☆6: Đoạt Nhân Gian, tranh thiên hạ!
Tất nhiên Thái Sử Lan phải tự mình nhảy xuống...
khắc trước khi ngã , nàng cầm sẵn mảnh ngói vỡ ngắm ngắm lại mấy lần định bụng chờ thêm lúc nữa làm cú headshot bắn bể đầu Thai Thế Trúc...
Bản thân vốn thích thấy khuôn mặt na ná mình ưỡn ẹo đong đưa hầu hạ dưới thân kẻ khác, lại càng muốn nhìn khuôn mặt giống mình tím tái như sắp chết kia.. điều này làm cho nàng như nhìn thấy như chính mình bị người ta ám hại, trong lòng hết sức thoải mái...
Nhưng lúc chuẩn bị ra tay chợt cảm thấy sau lưng như có cơn lốc đẩy toàn thân nghiêng ngả rồi cứ thế mà ngã xuống..
' Bịch ' cả người mất thăng bằng va vào cánh mở làm cho cánh cửa rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Trước khi lao xuống tay quệt vào mảng tường đầy tro khiến cho bụi tung mù mịt ...
Trong phòng mấy nữ nhân bị tiếng động lớn làm cho kinh hãi vội vàng buông tay. Các nàng quay đầu nhìn người vừa ngã qua cửa sổ, đầu tóc cụt lủn, nam chẳng ra nam nữ ra nữ, mặt mũi lem luốc bụi khói nhìn ra dung mạo, chỉ thấy được đôi mắt hạnh hẹp dài sắc bén như dao găm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ...
Mấy đại tiểu thư này tuy bản tính thâm độc nhưng dù sao nửa đêm giết người cũng là lần đầu, sớm như chim sợ cành cong, giờ phút này đột nhiên lại thấy xuất kẻ từ trời rơi xuống ,trong lòng cho rằng gặp phải phường đạo tặc lại càng thêm sợ hãi, cũng chẳng buồn quản người chết hay chưa vội vội vàng vàng xô cửa bỏ chạy.
Thai Thế Trúc là người ra cuối cùng , gần đến cửa nàng ta còn ngoái lại nhìn, mắt thấy Thai Thế Lan vẫn nằm đất bất động khóe miệng khỏi nhếch lên mỉm cười hài lòng. Nàng ta cũng biết được : khi xương cổ đứt dù có thần tiên giáng thế cũng chẳng cứu nổi Thai Thế Lan .
' Kèn kẹt ' nàng ta mở cửa bước ra ngoài, trong nháy mắt bỗng cảm thấy hai mắt tối sầm, đầu óc choáng váng....
Lúc sau khi tỉnh táo hơn chút thấy mình đờ đẫn đứng trong hoa viên...
Vừa xảy ra chuyện động trời vốn cứ tưởng cả đời này bao giờ quên được khoảnh khắc ấy, chẳng ngờ giờ phút này trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ, giống như có người lấy tay che phủ ký ức, từng khung cảnh như chữ đen nền giấy trắng dần bị nhấn chìm dưới đầm nước sâu, tan biến chẳng còn dấu vết...
Nàng ta trầm mặc hồi lâu, bình tĩnh rà soát lại việc lần nữa, mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng sau đó chậm rãi bước trở về.
Quỷ dị là nàng ta hoàn toàn quên mất xuất của Thái Sử Lan...
-------------
Trong phòng giờ chỉ còn mình Thái Sử Lan.
Nàng chậm rãi bước lại gần nữ nhân nằm đất thoi thóp, vừa ngồi xổm xuống liền cau mày.. Cổ gãy, nhìn qua thôi cũng biết... cơ hội sống còn 0%.
Thái Sử Lan vỗ vào mặt mấy cái nhưng vẫn thấy Thai Thế Lan động đậy, nàng thở dài thườn thượt. Trong phút chốc lại nhìn thấy khối ngọc vỡ nát nằm gọn trong góc khỏi động tâm...
Trước khi Thai Thế Lan chết lấy ra vật này, chắc hẳn là đồ tốt nha?!
Thôi để ta xài hộ cho đỡ phí !
Tam Lăng là đống ngọc vụn , thường rất khó gắn nhưng việc này đối với Thái Sử Lan vốn chỉ là việc cỏn con, nàng chậm rãi úp hai bàn tay bao phủ khối Tam Lăng .
Trong lòng bàn tay của nàng, mảnh ngọc vụn giống như mềm , biến dạng, ngay sau đó hợp lại.... lần nữa liên kết với nhau..
Bất cứ ai có mặt ở thời điểm này khi nhìn thấy nguyên vật khôi phục lại bản gốc ắt hẳn đều sợ hãi mà thốt lên, mà Thái Sử Lan sau khi nhìn xuống vào lòng bàn tay cũng còn cảm thấy kinh ngạc.
Tam Lăng sau khi phục hồi nguyên trạng hình dáng lại khác hẳn ban đầu, bằng mắt thường có thể nhìn thấy chất lỏng màu xanh nhạt chuyển động bên trong , ở giữa khối chất lỏng xuất đường tơ máu mỏng manh di chuyển tách khổi chất lỏng ra làm ba phần, mỗi phần bị tách từ từ biến sắc thành các màu bạc, xanh và vàng kim, tuy rất nhạt nhưng lại phân biệt ràng.
Sau khi thành hình Tam Lăng chuyển từ màu xanh nhạt thành khối ngọc ba màu. Ba cạnh vẫn như cũ nửa trong suốt, ở giữa có khối chất lỏng di chuyển, dưới ánh nến như phát dạ quang.
Nếu như lúc trước vật này có tí tạo hình nghệ thuật bây giờ vẫn chẳng có gì thay đổi, chỉ khác với ban đầu là trông nó bây giờ có gì đó hơi quỷ dị..
Thái Sử Lan nâng tay lên sau khi nhìn thấy hình dáng mới của Tam Lăng,nàng khẽ ' Ồ ' lên tiếng.
Ở đại, thi thoảng nàng cũng sử dụng dị năng phục hồi vật thể, nhưng thường là trở lại hình dáng ban đầu, chỉ có lần này khác hẳn.
Cầm trong tay cũng cảm thấy là lạ, góc màu bạc hơi lạnh, góc màu xanh ấm áp, còn màu vàng kì dị diễn tả được thành lời, giống như loại hấp dẫn đặc biệt khiến người ta phải kích động.
Thái Sử Lan ấn thử cái, ' tạch ' ,ba cạnh từ từ chuyển động, góc màu xanh chậm rãi nhô ra gai nhọn, ba góc ba gai. ngờ vật này tưởng vô tri vô giác nhưng lại có thể hoạt động .Thái Sử Lan hơi hoảng, tay hơi run làm cho gai nhọn góc màu xanh vô tình quẹt vào mu bàn tay Thai Thế Lan...
Nàng ta bỗng nhiên mở to mắt!
Thái Sử Lan ngồi xổm, trong tay cầm Tam Lăng vẫn nhúc nhích !
Đệch ! Xác chết vùng dậy ?
Mới vừa rồi kiểm tra hơi thở nàng ta ràng chết, thế nào quay quay lại lại mở mắt thế kia ?
Thái Sử Lan lập tức vớ lấy cái đế nến đất đập vào đầu Thai Thế Lan...
Chẳng phải chuyện tốt, đập cho chết hẳn rồi tính sau !
" Đừng.... " Tiếng run rẩy yếu ớt bất ngờ vang lên, Thái Sử Lan dừng tay kịp thời ,đế nến cách đầu Thai Thế Lan đúng ba xen ti mét.
" Người hay quỷ ?" Thái Sử Lan nhìn chằm chằm Thai Thế Lan, " Làm chuyện khuất tất, giờ muốn xưng tội ? Khỏi, ta phải chúa Giê-su !"
Thai Thế Lan bị Thái Sử Lan từ chối chẳng cần biết nguyên do, nàng ta giận trợn trắng mắt,nghẹn hồi lâu mới thốt lên lời, từng câu đứt đoạn, " ... Ta sống được lâu nữa....ngươi muốn nghe bí mật sao ...."
" muốn ." Thái Sử Lan lạnh nhạt đáp.
Những kẻ thích nghe bí mật, cuối cùng cũng trở thành bí mật!
Nàng chẳng ham bát quái!
Thai Thế Lan lại ' ừm ' tiếng rồi thở hổn hển, nàng ta chuyển ánh mắt đến vật ba cạnh ba màu sặc sỡ trong lòng bàn tay của Thái Sử Lan, mắt đột nhiên sáng lên, giọng thào, ".... ra là thế...ngươi...ngươi ...." nàng khó khăn đưa tay ra, " Ngươi có muốn chí bảo gia truyền của Thai gia ta ...."
Thái Sử Lan cầm khối ngọc ba cạnh trong lòng bàn tay cân nhắc chút, ngạc nhiên hỏi ngược lại, " Này.. cái này cũng chẳng phải của ta nha ?!"
Thai Thế Lan nghẹn họng, bắt đầu ho khan...
" Được rồi ...." Sắc mặt nàng dần dần xám xịt ảm đạm, bất đắc dĩ cười khổ tiếng, " Vốn dĩ.... nó chỉ nhận máu trưởng nữ Thai thị làm chủ... nghĩ là cuối cùng lại chọn ngươi..... lai lịch của vật này.... về sau ngươi biết....nó tên là ' Nhân gian '...."
Muốn hùng bá thiên hạ phải có Nhân Gian .
" Nhân gian... " Thái Sử Lan lẩm bẩm lặp lại vài lần, nàng cảm thấy cái tên này... tự cạn ý sâu, nghĩa vô cùng tận, trong lòng có chút hoảng hốt..
Theo như lời kể đứt quãng của Thai Thế Lan, Thái Sử Lan rốt cuộc cũng hiểu được ra phần nào. Nhân Gian này có ba cạnh mỗi cạnh có ba gai, đâm gai thứ nhất làm người ta quên lãng, đâm gai thứ hai là , gai cuối cùng chính là hồi hồn. Thứ lòng người hư vọng, thứ thiên hạ phù hoa, thứ sinh tử vô thường.
Loạn nhân tâm, khuynh thiên hạ, khống sinh tử.
Đều vì ' nhân gian '...
Tương truyền vật này vốn thuộc về dị tộc ' Trường Ly ', bộ tộc sở trường chuyên nghiên cứu và chế tạo chất độc từ ' Dị long trung cổ '. Kỳ , cái gọi là ' Dị long ' ở đây chính là loại rắn độc quý hiếm được bọn họ nuôi dưỡng thờ phụng. Tất cả từ da , nọc độc, đến xác rắn đều có các loại hiệu dụng khác nhau. Bộ tộc này bỏ ít công sức tiền của, trải qua nhiều thế hệ rốt cuộc cũng luyện ra được ba loại độc ' Quên lãng, và hồi hồn ' sau đó tinh chế kết hợp thành dị bảo 'nhân gian ' nổi danh thiên hạ!
Gai quên lãng làm cho người ta tạm thời quên kí ức, tuy nhiên còn phụ thuộc vào mức độ trúng độc nặng hay mà quyết định thời gian dài ngắn ; gai , chỉ cần nghe tên là hiểu nghĩa, trong khoảng thời gian ngắn người trúng độc bị khống chế thần kinh hết tất cả tâm tư trong lòng. Cuối cùng là hồi hồn, đương nhiên thể làm cho người chết sống lại, công dụng của nó là có thể kéo dài giây phút hồi quang phản chiếu cho người sắp chết.
Ba loại dược hiệu này tuy chỉ có tác dụng trong thời gian rất ngắn, nhưng kì thực lại rất quan trọng. Trong nháy mắt có thể đoạt ký ức cũng tốt, phút chốc ép người ta thổ lộ tâm tình cũng tốt, mà kéo dài được thêm khắc giữa ranh giới sống chết chẳng phải cũng quá tốt hay sao? Tóm lại lúc mấu chốt có thể phát huy được tác dụng quan trọng kịp thời . Vật này, nó có thể khuynh thiên hạ ,loạn nhân tâm cũng chẳng phải quá lời ! Huống chi tương truyền khả năng của gai Nhân gian còn tùy thuộc vào năng lực của chủ nhân , chủ nhân càng mạnh năng lượng của nó càng tăng . Nếu ý trời sắp đặt cho nó rơi vào tay của kẻ nắm thiên mệnh chuyện khuynh đảo loạn thế há chẳng dễ xảy ra sao?!
Cũng bởi vậy, thất phu vô tội vì mang ngọc mà mắc tội, tộc Trường Ly sau khi luyện ra chí bảo lập tức bị thiên hạ khắp nơi nhòm ngó, trải qua vô vàn cuộc chiến gió tanh mưa máu, tai họa liên tiếp giáng xuống trong suốt thời gian dài cuối cùng dẫn đến họa diệt tộc ! Những đồ vật liên quan đến Nhân Gian đều bị hoàng đế Nam Tề đoạt lấy, qua nhiều năm qua tay nhiều người cuối cùng lại lọt vào tay Thai gia.
Chẳng ai biết, Thai gia kỳ thực chính là hậu duệ của Trường Ly, chẳng qua để tránh bị truy sát nên mới thay danh đổi họ mà thôi! Từ xa xưa, người trong tộc Trường Ly dùng máu của mình để nuôi rắn, vì thế máu chính là thuốc dẫn mở ra Nhân Gian. Nhưng qua nhiều năm, bí mật này bị chôn vùi theo những oan hồn khuất cho nên Thai thị cũng ai điều này.
Chỉ là giây phút hồi quang phản chiếu ngắn ngủi nên đương nhiên nàng ta thể cặn kẽ, cũng như có số việc chính bản thân nàng ta cũng nắm được, nhưng thế đủ cho Thái Sử Lan hiểu được đại khái .
Cũng được canh giờ rồi, thời gian cũng sắp hết, sắc mặt Thai Thế Lan tái nhợt chỉ còn hơi thở thoi thóp, bỗng nhiên hít sâu hơi gắt gao bám chặt lấy tay Thái Sử Lan.
".... giúp ta báo thù...."
" ." Thái Sử Lan dứt khoát cự tuyệt.
" Ngươi.... trong tay ngươi giữ chí bảo gia truyền của Thai gia... "
Thái Sử Lan liếc ' Nhân Gian ' trong tay mình, lúc trước nàng nhặt chơi cũng chỉ vì có chút tò mò. Nay biết lai lịch của nó, ngược lại nàng lại chẳng còn chút hứng thú nào.
" Vậy trả lại cho ." Nàng tiện tay vứt khối ngọc lên người Thai Thế Lan, đoạn xoay người bỏ .
Thai Thế Lan sững sờ, thào thở dốc, " Tại sao....."
" Thứ nhất, ta thân thế mà kẻ thù của là nhà giàu thế lực lớn, ta đâu có ngu mà tự rước lấy phiền toái vào người!" Nàng tiếp tục giơ ngón tay thứ hai, " Thứ hai, nữ nhân cuồng dâm mặt dày đến mức bị chính tỷ muội của mình lập mưu sát hại. Loại ăn vụng biết chùi mép như , chết cũng đáng đời !"
" Ta phải.... người có tôn nghiêm...." Thai Thế Lan ngửa mặt nhìn Thái Sử Lan, hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, "....xuất thân của ta như vậy...làm sao lại có thể là loại người như thế.... biết nhục nhã..... là các nàng hạ dược ...nếu ngày đêm giao hoan.. toàn thân đau nhức vô cùng... bộ dạng này của ta .. sống bằng chết... tin, ngươi xem....." Tay nàng run run kéo thấp quần lụa ...
Thái Sử Lan vừa liếc liền lập tức chuyển mắt sang chỗ khác, dạ dày nhộn nhạo buồn nôn...
" Nhân gian ...giao cho ngươi ." Thai Thế Lan từ từ khép lại tà váy, nhắm mắt lại, " cũng chẳng cầu ngươi báo thù cho ta... bọn họ tất gặp báo ứng... chỉ xin ngươi, trong ngăn tủ có lọ thuốc, cái lọ bằng ngọc màu tím.... là bí dược ta mang từ trong cung về...trong canh giờ sau khi chết chỉ cần tô điểm qua loa.... đảm bảo dung mạo như lúc còn sống... nữ nhân đến chết vẫn muốn xinh đẹp chút...."
" Được ." Thái Sử Lan cảm thấy cầu này có gì quá đáng liền đồng ý.
Khóe môi Thai Thế Lan hơi nhếch lên , nhàng trút ra hơi thở cuối cùng.
Nàng ấy cũng mở mắt nữa....
Dạ hương lặng lẽ rớt giọt sương
như hơi ẩm mục nền xanh lá
cuộc đời chìm nổi sao nghiệt ngã
gió lùa mây ,mí mắt cũng hoen nhòa
Qua đêm này giông tố rồi qua
Hoàng hôn thổn thức nối bình minh lên....
Thái Sử Lan nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh xác Thai Thế Lan, cau mày nhìn chằm chằm nụ cười bình thường môi nàng ta cảm thấy mình như bị người tính kế ,hết sức quỷ dị.
Nhưng người chết rồi, còn tính với chả tính cái gì ?
Thái Sử Lan lắc lắc đầu, gạt ngay ý nghĩ kì quái ra khỏi óc. Nàng đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối của Thai Thế Lan.
Đêm này ở dị thế vừa mới gặp được người tương tự như mình lại phải vĩnh biệt. Chứng kiến nàng ta chết giống như nhìn thấy mình chìm vào giấc ngủ vĩnh viễn..
Ngón tay lướt qua hàng lông mày quen thuộc, như cơn gió thổi qua mặt nước..
Trong lòng có chút chua xót, giống như trông thấy cái tôi thê lương khác của mình trong gương ...
Đây chẳng phải là khởi đầu tốt.
Nhưng kết thúc ra sao, chẳng ai biết trước được !
Thái Sử Lan chậm rãi đứng dậy tới bên tủ kéo ngăn kéo tìm bình ngọc màu tím, bên trong bình đựng bột phấn màu trắng nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt. Nàng làm theo lời Thai Thế Lan dặn, đem thuốc bột bôi lên vết thương cổ nàng ta.
Vừa rắc bột lên....mặt của Thái Sử Lan lập tức đanh lại...