải ngu ngốc, sao lại hiểu ý tứ trong lời của phụ thân. An Dương vương phủ kia nghĩ rằng con của Liễu gia có thể sinh nhiều con, cho nên mới đem chủ ý đánh tới người nàng. Mà Liễu Hân Linh cũng hiểu tình huống của nhà mình, cha và mẹ kia đúng là năng lực sinh dục cường đại, thiệt đúng là đổ mồ hôi hột mà……

      Bởi vì cùng với con chưa lấy chồng loại chuyện này, nên Liễu Minh Thanh cũng cực kì xấu hổ, thấy ánh mắt con hơi trầm xuống, thần sắc bình tĩnh, trong lòng cũng vơi vài vần lúng túng. Đứa con này của ông từ trầm tĩnh ổn trọng, học cái gì cũng tốt, mặc dù tỷ muội bọn chúng bộ dạng xinh đẹp xuất chúng, nhưng có cậy tài khinh người, đối với người ngoài khiêm tốn hữu lễ, thất nghệ đều tinh thông, cho dù là gả đến ít thế gia trong đại tộc cũng cần phải lo lắng.

      “Linh nhi, còn có hai tháng là tới hôn lễ, con liền tranh thủ thời gian này ở nhà thêu giá y . Về việc đồ cưới, phụ thân cố gắng lo cho con.” Liễu Minh Thành khẽ cắn môi .

      biết, cha, xin người cùng nương đừng quá thương tâm, nếu kết cục định, chúng ta thể sửa đổi, vậy nhận . Có lẽ An Dương vương thế tử kia có kém như lời mọi người đâu.”.Liễu Hân Linh an ủi phụ thân.

      Liễu Minh Thành cùng Liễu Hân Linh đều biết lời này chẳng qua cũng chỉ là để an ủi mà thôi, nhưng khi con người ở tình trạng tuyệt vọng, cũng cần lời an ủi.

      Liễu Hân Linh lại cùng phụ thân tâm lát, rồi mới cáo từ rởi .

      Liễu Hân Linh mang theo nha hoàn Mặc Châu trở lại Ký Tâm viện, chờ sau khi vào phòng, khuôn mặt vốn dĩ trầm tĩnh như nước nhất thời trở nên vặn vẹo, vươn tay nâng cái bàn tròn gỗ chuẩn bị ném ra ngoài……

      (rồi đó…cái bản chất của tỷ…..Amen….)

      “Tiểu thư, nếu ngài lại quăng hỏng cái bàn này, nô tỳ tin tưởng phu nhân lập tức phái người đến bắt mèo hoang.”

      Thanh cứng rắn của Mặc Châu vang lên, nhắc nhở bạn tiểu thư nào đó sắp nhẫn nại nổi nữa nhưng cũng đừng dùng sức mạnh.

      Nghe thanh cứng rắn kia, Liễu Hân Linh dừng chút, rốt cuộc đem cái bàn chậm rãi thả về chỗ cũ

      (…bàn ahn…em nên mở tiệc ăn mừng với mấy cái ghế y….)

      nương bộ dạng mảnh mai, yếu nhược lại có thể nâng được cái bàn làm bằng gỗ lim, là……Mặc Châu lúc trước cũng từ trạng thái kinh ngạc đến bây giờ có thể bình tĩnh nhắc nhở bạn nương nào đó, sau khi qua đoạn phân tích tâm lý, bạn nha hoàn phát tiểu thư nhà mình trời sinh có quái lực vô cùng mạnh mẽ. Vì thế, Mặc Châu liền cùng tiểu thư nhà mình cấu kết với nhau làm việc xấu…..nga, , là vì tiểu thư muốn che mắt người khác, còn huấn luyện ra nha hoàn có giọng cứng rắn, làm cho người nghe cảm thấy ngán ngẩm, nhưng cũng có thể phục hồi người bị kích động thần kinh…., giống như những tiếng chuông cảnh tỉnh chùa nhắc nhở nhân sinh đừng làm việc sai trái…..

      (wá lợi hại….hớ..hớ….)

      Liễu Hân Linh hít sâu mấy hơi, nhìn về cái bàn suy yếu giống như bộ dạng của Lâm muội muội, thản nhiên với bạn nha hoàn:” Tốt lắm, ta phá hư gia cụ, em cũng cần phải trưng ra vẻ mặt đó nữa làm gì.”

      Mặc Châu xem xét nàng vài lần, liền hỏi:”Tiểu thư, người phải gả cho An Dương vương thế tử kia sao?”

      Liễu Hân Linh liếc nhìn nàng cái “ lấy chồng còn có thể làm sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta mà khiến cho mọi người trong Liễu gia chịu tội?”

      Mặc Châu trả lời

      “Được rồi, ta mệt mỏi, trước nằm lát, ngươi ra ngoài .”. Liễu Hân Linh xong, thẳng vào nội thất.

      Đem mạn giường buông xuống, Liễu Hân Linh nằm ở giường, ngón tay oán hận nắm chặt lấy sàng đan, trong lòng oán hận nguyền rủa hoàng quyền của thế giới này, xã hội phong kiến chết tiệt này, chế độ nam tôn nữ ti này, cái tên chết tiệt An Dương vương thế tử này…..

      Nguyền rủa trong chốc lát, “Teee”… tiếng, sau khi phản ứng lại, phát sàng đan dưới thân bị nàng vô ý thức xé rách, giống như giấy bị xé ra làm hai……(=.:)

      Liễu Hân Linh cười khổ tiếng, ngồi dây, cầm rổ kim chỉ ở đầu giường tìm cây kim đem sàng đan đến khâu lại.

      Liễu Hân Linh có bí mật, ai cũng biết. Đó là nàng có ký ức của kiếp trước.

      Trước khi trọng sinh ở thế giới này, nàng là đại bình thường, sinh ra ở cái trấn của vùng Giang Nam, trong nhà chị em rất nhiều, trong nhà nàng là nữ nhi tuổi nhất, nghe lời nhu thuận, được tỷ tỷ,ca ca an bài , nàng đường học tới khi tốt nghiệp đại học. Sau khi tốt nghiệp nàng vào công ty Internet làm thiết kế sư, công tác được năm, đột nhiên ngủ khi tỉnh dậy trở thành đứa trẻ con, sau đó bắt đầu học tập lại lần nữa, học lần nữa để thích ứng với thế giới này, lần nữa thích ứng với người nhà mới, cuộc sống mới.

      Liễu Hân Linh nhớ đoạn trọng sinh kia, nàng mỗi ngày đều khóc, khóc đến nỗi ánh mắt sưng lên, Liễu phu nhân lo lắng nàng bị bệnh gì đó nên mời đại phu đến, nhưng là đại phu cũng kiểm tra ra nguyên nhân, Liễu phu nhân chỉ có thể ôm nàng cùng nhau khóc, bất lực. Thẳng đến khi nàng khóc mệt mỏi, theo thời gian trôi qua nàng cũng chấp nhận được việc mình đầu thai chuyển thế, mới bắt đầu chậm rãi tiếp nhận người nhà này.

      Có lẽ, ông trời bồi thường cho nàng cùng người nhà kiếp trước sinh ly tử biệt, ban cho nàng cái gian giới chỉ thần kỳ. chính là cái gian giới chỉ này tuy rằng lớn có bến bở, nhưng cũng giống mấy loại gian giới chỉ tùy thân bình thường, chứa được người, cũng thể phóng ra vật sống, chỉ có thể



      làm chỗ trữ vật bình thường, thoạt nhìn có tác dụng gì lớn. Nhưng nó lại mang đến tác dụng phụ, đó chính là nàng thường xuyên cảm nhận được luồng năng lực mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng được.

                  nương có bộ dáng tinh tế, ngoắc ngoắc đầu ngón tay út chút là có thể đâm thủng lỗ lớn ở tảng đá …..này là cái gì a? Chẳng lẽ tại lưu hành mỹ nhân hung mãnh sao?....(=.=……._)

      Liễu Hân Linh biết mình có cái gian chỉ để lưu trữ đồ vật, căn bản thể cao hứng lên được, còn quái lực đặc biêt này, nếu muốn che giấu người bên ngoài, chỉ có thể tại thời điểm đêm dài yên tĩnh, học tập khống chế nó. Những năm gần đây, nàng khống chế được quái lực này theo ý của mình, dưới tình huống bình thường, thể có chuyện khống chế được mà phá hư đồ vật này nọ.

                   Sửa tốt sàng đan, Liễu Hân Linh sờ sờ sàng đan được bản thân thêu lên đóa hoa, trong lòng lại cảm thán.

                  Kiếp trước ngay cả chữ thập nàng còn thêu được, tại thế nhưng có thể thêu ra đóa hoa y như , nền giáo dục tiểu thư khuê các ở cổ đại thiệt là khắc nghiệt a……………..

                  Mà chính bản thân trong những năm gần đây cố gắng, phải muốn tại cái nơi nam tôn nữ ti này thêm cho bản thân chút lợi thế hay sao, làm cho bản thân sau này có thể gả cho gia đình tốt, làm cho tuổi già bình an trôi qua hay sao.

      Ai ngờ, người tính bằng trời tính, nàng cố gắng hoàn thiện chính mình, kết quả là phải gả cho tên thế tử ăn chơi trác táng kiêm háo sắc nổi tiếng nhất kinh thành, nghe vô cùng háo sắc, mỗi khi nhìn thấy mỹ nhân là bắt đem về phủ làm thiếp. Những năm gần đây, chỉ cần là địa phương mà xuất , trong vòng phạm vi trăm dặm có nữ tử dám xuất đầu lộ diện, chỉ sợ tên thế tử háo sắc này cậy vào gia thế cùng với sủng ái của hoàng đế mà làm xằng làm bậy.

                  Mà nàng, phải gả cho loại nam nhân này sao?

                  Trong lúc nhất thời, Liễu Hân Linh cảm thấy mơ hồ.

      BigCute→_→, ly sắc, SiAm48 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      HIỀN THÊ CỰC KHỎE

      Edit: Windy

      Beta: Quảng Hằng

      CHƯƠNG 3

      Mặc kệ Liễu Hân Linh mê mang cùng khó chịu như thế nào, hai tháng sau, nàng đều phải gả vào An Dương Vương phủ.

      Mười ngày sau khi tứ hôn, trong kinh thành có lệnh điều động số quan viên, Liễu Minh Thành được thăng lên làm Hàn Lâm viện học sĩ, quan hàm ngũ phẩm. Mọi người đối với kết quả này cũng có gì ngoài ý muốn, tin tưởng qua thêm khoảng thời gian nữa, nếu Hàn Lâm viện lại có quan viên bị điều động, ông chính là Hàn Lâm viện đại học sĩ. Thân phận này tuy rằng tính là cao, nhưng với tư chất của ông, xem như trời cao ưu đãi , Liễu gia coi như có thể ngẩng cao đầu.

      Nhất thời, cửa nhà Liễu gia bị gió lốc từ thân thích cùng đồng nghiệp đến chúc mừng mà bị đạp hư, tặng lễ vật lôi kéo quan hệ này nọ là thiếu. Đương nhiên, cũng có ít người đối với việc làm của Liễu Minh Thành vô cùng khinh bỉ, đều cho rằng ông bán nữ nhi mới khiến cho An Dương vương nâng đỡ, bằng lấy tư chất của ông, làm đến chết cũng chỉ có thể là biên tu thất phẩm ở Hàn Lâm viện, làm sao có thể đường thăng quan tiến chức như vầy.

      Liễu Minh Thành tuy mặt khách khí cùng bọn họ hàn huyên, sau lưng giận đến nỗi thiếu chút nữa là bị nội thương.

      Nếu có thể, ông hoàn toàn cần tiền đồ như thế này, cũng muốn để con của mình nhảy vào hố lửa, cả đời liền bị hủy như thế.

      Bên ngoài bọn họ náo nhiệt , Liễu Hân Linh im lặng ở trong viện của mình thêu gía y, sa vào trong thế giới riêng của bản thân.

      Đương nhiên, đại tỷ nhị tỷ xuất giá nghe chuyện liền trở về an ủi, Liễu Hân Linh chỉ là ngồi im lặng bình thản, mỉm cười lắng nghe các nàng bênh vực kẻ yếu,tức giận mắng An Dương Vương phủ ỷ thế hiếp người, lấy hoàng thượng đến ép bọn họ còn đường lui, quả thực là lòng muông dạ thú, ác bá còn hơn đạo tặc, đáng giận…….vân vân.

      Việc này, nàng chỉ cần im lặng lắng nghe, tham dự, miễn cho các nàng càng thêm bị kích động thần kinh, làm ra chuyện nhiệt huyết gì   thể vãn hồi, thảm a…….

       Đại ca, nhị ca, tam ca của nàng đều thành thân cưới lão bà ,  ánh mắt của các chị dâu khác nhau. Đại tẩu Lý thị là người suy nghĩ sâu rộng, bên nhu hòa trấn an nàng, bên phòng ngừa phu quân nhà mình cùng các  tiểu thúc ra những lời đại nghịch bất đạo gì đó. Nhị tẩu Lưu thị là người lãnh đạm, thích nhiều chuyện, chỉ ngồi dự thính , ngẫu nhiên mấy câu. Tam tẩu Vương thị thuộc dạng miệng suy nghĩ , cái gì muốn liền , tuy rằng tâm địa xấu, nhưng là khi lời gì đều làm cho người ta có chút thoải mái.  Mấy chị dâu đều tập hợp lại đây, Liễu Hân Linh khỏi có chút đau đầu.

      thực ra, hôn này Liễu gia người nguyện ý , trong lòng huynh đệ tỷ muội  Liễu gia cực kỳ cáu giận tên thế tử An Dương vương kia, đặc biệt khi nghe đến đủ loại tiếng xấu thịnh hành của  , sắc mặt càng đen.

      Nhưng đây là hoàng thượng tự mình ban hôn, bọn họ dù nguyện ý, cũng thể kháng chỉ tuân. Thời đại này, lời dạy của thánh nhân, "Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu liêm sỉ dũng" khắc sâu vào trong khung phẩm đạo đức, nhất cử nhất động ai cũng tuân theo lời dạy của thánh nhân, nếu bảo bọn họ phản kháng thánh chỉ là chuyện tuyệt đối thể xảy ra, nghĩ cũng đừng nghĩ…..

      "Tam tỷ, tỷ phải   muốn gả cho tên  An Dương vương thế tử kia chứ?"

      người trong đôi song bào thai đệ đệ của Liễu Hân Linh, Liễu Trường Phong, mang gương mặt non nớt hỏi. Liễu Trường Vân ở bên cũng nặng nề gật đầu, khuôn mặt nhắn trẻ con tràn đầy phẫn nộ.

      Liễu Hân Linh mím môi, thản nhiên : "Tứ đệ ngũ đệ, đây phải là việc ta có thể nguyện ý hay ný."

      Liễu Trường Phong hơi tức khí ở ngực phun ra được. Mà càng làm cho cảm thấy đè nén là, vào lúc này mà tam tỷ sao còn có thể ngồi im lặng bình tĩnh như thế? Nếu là trước kia, cho dù trời có sập xuống, nàng cũng e ngại, vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta cảm thấy an tâm, tại lại chỉ muốn đứng lên lắc nàng, rít gào hỏi nàng rốt cuộc là nghĩ gì?? , chẳng lẽ thể có chút phản ứng nào hay sao? ! !......

      "Được rồi, tỷ muốn tiếp tục thêu gía y, miễn cho lúc xuất giá còn chưa thêu xong, khiến cho người ta chê cười ." Liễu Hân Linh hạ lệnh trục khách.

      Nàng lo lắng mấy huynh đệ còn đứng trước mặt này nọ, khiến chính mình khống chế được lại đập bàn, đến lúc đó liền thảm… . Cho nên, bọn họ vẫn là nên , …………

      ra , kỳ bọn họ đều sai lầm rồi, nàng cũng phải là loại người bình tĩnh gì, ngược lại, nàng cực kỳ  nóng tính. Nhưng bản thân dù gì cũng trải qua hai kiếp khiến cho nàng học được nhẫn nại cùng bình tĩnh, đặc biệt lúc đối mặt với chuyện thể thay đổi, tốt nhất nên bảo trì tâm tình bình tĩnh, bằng chừng nàng đập phá nhà ……….(=.=…..)…

      Tiễn hai vị tỷ tỷ trở về, lại đem đám huynh đệ đuổi ra khỏi viện, Liễu Hân Linh ngồi ở lương đình trong sân, trước mặt là bàn thêu, trong tay cầm kim châm, nhưng lại nhìn những đóa hoa mùa xuân mà phát ngốc…..

      Ngày xuân, ánh mặt trời tươi đẹp, trời trải dài màu xanh lam, gió xuân ấm áp nhu hòa. Loại thời tiết này, tốt nhất là châm bình trà, biếng nhác ngồi ở trong sân, ngắm nhìn bầu trời chút, nghĩ về thế giới đặc sắc bên ngoài, lười biếng vượt qua mùa xuân này, ngày tháng như thế tốt đẹp đến bực nào….. Chỉ nghĩ như vậy, làm cho nàng khỏi lộ ra mỉm cười.

      Chỉ tiếc là...

      Mặc Châu an tĩnh đứng bên, châm thêm cho nàng chén trà.

      Liễu Hân Linh phát ngốc lát, rốt cục đem tầm mắt nhìn về giá y. Tại đây, vào mùa xuân, ở trong viện của mình, nàng thích kêu hạ nhân lui ra ngoài , sau đó ở trong sân làm việc mà nàng thích, đây là thói quen từ đến lớn chưa bao giờ thay đổi. Các khuê nữ nhà khác đều trong phòng thêu này thêu nọ, mà nàng thích khí tự nhiên, cảm thấy ngồi ở chỗ này có thể làm cho tâm tình của nàng lắng đọng lại, làm việc đặc biệt hài lòng.

      "Mặc Châu, có vẻ mọi người đều thích hôn này." Liễu Hân Linh bên vừa thêu giá y vừa

      Mặc Châu biểu tình bình tĩnh, thản nhiên : "Nô tỳ cũng thích. Bất quá, nô tỳ tin tưởng tiểu thư có thể qua dễ dàng."

      "Nga, vì sao?” Liễu Hân Linh cảm thấy hứng thú, khỏi mỉm cười nhìn nha hoàn của mình.

      "Bởi vì tiểu thư ngài sức lực vô cùng lớn, nô tỳ tin tưởng An Dương vương thế tử kia dù thế nào cũng đánh lại ngài, tất nhiên bị ngài đập  thảm."……. Mặc Châu quá hiểu tiểu thư nhà nàng nhìn bề ngoài trầm tĩnh văn nhã, kỳ rất nóng nảy, chọc nàng ấy, chỉ có chữ thảm để hình dung……

      "..."

      là quá thành phải hay ????!

      Liễu Hân Linh trợn trắng mắt, liếc nhìn nàng ấy cái, tiếp tục thêu gía y, bất quá tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới ông trời ban cho chính mình quái lực vô cùng mạnh mẽ, nàng tin tương lai ai có khả năng khi dễ được nàng. Mặc kệ ngươi ăn chơi trác tang như thế nào, háo sắc sao?, chỉ cần chọc tới bản nương, đừng trách bản nương đây dùng ngón tay để đập chết ngươi………..


      <img id="smilie_266" title="Th 80" alt=":th_80:" src="http://www.tangthuvien.vn/forum/images/Rabbit/th_80.gif" />

      Nghĩ tới đây, Liễu Hân Linh nhịn được muốn nở nụ cười, nghĩ tới trước kia bản thân thực chán ghét gian giới đó tặng cho cái quái lực như thế ,nhưng giờ đây nó lại trở thành bùa bình an của nàng lúc về già……..

      Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Hân Linh cảm giác được luồng ánh mắt rình rập, mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy đầu tường cách đó xa,  nam nhân trẻ tuổi nằm úp sấp…si ngốc nhìn nàng……..

      (….cuối cùng 9 xuất ……ahn…có hơi..mất hình tượng tý….hà..hà…)…

      Tuy rằng khoảng cách tính là xa, nhưng Liễu Hân Linh có hơi bị cận thị chút, ngũ quan của nam tử kia nàng nhìn lắm, ngày xuân ánh nắng của buổi sáng dần hạ, người nọ đội ngọc quan phản xạ ánh huỳnh quang, thập phần quý báu. đầu người nọ cắm vài miếng lá cây, tóc cũng có chút rối…. Thấy nàng nhìn lại đây, nam nhân kia khỏi lộ ra nụ cười tươi to......

      (….=.=……han~~~……)…..

      Trong lòng Liễu Hân Linh vừa sợ vừa tức, nhưng mặt vẫn là bộ dạng lạnh nhạt văn nhã, nhanh tay quơ lấy chén trà bàn hướng đầu người nam nhân kia ném tới——……………..

      Chỉ nghe "Ngao ——" tiếng kêu to, nam nhân kia bị nện trúng, cả người thẳng tắp té xuống đầu tường………...

      Tường bên kia phát ra tiếng vang lớn, còn có thanh người nào đó khẽ gọi "Thế tử gia", phỏng chừng là gã sai vặt của nam nhân kia .

      Liễu Hân Linh hừ tiếng, bảo Mặc Châu thu hồi bàn thêu,   trở về phòng.

      Nhưng lúc ra sau đình , Liễu Hân Linh sửa lại phương hướng, tới gần mặt tường kia, im lặng lắng nghe thanh ngoài tường.

      Bên ngoài sân này của Liễu gia là ngõ người, bình thường  có người qua lại, người khác ở bên ngoài có làm gì cũng có ai phát .

      "Thế tử, ngài làm loại chuyện này... Vương gia  mà biết đánh gãy chân ngài  ..." Gã sai vặt ăn khép nép, khuyên nhủ.

      "Muốn đánh cứ đánh, ai bảo ông ta tự nhiên bảo thập hoàng thúc hạ chỉ tứ hôn! Bộ dáng của nữ nhi Liễu gia kia dài ngắn thế nào? Ta cũng chưa gặp qua, làm sao ta có thể cưới? Lỡ như xấu giống Chung Vô Diệm , ta đây phải mệt chết sao? Hơn nữa vì cái hôn này, cha thế nhưng đem mấy tiểu mỹ nhân trong viện đều phân phát hết , đó chính là tâm huyết mấy năm nay của ta đó, có các nàng ta sống như thế nào đây????..." giọng nam trong trẻo thấp giọng rít gào, hiển nhiên cực kì tức giận.

      "Vậy, vậy thế tử... Ngài vừa rồi có nhìn thấy thế tử phi tương lai ?" Gã sai vặt  nhanh chóng dời đề tài.

      "..."

       
      <img id="smilie_198" title="Th 12" alt=":th_12:" src="http://www.tangthuvien.vn/forum/images/Rabbit/th_12.gif" />

      "Ủa? Thế tử,  sao mặt  ngài tự nhiên hồng vậy?"

      "Im, dong dài! An Thuận, còn chưa dìu bản thế tử đứng lên!"

      "Vâng!"

      Tường bên kia vang lên loạt thanh , sau đó là tiếng bước chân dần dần xa.

      "Đúng rồi, thế tử, ngài vừa rồi là bị thế tử phi tương lai dùng cái gì nện trúng vậy?" Gã sai vặt kêu An Thuận tiếp tục hỏi.

      "Câm miệng, ngươi tiếp tục dong dài nữa, xem bản thế tử như thế nào chỉnh chết ngươi..."

      "Dạ, thế tử, xin ngài đừng nóng giận..."

      ... ...

      Thanh xa dần, thẳng đến khi biến mất.

      Liễu Hân Linh thầm nghiến răng, nàng có ngu ngốc cũng có thể dựa vào đoạn đối thoại của bọn họ mà đoán ra vừa rồi bên ngoài là kẻ nào, trong lòng khỏi thầm hận mình vừa rồi vì sao lấy tảng đá trực tiếp ném qua, đập thành ngu ngốc luôn? Thế nhưng cũng dám trèo tường nhà   nương chưa chồng...  An Dương vương thế tử này là ăn gan hùm mật gấu mà, làm ra loại chuyện hạ lưu này , nghĩ đến ác danh bên ngoài của đều là , cái loại khốn kiếp như thế này, chẳng trách   ai dám đem khuê nữ gả cho .

      Mà tương lai của nàng thế nhưng phải cho …....

      Liễu Hân Linh càng nghĩ càng giận, "Tạc….lạp…" tiếng, chờ đến lúc nàng hoàn hồn, mới phát mình hung bạo bóp chết cây táo bên cạnh……..!!!!!!!

      Mặc Châu bình tĩnh đỡ lấy cây táo ngã xuống, miễn cho nó ngã xuống rồi phát ra thanh kinh động người ở ngoài sân, tuy rằng cố hết sức đỡ cây, nhưng vẫn là dùng loại ngữ khí bình tĩnh mà cứng rắn  :

      "Tiểu thư, ngài dù có tức giận cũng thể lấy này nọ trút giận. Lần này xongrồi, nếu phu nhân lại đây phát cây táo này còn, ngài nên như thế nào ?? Mùa mưa qua, lâu lắm rồi có sét đánh, chẳng lẽ lại , sét đánh trúng cây táo, cái này khoa học..!!!!"

      Liễu Hân Linh co rút khóe miệng, thoải mái mà đem thân cây để qua góc sáng sủa, mang theo nha hoàn nhanh chóng rời khỏi trường.

      "Chúng ta coi như cái gì cũng biết."

      Liễu Hân Linh xong, trong lòng muốn đem chuyện này ghi nợ lên người An Dương vương thế tử kia, thù này kết rồi!!!

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
        HIỀN THÊ CỰC KHỎE
      Edit: Windy
      Beta: Quảng Hằng
      CHƯƠNG 4







      Liễu Hân Linh hề đem chuyện ngày đó bị người ta nhìn trộm cho bất luận kẻ nào, dù sao tại dưới Liễu gia đều bị chuyện hôn này làm cho sa sút tinh thần, nếu  biết người mà nàng phải gả còn làm ra việc vô liêm sỉ này, thế còn nổi bão sao? Hơn nữa, việc này cũng tính là tốt lành gì.

      Hai tháng thời gian dài dài, ngắn ngắn, nhưng đối với Liễu gia mà , lại vô cùng dày vò.

      Liễu phu nhân tuy rằng đối với hôn nhân của nữ nhi tràn ngập tuyệt vọng, mỗi khi nhìn đến nữ nhi đều đỏ hốc mắt, thậm chí bởi vì vậy mà ưu tư thành bệnh. Mấy người con dâu thấy mẹ chồng bị bệnh, tự đương cũng đến phụng dưỡng thuốc thang, đáng tiếc Liễu phu nhân là tâm bệnh, tích trữ đến uất ức thành bệnh, khúc mắc được giải, làm sao cũng bớt được, hơn nữa Liễu phu nhân lại là người quật cường, cố chống đỡ thân mình vì nữ nhi mà chuẩn bị đồ cưới, như vậy rất mệt nhọc, thân thể sao lại suy sụp?

      Mấy người con dâu đều bất đắc dĩ, chỉ có thể mời Tam tiểu thư trong Ký Tâm viện lại đây cùng nhau khuyên nhủ.

      Liễu Hân Linh mặt bình tĩnh, nhanh qua hành lang viện, lao thẳng tới phòng ngủ ở nhà giữa.

      Liễu Hân Linh vào nhà giữa, vừa vào cửa ngửi thấy vị thuốc nồng đậm, mấy vị tẩu tử đều có mặt, thần sắc lo âu, đều vây quanh ở trước giường, ôn nhu an ủi khuyên giải. Mà Liễu phu nhân ngồi ở giường, mặc quần áo giản dị, vẻ mặt mệt mỏi, cầm trong tay phần danh sách nhìn cẩn thận.

      Nhìn thấy Liễu gia Tam tiểu thư tiến vào, mấy vị tẩu tử đều tự động nhường đường làm cho nàng lại đây. Liễu Hân Linh ngồi ở trước giường, kêu tiếng "Nương" .

      Liễu phu nhân từ ái nhìn nữ nhi, ôn nhu : "Tam nha đầu lại đây, nhìn xem nương chuẩn bị đồ cưới cho con này, có thích hay ."

      Hốc mắt Liễu Hân Linh đỏ lên, nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhu thuận ngồi vào bên cạnh mẫu thân, có nha hoàn tiếp nhận danh sách đồ cưới trong tay Liễu phu nhân trình đến trước mặt Liễu Hân Linh. Liễu Hân Linh chỉ nhìn cách qua loa, hoàn toàn hề chú ý đến bên trong có cái gì, sau đó liền cười gật gật đầu : "Nương chuẩn bị con đều thích."

      Liễu phu nhân bật cười, đưa tay sờ sờ tóc của nàng, cười "Nha đầu ngốc" .

      Mấy người con dâu thấy tinh thần mẹ chồng tốt lên chút, cũng đến cùng nhau chuyện, muốn cho Liễu phu nhân buông lỏng tâm tình. Liễu phu nhân là người phúc hậu, đối xử với mấy người con dâu được cưới về cũng tệ, ngoài việc Lý thị bởi vì là dâu cả muốn được người kính trọng đối xử phải có chút khác biệt, hai người còn lại đều được đối xử công bằng, làm cho người ta kiếm ra khiếm khuyết, này đây đối với vài người con dâu coi như cũng tệ.

      Bất quá, cho dù có nữ nhi khuyên giải an ủi, tâm bệnh của Liễu phu nhân cũng phải sớm chiều có thể tốt, ngoài việc giúp nữ nhi chuẩn bị đồ cưới tinh thần có thể tỉnh táo chút, thời điểm khác đều là nằm ở giường, ốm yếu . Mà khi Liễu phu nhân sinh bệnh, đều đem dưới Liễu gia cao thấp ép buộc cho người ngã ngựa đổ, Liễu Minh Thành cũng thiếu chút nữa sầu đến bạc tóc.

      Nữ nhi sắp phải gả cho tên ác bá nhất kinh thành phải , phu nhân từng cùng mình sinh tử hoạn nạn có nhau lại bị bệnh, làm cho Liễu Minh Thành cảm thấy mọi chuyện trôi chảy, tâm tình tối tăm thôi.

      Liễu phu nhân bị bệnh chỉ làm cho Liễu gia cao thấp lo lắng, An Dương Vương phủ thầm chú ý cũng sầu muộn theo, thậm chí người ở kinh thành đều  chờ xem kịch vui, còn kém đánh cược xem Liễu phu nhân có thể chống đỡ được mà hương tiêu ngọc vẫn hay , khiến cho hôn này bị hoãn lại, vân vân…..

      An Dương Vương phủ đương nhiên biết Liễu phu nhân vì sao mà bệnh, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng cũng dám ở bên ngoài cái gì, chỉ là có lệ, kêu người đưa chút dược liệu lại đây hỏi thăm . Bọn họ cũng sợ nếu Liễu phu nhân qua nổi, nữ nhi Liễu gia giữ đạo hiếu, đương nhiên hôn lễ bị đưa ngâm nước nóng , việc này đối với An Dương Vương phủ mà phải chuyện tốt.

      Kỳ An Dương Vương phủ cũng rất nôn nóng, tuy rằng hôn là hoàng đế ban hôn, bọn họ cần lo lắng tân nương tử chạy hoặc hối hôn linh tinh , nhưng nếu Liễu gia phát sinh việc tang lễ, ấn theo quy củ, nữ nhi Liễu gia phải giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó An Dương vương thế tử đều hai mươi ba tuổi vẫn còn cưới được lão bà, còn chi tới việc sinh con, bọn họ đúng là thể chờ a!

      Cho nên, người của An Dương Vương phủ mỗi ngày đều tới cửa hỏi thăm. Nhưng An Dương Vương phủ biết, mỗi lần bọn họ đến, liền chói lọi cho người nhà Liễu gia, bọn họ về sau cùng với Vương phủ kết thông gia , sau đó lại nhớ đến đức hạnh của An Dương vương thế tử…... Vì thế bệnh của Liễu phu nhân lại càng nặng hơn ……

      Liễu Hân Linh cũng biết nên làm cái gì bây giờ, Liễu phu nhân bệnh thái y cũng đến xem qua, bà chính là hậm hực thành bệnh, chén thuốc chỉ có thể duy trì thân thể của bà, cũng thể giải quyết tận gốc.

      Mọi người bất đắc dĩ, chỉ có thể mỗi ngày hầm dược cho Liễu phu nhân tẩm bổ, mỗi ngày lại đây khuyên giải an ủi. Liễu Hân Linh thấy mẫu thân bệnh nghiêm trọng như thế, thậm chí thêu gía y nữa , trực tiếp đến trước mặt mẫu thân chăm sóc, để bà khi nhìn thấy nàng vui vẻ lên. Nhưng hành động của nàng sau khi bị Liễu Minh Thành biết được, đương nhiên đem nàng mắng chút, kêu nàng về phòng làm chuyện của chính mình. Nữ nhi sắp lấy chồng, nhìn nàng liền đau lòng, làm sao còn có thể để cho nàng phân tâm chuyện gì nữa?

       Khi người nhà Liễu gia đối với bệnh của Liễu phu nhân đều có biện pháp, nhận được tin người nhà của Viên Ngoại lang phu nhân tới cửa.

      Lang phu nhân cùng Liễu phu nhân là tỷ muội ruột thịt ,  Lang phu nhân là tỷ tỷ của Liễu phu nhân, người thân Liễu gia nhìn thấy bà đều phải kêu tiếng dì . Bất quá, đối với việc Lang phu nhân tới cửa,  người nhà Liễu gia phản ứng đều rất lãnh đạm, này trong đó đều có nguyên nhân  là vì hai người đều là tỷ muội, tỷ tỷ năm đó có thể gả cho thanh niên có tiền đồ vô lượng, thanh niên kia làm Viên ngoại lang, tỷ tỷ rất nhanh liền thành Viên ngoại lang phu nhân.

      Mà muội muội chọn đến chọn thế nhưng chọn trúng gia đình nghèo , gả cho Cát Sĩ nho của Hàn Lâm viện. Trượng phu của hai người, người là Viên ngoại lang- Lục phẩm, người chính là Hàn Lâm viện Cát Sĩ- Thất phẩm, nhìn biết ai cao ai thấp.

      Cho nên, Viên ngoại lang phu nhân đương nhiên xem thường muội muội mình . Thậm chí sau khi mỗi người đều có gia đình riêng, tỷ muội tình thân cũngtrở nên phai nhạt dần, tuy rằng thường xuyên có lui tới, nhưng hai nhà cũng có nhiều chuyện để .

      Hai người tuy rằng là tỷ muội ruột thịt, người thân đều là em bà con biểu tỷ biểu muội, nữ nhân nhà Viên ngoại lang xem thường nữ nhân nhà Biên Tu Hàn Lâm viện,vì vậy nữ nhân Liễu gia cũng đều muốn nhìn đến người dì này, mặt ngoài khách sáo nhưng trong mắt lúc nào chưá đựng khinh thường người khác. Khi  ngày lễ ngày tết đến, ngoài việc cho người đưa tới ít lễ vật, Viên ngoại lang phu nhân nếu phải kêu tiểu bối bọn họ qua , nữ nhân Liễu gia cũng tự động đến Viên Ngoại phủ để tìm ngược.

      Bất quá, tại nhìn đến Viên Ngoại lang phu nhân dĩ vãng lúc nào cũng lãnh đạm, nay tự mình đến phủ , còn mang theo vẻ mặt thân thiết mỉm cười, khỏi làm cho mấy nữ quyến đối mặt nhìn nhau.

      "Ôi, muội muội, muội sao thế này? Sao lại bệnh nghiêm trọng như vậy?"

      Sau khi bọn hạ nhân dâng trà lên, Viên Ngoại lang phu nhân liền đối với vẻ mặt có bệnh của Liễu phu nhân kinh hô lên,  vẻ mặt kia thoạt nhìn đúng là bộ dáng rất quan tâm.

      Khóe miệng Liễu phu nhân cứng ngắc co rút, biết đầu tỷ tỷ hôm nay có bị gì , lập tức qua quýt là do thời tiết dẫn đến bệnh rồi nhanh chóng cho qua .

      Nhưng Liễu phu nhân muốn che giấu, mà Viên Ngoại lang phu nhân cũng phối hợp, lập tức ha ha cười : "Muội muội cần vội vã giải thích, kỳ muội trở nên như vậy tỷ tỷ cũng ràng nguyên nhân trong đó. Ai, Linh nhi,ta cũng nhìn nó lớn lên , nghe được nó thế nhưng bị hoàng thượng tứ hôn, ta cũng hoảng sợ, nhưng nhớ tới nàng phải gả  cho An Dương vương thế tử kia, trong lòng ta là đau lắm lắm..."

      xong, Viên Ngoại lang phu nhân dùng khăn tay chà lau khóe mắt giọt nước.

      Nhóm con dâu Liễu gia cùng Liễu Hân Linh ngồi bên đều thầm bĩu môi, bản lãnh trợn mắt dối của dì bọn họ càng ngày càng cao a ….. Trước kia cho dù nhìn cũng thèm nhìn tỷ muội Liễu gia bọn họ cái , tại lại lời này có phải quá mức giả dối hay …..

      Liễu phu nhân miễn cưỡng cười cười, đáp lời.

      Viên ngoại lang phu nhân đại để là nhìn ra thần sắc của mọi người trong phòng, khỏi ngượng ngùng cười cười, tiếp tục :

      "Nhưng muội muội à, có lẽ chúng ta đều sai lầm rồi, tình đều chỉ  thấy ở mặt ngoài, cho nên đều nghĩ  đây là việc tồi tệ , kỳ điều này đối với Linh nhi mà có lẽ là phúc phận chừng."

      Ánh mắt Liễu phu nhân thâm trầm, nhìn về phía Viên Ngoại lang phu nhân, hỏi: "Tỷ tỷ lời này là có ý gì?"

      Viên ngoại lang phu nhân bưng chén trà lên nhấp ngụm, ánh mắt quét đến mọi người bên trong phòng, phát lực chú ý của bọn họ đều bị lời của mình hấp dẫn , lộ ra bộ dáng tò mò, trong lòng cười đắc ý. Nhưng khi ánh mắt Viên Ngoại lang phu nhân đảo đến Liễu Hân Linh, thấy nàng vẫn ngồi đó im lặng, bộ dáng văn nhã, dịu dàng cúi đầu, giống nữ tữ an phận thủ thường, làm cho người ta thực dễ dàng xem . Nhưng khi bà ta nghĩ đến đứa con bảo bối của mình đối với nàng có ý đồ, trong lòng Viên Ngoại lang phu nhân khỏi có chút tức giận, thầm mắng tiếng hồ ly tinh.

      "Muội muội à, có lẽ muội biết, An Dương Vương phủ rất xem trọng cuộc hôn nhân này, thậm chí vì thế  mà đem mỹ nhân bên trong hậu viện của thế tử đều đuổi ra khỏi Vương phủ.”

      Khi Viên Ngoại lang phu nhân vừa xong, toàn bộ mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ có Liễu Hân Linh ở trong lòng cười lạnh, An Dương vương muốn tôn tử muốn đến điên rồi, có thể coi trọng sao?

      Nghĩ đến việc khi mình gả qua chỉ là cái công cụ để sinh đứa , Liễu Hân Linh liền cảm thấy cơn nghẹn khuất phát tiết được, thực hận mình ngày đó vì sao trực tiếp đem tảng đá ném chết tên An Dương vương thế tử kia luôn .

      Ánh mắt Liễu Hân Linh hơi trầm xuống, thầm quyết định về sau có cơ hội liền đem tảng đá  đặt ở trong gian giới, chỉ dành riêng để ném người vừa mắt…...

      "Đây là vì sao?"

      Liễu phu nhân có chút kinh ngạc, cũng so đo việc Viên Ngoại lang phu nhân trước kia lãnh đạm, vội vàng hỏi:

      "Chẳng lẽ kia An Dương vương thế tử náo loạn sao?  Nhưng muội nghe ..."

      Liễu phu nhân đưa mắt nhìn thấy nữ nhi ở đây, đem lời muốn nuốt xuống, muốn những lời này làm bẩn lỗ tai nữ nhi.

      Viên Ngoại lang phu nhân đối với lời mình có thể khiến cho các nàng coi trọng thực vừa lòng, vội vàng cười an ủi Liễu phu nhân, cười :

      "Muội muội, muội cũng nghe qua đức hạnh của An Dương vương thế tử rồi đó, là người có nữ nhân vui , nghe những nữ tử này phần lớn bộ dạng đều là tuyệt thế mỹ nhân, đều là do cưỡng bách bắt về mấy năm gần đây, đó là bảo bối của , người khác được chạm vào các nàng chút. Nhưng lúc này, lại hai lời để cho An Dương vương phi làm chủ đem các nàng đuổi ra khỏi phủ , thậm chí quyết định trước khi hôn lễ  diễn ra, đều ở trong phủ tu thân dưỡng tính. Ai biết  thế tử kia là người chịu ngồi yên , có việc gì tuyệt đối ở trong phủ, nay lại an phận ở trong phủ làm loạn như vậy, làm cho người ta cám thấy ngoài ý muốn . Muội muội, muội xem, thái độ người làm sao có thể thay đổi lớn như vậy? Cho nên, tỷ tỷ phân tích thử, và cũng theo như lời của hạ nhân ở trong An Dương Vương phủ hỏi thăm ít, ta cảm thấy đây là An Dương vương thế tử vì Linh nhi nhà chúng ta mà thay đổi a!"

      Viên Ngoại lang phu nhân mở miệng khép miệng đều là " Linh nhi  nhà chúng ta " kêu là thân thiết, giống như là trưởng bối nhìn Liễu Hân Linh lớn lên, người biết chuyện còn thiếu chút nữa nghĩ rằng mẹ của Liễu Hân Linh là bà ta .

      Liễu phu nhân nghe được liền giật mình, ngay cả ba người con dâu Liễu gia cũng đối mặt nhìn nhau, dáng vẻ đều là dám tin.

      Mọi người ở đây đều biết An Dương vương thế tử là dạng người gì, cho dù các nàng chỉ ở trong khuê phòng, nhưng dù cố ý hay vô tình đều nghe được An Dương vương thế tử  kia làm số việc thiếu đạo đức —— có biện pháp, đó chính là ác bá đệ nhất kinh thành  chỉ có kiêu ngạo tùy hứng, làm việc lại đúng mực, thường thường làm cho người ta biết nên khóc hay cười, thậm chí hận thể rủa chết trăm lần….. À, trăm lần cũng đủ!

      Nhưng chính tên khốn kiếp háo sắc đó, thế nhưng đuổi hết mỹ thiếp trong nhà , còn quyết định ở trong phủ tu thân dưỡng tính cho đến hôn lễ, làm cho người ta cảm thấy rất là ngoài ý muốn, thậm chí còn nghĩ tới bản thân sinh ra ảo giác.

      An Dương vương thế tử là loại người ra đường gây họa ngày toàn thân mọc đầy lông…… (“so” với chả “sánh”…=.=……) , làm sao có thể ngoan ngoãn ở trong nhà tu thân dưỡng tính chứ? Chuyện này rất là...... khoa học rồi!!...........

      Chỉ có Liễu Hân Linh thầm bĩu môi, cảm thấy Sở Khiếu Thiên kia căn bản phải  ở nhà tu thân dưỡng tính gì, cũng phải vì nàng mà giải tán mỹ tỳ thị thiếp trong nhà, mà là bởi vì mệnh lệnh của An Dương vương. Liễu Hân Linh thậm chí còn nghĩ đến, có lẽ là An Dương vương biết đứa con khốn kiếp nhà ông ta làm ra loại chuyện đáng chết như trèo tường nhìn trọm con người ta, vì quá tức giận cho nên mới cấm túc ta cũng chừng.Nghĩ vậy, tâm tình của Liễu Hân Linh thoải mái nha!!!!!………..

      chỉ tâm tình Liễu Hân Linh tốt, ngay cả Liễu phu nhân cũng thoải mái.

      Liễu phu nhân người lạc quan, phàm là việc như ý thường suy nghĩ theo hướng mở, sở dĩ đột nhiên bị bệnh hoàn toàn là vì hôn của nữ nhi quá đột ngột. tại, mặc kệ lời của Viên Ngoại lang phu nhân có mấy phần là , nhưng chỉ cần Liễu phu nhân cảm thấy Viên Ngoại lang phu nhân có lẽ đúng, An Dương vương thế tử coi trọng việc hôn nhân này, cho nên mới có những thay đổi khiến người ta thể hiểu như thế, nữ nhi của nàng gả qua cũng đến nỗi nào.

      "Muội muội, kỳ việc này là hay giả trước . Muội xem Linh nhi của chúng ta sau khi gả qua đó, địa vị lại là thế tử phi, tương lai là nữ chủ nhân của Vương phủ, chỉ cần nàng sinh hạ trai nửa …… lấy tình huống của An Dương Vương phủ, vợ chồng An Dương vương chồng cùng An Dương thái phi kia, còn có thể bạc đãi Linh nhi nhà chúng ta sao?"

      Viên Ngoại lang phu nhân tiếp tục phân tích.

      Ánh mắt Liễu phu nhân sáng ngời, đúng vậy, bà quên An Dương vương từng bị  người ta nhạo báng là thể sinh, muốn sinh cũng chỉ có thể sinh thế tử nên thân. Nếu con của bà gả qua đó, sinh được đứa con trai, còn biết được An Dương Vương phủ sủng như thế nào đâu. Tuy rằng được trượng phu sủng ái cũng rất khổ sở, nhưng ít nhất nửa đời sau bình an trôi chảy, có quá nhiều khó khăn. Mà nữ nhân được trượng phu sủng ái phải chỉ có thể chọn thể diện cùng vinh quang sao? Nhưng có được hai thứ đó cũng xem như là an ủi rồi.

      Viên Ngoại lang phu nhân nhìn thần sắc của Liễu phu nhân biết bà suy nghĩ gì, lập tức trong lòng thầm đắc ý. Trước kia bà ta luôn xem thường cả nhà của muội muội, cho rằng đều chỉ là những người có chút tư chất bình thường, đời này đều bằng ai . Ai ngờ, đạo thánh chỉ làm cho Liễu gia bước lên mây, tiểu nữ nhi của Liễu gia trở thành thế tử phi, gả cho con cháu mà hoàng đế tin tưởng nhất, đây chính là vinh quang tột đỉnh! Loại thời điểm này, ai còn để ý cái tư chất gì đó, có thể cùng thế tử phi tương lai đặt quan hệ mới là quan trọng nhất.

      Vì thế, sau khi Viên Ngoại lang phu nhân nghe Liễu phu nhân bệnh nặng, liền mang theo lễ vật tới cửa thăm hỏi, muốn gieo món nhân tình cho Liễu gia, cùng bọn họ có mối quan hệ tốt đẹp, tương lai cũng muốn Liễu gia sau khi phát đạt nâng đỡ trượng phu mình phen.

      thể , chủ ý này của Viên Ngoại lang phu nhân đánh rất tốt, chỉ cần động võ miệng, lại được người nhà Liễu gia cảm kích, kết được cái thiện duyên, ai lại làm.

      Tích tụ trong lòng Liễu phu nhân rốt cục bị lời của Viên Ngoại lang phu nhân làm tản ra, bệnh cũng dần dần tốt lên, vài ngày sau có thể xuống giường lại .

      Liễu Hân Linh thấy tinh thần của mẫu thân tốt lên, trong lòng cũng thở phào nhõm, cũng để ý hiểu lầm của bà dì kia, quyết định cứ để người nhà hiểu lầm như vậy cũng tốt, chỉ cần bọn họ có thể vui vẻ chút.

      Vì thế, theo hôn kỳ càng ngày càng gần, đồ cần chuẩn bị càng ngày càng nhiều, Liễu Hân Linh sắp làm tân nương tử  đương nhiên càng thể rãnh rỗi ….




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :