Minh Cung Truyện - Phương Nghiên (Cổ đại, Cung đấu)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • ?

    Mọi người có yêu thích dòng truyện cổ đại, cung đấu không ạ?

    1. A. Có yêu thích, cách viết của tác giả ổn, hợp văn phong cổ đại, cung đấu

      4 vote(s)
      100.0%
    2. B. Có yêu thích, tuy nhiên tác phẩm của tác giả không hay

      0 vote(s)
      0.0%
    3. C. Không yêu thích, nhưng tiểu thuyết của tác giả nên được đón nhận

      0 vote(s)
      0.0%
    4. D. Không yêu thích chút nào.

      0 vote(s)
      0.0%
    1. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 5:

      LẠC HOA TỊCH TỊCH HOÀNG HÔN VŨ

      (Hoa rơi quạnh quẽ trong mưa chiều tà)

      *Câu thơ đề trích bài “Xuân sầu” của Vi Trang.

      ----------------------

      Trương Trích Nguyệt nở nụ cười xinh đẹp, với Trích Hoa: “Phải đấy, hôm nay bá mẫu truyền muội tới để thăm tỷ tỷ.” rồi, nàng còn quay sang phía Thái hậu, cười hỏi rất ôn nhu: “Bá mẫu, người xem, có phải ?”

      Trong lòng Thái hậu có chút bực bội. Trương Trích Nguyệt ngoài mặt là hỏi nhưng kỳ thực chọc tức bà. Người thông minh như Trương Trích Nguyệt, chắc chắn phải đoán được ra bà gọi nàng tới đây có chuyện gì. biết vậy mà còn cố ý với Trích Hoa như vậy để thoái thác việc đối thoại với bà. Tức giận, song Thái hậu vẫn tươi cươi cười, miệng rất ngọt: “Đúng đấy. Hoa Nhi muốn trò chuyện với cháu nên ai gia truyền cháu vào cung. Nhưng mà ai gia nghe Hoa Nhi , cháu kể chuyện rất thú vị nên cũng hiếu kỳ, muốn chuyện cùng cháu trước lúc.”

      Trích Nguyệt quả thực có ý thoái thác, muốn làm khó Thái hậu nhưng ngờ Thái hậu có thể tự giải vây cho chính mình nhanh thế. Cuối cùng, nàng cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền: “Vậy… cháu chuyện với bá mẫu trước, lát nữa chuyện với tỷ tỷ sau.”

      Trương Trích Hoa định hỏi “bao giờ hai người chuyện xong?” Thái hậu đon đả cười với Trích Hoa, năng rất trôi chảy: “Ai gia thấy hình như cũng sắp tới giờ Mão hai khắc rồi, Hoa Nhi hứng sương hoa thược dược à?”
      Trương Trích Hoa như chợt ngộ ra, vội : “À, Hoa Nhi nhất thời quên mất. Bây giớ cháu với Thường Thảo, khi về, bá mẫu nhớ cho cháu mượn Trích Nguyệt nhé.”

      rồi, Trích Hoa cùng cung nữ Thường Thảo ra ngoài. Thái hậu nhìn theo Trích Hoa, lắc đầu bất lực. Mười năm nay, bà mới chỉ dạy kiến thức về cầm kỳ thi họa, văn chương sử sách cho Trương Trích Hoa; chưa hề dạy Trích Hoa cách nhìn nhận mọi việc. Bây giờ nhìn lại, bà nhận ra, Trương Trích Hoa bà tốn công dạy dỗ ra cũng thể sâu sắc bằng Trương Trích Nguyệt.

      Đợi Trích Hoa và Thường Thảo hẳn rồi, Thái hậu sai Thương Đài đóng cửa điện Cảnh Nhạc, cho tất cả cung nữ hầu hạ trong điện ra ngoài, trừ Phương Hà. Rất nhanh, tẩm điện chỉ còn lại Thái hậu và Trương Trích Nguyệt.

      Thái hậu hề vòng vo, thẳng vào vấn đề chính: “Phụ thân với cháu chuyện nhà họ Thẩm chưa?”

      Trương Trích Nguyệt chỉ khẽ “vâng” tiếng nhàng. Thái hậu cố gắng nhìn kỹ gương mặt, từng biểu của nàng nhưng thăm dò được gì từ gương mặt nàng. Gương mặt nàng luôn điềm tĩnh, có cả lãnh đạm, thản nhiên. Sống quá nửa đời người, trừ Thái hoàng Thái hậu quá cố ra, Thái hậu chưa từng gặp người nào như thế.

      “Cháu có đồng ý sang đó ?”, lời Thái hậu mập mờ, có ý thăm dò.

      Trích Nguyệt vẫn rất ung dung, : “ đồng ý cháu cũng chẳng còn cách nào. Bà mẫu lấy lý do vận mệnh của cháu và tỷ tỷ tương khắc, muốn cháu làm con nuôi để trừ ta, cháu kể cả muốn cũng vẫn phải thôi.”

      Thái hậu nhất thời sửng sốt.

      Trích Nguyệt bạo gan tiếp: “ Bá mẫu hỏi thế chẳng phải thừa sao? Thực ra, bá mẫu định hỏi cháu “Cháu có đồng ý sang Thẩm gia làm tai mắt giúp người ?””

      Trương Thái hậu hơi bất ngờ. Chuyện này bà cứ ngỡ mình sắp xếp hoàn mỹ, ổn thỏa, đến phụ tử Thẩm Luyện, Thẩm Quang cũng đoán nổi ý đồ của Thái hậu. Thế mà lý do này vẫn đủ hoàn mỹ để giấu Trương Trích Nguyệt. Mấy lời Trích Nguyệt dù có bất kính, bà vẫn ngưỡng mộ tâm tư của nữ tử mười hai tuổi này.

      “Trước đây ai gia có chuyện muốn cháu giúp, chính là chuyện này - làm tai mắt cho Trương gia.” Thái hậu rất thẳng.

      Trương Trích Nguyệt cười thầm trong lòng. Quả nhiên, cái Thái hậu bảo “giúp” trước đây hề đơn thuần. Trích Nguyệt cung kính đáp: “Nguyệt Nhi đồng ý giúp đỡ bá mẫu chuyện này. Còn có…” Giọng nàng hơi ngập ngừng: “Cháu cảm ơn bá mẫu tin tưởng cháu!”

      Nàng cố gắng nhiều như thế, chẳng phải vì muốn bá mẫu nàng coi trọng, tin tưởng sao?

      Thái hậu cười tiếng rất dài đắc ý: “Trích Nguyệt ơi là Trích Nguyệt! Bá mẫu muốn tìm người làm nội gián, hoàn toàn có thể tùy ý chọn người. Thậm chí ai gia hoàn toàn có thể cử Thương Đài, đề bạt nàng ta làm con nuôi Thẩm Luyện mà.”

      Thái hậu đắc ý nhìn nàng, cho rằng nàng xấu hổ và bẽ mặt trước lời bà nhưng Trích Nguyệt ngược lại rất tự tin, với Thái hậu: “Đương nhiên với mục đích gián điệp, dù bá mẫu chọn Nguyệt Nhi hay chọn Thương Đài đều như nhau hết cả. Nhưng ngoài mục đích này, bá mẫu còn có mục đích khác. Bá mẫu lo sợ vạn nhất ngày Trương gia biến động vẫn còn tia hy vọng để khôi phục Trương gia. Bá mẫu, Nguyệt Nhi ngu ngốc, biết có đúng ?”

      Thái hậu khẽ cong nửa môi lên. Bà né tránh, thăm dò thêm ở Trích Nguyệt nữa vì như thế để bà tin tưởng vào khả năng và nhạy bén của nàng rồi. Bà cười, với nàng: “Ai gia vẫn đánh giá thấp cháu rồi. Nếu cháu đoán ra được hết thảy, ai gia cũng giấu. Ai gia muốn cháu tới Thẩm gia, chỉ để làm nội gián mà còn để đề phòng Trương gia biến cố. Ban đầu, bá mẫu có ý đưa cháu vào cung tuyển tú vào mấy năm sau; nhưng từ nay, Hoàng đế ra luật tuyển tú, những tú nữ tham gia dự tuyển phải do Hoàng đế đích thân chọn mới được tham dự. Hoàng đế kiêng dè Trương gia chúng ta, đương nhiên chọn nữ tử Trương gia tham dự. Ngược lại, Hoàng đế nghiêng về Thẩm gia, cháu sang đó làm con nuôi, hoàn toàn có lợi cho gia tộc ta.”

      Trương Trích Nguyệt hơi ngẩn người. Thái hậu như vậy, sau này rất có thể nàng phải vào cung, có phải ? Nhưng nàng cũng với Thái hậu điều này, chỉ khẽ : “Vâng, tới Thẩm gia, Nguyệt Nhi nhất định phụ tín nhiệm của bá mẫu.”

      Thái hậu nhìn đôi mắt xán lạn như sao, ấm áp tựa trăng của Trương Trích Nguyệt, thở dài tiếng. hiểu sao, nghĩ tới chuyện này, lòng Thái hậu lại ăn năn. Nữ tử còn như Trích Nguyệt, đáng lẽ nên sống cuộc đời vô lo vô nghĩ, nhưng bà lại đẩy nàng lên đầu dao lưỡi sóng. Nhưng cũng rồi, giờ chỉ cầu thông minh của chính Trích Nguyệt có thể cứu lấy bản thân nàng mà thôi.

      “Lại đây với bá mẫu!” Thái hậu chỉ vào tấm nệm trải bên chiếc bàn , chỗ mà Trích Hoa hay ngồi, ra hiệu cho nàng đến ngồi ở đó.

      Trích Nguyệt dịu dàng bước tới cạnh Thái hậu, ngồi xuống nệm. Bàn gỗ Thái hậu ngồi phải làm từ những loại gỗ quý, nó rất đỗi đơn giản, hoa văn cũng cầu kỳ. bàn cũng chỉ bày nghiên mực với vài cuốn sách, còn có chiếc tráp bằng gỗ, gia công rất tinh xảo. Thái hậu thuận tay mở tráp gỗ. Tráp gỗ của Thái hậu rất sâu nhưng chỉ có cây trâm ngọc. Chiếc trâm chế tác đặc biệt, đầu trâm có bông hoa thược dược tạc từ ngọc bích, khảm vàng ngọc quý hiếm; dây trân châu trắng rủ xuống cũng là hàng thượng hạng.

      “Đây là cây trâm thược dược, được tạc từ loại ngọc bích quý nhất, là món đồ cực phẩm. Cây trâm này là Thái hoàng Thái hậu quá cố tặng cho ai gia khi ai gia bước chân vào Đông cung. Còn nhớ lúc đó, thân phận ai gia cũng cao quý. Phụ thân của ai gia cũng chỉ là tứ phẩm quan bé.” Thái hậu giọng kể.

      Thời Tuyên Đức Hoàng đế, Hoàng hậu lúc đó là Thành Hiếu Chiêu Hoàng hậu Trương thị. Vì thế Trương thị sớm trở thành gia tộc quyền quý. Nhưng gia tộc của Thái hậu chỉ là nhánh của thị tộc này, vì thế phụ thân người dù được làm quan tứ phẩm đương triều nhưng dòng họ cũng chưa phải là tôn quý. Những điều này, Trích Nguyệt đương nhiên đều được nghe thân mẫu nàng kể lại. Trích Nguyệt chỉ cúi đầu, với Thái hậu: “Đó đều là nhờ bá mẫu thông minh xuất chúng, lại tài giỏi mới có thể có Trương gia, có Nguyệt Nhi ngày hôm nay.”

      Nghe mấy lời Trích Nguyệt lấy lòng, Thái hậu chỉ muốn cười, người với Trích Nguyệt: “Ai gia có thông minh xuất chúng nữa cũng chẳng thể qua được Thái hoàng Thái hậu. Thái hoàng Thái hậu cái gì cũng tinh thông, ai nấy trong thiên hạ đều ngợi ca người. Người giỏi văn chương, mười lăm năm về trước từng viết vở kịch Mãn Nguyệt nổi tiếng khắp kinh thành. Người giỏi bắn cung. Nữ tử chúng ta đều thể bì được người về mảng này. Người giỏi ca vũ, vẽ tranh, năm đó trong đêm giao thừa, người từng vừa vẽ vừa múa Mai khai đào mãn ca. Con xem, Thái hoàng Thái hậu xuất thân chỉ là con của thị vệ. Người mới thực là tài năng xuất chúng.”

      Và Thái hậu thể phủ nhận được, Trích Nguyệt khiến người liên tưởng đến Thái hoàng Thái hậu. Còn nhớ lúc Trích Nguyệt đoán ra mục đích bà liên kết với Thẩm gia, trong lòng bà ngạc nhiên vô cùng. Xưa nay bà vẫn nghĩ mình suy tính hoàn mỹ thâm sâu nhưng vẫn thể qua mắt được hai người. Đầu tiên là Thái hoàng Thái hậu, người thứ hai là Trích Nguyệt. Đến cha con lão hồ ly Thẩm Quang nghĩ vì xưa nay Thái hậu tín phật, chuộng bói toán nên mới đưa cháu sang Thẩm gia, nhưng Trích Nguyệt lại nhìn thấu tâm tư của Thái hậu.

      Trích Nguyệt biết tại sao đột nhiên Thái hậu lại đến Thái hoàng Thái hậu quá cố với nàng. Ngày xưa, mỗi lần hoàng cung có đại yến, nàng đều được vào cung mỗi năm lần. Năm ấy, nàng cũng may mắn được trông thấy Thái hoàng Thái hậu lần. Phong thái đó, con người đó quả thực bất phàm. Nàng nghe bá mẫu khen Thái hoàng Thái hậu, cũng mấy bất ngờ, chỉ là càng thêm ngưỡng mộ Thái hoàng Thái hậu. Trích Nguyệt đáp rất từ tốn: “Được trông thấy cây trâm của Thái hoàng Thái hậu, Nguyệt Nhi có diễm phúc.”

      Hoa thược dược cũng chính là loài hoa nàng thích nhất, cho nên cũng thích cây trâm này. Nàng cảm thấy Thái hậu có ý ban cây trâm cho mình nhưng cũng hề để lộ bất thường gì ra ngoài mặt, chỉ ngỏ lời ngưỡng mộ cây trâm quý.

      Thái hậu lại : “Cây trâm này là Minh Tông Hoàng đế sai người thợ giỏi nhất trong Tử Cấm thành làm tặng thê tử của mình là Tiền Hoàng hậu. Sau này, Tiền Hoàng hậu ban cây trâm quý này cho con dâu của người, chính là Thái hoàng Thái hậu của chúng ta. Có thể cây trâm này được truyền cho ba vị Hoàng hậu của đại Minh, cho nên có thể coi nó như bảo vật trân quý. Dù nó chưa sánh được với Xích Huyết ngọc và Như Ý trâm nhân gian luôn tìm kiếm nhưng trâm thược dược này cũng là đồ vật hiếm có. Hôm nay ai gia tặng cây trâm này cho cháu.”

      Dân gian đều biết đến truyền thuyết về hai bảo vật ngọc Xích Huyết và Như Ý trâm; Trích Nguyệt đương nhiên biết đây là hai bảo vật hiếm có. Nhưng nó chỉ nằm trong truyền thuyết, chưa biết có hay . Cây trâm thược dược này lại là cây trâm quý, được truyền cho ba đời Hoàng hậu, đương nhiên là vật có giá trị nhất trong thiên hạ lúc này.

      “Cây trâm được truyền cho ba vị Hoàng hậu của Đại Minh. Hôm nay, ai gia tặng cây trâm này cho cháu.” Ý tứ của Thái hậu rất ràng. Người muốn Trích Nguyệt trở thành Hoàng hậu tiếp theo của Đại Minh. Trích Nguyệt người run lên, vội vàng quỳ xuống: “Bá mẫu, Nguyệt Nhi chỉ là thứ nữ, thân phận thấp kém, xứng với món đồ thế này. Bảo vật trân quý, chỉ hợp với người tôn quý như tỷ tỷ.”

      Nàng muốn vào cung, làm Hoàng hậu cũng phải nguyện vọng của nàng.

      Trước nay nàng là thứ nữ, được ai để mắt tới. Mười năm nỗ lực nàng cũng chỉ mong được bá mẫu, phụ thân, ca ca, tỷ tỷ coi trọng nàng hơn chút; vì thế nàng mới để lộ tài năng của mình. Nhưng lúc này, mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát của Trích Nguyệt.

      Nàng biết , thâm cung là nơi có chân tình. Nàng quên Ban Tiệp dư, quên Hứa Hoàng hậu. Hai người bọn họ, người là Hoàng hậu bị vu oan mà chết, người là sủng phi, sau lại mình bóng trong thâm cung, chết trong u uất. Nàng dù thông minh, nhưng thể phủ nhận bản thân mình cũng là người kiêu ngạo, còn là kẻ tham sống sợ chết. Chết, ai sợ chứ? độc, ai sợ chứ?

      Thái hậu thở dài rồi kể: “Thái hoàng Thái hậu từng kể cho ai gia nghe câu chuyện thế này. Trước đây, Hiến Tông Hoàng đế từng hỏi Thái hoàng Thái hậu rằng “Nếu như được biết trước tương lai, nàng có chọn làm nữ tử bình thường thay vì Hoàng hậu cao quý ?”. Thái hoàng Thái hậu trả lời: “Nhiều năm về trước, cũng có người hỏi thần thiếp câu này. Thần thiếp muốn làm nữ tử bình thường. Hôm nay, thần thiếp dùng đáp án khác để trả lời câu hỏi đó. Nếu Hoàng thượng là nam tử bình thường, thần thiếp chọn làm nữ tử bình thường. Còn nếu như người là thiên tử đại Minh, thần thiếp cũng tiếc giá nào để sống trong thâm cung nguy hiểm, chỉ để ở bên người.””

      Trích Nguyệt nghe mà hơi sửng sốt. Nàng ngờ Thái hoàng Thái hậu tài giỏi xuất chúng, được bao nhiêu người ngưỡng mộ lại là nữ tử thâm tình đến thế. Có số người, vì người mình thích có thể bất chấp tất cả. Nàng chẳng phải cũng thế sao? Người nàng thích là con trai của Vương gia [1], sau này chỉ cần nàng có lòng tìm kiếm, nhất định là tìm được người kia. Nhưng nếu nàng vào cung, thân là tần phi, nàng nhất định phải khóa mình trong cung vàng điện ngọc; dù là trong cùng tòa thành trì cũng có cơ hội gặp mặt . Bởi thế, nàng có thể bất chấp lời bá mẫu để phải vào cung.

      Ngừng lát, Thái hậu : “Điều mà ai gia ngưỡng mộ nhất ở Thái hoàng Thái hậu, chính là người chỉ tài giỏi, mà còn có được trái tim của trượng phu. Bao nhiêu năm, ai gia đều lấy Thái hoàng Thái hậu làm tấm gương để học tập, vì thế mới có ai gia của ngày hôm nay.”

      Trích Nguyệt đương nhiên cũng ngưỡng mộ Thái hậu. Bà là vị Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử sống với Hoàng đế theo chế độ thê tử, phu quân. Hiếu Tông Hoàng đế vì Thái hậu mà lập bất kỳ phi tử nào, hai người hòa thuận như phu thê trong dân gian. Nhờ việc Hoàng đế chỉ sủng ái, chỉ lập có mình Hoàng hậu, Trương gia cũng mới trở thành dòng họ tôn quý cực thịnh.

      Nàng cũng ngưỡng mộ Thái hoàng Thái hậu bởi dù Hoàng đế có cả tam cung lục viện nhưng cũng chỉ mình người. Tình của hai người vượt qua cả những định kiến về vô tình của đế vương mà mọi người luôn đến.

      “Nguyệt Nhi, trước khi ai gia vào cung, cũng lo lắng như cháu bởi “vào cửa thâm cung sâu như biển” là chân lý mọi thời. Ai gia và tiên hoàng Hoằng Trị đế [2] hề quen biết nhau từ trước. Ai gia thậm chí phải dùng cả kế sách để giữ được trái tim người, người mới ai gia. Lúc ấy, ai gia mới nhận ra, thâm cung lạnh lẽo cũng có chân tình, chỉ cần chúng ta nỗ lực đạt được chân tình ấy. Tranh đấu, chẳng qua vì đều muôn có chân tình của đế vương thôi.” Thái hậu cố gắng giải thích, thuyết phục.


      --------------------------

      [1] Vì lần gặp Chu Hậu Thông, Chu Hậu Thông kể cho Trương Trích Nguyệt nghe, mẫu phi mất nên Trương Trích Nguyệt mới biết, mẫu thân của Chu Hậu Thông là vương phi. Khi đó đương nhiên có thể biết Chu Hậu Thông là con của vương gia trong triều.


      [2] Hoằng Trị đế: Chính là phu quân của Thái hậu trong truyện này. Ông là hoàng đế trị vì tốt của Đại Minh, được sử sách đánh giá cao chỉ sau hoàng đế khai quốc Chu Nguyên Chương. Ông nổi tiếng là vị hoàng đế duy nhất sống với thê tử (chính là Thái hậu trong truyện) theo chế độ vợ, chồng, hai người đối đãi nhau như phu thê trong dân gian.

    2. Phương Nghiên

      Phương Nghiên New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      1
      MINH CUNG TRUYỆN - CHƯƠNG 6:

      LƯU QUANG DUNG DỊ BẢ NHÂN PHAO

      (Tháng năm dễ bỏ người ở lại)
      *Câu thơ đề chương truyện nằm trong bài thơ “Nhất tiễn mai – Chu quá Ngô giang”

      ---------------​

      Trong đầu Trương Trích Nguyệt lại mơ hồ ra mùa thu năm ngoái, ở Yến hoa viên. Nàng đáp rất khảng khái: “Thái hoàng Thái hậu rất đúng, Nguyệt Nhi cũng muốn học theo Thái hoàng Thái hậu. Cháu cũng muốn được trả giá vì người mình giống như Thái hoàng Thái hậu nương nương. Nhưng chân tình của Thái hoàng Thái hậu là Hoàng đế, còn chân tình của cháu phải. Chàng là nam tử bình thường, vì thế Nguyệt Nhi cũng chọn làm nữ tử bình thường.”

      Trương Trích Nguyệt trước nay luôn muốn Thái hậu coi trọng mình, vì thế nàng có thể đồng ý giúp Thái hậu mọi điều Thái hậu . Nếu có thứ gì khiến nàng làm trái lời Thái hậu chỉ có tình cảm mà thôi.

      Thái hậu cũng sững sờ. Rất lâu về trước, tưởng như là từ xa xôi lắm rồi, bà từng nghe người với bà, muốn cùng bà làm phu thê bình thường, cùng khắp thế gian. Khi nghe mấy câu này của nàng, trong lòng bà đồng cảm nhưng đồng lòng. Hóa ra, cũng có người tâm cơ cao thâm mà khát khao quyền lực. Nhưng cố bình tĩnh lại mà nghĩ, thời trẻ mà, ai chẳng muốn có cuộc đời bình dị, muốn đua theo quyền lực phù hoa. Thời trẻ của bà chẳng phải cũng như vậy sao, Thái hoàng Thái hậu thời trẻ chẳng phải cũng như vậy sao? Thời gian phía sau, đủ dài để thay đổi tư tưởng của Trương Trích Nguyệt.

      “Ừ, bá mẫu hiểu, bá mẫu cũng chỉ giả như thôi.” Thái hậu cười .

      Trích Nguyệt thấy Thái hậu có điều gì bất thường, lời có chút thành tâm. Nàng liền khẳng định lại: “Bá mẫu, chuyện vào cung hay vào đối với cháu rất quan trọng. Mong bá mẫu thành toàn cho cháu.”

      Lời của Trích Nguyệt rất rắn rỏi, quả quyết. Đây cũng là lần đầu tiên Thái hậu thấy nàng như vậy. Bà cũng chỉ “ừ” tiếng để Trích Nguyệt yên tâm rồi sang chuyện khác: “Cháu tới Thẩm gia, nhất định phải cẩn thận. Lão hồ ly Thẩm Quang là kẻ nham hiểm, nhất định trong lòng ông ta cũng có nghi ngờ cháu là nội gián của Trương gia. Cháu có thể giấu bá mẫu tài năng lâu như vậy, bá mẫu tin cháu chắc chắn giấu được bọn họ.”

      Trích Nguyệt gật đầu, những chuyện này nàng đều tính toán hết cả. Nàng chần chừ chốc lát rồi giọng với Thái hậu: “Bá mẫu… Có phải tới Thẩm gia rồi, cháu được về Trương gia nữa ?”

      Đột nhiên đầu Thái hậu lại lên gương mặt rạng rỡ của Trích Hoa khi kể về Trích Nguyệt, trong lòng cảm thấy có lỗi. Bà khẽ cười : “Bá mẫu cố gắng thu xếp cho cháu gặp phụ thân bốn tháng lần. Bá mẫu biết những chuyện này ủy khuất cho cháu, nhưng bá mẫu cũng chẳng có cách nào. Bá mẫu cũng muốn để cháu gặp tỷ tỷ thường xuyên nhưng Hoa Nhi là người nông nổi, khiến thân phận của cháu càng dễ bại lộ. Càng tránh gặp lại người của Trương gia càng tốt. Bá mẫu muốn cháu đến Thẩm gia phải chỉ để làm tai mắt. Bá mẫu còn muốn bảo vệ cháu, bảo vệ nước cờ cuối cùng của Trương gia.”

      Nước cờ? Phải, nàng cho dù có thông minh tuyệt đỉnh cũng vẫn chỉ là quân cờ, chơi đùa trong trong bàn cờ của Thái hậu, tiến thoái đều do Thái hậu. Những điều Thái hậu với nàng, nàng đương nhiên hiểu được. Từ nay về sau, cho dù gặp lại phụ thân hay bá mẫu, ngoài mặt là thăm hỏi nhưng trong chính là trao đổi tin tức. Nàng sau này phải giấu mình thêm thời gian dài nữa. Có thể năm năm, có thể tám năm. Được gia tộc kính nể, được bá mẫu coi trọng, nàng cũng phải trả cái giá lớn cho bản thân.

      “Sau này, chẳng phải cứ yến thọ của Thái hậu là muội tới sao? Vậy mỗi năm, chúng ta lại gặp nhau lần mà.” Câu đó đột nhiên lướt qua trong đầu Trích Nguyệt. Nam tử đó khắc sâu bóng hình của mình vào trái tim Trích Nguyệt. Người đó rất đỗi bình thường, chỉ gặp nàng có lần nhưng đâu đó từ nam tử này, nàng tìm được chính mình trong đó. Người đó cũng độc như vậy, cũng lặng lẽ như vậy. Cũng chỉ có mình người đó từng với nàng những lời ấm áp. Nàng cũng chẳng biết những lời người đó lòng hay nhưng trong lòng, nàng tự nhiên cảm thấy được bảo vệ. Nhưng có lẽ được gặp lại nữa…

      Chung quy, để lộ tài năng vẫn là quyết định sai lầm của nàng. Kết quả, nàng những phải trả cái giá đắt mà còn tự đặt mình lên đầu dao lưỡi sóng. Nhưng biết làm sao được. Dù đúng hay sai nó cũng là con đường nàng tự chọn lựa. Lúc này, cho dù gian nan khó khăn, nàng thà bước tiếp chứ quay đầu.

      Hít hơi sâu, nàng gắng sức với Thái hậu bằng giọng thản nhiên: “Vâng, cháu nhớ kỹ lời dặn dò của bá mẫu.” Ngừng lát, nàng lại : “Từ mai cháu trở thành Thẩm đại tiểu thư, cái tên Trích Nguyệt này, có thể dùng nữa.”

      Thái hậu gật đầu, điều này bà cũng từng nghĩ tới. Bà nhàng: “Ừ, chữ “Nguyệt” cũng thông thường quá. Mười mấy năm trước, sau khi vở kịch Mãn Nguyệt của Thái hoàng Thái hậu được diễn, trong thành có vô số người đặt tên con là “Nguyệt”. Năm ấy cháu ra đời, phụ thân đặt tên cháu là Minh Nguyệt. Nhưng mẫu thân cháu nhất định muốn đặt tên cháu là Trích Nguyệt. Ngẫm ngẫm lại, tên Nguyệt này nhiều người trong dân gian đặt quá. Nếu như là tiểu thư nhà họ Thẩm cao quý, đặt tên này có chút hợp tình.”

      Hà thị, thân mẫu của Trương Trích Nguyệt là người bên ngoại dòng họ Bách thị của Hiền Thái phi Bách Hoa Nghiên [1] năm xưa. Năm đó, dòng họ Bách thị bị vu oan, tội tru di tam tộc; dòng họ Bách thị chỉ còn lại vài người sống sót sau ngày đó, đổi thành họ Hà, chính là họ của thân mẫu Trích Nguyệt.

      Thái hậu biết mẫu thân của Trích Nguyệt phải người thường. Dạy dỗ đứa con thông minh như thế, nhất định tốn nhiều tâm sức, nhất định có mục đích của nàng ta. Nàng ta muốn dựa vào đứa con thông minh của mình, khôi phục gia tộc Bách thị. Ban đầu nàng ta cầu xin Thái hoàng Thái hậu cho mình làm dâu nhà họ Trương âu cũng vì muốn khôi phục gia tộc của nàng ta.

      Cái tên Trích Nguyệt đặt cho con nàng ta thể tất cả mục đích và tham vọng của nàng ta. Có lẽ nàng ta cũng chưa từng cho con nghe chuyện này. Nhưng sao, nếu có ngày Trương Trích Nguyệt có ý định trở mặt, bà đem chuyện này với nàng. Phàm là chuyện mẫu thân nàng ta dặn dò, nàng ta nhất định dám trở mặt.

      Trích Nguyệt nghe mấy lời Thái hậu kể, trong lòng chợt thấy xót xa vô hạn. Nàng mơ hồ có thể nhận ra, khi nàng chào đời, phụ thân thích đặt tên cho nàng, vì vậy tìm đại cái tên phổ biển thời đó để đặt cho nàng. Mỉm cười chua chát, nàng hỏi: “Bá mẫu, phụ thân, à còn có cả tỷ tỷ nữa, mọi người đều coi thường cháu và mẫu thân, có phải ?”

      Thái hậu sững người. Có lẽ Trương Trích Nguyệt cũng nhận ra thái độ của Trương Hạc Linh khi Trích Nguyệt ra đời. Mười mấy năm trời, phụ thân Trích Nguyệt đối với mẫu tử Trích Nguyệt chẳng chút tình cảm mặn mà nào. Nếu như coi thường mẫu tử Trích Nguyệt, Thái hậu đương nhiên có từng coi thường. Bà nhàng an ủi Trích Nguyệt: “Chỉ là cái tên thôi, có ý gì đâu. Nào, giấy bút đây!”

      Thái hậu vừa vừa trải tờ giấy Tuyên Thành khổ lớn lên bàn. Ở góc bàn có để sẵn nghiên và bút mực. Thái hậu liền giục nàng: “Hãy viết tên mới của cháu lên đây .”

      Trích Nguyệt chỉ thốt ra hai chữ: “Nhạc Hy!” [2]

      rồi, Trích Nguyệt tới phía bàn, vung bút viết lên giấy Tuyên Thành hai chữ ấy. Thoạt đầu Thái hậu cũng hơi bất ngờ, vì “Hy” là chữ trong tên bà. [3]

      Ban đầu, khi nghe nàng đọc hai chữ ấy lên, Thái hậu cứ tưởng đó là “bình an vui vẻ”, đến khi nàng viết lên giấy, bà mới nhận ra là chữ “Nhạc” trong “Nhạc Sơn”, chính là núi cao; chữ “Hy” trong “hiểm hy”, có nghĩ là nguy hiểm, khó đề phòng. chữ “Nhạc Hy”, hiểu ra hai nghĩa tương phản, ngụ ý của Trích Nguyệt là gì đây? Thái hậu đột nhiên thất kinh. Bề ngoài yên lành, vô hại, bên trong lại nguy hiểm khó lường. Cái tên Nhạc Hy này đủ chứa huyền cơ.

      “Tên… tên hay! Ngày mai, phụ thân đưa cháu tới Thẩm gia, từ nay cháu còn là Trương Trích Nguyệt. Cháu là đại tiểu thư Thẩm gia - Thẩm Nhạc Hy!”

      Thái hậu miệng khen tên hay, song cũng sởn da sau khi phát ra điều kỳ diệu trong cái tên ấy; từ chuyện này, người cũng càng hiểu hơn thâm sâu của Trích Nguyệt.


      Ngày hôm sau.

      Trương Trích Nguyệt ngày hôm nay tới Thẩm gia. Trong gian phòng phía Tây của Trương phủ, Phương Hà giúp nàng dọn dẹp đồ đạc.

      Y phục của nàng nhiều, nàng chỉ mang theo ít sách mẫu thân để lại. Mấy cuốn sách này đều là thơ của những thi nhân nàng thích, cho nên mới mang , những thứ còn lại đều mang theo.

      “Tiểu thư, hộp trang sức này, tiểu thư có mang theo ?”, Phương Hà giọng hỏi nàng.

      Nàng ra hiệu cho Phương Hà mang hộp trang sức tới, thuận tay mở nó ra. Bên trong chiếc hộp, ngoài cây trâm thược dược do Thái hậu tặng, cũng có món đồ gì đáng giá. Nàng tháo mảnh ngọc tố nguyệt thường đeo bên hông ra, sau đó lấy cây trâm thược dược trong hộp, đưa cả hai thứ cho Phương Hà: “Cất nó vào túi đồ của ta, còn lại cho ngươi cả. Đằng nào sau này, chưa chắc ta dùng tới mấy thứ đồ này.” Trích Nguyệt chua chát.

      Sau này nàng là đại tiểu thư cao quý nhất Thẩm gia, phàm là trang sức, đồ dùng, y phục đều là thượng phẩm, tinh xảo. Mấy thứ này mang kể cũng chẳng có ích gì với nàng.

      Phương Hà dù được chủ nhân ban thưởng nhưng cũng hề vui vẻ. Thị tần ngần hồi lâu, thấy Trích Nguyệt chú ý nữa mới dám cất hộp đồ trang sức chủ nhân ban vào rương đồ của mình. Mãi lúc sau, Trích Nguyệt mới : “Xong cả rồi chứ? Chúng ta thôi!”

      Phương Hà giúp Trích Nguyệt mang hành lý ra ngoài. Ra đến cửa, Phương Hà khỏi ngoảnh đầu nhìn lại căn phòng cũ. Mấy thứ bài trí trong căn phòng đều đơn giản, cũng chẳng có thứ gì đáng giá nhưng cũng là gắn bó với nhau trong thời gian rất dài. Phương Hà trút tiếng thở dài não nề. Trích Nguyệt đến cái quay đầu cũng có, dáng vẻ hờ hững thản nhiên, chút tiếc nuối nào: “Đừng chậm chạp, mau thôi. Người của Thẩm gia đợi chúng ta đấy.”

      Trích Nguyệt dừng lại, thẳng đường bước . “” mà Trích Nguyệt này, nghĩa là quay trở lại nữa, có phải ?

      Phương Hà vội xách hành lý, bước nhanh theo chủ nhân.

      Ở tiền đường nguy nga của Trương gia, phụ thân, bá phụ, đích mẫu, biểu ca của Trích Nguyệt đều có mặt ở đó. Gia nhân trong phủ đông nhưng đều đông đủ ở đây. Trích Nguyệt là con thứ, trước đây luôn ở trong căn phòng phía Tây, hiếm khi đến tiền đường. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Mọi thứ đều là đồ vật trong nhà nhưng đối với nàng lại hết sức xa lạ.

      “Nguyệt Nhi thỉnh an phụ thân, bá phụ, đích mẫu.” Nàng khom người kính cẩn. Phụ thân nàng cười điềm đạm, phất tay cho nàng đứng dậy rồi : “Bá mẫu con muốn con đổi tên họ thành Thẩm Nhạc Hy. Phụ thân và dưỡng phụ của con đều đồng ý. Từ nay con là người nhà Thẩm gia.”

      Giọng phụ thân nàng rất đỗi thản nhiên. Phải, từ trước đến giờ người chưa từng coi trọng nàng, nên đến lúc nàng , cũng chỉ như người tung lên nước cờ phục vụ lợi ích của chính mình mà thôi. Giữa nàng và người trước mặt, chưa từng tồn tại cái gọi là tình phụ tử.

      Trích Nguyệt vẫn rất cung kính, quỳ xuống lạy đủ ba lạy rồi mới từ từ : “Phụ thân, Nguyệt Nhi bất hiếu thể báo đáp công dưỡng dục của phụ thân và đích mẫu. Mong hai người lượng thứ. Chỉ nguyện phụ thân, đích mẫu, bá phụ cùng gia quyến Trương gia thân thể khỏe mạnh, trường lạc vô cực.”

      Phụ thân với nàng mà có công dưỡng dục, từ trước đến nay là mẹ nàng nuôi dạy nàng, nhưng dù sao, phụ thân, tỷ tỷ, còn có bá mẫu, đều là người thân của nàng.

      Lần này, đích mẫu đích thân tới đỡ nàng dậy: “Nguyệt Nhi, con có ngày hôm nay, đích mẫu dám nhận công lao gì. Con được như ngày hôm nay đều nhờ mẫu thân con dạy bảo. Mau tới hạ đường, thắp cho mẫu thân nén hương.”

      Trích Nguyệt ra hiệu cho Phương Hà cần theo. Nàng mình tới hạ đường của Trương gia. Bài vị của mẫu thân nàng để bên phải gian thờ cũ kỹ, đề mấy chữ “Trương Quốc công nhị phu nhân Hà thị chi bài vị”. Đốt nén hương, nàng chỉ thốt được câu duy nhất: “Mẫu thân, con xin lỗi.”

      xong nàng nhanh chóng rời khỏi gian thờ. Trấn tĩnh tinh thân, nàng quay về tiền đường, mọi người đều đợi.

      Hành lý của nàng đều được đưa lên xe ngựa tự lâu. Phương Hà cũng đứng bên cạnh xe đợi nàng.

      “Bái tế xong rồi sao?” Phụ thân hỏi nàng.

      Nàng khẽ “vâng” tiếng rất . Bá phụ giục nàng: “Mau lên xe kéo muộn.”

      Trương Yến, đích mẫu của nàng dặn dò thêm Phương Hà: “Phương Hà, nhớ chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư.”

      Từ nay, có nhị tiểu thư nữa.

      Là đại tiểu thư của Thẩm gia.

      Trích Nguyệt biểu lộ ra bất cứ điều gì. Nàng chỉ : “Đích mẫu, phụ thân, bá phụ, biểu ca, mọi người hãy bảo trọng.”

      Trương Linh, biểu ca của nàng chỉ : “Bảo trọng.”

      Trích Nguyệt dứt khoát chạy về phía xe ngựa, nhanh chóng bước lên xe. Phương Hà lên xe cùng nàng. Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, từ từ rồi nhanh đều. Nàng còn nghe thấy rất nhiều người tiếng “Bảo trọng” với nàng, nhưng trong những thanh hỗn độn, nàng thể nhận ra là giọng của những ai. Có lẽ sau ngày hôm nay, nàng chỉ nhận ra giọng của họ mà còn thể nhận ra thân phận của chính mình.

      Khi Trích Nguyệt đưa tay vén tấm rèm xe lên xe khỏi cổng. Lờ mờ trong màn sương sớm, nàng nhìn thấy tấm biển đề “Trương gia phủ đệ”. Đây là lần đầu tiên nàng trông thấy cánh cổng nguy nga của Trương gia. Những lần trước, khi phụ thân đưa nàng nhập cung dự yến, nàng ngồi trong xe ngựa nên chưa từng chú ý tới cánh cổng này. Nàng khẽ nở nụ cười. Có lẽ cánh cổng của Trương gia, đây là lần đầu nàng trông thấy, cũng là lần cuối cùng nàng trông thấy. Nàng biết cả đời nàng quay lại nữa nhưng chút lưu luyến gì. Suốt mười hai năm sống trong Trương gia, nàng chẳng mấy cảm nhận được thương trân trọng từ mọi người. Đến khi bá mẫu, phụ thân thay đổi cách nhìn nàng lại rời . Vì thế phủ đệ này đối với nàng chẳng lưu lại nhiều dấu ấn. Nếu như có mẫu thân và năm năm sống hạnh phúc bên cạnh người, e rằng sau này, nàng chẳng bao giờ nhớ, mình từng sống trong phủ đệ này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :