Thế giới 1: Hào môn tình thù, gặp Boss hiểm độc [24]
Editor: Cao Hân Hân
đứng ở trước giường đưa lưng về phía .
Tóc đen rủ xuống như thác nước, nửa che khuất làn da trắng nỏn.
Mà làn váy đỏ thẫm phân tán khắp nơi.
Lễ phục đại khái kéo đến ngực, nhưng hiểu tại sao vẫn chưa buộc lại, giống như qua loa khoác đại lên người.
Đen, trắng, đỏ ba sắc màu xen lẫn vào nhau, để lộ ra mê hoặc cực độ.
Tình cảnh này, có thể khiến cho toàn bộ nam nhân trở nên điên cuồng.
Nhưng.
Hoắc Trầm Ngạn bình tĩnh nhìn màn này, khuôn mặt tuấn mỹ hề có lấy tia gợn sóng.
Chỉ là nhất thời có thêm động tác nào.
"....Ca ?" Nhan Vũ nghe thấy tiếng mở cửa nghiêng đầu, nhàng gọi tiếng.
Vừa rồi nam nhân tiến vào.
Giây lát, đứng yên ở trước giường.
chuyển tầm mắt đến.
Vừa vặn bốn mắt nhìn nhau.
thẳng thắn tiếp lấy ánh mắt của , hề có bất kỳ biểu thẹn thùng gì.
thực tế, trừ bỏ nghiêng người và phần lưng bị lộ ra, cũng có di chuyển.
Là Chủ thần mới sinh, trong từ điển của Nhan Vũ, cùng người phàm thể chung đường.
Cũng chưa bao giờ nghĩ đối phương có ý tứ gì với mình.
Đương nhiên.
Nam nhân chính xác cũng có ý niệm gì.
Vì vậy hai người vừa đối mắt.
Hoắc Trầm Ngạn nghiêm túc quan sát mỹ nhân, chỉ : "Chuyện gì vậy ?"
mang về là bộ lễ phục màu đỏ.
Kiểu dáng hề phức tạp.
Theo lý thuyết lẽ ra nên có vấn đề gì .
"...Bên cạnh là dây buộc." tới đây, Nhan Vũ liền có chút xúc cảm: "Nếu tôi buộc, váy nặng quá rơi xuống...."
sâu xa , rồi thở dài.
"Ca, tôi đột nhiên nhớ đến, người khác đều là gọi chuyên gia đến hỗ trợ hoặc là ra tiệm mà..."
Trong xã hội thượng lưu có bao giờ để cho nữ nhân tự mình mang lễ phục đâu ?
Hơn nữa còn phải tạo kiểu...
Hoắc Trầm Ngạn: "...."
Hai người lần nữa gì.
Nam nhân căn bản là chưa từng lưu ý qua.
Mà vị Chủ thần kia....lúc trước cũng hề dùng trí nhớ nguyên chủ nghĩ tới.
Lại trận yên lặng khó thở.
Mấy giây sau, nam nhân tiến lên vài bước, lạnh nhạt : "Tôi giúp buộc."
Vì vậy.
Từng khớp xương tay khẽ nâng.
Ngón tay đưa lên, xuyên qua dây buộc tinh tế.
Hoắc Trầm Ngạn đứng nghiêm, thu mắt, động tác chậm rãi.
nâng lễ phục, để mặc táy máy.
Chán chết mất, nghiêng đầu, khẽ đánh giá người nam nhân mặc tây trang này.
Dưới ánh sáng mờ tối, chỉ thấy mi mắt xinh đẹp của rũ xuống, bên sườn mặt trong sắc tối như như , càng làm lộ ra vẻ thâm thúy động lòng người.
Tuy chỉ là người phàm, nhưng phải công nhận ta đúng là rất đẹp...
Nhan Vũ thầm thở dài, giống như thưởng thức vật trang trí ở thế giới giao dịch này trở thành đồng bạn, tâm tình bỗng trở nên vui vẻ cách khó hiểu.
Bỗng.
Cảm giác thân mình chợt lạnh.
Là ngón tay nam nhân lơ đãng quẹt qua.
lạnh băng và hơi ấm cơ thể chạm nhau, hai cái tương phản mở ra cái tê dại khó hiểu.
Hai người đột nhiên ngẩn ra.
Nhưng, ai gì.
Hoắc Trầm Ngạn cúi đầu tiếp tục động tác.
Nhan Vũ thu hồi tầm mắt, chuyển hướng suy nghĩ đến nơi khác.
giống như vụ hôn ngoài ý muốn kia.
Chẳng sợ mạc danh chạm đến tuyến an toàn, với bản tính hờ hững của hai người, ai cũng thuận thế tiến lên bước.
...
Mấy phút sau.
Dây cuối cùng cũng được buộc lại.
Nam nhân rất thân sĩ mà xoay người, để tự mình sửa soạn lại chút.
"Tốt lắm." Nhan Vũ khẽ cười: "Ca, thấy thế nào ?"
Hoắc Trầm Ngạn quay lại.
Chính là thấy thiếu nữ tuyệt sắc khoác mình bộ lễ phục đỏ thẫm, kinh diễm đập vào tầm mắt.
"Đẹp lắm." Nam nhân khách quan , ngữ khí lại mang theo chút tình cảm riêng tư nào.
Cho đến khi ánh mắt chuyển vòng, nhìn xuống phía tay ——
"Đây là...."
Nam nhân thờ ơ hỏi, nhưng trong con ngươi chứa đầy nguy hiểm cảnh giác.