Chương 07: Chim cút
Edit: Mẹ Chíp
Beta: Ishtar
khuôn mặt tái nhợt của Quả Nguyệt mang theo vẻ lạnh lùng,ánh mắt cực kì xa lạ, đây là lần đầu tiên nàng thấy biểu tình này khuôn mặt của .
"Ngươi, làm sao lại ở đây? Ngươi có uống thuốc?" Nàng luống cuống mở miệng.
Quả Nguyệt lắc lắc đầu cừơi cười , tiếp nhận túi vải trong tay nàng.
"Ngươoi bỏ xuống, để ta." Cố Cửu nhất thời khẩn trương lớn. Lại thấy mình vô duyên quát ,mặt đỏ bừng vội :"áÁch, cái kia, để ta làm, ngươi nhanh uống thuốc."
Cố Cửu mang túi ngô thẳng hướng về phòng bếp cũng quay đầu lại.
Sau khi đem ngô cất kỹ, Cố Cửu trở lại trong phòng lấy đem bọc y phục cũ lấy ra, kỳ thực những bộ y phục này cũng phải cũ quá, chỉ là vá thêm mấy mảnh, cũng nghĩ tới trước đây Cố Cửu mặc dù ở đào các nhưng cũng chỉ làm nha hoàn, hèn chi vẫn còn tấm thân xử nữ.
Cố Cửu thay bộ y phục cũ, mang ra cạnh giếng giặt sạch, tạm thời nàng chưa có ý định mặc lại.
Nhìn Quả Nguyệt uống thuốc và quay lại phòng đọc sách, Cố Cửu mới an tâm nấu cơm. Tìm mãi trong bếp cũng còn chút lương thực, nàng chợt nghĩ đến cách đầu thôn xa có cánh rừng, trong rừng hẳn có thú hay dòng suối gì đó!
Cố Cửu loanh quanh cả nửa ngày cũng thấy suối mà cũng chẳng tìm được bóng dáng con thú nào, trời sẩm tối, tuy cam lòng trở về nhưng mình nàng ở đây tránh khỏi sợ hãi. Đúng thời điểm Cố Cửu nhụt chí bỗng bên tai truyền đến tiếng kêu ríu rít, nàng cảm thấy có chút quen thuộc, mượn chút ánh sáng còn sót lại lần theo tiếng động phát ra thấy dưới tàng cây thấy có ổ chim! Lông như chim sẻ, cái đầu lại na ná giống chim ngói, chỉ là lông đuôi ngắn dị thường nằm ở giữa cái ổ lộn xộn, Cố Cửu nín thở, rón rén lại gần. Nàng thế mà lại may mắn gặp được ổ trứng chim cút.
Loại chim này bình thường vô thanh vô tức, mãi đến thời điểm đẻ trứng mới kêu ríu rít. Chim cút thường nhún nhảy, giỏi bay lượn, Cố Cửu suy nghĩ làm cách nào mà dời chú ý của chim mẹ để lấy trứng.
Đám chim này vẫn chưa phát tình huống bất thường cho đến khi nghe thấy bước chân Cửu lại gần mới vỗ cánh “Lạch phạch” tiếng rời khỏi ổ rơm. Cố Cửu hù xong vội vàng móc sạch ổ trứng, nàng thừa nhận làm như vậy tàn nhẫn nhưng nàng chỉ là còn lựa chọn nào khác. Nàng cũng tham lam bắt chim cút, chỉ cần trứng là đủ rồi...
Về đến nhà cơm và ngô cũng vừa chín tới, Cố Cửu nhìn vào phòng Quả Nguyệt thấy bên trong tối như mực, có lẽ mệt mỏi nên ngủ rồi? Cuộc sống bữa no bữa đói mà vẫn sống được đến bây giờ. Giờ khắc này, Cố Cửu thầm hạ quyết tâm chăm sóc tốt.
Cố Cửu chia số trứng cút, phần nấu cùng củ cải trắng thành súp bắp cải, vì có thịt nên nấu được súp thịt trứng, lúc nồi vừa chín bỏ thêm chút hành lá. Đồng thời đem nửa trứng cút bóc vỏ chiên lên," tốn ít dầu nha", Cố Cửu thè lưỡi, nếu Quả Nguyệt mà biết nhất định đau lòng muốn chết.
Cố Cửu cất số trứng còn lại vào trong ngăn tủ rồi xếp thức ăn đặt vào khay. Lúc ngẩng đầu lên phát đèn trong phòng lại sáng, người trong phòng tiếp tục dong đèn đọc sách. Quả Nguyệt từ sau khi nàng bước chân vào cửa bị mùi đồ ăn cắt đứt dòng suy nghĩ, thực là thơm quá , cho tới bây giờ cũng chưa từng ngửi qua món ăn nào thơm như vậy.
Hôm qua khi người của Tấn hầu phủ rằng nương tử cưới chỉ là phải là đích nữ Hầu phủ, trong sân viện đồ thuộc về Tấn hầu phủ đều bị người mang hết, rượu tiếp đãi quan khách lại càng giọt cũng lưu. Quả Nguyệt cũng chẳng quan tâm, những thứ thuộc về thứ cũng chẳng cần để ý, cho dù bọn họ đem bộ bàn duy nhất mang cũng mặc kệ.
" Quả Nguyệt, ăn cơm thôi."
Cố Cửu giọng gọi, cả người lộ vẻ mệt mỏi cùng chật vật.
Quả Nguyệt mượn ánh sáng đèn dầu mới thấy khuôn mặt lem nhem của nàng, cười "xùy" tiếng, từ trong ngực lấy ra chiếc khăn lụa giúp Cố Cửu lau mặt.
Cố Cửu chú ý đến chiếc khăn tay này, đó là chiếc khăn cũ, mặt thêu vài đóa hàn mai. Sau khi lau mặt xong thu lại chiếc khăn bỏ vào ngực áo, ôn nhu nhìn Cố Cửu: "Để nương tử vất vả rồi."
Cố Cửu có chút được tự nhiên, tuy rằng nàng nguyện ý chiếu cố , thế nhưng nàng vốn phải nương tử đích thực chờ đợi, nhưng dường như nghĩ như vậy, giống như nhận đình nàng chính là nương tử của phải bàn cãi thêm nữa.
"Khụ khu.khụ..." Quả Nguyệt lại bắt đầu ho khan.
Cố Cửu nhìn chén thuốc bàn còn đầy chân mày nhíu lại nhìn : "Sao uống thuốc?"
Quả Nguyệt lấy khăn từ trong ngực xoa xoa môi, giọng yếu ớt: "Sau khi ăn cơm xong mới có thể uống thuốc."
Cố Cửu chợt hiểu ra, trong lòng ngập tràn chua xót, đưa tay xới cơm cho : "Đừng nữa, nhanh ăn cơm !" Nàng đưa cho chén cơm, lại tự xới cơm ra đĩa cho mình, trong nhà chỉ có hai cái chén, cái chuyên dùng để đựng thuốc, cái xới cơm cho Quả Nguyệt, nàng cũng chỉ có thể dùng đĩa ăn cơm mà thôi.
Quả Nguyệt nhìn nàng cầm đĩa cùng cái muỗng ăn cơm mà nội tâm căng thẳng, lập tức gắp quả trứng cút đặt vào đĩa của nàng.
"...."
Cố Cửu nhìn chuẩn bị hạ bát lại tiếp tục bới thêm cơm. Quả Nguyệt được ăn bữa cơm ngon lành nên rất thỏa mãn, ăn xong rồi còn uống chén canh lớn.
Ánh mắt Cố Cửu sáng quắc nhìn canh trong nồi đất, cái đĩa dùng được, chỉ đành mở to mắt trông mong...
"Hay nàng dùng nồi húp canh , ta uống nữa." Quả Nguyệt cười .
Cố Cửu liếc cái, bưng nồi, dùng muỗng uống.
Quả Nguyệt nghiêng người lấy trong ngăn bàn chiếc lọ bằng sứ.
Trong hộp sắt kêu leng keng, Quả Nguyệt úp ngược chiếc bình lên bàn.
Cố Cửu nhìn sang, chỉ thấy ít bạc vụn, rất nhiều tiền đồng cùng vài hạt châu. Quả Nguyệt nhặt vài mẩu bạc vụn đưa cho Cố Cửu: "Sáng sớm hôm nay ta có việc vào thành gấp, sợ nàng thấy ta sốt ruột nên vội trở về. Ngày mai nàng cùng Lâm thẩm vào thành mua ít đồ dùng ."
Cố Cửu tiếp nhận bạc vụn trong tay , cảm thấy chỗ bạc vụn này nặng lạ thường, nàng nhìn quyển sách đặt thư án khỏi nhíu mày, chữ của hóa ra lại đẹp dẽ, thanh nhã đến vậy....
"Vì sao ngươi bán tranh chữ?" Cố Cửu nhịn được hỏi.
Quả Nguyệt ngẩn người, cười khổ: "Phu tử phản đối những chuyện này."
Cố Cửu lúc này mới hiểu được, muốn thi đậu công danh, tự nhiên thể làm những chuyện tư lợi cho bản thân như vậy, đây đều là chuyện văn sĩ kiêng kị, nhưng văn nhân nếu sắp chết đói có gì là thể?
Cố Cửu thở dài, chú ý tới đôi tay lạnh lẽo cầm tay của mình: "Trước kia, ta cũng hay thầm thay người viết chữ, bọn họ tới tìm ta nhờ viết giùm các loại hoành phi, có khi cho ta ít bạc, thỉnh thoảng bọn họ cũng tự động cầm ." nhàn nhạt , giọng điệu tựa như mây trôi.
"Ngày mai nàng hãy mua nhiều đồ cho bản thân chút." ôn nhu , vuốt ve mái tóc Cố Cửu, "Xong việc mau sớm trở về."
Cố Cửu nhìn ánh mắt dịu dàng nóng bỏng của Quả Nguyệt, lòng giật thót, da mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Nàng đứng phắt dậy lúng túng: "Ta, ta rửa chén, lát hâm nóng thuốc đem cho ngươi."
Last edited by a moderator: 4/10/15