Thế giới 1: Xuyên , cứu vớt thời mạt thế ! [5]
Đêm...
Đói !
Đói quá !!
Ly cuộn người nằm giường, trong bụng ngừng kêu rột rột. Cả hai ngày hôm nay chưa từng cho gì vào bụng, chính là thức ăn của nhân loại ăn được, mà tại...
Mùi thơm phát ra từ người bên cạnh... Rốt cuộc làm việc thất đức gì mà phải chịu cảnh như vậy a !!!
Ly trở mình, nhíu mày nhìn chằm chằm vào cánh tay của Khúc Uyển Tâm, thầm nuốt nước miếng. cúi người, há miệng...
được !
Phải trấn định ! Trấn định !
xốc chăn ra, chạy lấy nước uống, được khoảng hai ly, cơn đói dường như hơi giảm xuống.
Nhưng, vẫn đủ ! Phải làm sao đây ?
"Nếu khi nào thấy đói trong tủ lạnh phía nhà bếp có đồ ăn, vào đó mà tìm."
Bỗng nhiên, lời lúc trưa của Khúc Thừa Trạch lại vang lên đầu .
Đúng rồi ! Nhà bếp ! Hẳn là nhà bếp còn thịt cho !
Nghĩ vậy, nhanh chóng khoác thêm áo, đến khu nhà bếp của căn cứ.
Cũng may tại là ban đêm đầu bếp đều nghỉ ngơi hết, Ly về phía tủ lạnh, mở ra.
Thịt sống !
Đều là thịt sống !!
Ly nhìn đống thịt bên trong cả người đều như bay lên, muốn lạy tạ tứ phương, cuối cùng cũng bị đói chết rồi !!
Lôi mấy lạng thịt bên trong ra, dùng nước rửa qua hồi mới yên tâm ăn.
Hai bên tay , tay cầm dao, tay cầm nĩa, định xẻ thịt....
"Ăn như vậy, sợ có người thấy sao ?"
Đột nhiên phía sau vang lên giọng trầm thấp.
giật mình quay lại.
Là Khúc Thừa Trạch !
ta sao... Như nghĩ đến điều gì đó, Ly híp mắt để lộ vài tia nguy hiểm nhìn , ", phát từ khi nào ?"
"Từ lần đầu tiên gặp ." Khúc Thừa Trạch khẽ nhếch môi, lười biếng tựa lưng vào tường nhìn .
"..." Lần đầu tiên ? Bộ lúc đó che giấu tệ vậy à ?
Ly rũ mắt xuống, cố nhớ lại biểu lúc đó của mình.
" phải do ." Khúc Thừa Trạch nhìn bộ dáng của cũng biết nghĩ cái gì, .
" phải tôi, chả nhẽ vấn đề nằm ở ?" Ly nghe vậy, trong lòng cân bằng hơn ít, dao nĩa tay bắt đầu hoạt động, xẻ thịt đưa vào miệng, liếc cái.
Thấy Khúc Thừa Trạch vẫn yên lặng chịu trả lời, Ly nhún nhún vai, " để tôi ở cạnh em mình, sợ sao ?"
"."
"Lỡ tôi ăn thịt cậu ấy sao ?"
" phải con bé vẫn ổn sao."
Ly : "..."
Người trai này, đúng là tuyệt phẩm.
[Tinh ! Nhiệm vụ phụ tuyến: Cùng Khúc Thừa Trạch sáng ra kỷ nguyên mới. Thưởng: 100 điểm tích phân.]
Ly : "..."
Hệ thống nhà ngươi, chết trôi ở đâu mấy bữa nay, tự dưng xuất ban phát nhiệm vụ, muốn hố ta sao ? Nhiệm vụ phụ tuyến là cái quái gì chứ !
[Ý tại mặt chữ, ký chủ đừng hỏi nhiều.]
Ly : "..." Lại đọc lén suy nghĩ của ta, đáng chết !
[...]
Ly nhíu mày, thầm chửi tám đời tổ tông nhà hệ thống, xong lại quay sang nhìn chằm chằm Khúc Thừa Trạch.
Trong nguyên tác có Khúc Thừa Trạch có dị năng, nhưng chưa hề dị năng của ta là cái gì, hơn nữa từ lúc đến đây cũng thấy ta sử dụng dị năng, toàn dùng súng cùng với võ công mà thôi. Ờm, nội công phu của ta đúng là hơn cả mấy người dị năng kia, chiêu thức quỷ dị, ra tay nhanh chóng, nhiều khi Ly còn nghĩ có khi nào dị năng của ta là tốc độ ánh sáng hay nữa.
Lại , thân phận của tên này cũng vô cùng kỳ bí. chỉ biết ta là con trai trưởng của Khúc gia_một trong những gia tộc đầu tư lớn nhất cho chiến dịch diệt trừ mạt thế. Nhưng theo cảm nhận của thân phận của ta ngừng lại ở đó.
Khúc Thừa Trạch nhìn chăm chú nhìn mình, hồi nghiêng đầu, hồi nhíu mày, tay vẫn chưa hề dừng động tác xẻ thịt, cho vào miệng. Ánh mắt cong lên, đôi môi khẽ nhếch, hiển nhiên là bị bộ dáng của chọc cho buồn cười.
"Tôi ăn xong rồi. Ngủ ngon." Ly lấy khăn, ưu nhã lau miệng, thu dọn mọi thứ, vẫy tay tạm biệt Khúc Thừa Trạch.
"Tôi ngủ được, đến phòng luyện tập với tôi." cầm lấy tay Ly , đợi trả lời kéo đến thẳng phòng tập.
"...Uầy, ngủ cũng để tôi ngủ chứ !" nhìn nhìn bàn tay bị nắm, hơi nhíu mày nhưng cũng để tâm lắm.
" có thể ngủ sao ?"
"..." Được rồi, đúng là thể ngủ. Nhưng mà... "Tôi muốn nghỉ ngơi."
" được."
Ly : "..." Cái tên bá đạo ! Quả nhiên, nam phụ chỉ ôn nhu với nữ chính, đối với vật hy sinh như chỉ toàn là khắc nghiệt !
Ly bị Khúc Thừa Trạch hành xác đến hơn 3 giờ sáng mới chịu thả về phòng. Chỉ là, biết ơn ta, nhờ ta mới phát tính năng mới của dị năng điều khiển vectơ này, ra lên đến level 3 còn có thể tạo ra tầng bảo vệ xung quanh cơ thể nga !
Lớp bảo vệ này luôn bao phủ suốt 24/24, cách người khoảng 3mm, chỉ cần có vật nào bay đến muốn gây tổn hại đến , nó tự động bẻ cong hướng của vật kia tránh cho bị thương.
Đương nhiên, chỉ bằng mắt thường ai có thể nhìn thấy được lớp bảo vệ này. Chỉ là, nếu như sử dụng dị năng lớp bảo vệ tạm thời biến mất, đến khi ngừng dùng dị năng xuất lại. Bất quá, lớp bảo vệ này cũng bá nha !
Sáng hôm sau...
"Hôm nay, chúng ta ra ngoài tìm thêm tinh hạch và thức ăn. Mọi người mau chuẩn bị ."
"A... cái gì vậy ? Mới sáng sớm bắt người ta ra ngoài rồi sao ? Oa, muốn đâu !" Khúc Uyển Tâm mới ngủ dậy nghe thấy loa báo tin này, vô cùng khó chịu, ủy khuất cuộn mình trong chăn.
Ly buồn cười nhìn qua, "Cậu đó, đồ lười, mau, dậy nào !" xốc chăn của nàng lên, lôi Khúc Uyển Tâm từ trong ổ chăn ra.
Khúc Uyển Tâm bị lôi dậy, bộ oán niệm bước vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.
"Cốc cốc !" Đột nhiên, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Ly thu xếp giường xong, bước xuống mở cửa.
"Khúc Thừa Trạch ?"
"Uyển Tâm đâu ?"
"Trong kia." Ly chỉ về phía phòng tắm.
"Ừm, có cần chuẩn bị gì ?" Khúc Thừa Trạch nhìn chỉ mặc đơn giản bộ đồ thể thao đen, hỏi.
" cần, chúng ta là ra ngoài đánh quái, chứ có du lịch đâu mà phải chuẩn bị nhiều. Huống hồ,..." nếu muốn mang theo đồ cũng là muốn mang theo thịt a...
"Cơ mà, mang theo gì sao ?" Ly nhìn về phía balo phía sau .
"Ừm, vài đồ."
Hửm, ta có đồ gì để đem chứ ?
" hai ! đến đón tụi em sao ?" Khúc Uyển Tâm nhảy từ phòng tắm ra, ôm lấy cánh tay Khúc Thừa Trạch.
"Ừm."
"Òa, hai à, lần đầu tiên em này mới thấy đích thân đến đón em đó nha... có chắc là mình đến để đón em mà phải là đón..." Khúc Uyển Tâm mờ ám cười nhìn .
"Mau thay đồ ." Khúc Thừa Trạch nhíu mày.
"A ?" Khúc Uyển Tâm nhìn xuống thấy mình vẫn còn mang đồ ngủ gãi gãi đầu, nhìn lè lưỡi rồi lại chạy vào nhà tắm.
"Chậc, có người em thế này, cũng dễ dàng gì." Ly nhìn về hướng cửa phòng tắm đóng, lắc đầu ngán ngẩm.
Khúc Thừa Trạch nghe vậy, liếc mắt về phía cái, khẽ cười bất đắc dĩ.
Hân: Qua mấy chương này, các nàng thấy ta viết thế nào ? Cho ta xin cái nhận xét !