Chương 27:
Editor: lovesu
“Tô Ngưng Mi, giới tính nữ, hai mươi mốt tuổi, năng lực biến dị giả...... Được rồi, đây là thẻ căn cước của .” Kiểm tra viên đưa cái thẻ màu đỏ cho Tô Ngưng Mi, “Đây là chứng minh thư thức tỉnh giả, khác với người thường, của người thường là màu đen. Thức tỉnh giả có thể dựa vào thẻ chứng minh thư này mỗi ngày lĩnh ba bữa cơm miễn phí, còn người thường mỗi ngày chỉ có thể lĩnh bữa cơm...... Được rồi, tiếp theo đưa ba lô của các người lại đây để kiểm tra chút, ừm...... Tốt lắm, bây giờ các người đến phòng bên cạnh ngồi chờ, nếu sau sáu tiếng có việc gì xảy ra lúc đó các người có thể vào trong căn cứ.” Kiểm tra viên đưa cái ba lô lớn ở trong tay cho Tô Ngưng Mi, lại : “Sau khi vào căn cứ nếu có cái gì hiểu, có thể đến sảnh tuyên bố, ở đó cái gì cũng có...... Được rồi, tiếp theo.”
Đám người của Tô Ngưng Mi, báo lên căn cứ, Tô Ngưng Mi là năng lực biến dị giả, Hàn Bảo là dị năng giả hệ thủy, Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt là dị năng giả hệ phong, Tô Hạo là dị năng giả hệ băng, Tô Quốc Mai là gian dị năng giả, Liên Cẩn Viên là dị năng giả hệ hỏa, về phần dị năng chữa khỏi của Mục Tiểu Nghiên đương nhiên là lén giấu .
Đoàn người của các có bảy dị năng giả, cũng đủ để người khác ghen tị rồi.
Cả bọn rất nhanh liền hoàn thành việc đăng ký và kiểm tra, có binh lính tiến lên đưa bọn họ đến dãy các căn nhà gỗ ở bên ngoài căn cứ, những căn nhà gỗ này vừa mới được xây lên, bên trong trống rỗng, may mắn cũng coi như sạch .
Tô Ngưng Mi từ trong ba lô lấy ra miếng vải lớn đặt ở mặt đất, lôi kéo ông ngoại Tô và bà ngoại Tô ngồi xuống, “Ông ngoại, bà ngoại hai người ngồi xướng ......” Lại lấy thức ăn và nước uống ra, để cho mọi người lót bụng.
Ông ngoại và bà ngoại hiển nhiên là thở dài nhõm hơi, đoạn đường này có bao nhiêu nguy hiểm cần , cũng may mọi người đều có thể bình an. Đoạn đường này hai người già phải chịu nhiều khổ cực phen, nhìn càng thêm già, đầu tóc bạc, sắc mặt cũng có chút tốt.
Những người khác cũng đều tự tìm vị trí ngồi xuống, Liên Cẩn Viên tìm cái góc ngồi xuống, có vẻ như lại nằm ngủ. Tô Ngưng Mi thực lực của người này, cũng dám gấp gáp đuổi , chỉ có thể tùy ý theo.
Đoạn đường này mọi người đều mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi. bao lâu, đám người của Trình Dung và Trần gia đến, sắc mặt của Vu Hạo Tĩnh có chút khó coi, vẻ mặt của Trình Dung khi nhìn cũng tốt đẹp gì. Nhưng mà người của Trần gia lại do dự có nên chào Tô Ngưng Mi tiếng hay , dù sao đám người của Trần gia chỉ còn lại có Trần Tráng Tráng là dị năng giả hệ thủy, nhưng khi nhìn thấy Liên Cẩn Viên liền đánh mất ý niệm này, bọn họ đều kiến thức được người đàn ông này xấu tính đến mức nào.
Sáu tiếng rất nhanh liền trôi qua, lúc đám người vào thả bọn họ ra ngoài cũng mười giờ đêm.
Đoàn người của Tô Ngưng Mi chuẩn bị ra ngoài, vị binh lính chỉ vào Liên Cẩn Viên ngồi ở trong góc, “Đây phải là đồng đội của các người sao? Nhanh chóng đánh thức ta , đợi lát nữa cửa của căn cứ đóng lại, ta vào được ......” xong, vị binh lính kia đến trước mặt của Liên Cẩn Viên, đưa tay đẩy đẩy , muốn đánh thức dậy. Kết quả, tay còn chưa có đụng đến người của Liên Cẩn Viên, thân hình của vị binh lính kia bị văng ra tới bốn năm thước, làm trận tro bụi bay lên.
Vị binh lính kia bị ngã đến mơ màng, may mà thân thể tệ, bị văng xa ra như vậy cũng có việc gì, đứng lên vỗ vỗ bụi bậm ở người, lại sờ sờ đầu, “Kỳ quái ......”
Liên Cẩn Viên cũng tỉnh lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn vị binh lính kia cách đó xa, cả người đều tản ra hơi thở chớ đến gần.
Tô Ngưng Mi do dự, mở miệng : “Liên Cẩn Viên, đến giờ, phải ra ngoài.”
Liên Cẩn Viên quay đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, tia lạnh như băng trong mắt dần dần biến mất, lúc này mới đứng dậy vỗ vỗ tro bụi ở người, nhanh về phía Tô Ngưng Mi.
Đoàn người ra khỏi căn nhà gỗ, lái xe vào trong căn cứ. đám người ai cũng quen thuộc với căn cứ, hơn nữa lúc này hơn nửa đêm căn bản biết nên đâu, đường chỉ có ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ ngọn đèn. Căn cứ bị quân khu khống chế, cho nên toàn bộ căn cứ có khả năng có khách sạn tư nhân, mọi người đành phải dừng xe ở nơi hẻo lánh, ở trong xe ngủ đêm.
Đại khái có thể đêm nay là đêm mà mọi người có thể bình an ngủ sau khi tận thế đến.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Tô Ngưng Mi và Hàn Bảo xuống xe ở chung quanh hỏi vị trí của sảnh tuyên bố, sau đó trực tiếp lái xe đến sảnh tuyên bố.
Ở đại sảnh tuyên bố có tấm bảng màu đen lớn đó có ghi quy định ở căn cứ.
Căn cứ được xem như thế giới tự thành, còn chính phủ, toàn bộ căn cứ đều do quân khu khống chế, bên trong có ba loại người, người của quân khu, thức tỉnh giả và người thường. Thức tỉnh giả ngày có thể dựa vào chứng minh thư của mình lĩnh ba bữa cơm, người thường chỉ có thể lĩnh bữa.
Mặc kệ đồ ăn mỗi ngày là cái gì, nhưng có thể khẳng định điều đó là bữa cơm căn bản đủ để người trưởng thành ăn no.
Tiền thông dụng ở căn cứ là tấm phiếu đen, mặt khác còn có loại tiền thông dụng khác đó là tinh hạch, hai ngày trước vừa mới được thông qua, bởi vì tinh hạch có thể trợ giúp thức tỉnh giả thăng cấp dị năng, cho nên căn cứ quyết định đưa tinh hạch trở thành loại tiền thông dụng. viên tinh hạch cấp tương đương với hai tấm phiếu đen, viên tinh hạch cấp hai tương đương với năm mươi tấm phiếu đen, tinh hạch cấp ba tương đương với năm trăm tấm phiếu đen, tinh hạch cấp bốn tạm thời vẫn chưa xuất . Đương nhiên đây là giá của tinh hạch zombie, tinh hạch của thú biến dị có giá gấp đôi so với tinh hạch của zombie.
Mặt khác căn cứ còn có các công tác khác, người thường đều có thể nhận việc, tuy rằng đồ ăn nhiều lắm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì sinh kế. Người thường còn có thể ra ngoài săn zombie lấy tinh hạch đổi phiếu đen.
Căn cứ còn có tuyên bố nhiệm vụ, như thu thập vật tư, săn thú biến dị….. những nhiệm vụ này đều là do thức tỉnh giả tự động tham gia, bức bách mọi người. Bất quá ngẫu nhiên cũng có chút nhiệm vụ mang tính cưỡng chế, cầu thức tỉnh giả phải tham gia. Sau khi nhiệm vụ hoàn thành phần thưởng cơ bản đều là đồ ăn hoặc tinh hạch.
Cuối cùng mỗi tháng người thường cần phải giao hai viên tinh hạch cấp cho căn cứ, còn thức tỉnh giả mỗi tháng cần giao mười viên tinh hạch cấp cho căn cứ. Nếu , bị đuổi ra khỏi căn cứ.
cơ bản quy định chỉ có như vậy.
Nhìn nhìn màn hình lớn sảnh tuyên bố có đủ các loại nhiệm vụ, Tô Ngưng Mi đến nơi khác nhìn giá nhà.
Nơi này là vùng ngoại thành, phần lớn đều là nhà lầu bình thường, nhưng cũng chỉ có thức tỉnh giả và người của quân khu hoặc là người nhà của những người này được ở, người thường chỉ có thể ở phía bắc căn cứ dựng lều mộc mà sống, điều kiện tuy có chút vất vả, nhưng so với ở bên ngoài lo lắng hãi hùng tốt hơn nhiều, ít nhất buổi tối còn có thể ngủ giấc an ổn.
tại căn cứ mới thành lập được hơn tháng, phòng ở còn rất nhiều, Tô Ngưng Mi tìm được căn nhà lầu có cổng sân, cao ba tầng, và có khoảng mười mấy căn phòng, còn thêm tiền viện và hậu viện, cũng đủ để mọi người ở. Nhìn nhìn giá phòng, phải có ngàn tấm phiếu hoặc là năm trăm viên tinh hạch zombie cấp .
Sau khi tận thế đến, trong gian của Tô Ngưng Mi cũng có hơn mấy ngàn viên tinh hạch zombie cấp , đủ để mua căn nhà lầu này.
đến quầy ở sảnh tuyên bố, Tô Ngưng Mi thuyết minh ý đồ đến đây, người phụ nữ mặc quân trang là người phụ trách mua bán nhà phòng, lập tức cười : “ gì đây xin mời trình chứng minh thư và giao phiếu đen hay tinh hạch cho tôi......”
Tô Ngưng Mi từ trong ba lô lấy ra năm trăm viên tinh hạch zombie cấp , lại đưa chứng minh thư của mình ra giao cho người phụ nữ ở quầy. Người phụ nữ kia quẹt thẻ, thu tinh hạch, đưa cuốn sổ và chìa khóa cho Tô Ngưng Mi, cười : “ Tô, đây là chứng nhận bất động sản và chìa khóa của , xin hãy nhận lấy. Còn có đây là bản đồ, vị trí căn nhà của được đánh dấu đó.”
Tô Ngưng Mi nhận lấy hết mọi thứ quay đầu bước .
Đoàn người đến vị trí được đánh dấu bản đồ, rất nhanh tìm thấy số nhà, căn nhà lầu này cũng coi như mới vừa xây, sau khi dừng xe ở trước cửa, đoàn người liền mở cửa vào.
Trong căn nhà lầu này có đầy đủ đồ đạc, chính là có chút bụi bậm, mọi người tiêu phí hết buổi sáng mới có thể dọn dẹp chỉnh đốn căn nhà sạch .
Nhìn Liên Cẩn Viên ngồi ở sofa, Tô Ngưng Mi có chút hiểu người đàn ông tuấn tú này nghĩ cái gì, thực lực cường hãn nhưng lại muốn theo tên quỷ xui xẻo. tại cuối cùng là kêu rời hay vẫn tiếp tục giữ lại. Dù sao đây cũng là thịt văn, Tô Ngưng Mi sợ trong sạch của mình khó giữ được...... Nhưng người này thực lực cường đại, lại giúp cứu đám người ông ngoại và bà ngoại, còn đưa cho tinh hạch của thú biến dị cấp ba, tại đúng là khó quyết định......
Suy nghĩ hồi lâu, Tô Ngưng Mi quyết định tùy ý người đàn ông này, dù sao có tọa trấn, Vu Hạo Tĩnh cũng dám tùy ý đến cửa cướp tinh hạch. Càng thêm quan trọng là cũng là người tu chân, ở trong tiểu thuyết ràng chỉ có mình Trình Dung là người tu chân, nếu có người tu chân xuất vậy có nghĩa là hướng của câu chuyện thay đổi.
Kỳ để cho Tô Ngưng Mi tò mò là, người này tu vi ít nhất vượt qua Trúc Cơ, ở thời kỳ đại thiếu thốn linh khí như vậy, ta tu luyện như thế nào? có gian để ăn gian cũng chưa tu luyện nhanh bằng , chẳng lẽ cũng giống như có thể dùng cái gì đó để ăn gian?
suy nghĩ đột nhiên Liên Cẩn Viên lắc mình đến bên cạnh , trong nháy mắt liền đè lên sofa, cúi đầu trói chặt lấy môi của , vươn đầu lưỡi nhàng ở trong miệng liếm.
Mẹ nó, cầm tinh con chó a, mỗi lần đều đè lên liếm ! Nội tâm của Tô Ngưng Mi nghẹn khuất muốn chết, người này trước mặt người ngoài bày ra bộ dáng khốc soái bá đạo, kết quả lúc ở riêng với liền trở thành tên lưu manh, đến cùng có cần phải vô lại như vậy a.
Tô Ngưng Mi chút suy nghĩ, muốn động động ngón tay phóng ra vài tia sét, kết quả phát tay của lại cử động được!! Vừa nhấc mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Liên Cẩn Viên, Tô Ngưng Mi liền biết khẳng định là động tay động chân, trong lòng oán hận mắng tiếng, vất vả đợi đến lúc miệng được thả ra, lập tức há miệng mắng: “Tên lưu manh chết tiệt mau cút ra, cầm tinh con chó có phải hay , cứ hễ có người liền nhảy lên đè người ta!”
Liên Cẩn Viên làm sao có thể nghe lời của , lại cúi đầu cắn cắn cái cổ trắng nõn của , mặt khác bàn tay cũng chịu ngồi yên, vụng trộm luồn vào trong quần áo của Tô Ngưng Mi, bàn tay có chút lạnh lẽo khiến người của Tô Ngưng Mi nổi lên tầng da gà.
Bàn tay to ở ngực của vừa xoa vừa nhéo, sau nửa ngày Liên Cẩn Viên rốt cục cũng thỏa mãn ở trình độ này, phen cởi bỏ cái áo lông dê và bên áo ngực của Tô Ngưng Mi ra, chuẩn xác cúi đầu ngậm lấy viên bồ đào ở ngực của liếm liếm.
Tô Ngưng Mi hoảng, đây chính là phòng khách, nếu có người ra liền có thể nhìn thấy, muốn mất mặt như vậy. thấp giọng : “Liên Cẩn Viên, đủ, cẩn thận để người khác nhìn thấy.”
Liên Cẩn Viên hô hấp bắt đầu dồn dập, hiển nhiên nghe lọt lời của Tô Ngưng Mi, đưa tay cởi bỏ bên áo ngực còn lại, bàn tay giữ bên ngực no đủ, miệng lại ngậm lấy viên bồ đào khác liếm liếm.
Tô Ngưng Mi vừa tức vừa thẹn, vô ý thức cử động tay, phát ngón tay thế nhưng có thể cử động, liền phóng ra tia sét, lập tức đánh vào đầu của Liên Cẩn Viên, Liên Cẩn Viên liền mơ màng. đợi tỉnh lại, Tô Ngưng Mi sửa soạn lại quần áo chạy về phòng của mình.