1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thê điều lệnh - Vụ Thỉ Dực (Cập nhật chương 56/227)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 42
      Chuyển ngữ: Cacmons

      Khúc Liễm chịu đựng ánh mắt của mọi người, đầu óc mơ màng đứng ngẩn ra đó, như tạm thời choáng váng mất rồi.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi thấy dáng vẻ ngây ngốc vô tội của nàng, nụ cười mặt càng thêm thâm thúy, làm dịu khí thế tôn quý nghiêm nghị người bà, khiến bà bình dị gần gũi hơn ít.

      Từ khi nhóm tiểu nương này vào, bà bắt đầu quan sát họ, hơn nữa còn nhanh chóng phát ánh mắt tôn tử dán người nương nào đó, mới nhìn qua, thể thừa nhận, dung mạo của tiểu nương Khúc gia này thực rất xinh đẹp, tuy mới chỉ mười hai tuổi, dáng người chưa phát triển, trông như bé, nhưng chỉ trong nháy mắt khiến nhóm tiểu nương xung quanh kia thua sút hẳn chỉ làm nền cho riêng con bé mà thôi.

      Khiến bà suy nghĩ là, tiểu nương này trông rất quy củ, nhưng chung quy vẫn vô thức mà sai bước , đó là giấu mình phía sau bọn tỷ muội, khiến bản thân dễ thoạt trông là thấy, lẫn giữa mọi người. Lúc đầu bà tưởng tính tình tiểu nương này nhát gan, lên được mặt bàn, như bề ngoài điềm đạm đáng kia của con bé, nhưng quan sát lâu, lại phát phải vậy.

      Tiểu nương này có ý tứ.

      Giờ nhìn vẻ mơ màng đến phát ngốc của con bé, có thể biết ngay việc xảy ra hôm nay nằm ngoài dự tính của nó, mà như vậy càng khiến người khác buồn cười.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi tựa như phát vẻ mặt khác thường của mọi người xung quanh, cười với Khúc Liễm:

      - Tiểu nương, lên đây ta xem cái nào.

      Khúc Liễm thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi chuyện với mình, đôi mắt kia nhìn thẳng vào mình, trái tim lập tức nhịn được mà run lên. Tuy rằng nàng chưa từng gặp đại trưởng công chúa Thục Nghi, nhưng tỷ tỷ sớm thăm dò chuyện của đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn đưa toàn bộ cho nàng, chính là để đề phòng hoàn cảnh này.

      Cứ nhớ lại đại trưởng công chúa Thục Nghi khi xưa là đích trưởng công chúa trong cung, khi chưa lấy chồng ở trong cung cũng hơi được sủng ái, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên chi kiều nữ, nữ tử nào trong thiên hạ có thể so sánh được với bà, thân phận phi thường tôn quý, sau khi gả vào phủ Trấn quốc công, tình cảm vợ chồng cùng phò mã Trấn quốc công vô cùng ân ái, thậm chí còn từng có lần đến biên cảnh định cư cùng phò mã, nghe còn từng lên chiến trường, có thể nữ cường nhân có thể lên ngựa giết địch, xuống ngựa vào được phòng khách.

      Nữ cường nhân như thế nửa đời trước có phần kiên cường mạnh mẽ lạnh lùng, làm việc quả quyết, hoàn toàn xứng đáng được xưng là bậc nữ lưu tu mi, cũng tạo nên khí thế toàn thân sắc bén nghiêm nghị cho bà, dù giờ tuổi lớn, có hơi thu liễm, nhưng đối với các tiểu nương được nuông chiều lớn lên mà , vẫn rất đáng sợ.

      Khúc Liễm vô thức nhìn tỷ tỷ đứng cạnh Lạc lão phu nhân.

      Khúc Thấm lo lắng nhìn nàng, sợ nàng nhút nhát trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, dù sao ngay cả tiểu nương như Lạc và Tịch Tư còn chịu nổi, huống chi là muội muội xưa nay nhu nhược.

      Nhìn ánh mắt muội muội ngập nước như động vật nhìn sang xin giúp đỡ, giờ khắc này Khúc Thấm quên mất chuyện muội muội của mình là người có tâm cơ, lòng lo lắng cho con bé, vội nở nụ cười trấn an nó, để nó an tâm thể .

      Thể cái gì chứ?

      Khúc Liễm lệ rơi đầy mặt, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng cũng dám sử dụng thủ đoạn trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, đành phải ngập ngừng từng bước bước lên.

      Bấy giờ, Lạc lão phu nhân mở lời:

      - Tính tình đứa bé này ngoan ngoãn im lặng, thường chỉ chơi đùa với bọn tỷ muội, hay ra ngoài, xin công chúa đừng trách.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười :

      - Đứa bé xinh đẹp thế này, ai thấy cũng thích, sao nỡ trách móc chứ?

      Nghe lời đại trưởng công chúa Thục Nghi , mọi người ở đây sửng sốt.

      Họ ràng cảm nhận được bảo vệ mà đại trưởng công chúa Thục Nghi dành cho Khúc Liễm, chẳng lẽ vì Khúc Liễm là tiểu nương có dung mạo xinh đẹp nhất, được niềm vui của bà?

      Lạc lão phu nhân cũng hiểu được đại trưởng công chúa Thục Nghi có ý gì, đành nở nụ cười, thân thiết với Khúc Liễm:

      - Liễm nhi, mau lên đây.

      Sau đó lại dùng giọng điệu đùa với đại trưởng công chúa Thục Nghi:

      - Công chúa, đứa bé này lớn lên bên cạnh ta, là đứa được lòng người nhất, ta cũng rất quý, bà đừng làm nó sợ đấy nhé!

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười :

      - Bà còn biết tính tình của ta nữa hay sao? Mấy năm nay ta kiềm chế, tính xấu đều sửa, giống trước đây, cứ hễ chút là nổi giận nữa.

      Hai người đùa vài câu, lúc này Khúc Liễm rốt cuộc kiên trì bước đến.

      Nàng buông rèm mi mắt, ngoan ngoãn đứng trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi, trong mắt chỉ thấy được đầu gối của đại trưởng công chúa Thục Nghi, cùng váy mã diện mặc tùng và đôi giầy tường vân văn màu lục nhạt lấp ló, ở góc độ này, thậm chí hình bóng của người thiếu niên đứng cạnh đại trưởng Thục Nghi cũng thấy được, nhưng nàng vẫn cảm giác được nhìn mình.

      Giờ nàng biết , hóa ra hôm nay xảy ra chuyện thế này, nên tỷ tỷ mới căng thẳng như vậy.

      Cũng biết tiếp theo còn phát sinh chuyện gì, khiến trong lòng nàng phát sầu.

      Sau đó Khúc Liễm phát tay mình bị người ta kéo lại, bỗng nghe đại trưởng công chúa Thục Nghi khen ngợi:

      - Nếu hôm nay ta đến chuyến, ta còn biết nhà bà có giấu tiểu nương xinh đẹp thế này đâu, lúc nãy bà có phúc khí bà lại cứ khiêm tốn, nếu phúc khí, có thể nuôi được nương xinh đẹp vậy sao? Đúng rồi, ta nhớ nàng giống như Thấm nhi, là con của Viện nhi à?

      hiểu sao trong lòng Khúc Liễm chột dạ, nghĩ thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi là nhân vật lợi hại như vậy, có khả năng chỉ nhìn bề ngoài của người.

      Cho nên rốt cuộc vẫn thiếu tự tin khi được khen ngợi a.

      Lạc lão phu nhân gật đầu, rồi thở dài :

      - Đúng vậy, con bé là do thê tử tục huyền của con rể ta sinh, vốn cũng phải gọi Viện nhi tiếng mẫu thân...

      Nhắc đến Lạc thị mất sớm, giọng của đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng hơi nghẹn ngào:

      - Viện nhi quả là có phúc, đáng tiếc.

      Hai bà lão bắt đầu hoài niệm mẫu thân mất sớm của Khúc Thấm.

      Chẳng qua khí trầm xuống lát, đại trưởng công chúa Thục Nghi nhanh chóng dẫn đề tài quay về quỹ đạo, sau khi khen dung mạo Khúc Liễm xinh đẹp, bèn tháo bộ diêu ruby cỡ trứng bồ câu tóc xuống thưởng cho Khúc Liễm.

      Hành động này của đại trưởng công chúa Thục Nghi khiến tim mọi người đều nhảy lên, ánh mắt kỳ lạ.

      Bộ diêu kia là đồ , hơn nữa đá quý nạm đó cũng lớn, chỉ là bộ diêu mang khí thế rất nặng, khi nó được cài lên đầu Khúc Liễm, Khúc Liễm chỉ thấy đầu mình nặng như đeo chì, trong lòng thầm giật mình.

      Có thể khiến đại trưởng công chúa Thục Nghi tự tay ban thưởng, đương nhiên là đồ tốt, chỉ là thứ này cũng khỏi quá bình thường .

      Sau khi đại trưởng công chúa Thục Nghi ban lễ vật, lại như trưởng bối bình thường gặp đứa bé nhà thân thích, hỏi Khúc Liễm ít chuyện thường ngày, Khúc Liễm nhất nhất đáp hết, trả lời cũng đúng theo khuôn phép, nhìn ra tính cách thế nào, nhưng dáng vẻ dịu dàng kia, rất hợp ý đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      Tính tình cả đời đại trưởng công chúa Thục Nghi cương ngạnh quật cường, mới vừa kiềm chế lại, đương nhiên thích người cũng mạnh mẽ đối chọi với bà, bình thường ra lại thích những đứa bé ngoan ngoãn dịu dàng nhưng nhát gan, dáng vẻ nhu thuận văn tĩnh của Khúc Liễm làm trong lòng bà có ấn tượng tốt.

      Khi bà hỏi chuyện Khúc Liễm, khóe mắt cũng chú ý cháu trai đứng cạnh nhìn đến chớp mắt, sao lại phát vui sướng chứa trong mắt nó chứ?

      Trong lòng khỏi thở dài.

      Hôm nay tự mình đến đây chuyến, phát cháu trai càng thích tiểu nương Khúc gia này hơn so với tưởng tượng.

      Đến khi Khúc Liễm được đại trưởng công chúa Thục Nghi thả về chỗ cũ, chỉ cảm thấy lưng toát ra lớp mồ hôi lạnh, có thể biết áp lực vừa rồi lớn đến cỡ nào? Thế nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, khi xem kỹ lạnh lùng trong mắt Lạc đại phu nhân, áp lực quá lớn, lại càng chưa kể đến ánh mắt của mấy tỷ muội Lạc bên cạnh.

      Nàng lại đau đầu.

      Bấy giờ, đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng gọi mấy tỷ muội Lạc gia và Tịch Tư lên mấy câu, thưởng cho mỗi người trang sức khác nhau, nhìn kỹ thuật, hay bất kể là đá quý mặt cũng rất tinh xảo, chẳng qua là do nha hoàn cầm khay, đưa cho họ tự mình chọn, so với đãi ngộ dành cho Khúc Liễm, trời vực.

      Mọi người ở đây quá thoải mái.

      Ánh mắt bọn tỷ muội Lạc gia và Tịch Tư khi nhìn Khúc Liễm đều rất phức tạp, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười tạ ơn trưởng bối ban thưởng.

      Sau khi nhóm tiểu nương lui xuống hết, khí trong phòng lại được khôi phục, dường như việc đại trưởng công chúa Thục Nghi hành động như vậy là bình thường như thời tiết hôm nay rất đẹp mà thôi.

      Chỉ là, mấy vị phu nhân Lạc gia vì hành động của đại trưởng công chúa Thục Nghi mà chú ý đến Khúc Liễm chưa bao giờ đáng để tâm trước đây. Lúc trước các bà chỉ để ý Khúc Thấm được lão phu nhân thương đến tận tim gan, có ấn tượng gì với tiểu nương im lặng như Khúc Liễm,giờ lại phát , hóa ra tiểu nương này còn có vận may đến nhường ấy.

      Sau khi Khúc Liễm theo bọn tỷ muội Lạc gia ra khỏi Gia Thiện đường, liền phát ánh mắt như có như của mọi người.

      - Vị này chính là Khúc gia biểu muội sao? A ngươi cũng là, nhà ngươi có biểu muội xinh đẹp thế này mà lại giới thiệu cho ta biết.

      Tịch Tư đến cạnh Khúc Liễm, như nhìn cho kỹ, rồi cười tươi :

      - Chẳng trách đại trưởng công chúa thích đến vậy, ta nhìn mà cũng thích này.

      Tuy Lạc bị chuyện vừa xảy ra khiến cho rất bối rối, trong lòng hiểu vì sao đại trưởng công chúa Thục Nghi lại có vẻ rất thích Khúc Liễm, nhưng bây giờ nghe Tịch Tư lời có chứa dao kiếm, lập tức vui.

      - Đây là biểu muội Lạc gia ta, có quan hệ gì với Tịch gia các ngươi? Đừng mở miệng lại kêu biểu muội.

      Nàng ta kéo Khúc Liễm, dùng vẻ mặt kiêu ngạo vênh váo nhìn Tịch Tư:

      - Nhưng hôm nay ngươi cũng thấy rồi đấy, biểu muội Lạc gia chúng ta bình thường xinh đẹp, ngay cả đại trưởng công chúa cũng thích kìa.

      Trong lòng Tịch Tư mắng nàng ta ngu ngốc, sắc mặt cũng trầm mấy phần, hừ :

      - Cái tính bộp chộp của ngươi cũng nên sửa , ta chuyện với Khúc gia muội muội, ngươi đừng có xen mồm.

      Lạc nổi giận, kéo Khúc Liễm .

      - muội muội!

      Lạc Lâm chạy đến kêu ra tiếng.

      Lạc thèm ngoảnh đầu lại mất, hết sức tùy hứng.

      Khúc Liễm đành phải quay đầu lại, lễ phép nở nụ cười xin lỗi với bọn Lạc Lâm và Tịch Tư.

      Bất cứ khi nào, nàng cũng gây chuyện khiến người khác lên án, loại hành vi này trở thành phản ứng bản năng khi ở Lạc gia.

      Tịch Tư thấy vẻ ngoảnh đầu xin lỗi của Khúc Liễm, càng tôn thêm khuôn mặt nhắn tinh xảo động lòng người, đừng nam nhân, ngay cả nữ nhân thấy cũng đành lòng, ánh mắt khỏi tối . Nàng ta đột nhiên phát , ra người khiến nàng ta kiêng kị chưa bao giờ là Lạc , mà là Khúc Liễm biết từ đâu chui ra này.

      Nàng ta thầm cắn môi, đến khi quay đầu lại, ra vẻ tươi cười với bọn Lạc Lâm.

      Lúc này, nghe Lạc Lâm :

      - Tính tình A vốn là thế, tính tình tùy tiện, chẳng quan tâm ai, may là tính Liễm biểu muội tốt, chưa bao giờ so đo với nàng ta, mà ngược lại còn chiều theo. Xin ngươi đừng trách nhé!

      Tịch Tư rụt rè :

      - Đương nhiên ta biết tính tình nàng ta, chẳng qua xem ra vị Khúc nương kia là hơi đáng thương.

      - Đúng vậy đấy.

      Thấy dáng vẻ đồng tình của Lạc Lâm và mấy vị tiểu thư Lạc gia, Tịch Tư nhịn được cụp mắt, trong lòng bỗng có chút tò mò cách làm người của Khúc Liễm này, làm sao mà ngay cả nương tâm cơ như Lạc Lâm cũng có ác cảm gì với nàng chứ? Khúc Liễm thoạt trông xinh đẹp đến mức nữ nhân phải ghen tị, nhưng xem ra mấy tiểu thư Lạc gia lại chán ghét gì nàng.

      Cư xử cũng thành công quá rồi phải ?

      Lạc hầm hừ kéo Khúc Liễm thẳng, mãi khi đến hành lang gấp khúc, rồi đến viện mới ngừng lại.

      Bây giờ họ về Phong Lâm viện, có thể thấy bọn hạ nhân trong viện vội đến vội , nơi này là nơi phủ Bình Dương hầu dùng để dựng sân khấu nghe diễn, hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, đương nhiên thể thiếu hoạt động giải trí hàng đầu như nghe diễn, mời gánh hát nổi danh kinh thành.

      Lạc kéo Khúc Liễm vào gian lầu các chuyện.

      - đại trưởng công chúa Thục Nghi hình như rất thích ngươi đấy, vì sao vậy?

      Nàng ta chống cằm, mày liễu xinh đẹp nhíu lại, dáng vẻ hoàn toàn là vui.

      Khúc Liễm rót trà cho cả hai, uống ngụm, thở dài :

      - Ta cũng biết nữa.

      Trong lòng nàng rốt cuộc vẫn cảm thấy rất kiên định, đại trưởng công chúa Thục Nghi hôm nay quá mức ưu ái nàng. Nơi đó có nhiều tiểu nương như vậy, trong đó đủ quý nữ của các gia đình công khanh hầu phủ, dù sao cũng đến phiên biểu tiểu thư nơi nương tựa như nàng, nên tất nhiên là có nội tình.

      Mà tỷ tỷ chắc chắn biết chuyện khuất tất trong đó.

      Nàng phải tìm cơ hội, moi tin từ tỷ tỷ mới được.

      Lạc nhìn nàng, thấy nàng mắt nhiễm u sầu, mực lo lắng, dù vừa rồi còn rối rắm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, lại nổi giận được, chỉ đành phải reo lên:

      - Được rồi, được rồi, ngươi buồn cái gì chứ? Ta mới phải buồn nè, mới nãy ta căng thẳng quá, có ngắm Kỉ Huyên Hòa cho kỹ được, cũng biết dáng vẻ huynh ấy khi trưởng thành trông ra sao, nhất định là bề ngoài rất đẹp...

      Nhất thời Khúc Liễm gì.

      Thế nhưng cũng vì thế, mà cơn giận của Lạc mau chóng tan biến, cũng lại khó hiểu vì sao vừa rồi đại trưởng công chúa Thục Nghi ưu ái Khúc Liễm. Chính nàng ta cũng thông suốt, phải Khúc Liễm tự mình ra tranh giành tiến lên biểu , là tự đại trưởng công chúa Thục Nghi nâng đỡ Khúc Liễm, nổi giận với Khúc Liễm gì đó, ngược lại là trúng bẫy của bọn tỷ muội, nàng ta mới mặc kệ việc ngốc nghếch này đấy.

      Khúc Liễm cúi đầu uống trà, khóe môi lộ ý cười .

      Lạc vẫn rất dễ dỗ như thế.

      Lúc hai người ở đây uống trà, Bích Xuân tìm đến, báo cho Khúc Liễm, mẫu thân và đệ đệ nàng đến, sang thỉnh an Lạc lão phu nhân.

      Khúc Liễm nghe xong, sắc mặt bỗng thay đổi.

      Lạc quay sang nhìn nàng:

      - Ngươi sao vậy? Nương và đệ đệ ngươi đến, ngươi vui à?

      Khúc Liễm khổ sở nhìn nàng ta, nàng vui được mới là lạ, trải qua chuyện vừa rồi, rốt cuộc cảm thấy đại trưởng công chúa Thục Nghi này có mục đích khác, nữ nhân tôn quý mạnh mẽ như vậy, sao lại vô duyên vô cớ ưu ái tiểu nương râu ria? Đặc biệt biết hoàn cảnh thân thế của nàng, càng làm chuyện thế này trước mặt người Lạc gia, nâng đỡ Lạc càng tốt hơn nàng nhiều, lại càng hợp hoàn cảnh hơn mới phải.

      Thế nên, trong lòng nàng có dự cảm hay.

      *************************************

      Trong khi Khúc Liễm đứng ngồi yên, Quý thị dắt con đến Gia Thiện đường hành lễ chúc thọ cho Lạc lão phu nhân.

      Lúc này trong phòng trừ Lạc lão phu nhân, đại trưởng công chúa Thục Nghi và vài lão phu nhân các phủ huân quý ra, những người khác đều , các bà đều là người cùng trang lứa, trừ đại trưởng công chúa Thục Nghi, đều là quan hệ của thế hệ trước, để bọn tiểu bối rồi, đúng dịp cùng nhau trò chuyện.

      Đến khi nghe báo Khúc tam phu nhân và con đến thỉnh an Lạc lão phu nhân, vẻ mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi khẽ thay đổi.

      ra Lạc lão phu nhân nghĩ nhiều, cười cho người mời họ vào.

      Rất nhanh, Quý thị dẫn con vào, cùng Khúc Thấm.

      Khúc Thấm biết nhân dịp sinh nhật tổ mẫu hôm nay, chắc chắn cùng ngồi tán gẫu với mấy lão tỷ muội, nên sau khi bị phái với Lạc Cận, bèn chờ kế mẫu và đệ đệ đến, khi đó cũng tiện theo bọn họ thỉnh an tổ mẫu, nhân tiện giúp đỡ chút, tránh cho Quý thị mất mặt trước mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      Quý thị và Khúc Loan hành lễ và dâng thọ lễ xong, lại theo giới thiệu của Lạc lão phu nhân, hành lễ với chư vị lão phu nhân ở đây, Khúc Loan đương nhiên cũng nhận được lễ gặp mặt của các lão phu nhân, đều là những thứ được chuẩn bị sẵn.

      Con người Quý thị tuy giỏi ăn , làm người cũng hơi bó buộc, nhưng bà biết hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, thể khiến trưởng nữ mất mặt,nên biểu cũng rất theo quy củ, có sai lầm gì. Điều này khiến Khúc Thấm luôn sẵn sàng giúp đỡ kịp thời rất hài lòng, trong lòng cũng hơi phức tạp.

      Hai kiếp làm người, mới biết phải mọi kế mẫu trong thiên hạ đều nhẫn tâm, cũng có người như Quý thị vậy.

      Đến khi Quý thị và Khúc Loan hành lễ xong, đại trưởng công chúa Thục Nghi mới mở lời:

      - Đây là Khúc tam phu nhân sao? Mạo muội câu, ta sớm muốn gặp Khúc tam phu nhân, ngờ hôm nay lại có duyên gặp gỡ.

      Lời này vừa ra, trừ Khúc Thấm sớm biết trong lòng, tất cả mọi người trong phòng đều chấn động.

      Trong lời của đại trưởng công chúa Thục Nghi để lộ ý gì, hay sớm biết Quý thị sao? Nhưng Quý thị là người Thường châu, năm nay mới vào kinh lần đầu, mà cả đời đại trưởng công chúa Thục Nghi chưa từng đến Giang Nam, hai người tám đại bác cũng bắn tới, cũng quen nhau, sao đại trưởng công chúa Thục Nghi lại những lời thế này?

      Quý thị lúng túng :

      - Công chúa đây là...

      mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi mỉm cười, quay đầu với Lạc lão phu nhân cũng còn nghi ngờ:

      - Lại việc này ta cũng mới biết gần đây, ta ngờ năm xưa trước khi con rể ngươi qua đời, thế mà cùng đứa con nên thân kia của ta định hôn ước cho con .

      Rồi cười lấy ra nửa khối ngọc bội từ trong tay áo.

      Tất cả mọi người nhìn thấy nửa khối ngọc bội kia, ý gì.

      Chỉ có đôi mắt Khúc Thấm hơi híp lại, trái tim đập thình thịch.

      biết nửa khối ngọc bội này, đúng là tín vật năm xưa Trấn quốc công giao cho phụ thân, khối ngọc bội chia làm hai, mỗi nhà giữ nửa, làm tín vật.[​IMG]
      Last edited: 5/8/18

    2. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Để hạn chế tình trạng số website lấy truyện mình edit mà thèm xin phép:yoyo50::yoyo50::yoyo50:, từ chương này mình làm pic.:yoyo53:Mình mới tập làm pic nên khó tránh khỏi sai sót. Mong mọi người nhiệt tình góp ý giúp mình nhé!:yoyo44:

    3. Đợi chờ mỏi mòn

      Đợi chờ mỏi mòn Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      250
      Truyện ngàu càng hấp dẫn rồi.
      Cảm ơn vất vả của editor nhiều nhé!
      Nhưng mà ta có góp ý nho là nàng có thể để nền 1 màu ? nên dùng nền hoa vì khó đọc hơn
      Hihi. Cảm ơn editor lần nữa nhé
      cacmons thích bài này.

    4. cacmons

      cacmons Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      1,718
      Chương 43

      Chuyển ngữ và biên tập: Cacmons

      Khúc Liễm đột ngột đứng dậy, Lạc ngắm cảnh bên ngoài lầu ngoảnh đầu lại nhìn nàng, sắc mặt khó hiểu.

      - Sao vậy?

      Khúc Liễm với nàng ta:

      - Nếu nương ta và đệ đệ đến, ta nghĩ ta cũng nên sang tiếp họ, ngươi cũng biết tính tình của nương ta rồi đấy, bà đến đây, vậy ta phải đến xem cái.

      Sau khi nghe xong, Lạc liền có hứng thú, phất tay :

      - Vậy , sau khi sắp xếp cho nương ngươi xong về đây, bằng chỉ có mình ta thực buồn chán.

      Khúc Liễm cười thành tiếng, :

      - Nếu buồn, ngươi có thể sang nhà thủy tạ bên kia, bên kia có nhiều người, so ra, Lâm biểu tỷ và Tịch tiểu thư chắc đều ở bên đó.

      Lạc lập tức ra vẻ ghét bỏ:

      - Ta tình nguyện đợi mình ở đây còn hơn.

      Khúc Liễm biết tính của nàng ta, cũng khuyên nữa, bèn dẫn Bích Xuân ra khỏi Phong Lâm viện.

      Mới ra khỏi Phong Lâm viện, Khúc Liễm liền bị người ta cản lại.

      - Liễm biểu muội!

      Vẻ mặt Lạc Thừa Phong mang ý cười, gương mặt tuấn tú tuy còn nét ngây thơ, nhưng cũng có đủ những nét của thiếu niên. ta cười tươi rạng rỡ nhìn nàng, trong giọng giấu được nỗi vui mừng:

      - Muội định đâu vậy?

      - Thất biểu ca.

      Khúc Liễm khách sáo hành lễ với ta, thầm lui lại mấy bước, thấy đôi mắt ta cứ dán vào mình, lặng lẽ cau mày, lời đến môi bèn biến thành:

      - Muội muốn sang nhà thủy tạ bên kia tìm mấy vị biểu tỷ.

      - Ta với muội.

      Lạc Thừa Phong thốt lên.

      Khúc Liễm cau mày, khéo léo từ chối:

      - cần đâu, chỉ mấy bước là đến, sao có thể phiền thất biểu ca cùng muội chứ?

      - phiền đâu, dù sao ta cũng phải sang bên kia mà.

      Lạc Thừa Phong nóng vội .

      Khúc Liễm rốt cuộc mất kiên nhẫn, hít sâu hơi,:

      - Thất biểu ca, có lỗi quá, muội bỗng nhớ ra còn chuyện khác phải làm... Ừ, phải rồi, lúc nãy muội thấy Lưu biểu muội, hình như nàng ấy ở đây tìm huynh đấy.

      Sắc mặt Lạc Thừa Phong khẽ biến, xấu hổ cười :

      - Muội đến Tinh biểu muội à? Hình như ta gặp muội ấy...

      - Nàng ấy ở ngay gần đây mà, muội mới gặp phải nàng ấy, nàng ấy còn hỏi muội có gặp huynh . ngờ huynh ở đây, nếu nàng ấy nhìn thấy huynh nhất định rất vui, để muội cho người báo với nàng ấy tiếng, tránh cho nàng ấy tìm huynh khắp .

      xong, làm bộ sai Bích Xuân báo cho Lưu Tinh.

      Lạc Thừa Phong nóng nảy, Lưu Tinh này là biểu muội nhà cậu ta, từ đến lớn thích nhất là nàng ta đuổi chạy, rất bám người, Lạc Thừa Phong cho rằng nàng ta thực đáng ghét. Hơn nữa nàng ta còn bám người miễn bàn, tính tình còn được nuông chiều hơn cả muội muội ta, nhất định phải buộc người khác theo ý nàng ta mới được, mỗi lần nàng ta đến, chưa tính đến việc Lạc Thừa Phong làm được gì, còn chẳng để nương nào đến gần nửa bước, nếu nổi giận.

      - Liễm biểu muội, cần tìm nàng ta đâu, ta chợt nhớ ta còn có việc, đợi lát nữa ta lại đến tìm muội nhé.

      xong, Lạc Thừa Phong chạy trối chết theo hướng Khúc Liễm vừa đến.

      Rốt cuộc cũng hù Lạc Thừa Phong chạy mất, Khúc Liễm thở phào nhõm, tiếp tục đến Gia Thiện đường.

      Bích Xuân theo nàng, giọng :

      - Tiểu thư, người lại hù người ta rồi, nếu thất thiếu gia biết người dọa , nhất định vui đâu.

      theo Khúc Liễm lâu như vậy, Bích Xuân còn biết tiểu thư nhà mình có đức hạnh gì hay sao? Bình thường trông dịu dàng ngoan ngoãn khiến người khác thương tiếc, nhưng có đôi khi vô cùng thích dọa người, mở miệng là bịa được chuyện ngay.

      Nàng ta lo lắng lỡ như ngày nào đó nàng dọa được người, lại bị người ta phát phải làm sao bây giờ? Điều này cũng tốt cho thanh danh nương chưa lấy chồng.

      Khúc Liễm bất đắc dĩ hỏi:

      - Chẳng lẽ ngươi muốn để thất biểu ca đến nhà thủy tạ cùng ta à?

      Vẻ mặt Bích Xuân đau khổ :

      - Đương nhiên muốn.

      - Vậy đừng nữa.

      Sắc mặt Khúc Liễm bất cần.

      Bích Xuân chịu đựng gì thêm.

      Hai người qua hành lang, nhanh chóng đến rừng trúc , qua rừng trúc này, là đến Gia Thiện đường.

      Trong rừng trúc cây hòe (1) cổ thụ, hai người ôm hết, cũng biết sống ở dây bao lâu, cành lá sum suê, che mát khoảnh đất.

      Khúc Liễm mới ngang cây hòe cổ thụ kia, có người gọi lại.

      - Liễm muội muội.

      Khúc Liễm hoảng sợ, kinh hãi nhìn lại, thấy thiếu niên đứng dưới tán cây hòe cổ thụ, tươi cười nhìn nàng.

      Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tán cây, từng cơn gió thổi qua những chùm dây leo cây hòe cổ thụ, lay động trong gió, thiếu niên gọn gàng tinh khiết, tốt đẹp tỳ vết, đôi mắt trong trẻo như ngọc, chứa ý cười đứng dưới tán cây mỉm cười, như ánh mặt trời soi rọi khắp chốn, cực kỳ xinh đẹp.

      Trong lòng Khúc Liễm buông lỏng, biết vì sao, nhìn thấy thiếu niên sạch vô hại thế này, nàng thở phào nhõm, trực giác gây nguy hiểm cho bản thân. bị dọa những hai lần, nhưng chết là chỉ cần mỗi lần đối diện với thiếu niên trong trẻo như vậy, trong lòng biết vì sao mà giận nổi.

      Nàng có thể cảm nhận ràng biến hóa khác thường mấy lần của , người vô hại người nguy hiểm.

      Đây thực giống như là phân liệt vậy.

      Mà thiếu niên bây giờ, là vô hại.

      - Kỉ công tử.

      Khúc Liễm hơi lui về phía sau, lễ phép cúi người:

      - Sao công tử lại ở đây?

      Bích Xuân cũng bị hoảng sợ, có hơi phòng bị nhìn , chỉ e thiếu niên này lại giống như lần trước ở Chúc gia, xem ai ra gì kéo tiểu thư nhà mình ra sau núi giả.

      Nụ cười mặt Kỉ Lẫm ấm áp hiền lành, thậm chí khi cười tươi còn có nét trẻ con, vui mừng :

      - Đương nhiên là đợi muội.

      Thấy nàng chuyện, đôi mắt yên lặng nhìn sang, mặt khỏi đỏ lên, lúng túng :

      - Mới nãy ta thấy bá mẫu và Loan đệ đến thỉnh an Lạc lão phu nhân, biết nhất định muội đến.

      Khúc Liễm làm mặt nghiêm, thành như thế khiến nàng biết trả lời thế nào cho phải.

      Rồi nàng gật đầu :

      - Ta biết, nếu Kỉ công tử còn việc gì, ta xin phép trước.

      - Từ từ .

      Kỉ Lẫm gọi nàng lại:

      - Liễm muội muội, mấy ngày nữa, ta và tổ mẫu sang bái phỏng quý phủ.

      Kỉ Lẫm cười mà nữa, yên lặng nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng ngừng cứng đờ, bỗng thấy người đến từ bên kia rừng trúc, sắc mặt Khúc Liễm càng tái .

      - Liễm biểu muội!

      Là Lạc Thừa Phong đuổi theo.

      Khúc Liễm đau đầu đến mức muốn xoay người bỏ chạy, nhưng thấy người cùng Lạc Thừa Phong, nàng ngây ngẩn cả người.

      Ngoài Lạc Thừa Phong ra, còn có Lạc Thừa Tự, mà huynh đệ Lạc gia là đến cùng khách, người khách kia là thiếu niên mặc cẩm bào đoàn hoa ngũ bức bái thọ (?) màu đỏ tía, thoạt nhìn cỡ mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan tuấn, khí chất vô cùng thanh quý, sắc mặt ngạo mạn hơn người.

      Thiếu niên áo đỏ tía kia thấy Kỉ Lẫm, ra vẻ kinh ngạc, kiêu căng mặt hơi giảm, hỏi:

      - Huyên Hòa, sao ngươi lại ở đây?

      Rồi nhìn về phía Khúc Liễm, ánh mắt thể kinh diễm, nhưng nhanh chóng giấu .

      Trong mắt ta, tuy dung mạo tiểu nương đứng cùng Kỉ Lẫm thực tinh xảo xinh đẹp, nhưng chẳng qua chỉ là tiểu nha đầu chưa phát triển mà thôi, thế nhưng chỉ cần vài năm nữa, khi trưởng thành thành , mới là lúc sắc đẹp của nàng nở rộ.

      - Tam điện hạ.

      Kỉ Lẫm tiến lên hành lễ, tư thái kiêu ngạo siểm nịnh:

      - Tam điện hạ đến chúc thọ Lạc lão phu nhân à? Tổ mẫu của thần trò chuyện với lão phu nhân trong Gia Thiện đường đấy.

      Tuy giải thích gì, nhưng tam hoàng tử và huynh đệ Lạc gia đều truy cứu, chỉ có Lạc Thừa Phong hết nhìn Khúc Liễm lại nhìn Kỉ Lẫm, cau mày, ánh mắt nhìn Kỉ Lẫm có chút địch ý. Mà Lạc Thừa Tự hơi đăm chiêu nhìn hai người Khúc Liễm, cái loại ánh mắt này vừa thấy biết ta hiểu sai.

      Khúc Liễm nghe được Kỉ Lẫm xưng hô với thiếu niên kia, khỏi hoảng sợ, bước lên hành lễ với ta.

      Tuy lúc trước có nghe Lạc nhắc qua, có thể tam hoàng tử đến, nhưng khi nhìn thấy người , vẫn dọa nàng nhảy dựng lên. Tam hoàng tử do Chung quý phi sinh ra, ở trong cung rất được sủng ái. Chung quý phi xuất thân từ phủ quốc công, mà lão phu nhân phủ quốc công chính là muội muội ruột của Lạc lão thái gia, xem như là bà của bọn Lạc , nên nhân sinh nhật Lạc lão phu nhân, tam hoàng tử vâng lệnh Chung quý phi đến chúc thọ Lạc lão phu nhân.

      Khúc Liễm ngờ tam hoàng tử lại đến đây giản dị như thế, cũng bãi giá, bèn theo huynh đệ Lạc gia đến, ra thể thống gì nữa? Thế nhưng bây giờ nàng chỉ là tiểu nương chưa lấy chồng, chỉ có thể yên lặng lui sang bên, tốt nhất đừng gây chuyện gây chú ý mới tốt.

      Nhưng Khúc Liễm muốn trốn, chết là tam hoàng tử muốn buông tha nàng, mà ngược lại còn hứng thú hỏi:

      - nương này là ai? Trông lạ mặt quá phải ?

      Lạc Thừa Tự vội đáp:

      - Đây là cháu của Đô Sát viện tả đô ngự sử Khúc đại nhân, cũng là biểu muội nhà ta.

      Tam hoàng tử nghe xong lại nhìn dáng vẻ Khúc Liễm cụp mắt ngoan ngoãn đứng lui sang bên, có thâm ý khác nhìn Kỉ Lẫm, cười :

      - Hình như Huyên Hòa biết vị nương này phải ?

      Kỉ Lẫm chút hoang mang :

      - Đúng vây, gia phụ là bạn cũ của phụ thân Khúc tiểu thư, coi như là có quen biết.

      Sau khi nghe xong, tam hoàng tử thấy thú vị, với Lạc Thừa Tự:

      - Được rồi, chúng ta vào thôi.

      Rồi lại với Kỉ Lẫm:

      - Huyên Hòa cùng , chúng ta nhiều ngày rồi gặp, nhân dịp phải nâng cốc chúc mừng mới phải.

      Kỉ Lẫm cười đồng ý.

      Khúc Liễm nhìn mấy người này, bây giờ cũng được, ở cũng xong, biết làm sao. Cũng ngờ, đúng lúc Thượng ma ma đến, khi thấy nhóm người, lập tức kinh hãi, vội đến hành lễ.

      Tất cả mọi người đều biết Thượng ma ma, tam hoàng tử cũng nể mặt lão nhân gia, cười :

      - Nghe hôm nay tổ mẫu cũng đến, lâu gặp lão nhân gia, bản điện hạ rất nhớ người.

      xong,bèn nhanh về phía trước.

      Kỉ Lẫm nhìn Khúc Liễm, với nàng:

      - Ta trước nhé.

      Khúc Liễm:

      -...

      Lạc Thừa Phong chậm chạp theo sau, ngoảnh đầu nhìn Khúc Liễm đứng dưới tán cây hòe, nghe Kỉ Lẫm với Khúc Liễm, sắc mặt lập tức hơi khó coi.

      Lạc Thừa Tự thận trọng tiếp tam hoàng tử, phát đệ đệ giờ còn lo nhi nữ tình trường, lập tức hơi nổi giận, nghiêm khắc nhìn nó, mãi đến khi đệ đệ cúi đầu theo kịp, sắc mặt mới tốt hơn chút.

      Thượng ma ma dẫn họ vào Gia Thiện đường, Khúc Liễm nhìn theo bóng họ vào, đứng lát, rồi với Bích Xuân:

      - Ngươi hỏi thăm chút, xem tỷ tỷ, nương và đệ đệ ta giờ ra sao? Bao lâu nữa ra được?

      Bích Xuân nhanh chóng trở lại.

      Khi nghe tỷ tỷ, mẫu thân và đệ đệ đều ở trong Gia Thiện đường ra ngoài, Khúc Liễm tức khắc nôn nóng. Chẳng qua chỉ đến Gia Thiện đường thỉnh an Lạc lão phu nhân, có mất bao lâu? Nương nàng cũng phải nhân vật quan trọng gì, tuổi đệ đệ còn , Lạc lão phu nhân vốn giữ họ lâu, đến giờ này nên sớm ra rồi mới phải.

      Cho nên, có thể có chuyện xảy ra.

      Khúc Liễm tới lui dưới gốc cây hòe, rất muốn vào Gia Thiện đường nhìn xem, nhưng nhớ đến đại trưởng công chúa Thục Nghi còn ở đó, nàng lại nhụt chí.

      Ngay trong lúc Khúc Liễm gấp tới muốn phát khóc, đoàn người tam hoàng tử đến chính phòng Gia Thiện đường.

      Khi họ vào, ngờ trong phòng ngoài mấy vị lão phu nhân và đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn có người khách khác. Trong lúc nhìn thấy nương xinh đẹp ung dung như hoa mẫu đơn, khí chất trầm ổn trong số đó, tam hoàng tử nhịn được nhìn nhiều hơn chút, lại chỉ thấy nàng buông rèm ưu tư, che đôi mắt ngập nước xinh đẹp kia .

      Trừ chuyện này ra, họ ràng cảm nhận khí nơi đây có gì đó phù hợp, trong số đó có vị phu nhân dáng vẻ yếu đuối ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, mà sắc mặt các lão phu nhân các phủ huân quý khác kinh ngạc, chỉ có vẻ mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi là mang theo ý cười thấu hiểu.

      Tam hoàng tử cười bước đến chào mấy vị lão phu nhân, trừ đại trưởng công chúa Thục Nghi, ai dám nhận lễ của ta, vội đứng dậy hoàn lễ.

      Sau khi ngồi xuống, tam hoàng tử với đại trưởng công chúa Thục Nghi:

      - Nếu hôm nay mẫu phi bảo cháu đến, cháu còn biết tổ mẫu cũng đến đây đâu. Hoàng tổ mẫu thường nhắc đến người , muốn trò chuyện với người, nhưng người chẳng tiến cung, khiến lão nhân gia cứ nhớ nhung mãi đấy.

      Đại trưởng công chúa Thục Nghi cười :

      - Biết rồi, lần này cháu hồi cung với hoàng tổ mẫu cháu tiếng, ngày khác rảnh rỗi, ta dẫn cháu dâu tiến cung tìm bà ấy.

      - Cháu dâu?

      Tam hoàng tử hơi sững sờ, lặp lại như con vẹt.

      Tin tức này quá đột ngột, trách ta kinh ngạc.

      Ánh mắt mấy vị lão phu nhân ngồi đó tối , nhưng ngoài mặt lại ra vẻ vui thay cho đại trưởng công chúa Thục Nghi.

      Hiếm khi đại trưởng công chúa Thục Nghi kiên nhẫn như hôm nay, chỉ vào Huyên Hòa đến cùng họ:

      - Còn phải là Huyên Hòa sao, ta cũng ngờ mấy năm trước phụ thân nó định thân cho nó, hôm nay ta gặp tiểu nương kia, trong lòng rất mực ưa thích.

      Trong lòng tam hoàng tử ngừng giật mình, vị tổ mẫu này là người cả phụ hoàng lẫn hoàng tổ mẫu đều kính trọng, tính tình của bà ta cũng hiểu ít nhiều, nếu bà vậy, là vậy. Hơn nữa ta cũng ngờ chẳng bao lâu mà Kỉ Huyên Hòa đính hôn, nghe lời này, chẳng lẽ là trước đây Trấn quốc công định thân cho ? Nhưng chưa từng nghe chuyện này bao giờ mà.

      - Hóa ra còn có chuyện này sao?

      Tam hoàng tử nhìn Kỉ Lẫm cười :

      - biết là tiểu thư nhà ai có phúc, phải ta chứ, phụ hoàng cũng thường khen diện mạo biểu đệ tuấn tú, hấp dẫn biết bao nương đấy.

      nhìn ra được tâm trạng đại trưởng công chúa Thục Nghi rất tốt, nên tam hoàng tử cũng thừa cơ nịnh hót.

      Lạc lão phu nhân nghe tam hoàng tử , sắc mặt khẽ biến, trong lòng hiểu sao hơi thất vọng.

      Hành vi hôm nay của đại trưởng công chúa Thục Nghi, thể mạnh mẽ của bà, cũng cho Khúc gia thể diện, hôn này dù sao cũng thành, trong lòng chỉ tiếc Khúc Liễm lại phải là tiểu thư Lạc gia họ, mất cơ hội như thế.

      Thế nhưng, Khúc Liễm nuôi bên người bà mà lớn, tuy bà mấy quan tâm tiểu nương này, nhưng cháu ngoại Khúc Thấm lại hết sức bảo vệ muội muội khác mẹ này, vậy cũng tổn thất gì cho Lạc gia.
      Last edited: 5/8/18

    5. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      nàng làm pic cho chữ to xíu đc k, hơi khó đọc tí
      cơ mà tr hay lắm, ngày càng hấp dẫn, mong nàng nhanh ra chương mới
      cacmons thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :