1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 174: Tắm rửa.


      "Tiểu thư, mời dùng trà." Tri Vũ đặt tách trà bằng bạch ngọc vào trong tay , cung kính .

      "Ừ." nhận lấy tách trà tinh xảo, vừa mở ra liền thấy, những cánh hoa vàng nhạt nổi lên phía , hương trà thơm ngát, sắc nước nhàn nhạt, vô cùng mỹ lệ. ngồi phịch xuống ghế, chậm rãi uống.

      Tri Vũ thấy thế, lại gọi hai cung nữ ở bên ngoài tiến vào, sau khi dặn dò bên tai các nàng vài câu, hai cung nữ kia liền quay sang thỉnh an Lý Quả, rồi ngồi xổm dưới chân , nhàng xoa bóp chân Lý Quả.

      Rất tốt để hưởng thụ! Nơi đây rất tốt, thoải mái muốn rên lên, ngay cả tách trà cũng chênh vênh, chỉ muốn nhắm mắt lại, thoải mái hưởng thụ tất cả.

      Tri Vũ giống như là nhìn thấu suy nghĩ của , cực kỳ kịp thời đỡ lấy tách trà, đặt lên bàn, chủ động tới sau lưng Lý Quả, hai bàn tay mềm mại đặt lên bả vai nhàng xoa bóp.

      Lý Quả bởi vì thoải mái mà thả lỏng, bao lâu sau vô tri vô giác tiến vào mộng đẹp, giống như biết mình ở đâu.

      biết qua bao lâu, mơ hồ nghe thấy Tri Vũ gọi, còn bị đẩy khẽ, mới dần bừng tỉnh, đập vào mắt là vẻ mặt bình tĩnh của Tri Vũ.

      "Tiểu thư, ngài tỉnh rồi." Tri Vũ vốn muốn đánh thức , nhưng vì sắc trời tối, còn biết Lý Quả muốn ngủ tới khi nào, mới to gan đánh thức .

      Lý Quả nhìn sắc trời bên ngoài, đúng là có chút tối sầm, biết mình ngủ bao lâu rồi, ngày đầu tiên tới nơi này vậy mà....

      "Tri Vũ, có ai ghé qua ?" Lý Quả vừa có chút tỉnh táo, liền hỏi, sợ lúc mình ngủ có người đến mà mình biết.

      Tri Vũ lắc đầu, nếu như có người đến, nàng lay tiểu thư tỉnh giấc, ngoại trừ Vương đến ai có thể tiến vào nơi đây.

      Lý Quả thở phào nhõm, may mắn, nếu có người nhìn thấy dáng vẻ lúc đó của , chỉ sợ tốt lắm. Mà tại cũng chưa chuẩn bị tâm lý để gặp ai cả.

      "Tiểu thư, tắm rửa trước hay là dùng bữa ạ?" Tri Vũ nhìn sắc mặt của , cung kính hỏi.

      Lại ăn? Bây giờ vẫn còn rất no, làm sao nuốt trôi được? Vì thế bèn lắc đầu, ăn, vẫn là tắm thôi.

      "Tắm rửa ."

      Tri Vũ vừa nghe thấy quyết định tắm rửa, liền gọi hai cung nữ đứng ngay ngoài cửa, dặn dò các nàng vài câu, rồi đỡ Lý Quả vào bên trong.



      Chương 175: Để tôi tự cởi.


      Bể nước lớn quá, gian phòng lớn quá! Lý Quả được Tri Vũ dẫn vào, nghĩ đến cùng lắm cũng chỉ có thể tắm thùng gỗ thôi, nào ngờ bên trong lại dựng theo càn khôn. Bên trái là bể, bên phải là phòng, tuy rằng tách ra, nhưng bể tắm kia ràng là bình thường, bên trong bốc hơi nghi ngút, làn hơi đó mang theo cảm giác vô cùng ấm áp.

      "Tiểu thư, mời cởi y phục." Tri Vũ dẫn đến thành bể, sau đó vừa vừa vươn tay cởi quần áo người Lý Quả.

      " cần, cần, để tự tôi, tự tôi làm là được." Lý Quả giật nảy mình, trước giờ vẫn có thói quen để người khác cởi quần áo, càng chưa từng cởi sạch trước mặt người khác, khỏi có chút kích động.

      Tri Vũ lập tức dừng tay, khó hiểu nhìn .

      "Tiểu thư, đây là công việc của nô tỳ ạ." Nàng giải thích với Lý Quả, hề biết là Lý Quả có thói quen đó.

      Lý Quả vội vàng cười cười, sau đó : "Tôi quen, với cả từ đến lớn đều là tự mình làm, cần giúp tôi đâu, tôi tự làm được." Xem ra biết hưởng thụ cảm giác 'áo đến duỗi tay, cơm tới há miệng' rồi.

      Tri Vũ chần chừ chút, mới dám miễn cưỡng , đành gật đầu : "Vậy được rồi, nếu tiểu thư cần cái gì nhất định phải cho nô tỳ ạ." xong, liền im lặng đứng sang bên.

      "Ừ, cám ơn ." Lý Quả thở phào nhõm, cười cười với nàng, rồi cởi bỏ quần áo người.

      chẳng trông mong vào Tri Vũ rời khi mình cởi quần áo, quen về sau cũng quen dần thôi, xem cũng đâu mất miếng thịt nào, hơn nữa Tri Vũ cũng là phụ nữ, nên chẳng sợ. Sau khi cởi hết, Lý Quả liền chậm rãi bước vào bể trong làn sương mờ, rồi đắm mình xuống nước.

      "Tiểu thư, ôn tuyền này ngoại trừ Vương, chưa từng có ai dùng qua, tiểu thư rất có phúc khí ạ." Vẫn đứng im lặng, Tri Vũ bất ngờ chuyện.

      Từ lúc Lý Quả tiến vào đây, nàng cảm thấy Vương đối xử với vị tiểu thư này rất đặc biệt, biết tiểu thư từng gặp qua Vương chưa?

      " vậy chăng?" Lý Quả ngâm mình trong làn nước ấm áp, thoải mái hưởng thụ, cực kỳ sảng khoái, nghe được lời của nàng, chỉ mỉm cười đáp lại câu.

      Tri Vũ ngồi bên thành bể, vươn tay tưới nước lên người Lý Quả, vừa dội vừa xoa bóp, còn biết lấy từ đâu ra cái bình gì đó xoa lên người .

      "Tiểu thư, nô tỳ đâu dám lừa ngài, trong hoàng cung ai mà biết ạ."



      Chương 176: Ngủ ở đây?


      Hóa ra mình vẫn có đãi ngộ tốt như vậy nữa! Trong lòng nhịn được có chút đắc ý, những suy nghĩ bất an trong đầu tan rất nhiều, vốn còn hơi mâu thuẫn, nhưng tại tan biến hết.

      Hay là cứ ở đây hưởng thụ trước , nếu tình hình bất ổn lập tức rút lui. Cuộc sống ở nơi này rất tốt, ăn ngon, mặc đẹp, ngủ tốt, còn có người hầu hạ nữa. Woa, quả thực chính là cuộc sống của đế vương, phải là cuộc sống của thần tiên mới đúng, đánh chết cũng chưa muốn rời .

      Còn có, còn có, nghe vị Vương trong truyền thuyết kia rất tuấn mỹ, dù thế nào cũng phải nhìn qua trước , nếu tệ quá chạy trốn là được, có cái gì phải sợ chứ? Cùng lắm là mất cái mạng mà thôi.

      "Tiểu thư, tiểu thư." Tri Vũ thấy im lặng hồi lâu, đợi hồi, nàng nhịn được hô to.

      "Hả, chuyện gì?" Lý Quả nghĩ đến mê mẩn, nghĩ đến hưng phấn, hoàn toàn chú ý tới nàng gọi, đợi đến khi phục hồi tinh thần, khỏi kinh ngạc hỏi.

      " biết đêm nay Vương có tới đây nữa." Vừa rồi, Tri Vũ chính là muốn với chuyện này lê^quý^đôn, bởi vì vị tiểu thư kia được đãi ngộ quá tốt, cho nên nàng cảm thấy có lẽ đêm nay Vương qua triệu tiểu thư thị tẩm.

      Cái gì? Lý Quả kinh hãi, suýt chút nữa nhảy ra khỏi bể.

      Tri Vũ vừa gì, vị Vương trong truyền thuyết kia muốn qua đây? ta tới làm gì? phải kêu ngủ chung chứ? chợt nhớ tới lời Tiểu Xuân, đêm vài lần, hình như chưa gặp qua bóng dáng nữ nhân nào ở đây.

      " ta, ta, ta muốn qua đây?" Lý Quả kinh ngạc, lắp bắp hỏi, tâm tình vui vẻ ban nãy tan biến, chạy mất tiêu, tại chỉ có loại kích động, vội vàng trốn chạy, nhanh chóng trốn chạy.

      Tri Vũ bị dáng vẻ của Lý Quả dọa cho hoảng sợ, thầm nghĩ tiểu thư có cần gấp vậy ? Giống như hận thể thấy Vương ngay lập tức. Song, vị phi tử nào mà chẳng ngóng trông Vương giống như vậy, vì thế liền mở miệng : "Tiểu thư, nô tỳ cũng biết, nô tỳ chỉ cảm thấy Vương có thể tới thôi ạ."

      Có thể? Vậy là chưa chắc rồi! Nghĩ đến đây, liền thở phào, nhưng tâm tình cũng chẳng thể yên bình nữa.

      "Tri Vũ, tên đàn ông kia đến sao? Trước kia ta đều giống vậy ư?"

      "Tiểu thư, phần lớn là vậy ạ." Tri Vũ bị câu 'tên đàn ông kia' dọa cho kinh sợ, có chút kính nể. Tiểu thư lại dám gọi Vương của bọn họ như thế, song nàng cũng dám lung tung l.q.đ, chỉ đành cung kính đáp.
      Last edited: 4/11/15
      Friendangel2727, BaoYuAries293 thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 177: muốn trở thành người phụ nữ của ta.


      "Vậy hi vọng ta đừng tới, tạm thời tôi cũng chưa muốn nhìn thấy ta." chút nghĩ ngợi bật thốt ra, bởi vì còn chưa tận hưởng đủ đâu, đợi vui vẻ đủ rồi, bỏ trốn ngay. tình nguyện để cho người đàn ông kia vĩnh viễn nhớ tới mình, vậy có thể muốn làm gì làm.

      Vị tiểu thư này rất đặc biệt, Vương đối với nàng cũng quá đặc biệt, biết hai người họ muốn làm gì nữa. Tri Vũ thầm nghĩ, có lẽ hai người này có quen biết, bằng sao lần này lại khác biệt so với các phi tử trước.

      "Tiểu thư, sao ngài muốn gặp Vương ạ? Vương tốt như vậy, biết có bao nhiêu nữ tử muốn gặp Vương, muốn trở thành phi tử của Vương đó." Tri Vũ nhịn được đỡ cho đại chủ tử của mình, nàng thể hiểu được, có thể nữ nhân này bị chập mạch chăng?

      Lý Quả hề biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ nhíu mày, mất hứng : "Vì sao tôi phải gặp ta? ta tốt đến nhường nào tôi cần biết, tôi cũng hề muốn trở thành phi tử của ta giống như những nữ nhân đó. Tri Vũ, ai có chí nấy, thể miễn cưỡng, đúng ?"

      Tri Vũ há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nhìn Lý Quả, lại có người muốn trở thành nữ nhân của Vương? Hơn nữa còn muốn gặp Vương, đây chính là chuyện lạ nhất thiên hạ, nếu truyền ra tiểu thư bị rất nhiều nữ nhân xé nát.

      "Tiểu thư, ngài muốn trở thành nữ nhân của Vương?" Nàng líu lưỡi, nghi ngờ hỏi.

      Lý Quả gật gật đầu, kích động : "Tri Vũ, ngẫm , còn chưa thấy qua mặt của ta, chẳng có cảm tình gì sao có thể thích người đó? có thể bằng lòng trở thành nữ nhân của ta? phải người trong lòng mình, tôi muốn, chết cũng muốn."

      Chết cũng muốn? Nghiêm trọng thế sao? Tri Vũ bị lời của dọa sợ, song tiểu thư vẫn rất cương liệt (kiên cường khí khái) nha. Thế nhưng lúc trước cũng có ít phi tử cương liệt giống tiểu thư, song vừa thấy Vương phải lập tức đầu hàng à? Chỉ hận thể trở thành nữ nhân của Vương, cương liệt sớm bị ném lên chín tầng mây nào rồi.

      Lần này, Tri Vũ rất biết điều hề hé răng, nhu thuận xoa bóp, chà lưng cho Lý Quả.

      Mà Lý Quả cũng thêm nữa, im lặng tắm rửa, đại não liên tục chuyển động .

      Chỉ chốc lát sau, dưới trợ giúp của Tri Vũ, rốt cục cũng mặc vào trung y ở nơi đây, thoải mái nằm giường lớn rộng rãi xa hoa, còn Tri Vũ đứng sang bên cạnh.

      Chương 178: Vương thần bí đến rồi.


      "Sao tôi phải đợi ta? Nếu ta đến đây, cứ là tôi ngủ rồi." Lý Quả thoải mái làm tổ trong ổ chăn mềm mại, đây là biện pháp vừa mới nghĩ ra: giả vờ ngủ.

      Chẳng lẽ ngủ rồi mà tên kia còn muốn Bá Vương ngạnh thượng cung à? Còn muốn thừa dịp mình ngủ mà XXOO? Có thể có cảm giác ư? tin tưởng tên kia biến thái đến vậy đâu.

      Tri Vũ sửng sốt, tiểu thư cứ như vậy mà xua đuổi Vương? Trong nhất thời, nàng biết nên làm thế nào mới tốt, đành phải cùng tiểu thư cầu nguyện cho Vương đừng tới.

      Kỳ Lý Quả cũng muốn ngủ sớm như vậy, nhưng bên ngoài hình như tối đen như mực cũng chẳng có gì chơi đùa, cộng thêm chút tâm tình, đành phải quyết định ngủ sớm. Chính là vừa nằm xuống, mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Tri Vũ nhìn chủ tử chìm vào giấc ngủ, biết nên khóc hay cười. Ai ai cũng muốn trở thành phi tử của Vương, chỉ mỗi tiểu thư là muốn, hơn nữa còn chẳng thèm quan tâm. Nhìn tiểu thư ngủ ngon, ngủ sâu như vậy, nàng là bị tiểu thư chọc cho tức chết rồi.

      "Nàng ngủ?" giọng nam trầm thấp, hữu lực đột ngột vang lên, tiếp đó là bóng hình cao lớn tiến đến bên giường.

      "Vương, tiểu thư ngủ ạ." Tri Vũ ngơ ngác nhìn Lý Quả đến nhập thần, bên tai đột nhiên truyền đến giọng dọa nàng giật nảy, nâng mắt nhìn, càng bị dọa cho chết khiếp. Vương, Vương thế mà đến đây, nàng vội vàng hành lễ, sau đó cung kính .

      Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh dậy ! Vương đến đó, sao ngài vẫn có thể ngủ an ổn, thoải mái vậy chứ?

      Tức chết nàng, tức chết nàng mà, là hoàng đế vội, thái giám gấp. Tri Vũ thầm sốt ruột, suýt chút nữa khống chế được mà nhảy cẫng lên, hận thể lập tức qua lay tỉnh Lý Quả.

      "Vương, để nô tỳ qua đánh thức tiểu thư dậy." Thấy sau khi tiến vào Vương vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm tiểu thư ngủ giường, Tri Vũ lớn mật chút, nuốt nuốt nước bọt, kiềm được .

      Ai ngờ, Vương nghe xong, lại phất tay áo, lạnh nhạt : " cần, ngươi ra bên ngoài canh giữ , bổn vương ở trong này ngắm nàng."

      Trời ạ, Tri Vũ nghe xong những lời này suýt chút nữa hôn mê. là quá rung động quá kinh ngạc, Vương thế nhưng lại ngắm nữ nhân, nàng còn chưa từng nghe qua đó. Chỉ có điều, tại nàng nghe lời Vương , cho nên nàng dám chần chờ, lập tức hành lễ rồi chạy nhanh ra bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi .

      Chương 179: Nàng là của ta.


      Quả Quả, Quả Quả...

      Mặc Nhật Tỳ ngồi ở mép giường, ngắm nhìn vẻ mặt say ngủ của , bên tai đều là giọng của . Hôm nay nhất cử nhất động của , đều nhìn ở trong mắt, nghe vào trong tai, hề có chút ấm áp nào. Nếu phải cố nén chỉ sợ sớm xông vào tìm rồi.

      Lý Quả muốn trở thành nữ nhân của sao? Đêm nay đều nghe thấy hết lời của , trong lòng có chút mất mát, có chút khổ sở, nhưng lại khiến cảm thấy tra tấn. Đợi cho vào giấc ngủ, mới dám thân, mới dám đến nhìn .

      "Quả Quả, nàng chỉ có thể ở lại đây vĩnh viễn, nơi nào cũng được , sau này nơi đây chính là nhà của nàng, cho phép nàng rời ." khàn giọng , sau đó vươn tay vuốt lên mặt Lý Quả.

      Đáng tiếc Lý Quả nghe được, ngủ rất sâu, thế cho nên có người xuất bên người, cũng chưa chắc đánh thức nổi .

      Có thể là do hôm nay cả ngày bôn ba mệt nhọc, cũng có thể là vì lâu rồi chưa được ngủ ngon đến thế, nên biết người ngồi bên cạnh khiến mình khiếp sợ.

      Mặc Nhật Tỳ cứ ngồi như vậy, im lặng nhìn , chẳng hề chớp mắt, biết qua bao lâu, biết thời gian trôi qua thế nào, thẳng đến chân trời chuyển sáng, bóng đêm rời , bình minh sắp đến.

      đứng lên, thân hình cao lớn che khuất nửa bên giường, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ tử còn ngủ say sưa, im lặng rời .

      "Vương, tiểu thư nàng..." Tri Vũ ở bên ngoài canh giữ đêm, nghiêm túc nghe ngóng suốt đêm, nàng cho rằng Vương ép buộc tiểu thư, nhưng bên trong lại im ắng, giống như có gì xảy ra, làm nàng vô cùng thất vọng.

      "Đừng đánh thức nàng, cũng được ta tới." Mặc Nhật Tỳ nhàn nhạt ra lệnh, muốn tạo gánh nặng cho Lý Quả, ra càng hy vọng thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả. Lúc đó nhất định cực kỳ phấn khích, thú vị.

      Tri Vũ dám nhiều lời, lập tức nhận lệnh, cung kính tiễn Vương rời , sau đó vội vàng vọt vào phòng Lý Quả. Lúc nàng nhìn thấy Lý Quả vẫn ngủ rất say sưa, liền biết nên hâm mộ hay buồn cười nữa.

      Vương đối với tiểu thư, quả nhiên giống người bình thường. Nếu như trước kia còn hoài nghi, vậy tại sớm tan thành mây khói. Địa vị của tiểu thư sau này nhất định rất cao, đoán chừng chính là Vương Hậu tương lai.

      Tri Vũ vừa nghĩ, vừa canh giữ, thỉnh thoảng còn nhìn gương mặt của Lý Quả. ra, nếu đưa ra so sánh Lý Quả còn xinh đẹp bằng Tri Vũ, bằng bất kỳ cung nữ nào trong hoàng cung, nhưng Vương lại cố tình đối xử đặc biệt với nàng ấy.

      Chương 180: Tôi thích .


      "Tri Vũ, tại là lúc nào rồi? Tôi ngủ bao lâu?" giường, Lý Quả từ từ tỉnh giấc, mở to mắt nhìn lúc lâu, mới nhớ ra hoàn cảnh của mình. Vừa quay đầu liền thấy Tri Vũ đứng bên, khỏi giọng hỏi.

      "Tiểu thư, trời sáng, ngài muốn rời giường sao?" Nghe thấy lời của , Tri Vũ lúc này mới phục hồi tinh thần, hấp tấp cung kính . Hôm nay thái độ của nàng hề tùy ý nữa, cung kính hơn rất nhiều.

      ra ngủ lâu như vậy, khó trách tinh thần tốt lên, cảm thấy rất mỹ mãn. cười cười, sau đó ngồi dậy, đứng lên, thầm nghĩ ăn qua loa gì đó rồi lại khám phá hoàng cung thần bí này.

      Tri Vũ nhanh chóng giúp mặc y phục, sau đó lại hầu hạ rửa mặt, đợi đến khi hai người ra, bàn bày đủ loại điểm tâm, hoa quả, nước trà, canh, hương khí lượn lờ quanh phòng.

      "Tiểu thư, dùng điểm tâm ạ." Sau khi đỡ Lý Quả ngồi xuống, Tri Vũ vội vàng múc canh, gắp điểm tâm, cẩn thận hầu hạ .

      Lý Quả ăn khá nhiều, hoàn toàn để ý đến hình tượng, được ăn ngon, nhăn nhó, muốn ăn liền ăn, hề cố kỵ.

      Mọi người vừa thấy tướng ăn của , nhất thời đều câm nín, bởi vì chưa từng gặp qua vị phi tử nào ăn uống giống tiểu thư vậy. Ai ai mà lịch , nhã nhặn, hơn nữa chỉ toàn nếm thử chút, cố giữ gìn dáng người xinh đẹp. Nhưng vị tiểu thư này lại khác biệt, ăn to uống nước, giống như kiếp trước đói ăn vậy.

      "Ngon lắm, Tri Vũ, mấy món này của các người hết chỗ chê, là những món ngon nhất tôi từng được ăn." vừa ăn còn quên khen ngợi, lại còn vừa ăn vừa , càng có chút hình tượng thục nữ nào cả.

      Đương nhiên là ngon rồi, đây là Vương cố ý dặn đầu bếp tốt nhất trong cung làm ra, phục vụ riêng cho tiểu thư, có thể thấy được Vương đối với tiểu thư phải tốt bình thường, đặc biệt bình thường.

      Tri Vũ thầm nghĩ, rồi : "Tiểu thư thích ăn hãy ăn nhiều chút, về sau mỗi ngày đều làm cho tiểu thư món ngon nhất."

      "Ừ, ừ, Tri Vũ đúng là quá tốt, tôi thích ." là ăn đến mở cờ trong bụng, miệng cũng ngọt kém, vui vẻ với nàng.

      Thích nàng? Tri Vũ bị hù chết rồi, tiểu thư thích Vương, mà lại thích nàng? Đây, đây là tình huống gì vậy? Đây là ý tứ gì thế? Lòng nàng đập loạn, sắc mặt bắt đầu trở nên rất khó coi.
      Last edited: 4/11/15
      Friendangel2727, BaoYu, Aliren2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 181: Ham mê bất lương.


      "Tiểu thư, ngài thích nô tỳ?" Nàng run rẩy hỏi, lén lút rời xa Lý Quả. Vị tiểu thư đó có ham mê bất lương chứ, chẳng lẽ đoạn tụ? lê^quý^đôn Vừa nghĩ đến đây, nàng có chút khóc ra nước mắt.

      Lý Quả hoàn toàn biết Tri Vũ suy nghĩ cái gì, cũng chẳng hề liếc nhìn nàng cái, liền cười tủm tỉm, : "Đúng vậy, Tri Vũ tốt như vậy, tôi đương nhiên là thích rồi." Miệng còn nhét điểm tâm, ánh mắt híp lại.

      Trời ạ! cần thích ta, cần thích ta, ta cần tiểu thư thích!

      Sắc mặt Tri Vũ trắng bệch, thân thể ngừng run rẩy, vô cùng hoảng sợ, trong lòng liên tục hò hét, tạm thời chưa thể đáp lời Lý Quả.

      Ăn rồi ăn, hình như bầu khí có vẻ đúng, với cả sao Tri Vũ vẫn chưa tiếp nhỉ?

      khó hiểu, khỏi quay đầu liếc Tri Vũ cái, giờ mới phát biết tự bao giờ Tri Vũ cách xa mình đến vậy, hơn nữa sắc mặt còn hơi kém, ánh mắt nhìn mình hình như có chút sợ hãi.

      "Tri Vũ, làm sao vậy? Khó chịu à? Hay sinh bệnh? Hình như là chưa ăn bữa sáng? Đến đến đến, ăn cùng với tôi nào." quan tâm hỏi, nghĩ tới biết tối qua Tri Vũ có ngủ ngon , sáng sớm lại hầu hạ mình cũng biết đă ăn sáng chưa, liền chạy qua đón nàng.

      Tri Vũ bất giác lùi về phía sau, kích động lắc đầu, khẩn trương : "Tiểu thư, nô tỳ đói bụng, nô tỳ có việc gì, tiểu thư vẫn nên ăn mình ạ." Đùa gì thế, sao nàng có thể ngồi cùng bàn dùng chung cơm với tiểu thư? Hơn nữa, ham mê của tiểu thư...

      " hay giả? Sắc mặt nhìn hơi kém, có phải xảy ra chuyện gì ? Có việc cứ ra." Tri Vũ đối xử với rất tốt, y hệt như Hoàng Nhi, kìm được muốn quan tâm.

      "Tiểu thư, nô tỳ vẫn ổn, vẫn ổn, chuyện gì cũng có." Tri Vũ càng sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau, giống như sợ Lý Quả bổ nhào lên. Nếu như tiểu thư nhào lên, sao nàng dám cự tuyệt? Làm sao dám phản kháng? Tiểu thư là chủ, nàng là nô tỳ đó.

      có việc gì mới là lạ! Nếu ổn sao lại biến thành như vậy?

      "Quên , Tri Vũ, vẫn nên nghỉ ngơi , bảo cung nữ khác theo giúp tôi là được. Lát nữa tôi muốn dạo, cứ nghỉ ngơi cho tốt, cần uống thuốc cứ uống, cần quá lưu tâm."

      "Vâng, tiểu thư." Tri Vũ nhanh nhảu , dám nhìn Lý Quả. Tuy tiểu thư rất quan tâm mình, nhưng biết đâu ngài ấy vẫn có tâm tư gì, hoặc là mượn danh nghĩa quan tâm để làm gì nàng.




      Chương 182: Ngài đừng qua đây.


      Tri Vũ kích động lắc đầu, ra sức lắc đầu, chỉ ngại thể làm cho tiểu thư biết, cho nên...

      " sợ tôi, vậy dáng vẻ này của là sao?" tin, từ xuống dưới đánh giá nàng lúc lâu, liền ra kết luận như vậy. ràng sợ, còn sợ.

      Tuy hề có dụng tâm quan sát, nhưng ánh mắt đó lại khiến Tri Vũ sợ hãi. Sắc mặt nàng càng tái nhợt, thân thể buộc chặt, chỉ sợ Lý Quả nhào đến bất cứ lúc nào, vẻ tươi cười đều rất miễn cưỡng.

      "Tiểu, tiểu thư, nô tỳ, sợ." Lắp bắp xong, đến cả chính nàng cũng tin nổi.

      Lần này, Lý Quả cảm thấy có vấn đề, nhất định là hết sức có vấn đề. Vì thế ăn nữa, đứng lên, về phía nàng, nghĩ muốn kéo nàng hỏi cho tình. Ai ngờ, mới chưa được mấy bước, Tri Vũ nhảy dựng lên, vẻ mặt hoảng sợ.

      "Tiểu thư, đừng lại đây, đừng lại đây! Ngài buông tha cho nô tỳ , về sau nô tỳ đều nghe tiểu thư hết, tiểu thư bảo làm cái gì nô tỳ làm cái đó." Vẻ mặt Tri Vũ hoảng hốt, đột ngột cầu xin, cuối cùng còn kiềm được 'bịch' tiếng, quỳ xuống.

      Đây là cái quái gì thế? Nhất thời, Lý Quả chưa thể làm tình hình, suy nghĩ vẫn chưa theo kịp.

      Tri Vũ làm sao vậy? có chỗ nào đúng sao? Sao lại sợ hãi đến vậy, quá kỳ quái? Chẳng lẽ có người nhân hại Tri Vũ?

      "Tri Vũ, đứng lên trước , có việc gì từ từ , ai bắt nạt ? cho tôi biết, tôi xử lý ta giúp ." Lý Quả vươn tay muốn đỡ nàng dậy, còn có nghĩa khí . ghét nhất những người bắt nạt người khác. ***_Bạn đăng đọc truyện chính chủ tại dđ lê quý đôn_***

      Tri Vũ run rẩy né tránh tay Lý Quả, hoảng sợ nhìn , sau đó dám lời nào, chỉ đề phòng nhìn chằm chằm, có chút bối rối.

      "Tri Vũ, có việc mau, khiến tôi gấp chết rồi, là ai? Dám bắt nạt người của tôi ở đầu tôi, phải sợ, có tôi ở đây, cùng lắm tôi mang rời khỏi nơi này." Lửa giận nổi lên, Lý Quả nghĩ đến phương diện này rồi.

      ", nô tỳ cùng tiểu thư, nô tỳ muốn ở lại đây vĩnh viễn, dứt khoát ." Lúc Tri Vũ nghe Lý Quả xong, chẳng những cảm kích, mà ngược lại càng hoảng sợ, đặt mông ngồi dưới đất, nhanh chóng rời xa , giống như là dã thú vậy.

      Có ngốc đến đâu tại Lý Quả cũng nhìn ra phải có người bắt nạt Tri Vũ, vừa rồi còn tốt, giờ lại biến thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.

      Nghĩ vậy, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc, giọng cũng trầm hơn rất nhiều: "Tri Vũ, xảy ra chuyện gì? phải lập tức , bằng ..."




      Chương 183: Ai cũng gặp.


      Run rẩy, run rẩy, tiếp tục run rẩy! Tri Vũ tựa như bé quàng khăn đỏ tội nghiệp, còn Lý Quả giống như đại sói xám, nhìn nàng như hổ rình mồi.

      "." Lý Quả hung dữ quát, dáng vẻ ôn hòa biến mất tăm.

      Tri Vũ rùng mình, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cắn cắn môi dưới. Nàng vốn định có việc gì, nhưng khi thấy dáng vẻ hung dữ của Lý Quả, những lời này liền nuốt trở về trong bụng.

      " mau."

      "Tiểu thư, nô tỳ , sao."

      "."

      "Tiểu thư, ách, nô tỳ là sợ, là sợ tiểu thư đối với nô tỳ,-lê quý đôn-chính là nô tỳ thích cái loại ham mê này, thỉnh tiểu thư đừng tìm nô tỳ, buông tha nô tỳ ."

      Ham mê? Cái gì ham mê? Lý Quả , đầu óc mờ mịt, hiểu, sao nghe hiểu lời của nàng?

      "Tri Vũ, cái gì ham mê? Tôi có ham mê gì, ngoại trừ ăn, ngủ, chơi, còn gì khác nữa." nghi hoặc , liệt kê những chuyện mình thích làm nhất, mà mấy thứ này đoán chừng mọi người đều thích .

      Sao nàng có thể ra miệng được những chuyện như thế? Tri Vũ chần chừ, nàng cũng thể tiểu thư là đoạn tụ, cầu ngài buông tha cho ta, ngài muốn cứ tìm người khác. Nàng dám , cho nên đành lo lắng nhìn Lý Quả.

      "Tri Vũ, sao lề mề vậy, có chuyện gì cứ thẳng ra, tôi hồ đồ lắm rồi. Nếu , diễn hôm nay tôi liền ở trong đây dây dưa với , cùng chịu đựng." quyết định chủ ý, nếu Tri Vũ ra, chơi nữa.

      "Tiểu thư, ngài buông tha ta ." Vừa nghe như vậy, sắc mặt Tri Vũ càng khó coi, rất bối rối.

      ", hôm nay chúng ta đâu cả, tôi cứ ngồi ở đây chờ , cho đến khi mới thôi." hung dữ uy hiếp, muốn bị những chuyện khó hiểu đó quấy nhiễu tâm tư.

      Lúc này, trong khi chủ tớ hai người mắt to trừng mắt , cung nữ bước nhanh vào, thấy hai người ngồi dưới đất liền có chút kinh ngạc, nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ, kính cẩn : "Tiểu thư, Dung phi nương nương và Hoa phi nương nương ở bên ngoài, các nàng muốn gặp tiểu thư ạ."

      " gặp." Lý Quả chẳng thèm quay đầu lại đáp, hoàn toàn nghe cung nữ cái gì, lập tức từ chối, vẫn nhìn chằm chằm Tri Vũ như cũ.

      Nhưng Tri Vũ vừa nghe đến Dung phi và Hoa phi, sắc mặt lại đại biến, lập tức bối rối, vội vàng : "Tiểu thư, hai vị nương nương tới chơi, nhất định phải gặp, tiểu thư nhanh gặp các nàng ạ."


      Chương 184: Đoạn tụ chính là đồng tính luyến ái.


      " gặp, gặp, chính là gặp, tôi biết bọn họ, vì sao phải gặp chứ? Tri Vũ, hôm nay phải cho tôi biết bị làm sao?" kiên định . Cái gì Hoa phi Dung phi, cho dù là quý phi đến đây cũng gặp.

      Tri Vũ sốt ruột, rốt cuộc chẳng cố kỵ nữa, vội vàng nắm lấy tay , lo lắng : "Tiểu thư, ngài nhất định phải gặp các nàng, ngài chỉ là tiểu thư, còn chưa có cung vị. thế nào hai vị nương nương cũng có địa vị cao hơn ngài, các nàng chính là phi tử của Vương đó!"

      "Vậy sao?" chẳng quan tâm cái gì địa vị và thân phận, huống hồ bọn họ đâu liên quan đến mình, đâu muốn trở thành thành viên trong nhóm đó, lại càng muốn tranh giành người đàn ông với nhiều phụ nữ như vậy. Xài chung người đàn ông với đống phụ nữ như vậy, quá ghê tởm, quá khó chịu!

      Xong rồi, xong rồi! Tiểu thư nghe lời, lá gan của tiểu thư quá lớn, cho dù tình huống đặc biệt cũng thể đặc biệt đến mức ngay cả nhóm phi tử cũng đá luôn. Nếu các nàng ấy thẹn quá hóa giận, cho dù có thể bảo vệ mạng của tiểu thư, cuộc sống về sau cũng dễ chịu.

      "Tiểu thư, chỉ cần ngài gặp hai vị nương nương, nô tỳ liền cho ngài." Cắn chặt răng, tại nàng để ý nhiều đến vậy, may rủi .

      Hai mắt Lý Quả sáng lên, sớm có phải tốt , dài dòng lâu như vậy, cuối cùng vẫn phải đấy thôi.

      " mau, mau." vội vàng thúc giục, hết sức tò mò, Tri Vũ này trước sau biến hóa nhanh như vậy.

      "Tiểu thư, ngài đừng tức giận, ngài thể tìm nô tỳ, buông tha nô tỳ ." Tri Vũ ai oán , sau đó cúi đầu.

      "Hãy bớt nhảm , mau cho tôi biết, tôi làm gì đâu, yên tâm ." Lý Quả vỗ vỗ ngực, lập tức đáp ứng, trong lòng càng tò mò hơn.

      Tri Vũ nhìn lướt qua , sau đó cúi đầu, do dự chút, mới giọng : "Tiểu thư, ngài có phải đoạn tụ ?"

      Đoạn cái gì? Đoạn tụ? Đoạn tụ là cái quái gì? Sao cảm thấy có điểm quen thuộc mà vẫn nghĩ ra nhỉ?

      "Đoạn tụ là cái gì?" Suy nghĩ trong chốc lát vẫn chưa nghĩ ra được, nghĩ nữa, hỏi thẳng.

      Hả?! Tri Vũ bị lời của làm cho kinh ngạc, kiềm được ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn vẻ mặt của Lý Quả, phát phải giỡn, suýt chút nữa xấu hổ toát mồ hôi, đành phải thành giải thích: "Chính là thích nữ tử, thích nam tử."

      Đồng tính luyến ái! Hóa ra đoạn tụ nghĩa là đồng tính luyến ái! bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo lại cảm thấy đúng, khi nào chỉ thích bé thích bé trai? Sao lại biết nhỉ?



      Chương 185: Trêu đùa nàng.



      "Tôi thích nam hài, cũng thích nữ hài." Đột nhiên, cười tủm tỉm, bởi vì lời của Tri Vũ mà nhanh chóng mở to hai mắt nhìn nàng . trò đùa dai lên trong đầu, náo loạn lúc lâu, lại bị Tri Vũ gán thành đồng tính luyến ái, khiến dở khóc dở cười.

      Hù dọa! Tiểu thư thích nam hài và nữ hài? Đây, đây là ý gì thế? Vừa đoạn tụ lại đoạn tụ? Nàng sợ đến hồ đồ, biết phải làm sao, ngây ngốc nhìn Lý Quả, hồi lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.

      "Ha ha ha, thú vị!" Hiểu được lý do, Lý Quả liền vui sướng. Người khác thấy mình thế nào cũng chẳng sao cả chỉ cần bản thân vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi, cho nên lập tức đứng dậy, về phía cái bàn.

      Tiểu thư là làm sao vậy? Tri Vũ nhìn Lý Quả, vẫn chưa hiểu nguyên do.

      "Vừa rồi có phải có hai nữ nhân tới tìm tôi ? Để cho bọn họ vào ." Tâm tình tốt lập tức nhớ tới hai vị phi gì gì kia, liền với cung nữ còn đợi mình lên tiếng.

      Hai nữ nhân? Tri Vũ và cung nữ vừa nghe liền trợn tròn mắt, lại dám xưng hô như thế với hai vị phi tử cao quý. Lá gan của vị tiểu thư này quá lớn, hơn nữa còn là vô cùng lớn.

      "Dạ, tiểu thư." Cung nữ chấn kinh chút, lập tức thông minh , rồi lui nhanh ra ngoài.

      Đùa Tri Vũ hồi lâu, khát nước lắm rồi, cầm lấy tách trà uống cạn, lại ăn miếng điểm tâm, vô cùng ung dung tự tại.

      Chỉ chốc lát sau, vài tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là trận mùi hương dịu lượn lờ, cuối cùng là hai vị nữ tử mỹ lệ ăn vận lộng lẫy, đeo đầy đồ trang sức cùng tiến vào.

      "Tiểu thư, Hoa phi và Dung phi đến rồi, ngài mau nghênh đón ạ." Tri Vũ quan tâm nhiều, lập tức đứng bên cạnh , vội vàng thúc giục.

      Nghênh đón? Nghênh đón cái gì? trả lời Tri Vũ, chỉ nhìn hai vị nữ tử mỹ lệ càng càng gần, song vẫn nghiêm túc đứng lên, nhìn bọn họ, lộ vẻ tươi cười. Dù sao người tới là khách, hơn nữa người ta còn chạy tới xem mình, sao có thể làm mặt xấu cho người ta xem được.

      "Hai vị mỹ nữ tốt lành." Tươi cười đầy mặt, Lý Quả vừa vươn tay vừa chào hỏi hai người, hoàn toàn quên mất nơi đây phải xã hội đại của mình.

      Tri Vũ đầu đầy hắc tuyến, sao tiểu thư lễ phép như vậy? Phải thỉnh an hai vị nương nương chứ, nàng vội vàng chọc chọc Lý Quả.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      Friendangel2727, BaoYu, Elise Tuyen2 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 186: Thẩm vấn.


      "Nô tỳ gặp qua Dung phi nương nương, Hoa phi nương nương. Tiểu thư vừa mới đến còn chưa biết lễ nghi, thỉnh nương nương thứ lỗi." Dưới tình thế cấp bách, Tri Vũ vội vàng cẩn thận cung kính , thuận tiện còn huých huých Lý Quả.

      Dung phi và Hoa phi liếc nhau cái, tầm mắt vẫn dừng ở người Lý Quả cười phớ lớ,lle~qquuy~ddoon thầm đánh giá , hề buông tha cho bất kỳ động tác nào.

      "Ha ha, tôi vừa tới, hiểu quy củ nơi đây, ngượng ngùng quá, hai người ngồi , ngồi ." Lý Quả cười ha ha, mời các nàng ngồi xuống, may mắn là còn có điểm tâm và nước trà, bằng rất mất mặt.

      "Ngươi là kẻ ở bên ngoài xà thành được tri phủ đưa vào?" Dung phi cao quý thản nhiên mở miệng hỏi, khí thế sắc bén, có chút uy nghiêm.

      Lý Quả gật gật đầu, ''đúng vậy'', rồi cười cười với nàng ta.

      "Hình như ngươi phải người nơi này?" Lúc này đến lượt Hoa phi lên tiếng,--di đa le qy do-- hai nữ nhân này giống như quan hệ khá tốt, ngươi câu ta câu, giống như đến ra oai phủ đầu.

      "Đúng vậy." Lý Quả lại gật gật đầu, có điều người mù cũng nhìn ra được mà, lại cười cười.

      "Ngươi tên là gì?" Giọng điệu của Dung phi cực kỳ lạnh nhạt, tự nhiên ngồi xuống,-lê^quý^đôn-nâng mắt nhìn , sau đó ánh mắt dừng lại ở mấy món điểm tâm đặt bàn, hơi biến sắc.

      "Tôi tên Lý Quả." là hỏi gì đáp nấy, dù sao cũng chẳng có gì, nên cứ thoải mái.

      Chỉ nghe Dung phi và Hoa phi thấp giọng nhắc lại tên lần, ánh mắt lại sáng như đuốc nhìn .

      "Nghe Vương đối xử rất tốt với ngươi, cho ngươi ở tại cung Phượng Thê." Lần này trong giọng của Hoa phi có chút đố kỵ cùng hâm mộ.

      Các nàng vào cung lâu như vậy, vạn phần sủng ái, lại chưa ai có thể làm chủ cung Phượng Thê này. Tranh đoạt ngầm lâu, cũng ngờ..dđlqd..bị người mới chiếm được, ngày hôm qua còn ngại xấu hổ đến xem, hôm nay liền nhịn được nữa.

      Dung phi cũng nhìn chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, như muốn tìm tòi nghiên cứu.

      "Làm sao tôi biết được? Tôi còn chưa gặp qua ta, ta cho tôi ở đâu tôi ở đó, có cái gì sai sao?" Lý Quả bị tra hỏi có chút bực mình, đứng lát, liền đặt mông ngồi lại chủ vị, nâng tách trà lên uống. Đúng là 'khuôn mặt tươi cười dán cái mông lạnh' mà!

      "Ngươi..." Thái độ của nhất thời chọc giận Hoa phi, nàng biến sắc, mắt trợn tròn, giận đến run cả người, nên lời.

      Chương 187: ta tới.


      Tôi làm sao? Đây là lời mà, chẳng nhẽ thể ?

      Lý Quả mới sợ nàng ta, tuy người tới là khách, nhưng loại khí thế bức người đó, làm cho có chút chán ghét và chào đón, tựa như Vu Tú Tình và Hà Tiểu Ngân lúc trước vậy, lãnh giáo đủ rồi.

      Lý Quả bình tĩnh liếc nàng ta cái, tiếp tục nhấp từng ngụm trà, mặc kệ nàng ta.

      Dung phi im lặng nhìn , sau đó vươn ngọc thủ vỗ Hoa phi phẫn nộ, ddiễnn đaàn llê quúyy đônn ôn nhu : "Hoa muội muội, chúng ta đến là thăm vị muội muội này, sao ngươi có thể tức giận với muội muội chứ? Nàng ấy cũng chưa biết cái gì, chúng ta làm tỷ tỷ, hẳn là phải giúp nàng."

      Cơn giận của Hoa phi dần tiêu tán dưới an ủi của Dung phi, nhưng vẫn cam lòng hướng về phía Lý Quả 'hừ' tiếng bằng giọng mũi, sau đó ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu lướt qua điểm tâm bàn, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      Lý Quả cũng vì lời của Dung phi mà sinh ra hảo cảm, bây giờ còn dễ tin vào người khác. llle quýy đôon dễ nghe như vậy, nhưng chẳng phải mới sáng sớm dẫn người tới cửa để thăm dò sao?

      "Tỷ tỷ, đây..." Cuối cùng Hoa phi vẫn kiềm chế nổi, nhìn chằm chằm điểm tâm bàn rồi chần chừ với Dung phi, vẻ mặt là thể tin được.

      Dung phi nhàn nhạt liếc nàng ta cái, ý bảo đừng lung tung, rồi lại dời mắt về phía Lý Quả.

      Lý Quả sớm gom hết nhất cử nhất động của bọn họ vào đáy mắt, lúc thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ nhìn đến điểm tâm bàn, trong lòng cảm thấy kỳ quái, nhưng hỏi ra.

      "Nghe , tối hôm qua Vương ở lại đây." Dung phi nhìn , khoan thai hỏi, cực kỳ hòa nhã, giọng ôn nhu, vô cùng êm tai.

      "Tôi biết." Lý Quả sảng khoái thẳng, tới hay cũng đâu biết, ngủ say mà.

      Dung phi ngẩn ra, sững sờ nhìn , sau đó sắc mặt liền thay đổi, rất khó coi, có chút phẫn nộ rồi.

      Tri Vũ đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ, vốn nhìn thấy Hoa phi mất hứng, nàng liền lo lắng cho Lý Quả,lê^o^quý^o^đôn tại lại thấy Lý Quả chọc Dung phi mất hứng, nàng khẩn cấp thốt ra: "Hai vị nương nương, tối hôm qua Vương có tới, nhưng tiểu thư ngủ, Vương đến lúc rồi , tiểu thư quả biết."

      " ta tới? Sao tôi biết vậy? Chuyện xảy ra khi nào?" Lần này, đến phiên Lý Quả kinh ngạc, suýt chút nữa nhảy cẫng lên.

      thế nhưng chẳng biết tối hôm qua có người vào phòng mình, còn thừa lúc ngủ nữa, ngẫm lại liền cảm thấy sợ hãi.

      Chương 188: ta có vô lễ tôi ?


      Dung phi và Hoa phi vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết nàng dối, nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái.

      Vương sao có thể đến đây mà đánh thức nàng lại cứ thế rời chứ? Tin tức bọn họ nhận được là Vương túc trực đến tận hửng đông mới rời ,l~q~đ trong khoảng thời gian này Vương làm gì ở trong phòng nàng ta vậy?

      Hai nữ nhân khó hiểu, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rồi lại nhìn về phía Lý Quả, nhưng vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quả, giống như giả vờ.

      "Tiểu thư, Vương cho phép nô tỳ đánh thức ngài, cho nên tiểu thư biết ạ." Ai bảo ngài ngủ như chết vậy, say như vậy, bỏ lỡ cơ hội tốt để gặp Vương. Tri Vũ nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại khác.

      Hoa phi và Dung phi vừa nghe, thân thể lại chấn động, đây là ý gì? Để cho nữ nhân này ở tại cung Phượng Thê, đến đây lại đánh thức nàng, Vương làm cái quỷ gì vậy?

      "Sao Vương đánh thức nàng ấy?" Hoa phi nhanh mồm nhanh miệng, trực tiếp hỏi, vẻ mặt vội vàng, còn sốt ruột hơn đương Lý Quả.

      Tuy Dung phi hỏi, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Tri Vũ kia, biểu lộ nàng ta cũng muốn biết.

      Lý Quả trừng mắt nhìn Tri Vũ, lại nhìn hai nữ nhân vội vàng kia, tức giận : "Đúng là đáng giận, dám chọn lúc tôi ngủ say liền tới, Tri Vũ, ta làm gì tôi chứ?ddiieen_đann_llee-quýy- đônn- Em theo hầu tôi, nhưng sao cho tôi biết cũng đánh thức tôi, ngộ nhỡ tôi có chuyện, bị ta vô lễ làm sao bây giờ?"

      Dọa! Câu vừa dứt, toàn bộ cung điện liền hết sức tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe thấy , mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Lý Quả, trong mắt toàn là vẻ dám tin. Nàng, nàng cái gì?

      Vô lễ? Vương muốn vô lễ nàng? Đó phải là chuyện buồn cười nhất thiên hạ ư? Nữ nhân nào mà nghĩ hết cách để bò lên giường của Vương? Ai mà chẳng mong được Vương sủng hạnh?lê.qý.đôn.Ai mà chẳng xuất ra mọi thủ đoạn để giữ chân Vương, làm cho Vương chú ý? ngờ hôm nay lại có nữ nhân dám như vậy, bảo bọn họ chịu đựng thế nào đây?

      "Ngươi, ngươi..." Hoa phi giận đến run rẩy, hồi lâu vẫn thốt nên lời.

      Khuôn mặt Dung phi cũng đen lại, vô cùng khó coi.

      "Tiểu thư..." Tri Vũ sợ tới mức biết gì cho phải, sắc mặt trắng bệch, cả người run run.

      Tiểu thư chuyện đúng là kiêng kỵ gì cả, quá thẳng thắn mà!

      "Ngươi ngươi cái gì, phải sao? Tri Vũ, về sau nếu có chuyện đại loại như thế, em nhất định phải cho tôi biết, bằng tôi cứ ngốc nghếch bị người bán cũng biết." hoàn toàn chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của hai nữ nhân kia, chỉ lo dặn dò Tri Vũ.

      Chương 189: Đừng tới quấy rầy tôi.


      Đúng là ở trong phúc mà biết hưởng! Mấy nữ nhân hẹn mà chung ý nghĩ, vừa tức vừa hận, nhưng lại làm được gì. Chẳng lẽ các nàng lại mình cũng muốn bị Vương vô lễ? Đương nhiên là muốn, song thể ra.

      "Tiểu thư." Tri Vũ biết nên tức hay nên cười, nàng đành phải nén xuống, oán giận gọi tiếng,-lêe quúy đoôn-liền im miệng. Nàng còn nữa bị tiểu thư chọc cho tức chết, chứ đừng tới hai vị phi tử kia.

      "Ngươi, ngươi là có ý gì? Vương đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi còn chưa biết đủ."

      Tức chết nàng, tức chết nàng mà! Hoa phi cảm thấy mình sắp nhịn nổi nữa, muốn phát điên rồi, nữ nhân kia làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Sắc mặt Dung phi cũng rất khó coi, hết sức căm tức, chỉ là thân phận của nàng ta khó có thể gì, đành phải chịu đựng đố kỵ cùng hâm mộ mãnh liệt.

      Người ta cần, các nàng muốn đoạt lấy, người ta thèm, các nàng lại thèm muốn chết! d~đ~lê-.-quý-.-đôn-Bọn họ tranh giành có được, người vô tranh lại được dễ dàng. Kết quả như vậy khiến cho bọn họ rất khó chấp nhận.

      "Tôi đâu biết ta, ta đối xử tốt với tôi sao? Tôi nhận nổi, cũng thích ta." Lý Quả mới sợ hai phi tử gì gì này đâu, ép buộc cái gì chứ? Các nàng thích, nhưng thích.

      "Ngươi, ngươi, ngươi lại thích Vương, ngươi đừng quá đáng!" Hoa phi giận sôi gan, thể tin thế nhưng có người thích nam nhân của mình, chịu nổi nữa, 'rầm' tiếng đứng lên, căm tức nhìn Lý Quả.

      Lý Quả sợ nàng ta, 'rầm' tiếng cũng đứng lên, xem ai sợ ai! sớm biết, tìm tới cửa chắc chắn là có ý đồ, nơi có nữ nhân là có chiến tranh,ddiiễnn đaàn leêe quúyy đoôn,, phạm người người cũng đừng tới phạm .

      "Nếu như hôm nay hai người tới để khởi binh vấn tội mời cho. Các là nữ nhân của ta, tôi , các khỏi phải tới đây nữa." lạnh lùng , bao giờ chịu yếu thế. Chịu quá nhiều thiệt thòi, phải xem là ai mới có thể đối tốt được.

      Rốt cuộc Dung phi chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, 'rầm' tiếng đứng lên, căm tức nhìn : "Ngươi đừng quá kiêu ngạo, Vương chỉ tạm thời coi trọng ngươi mà thôi,-lamnguyetminh-ngươi được sủng ái lâu đâu, đến lúc đó chớ trách chúng ta báo trước."

      "Sủng ái? Các cần, tôi cần, các là phi tử của ta, tôi ." Lý Quả thản nhiên lạnh lùng phản bác, thích đám người này tới cửa quấy rầy mình, vô cùng chán ghét.

      Chương 190: Bị ngài chọc tức chết rồi.


      "Ngươi..." Dung phi nổi bão, chỉ thấy sắc mặt nàng ta đỏ bừng, nhưng chỉ dám căm tức nhìn , tức giận đến run rẩy.

      Lý Quả sợ, ngày đầu tiên tìm tới cửa, cũng chẳng biết có tâm tư gì, chắc chắn là có ý tốt.

      " thích xin mời trở về, tôi mệt rồi." Trời sụp xuống còn có vị Vương trong truyền thuyết kia chống đỡ diieenndaanleequuydoon, dù sao bị ức hiếp, cùng lắm bị đuổi , vì thế khách khí đuổi người.

      Dung phi và Hoa phi dùng ánh mắt giết người trừng vài lần, sau đó căm phẫn rời . Sau khi bọn họ khỏi liền có ai muốn gặp nữa.

      "Tiểu thư, ngài nên đắc tội Hoa phi và Dung phi." Tri Vũ sắp hỏng rồi, đợi hai người kia vừa , nàng liền vội vàng mở miệng , có chút ai oán nhìn .

      Lý Quả mặc kệ, ung dung ngồi xuống uống trà, thỉnh thoảng còn dùng chút điểm tâm, thấy Tri Vũ gấp gáp, liền nở nụ cười.

      "Tiểu thư, ngài cười cái gì? Nô tỳ sắp bị ngài chọc tức chết rồi." Tri Vũ nghiến răng oán hận,lê!quý!đôn gấp đến độ dậm chân, vừa thấy Lý Quả vẫn còn có thể cười được, nàng liền phát hỏa, tức giận .

      "Tôi gấp, em gấp cái gì? Đừng sợ, cùng lắm bị đuổi ra khỏi đây thôi." Dù sao bây giờ cũng được, gặp quá nhiều chuyện kỳ quái, ngược lại càng bình tĩnh, chút sợ hãi.

      Tri Vũ trợn tròn mắt, hóa ra vị tiểu thư này biết sợ, lần này nàng chẳng còn gì để , oán hận ngậm chặt miệng.

      Nhìn dáng vẻ đó của Tri Vũ, Lý Quả chợt có chút cảm động, nhớ tới Hoàng Nhi, biết Hoàng Nhi ở đâu? biết bé có sống tốt ? Lần sau nhất định phải nhớ dẫn ấy theo bên cạnh. Từ từ, Hoàng Nhi là rắn, vậy Tri Vũ cũng là....

      "Tri Vũ, em là xà à?" tò mò hỏi, chẳng chút sợ hãi, trong lòng bình tĩnh.

      Tri Vũ bất đắc dĩ gật gật đầu, câu hỏi của tiểu thư đúng là cổ quái, phải xà là gì.

      "Chúng em đều là xà mà, tiểu thư, nơi này chính là xà quốc đó."

      "Vậy Tri Vũ, em có quen Hoàng Nhi ? Mặc Nhật Tỳ sao? Ngu Cơ nữa?" nghe ngóng được gì từ chỗ Tiểu Xuânllequuyddon, đầu óc vừa chuyển, liền vội vã thăm dò từ chỗ Tri Vũ.

      Tri Vũ vốn định lắc đầu, nhưng khi nghe được cái tên trong đó, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt, trợn to mắt nhìn Lý Quả, sau đó vội vàng lắc đầu, liên tục lắc đầu.
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuElise Tuyen thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 191: Hóa ra tiểu thư và Vương có quen biết.


      " biết, biết ạ." Nàng lo sợ , cúi đầu dám nhìn Lý Quả.

      " biết biết, sao em lại giống như thấy quỷ thế?" Lý Quả lẩm bẩm, nhưng cũng thèm để ý, bởi vì ôm hi vọng quá lớn, chừng bọn họ đều có ở đây.

      Tri Vũ dám hé răng, đứng yên lặng, tại nàng lờ mờ đoán được, hóa ra Vương có quen với tiểu thư, mà tiểu thư lại chẳng hề hay biết Vương chính là Mặc Nhật Tỳ trong miệng mình. diieennđaannleequýyddoooonn Chỉ là Vương làm cái quái gì vậy? Sao cho tiểu thư biết chứ?

      Trong lúc yên tĩnh, trước mắt Lý Quả chợt sáng ngời, hưng trí bừng bừng : "Tri Vũ, chúng ta dạo thôi, hôm nay chúng ta phải xem hết tòa cung điện này, ngày mai lại dạo cung điện khác, em thấy thế nào?"

      "Vâng, vâng, nghe tiểu thư hết." Tri Vũ phục hồi tinh thần, có ý kiến .

      Tiểu thư là chủ tử, chủ tử cái gì là cái đó, chủ nhân bảo nàng tìm chết, nàng cũng thể sống, huống chi chỉ là dạo.

      "Vậy chúng ta thôi!" thể chờ được nữa, sáng sớm bị hai vị phi gì gì kia ép buộc hồi lâu mất bao nhiêu thời gian, tại sắp giữa trưa, chắc cũng chẳng được bao lâu rồi.

      Tri Vũ hai lời vội đỡ Lý Quả ra khỏi phòng, tại chắc ai quấy rầy tiểu thư nữa.-l3~qu4~d0n-Sau khi hai vị phi tử kia hồi cung nhất định truyền bá là tiểu thư kiêu ngạo, đoán chừng có rất ít người dám đến gặp tiểu thư.

      "Tri Vũ, cung Phượng Thê này là cung điện lớn nhất trong hậu cung à? Vậy vị Vương kia ở đâu?" tới lui, đột nhiên hỏi. Bởi vì phát tòa cung điện này thế nhưng còn có cổng lớn, cái cung điện có cổng lớn, là chỗ rất rất lớn rồi.

      "Tiểu thư, cung Phượng Thê đúng là trong những cung điện lớn nhất trong cung, còn cái khác là cung điện của Vương. Chỉ là, Vương ở đó chủ yếu là xử lý chính , tiếp kiến đại thần và thượng triều, phần lớn là Vương ở đâu cả." Tri Vũ tận tụy , giải thích từng ly từng tý với .

      Lý Quả vô cùng kinh ngạc, chẳng nhẽ vị Vương đó có chỗ ở?

      Chắc ta ở trong cung điện của phi tử nào đó, ngày nữ nhân, ở địa phương lớn như vậy,d-d-lf-qý-d9nthích ở nơi nào mà chẳng được, 365 ngày, mỗi ngày đổi người, khéo còn chẳng trùng nữa.

      Tri Vũ nhìn ra được tâm tư của tiểu thư, nàng hé miệng cười, sau đó mới chậm rãi : "Tiểu thư, Vương đa số ở tại cung Phượng Thê ạ, nơi đây là cung điện của Vương và Vương Hậu mà. Nếu , nhóm phi tử đó sao có thể đố kỵ tiểu thư ngài chứ!"
      Last edited by a moderator: 14/3/16
      Friendangel2727, BaoYuPhongVy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :