1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Bạch thiếu gia, cưng chiều vợ như mạng - Hạ Lan Âm (Full- Mai có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50 (tiếp): Người phụ nữ của tôi cũng dám động.

      Chị Nhạc khoát tay: "Tôi chỉ muốn những chuyện này thôi, được rồi, trở về nghiêm túc suy nghĩ chút, làm việc cho tốt. Giờ ra ngoài ."

      Quý Nghiên tiếp tục ngây ngốc ra cửa.

      Hôm nay hiệu suất làm việc của Quý Nghiên giảm xuống đáng kể, chỉ ngồi ngẩn người ở ghế, chẳng hề làm gì cả. Hết nghĩ đông rồi nghĩ tây, cố lấy lại tinh thần nhưng chẳng có chút hiệu quả gì.

      Quý Nghiên chưa từng nghĩ tới, Bạch Thắng lại có sức ảnh hưởng đến lớn như vậy.

      Suốt cả buổi chiều đứng ngồi yên như người mất hồn, sau khi tan việc Quý Nghiên đón chuyến xe lên núi Thái Bình. thừa nhận, cho dù gặp mặt cũng biết phải gì, nhưng cứ nghĩ lung tung mãi cũng chẳng dễ chịu gì, đến lúc đó cái gì cũng hỏi được, Quý Nghiên suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn muốn tìm đáp án. Dù sao cũng tốt hơn là mình ngừng rối rắm.

      thôi, Quý Nghiên, dũng cảm lên chút.

      Hỏi cho ràng.

      Cùng lắm chịu đao, đâu phải mày chưa từng bị tổn thương lần nào, còn sợ cái gì nữa chứ?

      chừng đây chỉ là hiểu lầm.

      Nhưng lại có thân phận gì để vào đó hỏi chút chuyện này chứ?

      Như thế này có phải là ích kỷ, hơi mặt dày hay ?

      Quý Nghiên vẫn còn đấu tranh tư tưởng cửa chính của nhà họ Bạch đột nhiên "Két" tiếng rồi mở ra, làm Quý Nghiên sợ hết hồn. suy nghĩ nếu có người bước ra nên phản ứng thế nào, kết quả chờ cả nửa ngày nhưng ngay cả chút tiếng động cũng có.

      Tất cả còi báo động an toàn cũng đều bị tắt hết.

      Chuyện gì xảy ra?

      Là ai nhìn thấy sao? Bạch Thắng?

      còn đường lui nữa rồi.

      Đây là lần đầu tiên trong đời Quý Nghiên dùng não để suy nghĩ, chờ đến khi mình dần dần tỉnh táo lại người đứng trước cửa đại sảng của nhà họ Bạch mất rồi..

      là, xúc động là ma quỷ, đáng lẽ phải bình tĩnh chút!

      Tại sao lại chạy đến đây chứ? Nếu bị Bạch Thắng nhìn thấy phải thế nào đây? Ngốc! là ngốc hết chỗ mà!

      Có nên thừa dịp chưa bước vào trong mà mau chuồn về, chứ nếu lại sinh ra nhiều chuyện mất mặt nữa chết. Bởi vì căn bản ngay cả lí do chính đáng để đứng ở đây cũng có.

      Tới nơi này đều là do thiếu suy nghĩ, nhưng tới cũng tới rồi, đột nhiên nửa chừng gì mà bỏ về chắc chắn hối hận. Hơn nữa trở về cũng suy nghĩ lung tung, thay vì để cho trong trái tim vướng mắc như vậy, làm cho cả người mình thoải mái còn bằng nhổ hết nó sớm chút tốt hơn.

      Ở lại? Bỏ về? Ở lại? Bỏ về? Trong đầu Quý Nghiên lại bắt đầu đấu tranh tư tưởng cách gắt gao đến cuối cùng cũng biết nên làm thế nào. A a a a ! Tại sao cuộc đời của luôn trải qua rối rắm như vậy?

      Mặc kệ, bất cứ giá nào cũng phải !

      Quý Nghiên rối rắm hết nửa ngày, cho đến khi chịu nổi nữa đành hạ quyết tâm, thẳng tới đại sảnh. Khi thấy có người đứng ở bên trong đại sảnh Quý Nghiên hoàn toàn chết lặng. Giống như bị chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trái tim nhất thời rơi vào hầm băng, biết nên phản ứng như thế nào nữa.

      Cả người giống như bị sét đánh.

      Đứng ở trước mặt , phải là người nào khác mà chính là đứng cùng với Bạch Thắng ở trước cửa hàng bách hóa lớn kia.

      kia nhìn cũng để lộ bao nhiêu cảm xúc, giống như nghiên cứu món đồ cổ. Nhìn thấy đó mặc quần áo ở nhà làm cho mắt Quý Nghiên đau nhói. Lại nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, Quý Nghiên ngước mắt, ánh mắt hướng về phía sau lưng kia, nhìn thấy Bạch Thắng mặc bộ áo choàng tắm màu xám, mái tóc đen thẫm như mực nước từ cằm chảy xuống cổ, sau đó chảy đến phần ngực lộ ra bên ngoài. Khuôn mặt vẫn tuấn nhã như cũ, da thịt tinh khiết lóe sáng, đôi mắt thâm thúy mờ mịt lên tầng hơi nước, mỹ nam vừa mới tắm! Nhìn thế nào cũng thấy hấp dẫn lên lời.

      Chương 50 (tiếp): Người phụ nữ của tôi cũng dám động.

      Nếu là bình thường, Quý Nghiên nhất định bị màn này làm cho nhũn thành bãi nước, nhưng vào giờ phút này, duới tình huống như thế, lại chút say ngốc cũng có.

      Chưa bao giờ tâm trạng nặng nề như thế này, giống như lại trở về thời gian hai tháng trước, vào hôm sinh nhật Mạnh Thiếu Tuyền ngày ấy, cũng là như thế này, đối mặt với việc nhìn thấy người trong lòng cùng người khác mà cả người cứng ngắc biết phải phản ứng như thế nào.

      Khuôn mặt trắng bệch như pho tượng.
      Đúng vậy! Thích, sớm nên thừa nhận. Nhưng cũng may là chưa ra, nếu lại trở thành trò cười.

      Chỉ là lần này, so với lần trước càng làm cho cảm thấy khó chịu.

      Bạch Thắng ngờ Quý Nghiên lại ở đây, tới việc Quý Nghiên tới tìm , mà chính là dựa vào cơ quan của nhà họ Bạch cùng với hệ thống bảo an mới nhất làm sao có thể bước vào đây được. Ánh mắt của quét qua trong đại sảnh, nháy mắt trong lòng liền hiểu .

      cũng nhìn lại , lông mày nhếch nhếch về phía Quý Nghiên, mấp máy môi dùng hình miệng : "Chị dâu tương lai?"

      Bạch Thắng lộ ra tia bất đắc dĩ, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Quý Nghiên, trong ánh mắt mau chóng lóe lên tia nước, nhưng lại liều mạng cho nước mắt chảy xuống. Đôi tay nắm chặt thành quyền, hàm răng ra sức cắn chặt môi, cho dù nỗ lực muốn khắc chế cảm xúc bi thương vẫn tự chủ được mà tràn ngập quanh thân . là như vậy, khi gặp chuyện luôn tỏ ra nhẫn nại, nhưng ở trước mặt người khác bao giờ chịu lộ ra vẻ mặt yếu ớt, kiên cường đến mức làm cho người khác đau lòng.

      Bạch Thắng biết chắc chắn là hiểu lầm, thể thừa nhận, thấy như vậy, đầu tiên Bạch Thắng cảm thấy là vui mừng. Cái này Quý Nghiên có để ý đến , chỉ có quan tâm mới có thể lộ ra tâm trạng như vậy. Nhưng khi nhìn lộ ra dáng vẻ bi thương, Bạch Thắng lại cảm thấy đau lòng, thậm chí át mấy phần vui sướng ban đầu.

      gọi : "Nghiên Nghiên. . . . . ."

      Quý Nghiên theo bản năng lui về sau mấy bước, bây giờ cảm thấy rất đau đầu, ngực ngừng đau nhói. Cái gì cũng muốn nghe.

      Mạnh Thiếu Tuyền phản bội còn có thể mạnh mẽ dùng lý trí hỏi "Tại sao?", có thể vì mình mà đòi lại công bằng, nhưng đối mặt Bạch Thắng ngay cả hai chữ đơn giản nhất đó cũng hỏi ra được.

      Cũng muốn nghe , nếu câu trả lời cũng giống như Mạnh Thiếu Tuyền tình nguyện nghe còn hơn. Cứ như vậy ! Tự mình biết là đủ rồi, nhất định học cách khôn ngoan, nhất định ngây ngốc giao trái tim mình ra giống như trước kia nữa.
      Quý Nghiên hề gì, xoay người rời , chạy nhanh như thể phía sau có thú dữ đuổi theo, hề chờ đợt liền lao mất. Bạch Thắng nhất thời cau mày, đáng chết!

      "Chuẩn bị xe giúp ." với Bạch Tinh xong liền nhanh chóng lên lầu, thay quần áo.

      Thần trí Quý Nghiên bây giờ còn ngu ngơ hơn cả buổi trưa, như người mất hồn mà xuống núi, mặc dù cố ý thả chậm bước chân nhưng vẫn thấy Bạch Thắng đuổi theo. Khóe miệng lộ ra vẻ tự giễu, như vậy rồi mà vẫn còn mong đợi cái gì chứ? Còn có cái gì để mất nữa đây? Sớm nên quen rồi phải sao? còn muốn chịu nhìn thực tế đến khi nào đây?

      Cho tới bây giờ chỉ có là đơn phương đem lòng tin tưởng người ta.

      Cho dù có Quý Nhu hạnh phúc cũng thuộc về .

      Tranh giành nhiều năm như vậy mà vẫn học được cách tranh thủ, cướp đoạt.

      Mặc kệ là chuyện tình cảm bạn bè khi còn bé hay là khi trưởng thành có người trong lòng. Chỉ cần là có người tham gia giữa bọn họ đến cuối cùng người kia vẫn luôn chán rồi rời .

      Quý Nghiên lấy điện thoại di động ra, định nghe nhạc, mới phát điện thoại di động tắt máy, buổi tối thường có thói quen tắt máy trước khi ngủ, nhưng ngờ lúc sáng lại quên mở máy.

      Vừa mới mở máy liền nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó có cuộc gọi của Mộc Tây, Dương Hàm Mặc, và ngay cả Quý Nhu cũng có.

      muốn trở về, chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh mà ngồi suy nghĩ chút. Nhưng hiển nhiên là có người muốn buông tha cho , chưa mở nhạc nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo mãnh liệt, màn hình điện thoại lên hai chữ Quý Nhu to làm cho theo bản năng cau mày lại.
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 50 (tiếp): Người phụ nữ của tôi cũng dám động.

      Có phiền hay ? ! Ít chọc giận chút chết sao? Chẳng lẽ thể cho chút gian để thở sao? nhiều lần với ta là đừng lại đến tìm , muốn cùng Quý Nhu tranh cãi vấn đề nhàm chán như vậy nữa.

      bằng tiếng Trung mà? thể nào mà hiểu chứ đúng ? Vậy tại sao ta lại luôn làm ngược lại những điều ?!

      Quý Nghiên quả quyết từ chối nghe điện thoại, bây giờ tâm trạng của đủ xấu rồi.

      Quý Nhu cũng rất kiên trì, liên tục gọi mười cuộc, ta gọi, tắt, ta lại gọi, lại tiếp tục tắt. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cuối cùng Quý Nghiên hoàn toàn chịu thua ta, đành phải bắt máy.

      Giọng được tốt: "Alo."

      "Chị, sao bây giờ mới chịu nghe máy? Mẹ xảy ra chuyện, chị mau trở lại!"

      Quý Nghiên sững sờ, vội vàng hỏi: " xảy ra chuyện gì?"

      Quý Nhu : "Trong điện thoại ràng, chị mau trở về . Trở lại biết!"

      Quý Nghiên có suy nghĩ thêm, trực tiếp chặn chiếc xe trở về Vịnh Thiển Thủy.

      Lúc này mọi người bắt đầu cuộc sống về đêm, giao thông hết sức tắc nghẽn, Quý Nghiên để ý tới đau lòng lúc nãy nữa mà trong lòng chỉ còn nóng nảy khó nhịn.

      lại gọi điện thoại cho Quý Nhu, muốn hỏi tại sao ta đưa mẹ bệnh viện, ở nhà thế nào cũng thể chuyên nghiệp bằng bệnh viện, nhưng điện thoại của Quý Nhu lại làm thế nào cũng gọi được.

      Tâm trạng của Quý Nghiên phiền loạn, vất vả mới đến được nhà họ Quý, liền chạy thẳng vào nhà.

      "Mẹ."

      Quý Nghiên vừa vào cửa liền gọi, nhưng có ai đáp lại. nhìn phòng khách vòng, rốt cuộc sửng sốt lần nữa.

      Chạy làm cho Quý Nghiên chảy ít mồ hôi, đầu tóc rối bời, còn có vài sợi tóc và mồ hôi dính vào bên gò má, hô hấp rất là dồn dập. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cả người có chút nhếch nhác.

      Mà trong phòng khách, Quý Bình, Lữ Mỹ, Mạnh Thiếu Tuyền, Quý Nhu, Quý Dương toàn bộ đều ở đây. Lữ Mỹ ngồi ghế sa lon, vẻ mặt trừ có chút ổn ra nhìn ra là có bệnh gì.

      Quý Nghiên cách nào hình dung được tâm trạng của mình giờ phút này nữa rồi.

      Cảm giác duy nhất chính là buồn cười, rất buồn cười! Bọn họ cùng nhau lừa như vậy, chỉ là vì muốn trở lại? Mẹ, ngay cả mẹ cũng vậy sao?

      Buồn cười nhất chính là còn tưởng là , lo lắng cách ngu ngốc mà chạy thẳng về đây, quả xứng đáng là người ngốc nhất quả đất.

      "Mọi người tìm con có chuyện gì?"

      Quý Nghiên thở gấp, giọng khỏi trở nên lạnh lẽo.

      Quý Bình đứng cách xa, trong tay nắm tờ báo, sắc mặt so với lúc nãy còn khó coi hơn. Quý Nghiên vừa dứt lời, ông ta chợt xoay người, phất tay, giơ tay cao tát mạnh vào mặt . diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Quý Bình dùng sức rất lớn, nhất thời trong lỗ tai Quý Nghiên chỉ còn nghe được tiếng xé gió hết sức chói tai, theo quán tính mà lùi lại vài bước, rồi cả người bị đánh đến té xuống đất.

      "Nghiên Nghiên." Lữ Mỹ lo lắng kêu.

      Quý Nghiên che gò má nửa bên mặt bị đánh, nơi đó rất đau rát làm tê liệt mọi giác quan của . Trong lòng sớm tới khổ sở, mà chỉ hoàn toàn còn lại lạnh lẽo.

      Chờ đón chính là phần tờ báo nện ở mặt , Quý Bình giận dữ : "Tự mày xem ."

      Quý Nghiên cầm tờ báo lên, mở trang đầu ra.

      Trước hết đập vào mắt chính là dòng chữ to màu đen đậm: "Tập đoàn Thụy Hưng bị tình nghi trốn thuế, bộ kiểm tra luân phiên ra vào, trong vòng ngày cổ phiếu rớt giá liên tục, đây có thể là nguy cơ lớn nhất từ lúc thành lập cho tới nay!"

      Phía dưới còn có hình Quý Bình bị đông đảo truyền thông quay quanh, phê bình, chủ tịch Quý tỏ vẻ mình bị người khác hãm hại.

      Quý Nghiên tiếp tục nhìn xuống, tầm mắt đột nhiên dừng lại. bức hình là lúc tối hôm qua Bạch Thắng đưa về nhà rồi hai người chào tạm biệt, cùng với bức nữa là lúc và Dương Hàm Mặc chuyện với nhau, chỉ là gương mặt của Bạch Thắng và Dương Hàm Mặc đều bị đánh Mosaic (*). Nhưng làm sao giới truyền thông có thể chụp được những thứ này? Hay là có người châm ngòi?

      (*) : tô sọc dưa che mặt như mấy tin tức tivi.
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 50 (tiếp): Người phụ nữ của tôi cũng dám động.

      Quý Nghiên im lặng, là Bạch Thắng làm sao? Cái tin tức kia là như thế nào? Tại sao hai tin tức này lại được tung ra cùng lúc? Bạch Thắng có biết ? chèn ép Thụy Hưng cũng là vì sao? Vậy còn kia sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? ấy nghĩ ra sao?

      Quý Nghiên mệt quá, trong đầu rối loạn lung tung, là quá nhiều chuyện nghĩ thông. Tại sao chứ, chỉ là muốn sống yên tĩnh chút, chẳng lẽ lại khó như vậy sao?

      Quý Bình mở miệng: " cái gì? Còn ngại mất mặt chưa đủ có phải hay ? Đối với loại kiêu căng nhìn người khác bằng nửa con mắt này còn có thể ôm hy vọng gì? Tao đui mù mới nuôi mày lớn như vậy. Khó trách tao muốn cho mày xem mắt mày lại chịu, ra ngay từ đầu mày có chủ ở bên ngoài. Con của Quý Bình này, lại ở bên ngoài làm người tình cho người ta bao nuôi, là vinh dự mà! Tại sao lúc đầu ông đây lại gậy đánh chết cái đồ đê tiện táng tận lương tâm mày chứ?!"

      Những lời khó nghe này từng chữ từng chữ đâm vào lòng Quý Nghiên, trái tim như muốn rỉ máu..

      Đây là lời mà người cha với con mình sao?

      "Nếu như có thể lựa chọn, đời này tôi tình nguyện làm ăn mày cũng hi vọng làm con của ông." Quý Nghiên lạnh lẽo lạnh .

      Mạnh Thiếu Tuyền cau mày, ấy điên rồi sao? Mọi việc đến nước này rồi mà còn lẫy, Quý Bình lộ vẻ sắp bùng phát đến ranh giới cuối cùng, lúc này tuyệt đối nên kích động.

      Nhưng Quý Nghiên lại hoàn toàn bất chấp tất cả, yên lặng lâu như vậy rồi, nếu giờ còn tiếp tục nữa chắc chắn bị ép đến điên mất!

      Lữ Mỹ chỉ có thể ở bên gấp gáp, ngừng dùng ánh mắt ra hiệu với Quý Nghiên, nhưng để ý tới. Lữ Mỹ biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể : "Nghiên Nghiên, đừng bậy."

      Quý Nghiên : "Ông, căn bản xứng đáng làm người cha!"

      Quý Bình nhặt gậy gỗ để khay trà lên, đẩy Lữ Mỹ sang bên, định đánh lên người Quý Nghiên. Cái cây gỗ này sớm vì Quý Nhiên mà chuẩn bị, trước kia cũng đánh lên người ít lần. Quý Nghiên vừa cảm thấy có cái gì ổn, cơ thể theo bản năng né tránh, Quý Bình biết trách, cũng gấp. Trong phòng khách vang lên tiếng rống giận: "Ra." bao lâu, xung quanh nhất thời xuất mười vệ sĩ áo đen.

      Quý Nghiên học qua Taekwondo, học qua Judo, thậm chí còn tiếp xúc qua chút Karate, đối phó với đám vệ sĩ này, nếu là bảy tám người thành vấn đề, nhưng mười mấy lại có chút khó khăn. Nhất là gần đây thường xuyên bị thương, cơ thể cũng bị yếu ít. Sau mấy lần phòng thủ, liền bắt đầu cạn kiệt thể lực, rất nhanh bị những người kia bắt được.

      Quý Nghiên ngừng giãy giụa, những người đó cũng biết nặng , ra tay khiến đau muốn chết. Quý Nghiên còn chưa kịp thở, mắt thấy gậy cứ như vậy vung xuống, rơi vào lưng , Quý Nghiên rên lên tiếng, mồ hôi lập tức chảy xuống.
      Bị tổn thương gân cốt phải mất gần trăm ngày điều dưỡng, lúc ở Washington vết thương mới kết vảy, tới bây giờ chưa được chục ngày, vết thương mới lại chồng lên vết cũ.

      Quý Nghiên thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Lữ Mỹ đành lòng quay đầu, vụng trộm mà lau nước mắt.

      Lại gậy rơi xuống, Quý Nghiên còn chưa có tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng cửa chính bị lực lớn đẩy ra, cánh cửa bị lay động vang kẽo kẹt.

      Mọi người chỉ cảm thấy nhất thời có trận gió lớn thổi qua, lạnh run người. Ngay cả Quý Bình cũng phải dừng tay, kẻ lão luyện lăn lộn nhiều năm ở thương trường như ông ta cũng kìm được ngạc nhiên, khí thế mạnh mẽ!

      Bạch Thắng xuất trước mắt mọi người, mặc bộ âu phục màu đen tuyền được may thủ công, sắc mặt bây giờ tốt lắm, nhất là khi nhìn thấy Quý Nghiên bị ép đất gương mặt tuấn nhã càng thêm lộ ra loại hơi thở lạnh lẽo trước nay chưa từng có. sải bước tới, quanh thân toả ra khí lạnh dù là cách mấy mét cũng có thể cảm nhận được, Quý Nhu vừa nhìn thấy , trong lòng liền tức giận thôi. Đáng ghét, tai sao mỗi lần clàm huyện xấu ta đều có mặt?
      "Bạch Thắng." Quý Nghiên nhìn thấy , biết vì sao, uất ức chất chứa trong lòng lâu liền lập tức tuôn trào, nước mắt kiềm chế được chảy ra, thấm ướt đầy mặt.

      Nhất thời cũng quên mất chuyện xảy ra ở nhà họ Bạch lúc chiều.

      Bạch Thắng vẫn là lần đầu tiên thấy cái bộ dạng này của , hề nghi ngờ trong lòng chợt đau nhói. Ánh mắt lạnh lùng quét qua mấy người vệ sĩ áo đen, trong nháy mắt bọn họ cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng thấp xuống vài độ, còn kịp thấy người đàn ông này là ai chỉ thấy Bạch Thắng đột nhiên giẫm chân lên khay trà, mượn lực dưới chân nhảy lên. Tiếp theo là giày da từ trực diện lao tới với vận tốc cực nhanh làm cho bọn họ căn bản cách nào đỡ kịp, cả người Bạch Thắng đứng nghiêng giữa trung, liên tục tung mấy đá cũng chính xác vào người của mấy người vệ sĩ kia, cho đến khi tiếp đất an toàn cũng chỉ là mấy giây ngắn ngủn.

      Mà những vệ sĩ bị đá vào ngực với sức lực cực kỳ lớn kia chỉ có thể đau đớn lăn lộn ở đất.

      Mọi chuyện cứ như thế diễn ra, rực rỡ giống như được thêm vào hiệu ứng điện ảnh đặc biệt. Tất cả mọi người đều kinh hãi, ánh mắt thể tin được khóa ở người Bạch Thắng chặt, trong lòng đều chỉ có suy nghĩ: đây rốt cuộc là quái vật gì?

      Nhất là Quý Dương, cằm cũng muốn rớt xuống đất. Phần lớn trẻ con đều sùng bái chủ nghĩa hùng, đặc biệt là đối với loại sức mạnh khủng bố này hoàn toàn là nhìn đến ngây người!

      Những vệ sĩ còn lại ngay cả dũng khí bước tới cũng có.

      Người rành nghề còn có phản ứng này, huống chi là người hiểu võ thuật như bọn họ, cách Bạch Thắng ra chân, kỹ thuật đá, bất kể nhìn thế nào cũng đều thấy phải là nhân vật đơn giản. Vừa nhìn liền biết là người được huấn luyện nhiều năm từ trong bộ đội chuyên nghiệp mà ra, hơn nữa chắc chắn còn là người đứng đầu bộ đội.

      Dù cho bọn họ có xông vào giáp lá cà cũng thể đánh thắng được .

      Bạch Thắng bước tới bên cạnh Quý Nghiên, kéo cả người tới gần, bàn tay ôm lấy khuôn mặt của , cằm đặt đỉnh đầu, giọng mát lạnh mang theo áy náy. " xin lỗi, lại tới chậm."

      Quý Nghiên vùi đầu vào sâu trong ngực , nước mắt chảy dài.

      Có lẽ biết, vào giây phút có thể nhìn thấy có bao nhiêu cảm kích!

      Bạch Thắng! Bạch Thắng, cám ơn .

      Cám ơn xuất vào lúc em cần nhất, cho em nương tựa vào những lúc yếu đuối thế này.

      "Cậu là ai? Tại sao lại tùy tiện xông vào nhà tôi, còn đánh người của tôi bị thương. cái loại hành động tùy tiện xông vào nhà người khác, ác ý gây thương tích này, cậu có tin tôi gọi cảnh sát tới bắt cậu hả?!"

      Kinh ngạc qua , Quý Bình nhanh chóng khôi phục lại khuôn mặt vạn năm đổi của Bao Công kia.

      Bạch Thắng ngước mắt, ánh mắt vô cùng lạnh lùng băng giá, Quý Bình yên ổn, lại bị ánh mắt này làm cho kinh hãi. Chờ đến khi phản ứng lại trong nháy mắt giấu được giận dữ, chỉ là thằng nhóc con tuổi mà lại dám giương oai ở nhà ông.

      Bạch Thắng trầm mặt, khóe miệng lặng lẽ nâng lên nụ cười lạnh, môi mỏng khẽ mở, phun ra những lời băng lạnh đến mức làm cho người ta run sợ. " Loại người như ông ngay cả người phụ nữ của tôi cũng dám động!"

      Nụ cười khóe môi càng sâu hơn, mọi người nhìn vào, lại chỉ cảm thấy nụ cười kia làm cho người ta toàn thân lạnh lẽo.

      Lòng Quý Nghiên chấn động, người phụ nữ của tôi? Tại sao có thể tự nhiên ra miệng như vậy? Bạch Thắng, lòng sao?

      Nếu như phải là lòng, vậy tại sao còn đối xử tốt với em như vậy? Vì em mà lo lắng, vì em mà tức giận, thậm chí còn vì em mà bôn ba khắp nơi. chưa từng thấy dáng vẻ giận dữ hung tàn như vậy của Bạch Thắng, trong cơ thể như có đốm lửa le lói nhóm lên, muốn đốt sạch cả cơ thể biến mất hầu như còn mới cam tâm.

      Quý Bình cũng bị chọc giận, bực tức : "Nó là con của tôi, tôi muốn đối xử với nó thế nào là việc của tôi, đừng cậu chỉ là người bao nuôi của nó, dù cậu có là chồng của nó cậu cũng có tư cách gì mà cấm tôi, thậm chí ngay cả việc gọi tôi tiếng cha vợ cũng được."

      Quý Nghiên nhắm mắt, muốn nghe bất cứ lời nào nữa, muốn trái tim mình bị nhiễu loạn, hơn nữa để cho Bạch Thắng nhìn thấy màn như thế, cảm thấy quá mất mặt rồi!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Lời tâm tình đẹp nhất.

      “Nghiên Nghiên, rất vui mừng.”

      Bạch Thắng nhìn chằm chằm, giọng nghiêm túc.

      “Em chịu quan tâm, chứng minh em bước lên bước đầu tiên. Như vậy là đủ rồi, bởi vì 9999 bước còn lại, đến chỗ em. Em cần phải băn khoăn gì cả, cũng cần phải lo lắng, bởi vì con đường phía sau dắt em , mặc kệ phía trước là bùn lầy, là bụi gai, là núi đao, là biển lửa, cũng luôn ở bênh cạnh em, dù có đánh cược cả mạng sống cũng bảo vệ em an toàn. Em chỉ cần vui vẻ và hạnh phúc là được rồi, còn những bất hạnh của em, thay em lau tất cả.”

      Có con đường cần hai người cùng , cho dù thể nhìn thấy đích đến, nhưng nó vẫn luôn ở đó, mà nghĩ người nắm tay cùng đồng hành vowia kia, bây giờ ở trước mặt .

      nên do dự, cũng thể buông tay.

      nắm chặt tay , cùng nhau đến răng long đầu bạc.

      Trong đầu Bạch Thắng ra lời Mộc Tây với hôm ở cư xá Dương Quang kia. Mộc Tây Nghiên Nghiêu từng sống rất vất vả, những năm này ấy vẫn sống dưới bóng tối của Quý Bình và Quý Nhu. Nặng nề tê dại vui vẻ, đủ mọi loại cảm xúc, đây vốn nên là thời thanh xuân tốt đẹp nhất của , nhưng rốt cuộc lại được chơi cũng được quậy, yên lặng, trong mắt chỉ để lộ ra tỉnh táo và lý trí mà bạn cùng lứa tuổi ít có.

      Lúc Mộc Tây mới quen Quý Nghiên luôn cảm thấy này cho người ta cảm giác quá mức tang thương lạnh lẽo giống như dù người ta có trêu chọc cũng biết tức giận. Cho đến khi có lần, quá nhàm chán, lại có người chung, vì vậy liền kéo Quý Nghiên cùng ra ngoài chơi.

      Vừa văn hôm đó tâm trạng của Quý Nghiên cũng hết sức tồi tệ cho nên khoogn từ chối, sau đó cả hai lại tới KTV uống đến say mèn, sau khi say Quý Nghiên cũng hiếm khi có ngã vật đầu ra nằm ngủ, mà chỉ ngồi ở bên cạnh Mộc Tây khó chịu khóc lớn. lần đầu tiên ở trước mặt người ngoài như vậy mà lại kiềm chế nước mắt của mình, Mộc Tây bị dọa cho giật mình, say xỉn hỏi: “Cậu nha, bị sao vậy?”

      Thần trí Quý Nghiên tỉnh tỉnh mơ mơ, chỉ có thể vừa khóc vừa thào từng chữ : “Tại sao người bị chọn lại cứ nhất quyết phải là em?”

      Người khác muốn gì có nấy, muốn liền ném .

      Mộc Tây dừng chút, mới hiểu được ra phải Quý Nghiên lạnh lùng. Chỉ là trong lòng giấu quá nhiều chuyện, từng bị tổn thương quá nhiều, vì vậy mới tự tạo vỏ bọc cho mình. Trong lòng ấy bị thương, năm tháng tích lũy, lại bởi vì có người để bày tỏ cho nên mới chỉ có thể mượn cảm giác say mà biểu lộ như thế.

      Bạch Thắng cầm lấy tay , đặt lên lồng ngực mình. Giọng thanh nhã hơn thường ngày, càng thêm đậm đà hấp dẫn.

      “Ở đây, từng rất trống trải, giống như mặt nước phẳng lặng tìm được bất kỳ sức sống nào. Nhưng bởi vì xuất của em mà khiến cho nó lại lần nữa sống lại. Cho nên Nghiên Nghiên, em chưa bao giờ là người bị chọn, chỉ cần em đồng ý thế giới của , em có thể nắm trong tay.”

      Khi cuộc sống của u tối nhất nụ cười mà nhìn thấy thoáng qua bãi biển sóng vỗ, tốt đẹp như ánh mặt trời kia, trong nháy mắt chiếu rọi cả thế giới của .

      Có lẽ trong chốn tối tăm nhất định, giữa cuộc đời này, số phận để cho gặp .

      Mạng của mới được cứu sống.

      Bạch Thắng : “Bầu trời rất đẹp, phong cảnh đầy mùa xuân rất nhiều. Nhưng chỉ muốn cho em biết, ở đâu có em, ở đó có .”

      Bởi vì, trong mắt của chỉ có em.

      Quý Nghiên hề chớp mắt nhìn , trong đôi mắt sâu thẳm kia, giờ phút này đều là tràn đầy nghiêm túc, có bất kỳ giả dối và khoa trương nào.

      Tại sao có thể dễ dàng ra lời cam kết nặng như vậy?

      Nhưng lại thể thừa nhận, mỗi câu ra, đề giống như lời nguyền rủa, đánh vào trong lòng .

      Giống như xuyên thấu lòng người, thẳng đến linh hồn.

      Quý Nghiên có loại xúc động muốn khóc, nếu như Bạch Thắng những lời này được xem là lời ngon tiếng ngọt câu “Ở đâu có em ở đó có ” cũng đủ là lời tâm tình đẹp nhất mà đời này được nghe.

      Làm sao có thể nhịn, đúng là thể nhịn được, nước mắt tiếng động liền rơi xuống.
      Last edited by a moderator: 9/5/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Editor : tyvybutchi.

      Chương 51 (tiếp): Lời tâm tình đẹp nhất.

      Bạch Thắng vươn tay, ngón tay dài dịu dàng vuốt nước mắt mặt , dịu dàng : " những lời này là muốn cho em biết, Nghiên Nghiên của phải là có ai quan tâm. Em rất tốt, cho nên em phải có lòng tin với bản thân mình. ở đâu có em ở đó có Về phần muốn giữ em ở bên cạnh đây đúng là ý nghĩ trong lòng , còn em muốn nghĩ như thế nào can thiệp, cũng ép em. Cho nên, đừng ôm gánh nặng quá lớn, em hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

      Đây vẫn là lần đầu tiên nhiều như vậy, và cũng là lần đầu tiên thẳng tâm ý của mình ra trước mặt như vậy.

      Trừ Quý Nghiên ra, chắc là còn người nào khác.

      Ngay cả người thứ 2 cũng chưa từng có.

      Bạch Thắng xoay người chuẩn bị trở vê phòng, Quý Nghiên sững sờ, theo bản năng bắt lấy tay .

      “ Đừng !”

      Giọng êm ái mang theo chút vội vàng vang lên.

      Bạch Thắng dừng bước chân lại.

      Quý Nghiên tiến lên, rốt cuộc lấy dũng khí, vươn tay, từ phía sau ôm lấy lưng .

      “...........” Cả người Bạch Thắng cứng đờ.

      Quý Nghiên do dự chút, : “ Bạch Thắng, cám ơn . Hình như em cám ơn rất nhiêu lần rồi nhỉ, trừ hai chữ này ra, em tìm được từ nào khác để diễn tả cảm giác trong lòng mình. Từ lần đầu tiên xuất tới giờ, giúp em rất nhiều. Nhất là mỗi lần lúc em khổ sở, chỉ cần cùng , chuyện vài ba câu tâm trạng em ổn định lại. Ở bên , em thường xuyên quên những chuyện vui kia, cho nên em cũng luôn ích kỷ muốn thời gian gặp mặt lâu chút, nghĩ rằng như vậy có phải mình vui vẻ nhiều hơn chút hay ?”

      “ Nhưng đồng thời em lại rất lo lắng, nếu như sinh ra lê thuộc vào , quen thuộc lòng tốt của , nhưng rồi lại có ngày em thể rời khỏi , vậy đến lúc đó em phải làm thế nào đây? Em dám nghĩ tới, cho nên bản năng lựa chọn trốn tránh, thay vì chờ sa chân vào vũng bùn để rồi sau đó lại bị thương còn bằng nhân lúc còn chưa lún sâu liền bóp chết phần động lòng này từ trong trứng nước, ít nhất như vậy làm chô em dễ chịu hơn rất nhiều, cũng càng dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng em nghĩ như vậy là rất ích kỳ đúng ! Hôm qua Mộc Tây với em, nếu thích phải tóm chặt lấy, nếu rất nhanh bị người khác cướp , bởi vì có ai có nghĩa vụ phải đứng nguyên tại chỗ chờ đợi ai cả. ấy rất đúng, nhưng em vẫn là giãy giụa. Cho tới hôm nay nhìn thấy và em ở bên nhau em thừa nhận em rất thất vọng, rất khổ sơ. Rồi lại nhịn được suy nghĩ, nếu như chúng ta bên nhau như thế nào? còn có tẻ thay lòng hay ? có gì là nếm thử cả, chỉ có thể dựa vào tưởng tượng để suy đoán, nhưng ra đó là loại tiếc nuối. Sau khi biết cũng thế, mặc dù thở phào nhõm, nhưng vẫn nghĩ ngộ nhỡ ngày đó trở thành sao? Lúc em còn nhát gan núp ở trong vỏ của mình chừng gặp được người khác tốt hơn em, sau đó lựa chọn ấy, đến lúc đó nhìn thấy hình ảnh kia em lại nên tự xử lý như thế nào? Đến lúc đó dù có hối hận thế nào cũng thẻ quay lại được nữa, nếu vậy còn bằng dũng cảm lần cuối cùng, cũng ai biết tương lai xảy ra cái gì, em cũng biết chúng ta có tới bước kia hay , chỉ duy nhất có thể xác định chính là dù kết quả ra sao cũng tốt hơn là em cứ tiếp tục sợ đầu sợ đuôi như vậy. Bởi vì em tin tưởng, dù cho cuối cùng em chỉ có thể nhớ lại kí ức về cuộc sống từng có mà để lại cho em đó nhất định cũng là đoạn kí ức tốt đẹp mà ngọt ngào.”

      Bạch Thắng phải Mạnh Thiếu Tuyền, đợi sau khi chia tay mà quay đầu lại mà trét vết nhơ lên quá khức của bọn họ, khiến cho Quý Nghiên nghĩ lại mà kinh.

      Quý Nghiên cũng biết tại sao, khi Bạch Thắng xuất ở nhà họ Quý rất muốn với những lời này rồi. Nhưng vẫn ráng nhịn cho đến khi mở miệng lòng mình với , đến lúc này Quý Nghiên tuỳ theo tình cảm mà tiến triển.

      vẫn hi vọng có được tình , mà trong đó phải xếp hạng hai, mà là duy nhất.

      Nhưng thực tế lại lần lượt làm cho thất vọng, trải qua chuyện những người bạn thân của kia, trải qua chuyện của Lữ Mỹ và Mạnh Thiếu Tuyền cho là đời này bao giờ ôm lấy kỳ vọng gì về chữ “ ” này nữa, cũng cho là những lời này vĩnh viễn chỉ có thể trở thành khát vọng sâu sắc nhất trong lòng , chỉ có thể trở thành lý tưởng.

      Nhưng bởi vì Bạch Thắng, mà lần đầu có cảm giác được người khác quý trọng.

      người nào có thể trải nghiệm, đây đối với Quý Nghiên mà là ý nghĩa trọng đại cỡ nào, làm trong lòng của cảm động đến cỡ nào.

      Bây giờ, rốt cuộc cũng có thể ra.

      “ Bạch Thắng, em thích .”
      Last edited by a moderator: 12/5/15
      tú cầu, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :