[Hệ thống] Pháo Hôi Phản Công - Mỉm Cười Wr [C16] - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 4:
      Tiểu thuyết cha và con
      Editor: Xing
      Từ cục cảnh sát ra, Bách Hợp được người tài xế taxi nhiệt tình đưa về ngôi nhà vừa mới mua, tắm rửa sạch sau đó ngủ giấc ngon lành, lúc tỉnh dậy trời mới chạy vạng mà thôi, tin tức Lương Bình với con loạn luân cũng lan tràn đầy mạng, tất cả mọi bình luận đều là mắng đôi cẩu nam nữ biết xấu hổ này.

      mặt Bách Hợp cười trộm, mặt đọc những bình luận kia, trong lòng được xả ngụm ác khí.

      Chuyện càng ngày càng ác liệt, trong cái niên đại còn chưa hoàn toàn mở rộng như bây giờ, con bị cưỡng bức cũng đều bị người người chỉ chỏ, mặc kệ ta có phải người bị hại hay , kể cả chuyện giữa cha nuôi và con nuôi cũng bị người ta mắng đến gần chết chứ đừng tới cái loạn loạn luân giữa cha và con ruột như vậy, tạo thành ảnh hưởng hết sức ác liệt, đến cuối cùng những có trở lại bình thường, mà còn khiến mọi người nổi giận.

      Bách Hợp làm xong hết thảy, đương nhiên vụng trộm trở về nhìn xem, tại Lương Tình còn học, nghe bởi vì sau hôm đó học suýt chút nữa bị người trong trường học mắng chết, ánh mắt của những bạn học nam nhìn đều mang theo dâm sắc, thấy thế trong lòng rất sợ hãi lại tủi thân. Lúc này dám tới trường học, đương nhiên trường học cũng thu giữ học sinh biết xấu hổ như , Lương Tình thành chuột chạy qua đường, còn Lương Bình sứt đầu mẻ trán, ánh mắt của người trong công ty nhìn đều mang theo khác thường, rất nhiều người còn giống như trước kia nghe răn dậy, trong lòng Lương Bình vừa giận vừa hận, biết đây hết thảy đều do Bách Hợp tạo ra, nhất định ngày đó báo cảnh sát tiết lộ chuyện gì.

      Lúc này oán hận vô cùng, khách sạn lúc trước và Lương Tình ở hôm ra ngoài nghỉ ngơi cũng đến chọc đao, xác nhận cuộc sống kích tình năm ngày bốn đêm của hai cha con trong khách sạn, thậm chí rất nhiều chỗ trong khách sạn còn để lại hình ảnh bọn họ kích tình, điều này thể nghi ngờ càng làm cho tình thêm rắc rối, quả cha con Lương Bình giống như chuột chạy qua đường, người người kêu đánh.

      Ban đầu Lương Bình định bán công ty để chuẩn bị cùng bảo bối cao bay xa chạy, nhưng bây giờ thanh danh của rất xấu cho nên công ty căn bản có người thu mua, mà tiền trước kia kiếm được trong đêm cánh mà bay, muốn đến ngân hàng tra, người ở ngân hàng lại cố ý làm khó , kéo đến kéo đùa bỡn vài ngày nhưng câu trả lời thuyết phục cũng có.

      Địa vị và danh tiếng trước kia của Lương Bình cũng tệ, đến đâu cũng có người mỉm cười gật đầu chào , người ngân hàng lại càng coi như đại gia, thấy liền cúi người chào hỏi, nào có giống như hôm nay cho mặt mũi.

      Đến trình độ này, trong lòng Lương Bình vừa hận Bách Hợp, đồng thời cũng có chút hoài nghi dâng lên trong lòng, giữa mình và tiểu bảo bối trong lúc đó phát sinh những chuyện như vậy, có phải sai rồi hay ? Nhất là khi về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Lương Tình, con bé mới mười bảy tuổi mà thôi, cái gì cũng hiểu, là do mình phá hủy con bé.

      Dưới đả kích như vậy, rất nhanh Lương Bình thể gắng gượng nổi nữa, vốn cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhiều năm mài kích tình của , Lương Tình sùng bái, đối với thâm tình làm cho tỉnh lại, nhưng lúc này vất vả mới từ trong vực sâu được Lương Tình cứu vớt, nhưng thực tế làm cho hiểu được tình của trong mắt người khác chẳng qua chỉ là thứ tồi tệ xấu xa mà thôi, Lương Bình bị đả kích đến nỗi gượng dậy nổi. Đối với con có áy náy cùng thương đan xem lẫn nhau, rất sợ Lương Tình bị thương tổn làm cho Lương Bình vừa cảm thấy sợ hãi lại mơ hồ muốn thừa nhận hối hận, điều này làm cho Lương Bình hoàn toàn té xuống.

      Lương Tình lúc này dám đến bệnh viện, thậm chí còn dám bước chân ra khỏi nhà, trước kia hồn nhiên là nữ thần trong suy nghĩ của rất nhiều nam sinh trong trường học, lần này chuyện tình của cha con hai người bị phơi bày, lại là đại biểu của tiện nhân, hơn nữa còn là cái loại đê tiện biết xấu hổ.

      Trước kia Lương Tình cho rằng đây là tình của mình, liên quan tới người khác, nhưng thực tế lúc này lại cho bạt tai, biết bản thân thể đếm xỉa tới ánh mắt của người ngoài, hơn nữa cũng rất sợ hãi nếu chẳng may chuyện của mình và ba ba càng nháo càng lớn, về sau cứ coi như hai người rời khỏi thành phố này, có khi nào vẫn bị người ta nhận ra hay , điều này làm cho Lương Tình rất hoảng sợ, cả ngày thấp thỏm lo nghĩ sắp chịu nổi nữa rồi.

      tại mỗi ngày Bách Hợp ngoại trừ xem tin tức ti vi rồi thỉnh thoảng khóc lóc chút ở bên ngoài, toàn bộ thời gian còn lại đều dùng để xem hai cha con Lương Tình bị chê cười, đối với đứa con như Lương Tình, chút đồng tình cũng có, nhất là lúc nghĩ đến nội dung phần sau của vở kịch, lại càng hận thể ra tay nặng hơn chút với Lương Tình, ban đầu định cho Lương Tình cũng nếm thử mùi vị bị người khác chiếm đoạt, đến lúc đó xem ta còn có thể dùng thái độ bình thường đối với cái loại tội phạm cường bạo biết xấu hổ như Lương Bình hay . Trong khoảng thời gian này, Bách Hợp thể nghĩ tới chuyện ăn miếng trả miếng, có điều phát căn bản mình điều kiện ra tay, cũng nắm chắc sau khi mình gọi người tới chỉnh Lương Tình có bị phát hay , cho nên cái ý niệm lên trong đầu này bị ép xuống.

      đến nơi này là để trút giận cho Bách Hợp chứ phải là vì đưa bản thân vào ngục, biết nhiệm vụ của mình như thế nào mới có thể coi là hoàn thành, hoặc là phải đợi tới khi nào mới có thể trở lại trong tinh đen nhánh kia, nếu vài năm sau mới được trở về, vậy phải là phải ngây ngốc trong lao vài năm? Vì đôi cẩu nam nữ như vậy tội gì đem chính mình lăn qua lăn lại vào ngõ cụt, cho nên mới dừng tâm tư muốn tìm người cướp đoạt Lương Tình.

      Trong lúc Bách Hợp trải qua đoạn thời gian thoải mái vui vẻ, cha con Lương Bình bị người trong xã hội bài xích đến trình độ sống dở chết dở. Công ty Lương Bình bị người ác ý chỉnh, trong thời gian ngắn thể bán được, hơn nữa thường xuyên giải thích được bị kiểm tra, chỗ viện trợ, điều này làm cho Lương Bình ngoại trừ thuận lợi về mặt tình cảm, luôn luôn hăng hái cũng bắt đầu cảm thấy thống khổ cực độ.

      Phương pháp hủy diệt người đàn ông trực tiếp nhất, ngoại trừ làm cho cảm thấy thất bại về mặt nữ sắc ra, trong nghiệp của phải làm cho rơi vào kết cục hai bàn tay trắng. Lương Bình rất nhanh nếm được mùi vị trước kia được người người tôn kính, tại lại bị người người khinh bỉ. Càng làm cho khó chịu chính là sau khi những người xung quanh phát chuyện giữa và Lương Tình, rất nhiều người bắt đầu bày ra những trò đùa dai.

      Ngoại trừ chút mặt ngoài khinh bỉ ra, nửa đêm di động của cha và con bọn họ bị vô số người gọi tới làm phiền, mỗi đêm tiếng chuông cửa vang lên ngừng từ tối tới sáng, cứ cho là hai cha và con căn bản ra khỏi cửa cũng có người ngừng hành hạ bọn họ. Mà thức ăn của hai người trong nhà luôn luôn có ngày cạn kiệt, lúc vừa ra khỏi cửa có người đập đồ về phía Lương Tình, thậm chí còn chửi ầm rủa ầm ĩ, các loại lời dơ bẩn làm cho mới mười bảy tuổi như Lương Tình mỗi lần nhịn được đều khóc rống, nhưng có ai đồng tình với .

      Đến nửa tháng sau, lúc hai cha và con ra cửa về nhà phát lỗ khóa bị lấp, hoặc là phát sinh chuyện cửa sổ bị người đập phá, trong khu vườn của ngôi biệt thự nhà bị người ta ném các loại đồ bỏ cùng vật bài tiết vào, dưới tình huống như thế, tình cảm kiên trinh ban đầu của hai cha và con tự nhiên chịu nổi áp lực thực tế, thể chịu qua hai mươi ngày, tinh thần của hai cha và con suýt nữa hỏng mất.


      Hết chương 4
      Akiko, lovenovel, thuyt10 others thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Đó là hậu quả của việc chọc giận Bách Hợp kekeke thanks @Xing Bairong nhé
      Xing Bairong thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      CHắc BH phải có soái ca lao vào bảo vệ( mặc dù ko cần thiết lắm a), an ủi hay chơi tàn 2 cha con nhà ấy...... thì chị mới trở về được a
      Xing Bairong thích bài này.

    4. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      @béo xinh căn bản kiếp trước cha con nhà này ác quá nên giờ mới ra nông nỗi này. ai đời con mượn người cường bạo mẹ bao giờ. lại còn cả ông chồng nữa, lúc từ thủ đoạn, lúc còn nữa cuỗm hết tài sản chừa cái quần nào cho người ta :nosepick:
      @linhdiep17 ha ha soái trong truyện này cũng chỉ là phụ thoi tình ơi :059:

    5. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      Chương 5:
      Tiểu thuyết cha và con
      Editor: Xing
      Lương Tình lại cũng nhớ nổi lúc trước đối với ba ba đồng tình cùng thương, cũng nhớ nổi những ngọt ngào trải qua với Lương Bình trước đây, cũng chỉ là thiếu nữ mười bảy tuổi mà thôi, từ bé đến lớn thuận buồn xuôi gió, cha mẹ, lại càng , làm cho nghĩ rằng mình có dũng khí, nhưng căn bản lòng chưa đủ thành thục để gánh chịu hậu quả.

      Vào lúc này, Lương Bình rốt cục bắt đầu cảm thấy hối hận, tuy trong chuyện này Lương Tình chủ động tiến về phía , nhưng là cha, còn là người lớn, lúc trước nên bởi vì nhất thời ý loạn tình mê mà tiếp nhận con của mình, thế nào đó cũng là cốt nhục ruột thịt, tuy Lương Bình hối hận, cuộc sống bị người thóa mạ như vậy thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn muốn cố gắng vì con làm chút chuyện.

      nhớ tới người vợ ra ở riêng, người vợ lâu gặp mặt, quyết định đưa con sang bên kia ở với , để bảo vệ đứa đáng thương này.

      Số điện thoại vẫn nhớ trong đầu, chẳng qua trong lòng Lương Bình có chút sợ hãi, nếu phải vì con , tuyệt đối muốn nhìn thấy Bách Hợp, cũng sợ nhìn thấy Bách Hợp, biết sợ sắc mặt khó coi của , hay là ánh mắt oán hận và thống khổ, cũng có thể sợ phải nhìn thấy ánh mắt buồn nôn của , giống như ánh mắt của những người đường mỗi khi nhìn thấy cha con bọn họ.

      May mắn Bách Hợp chưa đổi số điện thoại, Lương Bình mau chóng bấm số điện thoại của .

      Bách Hợp biết ngày đôi tiện nhân kia thể chịu nổi nữa, nhưng nghĩ tới bọn họ thề non hẹn biển cùng tình biết xấu hổ của mình giống trong tưởng tượng của chống chịu qua tháng, mới nhận được chút đau khổ này chống đỡ được, còn dám là tình .

      "Uy?" Trong điện thoại vang lên giọng lười biếng của Bách Hợp, Lương Bình nghĩ tới sau khi chuyện của mình và Tình Tình tiểu bảo bối phát sinh còn có ngày phải gọi điện thoại cho Bách Hợp, loại cảm giác này giường như trải qua mấy đời làm cho ngẩn người, hồi lâu sau bên kia có chút nhịn được, mới vội vàng :

      "Là tôi". Điện thoại của lúc này vô dụng rồi, ở niên đại này nếu muốn thay số điện thoại khác phải đăng ký thông tin của bản thân, điện thoại của bị mạng lưới người thịt ra, mỗi ngày từ sáng đến tối ngừng có điện thoại gọi tới mắng , căn bản dám dùng nữa, dập máy, tại dùng điện thoại công cộng bên đường gọi cho Bách Hợp gọi, vừa xong lời này, rất sợ Bách Hợp treo điện thoại của mình, cuống quít mở miệng : " tại Tình Tình tuổi còn , tóm lại hết thảy đều là lỗi của tôi..."

      " là ai?" Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cố ý dùng giọng có chút nghi hoặc hỏi câu.

      Đầu bên kia, lòng Lương Bình trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ngờ tới người phụ nữ chấp nhất nửa đời, vất vả theo đuổi, dùng mọi thủ đoạn để có được, ở lúc mình phản bội ta, cho rằng bị mình ghét bỏ cũng làm cho ta khổ sở, vứt bỏ ta phía sau, người phụ nữ này căn bản cảm thấy đau lòng khi bị mình phản bội, mà ngược lại giống như quên mất mình rồi.

      Giờ khắc này trong lòng Lương Bình sinh ra đủ loại cảm súc cam lòng cùng khuất nhục. cảm thấy, thế giới bất cứ ai cũng có tư cách xem thường , nhưng chỉ có Bách Hợp là có. Nếu như ta dịu dàng với mình, nếu như ta lãnh đạm mình cần gì phải cùng Tình Tình làm ra những chuyện như vậy, tại mới nửa tháng gặp mà ta dám quên mình, trong lúc cuộc sống của mình giống như nước sôi lửa bóng thế này, ta những có ý trợ giúp, lại còn quên !

      Trong lòng Lương Bình sinh ra cổ oán hận, nhưng dù sao vẫn còn nhớ đến chuyện phải làm, thở ra lơi liền cắn răng :

      "Là tôi, Lương Bình. Mặc dù tôi làm nhiều chuyện sai trái, nhưng nể tình con tuổi còn , đến đón con bé về . tại nhà của chúng ta bị người khác biết rồi, ngày nào cũng có người tới quấy rầy, Tình Tình sắp chịu nổi nữa..."

      Bên kia trầm mặc hồi lâu, lúc Lương Bình cho rằng Bách Hợp muốn tắt điện thoại, lại thở dài: "Được rồi, tóm lại cũng là con ruột của tôi, nếu như vậy, ngày mai mang con bé đến đây , tạm thời tôi ở chỗ này". Sau khi địa chỉ của mình cho Lương Bình biết, Bách Hợp chút do dự liền cúp điện thoại.

      Kinh nghiệm chung đụng vài thập niên ra trong đầu, xuyên thấu qua bản thể biết cái loại cặn bã như Lương Bình có bản lĩnh nhớ được những gì mình vừa , nếu phải vì suy nghĩ trong đầu căn bản ngay cả giọng của cái loại cặn bã như Lương Bình cũng muốn nghe.

      Mà lúc này ở Lương gia, tại là buổi tối, ban ngày Lương Bình dám ra khỏi cửa, sợ gặp phải những kẻ thích gây phiền toái chặn đường đánh , bởi vậy đến buổi tối, sau khi che che giấu giấu mua vài túi mì ăn liền và bánh mì, lúc này mới quay về nhà.

      Cả ngày nay Lương Tình chưa ăn gì, sớm đói bụng rồi, vất vả nhìn thấy cha quay về, thể nhịn được, thoáng cái khóc thành tiếng: "Ba ba?" bây giờ cả ngày lẫn đêm đều có người gõ cửa tạo ra những hành động quái dị cùng những thanh kỳ quái hù dọa Lương Tình, cho nên khi nghe được tiếng gõ cửa là bắt đầu khẩn trương, sau khi thấy có người mở cửa, suýt nữa khóc lên, run rẩy trốn vào trong phòng, cho đến khi nghe được tiếng bước chân quen thuộc, lúc này mới ló mặt ra ngoài.

      Lương Bình nghe thấy giọng run rẩy tràn đầy sợ hãi của con , trong lòng khỏi căng thẳng, còn chưa mở miệng lời nào, thân hình nhắn lao về phía , đụng vào trong ngực.

      "Ô ô... Ba ba, con rất sợ..." Lương Tình khóc đến thở ra hơi, ban ngày lúc cha ra ngoài, liền bị người ta hù dọa đến nỗi run như cầy sấy, giờ vất vả cha mới trở lại, lòng Lương Tình giống như buông xuống tảng đá lớn, đôi môi liều mạng khuôn mặt có râu ria của Lương Bình hôn loạn.

      "Ba ba, giúp con, con sợ".

      Vừa tránh né nụ hôn nóng bỏng của bảo bối, Lương Bình nghĩ đến thân thể căng chặt của , khỏi cứng đờ, sao có thể nhịn được khi đứng trước bảo bối, nhưng nghĩ đến những vụ hãm hại của người bên ngoài với cha con hai người mấy hôm gần đây, lại trầm mặc đẩy tay Lương Tình ra, cắn răng, vất vả nhẫn nại :

      "Bảo bối, ba ba mang đồ về, ăn chút trước rồi sau". vừa , vừa giơ túi trong tay, bên trong chứa bảy tám gói mì ăn liền và bánh mì, Lương Tình cũng đói ngày, lúc này ngoan ngoãn vào trong phòng bếp cầm bát đũa và nấu nước, tuy rằng chỉ là những đồ ăn đơn giản, nhưng vẫn rất bận rộn, như người vợ hiền, Lương Bình nhìn thân ảnh giống như bươm bướm của , trong lòng đau xót, nhịn được tiến lên từ phía sau lưng ôm chặt lấy :

      "Bảo bối, ba ba gọi điện thoại cho mẹ con, ngày mai, ngày mai cha đưa con qua đó".

      Mặc dù những ngày qua Lương Tình bị người ta mắng nhiếc đủ kiểu cũng có chút sợ, nhưng người cha này nhiều năm, tình đạt đến trình độ xâm nhập cốt tủy, bởi vậy làm cho nhịn nổi, mỗi lần được cha ôm vào lòng, liền quyên những sỉ nhục, phỉ báng của người khác với mình trong khoảng thời gian này, ngược lại cảm thấy trong lúc hoạn nạn gian nan Lương Bình luôn luôn ở bên cạnh , ngửa đầu nhìn cái cằm của cha, rốt cục Lương Tình thể nhịn được nữa, trìu mến ngửa đầu hôn lên.
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      lovenovel, thuyt, Mikovu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :