1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không bằng duyên mỏng - Viên Nghệ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45
      Editor: Jenda Thảo

      lúc Chu Triển Nguyên cấp tốc muốn để Tiếu Hàm trở thành thành viên trong sổ hộ khẩu nhà bọn họ, nên đối với những người bằng hữu như này ở bên cạnh cũng giấu diếm cái gì. Lão Triệu trước sau gì cũng phải gặp lần, nhưng phải hôm nay, hôm nay còn phải đến nhà bạn của tên nhóc kia để dự tiệc. Đây là trong những điều kiện đồng ý trại hè của nó.

      Chu Triển Nguyên im lặng, bản thân giống như bị con trai làm thịt. Sau này cần phải lo lắng sản nghiệp có ai kế thừa, thằng nhóc kia rất thông minh lanh lợi.

      Ngày hôm sau thằng bé phải trại hè, Chu Triển Nguyên tan làm sớm, trong ánh mắt lắm chuyện của lão Triệu lái ô tô rời , đón Tiếu Hàm và Nãi Tích liền đến nhà hàng của lão Lý ăn bữa tiệc.

      Lão Lý đối với việc Chu Triển Nguyên ra sân bày tỏ có vẻ dần bình tĩnh, lần này đúng là lần kinh sợ, lần .ddlqd. trước bộ tứ bốn người làm cho hiểu, lần này càng khó hơn, Chu Triển Nguyên bên thân mật ôm bả vai Tiếu Hàm, bên dắt Nãi Tích, ra cuối cùng là muốn biểu cái kia!

      Lần trước phải thề son sắt đó là em sao!

      Đầu năm nay em đều là giả sao!

      Lão lý mở to mắt vào ngồi ghế, làm bộ tư thế nếu làm ràng ngọn nguồn tình cho mang thức ăn lên.

      Tiếu Hàm có phần xấu hổ, để thằng bé rót nước sau đó cũng gì thêm, Chu Triển Nguyên thế nhưng lại thoải mái thừa nhận: “Bạn tôi, tiểu Hàm, biết.”

      Lão Lý tay sờ cái đầu bóng loáng, tay chống cằm, chớp chớp mắt nhìn thằng nhóc ở chung cùng Tiếu Hàm cực kỳ hòa hợp, trong lòng ngầm gật đầu, trước đối phó khó nhất đó là thu phục, cuối cùng là thuận tiện nắm chắc tường thành cao nhất, giáo Tiếu quả nhiên là cao thủ!

      ←_←, có thể đây là hiểu lầm sao?

      Tiếu Hàm đành phải tự giới thiệu, lấy thân phận là bạn của Chu Triển Nguyên.

      Lão Lý vui tươi hớn hở, sờ mó cái đầu bóng loáng, mở miệng gọi tiếng chị dâu, làm cho Tiếu Hàm mãnh liệt cảm thấy mình già thêm mười mấy tuổi rồi. Lão Lý trọc đầu vốn là biểu đạt già, nhìn hơn bốn mươi! Tiếu Hàm nghe được thiếu chút nữa phát điên.

      Chu Triển Nguyên lành lạnh liếc nhìn lão Lý cái, ý tứ cực kỳ ràng, đừng dọa bạn tôi. Các người bọn ngươi, đừng tưởng tôi biết các người suy nghĩ gì.

      Lão Lý ra vẻ ngây ngốc sờ sờ đầu bóng sáng, ngượng ngùng cười : “Các người cứ từ từ ăn, tôi ra đây xem ~~” vẫn nên nhanh nhanh tránh người , làm bóng đèn gì gì đó, chút cũng phải để đùa. Hơn nữa còn bị lão Chu người này tựa tiếu phi tiêu nhìn, hoàn toàn tự tìm cái chết.

      Lão Lý vừa rời khỏi, Chu Triển Nguyên di chuyển ghế dựa của mình đến bên cạnh Tiếu Hàm. Bình tĩnh múc bát canh vịt đặt trước mặt Tiếu Hàm: “Hạ hỏa, nếm thử.” Lão Lý chọn các món ăn ở đây quả nhiên tồi, thay đổi theo các mùa, luôn luôn có cái gì đó khác với các món ăn tươi sống.

      “Vâng.” Tiếu Hàm mỉm cười gật đầu, thuận tay gắp cho Nãi Tích món tôm nó thích nhất vào trong bát của nó: “Muốn bóc vỏ giúp con ?”

      Nãi Tích lắc đầu, ba ba con trai phải tay làm hàm nhai, “Tự con làm là được rồi, giáo Tiếu cẩn thận ăn là tốt rồi.” Con trai phải chăm sóc con , Vương Tiểu Bàn đều có thể chăm sóc Vương Tiểu Nha, Lý Manh Manh và Trần Hi, nó cũng có khả năng chăm sóc giáo Tiếu! Nó là con trai!

      Chu Triển Nguyên hài lòng liếc nhìn con trai cái, khen thưởng gắp đĩa cà rốt vào trong bát của nó, như .lqd. mong muốn thấy được khuôn mặt nhắn của con trai biến sắc. Quả nhiên thấy sắc mặt con trai biến sắc cũng là kiện cực kỳ thú ví.

      Nãi Tích ai oán nhìn rau dưa trong bát, thịt với rau quả gì gì đó ghét nhất rồi! Cà rốt gì gì lại càng chán ghét thêm! Nó cũng phải là con thỏ !

      Tiếu Hàm nín cười, khí đen ai oán đỉnh đầu của bạn có thể bay xa mười mét ra đến bên ngoài rồi…, liếc mắt trách Chu Triển Nguyên cái, Tiếu Hàm gắp miếng thịt bò vào bát của thằng nhóc, nếu thịt với rau quả, thịt đương nhiên cũng muốn ăn.

      Chu Triển Nguyên cười , chân vịt trong bát bóc da, mới gắp bỏ vào trong bát Tiếu Hàm: “Đây, cho em.”
      Tiểu Hàm ăn da, đây là thói quen từ , vẫn nhớ.

      Tiểu Hàm mỉm cười với , đáy mắt mang theo ấm áp mà chính mình cũng biết. Giống như, Triển Nguyên thích nhất là sườn chua ngọt, thập cẩm nhân 3 món và rau cải xanh, thích nhất rau cần và ớt xanh, ừm, lần sau làm sườn chua ngọt.

      Chu Triển Nguyên nhìn vẻ mặt thỏa mãn được ăn của con trai, cười hỏi: “ Nãi Tích, hành lý chuẩn bị xong chưa?” Trong hai tuần ở trại hè, dài dài, ngắn cũng ngắn, nếu chuẩn bị thiếu thứ gì đó, đúng là phiền toái.

      Thằng bé nhổ vỏ tôm ra miệng, ngẩng đầu lên trả lời: “ Chuẩn bị tốt rồi, buổi chiều giáo Tiếu giúp con sửa soạn lại.” Mẹ gì gì đó, hiệu quả hơn so với ba ba.

      Chu Triển Nguyên cưng chiều sờ sờ đầu con trai, thằng nhóc này, khỏi hai tuần, cũng biết có thích ứng được , đừng đến lúc đó lại khóc nhè là được.

      “ Được, ngày mai vẫn phải dậy sớm, hôm nay ngủ sớm chút.” Chu Triển Nguyên nhàng vổ bả vai con trai, giọng .

      Nãi Tích gật đầu, bắt đầu yên lặng ăn cơm, Tiếu Hàm tắm rửa cho Nãi Tích, sau đó đưa nó về phòng ngủ, mới xoa bóp thắt lưng co chút đau mỏi đến phòng khách.

      Trong phòng khách, Chu Triển Nguyên xem chương trình tài chính kinh tế, thấy Tiếu Hàm xuất , vội vàng cười vẫy vẫy tay gọi , ý bảo ngồi xuống đấy, Tiểu Hàm cũng khách khí, ngồi vào bên cạnh , cơ thể dựa người , thắt lưng mỏi nhừ ngồi chổm hổm giúp tên nhóc kia tắm rửa gì gì đó, là mệt.

      Chu Triển Nguyên mạnh thay xoa bóp eo, hô hấp ấm áp ngay bên tai : “ Mệt mỏi sao? Lần sau để giúp nó tắm rửa, thằng nhóc này tắm rửa ầm ĩ mà thời gian lại dài, mỗi lần giúp nó tắm rửa cảm thấy rất phiền toái.” Hôm nay thằng nhóc muốn Tiếu Hàm giúp nó tắm rửa, Chủ Triển Nguyên đối với chiêu bĩu môi làm nũng của thằng bé cũng có biện pháp gì.

      sao.” Tiểu Hàm thả lỏng người tựa vào , đệm dựa người gì gì đó là thoải mái nhất, nhất là cái đệm có dáng người đẹp.

      Chu Triển Nguyên cười, đem nhàng ôm sát vào lòng, “ Tên nhóc kia ngủ, chúng ta có phải cũng có thể làm cái gì khác đúng ?”

      Tiểu Hàm đỏ mặt, thúc khửu tay chắc chắn đụng vào cái, tên này đúng là đứng đắn, “ gì cứ.” Nãi Tích ngủ ở bên cạnh, tên nhóc kia hôm nay khá hưng phấn, chừng vẫn còn thức, nếu mà xuất thấy cái gì đó cấm trẻ em nhìn thấy, làm thế nào?

      Chu Triển Nguyên ủy khuất mín môi, tại giỏi lắm cũng chỉ chuồn chuồn lướt nước hôn , còn phải tìm cơ hội thừa dịp chú ý, bình thường nhiều lắm là thừa dịp Nãi Tích có ở đây mà ôm ấp, thực , cực kỳ ủy khuất.

      “ Từ ngày mai là thế giới của hai chúng ta, em , nghĩ muốn chơi ở đâu?” Chu Triển Nguyên dựa cằm vào vai , tóc chạm vào mũi, có chút ngứa.

      “ Em cũng muốn đâu cả, ở nhà đợi .” Tiểu hàm rút rút ngón tay, nghiêng đầu, dựa vào . Dù sao cũng nghỉ, bố và mẹ lại ra ngoài du lịch, sau này về hưu vợ chồng già liền tìm được mục tiêu chung, phải xem lại bản đồ sông núi tổ quốc lần. Mùa hè nóng, cũng muốn ra khỏi cửa, ngoại trừ ở trong nhà, đúng là có chỗ nào để .

      “ Đến công ty ?” Chu Triển Nguyên cầm lấy tay tinh tế vuốt ve, “ Theo làm, dù sao em cũng có chỗ để , ở chỗ ta có máy tính, nếu em muốn ngồi bên cạnh chơi cũng được.” Trong văn phòng của có sô pha và gian phòng , bình thường dùng làm nghỉ ngơi khi tăng ca.

      “ Có thể sao?” Tiểu Hàm do dự , vẫn chưa từng đến công ty của Chu Triển Nguyên, lần trước cũng gặp qua đồng nghiệp trong công ty ở KTV lần, chút ấn tượng vẫn chưa lưu lại, như vậy tốt lắm đâu?

      “ Đương nhiên có thể, bà chủ tương lai kiểm tra, có gì mà thể?” Chu Triển Nguyên đùa.

      Tiểu Hàm chun mũi nhăn mặt, làm bộ nghe thấy gì, đứng dậy lấy điều khiển bàn trà, lại bị Chu Triển Nguyên kéo vào trong ngực: “ Bà chủ tương lai, em chừng nào mới bằng lòng gả cho ông chủ của chúng tôi?”

      Tiểu Hàm trợn mắt, lấy tay che che đậy dậy đôi má đỏ lên, người này đúng là càng ngày càng quá phận, “ Cái gì cái gì chứ, nghe thấy nghe thấy gì...”

      Chu Triển Nguyên nhìn nhóc giả ngu bất đắc dĩ cười cười, vân vê tóc của , cúi đầu thân thở tiếng, nhớ năm đó cùng lão Lý oai phong thời trung học, bé này còn lau nước mũi trong trường tiểu học, bây giờ lão Lý tóc rụng xuống gân hết, còn cố gắng dạy bảo trẻ con.

      Đường còn dài.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      Xu trần, Nhược Vân, HaYen2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 46
      Editor: Jenda Thảo

      Sáng sớm hôm sau, Tiếu Hàm rời giường sớm, tối hôm qua muốn cùng đưa Nãi Tích đến nhà trẻ.

      Bởi vì Chu Triển Nguyên kiên trì bảo giữ cái chìa khóa, Tiếu Hàm cũng phải cầm. Tiện đường mua bữa sáng sớm chút, mở cửa vào, Chu Triển Nguyên rời giường, rửa mặt, thấy bước vào chỉ cười , lại xoay người cạo râu. Nhìn đẹp trai bên cạnh, Tiếu Hàm cong cong khóe miệng, dường như đàn ông vừa tỉnh ngủ, đều nhìn rất gợi cảm.

      Nãi Tích vẫn ngủ, điều hòa màu xanh giảm nhiệt độ lộ ra cái đầu nho , tiếng hít thở nhàng mềm mại, Tiếu Hàm nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn nửa tiếng nữa, mười phút sau gọi nó dậy vậy.

      Ra khỏi phòng Nãi Tích, Tiếu Hàm đổ bữa sáng vào trong bát, hâm nóng sữa, mới vào phòng đánh thức tên nhóc kia dậy. Nhìn thằng bé mơ mơ màng màng, bộ dạng nhắn dụi dụi mắt, mặt Tiếu Hàm tươi cười muốn ngừng cũng ngừng được. Làm sao có thể đáng như vậy chứ.

      Sáng sớm tỉnh dậy lại nhìn thấy giáo Tiếu, Nãi Tích thể tâm trạng hết sức vui mừng, cho dù phải uống sữa mà mình ghét nhất, miệng vẫn thể khép lại.

      giáo Tiếu, đợi lát nữa và ba ba cùng đưa con nhà trẻ sao?” Nhìn ba ba ngồi bên cạnh giáo Tiếu ăn bữa sáng, Nãi Tích trưng ra khuôn mặt tươi cười.

      Tiếu Hàm nuốt miếng cháo xuống, gật đầu : “Ừ, Nãi Tích ăn bữa sáng nhanh lên, sắp kịp rồi.” Còn hơn mười ba mươi phút nữa, từ chỗ này đến nhà trẻ của thằng bé, nếu đường may mắn, gặp đèn đỏ cũng phải mất mười lăm phút. Đợi lát nữa còn phải dặn dò giáo mấy câu nữa, tóm lại là phải đến trước thời gian quy định.

      Nãi Tích ngoan ngoãn gật đầu, vùi đầu ăn bữa sáng, Chu Triển Nguyên múc nước canh vào bát của Tiếu Hàm, cười : “Ăn nhiều chút.”

      Tiếu Hàm mỉm cười nhìn gật gật đầu, đáp lại ánh mắt như tên trộm của tên nhóc kia, có tiền đồ lại đỏ mặt.

      Vừa thấy giáo Tiếu nhìn qua, tên nhóc kia .lqđ. lập tức làm bộ như ăn cháo, nhưng mà ánh mắt kia tia khắp nơi có khả năng ngừng nghỉ?

      “Được rồi, thôi.” Tiếu Hàm kéo túi du lịch của Nãi Tích, dắt Nãi Tích xuống dưới lầu chờ xe. Chu Triển Nguyên trước lấy xe rồi.

      Xem như may mắn, hiếm khi gặp nhiều đèn đỏ. Đến cổng nhà trẻ, có rất nhiều cha mẹ cùng bọn trẻ ở đó, có vài phụ huynh vây quanh các giáo viên chuyện, chừng cũng là xin nhờ giáo viên chú ý đặc biệt đến con nhà mình.

      Tiếu Hàm bế Nãi Tích xuống xe, Chu Triển Nguyên sau cầm túi du lịch.

      Nãi Tích xuống xe liền lập tức từ trong lòng giáo Tiếu trượt xuống, tay nắm ba ba, tay nắm giáo Tiếu, ngẩng đầu ưỡn ngực gọi nhóm bạn tới.

      Khóe mắt Tiếu Hàm giật giật, nhìn thằng bé hôm nay đặc biệt hưng phấn, nhìn tình huống này xem có dị thường ?

      Chu Triển Nguyên vỗ về, cười với , tâm tư thằng nhóc sớm biết trước, cho tới bây giờ đưa nó đến nhà trẻ cũng chỉ có ba ba, tuy miệng , nhưng thằng bé kia kỳ thực vẫn cực kỳ hi vọng có ba mẹ cùng đưa nó .

      Biểu hôm nay của Nãi Tích, kỳ thực cũng hợp tình hợp lý, giống như món đồ chơi thích của đứa trẻ, tóm lại chính là khẩn cấp muốn đưa ra trước mặt bạn bè để mà khoe.

      “Vương Tiểu Bàn!” Nãi Tích đến vài bước, bỗng nhiên lôi kéo Tiếu Hàm chạy chậm lại, vừa chạy vừa hướng về phía cậu bé béo nắm lấy tóc gọi to: “Vương Tiểu Bàn! Tớ đưa mẹ tớ đến đây!”

      Tiếu Hàm bất đắc dĩ, mỉm cười, .ddlqd. đúng là trẻ con. Cậu bé mập mạp này vẫn có ấn tượng, ở hiệu sách có gặp qua lần, đúng là đứa trẻ đáng .

      “Vương Tiểu Bàn, mẹ tớ, rất xinh đẹp! Tớ mẹ tớ xinh đẹp hơn mẹ cậu, cậu còn chưa tin ~~ hừ ~~” cuối cùng là tiếng ‘Hừ’, là hết , trong đó hàm chứa bao nhiêu là kiêu ngạo, bao nhiêu là hư vinh, bao nhiêu là tâm tư, chúng ta cũng thể biết được.

      Tiếu Hàm áy náy, nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh bạn Vương Tiểu Bàn cười cười, bên cạnh còn có bé tết tóc buộc thành sừng nháy mắt lấp lánh xem xét Tiếu Hàm, đầu cười ngây ngô.

      Tiếu Hàm có chút xấu hổ cười cười, để Nãi Tích lôi kéo lại đám bạn của nó gặp mặt: “Trần Hi, đây là mẹ tớ…, mẹ tớ nấu cơm rất ngon.” Ăn ngon hơn bữa trưa của Vương Tiểu Bàn mang đến!

      “Vương Tiểu Nha, mẹ tớ mới mua đồ cho tớ nhìn rất đẹp, lần sau cậu đến nhà tớ , tớ cho cậu xem… ~” màu sắc nhìn cũng được, so với màu vàng của Vương Tiểu Bàn xem ra còn tốt hơn!

      Tiếu Hàm cũng mỉm cười chào hỏi nhóm bạn của thằng bé, dù sao bình thường cũng làm công việc tiếp xúc với bọn trẻ, những thứ này đối với Tiếu Hàm mà đều là quen tay: “Chào các bạn .” Tiếu Hàm cười gật đầu: “Có thời gian đến nhà chơi nhé, làm thức ăn ngon cho các con… ~” cam chịu vậy, nếu làm bạn của Chu, đối với bạn học của con trai , cũng tránh được gọi là .

      mặt Chu Triển Nguyên mỉm cười yếu ớt, nhìn dịu dàng quay mặt, nghiêng đầu, nhằm mục đích là niềm kiêu hãnh của con trai mà vẻ mặt vui mừng, trong lòng chợt giống như dòng nước ấm, giống như muốn được lấp đầy, tràn đầy ấm áp.

      “Vâng vâng ~” đám trẻ con đều toét miệng gật đầu, Nãi Tích đứng bên, mặt giấu nổi vẻ đắc chí. có người mẹ nào xinh bằng mẹ nó, hừ hừ, ba nó cao nhất, mẹ nó /lqd/ xinh đẹp nhất, Vương Tiểu Bàn về sau cậu được tranh Trần Hi, Vương Tiểu Nha còn có Lý Manh Manh với tớ nữa! Các cậu ấy cần chơi với cậu!

      Bím tóc đuôi lợn Tiểu Bàn cũng so đo với Nãi Tích, chớp đôi mắt , vẻ mặt tha thiết nhìn Tiếu Hàm: “, lần sau con cũng có thể tới ạ?”

      Tiếu Hàm mỉm cười, sờ sờ cái đầu tròn của nó, gật đầu cười : “Đương nhiên, hoan nghênh tất cả mọi người tới chơi… ~” nhà Triển Nguyên cũng khá là đầy đủ, nếu đổi thành gian nhà trọ bé của , sợ là cũng bị bọn trẻ này chiếm hết chỗ rồi.

      Vương Tiểu Bàn vui vẻ ra mặt, cười chạy tìm mấy người Lý Manh Manh cùng chuyện, Tiếu Hàm nhìn ánh mắt long lanh của Nãi Tích, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt, đúng là tính tình của trẻ con, có chút thù hằn gì.

      “Được rồi, các bạn , cùng tạm biệt ba mẹ, phải lập tức lên xe thôi.” Giáo viên ôn tồn nhìn các nhóm bọn trẻ cười .

      Chu Triển Nguyên vỗ vỗ đầu con trai, ôm lấy nó hôn cái, “Muốn với ba ba và giáo Tiếu cái gì ?” Tên nhóc này, bình thường có cảm giác gì, tự nhiên phải tách ra, là có chút nỡ.

      Nãi Tích ôm cổ ba ba cọ cọ, hướng mặt ba thơm vài cái, hùng hồn vâng dạ mở miệng: “Ba ba, Nãi Tích nhớ… ~”

      Tiếu Hàm cười vỗ vỗ cái mông của thằng bé, từ trong người Chu Triển Nguyên đỡ lấy nó, dựa vào trán của nó, khẽ cười : “Nãi Tích có gì để với giáo Tiếu sao?” Lần đầu tiên rời nhà lâu như vậy, cũng biết tối hôm nay có thể nhận được [lqd] điện thoại của thằng nhóc khóc lóc kể lể hay , nhớ ngày trước trọ ở trường trung học tuần, đúng là mỗi ngày đều khóc gọi về điện thoại ở nhà.

      giáo Tiếu, hôn Nãi Tích có được hay ?” Thằng bé kia vành mắt đỏ hoe, khóc nức nở, giọng mũi nặng nề, nhìn giáo Tiếu thực nỡ.

      “Đây là phải nhất thiết!” Tiếu Hàm thơm mạnh gương mặt của thằng bé hai lần, như mong muốn đáp lại gấp ba thằng bé.

      Ách, may mà trang điểm, nếu có lẽ khuôn mặt của thằng bé cũng có cách nào nhìn.

      “Được rồi, phải lên xe, nhớ phải gọi điện cho ba mẹ nhé…~” xung quanh đều dặn dò như vậy, đều là người trong nhà, bảo sao có thể lo lắng.

      Tiếu Hàm kéo cánh tay của Chu Triển Nguyên, cùng giống như các ông bố bà mẹ, ở sau trạm xe nhìn xe chở bảo bối của nhà mình rời , trong lòng bỗng nhiên vắng vẻ trống . Chẳng lẽ bắt đầu biến thành như người mẹ rồi sao? Nhưng mà, Nãi Tích quả đứa trẻ làm người ta đau lòng.

      “Được rồi, thôi.” Chu Triển Nguyên nắm tay Tiếu Hàm, hơi hơi nghiêng đầu nhìn , trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt cưng chiều, “ đến công ty trước , đợi lát nữa giữa trưa cùng ăn cơm.” Ngày hôm qua cùng lão Triệu qua, hôm nay phải trễ mới qua, nhưng mà với lão dẫn người cùng, biết có thể dọa lão hay .

      Nhưng mà, trái tim của tên lão Triệu kia cũng thuộc dạng mạnh mẽ, chút chuyện như vậy khẳng định đáng kể. Ừm, bà chủ mới tới cửa gì gì đó, vẫn là cái chính. Bữa cơm kia của Lão Triệu chính là thể thoát đâu được.

      *************
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Xu trần, HaYenA fang thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 47
      Editor: Jenda Thảo

      Tiếu Hàm có chút do dự, dù sao cũng tự nhiên đến công ty Triển Nguyên, lúc nào cũng cảm thấy có chút kỳ quái. “Hay là thôi , tự em về nhà cũng được.”

      Chu Triển Nguyên lời nào, chỉ nắm tay leo lên xe, “ sao, dù sao thời gian cũng còn sớm, đợi lát nữa liền đến giờ ăn cơm trưa, em ngồi lát rồi cùng ăn, sau đó đưa em về.” Suy nghĩ chút, lại thêm: “Buổi tối tới đón em, chúng ta ra ngoài ăn. Em cảm thấy thế nào?”

      Được rồi… Tiếu Hàm chỉ có thể gật đầu, tổng giám đốc Chu, sắp xếp xong xuôi cả rồi, đâu cần hỏi ý kiến em làm gì?

      theo Chu Triển Nguyên vào công ty, Tiếu Hàm ràng cảm thấy được ánh mắt ở khắp nơi phóng tới, hoặc là tò mò hoặc là suy đoán hoặc có thiện chí, haiz, quả nhiên nên tới.

      Nếu Chu Triển Nguyên theo đến trường học, sợ là cũng thu được hết mọi loại ánh mắt quỷ dị có thể đựng đầy cái sọt? Các chị cùng Tư Tư, các ấy nhất định bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cái này là khẳng định.

      Tiếu Hàm được tự nhiên, theo sát phía sau Chu Triển Nguyên, mượn động tác chỉnh tóc để hơi hơi cúi đầu xuống, vẫn nên nhanh nhanh vào văn phòng thôi, cũng phải là động vật quý hiếm để người thích quan sát.

      Chu Triển Nguyên lại coi như phát nhóm người nhân viên của giờ phút này tâm tư đều đặt lên công việc, chẳng qua phát rớt lại phía sau hai bước, thừa dịp cúi xuống, đợi Tiếu Hàm bắt kịp, cực kỳ tự nhiên nắm tay dắt .

      Tiếu Hàm đỏ mặt giãy giụa, được rồi, thích cứ nhìn, dù sao cũng thường xuyên tới đây.

      “Sao vậy? Có phải nóng quá ?” Chu Triển Nguyên nghiêng đầu, giọng hỏi.

      Tiếu Hàm lắc đầu, mặt đỏ gì đó nhất định là liên quan đến nhiệt độ, “ có gì, đến văn phòng của .” Đây là lần đầu tiên Tiếu Hàm đến công ty của Chu Triển Nguyên, nhưng cũng thấy có gì khác, văn .lqđ. phòng rất giản dị, bây giờ bước vào văn phòng làm việc này đại khái là có khoảng hai mươi người, đều vội vội vàng vàng làm chuyện của mình, chỉ là, ánh mắt đều hẹn mà cùng nhìn về phía bọn họ tới.

      là, lần đầu tiên thấy tổng giám đốc dẫn phụ nữ tới, sao có thể hiếu kỳ được chứ, nhất là trong văn phòng còn có vài đối với tổng giám đốc độc thân ôm mộng hão huyền. Haiz, chưa từng gặp qua bộ dạng dạy bảo của tổng giám đốc, vài vị kia đúng là may mắn.

      Chu Triển Nguyên cười cười, nắm tay chặt, chỉnh sửa lại ngay ngắn chỉnh tề, ngón tay lướt qua lòng bàn tay , trượt qua chút, như là có thể vào lòng người được: “Đến văn phòng của ngồi , đợi lát nữa cùng ăn cơm.” Khi chuyện, đóng cửa văn phòng lại, ngăn chặn luồng ánh mắt tò mò. có gì phải giải thích, là ông chủ, nhưng cũng có cuộc sống của riêng mình, kể cả những chuyện muốn suy nghĩ nhiều, cứ như vậy, nên là cũng dần dần biến mất hầu như còn thôi?

      Tiếu Hàm nâng khuôn mặt tươi cười lên, người này sao mà ba câu câu nào cũng quên ăn cơm vậy? Vì bữa sáng chưa ăn no hay nghĩ là cái máy ăn? Tiếu Hàm buồn bực xoa xoa mặt mình thành hình tròn, giống như rất béo vậy…

      Chu Triển Nguyên buồn cười nhìn động tác trẻ con của , nhéo nhéo chóp mũi , cười : “Sao vậy? Cảm thấy mình béo quá hả?”

      Tiếu Hàm trừng mắt nhìn , đâu có bạn trai nào mà như vậy chứ, bạn béo tròn như quả bóng, cũng nên là đáng chứ, huông chi cũng béo như thế, chỉ là eo hơi to chút, được, phải giảm béo, nếu đến lúc quay lại trường bị Trần Tư Tư cười chết rồi!

      sao, béo nữa cũng ghét bỏ.” Chu Triển Nguyên nắm cả eo , cười khẽ ra tiếng.

      Tiếu Hàm bĩu môi, quan tâm đến , có thể ăn là tốt, mẹ vẫn hay bảo như vậy. Bĩu môi, Tiếu Hàm : “ ghét bỏ cũng tốt, dù sao có người ghét bỏ em…” Mẹ , phụ nữ vẫn nên là mũm mĩm chút, gầy như cái que gì đó, làm người ta nhìn phát sợ, sau này sinh con cái cũng an toàn. Ừm, có mẹ làm bác sĩ, luôn luôn ở bên tai nhắc nhở những chuyện này, cho nên nhiều năm qua, thể trọng của Tiếu Hàm đều duy trì trong mức độ bình thường, quá béo, nhưng cũng gầy đến mức chỉ còn lại nắm xương. Với lại thân hình cao có trở ngại gì, cho dù có chút thịt cũng được che , đến mức tròn như quả cầu.

      “A…? Ngoại trừ , còn có người nào ghét bỏ em sao?” Chu Triển Nguyên nheo mắt lại, kéo vào trong lòng ngoéo cái, tiểu Hàm của là tốt, nhưng mà tính đem cho người khác đâu.

      “Hừ, nhiều lắm!” Tiếu Hàm đỏ mặt muốn tránh , người này, chỉ đùa chút lại tưởng , thực đùa được, quả nhiên Tư Tư rất đúng, đàn ông lớn tuổi gì đó, quá nghiêm túc rồi.

      “Khụ khụ… Các người tiếp tục… Cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy!” Cửa bỗng nhiên phát ra thanh, sau đó là tiếng đóng cửa ‘Ầm’ tiếng.

      Tiếu Hàm lấy lại tinh thần, mặt đỏ lên phen, xấu hổ chết được! Nhìn tư thế này xem, dễ làm cho người ta hiểu lầm, tay ôm cả eo , mặt từng chút từng chút tiến lại gần là, nhảy vào sông Hoàng Hà cũng giải thích được.

      Chu Triển Nguyên lại bình tĩnh, cái người lão Triệu này, là chọn đúng thời gian. nhàng buông ra, trong lòng có chút nuối tiếc, thiếu chút nữa là hôn đến nơi rồi.

      “Được rồi lão Triệu, vào .” Chu Triển Nguyên đứng dậy, nhìn ngoài cửa gọi tiếng, xem ra bữa tối hôm nay cần nể nang gì nữa rồi, ăn được tâm can bảo bối của người này phải Chu Triển Nguyên, hừ.

      “Ôi ôi ~” lão Triệu bịt mắt tới, hai giây sau lại giả vờ híp mắt nhìn nhìn trong phòng, thấy khóe miệng Chu Triển Nguyên giật giật nhìn lão, biết chuyển biến tốt liền thôi, chọc giận người này xác định có kết quả tốt, vội vàng thè lưỡi nhìn Tiếu Hàm cười : “Em dâu, là lão Triệu, cộng của lão Chu kiêm bạn thân, chúng ta từng gặp qua ~”

      “Xin chào, em là Tiếu Hàm.” Tiếu Hàm đứng lên, mỉm cười , nhưng mà, từng gặp qua sao? Sao có ấn tượng nhỉ.

      “Lần trước tại KTV gặp qua, nên em nhớ rồi.” Chu Triển Nguyên ôm bờ vai giải thích , lần trước uống say, chắc là nhớ ///lqd/// cái gì nữa. Nhưng mà cũng được, người như lão Triệu, biết là tốt nhất, miệng thối tha găp làm gì.

      “ôi ôi, đúng vậy, lần trước gặp qua, gặp qua ~ gọi là lão Triệu được rồi… ~” lão Triệu cười ha hả gãi đầu, lần trước nhìn thấy là xinh đẹp, hôm nay vừa nhìn, sao lại chuyển thành nữ sinh trong sáng thế rồi hả?

      Nếu phải biết lão Chu cậu ta ăn chơi như vậy, chắc lão nghĩ rằng cậu ta thay đổi người. Vấn đề là, rốt cuộc là lão Chu có khẩu vị kia sao?

      Vừa rồi nghe đồng nghiệp tổng giám đốc dẫn tới, lão liền đoán được là Tiếu Hàm, nghĩ được gặp em dâu tương lai, ai ngờ vừa đến liền phá vỡ chuyện tốt của lão Chu, haiz, quả nhiên vào nhà phải gõ cửa, chỉ là, lúc hành động lui ra ngoài vừa rồi của lão hình như nhìn thấy khóe mắt lão Chu nhìn lão lên tia u ám?

      Oa oa ~ lão Triệu rùng mình cái, bỗng nhiên nghĩ đến, từ khi lão Chu bắt đầu mua quà tặng Tiếu Hàm, tổng cộng cũng mới hơn hai tháng, tốc độ rất nhanh, cái lão Chu này, quả nhiên đầy đen tối, tiếng, liền lừa được em như vậy về nhà, thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư, nuôi dưỡng loli, giáo trong sáng ~~ nghĩ như vậy, lão Triệu liền cười có chút YD rồi. (Ta cũng k hiểu YD này là gì T.T)

      Chu Triển Nguyên vừa thấy lão Triệu tươi cười liên biết haizzz lại biết suy nghĩ cái gì rồi, ràng chị dâu là giáo viên, vậy mà dạy dỗ chồng cho tốt, để cho lão xuất cả ngày phá hoại nhà người ta.

      “Lão Triệu, hôm nay bữa tối mời khách. Nhà hàng Duyệt Lai.” Ngữ khí Chu Triển Nguyên đổi, nhưng mà ánh mắt quét về phía lão Triệu lại mang theo chút gì đó cần hàm ý, bóng đèn phải cái nghề nghiệp vẻ vang gì, vẫn nên về hưu sớm chút ~

      Lão Triệu hiểu được tất cả, tội nghiệp, đếm đầu ngón tay vài tháng này chỉ còn lại có bao nhiêu tiền tiêu vặt, vợ của lão, lão có thể xin chi cấp ? Cái người lão Chu này , vậy mà muốn đến nhà hàng Duyệt Lai! Nhà hàng Duyệt Lai đấy! Lão giàu lão sang rồi! Nhưng mà, chân giò sốt vang nơi đó cũng tệ… Ừm.

      Nhìn vẻ mặt lão Triệu đau lòng đóng cửa mà , Chu Triển Nguyên cười rất tươi, ái chà, lần sau /ddlqd\ cùng chị dâu tiếng, tiền tiêu vặt của lão Triệu hơi nhiều, tiền lì xi cuối năm cũng trực tiếp đưa cho chị dâu mới được, dù sao lão Triệu này cũng quan tâm đến sổ sách.

      Tiếu Hàm sững sờ nhìn Chu Triển Nguyên, do dự : “Bắt lão Triệu mời khách, tốt lắm đâu?”

      Chu Triển Nguyên sờ sờ đầu , cười giải thích : “ cùng lão Triệu sớm đánh cược với nhau, dẫn bạn tới, lão mời khách. sao.” em nhiều năm với nhau, tuy lão Triệu có lúc khác người, nhưng mà quan hệ càng tốt, mới có thể như vậy.

      “Đúng rồi, vợ lão Triệu là chủ nhiệm Hoàng của trường các em.” Lần đó xem mặt cũng là ấy giới thiệu, kết quả Trần Tư Tư , Tiếu Hàm . Như vậy tính ra, xem như chị dâu là bà mai của bọn , tuy nhiên hai bên sớm quen biết.

      “A?” Tiếu Hàm cũng nghĩ tới, lần đó Tư Tư xem mắt quả là do chủ nhiệm Hoàng sắp xếp, sau đó chủ nhiệm Hoàng còn tìm hai lần, là cũng sắp xếp cho , nhưng đều bị đùn đẩy cho qua, lúc này gặp mặt, phải như thế nào? Tiếu Hàm cười khổ, quả nhiên thể đóng cửa mà sống, còn có các chị em nơi đó, đủ loại nhức đầu.

      “Triển Nguyên, em cảm thấy, đợi ba mẹ em trở về, chúng ta về nhà chuyến …”

      ____________

      Ta lão Triệu vào đúng lúc ghê =.= Mấy nay ta bận làm bài thuyết trình nên sắp xếp được thời gian, mong m.n thông cảm!!! :-(((
      Last edited by a moderator: 24/3/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 48
      Editor: Jenda

      Bữa cơm tối rất thú vị, chủ nhiệm Hoàng vừa thấy Chu Triển Nguyên đến bên cạnh Tiếu Hàm liền cười rất mập mờ, Tiếu Hàm khẩn trương đến nỗi tay cũng biết đặt chỗ nào.

      Sớm biết như vậy mà. Chủ nhiệm Hoàng luôn lấy việc giải quyết chuyện chung thân đại của các ế ở trường học làm nhiệm vụ của mình, Chu Triển Nguyên lại là trong những đối tượng cố gắng hết sức đẩy mạnh thị trường tiêu thụ, giờ bọn họ thành đôi, nên cười rất vui mừng.

      Càng về sau, chủ nhiệm Hoàng lại vui tươi hớn hở lôi kéo Tiếu Hàm xưng hô em , cũng cho Tiếu Hàm gọi là chủ nhiệm Hoàng, bắt kêu ấy là chị , gì mà ở ngoài trường học cũng cần khách khí như vậy.

      Tiếu Hàm mếu, thực phải khách sáo, chỉ là thói quen mà thôi.

      Ăn cơm tối xong, lão Triệu cùng chủ nhiệm Hoàng rời , nhìn bóng lưng hai người bên đùa giỡn bên rời , Tiếu Hàm nhịn được mỉm cười, ra trong trường học chủ nhiệm Hoàng nghiêm túc, ở trước mặt chồng cũng lộ ra bản tính trẻ con như vậy, càng tình cảm càng ầm ĩ càng tốt, đúng là có chút đạo lý.

      “Được rồi, chúng ta cũng về thôi.” Chu Triển Nguyên dắt tay , mặt mỉm cười .

      Tiếu Hàm gật gật đầu cười, về nhà, hai chữ này đúng là làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

      thôi.” Chu Triển Nguyên nắm tay Tiếu Hàm, chậm rãi đến bãi đỗ xe.

      Lên xe, Tiếu Hàm nhìn bức ảnh chụp xe, khỏi mỉm cười, ra tấm Nãi Tích chụp ảnh chung cùng ba ba đổi thành bức ảnh bọn họ chụp khi chơi công viên ngày trước, ảnh, Nãi Tích cười cực kì sáng lạn, mà tựa vào bên người Triển Nguyên, mặt tươi cười cực kỳ đẹp.

      thấy bức ảnh tồi, nên đặt ở đây.” Chu Triển Nguyên cười giải thích , đúng lắm, khung hình trong phòng làm việc của , chính là ảnh chụp chung với nhau. Chuyện này, mình biết là được rồi.

      “Vâng, lần sau đặt hình nền điện thoại cũng đổi thành hình của em càng tốt.” Tiếu Hàm đùa.

      ngờ Chu Triển Nguyên vậy mà mặt đồng ý gật đầu: “Được, lát nữa về chụp tấm.” Mặc dù có chút trẻ con, nhưng cũng ngại. Cái này xem như gần gũi với giới trẻ sao? Haiz, lão già.

      Tiếu Hàm ‘A’ tiếng, vội vàng lắc đầu, .lqd. mặt còn có chút nóng, tùy tiện chút, đâu có thể thành như vậy, chuyện này quá nhàm chán thôi.

      cảm thấy tồi, chụp tấm .” Chu Triển Nguyên nhìn về phía cười, lấy điện thoại của mình đưa cho : “EM tự chụp hay để chụp?” Nghĩ nghĩ, lại lấy điện thoại thu về: “Vẫn nên đợi lát nữa về nhà chụp , chụp hai người tốt hơn.” Ừm, như vậy có vẻ có cảm giác.

      Tiếu Hàm đỏ mặt, sao lại càng càng thái quá rồi? Còn có, trở về chụp ảnh? Đến nhà vẫn lại là em đến sao? Hôm nay từ buổi sáng đến bây giờ đều ở cùng chỗ.

      Chu Triển Nguyên cũng biết trong đầu Tiếu Hàm nghĩ những cái lung tung này, nếu mà biết bạn của mình ghét bỏ hai người dính lấy nhau trong thời gian dài, đoán chừng tổng giám đốc Chu có thể phun ra máu.

      Giúp mua quần áo . Áo ngủ và áo sơ mi đều cần mua nữa rồi.” Chu Triển Nguyên hất mặt nhìn . Kỳ thực quần áo vẫn còn rất nhiều, có thói quen duy nhất là mua sắm, nhưng mà, có số việc cần , ví dụ như, làm thế nào dần dần trong gian bé của , lấp đầy bóng dáng mình trong đó.

      Tiếu Hàm gật gật đầu, việc , dù sao thời gian vẫn còn sớm.

      Hai người cùng nhau vào cửa hàng thời trang nam, Tiếu Hàm thể thừa nhận, làm con cực kỳ thất bại, chưa từng mua cho cha bộ quần áo!

      Nhìn hàng loạt bộ quần áo tinh phẩm, Tiếu Hàm có chút choáng váng. Lại chứng kiến lúc Chu Triển Nguyên đổi áo sơ mi hồng nhạt, Tiếu Hàm cảm thấy trong mắt mình đều là màu hồng, chú đẹp trai màu hồng, người đẹp người đẹp a ~

      Bình thường quần áo của Chu Triển Nguyên đều là màu trắng hoặc màu đen, chỉ có rất ít vài cái áo đơn giản màu cà phê hoặc màu lam, hôm nay Tiếu Hàm nhất định bắt thay áo sơ mi hồng phấn, cũng biết hiệu quả như thế nào, nhưng mà khi nhìn đến miệng mở to còn chảy cả nước miếng của kia, Chu Triển Nguyên khỏi mỉm cười, nhóc này, có cần cười đến ngốc như vậy chứ.

      Tiếu Hàm lập tức nhắm mắt, vừa rồi Chu Triển Nguyên cười như vậy, quá mê người, thấy nhân viên bán hàng bên cạnh mặt đỏ tai hồng rồi sao. Vừa đẹp trai dáng người vừa đẹp lại vừa rất có hàm lượng nguyên tố trong quặng đàn ông trưởng thành, cực kỳ mê người… Chu Triển Nguyên ưu tú như vậy, bởi vì bình thường đều tập thể hình, dáng người bảo trì rất tốt, tướng mạo bình thường lại tuấn, thêm khí chất trầm ổn bình tĩnh, đối với tâm hồn thiếu nữ mà , đó chính là tuyệt nhất.

      Trong đó nhân viên bán hàng nhìn khoảng hai mươi ba mươi bốn tuổi, đỏ mặt lên phía trước, vẻ mặt e lệ nhìn Chu Triển Nguyên =Ddlqd: : “Tiên sinh, ngài cảm thấy bộ này thế nào ạ? Ngài mặc lên rất đẹp ~ có muốn thử cái này ạ?” xong, cầm lấy trong tay cái áo sơ mi trắng khác hỏi.

      Tiếu Hàm khẽ cười tiếng, ăn mặc và đào hoa cũng như nhau, quả nhiên dễ dàng chiêu dụ hoa đào. Ánh mắt thoáng nhìn, nhìn đến hai người nhân viên bán hàng khác người này xô đẩy người kia, giống như muốn cái gì đó.

      Tiếu Hàm cũng biết mình sao lại có thể làm ra động tác trẻ con như vậy, nhận ánh mắt từ Chu Triển Nguyên, vậy mà trực tiếp tới, khoác vào cánh tay , cười ngọt ngào: “Chồng à, chúng ta mua cái này được ? Em cảm thấy nhìn rất khá ~” như mong muốn thoáng nhìn sang ba nhân viên bán hàng bên cạnh tất cả đều trông vẻ hối hận, bỗng nhiên trong lòng Tiếu Hàm cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Chu Triển Nguyên nghe ngọt ngào gọi chồng, cảm thấy trái tim mềm nhũn, rất dễ nghe, nếu sau này cứ kêu như vậy ? Nhưng mà, nghĩ đến bình thường tiểu Hàm câu nệ tiểu tiết, Chu Triển Nguyên chỉ có dở khóc dở cười mà lắc đầu, nhóc này cũng là, bình thường hôn cái đều thẹn thùng hồi lâu, lúc này phóng khoáng, mở miệng tiếng chồng ơi, giống như cần bắt ép gì.

      Nhìn thoáng qua bên cạnh nhân viên bán hàng, Chu Triển Nguyên thản nhiên : “Làm phiền đem cái này bọc lại dùm, bà xã tôi cực kỳ thích.”

      Tiếu Hàm giận dữ liếc cái, mua mua, cần gì phải nhấn mạnh là thích.

      Chu Triển Nguyên rất vui lòng cưng chiều nhóc này vui vẻ lừa mình dối người, nhàng xoa xoa tóc , dắt nhìn những bộ quần áo khác.

      Ngoại trừ áo sơ mi và áo ngắn tay, Tiếu Hàm lại giúp Chu Triển Nguyên chọn bộ áo ngủ xanh dương cùng hai chiếc cà vạt. Trong tay cầm đầy túi đồ, hai người đều cảm thấy mỹ mãn.

      Chu Triển Nguyên bị người nào đó miễn phí biếu tặng ‘Chồng’ làm cho đánh bất tỉnh, Tiếu Hàm hoàn toàn biết vì sao, ràng đều qua thời kỳ trưởng thành, sao vẫn ngây thơ được như vậy? Thậm chí ngay cả loại ăn dấm chua này cũng muốn ăn, đúng là dọa người. Nhưng mà, hình như hôm nay cùng dạo phố như vậy, lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nếu sau này cũng như vậy, hình như, cũng tồi…

      “Đến rồi.” Trung tâm mua sắm cách tiểu khu bọn họ cũng xa, xuống xe, Chu Triển Nguyên cũng nhớ về nhà mình, trực tiếp đưa xe đỗ ở dưới lầu nhà Tiếu Hàm.

      “Đến nhà em ngồi chút sao?” Tiếu Hàm hỏi.

      Chu Triển Nguyên gật đầu, cái này căn bản cần hỏi, khó có được cái bóng đèn có ở đây, tự nhiên bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

      Mang theo các thứ vào nhà, Chu Triển Nguyên cực kỳ quen thuộc vào phòng khách, để hết đồ lên ghế sô pha. Đừng hỏi vì sao đem các thứ này để xe, mất, giả vờ như quên lấy về sao?

      “Uống nước .” Tiếu Hàm đưa nước cho , chỗ ngoại trừ sữa chua có đồ uống khác, cũng uống rượu, tất nhiên cũng mua. Ngoại trừ nước, có lựa chọn nào khác.

      “Ừ, ngồi xuống .” Chu Triển Nguyên tiếp nhận nước, thuận thế kéo cái, phen kéo Tiếu Hàm ngồi chân mình: “Hôm nay có Nãi Tích, em thu nhận được ?” Chu Triển Nguyên nắm tay , tội nghiệp chớp mắt.

      Tiếu Hàm phen che mặt mình, gào khóc, cần /l/q/d/ dùng mánh khóe của Nãi Tích chớp mắt nhìn ! chịu nổi!

      “Có được hay ?” Chu Triển Nguyên nghe theo, buồn cười nhìn lỗ tai dần dần đỏ ửng, làm loạn giống như nhàng cắn lỗ tai xinh xắn mượt mà của cái, cảm giác người trong lòng thân thể cứng đờ, sau đó mắt thấy từ chỗ cái cổ trơn bóng trắng nõn, bắt đầu lan tràn lên phía bắt đầu ửng hồng.

      Haiz, rốt cuộc phải chờ tới năm nào tháng nào nữa, khai thông tư tưởng cho giáo mệt chết được.

      Tiếu Hàm cảm thấy mặt mình có thể luộc trứng gà được rồi, ràng là giáo viên ngữ văn, nhưng mà lúc này câu ví dụ thích hợp cũng nên lời, loại cảm giác này, thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, khí tức ấm áp của ở bên tai, ngứa, như là muốn xuyên nhập vào trong lỗ tai, làm cho nhịn được phát run, nhưng mà người này lại đáng giận như vậy, chẳng những buông ra, ngược lại cầm tay đến bên miệng, tinh tế hôn…

      Tiếu Hàm run run cái, cả người mềm nhũn trong lòng , cánh tay nhàng mà ôm lấy cổ , mặt hoàn toàn chôn vào vai Chu Triển Nguyên, người này, sao lại đáng ghét như vậy!

      Trước kia ràng cùng lắm chỉ hôn như chuồn chuồn lướt nước rồi buông ra!
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Xu trầnHaYen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 49
      Editor: Jenda

      Ước chừng khoảng hai phút đồng hồ, Chu Triển Nguyên mới buông lỏng người trong lòng ra, ăn được quá nhiều đậu hủ non, hơi quá chút, sợ tiểu Hàm phạt mười ngày nửa tháng thể lại gần , đó mới là mất công mà có kết quả tốt đẹp.

      “Tiểu Hàm, chúng ta báo trước với ba mẹ em .” Như thế cần kìm nén, sợ bác Tiếu và dì Vương cho rằng khinh dễ tiểu Hàm, nếu hiểu lầm như vậy, chừng muốn qua được lại khó càng thêm khó hơn rồi.

      Chuyện của bọn , chỗ ba mẹ tất nhiên có vấn đề, ba mẹ vẫn cực kỳ thích tiểu Hàm, hồi còn muốn nhận làm con nuôi, bây giờ làm con nuôi được, làm con dâu cũng tồi.

      Nhưng mà, bác Tiếu và dì Vương cũng giống vậy, tuy bác Tiếu và dì Vương vẫn luôn cực kỳ thích , nhưng mà, xem đối đãi con cháu như đối đãi con rể, đó lại là hai tiêu chuẩn hoàn toàn khác nhau, ràng, tiêu chuẩn phía sau dốc sức hơn chỉ gấp mười lần.

      Haiz, vừa nghĩ đến đây, nhất định nếu có chủ ý gì tổng giám đốc Chu cũng cần nhức đầu, đúng là dễ mà. Muốn lấy lòng bố mẹ vợ tương lai, gánh nặng còn xa lắm.

      Tiếu Hàm có thể tự do hoạt động, lập tức bò lên, ngồi /lqd\ cách xa Chu Triển Nguyên đoạn sô pha, đỏ mặt dám nhìn . giáo Tiếu phải là trong sáng tì vết, nhớ năm đó trong phòng ngủ ký túc xá đại học từng xem qua phim của bọn con trai, chỉ là thực thực tế đến người mình, cái loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng!

      Chu Triể Nguyên buồn cười nhìn Tiểu Bạch Thỏ nào đó rất muốn phản kháng lại có lá gan, bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ bỳ ổi, quả nhiên lớn tuổi nên dễ dàng biến thành cầm thú sao? Sờ sờ cái mũi, đều do lão Triệu, bình thường đều ở trước mặt nhắc tới cái gì đó.

      “Được rồi, về trước, em nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai gọi cho em.” Chu Triển Nguyên cúi người, nhàng vuốt tóc Tiếu Hàm, nhìn đến lỗ tai đỏ ửng, khỏi cười càng thêm sáng lạn.

      Đầu óc Tiếu Hàm hỗn loạn, cũng chú ý Chu Triển Nguyên để quên cái gì, lúc nhìn thấy sô pha đống quần áo, mới phát Chu Triển Nguyên cầm đồ của mình về. còn cách nào khác, đành phải cất trước . Nhiều đồ như vậy, tất nhiên thể vứt ở phòng khách, đành phải thuận tay cất vào tủ quần áo của mình, ngày mai phải mang đến cho .

      --- ------ ------ Đây là dòng phân cách --- ------ --------

      Hơn nửa đêm cũng ngủ được, ngày hôm sau ngủ thẳng đến giữa trưa cũng tỉnh dậy, đây là sinh hoạt trong những ngày nghỉ của giáo Tiếu.

      Lúc Chu Triển Nguyên gọi điện thoại tới, Tiếu Hàm mới tỉnh, nhìn thời gian, hơn mười giờ rồi. Haiz, quả nhiên buổi tối thể nghĩ đến cái gì, vấn đề hôn nhân giữa hai người gì đó, vẫn nên để cho chuyên gia nghiên cứu , mấy việc vớ vẩn! Dễ bị mất ngủ!

      “Triển Nguyên à ~” Tiếu Hàm xoa tóc , thanh vừa mới tỉnh dậy mang theo chút khàn khàn.

      Chu Triển Nguyên vừa nghe liền biết nha đầu này chắc chắn vừa mới ngủ dậy, khỏi vuốt cằm suy nghĩ, phải tối hôm qua hơi .dien.dan.lqd. quá đáng đấy chứ? Dọa đến sao? Chẳng lẽ vẫn chỉ có thể tiếp tục hôn môi thôi sao? “Sao vậy? Ngủ ngon sao?” là giữa trưa, ngủ thêm nữa đối với đường ruột tốt.

      có gì, rời giường rồi đây.” Tiếu Hàm nhấc chăn lên, nhấc chân đứng trước cửa sổ, vạch màn, ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, ánh sáng chói mắt đâm vào đột nhiên nhắm mắt, haiz, lại lãng phí buổi sáng rồi.

      giúp em gọi đồ ăn ngoài rồi, sau này được ngủ trễ như vậy, tốt cho sức khỏe.” Chu Triển Nguyên ở trong điện thoại dặn dò, “Buổi tối tới đón em ăn cơm, sau đó xem phim nhé.” Ngoại trừ thời kỳ sinh viên, dường như cực kỳ ít ra ngoài xem phim, nhưng lão Triệu , đây là con đường bồi dưỡng tình cảm cùng bạn nên nhất định phải .

      Tiếu Hàm ‘Vâng’ tiếng, Triển Nguyên đôi khi cực kỳ ôn nhu, đôi khi lại rất cố chấp. chưa bao giờ hoài nghi năng lực của . Trong lòng Triển Nguyên vẫn mãi là hình tượng cao vời vợi, cho dù là thời học sinh là học sinh suất sắc, hay giờ là chiến binh bọc thép ở thương trường, tổng giám đốc Chu.

      Đây coi như là chủ nghĩa đàn ông sao? Triển Nguyên rất ít khi hỏi về vấn đề ‘ tới đón em được ?’ hoặc là ‘Lát nữa chúng ta ăn ở đâu?’, luôn luôn trực tiếp quyết định, giống như hôm nay vậy, ‘Buổi tối tới đón em ăn cơm, sau đó xem phim.’ Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cho tới bây giờ chỉ cần nghe lời là được.

      Dường như thiếu chủ kiến…? Tiếu Hàm cong cong môi, nhưng mà vốn là người chẳng muốn quyết định mà. Như vậy lại vừa hay.

      Chu Triển Nguyên gọi thức ăn nhanh kiểu Trung Quốc, Tiếu Hàm ăn cơm trưa xong, ngồi tại chỗ xem TV. Sau đó thấy có việc gì, cầm lấy vòng bắt đầu lắc. Tiếu Hàm tính là béo, nhưng cũng thể so với những gầy trơ xương được, cả người gầy, nhưng phần eo vẫn có chút thịt, điều này làm cho Tiếu Hàm cực kỳ buồn bực.

      Hoạt động cho tới hơn năm giờ chiều, cả người đầy mồ hôi, sau đó tắm rửa cái, Tiếu Hàm liền nhận được điện thoại của Chu Triển Nguyên.

      “Triển Nguyên, em ra trước cổng tiểu khu rồi, đừng lái xe vào đây.” Tiếu Hàm chống dù che nắng, vừa , vừa điện thoại.

      Chu Triển Nguyên lái xe, lát liền đến trước cổng tiểu khu, từ xa thấy mặc váy voan, khăn choàng lên tóc, vài lọn tóc rơi xuống cổ, có chút lười biếng, có chút thanh nhã.

      “Hôm nay nóng quá.” Tiếu Hàm ngồi vào trong xe nhịn được than tiếng, lúc ở trong nhà cảm thấy nóng như thế này, vừa ra khỏi cửa liền thấy làn hơi nóng đánh úp vào mặt, mới vừa tắm xong, được vài bước, giờ người lại có mồ hôi rồi.

      Chu Triển Nguyên chỉnh điều hòa xe xuống hai độ, ánh mắt nhìn theo hai gò má ửng hồng của , cười : “Đợi lát nữa ăn đồ Nhật .” Ăn chút lạnh, thấy nóng như thế nữa.

      Tiếu Hàm gật gật đầu, tùy sắp xếp, dù sao cũng ăn kiêng.

      Ăn cơm xong, lại xem phim, Tiếu Hàm chỉ có lắc đầu, chẳng lẽ cùng thời lại chệch đường ray rồi sao? Vì sao lại chút cảm giác nào là muốn xem phim chứ?

      “Sao vậy?” Chu Triển Nguyên ôm bả vai , che chở cho ra ngoài, người ở rạp chiếu phim quá nhiều, lại chen chúc nhau ra, đúng là có chút chịu nổi.

      có gì, cảm thấy có gì đáng xem.” Tiếu Hàm bị chen lấn phen, cuống quýt bám vào eo Chu Triển Nguyên, mặc ôm cả người mình vào trong ngực.

      Tâm tình Chu Triển Nguyên cực kỳ tốt mỉm cười, lqd, tuy phim hay, nhưng vẫn có thu hoạch, khó trách lão Triệu xem phim có thể làm tăng thêm tình cảm, cái khác, việc hùng bảo vệ nữ nhân cũng tồi. Chậc chậc, lão Triệu mở mồm vậy mà cũng có thể ra được triết lý, dễ dàng.

      Ra khỏi rạp chiếu phim, hau người thuận đường vào siêu thị mua vài thứ. “Quần áo của còn ở chỗ em, lát nữa đến lấy về .” Vừa lên xe, Tiếu Hàm liền nhìn Chu Triển Nguyên .

      Chu Triển Nguyên nhíu nhíu mày khó phát , thể được, ngoại trừ quần áo, còn tính toán đem cả người tất cả đóng gói đưa qua đây. “Cái này sau, dù sao cũng vội mặc, để pử chỗ em .”

      “A… đúng rồi, khách hàng tặng mấy chiếc túi, lát nữa em qua lấy .” Làm ăn buôn bán bên ngoài, luôn được khách hàng tặng quà mà thôi.

      Tiếu Hàm gật gật đầu, dù sao túi xách để ở chỗ cũng lãng phí, với cần khách khí. “Vậy lát nữa đến chỗ , thuận tiện giúp dọn dẹp nhà cửa.” Tiếu Hàm kéo kéo váy, thuận tay chỉnh điều hòa lên mấy độ.

      Dì Chung cũng nghỉ việc, người đàn ông như ở nhà, mấy ngày, nhà cửa cũng nên dọn dẹp thôi.

      “Ừ.” Chu Triển Nguyên mỉm cười, bắt tay dọn dẹp, cảm giác như là cặp vợ chồng già vậy. Trong ô tô an tĩnh, Chu Triển Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn từ từ nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng cong cong thoải mái.

      Đến chỗ tiểu khu, Chu Triển Nguyên tay cầm cái này cái nọ, tay nắm tay Tiếu Hàm. Tiếu Hàm ngủ dậy có chút mơ hồ, ngoan ngoãn theo phía sau . Sau khi ra từ trong thang máy, Tiếu Hàm cực kỳ tự nhiên lấy chìa khóa từ trong túi mình ra, Chu Triển Nguyên khăng khăng muốn đem chìa khóa nhà đưa cho .

      Mở cửa chống trộm ra, Tiếu Hàm giật mình, ai có thể cho biết, vì sao đèn trong nhà lại sáng? Tiếu Hàm nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Chu Triển Nguyên: ra cửa tắt đèn sao?

      Chu Triển Nguyên cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu, khả năng quên tắt đèn cao, cho dù là quên, cũng bật hết tất cả các đèn như vậy.

      Nghiêng người vào, bảo vệ Tiếu Hàm sau lưng, Chu Triển Nguyên đẩy cửa ra.

      Trong phòng hai người ngồi.

      “Ba, mẹ?” Chu Triển Nguyên kêu ra tiếng.
      Last edited by a moderator: 24/3/16
      Xu trần thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :