1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ xấu thành vợ hiền - Thiển Toái Hoa (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37: Ông nội Lâm giống như đứa trẻ

      Editor: MarisMiu \

      Lúc Hoàng Hân Nguyệt tỉnh lại, Lâm Vĩnh Mặc còn ở bên cạnh. Nhưng mà, bàn có để lại tờ giấy, cầm lên nhìn qua, trong lòng càng thêm ngọt ngào, ngay cả mặt cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, đó là đại biểu cho hạnh phúc. Sau khi xem xong từ từ đứng dậy, rửa mặt.

      Đợi đến khi ra khỏi phòng, xuống lầu là hơn 3 giờ chiều. Vừa lúc thím Triệu tới bên cạnh , vẻ mặt biểu tình, chỉ là giọng có hơi chút quan tâm.

      "Mợ hai tỉnh rồi? Thân thể có cái gì thoải mái hay ?"

      Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại cảnh tượng buổi trưa kia, mặt đỏ lên, vội vàng khoát tay áo cái, : " có gì đâu ạ, chẳng qua là có chút buồn ngủ thôi."

      "Vậy tốt, nhất định mợ hai đói bụng rồi, tôi bưng chút điểm tâm. Vậy mợ hai muốn ăn ở đâu đây?" ra thím Triệu nghe lời của Hoàng Hân Nguyệt, trong lòng nhất thời thở phào nhõm.

      "Thím Triệu, ông nội đâu rồi ạ?"

      "Ông cụ chờ lâu rồi, ngồi ở ghế phía sau vườn hoa đó. Ngay cả bản vẽ cũng chuẩn bị xong để ở bên cạnh rồi."

      "Vậy làm phiền thím Triệu đưa điểm tâm đến vườn hoa, cám ơn thím." xong cũng về cái ghế phía sau vườn hoa, bởi vì Hoàng Hân Nguyệt nhớ lại lúc ăn cơm trưa, đáp ứng vẽ bức ảnh chân dung cho ông nội, lúc đó Thím Triệu cũng về phía phòng bếp.

      Thời điểm tới phía sau vườn hoa, ông nội Lâm ngồi ở đó hóng gió, thấy Hoàng Hân Nguyệt tới, cười híp mắt vẫy tay với . Người già điểm này rất tốt, già rồi tâm trạng rất lạc quan, nhưng cũng có lúc giống như đứa trẻ, cũng cho rằng mình lớn tuổi mà cậy già lên mặt.

      Kiếp trước, ông nội chính là người mà cả gia đình quan tâm nhất, nhưng mà ông đến tuổi, vốn nên thanh thản mà , nghĩ tới Lâm Vĩnh Mặc lại phát sinh biến cố tai nạn xe cộ. Sau đó, ông chịu nổi kích thích, lập tức . Người nhà họ Lâm bị đả kích nghiêm trọng, mặc dù có thất bại thảm hại, nhưng mà bị đả kích cũng rất lớn.

      Kiếp trước, cuộc sống của bọn họ vội vàng, công việc vội vàng. Khi đó ngay cả Hoàng Hân Nguyệt cũng bề bộn nhiều việc, người nào chú ý tới ông nội rất độc, ít nhất ba Lâm còn có mẹ Lâm, mà ông mỗi ngày chỉ có thể ở trong ngôi nhà này, mặc dù luôn luôn ăn cơm cùng người nhà.

      Nhưng là người nào cũng có chú ý tới, thần thái ánh mắt của ông ảm đạm, có lúc chợt lóe lên rồi rớt xuống. Những thứ này, bọn họ hề biết, ông lão tuổi già, phải là vấn đề con cái hiếu thuận hay là hiếu thuận.

      Cho nên trùng sinh trở về, Hoàng Hân Nguyệt quyết định ở nhà thiết kế đồ, còn có bồi ông nội cũng thuận tiện an thai luôn.

      "Ông nội, ông chờ cháu lâu chưa ạ?" Hoàng Hân Nguyệt cảm thấy có chút áy náy, lại có thể để cho người già đợi lâu mình như vậy.

      "Ai, người già, hiểu chuyện ân ân ái ái của người trẻ tuổi các cháu. Buổi trưa lúc tiểu tử Vĩnh Mặc ra khỏi cửa còn cố ý chạy tới 'nhắc nhở' ông, nên đánh thức cháu, hừ."

      Mặc dù ông nội Lâm cắn răng nghiến lợi , nhưng mà mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt. Hoàng Hân Nguyệt thấy vậy, biết Lâm lão thái chẳng qua cũng chỉ trêu ghẹo , cũng đáp lời, mà là cười hỏi lại: "Vậy, ông nội. Đợi lát nữa cháu vẽ ông đẹp hơn chút, ông thấy thế nào?"

      "Ừ, phải đẹp hơn chút, đẹp lấy." xong cũng bày ra tư thế, quay đầu lại hỏi Hoàng Hân Nguyệt: "Hân Nguyệt, cháu xem dáng vẻ này có được ?"

      "Ông nội, ông ngồi làm sao mà cảm thấy thoải mái nhất, hai tay đặt đùi. Chúng ta vẽ rất lâu, như vậy tay ông mỏi, tốt."

      Lâm lão thái nghe xong gật đầu cái, ngồi ngay ngắn lại.

      Gió phất phơ, hai người đối mặt ngồi chung chỗ. Hôm nay, nụ cười của ông nội đặc biệt sáng, ngay cả nếp nhăn mặt cũng nhìn như thấy, thay đổi càng thêm trẻ tuổi.

      "Ông ơi, hôm nay nụ cười của ông là đẹp, ngay cả quần áo cũng là mới nha." Hoàng Hân Nguyệt vừa vẽ vừa ngẩng đầu lên nhìn ông chút.

      "Hôm nay rất vui, lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên được người khác vẽ tranh cho mình. Hơn nữa còn là nhà họa sĩ nổi tiếng vẽ tặng ông già này, ông có thể coi trọng sao."

      "Ông nội, ông thu nụ cười lại chút, nó sắp toét lên tới tận mang tai rồi."

      "Cái con bé này, cháu cũng biết cười nhạo sao, phải vẽ ông đẹp chút, lát nữa còn khoe khoang với ba chồng cháu, để cho nó cũng phải hâm mộ ông. Hân Nguyệt, đến lúc đó cháu được vẽ cho nó nghe chưa. Nghĩ tới thôi, ông già đây cao hứng rồi, ha ha ha....." Vẻ mặt ông đắc chí, Hoàng Hân Nguyệt nhìn thấy vậy nhịn được cười rộ lên, vừa cười, cây bút vẽ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống dưới đất.

      Thím Triệu đặt điểm tâm và nước trà ở trước mặt của mỗi người bọn họ, nhìn thấy cảnh tượng như thế, vốn là khuôn mặt có biểu cảm gì, cũng có chút thay đổi.

      Bà lắc đầu cái, quay người sang chỗ khác làm tiếp công việc của mình.

      Đợi đến khi người bạn Lâm Hựu chạy nhảy lon ton đến vườn hoa sau nhà, thấy Hoàng Hân Nguyệt cười ha ha, bây giờ thành thím của cậu rồi, mà ông cụ ngồi ngay ngắn ở cái ghế khác, vẻ mặt có chút kì quái. Ánh mắt Lâm Hựu nhìn xung quanh vài vòng, sờ sờ đầu, nghi ngờ nhìn bên này chút, nhìn bên kia chút.

      Cuối cùng, cậu nhịn được hỏi hai người họ: "Ông ơi, thím, hai người làm gì vậy?"

      "Tiểu Hựu tan học rồi sao?" vất vả Hoàng Hân Nguyệt mới ngừng cười được, nhìn qua Lâm Hựu tiếng. Mà lúc này ông nội Lâm vươn tay vẫy vẫy về phía Lâm Hựu, vẻ mặt vẫn nghiêm trang, nhưng mà nhìn kiểu gì Hoàng Hân Nguyệt cũng cảm thấy bộ dáng ông nhịn rất cực khổ.

      Chương 38: Cực khổ

      "Dạ, tan học rồi thím. Gia gia, đây là làm gì vậy?" Lâm Hựu đứng ở bên cạnh Hoàng Hân Nguyệt, nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn Lâm lão thái.

      Hoàng Hân Nguyệt sợ Lâm lão thái quá cực khổ, dù sao tuổi cao, giày vò như vậy xảy ra chuyện gì tốt, vội vàng : "Ông nội, chúng ta nghỉ ngơi chút , tý nữa hãy vẽ tiếp."

      Lâm lão thái thở ra hơi, lau mồ hôi trán cái, lắc lắc cánh tay, với người bạn Lâm Hựu: "Chúng ta vẽ tranh đó, tiểu tử này, làm gì mà hô to vậy." xong cũng cầm lấy ly nước trà thím Triệu vừa đặt ở bàn, chậm rãi uống hớp.

      Lâm Hựu vừa nghe Lâm lão thái như thế, nhìn qua tay của Hoàng Hân Nguyệt, hô lên tiếng: " nha! Oa, đây chính là thím vẽ sao? Vẽ rất giống, vẽ hai chòm râu của gia gia rất chân thực. Thím, con cũng muốn vẽ, có được ?"

      "Có thể chứ. Tới đây, uống nước trước , có muốn ăn điểm ?" Hoàng Hân Nguyệt đưa ly nước trà tới khóe miệng Lâm Hựu. Lâm Hựu uống hớp nước trà, lắc đầu cái.

      Cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh, tốn rất nhiều tinh thần của Hoàng Hân Nguyệt. Vừa đúng lúc già trẻ lớn bé nhà họ Lâm cũng tan làm trở về nhà, mới vừa vẽ xong, nên Lâm Hựu phải để hôm khác vẽ rồi.

      Tối hôm đó, Lâm lão thái luôn bản vẽ ôm bảo bối kia. Cha Lâm biết nên ghét đố kỵ như thế nào, ông thầm nghiên cứu lâu, là ông quá nghiêm túc đối với con dâu thứ hai có phải hay . Bên tai nghe Lâm lão thái gia luôn khoe khoang, ông bĩu môi.

      Động tác như vậy, càng khiến Lâm lão thái đắc ý vạn phần.

      "Ha ha, có phải vẽ rất giống hay . Hôm nay là Hân Nguyệt vẽ cho cha đấy. Hân Nguyệt, cháu ăn nhiều chút, cực khổ cho cháu rồi." Lâm lão thái quay người lại gắp thức ăn cho Hoàng Hân Nguyệt.

      Hoàng Hân Nguyệt vội vàng cầm chén lên, có chút vừa mừng vừa lo : "Ông nội, để cháu tự gắp được rồi, ông cứ từ từ ăn ạ."

      Mẹ Lâm cũng có chút hâm mộ, nhưng mà bà giống như chồng mình, ràng là đố kỵ, hâm mộ muốn chết, lại còn giả bộ làm ra vẻ có chuyện gì xảy ra, mẹ Lâm nhìn ông mà cảm thấy khó chịu.

      Cuối cùng vẫn là Lâm Vĩnh Mặc nhìn nổi, lại muốn vợ mình bị làm khó, chỉ có thể : "Hân Nguyệt, hôm nay vẽ tranh khẳng định rất mệt mỏi. Chờ mấy ngày nữa, vẽ cho tất cả mọi người có được ?" Cuối cùng, còn cố ý múc thêm chén canh nữa cho Hoàng Hân Nguyệt, : "Đây, Hân Nguyệt của ăn nhiều chút."

      "Ọe....." Nhất thời Hoàng Hân Nguyệt che miệng muốn ói, tiếp đó đứng dậy khỏi ghế, chạy vào phòng rửa tay. lát sau, trong toilet truyền tới từng tiếng nôn mửa, cả người nhà hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là mẹ Lâm và Ngô Văn có kinh nghiệm, mẹ Lâm phân phó với Ngô Văn: "Con dâu, con vào phòng bếp lấy quả quýt, hoặc là ô mai. Mẹ chuẩn bị khăn lông sạch ."

      xong đợi mấy người bàn còn chưa có hồi phục tinh thần, chạy vội vã, bận rộn.

      ra là mới vừa rồi Lâm Vĩnh Mặc đặt chén canh cá trích trước mặt Hoàng Hân Nguyệt. Từ nay về sau, cuộc sống thai nghén của Hoàng Hân Nguyệt rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.

      Tay Lâm Vĩnh Mặc run run hỏi: "Trước đây phải là có nôn nghén sao? Đột nhiên giờ lại có, cái này.... ...." Sống hai đời người, đây là lần đầu tiên Lâm Vĩnh Mặc cảm thấy chân tay luống cuống, thấy Hoàng Hân Nguyệt khổ cực như vậy, lại hận được chịu khổ thay .

      " có việc gì, thể chất của mỗi người giống nhau, rất nhanh qua thôi." Lâm Vĩnh Văn thấy em trai mình khẩn trương như vậy, ngay cả khuôn mặt cũng tái nhợt, an ủi .

      " tại chủ yếu là ăn cái gì ói cái đó, tiếp tục ăn tiếp tục ói, qua thời gian nữa tốt thôi. có chuyện gì, mẹ và chị dâu con cũng trải qua những chuyện này đó thôi."
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, lêthanh9009, huyenlaw683 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39: Chuyện vui của Hoàng Tân duy
      Editor: MarisMiu

      nghĩ tới, tiệc rượu khi Hoàng Tân Duy tìm được là lúc uống rượu cùng khách, thậm chí vẫn ngăn ở trước mặt , say đó là gạt người. Kể từ khi Hoàng Hân Nguyệt với cái kiện kia, suy nghĩ muốn tìm cơ hội thích hợp, ràng với Triệu Dao Dao.

      Chỉ là, ngờ lúc Triệu Dao Dao uống say lại có thể đáng như thế, Triệu Dao Dao giằng co hơn nửa đêm, rốt cuộc cũng chịu ngủ.

      Khi đó cũng khá mệt mỏi, nằm xuống lúc lát sau ngủ thiếp . nghĩ tới khi cảm giác vừa tỉnh lại thấy Triệu Dao Dao đâu. Hơn nữa còn liều mạng trốn tránh , rốt cuộc ngày hôm qua cũng bắt được khi ở nhà họ của mình.

      Lúc ấy, lập tức ràng. phải là có cảm giác giác đối với , vậy tại sao lại theo tiếng gọi con tim mình chứ. Hai người ràng tất cả mọi chuyện ra, thậm chí còn động tình ôm hôn . vui vẻ, trai ấy trở về, nhìn thấy cảnh tượng như thế lập tức chạy tới đấm cái.

      Hoàng Tân Duy che con mắt bầm tím của mình, cực kỳ bất đắc dĩ, lại tiếp tục : " với em chút, ngày mai em cần về nhà. phải đưa chị Dao của em về nhà gặp ba mẹ ấy chuyến, diedanlequydon đoán chừng chắc phải tổ chức hôn lễ rồi. Em phải tự chăm sóc mình tốt, muốn ăn cái gì nhờ người khác mua về cho. Chút nữa cho người đưa tới ít nước trái cây xuất khẩu cho em."

      Trong lòng Hoàng Hân Nguyệt ấm áp, gật đầu lia lịa, giọng có chút nghẹn ngào: " và chị Dao phải hạnh phúc đó.....”

      Lâm Vĩnh Mặc nhận lấy điện thoại của Hoàng Hân Nguyệt, tiếp: " rể, đầu tiên em chúc mừng , chờ hai người trở về đây bổ sung hôn lễ, em và Hân Nguyệt nhất định chuẩn bị phần lễ vật lớn để tặng hai người."

      Hai người thêm vài câu nữa cúp điện thoại. Lâm Vĩnh Mặc cúp máy, cả người dựa vào lưng Hoàng Hân Nguyệt, thở hơi lên cổ của , để cho cảm thấy ngứa chút. cười đẩy cái, nhưng mà lại có chút sức lực nào cả.

      "Mới vừa rồi còn tưởng rằng hai giống như kiếp trước, lại lấy người phụ nữ kia, làm em sợ muốn chết."

      " , bây giờ rể và chị Dao nhất định rất hạnh phúc, cũng giống như và em." Lâm Vĩnh Mặc xoa đầu , nhàng cắn cái cổ của cái. Cả người nhịn được nổi lên phản ứng, lập tức buông Hoàng Hân Nguyệt ra.

      Hoàng Hân Nguyệt dám nghĩ tới, nếu như hai của lại cưới người phụ nữ như vậy, cuộc sống sau này như thế nào. thấy rất may mắn khi bọn họ trùng sinh trở lại vào lúc này. Nghĩ tới đây, dịu dàng nhìn người đàn ông bên cạnh mình.

      "Ừ, chúng ta nhất định hạnh phúc, sau này ngàn vạn lần em nên dọa như vậy." Nghĩ tới rối loạn của tối ngày hôm qua, bây giờ lòng Lâm Vĩnh Mặc vẫn còn sợ hãi.

      "Biết rồi. Gần đây vụ kiện Vương Tiếu Vân như thế nào rồi?" Hoàng Hân Nguyệt chợt nhớ tới ngày hôm qua Lâm Vĩnh Mặc với , muốn phái người bảo vệ cha mẹ, nhưng mà bây giờ bọn họ muốn quê nhà của Triệu Dao Dao, sợ vạn nhất chỉ sợ vạn.

      Lâm Vĩnh Mặc biết lo lắng cái gì, chẳng qua là ôm lấy cơ thể của để nằm ở trong ngực của mình, mới lên tiếng: "Trước mắt vẫn còn thẩm vấn."

      Dừng chút, tiếp: " biết em lo lắng cái gì, đừng lo lắng, lqd chiều hôm qua an bài ổn thỏa. Nhưng mà, vệ sĩ chỉ bí mật theo, cha mẹ vợ hề biết, người duy nhất biết chỉ có vợ, đến lúc đó ấy tự sắp xếp."

      Hoàng Hân Nguyệt nghiêng người hỏi : " với ấy như thế nào?"

      " với ấy rằng bởi vì cậu hai của tập đoàn Lâm thị kết hôn, lúc đó cổ phiếu thị trường tăng lên.Cho nên khẳng định đối thủ của Lâm thị có động tác gì đó, vì đảm bảo an toàn cho cha mẹ vợ, chỉ có thể đưa theo vệ sĩ bên cạnh bảo vệ."

      Người nào đó rất vô lại, kiếp trước, việc đó thực rất đúng, rất nghiêm túc, người đàn ông chững chạc kia nơi đâu rồi?

      "Bà xã, ánh mắt vừa rồi của em là có ý gì, hả?" Càng về cuối giọng của Lâm Vĩnh Mặc càng lên cao, lông mày cũng nhướn lên khiến Hoàng Hân Nguyệt nhịn được nghiêng người hôn cái. Lúc muốn lui ra, lại bị tay Lâm Vĩnh Mặc bắt được, hôn choáng váng.

      Bên này bọn họ ở trong ngọt ngào, mà bên khác Vương Tiếu Vân khóc bi thương, Hoàng Hân Nguyệt gọi cho bà Hà cũng chính là mẹ của Vương Tiếu Vân. Sáng sớm chạy tới thăm Vương Tiếu Vân, khi Vương Tiếu Vân ra khỏi phòng giam nhìn thấy mẹ mình, kích động la lớn với mẹ Vương: "Bây giờ mẹ chạy tới đây làm gì, mẹ nên chạy cầu Hoàng Hân Nguyệt đó!"

      "Im lặng chút." Giám sát bên cạnh thấy Vương Tiếu Vân như vậy, nghiêm nghị lên tiếng cảnh cáo.

      Lúc này, giọng của mới rất nhiều, giọng mẹ Vân có chút cẩn thận: "Tiếu Vân à, tại nhà họ Hoàng chuyển , con bảo mẹ phải tìm nơi nào?"

      Tâm tình Vương Tiếu Vân có chút phiền não, nắm lấy tóc tán loạn, cảm thấy người trận dính dính, d.d.l.q.d nhịn được khóc lên: "Mẹ ngu xuẩn như vậy sao? biết trường học tìm sao? biết tìm người hỏi sao?"

      "Con biết ? Con cho rằng mẹ chưa từng trường học. Kể từ khi con bị trường học đuổi, trường học con nhìn thấy mẹ xem thường ra mặt. Mẹ con, tại sao lại làm ra những chuyện phạm pháp kia, tại sao? Mấy năm này, chúng ta lấy rất nhiều đồ tốt ở nhà họ Hoàng, con phải hiểu.... ......"

      "Đủ rồi, như mẹ là trách con sao. Là ai ngày ngày thầm ở bên tai con, nào là nhà họ Hoàng tốt, mỗi lần con cầm về đồ tốt từ nhà họ Hoàng, mẹ và cha hề câu gì, nếu như chúng ta có nhiều đồ tốt hơn bây giờ.... ...... Bây giờ, mẹ lại quay sang trách móc con."

      Ánh mắt mẹ Vương lóe lóe, ngay sau đó lại nghĩ đến. Bởi vì con như vậy, nên lúc nào bà cũng phải hóa trang khi ra cửa.
      Last edited by a moderator: 21/9/17
      AikoNguyen, lêthanh9009, huyenlaw683 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40: Vương Tiếu Vân
      Editor: Maris Miu

      Bây giờ cũng bởi vì tình trạng con , tại ra cửa mỗi người đều chỉ về phía bà và bà là kẻ ăn cháo đá bát. Mấy ngày trước, bà còn có thể cải trang khi ra cửa, mấy ngày nay ngay cả cửa cũng dám ra ngoài. Hôm nay, nếu phải là ông chồng trong nhà thúc dục bà ra cửa, để bà nhìn xem chút con như thế nào.

      Bây giờ lại vậy, ở nhà bị ông chồng kia oán. Qua đây thăm con , còn bị con trách cứ, bà sống dễ dàng lắm sao?

      Vương Tiếu Vân thấy ánh mắt mẹ Vương lập lòe, mới phát giọng vừa rồi của mình có chút gấp gáp, vội vàng : "Mẹ, mẹ cần nghĩ nhiều làm gì, hai người chỉ có người con là con. Nếu như con ngồi tù rồi, sau này hai người làm sao bây giờ? Ai tiếp tục nuôi mẹ đây?"

      Mẹ Vương nghe phân tích như vậy, trong lòng bùm tiếng. Đúng vậy, tại con xảy ra chuyện, sau này hai lão già bọn họ phải làm thế nào đây.

      "Vậy làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả?" Mấy ngày nay mẹ Vương rất hốt hoảng, vốn cho là chắc chắn Vương Tiếu Vân xảy ra chuyện. Nha đầu Hoàng Hân Nguyệt kia đối với con bé tốt như vậy, làm sao kiện nó đây.

      Bây giờ nghe lời của Vương Tiếu Vân, rốt cuộc bà có thể khẳng định. Hoàng Hân Nguyệt độc ác giúp đỡ bọn họ nữa, người nhà họ Hoàng đáng chết. Mẹ Vương nghĩ đến những điều này, trong mắt thoáng qua oán hận.

      Mẹ Vương cảm thấy nhà họ Hoàng là bị điên mới làm như vậy, lương tâm bị chó ăn mất rồi. Chỉ thua thiệt là trước đây Tiếu Vân nhà bà chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt.

      "Mẹ, bây giờ mẹ trường
      [​IMG]
      AikoNguyen, lêthanh9009, thuyt3 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41: Ác giả ác báo

      Editor: Maris Miu

      Người biết Lý Hồng Vũ nhất định bị bề ngoài của ta làm cho mê hoặc, đây cũng là điều tại sao lần đầu tiên Hoàng Hân Nguyệt có ấn tượng tốt khi nhìn thấy ta.

      Nhìn ta đứng giống như người tao nhã lịch , thành thục ổn trọng thân sĩ. Mặt ngoài tốt đẹp như vậy, nhưng toàn bộ bên trong đều là xấu xa độc ác. Lý Hồng Vũ chính là người như vậy, nếu phải là Vương Tiếu Vân hợp tác với ta lâu, nhìn cách ta đạt được mục đích của mình, là người hung ác, nhất định bị mặt bên ngoài của ta lừa gạt.

      Vương Tiếu Vân cũng phải là người lương thiện gì, bằng cũng vì tính toán Hoàng Hân Nguyệt mà hợp tác với Lý Hồng Vũ. Chỉ là, nếu như Lý Hồng Vũ biết Hoàng Hân Nguyệt chính là nhà thiết kế chính của công ty 'Tân Hân', hơn nữa còn là nhà thiết kế nổi tiếng 'LAYL', biết hối hận như thế nào khi tính kế ấy, hơn
      [​IMG]
      AikoNguyen, lêthanh9009, thuyt2 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 42: Đại kết cục

      Editor: Maris Miu
      (1)
      Ông Lý vẫn cam lòng, lúc còn trẻ rất đào hoa, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, có lúc ăn xong rồi để đó, cho nên già rồi, cuộc sống của ông xuất rất nhiều con riêng. Rất nhiều người bị ông tìm người hai ba câu đuổi , chỉ có duy nhất người để cho ông bất ngờ, đó là người giống ông đến mười phần.

      người tràn đầy tội ác, làm việc dứt khoát lưu loát, lòng dạ độc ác, rất giống lúc ông còn trẻ. Thương trường như chiến trường, nếu ông cũng thể từ trong đám em đông đảo của ông cụ giành lấy quyền thừa kế nhà họ Lý trong tay.

      Khi lần đầu tiên ông nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng ông vang lên giọng cho ông biết, đúng rồi, chính là nó. Bọn họ làm cuộc giao dịch, để cho làm quân cờ, cho ba năm, nếu như có thể lẻn vào công ty đối địch Lâm thị, lấy được tài liệu tài liệu mà ông cần. Như vậy, muốn gì đều có cái đó, nhưng mà, nếu như bị người phát , như vậy chỉ có thể trách mình có bản lãnh.

      Vì để cho cuộc sống của nó thêm chút sóng gió, ông để cho người ta truyền ra tin tức: "Có thể lúc ông còn sống mà kiếm được số tiền khiến ông hài lòng, có năng lực được ông công nhận, có thể thừa kế tất cả sản nghiệp của nhà họ Lý."

      Tha thứ cho ông ác độc, nếu muốn thành công, nhất định phải con đường gặp thần giết thần, gặp phật giết phật. Nếu , làm sao có thể bảo vệ được sản nghiệp của nhà họ Lý.

      Nhưng mà, khi tất cả sắp thành công, nó lại bị điều tra vì tội buôn lậu, thằng bé ở tòa án cười lạnh nhìn ông, trong mắt lộ ra oán hận đối với ông.

      "Lý Hồng Vũ......" Từ đó, ông mới biết ông sai, sai hoàn toàn. Trong lòng mới hiểu được, đối với người khác lòng dạ độc ác, đối với người bên cạnh, quá mức độc ác, tại sao ông nghĩ tới điều này đây.

      Ông Lý cam lòng cũng còn cách nào khác, nửa đời sau của thằng bé, đều trải qua ở trong tù. Bởi vì nó gặp chuyện may, nhà họ Lý phải giải tán, những thứ tài sản kia bị con trai và người thân lấy hết còn mảnh. Ông Lý luôn lấy nhà họ Lý làm tự hào, cứ thua như vậy, ra ai tin đây.

      "Lý Hồng Vũ, tôi đối đối với tệ, những năm này ăn mặc, bao giờ tôi bạc đãi chưa, thế mà lại lấy ân báo oán."

      "Ông Lý à, đầu óc ông bị cửa kẹp rồi sao, ông đối đãi tệ với tôi. Vậy sao ông , là mẹ tôi chết như thế nào, nếu phải là ông, mẹ tôi bỏ tôi mà sao?" Lý Hồng Vũ cười nước mắt chảy ra, vừa bị người giám sát dẫn vừa chảy nước mắt. Ngay cả chính cũng biết tại sao lại rơi lệ, vì thấy có lỗi với mẹ mà rơi lệ, hay là vì mình mà rơi lệ?

      Ông Lý cả người ngơ ngẩn ở đó, quay đầu lại, ông vẫn hiểu, cuối cùng là ông có lỗi ở chỗ nào.


      Kết cục (2)

      Cho tới bây giờ chưa
      [​IMG]
      AikoNguyen, lêthanh9009, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :