1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Không nhớ, không quên - Trừu Phong Mạc Hề (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 61.1

      Editor: Lost In Love


      Tháng năm ở thành phố J, ở kỳ nghỉ của tuần lễ vàng khắp nơi đều đông đúc. Hàn Niệm thích những chỗ nhiều người, cho nên đều ở nhà muốn ra cửa. Đường Diệc Thiên mới xuất viện, cũng cần ở nhà nghỉ ngơi.

      Lúc bắt đầu kỳ nghỉ Diệu Linh cần dậy sớm nên vô cùng vui vẻ, nhưng ba ngày trôi qua, ở nhà buồn cũng thích. Con nít sao chịu ở nhà mãi được?

      Nhưng thằng bé ngầm cảm giác được ba mẹ đều, rất, lười! Ví dụ như mẹ, ban đầu sáng nào cũng rời giường làm đồ ăn sáng cho nó. Gần đây, Diệu Linh ăn xong đồ ăn sáng mà mẹ còn chưa dậy!

      Còn ba nữa, ban đầu ba luôn dạy Diệu Linh phải làm người đàn ông kiên cường và dũng cảm, nhưng ba đó, gần đây việc gì cũng dựa vào mẹ, làm nũng giống như con nít, biết xấu hổ mà!

      Diệu Linh chợt nhớ tới chú Hạ! Bởi vì gần đây chú ấy rất rảnh rỗi, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi với mình. Nhưng gần đây ba sắp xếp cho chú ấy rất nhiều việc, chú Hạ bận quá trời, lâu mua pizza cho Diệu Linh ăn.

      Tuy Diệu Linh biết ba rất lợi hại, nhưng ba lợi hại cũng lâu dẫn nó ăn gà chiên rồi! Diệu Linh bắt đầu nghi ngờ, ba có lợi hại thiệt nữa! Còn là hiệp khách sâu bọ, bản thân cũng có lợi hại lắm đâu?

      * * *

      Thừa lúc mẹ và bà Trần bận nấu cơm, Diệu Linh chạy đến phòng sách của ba. Thằng bé khập khiễng sờ lên chuôi cửa, cẩn thận mở ra khe , tỉ mỉ nhìn vào trong từ cái khe hở đó, ba dựa vào ghế sofa đọc sách.

      Diệu Linh đẩy cửa vào, gọi ba, "Ba!"

      Đường Diệc Thiên thấy con trai đến tìm mình, gì lập tức để tài liệu trong tay xuống, đưa tay ôm lấy Diệu Linh, đặt ngồi lên đầu gối của mình, "Sao vậy?"

      "Con có câu muốn hỏi." Tiểu Diệu Linh nghiêm túc với ba.

      "Sao? Hỏi gì?" Đường Diệc Thiên cau mày, có câu hỏi biết tìm ba giải thích, xem ra trong mắt Diệu Linh, mình cũng rất có quyền uy! Đường tiên sinh im lặng tán thưởng mình.

      Diệu Linh nghễnh cằm lên, đâu ra đấy hỏi, "Ba, bắt đầu của truyện con vịt xấu xí là gì ạ?"

      "À...Vịt mẹ dẫn cả đám vịt con lội nước." Đường Diệc Thiên tự khoe nắm chắc tiết tấu của con, nhưng thiếu chút nữa bị câu hỏi của Diệu Linh làm khó, "Phải vậy ?"


      "Vậy Tôn Ngộ sao?" Diệu Linh lại hỏi.

      "À...Ra từ trong tảng đá, đến Thuỷ Liêm Đông?" Đường Diệc Thiên vừa trả lời, vừa suy nghĩ tại sao Diệu Linh muốn hỏi những điều này, nhưng trước mắt vẫn chưa thành công nắm được lối suy nghĩ của con, chẳng lẽ đây là trò chơi khảo nghiệm trí nhớ?

      "Vậy còn ba con heo con?" Diệu Linh dịch chuyển người , ngoẹo đầu đợi ba trả lời.

      "Heo mẹ để bọn họ rời khỏi nhà, xây nhà của mình." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng rơi vào trong sương mù (ý chỉ hiểu gì hết), "Diệu Linh, rốt cuộc con muốn hỏi điều gì?"

      Nhìn thấy ba ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của mình, Diệu Linh nắm bàn tay cao giọng chất vấn ba, "Ba! Vậy tại sao con lại ở nhà?"

      "Khụ khụ khụ..." Đường Diệc Thiên ngẩn người, mỉm cười, "Diệu Linh, con muốn ba dẫn con chơi phải ?"

      Tiểu Diệu Linh giải thích ý nghĩa của từ ngữ, " phải con muốn, mà là tất cả mọi người đều ra ngoài, cho nên con cũng phải ra ngoài!"

      Thực ra Đường Diệc Thiên cũng rất thích dẫn Diệu Linh chơi.

      Nhưng...Gần đây Hàn Niệm luôn trực đêm ở bệnh viện chăm sóc cho Hàn Phục Chu, sáng mới về nhà ngủ, trưa còn phải hầm canh đưa đến bệnh viện, buổi chiều trở về nghỉ bù cho buổi trưa. Đường Diệc Thiên biết rất mệt mỏi, nhưng cũng ngăn cản .

      Dù sao, đối với , thời gian làm bạn với Hàn Phục Chu, cũng chỉ có tháng. Đời người có rất nhiều chuyện, từ lâu có cách nào suy xét đúng hay sai, đôi khi có thể làm, chỉ là thẹn với lương tâm.

      Kêu Hàn Niệm bỏ chút thời gian dẫn con ra ngoài chơi, đừng chịu nổi, Đường Diệc Thiên nhất định cũng rất đau lòng. Nhưng kêu dẫn Diệu Linh ra ngoài mình, cũng rất lo lắng. Dù sao miệng vết thương của mình vẫn còn trong thời kỳ hồi phục, sợ mình bị thương, mà chỉ sợ miệng vết thương của mình đột nhiên xảy ra vấn đề gì đó, con nít như Diệu Linh phải làm sao đây?

      Càng nghĩ, Đường Diệc Thiên càng cảm thấy, ngày nghỉ mồng tháng năm dẫn con ra ngoài chơi là phải, ngoài ra, còn phải có người với mình. Chẳng hạn như...Hạ Đông Ngôn.

      * * *

      "Tôi hiểu nổi." Hạ Đông Ngôn tiếp tục lái, cha con Đường Diệc Thiên và Diệu Linh ngồi phía sau xe, "Tại sao dẫn con trai chơi lại do tôi lái xe! Thư ký Lâm đâu?"

      "Thư ký Lâm nghỉ phép về nhà rồi." Đường Diệc Thiên thản nhiên trả lời nửa câu sau của , làm lơ nửa câu trước.

      "Chẳng lẽ đường đường là công ty Thịnh Thế, lại có lấy người tài xế?" Hạ Đông Ngôn vì bị làm ngơ mà sang chuyện khác, từ trước đến nay luôn thích tự vạch áo cho người ta xem lưng, "Sao tôi phải chung với các người hả!"

      "Cậu cũng biết mà." Đường Diệc Thiên nhìn , "Người khác tôi lo lắng, tôi biết gốc gác của cậu" Đường tiên sinh ý ở ngoài lời, Hạ Đông Ngôn cậu có làm chuyện gì xấu tôi còn biết số khu phố của nhà cậu!

      (Ý ở ngoài lời: chỉ những điều hàm ý, ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.)

      "Cho nên đây là lý luận kẻ bắt cóc chó má của sao?" Hạ Đông Ngôn tức giận , " có tin tôi phân thân trói cả hai cha con lại hả!"

      Hiển nhiên Hạ Đông Ngôn đe dọa Đường Diệc Thiên giống như thiếu niên kiêu ngạo giận dỗi. Cho nên Đường Diệc Thiên lườm , mang hình thức dỗ con nít ra, "Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, ngoan ngoãn lái xe ."

      Giọng nhàng buồn nôn đến mức khiến cả người Hạ Đông Ngôn nổi đầy da gà, "Đường Diệc Thiên! Sao dạo này chuyện buồn nôn quá vậy!"

      "Thứ nhất là cậu có vợ, thứ hai là có con, sao hiểu được?" Đường tiên sinh xong câu đáng đánh đòn ấy, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, có lẽ thực nên tìm Hạ Đông Ngôn làm tài xế. nên tìm Cố Nhất Minh! Vừa hay báo thù năm đó cậu ta cười nhạo mình có vợ! Cho dù Cố Nhất Minh là em họ của , cũng, , được!

      Đường tổng của Thịnh Thế, luôn luôn khoan dung độ lượng nhất trong nghề, nhưng tình trường, có thù tất báo!


      Xe ngừng lại ở cửa tiệm pizza Diệu Linh muốn ăn, Đường Diệc Thiên mở cửa ôm Diệu Linh xuống xe, Hạ Đông Ngôn đậu xe xong, đẩy cửa vào với bọn họ.

      Bởi vì Diệu Linh thích phong cảnh ngoài cửa sổ, cho nên Đường Diệc Thiên chọn vị trí gần cửa sổ. Ngoài cửa sổ là đường cái nhộn nhịp, đối diện là bách hoá "Bách Liên". Ngày nghỉ mà thời tiết lại tốt, du khách đường rất nhiều.

      Chương 61.2

      Editor: Lost In Love

      "Sao trước đây tôi biết tiệm pizza này?" Nơi này cách cao ốc của Thịnh Thế xa, Đường Diệc Thiên thường ngang qua, nhưng lần đầu tiên vào tiệm này.

      "Loại người như , vừa nhìn là biết người cuồng công việc, phải xã giao cũng là bữa ăn công việc, nếu khoe phong độ của mình, ăn gan ngỗng tùng lộ, uống ngân châm Phổ Nhị, chán thấy mồ! Đồ ăn tốt cho sức khỏe mới là thức ăn tinh thần của con người!" Hạ Đông Ngôn thông thạo mở thực đơn ra, bắt đầu lưu loát chọn món.

      Nhân viên phục vụ ghi lại món của Hạ Đông Ngôn rồi liếc sang hỏi Đường Diệc Thiên, "Vậy còn vị tiên sinh này?"

      Tuy Đường Diệc Thiên rất muốn bắt bẻ lại Hạ Đông Ngôn là lúc mình ở Châu Phi ăn gió nằm sương, biết Hạ đại thiếu gia ăn chơi đàng điếm ở đâu. Nhưng nghĩ lại nên thôi, hơn nữa thực biết tiệm ăn này, Đường Diệc Thiên cười đưa quyền gọi món của mình cho Hạ Đông Ngôn, "Cậu ta giúp tôi gọi món." Có lẽ là có Diệu Linh ở đây, Đường Diệc Thiên muốn tạo tấm gương tốt kén ăn và lịch , nhàng , " ta ăn gì tôi ăn đó."

      Nghe ba vậy, Diệu Linh cũng theo phong trào ngay, "Dạ! Con ăn giống ba! Cái gì con cũng ăn hết!"


      "Chậc chậc..." Hạ Đông Ngôn nhìn hai cha con đồng thanh nhất trí này, cười mỉa, nhưng có cặp mắt đào hoa từ lúc sinh ra, dáng vẻ tức giận cũng rất kiêu ngạo, "Vậy tôi chọn, chút nữa ăn, lột da các người."

      Trong khoảnh khắc, Đường Diệc Thiên cảm thấy người phục vụ nhìn mình rất nhiều lần, hơn nữa cái nhìn đó, đảo qua đảo lại, ý nghĩa sâu xa, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ ra ý của ánh mắt này.

      Hạ Đông Ngôn chọn xong, kiêu ngạo khép thực đơn lại đưa cho người phục vụ, khá ân cần thêm câu, "Đồ uống của con nít phải lấy bớt phân nửa đường và đá. Còn món điểm tâm ngọt cuối cùng, đổi chocolate phía bánh ngọt thành hạt dẻ, con nít ăn chocolate nhiều tốt."

      Người phục vụ xoay người rời , Đường Diệc Thiên nhịn được khen , "Đúng là nhìn ra, cậu biết nhiều chuyện về con nít như vậy."

      "Điều này là đương nhiên, nhiều năm rồi mà. Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy theo chạy!" Hạ Đông Ngôn buông lỏng tay, "Đúng rồi, Diệu Linh thích ngồi chơi đồ chơi, hay qua phía tôi ngồi . Đừng ảnh hưởng đến thằng bé chơi!"

      "Được." Tuy giọng điệu của Hạ Đông Ngôn tốt, nhưng vì con trai của mình, Đường Diệc Thiên nghe lời đứng dậy, từ chỗ Diệu Linh sang chỗ bên cạnh Hạ Đông Ngôn ngồi, duỗi chân dài ra theo thói quen, vô cùng ngang ngược.

      Diệu Linh tập trung chơi xe tải lớn của thằng bé và chờ pizza, Đường Diệc Thiên thả lỏng tâm trạng, tuy mặt cười, nhưng giống như chứa nụ cười. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay luôn để nụ cười bất cần đời mặt, chút đứng đắn.

      Hai người đàn ông đẹp trai, người chững chạc trưởng thành, người hồn nhiên trong sáng, ngồi đường phố phồn hoa nhất của thành phố J, ngồi sát bên cửa sổ, dẫn theo bé trai ăn pizza. Hai người đều cười, người kín đáo, người cởi mở, người khí khái bức người, người ân cần hoà nhã.

      Quá! Chuẩn! Rồi!

      Lúc đầu Đường Diệc Thiên vẫn chưa để ý có vấn đề, chỉ cảm thấy mọi người ngang qua cửa sổ đều liếc nhìn bọn họ, nhưng từ đến lớn Đường tiên sinh đều sống trong tâm điểm của mọi người, nên cũng cảm thấy lạ. Còn Hạ Đông Ngôn, từ trước đến nay đều giống như chim công, cho dù có con qua đường cầm điện thoại chụp hình , cũng cảm thấy chắc chắn là mình quá đẹp trai!

      Pizza nóng hổi ăn ngon hơn khi nguội, hai lớn mở lớn miệng cắn ăn, ăn vô cùng vui vẻ.

      Lúc tính tiền, Đường tiên sinh tương đối dũng cảm bỏ tiền ra bao, mà Hạ Đông Ngôn cảm thấy ăn của Đường Diệc Thiên là đúng nghĩa, cho nên cả việc giả bộ đòi tính tiền cũng làm, mà giống như hiểu ngầm tế nhị.

      Nữ phục vụ nhận lấy thẻ tín dụng Đường Diệc Thiên đưa tới, nhìn nhà ba miệng hạnh phúc đầm ấm, do dự chút mở miệng , "Hai vị tiên sinh, tại tiệm chúng tôi có hoạt động, nếu tình nhân hôn môi chụp hình, là có thể giảm 50 nguyên." ta xong đưa tay chỉ vào vách ngăn chụp hình phía sau quầy thu ngân, tường dán đầy hình những cặp tình nhân hôn môi.

      (50 nguyên [Yuan]= 172,587.01 Vietnamese Dong)

      "Ừ." Đường Diệc Thiên biết, hoạt động kinh doanh có nghĩa vụ giải thích cho khách hàng biết, nhưng người phục vụ này cũng hiểu biết lắm, thực thi từng bước phải nhìn tình huống chứ, "Chúng tôi thể..."

      Nhưng lời từ chối của Đường Diệc Thiên, đối với người phục vụ giống như nghi ngờ và chất vấn tiệm của bọn họ! Chẳng lẽ tiệm hiểu cho nhà ba người của bọn họ? Bây giờ là thế kỷ 21, thể có thành kiến với tình đồng tính! ", tiên sinh, tiệm chúng tôi rất cởi mở. Tình nhân, giới hạng trong nam và nữ! Nam và nam...Cũng có thể!"

      "Ưu đãi 50 là độ rất lớn! Hôn chút, cũng là thái độ tự do!" Thấy Đường Diệc Thiên còn do dự, người phục vụ nhịn được cổ vũ, vừa rồi ông chủ , nếu soái ca này chịu chụp hình, nhất định phải phóng to ra, hiệu quả nhất định rất tốt! Sắc đẹp thay cơm áo chính là bọn họ!Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Đợi chút..." Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng hiểu ra, vươn tay chỉ vào ta, " ...Tôi..." xong chỉ sang Hạ Đông Ngôn còn cười ngây ngô, "...Và cậu ta, là người ?"

      "Khụ khụ khụ!" Nghe thấy những lời này của Đường Diệc Thiên, Hạ Đông Ngôn mới phản ứng kịp, thiếu chút nữa nhấc bàn lên, lại cảm thấy tình hình ngày càng đúng, "Tôi và ta là người ! Mẹ nó! Có phải cảm thấy ta là công, tôi là thụ !"

      Đường Diệc Thiên lườm , "Cảm thấy vấn đề này thế nào? Nhìn thế nào tôi cũng đều là công!"

      "Dựa vào chiều cao của sao?" Hạ Đông Ngôn cãi lại, "Chuyện này mà dựa vào cao thấp à?"

      "Nếu sao!" Đường tiên sinh nhanh chóng rút cặp chân dài của mình lại, đứng dậy, lập tức cao hơn Hạ Đông Ngôn đứng bên cạnh khúc, "Chẳng lẽ cậu còn muốn phản công?"

      " tin thử xem!" Hạ Đông Ngôn xem thường nhất là hành vi khoe chân dài này! Nó rất trơ trẽn!

      "Tiên sinh...Hai vị tiên sinh..." Phục vụ kiềm được ngắt ngang rồi vào trọng điểm, "Vậy, cuối cùng các người có phải người ?"

      Đường Diệc Thiên và Hạ Đông Ngôn đưa mắt nhìn nhau, Diệu Linh ở bên cạnh bẹp cái ăn hết miếng pizza cuối cùng vào miệng, "Ba! Nhanh ! Chúng ta còn phải xem phim đó! Những cuộc phiêu lưu của Rio!"



      Hạ Đông Ngôn khóc ra nước mắt, "Đường Diệc Thiên! phải tăng tiền lương gấp ba cho tôi!"
      Last edited by a moderator: 28/1/16
      Phong nguyet, thư hồdhtt thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 62.1

      Editor: Lost In Love

      Xem phim xong, tài xế Hạ Đông Ngôn lại chịu mệt nhọc lái xe đưa Đường Diệc Thiên và Diệu Linh về nhà. Lúc gần tối, Hàn Niệm vừa ngủ trưa dậy, mở cửa cho bọn họ.

      Diệu Linh ràng là người vui vẻ nhất, nhưng Hàn Niệm rất tò mò, cho dù hai người lớn dẫn con nít chơi cũng thể vui vẻ giống như con nít, nhưng cũng đến nỗi tệ hại thế này chứ. Diệu Linh cũng phải là con gấu con!

      Nhưng bất luận là Đường Diệc Thiên hay Hạ Đông Ngôn, trông tâm trạng rất xấu, nhất là Hạ Đông Ngôn, tưởng chừng như giận đến kìm được. Lúc hai người đứng rồi cùng bước vào cửa ai nhường ai, Đường tiên sinh chân dài nên giống nhau, chen trước bước vào bỏ Hạ Đông Ngôn ở phía sau.

      "Tiểu Niệm!" Hạ Đông Ngôn vô cùng buồn bực, chỉ có thể xin an ủi ở chỗ Hàn Niệm, "Đường Diệc Thiên nhà em bắt nạt !"

      Thực ra Đường Diệc Thiên ăn hiếp Hạ Đông Ngôn, Hàn Niệm nghi ngờ gì, nhưng cảm thấy, Đường Diệc Thiên chủ động ăn hiếp Hạ Đông Ngôn, phần lớn là Hạ Đông Ngôn trêu chọc trước.

      Nhưng lúc này, Hạ Đông Ngôn vô cùng oan uổng! "Em xem, ta muốn dẫn con ta chơi, kêu làm tài xế cho ta! ta dẫn Diệu Linh ăn pizza nên dẫn bọn họ đến tiệm pizza kia! ta biết ăn gì, kêu chọn cũng chọn! Trời ạ! Cuối cùng người khác hiểu lầm bọn là Gay, mà ta còn ta là công! là thụ!"

      "Ừ ừ ừ..."bHàn Niệm nghe Hạ Đông Ngôn tố cáo lịch sử đẫm máu và nước mắt xong, bắt đầu bẻ ngón tay tính công lao cho , " ấy kêu lái xe lái, ấy kêu đến tiệm pizza , ấy kêu gọi món gọi, vậy Hạ Đông Ngôn nè... đúng là thụ mà!"

      Hàn Niệm tựa vào trong lòng chồng, đừng là giờ phút này có chỗ dựa, dù có chỗ dựa vững chắc, cũng hề có áp lực khi bắt nạt Hạ Đông Ngôn. Được vợ khẳng định, Đường tiên sinh càng đắc ý hơn, dang hai tay khoác lên ghế sofa, có vợ tốt!

      "Các người, các người..." Hạ Đông Ngôn hiểu, cái gì gọi là phu xướng phụ tuỳ! Cái gì gọi là cá mè lứa! Ngay cả Diệu Linh hiểu tình hình, cũng gật đầu theo, "Thụ thụ thụ..."

      Nhưng thụ yếu đuối bị ép đến đường cùng hay bị tập kích cũng phản công, huống hồ Hạ Đông Ngôn phải thụ! "Đường Diệc Thiên, đắc ý gì chứ! đừng quên, còn chưa cưới được Tiểu Niệm đó!"


      câu nhanh chóng kéo Đường Diệc Thiên từ đài cao xuống, cuối cùng Hạ Đông Ngôn cũng có cơ hội trở mình, "Bây giờ các người còn ở chung bất hợp pháp! Hừ, có hôn thú tình chàng ý thiếp cũng chỉ là giở trò thôi!"

      Diệu Linh ngẩng đầu hỏi ba, "Ba, ở chung bất hợp pháp là gì ạ?"

      Mặt của Đường tiên sinh tối xuống, ánh mắt hung ác và nham hiểm. Hạ Đông Ngôn xoay mặt nhìn, vô cùng kiêu ngạo cười trộm với Hàn Niệm và , "Tối nay ở nhà em ăn cơm! Ăn xong rồi đưa em đến bệnh viện."

      "Ai cho cậu ăn cơm ở nhà tôi?" Đường Diệc Thiên khách sáo tỏ ý đuổi khách, Hạ Đông Ngôn ngẩng cao đầu nhịn, "Tôi muốn ăn cơm ở đây! Chẳng lẽ nhà có cơm cho tôi ăn sao?"

      "Có cũng đủ! mình tôi hai chén rồi." Đường tiên sinh phản bác cách ấu trĩ, "Bởi vì tôi hơi mệt."

      " mệt gì chứ?" Hạ Đông Ngôn lại, " đường đều là tôi lái xe mà!"

      Đường Diệc Thiên nhún vai, "Ai bảo tôi là công! Vì vậy tương đối cực khổ!"

      * * *

      Lúc ăn cơm tối, quả Đường Diệc Thiên ăn hai chén lớn, thực ra sức ăn của nhiều, hôm nay cố ý phân cao thấp với Hạ Đông Ngôn nên cố gắng ăn.

      Hàn Niệm im lặng gắp thức ăn cho Diệu Linh, lười phản ứng với mấy người đàn ông trẻ con này. Nhưng Diệu Linh thấy ba và chú Hạ tranh nhau dùng bữa, biết tại sao thằng bé cảm thấy rất mới lạ, vô thức cũng ăn đến bụng tròn vo.

      Sau khi ăn xong Hạ Đông Ngôn đưa Hàn Niệm đến bệnh viện, Đường Diệc Thiên ở nhà xem phim hoạt hình với con trai.

      Đêm tháng năm bắt đầu oi bức, vì để dễ , Hàn Niệm mang đôi giày búp bê đế bằng. người mặc chiếc áo sơ mi và quần jean ngắn, tóc dài tuỳ ý xõa ra.

      Hạ Đông Ngôn và ra cửa lớn, qua sân yên tĩnh. Lúc này trời vẫn chưa tối hẳn, quanh thân là màu xanh, hai người cao thấp song song đường .

      " giống như lúc chúng ta học đại học." Hạ Đông Ngôn đột nhiên nhắc đến quá khứ, "Buổi tối lén ra khỏi ký túc xá ăn khuya."Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      " lén ăn khuya, còn em lén gặp người." Dù nhắc, Hàn Niệm cũng nhớ khoảng thời gian xa xôi đó. Kỷ luật của đại học J rất nghiêm ngặt, mỗi đêm người trông coi đều đến điểm danh, thỉnh thoảng Đường Diệc Thiên về nước hẹn trước, Hàn Niệm đều tìm cách lén ra ngoài gặp . Hơn phân nửa chủ ý đều là Hạ Đông Ngôn nghĩ ra, hoặc là dùng cây thang, hoặc là đỡ trèo tường.

      "Bây giờ cuối cùng em cũng được như mong muốn rồi." cảm khái câu, nhiều năm qua, mình vất vả làm công cho người khác, thế nhưng chỉ lần mà là hai lần! "Nhưng mà...Chuyện của bộ trưởng Hàn, em thực muốn dì Tô cho tháng sao..."

      Hàn Niệm ngắt ngang lời của , đồng thời cũng từ chối ý tốt của , "Em biết muốn giúp em, nhưng cần đâu. Tôi hiểu ra tất cả, em vẫn là Hàn Niệm, vẫn có thể xem ông ấy là ba em, em chăm sóc ông ấy, ở cùng ông ấy, bất luận kết quả cuối cùng là gì, em và ông ấy đều gánh chung. Cho dù đến phút cuối cùng...em cũng chịu tang cho ông ấy, người lập bia mộ cũng là con của ông ấy Hàn Niệm. Thanh minh mỗi năm, chỉ cần em còn sống, đều làm cho ông ấy những việc em nên làm."

      "Nhưng mà, ông ấy phải gánh lấy tất cả. Bất luận kết quả ra sao." kiên định , "Bởi vì có ai có thể trốn tránh."

      Hạ Đông Ngôn im lặng, biết mình thể nhúng tay vào chuyện này. Ngay cả ở bên cạnh Hàn Niệm an ủi , mình cũng làm được, bởi vì đó là trách nhiệm của Đường Diệc Thiên.

      "Nhưng vẫn rất cảm ơn ." Hàn Niệm cười với .

      "Hả?" nhìn cách khó hiểu.


      "Cảm ơn trước kia giúp em trèo tường, sau này dẫn em bỏ trốn, chăm sóc em vào Diệu Linh. Rất nhiều rất nhiều chuyện nên do làm, đều làm. Tuy là vì hổ thẹn, nhưng sai lớn hơn nữa, cũng bù lại, huống hồ đây cũng phải là lỗi của ." Hàn Niệm chân thành lời cảm ơn , năm tháng vội vã, con đường qua, những trở ngại và sóng gió qua, chỉ còn lại người sống cùng với bạn.









      Chương 62.2

      Editor: Lost In Love



      Hạ Đông Ngôn liếc sang nhìn , ánh trăng lờ mờ chiếu vào khuôn mặt trắng trẻo mộc mạc của , giống như nhuộm lớp ánh sáng màu bạc, ấm áp và động lòng người, "Tiểu Niệm, em lúc đó, còn có em của tại, đều rất đẹp." ca ngợi câu tự đáy lòng, "Bởi vì rất hạnh phúc."

      "Cảm ơn ." Hàn Niệm khiêm nhường lời cảm ơn, thở dài, "Hạ Đông Ngôn, thực ra em sắp quên mất cảm giác hạnh phúc là thế nào rồi. Giống như đột nhiên, nó cách em rất xa, như có như , cũng rất khó nắm giữ. Nhưng bây giờ em phát , hoàn toàn thể nắm nó trong tay, nó giống như bong bóng bay trước mắt, chúng ta về phía trước, nó mãi mãi ở trước mắt chúng ta. Chúng ta lùi về sau, cách nó ngày càng xa."

      "Em và Đường Diệc Thiên ở chung với nhau là đúng." Hạ Đông Ngôn mỉm cười, "Em luôn ta, thế giới này, hai người có thể ở chung là chuyện hoàn hảo nhất."

      "Ừ..." Hàn Niệm nghiêng đầu chậc chậc miệng, "Sao những lời này trước mặt Đường Diệc Thiên?"

      "Trước mặt? Vậy phải ta đắc ý đến tận trời sao!" Hạ Đông Ngôn trề môi xem thường, " để ta đắc ý đâu! Hơn nữa, mấy lời này của , là hy vọng em hạnh phúc. Tối thiểu... cảm thấy bọn là bạn bè."

      "Đâu chỉ là bạn bè." Hàn Niệm cười sang sảng, "Là Gay nữa!"

      * * *

      Ngày Hàn Niệm và Đường Diệc Thiên đến cục dân chính lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau khi kết thúc ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài hạn. Sau kỳ nghỉ dài hạn tất nhiên có rất nhiều người, Đường Diệc Thiên xếp hàng lấy số, Hàn Niệm liếc sang..."59."

      "Em đừng đến đây hôm nay mà! Đông người lắm." quở trách.

      " muốn đợi nữa." Đường tiên sinh tìm chỗ ở phía sau, kéo ngồi xuống.

      Nhìn đám người xếp hàng trước mặt bọn họ, Hàn Niệm kéo cổ tay , nhìn lên cổ tay của , "Cho người năm phút , cũng phải chờ đến năm tiếng lận!"

      "Vậy..." Đường Diệc Thiên cười xấu xa, " lên trao đổi với người đằng trước, vợ chờ kịp muốn kết hôn với , năm tiếng cũng chờ được?"

      " chết ." Hàn Niệm phản bác lại. Nhưng tay nắm cổ tay lại buông ra, tay của nở nang và ấm áp, ngón tay cầm bút có vết chai cứng, sờ lên chiếc đồng hồ đeo tay Royal Oak cũ, cũ cỡ năm năm trước, lần đầu tiên Hàn Niệm làm việc, góp hết năm tiền lương mua quà sinh nhật tặng .

      coi là quá xa xỉ và đắt tiền, nhưng vẫn đeo năm năm nay. Bất luận là sau đó bọn họ trải qua thăng trầm gì, cũng chưa bao giờ tháo chiếc đồng hồ này xuống, giống như từ trước đến nay chưa từng quên .

      "Năm nay sinh nhật , em tặng thêm cái đồng hồ nữa nhé?" ngẩng mặt hỏi , "Nhìn cũ rồi."

      Đường Diệc Thiên hơi bất ngờ, nhếch miệng cười, đôi mắt sâu thẳm chứa dịu dàng, " thích cái cũ hơn."

      Hàn Niệm híp mắt quan sát , Đường Diệc Thiên tự xưng là đẹp trai, lúc này có chút đắc ý lộ ra từ trong đáy mắt, ngờ lại bị chậu nước lạnh hắt xuống đầu.

      " thích cái cũ?" Hàn Niệm yếu ớt hỏi.

      "Đúng vậy." nghiêm túc gật đầu, đàn ông lưu luyến cái cũ mới là đàn ông tốt!

      Đôi mắt của Hàn Niệm lập tức lạnh như băng, cười lạnh, "Vậy ý là em cũng cũ rồi phải ? Hoa tàn ít bướm?"

      "!!!" Đường Diệc Thiên sợ hãi, tình huống thay đổi trong nháy mắt hề có chút phòng bị. Dưới hoảng loạn, ra vẻ bình tĩnh , "Đương nhiên là , vậy hay là em đổi lại cho cái mới ! Cái này hơi cũ rồi!

      "Đổi cái mới?" Hàn Niệm liếc mắt, "Có phải cẩn thận suy nghĩ lại cảm thấy cái mới tốt hơn cái cũ ? Đàn ông đúng là có mới nới cũ mà!"

      "..." Đường tiên sinh đỡ trán, có cách để chống đỡ với người phụ nữ hay thay đổi thái độ này, "Bà xã, vậy em cho biết , phải trả lời thế nào?"

      "Ngay cả chuyện này mà cũng có suy nghĩ riêng của mình sao?" Hàn Niệm cười giễu, trong mắt lên gian trá, nhưng trong cơn hoảng loạn bắt được vẻ gian trá này,"Đường Diệc Thiên, cho nên kết hôn với em cũng có do dự phải ?"

      Việc khác Đường tiên sinh dám đảm bảo, nhưng quyết tâm ở chung với , chưa từng dao động.

      Nấm hương của , là tình trong máu thịt của , , thậm chí chính là máu thịt của ! Quen biết lúc còn trẻ, bọn họ cùng nhau bước tới, từng có kỷ niệm đẹp đẽ nhất, cũng có quá khứ tàn khốc nhất, từng trời nam đất bắc, nhưng cuối cùng lại về với nhau.

      Từng hận nhau đến khắc cốt ghi tâm nhưng thể tránh được chuyện nhớ nhau điên cuồng, bất cứ lúc nào, bọn họ cũng chắc chắn cả đời chỉ người, cho dù sau ngày xa nhau vì thù hận, cũng tuyệt đối có người khác thay thế.


      Lúc bọn họ khắc tình và thù hận vào trong xương, sâu đậm có thể vượt qua mọi tình cảm dạy bọn họ, nhớ tới quá khứ, quên tình trong trái tim.

      "Tiểu Niệm, muốn ở chung với em, chưa bao giờ do dự." Đường Diệc Thiên nắm tay , nắm rất chặt, nắm đến mức xương đau nhói, cũng buông ra.

      Thực ra Hàn Niệm có, hoặc có thể Đường Diệc Thiên cho có cơ hội để nghi ngờ, chỉ thuận miệng đùa câu, nhưng ngờ đổi lấy lại là câu trả lời nghiêm túc của . Có lẽ đối với Đường Diệc Thiên, đây vốn là chuyện nghiêm túc, từ trước đến nay đều muốn đùa tí nào.

      muốn ở chung với , bên nhau đến già, nhìn con của bọn họ lớn lên, trọn đời chỉ có người này.

      chưa từng do dự. Cũng hy vọng nghi ngờ.

      câu đùa, đổi lấy câu trả lời nghiêm túc của . Hàn Niệm vốn nên cười ngốc, nhưng tự chủ được đỏ hốc mắt, càng giống con ngốc hơn. Có thể bọn họ đều là đồ ngốc, mới chấp nhận như vậy, bất luận chịu bao nhiêu tổn thương, vẫn hết lần này đến lần khác đến gần, đó là ngốc nhất.


      "Ừ." gật đầu, "Em tin ."

      --- ------ Hoàn chính văn --- -------
      Last edited by a moderator: 28/1/16
      Phong nguyet, dhtttrangtrongnuoc thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 63.1

      Editor: Lost In Love


      Bảy giờ sáng, là Hàn Diệu Linh, à , thời gian bạn học Đường Diệu Linh rời giường. Tuy từ lúc nhà trẻ đến giờ có rất nhiều ngày thằng bé dậy sớm, nhưng mỗi sáng dậy thằng bé đều làm nũng với mẹ, lăn mấy vòng giường, mới mè nheo bò dậy.

      Nhưng người hôm nay kêu Diệu Linh rời giường phải là mẹ, mà là hiệp khách sâu bọ!

      "Diệu Linh, mau rời giường con!" Đường Diệc Thiên mở cửa phòng, tới gọi con trai.

      "Dạ..." Diệu Linh dụi mắt, giọng thô lỗ chút nhàng, nó muốn rời giường đâu! Cọ xát cái mông , rồi chui cả người vào trong chăn mềm, "Con muốn rời giường!"

      Thực ra thấy con trai ngủ say, Đường Diệc Thiên cũng nỡ gọi Diệu Linh rời giường, nếu phải bà xã đại nhân có lệnh, cũng muốn xốc chăn lên ngủ với con trai! Nhưng bây giờ, Đường Diệc Thiên cũng hết cách nên đưa tay xốc chăn lên, kéo Diệu Linh ra, "Trễ giờ đến nhà trẻ rồi đó con!"

      Tay ba vừa cứng vừa thô, nắm lấy cái chân vừa ú vừa ngắn của Diệu Linh, giống như cầm cục thịt mềm, Đường Diệc Thiên nhẫn tâm dùng sức, Diệu Linh thông minh rụt lại, hai tay ôm đầu gối, co mình lại thành cục, ", dậy..."


      "Tại sao dậy?" Đường tiên sinh hỏi, "Dậy ăn bánh bao hấp con thích nhất chịu ?"


      Ừ, bánh bao hấp da mỏng nhiều nước, đúng là tối hôm qua trước khi ngủ nó với mẹ mình muốn ăn, nhưng mà...Thằng bé chớp đôi mắt long lanh nước nhìn về phía ba, "Ba, nhưng chăn rất mềm rất ấm...Làm sao đây ạ?"

      Haizz...Chăn rất mềm rất ấp, Đường tiên sinh cũng biết! Nhất là lúc ngủ chung với nấm hương , chỉ có chăn mềm chăn ấm, mà ngay cả cũng rất mềm rất ấm nữa! Quả thực muốn rời giường!

      được! thể nghĩ vậy được! Đường tiên sinh kéo suy nghĩ bay xa trở về, nghiêm túc , "Nhưng mà Diệu Linh nè, con quên rồi sao, mẹ chim non dậy sớm có sâu ăn!"

      Cục thịt lăn qua lăn lại giường, Đường tiên sinh nắm mấy lần đều được. Cục thịt chu cái miệng nhắn , "Nhưng con phải chim . Ba là hiệp khách sâu bọ, con là hiệp khách sâu bọ con, dậy sớm bị chim ăn hết đó!"

      "Ai với con vậy?" Tuy biết con trai mình thông minh, nhưng Đường Diệc Thiên cảm thấy loại tích cực có ý chí tiến thủ nhất định là bắt nguồn từ chỗ khác.Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Chú Hạ đó ạ!" Diệu Linh vừa lăn qua chỗ khác vừa khai ra Hạ Đông Ngôn.

      Đường tiên sinh đưa tay ra chộp cái, nắm lấy hai chân của cục thịt , kéo thằng bé đến trước mặt mình, cau mày hỏi, "Vậy cậu ta còn dạy con gì nữa?"

      "À..." Kỳ thực Diệu Linh có khó khăn gì, nhưng vẫn dựa vào giường, dùng sức đạp hai chân bé giỡn với ba. Cười khanh khách với ba những "Danh ngôn" Hạ Đông Ngôn dạy bằng lời của thằng bé, "Chú ấy ...Sâu bọ dậy sớm bị chim ăn, là tảng đá đâu cũng toả sáng. Còn có ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, ngủ nướng sao thành công!"

      "..." Đường Diệc Thiên cũng biết, Hạ Đông Ngôn kia, bản thân học giỏi, còn dạy tốt cho con nít!

      "Ba! Chú Hạ đúng ạ?" Diệu Linh xoay người ngồi dậy, vươn tay ôm lấy eo ba, đu người ba giống như con gấu.

      "Đương nhiên đúng rồi!" Đường Diệc Thiên lập tức phủ nhận, "Đều là bậy bạ!"

      "Vậy phải thế nào?" Diệu Linh hỏi.

      "Là hiệp khách sâu bọ con dậy sớm có canh ăn! Hạ Đông Ngôn ngủ nướng có cơm ăn!" Đường Diệc Thiên đưa tay nhấc cái mông của Diệu Linh lên, bồng thằng bé vào nhà vệ sinh. Đặt Diệu Linh ngồi xuống trước gương rửa mặt chải đầu, sau đó nặn kem đánh răng đưa cho thằng bé.

      Diệu Linh ngồi bên cạnh bồn , lắc lư hai cái chân vừa đánh răng vừa hát. Dùng nước sạch súc hết bọt trong miệng, rồi thằng bé hỏi ba, "Mẹ đâu ạ?"

      "Mẹ con làm rồi." Đường Diệc Thiên véo hai má của thằng bé, kiểm tra xem thằng bé có đánh răng sạch hay .

      " làm?" Diệu Linh ậm ừ , "Mẹ cũng phải làm sao?"

      "Đúng! Cho nên Diệu Linh cũng phải đến trường!" Đường tiên sinh sờ đầu của thằng bé, "Người chơi bời lêu lổng giống như chú Hạ, Diệu Linh nên học theo chú ấy."Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Dạ!" Diệu Linh ngoan ngoãn gật đầu, "Con muốn ăn bánh bao hấp!"

      * * *

      11 giờ rưỡi trưa, giờ ăn cơm trưa của nhà trẻ.

      Món ăn hôm nay là cà chua nấu với trứng gà, cà rốt xào thịt và canh cải bó xôi với gan heo. Diệu Linh hơi kén ăn, món thích nhất là gan heo. Mùi nó rất thối, dinh dính, ghê muốn chết!

      Lúc xếp hàng rửa tay trước khi ăn, Diệu Linh ở phía sau lén hỏi Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn, lát nữa cậu ăn canh gan heo dùm tớ được ?" Nhà trẻ có quy định, bất luận ăn gì các bạn cũng phải ăn cho hết, làm con nít ngoan kén ăn.

      "Được!" Tiểu Bàn kén ăn, cái gì cũng thích, gan heo gì đó hoàn toàn thành vấn đề. Nhưng Diệu Linh tìm mình trao đổi, thằng bé cũng muốn trao đổi "Lợi ích" chút, "Vậy lát ngủ trưa, cậu cho tớ mượn Ninja rùa của cậu chơi nhé."

      Lúc sáng Diệu Linh ra cửa, lén bỏ Ninja rùa vào trong túi quần mang theo, lúc nghỉ trưa, khi thằng bé lén lấy ra chơi, bị Tiểu Bàn phát !

      "Được!" Diệu Linh sảng khoái đồng ý. Chỉ cần ăn gan heo, tất nhiên có thể chia sẻ đồ chơi với bạn bè!



      Chương 63.2

      Editor: Lost In Love



      Rửa tay xong xếp hàng đến nhà ăn, Diệu Linh ngồi chỗ bên cạnh Tiểu Bàn, giáo lấy cơm cho các bạn trước, sau đó đơm đồ ăn, ăn cơm xong sau đó mới ăn canh.

      Khẩu vị của Tiểu Bàn rất tốt, dùng muỗng bỏ đủ thứ đồ ăn vào trong cơm, trộn lên rồi ăn. Còn Diệu Linh, ăn cơm cách thong thả, trước tiên chia cà chua và trứng gà ra, sau đó cũng chia cà rốt và thịt ra. Sau khi phân ra xong, thằng bé bắt đầu ăn cà rốt, sau đó là cà chua, tiếp theo là ăn trứng và thịt.

      Nhưng kế hoạch của Diệu Linh hoàn hảo đến cỡ nào cũng quên mất tiết tấu chậm rì của mình hoàn toàn đuổi kịp Tiểu Bàn! Lúc Diệu Linh còn ăn cơm, Tiểu Bàn ăn xong chén cơm, nâng tay xin giáo thêm muỗng nữa.


      Mà lúc Diệu Linh bắt đầu ăn trứng gà, Tiểu Bàn ăn no, đưa tay muốn canh. Lúc này Diệu Linh mới sốt ruột! Nếu Tiểu Bàn ăn canh xong, mình chưa ăn cơm xong phải làm sao bây giờ!

      Thằng bé nhanh chóng nhét hai miệng lớn trứng gà và cơm, vẫn chưa kịp nhai nuốt xuống, ăn quá nhanh, lập tức bị nghẹn," Khụ khụ khụ khụ..."

      giáo nghe thấy tiếng, chạy nhanh đến xem tình hình. Đầu tiên là vỗ lưng giúp Diệu Linh thuận khí, sau đó ân cần múc thêm chén canh đưa đến miệng thằng bé, "Nè con, uống miếng đỡ hơn."

      Cải bó xôi màu xanh lay động mặt, phía dưới giấu nguy hiểm, khó ăn, khoa học...gan heo! Diệu Linh cau mày né về sau, cố gắng nuốt hết cơm trong miệng xuống, "...giáo, con sao rồi."

      "Có ?" Tuy Diệu Linh nuốt cơm xuống, nhưng giáo vẫn tin hết lời của con nít, vẫn đứng bên cạnh, nghiêm túc nhìn thằng bé ăn cơm, sợ có chuyện ngoài ý muốn.

      Vì Diệu Linh muốn chờ giáo để tiến hành "Giao dịch gan heo", chỉ có thể thả chậm tốc độ, ăn từng miếng từng miếng , nhưng có vẻ giáo muốn rời chút nào. Cuối cùng Tiểu Bàn ở bên cạnh cũng ăn xong, đồ ăn và cơm trong chén đều sạch .

      "Tiểu Bàn, con ăn xong rồi rửa tay ." giáo thấy Tiểu Bàn ở bên cạnh ăn xong vẫn còn ngồi im, hối thúc thằng bé rời , ăn xong trước phải rửa tay trước, tránh để lát nữa bọn chen nhau .

      "Nhưng mà..." Tiểu Bàn hơi do dự, lén nhìn Diệu Linh, Diệu Linh cũng mở to mắt nhìn thằng bé. Nếu Tiểu Bàn , mình phải làm sao?

      Nhưng ai dám gây hấn lúc giáo nghiêm túc, Tiểu Bàn đành phải ngoan ngoãn đứng dậy, lưu luyến rời .


      Tiểu Bàn rời, giáo còn đứng trước mặt mình, Diệu Linh hoàn toàn tuyệt, vọng!

      "Đường Diệu Linh." giáo kêu thằng bé, Diệu Linh ngẩng đầu lên. giáo dịu dàng bưng canh gan heo lên lần nữa, "Nè, ăn canh con!"

      * * *

      Lúc ngủ trưa, Tiểu Bàn lén tuột xuống chiếc giường của mình, chạy đến giường của Diệu Linh, khẽ giọng gọi thằng bé, "Diệu Linh, Ninja rùa của cậu đâu?"

      Diệu Linh xoay người bò dậy, chu cái miệng vui , "Cậu có ăn gan heo! Tự tớ ăn rồi! Rất khó ăn!"

      "Có giáo ở đó mà! Đâu phải tớ chịu đâu!" Tiểu Bàn giải thích, "Vậy cậu cho tớ chơi lần , lần sau tớ ăn dùm cậu."

      "Tớ tin!" Diệu Linh lắc đầu giống như trống bỏi, "Lần sau cậu cũng ăn nhanh thế thôi! Cậu ăn nhanh quá! Giống, như heo con vậy!"

      "Cậu mới là heo con đó!" Tiểu Bàn sợ nhất là người khác nó béo, vô cùng khó chịu, "Vậy cậu ăn cơm chậm thế kia! Giống như con chuột! Mẹ tớ chỉ có chuột mới ăn chít chít!"

      "Tớ phải là chuột!" Mặt Diệu Linh cũng giận đến đỏ bừng, "Dù sao tớ cũng cho cậu chơi Ninja rùa đâu!"

      "Vậy cậu là đồ xấu! Sau này tớ chơi với cậu nữa!" Tiểu Bàn nắm chặt nắm tay , Ninja rùa gì chứ, nó cũng lạ lắm!

      " chơi chơi! Tớ muốn ngủ!" Tính của Diệu Linh cũng rất ương ngạnh, hất mặt, tức giận chui vào trong chăn.

      Tiểu Bàn nghĩ nghĩ lại cũng cảm thấy tức giận, dứt khoát la lớn cáo trạng, " giáo! Đường Diệu Linh lén mang theo đồ chơi!"

      "Này!" Diệu Linh nghe thằng bé cáo trạng, nôn nóng đến nỗi nhảy dựng lên giường, trượt chân, phịch tiếng đụng vào Tiểu Bàn, hai đứa cùng ngã đất.

      "Oa... giáo! Cậu ấy đánh con!"

      "Oa... giáo! Con có!"

      * * *

      Hai giờ chiều Đường Diệc Thiên phải triển khai cuộc hội nghị tạm thời, cho nên sau giờ cơm trưa cũng có nghỉ trưa, mà dựa vào bàn chỉnh sửa tài liệu và tư liệu.

      Thư ký Lâm khẽ gõ cửa rồi mở ra, "Đường tiên sinh, có điện thoại tìm ngài."

      " phải chuyện quan trọng từ chối dùm tôi , nếu quan trọng sau khi tôi họp xong rồi liên lạc lại." Đường Diệc Thiên lật xem tài liệu, ngay cả đầu cũng ngẩng lên.

      "À..." Thư ký Lâm suy nghĩ lúc, vẫn nên tiếp tục hết. Ít nhất theo ý ta, chuyện này xem là chuyện quan trọng, nhưng là chuyện Đường Diệc Thiên phải làm, "Diệu Linh đánh nhau với bạn học khác ở nhà trẻ, giáo gọi điện thoại tới. Gọi phụ huynh đến."



      Đường Diệc Thiên ngẩng đầu, chút do dự đặt bút xuống, đứng dậy chạy ra ngoài, vươn tay về phía thư ký Lâm, "Đưa chìa khóa cho tôi, ngoài ra thông báo với mọi người hội nghị xế chiều hôm nay chuyển sang chín giờ sáng mai."

      Thư ký Lâm vừa đưa chìa khóa vừa gật đầu, ta biết chuyện này nhất định phải .

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 64.1

      Editor: Lost In Love


      Lúc Đường Diệc Thiên chạy đến nhà trẻ, phụ huynh của Tiểu Bàn đến.

      Hai đứa khóc nước mắt nước mũi đầy mặt, cộng thêm cùng té ra đất, tay bé chà xuống đen thui...Đường Diệc Thiên vào phòng, thấy hai chú hề.

      Vừa thấy ba đến, Diệu Linh lập tức có chỗ dựa vững chắc, vội vàng dang hai tay chạy tới, ôm lấy đùi của ba, "Ba! Hu hu..."

      Lúc ba của Tiểu Bàn đến trước ba thằng bé, tâm lý của Diệu Linh cũng có sợ hãi, chẳng lẽ ba mình đến giúp mình sao? Tiểu Bàn và ba cậu ta có đánh mình ! Có phải Njnja rùa bị cướp mất ?

      "Xảy ra chuyện gì?" Đường tiên sinh ôm lấy con trai, mặc cho Diệu Linh chùi nước mắt nước mũi vào áo sơ mi sạch thẳng thớm, vừa dịu dàng vỗ lưng con trai, vừa tới trước mặt giáo hỏi tình hình.

      Thực ra con nít cãi nhau vốn là chuyện bình thường, cũng phải lần đầu tiên các giáo xử lý chuyện bọn cãi nhau, vả lại hai đứa cũng bị thương ở đâu, hoàn toàn cần thông báo cho phụ huynh hai bên. Nhưng năm ngoái, cũng có lần hai đứa cãi lộn, giáo xử lý tốt, nhưng có đứa về với phụ huynh, phụ huynh khư khư là ăn hối lộ, giáo phân biệt trắng đen làm con nhà mình chịu thiệt, ầm ĩ trận ở nhà trẻ.


      Nhà trẻ Cây Bao là nhà trẻ tư nhân có quy mô trung bình, dám đụng chạm với phụ huynh, đặc biệt là sau khi biết ba của Diệu Linh là Đường Diệc Thiên, từ hiệu trưởng đến giáo của nhà trẻ đều lo ngay ngáy, ra, bọn họ hy vọng vị tiểu thiếu gia nhà họ Đường có thể chuyển đến nhà trẻ quý tộc khác, ở nhà trẻ Cây Bao thực khiến bọn họ lo sợ.

      Hôm nay xảy ra chuyện cãi vả, các giáo vội vàng gọi phụ huynh hai bên đến, dù sao cũng dám tự xử lý. Trước khi Đường Diệc Thiên đến, các giáo cũng ám thị với phụ huynh của Tiểu Bàn là chuyện này chỉ là chuyện hai đứa trẻ ầm ĩ , phải Diệu Linh cố ý đẩy ngã Tiểu Bàn, cho nên Diệu Linh cần phải xin lỗi.

      Phụ huynh hai bên ngồi xuống, hai đứa đều ngoan ngoãn đứng bên chân của ba mình, nghe giáo trình bày với tính chất hơi thiên vị, lúc này ba của Tiểu Bàn xua tay, "Đây là chuyện , giữa con nít với nhau thường như vậy, có gì có gì! Tiểu Bàn cũng tốt, sao có thể ép Diệu Linh cho con chơi đồ chơi chứ! Diệu Linh chỉ cẩn thận đẩy ngã con, phải cố ý..."

      "Cho nên, chúng tôi muốn với các phụ huynh, chuyện là như vậy đó." Thấy phụ huynh của Tiểu Bàn nhượng bộ, giáo mãn nguyện nhàng thở ra, lần này tốt rồi, "Vậy ba của Diệu Linh, cảm thấy cho qua chuyện này như vậy có được ?"

      " được." Đường Diệc Thiên ngắt lời giáo như đinh đóng cột, ba chữ đơn giản, khiến cho mặt của giáo và viện trưởng trong văn phòng đều trắng bệch, ngay cả ba của Tiểu Bàn cũng cảm thấy sợ hãi. ta chỉ là thành phần tri thức bình thường, có chút liên quan gì đến tập đoàn Thịnh Thế, nhưng chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, nếu chọc vị Đường tiên sinh này vui chắc chắn phải là chuyện tốt.

      Nhưng chuyện này vốn là chuyện tranh cãi giữa con nít với nhau, ai đúng ai sai, so đo nhau là được, chẳng lẽ muốn con ta xin lỗi trước sao? Tuy ba của Tiểu Bàn quyền thế, nhưng cũng muốn để con mình chịu oan ức. Tuy trong lòng ta run, nhưng vẫn kiên cường hỏi, "Vậy phải làm sao?"Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      Đường Diệc Thiên kéo "Con mèo " Diệu Linh qua, nhìn thằng bé bằng đôi mắt trầm lắng. Mặc dù ngày thường đều là mẹ quản lý Diệu Linh, cũng phải Diệu Linh sợ ba, nhưng cặp mắt nghiêm túc lúc này của ba làm cho nó sợ hãi.

      Giọng của Đường tiên sinh còn nghiêm hơn mắt, "Diệu Linh, chuyện giáo , có phải ?"

      Cho rằng Đường Diệc Thiên muốn "Phản cung", giáo trẻ gần như sợ đến muốn khóc, hận thể lập tức nhéo bọn mấy cái để làm "Bằng chứng". Nhưng mà, cũng may Diệu Linh có phủ định , ngoan ngoãn gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy, ba."

      "Tốt lắm." Đường Tiên sinh kéo thằng bé, xoay Diệu Linh hướng mặt về phía mình 180 độ, về phía giáo trẻ, "Đó là con làm sai, cho nên con phải xin lỗi. Đầu tiên, con phải xin lỗi giáo, bởi vì chỉ hôm nay con kén ăn, mà còn định gạt giáo, đây là chuyện nghiêm trọng."

      "Ba..." Diệu Linh quay đầu về phía ba, lúc ba chưa đến giáo cũng có dữ với mình như vậy, sao ba đến, chẳng những giúp mình mà còn dữ hơn giáo nữa vậy?

      Đường tiên sinh mềm lòng với cặp mắt nhu thuận của Diệu Linh, mà còn cao giọng hơn, "Mau xin lỗi , với giáo con sai rồi, hơn nữa sau này con được kén ăn nữa."

      Chẹp chẹp miệng , Diệu Linh vừa lau nước mũi vừa nghẹn ngào , ", giáo, con xin lỗi. Con, sau này con kén ăn nữa, con ăn gan heo, ăn nhiều gan heo."

      "Diệu Linh biết sai là tốt rồi, vẫn là bé ngoan." giáo vội vàng nhận lời xin lỗi của Diệu Linh, nhưng trái tim vẫn treo lơ lửng, hồi hộp thôi.

      "Sau đó." Đường Diệc Thiên đẩy thằng bé đến trước mặt Tiểu Bàn, "Con kêu Tiểu Bàn ăn gan heo cho con, Tiểu Bạn đồng ý, Tiểu Bàn là đứa trẻ tốt lấy giúp người làm niềm vui, vả lại con đồng ý cho bạn ấy chơi đồ chơi, thể đổi ý. đời có rất nhiều việc nhất định làm được, nhưng với việc giúp đỡ của con, dù bạn ấy làm được, con cũng phải nhớ cảm ơn, thể lật lọng, còn đẩy bạn ấy nữa. Cho nên con mau xin lỗi Tiểu Bàn ."









      Chương 64.2

      Editor: Lost In Love


      Tuy những lời ba rất thâm sâu, Diệu Linh nghe hiểu lắm, nhưng thấy ba tức giận, thằng bé biết có lẽ mình thực phạm lỗi. Ba có tức giận , có cần nó nữa ? Diệu Linh rất thích có ba bên cạnh! Vì để ba giận, nó nghe lời cúi đầu xin lỗi Tiểu Bàn, "Tiểu Bàn, xin lỗi."


      Đường tiên sinh đưa tay cầm Njnja rùa bàn của giáo, đặt vào tay Diệu Linh, Diệu Linh nhận lấy, đưa cho Tiểu Bàn, "Cho cậu mượn Ninja rùa của tớ chơi nè."

      xin lỗi xong, Diệu Linh biết mình sai ở đâu, rồi chủ động xin lỗi ba, "Ba, nhà trẻ cho mang đồ chơi, là con lén mang Ninja rùa theo, con xin lỗi..."

      "Con nít cãi nhau..." Ba của Tiểu Bàn ngượng ngùng gãi đầu, còn tưởng vị Đường tiên sinh này gây , ngờ lại muốn xin lỗi, " xin lỗi hay cũng sao..."

      "Xin lỗi là việc Diệu Linh phải làm, các người có tha thứ hay cảm thấy cần thiết , là ở các người." Đường Diệc Thiên thu nghiêm túc khiến người ta sợ hãi vừa rồi vào, mặt mày giãn ra, giọng cũng thoải mái hơn.

      Cuối cùng lòng của giáo và hiệu trưởng mới thả lỏng xuống, dĩ nhiên Đường Diệc Thiên hiểu tâm trạng của các giáo, cũng biết lúc bắt đầu các giáo hết sức thiên vị, phất tay, kêu Diệu Linh và Tiểu Bàn ra ngoài chơi trước.

      "Tôi biết các người sợ tôi, cũng sợ tôi tức giận vì chuyện của Diệu Linh, nhưng ở nhà trẻ Cây Bao, Diệu Linh là học sinh, tôi cũng chỉ là phụ huynh. Lý do tôi muốn chuyển trường cho thằng bé là vì tôi cảm thấy bầu khí ở nhà trẻ Cây Bao rất tốt, tôi hy vọng con của tôi có thể mạnh khỏe phát triển ở đây." Đường Diệc Thiên , chuyện hôm nay là lần đầu tiên, cảm thấy cần phải , để tránh sau này lại xuất vấn đề như vậy, "Diệu Linh còn có Tiểu Bàn nữa, bây giờ vẫn đều là những đứa trẻ ngây thơ biết gì, mà giáo dục đúng sai cho bọn là trách nhiệm của giáo, tôi hy vọng thằng bé nghe lời giáo khen ngợi, thằng bé phạm lỗi giáo hãy nghiêm túc phê bình và chỉ dạy, cho thằng bé biết cái gì đúng, cái gì sai."

      "Gia đình thế nào, ba mẹ thế nào, đều liên quan đến hành động đúng sai cũng thằng bé." Đường Diệc Thiên đứng lên, thân hình cao lớn và cân đối, "Đợi sau này bọn chúng ra ngoài xã hội, có thể vì năng lực của mình mà thu hoạch được cái gọi là ưu thế và đãi ngộ, nhưng trước mắt, bọn chúng vẫn chưa cống hiến gì cho xã hội, bọn chúng có tư cách hưởng thụ tất cả những gì ba mẹ đạt được, càng có tư cách hưởng đặc quyền vì ba mẹ, đạo đức cân xứng, chắn chắn có tai ương."

      * * *

      Ngồi vào xe ba, cài xong dây an toàn của ghế trẻ em, Diệu Linh thấy mặt ba cười, có chút căng thẳng hỏi, "Ba, ba giận sao?"

      Đường Diệc Thiên đổi lại khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, tuy Diệu Linh nhận sai, nhưng con nít phạm lỗi phải cho nó biết, cho dù xin lỗi cũng nhất định phải trừng phạt, phải xin lỗi rồi là xong.

      "Ba, con phải làm thế nào ba mới giận nữa ạ?" Diệu Linh xong, lại hỏi, "Mẹ biết chuyện này, cũng tức giận phải ?"

      "Con biết mình sai, hơn nữa xin lỗi, ba giận. Nhưng mà ba hy vọng sau này, con làm sai chuyện gì, phải tự mình chủ động xin lỗi, chứ phải ba kêu con mới , hiểu ?" Đường Diệc Thiên yên tâm, kiểm tra lại dây an toàn lần nữa, mới khỏi động xe.

      "Dạ." Diệu Linh gật đầu, "Vậy ba, ba có thể đừng với mẹ được ?"

      "Sợ mẹ la à?" Đường Diệc Thiên cười, "Ba với mẹ con nhận lỗi, mẹ la đâu."

      Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      ", con sợ mẹ buồn." Diệu Linh cúi đầu, "Mẹ , mẹ chỉ có mình Diệu Linh, sau này Diệu Linh lớn lên phải bảo vệ mẹ, mẹ mà biết con ngoan, buồn."

      Đường Diệc Thiên sững sờ, hiểu những lời này nhất định là Hàn Niệm với con lúc ở nước ngoài, ngờ Diệu Linh còn nhớ như vậy, hơn nữa có lẽ với thằng bé, dù bây giờ có ba, thằng bé cũng rốt cuộc ba tồn tại để làm gì, có thể thằng bé cảm thấy ba giống như người chăm sóc thằng bé và mẹ.

      "Diệu Linh." Đường Diệc Thiên giọng , "Chăm sóc và bảo vệ mẹ, bây giờ do ba làm, đây là trách nhiệm của ba, đồng thời ba cũng phải chăm sóc và bảo vệ con. Chờ tới khi con trưởng thành, ba mẹ già , mới cần con chăm sóc ba mẹ."

      "Ba bảo vệ con sao?" Diệu Linh nhìn cách khó hiểu, thằng bé chỉ nhớ ba dẫn nó ăn gà chiên, giúp nó lấy hạng nhất ở nhà trẻ, còn bảo vệ nó...Có sao?

      "Chẳng hạn như vừa rồi ba bảo vệ Diệu Linh đó." Đường tiên sinh , "Bảo vệ Diệu Linh thành đứa bé ngoan, trở thành đứa bé hư. Bảo vệ người có rất nhiều cách, nếu ba bảo vệ con là phải bắt nạt người khác, vậy phải bảo vệ."


      "À!" Dường như Diệu Linh hiểu ra điều gì đó, "Cho nên buổi sáng ba gọi con rời giường, là bảo vệ Diệu Linh làm con heo lười biếng phải ạ?"

      "Ừ, đúng vậy." con rất thông minh mà.

      "Cho nên ba kêu mẹ làm, là bảo vệ mẹ làm con heo lười ngạo mạng phải ?" Diệu Linh hỏi tiếp.

      "À...Cũng xem như là vậy." Đường tiên sinh gật đầu.

      "Cho nên ba gọi chú Hạ là thụ, cũng là bảo vệ chú Hạ làm công phải ?"

      "Hả...Diệu Linh, người ba phải bảo vệ, bao gồm chú Hạ!"
      Phong nguyet, thư hồtrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 65.1

      Editor: Lost In Love


      Sáng chín chiều năm, là thời gian làm việc tiêu chuẩn. lâu Hàn Niệm chưa làm việc như vậy.

      Công việc ở toà soạn thay đổi hơn so với trước kia ít, tuy làm phụ nữ như muốn thừa nhận mình già, nhưng thực cho biết, dù già, cũng là bị Out. Vậy xem ra, vẫn "Già" tốt hơn, tối thiểu có lực lượng gì cưỡng lại nổi, dù sao cũng còn hơn kêu thừa nhận mình lạc hậu.

      Hàn Niệm từng chịu trách nhiệm ở khu vực giải trí mới, cũng xem như là ưu thế trời sinh, nhưng bây giờ Hàn Niệm cảm thấy mình thích hợp với khu vực mẹ và bé hơn. Nhưng hiển nhiên chủ biên vẫn coi trọng thân phận bà Đường của , nên vẫn phân Hàn Niệm đến khu giải trí.

      Hàn Niệm suy nghĩ rồi cũng đồng ý, ít nhất nếu sau này Đường tiên sinh có xì căng đan gì đó, mình biết trước tiên, đến mức bị lừa biết gì.

      Đúng năm giờ tan việc, hôm nay mặc quần áo làm việc tiêu chuẩn, áo màu trắng và váy lưng cao màu đen, ngắn gọn thanh thoát. ra khỏi toà soạn báo thấy chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, cửa sổ hạ xuống phân nửa rồi Diệu Linh thò đầu ra, "Mẹ!"

      Đường tiên sinh vẫn bất mãn với quần áo bảo thủ của , khẽ cau mày , "Ngắn quá vậy."

      "Chẳng lẽ muốn xuống khỏi đầu gối luôn sao?" Hàn Niệm liếc nhìn , độ dài tiêu chuẩn đến đầu gối là được rồi.

      "Nên mặc quần dài." Đường tiên sinh , "Công việc ở toà soạn là đại biểu cho hình tượng của truyền thông, áo sơ mi và quần dài mới hợp."

      Hàn Niệm cài dây an toàn, hừ tiếng, "Vậy đúng là suy nghĩ nhiều quá rồi. Bây giờ trong toà soạn toàn mấy trẻ, mặt của bọn họ đều phủ đầy lòng trứng gà, ai có hứng thú với vợ đâu."

      Đường tiên sinh im lặng, xe chạy ra đường cái, qua lát sau mới , "Có
      [​IMG]





      Chương 65.2

      Editor: Lost In Love



      Tám giờ tối, là thời gian Diệu Linh xem TV. Trong phòng khách, bà Trần và Diệu Linh già trẻ xem Tây Du Kí say sưa.

      Đường Diệc Thiên chuyện với thư ký Lâm xong, lười biếng dựa vào sofa trong phòng ngủ, Hàn Niệm tắm rửa xong từ nhà vệ sinh ra, quấn khăn tắm trước ngực, bó chặt bộ ngực no đủ phình lên. Dù Đường tiên sinh cảm thấy sao ăn nhiều đu đủ chút, nhưng thừa nhận cũng được, người đàn ông dễ thoả mãn!

      dang hai tay ra hiệu cho ngồi vào trong lòng mình, Hàn Niệm liếc nhìn , ngồi xuống ở cạnh giường phía xa.

      Chẳng những Đường tiên sinh biết đủ, còn luôn tích cực và mạnh dạn, nên dù Hàn Niệm tránh xa , tự cũng có thể chủ động! Ai bảo là đàn ông, đây mới là phong độ của thân sĩ.

      Nấm hương vừa tắm xong đúng là vừa thơm vừa mềm, Đường Diệc Thiên áp vào cơ thể mềm mại của , đưa ngón tay cởi khăn tắm ra, cảm giác chặt chẽ trước ngực lập tức biến mất, thay vào đó là xúc cảm nóng như lửa.

      "Bà xã..." Giọng của hơi khàn khàn, "Khóa cửa chưa?"Bạn đọc truyện tại diễn-đàn-lê-quý-đôn

      "Khóa rồi." Hàn Niệm để
      [​IMG]
      Phong nguyet, thư hồtrangtrongnuoc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :