Chương 111: Ở lại vương phủ
Tư thế của Hàn Nhạn rất thấp, cả người có vẻ yếu đuối. Từ năm trước, sau khi tính tình Hàn Nhạn thay đổi lớn Cấp Lam cũng rất ít thấy Hàn Nhạn có thứ thế thua thiệt như vậy, nhất thời trong lòng giận dữ, dường như sắp bật thốt lên lời trách cứ Phó Vân Tịch. Thù Hồng lại bỗng kéo Cấp Lam lại, ra hiệu nàng đừng lên tiếng.
Tư thế của Hàn Nhạn nhìn như yếu đuối nhưng nhìn nghĩ cẩn thận thấy mùi ý vị sâu xa. Bây giờ tỏ về mềm yế, sau này dù có bị hưu trách nhiệm cũng phải của mình mà là do công chúa Tây Nhung Y Lâm Na này dùng thân phận để dọa nàng. Mọi người luôn quen thông cảm cho người yếu. Hàn Nhạn thể để mình ở vị trí thấp, ít nhất trong lòng mọi người cán cân cũng nghiêng về phía nàng. Sau này muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Y Lâm Na nghe Hàn Nhạn lời này thấy rất chối tai, lập tức phản bác: "Đây chính là ý của Hoàng thượng các ngươi. Dù lấy thân phận đè ngươi sao chứ? Chẳng qua ngươi cũng chỉ là nữ nhi của quan ngũ phẩm nho mà thôi."
Dáng vẻ kiêu ngạo như vậy lập tức đưa tới ánh mắt bất mãn của mọi người. Vốn trong lòng bọn họ hơi thông cảm với Hàn Nhạn. Vị Huyền Thanh vương phi này được nhận hết cưng chiều của Huyền Thanh vương nhưng chỉ ngắn ngủi năm, Huyền Thanh vương đối xử lạnh lùng với địa vị của nàng như vậy. Có thể thấy nam nhân đều đáng tin cậy. vị công chúa Tây Nhung, dựa vào địa vụ của mình để cướp chồng người, lại còn có dáng vẻ cứng rắn như vậy, khiến người ta thích nổi.
Hàn Nhạn mỉm cười: "Công chúa lá ngọc cành vàng, đương nhiên cần lo lắng. Nhưng vương hầu tướng tướng há cứ phải là con dòng cháu giống, đời này, xuất thân là thể đổi. Nhưng nếu công chúa thoát khỏi thân phận công chúa còn có thể vinh dự như hôm nay ?"
"Ngươi..." Y Lâm Na tức giận, mặt biến sắc nhưng lại nghe Hàn Nhạn tiếp: "Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, chuyện sau này, ai có thể trước được."
*Dòng Hoàng Hà có chu kỳ ba mươi năm chảy về đông, ba mươi năm sau lại chảy về tây. Ý chỉ thế khó lường, thời thế thay đổi thất thường.
Hàn Nhạn lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng ta, bỗng nở nụ cười với nàng ta, mắt cong cong, bộ dạng tựa như rất vui vẻ. Nhưng trong mâu quang ràng chứa tia lạnh lùng dễ nhận ra. Y Lâm Na nhịn được mà lui về sau từng bước. uy hiếp trong lời Hàn Nhạn khiến nàng ta kinh hãi. Nhưng sợ sệt chỉ ngắn ngủi trong cái chớp mắt, rất nhanh, nàng ta hiểu ra, bỗng bước lên từng bước, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy đắc ý: "Dù thế nào bây giờ ta mới là Huyền Thanh vương phi. Ta ra lệnh cho ngươi rời khỏi đây ngay lập tức."
"Ha ha," Hàn Nhạn tựa như nghe được chuyện gì vô cùng buồn cười, cười tới mức thẳng eo nổi, maũi cho tới lúc Y Lâm Na vì tiếng cười của nàng mà thấy hơi tức giận nàng mới nhanh chậm, thong thả : " buồn cười. Bây giờ thánh chỉ của Hoàng thượngd,đ,l,q,đ còn chưa tới, có phải công chúa hơi vội vàng ? Hàn Nhạn ở đây là nhận ý chỉ của Hoàng thượng. Bây giờ có rời khỏi đây cũng nhất định phải đợi thánh chỉ của Hoàng thượng tới mới được." Nàng chuyển sang phía Phó Vân Tịch, thản nhiên : "Có phải , vương gia?"
Phó Vân Tịch vẫn lạnh mắt nhìn tất cả, hơi nhíu mày, gật đầu: "Ừ."
"Vậy thiếp thân phải cảm ơn vương gia rồi." Hàn Nhạn lại nhàng cúi đầu, vẻ mặt đúng là vô cùng động lòng người. Nàng xưng là "Hàn Nhạn" mà xưng là "thiếp thân". Cho dù bây giờ Phó Vân Tịch bày tỏ thái độ chính xác rằng nàng sắp hạ đường, nhưng bây giờ, nàng vẫn kiên trì dùng hai chữ "thiếp thân" này.
Phó Vân Tịch biết khi Hàn Nhạn trở nên khách sáo xa cách tự xưng "thiếp thân". Nếu là tâm trạng tốt hoặc tin tưởng lời xưng "ta". Bây giờ dường như Hàn Nhạn thực phủi sạch mối liên hệ cuối cùng với Phó Vân Tịch, tựa như hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, là vợ chồng sắp rời xa nhau.
" thôi." Lạnh lùng bỏ lại những lời này, Phó Vân Tịch xoay người rời . Y Lâm Na bên cạnh vội vàng nhảy dựng lên, theo. Giữa đại sảnh nhất thời chỉ còn lại mình Hàn Nhạn lẻ loi.
Chuyện phát triển thành thế này, tất cả mọi người đều ngờ. Đặng Thiền tức giận cắn chặt môi dưới, lại biết nên an ủi Hàn Nhạn thế nào. Mặt Đặng phu nhân cũng lo lắng. Thực ra, bất kỳ nữ tử chưa gả nào gặp phải chuyện như vậy cũng đều như sấm sét giữa trời quang, ai còn có thể mặt đổi sắc được.
Chỉ thấy Hàn Nhạn ngẩng đầu lên, cười thản nhiên với mọi người. Nàng còn chưa kịp trang điểm, khuôn mặt nhắn trắng như tờ giấy, thoạt nhìn lại hết sức động lòng người. Mi thanh mục tú, ràng nữ nhi là uyển chuyển hàm xúc dịu dàng, trong mắt lại có cứng cỏi. Mái tóc của nàng vẫn xõa ra như vậy, khẽ : "E rằng lễ cập kê hôm nay thành. Hàn Nhạn nhận lỗi với mọi người." Nàng cúi người xuống, vì chuyện vừa rồi mà có chút thất lễ nào. Nàng tựa như công chúa cao quý, thái độ cũng nhanh chậm.
Mọi người lại thổn thức phen. Nhưng mình thể nhúng vào vũng nước đục này nên liền đứng dậy cáo từ. Tiễn Đặng Thiền và Đặng phu nhân xong, Hàn Nhạn về phòng của mình. Đó là căn phòng mà trước khi Phó Vân Tịch đặc biệt dặn dò hạ nhân dọn cho nàng. Phong cảnh cực đẹp, có thể nhìn thấy cỏ thơm và hoa mai trải dài trước mắt. Chờ tới tối, khi trăng lên tới đầu cành trong gió đều là hương hoa trong lành. Hàn Nhạn từng vì thế mà vui mừng. Mỗi lần tưới nước cho mai lại hy vọng lúc Phó Vân Tịch trở lại những cây mai này càng xanh tươi hơn. Nhưng Phó Vân Tịch về, chàng vẫn cần mai này ư?
Cấp Lam vẫn luôn chú ý tới vẻ mặt của Hàn Nhạn, chỉ sợ nàng nghẹn trong lòng, cuối cùng nhịn được: "Tiểu thư, sao vương gia lại như vậy..."
Cơn tức này là xả được. ràng trước khi vương gia vẫn quan tâm tiểu thư nhà mình như vậy, sao đánh trận trở về lại thay đổi tính tình? Chẳng lẽ là công chúa Tây Nhung này làm pháp thuật gì với vương gia? Vương gia bị nàng ta mê hoặc? Lại còn gìd.đ.l.q.đmà đời thế vĩnh viễn nạp thiếp. Bây giờ đúng là làm trái lời thề, chẳng qua là thê tử bên cạnh chàng phải là tiểu thư nhà mình nữa. Cấp Lam càng nghĩ càng giận, tiếp: "Công chúa Tây Nhung này cũng chẳng có gì đặc biệt, ngang tàng bạo ngược kiêu căng, có chỗ nào bì kịp tiểu thư nhà chúng ta..."
"Cấp Lam!" Hàn Nhạn quát khẽ tiếng, cắt ngang lời của nàng. Hôm nay tình hình có thay đổi, có lẽ trong phòng còn có tai mắt khác cũng chừng. Tai vách mạch rừng, nếu những lời này của Cấp Lam để người có lòng nghe được gặp rắc rối lớn. Nếu gánh lấy tội danh đắc tội công chúa Tây Nhung, Cấp Lam phải chịu phạt, Hàn Nhạn cũng có cách nào.
Cấp Lam ngậm miệng, vẫn hơi cam lòng mà nhìn Hàn Nhạn. nàng nuốt trôi cơn tức này. Tiểu thư nhà mình là người tốt như vậy, sao có thể bị người ta ức hiếplqđtới mức này? Vốn tưởng rằng vương gia thương tiểu thư lòng. Sau khi tiểu thư rời khỏi Trang phủ cuộc sống cũng khá hơn chút. Nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng khác trước là mấy.
"Tiểu thư," Thù Hồng vẫn im lặng mở miệng: "Thù Hồng có lời, biết có nên hay ."
Hạn Nhạn quay sang. Thù Hồng luôn bình tĩnh chín chắn, liền gật đầu cái: "Muội cứ ."
Thù Hồng nhìn Hàn Nhạn cách nghiêm túc: "Tiểu thư phải người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, sao thử rời ?"
"Rời ?" đợi Hàn Nhạn trả lời, Cấp Lam kêu lên trước: "Rời đâu? Chẳng lẽ phải trở về Trang phủ? Chuyện tiểu thư ra khỏi phủ, thế nào cũng bị người trong kinh thành Đại Tông bàn tán." Dứt lời, lại nhận ra mình lỡ lời, vội vàng hơi lo lắng mà liếc Hàn Nhạn.
Thù Hồng tiếp: "Nếu thể sống ở Đại Tông chỗ khác. Trời cao nước xa, chẳng lẽ có chốn cho chúng ta dung thân? Nếu tiểu thư uất ức mình, đây mới là đáng giá. Chi bằng cao chạy xa bay, rời xa tất cả thị phi ở đây, an toàn mà sống cuộc sống mai danh tính."
Hàn Nhạn hơi giật mình mà nhìn Thù Hồng. Đúng vậy, những lời này quả kinh thế hãi tục chút, nếu bình thường tuyệt đối Thù Hồng thể ra những lời như vậy. Nha hoàn chín chắn này mà lại có trái tim theo đuổi tự do. Đúng thế, Hàn Nhạn phải người tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Bởi vì bài học ở kiếp trước cho nàng biết, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục những giúp được mình mà ngược lại khuyến khích kẻ địch càng phách lối kiêu ngạo hơn. Mai danh tính, cao chạy xa bay, nghe phải là khiến người khác động lòng, nhưng...
Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Vậy Thù Hồng có nghĩ tới Minh Ca Nhi ?"
Thù Hồng sững sờ, liền nghe Hàn Nhạn tiếp: "Nếu chúng ta rời , có nên mang theo Minh Ca Nhi ? Nếu chúng ta sống cuộc sống mai danh tính cả đời, cũng có nghĩ là cả đời thể làm người. Thù Hồng, muội có biết rằng Minh Ca Nhi vẫn muốn làm nên nghiệp lớn. Chúng ta để nó lại đây mình lo lắng. Dẫn nó lại là ích kỷ quyết định tương lai của nó. Nếu có ngày, Minh Ca Nhi hối hận phải làm sao?"
Thù Hồng gì, Hàn Nhạn lại : "Người đời khó khăn, muội cũng biết, chúng ta chỉ là mấy nữ tử, muốn kiếm sống đời, muốn sinh tồn là chuyện dễ dàng cỡ nào." Người đời cực kỳ hà khắc với nữ tử. Nếu rời có thể bảo vệ thứ của mình , ai biết sau này xảy ra chuyện gì?
"Quan trọng hơn là ta phải ở lại đây để biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra." Nàng .
Cấp Lam nhìn Hàn Nhạn: "Tiểu thư... Ý là sao ạ?"
"Các muội thấy kỳ lạ hả?" Ánh mắt Hàn Nhạn bình tĩnh vô cùng: "Trước kia Phó Vân Tịch như thế. Hôm nay lại đối xử với ta như vậy, chắc chắn là có chuyện tạo thành thay đổi này của huynh ấy. Chuyện này rất quan trọng, quan trọng tới mức Hoàng thượng cũng phải hạ chỉ tác thành cho công chúa Tây Nhung."
"Có phải công chúa Tây Nhung lấy hòa thân để uy hiếp Đại Tông chúng ta?" Cấp Lam hỏi.
Hàn Nhạn lắc đầu: " thể. Đừng Hoàng thượng, Phó Vân Tịch là người kiêu ngạo, tuyệt đối huynh ấy biến mình thành lợi thế để người khác trao đổi. Huống chi trước kia chiến trường vẫn luôn truyền ra tin tức Đại Tông bất lợi. Dù muốn ép Đại Tông chúng ta cũng nhất thiết bị uy hiếp.
"Vậy có khả năng là công chúa Tây Nhung làm phép thuật gì với vương gia chúng ta ?" Thù Hồng chần chừ : "Người Tây Nhung luôn vô cùng am hiểu pháp thuật kỳ kỳ quái quái."
"Chắc phải thế." Hàn Nhạn : "Tuy Phó Vân Tịch lạnh nhạt ta nhưng cũng rất lạnh nhạt với Y Lâm Na. Nếu bị làm pháp thuật gì như vậy.
Chương 112: Nhờ Dương Kỳ giúp đỡ
Editor: SunniePham
Trong ngày hôm đó chuyện Phó Vân Tịch chiến thắng trở về trở truyền khắp cả Kinh Thành, mọi người đều bàn tán say sưa, còn có chuyện Hàn Nhạn bị từ hôn. Lời đồn luôn truyền đặc biệt nhanh, hơn nữa càng truyền càng quá đáng, cái gì Phó Vân Tịch mê luyến sắc đẹp của công chúa Tây Nhung, rồi cảm thấy chướng mắt tài mạo nữ nhi nhà quan bằng công chúa Tây Nhung.
Trước đó lúc Hàn Nhạn trở thành Huyền Thanh vương phi, từng dẫn tới rất nhiều ghen ghét của các nữ tử ái mộ Huyền Thanh vương. Các nàng chỉ tức giận thân phận của Hàn Nhạn trèo cao xứng với Phó Vân Tịch, cảm thấy công bằng tý nào. Còn điều quan trọng hơn là Hàn Nhạn còn buộc Phó Vân Tịch lập lời thề khiếp này cưới tiểu tiếp được thông phòng, cái này chả khác nào tương đương với chuyện tuyên bố cho họ biết họ hoàn toàn có hy vọng nào. d,đ,l,q,đ Hôm nay Hàn Nhạn có kết quả như thế này, trong lòng các nàng chẳng những xả được cơn giận, mà đồng thời nhịn được mà động lòng. Nếu Huyền Thanh vương cần lấy Hàn Nhạn, vậy các này có cơ hội rồi. Dù sao công chúa Tây Nhung, thể hầu hạ Vương Gia ở bất cứ nơi nào cho nên chắc chắn cần người giúp đỡ.
Cấp Lam ra ngoài chuyến, suýt bị lời đồn đãi bên ngoài làm cho tức chết, chịu hết nổi muốn cùng những lý luận vài câu, nhưng mà lại sợ mang đến cho rắc rối Hàn Nhạn, cho nên chỉ có thể nhịn. Nàng nghẹn bụng tức giận trở lại vương phủ, lại còn bị hạ nhân trong Vương phủ châm biếm chế nhạo. Những hạ nhân trong vương phủ này, lúc trước từng hầu hạ qua Hàn Nhạn chút, trong lòng cũng long thích chủ tử này, cũng thành tâm thành ý nhìn nàng làm vương phi tương lai. d,đ,l,q,đ Nhưng hôm nay nửa đường lại nhảy ra công chúa Tây Nhung, những này hạ nhân đều vì Hàn Nhạn mà cảm thấy bất bình, trong lời còn lên ân cần khó tả. Nhưng mà cũng có hạ nhân gió chiều nào ngã theo chiều đó, nhìn thấy Vương phủ đổi chủ, thấy Hàn Nhạn từ trước tới nay luôn Vương Gia sủng ái sắp bị từ hôn, còn Y Lâm Na trở thành Huyền Thanh vương phi, lại lặp tức chạy gặp Y Lâm Na, còn cố ý chèn ép chủ tớ Hàn Nhạn. Có nha hoàn tới chuyện với Cấp Lam, cái gì: bị đuổi ra ngoài nhưng vẫn phải cố gắng nương nhờ trong phủ người khác, biết rốt cuộc là có ý gì. Cấp Lam suýt chút nữa đánh nhau với ả, nếu phải Thu Hồng lôi nàng , biết xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhạn thấy Cấp Lam trở về với khuôn mặt vui, trước giờ nàng cũng phải là người dễ dàng che giấu tâm của mình, Hàn Nhạn thấy vậy liền cười hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Cấp Lam gì, tuy nhiên trong lại cực kỳ tức giận, nhưng mà những lời khó nghe kia, nàng muốn cho Hàn Nhạn biết rồi nàng lại buồn. Nhưng mà nàng biết là lời đồn đãi đến cuối cùng cũng là lời đồn đãi, cho dù ở đâu cũng nghe được, tuy là Cấp Lam và Thu Hồng chưa bao giờ ở trước mặt Hàn Nhạn đề cập qua những lời này, nhưng Hàn Nhạn cũng khôn phải là người điếc, những lời khó nghe kia, nàng sớm lĩnh giáo qua rồi.
"Là những lời khó nghe của mấy nha hoàn kia à?" Hàn Nhạn cười .
Cấp Lam Nhất sững sờ, đầu tiên là nàng tại sao Hàn Nhạn lại biết, nhưng mà nghĩ lại tiểu thư nhà mình thông minh tài trí như vậy, cho dù nghĩ cũng biết. Cho nên nàng mới có chút tức giận : "Tiểu thư, muội hiểu, lúc trước họ đối xử với tiểu thư vô cùng tốt mà, vậy mà hôm nay chỉ vì công chúa Tây Nhung, liền lặp tức trở mặt với người, là quá vong ân phụ nghĩa rồi."
Đúng là từ Hàn Nhạn ở Trang phủ có địa vị gì, bị khi dễ cũng quen rồi, nhưng người lại có yếu ớt tầm thường của tiểu thư Quan Gia, đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng rộng lượng, tất cả mọi người rất mến nàng. Cho dù ở mặt tình cảm thến nào nữa cũng nên vì công chú Tây Nhung kia mà đối phó Hàn Nhạn.
"Cấp Lam, đời này, phải chỉ cần muội đối xử tốt với người khác họ đối xử tốt với muội." Hàn Nhạn thở dài tiếng: "Lựa chọn thế nào là chuyện của người khác, thể bởi vì ta từng có ân với họ họ nhất định phải báo đáp ta. Có ân tất báo, vốn chính chuyện vô cùng thường tình." Ánh mắt của nàng có chút buồn, ở kiếp trước nàng lòng đối xử với mẫu tữ Chu thị, nhưng mà cho dù nàng trả giá bằng thanh danh của mình, bỏ ra hạnh phúc của mình, hai mẫu tử của họ chẳng hề báo đáp lại, chứ đừng chi đến những hạ nhân này.
"Tiểu thư. . ." Cấp Lam còn muốn điều gì nữa Hàn Nhạn khoát tay: "Đừng cái này, chúng ta phải ra ngoài chuyến."
" ra ngoài?" Thu Hồng hỏi: " đâu?"
"Võ quán Thuận Xương." Hàn Nhạn nhíu mày .
Việc Phó Vân Tịch lần này trở về, là làm cho người khác nghi ngờ, thế nhưng trong Huyền Thanh vương phủ e là có ai cho nàng biết nguyên nhân là gì. Mà Hàn Nhạn biết chuyện tình của triều đình, đối với nàng lại có địch ý gì, nhưng người có thể rang mọi chuyện cho nàng chỉ có chủ nhân của võ quán Thuận Xương, người từng là Võ Trạng Nguyên - Dương Kỳ. Tuy bây giờ Dương Kỳ còn làm quan, nhưng mà cả đời ông ở chiến ngựa, mặc dù xuất thân ở nông thôn, nhưng cũng chú ý động tĩnh chiến trường. chừng đối với chuyện lần này, có lẽ phát ra điều gì đó. Hàn Nhạn còn cách nào khác, có lẽ biện pháp duy nhất là phải ra ngoài hỏi, mới biết chân tướng bên trong.
"Thu Hồng, chúng ta tốt nhất là nên trong im lặng, em tìm hai bộ quần áo ." Nàng . Đúng là bây giờ nếu dung danh nghĩa "Trang Hàn Nhạn" ra ngoài, sợ là bị người bắt gặp, còn chưa tới võ quán Thuận Xương bị lộ ra hết. Việc này thể phơi bày ra cho nên phải vô cùng phải cẩn thận.
Trong tích tắc ra khỏi Huyền Thanh vương phủ, Hàn Nhạn có cảm giác dường như qua cả thế hệ, trước đó nàng vào cánh cửa này là vì Phó Vân Tịch phải bảo vệ nàng, hôm nay ra khỏi cánh cửa này là vì bao lâu sau Phó Vân Tịch trục xuất nàng. Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi, vào lúc nàng đấm chìm ai ngờ lại phát sinh ra chuyện này?
Thu Hồng và Cấp Lam cẩn thận chú ý đến động tĩnh xung quanh, các nàng đều che mặt lại, như vậy có ai nhìn ra dung mạo của các nàng, Thu Hồng thuê chiếc xe ngựa, sau đó xe ngựa chở ba người chạy thẳng về phía võ quán Thuận Xương.
Kể từ sau khi võ quán Thuận Xương mở ra việc dạy vở cho nữ tử, thường xuyên có nữ tử tới bái kiến để được học võ. Vì vậy mà cho dù ba người Hàn Nhạn mặc quần áo của nữ tử cũng làm người khác chú ý, với lại các nàng đều mang khăn che mặt, cho nên ai cũng cho rằng nhà các nàng gia quy rất nghiêm, làm việc gì cũng khá cẩn thận, còn những thứ khác lại rất ổn.
Đối với lời của Hàn Nhạn lúc đầu Dương Kỳ tiếp nhận đề nghị của nàng, thành lập nơi dạy võ cho nữ trong võ quán, cho nên cũng kềm chế được Trần Thị Lang, vì vậy những ngày sau này của Trần quý phi cũng bị thay đổi ít. Hàn Nhạn vô cùng cảm kích ông, nhưng mà đứng ở góc độ khác mà nghĩ, Dương Kỳ từ cuộc giao dịch thu lại ít lợi cho bản than ông, cho nên vị trí của hai người, ra là nên ngang hang nhau. Nhưng mà Dương Kỳ lại là sư phụ của Trang Hàn Minh, cho nên ông cũng là trưởng bối, vì vậy nàng cũng nên đối sử lễ độ với ông hơn chút.
Lúc tới võ quán Thuận Xương, Tiểu Lý Tử thấ ba xa lạ, nên có chút nghi ngờ hỏi: "Tiểu thư có chuyện gì?"
Hàn Nhạn mỉm cười: "Thỉnh cầu tiểu sư phụ cho Dương lão tiền bối tiếng, Trang Hàn Nhạn cầu kiến."
Tiểu Lý Tử biết người này Hàn Nhạn, trong lúc nhất thời có chút có chút kinh ngạc, phải biết rằng tinh tức Huyền Thanh vương phi tin tức bị bỏ truyền khắp toàn bộ Kinh Thành, nhưng nữ tử này lại còn dám rời khỏi Vương phủ, tới võ quán Thuận Xương, chẳng lẻ nàng sợ những ánh mắt bàn tán bên ngoài sao? d,đ,l,q,đ Chẳng những vậy, vì sao ánh mắt của nàng lại còn vô cùng bình tĩnh tới như vậy, thậm chí ngay cả tia bi thương cũng có. Dương Kỳ thường xuyên tán dương Trang Hàn Nhạn, nàng giống với các tiểu thư khuê các khác. Tiểu Lý Tử chẳng qua là cảm thấy người thiếu nữ kia cười rộ lên rất ôn hòa, nhưng mà có thể ở trong hoàn cảnh như vậy mà còn bình tĩnh được Tiểu Lý Tử đúng là có chút bội phục nàng rồi.
"Tiểu thư xin mời theo ta." thu hồi tâm trạng của mình, cung kính thi lễ với Hàn Nhạn, rồi mới bắt đầu dẫn đường.
Lúc nhìn thấy Dương Kỳ ông ngồi ở trong phòng chơi cờ mình, ông là võ tướng nên cũng am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng mà kỳ nghệ lại rất khá, đơn giản là vì chiến tranh và đánh cờ có đạo lý giống như nhau, đánh cờ những bồi dưỡng lòng được trấn định yên tĩnh, mà cũng có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng chiến trường.
Nhìn thấy Hàn Nhạ tới, Dương Kỳ ngẩng đầu lên hỏi: "Nha đầu, tình hình trước mắt như vậy mà ngươi còn có tâm trạng tìm lão phu sao?" Tuy là lời của ông phân nửa là vui đùa, nhưng mà nếu như nhìn kỹ, phát ánh mắt ông nhìn Hàn Nhạn, mang theo chút ân cần và lo lắng. Trong lòng Hàn Nhạn khỏi cảm thấy ấm áp, mỉm cười : " tìm tiền bối chuyễn cũng như nhau, nghĩ chút ít biện pháp khác, có lẽ còn có đường ra, có phải ?"
Nàng cũng trả lời thẳng vấn đề của Dương Kỳ, thế nhưng trong lời , lại có loại bằng phẳng kiên cường dẻo dai. Lúc này, nàng muốn trốn ở trong phòng để tránh những lời bàn tán, mà nàng muốn tìm biện pháp khác để giải quyết. Cả đời Dương Kỳ chinh chiến, đối với loại người có thể nhìn thẳng khó khăn lại vô cùng tán thưởng. Lời khỏi chậm lại vài phần: "Nha đầu, hôm nay ngươi đến tìm lão phu, rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Sau vài lần gặp mặt Hàn Nhạn, Dương Kỳ cũng biết, thiếu nữ trước mặt này, nhìn như ôn hòa dễ gần nhưng lại kì thực khôn khéo, hôm nay nàng mặc kệ tất cả những lời đồn đãi mạo hiểm tới đây tìm ông. đương nhiên ông cũng biết nhất định mình có gì đó giúp được cho nàng, nhưng mà, rốt cuộc ông có thể giúp được gì cho nàng?
Hàn Nhạn mỉm cười : "Chiến tranh lần này giữ Đại Tông và Tây Nhung, mọi người đều Đại Tông toàn thắng nhưng trong lòng Hàn Nhạn cho là vậy, nhưng mà chắc hẳn là tiền bối chắc cũng biết tình hình chiến trường. Hôm nay, Hàn Nhạn tới là muốn nhờ tiền bối giải thích cho Hàn Nhạn vấn đề mà tiểu nữ cảm thấy nghi ngờ."
Dương Kỳ sững sốt: "Ngươi nghe được gì từ chiến trường?” Sắc mặt của ông biến đổi: "Chuyện này, thứ cho lão phu thể làm gì được."
Ý tứ của Hàn Nhạn rất ràng, nàng chỉ biết hết mọi chuyện chiến trường mà còn muốn Dương Kỳ vì nàng phân tích cụ thể, những điều đáng ngờ ở chiến trường. Nhưng mà Hàn Nhạn chỉ là nữ nhi làm sao lại có thể tùy tiện bàn luận chuyện quốc gia đại được.
Đây là chuyện vô cùng bất kính. Ông có chút nghi ngờ nhìn Hàn Nhạn, ông muốn biết Hàn Nhạn hỏi thăm chuyện chiến trường là để làm gì.
Hàn Nhạn nhìn ông: "Tiền bối biết hôm nay Hàn Nhạn trở thành người bị bỏ rồi, công chúa Tây Nhung dung thân phận của mình để ép bức, Hàn Nhạn còn cách nào mới tìm đến tiền bối nhờ hỗ trợ." d,đ,l,q,đ Nhìn thấy ánh mắt của Dương Kỳ có chút nghi ngờ, Hàn Nhạn tiếp tục : " ra Hàn Nhạn muốn hỏi chuyện chiến trường cũng là vì có nguyên nhân của mình. Hàn Nhạn cho rằng, sở dĩ Vương Gia làm như vậy, chắc hẳng là có lien quan tới trận chiến lần này, hoặc là , trận chiến tranh này rất kỳ lạ, có thể người Tây Nhung có mưu gì đó."
Last edited by a moderator: 27/5/15
tart_trung và Sue ú thích bài này.