1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Thiếp mời

      Cửa phòng làm việc vừa mở, người vào, vừa hay nhìn thấy vẻ hưng phấn mặt của Tần Tường, còn có nụ cười dứt kia: "Thế nào?"

      Tần Tường cầm điện thoại di động, thở ra hơi nặng nề, thận trọng cất điện thoại di động: "Liên lạc được với vị kia rồi."

      Ánh mắt người tới sáng lên, ba chân bốn cẳng vọt đến bên cạnh bàn Tường Tần: " ta?"

      " ngờ, lần này cậu ta tới ăn cơm, lại cho chúng ta thu hoạch lớn như vậy." Tường Tần dùng sức nắm chặt tay, nhận được điện thoại của Chu Dụê Trạch là muốn tới ăn cơm, lập tức an bài, chỉ sợ vị đại gia dễ tới lần này lại có gì bất mãn.

      Thức ăn đưa lên đều được chuẩn bị tỉ mỉ, bếp trưởng tự mình xuống bếp, bưng lên toàn là những món sở trường của bếp trưởng.

      đứng nhìn từ xa, trái tim thiếu chút nữa bị doạ cho ngừng đập. nhìn thấy cái gì?

      Vị thiếu gia kia lại đối sử ân cần với như vậy, còn cười ôn hoà như vậy.
      Nỗ lực dụi mắt lúc lâu, nhìn nhiều lần mới phát đây phải do bị ảo giác. Cho đến khi đôi nam nữ khác xuất , sau khi chuyện lúc, nhận được tin nhắn của vị thiếu gia kia, vài chữ ngắn gọn nhưng làm biết được chuyện rung động nhất.

      Diễn trò, để cho diễn trò.

      Giả bộ làm người quen tuyệt đối vấn đề gì, làm cảm thấy kinh ngạc là vị thiếu gia kia vì mà diễn trò.

      tin tưởng chỉ bằng bối cảnh tài sản của ta, muốn lấy được người phụ nữ còn cần phải phiền toái như vậy sao?

      ánh ám hiệu, biết có bao nhiêu người muốn leo lên giường của ta.
      Rung động qua , rất tò mò về kia, rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào có thể khiến cho vị thiếu gia kia phí hết tâm tư như vậy?

      Nhưng tò mò tò mò, còn có nhàm chán đến mức hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác.

      Hôm nay như vậy, cũng xem như là có chút giao tình với người kia, đây mới là chuyện làm hưng phấn nhất.

      Ngày mới, vừa mới làm, Nhiếp Nghiêu liền nhận được điện thoại nội tuyến trong công ty: "Alô."

      kỳ quái là ai tìm sớm như vậy, giọng bên trong dọa ann giật mình: "Đến phòng làm việc của tớ chuyến."

      Nhiếp Nghiêu vội vàng đáp lời: "Được."

      Chu Duệ Trạch luôn đến sớm về muộn, dù là người ở trong công ty, có lẽ có mấy nhân viên trong công ty biết được vị này mới chân chính là ông chủ của bọn hoi, ai bảo Chu Duệ Trạch quá mức khiêm tốn.

      Vấn đề là, tìm sớm như vậy, rốt cuộc là công ty xảy ra chuyện gì?

      Vội vã chạy tới, thấy Chu Duệ Trạch khí định thần nhàn ngồi ở phía sau bàn làm việc, bộ dạng bình thĩnh kia khiến dự cảm xấu trong lòng Nhiếp Nghiêu nhanh chóng lan rộng.

      Càng tỉnh táo càng chứng tỏ tức giận.

      "Thế nào?" Nhiếp Nghiêu dùng tốc độ nhanh nhất chải chuốt lại chuyện của xông ty gần đây, cũng phát vấn đề lớn gì.

      "Cuối tuần bữa tiệc." Chu Duệ Trạch mở miệng, nhanh chậm .

      Nhiếp Nghiêu khẽ nhíu mày, suy nghĩ chút, suy nghĩ rốt cuộc là bữa tiệc quan trọng như thế nào, thế nhưng khiến Chu Duệ Trạch để ý như vậy?

      Đáng tiếc, sau khi suy nghĩ chút, thế nhưng chút đầu mối.

      Chẳng lẽ, tin tức của có sơ hở.

      Gần đây cũng có bất kỳ thế lực nào đột nhiên cao hứng, muốn đối nghịch với bọn họ?

      Vấn đề là, bây giờ còn có người nào biết tự lượng sức mình như vậy muốn theo chân bọn họ đối nghịch?

      nghĩ ra, cho nên Nhiếp Nghiêu thể làm gì khác hơn là mở miệng dò hỏi Chu Duệ Trạch: "Là bữa tiệc gì?"

      Nếu quan trọng đến làm cho Chu Duệ Trạch tự mình hỏi tới, như vậy nhất định là rất quan trọng.

      " cuộc triển lãm châu báu." Chu Duệ Trạch trầm giọng .

      "Triển lãm châu báu?" Nhiếp Nghiêu , rốt cuộc là có bao nhiêu cuộc triển lãm châu báu?

      "Thịnh Nhạc Dục." Chu duệ trạch hoàn toàn thấy vẻ khiếp sợ của Nhiếp Nghiêu, tự nhiên xong, "Lấy tấm thiệp mời, công ty chúng ta muốn tham gia."

      Sau khi xong, cũng đợi Nhiếp Nghiêu trả lời, Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày: "Thế nào?"

      Chu Duệ Trạch ngược lại với phản ứng bất ngờ của Nhiếp Nghiêu, phải người làm việc lề mề, phản ứng chậm chạp: "Có vấn đề?"

      " thành vấn đề. Để tớ làm." Sau khi Nhiếp Nghiêu đồng ý xong, cũng lập tức rời , cứ như vậy nhìn Chu Duệ Trạch muốn lại thôi.

      Chu Duệ Trạch bị nhìn mà giải thích được: "Còn có việc?"

      "Cậu, sao chứ?" Nhiếp Nghiêu rốt cuộc nhịn được hỏi.

      " có việc gì." Chu Duệ Trạch khẳng định , "Cậu có chuyện gì sao?"

      " có việc gì, có việc gì." Nhiếp Nghiêu vội vàng đáp lời rời , đóng cửa phòng làm việc của Chu Duệ Trạch lại, tiếng động "Mắng", chỉ vì thiếp mời, đến mức này sao? Đến mức này sao?

      Trở lại khu làm việc của mình, lúc ngang qua phòng thư kí phân phó câu: "Tìm cái tấm thiệp mời mang đến, triển lãm châu báu, Thịnh Nhạc dục."

      Sau khi cho thư ký hai điểm mấu chốt, Nhiếp Nghiêu trở về phòng làm việc của bản thân.

      Thư ký sau khi đáp tiếng, vội vàng tìm trong đống thiếp mời bị bị coi như là phế phẩm vứt ở bên.

      Thiếp mời như vậy luôn luôn được đưa đến công ty, chỉ là giám đốc của bọn họ rất ít tham gia bữa tiệc như vậy, rất nhiều thiệp đều để mốc meo ở bên.

      Những người đó cũng đều quen rồi, vẫn đưa tới như cũ, dĩ nhiên, bọn họ cũng ngờ có thể mời được người đến tham dự.

      Rất nhanh lật tung đống thiếp mời tìm được thiếp mời Nhiếp tổng cần, vội vàng đưa qua, Nhiếp Nghiêu nhìn chút gì, thư ký lui ra ngoài tiếp tục công việc.

      Qua hai ba ngày, Chu Duệ Trạch ở nhà, sau khi ăn xong cơm tối, tùy ý qua với Hà Quyên: "Bà xã, cuối tuần cùng đến bữa tiệc."

      "Hả?" Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch khó hiểu, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy và tiệc rượu có liên quan.

      "Tiệc rượu công ty, giám đốc có chuyện, để cho thư kí là , có bạn cùng, em nhẫn tâm để cho ông xã em mình đơn tham gia tiệc rượu sao?" Chu Duệ Trạch nháy mắt làm bộ đáng thương nhìn Hà Quyên, để cho cách nào cự tuyệt.

      "Nhưng. . . . . ." Hà Quyên khó khăn , "Em sợ mình làm mất mặt."

      "Làm sao biết được?" Chu Duệ Trạch hiểu hỏi, "Bà xã của tốt như vậy, là bọn họ hâm mộ đố kị ."

      Hà Quyên nhịn được cười lên: "Được, phải sợ cho mất mặt là được. Cuối tuần em mua quần áo, phải giành thời gian, cùng theo em, xem chút bộ nào thích hợp với hình tượng công ty của các ."

      Hà Quyên cũng từ chối, hào phóng đồng ý.

      chưa từng , nhưng cũng luống cuống.

      "Được, cuối tuần lại ." Chu Duệ Trạch cười đồng ý, chỉ cần Hà Quyên đồng ý là được.

      chính là thích Hà Quyên như vậy, đơn giản, thẳng thắn, rất chờ mong tiệc rượu này


      Chương 43: nghe thấy


      "Tiệc rượu, nên mặc dạ phục ." Chủ nhật, từ sáng sớm Hà Quyên liền bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc phải mặc gì .

      "Ừ, dạ phục." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, vừa định chuyện, liền bị Hà Quyên cắt đứt.

      "Mua bộ dạ phục rất có lời rồi."

      Chu Duệ Trạch vừa nghe ý này của Hà Quyên, tình huống hình như có chút đúng lắm, thử hỏi "Bà xã, em mua có lời có nghĩa là. . . . . . mua?"

      "Dĩ nhiên mua, lần này chỉ là công ty các thỉnh thoảng mới phái tham dự lần thôi. Cũng phải là mỗi lần giám đốc của cũng đều bận việc, cho nên, dĩ nhiên thể mua, quá lãng phí." Hà Quyên vỗ tay, vui vẻ , "Chúng ta studio áo cưới, mướn bộ."

      xong, kéo Chu Duệ Trạch ra cửa, lên xe của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên vẫn còn tỉ mỉ đếm: "Buổi sáng xem mấy nhà, buổi trưa ăn bữa cơm, buổi chiều làm tóc hóa trang lại mặc lễ phục, cũng có thể trực tiếp đến khách sạn."

      "Rất tốt ." Hà Quyên hơi xong kế hoạch của cho Chu Duệ Trạch nghe, Chu Duệ Trạch gật đầu liên tục, "Rất tốt."

      "Chỉ là, bà xã. . . . . ." Chu Duệ Trạch liếc Hà Quyên cái, chần chờ , "Lần này là công , cho nên, lễ phục bọn họ chuẩn bị xong rồi, buổi chiều chúng ta trực tiếp qua đó là được rồi."

      Hà Quyên nghe xong, lập tức hâm mộ vỗ bả vai của Chu Duệ Trạch: " hổ là Minh Đạt, phúc lợi đối xử tốt."

      " sớm, chúng ta ra ngoài sớm như vậy làm gì?" Hà Quyên bất mãn nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch.

      "Bà xã, thời gian còn sớm. Chúng ta ăn cơm trưa, sau đó trực tiếp qua." Chu Duệ Trạch cười .

      "Lúc này chưa tới mười giờ, cơm trưa có phải quá sớm hay ?" Hà Quyên im lặng nhìn Chu Duệ Trạch, "Bình thường tiệc rượu cũng ăn được gì."

      "Yên tâm , ann để cho bà xã của đói bụng đến đó ." Chu Duệ Trạch cười đánh tay lái, "Chủ yếu là địa điểm ăn cơm trưa hơi xa chút."

      "Xa chút?" Hà Quyên kỳ quái nhìn đường thẳng, "Chúng ta nơi nào ăn? Ăn cái gì mà phiền toái như vậy?"

      "Cơm Tây hạng sang." Chu Duệ Trạch cười ha hả .

      " trúng số độc đắc?" Hà Quyên giống như nhìn quái vật nhìn Chu Duệ Trạch, "Tiền phải tiêu như vậy."

      " phải tiền của , công ty chi trả." Chu Duệ Trạch vội vàng , "Quản lý được, cho nên, tất cả kinh phí đều được chi trả. , viên chức , nào có năng lực tham gia tiệc rượu kia."

      " muốn hạnh phúc như vậy?" Hà Quyên lập tức ước ao ghen tị rồi.

      "Có muốn tới công ty hay ?" Chu Duệ Trạch lập tức đề nghị , tại sao trước kia nghĩ tới chứ? Nếu là để ở bên cạnh có phải càng có thể bồi dưỡng tình cảm hay ?

      " cần." Hà Quyên cười cự tuyệt, cũng phát Chu Duệ Trạch mọn, "Bằng quan hệ của vào gây phiền toái cho , hơn nữa, công việc của em bây giờ kiếm ít tiền."

      Chu Duệ Trạch chẳng qua là nhắc tới như thế, thấy Hà Quyên cự tuyệt cũng thêm gì.

      Buổi trưa sau khi ăn xong chút cơm tây, Hà Quyên hài lòng vùi ở ghế sa lon, lười biếng phơi nắng.

      "Thích?" Chu Duệ Trạch nhìn bộ dạng Hà Quyên lười biếng, cảm thấy phòng ăn nhà này là khá.

      " tốn tiền ai mà thích?" Hà Quyên nhàng liếm môi cái, trở về chỗ thức ăn ngon buổi trưa, "Huống chi là ăn ngon."

      Lòng tham nho , khiến Chu Duệ Trạch bật cười: " lát trang điểm cũng tốn tiền."

      Sau khi thất nữu bát quải, lúc đến đó, Hà Quyên ngẩng đầu nhìn, thấy thế nào cũng giống chỗ studio áo cưới: " xác định là chỗ này?"

      "Ừ, địa chỉ sai." Chu Duệ Trạch ngẩng đầu nhìn phía , " thôi."

      "Ừ." Hà Quyên theo Chu Duệ Trạch lên, sau khi đến đó, có phần giống phòng làm việc, chỉ là ở cửa có ai, bên trong tùy ý để rất nhiều thứ, vải vóc người mẫu plastic gì đó.

      Bên trong có hai ba người bận, nhìn thấy phía sau họ, lập tức chào đón: "Chu tiên sinh, ngài tới."

      "Ừ." Chu Duệ Trạch hơi gật đầu cái, kéo Hà Quyên qua, "Bà xã, chuẩn bị trước, chờ em."

      "Còn kịp sao?" Hà Quyên có chút bận tâm nhìn đồng hồ đeo tay cái, cũng hơn hai giờ rồi, bữa ăn tây này thời gian quá dài. Hơn nữa thời gian đường, cũng làm trễ nãi, sợ kịp đến tiệc rượu.

      "Yên tâm, tuyệt đối kịp." Chu Duệ Trạch cười .

      Hà Quyên được mang làm tóc, Chu Duệ Trạch ở bên ngoài dùng di động làm việc. Bất tri bất giác thời gian chậm rãi qua , từ trong phòng bên cạnh người đàn ông ăn mặc thời thượng ra.

      "Chu. . . . . ." Người đàn ông vừa muốn chuyện, bị Chu Duệ Trạch ngẩng đầu nhìn lên, câu kế tiếp cứng rắn nuốt vào, sửa lời , "Chu tiên sinh."

      " nhìn xem lễ phục." Người đàn ông ăn mặc thời thượngnói, trợ lý lập tức kéo móc treo quần áo qua, phía treo ba bộ dạ phục, như lửa hồng, trắng thánh khiết, lam tinh khiết, mỗi bộ đều đặc sắc lộng lẫy.

      Chu Duệ Trạch từ ghế salon đứng dậy, tới, xem kỹ ánh mắt rơi vào ba bộ dạ phục, sau đó khẽ gật đầu: "Đều thử chút."

      "Được." Người đàn ông ăn mặc thời thượng gật đầu, hướng về phía trợ lý đôi câu gì đó, lập tức vào.

      Chu Duệ Trạch cũng theo vào trong phòng, cũng thấy Hà Quyên, nàng nên ở phòng thay quần áo bên cạnh phòng thay quần áo.

      "Ông xã. . . . . ." Giọng lo lắng của Hà Quyên truyền ra, Chu Duệ Trạch hề nghĩ ngợi đẩy cửa vào, khẩn trương hỏi, "Sao vậy?"

      Hà Quyên làm tóc xong, quần áo vẫn chưa có đổi, vẫn ngồi ở ghế thay quần áo, có chút khó xử nhìn dạ phục bên cạnh.

      " thích?" Chu Duệ Trạch nghĩ chỉ có nguyên nhân này, bất mãn nhìn về phía người đàn ông ăn mặc thời thượng mới theo vào.

      " phải." Hà Quyên ngượng ngùng , "Em sợ em mặc vừa."

      "Hả?" Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Hà Quyên , còn chưa hỏi, Hà Quyên liền tự nhiên , "Vai em rộng hơn so với những bình thường , ta sợ mặc hư dạ phục nhà người ta."

      "Yên tâm , dù là mặc hư, cũng là công ty chi trả." Chu Duệ Trạch cười , gỡ bỏ băn khoăn của Hà Quyên, " ra ngoài, em trước thử dạ phục chút."

      "Được." Nghe Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên lúc này mới yên tâm chút.

      Chu Duệ Trạch và người đàn ông ăn mặc thời thượng ra ngoài, ở chỗ Chu Duệ Trạch thấy được, người đàn ông ăn mặc thời thượng tự chủ được co quắp khoé môi cái, vừa?

      Làm sao có thể vừa?

      Hoàn toàn làm theo số đo của Hà Quyên, nếu quần áo làm mà vừa, danh tiếng nhà thiết kế đứng đầu có thể tặng cho người khác rồi.

      Đây là vũ nhục đối với chuyên môn của , vũ nhục!

      Người đàn ông ăn mặc thời thượng nhìn sang Chu Duệ Trạch, đối với vị này, chỉ có thể làm bộ mới vừa rồi nghe được gì cả.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Chạy sô


      lâu sau , cửa phòng mở ra.

      Hà Quyên lo lắng mặc bộ dạ phục màu đỏ xuất .

      Lễ phục đỏ như lửa thiết kế cực kỳ đơn giản, nhưng cái nếp gấp nhìn như cẩu thả, cái đầu gút, cũng làm cho lễ phục thuận theo ở người của Hà Quyên.

      Người đàn ông ăn mặc thời thượng này thiết kế ba bộ lễ phục, cái nào là quá hở hang, nhưng, lễ phục bó sát, mặc ở người của Hà Quyên, ngược lại có loại cám dỗ cấm dục.

      Nhất là tóc của , trước đó từng làm tóc, còn chưa tạo thành hình, tùy ý xõa ở đầu vai.

      ít sợi đen nghịch ngợm, lười biếng tán lạc lễ phục đỏ như lửa, khiến con mắt của Chu Duệ Trạch tối sầm, giọng mưu lược : "Vẫn là thử hai bộ kia chút , tối hôm nay mặc bộ này hình như tốt lắm, sợ giọng khách át giọng chủ."

      "Được." Hà Quyên phát trong giọng của. Chu Duệ Trạch có gì đúng, đại diện cho công ty đến tham dự tiệc rượu, dĩ nhiên là phải nghe.

      Huống chi, căn bản chưa từng đến những nơi như vậy, đương nhiên là Chu Duệ Trạch cái gì làm cái đó.

      Hà Quyên xoay người lại, đổi hai bộ lễ phục khác.

      Sau khi người đàn ông ăn mặc thời thượng thấy Hà Quyên vào, hiểu hỏi: "Chu, tôi cảm thấy bộ màu đỏ rất đẹp, bạn của mặc vào rất có tư vị phụ nữ."

      Chu Duệ Trạch hơi cau mày, sửa đúng chỗ sai trong lời của người đàn ông ăn mặc thời thượng: "Bà xã, phải bạn ."

      Chủ quyền nhất định phải minh xác.

      Thấy người đàn ông ăn mặc thời thượng hiểu gật đầu, Chu Duệ Trạch mới : "Tôi rất hài lòng với thiết kế của , rất tốt."

      đến chuyên môn của mình, người đàn ông ăn mặc thời thượng che giấu chút nào hài lòng gật đầu, trong giới thời trang còn chưa có người nào hài lòng với thiết kế của , dĩ nhiên, lấy được khẳng định của Chu Duệ Trạch làm càng thêm vui vẻ.

      "Nếu ấy mặc lễ phục màu đỏ nhất định làm toàn trường kinh ngạc." Đối với thiết kế của , có lòng tin 100%.

      " thể mặc." Chu Duệ Trạch chau mày, dạ phục như thế tuyệt đối thể mặc ra ngoài, nhưng rất hài lòng với bộ dạ phục này, rất tốt, hết sức tốt.

      Có thể mặc ở nhà cho mình nhìn.

      Cuối cùng Hà Quyên thử lại thử hai kiện lễ phục này, cuối cùng chọn cái, sau đó bắt đầu làm tóc tạo hình, hóa trang gì đó.

      Đợi sau khi thu thập xong, Hà Quyên ra, trong chờ mong mang theo chút ngượng ngùng, nhìn Chu Duệ Trạch, giọng hỏi: "Như thế nào?"

      Chu Duệ Trạch trố mắt nhìn Hà Quyên, trầm mặc chút sau mới gật đầu: "Rất tốt."

      Người đàn ông ăn mặc thời thượng nhìn Hà Quyên chút, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Chu, nếu có vấn đề, tôi phải rồi, buổi tối tám giờ bay."

      "Được, làm phiền rồi." Sau khi Chu Duệ Trạch và người đàn ông ăn mặc thời thượng khách khí lúc, chạy hướng Hà Quyên, vì nhàng nâng làn váy.

      Sau khi Hà Quyên hướng về phía người đàn ông ăn mặc thời thượng khách khí cám ơn, giọng hỏi Chu Duệ Trạch: "Vị thợ trang điểm này rất bận à, trễ như thế còn muốn chỗ khác chạy sô làm việc."

      "Ừ, Đúng vậy." Chu Duệ Trạch gật đầu , "Nuôi sống gia đình, khách hàng cần nếu nhanh lên, bị cuốn gói ."

      Nghe được lời của Chu Duệ Trạch, cõi lòng Hà Quyên đầy đồng tình gật đầu căn bản chú ý tới, chân của người đàn ông ăn mặc thời thượng vừa trợt thiếu chút nữa ngã xuống ở trong hành lang.

      Đỡ tường đứng vững, người đàn ông ăn mặc thời thượng yên lặng rơi lệ, lúc nào thời trang nổi tiếng của thành công việc tạm nuôi sống gia đình?

      Cuốn gói?

      Ai dám rang như cá mực?

      Lớn kên chính là thời trang nổi tiếng, nếu phải bởi vì Chu Duệ Trạch cầu, từ Paris xa xôi bay về sao?

      Đợi chưa được nửa ngày lại bay trở về, ann lại là vì nuôi sống gia đình.

      Người đàn ông ăn mặc thời thượng ở trong lòng hung hăng mắng chửi Chu Duệ Trạch, láo.

      " thôi, tại đến đó, vừa vặn bắt đầu." Chu Duệ Trạch mới mặc kệ người đàn ông ăn mặc thời thượng nghĩ như thế nào, trừ ý nghĩ của Hà Quyên ra, ý nghĩ của những người khác đều nằm trong phạm vi cân nhắc của .

      Kẹt xe trước sau như , lúc Chu Duệ Trạch và Hà Quyên tới nơi chậm hơn chút si với thời gian dự đoán, tiệc rượu bắt đầu.

      Thịnh Nhạc dục thân nhãn hiệu tây trang sang trọng mặc lên người, ở trong đám người, nhận lấy mọi người khách sáo hàn huyên hoặc khen tặng.

      Lần này mời ít người, trừ người cùng nghề trong giới thiết kế châu báu ra, cũng thiếu bạn bè giới truyền thông, mỗi người đều là nhân vật có mặt mũi, ứng đối trường hợp như vậy đều vô cùng thuần thục.

      "Chúc mừng Tả tiểu thư, lần này tảng lớn mọi người đúng là mong đợi lâu."

      "Ngài khách khí, lần này đều là Giang Đạo dìu dắt, tôi mới có thể vinh hạnh gia nhập tổ diễn kịch." Tả Phỉ Bạch cười ríu rít kéo cánh tay Thịnh Nhạc Dục, giống như đóa hoa hồng kiều diễm , tùy ý phóng ra nhiệt tình như lửa.

      Trái Phỉ Bạch dựa vào lần trước Thịnh Nhạc Dục cho ta cơ hội tham gia vào tổ chụp hình kia, thành công tiến quân vào giới giải trí, vừa lên tới điểm tốt, thế nhưng gần đây chiếm được mảng lớn ghi hình sắp sửa tiến hành, Giang Đạo chỉ là đạo diễn nổi tiếng trong nước, ở quốc tế cũng có vị trí nhất định.

      Có thể bắt được nhân vật này trong giới truyền hình, khiến nghiệp của Tả Phỉ có nhảy vọt về chất.

      Tuy phải nữ chính, nhưng mà nữ Nhị Hào cũng là nhân vật cấp quan trọng, phải biết, phàm là nhân vật được Giang Đạo chọn trúng, tuyệt đối trở thành diễn viên chạm tay có thể bỏng diễn viên.

      Trong tay Giang Đạo biết lăng xê bao nhiêu người thành ngôi sao, có thể tham gia bộ phim này, khiến trái Phỉ bạch mở cờ trong bụng, càng thêm khẳng định ban đầu bản thân theo Thịnh Nhạc Dục là lựa chọn chính xác nhất.

      Thịnh Nhạc Dục nhìn Tả Phỉ Bạch bên cạnh, nhìn trang điểm tinh sảo, dáng người chọc giận, còn có mánh khoé khéo léo giao tiếp này, mấy ngày tiếp theo nóng nảy trong lòng dường như cũng chầm chậm bình phục lại.

      Đàn ông đều để ý diện mạo của phụ nữ, đặt Tả Phỉ Bạch và Hà Quyên ở cùng chỗ, là người đàn ông đều bị Tả Phỉ Bạch hấp dẫn ở cái nhìn đầu tiên.

      Trái Phỉ Bạch chính là hoa hồng nở rộ, làm cho người ta muốn coi thường cũng thể, mà Hà Quyên, giống như là ly nước lọc, lạnh nhạt vô vị.

      Huống chi, so với Tả Phỉ Bạch vóc người mảnh khảnh nhắn, nhìn Hà Quyên thế nào cũng có chút "cao lớn thô kệch". Biết nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên biết Hà Quyên thuộc về loại nữ sinh trong bộ xương thiên đại, có cảm giác chim nép vào người.

      Người đàn ông nào thích đại này?

      tại Thịnh Nhạc Dục hết sức hài lòng Tả Phỉ Bạch bên cạnh mình, ngoại trừ có tài nấu nướng tốt như Hà Quyên, nhưng khuyết điểm này có thể bỏ qua.

      Phụ nữ, phải chỉ đặt ở nhà, những công việc kia người giúp việc có thể làm, quan trọng là phải mang được ra ngoài.

      Hà Quyên nhất định là chỉ có thể núp ở trong nhà, vào được phòng bếp, nhưng cách nào ra được phòng khách.

      Chương 45: Vợ của tôi


      "Thịnh tiên sinh." Hoắc Đông Tuấn tới đây lên tiếng chào hỏi với Thịnh Nhạc Dục.

      "Hoắc tiên sinh rất hân hạnh được đón tiếp." Thịnh Nhạc Dục cười bắt tay với ta, tập đoàn Hoắc thị chủ yếu kinh doanh châu báu, đương nhiên bọn họ muốn tạo mối quan hệ.

      "Giám đốc Hoắc, rất hân hạnh được đón tiếp ngài." Thịnh Nhạc Dục liếc mắt liền thấy được người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị sau lưng Hoắc Đông Tuấn đoạn, cũng chính là ba của Hoắc Đông Tuấn.

      biết giám đốc Hoắc suy nghĩ cái gì, vừa bị Thịnh Nhạc Dục gọi như vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt tìm tòi ở mọi nơi trong sân, khẽ gật đầu với Thịnh Nhạc Dục.

      Giám đốc Hoắc xuất đương nhiên là khiến Thịnh Nhạc Dục hưng phấn thôi, lần này mở triển lãm châu báu, ra chính là quan hệ hữu nghị với những những người trong nghề, dịp "giao lưu theo nhu cầu".

      Thịnh Nhạc Dục tuyệt đối ngờ rằng giám đốc Hoắc tự mình đến tham dự, lúc đầu cho là, Hoắc Đông Tuấn có thể tham dự là cho ít mặt mũi rồi.

      Chớ nhìn giúp Tả Phỉ Bạch lên điện ảnh và truyền hình công, nhưng, Thịnh Nhạc Dục tự hiểu, còn chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ có thể , vai diễn xuất kia cũng có chút may nắm mèo mù vớ cá dán.

      Lòng giám đốc Hoắc yên bắt tay với Thịnh Nhạc Dục, ở địa vị này của ông, cần thiết theo nhà thiết kế trang sức Thịnh Nhạc Dục hàn huyên.

      Có lẽ đợi qua mấy năm nữa, khi Thịnh Nhạc Dục ở trong xã hội lên như diều gặp gió, có lẽ bọn họ có thể chuyện.

      Dĩ nhiên, thái độ này của giám đốc Hoắc cũng làm Thịnh Nhạc Dục phản cảm.

      Ai cũng có con đường riêng, giám đốc Hoắc có thể xuất tại tiệc rượu của cũng là cho mặt mũi rất lớn, vốn cho là chỉ có Hoắc Đông Tuấn muốn tham dự, ngờ giám đốc Hoắc cũng có thể đại giá quang lâm, , Thịnh Nhạc dục ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh.

      Dĩ nhiên Thịnh Nhạc Dục nhàm chán đến mức đến trò chuyện với giám đốc Hoắc, loại kết giao này quá mức cố ý, chẳng những có tác dụng tốt gì, ngược lại phản tác dụng, mới làm chuyện như vậy.

      Cho nên, sau khi khách khí chào hỏi Hoắc đổng tiếng, liền tiếp tục tiếp đón những người khác.

      Nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục rời , Hoắc Đông Tuấn giọng hỏi ba của mình: "Ba, ba tới nơi này làm gì?"

      "Đương nhiên là ba có mục đích của ba." giám đốc Hoắc vừa chuyện với Hoắc Đông Tuấn, ánh mắt lại vừa quay vòng trong đại sảnh, sau khi xác định có người ông muốn tìm, đưa mắt kiên định đến cửa đại sảnh, chắc là người còn chưa có tới.

      Trong hành lang, Hà Quyên có chút khẩn trương kéo cánh tay Chu Duệ Trạch, theo từ từ về phía trước.

      "Sao vậy, bà xã, khẩn trương sao?" Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn Hà Quyên bên cạnh, từ lúc bắt đầu vào quán rượu, cũng có chút lo lắng.

      "Ừ." Hà Quyên cũng giấu giếm, gật đầu thừa nhận, "Nếu lát nữa em biểu tốt, mất mặt mũi của làm thế nào? là thay mặt công ty của các đến tham dự."

      Hà Quyên lo lắng nhìn Chu Duệ Trạch: "Nếu bởi vì biểu của em tốt, về sau, cấp của anb làm khó dễ , ảnh hưởng đến công việc của tốt."

      Chu Duệ Trạch nhàng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng: "Bà xã, em chưa chưa từng tham gia tiệc rượu như vậy sao?"

      " có." Hà Quyên lòng đáp.

      Chu Duệ Trạch trấn an vỗ vỗ cánh tay Hà Quyên, dịu dàng : "Yên tâm , có việc gì."

      Chưa từng tham gia, nghĩ việc bản thân mất thể diện, lại nghĩ đến công việc của , tiền đồ của . . . . . .

      Nghĩ tới đây, nụ cười mặt Chu Duệ Trạch càng sâu, cùng Hà Quyên vào đại sảnh tiệc rượu.

      Sau khi đưa lên thiếp mời, vào, tiệc rượu bắt đầu, Chu Duệ Trạch cũng có ý lại chào hỏi Thịnh Nhạc Dục. Dĩ nhiên, khách chào hỏi chủ nhân đây là loại lễ nghi, nhưng loại lễ nghi này Chu Duệ Trạch để ở trong mắt sao?

      Về phần Hà Quyên, đừng nhìn chưa từng tham gia tiệc rượu, nhưng loại lễ phép này vẫn hiểu.

      Vấn đề là, làm sao biết đây là tiệc rượu Thịnh Nhạc Dục tổ chức, biết chủ nhân là ai, đương nhiên cũng phát chuyện Chu Duệ Trạch chào hỏi.

      Hà Quyên liền kéo cánh tay Chu Duệ Trạch, làm tròn chức trách của bạn .

      Dù sao những người ở đây, đều biết, nhìn bộ dạng Chu Duệ Trạch, giống như cũng biết người nào, sau khi vào kiền tuỳ ý loanh quanh.

      Chẳng lẽ tham gia tiệc rượu chính là cái dáng vẻ này sao?

      suy nghĩ, đột nhiên người quen tới trước mặt, khiến Hà Quyên kinh ngạc hơi trợn to hai mắt, ở bên tai Chu Duệ Trạch giọng : "Ông xã, em thấy người quen."

      "Người nào?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi, chẳng lẽ nhanh như vậy liền gặp Thịnh Nhạc Dục rồi sao ?

      đúng, nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục, phản ứng của Hà Quyên phải như vậy.

      "Chính là giám đốc Hoắc thông tình đạt lý em đụng ở trong spa. . . . . ." Hà Quyên đến nửa, Chu Duệ Trạch lập tức biết là người nào, Hà Quyên từng qua với .

      Vừa ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy người Hà Quyên từng gặp mặt lần, Hoắc Đổng Chính bước nhanh tới.

      Tốc độ như vậy ở trong mắt người khác cũng chỉ là tốc độ bình thường, nhưng mà ở trong mắt người quen thuộc giám đốc Hoắc , có thể nhìn ra vấn đề, tốc độ của ông tuyệt đối là tăng lên gấp đôi.

      Về phần người nhìn ra được, đương nhiên là con trai của giám đốc Hoắc Hoắc Đông Tuấn.

      Hoắc Đông Tuấn kinh ngạc nhìn cha mình từ lúc vào hội trường tinh thần vẫn có chút tập trung, đột nhiên vội vã thẳng tới, ánh mắt kỳ quái lập tức vội vàng theo, muốn nhìn chút rốt cuộc là ai để cho ba của của để ý như vậy.

      "Chu. . . . . . Tiên sinh." Lời ra đến khóe miệng, sửng sốt bị ánh mắt "mỉm cười" của Chu Duệ Trạch cắt đứt, giám đốc Hoắc gọi cách bảo đảm nhất.

      Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ trước đây bọn họ quen biết?

      "Giám đốc Hoắc, hân hạnh." Chu Duệ Trạch vươn tay ra bắt tay với giám đốc Hoắc.

      Giám đốc Hoắc kích động muốn đưa hai tay ra, lại bị ánh mắt lạnh của Chu Duệ Trạch thoáng nhìn qua, cứng rắn thu lại cái tay.

      Đều là người lăn lộn xã hội, chút phản ứng nhạy bén này vẫn phải có, để cho những người khác nhìn ra chút sơ hở bắt tay với Chu Duệ Trạch.

      "Vị này là. . . . . ." Giám đốc Hoắc nhịn được tò mò mà hỏi câu.

      Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng giám đốc Hoắc hồi hộp chút, thầm hô tiếng, hỏng bét.

      Tại sao ông có thể đường đột như vậy?

      Người này thích làm theo ý mình nhất, hỏi như vậy, tất nhiên làm vui.

      lúc trong lòng giám đốc Hoắc thấp thỏm yên, biết phải bổ sung thế nào, lại phát Chu Duệ Trạch chút cũng có ý thích, ngược lại cười tủm tỉm giới thiệu: "Hà Quyên . . . . . ."

      Hà Quyên?

      Trong lòng giám đốc Hoắc cả kinh, cái tên này quen thuộc như vậy, phải là. . . . . .

      Khi giám đốc Hoắc kinh ngạc thôi, lại nghe được mấy chữ làm ông kinh hãi hơn.

      Chỉ nghe Chu Duệ Trạch trầm ổn lại trịnh trọng tiếp: "Vợ của tôi."
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chrisdunggg thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Phát

      Edit: Tiểu Tất Cửu


      "Chu tiên sinh kết hôn rồi?" lúc lâu sau, giám đốc Hoắc mới phản ứng kịp với cái tin tức "Khủng bố" này.

      Chu Duệ Trạch chỉ gật đầu cái, gì thêm.

      “Chu tiên sinh, Chu phu nhân, chúc mừng chúc mừng." Giám đốc Hoắc cười chúc mừng: " ngờ trước đây tôi và Chu phu nhân lại có duyên phận như vậy."

      "Đúng vậy." Hà Quyên cười lên tiếng: "Giám đốc Hoắc cũng làm ăn với công ty của chồng tôi sao?"

      "Ừ." Chu Duệ Trạch tuyệt đối nhẫn nại với Hà Quyên, chỉ cần là vấn đề của , nhất định giải thích 100%: " trợ lý giám đốc nên có lúc cũng cùng giám đốc họp với giám đốc Hoắc."

      Đương nhiên, Chu Duệ Trạch giải thích như vậy có bao nhiêu chính xác, chỉ sợ cũng chỉ có chính mới biết.

      "Đúng vậy, làm việc với tiên sinh Chu rất vui vẻ." Giám đốc Hoắc cười ha ha, mặt hề có sơ hở, nhưng mà trong lòng lại ngừng khẩn trương.

      may mắn là vừa rồi ông phản ứng nhanh, cứng rắn đổi giọng gọi Chu tiên sinh, nếu , nếu để lộ tẩy, còn biết vị kia vui đến cỡ nào đâu?

      Trợ lý giám đốc?

      thiệt thòi khi nghĩ ra được.

      "Giám đốc Hoắc, hợp đồng lần trước. . . . . ." Chu Duệ Trạch mới vừa mở miệng câu, Hà Quyên liền chạm cánh tay Chu Duệ Trạch, giọng câu: "Các chuyện , em qua bên kia lấy chút thức ăn."

      Bàn về chuyện công việc, chắc có thể liên quan đến bí mật thương nghiệp, cần phải ở chỗ này nghe.

      Hà Quyên xong, buông lỏng cánh tay của Chu Duệ Trạch ra. Nhìn thấy Chu Duệ Trạch nở nụ cười áy náy, Hà Quyên cười gật đầu, về phía ít người đứng.

      vẫn còn chưa thích ứng được với những trường hợp như vậy, thân mình ra ngoài ban công.

      Bởi vì là mùa đông, ban công đóng lại hết, cũng thấy lạnh lắm, nhưng mà lại ngăn cách với khí ồn ào náo nhiệt bên trong được chút, khiến Hà Quyên thư thái ít.

      Cười cười, quả nhiên vẫn thích hợp với những trường hợp như vậy.

      "Hà Quyên?" Sau lưng vang lên giọng xác định, khiến Hà Quyên khó hiểu mà xoay người, hình như những người mà quen biết đến những nơi thế này.

      Huống chi, vốn là cũng có nhiều bạn bè.

      Xoay người, nhìn thấy sau lưng là người mà muốn gặp nhất - Thịnh Nhạc Dục.

      " là trùng hợp." Nhịn xuống cảm giác thoải mái trong lòng, Hà Quyên cười lễ phép mà xa cách.

      Thịnh Nhạc Dục rất chấn động.

      nghĩ đến lại có thể nhìn thấy Hà Quyên ở nơi này, hơn nữa. . . . . . Thịnh Nhạc Dục nhìn cẩn thận, Hà Quyên bây giờ và thường ngày giống như là hai người khác nhau.

      Hà Quyên xinh đẹp như vậy chưa từng thấy qua .

      bộ dạ hội màu xanh lam làm tôn lên đường cong lả lướt của Hà Quyên mà phải là loại sexy hở ngực lộ lưng. Thiết kế vai áo hơi nghiêng để lộ ra xương quai xanh gợi cảm xinh đẹp của Hà Quyên.

      Bởi vì khung xương của Hà Quyên lớn hơn người phụ nữ bình thường chút, phải loại gầy như các , ngược lại có dáng đứng kiên cường mà xinh đẹp.

      Bởi vì khung xương hơi lớn, ngược lại càng làm nổi bật vòng eo mảnh khảnh.

      Lúc này lễ phục dạ hội tôn lên được tất cả những ưu điểm mà Hà Quyên che dấu trong ngày thường, khiến cho toả sáng với phong thái mê người.

      Tóc dài đen nhánh được búi cao, có vài sợi tóc mai nghịch ngợm tùy ý rũ xuống, nhàng bay ở hai bên.

      Mãi đến lúc này, Thịnh Nhạc Dục mới phát ra làn da của Hà Quyên lại hoàn mĩ đến vậy.

      chỉ là trắng mà còn rất nhẵn mịn.

      Bởi vì khoảng cách rất gần, cho nên có thể thấy ràng, Hà Quyên trang điểm quá đậm, mà chỉ tùy ý đánh lớp phấn nhàn nhạt và lớp má hồng.

      Ngay cả bóng mắt cũng chỉ vẽ nhàn nhạt, hoàn toàn hề kẻ mi mắt.

      Nhìn cẩn thận còn kinh ngạc phát ra, ngay cả lông mi giả Hà Quyên cũng dán, hoàn toàn là lông mi của ,chỉ quét lên tầng mascara. cần dán lông mi giả, lông mi của cũng vừa dài lại còn hơi vểnh lên.

      Chỉ đơn giản như vậy, nhưng còn xinh đẹp hơn Tả Phỉ Bạch, tạo nên cảm giác đơn thuần tự nhiên.

      Chung sống 5 năm, bây giờ mới là lần đầu tiên Thịnh Nhạc Dục nhìn Hà Quyên chăm chú. kinh ngạc phát , bên cạnh mình lại có viên minh châu bị che dấu, dùng bình thường che giấu tất cả hào quang của .

      Ngẫm lại Tả Phỉ Bạch, hình như ngay cả khi ở giường, ta cũng trang điểm tinh xảo, cho tới bây giờ cũng chưa từng tháo xuống vẻ ngoài hoàn mĩ của ta.

      phát này khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục nổi lên cảm xúc khó hiểu, nhưng mà tạm thời chính cũng có biện pháp sắp xếp ràng.

      "Em đến dự tiệc rượu của ?" Thịnh Nhạc Dục ra vẻ tự nhiên , cố gắng bỏ qua lời xa cách của Hà Quyên.

      "Tiệc rượu của ?" Hà Quyên hơi sững sốt, cười nhàng: "Xin lỗi, biết là tiệc rượu của . Tôi chỉ là tới tham dự với chồng mình."

      Khẽ nâng khóe môi lên, chỉ tự nhiên như thế, phải như Tả Phỉ Bạch luôn cố ý nở nụ cười hấp dẫn, giọng cũng trong trẻo như con người kết hợp hoàn mỹ với bộ lễ phục màu xanh thuần khiết .

      Chỉ là đơn giản thuần khiết như vậy, lại hoàn toàn nổi bật lên phong cách đơn thuần của Hà Quyên .

      Lúc này so sánh với Tả Phỉ Bạch, Thịnh Nhạc Dục lại phát , Tả Phỉ Bạch ngược lại giống như vai phụ chỉ biết khoác lác, tiến lên được

      Nhắc đến hai chữ chồng mình này, đáy mắt Thịnh Nhạc Dục chợt loé lên chút ánh sáng.

      Bên trong hội trường, Chu Duệ Trạch "Trò chuyện rất vui vẻ" với giám đốc Hoắc. Người bên ngoài nhìn vào, giống như là giám đốc Hoắc vị tiền bối này dìu dắt hậu bối, làm sao nghĩ đến tình huống thực tế hoàn toàn giống với những gì họ nghĩ.

      "Giám đốc Hoắc hăng hái, lại tới tham gia tiệc rượu thế này." Chu Duệ Trạch vẫn tiếp tục mỉm cười khéo léo, chẳng qua là nụ cười kia hề có chút quan hệ với ý tứ trong lời của , mà giống như lưỡi dao lạnh băng, lập tức sượt qua giám đốc Hoắc, khiến trong lòng ông phải rùng mình cái.

      Ở trước mặt Chu Duệ Trạch, giám đốc Hoắc cũng dám giấu giếm: "Đương nhiên tôi tới đây phải bởi vì Thịnh Nhạc Dục. . . . . ."

      Tên nhóc Thịnh Nhạc Dục này cũng có chút bản lĩnh, nhưng còn chưa đủ để ông phải đến nịnh bợ, dĩ nhiên mục đích của ông là vì vị trước mắt này.


      Chu Duệ Trạch cầm ly rượu, cười nhàng, nụ cười thản nhiên che đậy tất cả tâm tư của , khiến cho người nào có thể đoán ra: "Xem ra, giám đốc Hoắc bỏ ra rất nhiều công sức."

      câu nhàng doạ giám đốc Hoắc sợ đến mức giật mình cái, vội vàng : " phải, tôi phải cố ý điều tra hành tung của ngài, chỉ là. . . . . ."

      Chu Duệ Trạch nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục về phía ban công, chỗ Hà Quyên đứng, đôi mắt hơi nheo lại, yên lòng : "Mọi người vẫn là quan hệ hợp tác, tôi muốn giám đốc Hoắc đặt chú ý của mình phương diện công việc nhiều hơn, những chuyện khác, giám đốc Hoắc nên có hứng thú mới đúng."

      Giám đốc Hoắc vừa nghe Chu Duệ Trạch như thế, ánh mắt đột nhiên sáng lên, vội vàng đáp lời: "Đúng, đúng, ngài đúng lắm."

      Có phải ý của Chu Duệ Trạch là sau này hai bên có thể hợp tác hay ?

      Ông tới nơi này cũng chỉ vì muốn phát triển quan hệ với Chu Duệ Trạch hơn chút, nghĩ tới lại có thu hoạch lớn như vậy, làm Chu Duệ Trạch chấp nhận quan hệ hợp tác của họ.

      "Xin lỗi tiếp chuyện được." Chu Duệ Trạch sải bước rời , vốn là cũng trách giám đốc Hoắc.

      Lần này tới tham gia tiệc rượu này cũng hề che dấu, nếu là người chú ý đến có lòng muốn biết, nhất định có thể biết được.

      có thể thèm để ý, nhưng mà vẫn phải nên cảnh cáo, nên chạm đến giới hạn cuối cùng của .

      Huống chi, giám đốc Hoắc là người có chừng mực, cần phải quá lo lắng .


      Bây giờ điều mà quan tâm nhất chính là, vì sao tên Thịnh Nhạc Dục đó lại quấn lấy bà xã của ?


      Chương 47: Hối hận muộn

      Edit: Tiểu Tất Cửu


      ". . . . . . rốt cuộc là ai, có phải ép buộc em kết hôn hay , các người. . . . . ."

      Ép buộc?

      Nghe được Thịnh Nhạc Dục dùng hai chữ này để hình dung hôn nhân của và Hà Quyên, chân mày Chu Duệ Trạch nhướng lên đầy khinh thường.

      mới thèm dùng loại thủ đoạn như vậy .

      Loại ép buộc này đẳng cấp quá thấp, hơn nữa, làm sao có thể dùng người của Hà Quyên?

      chỉ là che giấu ít chuyện, nhân tiện dùng lời lẽ sáng tạo thêm chút, cho nên hôn nhân của bọn họ tuyệt đối có vấn đề ép buộc này.

      "Thịnh Nhạc Dục, là buồn cười. Bây giờ là thời đại nào? Chẳng lẽ cho rằng còn có việc bị ép buộc như sao? Tôi lại bị người khác ép buộc ư?" Hà Quyên cười lạnh cắt đứt lời của Thịnh Nhạc Dục .

      "Tuy Hà Quyên tôi là người bình thường, nhưng mà muốn làm chuyện gì, đều là xuất phát từ nội tâm." Hà Quyên bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thịnh Nhạc Dục, từng chữ : "Tôi chưa bao giờ làm chuyện trái với lương tâm, muốn đối tốt với người nào, muốn cùng người nào ở chung chỗ tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm."

      Thịnh Nhạc Dục bị lời Hà Quyên làm nghẹn gần chết, dừng lại lát mới khôi phục bình thường, hỏi: "Em vậy mà cùng kết hôn. Các người quen biết bao lâu mà kết hôn? Em hiểu được sao?"

      Nghe được lời của Thịnh Nhạc Dục, Hà Quyên nở nụ cười, nụ cười rạng rỡ mang theo phần châm chọc: "Quen biết thời gian rất dài có ích sao? Nếu như thời gian dài có lúc cũng bị số thứ che mắt, nhìn lầm người."

      Đương nhiên, Thịnh Nhạc Dục nghe được Hà Quyên giễu cợt , vội ho tiếng, tránh nặng tìm : "Mặc kệ như thế nào, em quá qua loa rồi."

      "Chỉ vì thời gian dài ngắn mà cho là tôi quyết định qua loa sao?" Hà Quyên buồn cười nhìn Thịnh Nhạc Dục: "Nếu đúng là như vậy, chỉ có thể , năm đó tôi quá trẻ tuổi. Tuổi trẻ vẫn hiểu cái gì gọi là tình cảm nghiêm túc."

      Nhắc đến việc này, trong lòng Hà Quyên giống như là kim đâm, đau lâm râm.

      Tình cảm năm năm, phải quên là có thể quên .

      Cho dù biết người này tùy ý phung phí tình của , nhưng mà sau khi trả giá loại đau lòng này, phải câu quên có thể quên.

      sớm hiểu Thịnh Nhạc Dục chí là sau này càng ghét bỏ.

      Nhưng mà, vẫn đau đớn như trước.

      tại tôi mới biết được cái gì là nghiêm túc, chồng tôi tốt với tôi như vậy, tất cả tôi đều ghi nhớ trong lòng.” Hà Quyên bình tĩnh nhìn Thịnh Nhạc Dục.

      Vốn nghĩ là ra những lời này rất khó khăn, thế nhưng, ngờ có thể bình tĩnh như vậy.

      Nếu như , năm đó ở chung chỗ với Thịnh Nhạc Dục là bởi vì loại rung động khó hiểu trong lòng, vô tri vô giác với biểu giả dối trong tình mà sinh sống năm năm.

      Như vậy, tại gần hai tháng ngắn ngủi, Hà Quyên mới cảm nhận được cái gì gọi là tình .

      Mặc kệ có phải là tình hay , Chu Duệ Trạch chăm sóc rất chu đáo, từng chút xâm nhập vào từng góc trong cuộc sống của .

      tại, có lúc rất hỗn loạn.

      nhìn hiểu, trong mắt Chu Duệ Trạch, rốt cuộc là cái gì.

      Đối với tình , dám nắm chắc, bởi vì lần duy nhất Thịnh Nhạc Dục say đắm, lại đổi lấy thương tích đầy mình.

      Huống chi, cũng tin mình có sức hấp dẫn lớn như vậy, trong hai tháng ngắn ngủi, có thể khiến Chu Duệ Trạch .

      “Hà Quyên, em xác định ta đối xử tốt với em, mà phải lợi dụng em?” Thịnh Nhạc Dục muốn thấy lúc Hà Quyên nhắc tới Chu Duệ Trạch, đáy mắt lay động dịu dàng.

      Trước đây, tất cả ánh mắt dịu dàng như vậy đều là dõi theo .

      “Lợi dụng?” Hà Quyên nở nụ cười, giống như là nghe được chuyện cười lớn: “Tôi có cái gì tốt để lợi dụng sao?”

      “Hừ, ta có thể cho em cái gì?” Thịnh Nhạc Dục thể xem thường Chu Duệ Trạch.

      “Có thể cho thứ mà tuyệt đối cho nổi.” Hà Quyên hề nghĩ ngợi mà thốt ra, hoàn toàn ý thức được bảo vệ Chu Duệ Trạch.

      ý thức được sao cả. Ở bên ngoài, Chu Duệ Trạch nghe được ràng, tâm tình vô cùng tốt cong khoé môi lên, đẩy cửa kiếng ra, ra ngoài.

      “Bà xã, tại sao lại ở chỗ này chuyện với người nhàm chán?” Chu Duệ Trạch tới gần, thoải mái kéo tay Hà Quyên lại, cùng đan xen mười ngón tay với .

      Hà Quyên hề cảm thấy thoải mái chút nào, động tác như vậy sớm tập thành thói quen.

      tập mãi thành thói quen rồi, vấn đề là Thịnh Nhạc Dục cũng tập mãi thành thói quen, ánh mắt tốt nhìn lướt qua những ngón tay đan xen cùng chỗ với nhau, xem chuyện Chu Duệ Trạch khiêu khích vừa rồi, biến sắc hỏi “Chu tiên sinh làm việc ở đâu?”

      “Minh Đạt, trợ lý giám đốc.” Chu Duệ Trạch mỉm cười .

      Thịnh Nhạc Dục vừa nghe đến hai chữ Minh Đạt, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó nghe được chức vụ của Chu Duệ Trạch, lại bình thường trở lại.

      Chẳng qua là trợ lý giám đốc mà thôi, chỉ là dựa vào công ty tốt thôi.

      ra là như vậy…” Khóc trách có thể đến tiệc rượu của , cũng chỉ là dựa vào tập đoàn Minh Đạt thôi.

      Thịnh Nhạc Dục vừa muốn gì nữa, điện thoại di động vang lên, nhìn hiển thị cuộc gọi đến chút, gì thêm, trực tiếp gạc máy.

      Sau khi liếc mắt nhìn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch với ý nghĩ sâu xa, xoay người rời .

      Dù sao cũng là người chủ của tiệc rượu, được rời quá lâu, chừng bây giờ Tả Phỉ Bạch bắt đầu tìm người rồi.

      “Chúng ta trở về .” Chu Duệ Trạch nhàng vén những sợi tóc mai rũ xuống của Hà Quyên ra sau tai, giọng .

      có việc gì, chuyện công ty của các quan trọng hơn.” Hà Quyên cười, cho dù người chủ tiệc rượu này là Thịnh Nhạc Dục thế nào?

      đúng là trong lòng có chút thoải mái lắm, nhưng mà cũng thể làm trễ nãi công việc của Chu Duệ Trạch.

      “Chỉ cần đến đây có mặt là được.” Chu Duệ Trạch cười : “ thôi.”

      có việc gì?” Hà Quyên vẫn còn có chút yên lòng, muốn bởi vì mình mà làm Chu Duệ Trạch lỡ việc, bây giờ tìm phần công việc dễ dàng, nhất là vào tập đoàn Minh Đạt lớn như vậy, tìm được chức vụ lại càng dễ dàng.

      bảo đảm.” Chu Duệ Trạch vội vàng giơ tay lên làm ra tư thế xin thề.

      Hà Quyên nhịn được bật cười, kéo tay Chu Duệ Trạch giơ lên xuống: “Được rồi, chúng ta về lặng lẽ.”

      Chu Duệ Trạch cười gật đầu, dẫn Hà Quyên rời .

      Lúc rời , Hà Quyên chú ý tới, nhưng mà Chu Duệ Trạch hề bỏ qua ánh mắt tên Thịnh Nhạc Dục vẫn khoá chặt ở người Hà Quyên.

      Tâm trạng Chu Duệ Trạch rất tốt, lái xe về nhà. Là đàn ông như nhau, đương nhiên nhìn lầm kinh ngạc và thưởng thức trong mắt Thịnh Nhạc Dục.

      Hối hận rồi sao, Thịnh Nhạc Dục.

      Đáng tiếc, muộn rồi.

      Hà Quyên là bà xã của rồi, ai cũng đừng mong có ý đồ với .
      Last edited by a moderator: 6/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48: Thổ lộ

      Edit: Tiểu Tất Cửu


      Buổi tối, sau khi tiệc rượu kết thúc, Thịnh Nhạc Dục trở về chỗ ở của mình, có chút uể oải nửa nằm ở ghế sô pha. Bên cạnh, Tả Phỉ Bạch còn hưng phấn về chuyện ở tiệc rượu.

      Nào là hôm nay gặp được người nào của làng giải trí, biết đâu có thể có cơ hội nhận được công việc nào đó, biết được ông chủ hay công tử của công ty nào, có lẽ giúp ta đầu tư.

      nhiều vô số chuyện đều là khả năng phát triển của ta sau này, ríu rít ngừng.

      Thịnh Nhạc Dục cứ nhìn Tả Phỉ Bạch vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt như vậy. nhớ lại trước kia, công việc xã giao rất khuya. Lúc trở lại, dường như quá ồn ào như vậy.

      Vừa vào cửa, có khăn lông nóng chờ , để lau mặt trước, sau đó uống nước lọc độ ấm vừa phải. bàn ăn, luôn chuẩn bị sẵn cháo loãng nóng, để húp.

      Đến sau khi ăn xong, trong bồn tắm mở sẵn nước nóng. Đến lúc tắm xong ra ngoài, Hà Quyên thu thập đồ đạc xong, rời .

      Yên tĩnh như vậy, khiến cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến thành thói quen. Thế nên cuối cùng hoàn toàn bỏ qua.

      Luôn luôn bận bịu vì công việc của , nghiệp của . Bây giờ, đối mặt với vẻ hưng phấn dứt của Tả Phỉ Bạch trước mắt. Lần đầu tiên, Thịnh Nhạc Dục nghĩ đến vấn đề.

      " ngoại trừ quan tâm những thứ này còn có những thứ khác sao?" Sắc mặt Thịnh Nhạc Dục u ám chất vấn. Đây là tiệc rượu của , mà chưa từng có câu nhắc tới nghiệp của , tiền đồ ngày sau của .

      "Làm sao vậy, Nhạc Dục?" Tả Phỉ Bạch cả kinh, vội vàng ngậm miệng liên tục lại, mềm mại tựa vào trong ngực Thịnh Nhạc Dục, quyến rũ nhìn .

      Thịnh Nhạc Dục cúi đầu, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tả Phỉ Bạch, tỉ mỉ phác hoạ, mặt mũi quả nhiên là rất quyến rũ, nhưng mà. . . . . .

      Có phải phấn lót quá dày rồi hay , có phải mi mắt quá cong hay , còn có bóng mắt nhiều màu sắc này, nhìn thế nào cũng có phần quá rối loạn.

      Đưa tay nâng cằm Tả Phỉ Bạch lên, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhắn tinh xảo của ta, ánh mắt cứ bình tĩnh xem kĩ như vậy. Thấy vậy, trong lòng Tả Phỉ Bạch hốt hoảng trận: "Nhạc Dục, . . . . . ."

      Ánh mắt của kỳ quái, làm trong lòng ta sợ hãi ngừng.

      " tẩy lớp trang điểm ra." Thịnh Nhạc Dục phát , hình như, vẫn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Tả Phỉ Bạch sau khi tẩy trang.


      "Nhạc Dục. . . . . ." Cơ thể Tả Phỉ Bạch cứng ngắc, cố gắng nặn ra nụ cười quyến rũ, lấy lòng : " phải mệt mỏi sao, nếu trước tiên tắm thôi."

      Thịnh Nhạc Dục gì, chỉ là bình tĩnh nhìn chằm chằm Tả Phỉ
      [​IMG]


      Chương 49: Cả nhà các ngươi đều là thụ


      "Hả?" Hà Quyên nghĩ tới Chu Duệ Trạch lại đột nhiên ra câu như vậy , trong đầu mảnh trống rỗng, chỉ có thể phát ra tiếng thể cảm xúc "Hả", sau đó cũng có phản ứng gì khác.

      Chu Duệ Trạch khẩn trương mấp máy môi, nhìn chằm chằm Hà Quyên, trong mắt là hốt hoảng và lo lắng: "Quyên Tử, rất nghiêm túc, muốn lui tới với em."

      "Nhưng, nhưng. . . . . ." Đầu óc Hà Quyên trì độn, theo bản năng lắp ba lắp bắp câu, " phải thích. . . . . ."

      " phải là GAY." Nhắc tới cái này, trong nháy mắt, ánh mắt của Chu Duệ Trạch có chút tránh né, cuối cùng lại kiên định với ý nghĩ của , ngẩng đầu, nhìn Hà Quyên chăm chú, trong mắt toàn là chân thành, "Chỉ là thích người, ngẫu nhiên là người đàn ông."

      "Quyên Tử, có phải em nghĩ là loại người. . . . . ." Câu kế tiếp Chu Duệ Trạch được nữa, khẩn trương lo lắng quan sát thái độ của Hà Quyên.

      Chu Duệ Trạch cẩn thận để ý như vậy, vẻ mặt bất an, khiến trong lòng Hà Quyên đau xót, vội vàng lắc đầu: " phải, em có. đừng nghĩ lung tung, em tuyệt đối có bất kỳ thành kiến gì."

      Hà Quyên nặng nề thở dài tiếng, trong mắt là bi ai nhàn nhạt: "Đều bỏ ra chân tình, nhưng gặp đúng người."

      "Quyên Tử, có lẽ em cảm thấy có chút dở hơi. Dù sao thời gian chúng ta chung đụng quá dài, đột nhiên thích em, có thể em tin tưởng. . . . . . Nhưng. . . . . ." Chu Duệ Trạch có chút ngượng ngùng, ánh mắt vẫn như cũ rời khỏi nhìn vào mắt Hà Quyên, " thích em."

      "Nhất là hôm nay thấy bộ dạng đó của Thịnh Nhạc Dục, trong lòng của thoải mái, hận thể đánh trận." Chu Duệ Trạch những lời này vừa nhanh vừa vội, gần như là suy nghĩ, ý chiếm hữu nồng nặc, che giấu chút nào mà ra ngoài.

      "Trước kia vẫn cho là, cùng với em thoải mái như vậy xem em là banh bè. Nhưng, sau lại phát ta càng ngày càng bình thường. ... thích em, bà xã." Chu Duệ Trạch bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hà Quyên.


      [​IMG]

      Chương 50: có thời gian


      Chu Duệ Trạch nhìn điện thoại bị cắt đứt lát, bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra, ngày mai phải đến công ty chuyến.

      Nhiếp Nghiêu rất phẫn nộ, nhưng chút cũng ảnh hưởng đến tâm tình hưng phấn của Chu Duệ Trạch, rửa mặt xong sau, mang theo nụ cười tiến vào mộng đẹp.

      Ngày mới, ngồi thanh máy riêng đến phòng làm việc, sau khi vào, trực tiếp gọi điện thoại nội bộ: "Nhiếp Nghiêu, cậu lên đây."

      "Được." Giọng giải quyết việc chung, khiến Chu Duệ Trạch bất đắc dĩ cười khổ, xem ra nộ khí của Nhiếp Nghiêu còn chưa biến mất.

      Cửa phòng làm việc vừa mở, Nhiếp Nghiêu vào, ngồi xuống trước bàn làm việc của Chu Duệ Trạch, đỉnh đạc nhìn , lời.

      Dáng vẻ đại gia kia, rất đáng đánh đòn.

      Chỉ là, căn cứ vào chuyện tối ngày hôm qua, Chu Duệ Trạch tự động bỏ qua dáng vẻ đắc chí muốn bị đánh đòn của Nhiếp Nghiêu.

      "Quyên Tử đồng ý làm bạn của tớ." Nụ cười mặt của Chu Duệ Trạch muốn giấu cũng giấu được, vẫn cười ngừng.

      Nhìn nụ cười hạnh phúc mặt Chu Duệ Trạch, trong lòng Nhiếp Nghiêu cũng vui vẻ thay người bạn này của , nhưng. . . . . . Tối ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra?

      Đừng tưởng rằng là bạn bè có thể tùy tiện phá huỷ danh dự của !

      "Hừ." Nhiếp Nghiêu lạnh lẽo hừ tiếng, " chúc mừng, xem ra cuộc đời tớ vẫn phải bị vây ở phía dưới người, lĩnh hội được hạnh phúc có bạn ."

      Nhiếp Nghiêu cố ý nhấn mạnh hai chữ hạnh phúc, đổi lấy cười mỉa của Chu Duệ Trạch, giơ tay xin tha: "Tớ sai rồi, người em. phải tớ đây chỉ là tùy cơ ứng biến sao? Chờ sau này, thời cơ chín muồi, tớ nhất định cho để cậu xưng danh."

      "Xưng danh? Xưng danh thế nào?" Nhiếp Nghiêu nhíu mày hỏi Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch gọn gàng linh hoạt : "Tùy ý cậu, điều kiện do cậu ."

      Chỉ cần có thể theo đuổi được Hà Quyên là tốt rồi.

      "Tốt lắm!" Nhiếp Nghiêu dứt khoát, ánh mắt có ý tốt tức giận nhìn phía sau lưng Chu Duệ Trạch, chân mày mới vừa nhíu lại, liền nghe được giọng sảng khoái của Nhiếp Nghiêu, "Cậu để tớ áp lần."

      Chu Duệ Trạch ha ha cười khan tiếng: " ngờ bên em bên cạnh tớ còn có ý định này vơi tớ?"

      " ra cậu biết? Tớ vẫn thầm mến cậu." Nhiếp Nghiêu cắn răng, rất tình thâm ý trọng, chỉ nếu đổi thành hận thấu xương, cái từ này hình như chuẩn xác hơn chút.

      "Tôi sai rôi, tôi sai rồi." tại tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, chuyện gì cũng so đo, "Kỳ nghỉ mười ngày."

      "Đồng ý!" Nhiếp Nghiêu cũng biết thấy thu hoạch tốt, có thể giành được ít ngày nghỉ từ trong tay Chu Duệ Trạch, dễ dàng.

      Vừa thấy Nhiếp Nghiêu đồng ý, Chu Duệ Trạch lập tức mở máy vi tính ra, nghiêm túc bắt đầu xem phía đó.

      Nhiếp Nghiêu khẽ cau mày, sáng sớm hôm nay công ty có chuyện rất quan trọng sao?

      Công việc cũng
      [​IMG]
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: cần thiết


      Sau khi tan việc, Hà Quyên ra hỏi tiệm, thấy được người trong dự đoán -- Chu Duệ Trạch.

      vẫn chờ ở nơi đó như cũ, đợi tan việc, chỉ là, xem ra hôm nay dường như khác với thường ngày.

      Nhịp tim giống như đập quá nhanh.

      Hà Quyên cúi đầu, ngượng ngùng nâng lên khóe môi.

      "Bà xã, chúng ta ra bên ngoài ăn cơm." Cứ như vậy lâu sau, Chu Duệ Trạch cũng đến, nhân tiênh nhận lấy túi xách của , cầm ở tay.

      Mở cửa xe, sau khi để Hà Quyên ngồi vào, Chu Duệ Trạch mới vòng qua vị trí tài xế, lên xe.

      "Sao lại muốn ra ngoài ăn?" Hà Quyên rất tự nhiên hỏi, "Mua ít thức ăn về nhà chúng ta làm ít là được rồi."

      "Vẫn là bà xã tốt nhất." Chu Duệ Trạch thắt dây an toàn, cong mắt cười.

      " cần thiết phải lãng phí. . . . . ." ràng lời khác gì ngày thường, lần này ra, biêta sao lại làm mặt nóng lên, nhất là tiếng bà xã kia của Chu Duệ Trạch.

      Thiệt là, bình thường phải cũng gọi như vậy sao.

      đỏ mặt cái gì chứ?

      Ở trong lòng Hà Quyên thầm phỉ nhổ bản thân, là mất mặt.

      "Chỉ có bà xã mới đối tốt với như vậy thôi, biết giúp tiết kiệm tiền." Chu Duệ Trạch thân mật cười, đột nhiên cúi người, ở gò má của Hà Quyên hôn xuống, nhàng đụng chạm cái lập tức rời . :snog: :snog: :love2: :love2:

      Hà Quyên bị động tác đột ngột của Chu Duệ Trạch doạ sợ, cái giag cũng cảm nhận được, chỉ biết chút -- môi của Chu Duệ Trạch, rất mềm.

      Oanh cái, khuôn mặt của giống như muốn thiêu cháy, mặt hãy cùng muốn thiêu cháy tựa như, nóng hầm hập.

      Hà Quyên hận thể có cái lỗ dưới đất cho chui vào, lại sứt chỉ đến mức này, lại nghĩ đến môi mềm của đến ngẩn ngơ.

      Chu Duệ Trạch trộm hương thành công, tâm tình cực tốt nhìn Hà Quyên đỏ mặt đến độ sắp ra máu, quả nhiên, bà xã của vẫn rất ngây thơ.

      Càng nghĩ trong lòng càng đắc ý, nụ cười bên môi Chu Duệ Trạch làm thế nào cũng thu lại được.

      "Hôm nay chúng ta về nhà ăn, xa xỉ phen. ăn bữa xa xỉ, ăn mừng trận!"

      Lời của Chu Duệ Trạch khiến Hà Quyên thoáng thoát khỏi tình trạng quẫn bách, theo bản năng hỏi câu: “Ăn mừng cái gì?”

      Sau khi hỏi xong, đột nhiên phát khí bên trong xe đúng lắm, vừa ngẩng đầu, đúng lúc chống lại ánh mắt của Chu Duệ Trạch, theo bản năng Hà Quyên rụt người vào trong ghế chút.

      Ánh mắt của Chu Duệ Trạch đen bóng, giống như ngọn lửa hắc ám thiêu đốt hừng hực, giống như muốn đốt cháy , nướng miệng đắng lưỡi khô, theo bản năng nuốt nước miếng cái.

      Làm sao biết, cổ họng mờ ám của làm cho ngọn lửa trong con ngươi của Chu Duệ Trạch lớn hơn vài phần, khiến biết làm sao suýt chút nữa chạy trối chết, lúc này Chu Duệ Trạch lên tiếng, giọng tỉnh táo đối lập hoàn toàn với ngọn lửa rừng rực trong mắt : “Đương nhiên là ăn mừng chúng ta chính thức quen nhau.”

      Đưa tay, dáng vẻ Chu Duệ Trạch giống như có chuyện gì khởi động xe, Hà Quyên lại vẫn đỏ mặt giống như con tôm luộc vùi ở ghế ngồi, làm bộ bình tĩnh.

      Mãi cho đến khách sạn Chu Duệ Trạch đặt, hai người sửng sốt chẳng hề câu.

      Trạng thái khiếp sợ vừa rồi là Hà Quyên phản ứng kịp, còn Chu Duệ Trạch lại dám gì.

      rất sợ tiếp, làm ra chuyện khác.

      Quá nóng nảy, hù dọa Hà Quyên tốt lắm.

      Ừ, là thân sĩ, là thân sĩ, cho nên, nhất định phải kiềm chế.

      Dọc đường Chu Duệ Trạch ổn định tâm lý, sau khi đến nhà hàng, tình cảm sôi sục này rốt cuộc hạ xuống, khôi phục bình thường.

      “Lẩu?” Hà Quyên vừa nhìn cửa hàng, nở nụ cười, “ thích ăn lẩu sao?”

      “Mùa đông, ăn lẩu sưởi ấm.” Sau khi Chu Duệ Trạch dừng xe xong, liếc mắt nhìn bảng hiệu của nhà hàng cách đó xa, “ phải em thích ăn lẩu sao?”

      “Đúng vậy, thích, chỉ là ăn rất ít.” Hà Quyên nhàng cười, bởi vì trước kia Thịnh Nhạc Dục cảm thấy ăn thứ này có phẩm vị.

      luôn luôn thích nhà hàng Tây, dùng dao nĩa kim loại cắt thức ăn nửa sống nửa chín.

      Giống như, sau khi và Thịnh Nhạc Dục ở chung chỗ, ngày càng ít cùng nhau, tại sao bắt phải ở chung chỗ với Thịnh Nhạc Dục năm năm đây?

      thôi.” Lời của Chu Duệ Trạch, bỗng nhiên khiến Hà Quyên hồi hồn, lúc này mới phát , tay của bị Chu Duệ Trạch nắm rất tự nhiên, chút lúng túng, ngược lại có nhiệt độ ấm áp từ bàn tay to của truyền đến tay , rất thoải mái.

      Vào nhà hàng, sau khi ngồi xuống, Chu Duệ Trạch cầm thực đơn cũng hỏi Hà Quyên, mạch từ giấy ngoắc ngoắc vẽ tranh, sau đó chẳng hề câu, liền giao cho nhân viên phục vụ bên cạnh.

      Hành động của Chu Duệ Trạch như vậy, khiến trong lòng của Hà Quyên trầm xuống, cảm thấy thoải mái.

      Trừ bất mãn bên ngoài đối với Chu Duệ Trạch, càng thêm thấy được bóng dáng của Thịnh Nhạc Dục từ người .

      Cho tới bây giờ Thịnh Nhạc Dục cũng chưa từng hỏi , thích gì thích cái gì hình như có chút quan trọng nào.

      Trước kia muốn , thành thói quen, chẳng lẽ tại lại trải qua lần như vậy nữa sao?

      Có lẽ nghĩ mọi việc quá tốt đẹp rồi.

      “Làm sao vậy?” Chu Duệ Trạch lập tức nhận ra cảm xúc của Hà Quyên xuống thấp, vội vàng hỏi.

      Hà Quyên do dự, có nên với Chu Duệ Trạch ?

      để ý chuyện này, có phải quá nhàm chán hay ?

      Nhưng, rất thoải mái.

      Vấn đề là, hai người mới vừa quyết định qua lại, cứ kiểu cách như vậy, có phải có chút quá đáng hay . . . . . . .

      Hà Quyên chần chờ khiến Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày: “Sao vậy? Có chỗ nào thoải mái sao?”

      Có lẽ hai người bọn họ giống nhau.

      Hà Quyên thầm động viên bản thân, thể bởi vì thất bại trước đó liền hủy bỏ tất cả.

      Hít sâu hơi, Hà Quyên lấy dũng khí : “Lúc gọi thức ăn, sao hỏi em?”

      Chu Duệ Trạch hiểu nhìn Hà Quyên, hiển nhiên là hiểu cái vấn đề này của là có ý gì, rất là nghi ngờ hỏi ngược lại: “Hỏi em, hỏi em cái gì?”

      Làm sao lại có tình trạng này?

      Trong lòng biết gì, bỏ qua những băn khoăn khác lầu bầu: “Sao hỏi xem em thích ăn cái gì?”

      Đến hỏi cũng hỏi, có phải có chút quá rồi ?

      kiểu cách cũng tốt, lắm chuyện cũng được, trong lòng thoải mái.

      cần thiết.” Làm sao nghĩ đến Chu Duệ Trạch lại cho cái đáp án như vậy.

      Hà Quyên bị những lời này của Chu Duệ Trạch làm cho nghẹn họng, biết cái gì cho phải, chỉ trố mắt nhìn , trận im lặng.

      Vừa lúc đó, nhân viên phục vụ mang thức ăn lên, đáy nồi, nguyên liệu, đủ các loại món ăn, tất cả được đặt lên bàn ăn, sau khi lưu lại câu từ từ dùng, rời .

      Hà Quyên nhìn chằm chằm đồ bàn sững sờ.

      Chu Duệ Trạch nhàng nở nụ cười: “ đều biết em thích ăn cái gì, còn hỏi em làm gì?”

      bàn đều là đồ ăn Hà Quyên thích, quá nhiều nhưng cũng ít, ngay cả nguyên liệu đều điều chế theo khẩu vị của .
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Chris, dungggElise Tuyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :