Chương 4:
tháng nháy mắt qua .
Khuôn mặt nguyên bản gầy gò của A Chiêu cuối cùng cũng có chút đầy đặn, sắc mặt cũng dần trở nên hồng nhuận. Tuy rằng màu da vẫn có chút ngăm đen, nhưng so với khi Vệ Cẩn mới gặp A Chiêu đẹp hơn rất nhiều rồi, làm người khác nhìn nhầm thành nam hài.
Vệ Cẩn từ chỗ Lâm Bồng lãnh giáo ít kinh nghiệm, tự mình phân phó quản gia chọn mua ít lăng la tơ lụa, hồng tím xanh vàng, còn có đủ loại kiểu dáng bất đồng. Ngắn ngủn trong vòng nửa tháng, hòm y phục của A Chiêu liền đầy ắp xiêm y đủ loại.
A Chiêu hôm nay mặc xiêm y màu vàng nhạt thêu hình hồ điệp đậu trước ngực, đầu là hai cái tiểu nha kế kết lại bởi hai sợi dây lụa ngắn cùng màu.
Theo như lời Lâm Bồng, đây là trang phục nữ hài sáu tuổi thịnh hàng ở Khâu quốc. Vệ Cẩn nghe xong, liền phân phó Thải Thanh mặc cho A Chiêu như vậy.
A Chiêu chớp chớp mắt.
Vệ Cẩn ngắm, vuốt cằm : "Quả sai, như vậy mới giống nữ hài tử."
Vệ Cẩn ngoắc tay, gọi: "A Chiêu, tới đây cùng vi sư. Ngươi bái sư lâu như vậy, vi sư cũng nên bắt đầu dạy ngươi học chữ ."
A Chiêu nghe vậy hai mắt sáng ngời, "Sư phụ, A Chiêu học thực cố gắng."
Vệ Cẩn : "Ngươi có quyết tâm như vậy, vi sư là vui mừng. Hôm nay đầu tiên dạy ngươi viết tên của chính mình."
A Chiêu ngồi ở bên cạnh Vệ Cẩn, mở to hai mắt, nhìn Vệ Cẩn chấp bút tại tờ giấy trắng viết chữ "Chiêu".
Vệ Cẩn : "Đây là chữ Chiêu trong A Chiêu."
A Chiêu cái hiểu cái .
Vệ Cẩn : "Đến, trước đến học cầm bút, học theo vi sư làm lần."
Vệ Cẩn sợ A Chiêu lần đầu tiên học hiểu, nên động tác thoáng chậm lại làm mẫu. ngờ A Chiêu duỗi tay ra, nắm chặt bút, động tác cực kì chuẩn xác, có trật tự, làm cho Vệ Cẩn rất kinh ngạc.
"... Thực đây là lần đầu tiên con cầm bút?"
A Chiêu : "Vâng."
Vệ Cẩn : "Viết chữ 'Chiêu' cho vi sư nhìn xem thử, nhìn chữ này mà viết."
A Chiêu ứng thanh, vừa mới ngồi thẳng lưng, A Chiêu lại xoay lại với Vệ Cẩn: "Sư phụ, A Chiêu đủ cao."
Vệ Cẩn thoáng trầm ngâm, trực tiếp ôm lấy A Chiêu.
A Chiêu ngồi xếp bằng ngồi ở đùi Vệ Cẩn, mặt mày hớn hở : "Đa tạ sư phụ."
Vệ Cẩn trong mắt hàm ý cười, "Được rồi, viết tiếp . Ngày mai ta sai người làm án thư thích hợp cho ngươi."
A Chiêu nắm bút, mỗi nét đều viết chậm. Vệ Cẩn cũng kiên nhẫn nhìn, dần dần, Vệ Cẩn kinh hỷ.
Tuy A Chiêu viết chậm, nhưng viết ra chữ cũng bị xiêu xiêu vẹo vẹo, thành hình chữ, ngược lại là có vài phần khí khái của .
Vệ Cẩn lấy tờ giấy trắng khác, hỏi: "A Chiêu tại có thể nhớ chữ 'Chiêu' viết như thế nào ?"
Thấy A Chiêu gật đầu, Vệ Cẩn lại : "Viết lại lần nữa."
A Chiêu theo lời, lại cầm bút viết.
Vệ Cẩn càng xem trong lòng càng cao hứng, : "Tốt lắm."
Quả là vô cùng tốt , nhớ ngày đó khi học chữ, học hơn nửa tháng mới được như A Chiêu lúc này.
Mà tại Thiên Sơn phái trong dĩ nhiên còn được gọi là thần đồng.
Đồ nhi A Chiêu của , lại càng thông minh hơn.
A Chiêu nghe được Vệ Cẩn tán dương, đáy lòng như nở hoa, vui rạo rực : "Sư phụ người dạy A Chiêu viết chữ tiếp nữa ."
Vệ Cẩn lại cười : " vội, vi sư trước tiên hỏi ngươi, thế gian này mỗi lời đều có ý nghĩa, A Chiêu, ngươi thử xem, chữ chiêu có ý nghĩa là gì!?"
A Chiêu cố gắng tự hỏi hồi, : "... Ăn ?"
Vệ Cẩn nghẹn họng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Chiêu, Vệ Cẩn buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ : "Cũng phải."
Quả nhiên thể kỳ vọng quá cao.
Vệ Cẩn : "Chiêu là sáng. Khi vi sư nhìn thấy ngươi, mặt trời phía ánh nắng sáng tỏ, vì thế liền thay ngươi lấy chữ 'Chiêu', ý vì ánh sáng. Hiểu được ?"
A Chiêu tròng mắt vòng vo chuyển, lại hỏi: "Chữ Chiêu còn có ý nghĩa ạ!?"
Vệ Cẩn : "Còn nghĩa là nổi bật."
A Chiêu cái hiểu cái gật gật đầu.
Vệ Cẩn sờ sờ đầu A Chiêu, "Ngươi học chữ này, đến khi ngươi quen thuộc, vi sư dạy ngươi chữ khác."
Vệ Cẩn dạy A Chiêu hơn nửa canh giờ, quản Dương Đức tiến vào báo lại Dân Hầu đến bái phỏng. Vệ Cẩn liền để A Chiêu lưu lại tự học, đứng dậy theo Dương Đức đường đến chính sảnh.
Trong phòng lưu lại mình A Chiêu.
A Chiêu cực kì hiếu học, Vệ Cẩn vừa , nàng cũng hề lười biếng, mà là chuyển qua xem cuốn trúc, yên lặng tự học.
Khi ấy giấy rất quý, có thể sử dụng được giấy tốt phần lớn là quý tộc. Bất quá Thiên Sơn phái cũng bạc đãi đệ tử, mà A Chiêu lại là nữ hài, cầm đao khắc chữ cuốn trúc, cẩn thận thương tốt lắm. Vệ Cẩn nghĩ cũng chưa nghĩ liền trực tiếp dạy A Chiêu dùng bút.
A Chiêu này học liền khi đêm đến.
Trăng rằm tà tà, ánh trăng nhu hoà ấm áp.
Thải Thanh mang cơm canh vào phòng, quỳ ngồi dưới đất, giọng : "A Chiêu tiểu thư, thỉnh dùng cơm."
A Chiêu từ thư án đứng lên, hỏi: "Sư phụ ta đâu rồi?"
Thải Thanh trả lời: "Công tử cùng Dân Hầu tiên sinh ra ngoài, công tử trước khi rời có nhắn, tối nay trở về nhà muộn, dặn tiểu thư cứ ngủ trước."
A Chiêu : "Ta biết rồi."
Vệ Cẩn nghe theo lời Lâm Bồng, liền để cho A Chiêu ngủ cùng . Mới đầu A Chiêu cũng thập phần quen, nhưng được thời gian, A Chiêu cũng dần quen.
Sau khi A Chiêu dùng xong cơm canh, Thải Thanh chuẩn bị nước nóng.
Chung sống cùng được thời gian, Thải Thanh cũng biết A Chiêu tiểu thư rất hiền lành, nhưng có việc tuyệt đối để người khác phụ giúp, đó là việc tắm rửa. Vệ Cẩn cũng từng khuyên bảo qua A Chiêu, nhưng cuối cùng vẫn thể khuyên nhủ được, đành phải gọi người làm cái dục thùng (bồn tắm) để A Chiêu tự mình tắm rửa.
A Chiêu mặc y phục rộng rãi, bò lên giường ngủ.
A Chiêu ngủ sâu, thói quen làm khất nhi trước kia còn chưa sửa được. Nên khi Vệ Cẩn trở về, nhàng leo lên giường, A Chiêu lập tức mở mắt, buồn ngủ cũng tỉnh hẳn.
Vệ Cẩn sờ sờ đầu A Chiêu.
"Vi sư đánh thức ngươi ?"
A Chiêu lắc đầu.
Vệ Cẩn : "Ngủ , ngày mai vi sư dạy ngươi viết chữ. Chờ khi ngươi nhận biết sai biệt lắm, vi sư cũng có thể truyền thụ thân bản cho ngươi."
Vệ Cẩn nằm xuống cạnh A Chiêu, ngáp cái, mệt mỏi : "Ngủ ."
Chỉ chốc lát, Vệ Cẩn là nặng nề ngủ. A Chiêu cẩn thận di chuyển thân mình, tận lực đem chính mình ép sát vào góc tường.
Sư phụ có thói quen xấu!
ngủ liền chiếm trọn cả giường, nàng chỉ có thể ôm gối cuộn mình trong góc tường. Khi vừa mới bắt đầu cùng sư phụ cùng nằm giường, nửa đêm, sư phụ duỗi tay ra, gọn gàng đem nàng đẩy đến góc tường.
A Chiêu thở dài.
Sư phụ tướng ngủ! Thực xấu!
Bất quá những ngày phải ngủ trong ngôi miếu đổ nát nàng đều vượt qua được, huống chi đây là giường cao gối mềm. A Chiêu cuộn mình ngủ nhiều lần cũng thành thói quen. A Chiêu xem xét xem xét Vệ Cẩn, trong đầu miên man suy nghĩ cũng dần dần vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, Vệ Cẩn bỗng thấy người nặng nề.
ngáp cái, liền mở mắt ra, ánh vào trong mắt là bộ dáng A Chiêu ngủ mơ mơ màng màng, khóe môi còn lộ ra chút nước miếng. Vệ Cẩn buông tiếng thở dài, đồ nhi của cái gì cũng tốt, chính là tướng ngủ thực tốt, luôn bò lên người mình như tiểu quy (rùa ). Liên tục vài đêm tỉnh lại, đều phát A Chiêu rúc vào trong ngực mình ngủ.
Bỗng nhiên, miệng A Chiêu khé mấp máy câu vô nghĩa.
Vệ Cẩn sửng sốt, lặng tai lắng nghe. hồi lâu sau, A Chiêu lại mở miệng : "Chiêu là áng sáng."
Lần này Vệ Cẩn nghe rất , trong mắt của khỏi hàm ý cười.
Nằm mơ vẫn nhớ kỹ của , cần cù như thế, làm cho thực vui mừng.
Vệ Cẩn nâng tay nhàng mà vuốt ve đầu A Chiêu, nàng theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay Vệ Cẩn. Vệ Cẩn đột nhiên cảm thấy trong lòng mềm mại lên lời, dùng góc áo lau nuớc miếng bên môi A Chiêu, lại sờ sờ nàng.
Cũng được.
A Chiêu thích ngủ trong ngực của như thế liền để cho nàng ngủ đêm vậy.
Vệ Cẩn lại ngáp hồi rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
A Chiêu buồn ngủ mở mắt nhập nhèm, đáng thương sờ sờ cái ót. Nàng liếc mắt nhìn Vệ Cẩn cái, trong lòng thầm, nàng đều phải ngủ trong góc tường, sư phụ còn đẩy nàng! Nàng thực đáng thương, cũng biết là lần thứ mấy đụng đầu.
Bất quá A Chiêu thầm thầm, tay bé kéo chăn, lại tiếp tục ngủ.
Hai thầy trò liền như vậy đến đến thẳng đến hừng đông.
Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ chiếu vào phòng, Vệ Cẩn cùng A Chiêu đều ngủ say, hai người mỗi người chiếm nửa giường, ngủ thực nghiêm chỉnh.
Last edited by a moderator: 11/4/15