Tương Tư Triệu Hữu Thời - Kim Bính (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 21:Hai Ngày hai đêm

      Edit : Linh Sờ Tinh

      Từ khi đưa bản kế hoạch đến các nơi, hai tuần, ngày hôm qua Đinh Sĩ Lỗi trở về, chuyện đầu tiên mà làm là đem hai bản tổng hợp của Hữu Thời ném về phía Lý Giang và Địch Mẫn, : "Địch Mẫn dạy hư Tiểu Thời nhà chúng ta rồi, xem xem con bé viết cái gì đây !"

      Lý Giang lật xem trong chốc lát, cười : " sai, Triệu Tiểu Thời rất có tiền đồ, chữ viết cũng rất đẹp, những ghi chép này rất hữu dụng, Địch Mẫn, cậu xem thêm mấy lần để nhớ kỹ ."

      Địch Mẫn có tâm trí mà nhớ những thứ này, Đinh Sĩ Lỗi đàm phán được vài khoản đầu tư hợp tác tài chính, mà bên này của lại chậm chạp có động tĩnh, việc này so với dự đoán của còn dài hơn khá nhiều, ngờ tới vào ngày thứ hai, lại nhận được điện thoại do Thẩm Lãng Vĩ tự mình gọi tới.

      Lúc đó ở công ty, ba nhân viên mới tại thảo luận công việc, Đinh Sĩ Lỗi bàn về quảng cáo, Lý Giang liên lạc với đại diện của người có ý muốn mua trang web, vừa nghe máy, lập tức che đầu thu tiếng, đạp phát vào bàn làm việc, "Đoành" tiếng lớn, thành công khiến cho mọi người sợ tới mức im bặt, Địch Mẫn mở miệng tiếng: "Thẩm —— Lãng —— Vĩ!"

      Mọi người nín thở, sau đó hoan hô.

      Hai ngày sau, Địch Mẫn, Lý Giang và Đinh Sĩ Lỗi ăn mặc gọn gàng đến tầng cao nhất của cao ốc Thời Đại, ngồi trong văn phòng của Thẩm Lãng Vĩ, Địch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi ngồi ở bên sô pha, Lý Giang ngồi ở bên khác, Thẩm Lãng Vĩ ngồi thẳng ở giữa, yên lặng lật xem bản kế hoạch, trước mặt mỗi người là ly trà.

      Gian văn phòng này cũng đến trăm mét vuông, còn lớn hơn cả công ty của bọn , bên ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là cảnh tòa nhà trung tâm thương nghiệp phồn hoa nhất thành phố, trong văn phòng để đầy đồ cổ, tranh chữ.

      Thẩm Lãng Vĩ cất tiếng: "Bản kế hoạch này tôi đại khái xem qua, tôi muốn nghe các cậu chi tiết hơn chút."

      Lý Giang nhìn thoáng qua Địch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi, : "Thương mại điện tử giờ cạnh tranh kịch liệt, lúc chúng tôi bắt đầu gây dựng nghiệp vẫn muốn làm loại hình kinh doanh về trang trí nội thất mạng thương thành, nhưng ở đó thao tác vô cùng khó khăn, thích hợp cho những cá thể như húng tôi, cho nên chúng tôi cho rằng, nây xây dựng trang web khác, chúng tôi cường điệu B2B, lấy đó làm trụ cột, sau đó phát triển B2C."

      Vật liệu trang trí nội thất vốn có B2B là tiền lệ, nhưng mà chỉ những người trong nghề mới biết , Thẩm Lãng Vĩ nhìn trúng phát triển của B2C hơn, hỏi: "B2C thao tác như thế nào?"

      Phần nội dung này Địch Mẫn quen thuộc hơn, nhưng vẫn là Lý Giang : "Nhu cầu của người mua thường nhằm vào đồ điện tử, đồ dùng thiết bị vệ sinh, đồ dùng phòng bếp vv..vv, mỗi khối sản phẩm chúng ta có thể chấp nhận mua tập thể, về phương diện khác, thiết kế nội thất chuyên nghiệp có trang web trực thuộc, chúng ta cung cấp cố vấn phục vụ miễn phí, có phí phục vụ thiết kế , mục đích muốn hướng người tiêu dùng sử dụng đồ điện tử, thiết bị vệ sinh, sản phẩm phòng bếp cũng như những thứ khác, ví dụ như như sàn nhà, gạch men sứ mà chỉ số ít người mới có thể mua hàng qua mạng được, nếu khách hàng tự xây nhà, chúng ta có thể từ loại hình trang hoàng B2B biến thành B2C!"

      Lý Giang xong, Địch Mẫn nhìn cái, bổ sung: "B2C là dành cho những khách hàng tầm trung trở nên, sản phẩm bày bán đều có tên tuổi, nhưng giá cả lại rẻ hơn ngoài thị trường rất nhiều, trọng điểm phát triển của chúng ta là sàn nhà và gạch men, lúc ban đầu có thể chấp nhận mua tập thể có thời hạn, sau đó ổn định đổi lại."

      Địch Mẫn trình bày càng thêm chi tiết, Thẩm Lãng Vĩ chuyện với hăn hai giờ đồng hồ liền, cho đến khi thư ký của ông ta gõ cửa nhắc nhở hành trình kế tiếp ông ta mới dừng lại.

      Thẩm Lãng Vĩ nhìn đồng hồ, cười với ba người bọn họ: "Khâu đức bạt câu nào, khi có nhân muốn vào trường thời điểm, chính là ra tay mua mấy trăm vạn thời điểm, cổ phiếu đầu cơ, đối với những này đầu tư mà , lại làm sao phải. Tối chủ nhật tôi có thời gian, cùng nhau ăn bữa cơm được ."

      Ba người liếc nhau, vô cùng vui mừng.

      Trở lại công ty, bọn họ ngừng nghỉ, bàn bạc liên lục, tranh luận kịch liệt, công nhân viên ở ngoài văn phòng hai mặt nhìn nhau, ai dám chuyện, đợi đến giờ tan tầm ba người mới ra ngoài, đưa mọi người cùng nhau ăn cơm, muốn ăn mừng trước.

      Hơn nửa tháng sau đó, tinh thần bọn họ tăng vọt, ngày nào cũng đầy ắp nhiệt tình, buổi sáng chưa đến bảy giờ Địch Mẫn tỉnh, đổi thành gọi điện đánh thức Triệu Hữu Thời, buổi tối bình thường hơn mười giờ mới trở về, mẹ Địch lo lắng đề phòng, hỏi thẳng rồi rào đón đều dùng hết, nhưng hỏi ra làm cái gì, chỉ đành càng thêm dụng tâm hầm canh cho bổ thân thể.

      Đến cuối tháng năm, Địch Mẫn mặc vào áo cửa nhân, chính thức tốt nghiệp loại ưu tú, khoản đầu tư đầu tiên của công ty khoa học kỹ thuật Mộc Tử cuối cùng cũng đến.

      Tưởng Phương Dao lôi kéo Băng Băng chuồn êm đến đại lễ đường, chụp được ảnh Địch Mẫn mặc áo cử nhận, Băng Băng nhìn thấy ngây ngốc: "Cậu , Đại ca, mặc áo cử nhân đẹp trai như vậy, trường học của chúng ta nam nữ cân đối, thế đám con trai tuy ít, nhưng xấu trai đống lớn, nếu Đại ca ở trường học của chúng ta tốt quá!"

      Tưởng Phương Dao hất cao cằm: "Bây giờ cậu mới biết ấy đẹp trai sao? Lúc trước cậu còn ấy phải kiểu cậu thích đó!"

      Băng Băng cảm khái: "sau khi có thêm kiến thức, mình thay đổi triệt để rồi !"

      Buổi lễ tốt nghiệp chấm dứt, Địch Mẫn thẳng tới cửa chính, Tưởng Phương Dao tay chân nhanh nhẹn, bỏ lại Băng Băng chay như bay đến sau Địch Mẫn, đưa tay kéo áo cử nhận của : "Đại ca, Đại ca, mau mời ăn cơm!"

      Địch Mẫn gọi điện thoại, quay đầu nhìn thấy Tưởng Phương Dao, vẻ hưng phấn còn chưa tan hết, Tưởng Phương Dao trong lòng khẽ run lên, giọng lại gọi: "Đại ca?"

      Địch Mẫn gạt tay ấy ra, vào điện thoại: "Mình và Đinh Sĩ Lỗi tới ngày!" Cúp điện thoại, đầu cũng quay về hướng Tưởng Phương Dao , "Hôm khác mời, giờ còn có việc!"

      Đinh Sĩ Lỗi tăng tốc độ, lái xe như bay đường, Địch Mẫn cởi áo cử nhân luôn xe, cầm di động biết ấn cái gì, Đinh Sĩ Lỗi : "Mình muốn tuyển trợ lý, người lái xe cho mình, người cởi áo cử nhân cho mình..."

      Ngừng xe xong, hai người chạy đến công ty, của vừa mở ra, "Oành" tiếng, những mảnh giấy màu sắc rực rỡ bay lả tả, ba nhân viên mới cười to: "Hoan nghênh Đinh tổng, Địch tổng, chúc mừng các thuận lợi tốt nghiệp, càng chúc mừng chúng ta sắp phát tài!"

      Lý Giang mở Champagne, bọt rượu bay loạn, rót đầy vào mỗi ly , cười đến khép nổi miệng: "Tiền đầu tư về rồi,tiền bán hai trang web cũng vừa chuyển khoản, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta có thể muốn làm cái gì làm cái đó, muốn làm sao làm vậy!"

      Đinh Sĩ Lỗi kéo áo của nhân, giơ cốc rượu lên cao : "Mình muốn tuyển mười trợ lý, tuyển ngay lập tức!"

      "Đâu chỉ có mười người, số tiền này đủ cho cậu tuyển cả trăm nười!" Lý Giang hào phóng , đồng ý ngày mai bắt đầu tuyển người, lại nhìn về phía Địch Mẫn, "Còn cậu, có muốn tuyển thư ký ? Muốn tuyển mấy người , cứ việc !"

      Địch Mẫn cười, nâng chén cụng ly với mọi người, hô lớn: "Tuyển mười người, để đấu với trợ lý của Đinh Sĩ Lỗi! Cụng ly!"

      Mọi người hô to: "Cạn —— "

      Ba việc vui tới của, đến buổi tối ai nấy đều uống say, ngã trái ngã phải nằm ở KTV, Đinh Sĩ Lỗi gọi điện thoại cho bạn , vui đến mức khoa tay múa chân, Lý Giang còn cằn nhằn liên miên, kế tiếp nên làm cái gì, lúc nào phải công tác,lại hỏi Địch Mẫn: "Cậu , thu xếp như thế có được hay , ngày mai cậu .. ..."

      Địch Mẫn uống cạn cốc bia, ném chai , nằm ghế sa lon, mơ hồ : "Mình xin nghỉ phép, muốn nghỉ hai ngày."

      "Hai ngày? làm gì, vừa... tiền vừa về, nghỉ... nghỉ cái gì mà nghỉ!"

      "Lúc về công ty, cả vé máy bay mình đều đặt rồi , xin nghỉ phép!"

      Lý Giang cho rằng Địch Mẫn lời say, bởi vậy cũng để ở trong lòng, ngày hôm sau đến công ty từ sớm, định lên kế hoạch kế tiếp, mãi vẫn thấy Địch Mẫn xuất , gọi điện thoại cho , di động tắt máy, vội hỏi Đinh Sĩ Lỗi: "ở trường còn có việc sao?"

      Đinh Sĩ Lỗi lắc đầu: "Ngày hôm qua tất cả đều kết thúc, làm gì còn việc gì." Nghĩ lại, tiếp, "Hôm qua lúc hát, chẳng phải nghe thấycậu ấy muốn xin phép sao?"

      "Xin nghỉ phép?" Lý Giang vỗ ót, nhìn về phía Đinh Sĩ Lỗi, "Rốt cục cậu ấy xin nghỉ làm gì ?"


      Buổi sang, hơn 11h, Triệu Hữu Thời còn lên lớp, nghe giảng rất nghiêm túc, bên cạnh là La La Giai giằng co với Khâu Tĩnh Linh ở phía trước.

      Khâu Tĩnh Linh xoay người xuống phía sau, tay cầm tiền giấy, : "công xuất điều hòa, công suất quạt điện mình đều nhớ kỹ, tháng này cũng nóng, mình vẫn phản đối mở điều hòa, là các cậu nhất định muốn mở , bây giờ tiền điện vượt mức, mình chỉ trả điện phí cho quạt máy, tớ tính rồi, quạt điện chỉ mở đến vài lần, cùng lắm cũng chỉ hai số điện thôi."

      La La Giai và Vương Du chưa từng thấy ai cực phẩm như vậy, tranh cãi đến mặt đỏ tía tai với ta, Khâu Tĩnh Linh hừ lạnh tiếng, chuyển hướng sang Triệu Hữu Thời: "Cậu , chẳng lẽ cậu cũng muốn tính tiền? Dù sao mình tiêu tiền cách uổng phí, cùng lắm đem sựu việc làm lớn , cho cả lớp biết, để giáo viên quản lý tới phân xử!"

      Triệu Hữu Thời nhìn ta, lại nhìn La La Giai và Vương Du, biết nên giải quyết như thế nào, đúng tại đó chuông hết giờ vang lên, vội vàng chạy trốn với tốc độ nhanh nhất, chớp mắt liền biến mất ở trong đám người, vừa bước nhanh vừa nghĩ cách, cách còn chưa nghĩ ra, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Địch Mẫn ở đầu dây bên kia: " có người bạn đến thành phố em, nhờ mang chút đồ cho em, em tự qua đó chút nhé."

      "Lại là rượu ngọt hả?"

      " phải, em liền biết."

      Địch Mẫn tên và địa chỉ khách sạn, lúc Triệu Hữu Thời ngồi xe bus còn suy nghĩ liệu có phải Địch Mẫn đem mình bán , đợi khi cố tìm đến phòng đó, lại bắt đầu chần chờ, cuối cùng vì suy xét cho an toàn của bản thân, tìm đến ghế ngồi của khách sạn, bấm điện thoại của phòng đó, vừa thấy có người nghe máy liền : "Xin chào, tôi là Triệu Hữu Thời, Địch Mẫn tôi..."

      "Em ở đâu?"

      Triệu Hữu Thời sửng sốt, giọng rất quen thuộc, đối phương có chút kiên nhẫn : "Ở nơi nào?"

      "Ở... Bên cạnh thang máy."

      Đối phương trực tiếp cúp điện thoại, Triệu Hữu Thời nghẹo cổ, giơ điện thoại, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đến khi có người kéo lấy bờ vai , ôm cả người dậy mới hét chói tai: "Địch... A..."

      Địch Mẫn dùng lực hôn cái, cầm chắc hai vai , thấy đỏ mặt vẻ ngu si, lại hôn thêm cái, cười : "Trốn học hai ngày, ở trong này giúp !"

      Triệu Hữu Thời nóng bừng cả mặt, tim đập gia tốc, "Tại sao cũng tới..."

      Ba bốn tháng gặp mặt, vừa thấy mặt hôn , quá nhiệt tình rồi, vượt quá phạm vi có thể tiếp nhận của .

      "Chẳng lẽ emcòn muốn rượu ngọt hơn hả?" Địch Mẫn kéo lại gần, gần sát đến tận mặt , " khoản đầu tư đầu tiên của Thẩm Lãng Vĩ chuyển tới, kế tiếp vẫn còn có thể có đầu tư, bắt đầu từ tháng sau, chúng ta tuyển thêm công nhân viên, tìm kho hàng, tìm hậu cần, Đinh Sĩ Lỗi muốn tìm mười trợ lý..."

      Triệu Hữu Thời cười, khóe miệng cong lên, hai mắt xán lạn đầy tinh thần, trong mắt có cả tầng nước, hồn nhiên mà chói mắt, Địch Mẫn nhìn hơn mười năm, khi đội khăn quàng đỏ lấy được giải thưởng lớn khi thi đấu được làm đại biểu cho lớp nâng cờ mới có thể lộ ra vẻ tươi cười như thế này, giờ nhìn Địch Mẫn cũng như lúc đó "Cầm giải thưởng", cười, vui vẻ vì , thậm chí còn vui vẻ hơn cả .

      Địch Mẫn hôn , cũng để ý bên người đến người ở thang máy bên cạnh .
      miumiu122, bội phương, michellevn2 others thích bài này.

    2. aaatieen

      aaatieen New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      4
      tại sao lại ko đọc vậy

    3. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      @aaatieen mình vẫn đọc bình thường mà ta ? hình như bạn đọc được vào trong thắc mác hỏi hay sao á
      Truyện hay lắm luôn , ^ ^ thích nam 9

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 22 Hai ngày hai đêm (tiếp)

      Edit: Linh Sờ Tinh

      Triệu Hữu Thời mặt dày như Địch Mẫn, đợi khi vào trong phòng, cả người nóng rực đỏ như cua hấp, nhiều điều muốn hỏi , " có thể ở đây hai ngày sao? Khoản đầu tư đầu tiên là bao nhiêu tiền? phải bận công tác sao?"

      Địch Mẫn cố ý đặt phòng khá tốt, trong phòng có hai chiếc giường, có tủ lạnh mini, lấy lon đồ uống đưa cho Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời cho rằng nơi này đồ uống rất đắt, cho nên nhận, Địch Mẫn đơn giản bèn đem đồ uống dán lên mặt của lăn qua lăn lại, : "Đốt thêm phút thôi là chín rồi đó, sao em còn nhiều vấn đề thế làm gì!"

      Lon nước lành lạnh, đắp lên mặt thực thoải mái, Triệu Hữu Thời hừ giọng, muốn tự mình lấy đồ uống, Địch Mẫn cho có cơ hội đó, Triệu Hữu Thời lại : "Lần trước Đinh Sĩ Lỗi đến ở khách sạn cũng rất rẻ mà, sao lại xa xỉ như thế, đến tận đây ở."

      "Tiền là để tiêu , sao phải làm khổ chính mình!" Địch Mẫn tiếp tục lấy đồ uống lăn lên mặt , lại dùng tay sờ mặt , phát cũng còn nóng như trước nữa, " ở đây hai ngày, em theo giúp , muốn biết cái gì từ từ hỏi."

      Triệu Hữu Thời lắc đầu như trống bỏi: "!"

      Địch Mẫn lưu loát mở đồ uống, giữ đầu Triệu Hữu Thời để cho uống, để nữa, Triệu Hữu Thời tiếc tiền, lỗ lỗ uống vài ngụm, uống được nửa đẩy ra, lắc đầu tỏ vẻ uống no, Địch Mẫn lại đến gần bên miệng mà đút, thấy uống đủ, mới đem phần còn dư lại uống hết.

      Thời gian vẫn còn sớm, hai giờ chiều Triệu Hữu Thời mới có tiết, trong phòng lại có máy tính, thậm chí còn kích động hơn so với Địch Mẫn, lập tức tìm cách mua vé vào cửa các điểm tham quan, lên lịch trình cho Địch Mẫn : "Hôm nay em vẫn phải lên lớp, nên cùng được, em tìm cho hai nơi để , nếu mệt tự mình chơi, giờ tự học buổi tối em có thể nghỉ, chờ em tan học, chúng ta cùng nhau ăn cơm tối."

      Địch Mẫn tựa vào đầu giường, đá đá thành giường : "Được rồi, em cũng cần gấp, ăn cơm trưa chưa?"

      " ăn, em đói bụng." Triệu Hữu Thời dừng động tác di chuột lại, hỏi, " chưa ăn cơm trưa sao?"

      Địch Mẫn đứng dậy, đến bên bàn đóng máy tính tại, kéo Triệu Hữu Thời ăn cơm trưa, đói lâu rồi, cho nên ăn như lang thôn hổ yết, Triệu Hữu Thời tuy đói bụng, nhưng cái miệng vẫn làm việc thực chăm chỉ, Địch Mẫn cười, giơ tay : "Điện thoại di động để trong phòng, em cho mượn gọi cuộc điện thoại."

      Triệu Hữu Thời lấy máy đưa cho , Địch Mẫn bấm vài nút, để bên tai nghe ngóng, nhún vai : " ai nghe.". Sau đó trả lại cho Triệu Hữu Thời.

      Trở về phòng, Triệu Hữu Thời tiếp tục : "Cho nên hiểu ý của em chưa, sắp cuối kỳ , tiền điện thống nhất là chia đều, tháng này phòng bọn em quả thường xuyên mở điều hòa, Khâu Tĩnh Linh muốn trả tiền điện của điều hòa, cậu ấy chỉ chịu đóng tiền điện của quạt thôi, nhưng mà cậu ấy có cũng có dùng nước nóng, di động cũng nạp điện mỗi ngày, sinh viên năm thứ nhất được mang máy tính, nhưng cậu ấy có mang, sáng nay cũng bởi vì thế mà La La Giai và Vương Du suýt cãi nhau với cậu ấy, may mà thoát được."

      Địch Mẫn bắt lấy điểm mấu chốt: " ta muốn trả bao nhiêu tiền?"

      Biểu tình của Triệu Hữu Thời có chút vặn vẹo: "... Mười số điện."

      " học kỳ mười số?" Địch Mẫn lấy làm kỳ lạ, " ta giả ngốc hay là nghĩ bọn em đều ngốc hết thế?"

      Triệu Hữu Thời thực buồn rầu: "Khâu Tĩnh Linh thiếu tiền, em đoán đoán ấy cảm thấy tức tối thôi, nhưng đây là sinh hoạt tập thể chỉ có thể như vậy, số ít phải phục tùng đa số, hơn nữa ấy chỉ phản đối lúc đầu thôi, sau đó thời tiết quả rất nóng, cậu ấy cũng tiếp là muốn bật điều hòa."

      Địch Mẫn như cười như : "Xem , biết em thích ta mà!"

      "Em cũng phải là thánh mẫu, cũng có khả năng vờ vịt là mình có ý kiến với ấy." Triệu Hữu Thời cuối cùng cũng thẳng thắn thừa nhận mình thích Khâu Tĩnh Linh, nếu thích, dĩ nhiên là có thành kiến, ở chuyện này, đương nhiên đứng về phía La La Giai, nhưng lý trí cho biết cũng chỉ có mình Khâu Tĩnh Linh có vấn đề, ít ra lúc ban đầu , các cũng để ý đến ý kiến của Khâu Tĩnh Linh.

      Địch Mẫn đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, trong phòng lập tức tối , : "Chuyện này rất đơn giản, các em vì đứng ở mặt đối lập, cũng chỉ có hai lựa chọn, là theo ý ta, loại khác là theo ý bọn em. Học kỳ sau La La Giai xuất ngoại, ta đương nhiên ngại khơi mào mâu thuẫn, cho nên Khâu Tĩnh Linh nhiều lần đối lập với bọn em, nếu theo ý bọn em lần này, có lẽ hậu hoạn vô cùng, các em còn thời gian ba năm, cầu ai đó đổi phòng, ra cũng khó." Địch Mẫn hề để ý e dè, "Nếu ta gây trở ngại đến mọi người, vì sao thẳng thắn lần, vĩnh viễn tuyệt cái hậu hoạn này?"

      Triệu Hữu Thời bị cách của Địch Mẫn dọa sợ, cái gì gọi là dứt khoát lần, vĩnh tuyệt hậu hoạn, chẳng lẽ chỉ vì chút việc này mà đuổi người? Triệu Hữu Thời nghĩ nghĩ, : "Nếu đứng về phía ấy sao?" cũng phải hồ đồ, có chủ ý.

      Địch Mẫn kéo lấy bím tóc của , nhàng dắt đến bên giường, cười : "Suy nghĩ kỹ chưa? Suy nghĩ kỹ rồi ngủ trưa cùng , thời gian vẫn còn sớm."

      Cái gì là ngủ trưa cùng , cái gì mà thời gian còn sớm, Triệu Hữu Thời lấy di động ra xem, di, quả nhiên vẫn còn sớm, ra bọn họ mất có chút thời gian để ăn bữa cơm và đống chuyện phiếm? Nhưng vẫn nhảy dựng lên, cảnh giác : "Em ngủ, em chờ đến giờ lên lớp."

      Địch Mẫn đẩy ngồi lên giường, trước khi kịp bật dậy, nhanh chóng sang cái giường khác, ngáp : "Em ngủ nhưng muốn ngủ, sáng sớm vội máy bay, chưa ngủ đủ, em cùng trong chốc lát thôi cũng được."

      Trong phòng mờ mờ tối, bên ngoài bức rèm dày là luồng ánh sáng như lửa thiêu vậy, sau khi ăn cơm no mệt rã rời, trong phòng lại thoải mái như thế, Triệu Hữu Thời cũng buồn ngủ, đơn giản lấy điện thoại di động ra chỉnh đồng hồ báo thức, bao lâu sau liền ngủ mất.

      Địch Mẫn mở mắt ra, nghiêng người nhìn chòng chọc vào trong chốc lát, mới lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận lấy di động của , xem được giờ đặt báo thức, nhìn thấy pin còn có vạch, liền mở phát video chế độ câm tiếng, sau đó mới ngồi xuống bên giường , yên lặng nhìn lát, vuốt mặt của .

      Triệu Hữu Thời mơ mơ màng màng tỉnh lại, hình như ngủ lâu lắm rồi, có chút choáng váng đầu, trong phòng vẫn mờ mờ tối tối, tìm di động, mới phát di động tự động tắt máy, giọng kêu: "Địch Mẫn, Địch Mẫn!"

      Địch Mẫn có tỉnh, Triệu Hữu Thời vén chăn lên đến bên giường , quét mắt nhìn, nhìn thấy di động của đặt ở bên cạnh gối đầu, cầm lấy nhìn xem, lập tức kêu to: "A —— ba giờ!"

      Địch Mẫn phen ôm lấy , giọng đậm vẻ buồn ngủ: "Ba giờ cái gì?"

      Triệu Hữu Thời muốn khóc: " ba giờ rồi, di động của em hết pin, tự động tắt máy !"

      Địch Mẫn sờ sờ đầu của , trấn an : "vậy đừng về nữa, lại ngủ cùng lát." xong, nhắm mắt lại liền hôn , vị trí chuẩn xác, kích trúng đích.

      Khách sạn có đầu sạc vạn năng, sạc tầm nửa giờ, Triệu Hữu Thời khởi động lại máy nhắn tin cho La La Giai, La La Giai trả lời thiên hạ thái bình, mới thở phào. Địch Mẫn ngủ đủ, hưng trí bừng bừng lôi kéo thăm quan các thắng cảnh, chơi đến đầy đầu mồ hôi mới trở về, trong lúc đó Lý Giang đánh gọi tới mấy lần lên án, Triệu Hữu Thời che miệng cười trộm, Lý Giang tai thính vội kêu lên: "Rốt cục là cậu ở đâu, sao mình nghe thấy giọng con ?"

      Triệu Hữu Thời trừng mắt to, nhắc nhở Địch Mẫn đừng có bán đứng , Địch Mẫn chỉ vào miệng mình ám chỉ, Triệu Hữu Thời thấy thể tin được, mặt đỏ hồng, nhưng vẫn đành nhón chân hôn cái, Địch Mẫn đạt được như ý, tâm tình vui vẻ : "Mình và Triệu..."

      Triệu Hữu Thời tay chân lanh lẹ vội che cái miệng của , ánh mắt như hung thần nhìn đầy uy hiếp, Địch Mẫn lại hôn lòng bàn tay , Triệu Hữu Thời nhanh chóng tránh ra, chỉ nghe thấy: "Mình ở cùng Dì Triệu. Dì Triệu nào á? Dì tớ cậu cũng có hứng thú hả?"

      Triệu Hữu Thời bị gán cho danh hiệu " Dì Triệu ", biểu tình lại lần nữa vặn vẹo.

      Buổi tối Địch Mẫn để về ký túc xá, chỉa về phía giường ngủ ban trưa : "Lúc trưa cũng ngủ rất ngon mà, buổi tối tại sao lại thể ngủ? Em cho là ăn em hả?"

      Triệu Hữu Thời rất nghiêm túc gật đầu: "Ừ!"

      Địch Mẫn bị tức, há miệng thở dốc, nhưng lại nghĩ được lý do thoái thác nào có thể phản bác, " là người như vậy sao?"

      Triệu Hữu Thời càng thêm nghiêm túc : "Giống!"

      Địch Mẫn tức giận mà nở nụ cười, đơn giản nhấc lên giường, tay cào cào quần áo , hung dữ : "Như thế này mới giống!"

      Triệu Hữu Thời hi hi ha ha cười ngừng, nằm lỳ ở giường giãy dụa , cuối cùng thở hồng hộc than mệt, Địch Mẫn vuốt mái tóc dài che mặt ra, nhìn kỹ hồi lâu, lại hôn lại ôm, thấp giọng : "Cua nấu chín phải bóc vỏ ăn..."

      Triệu Hữu Thời nghe : "Cái gì?"

      Địch Mẫn : " chạm em, buổi tối liền ở lại nơi này chớ , ngày mai đưa em lên lớp."

      Triệu Hữu Thời nháy mắt mấy cái, : "La La Giai , lời dối lớn nhất của đàn ông chính là ' chạm vào em ." ngồi dậy, phát vẻ khác thường của Địch Mẫn, vẫn ra vẻ trấn định, thế nhưng vệt đỏ ửng mặt sớm bán đứng , "Em về, trưa mai lại đến, nghỉ ngơi sớm ."

      Địch Mẫn kéo kéo quần áo che khuất cái gì đó, xoay lưng trầm thấp "Ân" tiếng, Triệu Hữu Thời cẩn thận từng bước , giọng : "Ngày mai lúc tan học là em tới đây ngay."

      Địch Mẫn tiếp tục nhàng : "Ừ."

      Triệu Hữu Thời : "Em về đến phòng gọi điện thoại cho ."

      "ừ."

      " tắm rửa trước , cả người đều đầy mồ hôi rồi."

      "Ừ."

      thanh đáng thương, Triệu Hữu Thời liền nghĩ tới Luận Kiếm, con chó Sa Bì lúc làm nũng cũng thực đáng thương, mỗi lần Luận Kiếm nỡ rời Vương Du, nó chính làm nũng với Hoa Sơn như vậy , bây giờ Địch Mẫn cũng làm nũng, u buồn đáng thương, tỏ vẻ khó chịu.

      Triệu Hữu Thời chạy tới cửa, : "Ngày mai cho em mang đồ ăn ngon tới, em nấu canh xương cha ."

      Lần này đợi Địch Mẫn đáp lại, vừa mở cửa ra, "Oành" tiếng cửa lại khép lại.

      "Khó khăn lắm mới tới lần, chỉ được hai ngày, chưa đến 48 giờ, muốn uống canh xương."
      miumiu122, caonamnoi, michellevn2 others thích bài này.

    5. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      Vậy muốn ăn gì??? :yoyo35: :yoyo35: :yoyo35: :yoyo35:
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :