Chương 10: Tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã!
Edit: Bóng Gió
Beta : Mẹ Chíp
Ánh sáng phát ra trong nháy mắt… như bông tuyết rơi vào lò lửa, như trâu đất lao xuống biển lớn…trong phút chốc chẳng còn tăm hơi...
Quá may cho nàng là góc cạnh Nhân gian thô và nhọn như các khối ngọc tam giác bình thường khác, cho nên Dung Sở chỉ vừa mới cảm thấy lòng bàn tay hơi nhói, Thái Sử Lan kịp thu Nhân gian vào trong tay áo.
Tuy trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nhưng Thái Sử Lan vẫn cực ung dung quên giựt lại ‘bao tiết khố’ nhét vào trong áo choàng, tiếp đến rút bàn tay bị nắm chặt ra, tiện thể lau lau chà chà mấy cái vào áo Dung Sở, đâu đó xong xuôi mới nghênh ngang rời .
Vừa quay đầu liền nom thấy sắc mặt khó coi của huynh đệ Thai Bách. Hai người bọn họ nhìn Dung Sở ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng bên, trong bụng tự cảm thấy Tấn quốc công.. hình như có chút được bình thường, nhưng tuyệt dám hỏi, đành nóng lòng dõi mắt theo Thái Sử Lan …
Người nào đó chẳng thèm liếc lấy cái, mặt đỏ hơi thở gấp, giọng điệu kinh ngạc cảm thán giống với việc người Đức mà biết Hitle hay người Trung Quốc mà biết Mao Trạch Đông vậy..
" Ài… chưa nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã bao giờ hay sao mà choáng váng đến độ ấy!"
“….”
Huynh đệ Thai Bách trợn mắt há mồm, toàn thân nghiêng ngả ...
Thái Sử Lan được vài bước, nghĩ thế nào lại cẩn thận ngoái đầu lại nhìn thấy Dung Sở khôi phục dáng vẻ hòa nhã ân cần hỏi han huynh đệ Thai thị. Quả nhiên quên hành động và lời vừa rồi của nàng. Trong bụng Thái Sử Lan thầm kinh hãi -- nàng nhớ lúc Thai Thế Trúc bị gai "Quên lãng" đâm trúng, nàng ta thất thần lúc lâu mới hoàn hồn, đoạn sau này phản ứng cũng rất chậm chạp, hơn nữa khi ấy cũng hề bị Nhân gian đâm trực tiếp vào da thịt.
Mà người trước mắt này đây…chỉ mơ màng chốc lát phục hồi lại tinh thần, tư duy thông suốt giống như chưa từng bị ảnh hưởng. Nếu phải nàng đánh nhanh rút lẹ, sợ là bị phát ra rồi!
Năng lực phản ứng của thực đáng sợ.
Thái Sử Lan lập tức xếp Dung Sở vào danh sách " Cực lực tránh né".
…
Thai Thế Trúc chạy thoát, giờ chỉ còn những nữ nhân có liên quan đến cái chết của Thai Thế Lan đêm nay ở lại, tất cả đều hoảng sợ , tránh nàng như tránh quỷ.
Thái Sử Lan chẳng buồn đuổi theo dù sao cũng bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi, tại cũng thể sử dụng Nhân gian nữa, huống chi "Thai Thế Lan" vẫn "Còn sống". Giờ hấp tấp tìm chứng cứ vạch tội Thai Thế Trúc, căn bản cũng chẳng giải quyết được gì.
Bên kia Dung Sở và huynh đệ Thai thị vừa vừa chuyện, sau đó trở về đại sảnh. Thái Sử Lan để ý từ lúc xảy ra chuyện cũng chưa hề liếc mắt nhìn mình, trong lòng khỏi thở phào nhõm.
Quả nhiên, bị gai "Quên lãng" đâm trúng mất ký ức.
Chỉ là nàng chẳng hề hay biết..
Lúc Dung Sở quay lưng, bỗng nhiên xòe hai tay ,đoạn nhìn nhìn lòng bàn tay trắng nõn như bạch ngọc….
Chấm như kim, đỏ tươi như máu.
Lập tức cười cười.
Giảo hoạt như hồ ly.
==
Dung Sở vừa , Thai Bách cũng vội vã theo bồi. Trước khi ông ta còn trừng mắt với Thai Thế Trúc, thái độ cực kì tức giận. Thai Thế Trúc đứng bất động tại chỗ, sắc mặt xám như tro tàn. Nàng ta biết hành động hôm nay của mình rất kỳ quái, muốn giải thích ràng e rằng tốn ít công sức.
Bỗng dưng sắc mặt nàng ta thay đổi.
Ở đối diện, Thái Sử Lan lấy cây trâm vàng nạm ngọc phỉ thúy lưu ly bát bảo từ trong tay áo ra, Thai Thế Trúc vừa nhìn liền biết đây chính là cây trâm mà mình sai người lén bỏ vào tay áo trong của Thai Thế Đào, dự định dùng để vu oan cho cậu ta tội ăn cắp.
Giờ lại được lấy ra bằng cách này, Thai Thế Trúc hiểu được mưu của nàng ta bị vạch trần.
Lúc này, thiếu gia tiểu thư các phòng có mặt đông đủ mà xa xa kế phu nhân cũng dẫn theo người vội vàng chạy tới. Thai Thế Trúc thấy viện binh đến, lại phát bên ta đông người hơn, bụng thở phào nhõm, tính mở miệng..
Thái Sử Lan mặt lạnh tanh, tay nâng cây trâm quý giá ngang tầm mắt nhìn nhìn chút, đột ngột buông tay.
Trâm vàng rơi xuống, đầu nhọn cắm thẳng xuống đống bùn mặt đất, nghe tiếng ‘ bụp’ khe khẽ.
Tiếp lại thấy Thái Sử Lan dùng giày chậm rãi giẫm lên.
Gót chân chuyển động xoay tròn..
Bốn bề lặng ngắt như tờ, mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm vào đế giày của Thái Sử Lan. Dứt khoát, mạnh mẽ mà thong thả, tiếng ngọc vỡ vụn phát ra từng tiếng tanh tách giòn tan, bột phấn xanh của phỉ thúy hòa cùng bột trắng bạc của trân châu bám mép giày của Thái Sử Lan vương đầy đất.
Sắc mặt của mọi người từ xanh mét đến trắng bệch, nhưng sắc mặt Thai Thế Trúc vẫn đặc sắc hơn cả -- Cây trâm này được chế tạo tại "Phù lục hiên" ở kinh thành. Phù Lục Hiên chính là tiệm trang sức đặc biệt chỉ chuyên cung cấp trang sức cho hoàng thất, tất cả từ trang sức của phi tần hậu cung đến thân quyến vương công quí tộc đều được chế tạo từ đây. Phù Lục Hiên cũng rất hiếm khi tiếp khách lạ nên những món trang sức nơi này ngoa chính là vật phẩm tượng trưng thân phận của các khuê nữ ở kinh thành, người nào may mắn có được món trang sức của Phù Lục Hiên thôi cũng đủ để khoe khoang mấy năm. Bởi vậy mới , cây trâm này quý báu vô cùng, nếu phải vì muốn lật đổ vị trí đôi tỷ đệ này ở Thai thị làm sao có chuyện nàng ta nỡ lấy ra sử dụng.
Dùng nó cho kế hoạch này nàng ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện lấy lại được. Chỉ có điều nàng ta ngờ động tác của đối phương, liền khiến nàng ta thất bại thảm hại.
Đám người vừa trải qua đêm kinh hoàng, lúc này tất cả chú ý lại bị hành động của Thái Sử Lan thu hút, chỉ lo nhìn chằm chằm cây trâm nát bấy. Chỉ riêng Thai Thế Đào lại chăm chú nhìn chiếc giày của Thái Sử Lan.
Cậu chợt nhớ tới, vừa rồi tỷ tỷ bảo mình tránh sang gian ngoài, sau đó đổi y phục ra. Khi ấy trong lòng cậu như có lửa đốt, chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều, giờ phút này bình tĩnh lại, ban đầu người tỷ tỷ mặc hình như là nam trang?
Lúc Thái Sử Lan đổi sang chiếc áo choàng của Thai Thế Lan đặt giường, lại có cách nào đổi sang đôi giày của xác chết. Nàng cũng chú ý tới ánh mắt quái dị của Thai Thế Đào nhưng căn bản chẳng để trong lòng.
Vì nàng cũng chẳng tính đến việc ngây ngô làm hàng dỏm dài dài.
lâu sau, Thái Sử Lan mới nhấc chân lên, món trang sức trị giá vạn lượng hoàng kim chỉ còn là đống bột phấn và bùn đất trộn chung chỗ, thần tiên giờ có đến cũng đành bó tay!
Thái Sử Lan mặt cảm xúc, thái độ giống như‘chẳng có gì quan trọng’ ,tựa như chỉ vừa giẫm chết con kiến hôi, xong xuôi rồi cứ thế bước qua đống bùn, nghênh ngang rời .
thèm lời, khinh cuồng ngạo nghễ.
Để lại sau lưng đám"Huynh đệ tỷ muội",mắt trợn trắng miệng há hốc, hít gió lạnh mà sặc .
==
Thái Sử Lan bỗng cho rằng có "ku em” như Thai Thế Đào, đôi lúc quả thực cũng tệ.
"Tỷ tỷ! Để đệ đưa tỷ về am ni !" Thai Thế Đào vừa tránh được kiếp, liền lấy lại khí thế, hồn nhiên như chim sẻ sung sướng đuổi theo Thái Sử Lan ,chỉ tay về hướng am ni .
Quá tốt, bớt cho nàng ngay cả "am ni nơi mình ở" cũng biết như thế nào mà lộ bây giờ hỏng bét!
"Nơi đó là hậu trạch, ngươi đến làm cái gì."Thái Sử Lan câu liền đuổi cậu trở về, ở kia còn chỗ cần sử dụng đến “ku em” này.
Quả nhiên, nàng chưa được bao xa thấy Thai Lâm vội vàng quay lại, giờ phút này mọi chuyện xong, tính cả bọn tỷ muội Thai Thế Trúc, ai ai cũng đều nhận ra "Thai Thế Lan" này có chút kỳ quặc, ngay sau đó liền nghe thấy Thai Thế Đào hét lên như cãi nhau với cả đám người.
"Tóc của nàng đột nhiên ngắn? "
"Là do Thể Trúc tỷ tỷ sai người cắt !"
"Giọng giống? "
"Là do Thế Trúc tỷ tỷ ép Thế Lan tỷ tỷ uống nước ớt cay!"
"Biểu bất thường? Là do Thế Trúc tỷ tỷ ức hiếp Thế Lan tỷ tỷ, tỷ ấy đương nhiên phải phản kháng, vừa rồi các người đều thấy, tỷ ấy còn có ý đồ vu oan cho chúng ta!"
Thai Thế Đào lớn tiếng, đám người Thai Thế Trúc vừa tức vừa hận " bậy!Làm loạn!Vô sỉ!" Các loại thanh the thé quát mắng pha tạp dây dưa cùng chỗ, dưới ánh lửa lập lòe, có người mặt mũi hung tợn, có người vỗ ngực thở hổn hển, có người tỏ vẻ liên quan, có người mặt đầy nghi hoặc... mà Thái Sử Lan, sớm xa.
==
Thái Sử Lan đứng ở trước cửa am ni , đảo mắt nhìn chung quanh, mặt cau mày có.
Cái phòng rách nát này chính là chỗ ở của Thai Thế Lan?
Thai phủ nơi nơi hào hoa xa xỉ, cớ sao lại đối xử khắc nghiệt với vị tiểu thư của Thai gia đến vậy?!
Thái Sử Lan mở cửa vào, trong phòng chỉ có duy nhất cái giường và cái ghế dài, còn đơn sơ hơn am ni chính thống.
Thái Sử Lan tính ở trong này nghỉ ngơi vài ngày, chờ tình bình ổn, hộ vệ lơi lỏng, nàng rời .
Cũng bởi cái vali của nàng quá đặc biệt, tiện mang theo bên người nên đành giấu sau bàn thờ trong ngôi miếu đổ nát ngoài thành An Châu. Đợi đến khi nào ra khỏi khỏi An Châu, lấy được hành lý là có thể thuận lợi ngao du khắp thiên hạ rồi.
Thái Sử Lan là người có dã tâm, tuyệt giống với những người bình thường xuyên khác, hùng tâm tráng chí (tham vọng mạnh mẽ), hoặc muốn thay đổi thiên hạ, hoặc muốn dùng khoa học kỹ thuật đại để thúc đẩy năng suất lao động ở cổ đại, ghi dấu song song cùng tiến trình chuyển động của bánh xe lịch sử. Thế nhưng lại có tật xấu, nàng kiêu ngạo ngang tàng, khó tính điển hình , thích chung đụng, tuyệt có chuyện chấp nhận chuyện ‘đặt mình dưới người’.
Nàng chính là cánh chim tự do lệ thuộc vì thế lại càng thể ở lì trong cái phủ đầy rẫy lang sói rình rập như thế này được. Còn chưa kể đến việc gặp ai cũng phải hành lễ, động tý là phải thỉnh an.
Đem chăn mềm giường gạt hết sang bên, đảo lại nệm giường nghe thấy tiếng "kịch" phát ra bên trong cái gối, mơ hồ như tiếng lạch cạch của vật cứng.
Thái Sử Lan dùng tay hết ấn nắn rồi mò mò phát dưới đáy gối có khe hở, nàng lập tức cầm lấy cái gối ném bay xuống đất.
Cái gối vỡ tan tành, bên trong xuất chiếc hộp cực kỳ quý giá. Nắp hộp bằng vàng khảm châu ngọc thực so với cái am ni rách nát này mâu thuẫn trời vực.
Chiếc hộp đóng hờ rơi xuống liền bật tung nắp nhô ra mấy tờ giấy.
Thái Sử Lan cầm lên xem, hóa ra chỉ là mấy bài ca thơ chép tay của thiếu nữ khuê phòng. Từ trước đến nay Thái Sử Lan vốn là người thích tò mò mấy chuyện linh tinh nên cũng chỉ xem lướt qua, tính quăng phát có mấy mẩu vụn, góc dưới còn có ấn ký. Nàng hơi do dự, nghĩ chút rồi xòe tay ấn vào đống giấy.
Mấy mẩu vụn từ từ ghép với nhau, phục hồi nguyên trạng, xuất ở nàng trước mặt giờ đây chính là tờ giấy viết thư dúm dó, giấy có ấn ký màu vàng, hình thù kỳ quái, đầu có sừng, vảy rồng ,thân ngựa, ánh lửa quấn quanh. Thái Sử Lan cảm thấy quả thực rất giống với loài thượng cổ dị thú ‘Hống’* thích ăn não rồng, tương truyền là tổ tiên của kỳ lân trong cuốn cổ tịch《 Sơn hải kinh 》thời Tiên Tần mà người Trung Quốc cổ thường nhắc đến .Chẳng lẽ nơi này là dị thế cũng có 《 Sơn hải kinh 》?
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy khó hiểu phải là ấn kí dị thú mà là quen thuộc của chính bản thân mình, giống như từng nhìn thấy ở đâu đó, hơn nữa cảm giác lại như vừa xảy ra. Nghĩ nghĩ lại cũng thể nhớ nổi là gặp ở chỗ nào nữa, haizz. Mới xuyên qua ngắn ngủi có vài ngày lại trong tình trạng ‘trốn chui trốn lủi’ làm thế quái nào mà có thể nhìn thấy hoa văn cổ quái như vậy chứ?
Mà thôi, nhớ kệ xác nó, đau đầu. Lật qua lật lại tờ giấy …ừm, phải là thơ tình thiếu nữ gì cả mà là phong thư.
Chẳng đề tên người nhận, người gửi, nội dung cũng hoàn chỉnh, vỏn vẹn mấy dòng, "... Hôm nay ủy khuất khanh vì ta tiếc dấn thân vào chốn cung đình phong ba bão táp. Ngày sau ổn thỏa nhất định đền đáp chân tình này gấp trăm ngàn lần... cần lo lắng, tự ta dặn tổng quản hậu cung, miễn triệu thị tẩm ..."
Thái Sử Lan nhướng mày.
Xem ra Thai Thế Lan tiến cung hề đơn giản như vẻ ngoài, nàng ấy vào cung làm nội gián giúp người sao? Đối phương hẳn là tình nhân của nàng , bằng cớ gì lại ‘ đền đáp tình ý’, lại còn báo cho biết ‘ lo thị tẩm’? Nhưng lời này mà cũng được cũng quái?! Hoàng cung là chỗ nào chứ?
Nơi tường hồng, ngói vàng, cung nữ phi tần muôn màu muôn sắc, là nơi có vào mà ra, miếng thịt thối nghìn người tranh cướp. Nhưng nghe giọng điệu kẻ này, có vẻ như y tính đến việc tương lai Thai Thế Lan xuất cung, dựa vào cái quỷ gì chứ?
Có thể báo tin vào được tận hậu cung là nơi trọng địa nghiêm cấm người thường xuất nhập, lại miễn cho Thai Thế Lan bị triệu thị tẩm, địa vị người này chỉ sợ cũng đơn giản, lẽ là cận thần của hoàng đế chăng?
người Thai Thế Lan, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật?
Thái Sử Lan gấp lại bức thư vốn định đặt lại vào hộp, cuối cùng chẳng hiểu nghĩ nào lại nhét vào trong túi áo ngực.
Nàng tiếp tục lật lật mấy thứ còn lại, có mấy tờ là bản viết tay của Thai Thế Lan, nhìn giống như viết nhật kí tường thuật tỉ mỉ ân oán của nàng và mấy huynh đệ tỷ muội, nhắc tới lúc trước nàng thay Thai Thế Trúc thi triển tài nghệ, thành công giúp nàng ta có được đức lang quân như ý, còn nhắc tới lúc trước trung cung đến An Châu tuyển phi, ban đầu đại tổng quản vốn nhìn trúng Thai Thế Trúc, nhưng biết tại sao khi vừa được Thai Thế Trúc mời ra ngoài thưởng cúc cùng nhóm tỷ muội chuyến, khi trở về người được chọn liền biến thành nàng. Về sau nhập cung thường xuyên buồn phiền nên mới sinh ra nhiều căn bệnh kì quái.
Trong giọng điệu của Thai Thế Lan tràn ngập oán giận và nghi hoặc, nhưng lại đề cập tới việc giáp mặt chất vấn Thai Thế Trúc hoặc tìm kiếm chân tướng. Thái Sử Lan dựa vào cách Thai Thế Trúc đối phó với nàng ấy mà đánh giá…nữ nhân này quả nhiên nhu nhược, biết tình nhiều uẩn khúc nhưng lại có gan đối đầu hay đáp trả!
Làm người, khôn ngoan nhưng nhu nhược cũng vĩnh viễn bao giờ tìm được chỗ đứng cho mình trong xã hội đầy bon chen tranh đoạt này.
Lan man tới tận nửa đêm Thái Sử Lan cũng khá mệt mỏi, nàng nằm phịch xuống giường, tuy vẫn còn nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo nhưng cũng mặc kệ. Nàng tin đến giờ phút này đám người Thai Thế Trúc dám xuống tay lần nữa. Thôi, thôi, tốt xấu gì cũng đợi sáng mai tính tiếp.
mơ mơ màng màng muốn ngủ, đột nhiên trực giác phát ra có người đến gần..
-------
* SƠN HẢI KINH – Bách Khoa Toàn Thư Thời Cổ Của Trung Quốc
Sơn Hải Kinh là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật, tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại. Sơn Hải Kinh nguyên bổn có hình vẽ mô tả hẳn hoi, gọi là “Sơn Hải Đồ Kinh”, nhưng bản này đến đời Ngụy Tấn thất truyền. Có học giả cho rằng, Sơn Hải Kinh chỉ đơn thuần là quyển sách ghi lại truyện thần thoại, mà là thứ sách địa lý thời cổ đại, bao quát nhiều loài chim thú khắp núi sông vùng Hoa Hạ lẫn các lãnh thổ hải ngoại. Tác giả và thời gian hoàn thành Sơn Hải Kinh chưa được xác định, trước cho rằng do Bá Ích và Đại Vũ làm, nhưng giờ các học giả Trung Quốc cho rằng thời gian để hoàn thành sách này trải qua nhiều kỳ, làm bỡi nhiều tác giả khác nhau, niên đại vào khoảng từ thời Chiến Quốc kéo dài cho đến đầu thời Hán. Sách có thể là do nhiều người ở nước Sở, Sơn Đông, Ba Thục cùng người từ nhiều địa phương khác, đến thời Hán được tập hợp lại để làm sách dạy học.
Sơn Hải Kinh chuyển tải nhiều thần thoại cố mang màu sắc thần bí với hàng loạt quái thú kỳ dị. Trong sách có rất nhiều chuyện được viết từ lời truyền khẩu, tập hợp thành nhiều bản khác nhau. Bản sách được cho là sớm nhất được hai cha con Lưu Hướng, Lưu Hâm soạn thành. Thời Tấn có Quách Phác chú thích và khảo chứng Sơn Hải Kinh. Thời Minh có Vương Sùng Khánh làm “Sơn Hải Kinh thích nghĩa”, Dương Thận làm “Sơn Hải Kinh bổ chú”, Ngô Nhâm Thần làm “Sơn Hải Kinh nghiễm chú”. Thời Thanh, Ngô Thừa CHí soạn “Sơn Hải Kinh địa lý kim thích”, Tất Nguyên làm “Sơn Hải Kinh Tân Giáo Chánh”, Hác Ý soạn “Sơn Hải Kinh tiên sơ”. Thời Dân quốc có lưu hành bản “Sơn Hải Kinh giáo chú” của Viên Kha rất đáng quan tâm.
Hống : Đông Hải có thú tên Hống , thích ăn não rồng , rất giỏi bay nhảy .
Khi đánh nhau , lửa trong miệng của nó có thể khiến rồng chạy mất dép , long tức cũng chào thua .
Dáng như ngựa , người có lân , cả người có ánh lửa quấn quanh , cực kỳ hung mãnh .
"Thuật dị kí" miêu tả nó coi rồng là thức ăn , tương truyền là tổ tông của Kỳ Lân .