1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Khanh vốn giai nhân - Sói Xám Mọc Cánh

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Beanss

      Beanss New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      0
      Đọc hết chương 18 là có nhiều cảm xúc, tình thần trong gì là lớn lao

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương mười chín:

      Editor: salemsmall

      ____________

      Đây quả thực là người thuần khiết trong sáng nhất mà từng gặp. Từ gương mặt nàng, có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ tận đáy lòng của nàng. và hận của nàng đều vô cùng ràng dứt khoát và mãnh liệt, chứ giống như , đều mơ hồ, kín đáo, và để cho bất cứ ai biết.

      ____________

      Địa phương giáp ranh với Tây Lý có tên gọi là Hành Châu, khi Kỷ Đông còn ở đó bị Tây Lý đánh chiếm. giờ đội quân của Ngô Kiền đóng quân ở Hạ Thành, là vùng lân cận với thành Hành Châu.

      Thời điểm Kỷ Nam dẫn theo mười vạn viện binh, cách Hạ Thành còn ba ngày đường, gặp phải quân mai phục của Tây Lý.

      "Giết, sạch!" Mũ giáp màu bạc chiếu xuống cái bóng nho gương mặt Kỷ Nam, nàng ra hai chữ cay nghiệt này cách rành mạch ràng. Nơi đây nằm trong phạm vi lãnh thổ cua Đại Dạ, vậy mà người Tây Lý lại dám hung hăng càn quấy như vậy!

      Phó tướng tuân lệnh, dẫn theo tiểu đội trăm người, trang bị gọn gàng tiến lên. Chưa tới canh giờ sau, tiêu diệt toàn bộ hơn ba trăm tên lính mai phục của Tây Lý.

      "Báo cáo!" Phó tướng vội vàng chạy tới, xuống ngựa lớn tiếng bẩm báo, "Phàm có kẻ chống cự lập tức giết cần hỏi! Tù binh có hơn trăm tên! Có kẻ tự xưng là sứ giả Tây Lý, xin cầu kiến tướng quân!"

      " gặp." Kỷ Nam lập tức cao giọng, lạnh lùng từ chối cách dứt khoát.

      Phó tướng do dự chút, rồi : "Nhưng mà ... Có tin tức của Đại công tử."

      Mắt phải của Kỷ Nam mạnh mẽ nhảy lên cái, hai tay khống chế dây cương của nàng tự chủ được xiết chặt lại. Khoảnh khắc nàng buông tay ra, làm như nghe thấy, cất giọng trầm ổn ra lệnh: "Áp tải bọn chúng ra phía sau , phái thêm mấy người nữa trông coi! để cho bất cứ kẻ nào tiếp cận! Sau khi tới Hạ Thành giao cho chủ soái định đoạt."

      "Vâng!" Phó tướng nhận lệnh rời .

      Từ đầu đến cuối, Mộ Dung Nham vẫn đứng bên cạnh quan sát, lúc này mới tiến lên, giọng hỏi nàng: "Vì sao lại gặp?"

      Kỷ Nam cắn chặt răng, giọng đáp: "Ta nghĩ rằng đây phải quân mai phục... Người Tây Lý ngu xuẩn đến mức chỉ dùng năm trăm tên lính để phục kích mười vạn đại quân của chúng ta. Tin tức mà bọn chúng mang tới nhất định phải là tin tức tốt lành, đại ca của ta có lẽ rơi vào tay bọn chúng rồi. Nếu như vậy, nhất định là bọn chúng tới đây để uy hiếp ta, cho nên ta thể gặp tên sứ giả kia trước Ngô Kiền được, nếu nhất định bị bọn chúng lấy cớ."

      Mộ Dung Nham sửng sốt, khỏi dùng ánh mắt khác quan sát nàng phen, " ngờ... trẻ dễ dạy a!"

      " an nguy của Điện hạ và Kỷ phủ là nút thắt trong lòng ta, ta thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm." Nàng .

      Mộ Dung Nham im lặng trong giây lát, rồi khẽ gật đầu : "Nếu thực như nàng nghĩ, Kỷ Đông hẳn là còn có giá trị với bọn chúng, trước mắt chắc chắn là vẫn được an toàn."

      Kỷ Nam thở dài, "Chỉ mong như vậy."

      ***

      Đêm khuya yên tĩnh, chút tiếng động.

      Bên ngoài lều trại tạm giam sứ giả Tây Lý, liên tục truyền đến hai tiếng vang của vật nặng ngã xuống đất... hai binh sĩ trực đêm hôn mê ngã xuống đất biết gì, bóng dáng màu trắng như làn khói chợt lóe, rồi lẻn vào trong lều.

      Tên sứ giả Tây Lý kia ngủ ngon trong ổ rơm ấm áp, bỗng nhiên bị kéo dậy. há mồm muốn la, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n nhưng ở giữa lồng ngực bị người ta điểm mạnh cái, sau đó cố la hét thế nào nữa cũng phát ra thanh gì.

      "Ngươi chỉ cần gật đầu, hoặc là lắc đầu, " Bóng trắng xông vào lều trại kia, lại có thể lưu loát tiếng Tây Lý, "Nhưng ngươi hãy cẩn thận, chỉ cần gật sai hoặc lắc sai, ta vặn đầu ngươi xuống ngay lập tức."

      Giọng của trầm thấp, nhưng lại mang theo sát khí và sức mạnh thể coi thường, người Tây Lý trời sinh vô cùng mẫn cảm với hai điều này, nên đầu gối khỏi lập tức nhũn ra, rồi liên tục gật đầu.

      "Kỷ Đông còn sống ?"

      Sứ giả gật đầu.

      "Các ngươi muốn dùng để trao đổi Hành Châu?"

      Sứ giả gật đầu, lại lắc đầu.

      Người nọ dường như hiểu ra, cười lạnh tiếng: "Còn cả Hạ Thành nữa sao?"

      Sứ giả gật đầu mãnh liệt.

      "Ngươi được chỉ thị tới đây để ly gián tướng lĩnh Dạ quốc và hãm hại Kỷ Nam đúng ?"

      Sứ giả dừng lại.

      Người nọ cũng thúc giục, chỉ cười tiếng, rồi như tự độc thoại mình: "Nếu bây giờ ta giết ngươi, trận này thể đánh, vậy các ngươi có hao hết tâm tư cũng vô dụng... Ừm... Ý này tệ."

      Sứ giả nghe vậy sửng sốt trong giây lát, sau đó liều mạng lắc đầu lia lịa, rồi lại mạnh mẽ gật đầu, trả lời những vấn đề trước đó.

      Ánh trăng từ phía sau chiếu vào, Mộ Dung Nham buông lỏng tay, thản nhiên nở nụ cười, nhấc chân lên đá vào huyệt ngủ của . Thấy người kia bị hôn mê ngất xỉu , mới quay người ra ngoài.

      ***

      Kỷ Nam thương nghị công việc với bốn vị phó tướng suốt cả đêm. Sau khi tiễn chân bọn họ, nàng định nghỉ ngơi lát, bất chợt thấy cửa lều lay động, sau đó nàng cảm thấy quay cuồng trận, rồi bị người ôm lấy từ phía sau, cả hai lăn vòng rồi cùng ngã xuống giường.

      Người kia có thân thủ nhanh nhẹn, phất tay cái, ngọn nến bàn sách lập tức tắt vụt, lại giơ tay lên để kéo chăn, dưới tấm chăn, và nàng đối mặt nhau.

      "Huynh làm gì vậy?" Kỷ Nam vừa giận vừa sợ hỏi. Nàng vừa lên tiếng, môi bị ngón tay ngăn lại, nàng đành phải im lặng.

      Qua khe hở của lều trại có thể nhìn thấy ánh sáng của cây đuốc ở bên ngoài, ánh sáng trong lều yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn thấy ràng. Kỷ Nam bị ôm, hai người mặt đối mặt, cách nhau chỉ mấy tấc. Đôi mắt hoa đào sáng lấp lánh của được phóng to gấp bội trước mắt nàng, trừ đôi mắt ấy ra, xung quanh chỉ toàn là bóng tối hắc ám. Dường như toàn bộ ánh sáng của thế gian này đều tập trung vào đôi mắt ấy, thần hồn của nàng cũng như bị hút vào trong đó...

      Mà Mộ Dung Nham, ngón tay đặt cánh môi mềm mại của nàng, hô hấp cũng ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ tràn đầy ở chóp mũi, khiến cảm thấy mất hồn.

      Nàng mở to hai mắt, nhìn chớp mắt.

      Đây quả thực là người thuần khiết trong sáng nhất mà từng gặp. Từ gương mặt nàng, có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì từ tận đáy lòng của nàng. và hận của nàng đều vô cùng ràng dứt khoát và mãnh liệt, chứ giống như , đều mơ hồ, kín đáo, và để cho bất cứ ai biết.

      Trong chăn, hai người đều thất thần gì, ngược lại, ở bên ngoài, lại bắt đầu có tiếng xôn xao ầm ỹ. Tiếng bước chân hỗn loạn càng lúc càng to, càng lúc càng gần, binh lính ở bên ngoài gọi to: "Tướng quân! Tướng quân!"

      Kỷ Nam liếc nhìn Mộ Dung Nham cái, xoay người ngồi dậy, cất giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

      Nàng vừa mở miệng, hai binh lính lập tức tiến vào, quỳ gối trước cửa lều bẩm báo: "Khởi bẩm tướng quân! Vừa rồi có kẻ xông vào lều của tù binh!"

      "Kẻ tự xưng là sứ giả kia chết chưa?"

      "Chưa ạ! chỉ bị đánh ngất xỉu, nhưng cũng bị thương."

      "Vậy được rồi. Tăng thêm người tới đó trông coi." Chỉ là chuyện , nên Kỷ Nam thản nhiên phân phó.

      "Vâng!"

      Nghe thấy tiếng bước chân xa, Kỷ Nam bỗng nhiên giống như bị kim châm, nhảy dựng lên tại chỗ, còn Mộ Dung Nham từ từ xoay người ngồi dậy.

      "Huynh..." Nàng nhất thời bối rối thở gấp, cũng lưu loát, sau lúc lâu mới chỉ vào : "Huynh lại có thể thèm thay quần áo mà thăm dò quân doanh vào ban đêm hay sao?!"

      Trong đêm tối đen như mực, lại dám mặc thân áo bào trắng lúc lúc , gây chú ý. cho rằng Kỷ gia quân của nàng đều bị mù rồi hay sao?!

      Mộ Dung Nham cực kỳ vô tội nhìn nàng, giọng thanh minh: "Khinh công của ta tốt."

      "Vậy tại sao vẫn bị phát hả?!"

      "Có lẽ là bởi vì ta cảm thấy áy náy, nên bất giác xuống tay hơi chút khiến trong hai tên lính tỉnh dậy hơi sớm. Nhưng mà nhận ra ta, nàng yên tâm ."

      Kỷ Nam cũng biết phải gì với mới tốt, nàng vỗ trán thở dài, "Điện hạ nên thương lượng cùng ta trước mới phải."

      Nàng nhất quyết để cho .

      Dường như Mộ Dung Nham cũng biết được suy nghĩ trong lòng nàng, cười khẽ, "Nếu thương lượng với nàng, chắc chắn nàng cho ta ."

      Kỷ Nam ngẩng đầu, ngẩn người.

      "Tiểu Tứ, nàng hiểu được là phải suy nghĩ kỹ trước khi hành động đương nhiên là tốt, nhưng mà đôi khi, phải chủ động chút mới có cơ hội thắng." Mộ Dung Nham ngồi tấm đệm da hổ giường, nhìn có vẻ vô cùng thoải mái, "Kỷ Đông vẫn còn sống, người Tây Lý muốn dùng để trao đổi với nàng, ép nàng phải xuống nước chiến trường, dâng Hạ Thành cho bọn chúng... Nàng gặp tên sứ giả kia là đúng, nếu như ngày nào còn chưa nhận được câu trả lời của nàng, Kỷ Đông còn có thể sống thêm được ngày đó."

      ***
      Last edited by a moderator: 25/2/16
      Trâu, Mỹ Ngọcbellchuong thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương mười chín: (tiếp)

      Editor: salemsmall

      Kỷ Nam đến gần, cúi người ngồi xuống cạnh tấm đệm da hổ, rồi lẳng lặng nhìn , sau lúc lâu, nàng mới : "Điện hạ, đa tạ ngài!" Vì để tránh tai mắt tuần tra ban đêm bên ngoài, nên giọng của nàng vô cùng , vừa vừa ôn nhu, ôn nhu đến mức bất đắc dĩ. Nàng lại bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, "Nhưng mà, thỉnh Điện hạ từ nay về sau nên làm như vậy, so với ta, tình cảnh của người còn khó khăn hơn nhiều. Người mạo hiểm vì ta nhiều lần như vậy, ta có gì để báo đáp người cả... Điện hạ, thỉnh người hãy tự bảo trọng."

      Ánh nến trong lều vẫn yếu ớt mỏng manh như cũ, nhưng ánh mắt của so với lúc nãy ở trong chăn lại càng thêm sáng ngời. Ban đầu Kỷ Nam cho rằng, toàn bộ ánh sáng thế gian này đều tập trung vào đôi mắt của , nhưng lúc này, có lẽ ngay cả những vì sao trời cũng đều ở trong đôi mắt ấy.

      Mộ Dung Nham cười cách bất đắc dĩ, "Tiểu Tứ, " rút tay từ trong chăn ra, chống lên cằm, nghi hoặc nhìn nàng, "Vì sao nàng lại muốn bảo vệ ta?"

      "Bởi vì Điện hạ vì ta mà phải đến nơi này."

      "Chỉ như vậy thôi sao?"

      Kỷ Nam mấp máy môi, nhưng lập tức trả lời.

      Hai người nhìn nhau, nàng gì, cũng đành chịu.

      Sau lúc lâu, đưa tay ra, chạm vào gò má nàng, rồi ôm mặt nàng thở dài, : "Nghe này: Trái tim của ta cũng giống như nàng vậy... Nàng hi vọng ta được bình an vô bao nhiêu, ta cũng mong muốn được bảo vệ nàng chu toàn bấy nhiêu. Nàng đúng, nơi đây là chiến trường, nàng quen thuộc hơn ta, nhưng mà, chắc chắn có những chuyện mà ta thông thạo hơn nàng... Tựa như đêm nay, nàng nơi nào có thể tìm được vị công tử vừa có thể lưu loát tiếng Tây Lý, vừa có thể mê hoặc được tên sứ giả Tây Lý kia chứ?"

      cách chính nghĩa hào hùng, đúng lý hợp tình, khiến Kỷ Nam nhịn được cười rộ lên.

      Thấy nàng cười, ánh mắt của cũng càng thêm ôn nhu. tiếp: "Trận chiến này... quả thực là vô cùng khó khăn. Còn chưa tới tiền tuyến, chúng ta bị người Tây Lý nắm đằng chuôi rồi, Kỷ Đông phải cứu được, mà trận chiến này cũng phải thắng. Ta biết nàng cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng mà, người Tây Lý cũng phải là hề có nhược điểm - Đại tướng quân cầm binh đánh trận này của bọn chúng là Lý Nha, tên này đối địch với con trai độc nhất của Tây Lý vương từ lâu. Từ trước tới nay, d bè cánh của Tây Lý vương tử vẫn muốn trở mặt với Dại Dạ. Trận chiến này, Lý Nha đánh hai năm mà vẫn chưa thể thắng Dạ quốc, nên vương tử mượn cớ này ngừng góp ý với Tây Lý vương. Vì vậy, giờ Lý Nha có thể là trước mặt sau lưng đều có kẻ địch. Đây cũng là lý do vì sao lại nóng vội như vậy, tiếc dùng quân mai phục để che giấu, rồi lại phái sứ giả tới bàn điều kiện với nàng."

      "Từ nơi nào mà huynh lại biết được những chuyện này?" Kỷ Nam nghe xong kinh hãi thôi, trong quân hề thiếu những tin tức tình báo về Tây Lý, nhưng tin tức bí mật mà cặn kẽ như vậy nàng mới được nghe lần đầu.

      Mộ Dung Nham buông tay, cười giảo hoạt, "Hạ Thành chỉ nằm cạnh Tây Lý, mà còn nằm cạnh... Ám Dạ cốc."

      "Huynh điều động người của 'Bạch Trạch môn phái' ư?" Nàng bừng tỉnh đại ngộ.

      "Hai môn chủ của Thanh Long và Bạch Hổ liên thủ đánh giặc, sao bọn họ có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?" mỉm cười, "Nàng xem, những chuyện mà nàng luôn ngờ tới hoặc thể làm được, ta đều có năng lực làm giúp nàng."

      Kỷ Nam trầm mặc, lẳng lặng nhìn .

      Người này, luôn muốn bảo vệ nàng. Mặc dù tương lai nàng là vị tướng quân vương, mặc dù nàng là môn chủ Bạch Hổ, mang người sứ mệnh thủ hộ Đại Dạ, nhưng vẫn có người ở bên cạnh, toàn tâm toàn ý che chở nàng.

      Trong bóng đêm, đáy mắt lấp lánh như sao trời, cổ họng nàng lại nghẹn ngào, nên lời.

      Loại cảm giác trước nay chưa từng có này, khiến cho nàng vừa khó xử, vừa cảm thấy vui sướng sao hiểu được.

      "Vâng." lát sau, rốt cuộc nàng cũng có thể mở miệng, giọng trầm thấp mà đè nén.

      câu đồng ý của nàng quả thực là dễ gì có được. Tuy Mộ Dung Nham cố ý như vậy, nhưng khỏi cũng cảm thấy có chút vui sướng, nở nụ cười tiếng, rồi từ giường của nàng đứng lên. Trước khi , lại dặn dò nàng: "Sau khi đến Hạ Thành, hãy giao tên sứ giả đó cho Ngô Kiền, sau đó phải tìm cơ hội thả cho chạy trốn. Đêm nay, nghĩ ta là tâm phúc của vương tử lẻn vào quân doanh, đợi trở về, báo cho Lý Nha biết, Lý Nha nhất định cho rằng vương tử cũng có ý định tiếp cận nàng... Bọn chúng càng đấu kịch liệt, lại càng có lợi với chúng ta, Kỷ Đông cũng càng được an toàn."

      "Ta biết rồi." Kỷ Nam gật đầu, "Điện hạ... ngài cũng cần phải cẩn thận mọi chuyện."

      "Yên tâm, " Mộ Dung Nham cười khẽ, đưa tay xoa đầu nàng, "Ta giữ lại cái mạng này để chờ nàng báo đáp."

      Nàng vừa mới : " có gì để báo đáp", nhưng lại thực cho là như vậy...

      ***

      Đêm khuya.

      Kỷ Nam cuộn tròn tấm đệm bằng da hổ ấm áp thoải mái, nhưng nàng lại cảm thấy hỗn loạn, khó có thể vào giấc ngủ.

      chăn đệm có mùi hương mà nàng cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ, vương vấn bay . Mùi hương này thuộc về , nam tử tốt nhất đời này.

      Từ lúc mới quen biết năm mười ba tuổi trong Ám Dạ cốc, loáng cái gần ba năm trôi qua. Trong ba năm, nàng trưởng thành hơn rất nhiều, cũng học hỏi thêm được nhiều tài nghệ, xuất chinh đánh giặc, đến nhiều nơi như vậy, cũng gặp đủ loại người. Nhưng trong lòng nàng, luôn có góc lưu giữ lại khoảnh khắc gặp lầu tiên ấy.

      Bất cứ ai cũng biết, nàng vụng trộm khóa Nhị hoàng tử Đại Dạ ở nơi đó.

      Cho dù là Mộ Dung Nham chu đáo tỉ mỉ, làm được, cũng vĩnh viễn thể nào biết được bí mật này.

      Nàng chưa từng nghĩ đến tương lai, chỉ cần khóa chặt những ký ức tốt đẹp từng có với ... Cuộc đời này, như vậy cũng đủ rồi.

      Từng cơn gió lạnh thổi trong đêm khuya vắng vẻ, làm cho những cây đuốc chiếu sáng bên ngoài lều trại phát ra thanh "vù vù" nho . Tại vùng cực hàn phía Tây này, trong giấc mộng của mười vạn binh lính chỉ có đao thương huyết nhục, kỵ binh lưỡi mác. Mà trong giấc mộng mơ hồ của tiểu thiếu nữ soái tướng ấy, lại chỉ có duy nhất vị bạch y công tử.

      ***

      Ngay lúc Kỷ Nam vừa nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ, bầu trời màu đen kịt, có bóng màu xám lặng yên lướt qua rồi đáp xuống, tốc độ vô cùng nhanh. Mặc dù có người tập trung nhìn kỹ, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng chính mình bị hoa mắt.

      Đó là con bồ câu đưa thư khéo léo mà tinh khôn, lúc này nó đứng vai Mộ Dung Nham, nghiêng đầu, giống như đọc bức thư do chính mình mang đến cùng với .

      "Đúng như người dự đoán, Đoan Mật rục rịch ngóc đầu dậy. Kỷ phủ tràn ngập nguy cơ, diệt hay giúp?"

      Chữ của Diêu Viễn cũng giống như chính con người ông, ôn hòa, chính trực mà lễ độ. Mộ Dung Nham cúi đầu nhìn, ngón tay cầm bức thư bất giác siết chặt lại, rồi buông xuống. Giờ phút này, trong đôi mắt thấy được chút ánh sáng.

      Diệt trừ, cũng đơn giản thôi. ở trong quân, tùy ý sử dụng chút thủ đoạn, Kỷ Đông nhất định phải chết, Ngô Kiền chắc chắn bại trận. Đợi đến khi thu quân hồi triều, Hoàng đế truy cứu, Kỷ phủ khó thoát khỏi kiếp. lập quân lệnh trạng, mặc dù đến mức lấy mạng , nhưng chỉ sợ cũng bị sa sút thời gian.

      Giúp đỡ, cũng đơn giản... chỉ cần đánh thắng Tây Lý.

      Nếu như diệt trừ Kỷ phủ, về sau khi khởi có lợi; còn nếu giúp đỡ Kỷ phủ, có thể rời mũi nhọn từ phía Đoan Mật thái hậu giúp . Cả hai đều có cái lợi.

      ngàn suy nghĩ trăm tính toán, lòng bàn tay lại bất giác vuốt ve bức thư, xúc cảm kia khiến bỗng dưng nhớ tới cánh môi mềm mại của Kỷ Nam. Trước mắt Mộ Dung Nham lướt qua đôi con ngươi trong suốt thuần khiết của nàng lúc ở trong chăn.

      Đôi mắt của luôn được người ta khen ngợi là xinh đẹp nhất, nhưng mà, lại thích đôi mắt của nàng hơn.

      Nàng... hẳn là muốn thắng trận này ?

      Trong bóng đêm sâu thẳm, Mộ Dung Nham nhàn nhạt cười lên. Trong tay thầm sử dụng nội lực, bức thư nhất thời bị nát bấy thành những mảnh vụn, như đàn bướm trắng ùa vào trong làn gió, biến mất còn dấu vết.

      Vậy trợ giúp nàng đánh thắng trận này ! Tính kế nàng nhiều như vậy, cũng nên làm chút gì đó để cho nàng được vui vẻ, đúng ?

      Hết chương mười chín.
      Last edited: 25/2/16
      Trâu, Mỹ Ngọcbellchuong thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương hai mươi:

      Editor: salemsmall

      ____________

      Dẫn đầu ba ngàn kỵ binh là Kỷ tiểu tướng quân trẻ tuổi mặc bộ ngân giáp, cưỡi bạch mã, tư thế như tia chớp, và như thanh kiếm sắc bén mở ra luồng gió mãnh liệt, phong mang tất lộ*.

      (* - tất cả nhuệ khí cùng tài năng đều hiển lộ.)

      ____________


      Khi đại quân tới nơi, Hạ Thành tràn ngập nguy cơ. Thẩm phó tướng đến đây trước nửa ngày đường, tiến lên thông báo, rồi trực tiếp lên cửa thành kháng địch. sai hai tên binh lính trở về, truyền tin cho Kỷ Nam ở cách đó chừng ba mươi dặm: Binh lính Tây Lý chia ra làm hai hướng, dồn sức tấn công hai cửa thành Tây và thành Nam của Hạ Thành. Tình hình ở cửa Tây còn ổn, nhưng ở cửa Nam sắp chống đỡ nổi nữa rồi. Thành sắp bị phá! Nguy cấp! Nguy cấp!

      Ngay tức khắc, Kỷ Nam chỉnh đốn quân ngũ, phát lệnh, chọn ra ba ngàn kỵ binh do chính nàng chỉ huy, lập tức xuất phát, chi viện khẩn cấp. Số binh mã còn lại do giám quân Mộ Dung Nham quản thúc, giữ nguyên kế hoạch dùng toàn lực tiền tuyến.

      Mộ Dung Nham tiếp nhận quân lệnh, đồng thời giương tay lên, thả ra viên đạn khói màu đỏ, rồi với Kỷ Nam: "Đây là ám hiệu với Ám Dạ cốc, bọn họ cách Hạ Thành xa, nhất định là lúc này họ tập kết tới đó rồi, " xong, lại lấy ra thêm hai quả từ trong tay áo đưa cho nàng, "Mau đến cửa Nam, khi đó nàng lại phát tín hiệu, để báo cho bọn họ biết địa điểm chính xác, sau đó tiền hậu giáp kích* cùng bọn họ, đánh cho quân Tây Lý trở tay kịp."

      (* - tiền hậu giáp kích: đồng loạt đánh từ hai phía.)

      " biết." Lần này, Kỷ Nam càng cảm thấy chắc chắn hơn, nàng nhận lấy đạn khói cất vào trong người, mím môi hơi hơi gật đầu với , sau đó lãnh binh chạy như bay.

      Ba ngàn kỵ binh này đều là những binh lính tinh nhuệ đứng đầu, cũng giỏi cưỡi ngựa nhất. Dọc đường bọn họ chạy rất nhanh, nhưng đội ngũ lại chỉnh tề ngay ngắn vô cùng.

      Dẫn đầu ba ngàn kỵ binh này là Kỷ tiểu tướng quân trẻ tuổi mặc bộ ngân giáp, cưỡi bạch mã, tư thế như tia chớp, và như thanh kiếm sắc bén mở ra luồng gió mãnh liệt, phong mang tất lộ.

      ***

      Cửa Nam của Hạ Thành.

      Người Tây Ký thành công đánh hạ cửa thành, cửa thành bị chiếc xe công thành vĩ đại đụng vào, lung lay sắp đổ. tường thành, toàn bộ binh lính Dạ quốc đều tuyệt vọng, ôm tâm tư rằng chắc chắn mình phải chết, bọn họ nhốn nháo xuống từ tường thành, cầm sẵn thanh đao đứng cạnh cửa thành, chỉ chờ đám người dã man kia mở được cửa thành tiến vào, là có thể giết từng tên từng tên , cho dù đồng quy vu tận cũng hối tiếc.

      Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ bất chợt chấn động mạnh, phải do bên ngoài cửa, mà là từ phía Đông tới đây. Tiếng vó ngựa dày đặc như tiếng sấm rền, khiến cho toàn bộ đám nam nhi Đại Dạ máu me đầy người phải sửng sốt, sau đó mừng rỡ như điên, cả đám thiếu chút nữa ôm đầu gào khóc thất thanh.

      Kỷ Nam xông lên phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống áo giáp màu bạc của nàng tạo thành quầng sáng màu vàng thần thánh, vẻ mặt nàng trầm tĩnh, giống như vị thần binh từ trời giáng xuống, trong nháy mắt sắp tới trước mặt bọn họ.

      Sau lưng nàng là quân đoàn kỵ binh trải dài đen kịt, cũng như Kỷ Nam, bọn họ tuy còn trẻ tuổi nhưng lại rất dũng cảm, mặt mỗi người đều viết ba chữ " biết sợ." Tới cùng bọn họ, là lá cờ lớn thêu chữ "Dạ" bằng kim tuyến nền vải đen, bay phần phật trong gió, rồi từ từ trải ra, giống như con hùng ưng giương cánh chuẩn bị bay .

      Giờ khắc này, các huynh đệ chiến sĩ dũng của Dạ quốc còn cảm thấy tuyệt vọng nữa - bởi vì Kỷ gia quân tới! Giặc Tây Lý chết chắc rồi!

      Giờ khắc này, Kỷ Nam chạy băng băng đường bỗng nhiên mạnh mẽ giơ tay lên, tiếng đạn khói báo hiệu màu đỏ rít lên trung, rồi bắn ra chùm pháo hoa bắt mắt, lâu cũng chưa rơi xuống.

      Giờ khắc này, tiếng động vô cùng lớn cũng vang lên, cửa thành rốt cuộc bị công phá, người Tây Lý giống như bầy sói đói tru lên, cùng nhau ùa vào như cơn thủy triều.

      Bọn chúng cứ nghĩ rằng, thứ chờ đợi bọn chúng, là đám người Dạ quốc trong tình trạng kiệt sức, thế suy sức yếu, nhưng kỳ lạ rằng, đám người Dạ quốc này, mặt mày ai cũng đỏ hồng, mặc dù thương tích đầy người, nhưng lại trông có vẻ càng hung ác nghị lực hơn so với những lần giao thủ trước đó.

      Rất nhanh, nghi hoặc của người Tây Lý có giải đáp - dường như chỉ trong nháy mắt khi bọn chúng phá cửa thành xông vào, phải nghênh đón người ngựa phi tới giống như ngôi sao băng, tốc độ kia nhanh đến mức bọn chúng thể nào cảm nhận được. Có kẻ giơ đao lên theo bản năng, vừa định chém ngôi sao băng màu bạc kia quét tới trước mặt , đao bổ vào khí, nhưng kẻ kia lại bị binh lính Dạ quốc phía sau đâm nhát, đời nhà ma.

      Mục tiêu của Kỷ Nam phải là bọn chúng, trừ bỏ những tên cản đường, nàng cũng vì ham chiến mà dừng lại, chỉ mực phi ngựa chạy ra khỏi thành, về hướng đại quân Tây Lý ở ngoại thành.

      Ngoài thành cửa Nam, đại quân Tây Lý cũng có trong tay ba vạn binh lính, lúc trước nghe được tin quân tiên phong phá được cửa thành, nên trong đại quân hoan hô ầm ỹ, định tới đây. Nhưng vừa mới di chuyển, thấy bên trong cửa thành có con ngựa trắng phi nước đại tới, ngựa là người mặc ngân giáp chói mắt, tay vung Phương Thiên kích, xé gió lao đến.

      Sau lưng nàng, lần lượt là những tiểu đội kỵ binh, giẫm đạp lên người Tây Lý vừa mới phá cửa thành khóc lóc thảm thiết, gót sắt rầm rập chạy như bay tới đây trợ giúp nàng.

      Ba vạn quân Tây Lý khỏi nóng nảy, bọn chúng ngờ rằng, công phá được của thành của người Dạ quốc rồi, mà vẫn còn có binh tướng khí thế kinh người như vậy chạy ra khỏi thành nghênh chiến, mà phía sau vẫn còn kỵ binh ùn ùn kéo tới, biết đến tột cùng trong thành có bao nhiêu nhân mã.

      Quân Tây Lý nhất thời sợ rằng có bẫy, nên toàn bộ đại quân đồng loạt dừng lại tại chỗ.

      Lúc Kỷ Nam tiến tới gần, quyết đoán ghìm cương bắt con ngựa trắng dừng lại, nàng khua Phương Thiên kích trong tay phát ra tiếng kêu, rồi ngạo nghễ khiêu chiến: "Kỷ Nam của Kỷ gia quân ở nơi này! Chủ tướng của bọn bay ở đâu? Lên, đây, chịu, chết, !"

      Nàng còn chưa dứt lời, người Tây Lý tuổi còn trẻ phi ngựa từ trong đám người ra. là tướng lĩnh cấp cao nhất trong ba vạn binh lính. Người Tây Lý trời sinh hiếu chiến, cho nên khi Kỷ Nam khiêu khích như vậy, thể nào đáp lại.

      Hai người họ thèm phân bua, đánh ngay tại chỗ.

      Hai hiệp đấu qua , giữa bọn họ vẫn bất phân thắng bại, ba ngàn kỵ binh phía sau Kỷ Nam cũng lần lượt tới đông đủ.

      Điều này có nghĩa rằng, quân đội Tây Lý vừa rồi mới phá thành xông vào bị tiêu diệt toàn bộ. Mà những người ở cửa thành, lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi này, hoàn tất công việc bố trí canh phòng lại từ đầu.

      Trong lòng Kỷ Nam vô cùng bình tĩnh, tinh thần rung lên, quay ngựa lại, vung kích cách ngoan độc mà chuẩn xác, hất tướng lĩnh trẻ tuổi người Tây Lý kia xuống ngựa.

      Ngay lập tức, Kỷ gia quân dậy lên thanh ủng hộ như sấm, quân đội Tây Lý cũng bắt đầu nổi giận. Tên tướng lĩnh Tây Lý kia mau chóng bò dậy từ dưới đất, cắn răng trợn mắt nhìn, định phát lệnh cho đại quân tiến công, thấy Kỷ Nam ngựa nở nụ cười, ánh mắt nhìn sang bên phải của đại quân Tây Lý.

      Nơi đó, có đội nhân mã biết từ đâu tới, phải binh lính, nhưng đích thực là người Dạ quốc cải trang. Những người đó trông đều rất có tinh thần, cưỡi ngựa thuần thục, vừa nhìn biết là hạng người tầm thường.

      Người thanh niên dẫn đầu cao lớn uy mãnh, khôi ngô khỏe khoắn, động tác nhanh nhẹn dũng mãnh như rồng, cách bên này còn khoảng cách rất xa, đứng thẳng lên lưng ngựa, mũi chân điểm cái, sử dụng khinh công nhún người phi tới. Những người phía sau cũng đồng loạt làm theo. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, nhóm người này nhanh nhẹn giống như ma quỷ, và như những con hùng ưng lướt đến cánh quân bên phải của Tây Lý. Những người này cũng thèm phân trần lao tới giết quân địch. Lúc này, bầy ngựa của bọn họ còn người khống chế, cũng lập tức đồng loạt vọt tới bên này.

      Những con ngựa này giống như những binh lính được huấn luyện cách nghiêm chỉnh, chúng xác định mục tiêu cách ràng. Hơn nữa, mỗi con ngựa đều được trang bị lưỡi lê bằng sắt trông vô cùng kỳ lạ, đâm người người chết, đâm ngựa ngựa kinh sợ, đến chỗ nào tiếng kêu thảm thiết vang lên dứt chỗ đó. Trong nháy mắt, hỗn loạn càng tăng thêm, nhất thời, cánh quân bên phải của Tây Lý gần như trở nên tán loạn.


      ******

      Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia thấy tình thế ổn, cắn răng điên cuồng đánh trả Kỷ Nam, bức nàng phải tạm thời lui về phía sau vài bước. Đến khi có thể thở dốc, cưỡi lên lưng ngựa bỏ chạy, trong lúc bối rối, lớn tiếng truyền lệnh lui binh.

      Đại quân Tây Lý cứ như vậy mà , lưu lại thi thể cùng thương binh nằm la liệt mặt đất, rồi hoảng hốt xa. Kỷ Nam rốt cuộc cũng được thở dài hơi nhõm. Lúc này, người thanh niên mới vừa rồi tập kích bất ngờ cánh quân bên phải của Tây Lý, cao hứng phấn chấn chạy tới, tay kéo lấy nàng từ ngựa xuống ôm vào trong ngực, rồi mạnh mẽ vỗ vỗ lưng nàng, sau đó vô cùng kích động gọi tên nàng ngừng: "Tiểu Tứ! Tiểu Tứ!!"

      Mặc dù ngăn cách bởi khôi giáp, nhưng Kỷ Nam thiếu chút nữa bị vỗ mà phun ra tim phổi ra.

      "... Lý Hà Việt! Ở nơi này phải gọi ta là Tướng, quân!"

      ***

      Đại quân Tây Lý bị hoảng sợ mà bỏ chạy, cửa Thành Nam được bảo vệ.

      Kỷ Nam xoay người lại kiểm kê sơ qua số lượng thương vong của bên ta, sắc mặt nhất thời trắng bệch: Thẩm phó tướng, người tới Hạ Thành trước, cùng với tiểu đội năm trăm binh lính đồng hành, hầu như toàn bộ chết trận tại thành cửa Nam!

      "Tại sao lại có thể như vậy?!" Nàng tận lực đè thấp giọng , vì muốn để cho ai khác nghe ra được nàng nghẹn ngào run rẩy. Thẩm phó tướng từng là thuộc hạ của phụ thân nàng, từng đánh trận rất nhiều năm, lần này ra chiến trường, ngờ cuối cùng lại bị chôn xương như vậy...

      "Báo cáo!" tên lính tuổi còn trẻ bò ra từ trong đống thi thể, nghiêng ngả lảo đảo xông tới, quỳ gối xuống trước mặt nàng, mặc dù dùng hết khí lực, nhưng giọng của vẫn khàn khàn gần như phát ra tiếng: "Ngô tướng quân... Ngô tướng quân vừa biết được tin tức người cùng đại quân sắp đến, lập tức điều động toàn bộ nhân mã của từ cửa Nam quay về! Nơi này chỉ còn lại có hai trăm Kỷ gia quân! Thẩm phó tướng ngăn cản có hiệu quả, nên lập tức chỉ huy các huynh đệ khác lên tường thành kháng địch... Ngay trước lúc tiểu tướng quân đến đó lâu, ngài ấy bị tên lạc bắn trúng, chính mắt ta nhìn thấy ngài ấy... bị ngã từ tường thành xuống..."

      Người nọ có xuất thân từ Kỷ gia quân, hai năm trước theo Kỷ Đông tới Hạ Thành, cũng đóng quân tại cửa thành Nam này rất lâu rồi, bởi vậy vô cùng ràng chuyện tình hôm nay.

      ra ngay trong ngày xuất chinh, Kỷ Đông và Ngô Kiền bất đồng quan điểm, Kỷ Đông chỉ toàn tâm toàn ý tập trung vào chiến đấu, còn Ngô Kiền lại chỉ muốn làm thế nào để có thể khiến thực lực của Kỷ gia quân bị suy yếu .

      Trong hai năm qua, Ngô Kiền ỷ vào ấn soái trong tay, nên tùy ý sai sử Kỷ Đông, bất kỳ trận chiến nào cần tiêu hao binh lực để tiến công đều ủy nhiệm cho Kỷ gia quân, còn đội quân thân tín của lại sống an nhàn sung sướng.

      Tỷ như trận chiến ngày hôm nay, tường thành của cửa Nam được tu sửa nhiều năm nay, nên chịu nổi kích, Ngô Kiền liền giao cho Kỷ gia quân, còn chính lại dẫn theo vạn đại quân cố thủ cửa thành Tây vốn có thế phòng thủ chắc chắn, cho nên cần tốn nhiều sức.

      "Tướng quân của chúng ta bị ép buộc đến mức còn cách nào khác, hơn nữa người Tây Lý lại tập kích vào ban đêm, thiêu đốt ít lương thảo của đại quân. Ngô tướng quân lại đổ thừa cho Kỷ gia quân canh phòng cẩn thận, cho nên trận thiêu hủy đó, tất cả đều tính lên đầu chúng ta! Lúc này, tướng quân mới nổi giận mang binh ra khỏi thành muốn tập kích bất ngờ, để bắt giặc phải bắt tướng trước. muốn bắt được Lý Nha kia... Nhưng nào ngờ, trở về..." Binh lính trẻ tuổi tới đây, toàn thân run rẩy ngừng được, bởi vì kìm nén được phẫn nộ, nên ngón tay khảm sâu vào đất bùn cứng rắn của mùa đông đến nỗi mười ngón đều bị thương, máu me đầm đìa, "Tiểu tướng quân, cuối cùng chúng ta cũng đợi được người rồi!" mặt đầy huyết lệ, quỳ rạp mặt đất, "Xin hãy đòi lại công bằng cho tướng quân của chúng ta! Xin hãy đòi lại công bằng cho những huynh đệ ngã xuống!"

      Bỗng nhiên, bị đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy, kéo dậy từ mặt đất. bị thương nặng, bị đá tảng đập trúng nên chân trái bị bẹp, thể đứng thẳng được, chỉ có thể dựa vào đôi tay của Kỷ Nam.

      Nhìn vị đích tử trong truyền thuyết của Trấn Nam Vương dưới khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy "" có khuôn mặt vô cùng giống Kỷ Đông, ràng là nén nhịn thống khổ đến tột cùng kia. "" mím chặt môi, trong đôi mắt bùng cháy ngọn lửa rừng rực thể nào diễn tả được bằng lời, khiến cho binh sĩ bé tầm thường này nhất thời sừng sốt, trong lòng kinh hãi thôi.

      "Đại ca ... Tướng quân của các ngươi, Kỷ Đông, chiến đấu vì Đại Dạ, " Kỷ Nam giọng mở miệng, với và cũng với tất cả mọi người, giọng điệu bình tĩnh mà nghiêm túc, "Ta cũng vậy, còn có toàn bộ Kỷ gia quân, toàn thể quân nhân Dạ quốc, mục đích của các ngươi khi tới nơi này chỉ có : Giết, địch, vệ, quốc. Những lời như vừa rồi, đừng vội đến."

      tới đây, nàng vẫy hai tên lính vừa tới dọn dẹp chiến trường, giao người đỡ trong tay ra, "Đưa tới quân y, trị liệu cho tốt."

      Binh sĩ trẻ tuổi bị dập chân trái kia, mù mờ ngỡ ngàng bị khiêng , mãi cho đến khi xa, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Nam. Ánh mắt ấy tràn ngập nghi hoặc, khó hiểu, phẫn nộ và oán hận, nhìn lâu, khiến cho lòng nàng đau như bị đao cắt.

      Lúc này, Lý Hà Việt bước tới, ôm lấy bả vai bất động lâu của nàng, giọng hỏi: "Tiểu Tứ?"

      " có việc gì." Kỷ Nam lập tức trầm giọng đáp, "Bây giờ phải là lúc cần truy cứu, đánh thắng giặc Tây Lý và cứu được Kỷ Đông vẫn là quan trọng hơn cả."

      Sắc mặt Lý Hà Việt ngưng trọng, gật đầu với nàng: "Ta mang tới toàn bộ đệ tử của Bạch Hổ môn phái trong cốc, ngoài ra cốc chủ cũng phái thêm người của những môn phái khác, tổng cộng là ngàn người, cốc chủ , nếu như cần, hãy lập tức liên lạc với trong cốc."

      Lúc bọn họ , từ cửa thành bên kia có con tuấn mã màu đen chạy như bay tới, ngựa là nam nhân mặc áo bào màu xanh nhạt tung bay theo gió - là Mộ Dung Nham, nhanh như vậy mà chạy tới đây!

      "Dung Nham?" Lý Hà Việt cũng nhận ra người vừa tới.

      "Là Mộ Dung Nham, Nhị hoàng tử Điện hạ trong cung, 'Dung Nham' chỉ là tên giả mà dùng khi còn ở trong Ám Dạ cốc. Người thư đồng tên là A Tống mà mang theo bên người kỳ thực là Lục hoàng tử Điện hạ Mộ Dung Tống." Kỷ Nam quay đầu nhàng giải thích với . Lý Hà Việt cũng giống như nàng, lớn lên từ trong quân, mà bao lâu sau theo phụ thân xuất chinh nhiều năm, cho nên cũng biết vị Nhị hoàng tử Điện hạ danh chấn Thượng Kinh này.

      Lại , bọn họ cũng là thân thích, mẫu thân của Lý Hà Việt - Kiêu Dương công chúa, là thân muội muội của Diễm Dương công chúa, Nhị tỷ của Hoàng đế Mộ Dung Thiên Hạ. Tính ra, Lý Hà Việt còn phải gọi Mộ Dung Nham tiếng "Biểu ca".

      Nhưng biết vì sao, Lý Hà Việt lại có chút vừa mắt đối với vị biểu ca này. Mộ Dung Nham ghìm cương ngựa, bước nhanh tới bên cạnh Kỷ Nam, giọng hỏi han ân cần: "Thế nào rồi?"

      Mà Kỷ Nam dường như cũng biết là hỏi cái gì, ngẩng đầu giọng trả lời : "Ta bị thương."

      hiểu sao, trong lòng Lý Hà Việt lại có chút khó chịu, cúi mình trước Mộ Dung Nham, nhàn nhạt : "Nhị hoàng tử Điện hạ."

      Mộ Dung Nham xác nhận Kỷ Nam bị thương, trong lòng mới buông lỏng, xoay mặt nở nụ cười thân thiết với Lý Hà Việt, "Đệ là Hà Việt, con trai độc nhất của Kiêu Dương đúng ? Kiêu Dương có khỏe ? Phụ hoàng ta ở trong cung vẫn thường xuyên nhớ mong bà."

      Lý Hà Việt gật đầu đáp: "Mẫu thân ta vẫn rất khỏe... Làm phiền Hoàng thượng và Điện hạ phải quan tâm rồi."

      "Nơi này cũng phải là Thượng Kinh, huynh đệ chúng ta cũng cần gò bó quá." Mộ Dung Nham cười ôn hòa.

      khiêm tốn mà thân thiết như vậy, nhưng Lý Hà Việt vẫn thản nhiên như , trong lòng cũng tự với chính mình là muốn gặp .

      Lúc này, Kỷ Nam kiểm kê xong, bước tới với hai người bọn họ: " thôi, chúng ta vào thành gặp chủ soái."

      Lý Hà Việt nghe vậy lập tức xoay mình lên ngựa, nhưng Kỷ Nam hề di chuyển, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kỷ Nam thu hồi ánh mắt từ người Mộ Dung Nham, sau đó cất giọng với : "Ngươi mang theo đệ tử trong cốc vào thành đóng quân , ta và Điện hạ còn có chuyện cần thương lượng."

      Lý Hà Việt sửng sốt, nhưng lại chỉ có thể gật gật đầu, buồn bực lên tiếng thẳng về phía trước.

      Được rồi, biết vì sao mình lại thích vị biểu ca Điện hạ này rồi - Khi Tiểu Tứ nhìn biểu ca Điện hạ của , vẻ mặt hoàn toàn bất đồng khi nhìn bất cứ người nào khác!

      ____________

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Đây là lần đầu tiên tôi viết ngôn tình cổ trang, cho nên có rất nhiều rất nhiều thiếu sót, cảm ơn các bạn chỉ bao dung tôi, mà còn nhiệt tình để lại lời nhắn khen tôi viết hay. Lòng tham của tôi nhiều, chỉ cần chút cảm động cũng thấy rất thỏa mãn, chút thỏa mãn cũng có thể gắng sức lâu. Tôi nhất định đẩy nhanh tốc độ để cố gắng viết tiếp cho tốt, khiến các bạn vui vẻ, nhất sói bảo bối bảnh bao

      ~~~~(>_<)~~~~ Cám ơn các bạn ủng hộ.

      PS: Ngày mai lại tới ngày phải khám lại ở Trung Y, thuận tiện ra ngoài dạo hóng mát, mua hai bộ quần áo hoa, cho nên ngày mai cập nhật

      ~~~~(>_<)~~~~ các bạn.


      Hết chương hai mươi.
      Mỹ Ngọc thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương hai mươi mốt:

      Editor: salemsmall

      ____________

      ''Chuyện mà nàng muốn hoàn thành, bất kể là đánh thắng Tây Lý hay là cứu đại ca nàng trở về, hễ là chuyện khiến cho nàng phải khó xử, khiến nàng khó có thể song toàn, ta hoàn thành giúp nàng." cúi đầu, kề sát vào trán nàng, nhàng cọ cọ, vô cùng thân mật nhưng cũng rất cố gắng kiềm nén tâm tình dần trở nên kích động, "Nàng chỉ cần làm chính mình mà thôi."

      Đây là lời hứa hẹn của Nhị hoàng tử Điện Hạ Đại Dạ quốc - Mộ Dung Nham, cả đời đều hữu hiệu.

      _____________


      Sắc trời nhá nhem tối, ráng đỏ đầy trời, những tia sáng máu đỏ hồng xinh đẹp dịu dàng bao phủ vạn vật nơi vùng đất cực Tây này, khiến cho toàn bộ Hạ Thành đều có vẻ chân thực: Lúc này, cảnh vật quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến lạnh lẽo. Mới khoảnh khắc trước, nơi này vẫn là chiến trường đầy máu lửa, bị bao bọc bởi tuyệt vọng tột cùng, giống như còn có ngày mai. Mà lúc này, tất cả mọi thứ đều trở lại yên bình, thương binh cũng được đưa về nơi đóng quân để chữa trị, những mũi tên loạn lạc cũng được quét dọn sạch , những vết máu và vết cháy sém bị những dân chúng trong thành giẫm lên, trở nên mơ hồ . Nỗi tuyệt vọng và đau xót ấy, dường như chưa từng xuất .

      Điều này làm cho Kỷ Nam nhịn được, cảm thấy cay cay nơi sống mũi: Đại ca của nàng ở nơi này chiến đấu hai năm trời, giờ bị mất tích, trừ bỏ binh sĩ bị gãy chân ban nãy, có ai còn nhớ đến ?

      Những thiếu nữ xách giỏ đồ ăn rao bán dọc đường kia liệu có biết đến hay ?

      Lũ trẻ nhặt những mũi tên lạc rơi dưới đất để nô đùa cười vui kia, liệu có biết rằng, có vị tướng quân tên là Kỷ Đông, vì muốn giữ gìn nụ cười hồn nhiên của bọn chúng, mà phải rời xa gia đình cách đây hàng ngàn dặm, những thế giờ còn bị rơi vào cảnh ngục tù?

      Những người này đều từng được Kỷ Đông dùng cả sinh mệnh và toàn bộ nhiệt huyết của mình để bảo vệ, nhưng họ chẳng hề nhớ tới Kỷ Đông, bọn họ chỉ cần biết có người bảo vệ bọn họ, nhưng chẳng cần quan tâm người nọ là ai.

      "Kỷ Nam." Giọng của Mộ Dung Nham vang lên ngay bên cạnh, trong buổi chiều sập tối như vậy, quả thực giống như vừa miễn xá cho nàng, bởi vì kéo nàng ra khỏi nỗi uất ức vô bờ.

      Kỷ Nam bất giác quay đầu nhìn về phía , khung cảnh trước mắt nàng đều được bao phủ bởi ánh sáng màu đỏ, toàn thành cũng bị chìm trong màu đỏ, chỉ có vẫn mặc bộ áo báo màu xanh nhạt bị nhiễm màu nào khác, vẫn thuần khiết bình thản, giống như chỉ dạo chơi dưới ánh trăng.

      Tư thái kia, khiến cho Kỷ Nam vốn vô cùng suy sụp cảm thấy được yên lòng trong nháy mắt.

      "Điện hạ, " Nàng có chút thất hồn lạc phách thào : "Ta muốn cứu Kỷ Đông."

      Những suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, cứ như vậy mà được ra rồi.

      Nàng là tướng quân, dẫn dắt hơn mười vạn đại quân ra chiến trường viện trợ, mới vừa rồi còn dùng những lời nghĩa chính ngôn từ "Giết địch vệ quốc" như thế với binh lính bị gãy chân kia, nhưng sau khi dạo vòng quanh Hạ Thành, trong lòng nàng lại chỉ nghĩ đến đại ca của nàng. Những lời vốn dĩ nên ra này, nàng lại với mất rồi.

      Nhất định là Kỷ Nam biết, nhìn nàng lúc này đáng thương biết bao. Mộ Dung Nham từng giúp rất nhiều người, vỉ đủ thứ lợi ích. Nhưng Kỷ Nam trước mắt, khiến cho lần đầu tiên có suy nghĩ " tiếc cái giá phải trả."

      tiếc tất cả mọi thứ mà có, chỉ cần có thể hoàn thành tâm nguyện giúp nàng.

      Có lẽ nàng cũng biết, lúc này chính mình khiến cho cảm thấy đau lòng biết bao nhiêu, cho nên mới nhìn cách bất [​IMG]
      Mỹ Ngọc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :