Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ủng hộ bạn (◕‿◕✿)
      vậy có nghĩa là chỉ là người bình thường lên thâu phải hơm? nếu là vậy đáng mong chờ ah :3

    2. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206

    3. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 3: Rượu giao bôi

      Edit: Mẹ Chíp

      Beta: Ishtar




      Quả Nguyệt ho khan mấy tiếng, ôm thân thể mềm mại trong ngực về phía hỉ phòng.


      " có hỉ nương, chúng ta tự làm." cười khẽ, giọng dịu dàng trầm ấm, đem Cố Cửu đặt tháp.


      cùng nàng ngồi tấm chăn gấm trải giường màu đỏ tươi, ngón tay thon dài trắng nõn trong lúc vô tình sờ thấy mấy hạt đậu phộng, nhìn mấy viên đậu phộng trong lòng bàn tay khẽ mỉm cười.


      Cố Cửu cảm thấy bầu khí xung quanh có chút quỷ dị, cảm giác như bản thân sắp mất hết kiên nhẫn, nam nhân này rốt cuộc là muốn làm cái gì? lẽ muốn "Động phòng " cùng nàng ?


      Cố Cửu đột nhiên bình tĩnh trở lại, nếu nguyện ý diễn, cớ gì nàng lại phụng bồi?


      Đôi tay lạnh lẽo của Quả Nguyệt nắm chặt tay nàng, Cố Cửu trong lòng bỗng run lên muốn thoát khỏi bàn tay của .


      Thấy nàng hề cự tuyệt, Quả Nguyệt cầm gậy hỉ, chậm rãi đứng dậy, tay trái như cũ nắm chặt lấy tay nàng.


      Khăn hỉ chậm rãi hạ xuống. Đôi mắt phượng sắc bén, con ngươi u lạnh lẽo thầm quan sát, môi mỏng khẽ cong lên: " Nương tử xinh đẹp." biết là lòng tán thưởng hay sớm trở thành thói quen với việc tán dương vô thưởng vô phạt này.


      Cố Cửu chớp mắt kinh ngạc, gương mặt của tái nhợt thậm chí phải gọi là trắng bệch, đường nét khuôn mặt cùng đôi mắt phượng u, nàng thành thực : "Phu quân cũng kém."


      Khuôn mặt này nếu phải do quá nhợt nhạt, có thể coi là mỹ nam, chẳng qua chỉ là thiếu ít nam tính, hơn nữa thân thể lại khá gầy yếu.


      "Vi phu cám ơn nương tử khích lệ."


      cũng tỏ ra kinh ngạc khi thấy nàng đột nhiên mở miệng, cũng cảm thấy những lời đó quá đường đột. Chỉ là khuôn mặt tái nhợt, con ngươi u sâu thăm thẳm bỗng lóe sáng, sóng mắt xẹt qua tia nghi hoặc, dường như hiểu lý do mà người kia giết nàng, người đó có muốn đưa đến cho nữ nhân trong sạch thú vị để báo đáp ân cứu mạng năm xưa, điều đó xem ra là .


      Cố Cửu ngạc nhiên nhìn đến bên đài cao sau khi đốt cặp nến long phượng, với tay lấy hai chén rượu giao bôi.


      Dưới ánh nến khuôn mặt của càng thêm ôn nhu, Cố Cửu chưa từng gặp nam nhân nào ôn nhu đến thế, so với những người nam nhân nàng từng gặp trước kia có quá nhiều bất đồng. Chẳng qua là có chút yếu ớt, ngay cả chính mình còn bảo vệ được, làm sao che chở được cho nàng?


      cầm chén rượu đến trước mặt nàng, khuôn mặt ôn nhu nhất quyết để Cố Cửu trốn tránh, ánh mắt trong suốt nhìn nên lời tổn thương. Nhưng mà, biết là cưới nhầm người vì sao còn muốn sai càng thêm sai? ràng là nên hận nàng, cớ sao lại vẫn cứ dịu dàng như vậy?




      "Còn muốn diễn tiếp sao?" Cố Cửu lạnh lùng , "Ta câm, như vậy ngươi cũng đề phòng?"


      Nam tử do dự, nhưng vẫn cười đáp: "Nàng là thê tử của ta."


      đưa rượu hỉ cho nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong, chân thực đến mức khó phân biệt được giả.


      Cố Cửu nhìn chén rượu hỉ gần trong gang tấc, lại ngẩng đầu nhìn tân lang trước mặt, cánh môi run rẩy, mười ngón tay nắm chặt tấm chăn trải giường, bị ấm đầu rồi sao?


      "Hãy thả ta , từ nay về sau chúng ta ai thiếu nợ gì nhau!"


      Quả Nguyệt nắm chặt chén rượu hỉ, bàn tay khẽ run nhè khiến cho rượu trong chén sánh ra ngoài.


      "Nàng sao vậy? muốn sao?" Giọng run run có chút khẩn trương, trong mắt tràn đầy bi thương.


      "Ta biết ta rất nghèo, nhưng ta nỗ lực hết sức để nàng có cuộc sống tốt hơn!" đặt chén rượu xuống, nắm chặt tay nàng khẽ , đôi mắt phượng trong trẻo rưng rưng như sắp khóc.


      Cố Cửu bỗng đờ đẫn, nàng chưa bao giờ từng thấy qua đôi mắt phượng tĩnh lặng như hồ nước như vậy, lại giống như chứa cả dòng suối trong trẻo vì xúc động mà gợn sóng lăn tăn, vẻ đẹp này đối với người đại như nàng đúng là chưa từng thấy bao giờ, thế cho nên nàng luôn miệng giải thích:


      ", ta phải ghét bỏ ngươi."


      "Ngươi hiểu lầm rồi! Ta chỉ muốn khỏi nơi này, ta muốn làm ngươi lãng phí thời gian với ta, ngươi hiểu vậy?"


      "Như vậy a!" Mắt phượng khẽ nheo lại, nở nụ cười yếu ớt: "Ta lại cảm thấy nàng làm lãng phí thời gian của ta."


      nửa quỳ nửa ngồi trước mặt nàng, ngón tay tái nhợt thon dài xoa lên hai gò má của nàng khẽ : " Trái lại ta lại cảm thấy xứng với nàng." Giọng thanh nhuận êm tai, tựa như nước suối.


      Trái tim Cố Cửu nhảy lên nhịp, có chút rung động, chưa từng có người nào với nàng những điều chân tình cảm động đến thế, giống với những tên công tử bột tầm thường khác.


      nam tử tốt như vậy có lý do gì để ở lại cùng ? Chỉ là có chút va chạm với Tấn Hầu gia, điều này cũng khiến trong lòng nàng có chút bất an.


      "Mà thôi, ta cũng ép buộc nàng, chỉ là ta hi vọng nàng có thể ở lại..." đột nhiên buông tay, vuốt gò má của nàng, đơn : " ra ta rất độc."


      Ta rất độc...


      Chỉ câu xuất phát từ nội tâm của khiến cho cả người Cố Cửu run bần bật.


      Từng có lúc chủ nhân cũ của thân thể này cũng bị độc chôn vùi, mỗi khi màn đêm buông xuống trong lòng lại sợ hãi đơn đến tận xương tủy. Bị bức bách vào Đào Các, bị đào nương đánh đập tàn nhẫn, nàng cắn chặt răng chưa từng kêu tiếng, nàng vốn là người câm làm sao có thể muốn nàng lấy lòng kẻ khác? Khi ma ma mặt chát đầy phấn xoa toàn thân nàng, nàng cũng uốn éo thẹn thùng, chẳng hề kêu tiếng, chỉ im lặng lời, nữ tử thể khiến cho nam nhân có cảm giác kích thích, bất quá cũng chỉ là phế vật.


      Cho nên, chủ nhân cơ thể này cam chịu làm hạ nhân, chút ít vẫn giữ được chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân.


      Phục hồi lại tinh thần, Cố Cửu suy nghĩ chút, nàng muốn cùng sao? Có thể trở thành thói quen hay ? Từ trước đến nay đều mình độc lập, bây giờ lại sống chung với người, hơn nữa còn là cổ nhân. Muốn nàng ở cùng , là có chút quen!


      Ánh mắt Cố Cửu dừng lại chiếc chén bàn gỗ, đột nhiên cảm thấy họng khô nóng, khát nước...


      Rượu mà hỉ bà đưa cho nàng nhất định thể uống, vì trong đó chắc chắn hạ dược, bây giờ nhìn thấy cái chén nàng chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.


      Ngón tay thon của thiếu nữ vươn ra cầm lấy cái chén, hai mắt sáng lên gần như hiểu ra gì đó, ngửa đầu uống cạn.


      "Từ từ, chậm thôi." Nam tử mỉm cười ôn nhu, đưa cho nàng cái chén khác, "Ta dạy nàng uống."


      Cố Cửu ngạc nhiên nhìn , giống như bị mê hoặc cầm lấy cái chén, tay cầm chén, khuỷu tay giơ lên, học theo dáng vẻ của cầm cái chén uống cạn.


      Quả Nguyệt nở nụ cười hài lòng, ánh mắt ôn nhu mang theo tia giảo hoạt. Lúc này, nàng muốn cũng được.


      Cổ họng Cố Cửu nóng hừng hực, hơi rượu xộc lên mũi, sặc chảy nước mắt.


      Quả Nguyệt lo lắng, nhìn mặt nàng đỏ bừng bừng cảm thấy căng thẳng, đau lòng, cầm cái chén đến bên bàn hỉ, rót trà vào trong chén tráng qua, sau đó mới rót trà vào chén đưa cho Cố Cửu.


      "Uống chút trà ." Quả Nguyệt đau lòng .


      "Sao?" Cố Cửu hoài nghi lại là rượu, lúc này có chút chóng mặt, lắc đầu mạnh.


      Quả Nguyệt cảm thấy dáng vẻ nàng bây giờ vô cùng đáng , khẽ cười. " phải rượu, phải mà!" xong mặt có chút buồn bã, nàng tin .


      Cố Cửu cảm thấy cổ họng nóng rát đau đớn, suy nghĩ nhiều, nhận lấy cái chén dồn sức uống.


      "Khụ, khụ, khụ... " Nàng uống quá nhanh nên bị sặc.


      Đôi tay tái nhợt thon dài xoa xoa sống lưng của nàng, vỗ giúp nàng thuận khí.


      Cố Cửu cảm thấy dễ chịu hơn chút, Quả Nguyệt cầm lại cái chén trong tay nàng, đưa tay thảo bỏ mũ phượng đầu nàng.


      "Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?" Cố Cửu cảnh giác hỏi .


      Quả Nguyệt cảm thấy có chút buồn cười, là sợ nàng đội mũ nặng đầu mà thôi. Chỉ là khóe môi vừa cong lên, cơn khó chịu trong ngực liền truyền đến, ho trận mãnh liệt.


      Quả Nguyệt che miệng, dồn sức ho khan, ngày trước phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, bởi vì hôm nay là ngày kết hôn hiển nhiên là phải hoạt động nhiều khiến cho có chút mệt nhọc.


      Cố Cửu có chút lo lắng nhìn con quỷ bệnh này, trong lòng căng thẳng, ôi, có việc gì chứ? Cũng nên ho liên tục như vậy a, thở hơi cũng nổi sao?


      Nghĩ tới đây, sắc mặt Cố Cửu trắng bệch, phu quân chết đêm tân hôn, nếu thẩm tra, phải nàng trở thành người đáng nghi nhất sao?


      Nghĩ tới đây, nàng từ từ đưa tay xoa sống lưng của nam tử.

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris, Cỏ ÚHoa Dao thích bài này.

    4. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 04. dám khi dễ ngươi!
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar


      Cố Cửu học theo xoa xoa sống lưng, thế mà người này giống như muốn đem hết tim phổi nôn ra ngoài mới cam tâm. Nàng nóng nảy kéo Quả Nguyệt nằm thẳng xuống giường, tháo giày, nới lỏng vạt áo, nhàng ấn ngực giúp nhuận khí.


      là, nàng lớn thế này rồi cũng chưa từng chạm qua nam nhân như vậy! “Này, ngươi có đỡ chút nào ?” Cố Cửu cảm thấy trong người như có ngọn lửa thiêu đốt, trong suy nghĩ muốn tới gần thân thể nam nhân này, muốn gần thêm chút, lại chút...


      Giờ phút này Quả Nguyệt hết sức tận hưởng ôn nhu, mềm mại của thân thể dán sát dưới thân, khiến tham luyến.


      “Ngươi tỉnh rồi?” Cố Cửu thấy còn ho khan, chẳng qua là nhắm mắt lại nằm bất động giường. Nàng nhìn làn da trong suốt tái nhợt của , đôi mắt phượng khẽ nhắm, lông mi dài, giấu tâm tư khó lường, nam nhân này sinh ra nghiệt, chỉ cái tên thôi cũng khiến trở nên kiêu ngạo hơn người.


      Quả Nguyệt, Quả Nguyệt, đúng là người đẹp mệnh yểu mà...


      Nghĩ tới đây Cố Cửu rùng mình, run run đưa tay kiểm tra hơi thở của .


      Chết tiệt, sao lại yếu ớt như vậy!


      Nàng ấn vào nhân trung, liền tỉnh lại, ánh mắt còn có chút ai oán. Đầu óc Cố Cửu có chút mơ hồ, đôi mắt to trong veo chớp chớp, sao vừa chạm vào tỉnh rồi? Nàng còn tưởng hẳn giả vờ bất tỉnh cơ đấy!


      "Ngươi, nếu cảm thấy thoải mái ta trước đây." Cố Cửu vừa nhấc chân định rời cảm thấy toàn thân mềm nhũn, bên trong cứ như có ngọn lửa nổi loạn, sống ở Đào Các năm, bây giờ có giả ngu nữa cũng biết chuyện gì xảy ra!


      "Ngươi! Ngươi!" Cố Cửu nhìn chằm chằm vào nam nhân tuấn mỹ trước mắt, nghĩ tới lại làm ra loại chuyện này.


      Quả Nguyệt ai oán nhìn nàng, biết phải mở miệng như thế nào, sao cả chuyện này nàng cũng biết? hoài nghi nàng ở Đào Các chỉ để sống qua ngày hết tháng.


      Hồi lâu mới bình tĩnh : "Hỉ bà đưa tân nương vào cửa bỏ ít thuốc vào trong trà để trợ hứng, là vi phu sơ ý."


      "Vi phu?" Cố Cửu giận tím mặt, hai mắt trừng trừng mở to,"Hừ!" Nàng hất ống tay áo chống tay ngồi xuống bên cạnh, bây giờ nàng muốn rời khỏi đây nửa đường cũng mệt mà chết.


      Hai người, nằm tháp, ngồi ghế, Cố Cửu quan sát xung quanh, căn phòng này cũng hoa lệ, cấu trúc còn có chút cũ nát, chỉ là thiếu đồ gì cả, giống như được sử dụng rất lâu rồi.


      "Những gì ta hôm nay đều là ." Nam nhâm nằm tháp hồi lâu thản nhiên , sóng mắt tĩnh lặng như nước, nếu quan sát kĩ mới thấy sắc mặt hơi phiếm hồng, cũng biết bản thân vì sao lại đột nhiên như vậy, chẳng qua là cảm thấy gian yên tĩnh lúc này phù hợp cho lắm.


      "Hôm nay lúc bái đường ngươi gì?"


      Cố Cửu đứng dậy.


      "Quả Nguyệt ta hưu thê."


      " mỗ chẳng có phúc phận gì, kiếp này chỉ nguyện lấy chính thê sống đến đầu bạc răng long, cũng cầu xin quan cao bổng lộc, chỉ mong cơm no ba bữa vậy thôi."


      Cố Cửu hoài nghi nhìn Quả Nguyệt, có ý gì?


      Quả Nguyệt nhìn biểu tình của Cố Cửu có chút buồn cười, lại cười tiếng, giả vờ ho khan, "Đừng , hôm nay nàng được gả cho ta, nếu nàng muốn cũng phải đợi ta đem hưu thư đến quan phủ giải trừ ."


      Lông mày Cố Cửu càng lúc càng nhăn chặt, nàng cảm giác như bị người này đùa bỡn.


      "Ngươi biết?" Cố cửu chống đỡ thân thể mềm nhũn từ từ lại gần tháp," Biết chuyện họ cười nhạo người phải lấy nữ nhân ở Đào Các?"


      thông minh của nàng khiến Quả Nguyệt kinh ngạc, rồi lại thoải mái nở nụ cười, dĩ nhiên biết, chỉ biết những việc này, còn biết có người đêm qua còn muốn thay giết nàng. Chẳng qua là nàng biết phản ứng nhanh nhạy của mình cứu nàng mạng.


      "Xem bộ dáng này của ngươi là biết, ngươi với kẻ áo đen kia quan hệ như thế nào?" Cố Cửu chỉ vào mặt rống lên.


      sớm nghĩ ra nàng đoán được nên Quả Nguyệt cũng sửng sốt.


      "Kẻ mặc áo đen nào?" Ánh mắt ai oán nhìn Cố Cửu .


      "Dạ Phong, là Dạ Phong!"


      "Vi phu quả thực biết Dạ Phong nào cả." Hằn ho tiếng, nhàn nhạt .


      Cố Cửu hoài nghi nhìn " có quan hệ gì với ngươi? thể nào? ràng là tới giúp ngươi! Hơn nữa...."


      Quả Nguyệt nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn nàng tiếp.


      "Hơn nữa, còn khinh bạc ta!" Cố Cửu nhớ lại việc kẻ mặc áo đen dùng ngón tay thon dài thọc vào trong miệng nàng liền buồn nôn.


      "Cái gì?" Quả Nguyệt hít hơi lạnh, vừa định mở miệng trào tới trận ho khan mãnh liệt.


      Khụ khụ....


      " khinh bạc nàng?" Sau khi khá hơn chút Quả Nguyệt đỏ mặt khẩn trương hỏi.


      "..."


      " giấu gì nàng, hồi còn ta có ân với y, sau mười năm, y quay về tìm ta, phải giúp ta hoàn thành ba tâm nguyện báo đáp ân cứu mạng năm đó." Quả Nguyệt thở gấp.


      Chân mày Cố Cửu cau lại : "Cho nên ngươi kêu giết ta?"


      "!" Quả Nguyệt phủ nhận, nắm lấy tay nàng lại bị Cố Cửu tránh được, ánh mắt buồn bã, cười khổ " tâm nguyện ta cũng , ban đầu ta giúp người vì mục đích nào cả, giờ ta có gì để bảo y giúp ta đạt thành nguyện vọng đây?" Chuyện quan trọng cần làm, cũng biết mình có thể thực được !


      " tự đến? Cổ nhân các ngươi đúng là có ân khắc sâu tâm khảm, chén cơm kia rốt cuộc là quý giá đến cỡ nào?"


      Quả Nguyệt chỉ cười "Nàng biết, mùa đông năm đó ở Trường An là mùa đông lạnh nhất, chết đói, chết cóng nhiều kể xiết..." Quả Nguyệt dám nghĩ đến cảnh cùng lão bộc nương tựa nhau sống, cũng chính năm đó lão bệnh mà chết.


      Cố Cửu hiểu cũng chẳng muốn biết, dù sao biết được quen kẻ áo đen ngày hôm qua, tuy có chủ ý giết nàng nhưng Quả Nguyệt chắc chắn tránh khỏi liên quan. Cố Cửu ngậm miệng, chuẩn bị nhấc chân rời khỏi giày thêu đỏ thẫm đạp phải giá y mất thăng bằng mà ngã xuống tháp.


      "A..." Đột nhiên bị vật nặng đè lên, cho dù nương này gày gò nhưng thân thể Quả Nguyệt vốn vô cùng suy nhược, thiếu chút nữa bị nàng ép tới cổ họng phun ra ngụm máu tươi.


      Cố Cửu bối rối nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Quả Nguyệt liền hoảng hốt, mặt đỏ bừng, lắc đầu liên tục " xin lỗi, ta cố ý."


      Quả Nguyệt chau mày, cố gắng nghiêng đầu, đôi mắt phượng trong suốt dính chút hơi nước ai oán nhìn Cố Cửu.


      Lúc này Cố Cửu ý thức rằng mình còn đè người mới bừng tỉnh kêu tiếng rồi đứng phắt dậy.


      Đợi khi bình phục Quả Nguyệt chỉ đôi nến Long Phượng bàn : "Tắt nến ."


      "A?" Cố Cửu chút suy nghĩ liền thổi tắt nến, giá đôi nến long phượng này phải tiêu rất nhiều tiền mới mua nổi, huống chi muốn sống phải xem bệnh của nguồn gốc xuất phát từ nơi nào?


      Cố Cửu cũng cảm thấy khó chịu gian đột nhiên tối om vì hôm nay là mùng bảy tháng bảy. Ngoài cửa sổ pháo hoa sáng đầy trời, chắc là giới quý tộc thành Trường An bày tỏ tình cảm đến người con mình . Hai người đều nhìn qua, Quả Nguyệt nhìn nữ tử đứng trước của sổ, búi tóc xõa xuống, thân giá y đỏ thẫm, trong lòng sinh ra cỗ tư vị khác thường. Pháo hoa, trăng sáng, và nàng... cảnh sắc thần tiên như vậy, cuộc đời này chỉ cần nhìn thấy lần cũng thỏa mãn.


      Hồi lâu, ánh sáng chói lòa của pháo hoa tan hết, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.


      "Tới đây ngủ ." Quả Nguyệt nhích người vào trong nhường cho nàng nửa giường, Cố Cửu mới thất thểu bước lại.

      Last edited by a moderator: 4/10/15
      Chris, Cỏ ÚHoa Dao thích bài này.

    5. Nước xanh

      Nước xanh Well-Known Member

      Bài viết:
      120
      Được thích:
      1,224

      Chương 05. mua y phục mới cho nàng.
      Edit: Mẹ Chíp
      Beta: Ishtar



      Cố Cửu nhìn ánh trăng chiếu lên tháp, hôm nay nàng cũng có ý định rời , nhưng có nghĩa nàng muốn lưu lại làm vợ của .


      "Thế nào?"


      " còn gian phòng nào có giường sao?"


      Quả Nguyệt cười cười "Đại sảnh, phòng bếp đều có, chỉ có chiếc ở gian này thôi!"


      Chóp mũi Cố Cửu có chút ê ẩm, đứng bất động tại chỗ. Dược trong cơ thể dần dần tiêu tán, xem ra thuốc hạ trong hỉ trà cũng nhiều.


      Thôi , thôi , Cố Cửu tự nhủ, nàng cũng muốn ngồi cả đêm. Hôm qua thắt cổ suýt chết, cơ thể này sớm cứng đờ, nàng cũng muốn tự làm khổ mình.


      Cũng thể nào tức giận Quả Nguyệt, Cố Cửu thở dài, nhìn bộ dạng cá chết của có thể làm gì nàng? Nghĩ vậy Cố Cửu cởi giày, bò lên tháp.


      Trong áo ngủ bằng gấm còn ít đậu phộng và hạt sen, Cố Cửu đưa tay sờ sờ rồi đặt lên bàn, lúc này có đôi tay lạnh như băng bắt lấy tay của nàng, tình huống bất ngờ khiến Cố Cửu cảm thấy run run, sau đó túi đậu phộng và táo được nhét vào trong tay, Cố Cửu nhếch khóe môi thầm nghĩ, bị nàng làm ầm ĩ hồi chắc đầu cũng đau lắm.


      Đợi Cố Cửu mò lên tháp, thấy nàng yên vị, sức cùng lực kiệt vật xuống giường. Vừa xuống liền nghe : "Là Lâm thẩm giúp ta đưa lễ vật, nàng đối với ta rất tốt, sân viện cũng là nàng giúp ta chiếu cố. Tháng ba này ta tham gia thi Hương."


      "Thi Hương?" Cố Cửu vừa quay đầu thấy khuôn mặt gần trong gang tấc, còn có mùi thơm thanh mát như hoa lan, Cố Cửu hít hà, bất giác tiến vào trong lòng người nọ.


      Quả Nguyệt nhìn đỉnh màn hỉ bằng vải đỏ, trái tim đập loạn, mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.


      Cố Cửu đúng là muốn dựa vào chút, trong lòng có chút chột dạ vội : " phải ở Trường An sao? Làm sao còn muốn thi Hương?"


      Quả Nguyệt cười : "Ta chỉ là thứ dân phải tham gia thi Hương mới có thể tham gia thi Hội, chỉ có xuất thân quý tộc mới có thể trực tiếp lên làm tiến sĩ."


      "Ồ, vậy là tháng chín này ngươi tham gia thi Hội?" Cố Cửu dựa vào trí nhớ liên quan đến khoa cử của thân thể này mà .


      "Ừ..." Quả Nguyệt khẽ gật đầu.


      "Chỉ còn hơn hai tháng? Ngươi có thể làm được ." Cố Cửu nghi ngờ hỏi.


      Quả Nguyệt trong lòng ấm áp: "Nàng quan tâm đến ta sao?"


      Dường như nhớ đến điều gì đó Quả Nguyệt nắm chặt tay nàng hỏi: "Đúng rồi, tên nàng là gì?"


      Cố Cửu muốn hất tay của mà sợ làm đau nên đành để yên cho cầm: "Cố Cửu."


      Hai tay siết : "Cửu nhi, nàng chờ ta thi đậu công danh rồi mới tính tiếp có được ?"


      "Ngươi phải...." Cố Cửu muốn mở miệng hỏi , phải con tội thần sao? Nhưng lại sợ bị tổn thương nên lời ra đành nuốt lại.


      Có lẽ là hiểu ý tứ của Cố Cửu, Quả Nguyệt cong môi đáp: "Ta là thứ dân." viện cớ mình bị định tội thứ dân cho nên có quyền tham gia khoa cử.


      Cố Cửu im lặng gật đầu, cơn buồn ngủ ập tới, nàng mơ màng dựa vào mà thiếp .


      Tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, tu nghìn năm mới có duyên cùng giường. Hai người nằm tháp tuy chẳng xảy ra chuyện gì nhưng mối quan hệ của họ cũng bắt đầu tiến lên giai đoạn mới.


      Quả Nguyệt thấy nàng vẫn còn mặc giá y ngủ, như vậy thoải mái, khẽ nhắm mắt, chống thân thể mệt mỏi giúp nàng cởi đồ chỉ lưu lại áo lót, nàng rất gầy, nhìn dáng vẻ chỉ mười ba, mười bốn, còn chưa đến tuổi cập kê, như vậy mà sớm phải đối mặt với đời...


      bất thình lình mở mắt, đột nhiên rất muốn xác định , chậm rãi kéo tay áo của nàng, dưới cánh tay phải trắng như tuyết lên dấu thủ cung sa. Quả Nguyệt chấn động, rồi lại mỉm cười, cởi hỉ phục, buông tay áo của nàng xuống. đoán lầm, người kia cũng sai...


      Quả Nguyệt chỉnh lại đầu Cố Cửu, che chăn cho nàng rồi mới an tâm nằm xuống.


      Sáng hôm sau khi Cố Cửu tỉnh lại Quả Nguyệt ngồi bàn xem sách, mặc thân áo trắng, búi tóc quan lễ mà để tóc tùy ý tán vai, tay cầm sách, tay chấp bút, bên cạnh còn có cái chén, tựa hồ là mới uống thuốc.


      Cố Cửu nhìn mình thân áo lót đột nhiên ý thức được có gì đúng, định mở miệng hỏi lại thấy thanh ốm yếu của vang lên: "Tỉnh rồi? Trong nồi có cháo, nàng ăn trước ." vừa vừa dồn sức ho khan.


      Cố Cửu nhìn dấu thủ cung sa tay mình, lại nhận ra bản thân có chút khó chịu nào ngược lại còn cảm thấy rất thoải mái, nàng lại cười mình đa tâm. ràng đối phương chỉ là con ma ốm ngay cả uống thuốc cũng phí sức còn có thể làm gì, nàng tại sao cứ phải nghĩ nhiều!


      Cố Cửu rời giường liền nhìn thấy đầu giường đặt bộ trang phục nữ tử màu trắng khỏi nhíu mày, chẳng lẽ ngoài nàng ra, còn có nữ nhân khác? Quả Nguyệt thấy nàng như vậy, vội vàng : "Sáng sớm ta vào thành đem hỉ phục cùng mũ phượng trả lại Tán Hầu phủ rồi qua Đào Các đem đồ của nàng về." Giải thích xong nhịn cơn ho, che môi, hai gò má tái nhợt mơ hồ nóng lên.


      đưa tay chỉ bọc quần áo bàn, Cố Cửu nhìn là biết bọc đồ của mình: "Y phục của nàng quá cũ, lúc quay về ta ngang qua hiệu y phục mua cho nàng bộ mới, nàng mặc xem có vừa người , nếu ngày mai ta đổi cho nàng bộ khác." cố hết sức .


      Cố Cửu chút suy nghĩ cầm bộ y phục về phía sau bình phong, được mấy bước mới ý thức được Quả Nguyệt vào thành trở về rồi hẳn bây giờ rất khuya !


      "Bây giờ là lúc nào?" Nàng hoảng hốt hỏi.


      Quả Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, hiển nhiên là nghe hiểu.


      Cố Cửu giật mình vội vàng sửa lại lời : "Giờ này là giờ gì?" ra giao tiếp với người cổ đại với Cố Cửu mà cũng khó khăn, dù sao nàng vẫn còn trí nhớ của cỗ thân thể này.


      Quả Nguyệt trầm ngâm nhìn sắc trời: "Sắp tới giờ ngọ."


      Cố Cửu cả kinh, trễ như vậy, trong bụng cũng có chút đói.


      Y phục vừa vặn, Cố Cửu thể than thở Quả Nguyệt này có mắt nhìn, áo màu trắng thêu hoa màu xanh, váy màu vàng chanh, rất hợp với đai lưng màu xanh lá cây, nhìn hết sức nhàng tao nhã. Quả Nguyệt nhìn nàng mặc y phục mình mua vừa như vậy, tuy mộc mạc nhưng có khí chất thoát trần, tinh thần khỏi vui vẻ.


      Cố Cửu thấy vẫn nhìn mình chằm chằm, cười cười vội vàng trốn tránh: "Ta nghĩ ta nên ăn cháo."


      Quả Nguyệt khẽ gật đầu, tiếp tục chăm chú nhìn quyển sách trong tay.


      Cố Cửu húp tô cháo nguội, thoả mãn liếm liếm môi, nghiêm túc đánh giá Quả Nguyệt, đột nhiên có chút nỡ mở miệng làm phiền, chớ chi là người ta mua y phục cho nàng, còn làm điểm tâm, giờ bảo mình phải rời khỏi đây, nàng như thế nào nữa cũng mở miệng nổi.


      Cố Cửu lặng lẽ lấy chén thuốc bên cạnh , ôm nồi vào bếp. Đợi nàng khép cửa, Quả Nguyệt mới đặt quyển sách xuống, khóe môi nở nụ cười.


      Kiểu người như nàng phải lòng mà đối đãi, dù sao trong nhà này vẫn thiếu nữ chủ nhân, về thân thế của nàng cũng biết được chút ít: Trưởng nữ thế gia thất thế, lưu lạc Trường An, giả bộ câm điếc mấy năm chỉ mong được sống sót. Chằng qua là biết được Cố Cửu bây giờ còn là Cố Cửu lúc trước....

      Last edited by a moderator: 4/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :