1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Cực Khỏe - Vụ Thỉ Dực (Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bò đeo nơ

      Bò đeo nơ Member

      Bài viết:
      30
      Được thích:
      30
      Vầng, tui thắc mắc là có ai báo cho hai bác Vương ở kinh thành chửa ợ?
      Phụ nữ có thai, mong manh dễ vỡ = ))) Nếu ai cũng nghĩ như tốt quạ : ))
      Chương nầy vừa dài mà còn sến phết = )) Nó dìm chết tui trong vũng đường của Sở =.=

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      thích a này kinh.....vừa mặt dày trung khuyển lại còn độc miệng
      thank nàng
      Ishtar thích bài này.

    3. yêubăngbăng

      yêubăngbăng Member

      Bài viết:
      45
      Được thích:
      25
      ko thể ôm nương tử mềm mềm thơm thơm ngủ:th_57:
      ai tới với ta câu đó trung khuyển kawai wa:04(1):
      :th_3:cảm ơn nàng edit truyện rất hay hóng chương mới wa

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      @Ishtar lâu lẩu lầu lâu r k có chương ms, dừng n r ư :06(1):

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 86


      Bởi vì xe có thai phụ, hơn nữa lại mang thân phận tôn quý, cho nên tốc độ của xe ngựa rất khác thường, tựa hồ như đường có xe ngựa của ai chạy chậm như xe ngựa của .


      Chỉ là, bởi vì từ Lĩnh Nam tới Khai Dương thành phần nhiều là đường núi, cho nên Liễu Hân Linh đành phải chịu đựng. Nhưng nếu là đường thẳng, nàng phát cáu.


      với tốc độ của con rùa như thế, nàng sợ hơn tháng cũng chưa đến được Khai Dương thành. Hơn nữa, khi nàng biết được từ thị vệ rằng nếu xe ngựa với tốc độ bình thường chỉ cần năm ngày tới được Khai Dương thành nàng rất muốn phản ứng.


      Rốt cuộc là dùng tốc độ chậm chạp thế nào mới có thể biến lộ trình năm ngày thành tháng a? Nàng lòng muốn phạt vị thế tử gia trông gà hoá cuốc nào kia phải quỳ gối. Hơn nữa, nghĩ đến phải ở xe ngựa tháng, sắc mặt nàng khỏi xám ngắt xanh xao.


      Mặc dù nàng say xe, nhưng lảo đảo trong xe ngựa cả ngày cũng mệt mỏi.


      Buổi trưa, bọn họ đến trấn tương đối ít dân, tìm khách điếm sạch để ăn trưa rồi nghỉ ngơi.


      Vốn Sở Khiếu Thiên nghĩ hôm nay ở trong tiểu trấn tìm nơi ngủ trọ, ngày hôm sau mới lên đường —— mấy ngày nay bọn họ luôn nửa ngày, còn nửa ngày dùng để nghỉ ngơi. Chỉ là sau khi Liễu Hân Linh nhìn cái, vị thế tử gia lập tức hiểu lầm ý của nàng, cho là nàng ngại khách điếm ở trấn vừa vừa nát lại sạch , hỏi thăm kỹ càng biết được còn có thành trấn nữa cách đây hai canh giờ đường, Sở Khiếu Thiên lập tức quyết định phải đến trấn kia để nghỉ ngơi.


      Liễu Hân Linh khóe miệng co rút, cần nhìn cũng biết vị thế tử gia kia trưng ra vẻ mặt này là biểu của cái gì, làm cho người ta quá đau lòng a.


      hiểu sao? căn bản chẳng hiểu cái gì, chỉ toàn tự cho mình là đúng!


      Liễu Hân Linh miễn cưỡng đè xuống cảm giác nóng nảy trong lòng, nghiêm mặt tùy nam nhân hóa thân làm trung khuyển kia cẩn thận từng li từng tí đỡ mình vào khách điếm, ngồi xuống chỗ lầu hai gần cửa sổ. Thị vệ cùng nha hoàn quen với hành động này của thế tử gia nhà bọn họ rồi, từ lúc lần đầu nhìn thấy đều sững sờ đến thẫn thờ rồi tới bây giờ thành thói quen, bọn họ có khả năng miễn dịch cường đại rồi.


      Nhìn nhóm người này vào, người trong khách sạn đều phóng tầm mắt tới quan sát bọn họ. Trấn này rất , nhân khẩu cũng nhiều, biết có phải tại là thời gian ăn trưa nên bên ngoài có người đường hay , mà trong khách điếm cũng có vài khách dùng cơm trưa. Thế nhưng vài khách nhân đó đều mặc y phục như nhau, có lẽ trấn này cũng phát triển cho lắm. Hơn nữa chỉ mất hai canh giờ lộ trình là có thể đến trấn lớn hơn, lữ khách cũng chọn trấn này để ở lại, cho nên trấn này cũng thể phát triển tốt hơn được, khách điếm có mấy gian phòng, vả lại nhìn cũng cũ kỹ.


      Người trong trấn cũng hiếm khi nhìn thấy đoàn xe có nhiều người đến vậy, đặc biệt là những hộ vệ kia vừa nhìn biết ngay là được huấn luyện chuyên nghiệp, người tản ra hơi thở vạm vỡ, giống như vệ sĩ bình thường. Hơn nữa xe ngựa trang hoàng cũng vô cùng tinh xảo, nha hoàn người ở mặc dù có chút phong trần mệt mỏi nhưng y phục và trang sức so với nhà viên ngoại trong trấn còn giá trị hơn. Lúc nhìn thấy đôi nam nữ đều mặc cẩm y bước xuống từ xe ngựa, đám người càng thêm khẳng định đoàn người này giàu cũng mang thân phận phú quý, khiến bọn họ khỏi lại hiếu kỳ vài phần.


      Theo chủ tử lên lầu, những người còn lại cũng bước sát phía sau, Mặc Châu cùng Lục Y và hai thị vệ tới chuyện với chưởng quầy. xong, bọn họ mượn phòng bếp để làm đồ ăn cho chủ tử.


      Kể từ khi nàng mang thai, mọi việc ăn uống sinh hoạt hàng ngày đều do người của mình phục vụ, đem tất cả nguy hiểm đều bóp chết từ trong trứng nước. Bây giờ ở bên ngoài, đồ ăn thức uống chỉ có thể tuyệt đối tin tưởng người của mình chuẩn bị.

      Cũng giống như ngày thường, bàn này ngoại trừ hai chủ tử của bọn họ, còn có thêm vị thái y thần kinh, dù sao khi còn ở vương phủ, bọn họ cũng quen với việc Quý Uyên Từ ngồi ăn cơm cùng, nay xuất phủ, lại càng có gì phải kiêng kị. thời gian sau, nàng có chút cảm thấy Quý Uyên Từ giống như người nhà mình rồi, tựa như đệ đệ của Sở Khiếu Thiên vậy.


      Ừm, bình tĩnh.


      "Tiểu thư, uống trà."


      Mặc Châu bưng ly trà thuốc tới, uống có mùi vị ngòn ngọt chan chát, nàng cảm thấy có thể uống được, nhưng Sở Khiếu Thiên luôn cau mày. Đây là trà thuốc Quý Uyên Từ dặn nàng phải uống, mới có lợi cho thân thể của nàng, cho nên dù khó uống hơn nữa nàng cũng cự tuyệt.


      Mặc Châu ngày thường đoan chính thanh nhã, mặc dù mặt chút thay đổi, giọng điệu cứng ngắc, nhưng tư thế nàng pha trà cực kỳ đẹp, ngón tay thon dài trắng muốt bưng chén trà tới, khiến hơn nửa ánh mắt trong khách sạn đều dời đến người nàng.


      ràng là hành tẩu bên ngoài, nhưng uống trà cũng cần có nha hoàn chăm lo, có thể thấy được thân phận của những người này vô cùng tôn quý. Đây là đám người trong khách sạn quan sát biểu của Mặc Châu mà rút ra kết luận như vậy, thậm chí có người suy đoán đoàn người này có phải là quý tộc từ kinh thành tới hay .


      Mấy khách nhân chuẩn bị nghiên cứu tiếp đột nhiên thấy tên nam tử ngồi trong ba người chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn lại, giữa hai lông mày tràn ngập sát khí, còn chưa kịp nhìn tướng mạo của , bị cặp mắt kia dọa cho kinh sợ, lập tức cúi xuống dám nhìn thẳng.


      Liễu Hân Linh ngây người xong, trùng hợp bắt gặp thế tử gia nhà mình lại đe dọa người khác, khỏi mím môi mỉm cười. Nhìn thấy khắc trước còn hung thần ác sát đe dọa người khác, khắc sau quay đầu lại, cười nhàng nhìn về phía nàng, thủ thỉ thù , mặt tràn đầy quan tâm hỏi thăm nàng có cần gì .


      Mặc dù quen với kiểu cách như vậy của , nhưng Liễu Hân Linh vẫn cảm thấy mỗi lần nhìn là cảm giác rất khác lạ.

      "Phu quân, đoạn đường sắp tới tương đối bằng phẳng, ta có thể để cho thị vệ tăng tốc chút cũng có vấn đề gì đâu."


      Sở Khiếu Thiên bóc lạc luộc, nghe thấy lời của nàng, vội vàng hỏi: "Được ?"


      "Ngồi lâu xe ngựa cũng mệt mỏi lắm."


      "A, vậy chờ khi đến thành trấn, chúng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi mới lại lên đường cũng được." Sở Khiếu Thiên rất sảng khoái đáp lời.


      ". . . . . ."


      Liễu Hân Linh vỗ trán, cảm giác mình có lẽ quá hàm súc rồi.


      Bên kia Quý Uyên Từ có thể phát hiện vị thế tử gia nào đó ngày càng có dấu hiệu bình thường, nhịn được giúp nàng vài câu, "Sở huynh, tốc độ đường này quá chậm, cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng nửa tháng nữa cũng chưa đến được Khai Dương thành a. Cả ngày ngồi xe ngựa, chị dâu cũng mệt. Tiểu đệ cảm thấy, chúng ta có thể tăng tốc độ nhanh lên chút, nhanh chóng đến Khai Dương thành tốt hơn. Có nơi ở ổn định tốt hơn với thai phụ."


      Sở Khiếu Thiên kinh ngạc, " ? Ta vốn tính toán trong tháng, mỗi ngày chỉ cần đến hai canh giờ là được."


      Nghe , Quý Uyên Từ và Hân Linh đều co quắp như nhau. Liễu Hân Linh nghĩ ra, mình rốt cuộc làm chuyện gì khiến vị thế tử gia này thâm căn cố đế cho rằng nàng thân kiều yếu ớt dễ đổ bệnh, liền được chút cũng mệt mỏi đến mức này đây? ràng từ khi nàng được gả cho , giường cũng bị nàng đập bể rồi, người cũng bị đánh bay rồi, là vạm vỡ đến ̣ch nổi, vì sao nam nhân này đều để vào trong mắt chứ?


      Trong khi vị thế tử phi nào đó còn rối rắm, nha hoàn bưng thức ăn lên.


      Thừa dịp lúc ăn cơm, Liễu Hân Linh nhân cơ hội nhắc lại chuyện tốc độ đường, bây giờ, nàng rất trực tiếp cho thế tử gia nhà nàng, nàng ghét ở xe ngựa, hi vọng mau tới Khai Dương thành, có nơi ở cố định để dưỡng thai, nàng mới có thể thoải mái. Sau đó Quý Uyên Từ cũng phải bảo đảm, ra tăng nhanh tốc độ đường một chút có vấn đề gì, cứ kì kèo mè nheo như vậy, tốn quá nhiều thời gian ở đường càng tốt. Sở Khiếu Thiên rốt cuộc hiểu ý của nàng đồng thời được Quý Uyên Từ bảo đảm, đồng ý gia tăng tốc độ đường.


      Liễu Hân Linh thở phào nhõm đột nhiên nghe được vị thế tử gia nào đó lại ra các vấn đề về tốc độ, nghe nhiều chuyện quỷ dị, nàng cảm thấy mình có thể co quắp đến thể chịu được.


      Ai dà, vì sao phách vương long nóng nảy này lại biến thành phách vương long thần kinh rồi? Tâm can nàng đau quá, hy vọng có thể chống đỡ được đến khi nàng sinh hạ đứa trong bụng.


      Thấy vị thế tử phi nào đó tới giờ ăn lại bắt đầu ngẩn người thả hồn tới nơi nào rồi biết, Sở Khiếu Thiên cũng rối rắm, Quý Uyên Từ ngược lại bình tĩnh tiếp tục ăn cơm, ăn được lúc, mới thấy hai mắt Sở Khiếu Thiên phát hỏa. may là đồ ăn là do đầu bếp khác chuẩn bị, cũng động tới đồ ăn của phụ nữ có thai, nếu ra quyền đánh bay thái y tham ăn này là người.


      canh giờ sau mới ăn xong bữa trưa —— bởi vì vị thế tử phi quá thích ngẩn người, ngơ ngơ ngác ngác, quả là đáng , nhưng lại quá lãng phí thời gian.


      Ăn trưa xong, mọi người tiếp tục lên đường. Bọn họ phải tới được thành trấn sau đó khi trời gần tối.


      Sau khi lên xe, Liễu Hân Linh ngồi hồi lại cảm thấy đói bụng, cần nàng mở miệng, đĩa bánh ngọt còn bốc hơi nóng được bưng lên trước mặt nàng, là vừa rồi Lý ma ma ở trong khách điếm làm cho nàng.


      Liễu Hân Linh liếc nhìn nam nhân của mình, cười cười với , cầm khối bánh ngọt đút cho , mình cũng cầm cái lên ăn. Sau khi mang thai, rất nhiều thứ trước kia nàng thích, đột nhiên lại thích ăn. Chẳng lẽ đứa trong bụng lại dễ ăn đến vậy sao?


      Gần đây khẩu vị của nàng hơi lớn, ăn gấp đôi so với trước kia, sợ sau khi sinh đứa bé ra, mình trở thành phụ nhân béo ú. Nghĩ tới, lại nhìn nam nhân liếc mắt nhìn nàng ăn, Liễu Hân Linh bình tĩnh. Dù sao nàng ăn như vậy cũng là do có người dung túng, nếu dám ghét bỏ vì nàng béo, nàng tuyệt đối quyền đánh bay , để cho hối hận vì mình là nam nhân!!


      Phát mình còn có loại ý tưởng bạo lực này, Liễu Hân Linh lại rối rắm.


      Lúc này, nàng cũng ăn hết đĩa bánh, Sở Khiếu Thiên ném chiếc ̃a vào sau xe ngựa, lấy ra cái khăn ướt lau tay cho nàng, lau xong, đột nhiên hỏi: "Linh nhi, nơi này có phải có hai hài tử hay ? Có phải sinh đôi ? Có phải có trai hay ? Có phải là long phượng thai hay ?"


      Sở Khiếu Thiên đưa ra tay vuốt vuốt cái bụng phẳng phiu của nàng, cặp mắt thiết tha nhìn nàng.


      Liễu Hân Linh bị nhìn như thế sợ hãi, da đầu run lên, chần chờ lắc đầu: "Thiếp biết. .."


      Nàng biết, cho nên hi vọng vị thế tử gia này nên hỏi nàng những vấn đề kỳ quái tương tự a. Nghĩ tới những chuyện vị thế tử gia này làm mấy ngày qua, khiến cho nàng có chút lực bất tòng tâm, hoài nghi chẳng lẽ làm nam nhân sắp làm cha đều ngây thơ như vậy sao?


      Sở Khiếu Thiên vẻ mặt kinh ngạc hỏi, "Làm sao nàng lại biết? Nàng phải là người mang thai sao?"


      ". . . . . ."


      Liễu Hân Linh khóe miệng co rút, thấy im lặng tốt hơn: =.= Người nào quy định nữ nhân mang thai là có thể biết bên trong rốt cuộc có mấy đứa con, đứa bé là trai hay a? Nam nhân này thể bình thường hơn được sao?


      Nghe , chỉ nàng co rút, thị vệ bên ngoài ở gần đó nghe được lời nóng nảy của thế tử gia nhà mình, cũng cùng co quắp theo một lúc. Thời điểm gần đây, bọn họ nhìn thế tử gia nhà mình, cũng cảm thấy áp lực lớn a. ràng rất muốn phì cười, nhưng nếu cười, đoán chừng hậu quả tuyệt đối bị thế tử phách vương long đánh cho trận thừa sống thiếu chết.


      "Thiếp biết." Liễu Hân Linh yếu ớt , bắt gặp ánh mắt của , khiến nàng khỏi có loại cảm giác bản thân biết làm kỳ vọng của hắn sụp đổ là rất ghê gớm. Cho nên, chỉ có thể nhắm mắt : "Chẳng qua thiếp nghe có đại phu y thuật cao minh có thể bắt mạch mà đoán có mấy đứa bé. Ừm, còn có nghe phụ nhân lớn tuổi lại có kinh nghiệm cũng có thể nhìn vào hình dáng của bụng mà biết là nam hay nữ, mang thai mấy đứa con."


      " sao?" Sở Khiếu Thiên rất ngạc nhiên trợn to hai mắt, chưa bao giờ nghe qua loại chuyện như vậy, thần kỳ.


      để cho vị thế tử gia thần kinh hỏi những vấn đề kỳ quái gieo họa cho mình nữa, Liễu Hân Linh vô cùng thành khẩn gật đầu.


      Vì vậy, bởi vì nàng gật đầu lần này, khiến cho mấy tháng tới, Quý Uyên Từ cùng mấy người có con như sống trong nước sôi lửa bỏng.


      *********


      Trời gần tối, đoàn người tìm được khách điếm để ngủ trọ trong trấn lớn, Liễu Hân Linh mang theo nha hoàn hỏa tốc rửa mặt tắm rửa, trong lòng vui mừng rốt cuộc cũng thoát khỏi thế tử gia nhà mình Sở Khiếu Thiên cũng nhân cơ hội rảnh rỗi này cầm cây thảo dược mới muốn uy kim trùng tử của Quý Uyên Từ, đồng thời thỉnh giáo một số chuyện.


      "Uyên Từ a, chị dâu ngươi trong bụng có phải có hai oa nhi hay ? Có phải sinh đôi hay ? Có phải trai hay ? Có phải long phượng thai hay ?" Sở Khiếu Thiên lại đúng trình tự hỏi Quý Uyên Từ.


      Quý Uyên Từ ngẩn ra, cũng rất nghiêm túc trả lời: "Sở huynh, tiểu đệ biết."


      Nghe vậy, Sở Khiếu Thiên bất mãn, cả giận : "Làm sao ngươi lại biết? Ngươi phải là đại phu sao? Đại phu phải có thể bắt mạch mà chuẩn đoán sao?"


      Quý Uyên Từ mặt đỏ lên, mặt xấu hổ: "Ta, y thuật của ta tinh, mạch tượng quá cạn, tại chưa bắt được, hơn nữa, ta cũng chưa bao giờ nghe sờ mạch có thể đoán được giới tính." Mới hơn tháng, làm sao có thể đoán ra được. Quý Uyên Từ cảm thấy Sở Khiếu Thiên làm người khác khó chịu rồi, chỉ là hắn tôn trọng Sở Khiếu Thiên, nên có đem kháng nghị này ra khỏi miệng.


      "Đúng là y thuật của ngươi tinh, vậy hãy đọc nhiều sách nghiên cứu, nhất định phải ra cho ta." Vị thế tử gia hết sức ngạo mạn , rất đáng đánh đòn mà, làm cho người ta rất muốn đánh mấy quyền và gương mặt đáng ghét của hắn.


      "Nhưng. . . . . ."


      " có nhưng nhị gì hết!" Thế tử gia bá đạo trực tiếp cắt đứt lời kháng nghị của Quý thái y, "Khi hợp bát tự thầy tướng số rồi, bào thai này nhất định là long phượng thai, là trai . Chỉ là vì muốn chắc chắn chút, ngươi có thể nghiên cứu y thuật của ngươi, sau đó bắt mạch tìm ra cho ta. Nhất định phải là long phượng thai, được nhiều hơn cũng được ít hơn, biết ?"


      Quý Uyên Từ mất hồn, trong lòng hô hào: gào khóc gào khóc!!! Vì sao thầy tướng số hợp bát tự lại coi được người ta có thể sinh long phượng thai a? khoa học a a a!!! Hơn nữa, ngươi tin tưởng lời của thầy tướng số như vậy rồi, vì sao còn phải tới hỏi ta? Chẳng lẽ sau này lúc bắt mạch có như vậy, cũng là lỗi của ta sao? Quá bi thống mà!


      rối ren nên Quý Uyên Từ rất thành thực mà buột miệng nói ra ý nghĩ trong đầu mình.


      Sở Khiếu Thiên khẽ cười, sau đó sưng mặt lên, hung thần ác sát : "Làm sao có thể chỉ có ? Nếu là chỉ có , nhất định là y thuật của ngươi tinh, nhất định phải làm ra hai đứa cho ta! Hơn nữa nhất định phải trai , phải là long phượng thai, chấp nhận hai trai hoặc hai ! Nhiều hơn được, thiếu cũng được!"


      ". . . . . ."


      Quý Uyên Từ thiếu chút nữa rơi lệ, chơi khi dễ người như vậy nha. Nếu như chỉ có đứa , có thể nhét thêm đứa vào sao? Nếu là nhiều hơn? như thế nào có thể lấy ra đứa a?


      Cho nên , hung thần ác sát nóng nảy lại thần kinh như vậy là quá đáng sợ a a a!!


      bên, An Thuận cúi đầu, tận lực phủ nhận tồn tại của mình, bây giờ tuyệt vọng với thế tử gia nhà hắn rồi, hận bản thân sao tồn tại, miễn cho bị thế tử gia bị tư tưởng quỷ dị hoàn toàn ngự trị tìm tới .


      **********


      Kinh Thành, An Dương vương phủ.


      An Dương vương phi có chút kỳ quái nhận tin từ quản gia, trong lòng suy nghĩ, ràng hôm qua mới nhận được tin của nhi tử, thế nào chỉ cách suốt ngày lại nhận được tin nữa rồi? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao?


      Nghĩ tới, mí mắt khỏi nhảy dựng lên, vội vàng xé thư ra xem.


      lát sau, tay An Dương vương phi nắm thư có chút khẽ run, đột nhiên cao giọng kêu lên: "Ngọc Nương, Ngọc Nương. . . . . ."


      pha trà ở phòng ngoài, Ngọc Nương nghe được thanh của bà, nhanh vào, "Vương phi, có chuyện gì thế ạ?"


      "Ngọc Nương, thế tử phi có tin vui." An Dương vương phi phát bắt được tay Ngọc Nương, gấp rút , tâm tình kích động lâu cũng chưa bình tĩnh lại. Này chỉ là bởi vì bà sắp được làm bà nội rồi, quan trọng hơn là, đứa con bà sủng ái nhất lại sắp được làm cha, làm sao làm bà kích động kia chứ?


      Ngọc Nương sau khi nghe xong, cũng kích động. Bà bồi ở bên cạnh vương phi cũng nửa đời người rồi, có thể là người thân cận mà vương phi tin tưởng nhất. Thế tử cũng là bà nhìn lớn lên, thấy đứa bé thành thiếu chủ nhân mà thương trân ái, biết đứa bé kia sắp thành phụ thân, cũng làm cho bà kích động đến khó tả.


      "Vương phi, là quá tốt! Giờ có nên thông báo cho vương gia ?" Ngọc Nương hỏi, sau đó nhớ tới thế tử phi mang thai, phải là chuyện vương gia rất mong đợi sao? Tin rằngvương gia nghe xong tin này, có lẽ ánh mắt rời khỏi chỗ Uyển di. Cũng chỉ là di nương sinh con, còn biết là nam hay nữ, có thể kim quý hơn con trai trưởng cùng cháu ruột sao?


      An Dương vương phi kiềm chế tâm tình kích động, : "Dĩ nhiên là phải, nhưng vẫn nên chờ vương gia hạ triều trở về . Bổn cung tự mình cho ông ấy biết. Ai nha, chuyện như vậy cũng phải với thái phi. Thôi, để bổn cung tự mình cho lão nhân gia biết tốt hơn."


      xong, An Dương vương phi còn tâm tình xử lý vụ nữa, liền sửa sang lại một chút, ra khỏi cửa.


      Chỉ là, vừa mới ra cửa nha hoàn vội vội vàng vàng tới, chào cái lập tức : "Vương phi, Uyển di thân thể nàng khó chịu, muốn ăn tổ yến."


      Ánh mắt An Dương vương phi trầm lại, trong lòng cười lạnh tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, " phòng kho tùy tiện lấy tổ yến sai đầu bếp làm rồi đưa qua."


      Nha hoàn kia cúi đầu, đáp tiếng dạ, liền rời .


      Nhìn bóng dáng nha hoàn rời , An Dương vương phi cười lạnh, tại liền để nàng ta ỷ vào mảnh thịt trong bụng lên mặt đòi hỏi , đến lúc đó còn biết còn có mạng mà sinh đứa nhỏ ra đấy.


      "Ngọc Nương, chúng ta , Vinh Thụy đường." An Dương vương phi thản nhiên .


      Ngọc Nương cười đáp tiếng, bà đương nhiên biết nguyên nhân vương phi tại đối tốt với Uyển di, cũng chỉ là muốn làm cho người ta lưu lại nhược điểm, cũng làm cho vương gia yên tâm mà thôi. Hơn nữa, nhìn thái độ của thái phi, hình như cũng xem trọng đứa bé trong bụng Uyển di. Nếu là như vậy, vương phi cũng có gì cố kỵ.


      Đem chuyện suy nghĩ lần nữa, Ngọc Nương rũ mí mắt xuống, đỡ vương phi về phía Vinh Thụy đường.
      SiAm, lan anh ngo, tart_trung36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :