1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trùng sinh chi lại làm sủng phi - Bạch Lục

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 48

      Editor: Lạc Du.


      Tiếng ồn ào huyên náo líu ríu của nữ nhân làm ồn ào cả đường , Lưu hoàng hậu bị nhắc mãi cảm thấy phiền, biểu mặt càng phiền muộn, lại chỉ có thể ở trong lòng ngừng khinh bỉ :

      " là buồn cười, bản cung nhìn thấy ngược lại ngươi để bệ hạ trong lòng, nhưng hẳn bệ hạ cũng để ngươi trong lòng đâu!"

      Di chiêu viện muốn cùng mình làm bạn, cũng phải nhìn xem nàng ta có đủ tư cách hay , còn có bản thân nàng có nguyện ý để nàng ta gia nhập đội ngũ hay . Nàng ta ngược lại còn nghĩ quên thời gian nàng ta công khai bất kính với nàng và liên tiếp mạo phạm nàng sao?

      Nếu đại não ngu ngốc của Di chiêu viện thực quên, nhưng còn có bản thân Lưu hoàng hậu thủy chung vẫn nhớ kỹ.

      Ngay cả khi tính đến Lưu hoàng hậu thích Huyên quý tần, nhưng nàng cũng chán ghét nhiều như đối với Di chiêu viện. Tốt xấu gì người ta cũng là Huyên quý tần hiểu lễ nghĩa, ban ngày ban mặt, mắt nhìn luôn khiêm tốn phản đối, mười phần thỏa mãn lòng hư vinh của Lưu hoàng hậu.

      Di chiêu viện tự mình tự quyết định đường, miệng đều khát khô cũng thấy Lưu hoàng hậu đáp lại tiếng, khỏi có chút tức giận, nhưng nàng cũng phải người có não, vẫn bày ra khuôn mặt tươi cười : "Hoàng hậu nương nương, vô luận là như thế nào, người cùng chúng nô tì đều là người nước Kỳ làm sao có thể kêu người nước Ti... dễ nghe chút là người hòa thân mà đến đây, nếu lột tầng da thịt đẹp kia, nàng ta phải tới nước ta làm nữ nô tì ti tiện sao? Người làm sao có thể coi nàng ta là được thánh tâm của hoàng đế, còn có thể mang hoàng tử có huyết mạch nước Kỳ? Người xem..."

      "Đủ rồi! Con cháu hoàng thất há có thể để phi tần nho như người có thể nghị luận?!" Lưu hoàng hậu nghe nàng ta càng có giới hạn, tức thấp giọng nổi giận .

      Nếu lời này để cho người khác nghe được, hai nước sao có thể quan hệ hòa hảo? Ngay cả khi nước Ti là quốc gia người dân yếu đuối, cũng thể nào chịu nổi ngôn ngữ của phi tử như thế.

      Tuy nơi này là hậu cung trong hoàng cung nước Kỳ, nhưng tai vách mạch rừng khó mà phòng bị, cần phải cẩn thận hơn.

      Chỉ cần lời này truyền vào lỗ tai hoàng đế bệ hạ, đó phải là chuyện đơn giản giải thích là có thể xong chuyện, thân là phi tần mà nghị luận còn cháu hoàng gia, lời của Di chiêu viện phạm pháp , ngay cả người nghe sợ cũng có tội.

      Bất quá... thể , lời Di chiêu viện có chút đúng.

      Huyên quý tần là người của nước Ti, đây là chuyện thể thay đổi, hoàng đế bệ hạ sủng ái có thừa với nàng, cũng thể làm cho toàn bộ người dân nước Kỳ, toàn bộ triều đình nước Kỳ nhìn đến điểm này.

      Cũng chỉ dựa vào điểm này, sớm muộn Huyên quý tần cũng mất thịnh sủng của hoàng đế bệ hạ.

      Lưu hoàng hậu giận dữ la mắng kéo lại hồn trí của Di chiêu viện nước miếng văng tung tóe, cũng biết ràng mình quá đáng, ánh mắt nàng ta nhanh chóng chuyển chuyển, xát định xung quanh có người dư thừa, nàng ta hạ người về phía bộ mặt tức giận của Lưu hoàng hậu, ngược lại thái độ rất nghiêm túc sợ hãi nhận sai: "Hoàng hậu nương nương bớt giận, là nô tì sai."

      "Di chiêu viện, thời gian tiến cung của ngươi ngắn, còn hiểu cái gì nên cái gì nên sao? nhiều tất mất mạng, cái này ngươi chẳng lẽ hiểu sao?!"

      Lưu hoàng hậu vẫn sắm vai là hoàng hậu đoan trang ôn hòa, nàng rất ít khi nổi giận như vậy, bây giờ dùng giọng nặng như vậy. Điều này làm cho Di chiêu viện cảm thấy giật mình, nguyên lai bánh bao hoàng hậu cũng có bộ mặt uy nghiêm như vậy, ngược lại bộ dạng này có vài phần ý tứ của thân phận hoàng hậu.

      "Vâng, là hoàng hậu nương nương dạy phải, nô tì biết sai." Lưu hoàng hậu càng thể giống hoàng hậu, Di chiêu viện càng cảm thấy thoải mái, nàng ta khẽ cắn môi, thấp giọng tiếp tục nhận sai.

      Kỳ thực, nàng ta bất quá nhất thời quá say mê , ngoài miệng mất chế, liền cần suy nghĩ, cho Lưu hoàng hậu cơ hội để đạp cái đuôi của nàng ta, nàng ta đúng là trưởng thành rồi.

      Người như thế, thích hợp ở trong hậu cung.

      Lưu hoàng hậu cũng có ý định ở dưới ánh mặt trời chói chan tốn miệng lưỡi chuyện với nàng ta, trực tiếp làm mặt lạnh cho nàng ta trở về.

      Sau khi Di chiêu viện , Mộc Mơ tiến lên bước đỡ lấy cánh tay hơi nghiêng của nàng, giọng : "Nương nương tiệc Hoa mẫu đơn ở ngự hoa viên bắt đầu mở."

      "Ừ, vậy liền chuẩn bị ." Lưu hoàng hậu biết nhìn cái gì, tầm mắt phản phất ở chỗ xa xôi.

      Trà Huyên các.

      Trầm Cẩn Huyên trực tiếp dẫn hai nàng ấy ngồi giường, ánh mắt lơ đãng nhìn đến Diệp phân nghi lắc quạt trong tay, khỏi bật cười: "Diệp tỷ tỷ, mới thời tiết đầu tháng Tư, tỷ thế nào liền đong đưa cây quạt rồi?"

      "Này, muội cũng ta sao, tội kỵ thời tiết nóng." Diệp phân nghi cảm thấy trọng điểm phải cây quạt tay nàng, vì vậy tha hỏi tiếp Trầm Cẩn Huyên: "Ngược lại muội mau, có chuyện gì?"

      Uyển dung hoa có tính thận trọng lại phi thường mẫn cảm, nàng luôn cảm thấy hôm nay Trầm Cẩn Huyên thích hợp, nàng ấy giống như phải vui, tinh thần cả người thoạt nhìn rất kém, mặt dù nàng ấy ngụy trang rất tốt, giống như là có chuyện gì, nhưng nàng có thể vẫn nhận ra được. Lại ngay cả khi Trầm Cẩn Huyên mang thai, cũng động chút là lên giường nằm ?

      Tiếp nhận ly trà thơm ngon của Tràng Hoa đưa tới, Uyển dung hoa nhàng thoáng cái, cuối cũng đưa đến môi nhấp, nàng đưa qua cho cung nữ thiếp thân Dương Qua: "Đúng vậy, muội nhanh lên, xảy ra chuyện gì?"

      "Chắc hẳn hai vị tỷ tỷ đều biết chuyện người nhà của muội đến nước Kỳ, thực dám dấu giếm, vài ngày ta chưa bao giờ ra khỏi Trà Huyên các nửa bước, là ra ngoài cung, đến chỗ của bọn họ." Trầm Cẩn Huyên nhìn hai người cũng có khuôn mặt kinh hãi, liền biết các nàng nhận ra , nàng dừng chút, mới tiếp: " Chỉ là hai người chắc cũng biết buổi chiều phụ mẫu đệ đệ ta đến nước Kỳ gặp thích khách? Đêm đó ta cũng bị thương."

      Nàng xong, nghiêng người sang, vết thương vai bại lộ dưới tầm mắt của Diệp phân nghi và Uyển Dung hoa, mơ hồ nhìn là tia huyết sắc.

      Lúc nãy Diệp phân nghi cùng Trầm Cẩn Huyên đều cùng ngồi xuống lượt, nàng liếc mắt nhìn thấy màu hồng vãi bình thương: "Nha! muội bị thương? Vậy còn đứa bé? Có sao ?"

      Trầm Cẩn Huyên xoay người, miễng cưỡng cười : "Tỷ tỷ yên tâm, hài tử vô ."

      Đoan vương nước Ty bị đâm ở nước Kỳ, đúng là phải bí mật, người dân truyền mấy ngày qua, nơi xảy ra còn có thế ngửi được mùi máu tanh, loại thuyết pháp này rất khoa trương nhưng cũng đủ để mọi người có thể biết lúc đó chảy rất nhiều máu.

      Bất quá Trầm Cẩn Huyên có thể ra cung gặp mặt Đoan vương, này... Mấy ngày Huyên quý tần liên tiếp lộ mặt, kỳ thực hai người to gan đoán khả năng nàng lặng lẽ xuất cung, ngược lại coi như là chiếm được .

      Bởi vậy có thể thấy được, trình độ Hoàng đế bệ hạ sủng ái Huyên quý tần là chắc chắn rồi.

      Bất quá đều này là thứ yếu, chủ yếu là Trầm Cẩn Huyên bị thương, hơn nữa còn là dưới tình huống mang thai, lòng Uyển dung hoa nhéo cái, Diệp phân nghi cũng bị dọa giật mình.

      Trầm Cẩn Huyên miễng cưỡng cười khiến cho trong lòng Diệp phân nghi thắt lại, chân mày cũng nhăn lại, nàng cầm tay Trầm Cẩn Huyên, mới phác giác cư nhiên hai tay rất lạnh lẽo.

      Uyển Dung hoa cùng Trầm Cẩn Cẩn Huyên cách khoảng ở giữa hai người là Diệp phân nghi, nàng tuy cầm tay Trầm Cẩn Huyên, chỉ có thể dùng ánh mắt thân thiết, biết được cái thai vô , nàng : "Muội cùng hài tử đều sao, vì sao muội..." đến đây, Uyển Dung hoa ngưng nghẹn.

      Hài tử cùng Trầm Cẩn Huyên đều có chuyện, nhưng nàng lại có dáng vẻ buồn bả thương tâm, đó chính là người nhà nàng xảy ra chuyện.

      Trầm Cẩn Huyên chưa kịp đáp lại, Diệp phân nghi trước , nàng ấy chỉ kinh hô: "Tay muội tại sao lại lạnh như vậy?" xong, nàng buông tay Trầm Cẩn Huyên, đưa đến trán, chạm vào: "Rất nóng, muội phát sốt rồi! Tràng Hoa, còn đứng đó làm gì, nhanh gọi thái y?"

      Tràng Hoa 'A' tiếng, cùng liếc nhìn Trầm Cẩn Huyên, bước nhanh ra ngoài.

      Nàng nhớ, thái y bắt thai mạch cho chủ tử là Dương ngự y.

      Phát sốt vừa phát , để cho suy nghĩ của Uyển dung hoa chậm lại. tại các nàng chính là nhào vô quan tâm đến chuyện Trầm Cẩn Huyên phát sốt.

      "Muội đúng là giỏi, biết mang thai, thế nào lại sơ ý như vậy, phát sốt cũng biết!" Uyển dung hoa đứng ở bên giường, nhìn Dương Qua cởi áo ngoài cho Trầm Cẩn Huyên, lộ ra trung y nhiễm máu, trong lòng lại cả kinh: "Thế nào lại chảy máu? Thuốc cầm máu ở nơi nào, Dương Qua ngươi mau nhìn xem sao tại sao còn chảy máu?"

      Diệp phân nghi đứng ở bên cạnh Uyển dung hoa, hai người đều cau mày.

      Bên trong trung y từ vai xuống, sau vai dải vải trắng lộ ra, nếu như luôn đổi dược, cũng phát sinh tình huống vải trắng dính lên vết thương, Dương Qua sợ động tác quá lớn làm đau Quý tần nương nương, vì vậy đặc biệt cẩn thận, ngay cả hô hấp đều rất , chút vải được xốc lên, chân mày tự chủ nhăn lại.

      Nàng ràng thấy mảnh vải kéo thịt ra.

      Uyển dung hoa nhắm mắt quay đầu , Diệp phân nghi cầm tay nàng, trong lòng cũng trào dâng mảnh thương tiếc.

      Sau khi Dương ngự y chạy tới, kiểm tra vết thương cho Trầm Cẩn Huyên, da non mới lành lại bây giờ lại nứt ra, là động tác quá lớn làm ảnh hưởng đến vết thương.

      Là bởi vì Trầm tiểu vương gia .

      "Nương nương, mong rằng người giữ gìn sức khỏe, tiếp tục như thế, thương thế kia dễ dàng khỏi hẳn." Dương ngự y bên viết đơn thuốc, bên .

      Ngữ khí cùng vẻ mặt của ông đều rất bi thống.

      Trầm Cẩn Huyên cắn răng nhịn đau, ngón tay cùng các đốt ngót tay đều trở nên trắng bệch, giữ gìn sức khỏe? Nàng thế nào giữ gìn sức khỏe được? Kia là đệ đệ của nàng, chỉ là chút vết thương, đây là bởi vì nàng gây ra cho đệ đệ, giữ gìn sức khỏe thế nào đây?

      Nàng cũng biết sau này phải đối mặt với Trầm tiểu vương gia thế nào nữa.

      Có lẽ sinh bệnh người càng yếu đuối, mũi Trầm Cẩn Huyên đau xót, nước mắt rơi xuống, đơn giản là mắt nàng hướng trong giường, cũng có người nhìn thấy.

      Móng tay chẳng biết lúc nào khảm vào trong da thịt, đau đớn bén nhọn để Trầm Cẩn Huyên mở mắt.

      Nàng , làm sao có thể hận?

      Bất luận thế nào, nàng cũng muốn trả thù, nhất định phải trả thù Phó Dập. Trầm Cẩn Huyên quyết định, nhất định nàng để Phó Dập nếm thử tư vị đau khổ hai đời của nàng, muốn cho y đau lòng vì mất huyết mạch, muốn cho y thống khổ thể tả, muốn cho tất cả hoài bão của y thất bại!

      Khóe mắt có dịch thế ấm áp ngừng trào ra, trái tim đau giống như bị người ta cắm kim vào vậy, đau đến nổi nàng muốn khóa thân thể lại, nhưng là nàng thể, cho nên nàng chỉ có cắn răng nhịn xuống, cắn răng nhịn xuống...

      Chỉ là vô luận có cắn răng mãnh mẽ nhẫn nại chịu đựng như thế nào nữa phẫn nộ cùng bi thống trong lòng vẫn mãnh mẽ bốc lên, đầu Trầm Cẩn Huyên ngập tràn hận ý giảm, cả người đều muốn bốc cháy.

      Uyển Dung hoa cùng Diệp phân nghi vừa nghe lời của Dương ngự y, đều cảm thấy tâm tình có chút trầm trọng.

      Quả nhiên, quả nhiên người nhà của nàng xảy ra chuyện.

      Khử trùng vết thương xong, Dương ngự ý lại viết thuốc giảm sốt, về phần phát sốt, ngược lại vấn đề cũng lớn, chỉ cần cẩn thận đừng gặp lại, khi lặp lại, như vậy rất nghiêm trọng.
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      Dion, song ngưNguyên Nguyễn thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 49

      Editor: Lạc Du.


      Sau khi Dương ngự y lui ra, trong phòng ra khí an tĩnh quỷ dị.

      Cuối cùng vẫn là Uyển dung hoa phá vỡ an tĩnh này, nàng tới trước ngồi mép giường, ôn nhu an ủi: "Huyên nhi, bất kể xảy ra chuyện gì, hết thảy đều tốt lên, tin tưởng ta."

      Nàng nghĩ muốn vỗ vỗ vai Trầm Cẩn Huyên, nhưng lại phát thể xuống tay, tay vươn lên trung lát rồi rơi trở về.

      Loại an ủi này thực tế có chút tác dụng nào, Uyển dung hoa cho rằng vào lúc này cái chạm quan tâm vẫn có tác dụng hơn bất cứ ngôn ngữ nào, nàng do dự cái chớp mắt, lại giơ tay lên, chạm vào phía dưới đầu Trầm Cẩn Huyên, chạm vào tóc đen mềm mại.

      Diệp phân nghi nhìn toàn bộ, tới đặt tay lên vai Uyển dung hoa.

      có tiếng động an ủi kéo dài hồi lâu, Trầm Cẩn Huyên dùng tay nhéo mi tâm, sau đó mới quay mặt lại, ánh mắt của nàng đỏ hơn, dưới lông mi có chút phát sáng, treo từng giọt nước mắt .

      Nàng nhìn nhìn hai người bọn họ, bỗng nhiên lại nở nụ cười, tính là miễng cưỡng, nhưng cũng đủ thư sướng: "Cảm ơn, cảm ơn hai tỷ."

      Loại ấm áp này bảy năm kiếp trước ở trong cung nước Kỳ Trầm Cẩn Huyên chưa bao giờ cảm nhận qua, bởi vì nàng là sủng phi là cái đích cho người chỉ trích, nàng là phi được dân gian tương truyền là tội ác chồng chất, nàng có bằng hữu, sủng ái của hoàng đế cũng xuất phát từ nội tâm, thậm chí bởi vì nàng uống canh tránh thai ngay cả hài tử cũng có.

      Kỳ thực sau khi nàng làm chuyện xấu, báo ứng vẫn tồn tại bên trái phải nàng, để cho nàng chỗ trốn, chỉ có thể thừa nhận.

      Đó là vào lúc đêm khuya Trầm Cẩn Huyên luôn bị hoảng sợ vì gặp ác mộng, lúc sau lại thể bình yên vào giấc ngủ, cũng biết chuyện này kéo dài ngày ngày dẫn thành hậu quả ngủ yên giấc, thỉnh thoảng tâm tình trở nên nóng nảy kiềm chế được, về sau nhiều lần tự trách, lại nhiều lần vô tình lạnh khốc tự chửi trách chính mình, rồi sau lại tiếp tục như vậy lại cảm thấy tội nghiệt mình càng nặng thêm sau mỗi chuyện phát sinh.

      Đây thể nghi ngờ là loại dày vặt tàn khốc, bởi vì nàng vẫn chưa hoàn toàn mất tính người.

      Trầm Cẩn Huyên nhìn hai khuôn mặt hiền lành xinh đẹp, trong mắt các nàng lộ ra lo âu quan tâm là chân thuần túy, làm cho nàng muốn rơi lệ, các nàng quả thực cứu vớt nàng, các nàng để cho nàng cố gắng làm người tốt, cùng các nàng làm người tốt.

      Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi làm cho nàng cảm thấy độc tại nơi thâm cung to lớn này, nàng biết, mình lẻ loi mình.

      "Khách khí với chúng ta làm gì." Diệp phân nghi cười , lúc này, Tràng Hoa bưng chén thuốc vào trong, đến bên giường Uyển dung hoa đưa tay tiếp nhận: "Đến, ta đút muội uống thuốc."

      Dứt lời, nàng mút muỗng thuốc đen thùi, trước đưa tới môi bản thân thử trước. Dien..dan..le..quy..don.com

      Uyển dung hoa cảm thấy nóng, đưa xa muỗng chút, thổi thổi mấy hơi, lại như lúc đầu đưa tới môi thử độ ấm, cảm thấy độ ấm thích hợp, lúc này mới đút cho Trầm Cẩn Huyên uống.

      Kỳ thực phiến môi của nàng cũng đụng đến thuốc trong muỗng, chỉ là cách rất gần, đối với nóng lạnh, tự nhiên có thể phán đoán tương đối chính xác.

      chén thuốc đút chỉ còn lại đáy, Uyển dung hoa dùng tay trái đưa chén cho Tràng Hoa, đồng thời tay phải cầm lấy viên mứt hoa quả, nhét vào trong miệng Trầm Cẩn Huyên.

      "Giải đắng."

      "Cảm ơn." Trầm Cẩn Huyên giống như là nghiện cảm ơn. Điều này làm cho Uyển dung hoa cùng Diệp phân nghi đều bắt đầu thảo luận cho rằng ngày hôm nay nàng bị bệnh nên phá lệ đặc biệt chút, hay là từ trước nàng cũng biết lễ, chỉ là các nàng chú ý.

      Diệp phân nghi ngồi ghế tròn ghỗ liêm khắcc hoa được cung nữ đặt bên giường, nàng nhìn tâm tình Trầm Cẩn Huyên tốt lên, khi chuyện giọng của nhàng rất nhiều: "Nhất định là ta và Uyển tỷ tỷ từ trước sơ ý, nguyên lại muội quả nhiên như hoàng hậu nương nương , biết lễ nghĩa."

      "Đúng, Diệp tỷ tỷ chẳng lẽ thưởng cho ta cái gì?" Trầm Cẩn Huyên muốn tâm tình mình ảnh hưởng đến hai nàng, khóe môi ra ý cười cực kỳ nhạt nhẽo.

      Ba tỷ muội chuyện hồi, trò chuyện đông tây cùng việc nhà, thẳng đến khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, khiến mắt nàng càng ngày càng nặng, đầu càng mơ hồ, Uyển Dung hoa cùng Diệp phân nghi lúc này mới ly khai, từng người trở về trong cung của mình, vào trưa rồi.

      Diệp phân nghi quá muốn cùng Uyển dung hoa cùng nhau thảo luận chuyện Trầm Cẩn Huyên liên quan đến hoàng đế bệ hạ, nàng cảm thấy Uyển dung hoa cấm kỵ chuyện bọn họ, nếu nàng có chút quá, đều xát muối lên vết thương của Uyển dung hoa, như thế họa vô đơn chí, nàng thân là bạn thân, làm sao có thể làm như vậy? Lại nghĩ đến, Uyển dung hoa lại chủ động về chuyện này.

      "Ta cảm thấy tình cảnh hôm nay của Huyên nhi có chút nguy hiểm, hậu cung có quá nhiều người ghen tỵ với nàng, hơn nữa nàng còn mang thai, muội biết ? Ta luôn cảm thấy nhất định phát sinh chuyện gì đó, Lâm nhi, muội cũng biết, từ trước đến này trực giác của ta rất chuẩn."

      Lâm nhi, Diệp Lâm, là tên của Diệp phân nghi.

      Nàng nghe Uyển dung hoa , trầm mặc hồi mới , tụa hồ như nghĩ điều gì đó: "Ta biết, sáng sớm mấy nữ nhân kia nhìn Huyên nhi ta cũng nhìn thấy ràng, gần như đều hận thể tử hình muội ấy ngay tại chỗ, ha ha, ra, ta thực cảm thấy buồn cười." Diệp phân nghi dừng lại, nàng chú ý bốn phía mới tiếp, trong giọng có ý tứ trào phúng rất đủ: "Tiến cung là do các nàng lựa chọn, chính như tiến cung là lựa chọn của ta, được sủng ái rồi thất sủng là do các nàng vô năng, cùng ta khác biệt, mục đích của ta tiến cung cũng phải bởi vì sủng ái, nên ta mới thấy buồn cười."

      Giống như là thực cảm thấy buồn cười, nụ cười mặt Diệp phân nghi giảm, cười nhạo treo đầy mặt.

      "Uyển tỷ, tỷ đừng nghĩ quá nhiều, chính như lời tỷ 'Hết thảy đều tốt' tin tưởng bản thân tỷ, tin tưởng vào chúng ta, vô luận phát sinh chuyện gì, hết thảy đều tốt." Diệp phân nghi xong, đưa tay nắm tay Uyển dung hoa, vỗ vỗ rồi mới buông ra, sau đó hai người tiếp tục sóng vai về phía trước.

      Thời gian lâu, tới ngã rẽ, bởi vì đều tự về cung mình nên hai người hướng trái phải mà .

      Hai ngày sau, Trầm Cẩn Huyên lui sốt, Hoàng hậu nương nương cầu chúng phi ngắm hoa phải đến đúng dịp, ngay khi Dương ngự y nàng lui sốt bao lâu, ý chỉ Lưu hoàng hậu đến, điều này làm cho Trầm Cẩn Huyên vừa mới hết đau đầu vì cơn sốt, nhất thời nay lại càng thêm đau đầu.

      Nàng muốn , tại nàng muốn xuất cung an ủi phụ thân mẫu thân, gặp mặt đệ đệ chút cũng thể, nơi nào còn có tâm tình thưởng hoa?

      Mẫu đơn khoe sắc?

      Coi như là mẫu đơn hiếm thấy nàng cũng muốn có được hay ?

      "Ai..." biết mấy lần Trầm Cẩn Huyên vì ý chỉ của hoàng hậu mà thở dài, than thở vậy làm cho Minh Yến cùng Tràng Hoa cũng có thể biết được nàng sầu cọng tóc bạc.

      "Quận chúa, người nếu muốn , tìm lý do ?" Nàng thực muốn thấy quận chúa nhà mình buồn bã như vậy, nhưng lại có thể giả bộ thần thái mạnh mẽ tiệc ngắm hoa là đồ bỏ kia.

      "Em cho là Hoàng hậu nương nương phải chủ nhân của hậu cung sao?" Vừa vặn Minh Yến cuối người giầy cho nàng, cho nên Trầm Cẩn Huyên vừa chuyện, còn động thủ khẽ búng vào tràn Minh Yến cái: ", mau trang điểm cho ta."

      "Nương nương, hôm nay người muốn trang điểm như thế nào?" Tràng Hoa cùng Minh Yến vừa mới bị búng đầu cẩn thận đỡ Trầm Cẩn Huyên, đỡ nàng tới trước bàn trang điểm ngồi xuống, giữa lúc ấy Tràng Hoa hỏi nàng.

      Trầm Cẩn Huyên liếc mắt nhìn mình trong gương xem xét, vừa cười nhìn hai người chiếu cố hầu hạ nàng, coi như nàng muốn , nhưng vẫn cố cười: "Thế nào cũng được."

      Giống nhau mà , vào những trường hợp này là cơ hội quý báu để nhóm phi tần kia khẳng định thể mình, trang điểm y phục lộng lẫy để hoàng đế bệ hạ hài lòng.

      Chỉ tiếc là, tại hoàng đế bế hạ có ở trong cung, nhìn thấy thành quả các nàng dốc lòng ăn mặc, ăn mặc trang phục tinh tế cũng lãng phí thời gian, chẳng bằng tùy ý.

      Tràng Hoa khéo tay, phương diện trang điểm mạnh hơn Minh Yến, hổ là người mười hai tuổi vào cung, bất quá Minh Yến có mưu kế nhiều, bình thường có chuyện gì hai người đều thương lượng với nhau, hôm nay hai người thảo luận nho chút, còn quyết định ăn mặc xinh đẹp hơn nhóm phi tần kia, tốt nhất có thể áp đảo đám hoa thơm cỏ lạ đó.

      Hao tổn ít thời gian, Trầm Cẩn Huyên lại nhìn mình trong gương, khuôn mặt coi như có biến hoa, cẩn thận nhìn có thể thấy, địa phương muốn xinh đẹp đều xinh đẹp phen, giống như mi, giống như môi, lại giống như cặp mắt đào hoa này.

      Tóc của nàng dài mà xuôi mềm, đồng thời còn rất đen bóng loáng, thực mái tóc đẹp, búi tóc mới làm hơi lỏng tạo bồng bềnh, lại bởi vì vậy mà tản ra, bên mặt nghiêng có loạn tóc rủ xuống, lại tăng thêm vài phần quyến rũ, lại càng thêm chút lười biếng, thanh nhàn.

      Áo ngắn màu lam lục thêu hoa bách hợp, dưới là quần dài màu lam lục nhạt, thắt lưng cài hoa mai xinh đẹp sáng rỡ, chỉ là hoa mai là màu lục đậm, màu xanh cùng màu hoa mai nhìn vào ngược lại cũng quá nồng.

      Bên hông rủ xuống dãi tơ tằm, cùng màu với sắc áo, hai dải tơ tằm theo động tác của nàng như là quấn quít, còn có ngọc bội hoa mai được buột đầu dài lụa thả đến bên gối nàng, dây màu xanh thẩm, gắn hai viên lục bảo, viên là bạch ngọc lớn, viên châu ngọc được gắn ở giữa, tiếp là viên châu tròn lớn.

      xuống dãi lụa đính ba viên châu, hai viên bạch sắc cùng viên màu lục, cuối cùng điểm tô viên châu hắc sắc.

      Sửa soạn cuối cùng chỉnh tề, cũng phải khá lâu hay hơi ngắn, rất tin tế, sắc nhạt từng sợi, váy dài ánh lục, lại giống như nước chảy.

      Minh Yến Tràng Hoa nhìn đến ngây dại, cho dù các nàng là người trang điểm, nhưng các nàng vẫn đứng nhìn đến ngốc sững.

      Nhìn thấy phản ứng thú vị của các nàng, Trầm Cẩn Huyên khỏi ôn nhu cười, nhưng lần nữa lại làm cho các nàng sửng sốt: "Tràng Hoa còn mau nhanh chóng theo ta? Minh Yến, em phải giữ tốt nhà cửa đấy."
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      Dion, song ngư, Nguyên Nguyễn2 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆ Chương 50

      Editor: Lạc Du.


      Minh Yến thu dọn lại nhưng hộp trang điểm được mở bàn trang điểm, khép lại hộp cuối cùng đựng giấy son môi, lại xếp cẩn thận các hộp bên cạnh, Minh Yến khom lưng đẩy cái ghế gỗ khắc hoa cúc trước bàn trang điểm vào cái, lúc này mới chạy chậm vài bước chạy tới trước cửa đuổi tới chỗ Trầm Cẩn Huyên cùng Tràng Hoa.

      Dùng tay nâng cánh tay quận chúa nhà nàng, Minh Yến cười xinh đẹp : "Quận chúa người cứ việc yên tâm mà , em nhất định coi được Trà Huyên các của chúng ta."

      Chuyện Trầm Tiểu vương gia làm cho Trầm Cẩn Huyên buồn bực vui hồi lâu, cho đến hôm nay mới thể chút ý cười, mặc dù là ứng phó tiệc yến của Hoàng hậu nương nương, còn có thể gặp phi tần vừa mắt chủ tử, nhưng Minh Yến vẫn cảm thấy vui vẻ, có thể ra ngự hoa viên nhìn mẫu đơn khoe sắc chút, đối với quận chúa nhà nàng cũng rất hữu ích.

      Cả ngày bị đè nén trong phòng, người lại có vết thương, làm sao mà tốt được?

      Minh Yến biết quận chúa nhà nàng để ý những lời khiêu khích chanh chua của người bên ngoài, cho nên bữa tiệc ngắm hoa có thể để cho Trầm Cẩn Huyên tiếp xúc với bên ngoài chút, nàng cho rằng cực tốt.

      Vì vậy, ngữ điệu của nàng nhàng tựa như con chim hót cành cây cao kia.

      Trầm Cẩn Huyên biết trong lòng Minh Yến có ý tưởng gì, nhưng cũng có thể nhìn thấy tại tâm tình nàng ấy rất tốt, liền nghiêng người liếc nàng: "Em nha đầu này, ta yến tiệc, em ngây ngô cười cái gì?"

      Ngay tại vừa rồi, cũng biết ai thở dài bảo nàng tự chối tiệc ngắm hoa. Mới qua chút, nàng đến tiệc ngắm hoa lại vui đến mức nở hoa như vậy?

      Trầm Cẩn Huyên hiểu, hận thể chỉ lên trán của Minh Yến, nhưng chung quy lại lười động thủ.

      Khi chuyện, dưới chân nàng vẫn bước , bước chân trãi vụn, bên trái bên phái phân biệt là Minh Yến và Tràng Hoa nâng tay nàng, chủ tử hai người bước ra khuông cửa, lại xuống hài tầng thềm đá.

      Viện hoa trong Trà Huyên các cũng vừa mới mở, tháng trước chỉ có nụ hoa cây bông gòn, bây giờ nở ra nhiều đóa hoa, bất quá thân cây bông gòn cao, trong viện chỉ có gốc cây, nở hoa cũng tính là đám đoàn hoa, trừ cái đó ra, cùng hoa hồng làm bạn là gốc cây vặn vẹo, chỉ cần ngắm xem, rất xinh đẹp, đứng xa lại thấy tổng thể vường hoa, liền thiếu hụt mỹ cảm.

      Trầm Cẩn Huyên nghỉ chân, xuất thần ngắm cây bông, chỉ cảm thấy vô cùng đẹp, chợt hoàn hồn, nàng cảm thấy rất lâu rồi mình chưa tỉ mỉ lưu ý mọi thứ xung quanh Trà Huyên các.

      Nguyên lai trong viện có gốc cây bông gòn.

      "Hoa này nở diễm lệ."

      Nàng nỉ non mình tới, giống như kiếp trước về phía , giống như cây bông gòn kia, nơi đứng.

      Vươn cánh tay trắng nõn nà, nhàng rơi cây bông gòn, xúc cảm vỏ ngoài cây cũng hề tốt, Trầm Cẩn Huyên nhìn bàn tay cùng vỏ cây tương phản, kéo kéo khóe miệng, nâng ý cười cảm xúc.

      Phó Dập, ta nhất định tìm ngươi báo thù.

      Chỉ ngươi, duy nhất là ngươi.

      “Nương nương, " Tràng Hoa rất sợ trễ thời gian, mở miệng gọi Trầm Cẩn Huyên, cùng lúc đó nàng xoay người lại, nhìn thoáng qua phương hướng của gian phòng hạ nhân ở: "Nương nương, nếu chúng ta trễ."

      Tràng Hoa vừa , Trầm Cẩn Huyên tới bên cạnh, lại tiếp tục : "Còn có...trường hợp ngắm hoa như vậy, người nên mang theo Phương Vũ cùng, hoàng đế bệ hạ có ở trong cung, người cần phải cẩn thận nhiều hơn."

      Tay trở xuống bên người mình, Trầm Cẩn Huyên bới móc thiếu sót nhìn về phía Tràng Hoa, lập lại: ". . . Phương Vũ?"

      Đúng rồi, sao lại quên được, ngày ấy nàng đưa tiễn bệ hạ cũng qua, hình như cái gì Phương Vũ tịnh thân đưa đến Trà Huyên các.

      Phương Vũ có võ, thời khắc nguy hiểm chừng có thể bảo vệ nàng.

      Tuy rằng nơi này là hậu cung, nguy hiểm cũng nguy hiểm bằng ở bên ngoài cung.

      Nhưng dầu gì cũng thể để Mục Diễm phân tâm nhiều.

      "Để y cùng ."

      Được lệnh của Trầm Cẩn Huyên, tầm mắt Tràng Hoa rơi xuống tiểu cung nữ đứng bên cạnh, nàng hướng về nơi Phương Vũ ở giơ giơ cằm, tiểu cung nữ gật đầu, vui vẻ chạy .

      bao lâu, Phương Vũ cùng tiểu cung nữ kia tới, y mặt bộ y phúc xanh xám tro của thái giám, đầu đeo mũ, chóp đỉnh mũ có viên ngọc, theo đỉnh mũ, hai sườn tai rũ xuống hai dây màu đen, sợi dây đại khái rơi xuống vừa nơi sườn, mũ màu đen, là thái giám cấp thấp nhất.

      Vẻ mặt của y giống với thái giám trong cung chút nào, tia mềm hóa, vẫn là lông mày thô dày đen đặc, con mắt to hữu thần, chỉ thấp hơn cái đầu với Mục Diễm, chân dài rộng, nơi nào giống thái giám đâu.?

      Mặc dù y mặc trang phục tiêu chuẩn của thái giám, nhưng điểm cũng giống.

      Phương Vũ tỉ mỉ quan sát Trầm Cẩn Huyên sau đó hành lễ với nàng, giọng nơi trong trẻo, dùng từ cung kính.

      Trầm Cẩn Huyên thu hồi ánh mắt dò xét, để Phương Vũ đứng dậy, lại tiếng phân phó y theo nàng đến yến tiệc ngắm hoa, Phương Vũ cuối người tiếp lệnh, eo cong chút, nhưng hai viên châu hắc sắc lại rũ xuống, y : "Vâng, mời nương nương trước."

      biết thế nào, Trầm Cẩn Huyên cảm thấy tình cảnh có chút buồn cười, nhịn dược nhếch khóe môi, cất bước về phía đại môn Trà Huyên các.

      đường, Trầm Cẩn Huyên vẫn nhịn xuống, hỏi nghi hoặc trong lòng ra, ánh mắt nàng nhìn đường, mấp máy hai cánh môi phấn hồng, thanh nhàng hỏi Phương Vũ: "Ta xem ngươi gần như...Vẫn chưa tịnh thân."

      Hai đời nàng làm người, đều ở trong cung, nếu liếc mắt có thể nhìn ra thái giám hay giả, đó là chuyện có khả năng, chỉ là mạc danh kì diệu, trực giác của nàng cho nàng biết mà thôi.

      Nếu như thực Phương Vũ vẫn chưa tịnh thân, vậy sao hoàng đế bệ hạ lại đưa Cảnh quý nhân cách chức cho y, như thế đây phải là nghiêm phạt, ngược lại thành toàn cho đôi uyên ương bọn họ sao?

      Trầm Cẩn Huyên cũng nhìn ra Phương Vũ trộm bí mật lừa gạt hoàng đế, cho nên Phương Vũ tịnh thân, hoàng đế bệ hạ ràng biết, ... Đại khái là tâm thành toàn ?

      Trong nháy mắt Phương Vũ rất muốn 'Ánh mắt của quý tần nương nương tốt', nhưng nếu ra chuyện này, khẳng định y khó dữ mạng này, liện hạ tâm tư, nhanh chóng giải đáp nghi hoặc của Trầm Cẩn Huyên: "Bẩm nương nương, nô tài quả thực chưa tịnh thân."

      thể , ban đầu Trầm Cẩn Huyên nghe lời ấy cảm thấy khiếp sợ, nàng dừng bước, thể úc chế mà quay đầu nhìn Phương Vũ, cặp mặt đào hoa tràn đầy khiếp sợ.

      Tuy rằng đây là trực giác của nàng, nhưng cái này đại biểu nàng với suy đoán của mình khiếp sợ.

      Hoàng đế bệ hạ muốn làm gì đây, vì sao phải để nam nhân quang minh chính đại vào cung, còn bỏ bên cạnh nàng?

      Liên tiếp nghi vấn xuất trong đầu, Trầm Cẩn Huyên cau mày nhìn phía sau mình, nam nhân cuối đầu, vẫn cảm thấy đầu đau muốn ngấy.

      "Ngươi , vì sao?" Mục Diễm làm như thế, nhất định có đạo lý của , mà Phương Vũ, cũng nhất định biết đạo lý của Mục Diễm.

      Chuyện là như vầy - -

      Ngày đó Phương Vũ bị hai thị về áp dẫn đến Kính phòng, nhưng như dự liệu của y làm lễ tịnh thân, chỉ là bị ép buộc uống vào chén thuốc đen như mực, chén thuốc vừa vào dạ dày, hai mắt y liền tối đen, mất toàn bộ tri giác.

      Chờ khi y tỉnh lại, từ giường ngồi dậy, hai mắt tối sầm lại, loạng choạng ngã trở lại giường, thế nhưng Phương Vũ ràng cảm giác được, người y có tý xíu đau đớn nào, chỉ có chút thoát lực suy yếu mà thôi.

      Sau đó y xát định bản thân có thiếu miếng thịt nào, đầu óc của y vẫn còn mơ hồ, Phương Vũ tâm tâm niệm niệm Cảnh Mạc Dương đẩy cửa vào.

      Cảnh Mạc Dương lại nhớ ràng, hoàng đế bệ hạ Sùng Đức điện của thiếu thái giám, ý của là biến Phương Vũ thành thái giám, tại nàng nhìn sắc mặt y tái nhợt nằm giường, tự nhiên cho rằng Phương Vũ trở thành thái giám.

      Lảo đảo nhào tới trước giường, tiếp xúc được cơ thể ấm áp của y nàng gần như là lập tức khóc lên, nước mắt như bị đứt tuyến lệ, từng giọt từng giọt rơi, có điểm dừng.

      "Xin lỗi xin lỗi. . . Đều là ta sai. . . Ta nên. . ." Cảnh Mạn Dương vừa khóc vừa giải thích, quả thực nàng áy náy cực kỳ, hai tay ôm chặt lấy Phương Vũ, giống như sợ y trách nàng muốn đẩy nàng ra.

      "Mạn Dương, đừng khóc, ta sao, ta rất tốt, phải là lỗi của nàng, đừng khóc." Đối với Mạn Dương như thế, Phương Vũ đau lòng, y có thể hiểu mọi động tác của nàng hàm nghĩa gì, nàng lo âu sợ hãi tự trách bản thân y nhìn xót thứ gì, như thế, y mới đau lòng, cũng càng hối hận.

      Nếu phải y nhu nhược lùi bước, nàng cùng y đến bước này, cho dù bỏ trốn đến chân trời góc bể, khẳng định tốt hơn tại vạn vạn lần, là y sai, làm sao nàng lại sai được?

      Nhưng may mà ông trời che chở, may gặp hoàng đế bệ hạ khoan dung, tình của y và Mạn Dương lại có hi vọng, rốt cuộc bọn họ cũng có thể quang minh chính đại ở cùng chỗ, tuy rằng có vô số người chửi bới cười nhạo, như thế sao?

      Trong lòng Phương Vũ ngũ vị tạp trần hơn Cảnh Mạn Dương, chỉ là nhiều hơn nàng, vì vậy mũi cũng chua sót, đồng thời cũng mừng rỡ như điên.

      Y cảm tạ bệ hạ thành toàn, bái tạ trời cao, hơn nửa là cảm động rơi nước mắt với bệ hạ.

      Sau lại, Phương Vũ đến Sùng Đức điện lấy thân phận là tiểu thái giám, cùng Cảnh Mạn Dương chịu tội hầu quân chu toàn sinh hoạt tại nơi xa xôi ở hậu cung, là tiểu viện hoang tàn cạnh lãnh cung trầm hoang lạnh, nhưng cũng là hạnh phúc mỹ mãn.

      Lần sau lại, mấy ngày trước đây, đột nhiên hoàng đế bệ hạ triệu kiến Phương Vũ, là muốn đưa y đến Trà Huyên các.

      đến chỗ này, ba người nhìn đến Ngự hoa viên, Phương Vũ đơn giản kết thúc câu chuyện.

      là Mục Diễm sắp xuất cung, cực kỳ yên lòng với người mang thai như Trầm Cẩn Huyên, phái Phương Vũ đến có thể bảo vệ nàng.

      Mục Diễm chỉ cho Phương Vũ, nếu Phương Vũ có thể bảo vệ Trầm Cẩn Huyên bình an, vậy hạnh phúc của y duy trì dài lâu, nếu Trầm Cẩn Huyên có xảy ra sai lầm gì, Mục Diễm có hàng vạn nghìn biện pháp khiến Phương Vũ và Cảnh Mạn Dương sống bằng chết.

      ngoan lệ uy hiếp như thế, lời cho người khác hoài nghi chút nào, Phương Vũ lại chút cũng sợ, bởi vì y biết, đây là phương thức của Mục Diễm, đây là phương thức mà Mục Diễm bảo vệ nữ nhân bản thân mình mến.

      từng, Phương Vũ làm được, tại, Hoàng đế bệ hạ làm, là chính xát. Nếu thời gian có thể quay trở lại, chuyện xưa diễn ra ;ần nữa, y Phương Vũ nhất định từ thủ đoạn chỉ vì Cảnh Mạn Dương.
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      Dion, Tôm Thỏsong ngư thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51:

      Editor: Phinny


      Thẩm Cẩn Huyên nghe Phương Vũ xong, mi mắt buông xuống cười nhàng tiếng.

      Mục đích ban đầu bệ hạ giữ Phương Vũ lại nàng đoán ra .Có lẽ từng nghĩ để Phượng Vũ vừa bảo vệ vừa theo dõi nàng chăng. Cũng có thể là lý do khác. Nhưng bây giờ đối với Thẩm Cẩn Huyên nàng để ý những điều đó nữa,mặc kệ mục đích ban đầu giữ Phương Vũ lại là để làm gì nàng quan tâm nữa. Thứ nàng biết hôm nay là bệ hạ luôn suy nghĩ mọi chuyện cho nàng, lúc nào cũng lo lắng cho nàng.

      Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

      Còn cách Ngự hoa viên đoạn mà ngửi thấy mùi hoa được mang trong cơn gió thoang thoảng dịu dàng say lòng người, mùi hoa thoang thoảng như có như chuyển động ở mọi nơi, khiến cho tâm tình của người ta tốt hơn, đột nhiên nhìn thấy trước mặt đám nữ nhân mặc y phục trong cung, xinh đẹp diễm lệ còn nhiều màu sắc hơn cả hoa trong vườn, khuôn mặt xinh đẹp miệng cười chúm chím nhìn còn hơn hoa, tiếng cười vang như tiếng chuông bạc ngân nga, như chim vàng hót, biết là người tới ngắm hoa hay là để hoa khen người?

      Từ trước đến giờ Di chiêu nghi có nhan sắc xinh đẹp, mặc dù các nàng kiều diễm mỹ lệ cũng thể so với nàng, khóe môi liền hé lên nụ cười tràn đầy tự tin, bước nhàng khẽ đung đưa vòng eo nhắn tới.

      Quả nhiên, đám phi tần kia vừa nhìn thấy nàng, liền vây quanh nàng, đều muốn đứng lên tranh giành để được nàng chú ý mà nâng đỡ

      Liên tục nghe những lời khen ngợi, nụ cười mặt Di chiêu nghi càng sâu, toát ra vẻ tự đắc mà lời nào có thể miêu tả được. Chỉ là biết người nào đột nhiên chen vào câu, trong nháy mắt liền nàng ta liền cứng ngắc khóe môi

      "Dung mạo của Chiêu nghi nương nương quả nhiên đúng như tin đồn, chỉ là Tần thiếp lại nghe mọi người nếu nhắc đến mỹ nhân, đầu tiên cần phải đến là Minh Huyên Quận chúa của Tư Quốc. Cũng chính là quý tần nương nương. Tần thiếp chưa từng thấy nàng, muốn nhìn chút quý tần nương nương xinh đẹp đến mức nào. So với chiêu nghi nương nương còn đẹp hơn tắc hẳn vẻ đẹp của quý tần chỉ có thể so sáng với tiên nữ trời.d&iend$anle*quydon Thần thiếp biết phải tưởng sao mới giống.”

      Trong khoảng thời gian ngắn, các phi tần yên lặng, ai cũng biết nên tiếp như thế nào,chỉ sợ rước họa vào thân.

      Theo giọng nhìn qua, người vừa lên tiếng lạ mặt cực kì, nhưng cũng có người nhận ra.

      Chính là Lý Mỹ Nhân.

      Ngày thường nàng lúc nào cũng tỏ ra hòa thuận với những người khác, cẩn thận liền bị bỏ quên. Mà lần này ở trước mặt Di chiêu nghi nàng lại lớn mật như vậy chắc hẳn do cảm thấy cam lòng. Đây là điều trách được.

      Lý Mỹ Nhân thấy khí đúng, khuôn mặt nhắn đột nhiên trắng nhợt đầy vẻ lo âu sợ hãi, nàng sợ hãi biết làm gì liền quỳ xuống trước mặt Di chiêu nghi, lo lắng mở miệng giải thích:"Chiêu nghi nương nương tha tội, tần thiếp cũng chỉ là nghe thấy mà thôi, tần thiếp thắc mắc lâu nay mà vẫn chưa có lời giải đáp, giờ là lần đầu ra mắt chiêu nghi nương nương, tránh được nhớ tới lời đồn đãi kia, liền… ra, là tần, tần thiếp lỡ lời, tần thiếp ngu ngốc, còn cầu xin nương nương khoan dung độ lượng, tha chết cho tần thiếp..."

      Vừa chuyện, là khóc lóc vô cùng thảm thiết, rất đáng thương.

      Nàng trực tiếp quỳ xuống, khẩn thiết cầu xin Di chiêu nghi, dáng vẻ giật mình khủng hoảng giống như con nai , con ngươi trong sáng thuần khiết tựa như lần đầu trải qua đời, giống như chính nàng cũng biết lời nàng vừa mới khiêu khích chọc giận, là điều mà Di chiêu nghi cấm kỵ nhất. Nhìn biểu của nàng làm người ta nghi ngờ giữa chốn ăn thịt người này còn có người thà thế sao?

      Di chiêu nghi giơ tay lên khẽ vuốt sợi tóc ở thái dương, lại “a” tiếng, nàng bình tĩnh trầm mặc nhìn Lý Mỹ Nhân run lẩy bẩy, cắn chặt môi dưới, toàn thân run lên liên tục, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.

      Lúc này, đứng bên cạnh Di chiêu nghi, Vệ Tiệp dư lên tiếng: "Nương nương, đây là Lý Mỹ Nhân."

      Ý gì vừa nhìn biết. Sợ là việc Lý Mỹ Nhân đến Minh Huyên các ngăn cản hoàng thượng sớm truyền ra ngoài, khiến Lý Mỹ Nhân ở trong cung bị mọi người biết đến.

      Còn ai biết, Lý Mỹ Nhân đêm đó to gan lớn mật, sau khi hoàng đế bệ hạ rời Vĩnh An Cung, thay đổi hướng của , dù cuối cùng hoàng đế bệ hạ cũng còn ở lại Bích Tiêu cung, nhưng cũng khiến cho mặt mũi của hoàng hậu nương nương bị mất sạch.

      Dĩ nhiên tại mà đây chỉ là thứ yếu, mọi người phỏng đoán nhất định là Lý Mỹ Nhân cố ý gây nên, người nào trong hậu cung biết Di chiêu nghi thường hay ghen? Nàng lại nghe Huyên quý tần đẹp tuyệt, thể nghe Di chiêu nghi rất hay đố kỵ?

      ràng chính là cố ý, Lý Mỹ Nhân ở trước mặt Di chiêu nghi Huyên quý tần đẹp gì sánh bằng, căn bản là cố ý châm vào chỗ hiểm, chọc giận nàng ghi hận Huyên quý tần.

      Người này là tâm địa độc ác, thưởng thức hoa đẹp cũng quên hắt dầu lên người Huyên quý tần, sợ rằng bây giờ nàng chỉ ngóng trông lửa ghen hừng hực dấy lên người Di chiêu nghi tới đốt cháy Huyên quý tần.

      Lại gương mặt Huyên quý tần, ai mà ghen ghét nhưng trong lòng luôn mơ ước?

      Nhưng, Lý Mỹ Nhân những che dấu khuyết điểm của mình mà còn đưa ra cho mọi người thấy, Di chiêu nghi sao có thể dễ dàng tha cho nàng? Vì để đạt được mục đích mà ngừng nhóm lửa hành động, lần nữa xác minh rằng nàng là can đảm.

      Tay Di chiêu nghi nhàng vuốt tóc mai, chuyển qua nâng cằm Lý Mỹ

      [​IMG]
      Dion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52:

      Editor: Phinny


      "Hoàng hậu nương nương đến ——" giọng thông báo the thé của thái giám vang lên, truyền đến tai của các phi tần, tất cả đều quay mặt nhìn về nơi phát ra giọng .

      Liền thấy Lưu hoàng hậu mặc bộ trang phục lộng lẫy cùng với sáu cung nữ và mười binh lính theo bảo vệ chầm chậm tới, khuôn mặt ôn hòa, nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, bước cách ung dung hoa lệ. d!iend;anle/qu*ydo&n Chỉ trong chốc lát, tới vị trí còn trống đầu nhàng chỉnh sửa quần áo, ngồi xuống.

      Các phi tần ngồi, ngay từ lúc Lưu hoàng hậu còn chưa tới đứng lên, trừ Lý Mỹ Nhân quỳ, ai khác biệt cả.

      Lưu hoàng hậu mỉm cười nhàng : "Nhanh ngồi xuống , chúng ta đều là tỷ muội nhà, cần phải như thế." Đợi các phi tần ngồi xuống như lời của nàng, nàng lại tiếp tục : "Hãy nhìn xem, đúng là Ngự Hoa Viên, người ngắm hoa, hoa cũng khen người, các muội so với hoa còn xinh đẹp rực rỡ hơn."

      "Dù là hoa, cũng phân biệt đẹp xấu, hoàng hậu nương nương đoan trang thùy mị, xinh đẹp nho nhã, nghiêng nước nghiêng thành, là người đứng đầu, nô tì thấy mình thể bằng người nên cảm thấy rất xấu hổ." Quách Thục Nghi cười .

      Lời này của nàng, ở trong lòng Di chiêu nghi và Thẩm Cẩn Huyên bị xem là lời buồn cười dối trá, nhất là mới vừa xảy ra chuyện của Lý Mỹ Nhân, như vậy phải là càng buồn cười hơn sao?

      hai người bọn họ, chính người trong cuộc là Lý Mỹ Nhân quỳ dưới đất kia, bàn về cho nhan sắc cũng hơn Lưu hoàng hậu mấy phần, còn có Uyển Dung hoa, Diệp phân nghi, tất cả đều là số số hai, bàn về tướng mạo Lưu hoàng hậu khó có thể giành phần hơn.

      Thẩm Cẩn Huyên đặt ly trà xuống, hai ngón tay thon dài cầm miếng bánh tinh xảo cho vào trong miệng, hương thơm tràn ngập trong miệng, ngọt mà ngán, ăn xong miếng này nàng lại cầm lên miếng khác, bữa tiệc của hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương sai người chuẩn bị điểm tâm, dù là ra sao bên trong cũng có độc chứ?

      Nàng ăn ngừng, tổng cộng có sáu đĩa đựng cái loại điểm tâm khác nhau được đặt chiếc bàn ở trước mặt nàng, mỗi cái đĩa Thẩm Cẩn Huyên đều ăn hai ba chỗ, chỉ cảm thấy vị của những món này giống nhau, mỗi thứ mỗi vẻ, giống như các nữ nhân trong hậu cung, mỗi người dáng vẻ, bản lĩnh động lòng người, mỗi người đều có đặc điểm tính tình riêng, mỗi người đều mang lại cảm giác khác nhau, như vậy có thể thấy được hoàng đế bệ hạ có rất nhiều mỹ nhân.

      Thẩm Cẩn Huyên nhớ tới , nhịn được hơi cong môi lên.

      "Miệng của ngươi ngọt, cũng rất hiểu chuyện, Bổn cung rất vui vẻ." Lưu hoàng hậu cười, tầm mắt rơi xuống người Lý Mỹ Nhân, nàng hơi nhíu mày lại, cất giọng hỏi, trong giọng cũng có chút vui, nhưng trước sau đều bình tĩnh như có việc gì xảy ra: "Đây là thế nào, xảy ra chuyện gì?"

      Lời của nàng mang giọng điệu cứng rắn, cung nữ Thụ Môi đứng thẳng bên người lập tức cúi xuống bên tai nàng, báo cho Lưu hoàng hậu người này chính là Lý Mỹ Nhân.

      Thẩm Cẩn Huyên thấy thế trong lòng cười nhạo tiếng, thầm nghĩ ngày đó Lý Mỹ Nhân cho Lưu hoàng hậu bạt tay lớn như vậy, nàng biết nàng ta? d@ienda%nleq u,ydo~n Chẳng qua cũng là làm dáng thôi, để người khác nhìn thấy, cho là nàng thầm điều tra Lý Mỹ Nhân, liền nghĩ nàng là hoàng hậu tốt, có tấm lòng vị tha rộng mở.

      Hoàng hậu nương nương vẫn như cũ, ngoài mặt lại thể chút, năm nay trong cung có tới người mới, nàng nghĩ mình có thể lừa gạt được ai?

      Thẩm Cẩn Huyên lời, chỉ chờ những người khác lên tiếng, nàng ngồi xem là được rồi.

      Di chiêu nghi ít lần phải trải qua việc bị người khác lại chuyện có liên quan đến nàng, khoát tay ý bảo cung nữ phía sau nàng mở lời, giải thích với hoàng hậu nương nương, đầu tiên Bích Hồng gật đầu với chủ tử nhà mình, bày tỏ nhận lệnh, mới bước ra phía trước, hành lễ với Lưu hoàng hậu: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an."

      "Khởi bẩm nương nương, trước khi ngài đến, Lý Mỹ Nhân bệnh lâu ở trong viện mấy năm, bị quên quy định trong cung, năng lỗ mãng, cử chỉ vô lễ, xúc phạm chiêu nghi nương nương, vì vậy, chiêu nghi nương nương mới phạt nàng quỳ dưới đất nửa canh giờ."

      Chuyện liên quan đến Thẩm Cẩn Huyên, nhưng nàng cũng biết lời Bích Hồng bẩm báo ràng là hoàn toàn bịa đặt, gắn đại tội danh, Lý Mỹ Nhân câu suy nghĩ, xúc


      [​IMG]


      Chương 53:

      Lưu Hoàng Hậu đều đều, bỗng chốc xoay qua nhìn Thẩm Cẩn Huyên, tất cả những người khác tự nhiên cũng thuận theo đều nhìn nàng, đều nghe hoàng hậu nương nương tiếp tục : "Chuyện thứ hai, chính là về con cháu hoàng thất. Các ngươi biết Huyên Quý Tần có thai chưa, cho nên thường ngày cần phải cẩn thận, chú ý nhiều hơn, đừng để đường đụng phải nàng."

      "Huyết yến trong cung tạm thời cho phép ngươi dùng, đây là bệ hạ cố ý dặn dò trước khi ." Dĩ nhiên những lời này là với Thẩm Cẩn Huyên rồi.

      Huyết yến, tổ yến đều là những vật phẩm quý giá, trong cung cũng rất hiếm thấy, tháng có được bao nhiêu, đều cho phép nàng?

      Thẩm Cẩn Huyên có thể cảm thấy ánh mắt tập trung bản thân giống như kim bạc nhọn, mọi người hận thể mang nàng ra vạn tiễn xuyên tim rồi, nhất là Di Chiêu Viện, trong mắt như sắp tóe lửa.

      Nhưng đáng tiếc, ánh mắt bén nhọn hơn nữa, cuối cùng cũng thể biến hóa thành vũ khí.

      Thẩm Cẩn Huyên đứng lên, nhàng thướt tha khẽ nhún trước người Lưu Hoàng Hậu: "Nô tì tạ hoàng hậu nương nương ưu ái."

      "Nhanh ngồi nhanh ngồi, bệ hạ Dieenndkdan/leeequhydonnn phải cho ngươi hơi chút là hành lễ, bây giờ ngươi phải nhớ, ngươi mang Long thai, đương thiên ngàn vạn lần cẩn thận chú ý, đợi sau khi đứa bé ra đời, Bổn Cung cùng Bệ Hạ tự nhiên ngăn cản ngươi hiểu lễ tri ân, nhớ kỹ chưa?"

      Hoàng Đế Bệ Hạ thương, thương tiếc phải nàng, mà là con cháu hoàng thất trong bụng của nàng?

      Thẩm Cẩn Huyên lơ đễnh, có lẽ Hoàng Hậu Nương Nương chỉ có thể hình thức này tự an ủi chính mình chút.

      Nàng ngại rộng lượng, lương thiện chút thỏa mãn nàng: "Dạ, nô tì ghi nhớ quên." Ngược lại đứng lên vái chào nữa.

      "Tốt lắm, Bổn Cung chỉ có ít chuyện như vậy, các vị tỷ muội, ngắm hoa , hai loài mẫu đơn này nuôi đến bây giờ cũng dễ dàng đâu, các ngươi nên ngắm nghía cẩn thận, nếu thích ta liền phân phó người mang cây đến trong cung của các ngươi để thưởng thức."

      Lưu Hoàng Hậu thẳng lưng, nhìn về phía hai loài cây mẫu đơn đối diện cách đó xa.

      Lá cây màu xanh bóng trải ra làm nền, những đóa hoa mẫu đơn đầy đặn rực rỡ lung lay sinh động, diễm lệ đỏ rực sôi nổi, lại lạnh nhạt thanh cao thuần khiết như tuyết trắng.

      Gió nổi lên, mùi thơm vỗ vào người.

      Thẩm Cẩn Huyên ngờ chuyện còn nhàm chán hơn ngắm hoa.

      Nhạt nhẽo ngồi chỗ, liếc mắt cái trong mắt lên tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức hai mắt biểu nhạt nhẽo, nhìn ba bốn lần. . . . Muốn nhìn đến khi mình phát điên.

      Nàng nghĩ có thể Lưu Hoàng Hậu thay đổi biện pháp hành hạ người, muốn nàng nhàm chán tới chết.

      Nàng nghĩ tại Hoàng Đế Bệ Hạ của nàng ở phương nào, ở cửa biển phương nam, hay là đường xuôi nam?

      Nàng nghĩ nàng cảm giác nhàm chán, nếu Lưu Hoàng Hậu ngụy trang là vô cùng để ý đến đứa bé trong bụng của nàng, như thế làm nàng cảm thấy thoải mái, trở về Trà Huyên Các là được rồi, nhưng nàng cũng thể lôi kéo Uyển Dung Hoa và Diệp Phân Nghi cùng nhau trở về được?

      Trong lòng Thẩm Cẩn Huyên cảm thấy khó khăn, nhíu chặt lông mày.

      Mục đích Lưu Hoàng Hậu bố trí thưởng hoa yến rốt cuộc là gì?

      khả năng triệu tập phi tần trong cung ở chung chỗ, sau đó cho các nàng biết hai chuyện kia, dù sao Thẩm Cẩn Huyên cũng tin, phải là vì Lưu Hoàng Hậu muốn xem xét tình nam nữ, đồng thời còn muốn chia sẻ với các nàng, đây cũng quá có sức thuyết phục.

      Thẩm Cẩn Huyên càng nghĩ càng thấy bên trong này nhất định là có nguyên nhân mà Lưu Hoàng Hậu tính toán tỉ mỉ.

      Ngắm hoa là biểu tượng, nàng nhất định lợi dụng cái biểu tượng xinh đẹp này làm những chuyện bẩn thỉu.

      muốn tìm xem có cái gì có thể dính đến mưu của nàng ở chỗ này , liền nghe được thanh chiếc ghế và người ngã xuống đất loảng xoảng, Thẩm Cẩn Huyên nghe tiếng nhìn sang.

      Liền thấy Lý Mỹ Nhân ngồi ở cuối cùng ngã bất tỉnh.

      Chẳng nhẽ phạt quỳ khiến bệnh cũ của nàng tái phát sao?

      từ


      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :