[Hiện đại] Tư Hữu Chi Thành - Shiki

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tĩnh Đông

      Tĩnh Đông Member

      Bài viết:
      59
      Được thích:
      50
      Tin sét đánh giữa trời quang :yoyo41::yoyo41::yoyo41:
      chơi vui vẻ nhé :th_18::th_18::th_18:

    2. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 154:
      Ở rể
      Sau khi Tư Toàn ra viện, Hầu Thần cũng xách vali, mang theo quần áo đến nhà họ Tạ ở rể. Ban đầu, bà Tạ còn cằn nhằn chuyện Tư Tuyền ở ngoài, nhưng giờ nhà có thêm Hầu Thần, Tư Toàn lại chịu ở chung phòng. Thành ra, Hầu Thần đành dọn dẹp phòng của , rồi ở tạm ở đó.

      Quan hệ của và Hầu Thần tốt hơn khá nhiều, ít nhất cũng còn căng thẳng như trước. Đúng là nhà thêm người thêm vui, Hầu Thần ở rể nên đám Mạch Tuệ, Trịnh Thiếu Thành thỉnh thoảng lại chạy đến xin bữa tối, Tư Tuyền tịch mịch quá chịu nổi cũng đành quay về nhà. Thành ra, nhà lúc nào cũng đông đúc ầm ĩ khiến bà Du Linh cười đến khép miệng lại được.

      Ông Tạ và Tạ Tư Khiêm cũng thường xuyên về nhà ăn tối hơn. Hôm nay, nhà gần chục người ngồi quanh bàn lẩu. Bắc Kinh tháng chín tuy vào thu nhưng vẫn còn nóng chảy mỡ, có điều cũng hề làm giảm hưng phấn. Bữa cơm vui đến mức, bọn họ lôi cả rượu ra uống, lè nhè từ bảy giờ tối đến chín giờ vẫn chưa chịu dừng.

      “Để em đưa chị lên lầu nghỉ ngơi”

      Tư Tuyền đỡ chị đứng dậy, có lẽ tại song thai nên dù chưa được ba tháng có thể thấy bụng Tư Toàn hơi nhô lên dưới làn áo mỏng. Hoặc cũng có thể là do gầy quá, Tư Toàn hề kén ăn, ăn uống rất tốt, có điều được thừa hưởng dáng vẻ yểu điệu của mẹ, chiều cao của cha nên thành ra lại càng mảnh dẻ.

      Tư Tuyền đưa chị trở về phòng. định khép cửa sổ Tư Toàn ngăn lại.

      “Có phải người bằng kính đâu chứ? Em cứ mở cửa cho thoáng”

      Tư Tuyền đành dừng tay, rót cho chị cốc nước hoa quả. Tư Toàn lắc đầu uống, đành đổ nó vào bụng mình.

      “Xuống dưới chơi , chị ngủ lát.”

      Tư Tuyền vâng lời, từ lúc từ bệnh viện đến giờ, Tư Toàn ngủ rất nhiều, ngày cũng phải mười mấy tiếng. Nhưng ban đêm lại tỉnh như sáo, mẹ trông chị ấy ba ngày đầu hàng, cuối cùng vẫn là Hầu Thần. làm về nhà chỉ ăn qua quít chút rồi ngủ, thức giấc cùng lúc với chị ấy. Sáng hôm sau lại làm bình thường. khác gì siêu nhân.

      Tư Tuyền xuống nhà, kéo ghế ngồi cạnh Diệp Chính. rót rượu cho , mờ ám hỏi “Có bạn trai mới?”

      “Haha…” Đích thị là tên nhiều chuyện Trịnh Thiếu Thành lại kể chuyện này ra.

      “Tần Phong cũng tệ”. Hầu Thần giơ cái chén lên chạm với Mạch Tuệ cái . từng làm ăn vài lần với cậu ta, quân tử, chính trực, ép người quá đáng, đôi bên đều có lợi.

      “Thay bạn như thay áo”. Trịnh Thiếu Thành nhíu mày, tửu lượng của kém nhất trong đám, bắt đầu ngà ngà say.

      “Nhìn vào gương xem mình làm gì?” Tư Tuyền huýt sáo theo điệu nhạc rất cợt nhả. Trịnh Thiếu Thành kiêng nể gì mà gõ lên đầu .

      “Nghe , cậu ta có liên hệ với xã hội đen.”

      “Sống ở Hong Kong, ai chẳng có quan hệ, nhất là nhà nội cậu ta lại ghê gớm như thế.”

      Tư Tuyền chớp mắt, tự gắp miếng thịt dê nhúng. Dê cái còn non, thịt rất mềm.

      “Nhà họ Mộ nhiều năm rồi còn giữ được vị trí như vậy dễ. Có người , từ khi cha cậu ta mất , nhà họ Mộ mất nửa đấy”.

      “Họ Mộ?” Tư Tuyền mù mờ, phải người kia họ Tần à?

      “Mẹ Tần Phong là đại tiểu thư nhà họ Tần, gả cho cha cậu ấy Mộ Bắc Thần, là người thừa kế của Mộ thị ở Hong Kong, hôn nhân cũng chín phần mười là lợi ích thôi. Nhà họ Mộ lúc đó muốn đầu tư vào đại lục. Lúc đó, tình hình trong nước vẫn còn bao cấp, mới chuẩn bị mở cửa, mà Hong Kong phát triển sớm hơn nhiều. Có điều, sau khi kết hôn được mấy năm Mộ Bắc Thần qua đời. Mộ lão gia cũng thể chờ Tần Phong hai mươi năm nữa đứng lên gánh vác, thành ra chọn người khác đứng lên quản lý. Mộ thị đấu đá trận long trời lở đất.”

      “Mẹ Tần Phong cũng ưa gì nhà chồng nên chịu tang xong liền quay lại đại lục, đổi họ cho con về họ Tần như bây giờ. Tần Phong lớn lên nửa sống ở đại lục, nửa sống ở Hong Kong. Mười ngón ăn chơi mười ngón thành thạo. Mà giỏi nhất chắc là casino đánh bạc. Cậu ta mà chơi em chẳng có chuyện dễ dàng thắng như thế đâu”.

      “Thế à? Sao biết vậy?” Tư Tuyền hưng phấn hỏi. Lần trước ta còn hứa đưa chơi bài ở Macau. Trịnh Thiếu Thành trề môi đáp

      “Dương Dung thích cậu ta, ban đầu cũng muốn nhận con rể nhưng điều tra được quá trình ăn chơi trác táng cũng chịu được, phản đối luôn.”

      Tư Tuyền chớp mắt, hình như hiểu lý do tại sao Dương Dung ngứa mắt với rồi đấy. Con ở Trung Quốc lạ, thích cứ thẳng ra, tại sao lại phải bóng gió như thế. Sau đó lại còn gây khó dễ nhau trong công việc, chẳng chuyên nghiệp gì cả.

      “Hôm trước trong tiệc sinh nhật Dương Dung, còn gặp cậu ta với cậu ba nhà họ Hạ. Sao giờ nhà cậu lại làm ăn với hắc đạo à?”

      Trịnh Thiếu Thành lắc đầu, gõ gõ cái chén. Mạch Tuệ hiểu ý rót rượu vào đấy.

      cùng với Tần Phong, ai mà biết được.”

      ra, Tần Phong đáng sợ, người đáng sợ là Hạ Việt. Nhà họ Hạ là hắc bang lớn nhất Macau. Cướp của, giết người, phóng hỏa, buôn lậu có gì dám làm. Hạ Việt phải con trưởng, cũng phải người thừa kế nhưng tàn nhẫn nếu cậu ta nhận mình số hai, cũng chẳng ai dám nhận mình số . Hạ Việt và Tần Phong, cặp bài trùng chơi bời xuyên lục địa từ Hong Kong đến Macau, Tam Giác Vàng … chỗ nào cũng có mặt.

      “A Uyên từng giao thủ với Hạ Việt. là kì tài trăm năm hiếm gặp”

    3. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 155:
      Có cở sạch đồ cũng cứng nổi

      Mọi người trầm ngâm, nhớ đến lần Hạ Hầu Uyên bị thương nặng nhất kể từ khi nhập ngũ đến nay. Gãy hai xương sườn, đứt gân tay trái, chân trái rạn xương, cả người có chỗ nào bầm tím, nằm ở Tổng viện Giải Phóng ba tháng mới được thả cho về. Làm mẹ cậu ta khóc hết nước mắt, suýt nữa bắt giải ngũ. Đó là kết quả của lần giao thủ với Hạ Việt.

      Lần đó, Hạ Hầu Uyên cười ha hả, nghiến răng nghiến lợi cắn quả táo trong giỏ hoa quả Hạ Việt gửi tới cả đời này mới gặp được đối thủ xứng tầm như thế, nằm viện ba tháng Hạ Việt cũng phải mất kha khá thời gian mới hồi lại được. Phải Hạ Hầu Uyên là tinh binh xuất sắc nhất trong bộ đội đặc chủng trong vòng hai mươi năm trở lại đây. Chứ phải hạng xoàng đâu nhé.

      Tư Khiêm quay lại bàn, bị chuốc kha khá nhưng mặt cũng đỏ. nhìn chén rượu Tư Tuyền cầm trong tay, cau mày hài lòng. Tư Toàn có chơi bời, cũng chỉ dám chơi bời sau lưng , chứ cũng dám ngang nhiên thế này. Fredrick dạy dỗ con bé thế nào biết?

      Diệp Chính biết ý, nháy mắt cho Trịnh Thiếu Thành ý bảo đừng rót rượu cho nữa. Hầu Thần tỉnh táo nhất trong số bọn họ, quay sang hỏi Tư Khiêm.

      “Có chuyện gì nghiêm trọng ạ?”

      có gì… Lát ra ngoài, về nhà bên kia luôn. cần chờ

      “Vâng”.

      Trịnh Thiếu Thành huýt sáo trêu chọc dáng vẻ chân chó của Hầu Thần, nhưng cũng chẳng thèm để ý chỉ tự rót thêm rượu. Được! Thích ganh tỵ cứ ganh tỵ , đây những sắp có vợ lại còn có con, còn những hai đứa. Mấy chú đến bạn còn chưa có đâu.

      Trịnh Thiếu Thành chịu nổi dáng vẻ dương dương tự đắc của Hầu Thần, hô hào em xông lên tấn công, vùi dập cho Hầu Thần uống đến say ngất ngư.

      Hơn mười giờ, bữa tiệc mới kết thúc. Bọn họ đều uống say cả, trừ Tư Khiêm ra ngoài, mấy người kia đều ở lại. Tư Tuyền ngủ với mẹ, hôm nay cha về. Hầu Thần quang minh chính đại được ngủ với vợ sau nhiều ngày bị đuổi xuống giường, ba người kia chen chúc chiếc giường chật hẹp của . Vì ngại công việc của Tư Khiêm nhạy cảm, nên phòng ai dám ngủ ở đó.

      Sáng hôm sau, vì phải làm nên mọi người đều dậy khá sớm. Trịnh Thiếu Thành nhận trách nhiệm đưa Tư Tuyền làm. Ở công ty, có phòng nghỉ ngơi và luôn có sẵn quần áo ở đó nên cần phải về nhà thay đồ. Có điều, mang bộ dạng nhếch nhác này đến gặp nhân viên, chết cũng làm được. Thành ra, Tư Tuyền phải sớm theo , đến sớm hẳn hơn tiếng.

      Tư Tuyền gà gật trong phòng làm việc của , chờ tắm rửa thay đồ. Uy lực của rượu Trung Hoa kinh khủng, dù đau đầu, nhưng nó vẫn rút cạn sức lực của . Fredrick gọi điện, giật mình đến độ đánh rơi cả điện thoại xuống sàn. Cũng may, sàn văn phòng tổng giám đốc được lót thảm lông vừa đẹp vừa xịn vừa mịn, nên điện thoại bị làm sao.

      “Dậy sớm vậy?” Fredrick ngạc nhiên, nhà Peter thuê khá gần công ty nên hôm nào gọi giờ này, cũng mới tỉnh giấc, hàm hồ với mấy câu rồi cúp máy làm.

      “Trịnh Thiếu Thành phải đến sớm để tắm rửa” Tư Tuyền day day trán, đầu óc vẫn váng vất mơ hồ.

      “Liên quan gì đến em??” Giọng Fredrick có vẻ vui

      “Hôm qua mọi người đều ngủ tại nhà mà, sáng nay làm sớm. ấy ra rồi, em cúp máy đây”.

      Fredrick hậm hực nhìn điện thoại bị ngắt, dám cúp ngang như thế này với cũng chỉ có mà thôi.

      ăn sáng nào”

      Trịnh Thiếu Thành hùng dũng bước ra, lại tràn trề sức sống, ngời ngời phong độ. vui vẻ trước, Tư Tuyệt uể oải theo sau. Vừa mở cửa nhìn thấy Trần Duyệt Sinh định đẩy cửa vào, vui vẻ vỗ vai ta .

      “Chuẩn bị tài liệu M&A với Hằng Thông, mười giờ họp nhé”.

      Trần Duyệt Sinh chớp chớp mắt, bình thường ta luôn đến dọn dẹp văn phòng của Trịnh Thiếu Thành trước hai mươi phút, hôm nay được coi là đến sớm. Vậy mà tổng giám đốc còn đến trước cả , những thế còn có Tạ, à tiểu thư Maya cũng ở đây, bộ dạng biết có nên nghĩ đen tối hay nữa.

      ra, cũng phải chỉ có mình Trần Duyệt Sinh nghĩ như vậy, toàn bộ trợ lý và thư ký của đám cán bộ cấp cao dùng chung văn phòng ở tầng này đều nghĩ như vậy. Cho nên đến tận khi vào thang máy, Trịnh Thiếu Thành mới có cảm giác có cái gì đó sai sai. quay lại nhìn Tư Tuyền lờ đờ đứng đằng sau, hai mắt thâm quầng, bộ dạng như bị dày vò cả đêm chợt cảm thấy vô cùng oan uổng. Đúng là có tiếng mà có miếng.

      Công bằng mà , Tư Tuyền có vẻ ngoài rất khá, trông trẻ hơn tuổi khá nhiều. Tuy nhiên cơ thể lại thuộc dạng ba vòng lép kẹp. Lần trước du thuyền mặc bikini còn chẳng thèm push up, bị bọn trêu chọc suốt, hôm nay mặc chiếc áo phông chiết eo với quần jean cạp cao cũng chẳng nhìn thấy mông với ngực đâu. Hoàn toàn phải gout của . Gout của phải là cao, trắng, chân dài, ba vòng 90 - 60 - 90 giống như… Trịnh Thiếu Thành điểm danh qua loạt mỹ nhân trong đầu, cuối cùng dừng lại ở cái tên.

      còn cố nhớ lại ba vòng hoàn chỉnh đó chợt nhớ ra đó là ai, chỉ muốn vả cho mình cái để tỉnh lại. Bà tổ đó, có cởi đồ sạch nằm trước mặt cũng cứng nổi.

    4. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 156:
      Nếu là em, em có gọi nổi ?

      Tư Tuyền nhìn vẻ mặt ngày càng đỏ của , tốt bụng hỏi.

      “Sao vậy? Bây giờ rượu mới phát tác à?”

      …” Trịnh Thiếu Thành xua tay.

      Ting tiếng, thang máy mở cửa. Trịnh Thiếu Thành nhìn người vừa mới bước vào, cảm thấy nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo đến cộng với gần đây để hỏa dục công tâm đúng là tốt, phải giải tỏa chút. Chứ nhìn thấy bà già này, sao cũng thấy hưng phấn rừng rực vậy.

      Quả phải là lỗi của Trịnh Thiếu Thành, Trịnh Ý Duy hôm nay chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen mỏng tang, còn nhìn cả nội y bên trong, dù có cổ áo có xếp nếp bèo diêm dúa cũng thể che hết gợi cảm của khe ngực. Cùng là quần jean cạp cao, nhưng Tư Tuyền lép kẹp mà Trịnh Ý Duy nổi cái mông tròn , mượt mà. Hoàn toàn đạt chuẩn mà Trịnh Thiếu Thành nghĩ đến.

      “Chị Ý Duy!!!”

      Tư Tuyền vui vẻ chào hỏi, từ lúc Tư Toàn xuất viện, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Ý Duy cũng là thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, cực kì bận rộn. Ý Duy tháo kính mắt, cài lên khe áo, càng làm lộ khe ngực trắng ngần, đôi môi tô son đỏ cực kì quyến rũ cười nháy mắt với cái.

      Sau đó, quay sang Trịnh Thiếu Thành vẫn chưa hoàn hồn, đờ đẫn nhìn chòng chọc vào ngực mình, hất hàm hỏi.

      “Nhìn gì?”

      Trịnh Thiếu Thành quẫn quá, quay sang bên lầm bầm “Ăn mặc chả ra làm sao.”

      Trịnh Ý Duy bước vào thang máy, khiêu khích hỏi “Sao? đẹp à?”

      có biết đây là văn phòng ? Ăn mặc như vậy mà dám vào đây. Mà sao sáng sớm ở đây?”

      Trịnh Thiếu Thành liếc nhìn thang máy, tầng mười bốn, ở đây cũng có thể dùng thang máy riêng. Là văn phòng của ai nhỉ?

      Trịnh Ý Duy đeo lại kính mát, liếc nhìn những con số chạy thang máy, thong thả

      , tôi phải nhân viên công ty , tôi mặc gì là quyền của tôi. Hai, đương nhiên được mời nên tôi mới đến. Ba, sáng sớm làm sao? ở đây được tôi ở được chắc. Con bé vẫn còn , đừng có dạy hư nó nếu đừng trách bà đây độc ác.”

      Thang máy xuống đến tầng hầm, vừa mở cửa Trịnh Ý Duy ra, Tư Tuyền hâm mộ nhìn ấy đôi Louboutin mười phân, đế đỏ huyền thoại, gót mỏng dính mà vẫn bước thanh thoát như bay, đôi giày gõ những thanh đầy quyền lực lên sàn, nhanh chóng biến mất.

      sao thế?”

      Trịnh Thiếu Thành buồn bực đấm cái lên tường thang máy. Tầng mười bốn, nhớ ra rồi, văn phòng của Lục Tốn, chuyên phụ trách PR - truyền thông, đối nội đối ngoại cho tập đoàn. Hơn bốn mươi tuổi, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm mới đầu quân cho Hoa Hạ. Tính tình phải là chẳng có gì tốt đẹp cho lắm.

      ta có cái quái gì cần hợp tác với Hoa Hạ chứ? Chẳng lẽ Lục Tốn vô dụng đến mức có kiện nào làm được phải mời ta đến tổ chức?

      Mà khoan, còn câu cuối cùng. Sao ta có thể nghĩ bậy bạ như vậy?

      Lên xe rồi mà tâm trạng Trịnh Thiếu Thành vẫn bứt rứt yên. Tư Tuyền tự thắt dây an toàn, lơ đãng lục trong túi ra thỏi son, nhàng thoa lên môi. Màu son Trịnh Ý Duy dùng quá đẹp, nếu nhầm chính là Burberry 429, Military Red. Đỏ cách kiêu hãnh. Tư Tuyền nhìn mình trong gương, màu son xuất sắc như vậy lại hợp với , hợp với tông cam đỏ, thỏi son thường dùng nhất là Givenchy Carmin Escarpin. Đỏ pha chút cam, cần trang điểm vẫn đủ tươi tắn, rất thích hợp cho người lười.

      “Chị Ý Duy đẹp

      Trịnh Thiếu Thành gì. vẫn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Ây da…”

      Tư Tuyền cũng biết bất hòa giữa hai người này. Ban đầu còn tưởng họ cũng chỉ chọc nhau cho vui, ngờ sau lưng mọi người vẫn còn ghét nhau như vậy. ràng hận thù sâu như bể.

      “Sao hai người gây nhau hoài vậy?”

      Trịnh Thiếu Thành bất lực, biết trả lời thế nào. Dù là cũng dưới trăm ngàn lần tự nhủ bảo phải biết kiềm chế, nhưng hễ đứng trước mặt nhau lại tự động chuyển thành “nốt lần này dạy dỗ ta, lần sau nhịn".

      “Quan hệ thâm sâu khó lường, em biết được đâu”

      “Nghe hai người có quan hệ họ hàng hả? còn phải gọi chị ấy “”?”

      “Nếu em là , em nghĩ xem có thể gọi nổi ?”

      Tư Tuyền nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Trịnh Thiếu Thành đoán chắc Trịnh Ý Duy cũng lấy phân phận bề này dạy dỗ ít. Mà hình như Trịnh Ý Duy còn kém tuổi Trịnh Thiếu Thành. Nghĩ thế nào cũng thấy ổn.

      “Nhà ta với nhà , quan hệ chắc bắn bảy lần đại bác vẫn tới. Cụ nội ta với cụ nội hình như là em con chú con bác. Mà hình như vẫn chung mẹ. Vậy mà còn muốn gọi ta là ?”.

      Tư Tuyền ngửa bàn bàn tay ra đếm đếm, cụ nội rồi đến ông nội rồi đến bố rồi đến Thiếu Thành. À cụ nội mới là em con chú con bác, vậy phải là kị nội. Lại còn phải em thuần huyết, họ hàng xa cỡ như vậy mà vẫn giữ liên hệ, là lợi hại.

      “Hai người cách nhau cũng phải năm sáu đời rồi đó, thích chị ấy hay sao? Em thấy chị ấy rất đẹp”

      Trịnh Thiếu Thành hít hơi, cái vóc dáng đó, từng được nhìn qua lần, cách đây mấy năm, tuy lúc đó Trịnh Ý Duy chưa được quyến rũ như bây giờ nhưng phải công nhận ta mị hoặc từ trong xương cốt, rất dễ dụ dỗ đàn ông nổi lên tà niệm. Tuy nhiên, với cái miệng đâm chết người cần dao đó còn phải xem xét.

      “Em còn , vớ vẩn cái gì? Nhanh, xuống xe rồi ăn sáng . Miễn cho đám trai, chị em suốt ngày bảo dạy hư em”.

      Tư Tuyền cười phá lên, tự nhiên rất có niềm tin hai người này thành đôi đấy nhé.

    5. shiki_ika

      shiki_ika Well-Known Member

      Bài viết:
      277
      Được thích:
      775
      TƯ HỮU CHI THÀNH
      Tác giả: Shiki
      Chương 157:
      Trường xuân vĩnh viễn xanh

      Giữa tháng chín, cuối cùng trường đua ở Phòng Sơn cũng được khởi công và được đặt cái tên mới là Trường Xuân. thô tục, chính Tư Tuyền cũng phải nghĩ như thế.

      Hạng mục ở Đằng Xuân khá đơn giản nên vẫn đem theo Lucy sang bên này làm việc. A Sảng quen thuộc với người ở Hoa Hạ, cho nên vẫn là cho cậu ta ra mặt làm chính.

      Mấy căn nhà dựng tạm cho công nhân và nhân viên kĩ thuật được dựng lên. Tư Tuyền cảm thấy lại về nội thành quá phiền phức nên thường ở đây hai ba ngày,về Bắc Kinh xử lý công việc trong hai, ba ngày rồi quay lại.

      So với công nhân, điều kiện của bọn họ tốt hơn chút. Mỗi căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, kê hai chiếc giường tầng, tủ quần áo cá nhân, chiếc bàn để đồ chung và bốn chiếc ghế. Cũng may còn có điều hòa, nên dù thời tiết có rất khó chịu, cũng vẫn có thể ngủ được. Chia phòng được tính theo nhân của từng công ty, phòng Tư Tuyền chỉ có , Lucy và bé thực tập sinh tên là Tiểu Quyên ở, thành ra cũng rộng rãi hơn những phòng khác chút.

      Điều duy nhất Tư Tuyền cảm thấy hài lòng chính là khu vệ sinh phải dùng chung. Mỗi sáng mỗi người phải tự đem đồ dùng cá nhân của mình xuống. Lucy như thế này vẫn còn tốt chán rồi đấy, từng theo những công trình ở vùng sâu vùng xa, ở lán lợp tôn, sinh hoạt ăn lông ở lỗ là chuyện rất bình thường. Bởi vậy Tư Tuyền cảm thấy mỗi lần về Bắc Kinh, thứ duy nhất lưu luyến và muốn đem theo chính là cái bồn tắm.

      Peter có đến hai ba lần, cảm thấy nơi đây được an toàn lắm, nhưng Tư Tuyền lại chịu cho xếp người bố ráp cả công trường. Cũng thể lắp camera theo dõi, cho nên đành sắp xếp cho cho hai vệ sĩ người Trung Quốc theo sát rời.

      Buổi trưa, Tư Tuyền cùng ăn cơm với bọn họ, bữa cơm đúng là ác mộng của . từng ăn cơm trưa ở nhiều công trường, nhưng ít nhất cũng khó ăn như thế này. Có điều, khả năng thích ứng cũng nhanh cho nên qua hai ba bữa, lại cảm thấy dễ nuốt như thường.

      Lucy , cơm của bọn họ được ưu ái rồi, ít nhiều gì cũng là kiến trúc sư và kỹ sư, thuộc hàng lãnh đạo cấp cao. Chứ cơm của công nhân còn tệ hại hơn nhiều. Tư Tuyền thở dài, cái này là vấn nạn ở đâu cũng như nhau. lời khó có vẻ hết được.

      Công nhân ở đây, dưới trăm người, đến từ tỉnh ngoài cũng có mà dân gốc ở Phòng Sơn cũng nhiều. Phần lớn đều là người trẻ tuổi, chỉ có số ít người năm mươi được xếp làm các công việc nhàng hơn chút. Công ty xây dựng của Hoa Hạ cũng thầu công trình này mà là của công ty con, chuẩn bị sát nhập vào Hoa Hạ, tên là Hằng Thông.

      Thông thường, mỗi ngày hoặc cách ngày, ba bên văn phòng kiến trúc - Hoa Hạ - Hằng Thông họp định mức khối lượng công việc, tùy vào tình hình thực tế để điều chỉnh. Giám sát công cũng chia ba, kiểm tra chéo lẫn nhau. Về việc này, Tư Tuyền giao cho A Sảng phụ trách. Dù sao, cũng chứng chỉ hành nghề ở Trung Quốc, bản vẽ vẫn phải để Diệp Chính đứng tên.

      Mấy ngày hôm nay, tâm tình mấy người công nhân có vẻ xuống dốc, làm việc khá chểnh mảng. Tư Tuyền ngồi ăn cơm cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ thở dài, có điều vì họ tiếng địa phương như chim hót, thành ra chẳng hiểu gì cả.

      A Sảng , họ buồn phiền nhận công trình này trước kì nghỉ Quốc khánh có mười lăm ngày. cho nên tiền lương thưởng nhận được chẳng được bao nhiêu. Ai ở Phòng Sơn còn đỡ, người ở xa chẳng dám về nhà. Quốc khánh cũng như Tết Nguyên Đán là hai kì nghỉ dài nhất ở Trung Quốc, cho nên việc di chuyển rất khó khăn.

      Tư Tuyền hỏi lương bọn họ, chính cũng cảm thấy lương công nhân ở đây quả quá rẻ mạt. Lương cơ bản thêm phụ cấp, OT quá 8 tiếng/1 tuần mới được khoảng hơn năm ngàn tệ, thấp hơn khá nhiều so với lương công nhân ở các nước phương tây.

      A Sảng , điều đó cũng thể trách được. Với trình độ dân trí thấp như nay, đối với số người, có việc làm là tốt rồi ấy.

      Tư Tuyền khá tò mò nên từng lên baidu tìm kiếm thông tin về giao thông ở đây, sau đó thấy khiếp sợ . Sân bay chật kín người, nhà ga bến xe khác gì cuộc di cư khổng lồ. Những đường cao tốc tắc trong vài tiếng là chuyện rất bình thường. Hàng ngày, giao thông Bắc Kinh như nồi súp sôi sùng sục bếp, những ngày này chẳng dám tưởng tượng.

      A Sảng và Lucy đều phải nhà ở Bắc Kinh, nhưng mấy năm nay theo Diệp Chính lương lậu khá tốt nên cũng quá lo lắng về chuyện tiền bạc. Có điều, để kịp về quê hai người cũng phải đặt vé máy bay từ bây giờ. Chứ để đến sát Quốc khánh mới đặt xin lỗi, tiền có nhiều đến mấy cũng chẳng có đủ vé mà bán.

      Tư Tuyền nhớ đến những dịp lễ Giáng Sinh ở , người dân cũng tất cả quay trở về sum họp như thế này. Tuy nhiên, nhà phải ở London nhưng cũng ở quá xa, mất nhiều thời gian lắm cũng chỉ hết khoảng hai tiếng cho nên thực chưa bao giờ được trải nghiệm điều đó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :