1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chọc lầm xà vương lưu manh.

      Chương 79: Muốn chạy à? dễ vậy đâu!

      Typer: ngocyenphung

      , quá tàn nhẫn, sao có thể làm vậy? Nó đâu có tổn thương tôi ”. Lý Quả nôn khan, cuối cùng cũng phun hết mọi thứ trong bụng ra, đến cả nước mật cũng ra hết, toàn thân vô lực, ngồi thở ở ghế, tức giận mắng.

      Mặc Nhật Tỳ cười dịu dàng, còn chủ động vươn tay vuốt tóc , : “ phải em thích sao? Chúng nó cũng thích em, em ăn chúng, chúng cũng trách em đâu ”.

      Lý Quả rất muốn hất tay ta xuống, nhưng hoàn toàn vô lực, hơn nữa, Mặc Nhật Tỳ lại gần sát như vậy, có muốn tránh cũng chẳng được.

      hỏi ý tôi chưa? Tôi đồng ý sao? Tôi nguyện ý à? Đừng với tôi, nuôi nhiều rắn như thế, phải là làm vật cưng mà là để ăn nhé? ” Càng Lý Quả càng trợn tròn hai mắt, cảm thấy người đàn ông đẹp trai trước mắt này đáng giận.

      Mặc Nhật Tỳ dở khóc dở cười với cách nghĩ của Lý Quả, đúng là quá đáng , quá dế lừa. ngờ lại có thể nghĩ thành như thế.

      “ Em rất thông minh ”. cũng hùa theo , về sau, cuộc sống của bớt nhàm chán rồi.

      Tâm thần! Biến thái! Lý Quả chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này còn là trí thức nữa, mà giống ma quỷ hơn. Đúng là ‘ người thể nhìn bên ngoài, biển chẳng thể đo bằng đấu ’, bảo ăn rắn mỗi ngày, thà bảo chết còn hơn.

      “ Tôi, tôi phải về ”. Lý Quả mở to mắt, cố nén ác tâm, dùng hết khí lực .

      Mặc Nhật Tỳ nở nụ cười, ngón tay nắm lấy cằm Lý Quả, khẽ : “ Em, thể trở về được nữa. ”

      Lý Quả muốn né người, nhưng lại bị lời của ta dọa cho suýt ngã xuống.

      “ Quản gia Lâm, đưa tiểu thư về phòng ”. thu tay, nhàn nhạt với quản gia Lâm cung kính đứng bên cạnh.

      Quản gia Lâm lập tức tiến lên, cung kính đáp: “ Vâng, thưa chủ nhân. ”

      Sau đó, lại quay về phía Lý Quả, cung kính : “ Tiểu thư, tôi đưa ngài về phòng ”.

      “ Hoàng nhi, dìu tiểu thư về phòng ”. Quản gia Lâm dám đỡ Lý Quả, vội với Hoàng nhi, nâng Lý Quả vô lực về phòng.

      “ Tôi, tôi phải về, đưa tôi về. ” Lý Quả cố gắng giãy dụa, song hoàn toàn chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể lẩm bẩm. Sau cùng, đành phải để quản gia Lâm và Hoàng nhi đỡ mình về phòng.



      Chọc lầm xà vương lưu manh

      Chương 80: Canh rắn?

      Typer: ngocyenphung.

      Lý Quả được Hoàng nhi dìu về phòng, còn quản gia Lâm theo sát phía sau. Chỉ lát sau, có người hầu tiến vào, bưng ít điểm tâm và nước trà bay đầy phòng.

      “ Mang , mang ! Tôi ăn, đừng để mấy thứ này xuất trước mặt tôi nữa ”. Lý Quả vừa nhìn đồ ăn, cảm thấy ghê tởm, vội nhắm mắt lại, rên rỉ. rất sợ!

      Quản gia Lâm cười khổ, Vương dọa tiểu thư hơi quá rồi, tiểu thư vừa thấy cái gì đó lại nghĩ ngay đến rắn, còn chịu ăn nữa.

      “ Tiểu thư, những món ăn này hề làm từ rắn, tiểu thư yên tâm ăn . ” Ông ta biết Vương nghĩ gì, nhưng cũng biết Vương để tiểu thư chết đói, nên khẩn trương .

      Ai ngờ, Lý Quả hoàn toàn tin, chết cũng chịu ăn. Hai mắt trợn to giống như đồ ăn trước mắt là mãnh thú, đầu lắc như trống bỏi, thái độ vô cùng kiên quyết: Đánh chết tôi cũng ăn!

      “ Tiểu thư, là đó, đây chỉ là đồ ăn bình thường thôi, phải rắn, chúng em tự ăn, ách, rắn ”. Hoàng nhi suýt chút lỡ lời, may mà ngưng kịp, mà Lý Quả cũng chú ý, vẫn coi những thứ kia như mãnh thú, độc vật.

      ăn, đánh chết cũng ăn, mang , mang ”. Lý Quả sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, dạ dày nhộn nhạo. Cho dù có đói chết, cũng ăn, từ giờ ăn những thứ đó nữa.

      Quản gia Lâm dở khóc dở cười, lá gan tiểu thư quá , mới vậy mà sợ thành thế này rồi.

      Hoàng nhi trợn tròn mắt, vị tiểu thư này quá quật cường, nhưng nàng rất lo lắng, ăn sao được chứ? Bọn họ chịu được, nhưng tiểu thư phải khổ.

      ăn, ăn ”. Lý Quả muốn cách xa Hoàng nhi chút, rất sợ ấy đút hoặc ép mình ăn hết. tại, thân thể chẳng có chút khí lực nào.

      Hoàng nhi đành phải nhìn quản gia Lâm, hy vọng ông ta có cách cứu tiểu thư, cứ như thế này rất nguy hiểm.

      “ Tiểu thư, ăn uống ít canh , canh này hầm kỹ lắm rồi ”. Quản gia Lâm nghĩ nghĩ, rồi cẩn thận bưng bát canh ấm đến trước mặt Lý Quả, giọng khuyên.

      ăn uống canh cũng được!

      Canh rắn? Lý Quả vừa nhìn thấy bát canh màu vàng nhạt kia, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là canh rắn, hơn nữa còn là canh nấu từ con đại xà màu vàng trắng đó.
      Last edited by a moderator: 4/5/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1393 others thích bài này.

    2. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      A Nam 9 chơi ác thiệt

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Đánh chết cũng ăn

      uống!” Lý Quả vô cùng kiên quyết .

      Ăn thịt rắn, uống canh rắn có gì khác nhau đâu? Trong nước canh kia đều là tất cả tinh hoa của rắn, quá ghê tởm!

      “Tiểu thư!” Hoàng nhi sốt ruột gọi.

      Nàng có thế nào tiểu thư cũng nghe, tiểu thư chết đói mất. Nhìn tiểu thư khổ sở như thế, nàng cũng rất đau lòng.

      Lý Quả xua xua tay, vô lực : “Đừng khuyên nữa, có đánh chết tôi cũng ăn đâu, các người mau đem , tôi nổi giận đó.”

      chỉ muốn nghỉ ngơi, chẳng còn sức để từ chối nữa, tính tình cũng sắp bạo phát rồi.

      Vẻ mặt Hoàng Nhi rầu rĩ, lo lắng nhìn Lý Quả, rồi lại cầu cứu quản gia Lân.

      “Tiểu thư, uống canh uống chút trà ”. Quản gia Lâm yên lặng lúc, liền đặt bát canh trong tay lên bàn, rồi cầm tách trà đưa đến trước mặt Lý Quả, cung kính .

      Trà? Lý Quả liếc tách trà trong tay ông ta cái, xác định đúng là trà, lúc này mới dám đưa tay nhận lấy. Trong trà này có rắn, chỉ có nước và lá trà, Lý Quả cảm thấy rất khó chịu, cần phải uống cái gì đó cho ấm bụng.

      Nhìn Lý Quả uống hết tách trà, Hoàng nhi cảm thấy vô cùng vui sướng. Nàng sợ tiểu thư tuyệt thực, chỉ cần tiểu thư đồng ý uống chút gì đó là được rồi.

      Quản gia Lâm thấy vậy, cũng thở phào nhõm, nghĩ lúc, lại khuyên nhủ: “Tiểu thư, những thứ kia hề làm từ rắn, tiểu thư có thể phân biệt mà, hay là tôi lấy cho tiểu thư xem nhé”.

      cần đâu, quản gia Lâm, tôi muốn ăn”. Uống hơi hết tách trà, Lý Quả cảm thấy rất mệt mỏi, khẽ lắc đầu. tại, cho dù có đói cũng chẳng muốn ăn.

      “Tiểu thư, ngài ăn chút mà, như vậy rất hại thân thể đó.”

      Hoàng nhi biết Lý Quả cực kỳ sợ rắn, nếu tiểu thư biết nàng là con rắn kia, có khi nào chẳng cần nàng ?

      Lý Quả hơi lắc đầu, rồi nhắm mắt lại, muốn phí sức tranh cãi cùng bọn họ. ăn chính là ăn!

      “Hoàng nhi nhớ chăm sóc tốt cho tiểu thư, lát nữa, tôi bảo người đưa điểm tâm lên”. Quản gia Lâm thấy vậy, liền nghiêm mặt dặn dò Hoàng nhi, sau đó gọi người bê hết đồ ăn bàn , rồi cũng lui xuống.

      ấy sao rồi?” Mặc Nhật Tỳ vắt chéo hai chân, ung dung ngồi thưởng trà trong phòng khác, thấy quản gia Lâm bước vào, nhàn nhạt hỏi.

      Quản gia Lâm đứng ở bên cạnh, hơi cúi đầu, cung kính : “Tiểu thư nghỉ ngơi rồi, nhưng vẫn chẳng chịu ăn gì cả. Vương, vì sao ngài lại lừa tiểu thư?” Do dự lúc, ông ta vẫn nhịn được hỏi.


      Chương 82: Vì sao lại lừa ?

      Vì sao Vương lại lừa tiểu thư? Quản gia Lâm nghĩ mãi ra, tiểu thư rất tốt, hơn nữa, cho đến bây giờ cũng chưa thấy Vương lừa gạt bất cứ nào. Hỉ, nộ, ái, ố của Vương luôn hề kiêng kỵ, cho nên ông ta chẳng thể hiểu được.

      Mặc Nhật Tỳ nhấp ngụm trà, rồi nhàng đặt tách xuống, liếc quản gia Lâm đứng bên cạnh cái, lúc sau, mới nhàn nhạt : “Trừng phạt ấy chút, quản gia Lâm, sau này được để ấy rời khỏi đây nửa bước, nhớ trông chừng ấy.”

      “Thưa vâng!” Quản gia Lâm cung kính đáp, cũng dám thêm nửa chữ.

      Chỉ là, tiểu thư đáng thương!

      “Lát nữa bổn vương thăm ấy.” lúc lâu sau, bất ngờ .

      hiểu tại sao, tuy là lừa Lý Quả, nhưng khi thấy dáng vẻ khó chịu của , lòng lại chẳng mấy vui sướng, ngược lại còn có chút lo lắng nữa. gầy như thế, có thể

      Mặc Nhật Tỳ lắc lắc đầu như muốn bỏ hết những suy nghĩ khó hiểu vừa rồi, sao có thể dễ dàng chết như thế? Đừng thấy bình thường vẫn dịu dàng, ngoan ngoãn mà nhầm tưởng, nếu cẩn thận chạm vào giới hạn của , nổi lên trận giông tố đó.

      “Vân.” Quản gia Lâm đáp. Ông ta biết bây giờ mình nên làm gì rồi.

      Lúc này, ở trong phòng, Lý Quả tội nghiệp nằm ở giường, bị dọa đến kinh sợ, chỉ cảm thấy mình cũng là con rắn, ăn nhiều như thế, nghĩ lại vẫn thấy lạnh cả người.

      Hoàng nhi ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc, thỉnh thoảng lại sờ trán Lý Quả, đắp chăn lại giúp , sau đó liền an tĩnh đứng bên giường.

      “Hoàng nhi, em ngồi , cần đứng đâu, mệt đó.” Tuy nhắm mắt, nhưng Lý Quả vẫn cảm nhận được quan tâm của bé, trong lòng vô cùng ấm áp, cảm động .

      “Tiểu thư, em mệt”. Hoàng nhi lắc đầu, khéo léo từ chối. Nô tỳ sao được ngồi chứ.

      Lý Quả cũng chẳng còn sức để so đo với Hoàng nhi: ấy thích đứng cứ đứng , mệt mỏi tự ngồi xuống thôi. Nghĩ như vậy, Lý Quả cũng bắt ép Hoàng nhi nữa, bắt đầu mê man ngủ.

      Chẳng biết qua bao lâu, có lễ là bước sang đêm rồi, Hoàng nhi biết rời khỏi phòng từ lúc nào, có người ngồi bên cạnh Lý Quả, chỉ chăm chú nhìn .

      lúc sau, mới chầm chậm vươn tay, gạt vài sợi tóc trán Lý Quả. Chăm chú nhìn dung nhan có chút bất an của , nhàng tựa đầu vào cổ .

      “Tôi nên giữ lấy em thế nào đây?”



      Chương 83: Tôi nên giữ lấy em thế nào đây?

      nên làm gì với đây? Lúc này, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, có chút do dự, biết phải làm thế nào mới tốt, hay là chấm dứt thôi?

      Mùi hương ấm áp phả vào mặt, tham lam hít vào, nỡ rời khỏi . Hình như thích cái cảm giác này rồi, ở bên cạnh , giúp đỡ , nghe chuyện với mình, thậm chí là bảo vệ mình.

      , thể tách khỏi rồi!

      Ngón tay thon dài dịu dàng xoa mặt Lý Quả, cảm nhận hô hấp an bình cùng tiếng tim đập hơi dồn dập của . Thế giới như chìm lắng trong yên tĩnh này, đột nhiên, phát mình rất thích cảm giác đó, mấy ngàn năm qua, chưa từng yên bình như bây giờ.

      Nếu có thể cứ như vậy mãi là tốt biết bao. Tron đầu chợt thoáng qua ý nghĩ này, chỉ là, hề thấy kinh ngạc, mà lại có chút chờ mong. Sau đó, liền mỉm cười, càng dựa sát đầu vào cổ .

      Tiếp đó, thân thể liền biến hóa, chẳng còn bóng người nào nữa, mà bên cổ Lý Quả lại xuất con rắn đen, dính chặt lấy , giống như muốn hút hết ấm áp của .

      Vài giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn xuất trong phòng, nhàng khép cửa lại, rồi lặng lẽ đến bên giường.

      Mặc Nhật Tỳ chăm chú nhìn ngủ được ngon giấc giường, rồi vươn tay vuốt tóc .

      đúng là quá cả tin mà, vừa sợ rắn lại dám nuôi rắn, đúng là đầy mâu thuẫn!

      Tay khẽ xoa lên khuôn mặt tái nhợt của Lý Quả, rồ lướt qua mắt, mũi đến cánh môi xinh, sau đó vội vàng thu về.

      Sao lại ở đây? Tầm mắt của lại chiếu thẳng lên người tiểu hắc xà tựa vào cổ Lý Quả, mà tiểu hắc xà kia giống như hề có cảm giác gì, vẫn tiếp tục vùi đầu ngáy to.

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ tối lại, lập tức đưa tay định bắt lấy tiểu hắc xà, nhưng ‘vụt’ tiếng, tiểu hắc xà biến mất.

      “Ngươi được chạm vào ta.” Thanh quen thuộc vang lên, khiến người ta kinh hãi là thanh này giống y hệ giọng của Mặc Nhật Tỳ.

      “Ngươi cũng được ở bên cạnh nàng”. Mặc Nhật Tỳ bình tĩnh , giống như thanh này đối với hoàn toàn xa lạ, đáng để kinh ngạc.
      Last edited by a moderator: 5/5/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1394 others thích bài này.

    4. Natsuki

      Natsuki Member

      Bài viết:
      67
      Được thích:
      20
      Tưởng phải đọc đến trang cuối cùng của thời điển comment mới comment nưng hết page 2 phải vào luôn.
      K biết tác giả nghĩ gì nữa. Ghét đám con cùng phòng kinh khủng. Từ chương đầu tiên bỏ mặc Quả Quả ghét rồi. Vì zai mà trở mặt thành thù chưa . Còn coi việc Quả Quả chịu đựng vì ham muốn zai đẹp của họ là đương nhiên. Muốn đập quá:yoyo50:
      Chưa ưa đc nam 9. Hết trang 2 cảm thấy giống đám nam 9 của Ngạn Thiến - khi dễ nư9 vì lý do k đâu:yoyo62::yoyo61:
      139 thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 84: Nàng là của chúng ta


      " thể nào!" Thanh lạnh lùng, dứt khoát vang lên.

      Mặc Nhật Tỳ im lặng nhìn chằm chằm phía trước, đột nhiên nở nụ cười: "Ngươi còn phân chia với ta sao?"

      Bên kia cũng im lặng, sau đó thản nhiên : "Trong lòng ngươi có tính toán, sao còn phải hỏi ta?"

      Lần này, đến lượt Mặc Nhật Tỳ im lặng, nhìn về phía trước lúc lâu, mới dời tầm mắt, nhìn Lý Quả bất an ngủ giường, vươn tay xoa mặt .

      " ra chúng ta đâu cần phải tranh giành, nàng là của chúng ta mà."

      Bên kia cũng lặng im, biết là đồng ý hay phản đối lời của Mặc Nhật Tỳ.

      lúc lâu sau, bên kia mới nhàn nhạt : "Ngươi nên lừa nàng, để nàng khổ sở như thế". muốn ám chỉ chuyện đồ ăn vừa rồi.

      "Chỉ có nàng ngốc nghếch mới tin thôi, nhưng là, rất đáng , đúng ?" Mặc Nhật Tỳ chẳng có nửa điểm áy náy, ngược lại còn thấy rất thú vị.

      "Mong ngươi giữ chừng mực chút, nếu ..." Bên kia được nửa, liền im lặng.

      Mặc Nhật Tỳ hề quan tâm đến lời đe dọa này, tay vuốt ve khuôn mặt Lý Quả lúc, mới thu lại, sau đó xoay người, rời .

      Sau khi Mặc Nhật Tỳ ra khỏi phòng, tiểu hắc xà mới xuất bên cổ Lý Quả, nó vẫn dán chặt vào , giống như chưa từng xảy ra chuyện vừa rồi, Mặc Nhật Tỳ cũng hề vào đây.

      Nửa đêm, Lý Quả bị cơn đói đánh thức, cơ thể cuộn lại giống như con tôm, đành cố chịu đựng. Thế nhưng, lại hề thấy thèm ăn, muốn ăn, cũng dám ăn.

      "Tiểu thư." Chẳng biết Hoàng nhi vào từ lúc này, nàng bật đèn, lo lắng bước tới trước giường Lý Quả, giọng gọi.

      Lý Quả hé mắt nhìn Hoàng nhi cái, yếu ớt : "Hoàng nhi, em ngủ à?"

      "Tiểu thư, có phải ngài đói bụng ? Hoàng nhi bảo người mang điểm tâm lên, ngài mau ăn chút ."

      Hoàng nhi nhớ tới lời dặn của quản gia Lâm, biết nửa đêm tiểu thư nhất định đói, nên nàng chuẩn bị sẵn điểm tâm nóng hổi cho tiểu thư.

      Lý Quả lắc đầu, ăn đâu, ai biết những thứ đó có phải cũng làm từ rắn hay ?

      "Tiểu thư, bên trong có rắn đâu, chẳng lẽ ngài muốn sống nữa? Nếu ngài còn ăn, về sau Hoàng nhi cũng ăn ngủ, chịu đói cùng ngài." Hoàng nhi vô cùng sốt ruột, sau đó kiên định .

      Nàng ăn uống cũng chẳng sao, nhưng tiểu thư được, nàng rất thương tiểu thư!
      Last edited: 22/5/15
      Friendangel2727, BaoYu, 1392 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :