1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Muốn nói yêu em - Chiết Hỏa Nhất Hạ (43/43) Hoàn - Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34.1

      “A, xem nếu nhận hoa của em,” khuôn mặt Tống Tiểu Tây tươi cười, sau đó chút do dự bỏ qua Cáp Đa, tiến lên ôm cổ Giang Thừa Mạc, sau đó mây bay nước chảy lưu loát ngồi xuống đùi , dịu dàng từng bước dẫn dắt, “Vậy có phải nên cho em chút hồi báo ?”

      Giang Thừa Mạc nghiêng người nhìn , khóe miệng còn vài ý cười: “Hoa của em? Đây là em thuận tay cầm ra từ phòng bếp nhà chứ? Ý mượn hoa hiến Phật(*) của em được đấy hả?”

      (*) Mượn hoa hiến Phật (借花献佛): Có thể hiểu là mượn hoa dâng Phật, là mượn hoa của người khác dâng cúng lên Phật. Ý : Dùng của người này để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.

      Lông mày Tống Tiểu Tây nhướn lên, cợt nhả: “Cũng thể như vậy. phải của em là của , của là của em sao? Bông cải của chính là bông cải của em, em lấy bông cải của em đưa cho , có gì ổn, có đúng hay ?”

      “Của em đều là của sai,” Giang Thừa Mạc từ từ , “Của là của em chưa qua chuyện này.”

      “…”

      Tống Tiểu Tây nhíu mày, nắm ngón tay cái của lên cắn, bị Giang Thừa Mạc tay mắt nhanh nhẹn nắm được mũi, hơn nữa thuận tay lấy cái gối úp lên mặt , Tống Tiểu Tây lấy chân đá , Giang Thừa Mạc bắt được cổ chân của , Tống Tiểu Tây vừa cười lại ngứa, cuối cùng mệt thở hồng hộc. Giang Thừa Mạc rốt cuộc buông ra: “Em muốn hồi báo cái gì?”

      Tống Tiểu Tây lại đá cước, bị Giang Thừa Mạc bắt được bàn chân, thậm chí còn dùng các ngón tay cọ cọ, Tống Tiểu Tây lại cười điên cuồng, cố tránh tay của lăn qua lăn lại sô pha, Giang Thừa Mạc nhìn : “ mau.”

      Tống Tiểu Tây thu chân lại, hắng giọng: “Hai ngày nữa muốn đâu?”

      Giang Thừa Mạc dừng chút, thuận tay ôm lấy Cáp Đa, vỗ về bộ lông mềm mại của nó, chậm rãi: “Em chỉ hỏi chuyện nhàm chán?”

      tay Tống Tiểu Tây chống nạnh: “Chuyện này phải thể được hay ? Chẳng lẽ cảm thấy chuyến của có ý nghĩa sao? Hay có bệnh khó nên muốn lén khám bệnh sao? Hay là giết người phóng hỏa cướp ngân hàng? Hay là làm trò gì muốn cho ai biết? có biết giấu giếm còn đáng ghét hơn bị lừa à?”

      Tống Tiểu Tây cười nhạo tiếng, kéo mũi Cáp Đa, với nó: “Chúc mừng mày, trước kia tao nghĩ mày là động vật có trí thông minh thấp nhất, giờ mày vinh dự đứng thứ hai rồi.”

      Tống Tiểu Tây: “…”

      Xét thấy Giang Thừa Mạc từ chối về chuyến của mình, Tống Tiểu Tây tỏ thái độ ràng, trừ khi xin lỗi, chủ động để ý tới . Thấy biểu như thế, Giang Thừa Mạc chỉ cười tiếng, tiếp tục nghiêng đầu trêu Cáp Đa. Tống Tiểu Tây tức giận ra khỏi nhà, hơn nữa trong mấy ngày liên tiếp quả thực để ý tới .

      Trong khi đó, Trần Thanh Hân gọi điện thoại, Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn, nghe máy, bên kia cũng có làm gì nữa; lại qua ngày, Tống Thường Thanh cũng gọi điện tới, bảo đến nhà Tống chuyến, lúc này Tống Tiểu Tây suy nghĩ chút, đồng ý.

      dưới giúp đỡ của người giúp việc qua vườn hoa , Mật Lỵ thấy , đuôi ngoáy tít vui sướng chạy tới. Tống Tiểu Tây ôm nó, ngẩng đầu lên, Tống Thường Thanh đeo kính lão cắt sửa hoa, thấy tới đây, chỉ cái ghế cách đó xa, ý bảo ngồi xuống.

      Rất nhanh có người bưng trà nước tới, Tống Thường Thanh tiếp tục cắt sửa hoa cỏ, Tống Tiểu Tây mím môi uống ngụm, Tống Thường Thanh mở miệng: “Trà này như thế nào?”

      Tống Tiểu Tây : “Con phẩm trà.”

      “Đây là Sư Phong Long Tỉnh mà Lý Duy Diệp đưa.”

      Tống Tiểu Tây sặc cái, nhìn chút nước trà, bỏ qua đặt lại bàn .

      Tống Thường Thanh cuối cùng bỏ bụi hoa cỏ xuống, rửa tay, cũng châm cho mình ly trà, nhìn nhìn , cười : “Cùng nhau chơi ván?”

      Mặt Tống Tiểu Tây chút thay đổi: “Con hiểu cờ tướng.”

      “Mã tẩu nhật, tượng tẩu điền, xa tẩu trực lộ, pháo phiên sơn, (**) những câu này con nghe qua rồi chứ?” Tống Thường Thanh , “Cha dạy con.”

      (**) Cách của bốn quân “Mã” “Tượng” “Xe” “Pháo” trong cờ tướng. (Mình biết dịch như nào cho thuận miệng, nên giữ nguyên chữ Hán.

      “Cha.” Tống Tiểu Tây hơi lạnh mặt, “Người bảo con đến chơi cờ uống trà?”

      Tống Thường Thanh thở dài: “Tóm lại con là con của cha, cha gọi con tới đây chỉ muốn gặp con. Nếu con đến đây rồi, chuyện tốt với nhau rất khó sao?”

      chuyện tốt cái gì?” Tống Tiểu Tây , “Lúc này chẳng lẽ người muốn hộ Lý Duy Diệp sao?”

      “Tại sao phải hộ cho cậu ta?”

      Tống Tiểu Tây cười lạnh, nhìn chỗ khác: “Vậy người pha trà Lý Duy Diệp đưa cho người làm gì?”

      Tống Thường Thanh nhìn , : “Hôm qua Thừa Mạc tới tìm cha, tại con cùng chỗ với thằng bé.”

      “…” Tống Tiểu Tây trầm mặc lúc, lạnh giọng , “Cho nên sao? Có phải người cũng giống mẹ con xin phép người sao?”

      Tống Thường Thanh lại nhìn , thở dài, cúi đầu uống trà.

      “Hoặc là người con là đứa chân đứng hai thuyền?” Tống Tiểu Tây nhíu mi, cả người biến thành con nhím, “Hay là muốn giáo huấn con, con làm việc rất lỗ mãng, nên phung phí tình cảm của Lý Duy Diệp?”

      Tống Thường Thanh đặt ly trà xuống: “ câu cha cũng chưa , chính con cứ bùm bùm đống.”

      Tống Tiểu Tây cúi đầu hừ tiếng: “Những lời này mấy hôm trước đều rồi, tại con giúp người lại lần thôi.”

      “Cha phải mẹ con. Cha cùng quan điểm với bà ấy.” Tống Thường Thanh ấn ấn cái trán, “Chuyện của con tự con làm chủ. Bà ấy gì con cần nghe, cha rồi, trước kia con muốn nghe giờ cũng phải nghe. Con hơn hai mươi tuổi rồi, tự do đương tự do hôn nhân, cha cũng còn trẻ, muốn câu với con, cha chỉ hi vọng bản thân con thích là được rồi.”

      “…”

      “Trước kia Lý Duy Diệp có tìm cha, nhưng con thích cũng còn biện pháp, nếu con đồng ý cha cũng đồng ý. Cha chỉ nghe Thừa Mạc , cậu ta chịu chia tay với con khiến con buồn phiền.” Tống Thường Thanh , “ ra con cần buồn phiền. Nếu con chịu tâm hết với cha, mười Lý Duy Diệp cũng cần phải sợ.”

      “…”

      “Còn có, con cùng chỗ với Thừa Mạc, cha suy nghĩ cả đêm, cũng tán thành. Thằng bé lớn hơn con, tính tình hai người các con cũng bù trừ cho nhau, cũng thân thuộc từ bé, về sau có phát triển như nào cũng được. Hơn nữa nhà Giang và nhà Tống, cũng coi như nước phù sa chảy ruộng ngoài.”

      Tống Tiểu Tây nâng mí mắt, nghển cổ : “Người tán thành hay tán thành cũng chả có tác dụng gì.”

      “Tối thiều, đồ cưới sau này của con là cha chuẩn bị.” Dường như Tống Thường Thanh sớm dự đoán được như thế, còn cười cười, sau đó lấy từ bên cạnh ra chiếc hòm dài, đưa cho , “Đây là hộp khăn gốm sứ, cha có người bạn từ Ý mang về, con thích mang .”

      Tống Tiểu Tây ra khỏi nhà Tống, lại chống đỡ nửa ngày, sau đó vẫnn nhịn được gọi điện cho Giang Thừa Mạc. Trước khi kịp gì Tống Tiểu Tây chặn trước: “Được rồi, em biết phải gì, phải phải ra ngoài sao? Em nhớ lắm được chưa? thể rảnh rỗi gọi điện cho em được sao? Lúc này ràng là đúng có phải ? thể có thói quen ngày phải chuyện với em được hả?”

      Giang Thừa Mạc ho khan tiếng: “Em làm gì?”

      “Ăn cơm.” Tống Tiểu Tây đâm cái thìa, : “Em muốn ăn mỳ Ý làm!”

      chậm rãi “Ừ” tiếng: “Hai ngày nữa.”

      “Còn có thịt dê nướng!”

      lại “Ừ” tiếng: “Được.”

      “Cùng với thịt quay!”

      “Có thể.”

      “Tại sao hôm nay tốt vậy? Tống Tiểu Tây nghi ngờ trừng mắt nhìn di động, lại tiến tới bên tai, “ tại rốt cuộc ở đâu?”

      địa cầu.” Mơ hồ có tiếng va chạm, trước khi Tống Tiểu Tây nổi bão Giang Thừa Mạc cười tiếng, , “Tống Tiểu Tây.”

      “… Chuyện gì?”

      khó cho em làm việc tốt.”

      “… Có ý gì?”

      “Ý trong mặt chữ.” Ở đầu bên kia dừng chút, mở miệng lại giọng mang theo chút dịu dàng, “Ngoan, hai ngày nữa quay về thành phố T nấu cơm cho em ăn.”

      “…”

      Hiếm thấy Giang Thừa Mạc dùng giọng dịu dàng thận trọng như thế chuyện, Tống Tiểu Tây liều chết quấn lấy cũng biết được chỗ của . buồn bực ngã xuống giường ngủ trong chốc lát, lúc tỉnh lại nghĩ ra chủ ý, vì thế rất nhanh cầm lấy chìa khóa xe đến phòng truyền thông kinh doanh gần đó.

      Tống Tiểu Tây tuyệt vọng rằng chỉ quan tâm Giang Thừa Mạc, mà phải muốn đặc biệt hỏi thăm , loại chuyện này là tình huống đặc biệt, tuyệt đối tái phạm. Đọc lẩm bẩm ‘A Di Đà Phật’ hai làn, sau đó dùng mật mã điện thoại Giang Thừa Mạc nhập vào máy.

      đoạn danh sách dài trôi ra, Tống Tiểu Tây lật tới hàng cuối cùng, tìm được nơi Giang Thừa Mạc vừa gọi điện thoại, thành phố A.

      Tống Tiểu Tây ngẩn người, lại ngẩn người.

      Sau đó đột nhiên hiểu ra chút gì đó, vì vậy lại cầm lấy chìa khóa xe lái thẳng tới sân bay.

      Máy bay hạ cánh, theo trực giác thẳng tới khạch sạn hồi trước ở thành phố A. Ở quầy lễ tân giải thích cặn kẽ mấy cau, nhân viên liếc nhìn cái, mấy câu trong điện thoại, lúc lâu sau, cúp điện thoại, lễ phép với : “Số phòng của Giang tiên sinh là 3302.”
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      cô gái bạch dươngdhtt thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      34.2

      Năm phút sau, phòng 3302 vừa mở, Tống Tiểu Tây thèm nhìn trực tiếp nhào tới. Lúc được hai cánh tay vững chắc đỡ nghe thấy tiếng kêu đau, Tống Tiểu Tây muốn buông tay để nhìn, lại bị Giang Thừa Mạc ôm chặt hơn, sau đó dùng đầu gối đóng cửa lại, hỏi: “Làm sao em tìm được?”

      Tống Tiểu Tây cắn cái cổ của , : “Em thần thông quảng đại nha.”

      “Thôi .” Giang Thừa Mạc để ngồi ngay ngắn sô pha, xoay người rót nước, nghĩ nghĩ, chậm rãi , “Em tra danh sách trò chuyện của ?”

      “…” Tống Tiểu Tây ngoan cố, lên tiếng phủ nhận, “ có.”

      ?” Giang Thừa Mạc hừ tiếng, “Được rồi. Lần tới đổi mật mã.”

      Tống Tiểu Tây tiếp tục ngụy biện: “Là Ngải Mộc cho em biết.”

      “Ngải Mộc bây giờ vẫn cho là nghỉ phép ở thành phố L.”

      “…” Tống Tiểu Tây đến gần, từ cốc ở trong tay uống ngụm nước, lại quấn tới ôm cổ của , “Em là quan tâm nha. Người bên đường còn ai có thể khiến em lo lắng như vậy? Đúng ?”

      Giang Thừa Mạc cúi đầu nhìn , xoay mặt hừ tiếng.

      Tống Tiểu Tây nâng mặt , sau đó nở nụ cười cho xem: “ tới thành phố A làm gì?”

      phải em cũng đoán được làm cái gì? Giang Thừa Mạc xuy tiếng, “Danh sách trò chuyện cũng xem, tin em chỉ nhìn dòng cuối cùng.”

      “…” Tống Tiểu Tây bị nghẹn lại. Giang Thừa Mạc sai, đường đến sân bay có lấy đống hóa đơn kia lật lật lại nhìn, tìm được cuộc trò chuyện với Lý Duy Diệp. Thời gian lâu, nhưng vẫn khiến cho người khác suy nghĩ lung tung.

      “Này, chuyện với ấy như thế nào?” Tống Tiểu Tây nhìn ánh mắt quét tới, rất nhanh thức thời đổi lại câu , “Khẳng định hiệu quả tệ đúng ? Giang tiên sinh minh thần võ quyết thắng ở ngoài ngàn dặm, lập sách lược cho toàn quân , nhất định là bách phát bách trúng, cái gì khó khăn đều có thể vượt qua được hết phải ?”

      Giang Thừa Mạc nhẫn nại, cười giễu cợt, bỏ bàn tay sờ lên ra: “Mặc kệ em.”

      Tống Tiểu Tây lại rất nhanh ôm lấy thắt lưng của , từ phía sau cọ cọ lên, nhận thấy lưng của cứng lại, sau đó nghe thấy thấp giọng : “Xuống dưới.”

      .” Tống Tiểu Tây từ bờ vai của nhô đầu ra, thổi thổi, cọ cọ, : “ Thừa Mạc, với Lý Duy Diệp như nào? đều ấy dễ dàng đồng ý chia tay người, tại sao ấy lại dễ dàng đồng ý chia tay như thế?”

      Giang Thừa Mạc quay đầu: “Em muốn biết?”

      Tống Tiểu Tây học theo giọng của : “ cảm thấy sao?”

      “Tự em đoán .”

      “…” Tống Tiểu Tây còn muốn nữa, lại “A” tiếng, “ người vì sao có mùi dầu hoa hồng? bị muỗi đốt? Hay là bị thương?”

      Giang Thừa Mạc dừng chút, để ý tới , thẳng về phía phòng rửa mặt. Tống Tiểu Tây bị bỏ qua, ở phía sau suy nghĩ nhanh, lại nhanh chóng chạy theo, từ phía sau kéo lấy góc áo , sau đó nhân lúc phòng bị nahnh chóng vén lên.

      chỉ kịp nhìn mấy chỗ xanh xanh tím tím, bị Giang Thừa Mạc kéo áo lại quăng tới ghế sô pha.

      “Động tay động chân lần nữa bây giờ em trở về thành phố T.”

      Tống Tiểu Tây ngó trái ngó phải, Giang Thừa Mạc mặc quần áo khác bình thường, dã mặt cùng có gì khác lạ, giống như hề có những vết tích mà vừa nhìn thấy ở đằng sau lưng. cố gắng theo sau lần nữa, bị Giang Thừa Mạc lạnh lùng quét mắt cái, thể làm gì khác hơn là đứng im tại chỗ.

      nheo mắt nhìn sắc mặt của , cẩn thận mở miệng: “ đánh nhau với Lý Duy Diệp chứ?”

      Giang Thừa Mạc đáp lại, chỉ lầm lũi vào phòng tắm, hơn nữa khóa cửa lại. Tống Tiểu Tây bị ngăn cách bởi cánh cửa, vọng vào: “Mặc dù… Nhưng các làm thế thấy trẻ con à? Còn đánh điếc? phải đua xe tốt hơn so với đánh nhau sao? Trước kia phải Thẩm Dịch cũng đua xe với tình địch sao?”

      lát sau, bên trong có người lành lạnh mở miệng: “Làm sao em biết bọn đua xe?”

      “…” Tống Tiểu Tây lại ngửi được mùi dầu hoa hồng nồng đậm, bôi dầu sao? với tới sau lưng chứ? Em giúp .”

      .”

      Tống Tiểu Tây vặn vặn chốt cửa, thấy nhúc nhích, thể làm gì khác hơn là gõ cửa: “Đến tột cùng như thế nào? bị nội thương chứ? Cho em nhìn cũng sao mà…”

      Qua hai giây, cánh cửa phòng tắm bật mở, mặt Giang Thừa Mạc thay đổi nhấc cổ áo của lên kéo tới cửa phòng, sau đó buông lỏng, Tống Tiểu Tây bị ngăn cách bên trong bên ngoài: “ thuê phòng khác. Hôm nay đừng tới tìm .”

      “…” Tống Tiểu Tây thành khẩn nhìn , “Em ở cùng phòng với được sao?”

      Giang Thừa Mạc mím môi nhìn năm giây, Tống Tiểu Tây cho rằng muốn đồng ý, ai biết đóng cửa lại, tiếng nhàng truyền tới: “ được.”

      “…”

      Hai ngày sau, Tống Tiểu Tây vẫn rình coi vết thương người Giang Thừa Mạc. từ phía sau ôm cổ , quấn lấy để kể chuyện xưa cho , Giang Thừa Mạc để mặc nháo, ngồi đọc bài báo phân tích thị trường chứng khoán, lát sau thấy phía sau yên tĩnh, quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt của Tống Tiểu Tây chằm chằm vào chỗ hở đằng sau lưng.

      Giang Thừa Mạc cuộn tờ báo lại, mím môi “Pằng” tiếng đập tới, lúc Tống Tiểu Tây vụng về che đầu kêu đau đứng dậy về phòng ngủ, lúc trở lại đổi bộ quần áo bảo thủ, còn đóng hết khóa sơ mi cực kỳ chặt chẽ gió thổi cũng lọt.

      Tống Tiểu Tây bất đắc dĩ nhìn , giọng : “ phải là em chưa nhìn qua…”

      Thấy để ý tới , lại bổ sung câu: “Lúc bơi lội phải là người sao, trước kia em lén nhìn lâu rồi, phải biết chứ?”

      Giang Thừa Mạc liếc nhìn cái: “Xác thực biết. chỉ biết lúc còn bé em thay quần áo hay tắm, toàn bộ quá trình đều nhìn qua rồi.”

      …” Tống Tiểu Tây ôm chiếc gôi hung hăng ném tới.

      Sau Tống Tiểu Tây lại làm bộ như vô ý đập vào khay trà, sau đó ngồi xổm xuống lớn tiếng kêu đau. Nhưng ngờ Giang Thừa Mạc bị lừa, môi cũng động, chỉ tiếp tục cúi đầu lật báo, còn hết sức nhàn nhã uống ngụm nước. Sau nữa Tống Tiểu Tây lại cắn răng, đụng vào góc bàn, lúc này khay trà phát ra tiếng chói tai, Tống Tiểu Tây đau đến chảy nước mắt, khổ nhục kế này của đổi được cái liếc mắt của Giang Thừa Mạc, rất nhanh để tờ báo sang tới nhìn thương thế của .

      Chỉ là như vậy, Tống Tiểu Tây vẫn được như ý. Bởi vì lúc Giang Thừa Mạc nhìn đầu gối của , bàn tay cũng siết chặt hai cổ tay , Tống Tiểu Tây ra sức giãy dụa, cũng thể giãy khỏi gông cùm của .

      Tống Tiểu Tây u ám mở miệng: “Rốt cuộc có cho em xem hay ? Có phải bị tàn phế rồi? Nếu như bị đứt xương sườn chữa được, em cần nữa.”

      Giang Thừa Mạc nâng mí mắt, lạnh nhạt : “Em mơ .”

      Cuối cùng Tống Tiểu Tây chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ. Lúc này dằn lòng, thừa dịp Giang Thừa Mạc đọc tạp chí, ngắm chuẩn thời gian và cự ly, nắm gối ôm trong tay, lấy tư thế Đại hoa miêu nhào tới người . Giang Thừa Mạc đột nhiên bị dùng gối chụp vào mặt, hơn nữa hình như dùng sức quá lớn, từ phía sau gối rên lên tiếng, Tống Tiểu Tây coi như nghe thấy gì hết, dùng đầu gối chặn lại hai tay , vừa chặn vừa : “Có phải rất đau ? Để cho em xem, để cho em xem…”

      còn chưa hết, Giang Thừa Mạc đột nhiên phì cười. lấy gối ôm ra, cầm bàn tay làm loạn của : “Được rồi. Cho em xem.”

      kéo tay áo lên, mãi cho đến khi kéo lên tới cao nhất. Lý Duy Diệp xuống tay , từ cùi trỏ trở xuống khá hơn chút, còn trở lên là từng khối bầm tím lớn, da Giang Thừa Mạc trắng nõn, vì vậy nhìn càng kinh hãi đập vào mắt.

      Tống Tiểu Tây hít vào hơi.

      Giang Thừa Mạc kéo tay áo xuống, Tống Tiểu Tây chậm rãi ngồi thẳng, mấp máy môi, từ từ ôm cổ , giọng : “ Thừa Mạc…”

      nhìn nét mặt của cười, chậm rãi “Ừ” tiếng, Tống Tiểu Tây : “Rất đau chứ?”

      “Cũng hơi hơi.” Giang Thừa Mạc đẩy ra muốn tiếp cận đôi môi, “Ngồi im.”

      Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay của : “Lý Duy Diệp cho đánh thành cái dạng gì rồi hả?”

      Giang Thừa Mạc bình tĩnh mở miệng: “ tại cậu ta giống như toàn bộ là ngày mùng tám tháng chạp (***). Bên trong cũng xanh xanh tím tím.”

      (***) Ngày mùng tám tháng chạp ở Trung Quốc là ngày ăn cháo. (QT)

      Tống Tiểu Tây phì cười, nhổm dậy ôm lấy đầu của , dùng răng nanh cắn đôi môi nhạt màu của , Giang Thừa Mạc cau mày giằng co trong chốc lát, hơi hơi hé miệng, đầu lưỡi Tống Tiểu Tây thần tốc tiến vào, thông thạo đảo khắp miệng .

      “…”

      Năm phút sau, Tống Tiểu Tây bị đảo khách thành chủ, Giang Thừa Mạc hôn môi khiến hai mắt đẫm sương mù, biết mình nằm ghế sô pha khi nào, chớp chớp mắt, bông nhiên tay phải bị nắm, sau đó tay chợt lạnh cúi đầu, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo an vị ngón áp út của .

      Tống Tiểu Tây chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, nhìn chằm chằm nhẫn kim cương kia tầm phút, thẳng đến khi có thể nghe được tiếng đồng hồ vách tường, tầm mắt mới chậm rãi chuyển dời đến gương mặt Giang Thừa Mạc, : “ cứ cầu hôn em như vậy?”

      ngồi dậy, nhìn lại nhẫn kim cương, lại nhìn , hai tay nhấc mặt của : “Quỳ gối xuống đâu? Hoa tươi đâu? Bữa tối dưới ánh nến đâu? Chỉ cái nhẫn kim cương à? Nghi lễ thân sĩ của đâu? Ngay chút biểu tình lãng mạn cũng có!”

      “Mời em chú ý chút.” Giang Thừa Mạc cầm lấy bàn tay làm loạn của , thản nhiên dưới ánh mắt bất mãn của , “Là nửa tháng trước em cầu hôn, chỉ suy nghĩ sau đó đồng ý thôi.”

      “…”

      p/s: biết Tây kết hôn với Mạc lúc nào nhỉ? Mình lọc lại hết bản cv lẫn bản raw, nhưng tìm thấy, đọc lại chỉ thấy có mỗi phần cuối chương 31- đầu chương 32 có vẻ như là lúc Tây bảo kết hôn nên Mạc mới ngơ ra, rồi hỏi lại "Em chia tay với LDD rồi hả?" nhưng hiểu sao trong bản cv lẫn bản raw đều thấy gì >""<
      Mình tự sửa vào cho đúng với mạch truyện nhé!!!
      Last edited by a moderator: 21/12/15

    3. melodyevil

      melodyevil Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      54
      bạn thi tốt nha
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 35

      Hai người trở về thành phố T ngày tiếp theo có cuộc liên hoan. Sau khi Tống Tiểu Tây tan lớp tự mình tới, được nhân viên phục vụ hướng dẫn tới phòng, còn chưa đẩy cửa ra, nghe được tiếng chuyện lớn ở bên trong: “Ai ui, ban đầu người nào mạnh miệng Tống Tiểu Tây chỉ là em của ta? Chúng ta đều cho là , giờ lại em sắp thăng cấp thành lão bà rồi, Giang Thừa Mạc, Giang đổng, Giang công tử, ngài có thể giải thích cho mọi người biết chiếc nhẫn sáng long lanh tay ngài có ý nghĩa gì chứ?”

      Giang Thừa Mạc còn chưa trả lời, có người thứ hai tiếp: “ đúng nha. A đúng rồi, mình còn nhớ tới kiện, lần trước mình với Giang Thừa Mạc muốn giới thiệu đối tượng cho Tống Tiểu Tây, các cậu đoán xem Giang Thừa Mạc cái gì? Cậu ta bắt mình gửi tính tuổi tác, tính cách, sở thích của người đó cho cậu ta, cậu xem như vậy là sao? Sau khi mình gửi tới, nhận được kết quả gì. Mình , căn bản có phải cậu với Tống Tiểu Tây, lưu toàn bộ lý lịch đấy vào trong máy tính rồi à?”

      Giang Thừa Mạc từ từ trả lời: “Sở Dục kia đáng tin cậy. Người quá lăng nhăng .”

      “Cậu thôi , cậu nhận định người ta như thế đám người như mình ích gì, dù gì cậu cũng có lý do. Tón lại mình nhìn ra, cậu thằng nhãi này lòng dạ xấu xa từ lâu rồi, dù sao trừ cậu ra, bất cứ người nào cũng vừa mắt cậu, đúng ?”

      “Hơn nữa tớ lại nghĩ ra chuyện khác,” Người thứ tư tiếp, “Cậu sau khi kết hôn với Tống Tiểu Tây, phần tiền mừng của mình là phần hay hai phần đây? Là phần lớn và phần hả? ra cậu là nước phù sa chảy ruộng ngoài, kiếm lão bà còn tiết kiệm cả tiền gả em , chúng ta sao chúng ta sao?”

      “Các cậu cũng đừng cằn nhằn nữa.” Sau đó Thẩm Dịch từ từ chen vào, “Mình còn chưa gì đấy. Tống Tiểu Tây là em các cậu vẫn là em dâu các cậu, nhưng người mình sao? tuổi hơn mình với Giang Thừa Mạc, nhưng sau này lại phải gọi Tống Tiểu Tây là chị dâu? Thế buồn chết mình rồi.”

      “Trước kia phải tự cậu gọi chị dâu Tống Tây hay sao?”

      “Trước kia Giang Thừa Mạc còn tuyệt đối có ý nghĩ an phận với Tống Tiểu Tây đâu rồi, làm sao cậu cậu ta?”

      “Ai nha, trước đừng tới cái này. Đến tột cùng lại đề cập tới kết hôn trong cuộc nghị này a, để mình luôn, mình giới thiệu cho cửa hiệu chụp ảnh rất đẹp.”

      “Tống Tây còn chưa tốt nghiệp đâu, kết cái gì hôn hả?”

      Thẩm Dịch lên tiếng: “Đừng nhắc tới những thứ kia, trước tiên lại chuyện tối hôm nay. Nhìn thấy quả đào này chưa? Tối hôm nay để Giang Thừa Mạc và Tống Tiểu Tây mỗi người cắn nửa, cắn được đừng nghĩ được !”

      ra cần như vậy, trước tiên cứ để Giang Thừa Mạc cắn hết quả đào, sau đó hôn đút lại cho Tống Tiểu Tây cũng được mà!”

      Mội hồi yên lặng, cuối cùng Giang Thừa Mạc cũng cười tiếng: “Cút!”

      Tống Tiểu Tây hít sâu hơi, đẩy cửa vào. đám người lắc ly rượu dừng lại, sau khắc trong phòng liền người ngã ngựa đổ, từng tiếng kêu cộng thêm tiếng va chạm của khay trà ghế salon: “Tống Tiểu Tây tới có hơi trễ rồi! Đến ngồi chỗ này! Chỗ này Thừa Mạc của em đặc biệt giành chỗ cho em!”

      Tống Tiểu Tây cười như cười quét qua nơi phát ra tiếng , sau đó vẫn tới chỗ Giang Thừa Mạc ngồi xuống. Giang Thừa Mạc bóc quả nho, thấy ánh mắt Tống Tiểu Tây nhìn thẳng vào , ngón tay đưa lên dừng chút, thay đổi lộ trình, cuối cùng cầm quả nho nhét vào trong miệng Tống Tiểu Tây.

      Sau đó, chỉ nghe thấy trận ồn ào từ bốn phương tám hướng truyền tới: “Ai…”

      Thẩm Dịch nhanh nhẹn, thấy cảnh tượng buồn nôn, cầm ly rượu được rót đầy, đưa tới trước mặt Tống Tiểu Tây, dùng nụ cười đàn tủm tỉm với : “Tiểu Thất, em xem, nhiều lời vô nghĩa, chỉ hỏi em câu, làm người tóm lại phải có điểm tự giác phải ?”

      Tống Tiểu Tây liếc mắt nhìn , “Di” tiếng: “Tự giác cái gì? Từ nay về sau tự giác gọi em là chị dâu sao?”

      Tiếng vừa dứt, toàn thể cười vang, ngay cả khóe miệng Giang Thừa Mạc cũng vểnh lên. Bên cạnh có người nhìn thấy, vỗ vai Thẩm Dịch, trong lời mang theo vài phần đồng tình: “Đồng chí Thẩm Dịch, cậu gọi . Gọi tiếng này, rồi uống ly rượu lên, ngủ tối, ngày mai quên chuyện này là tốt rồi.”

      “Tống Tây còn chưa đăng ký kết hôn với Giang Thừa Mạc đâu, mình mới gọi.” Thẩm Dịch ghét bỏ liếc mắt nhìn Tống Tiểu Tây, “Rượu này muốn uống phải Tống Tây uống. Mình tốt xấu gì cũng là bà mối của hai người họ, Tống Tây, vong ân phụ nghĩa thấy nhiều lắm, nhưng cũng thể hơn hai người ? Em có phải hay ?”

      trừ bỏ chụp mũ người khác thể cách khác sao?”

      Thẩm Dịch cười: “Được rồi. thay đổi phong cách, cũng chỉ uống rượu. Em cạn chén, cạn hai chén. cho phép Giang Thừa Mạc thay em, chỉ mình em. Dù gì cũng có công cống hiến, em cũng nên cho chút mặt mũi chứ? Cái này có thể chứ?”

      Tống Tiểu Tây nhìn , lại nhìn ly rượu kia, cầm lên uống hơi cạn sạch.

      Xung quanh trầm trồ khen ngợi, Thẩm Dịch ngậm ly rượu, nhìn , cười cười, cũng hơi uống sạch.

      Ngày xưa tụ hội đều có vài thủ đoạn, chọc cười hài hước, đêm nay đều rơi vào người và Giang Thừa Mạc. Mà bản tính Giang Thừa Mạc lạnh nhạt, chri vài lần nếm thử rượu vang bàn, mọi người mời rượu có hiệu quả, vì thế toàn bộ đều tập trung người Tống Tiểu Tây, hơn nữa bị Giang Thừa Mạc từ chối giúp đỡ.

      Tống Tiểu Tây chén to chén uống hết, rất nhanh gương mặt bị rượu làm đỏ. thuận thế dựa vào Giang Thừa Mạc, cầm tay khoác lên vai mình, cằm lên: “Mệt mỏi…”

      Thẩm Dịch lấy ly rượu gõ gõ bàn: “Có người như em sao Tống Tiểu Tây, còn biết mượn đao giết người? muốn uống nữa liền cầu cứu Giang Thừa Mạc, em thấy mình có tiền đồ ? Người con cần tự lập, tự mình cố gắng hiểu hay ?”

      Tống Tiểu Tây hé mắt nhìn : “Tự mình cố gắng vì lợi ích của các , đừng cho em là cái gì cũng hiểu, người ngốc mới uống rượu với các .”

      Toàn bộ lại cười, Giang Thừa Mạc cũng mỉm cười: “Tốt lắm, phải muốn đánh mạt chược sao?”

      Chơi mạt chược có phần của Tống Tiểu Tây. Vài người vây thành vòng lớn, ghé mắt vào lưng Giang Thừa Mạc nhìn đáng bài, trơ mắt nhìn lần thứ ba đánh tam vạn dịch ( biết là gì, chắc là cách chơi trong mạt chược) ra ngoài, túm túm tay áo, Giang Thừa Mạc quay đầu nhìn , khóe miệng hơi vểnh lên, lại rất nhanh đánh thất đồng ra. Sau đó chợt nghe Thẩm Dịch “Aha” tiếng: “Ngại quá, pháo hồ nhé!”

      Tống Tiểu Tây cảm giác được cơn say dần dần lớn hơn, cằm tựa ở vai Giang Thừa Mạc. Tâm tình Thẩm Dịch tốt lắm, bên vừa đánh vừa trêu chọc: “Tống Tây em chính là phúc tinh của . Em ở đây khiến Giang Thừa Mạc yên lòng, bình thường sao có thể thắng được tay của cậu ấy nhiều như thế nha.”

      “Vậy ấy khiến vui?”

      “Vui lắm.” Thẩm Dịch chớp chớp mắt, cười, “Em cũng tưởng tượng được, em ở đây cậu ta làm gì sao? được, lần tới chơi mạt chược nhất định phải túm được em. Tất cả may mắn của đều dựa vào em.”

      Vài ván tiếp theo vẫn là Giang Thừa Mạc thả bài, chờ sắp thua, đẩy bài ra: “ chơi.”

      Thẩm Dịch “Chậc” tiếng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của Tống Tiểu Tây: “Được rồi. Lần tới mình mời khách, nhớ cho kỹ nhé.”

      Tống Tiểu Tây nửa mê nửa tỉnh bị Giang Thừa Mạc ôm ra khỏi hội quán. tựa sát vào người , có thể ngửi được mùi nước hoa người . Vừa làm nức mũi, lại thấm vào tận ruột gan.

      Nghĩ đến Thẩm Dịch là nguyên nhân từ tới lớn thân thiết với Giang Thừa Mạc. Trước đây lúc chọn sữa tắm Thẩm Dịch đều chọn có mùi thơm ngát, trưởng thành càng tinh tế lựa chọn hơn, kem dưỡng gel cạo râu nước hoa tất cả đều phải thơm. Sau Tống Tiểu Tây châm chọc : “ là con sao? Cả ngày thơm nức như vậy?”

      Thẩm Dịch : “Làm ơn, nước hoa là lễ nghi cơ bản được ?”

      Tống Tiểu Tây : “Chẳng lẽ có người hôi nách, nhất định phải dùng nước hoa che sao?”

      “Em mới hôi nách, cả em và Giang Thừa Mạc đều hôi nách!” Thẩm Dịch cáci đánh vung tới, bộ dáng trẻ con cãi lớn, “Là con phải biết rụt rè em có hiểu ?!”

      Toàn bộ sức nặng toàn thân của Tống Tiểu Tây đều dựa vào người Giang Thừa Mạc, bên ngửi, bên bàn tay từ dưới thắt lưng cọ cọ lên, ánh mắt sương mù, hỏi: “Trong tủ quần áo của có túi hương sao?”

      có.”

      “Vậy làm sao người mùi thơm nhàn nhạt như thế?”

      vừa vừa kiễng chân tiến đến dưới cằm , Giang Thừa Mạc nghiêm mặt đẩy đầu ra, Tống Tiểu Tây ghé vào người , nhanh chóng lui về sau, loạng choạng thiếu chút nữa ngã, Giang Thừa Mạc nhanh tay giữ lại, nhìn bộ dáng của , khẽ thở dài cái.

      Tống Tiểu Tây lại bám gần, nhéo cà vạt của , miệng thử cắn cắn, Giang Thừa Mạc vất vả đưa tới bãi đỗ xe, còn : “Vừa rồi sao cố ý thua Thẩm Dịch nhiều như vậy?”

      Ngữ khí của Giang Thừa Mạc nhẫn nại: “Nếu thua, tối nay em phải dùng đầu lưỡi ăn quả đào.”

      Tống Tiểu Tây tiếp tục mở miệng: “Vừa rồi ở bên ngoài em cũng nghe được. Cái Sở Dục kia rốt cuộc là ai? Giống như có hơi quen thuộc…”

      ai. Người qua đường…”

      “Ngày mai em muốn ăn bề bề…”

      Giang Thừa Mạc vỗ vỗ mặt , : “Bộ dạng này của em cũng như bề bề.”

      “Máu ứ đọng người đỡ rồi chứ?”

      “Đỡ rồi.”

      “Đến tột cùng vì sao Lý Duy Diệp muốn đánh nhau với ? Hai người đánh chút là xong sao?”

      sai biệt lắm.”

      “Đến tột cùng chuyện gì với Lý Duy Diệp ở thành phố A? ấy tốt như vậy cứ thế bỏ sao? Em cũng tin…”

      Rốt cuộc Giang Thừa Mạc đỡ đến cạnh xe: “Em đánh giá rất cao sức quyến rũ của mình.”

      “Còn có chuyện.” Tống Tiểu Tây nhún chân ôm cổ , ngón tay chọc chọc, hàm hồ, “Đến tột cùng khi nào bắt đầu thích em?”

      Giang Thừa Mạc trả lời vấn đề của , nhét ngồi vào ghế lại phụ: “Em uống say.”

      Ở trong xe Tống Tiểu Tây cũng thành . Tay muốn tháo giây an toàn, Giang Thừa Mạc nhìn thoáng qua, ngăn cản, lát sau muốn lướt sang ôm cổ , Giang Thừa Mạc chớp mắt nhìn thẳng, thản nhiên cảnh cáo: “Lại quấy rối em tự bắt xe về.”

      “Vậy trước tiên phải xuống xe nha.” Tống Tiểu Tây cười hì hì nhìn , bàn tay sờ đầu của , lại véo mặt , “ còn chưa em đâu.”

      Khuôn mặt Giang Thừa Mạc lạnh lùng: “Ngồi im.”

      cần phải bày ra bộ mặt được tự nhiên như này, em bị dọa sợ đâu.” Con số đèn đỏ bắt đầu đếm ngược, tay Tống Tiểu Tây đè lại chân , tay đè bờ vai , sau đó thân mình uốn éo lại gần, hôn cái ở mặt , “ !!!”

      Giang Thừa Mạc dừng lại giây, : “Em cũng còn chưa đâu.”

      Tống Tiểu Tây “A” tiếng, rất nhanh biết nghe lời mở miệng: “Em .”

      Giang Thừa Mạc lại dừng lại giây, : “ biết.”

      Tống Tiểu Tây dùng sức nhìn , Giang Thừa Mạc thản nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, dưới ánh sáng mờ mờ mỉm cười, sau đó sờ sờ mặt , rồi ấn ngồi trở lại ghế: “Tốt lắm. Ngày mai cho em ăn bề bề.”

      “…”

      Câu trả lời của Giang Thừa Mạc quá vừa ý, Tống Tiểu Tây muốn tiếp tục ép buộc. coi lời cảnh cáo của Giang Thừa Mạc như gió thoảng bên tai, giống như con bạch tuộc, Giang Thừa Mạc bỏ tay ra khỏi chân, có thể bám vào chỗ khác, tám chân nhảy múa, cuối cùng Giang Thừa Mạc nhịn nổi nữa. kéo ra khỏi xe, Tống Tiểu Tây thuận thế bổ nhào vào người : “ cõng em lên .”

      Giang Thừa Mạc khách khí chùm áo lên đầu : “Nghĩ hay quá nhỉ!?”

      Rốt cuộc hai người vào phong, Giang Thừa Mạc ấn mở đèn tường bị Tống Tiểu Tây ôm lấy cánh tay, ở trong bóng tối ngẩng mặt lên, đôi môi tiến tới tai , cắn cái.

      Động tác của Giang Thừa Mạc hơi bị kiềm lại, Tống Tiểu Tây ngừng cố gắng, giọng : “Chúng ta làm ?”

      Giang Thừa Mạc mím môi, bàn tay chậm rãi thu hồi, sau lúc lâu, bỗng nhiên nhàng nhéo tai , tiếng trầm vang lên: “Tống Tiểu Tây, em say .”

      “Em say.” Tống Tiểu Tây xong, mạnh mẽ tiến về phía trước đẩy Giang Thừa Mạc ra sau.

      Giang Thừa Mạc lùi đến vách tường, hai tay tiếp nhận sức nặng xông tới. Tống Tiểu Tây kiễng chân cắn môi của , giây sau, Giang Thừa Mạc lật ngược lại, ép tường, dùng sức hôn môi .

      Đầu lưỡi của thăm dò vào khoang miệng của , cọ sát, qua lại, khiến cả người Tống Tiểu Tây nhũn ra. bị Giang Thừa Mạc khó khăn ôm eo, theo tiếng va chạm, cuối cùng hai người cũng dời đến ghế sa lon.

      Hai chân Tống Tiểu Tây quỳ xuống bên người , ngón tay dò vào trong quần áo của , trong bóng tối cảm thấy hô hấp Giang Thừa Mạc gấp gáp. Rèm cửa sổ phòng khách kéo lên, ánh trăng mơ hồ chiếu xuống, soi mờ ảo bóng dáng gò má hai người. Tống Tiểu Tây nuốt nước miếng, vươn tay, sờ lông mày của , sau đó từ từ hướng xuống, dọc theo chóp mũi và khóe môi rồi đến cổ, đường cong của tuyệt hảo, làn da bóng loáng, ánh mắt thâm thúy mang theo chút dịu dàng hiếm có, Tống Tiểu Tây nhìn giây đồng hồ liền tiến tới, đột nhiên Giang Thừa Mạc kéo tay , đưa tay tới khóe miệng, cắn từng ngón .

      Cả người Tống Tiểu Tây mềm yếu tựa vào , đầu gác lên vai . giọng nhàng mềm mại: “ ra rất em, đúng ?”

      Giang Thừa Mạc hơi nghiêng đầu, hôn cằm , tay từ eo đỡ dậy, sau đó dùng hàm răng cắn mở nút áo của .

      Trước kia làm sao Tống Tiểu Tây có thể biết được ngón tay và đầu lưỡi Giang Thừa Mạc có thể linh hoạt như thế. Tay của từ phía dưới dò vào trong áo , ngón tay hơi lạnh chạm vào da thịt nóng bỏng, Tống Tiểu Tây rên tiếng, rất nhanh ôm cổ . Áo của mở nửa, Giang Thừa Mạc nghiêng đầu hôn xương quai xanh của , đôi môi mỏng mút cái, Tống Tiểu Tây lập tức nhíu mày lui về, lại bị giữ được mạnh mẽ kéo về.

      Đầu óc Tống Tiểu Tây mơ hồ, hai người biết từ lúc nào trượt xuống sàn nhà, Giang Thừa Mạc ngăn lại, bàn tay cới áo sơ mi của , áo bị kéo rơi xuống sàn nhà. Giang Thừa Mạc cúi xuống, chóp mũi dán sát vào chóp mũi , hạ mí mắt, tiếng trầm thấp, còn hơi khàn: “… Nên phòng ngủ.”

      Tống Tiểu Tây lè lưỡi liếm bờ môi , giọng : “Trong phòng ngủ của em đổi thành giường đơn.”

      “…”

      Chiếc thảm vừa dày vừa rộng, lại hơi cứng. Giang Thừa Mạc dùng đầu ngón tay ma sát theo viền môi hai lần, sau đó nắm được cằm nhàng hôn, lát sau cách ra chút khoảng cách, thấp mặt xuống nhìn , giọng : “Em nghĩ xong?”

      Tống Tiểu Tây đáp lại là ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn kia dùng sức hôn lên.

      Giang Thừa Mạc cúi người xuống, ôm hôn từng tấc từng tấc . Hai người từ đầu lưỡi đến chân mày dán sát lại, chặt chẽ để ngọn gió nào thổi qua, Giang Thừa Mạc hôn sâu, hơi ngước mặt lên, giọng nhàng hiếm thấy: “Nghe , hơi đau.”
      Last edited: 28/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 36

      Tiếng của rất thấp, lượn quanh ở bên tai, Tống Tiểu Tây cảm thấy cả người giống như bị ninh nóng đến nhũn cả ra. Giang Thừa Mạc cọ cọ vành tai của , Tống Tiểu Tây ô ô tiếng, muốn cuộn người lại, lại phát giác ngón tay của thò vào phía dưới, cảm giác khác thường rất nhanh truyền tới, hơn nữa ngày càng mãnh liệt.

      Tống Tiểu Tây cau ày như muốn bật cười, liếm liếm đôi môi khô khốc, cánh tay vòng lên cổ , sau đó dùng đầu lưỡi đụng chạm cổ của .

      còn chưa kịp rút lui, phía dưới bị đụng mạnh cái. Tống Tiểu Tây hít sâu hơi, mở to hai mắt, còn chưa kịp mở miệng , nước mắt tuôn ra ngoài.

      Cuối cùng cũng cảm nhận được ràng cảm giác Giang Thừa Mạc gọi là “Có chút đau”. Câu kia sử rất thích hợp hoàn cảnh bây giờ, có điều cái đau đớn phải chỉ là chút, mà tuyệt đối như uy lực của khối TNT (thuốc nổ TNT). Lúc Giang Thừa Mạc thử tiến vào, Tống Tiểu Tây cảm thấy trong đầu mình như nổ tung, tất cả đều trống rỗng.

      Giang Thừa Mạc dừng lại, Tống Tiểu Tây còn cúi đầu hít vào, sờ khuôn mặt , dùng ngón tay lau vài giọt lệ khóe mắt, Tống Tiểu Tây bắt lấy ngón tay của , hai mắt sương mù đẫm lệ, giọng mang theo tiếng nức nở: “ , lúc ván đóng thuyền, tấm ván gỗ có phải cũng đau như vậy ? Như thế nào em đều cảm thấy chính là cái đinh, em là tấm ván gỗ kia…”

      Ở trong bóng tối Giang Thừa Mạc mím môi nhìn lát, cúi đầu, đỡ lấy sau cổ của , qua hồi, sau đó mở miệng: “… chỉ biết lực đạo này là như nhau.”

      bây giờ kiên nhẫn hơn so với vừa rồi. Hô hấp dồn dập của hai người tràn ngập căn phòng, tay Giang Thừa Mạc giữ chặt ở hông , từng chút từng chút thong thả tiến vào, lại từng chút từng chút thong thả lui ra. Tống Tiểu Tây cau mày muốn tránh phát ra, bản thân bị cố định chắc chắn, thể giãy dụa. Sau lại bóp cổ tay của , làm đau chút, dùng lực đạo giống thế trả lại, sau đó lực đạo của lớn hơn, Tống Tiểu Tây cũng dùng lực đạo lớn hơn ít, Giang Thừa Mạc kêu rên tiếng, trở tay bắt lấy tay đưa đến miệng, từ đầu ngón tay tới lòng bàn tay, hôn dịu dàng từng tí từng tí , nhộn nhạo như xuân thủy.

      Rất nhanh toàn thân Tống Tiểu Tây mềm nhũn. Dù điều hòa có mở, vẫn cảm thấy khô nóng thể chịu nổi. Cái trán Giang Thừa Mạc cũng chảy ra từng giọt mồ hôi, có giọt ngưng tụ, sau đó rơi xuống ngực .

      Tống Tiểu Tây nheo mắt, lại bắt đầu chậm rãi va chạm. Tiếp theo từng đợt từng đợt, Tống Tiểu Tây cảm thấy mình như chiếc khăn lông ướt bị vắt đến khô kiệt, lăn lộn qua lại; hoặc như cánh diều, lắc lư mơ hồ, toàn bộ quá trình đều bị Giang Thừa Mạc chủ đạo. ràng kêu đau, hai chân tự chủ được vòng ở thắt lưng của ; kết quả cả người đều ướt sũng, Tống Tiểu Tây nằm ở thảm nhìn khuôn mặt sáng sủa kia, ngón tay nhịn được đưa lên vuốt ve, hơn nữa còn từ từ hạ xuống, cuối cùng dừng lại trước vòm ngực trơn nhẵn của , xoa bóp ấn ấn, sau đó đột nhiên bị Giang Thừa Mạc cầm lấy đầu ngón tay: “Dừng tay.”

      Rồi Tống Tiểu Tây mơ hồ choáng váng bị Giang Thừa Mạc ôm lên, ở trong phòng tắm mơ màng ngủ mất, ngay sau đó bị ôm đặt giường, Giang Thừa Mạc cũng nằm xuống theo, hai tay áp sát lại, ôm sát vào trong lòng.

      Bàn tay của lưng vuốt ve lên xuống, sau đó hôn lên chóp mũi , lại hôn lên đôi mắt , thấp giọng : “… Ngày mai đổi thành giường đôi.”

      Tống Tiểu Tây rất muốn đáp trả, nhưng mệt muốn chết, cũng lười, giãy dụa lát, rất nhanh ngủ mất.

      Ngày hôm sau lúc Tống Tiểu Tây mở mắt ra, cả người khó chịu, xương khớp đau như bị xe tải cán qua. quay đầu nhìn bên gối, bóng người, có tiếng chuyện từ bên ngoài cửa truyền tới: “Hôm nay tôi tới công ty. gặp Vương Thụ Tân thay tôi.”

      “Ngày kia.”

      “Ngày mai được. Tôi rảnh.”

      Tống Tiểu Tây muốn mở miệng, lại phát yết hầu khô khốc, thể ra tiếng, hơn nữa còn nhanh chóng hắt hơi cái.

      Ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Giang Thừa Mạc mặc quần áo ở nhà xuất ngoài cửa, nhìn cái, thoáng dừng chút, mím môi, rất nhanh xoay người rời , lúc trở về trogn tay cầm hộp khăn.

      “…”

      Trong ngày tiếp, Tống Tiểu Tây khổ sở vượt qua ngày hắt hơi chảy nước mũi liên tục.

      vốn muốn ngày tiếp theo thành như vậy. Theo dự tính của , nên là ôm ấp vui vẻ hòa thuận trong phòng, ăn no nê điểm tâm cùng cơm trưa được chuẩn bị cẩn thận, Giang Thừa Mạc chừng còn có thể bưng nước lấy khăn mặt hầu hạ rửa mặt đánh răng, sau đó kêu đau thắt lưng, tám phần có thể được hưởng thụ xoa bóp dịu dàng của Giang Thừa Mạc.

      Nhưng mọi chuyện theo đoán đều ngừng bị hắt xì cùng nước mũi phá hủy toàn bộ. Lòng Tống Tiểu Tây tràn đầy buồn bực, thắt lưng đau cộng thêm đầu óc choáng váng, chóp mũi đỏ ửng có sức tựa vào vai Giang Thừa Mạc, nuốt xuống miếng cháo cuối cùng đút cho, mang theo giọng mũi : “ chút hương vị cũng có.”

      “Cảm mạo phải ăn .”

      “Hôm nay cần công ty sao?”

      cần.”

      “Em muốn ăn lẩu…”

      “Giờ thể ăn cái đấy.”

      “Vậy cũng thể bắt em ăn cháo cả ngày chứ?”

      Giang Thừa Mạc bình tĩnh trả lời: “Giữa trưa có thể ăn rau xào.”

      “…” Tống Tiểu Tây giọng , “Em muốn ăn thịt…”

      được.”

      Tống Tiểu Tây nghiến răng, miệng lại gần, ở khoảng cách centimet bị Giang Thừa Mạc tránh được, sau đó lấy cái chăn bao chặt lấy , biểu cảm mở miệng: “Ngủ ngoan.”

      Tống Tiểu Tây mở đôi mắt hồng sắp khóc, lại hắt hơi cái, tội nghiệp : “Cả người em đều khó chịu.”

      Giang Thừa Mạc đứng cạnh giường nhìn trong chốc lát, sau đó cởi dép nằm xuống, kéo vào trong ngực, điều chỉnh tư thế, lòng bàn tay tìm tới sau lưng , ấn từ thắt lưng.

      Lòng bàn tay của ấm áp, chỉ chạm vào cũng hiệu quả. Tống Tiểu Tây gối lên cánh tay của , muốn hôn , kết quả lại bị tránh né.

      “Vì sao tránh em? Sợ em lây bệnh cho sao? Chẳng lẽ em bị cảm có liên quan với sao? Nhất định là em bị cảm ở phòng khách đêm qua. Sàn nhà lạnh như vậy, nằm sàn là em, đương nhiên bị cảm rồi.” Tống Tiểu Tây vươn tay theo chiếc chăn, tiếng khàn khàn, ánh mắt đáng thương, “ quả nhiên là…”

      Lời của còn chưa xong, môi bị Giang Thừa Mạc bao phủ. Cọ sát dây dưa biết bao lâu, mãi cho đến khi Giang Thừa Mạc bỗng nhiên lui về sau nửa thước hít sâu hơi.

      Rất nhanh tay của bị cho vào trong chăn, Giang Thừa Mạc đơn giản mở miệng: “Ngủ.”

      “Em ngủ được…” Tống Tiểu Tây hừ hừ, “ kể chuyện cổ tích cho em nghe .”

      có chuyện nào hay.” Giang Thừa Mạc lặp lại lần nữa, “Nhắm mắt, ngủ.”

      “Giang Thừa Mạc…”

      “Năm nay em hai mươi hai.”

      “Lúc Andersen viết truyện cổ hơn ba mươi rồi đó.”

      “Nhưng em là Andersen sao?”

      Tống Tiểu Tây thấy vẫn nghiêm mặt, lại giọng thổi hơi: “Thừa Mạc…”

      Thừa Mạc…”

      Giang Thừa Mạc mím môi giằng co với lúc lâu, cuối cùng vẫn đứng lên, xoay người ra cửa phòng.

      lát sau chở về, trong tay là quyển truyện Andersen. Ngồi lại giường lần nữa, lạnh nhạt đọc: “Ngày xưa có ông vua, muốn kết hôn với công chúa, nhưng phải là công chúa chân chính…”

      Mặc dù là truyện cổ tích theo khuôn sáo cũ, nhưng được đọc từ miệng Giang Thừa Mạc cũng trở thành phong vị khác. kể chuyện cổ tích như diễn thuyết, ràng đầy nhịp điệu, còn mang theo chất giọng trầm thấp của riêng mình, cuối hơi khiêu khích, êm tai dễ nghe, cực kỳ giúp lảm giảm khó chịu. Đầu Tống Tiểu Tây lắng nghe như được hát ru, chỉ chốc lát sau thế nhưng cầm tay ngủ .

      Lúc tỉnh lại là chạng vạng. Hơi nghiêng đầu, Giang Thừa Mạc cũng ngủ bên cạnh , tay vắt lên trán, tay kia tùy ý để bên hông , tấm thảm lông để góc, đôi môi hơi mím, đường cong của khuôn mặt nhìn nghiêng giống như mỹ nghệ được điêu khắc tỉ mỉ, nhìn mãi chán.


      P/s: H chưa được trang :)) làm xong đột nhiên có suy nghĩ: " Mạc yếu dữ." :))[​IMG]
      Last edited: 9/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :