Chương 6: Câu lạc bộ chuyên nghiệp @@!
Vì thế, tại khu VIP đài chủ tịch cách hai người hơn mười thước, mọi người trong câu lạc bộ K&K mang theo hành lý của mình chuẩn bị rút quân, liền nhìn xuyên qua cửa kính xa xa, nhìn tới mấy hàng ghế trống phía cuối khán phòng, lão đại nhà mình bị nàng ngốc ngốc dễ thương mặc áo sơ mi, cổ áo thắt nơ con bướm, kéo vạt áo lại.
Ngoại trừ cậu thanh niên đội mũ lưỡi trai, dáng người cao nhất vẫn tiếp tục thẳng về phía trước, những người còn lại đều ngừng bước lại bàn tán.
Đại ma đầu cùng... người con ?
ấy còn quen biết kia?
Chẳng lẽ...
Ở câu lạc bộ Gun đúng là nổi tiếng cách ly với phái nữ chưa kết hôn, tuyển nữ vào đội đành, ngay cả nữ dẫn đội hiếm có cũng đều kết hôn, đóa hoa trong nghề hiếm thấy vô cùng. Cho nên, trong câu lạc bộ từ lâu có truyền thuyết bí : lão đại nhất định có chị dâu cực kỳ cực kỳ thích ghen tuông.
"Vậy ...” 97 phỏng đoán hợp lý, “Đây chẳng lẽ chính là người con của lão đại?"
Ơ? Sao lại buông tay nhanh thế?
cái gì đó? Nhìn làm chị dâu sợ tới mức mặt mũi trắng bệch rồi kìa……
khán đài.
"... Em nhớ , tuần trước ở quán net, trúng thưởng." Đông Niên theo phản xạ muốn gỡ rối cho bản thân.
Kết quả, hết câu xong, liền trực tiếp muốn gõ cái vô đầu cho quên luôn. Tại sao lại chuyện về quán net, Đông Niên chào hỏi nhàm chán...
"À… đúng, trúng thưởng." Gun hiển nhiên nhớ.
Bỗng nhiên, xung quanh tối sầm lại.
đài chủ tịch, người chủ trì mở microphone ra bắt đầu hâm nóng khí, liên tiếp cảm ơn đủ các nhà tài trợ... Trong bóng tối, nhìn ra khu nghỉ ngơi của tuyển thủ ở phía ngoài, có người cực kỳ sốt ruột vẫy vẫy tay với mình, xem ra rất cấp bách.
"Cứ từ từ xem nhé." Gun để lại mấy lời qua loa, vượt qua mấy hàng ghế trống phía sau, thẳng ra cầu thang tối đen ở bên ngoài.
Đông Niên nhìn bóng dáng biến mất, có hơi tuyệt vọng đá đá cái vali.
Tiếp theo làm thế nào đây?
nhìn ngó bốn phía, vì là lối vào sân đấu nên chỉ có thể ngồi ở hai hàng cuối cùng. Bên cạnh cũng có người, mà người xem gần nhất lại ở hai hàng phía trước, nghĩ nghĩ, nhanh chóng vượt qua hàng ghế, vỗ vai cậu con trai trong đó. Người nọ quay đầu, vốn hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thấy nhóc ngốc ngốc dễ thương, lập tức ánh mắt cũng trở nên ấm áp.
"Ngại quá, mình muốn hỏi chút, đội mặc đồng phục trắng đỏ là đội nào?"
Cậu con trai hơi bực, xem trận đấu mà lại biết là đội nào, nhưng xét thấy rất ngốc rất dễ thương, vẫn kiên nhẫn trả lời: "K&K, trong hai câu lạc bộ lớn nhất cả nước."
...Trâu như vậy?
"Vậy... Grunt trong đó có lợi hại ?"
"Grunt?!"
Ba cậu nhóc đồng thời quay đầu nhìn .
Trước đây là cao thủ chuyên nghiệp StarCraft 2, mỗi năm thu nhập tám trăm nghìn, tại lại nổi tiếng nhất chiến đội “Mật Thất Phong Bạo” của K&K, tuyển thủ siêu thần tượng, cái tên này vốn dĩ là nạm viền vàng biết .
"G đẹp trai siêu cấp lợi hại đó nha! Tuyệt đối là tuyển thủ át chủ bài! Mục tiêu suốt đời của tôi đó...” trong đó cậu chàng là fan cuồng của Grunt, “Tôi đến xem trận đấu vì ấy, đặc biệt từ Tô Châu tới đây đó!"
... Trâu như vậy?!
tỏ vẻ dám tin.
Sau đó vài người liền bắt đầu bô lô ba la phổ cập cho về quãng đời nghiệp của Grunt, làm Đông Niên nghe mà khỏi sửng sốt. Đáng tiếc K&K vừa thắng hai trận xong, sắp lui đội rồi.
Lui đội? càng ai oán hơn.
Chiến đội của ấy ở đây, vậy mình đứng đơ ở đây còn có nghĩa lí gì nữa. kéo vali, buồn bực ra khỏi thính phòng, lúc qua cửa soát vé, còn bị hai bảo vệ liếc hai cái. Hiển nhiên, hai người này hiểu, này mười phút trước vô cùng lo lắng kéo vali hành lí chạy vào, bây giờ lại kéo vali cúi đầu ra... Rốt cuộc là muốn làm gì…
cũng để tâm tới ánh mắt của người khác, lao qua vun vút như gió bắc, chạy về phía cầu thang.
"Nghe Grunt bị xuất huyết dạ dày, nhưng gắng gượng ở lại sân, còn thắng trận đấu nữa...”
"Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng dễ làm, quả thực liều lĩnh quá." ! ! !
đột ngột đứng lại.
Hai nhân viên công tác bên cạnh bước nhanh vào.
Đầu óc lập tức trống rỗng, kéo vali hành lí đuổi theo, chạy về phía cổng lớn, muốn vào lần nữa, lại bị hai người bảo vệ ngăn lại: " ra ngoài vé mất hiệu lực, thể vào lại."
"Cháu phải vào gấp, cháu vừa mới ra có phút mà...” Đông Niên sốt ruột thở dài, “Cho cháu vào mà, có việc gấp ạ!"
Hai người bảo vệ kiên trì, hoàn toàn cho qua.
Đông Niên tiếp tục thở dài: " đó đó, cháu thề, cháu chỉ vào mấy phút rồi ra ngay, cháu để hành lí ở đây cho hai chú giữ luôn!"
" sao...” Bỗng nhiên, có cánh tay vỗ vỗ vai , “Tôi dẫn em vào."
Đông Niên quay đầu, sửng sốt. Ai vậy? quen.
97 cười với : "Tôi có thẻ công tác, có thể dẫn em vào."
phải người xấu chứ? hơi do dự: "Tốt đến vậy sao...”
97 tiếp tục cười với : "Yên tâm, tôi cũng là người của K&K."
Á? Làm sao ta biết mình muốn thăm Grunt?
"Vừa rồi tôi đứng ở cửa hông nhìn thấy em, em ở cùng lão đại." 97 kiên nhẫn giải thích, thuận tiện cười cười mờ ám, “Tuy rằng hai người ngồi nghiêng... nhưng vẫn thấy được."
Hả? Lão đại?
À, đúng, ở sân bay, bọn họ gọi ấy là lão đại.
khẽ gật đầu: "Vậy, cảm ơn ."
97 xuất trình thẻ công tác, dẫn Đông Niên vào cung thể thao lần nữa. ta thẳng mạch, vừa vừa thầm cảm thán mình thông minh, quả nhiên đây là chị dâu vẫn luôn là số đây, ngờ lại là em … ngốc ngếch dễ thương đến vậy? Lão đại làm thế nào lừa được tới tay nhỉ? "Sao lão đại cho em cái thẻ công tác?"
Á?
"Em... đâu thể biết ngượng mà cầu như vậy, vừa rồi còn chưa kịp hai câu, ấy rồi...” vừa nghĩ vừa , “Em cũng biết phải dùng thẻ công tác mới có thể vào, em mua vé, mua của đám phe vé."
Hơn nữa em và ấy cũng quen thân lắm…
Sao có thể biết xấu hổ mở miệng cầu…
"Lão đại chính là thế đấy...” 97 cười tủm tỉm an ủi , “Cứ có trận đấu là lại như vậy. Nhưng mà thế này cũng hơi quá đáng rồi, còn bắt em mua vé?"
"Nên làm, nên làm mà...” vội lắc đầu, “Phải ủng hộ các chứ."
Nhìn xem bà xã của người ta, quan tâm biết bao! 97 thầm tán thưởng chị dâu.
Đến khu nghỉ của nhân viên, 97 nhìn chung quanh vòng thấy bóng dáng Gun, bèn kéo người lại hỏi: "Lão đại đâu? dẫn chị dâu đến rồi."
Chị dâu?!
Chị dâu gì? mình sao? phải nghe nhầm chứ?
"Bác sĩ vừa tới, ở phòng họp ." Người nọ rất hưng phấn nhìn Đông Niên.
"Bác sĩ vừa tới?" 97 nháy mắt ra dấu: bớt lộ liễu chút, cẩn thận bị lão đại đánh.
"Grunt xuất huyết dạ dày." Người nọ cũng nháy mắt ra dấu: chị dâu xinh đẹp ghê.
" phải chứ?" 97 giật bắn mình, cũng rảnh mà mắt qua mày lại, “Vừa nãy vẫn ổn mà."
"Cũng vừa phát ra thôi."
97 à tiếng, hỏi Đông Niên: "Ở phòng họp, chúng ta nhé?"
Đông Niên cũng mặc kệ tiếng chị dâu gì đó, vội vàng gật đầu.
Vì thế, 97 rất quan tâm đặt vali hành lý của ở khu nghỉ của K&K, sau đó liền dẫn vòng qua hành lang, đẩy cửa vào phòng họp. Trong phòng có bác sĩ cùng hai y tá thăm khám cho người, người nọ nằm chiếc giường "giản dị" được ghép lại từ ba chiếc ghế, nhìn thấy mặt. Đông Niên dừng bước chút, cảm thấy mình vừa quen , vào như vậy hơi có chút đường đột, nhưng... nghe ấy xuất huyết dạ dày, thăm lát an ủi câu chắc sao nhỉ?
nghĩ như thế, lại bước tiếp.
Đứng bên cạnh bác sĩ, cẩn thận : "Em vốn định rồi, nhưng vừa lúc nghe thấy nhân viên công tác xuất huyết dạ dày... Đồng đội của liền dẫn em vào… thăm ...” Bác sĩ mỉm cười tránh ra khoảng, để Đông Niên có thể tới gần bệnh nhân hơn.
Grunt nằm ghế quay mặt ra, tay cầm kính mắt che mất nửa khuôn mặt, trong cơn đau nhức, có chút bực bội và khó hiểu nhìn về phía nhóc xa lạ này.
...
...
...
...
Hả? Đây là ai?
Đông Niên ngây người.
"Lão đại, à, em vừa lúc thấy chị dâu, liền giúp dẫn vào đây. Nhất định ấy cho rằng cả nhóm đều rút lui rồi nên ra ngoài chờ , chờ mãi thấy, lại có thẻ công tác, bị bảo vệ giữ lại đó." Phía sau, 97 cười hì hì .
Đông Niên chầm chậm xoay người!
Phía sau, cách mười bước, chàng trai ấy ngồi cạnh cửa sổ, mặc áo phông màu đen, khoác áo khoác, gọi điện thoại...
phải là... ấy sao?
Rốt cuộc là ai... bị xuất huyết dạ dày vậy T.T...
Tác giả ra suy nghĩ của mình: 0.0... Cá mực đáng thương...
Last edited by a moderator: 2/5/16
Tôm Thỏ và inbeibe thích bài này.