1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Anh lính cưng vợ - Mặc Tô Lê (Hoàn)+ Update NT4

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 30.

      Editor: Puck

      Lính của mình, đều ràng hơn so với người khác, chính là giống nhau, sợ chết, có việc gì liền thích đâm vào họng súng!

      Lời này vừa ra, cả nhóm người ngây ngẩn, Ôn Uyển cũng thất thần, quay đầu nhìn Giản Dung, chỉ thấy giọng Giản Dung nhàng thốt ra:

      “Dựa lưng vào nhau ngồi tấm thảm

      Nghe nhạc và chuyện trò về ước mơ

      mong rằng em ngày càng dịu dàng

      Em mong rằng đặt em trong trái tim

      muốn tặng em ước mơ lãng mạn

      Cám ơn em đưa đến thiên đường

      Dù cho cả cuộc đời mới có thể hoàn thành

      Chỉ cần em nhớ mãi quên

      Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến

      Chính là cùng từ từ già

      Cùng nhau góp nhặt từng chút niềm vui

      Để lại sau này ngồi xích đu cùng từ từ trò chuyện.”

      (*) Bài hát “Điều lãng mạn nhất” – Triệu Vinh Hoa

      Ôn Uyển cứ lẳng lặng nghe như vậy, đáy lòng càng rung động, cho rằng Giản Dung chỉ biết hát mấy bài hát quân nhân, ngờ còn biết hát điều lãng mạn nhất, tất cả lính ở đây cũng kích động, huýt sáo liên tiếp.

      “Chị dâu! Chị dâu!” Từng tiếng hô, khiến Ôn Uyển cúi đầu, hạnh phúc mà ngượng ngùng.

      --- -------Puck---- -----

      Chỉ nghe thấy Giản Dung cười mắng: “Còn kêu nữa, gọi đoàn trưởng đến , để cho ông đây và các cậu mang nặng chạy bốn mươi lăm km…”

      xong, Giản Dung ôm tiểu Thiên đứng dậy, thuận tay kéo Ôn Uyển, trầm giọng: “Được rồi, để cho bọn họ chơi , chúng ta về nhà, tiểu Thiên cũng nên nghỉ ngơi.”

      Mang theo đứa bé, tốt nhất nên để cho đứa bé ngủ muộn, nhìn vẻ mặt tiểu Thiên hưng phấn, Giản Dung đưa tay vuốt vuốt đầu tiểu Thiên.

      Ôn Uyển bước ngay ngắn theo Giản Dung, cùng nhau về phía khu nhà, nhìn khá hài hòa, nhà ba người, khiến cho người ta hâm mộ, khi đến khu nhà, trở về nhà, Ôn Uyển mới nghĩ, đứa này làm thế nào?

      Nhân viên cảnh vệ của chính ủy gõ cửa, Giản Dung mở cửa, chỉ thấy tiểu Phi đứng bên ngoài, cao giọng hô: “Chào phó đoàn Giản, chào chị dâu, chính ủy ra lệnh cho tôi đón tiểu Thiên về nhà, dỗ tiểu Thiên ngủ.”

      Chính ủy , dẫn theo ngày, tốt nếu còn ngủ trong nhà người ta.

      Giản Dung ừ tiếng, quay đầu nhìn về phía tiểu Thiên, chỉ thấy tiểu Thiên nhìn Ôn Uyển, khéo léo : “Hẹn gặp lại chị, ngày mai tiểu Thiên trở lại tìm chị.”

      xong tiểu Thiên tới trước mặt tiểu Phi, được tiểu Phi ôm lấy, tạm biệt với Giản Dung và Ôn Uyển: “Hẹn gặp lại phó đoàn Giản, hẹn gặp lại chị dâu!” xong tiểu Phi ôm đứa bé rời .

      Giản Dung đóng cửa lại, Ôn Uyển cầm quần áo tắm, Ôn Uyển tắm xong, Giản Dung cũng chạy vào tắm, lúc ra liền giặt quần áo cho Ôn Uyển, nhanh chóng giặt sạch quần áo.

      Thói quen của quân đội là làm cái gì cũng nhanh chóng, cho nên tốc độ giặt quần áo cũng hề chậm.

      Nằm ở giường, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung, hỏi Giản Dung: “ , tại sao chị dâu và chính ủy lại đột nhiên gây gổ? thể chuyện sao?”

      cảm thấy chính ủy phải là người đàn ông biết nhẫn nhịn, thường ngày lúc giáo huấn binh lính của mình, nhiều nhất chính là, vợ quản cậu vì muốn tốt cho cậu, đừng biết chịu đựng, biết suy xét.

      được như vậy, Ôn Uyển rất khó mà tưởng tượng ra chính ủy gây gổ với chị dâu, đợi Giản Dung mở miệng, Ôn Uyển tiếp tục : “Giản Dung, ngày mai khuyên nhủ chính ủy được ? Mẹ có ở đây, tiểu Thiên rất đáng thương.”

      Giản Dung cúi đầu nhìn Ôn Uyển, thở dài: “Chuyện như vậy, được.”

      Nhìn về phía trước, Giản Dung giọng với Ôn Uyển, chị dâu chính ủy phải là mẹ ruột của tiểu Thiên, lúc tiểu Thiên sinh ra, thân thể mẹ tiểu Thiên tốt, cho dù chăm sóc như thế nào cũng tốt lên được, bao lâu qua đời.

      Khi đó chính ủy vẫn chỉ là doanh trưởng, hết cách rồi, chỉ có thể dẫn đứa bé cho cha mẹ nuôi, năm về nhà thăm lần.

      Chính ủy sư đoàn cảm thấy người này tệ, liền nhờ người giới thiệu vợ cho chính ủy, kết hôn, lại là đàn ông tham gia quân ngũ, có tiền cũng có quyền thế. Càng có tự do, huống chi, chính ủy kết hôn, còn có đứa bé, mấy vừa nghe ngay cả mặt cũng muốn nhìn, liền từ chối hết.

      Tâm tình chính ủy lớn, cái gì cũng quên, trong lòng vẫn nhớ thương người vợ chết, vốn định tìm, chỉ có điều chính ủy sư đoàn mở miệng, ấy cũng tiện…

      Nhưng cũng đúng dịp, đời này lại có đó, cũng chính là chị dâu chính ủy, Trình Cẩn, bằng cấp tốt, diện mạo được, cũng là biết chừng mực, gặp mặt chính ủy, chính ủy trước sau như nhìn con người ta cái, cứ ngồi ở đó, chững chạc đàng hoàng.

      Vốn tưởng rằng là có điều kiện tốt như vậy, chắc nhìn tới mình, ngờ Trình Cẩn cho người làm mai, đồng ý gả cho chính ủy, lời vừa ra khiến chính ủy sư đoàn sướng đến phát rồ, hai lời, để cho hai người đánh báo cáo, phê duyệt xuống, dứt khoát làm tiệc rượu.

      Trong bộ đội nhiều chuyện như vậy, cũng dần dần, chính ủy giống trước, coi trọng lập tức kết hôn, tình khuôn sáo cũng còn.

      Trình Cẩn cũng quan tâm, ra ngoài xem mắt, chính là cảm thấy nhân phẩm chính ủy tốt, nhìn xấu cho nên đồng ý gả, tình cảm gì đó tính toán sau.

      Trước khi kết hôn, chính ủy rất trịnh trọng mở miệng với Trình Cẩn: “Tôi muốn hỏi mấy câu được ?”

      “Hỏi .” Trình Cẩn nhiều, nhìn có chừng mực, là chững chạc.

      Chính ủy hít sâu hơi: “Tại sao để ý tôi mang theo đứa bé, lính nghèo?”

      Trình Cẩn cảm thấy buồn cười: “Lính nghèo kết hôn hả? Mang theo đứa bé cũng phải độc thân? Tư tưởng gì vậy?”

      “Vậy, em nghĩ kỹ chưa? Gả cho tôi, quân hôn này khó bỏ.” Chính ủy mở miệng lần nữa với Trình Cẩn, có số việc phải ràng, nếu , cảm thấy có lỗi với người nhà ấy.

      Trình Cẩn thuận tay đập cuốn sách vào ngực chính ủy: “Cưới vợ, kéo dài thời gian, có chút sảng khoái nào của đàn ông tham gia quân ngũ!”

      Cứ như vậy, hôn lễ cũng xong, nhiều năm như vậy, hai người sống chung yên ổn, Trình Cẩn theo chính ủy theo quân, đối với đứa bé, đối với chính ủy, đều rất tốt.

      Chưa bao giờ cãi nhau, chưa từng nóng nảy, mang theo tiểu Thiên, khác gì ruột thịt, ai câu tốt về chị dâu chính ủy, đều là khích lệ, còn chính ủy may mắn.

      Chính ủy cũng rất nghe lời chị dâu, ngay cả thuốc hút nhiều năm cũng cai rồi, chỉ vì chị dâu : “Khói thuốc hại chết em cùng tiểu Thiên, cần em, chẳng lẽ cũng cần đứa bé?”

      Từ lúc ấy chính ủy liền cai thuốc, chẳng những cần đứa bé, cũng cần quan tâm vợ, nếu cần có thể nuôi dưỡng như bảo bối nhiều năm vậy sao?
      huyendo, honglak, Chris2 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 31.

      Editor: Puck

      Trình Cẩn cứ theo bên cạnh chính ủy như vậy, trước kia làm phiên dịch, làm bên ngoài, sau khi theo quân, liền bắt đầu phiên dịch sách, cũng phiên dịch ít chữ nước ngoài, chính ủy thường : “Chút tiền lương của nhiều lắm, nhưng đủ để nuôi sống em và tiểu Thiên, cần vất vả như vậy.”

      Nhưng mà Trình Cẩn vẫn kiên trì, , có vài thứ là mình thích, là sở thích, liên quan đến tiền bạc, giống như thích viết lách gì đó, kiếm được nhiều lắm, nhưng vẫn vui vẻ viết, cho dù phải bỏ ra rất nhiều.

      Chính ủy cũng gây khó dễ, tùy Trình Cẩn, nhuận bút Trình Cẩn thu được, luôn nghĩ cách để cho tiểu Thiên ăn ngon nhất, mặc tốt nhất, đây là hứng thú khác của , đại đa số các chị dâu lười làm bữa sáng, để cho đứa bé ăn trong căn tin.

      Nhưng Trình Cẩn như vậy, kiên trì để cho đứa bé ăn đủ loại bữa sáng, thay đổi đa dạng, tự mình đưa đứa bé học, mỗi thứ, chính ủy đều chưa từng quan tâm, cho nên, dáng dấp tiểu Thiên tốt hơn so với đứa bé cùng trang lứa, mập ốm, khiến người ta thích.

      “Nếu tình cảm tốt như vậy, sao lần này lại rạn vỡ thế?” Ôn Uyển kinh ngạc hỏi, chưa từng nghĩ chị dâu và chính ủy có chuyện sâu xa như thế, thể , chị dâu làm người hết lời để , vậy lần cãi nhau này, chắc chắn hơn phân nửa là trách nhiệm của chính ủy.

      Giản Dung lắc lắc đầu, nhìn Ôn Uyển thở dài: “ cũng biết, chính ủy thích người khác hỏi nhiều, tiểu Phi hỏi nhiều câu, liền bị mắng, muốn kích động.”

      tìm khi chính ủy thoải mái, chị dâu , chính ủy giống như đánh mất hồn, ai chọc, chính là tìm mắng.

      Ôn Uyển có thể hiểu Giản Dung khó xử, Giản Dung cũng nhiều chuyện, suy nghĩ chút, người tháo chuông cũng chính là người buộc chuông, chuyện như vậy, người khác giúp được gì, phải do chính ủy tự mình thông suốt, tự mình đón vợ trở lại.

      “Được rồi, mình ngủ thôi, sáng mai chắc chắn tiểu Thiên qua.” Ôn Uyển dụi dụi mắt, với Giản Dung, Giản Dung ừ tiếng, ôm Ôn Uyển ngủ.

      --- ------Puck---- -----

      Theo cuộc sống thường lệ, làm như thường lệ, chỉ có điều bên cạnh Ôn Uyển nhiều thêm tiểu Thiên, mỗi ngày đều theo bên cạnh Ôn Uyển, đứa bé này khéo léo, nhiều bạn, trong lòng Ôn Uyển cũng vui vẻ, nhưng vấn đề chính là có thời gian, giống như chị dâu vậy, làm bữa sáng cho tiểu Thiên mỗi ngày.

      Vẫn là tiểu Phi dẫn tiểu Thiên đến căn tin ăn, đứa bé này cũng biết làm sao, càng ngày càng ít , trừ lúc chuyện với Ôn Uyển, đại đa số là trầm mặc.

      Cũng khiến cho Ôn Uyển bắt đầu lo lắng cho thằng bé, tiểu Thiên thường hỏi câu, chính là khi nào mẹ về nhà? Tại sao mẹ gọi điện thoại cho tiểu Thiên?

      Ôn Uyển luôn dụ dỗ, tiểu Thiên thông minh hơn đứa bé bình thường, mình cái gì, nó có thể nhìn ra, mình an ủi, hay , ngược lại, luôn thản nhiên với Ôn Uyển câu: “ tiểu Thiên ngoan chút, mẹ nhất định về nhà.”

      Ôn Uyển luôn đau lòng thôi, nhưng cũng hết cách rồi, len lén gạt Giản Dung gọi điện thoại cho chị dâu, nhưng bên kia ai nhận, vẫn có chuông, nhưng thấy điện thoại lại.

      Đêm hôm nay, nửa đêm bỗng nhiên mưa to, nước mưa bên ngoài rơi nóc nhà kêu lộp độp, có chỗ bị ngấm nước, Giản Dung đặt chậu hứng, điều kiện bộ đội chính là như vậy, Ôn Uyển vùi đầu trong ngực Giản Dung ngủ yên bình.

      Mấy ngày nay, mang theo tiểu Thiên, lại vừa làm việc, cả người Ôn Uyển mệt chịu được, vừa định ngủ, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn Uyển mở mắt ra, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của chính ủy: “Giản Dung, Ôn Uyển, có nhà ?”

      Ôn Uyển cùng Giản Dung vội vàng rời giường, ra khỏi phòng mở cửa, chỉ thấy chính ủy ôm tiểu Thiên, cả người hơi bối rối mở miệng: “Xin lỗi, trễ như vậy lại ầm ĩ các em, tiểu Thiên bị sốt, biết phải làm sao bây giờ mới được?”

      Vào lúc này đội y tế đóng cửa, tiểu Thiên đột nhiên bị bệnh, chút biện pháp cũng có, trước kia lúc tiểu Cẩn ở nhà, thỉnh thoảng tiểu Thiên cũng bị cảm, nhưng cũng được tiểu Cẩn chăm sóc tốt, chút xíu chuyện cũng có.

      Vào lúc tiểu Cẩn có ở đây, cảm thấy ngày này biết sống sao, cả sinh hoạt đều hỗn loạn.

      Rốt cuộc hiểu được câu kia, lúc thành thói quen với cuộc sống vào quỹ đạo, người kia đột nhiên rời , thế giới của có thể sụp đổ, giờ phút này, cảm nhận được sâu…

      gì vậy? Giản Dung mau ôm đứa bé vào.” Ôn Uyển với Giản Dung.

      Ngược lại lấy hòm thuốc tới, chẩn đoán bệnh cho tiểu Thiên, kiểm tra chút, đo nhiệt độ, chỉ là sốt , từ đến lớn đứa bé này được chăm sóc tốt, bệnh này cần tiêm, uống chút thuốc, che chắn kỹ là có thể khỏe.

      Chính ủy và Giản Dung ở bên ngoài gấp đến sứt đầu bể trán, biết phải làm sao? Dù sao cũng chỉ có mình với đứa bé, đáy lòng luôn sợ hãi.

      Đắp kín mền cho tiểu Thiên, chỉ thấy giọng nỉ non của tiểu Thiên: “Con muốn mẹ, mẹ…”

      Ôn Uyển nắm tay tiểu Thiên, nhàng dụ dỗ: “Ngoan, mẹ ở đây, tiểu Thiên bị bệnh, phải nghỉ ngơi tốt, được ?”

      có thể hiểu được khổ sở của chị dâu, nếu là đứa bé của mình, liền mang , chắc là chị dâu cũng vô cùng rối rắm, công ơn nuôi dưỡng lớn hơn trời, chị ấy thương tiểu Thiên, nếu biết tiểu Thiên bị bệnh, chắc khóc.

      Tay bé của tiểu Thiên nắm lấy tay Ôn Uyển, cảm thấy chút ấm áp, dần dần bắt đầu yên ổn ngủ, chỉnh lại chăn cho tiểu Thiên, Ôn Uyển liền xoay người ra khỏi phòng, đến phòng khách, nhìn thấy Giản Dung ngồi đó hút thuốc, chính ủy cúi đầu, nắm tóc mình, nhìn ra được trong lòng tự trách.

      Ôn Uyển tới, ngồi bên cạnh chính ủy, giọng khuyên nhủ: “Chính ủy, đón chị dâu về nhà , tiểu Thiên cần mẹ, cần ngôi nhà hoàn chỉnh, nếu là tổn thương rất lớn đối với thằng bé.”

      Giản Dung khó , đối với , có số việc , dù sao cũng phải mở miệng khuyên nhủ, chính ủy cố chấp như thế, nhiều ngày như vậy, chuông này vẫn cởi được, gấp gáp thay ta.

      Chính ủy cầm lấy thuốc bàn, thuận tay đốt điếu, nặng nề hít hơi, cả người nhìn rất nhếch nhác, hoàn toàn giống như trong ngày thường, chấn trụ cả đoàn binh lính, khí thế như vậy.

      Phả ra ngụm khói, lúc này chính ủy mới chậm rãi mở miệng: “Chuyện của và tiểu Cẩn, Giản Dung cho em rồi hả?”

      số việc vốn định , người khác mắng ra gì, mắng phụ lòng tiểu Cẩn, đều thấy sao cả, nhưng chỉ cảm thấy đặc biệt xin lỗi tiểu Thiên, nhìn tiểu Thiên ít , nhớ mẹ, liền đau lòng.

      “Giản Dung với em, chị dâu là người phụ nữ tốt, mâu thuẫn lớn hơn nữa, ngài là đàn ông, phải nhường chút, coi như vì đứa bé cũng được.” Ôn Uyển giọng khuyên chính ủy, lùi bước, trời cao biển rộng, mọi đều tốt đẹp.

      Chính ủy liên tục gật đầu, ngừng : “Tiểu Cẩn là tốt, tâm tình tốt, em cũng lương thiện, tính khí tốt, mọi thứ đều tốt.”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32.

      Editor: Puck

      Chính ủy lại hít thêm hơi khói, khói mù vây chung quanh, trước khi kết hôn, luôn hiểu điều kiện Trình Cẩn tốt như vậy, tại sao muốn gả cho ? Nhưng Trình Cần nhiều, cũng hỏi được cái gì, ngược lại có vẻ như bản thân già mồm cãi láo, nên hỏi nhiều.

      Nhưng cũng chính mấy ngày trước, mẹ Trình Cẩn đột nhiên điện thoại cho , chút chuyện xưa của Trình Cẩn.

      Lúc học đại học, Trình Cẩn có người bạn trai cực kỳ thân thiết, sau khi tốt nghiệp, Trình Cẩn làm việc tại công ty nước ngoài, hoàn cảnh gia đình của người bạn trai kia rất tốt, người trong nhà cũng thích Trình Cẩn, nhưng người bạn trai kia ngã bệnh, vì giấu diếm Trình Cẩn, mới chia tay với Trình Cẩn, vốn cho rằng chữa khỏi bệnh, ở nước ngoài mấy năm, tốn ít tiền, lại chữa hết, người bạn trai đó trở về nước, muốn tìm Trình Cẩn, mới biết kết hôn rồi.

      Chỉ coi như Trình Cẩn giận dỗi, hiểu lầm giữa hai người lớn như vậy, hy vọng có thể nối lại tình xưa, trong lòng vẫn Trình Cẩn, cũng quan tâm Trình Cẩn kết hôn, huống chi, vẫn chưa có con chung. Quãng thời gian này, (chính ủy) cảm thấy Trình Cẩn có cái gì đúng.

      Ý của mẹ Trình Cẩn chính là hy vọng chính ủy có thể chuyện tốt với Trình Cẩn, đối với người con rể là chính ủy này, ban đầu mẹ Trình Cẩn hài lòng, nhưng người đàn ông này đối tốt với Trình Cẩn, chưa bao giờ câu nặng lời, bà cũng có ý bới móc nữa.

      Nhưng hiểu câu chuyện thằng bé kia cũng đáng thương, từng tốt đẹp với Trình Cẩn như vậy, bây giờ quay lại lần nữa, chuyện xưa của mình, bà cũng đau lòng, chỉ hy vọng Trình Cẩn có thể hiểu ràng, về sau hối hận là được.

      Chính ủy ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện riêng của Trình Cẩn, cũng lục lọi đồ gì đó của Trình Cẩn, cúp điện thoại, lúc mở ngăn kéo của Trình Cẩn ra, chính ủy nhìn thấy tất cả bên trong đều là hồi ức về người bạn trai kia, hình chụp, vé xe.

      Chính ủy nhìn thấy rất đau lòng, giống như mộng đẹp mấy năm bị đánh nát, cực kỳ đau lòng, lúc Trình Cẩn trở lại, chính ủy đặt đồ ở trước mặt Trình Cẩn, đầu tiên Trình Cẩn sững sờ, sau đó trầm mặt: “Sao lại lục lọi đồ của em?”

      sau khi kết hôn, can thiệp chuyện riêng tư của nhau.

      “Chuyện này mẹ em rồi, hiểu người đàn ông kia tốt, cho em thời gian suy nghĩ, nếu muốn ly hôn, ký tên.” Chính ủy xong đứng dậy rời , sợ ở lâu giây trong lòng rất đau, mình là người cao ngạo, ngay cả như vậy cũng vẫn cố chấp.

      Trình Cẩn ngờ mẹ mình rồi, trong lúc nhất thời biết làm sao, giải thích như thế nào cho chính ủy, người đàn ông này đêm trở lại, sau khi trở về, liền yên lặng giúp thu thập đồ đạc, đặt ở trước mặt .

      “Tiểu Cẩn, em cần có áp lực, cho em thời gian suy nghĩ, em làm cái gì vẫn tôn trọng em.” Chính ủy xong liền xoay người trở về nhà, hy vọng mình và tiểu Thiên cho Trình Cẩn áp lực, từng là hiểu lầm, rất nhiều chuyện, ai cũng có cách nào lựa chọn, hy vọng có ngày Trình Cẩn hối hận bỏ lỡ hạnh phúc.

      Bởi vì chuyện này mà lo lắng, vậy bằng lưu lại hồi ức tốt đẹp.

      Trình Cẩn biết tính tình chính ủy, nhưng nghĩ tới người đàn ông này kiêu ngạo đến mức đó, cầm đồ, Trình Cẩn về nhà mẹ đẻ, cũng có cảnh vào buổi sáng kia.

      Nghe chính ủy , Ôn Uyển lqd nắm tay Giản Dung, khỏi nắm chặt, cảm thấy tình tiết giống như trong phim ảnh, sao lại thành rồi? ai cũng tiếp thu nổi, chính ủy như vậy chính là chị dâu, tha thiết.

      “Phá hoại quân hôn là phạm pháp, chính ủy, gọi điện thoại cho chị dâu ?” Lúc Ôn Uyển hết sức khiếp sợ, Giản Dung đột nhiên mở miệng, Ôn Uyển kinh ngạc nhìn Giản Dung, chỉ nghe thấy Giản Dung trầm giọng tiếp: “Gọi điện thoại cho chị dâu, tiểu Thiên thể có mẹ.”

      cũng từng nghĩ như chính ủy vậy, nhưng cảm thấy hối hận, nếu rời , đau vẫn là bản thân, giữ ở bên người, đối tốt với ấy cũng giống như cho ấy hạnh phúc.

      Chính ủy liếc mắt nhìn Giản Dung, lắc lắc đầu, nếu phải tôn trọng Trình Cẩn, ngày hôm đó làm ra vẻ cái gì cũng biết, tiểu Cẩn giấu cũng là đắn đo tình cảm vợ chồng, lo lắng cho tiểu Thiên, cũng thể ích kỷ, để tiểu Cẩn áy náy với người đàn ông kia, sống cuộc sống như vậy cùng với , vĩnh viễn tiến vào trái tim tiểu Cẩn.

      Bên ngoài trời tờ mờ sáng, mưa ngừng, nhìn xuyên qua cửa sổ ra ngoài, biết tất cả rồi tốt, cho tiểu Cẩn thời gian suy nghĩ, còn tiểu Cẩn, bây giờ vẫn chưa trở lại chứng tỏ đáy lòng ấy vẫn để ý đến người đàn ông kia.

      Chính ủy hít sâu hơi: “Quấy rầy các em cả đêm, ôm tiểu Thiên về nhà.” May mà hôm nay là chủ nhật, Ôn Uyển cùng Giản Dung có thể ngủ bù, nếu làm phiền hai người rồi.

      Ôn Uyển vội vàng đứng lên, nhàng : “Chính ủy, em vẫn cảm thấy nên gọi điện thoại cho chị dâu.” Cho dù như thế nào, có lẽ chị dâu cũng có cảm tình với chính ủy, có tình cảm cũng thể sống chung với nhau lâu như vậy, cũng đối tốt với chính ủy và tiểu Thiên như vậy.

      Chính ủy gì, đứng dậy ôm thằng bé, xoay người ra cửa, Ôn Uyển cùng Giản Dung lẳng lặng đứng ở đó, nhìn chính ủy ôm thằng bé .

      Giản Dung tới đóng cửa, xoay người đến bên cạnh Ôn Uyển, ôm Ôn Uyển, nhìn mắt Ôn Uyển, chuyện của chính ủy khiến Giản Dung rất sợ, sợ bỗng nhiên có ngày Ôn Uyển phát tốt, ghét bỏ vết sẹo này của , cảm thấy chán ghét cuộc sống quân đội, rời khỏi .

      “Giản Dung…” Ôn Uyển giọng gọi tiếng, biết Giản Dung nghĩ gì, có ngày đó, vĩnh viễn có, rời khỏi Giản Dung.

      Bỗng nhiên cả người Ôn Uyển bay lên trung, được Giản Dung ôm trở về phòng, vào phòng, lúc đặt Ôn Uyển lên giường, Giản Dung cũng đè lên, đợi Ôn Uyển phản ứng, hô hấp nóng rực đè xuống chặn hô hấp Ôn Uyển lại, để lại đường lui, Giản Dung run, Ôn Uyển cũng khẽ run, liếm môi Ôn Uyển, giọng Giản Dung khàn đặc: “Vợ, sai rồi, về sau để cho em đau lòng, đừng cự tuyệt .”

      câu khiến trong lòng Ôn Uyển căng thẳng mãnh liệt, hốc mắt nóng lên, vài giọt lệ rơi xuống theo khóe mắt, chờ Giản Dung câu vợ, đợi thế kỷ, cuối cùng người đàn ông này cũng thừa nhận.

      “Giản Dung…” Tay Ôn Uyển quấn lấy cổ của Giản Dung, mặc cho người đàn ông này hôn điên cuồng, tiếp nhận tình cảm chờ đợi lâu như vậy, trong phòng tràn ngập hơi thở mập mờ, khiến cho người ta tai đỏ tim đập mạnh.

      Sau trận triền miên, cả người Ôn Uyển mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, Giản Dung ôm Ôn Uyển, đau lòng nhìn nhóc trong ngực, khẽ nhíu mày: “Đau ?” Rốt cuộc vẫn là mất khống chế, gặp phải nhóc này, vĩnh viễn chỉ có hỗn loạn lung tung.

      “Ngủ, ngủ…” Hầu như nghe được giọng Ôn Uyển mở miệng.

      Giản Dung cúi đầu cười: “Được!”

      xong Giản Dung ôm Ôn Uyển, dọn dẹp chút cho nhóc này, ngược lại, quay trở lại giường, ôm Ôn Uyển ngủ ngon lành, ấy là vợ , về sau buông tay, giống như chính ủy, lúc nào cũng lo lắng, làm vậy!








      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, dunggg2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 33.

      Editor: Puck

      Khi Ôn Uyển tỉnh dậy hơn hai giờ chiều, thức cả đêm, lại phen giày vò, khó tránh khỏi tham ngủ chút, mà Giản Dung ở bên cạnh, chắc sân huấn luyện.

      Mạnh mẽ bật dậy, Ôn Uyển đứng lên rời giường, rửa mặt chải đầu, thu thập chút, cầm ít thức ăn, xem TV, Ôn Uyển định xế chiều đội y tế xem chút, dù sao buổi chiều chỉ có mình tiểu Mục ở đó, tiểu Mục cẩn thận như tiểu Trạch, tiểu Trạch có ở đây, vẫn hơi lo lắng.

      Thay quần áo, Ôn Uyển vừa định ra cửa, chỉ nghe thấy vào giọng chuyện phiếm oang oang bên ngoài.

      “Tiểu Linh này, rốt cuộc nhà chính ủy xảy ra chuyện gì? Tiểu Cẩn là tốt như vậy, chính ủy cũng chưa định đón về, tiểu Thiên quá đáng thương!” Giọng này vừa ra, Ôn Uyển cũng biết, chỉ thuộc về chị dâu nhà đoàn trưởng.

      Trong ngày thường có ý gì xấu, chính là thích chuyện thị phi, mặc dù Ôn Uyển ghét, nhưng cũng thể là thích, ở trong cùng viện, cho dù thỉnh thoảng gì đó, cũng làm như nghe thấy, lười để trong lòng.

      Ôn Uyển dừng bước, định chờ bọn họ trở về nhà rồi mình , vừa định quay lại, chỉ nghe thấy bên ngoài tiếp tục trò chuyện.

      chỉ vậy, cũng biết chính ủy nghĩ thế nào, tiểu Thiên bị bệnh, đáng thương!” chị dâu khác tiếp lời, chỉ cảm thấy tiếc nuối thôi.

      Chị dâu đoàn trưởng vừa nghe, chợt cất cao giọng: “Đúng vậy, chính ủy kết hôn hai lần, tiểu Cẩn đáng tiếc, cậu ta biết trân trọng, là mù quáng.”

      Ngay sau đó chỉ nghe thấy chị dâu thở dài tiếng: “Ôi, cũng biết bây giờ nghĩ như thế nào, xem, còn có vợ nhà Giản Dung, là tốt biết bao, nhưng biết chưa? Giản Dung muốn ly hôn với ấy, ấy muốn, nhất định theo tới doanh trại.”

      sao? Lời này thể bậy đâu, tôi xem phó đoàn Giản cùng vợ vô cùng tốt.” Chị dâu này làm như tin, giật mình nhìn chị dâu nhà đoàn trưởng, trong ngày thường, hai người cùng nhau làm việc, buổi tối cùng nhau về nhà, khiến cho người ta hâm mộ dứt, ly hôn, khỏi có chút đáng tin rồi.

      Chị dâu nhà đoàn trưởng nhíu mày, sinh động như : “Chuyện như vậy? Tôi có thể bậy sao? Chắc biết, truyền khắp trong đại viện quân khu, ôi, chính là mẹ tôi cho tôi biết, sao có thể là giả, xem này nhìn tốt như vậy, cũng biết tại sao lại coi trọng Giản Dung, đóa hoa tươi, cắm ở…”

      Tiếng còn chưa dứt, chỉ thấy Ôn Uyển đột nhiên mở cửa ra, chạy tới, hai chị dâu có vẻ xấu hổ nhìn Ôn Uyển, Ôn Uyển sa sầm mặt, sải bước tới trước mặt hai người, vừa đến dưới bóng cây.

      Ôn Uyển nhìn Hàn Hề, hít sâu hơi, đột nhiên bưng chén nước bàn đá rồi lập tức hắt ra ngoài.

      Chị dâu đoàn trưởng mạnh mẽ đứng dậy, kêu: “Làm gì vậy, sao lại hắt nước vào tôi?”

      Cả người hơi chật vật, chén nước hắt trực tiếp lên quần áo, chị dâu ở bên cạnh lấy khăn giấy ra, vội vàng đưa cho chị dâu đoàn trưởng, lau quần áo ướt đẫm.

      Ôn Uyển lạnh lùng nhìn Hàn Hề, giọng nóng lạnh: “Hắt chính chị.”

      Từ lúc trai , tính tình của chính là số mệnh chịu thua thiệt, nên nhớ kỹ câu , nhịn lần có thể, lúc thể nhịn được nữa nhất thiết đừng nén nhịn, nếu chính là lãng phí bản thân.

      Chuyện ly hôn giữa và Giản Dung, chị dâu gặp người , cũng phải là lần đầu tiên bắt gặp, bây giờ sợ rằng có mấy người trong đoàn biết, mặc dù ai trước mặt, khó tránh khỏi sau lưng gì đó, ảnh hưởng tốt đối với Giản Dung?

      Hàn Hề nhìn Ôn Uyển, kêu: “ bị bệnh thần kinh à? Tôi cái gì sao? phải là tôi bất bình thay hả? Tôi cho biết, tạm thời Giản Dung phá tướng , cậu ta như vậy, cũng chỉ có vừa ý…”

      “Tôi cho chị Giản Dung!” Ôn Uyển tức giận, đều có thể giả bộ nghe được, nhưng chính là cho người khác Giản Dung.

      Ôn Uyển xông thẳng tới chị dâu đoàn trưởng, hai người đồng thời cấu xé, chị dâu ở bên nóng nảy, vội vàng kêu: “Đừng đánh nhau, chúng ta chuyện là được, là hiểu lầm, hiểu lầm!”

      lại nghĩ tới, chuyện như vậy có thể khiến cho hai người đánh nhau.

      Trận tranh cãi ầm ĩ này, tất cả chị dâu trong viện đều ra, vừa nhìn thấy đánh nhau vội vàng tiến tới muốn kéo hai người ra, chị dâu với nhân viên cảnh vệ: “Tùng tử, mấy người các cậu nhanh chóng tìm đoàn trưởng cùng phó đoàn Giản về!”

      Nhân viên cảnh vệ vốn ngây ngốc co cẳng chạy, chia ra văn phòng cùng sân huấn luyện tìm người, Tùng tử chạy rất nhanh giống như tranh tài thế vận hội Olympic, chạy thẳng đến sân huấn luyện, nhìn thấy Giản Dung ngồi dưới đất chuyện cùng doanh trưởng.

      Người còn chưa tới trước mặt, nhân viên cảnh vệ Tùng tử liền bắt đầu kêu Giản Dung: “Phó đoàn Giản, có chuyện lớn, chị dâu đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng!”

      Lời vừa ra, vài người từ dưới đất đứng lên, Giản Dung thể tin nhìn nhân viên cảnh vệ Tùng tử, kêu: “Cậu cái gì?”

      “Đánh, đánh nhau, chị dâu đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng, ngài mau trở về !”

      Tùng tử chạy đến trước mặt, kịp thở, lúc tiếng vừa ngừng, Giản Dung xoay người chạy về.

      Tùng tử cũng ngừng lại, ngược lại đuổi theo Giản Dung, Giản Dung cũng biết mình như thế nào, đầu óc trống rỗng.

      nghĩ với tính khí của Ôn Uyển lại đánh nhau cùng người khác, khi còn bé, mấy đứa trong đại viện ở chung chỗ, câu nặng lời cũng , này nào có bản lĩnh đó?

      Giản Dung vừa đến khu người nhà, từ xa nhìn thấy trong sân đại viện đứng đầy người, Giản Dung chạy nhanh tới, ngay cả đoàn trưởng cùng chính ủy sa sầm mặt đứng ở đó, chị dâu đoàn trưởng ngừng lau nước mắt.

      Ôn Uyển lạnh lùng đứng đó, khóc náo loạn, chính là mím chặt môi, tay túm chặt quần áo.

      “Hai người xem, nhiều bản lĩnh gớm? Hừ, còn tự luyện tập, muốn tới sân huấn luyện luyện tập chút hả?”

      Đoàn trưởng liếc nhìn vợ mình, lại đưa mắt nhìn Ôn Uyển, cắn răng nghiến lợi: “Đánh nhau ở trong sân, bẽ mặt ? là vợ nhà đoàn trưởng, là vợ phó đoàn trưởng, các định làm tấm gương như vậy cho các chị dâu hả?”

      Chuyện xấu trong nhà ra thành chuyện cười lớn, đoàn 731, vợ đoàn trưởng đánh nhau với vợ phó đoàn trưởng, ôi má ơi, tin tức này phải phong tỏa, nếu khi họp ở sư bộ cũng biết che mặt vào đâu, ngược lại, còn có thể bị sư trưởng điểm danh phê bình.

      Chính ủy ở bên cạnh ngược lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Ôn Uyển cùng Hàn Hề: “Chuyện gì mà thể chuyện cho tốt, cần phải động thủ?”
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, dunggg3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 34.

      Editor: Puck

      “Là ấy ra tay trước!” Hàn Hề vừa khóc vừa , nhìn chính ủy, “ ta dội nước vào tôi, lại muốn đánh nhau với tôi.”

      cũng đâu có gì? Chỉ hai câu, Ôn Uyển liền liều mạng như vậy với sao? Hơn nữa, cũng Ôn Uyển tốt, chính là uất ức thay ấy mà thôi, coi trọng người bẩn thỉu như vậy sao?

      “Vì sao tôi ra tay? Trong lòng chị ràng!” Ôn Uyển nhìn chị dâu đoàn trưởng, giọng vẫn bình thản như cũ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

      Lời này vừa ra, Hàn Hề lại nóng nảy, khóc kêu: “Tôi ràng thế nào, ngược lại chuyện cho ràng, tôi cũng gì, liền đánh người, ngược lại là lỗi của tôi sao?”

      Những người khác cứ kinh ngạc nhìn hai người như vậy, cũng biết giữa chị dâu đoàn trưởng và Ôn Uyển xảy ra chuyện gì, cũng tiện mở miệng chen vào, còn chị dâu biết tình càng tiện mở miệng rồi, về sau cách xa bát quái mới tốt.

      Ôn Uyển nhìn, gì thêm, chính là đứng ở đó, thành trò cười, muốn thành truyện tiếu lâm nữa, khiến cho Giản Dung và đoàn trưởng đều khó xử.

      Đoàn trưởng vừa nhìn thấy vợ mình còn tủi thân khóc lóc, liền xoa dịu: “Được rồi, được rồi, tính tình của em còn biết sao? Nhanh chóng trở về nhà cùng , mất mặt quá rồi.”

      chuyện chút, đoàn trưởng tự mình khiêng vợ lên, xoay người vào trong nhà, Hàn Hề khóc ghê hơn: “Sao em lại mất mặt? thả em xuống, chuyện này phải ràng…”

      Tiếng kèm theo tiếng đóng cửa nặng nề, biến mất trong sân đại viện, chính ủy liếc nhìn Ôn Uyển, với nhóm người: “Được rồi, giải tán , chỉ là hiểu lầm, có chuyện gì lớn!”

      Vốn cũng nên ra ngoài xem náo nhiệt, chính ủy vừa vậy, nhóm người liền trở về phòng mình.

      Giản Dung nghiêm mặt, tiến lên mấy bước, cũng kéo Ôn Uyển về nhà, Ôn Uyển lẳng lặng theo phía sau Giản Dung, có thể cảm thấy Giản Dung đặc biệt tức giận, cả người tản ra hơi lạnh.

      Vừa rồi liền hối hận, vốn vết sẹo mặt Giản Dung thành đề tài lúc rỗi rãi rồi, lại ồn ào với chị dâu, về sau Giản Dung dẫn đầu đội ngũ như thế nào? Kích động quả nhiên là ma quỷ!

      Vừa vào nhà, Giản Dung đóng cửa lại, thuận thế ép tới, giam cầm Ôn Uyển vào trong ngực.

      Từ khi kết hôn tới nay, đây là lần đầu tiên Giản Dung phát ra tính khí nóng nảy lớn như vậy với Ôn Uyển: “Đồng chí Ôn Uyển, em , làm quân tẩu vinh quang, sao em có thể đánh nhau với chị dâu nhà đoàn trưởng chứ? Em lại còn ra tay trước, chút tư tưởng giác ngộ cũng có!”

      Giản Dung cảm thấy giống như nằm mơ, nhóc này nghĩ như thế nào, lại còn là ấy ra tay trước, đừng tin, ba mẹ Ôn Uyển mà biết chỉ cho là lời đồn, vốn tin con cưng của mình có thể làm ra loại chuyện này.

      ta mắng người trước.” Ôn Uyển tiến lên đón nhận ánh mắt của Giản Dung, cũng là giận quá, vốn còn cảm thấy chuyện như vậy là mình đúng, nhưng Giản Dung lại như vậy, Ôn Uyển cũng chịu nổi.

      Giản Dung hơi nhíu mày, nhìn thấp hơn mình cái đầu: “ ta mắng người trước? ta mắng em cái gì?”

      Chị dâu cái gì, nhưng cho dù là cái gì cũng thể khiến cho hai người để ý thân phận mà đánh nhau như vậy?

      ta , em là đóa hoa tươi, cắm ở, cắm ở…” Ôn Uyển tức giận đỏ bừng mặt, ra lời, gì cũng được, chính là cho người khác Giản Dung.

      Mặt Giản Dung đen thui, cứ nhìn chằm chằm Ôn Uyển như vậy, trong lòng ngũ vị tạp trần, hồi lâu sau mở miệng: “Ông đây tìm đoàn trưởng lý luận!”

      ngờ Ôn Uyển lqd đánh nhau là vì , phải muốn đòi công bằng cho mình, là muốn đòi cho Ôn Uyển.

      xong Giản Dung buông Ôn Uyển ra, định mở cửa ra ngoài, Ôn Uyển vội vàng ôm lấy Giản Dung, kêu gấp gáp: “Đừng, em đánh nhau với chị dâu, quay đầu , cũng có chuyện gì lớn, nhưng nếu , đánh nhau với đoàn trưởng làm sao bây giờ?”

      Tính khí ngang ngạnh của Giản Dung, cùng tính khí nóng nảy của đoàn trưởng, chuyến này, hai người nhất định đánh nhau, hai người cùng là bộ đội, lại cùng nơi công tác, nếu đánh nhau làm sao?

      Mặt nghiêm nghị, Giản Dung đau lòng, Ôn Uyển ôm chặt Giản Dung, trong miệng ngừng : “Đừng nóng giận, em nên đánh nhau với chị dâu, đừng tức giận.”

      Giản Dung nghe lời Ôn Uyển , cánh tay chợt ôm chặt, ôm chặt Ôn Uyển vào trong ngực, từ ngày gả cho , Ôn Uyển ngày tốt, đợi hai năm, rồi theo quân, lại ở nơi này, ăn ngon, mặc đẹp.

      Hốc mắt hơi ướt át, Giản Dung cứ ôm chặt Ôn Uyển như vậy, trong lòng giống như bị kim châm, đột nhiên giơ tay lên, tát mình cái, giọng khàn khàn: “Là vô dụng, Ôn Uyển, sao em lại coi trọng chứ?”

      Từ lúc mới bắt đầu, tất cả mọi người xứng với Ôn Uyển, chỉ cho là chuyện cười, nhưng hôm nay cảm thấy lời này hoàn toàn đúng.

      Ôn Uyển giật mình nhìn Giản Dung, mắt đỏ hoe: “ điên rồi?”

      cảm thấy uất ức, nghĩ tới tối hôm qua Giản Dung dịu dàng, chờ rất lâu, bản thân khó khăn lắm mới chiu đựng nổi, chờ đợi phải là Giản Dung tự trách, phải là Giản Dung ngừng áy náy.

      “Tiểu Uyển, mua nhà thị trấn cho em nha, ở chỗ này, muốn em chịu uất ức.” Giản Dung nhìn Ôn Uyển, chuyện như vậy cũng nên lo lắng, cùng lắm ngủ ít mấy giờ, đến nửa đêm về nhà.

      muốn Ôn Uyển ở lại đây, phòng ở bị dột, ăn ngon, bây giờ lại còn đánh nhau với chị dâu, biết tính khí của chị dâu đoàn trưởng, chuyện xảy ra như vậy, tuy thể cả ngày oán trách Ôn Uyển, cho dù có ý xấu, nhưng để Ôn Uyển nghe thấy cũng khó chịu.

      “Em chuyển nhà!” Ôn Uyển ngẩng đầu lên, chút suy nghĩ, chuyện như vậy vốn phải là chuyện lớn lao, nếu dọn ra ngoài, người ta nghĩ về Giản Dung như thế nào?

      Giản Dung già mồm cãi láo, chiều chuộng vợ, đánh nhau cùng người khác, dường như còn phải chịu bao nhiêu uất ức nên chuyển .

      cũng phải nhịn được sắc mặt của chị dâu và đoàn trưởng, thể dọn .

      Giản Dung nhíu chặt chân mày, nhìn Ôn Uyển: “Nghe lời có được ? Chỉ nghe lần này, phòng này lúc trời lqd mưa bị dột, lại còn có việc gì sâu với rắn cũng bò vào, ở đây có gì tốt?”

      muốn Ôn Uyển chịu uất ức, lại là chịu uất ức vì .

      “Chị dâu khác có thể ở lại, tại sao em thể?” Ôn Uyển gần như khẩn cầu nhìn Giản Dung, ở nơi đây, có thêm thời gian chăm sóc Giản Dung, dọn ra ngoài, thời gian ở chung với nhau quá ít, muốn chuyển ra!

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, vừa định gì, ngoài cửa truyền đến giọng : “Nhanh lên chút, gõ cửa ? Mình gây ra lỗi, mình mở miệng! Biết ?”


      Chương 35.


      Editor: Puck

      Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn Giản Dung, chỉ thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Giản Dung thuận thế ôm Ôn Uyển mở cửa, chỉ thấy đoàn trưởng đứng bên ngoài, chị dâu cũng đổi quần áo hơi xấu hổ đứng bên cạnh đoàn trưởng Triệu.

      Hàn Hề mở miệng chuyện, đoàn trưởng Triệu trừng mắt, nhìn vợ mình, đưa tay đụng cái: “? Bình thường phải em biết ăn ?”

      Hôm nay nếu phải lung tung, thể xảy ra chuyện hỗn loạn này, về sau xem còn nhớ lâu?

      Giản Dung cứ nghiêm mặt như vậy, nhìn Hàn Hề, đợi Hàn Hề mở miệng, Giản Dung trước: “Chị dâu, có việc gì thôi? Tôi còn muốn ra ngoài cùng Ôn Uyển.”

      Bị bắt buộc tới xin lỗi, nhưng có thành ý, cũng lạ gì, huống chi, là người đàn ông tham gia quân ngũ, phải hẹp hòi, nếu phải có như vậy, lấy tính khí Ôn Uyển, làm khó dễ chị dâu.

      “Xin lỗi, Ôn Uyển, hôm nay là chị đúng.” Hàn Hề mấp máy môi, vừa định gì nữa, chỉ nghe thấy Ôn Uyển mở miệng: “”Chị dâu, em cảm thấy dáng dấp của đoàn trưởng giống như thổ phỉ vậy, lại biết đau lòng thay phụ nữ, sao chị lại coi trọng ta?”

      Ôn Uyển vừa xong lời này, Hàn Hề đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển.

      “Người nào giống như thổ phỉ, gì vậy?” Hàn Hề trừng mắt nhìn Ôn Uyển, rất khó chịu, “Chuyện hôm nay như vậy, ấy giáo dục phê bình tôi lần, còn để cho tôi xin lỗi , giận tôi, sao lại ấy tốt?”

      Chuyện hôm nay như vậy, chịu trách nhiệm, nghiêm mặt tới xin lỗi, sao Ôn Uyển còn chửi người đàn ông của mình, thể nào nổi?

      Ôn Uyển thấy chị dâu nóng nảy, phì cái bật cười, mấy người kinh ngạc nhìn Ôn Uyển.

      “Chị dâu, chị xem, em cũng vậy cũng chỉ dáng dấp đoàn trưởng giống như thổ phỉ, chị cũng vui mừng, giống vậy, chị Giản Dung, giống như cầm cây kim nhọn đâm vào đáy lòng em rồi.” Ôn Uyển nhìn chị dâu, trong mắt tràn đầy thành khẩn. Giọng lạnh nhạt tiếp tục : “Từ em chỉ thích ấy, ấy là hùng của em, em ấy liên quan đến việc ấy đẹp hay xấu, nghèo khó hay sang giàu.”

      Giản Dung từ , nếu để ý Giản Dung phá tướng, ly hôn từ sớm rồi.

      Nếu phải thích, cũng theo quân, lời này của phải vì bị kích thích, chỉ hy vọng về sau chị dâu lấy Giản Dung ra làm đề tài, trái tim đều làm bằng thịt, nếu Giản Dung nghe được, cũng khó chịu trong lòng.

      Ôn Uyển vài câu đơn giản, khiến trong nháy mắt Hàn Hề thay đổi cách nhìn với Ôn Uyển, vốn cho rằng là con nít yếu ớt, ngờ đáy lòng lại lương thiện như vậy, cũng có thể ra lời dễ nghe như vậy.

      “Xin lỗi, chị biết, chị có ý xấu.” Hàn Hề mím môi, hơi ngượng ngùng nhìn Giản Dung, vào lúc này mới biết xem như mặt mất hết, cũng biết mình quá nông cạn, khiến lão Triệu khó chịu.

      Lão Triệu nhìn vợ mình ăn khép nép, trong lòng cũng đau, giọng với Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, xin lỗi cũng rồi, về sau chị dâu em nhớ kỹ, chuyện này dừng lại thôi, tính khí này của vợ , về sau để ý thêm.”

      Ôn Uyển gật gật đầu, hiểu chịu mang theo quân, trong lòng đoàn trưởng, vị trí của vợ rất quan trọng, bảo vệ cũng là lẽ thường, có thể khiến cho chị dâu bỏ sĩ diện xuống mà tới xin lỗi , rất giật mình, cũng rất bội phục đoàn trưởng.

      Giản Dung vẫn nghiêm mặt như trước, gì, cho dù xứng hay xứng, Ôn Uyển vẫn là vợ , điểm này, ai cũng thay đổi được.

      Ôn Uyển nhìn sắc mặt Giản Dung, cầm tay Giản Dung, ý bảo người đàn ông này cần hẹp hòi, ngược lại, cười cười với chị dâu: “Hôm nay cũng là em đúng, nên hắt nước lên người chị, còn ra tay đánh nhau với chị, xin lỗi.”

      Dừng chút, Ôn Uyển tiếp tục : “Đúng rồi, chị dâu, chị chờ em chút.”

      xong, Ôn Uyển buông tay Giản Dung ra, xoay người trở vào phòng, trong chốc lát lại ra, cầm trong tay cái quần mới tinh màu xanh dương, đưa tới trước mặt Hàn Hề: “Chị dâu, chiếc quần này là trai mới mua cho em, kiểu dáng mới, em chưa mặc tới, bồi thường cho chị!”

      Thành tử đưa đồ gì đó dĩ nhiên là giá trị xa xỉ, Ôn Uyển thích ấy chưa bao giờ keo kiệt, Ôn Uyển cảm giác hôm nay mình hắt nước, quả làm tổn thương lòng tự ái của người ta, trong lòng cũng có chút băn khoăn.

      Hàn Hề cũng phải là nhà nghèo, ở nhà được chiều chuộng, cha mẹ cưng chiều, cũng là người biết nhìn hàng xịn, vừa nhìn chiếc quần này cũng biết bình tĩnh xác định nhận thuận tiện, vội vàng đẩy trở lại: “ cần đâu, chị cũng có, hơn nữa bộ quần áo cũng có gì đáng ngại.”

      Nhìn vợ mình lúc mấu chốt còn biết đạo lý, đoàn trưởng cũng hơi vui mừng. Hàn Hề là tốt, sợ khổ theo , nhưng trong nhà chiều thành hư rồi, chuyện suy nghĩ, cũng do lqd mình cưng chiều thành ra vậy, về sau phải để cho ấy sửa đổi lại tật xấu này.

      “Cầm , về sau chuyện này xóa bỏ coi như có, còn nữa, chị đừng chính ủy tốt, mỗi nhà gặp chuyện đều lo lắng, cũng phải như chị thấy.”

      Ôn Uyển cầm quần áo nhét vào trong tay Hàn Hề, ngược lại nhìn Hàn Hề tiếp tục : “Tiểu Thiên còn như vậy, nếu để cho nó nghe được, cũng đau lòng.”

      Hàn Hề đẩy tay Ôn Uyển, cầm quần áo, vốn rất lại có cảm giác nặng nề, gật gật đầu: “Về sau chị sửa, chuyện thị phi của người khác.” Chuyện hôm nay như vậy, coi như là bài học cho , về sau dám lung tung, nếu Ôn Uyển chuyển , hoặc hai nhà náo loạn êm thấm, trong doanh trại, lão Triệu khó mà đối nhân xử thế rồi.

      Đoàn trưởng nhìn chuyện được giải quyết như vậy, tâm tình cũng tốt lên: “Hoàn thành, người trong viện, đều bỏ qua , về sau có gì chuyện cho tốt, dùng vũ lực là cách cư xử với kẻ địch, phải là cách cư xử với người mình.”

      Ôn Uyển cùng Hàn Hề hơi ngượng ngùng nhìn đoàn trưởng, lúc đánh nhau chưa từng nghĩ tới, đánh xong mới biết hối hận, mới biết mất thể diện.

      Giản Dung nhìn Ôn Uyển, cũng biết nhóc này để trong lòng, có tư tưởng lớn cũng vui mừng.

      Ngay sau đó chỉ thấy đoàn trưởng cười mập mờ với Giản Dung: “Cậu ngốc, cưới dâu hiền đó! Chỉ có điều, tôi cảm thấy Hàn Hề nhà tôi câu kia cũng sai, Ôn Uyển gả cho cậu, chính là đóa hoa tươi, cắm ở…”

      Đoàn trưởng vỗ vỗ ngực Giản Dung, cuối cùng thêm câu: “Cậu hiểu đấy.”

      Cả khuôn mặt Giản Dung tối sầm xuống, lúc này Ôn Uyển cùng Hàn Hề cũng cười đến nghẹn, chỉ thấy Giản Dung bình tĩnh nhìn đoàn trưởng, ngược lại, cao giọng với Hàn Hề: “Báo cáo chị dâu, trước kia có viết thư cho đoàn trưởng, còn gửi hình!”

      Lúc đến chỗ chính trị cầm mấy thứ vừa đúng lúc nhìn thấy lá thư này, tiện thể đưa qua cho đoàn trưởng, cần thận nhìn đoàn trưởng đọc thư, bên trong còn có ảnh chụp , rất cẩn thận, phải ?
      Last edited by a moderator: 15/11/15
      huyendo, honglak, dunggg3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :