Chương 60.
Editor: Gấu Mũm Mĩm
Phó Cẩn Dao trở thành Huệ Chiêu Dung, Tịch Nguyệt cũng nhiều lời, cũng là tiếp tục sống theo những ngày bình thường, mặc kệ như thế nào, cuộc sống của nàng luôn phải tiếp tục, về phần Phó Cẩn Dao, Tịch Nguyệt cũng nhận định nàng ta thể lên đến Hoàng Hậu thậm chí ngay cả Hoàng quý phi cũng thể.
Phần vị mình bây giờ tuy thấp, nhưng là bước nào vững bước đấy cũng vẫn có thể coi như là loại diễn xuất khá tốt.
"Chủ tử, bên ngoài cũng truyền , là ngày đó Tuệ Từ Cung đẩy lên Huệ Chiêu Dung, là Đức Phi nương nương." Đào nhi phàn nàn cùng chủ tử nhà mình.
Thấy mấy đại cung nữ, Tịch Nguyệt mỉm cười: "Vậy sao. Chuyện như vậy tự Hoàng thượng điều tra, cụ thể làm sao cần chúng ta quản nhiều. Chúng ta chỉ cần an phận thủ thường là được rồi."
"Như hôm nay bất kể là cung nào cũng truyền xôn xao chuyện này." Đào nhi cười đùa.
Tịch Nguyệt cũng nghĩ nhiều, bận thêu đồ trong tay mình: "Người ta truyền như thế nào là chuyện người ta, ta là tin Hoàng thượng, người tra được kết quả gì, ta tin kết quả đó. Trong cung này chuyện căn cứ cũng nhiều, chúng ta cần tin hoàn toàn.
Trong cung này có Hoàng thượng, có Thái hậu, như vậy tất cả đều được sắp xếp tốt."
Mấy người đều che miệng cười: "Chủ tử tất nhiên là cái gì cũng đều tin tưởng Hoàng thượng."
"Tin tưởng trẫm cái gì?"
thanh Cảnh đế đột ngột vang lên.
Mọi người làm như thành thói quen Hoàng thượng xuất quỷ nhập thần, Tịch Nguyệt cũng hiểu được đây là lần thứ mấy như thế, Hoàng thượng này đặc biệt thích nghe lén, đột kích, chỉ là biết được tẩm cung khác có phải cũng như vậy hay .
Mấy thị nữ đều chắp tay rời .
Tịch Nguyệt dặn dò trước, lúc Hoàng thượng tới cần bọn họ phục vụ, như vậy, mấy người cũng nán lại, vội vàng rời .
Cảnh đế cũng quen với việc mọi việc nơi này Tịch Nguyệt cũng cần cung nữ chạm vào.
Tịch Nguyệt đứng dậy khẽ cúi người, tiếp theo liền vào phòng trong. lâu sau lại là tiếng nước chảy, sau đó liền thấy Tịch Nguyệt vắt cái khăn từ trong phòng ra, cũng khiến Cảnh đế động tay, đứng trước mặt lau mặt cho , rồi lại vào, sau khi ra ngoài lại lau tay cho , thấy bộ dạng tiểu thê tử này của nàng, Cảnh đế có chút lộ vẻ xúc động.
"Nguyệt nhi cứ như vậy, ngược lại giống như tiểu nương tử muốn trẫm vui lòng."
"Hoàng thượng vốn chính là phu quân của tần thiếp." Nàng cười dịu dàng nhìn Cảnh đế, dám mở to mắt.
Cảnh đế thấy nàng như thế, ôm nàng vào trong ngực, Tịch Nguyệt vùng vẫy, Cảnh đế có chút hiểu, nhìn nàng.
Tịch Nguyệt lần nữa đứng dậy, ngồi xổm xuống tháo giày cho Cảnh đế.
"Thời tiết lạnh như thế, nằm giường sưởi mới thoải mái."
Tịch Nguyệt nghiêm trang , có điều lại chọc cho Cảnh đế cười xấu xa.
"Chẳng lẽ là lại muốn quyến rũ trẫm?"
Tịch Nguyệt nhàng chớp mắt: "Tất nhiên có."
Có điều hình như gần đây Cảnh đế có chút mệt mỏi, ngược lại đúng là muốn động chân động tay, lại ôm lấy nàng nằm nghiêng giường sưởi, hai người tán gẫu.
"Trẫm trong khoảng thời gian này tới thăm nàng, có trách trẫm ?"
Tịch Nguyệt tất nhiên biết được Cảnh đế hỏi lời này rốt cuộc là có động cơ gì, nàng thành thói quen đem mỗi việc Cảnh đế làm cũng đều có động cơ, nếu như là việc hàng ngày, ngược lại phải là thói quen của nàng.
Tịch Nguyệt hơi do dự, sau đó ngửa đầu nhìn , cứ nhìn như vậy, được lúc lâu, nàng phì cười cái: "Hoàng thượng cho là như thế nào là như thế?"
Mặc dù cười ra tiếng, nhưng nụ cười cũng xuất phát từ đáy mắt, Cảnh đế nhéo mặt nàng.
"Đừng cười như thế, giả dối, trẫm thích thấy nàng giả bộ trước mặt trẫm, vui cười, vui khóc, đây mới là Tiểu Nguyệt Nhi mà trẫm thích."
Mắt Tịch Nguyệt bỗng chốc liền từ từ dâng lên làn hơi nước, qua hồi lâu, nàng cúi đầu nỉ non: " có trách người, có trách người, chỉ là Nguyệt nhi trong lòng vui, nơi này."
Tịch Nguyệt kéo tay tới trước ngực mình, buồn buồn : "Đau."
Bộ dạng này là khiến người ta đau lòng, thấy nàng ràng đau lòng, rồi lại chịu thẳng, cho dù là bị chỉ ra, cũng là mạnh mẽ chống đỡ dám thút thít. Tịch Nguyệt như vậy khiến Cảnh đế hận thể khảm nàng vào máu thịt.
"Thấy nàng ủy khuất như vậy, trẫm hận thể đánh mình hai cái. Làm sao lại có thể tổn thương bảo bối của trẫm như vậy."
Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, lắc đầu nắm lấy tay : " uất ức, thiếp uất ức. Ngài là Hoàng thượng, vốn nên như thế, hơn nữa, Phó tỷ tỷ mất đứa bé, chuyện này là tổn thất lớn. Tần thiếp lúc này có thể nào còn cứ tranh với nàng ấy như vậy? Thiếp uất ức, uất ức. Đau, là bởi vì nhớ người, rất nhớ rất nhớ người. Cũng đau lòng thay người."
Lời này của Tịch Nguyệt ra khiến Cảnh đế có chút giật mình, có chút do dự lặp lại: "Đau lòng thay trẫm?"
"Uhm, đau lòng thay người." Tịch Nguyệt lấy ngón tay bé nhàng vuốt ve mặt , ngừng vuốt ve giữa đôi lông mày : "Tất cả mọi người đều biết, Phó tỷ tỷ mất đứa bé đau lòng muốn chết, nhưng Nguyệt nhi biết, Hoàng thượng cũng đau lòng, đó cũng là con ngài, là đứa bé ngài hằng mong đợi."
Cảnh đế vì lời này mà ngơ ngẩn, nghĩ Thẩm Tịch Nguyệt rất nhiều lời, cùng ra nỗi uất ức cùng nhớ nhung của mình, lại hề nghĩ tới, lời nàng phải là những thứ đó, ngược lại là nỗi đau buồn của .
Nàng , đó cũng là con .
Cảnh đế trong lòng run lên, chẳng bao lâu sau, ngay cả chính cũng quên, đó là con .
Cảnh đế tất nhiên biết được dung mạo tính tình gia thế nữ tử của mình xem ra đúng là thượng thừa, nhưng nếu như trong cung này có loại tạp chất thích , mà cũng phải là bởi vì thân phận , Cảnh đế cảm thấy, Tịch Nguyệt tất nhiên là người trong đó.
Vậy nương bé, quen biết người đàn ông, cùng người đàn ông lên giường, nghĩ đến bộ dạng vợ của nàng phục vụ , Cảnh đế lén lút thở dài.
cũng thích Thẩm Tịch Nguyệt, cũng phải là khó có thể dứt bỏ cái kiểu thích giữa nam nữ, chỉ có điều, này có thể khiến vui lòng, chỉ như thế, mọi mặt cũng tính là xuất sắc nhất, nàng cũng là đối tượng nên được cưng chiều.
Nàng có gia thế hiển hách, có dung mạo khuynh thành, lại phải là người có thủ đoạn, mọi thứ nàng đều cần bảo vệ, thỉnh thoảng giương nanh múa vuốt cái ngay cả mình cũng bị thương cũng là điều bình thường.
Cảnh đế khó mà tâm tình mình là gì, nhưng hiểu được, mình có thể cưng chiều nàng.
tiểu nương có sức uy hiếp như vậy, có thể cưng chiều liền cưng chiều thôi.
"Đứa bé của Huệ Chiêu Dung còn, rất nhiều người cũng cực kỳ vui mừng." Cảnh đế mở miệng.
Tịch Nguyệt cũng thấy kỳ quái: "Đó là lẽ tự nhiên, Hoàng thượng cũng nên biết, trong cung này là cái tình trạng gì, ai mà nghĩ mẹ phú quý dựa vào con. Đứa bé của Phó tỷ tỷ còn, người khác vui mừng cũng là lẽ đương nhiên, ít ra đối với nhiều người mà , cũng là bớt uy hiếp."
Tịch Nguyệt thản nhiên , Cảnh đế nhéo nhéo mũi nàng.
lại thích bộ dạng có tâm cơ này của nàng, bộ dạng toàn tâm toàn ý tin cậy .
"Vậy còn nàng?"
"Thiếp?" Tịch Nguyệt cười vài tiếng, giang tay ôm chặt lấy eo : "Thiếp có. Thiếp có vui mừng."
"Tại sao?" Câu này chỉ thuần túy là Cảnh đế tò mò hỏi vậy.
cẩn thận quan sát Tịch Nguyệt muốn nhìn ra lời nàng có lòng dạ hay .
"Nào có tại sao gì." Tịch Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Cảnh đế cái.
"Đó là con ngài a, con ngài còn nữa, thiếp sao phải vui mừng? Tất cả những chuyện có thể khiến cho ngài vui, cũng thành chuyện thiếp vui."
Nàng ngây thơ trả lời.
"Nguyệt nhi. . . . . ." Cảnh đế cảm thấy trong lòng bất chợt liền ấm áp lên.
Đến nay nàng rành thế như vậy, mới có thể thích như vậy, lúc nào cũng nhớ , nhưng nếu có ngày, nàng phát ra lạnh lùng hà khắc, liệu có còn thích như bây giờ nữa , toàn tâm toàn ý chỉ vì nghĩ cho .
Đôi mắt trong suốt của nàng, Cảnh đế đột nhiên lại cảm thấy mình lo sợ đâu rồi, nhếch miệng nở nụ cười.
Lại thấy Tịch Nguyệt ngây người.
Nàng mơ màng nhìn : "Hoàng thượng, về sau người cười như vậy với thiếp nhiều hơn được ?"
Dường như tự lẩm bẩm.
"Hả?" Cảnh đế nhíu mày.
"Vì sao? Trẫm phải thường thường cười như vậy với nàng sao?"
Tịch Nguyệt liền vội vàng lắc đầu, giống như còn đắm chìm trong nụ cười của .
" giống, giống, vừa nãy người cười, nụ cười của người là mê hoặc người khác, thiếp nghĩ, chỉ cần người chịu, chỉ cần người cười như vậy, tất cả đời này cũng thích ngài, thích ngài." xong dường như lại nghĩ tới điều gì.
Nàng ôm lấy cánh tay năn nỉ: "Ngài chỉ được cười như vậy với thiếp, được cười như vậy với người khác được ? Thiếp muốn rất nhiều rất nhiều người thích ngài, có là nhiều người tranh với thiếp, thiếp muốn có thêm nhiều người."
Nhìn ngắm, lời trẻ con như vậy, Cảnh đế lại thấy tâm tình thoải mái.
Trầm thấp nở nụ cười, lại hôn lên mặt nàng.
"Nàng là bảo bối trong tim gan trẫm."
Tịch Nguyệt nghe lời này, hết sức vui mừng, khuôn mặt nhắn khẽ nở nụ cười rực rỡ, trong lòng lại thầm cong khóe miệng, người Hoàng thượng này, là biết dụ dỗ người a. Có lẽ mỗi cung đều muốn lời như này.
Diễn kịch như vậy, chẳng lẽ mệt sao?
Tịch Nguyệt khó hiểu, có điều ngay sau đó lại nghĩ đến mình, mình cũng mệt, sao có thể mệt đây, hơn nữa đạo hạnh người này có thể cao thâm hơn mình nhiều.
Còn có trong cung này, mỗi người đều diễn kịch, người nào lại biết mệt mỏi đây?
biết tại sao, Tịch Nguyệt đột nhiên nghĩ đến Lệ tần, Chu Vũ Ngưng như vậy, hiểu có phải diễn kịch hay , nếu như phải, nhưng nàng hà cớ gì phiền muộn? Có thể thấy, dù là diễn kịch, cũng chưa hẳn là mệt.
Nữ nhân trong cung này, từ trước tới nay luôn là người thân bất do kỷ.
Bất kể là vui hay vui, đến cái chiến trường này, chiến trường của nữ nhân này, nhất định phải chuẩn bị tốt khôi giáp cho mình, xông về phía trước, hề có chút do dự.
Mỗi người đứng phía sau, đều chỉ là người, giống như là Chu Đáp Ứng, đến hôm nay cả nhà nàng ta cũng bị đẩy vào ngục.
Nghĩ tới tất cả, Tịch Nguyệt cũng thở dài.
Dù có thế nào, bước cũng thể sai.
Sai rồi, chính là muôn đời muôn kiếp thể trở lại được.
-------------------------
Chương 61:
Editor: Thơ
Ngày tháng trôi qua, nháy mắt là năm mới, trong cung đều là cảnh sắc vui mừng.
Trong cung của Tịch Nguyệt cũng treo đèn lồng đỏ, mọi người cũng đều bận rộn.
Mấy ngày trước, Hoàng thượng tới chuyện ngày đó ở Tuệ Từ Cung cũng nhắc nhở mấy ngày nữa chính là năm mới, chuyện này là chuyện xúi quẩy, mọi chuyện phải đợi qua năm mới mới công bố kết quả.
Có người thầm bĩu môi, có người lại đăm chiêu.
Tịch Nguyệt mặc kệ những thứ đó, Tết đến, nàng rất vui mừng vì Tết đến có nghĩa là có thể gặp được người nhà.
Mùng 3 tháng Giêng hàng năm đều cho phép các nữ quyến được phép tiến cung thăm khuê nữ nhà mình ở trong cung. Năm trước đều là tổ mẫu và kế mẫu tới đây. Từ khi trọng sinh tới nay, đây cũng coi như là năm đầu tiên của nàng.
Trong lòng Tịch Nguyệt có loại cảm giác chân thực nhưng lại thấy vui mừng.
Ngày mai chính là giao thừa. Nam Thấm Quốc của bọn họ có nghi lễ đón đêm 30 truyền thống. Nghi thức đón giao thừa là bắt đầu từ bữa tiệc giao thừa. Bữa tiệc tất niên này đương nhiên là phải chậm rãi ăn, từ khi bắt đầu lên đèn cho đến đêm khuya. Các phi tần cũng ở cùng nhau, Ty Ca Vũ ở trong cung cũng an bài các tiết mục biểu diễn cho mọi người giải khuây.
Có vài phi tần lớn mật cũng lên đài biểu diễn chút tài nghệ, như vậy cũng là phong nhã. dien dan le quy don. com
Có người nghi thức đón giao thừa đêm 30 vừa tỏ ý lưu luyến ngậm ngùi đối với những người khuất lại vừa bày tỏ tâm ý hy vọng điều tốt đẹp trong năm mới.
Lúc trước Đức Phi cũng cho người tới dò hỏi xem Tịch Nguyệt có cần lên đài biểu diễn tài nghệ hay . Tịch Nguyệt mỉm cười từ chối, nàng cũng có hứng thú lên đài.
Hơn nữa để lộ tài năng xuất sắc vào lúc này chưa chắc là việc tốt.
Ngoại trừ phi tần trong hậu cung các vị đại thần triều đình cũng được tham dự bữa tiệc từ biệt năm cũ chào đón năm mới này, chỉ có điều hai nơi cách nhau rất xa.
Tịch Nguyệt biết những phi tần này vốn là nên cách xa ngoại thần, hơn nữa chức quan của cha nàng lại thấp, muốn gặp lại càng gian nan.
Cho dù như vậy, nàng cũng gì với Hoàng Thượng. Tịch Nguyệt hiểu được trong lòng Cảnh đế có giới tuyến, nàng thể vượt quá giới tuyến này, nếu , chờ đợi nàng chính là vạn kiếp bất phục.
Có thể làm nũng, cười đùa, tức giận cũng có thể nhưng mà phải có chừng mực.
Nghĩ lại, ngay cả Lai Hỉ công công bên cạnh Hoàng Thượng cũng hoài nghi vì sao nàng lại được sủng ái, hiểu tại sao nàng như vậy lại có thể khiến Hoàng Thượng vui vẻ. ai biết rằng khi hai người ở bên cạnh nhau dáng vẻ của Tịch Nguyệt tưới sáng đầy sức sống như thế nào. Những gì nàng làm cũng chỉ là những gì mà người con làm với tướng công của mình.
Nhưng mà Hoàng Thượng lại cảm nhận được.
"Chủ tử..." Cẩm Tâm cầm mấy bộ y phục bước vào.
"Có chuyện gì?"
Cẩm Tâm khẽ cười: "Chủ tử, đây là mấy bộ y phục mà Chế Y Phường đưa tới. Vài ngày trước tới đây lấy số đo của người làm ra mấy bộ này, người thử xem có chỗ nào vừa nô tỳ bảo bọn họ sửa lại."
Tịch Nguyệt cẩn thận mở ra, bộ vàng nhạt, bộ đỏ hồng, bộ lam đậm, còn có bộ màu đỏ tía.
Dựa theo cung quy y phục của Tịch Nguyệt sớm được làm xong, chắc chắn đợi tới ngày 29 tháng Chạp mới đưa tới. Mấy bộ này là do mấy ngày trước Cảnh Đế thấy nàng sắp xếp y phục đặc biệt dặn dò Chế Y Phường làm. Cũng vì vậy nên có làm có chút vội vàng.
"Nô tỳ thấy mấy bộ này còn tốt hơn cả bộ dựa theo thông lệ được đưa tới vài ngày trước đấy." Cẩm Tâm cảm thán.
"Chế Y Phường này cũng xem ai được sủng ái, ai được sủng ái để làm y phục nhưng mà cũng phải kiêng kị phân vị, phân vị của ta vốn cao, mấy bộ trước đó cũng tốn ít tâm tư rồi. Mà mấy bộ ngày hôm nay được như vậy đơn giản là bởi vì đây là do miệng vàng lời ngọc của Hoàng Thượng ban thưởng xuống. Bây giờ ta được sủng ái hơn nữa còn là do Hoàng Thượng mở miệng, bọn họ đương nhiên phải phí tâm tư vào làm."
phải là Tịch Nguyệt oán hận mà thực muốn những điều này cho Cẩm Tâm biết. Tuy rằng Cẩm Tâm thông minh nhưng chung quy vẫn là thiếu nữ mới vào cung tới nửa năm, muốn nàng lo chu đáo tất cả mọi chuyện là điều thể.
Bây giờ xem ra Cẩm Tâm rất tốt, trình độ thích ứng của nàng ấy vượt xa tưởng tượng của Tịch Nguyệt.
Cũng nhờ có Cẩm Tâm giúp đỡ nên Tịch Nguyệt mới có thể bớt lo chút.
"Nô tỳ hiểu rồi, chủ tử, chúng ta nên chọn bộ nào đây?"
"Mùa đông năm nay lạnh, màu sắc và dien kiểu dáng cũng chỉ có mấy kiểu như vậy, hẳn là có chuyện gì, nhưng mà chúng ta dan cũng thể quá nổi bật. Để ta nghĩ xem." lequydon
Thái Hậu lớn tuổi đương nhiên mặc màu sẫm, nàng nhất định thể đụng màu với Thái hậu, còn có Đức Phi, Tề Chiêu nghi, Tuệ Chiêu dung.
Nghĩ chút, Tịch Nguyệt lại bắt đầu cười, sao nàng lại quên được, phải nàng chính là bé hiểu thế sao, đụng màu sao chứ, chỉ cần nàng mặc màu sắc mà mình thường mặc, cho dù có đụng màu nghĩ khác cũng nghĩ nhiều.
Ngón tay ngọc nhắn giơ lên, Tịch Nguyệt chỉ xuống: "Chọn bộ màu đỏ hồng này ."
Cẩm Tâm nhắc nhở: "Chủ nhân, ngài bình thường cũng thích mặc y phục màu sắc thế này, chúng ta mặc bộ này thực quá nổi bật, nhưng bên chỗ Hoàng Thượng?"
Tịch Nguyệt lắc đầu mỉm cười: "Đêm nay Hoàng Thượng lựa chọn bất kì ai, thực ra mặc cái gì cũng có gì khác nhau."
Cẩm Tâm hiểu.
"Đừng quên chúng ta ở đây, có người nào là Hoàng Hậu."
Cẩm Tâm ngẩn ra, lập tức hiểu .
Đúng vậy, theo lẽ thường, hôm nay Hoàng Thương phải ở cùng Hoàng Hậu. Nhưng mà Hoàng Hậu còn, mà bọn họ, ai cũng phải là Hoàng Hậu của , cho dù là Đức Phi cũng chỉ là trong tứ phi.
Cẩm Tâm nhếch môi cười: "Đúng là ngờ, mọi người suy nghĩ nát óc phải làm sao mới có thể được Hoàng Thượng chú ý tới, kết quả vẫn đánh lại Tuệ Hiền Hoàng Hậu."
Phó Cẩn Tú chết rồi được phong cho hai chữ Tuệ Hiền, ngờ Phó Cẩn Dao cũng được ban cho chữ Huệ.
Mặc dù chữ giống nhau nhưng lại là đồng , khó trách có người mơ tưởng viển vông.
"Nếu như Hoàng Thượng muốn giả vờ thâm tình trong ngày quan trọng như vậy tất nhiên lựa chọn bất kì ai." Tịch Nguyệt bĩu môi.
Cẩm Tâm thấy chủ tử như vậy cũng khỏi giật mình, thực ra nàng cũng mơ hồ cảm thấy chủ tử thích Hoàng Thượng như biểu bên ngoài, có lẽ người khác biết nhưng trước mặt nàng chủ tử cũng che dấu điều gì.
"Chủ tử, người chuyện phải chú ý chút, đừng tạo thành thói quen, khi nhiều người buột miệng ra." Cẩm Tâm lo lắng.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ Cẩm Tâm như vậy, cười : "Ngươi đó, luôn lo lắng đâu, nếu như phải ngươi ta cũng như vậy, yên tâm , ta hiểu được."
"Chủ tử vẫn là đừng nên . Chúng ta cần phải cẩn thận mọi lúc." Cẩm Tâm vốn là người cẩn thận.
Tịch Nguyệt gật đầu, thán thành lời của nàng.
"Gần đây Đào Nhi và Qủa Nhi có động tĩnh gì ?" Nàng hỏi.
Qủa Nhi rất ít khi ra ngoài thế nhưng ngày đó nàng ấy ở trong phòng, nô tỳ gõ cửa hồi lâu mới thấy nàng ấy mở cửa, là do ngủ say quá nhưng nô tỳ thấy dáng vẻ của nàng ấy giống như vừa mới tỉnh ngủ. Bây giờ xem ra nàng ấy đáng nghi hơn Đào Nhi. Qủa Nhi khiến cho người ta cảm thấy cảm giác tồn tại của nàng ta quá thấp, cũng vì như vậy nên nô tỳ lại càng hoài nghi nàng ấy."
Mấy ngày nay Cẩm Tâm đều quan sát những thứ này.
"Tốt, ngươi tiếp tục quan sát, thế như thể phán đoán cách mù quáng, phải cẩn thận có biết ?"
Cẩm Tâm nghiêm túc gật đầu: "Nô tỳ biết."
"Gọi Xảo Ninh tới đây cho ta, ta có chuyện muốn hỏi nàng ấy."
"Dạ."
Xảo Ninh truyền dien được tin tức ra ngoài, Tịch Nguyệt cũng hỏi vì sao dan nàng ấy làm được, nàng tin tưởng le cậu có thể đưa Xảo Ninh vào quy cung nàng ấy đương nhiên don có thực lực.
Xảo Ninh bê bát cháo Bát Bảo gạo nếp năm màu rực rỡ vào trong nội thất.
Bây giờ cả Thính Vũ Các đều biết Xảo Ninh có tay nghề tốt, vài ngày trước có lần Hoàng thượng cũng ăn thử nhưng mà cũng thấy có gì quá đặc sắc, hiểu nổi vì sao Tịch Nguyệt lại thích tay nghề của Xảo Ninh như vậy, cũng là nhờ lời của Lai Hỷ làm sáng tỏ nguyên nhân.
Thuần Tần nương nương là tiểu nương, có nương nào thích đồ ngọt chứ, đồ ăn mà Xảo Ninh làm ra phần lớn là đồ ngọt.
Cảnh Đế suy ngẫm, quả nhiên là vậy.
Lắc đầu thở dài.
Tịch Nguyệt vẫn thích tay nghề của Xảo Ninh như cũ.
"Ừm, ăn ngon." Tịch Nguyệt ăn rất tao nhã nhưng cũng nhịn được than thở.
Ai cũng quen với dáng vẻ này của Thuần Tần rồi, mặt Xảo Ninh mang theo ý cười nhàn nhạt.
Là đầu bếp, có người thích tay nghề của mình chính là khẳng định tài nghệ của mình, nghĩ đến mấy ngày trước Hoàng Thượng biết thưởng thức, trong lòng Xảo Ninh cười lạnh. Nếu như bị Hoàng Thượng chú ý cũng phải là chuyện tốt, nàng vốn am hiểu làm đồ ngọt, Hoàng Thượng lại thích đồ ngọt, chú ý nàng là phải. có nhiều nam nhân thích đồ ngọt, lúc còn ở quán ăn, nàng chính là vua đồ ngọt đó.
Nếu Hoàng Thượng muốn thử nàng làm ngọt, nhìn dáng vẻ chủ nhân nhà mình ăn cách vui vẻ mà dáng vẻ của Hoàng Thượng lại có chút thích, Xảo Ninh thở vào nhõm.
"Chuyện của Chu Vũ Ngưng có tin tức gì ?"
"Còn chưa có. Biên cảnh là nơi xa xôi, hơn nữa lại là vùng đất của Lục Vương gia, chúng ta phải cẩn thân, đương nhiên là phải tốn chút thời gian." Xảo Ninh giọng . anhtho^^diendanl3quyd0n
" cần vội. Cẩn thận mọi chuyện là được."
Xảo Ninh mỉm cười: "Nô tỳ hiểu ."
Tịch Nguyệt thả bát xuống: "Còn có người cũng cần điều tra cho ta, Bạch Tiểu Điệp, thứ nữ của Bạch gia Bạch Tiểu Điệp, ta muốn biết tất cả mọi thứ về nàng ta."
Xảo Ninh hề nghi hoặc hay thêm gì, nàng chỉ nghiêm túc đáp tiếng rồi nữa.
Tịch Nguyệt nhìn dáng vẻ này của Xảo Ninh, trong lòng cũng thấy buồn bực, phải là Xảo Ninh này vốn là đầu bếp sao, sao lại nhìn như mật thám vậy? biết là cậu tìm được cao thủ như thế này ở đâu nữa.
Đối với người của mình, Tịch Nguyệt chính là muốn biết cái gì hỏi cái đó: "Xảo Ninh, có ai từng ngươi rất giống mật thám ?"
ngờ Xảo Ninh lại cười khẽ: "Nô tỳ vốn được bồi dưỡng để làm mật thám, chẳng qua là thứ thất bại bị loại ra mà thôi, nếu sao lại phải đổi nghề làm đầu bếp chứ?"
Tịch Nguyệt ngẩn ra.
Last edited by a moderator: 30/6/16