1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Vợ yêu thịnh thế của thiếu tướng - Nguyên Cảnh Chi (Hoàn Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: Bỏ lại sao?
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      " sao? Nhưng Cảnh Tô chính là Cảnh Tô, chuyện này dường như cũng thể thay đổi, nếu như có thể Cảnh Tô cũng mong muốn đeo lên người chữ Cảnh này!" Ánh mắt của Cảnh Tô lộ vẻ đau buồn, nhìn Dung Thiểu Tước, đột nhiên cảm thấy người như vậy có lẽ là loại người cùng thế giới với .

      "Tổng giám đốc, có ai từng với , người muốn dùng nụ cười để ngụy trang cho nội tâm của mình chính là người bi thảm nhất cái thế giới này hay chưa?"

      Thân hình cao lớn của Dung Thiểu Tước chấn động, Cảnh Tô tiếp: "Bất luận là buồn phiền hay là khổ sở hoặc là vui vẻ, cũng chỉ có thể mỉm cười, phải sao?"

      Mùi vị bị người khác nhìn thấu quả tốt chút nào: "Từ khi nào thư ký Cảnh bắt đầu nghiên cứu lòng người vậy? Hay là coi trọng bản thiếu… ". Dung Thiểu Tước che giấu cảm xúc rất tốt, chỉ là cái thoáng qua. Cái dáng vẻ du côn kia, Cảnh Tô nhìn rất thoải mái, cảm thấy cái dáng vẻ này chỉ có Tư Mộ Thần làm là đẹp mắt nhất.

      Bỗng nhiên, lỗ tai của đỏ bừng, Cảnh Tô cảm thấy dường như gần đây bị trúng độc, mỗi người đàn ông nhìn thấy chỉ cần có bóng dáng của Tư Mộ Thần, đều nhịn được đem ra so sánh.

      "Thư ký Cảnh, lỗ tai đỏ của sắp rớt xuống rồi kìa!" Trong khẩu khí tràn ngập chế nhạo. Cảnh Tô nhanh chân rời khỏi phòng làm việc, nếu như bị ta biết được bây giờ từng giây từng phút đều nhớ tới người đàn ông, còn biết ta chê cười như thế nào nữa. Cảnh Tô thích bị người khác dòm ngó nội tâm.

      Xoa xoa cái cổ đau nhức, khuôn mặt Cảnh Tô đầy thỏa mãn, tại muốn thực cho xong cái đề án này, lại cho Vương Tiêu nhìn xem còn kém nhiều lắm.

      "Cảnh Tô, tôi…". Vương Tiêu muốn lại thôi.

      "Thực kế hoạch có vấn đề gì sao?" Cảnh Tô hiểu, vì sao phải ấp a ấp úng như vậy?

      "Cảnh Tô, sau này bất luận làm chuyện gì đều phải nhớ tôi luôn đứng ở bên cạnh !" Vương Tiêu đột nhiên nắm chặt bàn tay của Cảnh Tô, cảm thấy run rẩy.

      "A Tiêu, cám ơn !" Cảnh Tô biết lại có thêm người bạn lòng với .

      "Cảnh Tô, đề án này của em xem kỹ, lát với em những chỗ cần chỉnh sửa, chúng ta có thể thương lượng tốt chút."

      "Tốt, cứ quyết định như vậy ! Vậy tôi tan việc trước nhé?"

      " đưa em về nhé?"

      " cần, tôi có xe riêng rồi!"

      Đợi đến khi Cảnh Tô mở cửa ra, trong nhà bóng người. Trong lòng của rất gấp gáp.

      "Mộ Thần? Tư Mộ Thần?" Trả lời chỉ là tiếng vọng trống rỗng.

      lấy điện thoại di động ra, nhưng lại truyền tới giọng nữ máy móc: "Số điện thoại quý khách vừa gọi khóa!" Trái tim của Cảnh Tô đập loạn có quy luật.

      Trong tủ lạnh ở dưới phòng bếp, có đồ ăn làm sẵn. Trong phòng ngủ, nhìn chiếc chăn được gấp lại chỉnh tề, trong lòng bỗng đau xót, ra mỗi lần bọn họ ngủ, đều là trải sẵn chăn, sau khi rời giường, lại gấp chăn lại gọn gàng.

      vươn tay vuốt chiếc chăn trắng ngần, phía dường như còn lưu lại hơi thở của . tự chủ, an tâm ngủ thiếp ở trong hơi thở chiếc chăn này. Lúc tỉnh dậy, là nửa đêm: "Tư Mộ Thần! Tư Mộ Thần!" hét to giống như nổi điên, nhưng chỉ có tiếng vọng, chỉ có tiếng vọng.

      chút động tĩnh, cho là Tư Mộ Thần trở lại, nhưng mà ra chỉ là trận gió mà thôi.

      " cũng bỏ em lại sao? phải là , rời sao?" rơi nước mắt rồi lại ngừng tự với mình, nước mắt quả rất vô dụng, nước mắt là rất vô dụng.

      Trong công ty, Cảnh Tô chỉ làm việc cách máy móc. Lời đồn bát quát lại nổi lên khắp xung quanh.

      "Nha Nha. Ông đây mặc kệ!" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô ở trong màn hình liều mạng gạt nước mắt: "Quốc gia thiên hạ chó má gì đó, ông đây ngay cả người phụ nữ cũng thể chăm sóc tốt, còn phải tranh đoạt cái đảo này!"

      "Lão đại, lão đại, đừng kích động, kích động còn đáng sợ hơn so với ma quỷ!" Lời của Lục Phạm mạch lạc, trong lòng cũng bất ổn.

      "Lão đại, nhiệm vụ lần này rất khẩn cấp thể nào rút lui!" Trong con ngươi của Đường Tuấn đều là ý ngăn cản, tất cả tướng sĩ đều ôm lòng nước trong người lên đảo . Nhưng nếu như lão đại nhất quyết rút lui như vậy, lòng quân tan rã.

      "Lục Phạm, Đường Tuấn!"

      "Có mặt!"

      "Lục Phạm, tại bản tướng ra lệnh, hãy chăm sóc Cảnh Tô tốt, nếu xử lý theo kỷ luật quân đội!" Bọn họ biết, nhưng mà ba của bọn họ biết, lão đại bọn họ tin tưởng bọn họ!

      "Hạ cấp liên cấp bộ trưởng, Lục Phạm cẩn tuân quân lệnh!"

      "Chào!"

      "Lục Phạm, cậu phải biết, nhóc đó chính là mạng của tôi!"

      "Lão đại, mạng của chính là mạng của các em chúng tôi!" Lục Phạm lắc đầu cái rồi , ra cậu cũng muốn chiến đấu cùng với các em biết bao.

      "Lục Phạm, hãy tha thứ cho lòng riêng của Tư Mộ Thần tôi!" Quân nhân chính là khát vọng được kiến công lập nghiệp chiến trường: "Đường Tuấn, sắp xếp cho Lục Phạm trở về nước !"

      Chờ tới khi Lục Phạm trở về nước, cậu nhìn thấy Cảnh Tô chán chường, giống hệt như mất linh hồn, giống như lại trở về dáng vẻ của lúc mới tới đây.

      "Chị dâu, chị dâu, chị chờ tôi chút, chờ tôi chút!" Cảnh Tô nhìn thấy cậu, bước chân tự chủ tăng nhanh hơn, sợ, sợ nghe thấy bất kỳ tin tức gì về Tư Mộ Thần.

      "Chị dâu, chị dâu, lão đại có đồ muốn giao cho chị!" Lục Phạm nhanh chậm đuổi theo ở phía sau, nếu như chị dâu cố ý muốn tránh cậu cũng được, lão đại thể ép quá nóng vội.

      Cảnh Tô nghe thấy lời này lập tức dừng bước lại trong nháy mắt, hai mắt giống như lại có sức sống lần nữa: "Là cái gì?" Có trời mới biết, đây là câu đầu tiên mà mở miệng trong mấy ngày qua. Ngoại trừ liều mạng làm việc, đều dùng tất cả thời gian để làm tê dại chính mình.

      "Chị dâu, chính là tôi đó!" Lục Phạm mỉm cười rạng rỡ. Trái tim của Cảnh Tô lại treo lơ lửng lần nữa.

      " về rồi !" lúc sau, Cảnh Tô bất đắc dĩ lời này.

      " ấy đâu rồi hả?"

      "Chị dâu, lão đại chỉ là ra ngoài mà thôi. Lão đại dặn tôi chăm sóc cho chị tốt!" Lục Phạm nhìn chiếc vali đặt ở phòng khách, trong lòng nghĩ mà sợ, nếu như chị dâu , lão đại phải là bỏ mặc tất cả vọt tới trước mặt chị dâu sao?

      "Lục Phạm, mọi người thế giới này đều là lừa gạt lẫn nhau sống qua ngày sao? lời dối phải cần dùng rất nhiều lời dối, tôi muốn sống ở trong đống lời dối." Giây phút nhìn thấy buồn phiền, khổ sở trong mắt Cảnh Tô khiến cho lòng cậu bỗng cảm động.

      "Chị dâu, lão đại tới đảo Quyển Quyển rồi !" Tiếng của Lục Phạm rất , nhưng mà trong khẩu khí lại lộ bất đắc dĩ.

      "Cậu nên cho tôi biết!" Cảnh Tô nhìn chằm chằm ánh mắt của Lục Phạm có chút kỳ lạ, thậm chí có chút kích động.

      "Chị dâu, chị…"

      "Mang tôi !" Cảnh Tô kiên định dời ánh mắt khiến cho Lục Phạm kinh hồn bạt vía.

      "Chị dâu! , tôi có quân lệnh trong người!" tại, rốt cuộc cậu cũng hiểu tại sao lão đại lại dặn dò ngàn lần vạn lần lúc quay về được tiết lộ hành tung của rồi.

      "Lục Phạm, tôi rồi, nhất định theo sát ở bên cạnh ấy!" Giọng của Cảnh Tô rất mềm mại, nghe rất đè nén, giống như là tố cáo, hoặc như là phải chịu uất ức rất lớn!
      Last edited by a moderator: 17/4/15
      Bạch Phụng, Trâutrangtrongnuoc thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33: Bắt sống
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Lục Phạm! Tư Mộ Thần vứt bỏ tôi rồi ra như vậy, con mẹ nó vậy lúc đầu ấy còn tới trêu chọc tôi làm gì? Hoặc là tôi , hoặc là mang tôi !"

      Lục Phạm biết phải gì: "Chị dâu, tôi dẫn chị !" Nhìn dáng vẻ Cảnh Tô tỏ được, trong lòng cậu rất cảm động. Quả nhiên là người phụ nữ của lão đại, ngay cả tức giận cũng khí phách như vậy.

      "A Tiêu, đề án kia tôi giao lại toàn bộ cho , bây giờ tôi phải đảo Quyển Quyển!" Cuối cùng Cảnh Tô khẽ thở dài cái, ở đầu điện thoại bên kia rất lâu sau vẫn thanh.

      "A Tiêu?"

      "Cảnh Tô, được sao?" Vương Tiêu dường như cảm thấy nếu như rồi, vĩnh viễn mất .

      "A Tiêu, bên phía công ty nhớ xin nghỉ giúp tôi!" sợ nghe thấy những câu níu giữ, còn chưa đợi Vương Tiêu trả lời, trực tiếp tắt điện thoại.

      "Lục Phạm, thôi!"

      "Chị dâu, nghỉ ngơi đêm được ?"

      ", thôi!" Kéo theo vali sớm chuẩn bị xong mở cửa ra ngoài.

      "Đường Tuấn, triệu tập đội ngũ, tối nay ngồi chờ giặc ngoại xâm lên bờ, dẫn theo các em tới các bến cảng chặn đường ." Ánh mắt của Tư Mộ Thần đỏ tươi, vì nghiên cứu kế hoạch tác chiến, ngủ nghỉ mấy ngày rồi.

      "Dạ, thiếu tướng!"

      "Báo cáo thiếu tướng, ngoại trừ số thứ tự 005 và 006, những người khác tập họp xong!"

      "001"

      "Có mặt!"

      "Cậu dẫn người tới phía đông đổ bộ lên bờ Hải Cảng, bên bờ biển hãy lặp đặt hải lôi, chỉ cần xe của kẻ địch vừa tới gần lập tức khởi động hải lôi, để cho bọn họ có có về."

      "Dạ!"

      "002"

      "Có mặt!"

      "Dẫn theo em tới phía tây bến cảng, bên kia là vách núi vách đá, chỉ cần có người lên, các cậu biết nên làm gì đúng ?"

      "Dạ, lão đại, cầm hỏa đạn tiếp đón! Khiến cho bọn giặc xâm lược bị đốt mông phải quay về!" Tư Mộ Thần gật đầu cái, trong ánh mắt và nét mặt tràn đầy hăng hái.

      "003"

      "Có mặt!"

      "Phía nam do cậu phụ trách, cậu tương đối cẩn thận, địa hình ở phía nam phức tạp, tại cậu phải chọn lựa những em cậu muốn rồi lập tức qua bố trí để bắn địa lôi càn quét ngay bây giờ!"

      "Dạ!"

      "004". Tư Mộ Thần nhìn Đường Tuấn, sắc mặt phức tạp, phía bắc là nơi đổ bộ lớn nhất, cũng là chỗ nguy hiểm nhất.

      "Có mặt!"

      "Tình thế ở phía bắc nguy hiểm nhất, cậu chuẩn bị xong chưa?"

      "Lão đại, sao? cũng chuẩn bị tốt rồi chứ?" Đường Tuấn tin là theo!

      "Thằng nhóc này! Tốt lắm, đều chuẩn bị , căn cứ vào thông tin ngày mai kẻ địch chuẩn bị lên đảo rồi. Muốn tới tuyên bố chủ quyền, cũng phải xem Tư Mộ Thần tôi có đồng ý hay !"

      "Thiếu tướng Tư, thiếu tướng Tư!" lính do thám hốt hoảng vào, vẻ mặt có biến.

      "Lên đảo trước thời gian rồi phải ?"

      "Vâng, hơn nữa còn là toàn bộ đổ bộ lên bến cảng phía nam!"

      "Mặc kệ bọn họ đổ bộ lên hướng nào, cũng làm theo bố trí vừa rồi của tôi, nhớ bắt sống bọn họ. Lập tức lên đường!"

      "Lão đại, nhưng mà…"

      "Đường Tuấn, cứ làm theo lời tôi , các cậu còn có bất kỳ dị nghị gì lập tức xử lý theo kỷ luật quân đội!" Tư Mộ Thần ngăn cản lời Đường Tuấn muốn !

      Dọc theo đường , Đường Tuấn muốn lại thôi.

      "Tôi biết cậu muốn gì, nhưng mà nếu như bọn họ dám đánh bất ngờ, cũng có khả năng chọn địa phương phức tạp như vậy để đổ bộ, chẳng qua là bọn họ muốn thử nước mà thôi!"

      "Nhưng mà, lão đại, ngộ nhỡ sao?"

      " có ngộ nhỡ!" tự tin mạnh mẽ của Tư Mộ Thần, luôn làm cho người ta có cảm giác yên tâm.

      "Báo cáo!" Chẳng bao lâu sau, lính do thám lại tới báo cáo!

      "Thiếu tướng Tư, phía đông và phía bắc cũng chia ra có người đổ bộ lên đất liền, nhưng mà số người rất ít, tại người cũng bị chúng ta bắt sống!"

      "Tốt!"

      "Đường Tuấn kết thúc công việc thôi!"

      "Nhưng mà, lão đại, nơi này…"

      "Nơi này giao lại cho các em, mọi người phải vất vả rồi!"

      "Lão đại!"

      " theo tôi, tôi hiểu cậu luôn luôn có nguyện vọng!" Đường Tuấn máy móc xoay thân thể lại, trong mắt dường như có nước mắt. Đều người đàn ông dễ dàng rơi nước mắt, nhưng mà phải chứng kiến ba mẹ chết ở trước mắt của mình, nhưng lại vô năng vô lực, nước mắt thù hận này ăn sâu vào cậu mọi giây mọi phút, dự định ở chủy thủ.

      " !" Giọng điệu của Tư Mộ Thần rất êm ái: "Tên kia cũng là trong những kẻ hôm nay tới thử nước!"

      Chờ tới khi xông vào căn phòng ở giữa phòng giam, ánh mắt Đường Tuấn bỗng đỏ bừng, cậu kéo người đàn ông có mái tóc hoa râm, xem ra mấy năm nay, lão ta bảo dưỡng tệ!

      "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông còn nhớ tôi chứ?" Đường Tuấn câu ngoại ngữ lưu loát, ánh mắt người nọ lộ vẻ nham hiểm, câu nào.

      "Nếu ông nhớ tôi là ai, vậy tôi cũng ngại làm cho ông nhớ lại kỹ!" Kéo chiếc ghế tới gần, Đường Tuấn cột Cung Bổn Kỳ Tuấn vào ghế.

      Ba lần hai lượt, Đường Tuấn dùng dao găm cắt nát quần áo của lão già kia. Nhìn bộ phận ghê tởm dưới thân Cung Bổn Kỳ Tuần thế nhưng vẫn còn khá linh hoạt, thứ ghê tởm này làm hại biết bao nhiêu người phụ nữ vô tội?

      "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông xem, nếu tôi xử lý người em này của ông, liệu ông có nhớ lại được chút gì hay ?"

      "Càn rỡ, mày dám! Chẳng lẽ mày sợ gây ra chiến tranh sao?" Cung Bổn Kỳ Tuấn nổi nóng, đối với người đàn ông mà , hình phạt như vậy còn sảng khoái bằng cái chết!

      "Ha ha ha, chiến tranh?" Đường Tuấn cười nhạo nhìn Cung Bổn Kỳ Tuấn: " phải là các ông sớm chuẩn bị phát động chiến tranh rồi sao? Tôi ngại phát động biến cố trước giống như các ông làm năm đó! Huống chi là tiêu diệt các ông ở ngay quốc thổ của chính mình sao?"

      "Ha ha, những tên ngu xuẩn này, quân đội của đế quốc chúng tao sắp đổ bộ lên mảnh đất này rồi, bọn mày nhanh chóng nhận được cái chết! Ha ha! Thiên hoàng bệ hạ, ngài ở trời có linh xin hãy phù hộ cho chúng tôi !"

      "Ha ha, nực cười! Thiên hoàng của các ông còn có thể tới bảo vệ cho các ông sao? Tôi cho ông biết, mỗi người chết thảm trong trận đại đồ sát năm đó chỉ cần dùng ngụm nước miếng cũng có thể khiến cho linh hồn của thiên hoàng các ông chết đuối rồi, ông ta ở trong địa ngục còn tự bảo vệ được chính mình ấy chứ. Ông muốn ông ta tới bảo vệ, bảo vệ các ông bị diệt quốc tốt sao?" Lúc Đường Tuấn chuyện, đồng thời cũng hung hăng đâm nhát dao xuống đùi của lão ta.

      "A!" Tiếng kêu la của lão ta khiến cho những tên giặc vốn bị giam giữ cũng phải xôn xao hồi, bọn họ rối rít muốn chạy khỏi nơi này.

      Tư Mộ Thần nhìn Cung Bổn Kỳ Tuấn toàn thân trần truồng, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông cho rằng có Tư Mộ Thần tôi ở chỗ này, các ông còn có thể lên đảo sao? từng có ai với các ông chưa? Chúng tôi có chiến hạm tàng hình siêu cấp, vẫn luôn mai phục ở vùng phụ cận đảo Quyển Quyển, chỉ cần thuyền bè chở quân xâm lược tới gần đều lập tức bị đánh chìm. Hơn nữa, uy lực của chiếc chiến hạm này đủ để hủy diệt cả hòn đảo của các ông!" Tiếng của rất lạnh, khí lạnh đâm sâu vào trong lòng của mỗi người.

      "Những tên ngu xuẩn này, khoa học kỹ thuật của đế quốc bọn tao rất tiên tiến, làm sao lại biết chứ? Chúng tao có thể tới gần cái hòn đảo này, quân đội ở phía sau cũng có thể!"

      "Cho ông biết, nếu phải là tôi ra lệnh để cho các ông tiến vào, bây giờ các ông sớm ở dưới đáy biển làm mồi cho cá mập rồi !"

      "Mày, hèn hạ!" Cung Bổn Kỳ Tuấn giãy giụa muốn đứng lên, đá mạnh hai chân: "Những tên khốn nạn này, bọn mày muốn để cho tướng sĩ của chúng tao tới đây chịu chết sao? Tại sao bọn mày lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ?"

      "Tàn nhẫn? Vậy tại sao lại để cho ông trông thấy những chuyện tàn nhẫn hơn nữa nhỉ?" Tư Mộ Thần sờ sờ bội đao đeo ở bên hông, rất lâu rồi cho nó uống máu.
      Last edited by a moderator: 18/4/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 34: Hoàn trả từng món
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "001! Mang đám mười mấy người ở bên kia ra đây cho tôi!" Tư Mộ Thần xoa xoa bội đao, trong con ngươi đều tràn ngập tia sáng khát máu.

      " phải là hòn đảo này có lưới đánh cá sao? tìm cho tôi cái lưới có lỗ lớn chút!"

      "Năm đó, phải là các ông thích giết người bằng cách thi đấu sao? Tôi cũng muốn để cho các ông nếm thử cảm giác nhìn người thân chết ở trước mặt của mình nhưng làm gì được. Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông cũng cần phải nếm thử chút mới biết được!" Tư Mộ Thần khát máu, giống như là điên cuồng muốn thấy máu.

      "Lão đại, muốn làm như vậy sao? Như vậy là trái với kỷ luật của quân đội!" Đường Tuấn nghẹn ngào, cậu biết Tư Mộ Thần làm như vậy nửa là bởi vì mình.

      "A Tuấn, nỗi hận năm đó, lão đại vẫn còn nhớ!"

      Năm ấy, Đường Tuấn là con út, theo ba mẹ và chị cả vẫn luôn ở tại bên kia. Ba của Đường Tuấn, Đường Thiên là đại sứ, mẹ cũng là đại sứ hình ảnh, chỉ cả Đường Nhụy cũng là quan chức ngoại giao của bộ ngoại giao.

      Vốn dĩ Đường Tuấn cho rằng mình bao giờ tiếp bước lên con đường chính trị này, nhưng mà…

      Tết lịch năm ấy, Cung Bổn Kỳ Tuấn thân là đại sứ Trung Hoa, để tỏ lòng hữu nghị mời ba mẹ và chị cả của cậu tới khách sạn ăn cơm. Nhưng mà nghĩ tới từ đó trở lại. Cậu qua lại rất nhiều nơi, đồng thời cũng sai người tìm, nhưng mà đều tìm được người.

      Cho đến ngày, cậu ngang qua chỗ tương tự như kỹ viện, cậu nhìn thấy bị hủy dung bị mười người đàn ông làm nhục ở trước mặt mọi người. ấy vất vả mới có thể trốn thoát, nhưng vì biết phương hướng, nên ấy lại bị những gã đàn ông kia túm đầu lại lần nữa và bắt đầu lượt kế tiếp .

      Đường Tuấn vừa nhìn cái nhận ra đó là chị cả của mình, nhưng mà trước mặt ai thân thích, cậu thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Cũng chính vào lúc đó, cậu gặp được Tư Mộ Thần dẫn theo Lục Phạm tới đó. Đêm hôm ấy, cậu cứu được chị cả ra ngoài, đồng thời tiễn mấy người em của những gã đàn ông kia về tây thiên, vào lúc đó cậu thể gây chuyện.

      Chị cả lấy con Chip từ trong hàm răng ra, trong đó ghi lại toàn bộ quá trình ba mẹ họ bị giết hại. Từng hình ảnh , từ từ ở trong mắt cậu.

      "Cung Bổn Kỳ Tuấn!" Ở giữa bầu trời của hòn đảo Quyển Quyển, Đường Tuấn thét lên tiếng cuối cùng giống như con sư tử bị bao vây. Chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, Đường Tuấn lại muốn nổi điên, cậu rút cây mã tấu của tên tù binh bị bắt ra, chém ngang qua người nọ nhát.

      "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ngày đó ông làm những gì người ba mẹ Đường Tuấn, tôi lần lượt thực cho ông xem, thực ở ngay người những tên đệ tử của ông. Theo tôi được biết, những người mà ông dẫn theo đều là đồ đệ của ông có đúng ? phải là ông có thể sử dụng nhẫn thuật sao? Tôi cũng rất muốn xem thử đồ đệ của ông dùng nhẫn thuật như thế nào!"

      Nghe lời này, trong lòng Cung Bổn Kỳ Tuấn dâng lên tia hi vọng. Chỉ cần mình có thể dùng nhẫn thuật đánh thắng bọn họ, lúc đó, người Trung Quốc cũng bỏ qua cho tù binh, có phải là có thể trở về rồi hay ? Nhưng mà, lời tiếp theo của Tư Mộ Thần hoàn toàn đánh vỡ mọi hi vọng của .

      "Ông xem, nếu như bọn họ thắng, tôi trực tiếp để cho bọn họ chết toàn thây, còn nếu như thắng, vậy hãy để cho tôi dùng những hình phạt kia thử qua lần, có được ?" hỏi thăm, nhưng lại cần phải trải qua đồng ý của ai đây? "Chiêu !"

      Tù binh bị cởi dây trói cầm dao tiến lên phía trước, nhát dao, dao rơi, sắc mặt tù binh xám như tro tàn.

      "001, treo lên lưới đánh cá!" Khi lưới đánh cá được kéo xuống, người nọ bị treo lên.

      Tư Mộ Thần cởi tấm vải đỏ xuống, nhìn người nọ lần cuối cùng. Người này cũng là trong những tên lăng nhục chị Đường Nhụy. Che hai mắt của mình lại: " muốn làm bẩn hai mắt của mình!" Từng nhát dao sạch lưu loát, dựa vào chút ánh sáng còn sót lại quan sát nhưng chỗ còn có thể nhìn thấy.

      Từng miếng thịt bị cắt rời, chó nghiệp vụ ngửi thấy mùi ở phía trước, nhưng mà vừa ngửi xong lắc đầu cái rồi rời . Khiến cho các tướng sĩ đều phải vui vẻ cười to, ngay cả chó nghiệp vụ cũng khinh thường ngoảnh lại nhìn bọn chúng.

      "Chích thuốc tê chưa?"

      "Lão đại, bỏ thêm vào trong đồ ăn của bọn chúng rồi!"

      "Vậy tốt!" Cái mà muốn chính là cảm giác này, biết đau.

      "Nghe đảo có hồ nước, trong đó chỉ toàn là cá ăn thịt người đúng ? Cái hồ đó cách chỗ này rất gần phải ?" Tư Mộ Thần tốt bụng hỏi thăm, giống như là rất lo lắng.

      "Đúng vậy, lão đại, "

      "002, 003 mang theo người em này gặp cá ăn thịt người !" Người Nhật Bản nghe hiểu tiếng Trung, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể hề cảm thấy đau đớn của chính mình máu thịt be bét, bị người ta khiêng .

      "Cung Bổn Kỳ Tuấn, ông xem ta bị khiêng tới chỗ nào?" Đường Tuấn buồn cười nhìn đôi tay run rẩy của lão ta, đây cũng chỉ là bước trong kế hoạch. Dĩ nhiên, Cung Bổn Kỳ Tuấn chính là loại người nhẫn tâm khiến cho ba mẹ của mình bị mất hai chân.

      "Mày... mày.. chúng mày…" Bây giờ, Cung Bổn Kỳ Tuấn cũng nhìn ra được, nay người Trung Quốc còn dễ chuyện như ngày trước. tại bọn họ có khác nào ngồi nhổ lông lưng cọp chứ?

      "Người tiếp theo!" Mỗi người đều là dựa theo trình tự ba mẹ Đường Tuấn bị hại, bọn họ cũng quay lại thành video clip chi tiết. Hơn nữa còn là từng máy quay phim lần lượt quay lại.

      Khi máy bay trinh sát bay qua đảo Quyển Quyển người máy bay vẫn còn giỡn, người Trung quốc này là buồn cười, lúc này mà vẫn còn có tâm trạng quay phim ở đảo.

      người khác lại vui vẻ , sắp tới còn thuộc về bọn họ nữa, đương nhiên là bọn họ muốn quay phim lại cho tốt rồi.

      Người điều khiển cứ tôi nhìn , nhìn tôi như vậy cuối cùng cảm thấy người Trung Quốc có bệnh, tối khuya còn quay phim, dù sao ngày mai người Nhật Bản cũng lên đảo rồi, chúng ta quay về thôi!

      Được.

      "Lão đại, máy bay trinh sát vừa mới bay qua!" Sắc mặt 001 lộ vẻ hốt hoảng.

      "Vội cái gì? Ông đây làm gì hả?"

      "À, à, có, chúng ta chỉ quay phim, rồi xem xét địa hình chút thôi!"

      "Đúng vậy! Tiếp tục!"

      "Mọi thứ đều tốt chứ?" Nhìn thắt lưng được giao đến, ánh mắt Tư Mộ Thần khẽ liếc ngang cái.

      Đường Tuấn và Tư Mộ Thần còn có cả Cung Bổn Kỳ Tuấn đều ở trong căn phòng , ai biết được bọn họ làm gì ở trong đó.

      Bọn họ chỉ biết là sau khi ra, Cung Bổn Kỳ Tuấn quay về, nhưng mà ngày thứ hai sau khi trở về Nhật Bản ta tự sát. Nhưng mà những người Cung Bổn Kỳ Tuấn mang ai còn sống, ngày đó lúc trở về chỉ biết là Cung Bổn Kỳ Tuấn vẫn luôn lẩm bẩm ‘ quái vật ’!

      "Lão đại, con mẹ nó, cam lòng!" Đường Tuấn đập mạnh xuống mặt bàn.

      "A Tuấn, đợi khi về nước tôi tặng cho cậu món quà lớn!" Tư Mộ Thần vỗ vỗ bả vai của Đường Tuấn, thần bí như vậy.

      "Tốt lắm! Mặc dù có chiến hạm siêu cấp, nhưng mà mấy năm này khoa học kỹ thuật của bọn giặc ngoại xâm kia cũng kém, nếu như muốn khai chiến với chúng ta ở khoảng cách xa, chúng ta cũng chịu thiệt."

      "Lão đại, ngộ nhỡ thể lấy lại hòn đảo này, phải hủy diệt sao?"

      "Cấp hạ mệnh lệnh cuối cùng!" Tư Mộ Thần có chút bi thương: "Người em, chúng ta có thể chết ở chỗ này!"

      "Lão đại, chúng ta là quân nhân, chuẩn bị lâu như vậy phải là vì ngày này sao?"

      "Nhưng tôi bỏ được nhóc kia."

      "Lão đại…" Đường Tuấn nhìn lính do thám hốt hoảng tiến lại, vẻ mặt lập tức nghiêm túc.

      "Thiếu tướng Tư, có chiếc thuyền bất minh tới gần bờ bắc!"
      Bạch PhụngTôm Thỏ thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 35: Chị dâu đốt phòng bếp!
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Cho !" lâu sau: "Cho !"

      "Lão đại, lão đại!" xa nghe thấy tiếng gọi của Lục Phạm, Tư Mộ Thần lập tức bày ra mặt thối.

      "Các em, Lục Hán Tam tôi quay về rồi !" Lục Phạm nhìn về phía người vừa đứng đó, ra câu cực kỳ phấn khởi.

      "Thằng nhóc nhà cậu, quay về chịu phạt sao?" Ánh mắt của Tư Mộ Thần chính là con dao sắc bén, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng của Lục Phạm.

      "Chị dâu, chị phải làm chủ cho tôi!" Lục Phạm quay lại sau lưng lớn tiếng gào thét, chẳng được bao lâu, người nữa xuất ở trước mặt bọn họ.

      bộ quân trang màu xanh lá cây, chiếc dây nịt thắt lưng, đôi ủng quân nhân cổ cao màu đen, tóc cột cao thành đuôi ngựa. nhóc của , cắn răng nghiến lợi nhìn .

      "A Tuấn, cậu hãy nhéo tôi cái , xem thử tôi có thấy đau ?" Sắc mặt Đường Tuấn cứng đờ: "Quên , vẫn là tự nhéo mình !" Đường Tuấn yên lặng xoay người, sau đó đạp mạnh Tư Mộ Thần cái.

      Thân thể Tư Mộ Thần bổ nhào về phía trước, lao về phía Cảnh Tô. Cảnh Tô vội vàng đỡ lấy . Hai người bốn mắt đối diện nhau, khuôn mặt Cảnh Tô khẽ ửng đỏ, cảnh đẹp như vậy muốn chia sẻ với người khác. Tư Mộ Thần quay đầu lại, cực kỳ ảo não: "Nhìn cái gì vậy, tất cả đều giải tán ngay cho tôi!"

      "Hai người các cậu, đợi tôi quay lại tìm các cậu tính sổ sau!"

      "Còn em sao?" Cảnh Tô nghiến răng nghiến lợi hỏi .

      "Em? Em theo vào đây, xem có trừng phạt em tốt ?" Tư Mộ Thần vội vàng kéo về phía lều của mình.

      "Nhóc con, đưa em quay về nhé!" biết lúc nhìn thấy bọn họ, lo lắng biết bao nhiêu đâu. rất sợ hãi, nếu như mới vừa rồi ra lệnh thả cho , có phải con thuyền chở Cảnh Tô bị đánh chìm, nhóc con của cũng còn nữa hay .

      " đến đây rồi, em cũng thể nào quay về nữa!"

      "Nhóc con, đừng cố chấp!" muốn ôm chặt vào lòng, nhưng Cảnh Tô lại mức tránh né.

      " muốn đánh em ngất xỉu từ phía sau, rồi đưa em phải ?"

      "Em cho biết, thể nào!" Cảnh Tô tiến lên nắm chặt tay của Tư Mộ Thần, từng bước từng bước ép sát. Tư Mộ Thần lập tức hốt hoảng, mất trọng tâm, cả hai cùng đồng thời ngã xuống giường.

      Đợi đến khi kịp phản ứng lại, bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi bàn tay của Cảnh Tô: "Nhóc… "

      Cảnh Tô nằm ở người Tư Mộ Thần hề nghĩ ngợi gì, lập tức cúi đầu xuống chặn miệng của lại, ngăn chặn tất cả nhưng lời mà sắp ra.

      Đối với chủ động của Cảnh Tô, Tư Mộ Thần hoàn toàn chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của người đẹp, cả hai người cùng đắm chìm trong nụ hôn này. Kỹ thuật hôn mới lạ này của Cảnh Tô, khiến cho Tư Mộ Thần hơi bất mãn. vừa mới tìm được quyền chủ động, tiếng xôn xao ầm ỹ trong lều cắt đứt chuyện tốt của bọn họ.

      Sắc mặt của Cảnh Tô đỏ bừng, tư thế nữ nam dưới của hai người dễ khiến cho người ta nghĩ tới chuyện đứng đắn, hơn nữa họ còn say sưa nhìn hai người diễn xuân cung sống ngay trước cửa lều.

      "Cái đám nhóc ranh này, có phải là muốn ông đây ném tất cả các cậu vào trong hồ nuôi cá ăn thịt người hay ?" Cái đám nhóc thối tha này, lều của mà cũng dám tùy tiện ra vào như vậy.

      "Hít đất trăm cái cộng thêm kéo xà hai trăm cái, bắt đầu ngay bây giờ!"

      "Lão đại!" Từng trận kêu la inh ỏi.

      "Vẫn chưa đủ à? Được, chạy vòng quanh vùng phụ cận cho tôi đến khi đến trời tối mới được quay về!"

      "Lão đại, tha cho chúng tôi , được ?"

      "Tất cả đứng lên chạy cho tôi, nhất là sau người các cậu, dám dẫn đầu xem lén, Đường Tuấn phạt thêm vòng, Lục Phạm phạt them hai vòng!"

      "Cảnh Tô phạt thêm ba vòng!" giọng nữ vang dội vang lên giữa bọn họ.

      "Nhóc con, đừng quấy rối!" Tư Mộ Thần kéo vạt áo của Cảnh Tô, vẫn mỉm cười nhìn mọi người như cũ.

      "Nếu tới đây rồi, em chính là lính của !"

      "Nhóc con, em cũng đừng trách huấn luyện binh lính quá hung dữ nhé!"

      " có bao giờ em từng là sợ chưa?" Cảnh Tô khiêu khích nhìn Tư Mộ Thần, tràn đầy khinh thường.

      "Tất cả các cậu nghe cho tôi, đây chính là chị dâu của các cậu tự đấy nhé!" Tư Mộ Thần bình thản tuyên bố thân phận của Cảnh Tô.

      "Ai là chị dâu của bọn họ?" Cảnh Tô đạp cái rồi vào lều.

      " nhóc này, cũng chịu cho chút thể diện nào cả!" Sắc mặt của Tư Mộ Thần xám như tro tàn.

      Chạy bền, huấn luyện thể năng. Dưới giám sát của Tư Mộ Thần, Cảnh Tô càng ngày càng lên tay. Cảm giác giống như trời sinh vốn có khiếu làm lính vậy. Cảnh Tô cũng biết, tại sao trong xương cốt của lại cảm thấy quen thuộc với những chuyện này như vậy. Trong đầu thoáng qua rất nhiều rất nhiều hình ảnh, nhưng lại vĩnh viễn thể bắt được nó.

      Từ xa, Tư Mộ Thần nhìn thấy Cảnh Tô ôm đầu kêu đau, cũng thấy đau lòng thôi, nhóc con, em muốn nhớ lại sao? Phải ?

      "Lão đại, làm gì vậy? Tôi thấy chị dâu xảy ra chuyện rồi!" Đường Tuấn lo lắng trùng trùng, nhìn sắc mặt Cảnh Tô trắng bệch, rồi lại nhìn nhìn lão đại thất hồn lạc phách, nghĩ xem xảy ra chuyện gì.

      "A Tuấn, cậu dẫn theo các em bắt đầu chuẩn bị ! Ngày mai là trận đánh cuối cùng rồi, hòn đảo này, sao nữa cũng thể rơi vào tay bọn giặc lùn*."
      *Giặc lùn: Bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV – XVI.

      "Lão đại, chị dâu…!"

      "Ngày mai, lúc vừa mới khai chiến, cậu dẫn theo số em rút lui trước, đến lúc đó tôi giao nhóc con cho cậu! Hãy chăm sóc tốt cho ấy!" Đoạn đối thoại của bọn họ, vừa vặn bị Cảnh Tô cúi lưng tới gần đó nghe được.

      Tư Mộ Thần, được lắm! Lại muốn vứt bỏ em lần nữa sao? khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Cảnh Tô thoáng qua tia căm hận.

      lập tức quay đầu chui vào phòng bếp. Dáng vẻ đầy khí thế lao tới như vậy khiến cho Tiểu Quách và Tiểu Lý bưng đồ ăn từ phòng bếp ra ngoài bị dọa sợ.

      "Chị, chị dâu, chị...chị đây là?"

      "Các nấu cơm à?"

      ", phải, chúng tôi nấu cơm xong rồi. Những thứ này chỉ cần dọn ra là có thể ăn, ăn cơm!" Sắc mặt Tiểu Lý sung huyết đỏ bừng, chuyện cũng lắp bắp. Cậu chưa bao giờ nhìn thấy nào xinh đẹp như vậy, còn có thể mặc quân trang mà mang lại cảm giác giống như tiên nữ, đây chính là người đầu tiên. Tiểu Lý ở đây tưởng tượng , Cảnh Tô hạ lệnh đuổi khách.

      "Này, như vậy nhé, các cậu ra ngoài , tôi muốn ở lại chỗ này! Nhớ là thể cho người khác biết tôi ở chỗ này đó!" Mỹ nhân kế, mỹ nhân kế trần trụi, hai bạn đồng chí cứ như vậy bị khuất phục. Cho đến khi ~

      "Lão đại, xong rồi, xong rồi, chị dâu đốt phòng bếp rồi!" Tiểu Quách hốt ha hốt hoảng chạy vào bẩm báo.

      " sao, có thể xây lại cái khác!" Tư Mộ Thần nhấc tờ báo lên, rất dễ dàng, nhưng mà kịp phản ứng lại.

      "Cái gì? Đốt phòng bếp? Còn nhanh chóng cứu chị dâu của các cậu !" Tư Mộ Thần hấp tấp chạy .

      "Lão đại, lão đại, aiz, lão đại!" Tiểu Quách nhìn Tư Mộ Thần vội vàng rời , than thở tiếng, chị dâu của bọn họ ở đó có chuyện gì đâu, còn vui vẻ lắm!

      Cảnh Tô nhìn phòng bếp bốc cháy, rất vui, lại có thể lợi dụng nguyên liệu trong phòng bếp để làm thành thuốc nổ.

      "Em cười cái gì?"

      "Em à, em rất vui vì phòng bếp bốc cháy rồi!" Cảnh Tô hậu tri hậu giác đáp lại.

      "Cảnh Tô!" Vào lúc này, quả là lửa giận của Tư Mộ Thần cháy bừng bừng.

      "Sao em có thể đem tính mạng của mình ra đùa như thế chứ? thấy em đúng là trừng phạt được phải ?" Tư Mộ Thần ôm ngang người của Cảnh Tô lên về phía lều của mình.

      thuận tay ném cái, ném Cảnh Tô vào giường, chỉ nghe thấy tiếng ‘ rầm ’, thanh kia khiến cho đáy lòng của Tư Mộ Thần thắt chặt đau nhói. rất muốn hỏi có đau , nhưng thể mềm lòng. rất muốn , nhóc con, muốn em bị đau dù chỉ là chút xíu, nhưng mà bây giờ là con mẹ nó khốn kiếp.

      "Nhìn xem em làm những chuyện gì? Cảnh Tô, lý trí trước đây của em đâu rồi? Tại sao mấy ngày nay em luôn làm chuyện ấu trĩ như vậy? Ở nhà đợi về được sao? Ngoan ngoãn ở trong lều đợi được sao? Tại sao em cứ phải khiến cho luôn luôn lo lắng như vậy?"

      "Nhóc con, rất sợ phải mất em!"

      "Tư Mộ Thần, vậy từng suy nghĩ cho em chưa? So với mất , em lại càng sợ thể cùng với hơn!" Giọng của Cảnh Tô cực kỳ bình tĩnh, câu như vậy đâm thẳng vào trong lòng của Tư Mộ Thần. Nhóc con của , cuối cùng cũng , nhưng mà bây giờ làm sao khiến cho yên lòng đây.

      bò dậy từ giường, sửa sang lại quần áo định ra ngoài, nhưng mà tay trái lại bị người kia nắm lại.

      Chương 36: Kế hoạch lớn thành công
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      " phải là em muốn cùng với sao? Như vậy tại sao bây giờ lại gấp gáp rời vậy?" Bàn tay to lớn kéo cái, thân thể của chạm vào lồng ngực của .

      Nhắm ngay môi của , nhanh chóng ngậm chặt. Đầu lưỡi bá đạo chiếm lĩnh lãnh địa của mình. Quăng người cái, bọn họ cùng ngã lên chiếc giường mà họ cùng nhau ngủ đêm. Khi Tư Mộ Thần cởi đến chiếc cúc thứ ba quần áo, Cảnh Tô lập tức nắm tay lại.

      "Nhất định muốn dùng cách này để ép em rời sao? Mộ Thần?" Trong giọng điệu của Cảnh Tô mang theo tia ảo tưởng, nhưng mà Tư Mộ Thần kiên định lắc đầu cái.

      "Được, em rời !" Đẩy Tư Mộ Thần người ra, trong lòng Cảnh Tô rất khó chịu.

      "Lục Phạm, dẫn chị dâu của cậu rời khỏi đây!" Sau khi Tư Mộ Thần rời khỏi lều, ảo não nhìn mặt Lục Phạm.

      "Lão đại, chắc là chưa thỏa mãn dục vọng phải ?"

      "Cút, cậu còn nhanh !"

      "Lão đại, cho dù chúng tôi muốn rút lui, phải nơi nào đây?"

      "Hải Lục , còn mau lên đường!"

      "Lão đại, ngộ nhỡ gặp phải bọn quỷ xâm lược sao? Còn có bọn giặc tây nữa!"

      "Yên tâm, đến lúc đó nếu như bị bắt được, cậu hãy dùng phần tình báo này để đổi chác là được!"

      "Bán tình báo? Tôi làm! Lão đại, tôi ngờ lại là hán gian, muốn hại chết nhiều em của chúng ta như vậy!"

      "Lục Phạm, tên nhóc thối nhà cậu làm phản đúng ? Bảo cậu làm cứ làm, ông đây giống hán gian sao? Tôi thấy dù nhìn thế nào cậu cũng tương đối giống hán gian hơn, mau cút cho tôi!" là làm cho tức chết mà, làm bộ bán phần tình báo này phải là vì muốn dẫn dụ giặc xâm lược sập bẫy sao?

      "Tên nhóc thối này đáng tin, vẫn là phải cho nhóc con biết!" Tư Mộ Thần nhìn khuôn mặt đen căng cứng này, trong lòng run sợ.

      "Hì hì, hì hì, nhóc con à ~". Tại sao vẻ mặt đó của Tư Mộ Thần lại đáng đánh đòn như vậy chứ?

      "Ẻo lả!" Quả là dáng dấp của Tư Mộ Thần rất dễ nhìn, nhưng mà dáng vẻ lấy lòng tại của nhìn thế nào cũng giống như lấy lòng mẹ.

      "Nhóc con, muốn thương lượng với em chuyện này!"

      "!"

      "Nhóc con, lá thư này để ở người em, nhóc con, đây chỉ là để đề phòng chuyện vạn nhất !"

      Cảnh Tô nhìn bức thư tay: "Mộ Thần, đây là thư tình báo sao? Hơn nữa còn vô cùng quan trọng!"

      "Đúng vậy, nhóc con, em phải đưa nó đến chỗ ông nội của chúng ta!"

      "Mộ Thần, em rời khỏi đây, em giữ lá thư này cẩn thận!"

      Bọn họ dõi mắt nhìn Cảnh Tô lên máy bay trực thăng rời , tảng đá trong lòng Tư Mộ Thần cũng rơi xuống. Nhưng mà, dù thế nào bọn họ cũng nghĩ đến, Cảnh Tô ở máy bay lại hủy lá thư này, sau đó quả quyết cho máy bay hạ cánh.

      Phải , xuống máy bay bằng cách nào? Chính là, vác chiếc dù nhảy rồi mở cửa cabin ra đứng ở đó, nếu hạ máy bay xuống, tôi nhảy xuống, sống chết biết. Bọn họ còn có thể làm sao nữa, đương nhiên là phải cẩn thận hầu hạ bà tính tình bướng bỉnh này rồi.

      "Chị dâu của tôi ơi! Tôi thành với chị, cái đó chỉ là tình báo giả thôi."

      "Giả tốt, tôi bán nó cho quân địch!" Cảnh Tô mỉm cười vô hại: "Lục Phạm, cậu nghĩ cách truyền lá thư này đến cho bọn chúng ."

      "Chị dâu, đây là giả, đừng làm vậy, nó chỉ dùng để lừa gạt quân địch thôi!"

      " phải là lão đại của các cậu ước gì cái này bị truyền ra ngoài sao?"

      "Đúng vậy, đó là đợi lúc chúng ta gặp nạn!"

      "Nhất định phải gặp nạn sao? Chúng ta thể làm ‘ giặc bán nước ’ sao?"

      "Chị dâu, ý của chị là…?"

      "Đúng vậy, chính là ý đó, mau phát sóng vô tuyến, tốt nhất là mã hóa luôn!"

      " ! Quả là kỹ thuật của chị dâu rất lão luyện."

      " nhảm gì đó, mau làm !" theo Tư Mộ Thần lâu, tính khí nóng nảy này cũng học theo Tư Mộ Thần ít!

      "Lão đại, trời sập rồi! Chị dâu bán tình báo của chúng ta cho quân địch!" Đường Tuấn nhìn tình báo bị mã hóa, trong lòng nổi lên sợ hãi.

      " có việc gì, cái tình báo đó đáng bao nhiêu tiền, bảo các em rút lui là được!" Tư Mộ Thần bình tĩnh gõ gõ mặt bàn. Tại sao nhóc này lại thông minh như vậy chứ? Nếu như để cho biết được em quay về, hãy chờ đánh nát cái mông của em !

      Trời vừa rạng sáng, bên phía giặc xâm lược đột nhiên cảm ứng được làn sóng điện mạnh mẽ, trải qua quá trình giải mật, nội dung của bức thư như sau:

      Tất cả tướng sĩ đảo Quyển Quyển đều bị sinh vật lai lịch tấn công bất ngờ, bị chết và bị thương nghiêm trọng, đề nghị xin trợ giúp! tại, chúng tôi ở trong tầng hầm ngầm dưới căn nhà gỗ của dân cư chờ cứu viện! Cấp dưới, Tư Mộ Thần đề nghị xin trợ giúp!

      Thủ lĩnh nước R vừa nhận được tin tức này vỗ bàn vui mừng. Trước đây lúc Cung Bổn Kỳ Tuấn quay về cũng là bởi vì bị sinh vật lai lịch tập kích, đây chính là trời cao trợ giúp bọn họ. xua tan tất cả nghi ngờ, phát động tất cả người ngựa quyết định tiến công vào đảo DY.

      Hải vào lục quân đồng thời tiến công, quân chỉ chiếm số ít. Nhanh chóng tiến tới mục tiêu duy nhất chính là nhà gỗ .

      Nhưng dù thế nào bọn họ cũng nghĩ ra được, tại sao lần này lên đường toàn quân đều bị tiêu diệt.

      Trong lúc bọn họ đến gần đảo Quyển Quyển, khi còn cách đảo tới trăm dặm, cơn sóng biển khổng lồ đột nhiên dâng lên. Đây là chiến hạm, chỗ sóng biển đột nhiên dâng lên báo trước, thế nhưng lại có vật khổng lồ màu đen rất kỳ lạ đột nhiên nổi lên.

      đội quân chiếm hạm trầm lặng đậu ở đó, quân địch đông như vậy nhưng chỉ trong vòng giờ toàn bộ đều chìm sâu vào đáy biển, khắp mặt biển nổi lên chất lỏng màu đỏ, vùng biển bốc mùi tanh hôi. Thấp thoáng, còn có thể nhìn thấy cá mập cắn xé cái gì đó.

      Lại chút về tình hình sau khi quân hạ cánh an toàn. Lúc bọn họ tiến vào căn nhà gỗ , chỉ cảm thấy hết sức kỳ quái. Tầng hầm ngầm phải là nên ở dưới căn phòng này sao? Nhưng tại sao căn phòng này lại được xây dựng mặt nước?

      Chẳng lẽ tầng hầm ngầm ở dưới nước? Những người nước R này là cực kỳ ngu xuẩn, tất cả đều ở trong khống chế của Tư Mộ Thần, bọn họ vừa mở sàn nhà ra, lập tức rơi vào trong giếng nước.

      Giếng nước này là do Tư Mộ Thần vô tình phát được, cho nên vừa tới đây, Tư Mộ Thần bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch này. xây căn nhà gỗ ngay giếng nước, mà bên trong giếng nước lại cất giấu bảo bối thượng hạng. đàn cá ăn thịt người, được vớt lên ở hồ nước lúc bọn rút lui trước khi bị đưa vào.

      Nhìn nhóm người bị tiêu diệt, còn lại nhóm người khác, Tư Mộ Thần chờ thời cơ xuất , những tên ngu ngốc cảm thấy xa lạ với địa hình nơi đây đương nhiên là thể đánh lại đội quân hoạt động ở vùng này suốt nửa tháng qua rồi.

      "A Tuấn, đánh nhanh thắng nhanh, bọn họ giỏi về dùng khí độc, phải tiêu diệt sạch bọn họ trước khi bọn họ dùng khí độc!"

      "Vâng, lão đại!"

      Từng khẩu súng ống giấu ở trong bụi cỏ được nhấc lên, từng viên đạn xuyên qua lồng ngực của quân địch, đánh ngã bọn họ cách yên lặng tiếng động, hơn nữa còn tìm được bất kỳ miệng vết thương nào. Bọn họ cúi đầu nhìn chính mình, ngay lúc bọn họ thống nhất muốn ném đạn khí độc, bọn họ cũng cùng nhau ngã xuống rồi.

      "Hoàn hảo, mất người nào, khiêng những xác chết đó ném cho những tướng sĩ cá ăn thịt người của chúng ta được ăn bữa no nê !"

      "Vâng, lão đại!" Hào khí đảo DY vang xa vạn trượng, tiếng kèn vang lên lanh lảnh.

      Tư Mộ Thần đứng lên từ sườn núi , lớn tiếng thổi kèn!

      Trong lúc bọn họ hả hê, ai cũng ngờ được còn có tên địch sống sót, móc khẩu súng ra. Trong đám người chỉ có Cảnh Tô phát hành động này, thân hình nhắn của lập tức xuyên nhanh qua đám người Tư Mộ Thần.

      "Mộ Thần, cẩn thận!"
      Last edited by a moderator: 20/4/15
      Bạch Phụng, Tôm Thỏtrangtrongnuoc thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Bị thương, rút lui
      Editor: Tinh Linh Tuyết

      "Nhóc con…" Tư Mộ Thần nhìn Cảnh Tô đột nhiên té xuống trước người , tay còn dính máu tươi của . giơ tay bắn phát đạn.

      "Nhóc con, em ráng chịu đựng! A Tuấn, mau rút lui!" Tư Mộ Thần lo lắng ôm Cảnh Tô rời khỏi đó: "Nhóc con, em đừng ngủ, hãy chuyện với !"

      "Lão đại, máy bay trực thăng tới rồi, mau lên !"

      "A Tuấn, xử lý sạch mọi thứ đảo, rồi dẫn theo các em rút lui!"

      "Được, lão đại, yên tâm rời khỏi đây trước !"

      "Đúng rồi, 001 và Lục Phạm đâu?"

      "Trung đoàn trưởng Đường, trung đội trưởng Lục bị hôn mê, tại ngay cả liên trưởng cũng bị trọng thương!"

      "Cái gì? Sao có thể như vậy?" Đường Tuấn nhìn phát hai người đó là lính do thám của bọn họ, trong lòng cảm thấy rất sốt ruột.

      Mặc dù bọn họ sợ khai chiến, nhưng mà trong chuyện này cấp cầu phải làm gọn gàng sạch , thể lưu lại nhược điểm gì, chuyện còn lại phía tự mình đàm phán.

      "Là do ai làm?"

      "Trung đoàn trưởng Đường, vẫn chưa biết là ai làm, nhưng mà có thể khẳng định phải là người của nước R phái tới, mà là do nhóm người lần trước dẫn chị dâu !"

      "Cứ rút lui trước , tôi tin bọn họ dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu!"

      Vào bốn giờ sáng, toàn bộ tướng sĩ rút lui khỏi đảo Quyển Quyển. Nghe đảo có thứ gì đó rất kỳ quái, cho nên vẫn có ai lên đảo thành công, căn cứ vào ít thông tin của mấy người còn sống sót, mọi người rút lui đều mang theo xác chết rời .

      Bệnh viện Nhân dân giải phóng quân

      Cảnh Tô mặc bộ đồng phục bệnh nhân, nhìn người đàn ông ở bên cạnh lúc nào ngừng tay, mặt tràn đầy hạnh phúc.

      "Nhóc con, há miệng, đây là táo!"

      "Nhóc con, há miệng, đây là đào!"

      "Nhóc con, há miệng, đây là nho!"

      "Nhóc con… "

      "Lão đại, tôi cũng há miệng!" Lục Phạm nhìn hai người ở bên cạnh em em, vừa mở miệng là từng miếng từng miếng trái cây dâng tới tận miệng. Mà những thứ trái cây này, lão đại nhà bọn họ cũng biết cho bọn họ ăn miếng.

      "Sao vậy? Ngay từ đầu cũng các cậu lăn qua phòng bệnh sát vách rồi, là do các cậu cứ nhất định phải ở chỗ này mà!"

      "Lão đại, hãy mở rộng lòng tốt, cho chúng tôi cùng ăn chút !" Dáng vẻ đáng thương này của Lục Phạm, khiến cho Cảnh Tô nhớ tới ba con chó tấm hình của Đường Tuấn!

      "Ông đây mới cho cậu ăn, cậu nhìn 001 kìa, cậu ta yên tĩnh biết bao, chỉ có cậu là om sòm nhất!" Mặc dù Tư Mộ Thần như vậy, nhưng mà vẫn gọt vỏ trái cây đưa cho bọn họ ăn.

      "Kỹ thuật dùng dao tệ!" 001 luôn luôn ít lời, quan trọng nhất là cậu có tuyệt kỹ, đó chính là lên núi đao, cho nên có thể luyện được kỹ dùng dao tới xuất quỷ nhập thần. Thấy cậu ta khen ngợi mình như vậy, sắc mặt Tư Mộ Thần cũng lộ vẻ hài lòng.

      "Nhóc con, em xem!" Cảnh Tô khinh bỉ nhìn Tư Mộ Thần, vẻ mặt khinh thường.

      "Tiểu nhân đắc chí!"

      "Nhóc con, em xem thường ông đây phải ? Lục Phạm, cậu hãy tới cho nhóc con biết ông đây là người như thế nào?"

      "Tôi sao? Lão đại…" Lục Phạm thể tin nổi hỏi lại Tư Mộ Thần, cậu cho là hỏi 001, là cậu hề biết chút gì về kỹ thuật dùng dao.

      "Ừm!"

      "Chị dâu, tôi cho chị biết, tài nấu nướng của lão đại hay ho gì!"

      "Phì, ra đây chính là kỹ thuật dùng dao tốt!" Cảnh Tô cười như cười liếc nhìn Tư Mộ Thần, dáng vẻ cam chịu của Tư Mộ Thần, quả là cực kỳ đáng .

      "Thằng nhóc này, trước đây cậu thiếu mấy lần Xyri rồi hả? Tôi thấy lần này sau khi hết bệnh, cậu hãy tới đó !"

      "Lão đại, đùa à?"

      "Cậu xem, như vậy có còn là đùa nữa ?" Tư Mộ Thần rút tờ giấy nhập học từ trong túi áo ra, phía ràng có ghi tên của Lục Phạm.

      "Lão đại, cho dù tôi có hóa thành ác quỷ cũng bỏ qua cho !"

      "Cám ơn, nhưng mà ác quỷ thể trôi nổi vượt biển được đâu!"

      Cảnh Tô nhìn hai người cấp cấp dưới thích đấu võ mồm này, thỉnh thoảng lại tham gia vào trong đó, chọc tức Tư Mộ Thần, ngay cả 001 cũng tham gia vào.

      Nhưng mà cái khí này bị hai người ở trước mặt làm cho còn sót lại chút gì.

      "Cảnh Tô!" Dung Thiểu Tước và Vương Tiêu xuất ở trong phòng bệnh, tay còn mang theo bó hoa hồng màu đỏ chót. Tư Mộ Thần bình tĩnh nổi, điều này ràng chứng tỏ là tới giành phụ nữ của mà! đứng ở trước giường bệnh, dáng vẻ tỏ người lạ đừng tiến vào.

      Nhìn Cảnh Tô bị quấn băng vải, khuôn mặt mặt thanh tú dường như cũng gầy chút, nhưng mà vẻ đẹp vẫn hề giảm chút nào.

      "Tôi rất nhớ em!" Chỉ nghe thấy trong phòng bệnh vang lên tiếng hút khí, còn phát ra cả tiếng răng rắc của xương cốt do nắm chặt tay.

      Dung Thiểu Tước vừa ra lời này lập tức cảm thấy hối hận, ta bị làm sao vậy? Trước giờ ta vẫn luôn che giấu bản thân cực kỳ tốt vậy mà lần này ta thế nhưng lại để lộ cảm xúc của bản thân.

      Bàn tay bé của Cảnh Tô phủ lên bàn tay to lớn nắm chặt kia, kéo kéo ý bảo hãy ngồi xuống. Sau đó mới nhìn Dung Thiểu Tước: "Tổng giám đốc, tôi cũng rất nhớ !" Bàn tay bé của Cảnh Tô bị bàn tay to lớn kia túm ngược lại, xiết chặt trong tay: "Nhưng mà, đánh đổ bình dấm chua của nhà chúng tôi rồi!"

      Tâm tình của Tư Mộ Thần rất tốt, vội vàng vuốt ve bàn tay bé của , giống như muốn lau cho bàn tay của Cảnh Tô sáng bóng luôn vậy.

      "Vậy Cảnh Tô à, nếu như hết bệnh, nhớ quay lại làm việc, thời kỳ có thư ký Cảnh, A Tiêu quả là rất cực khổ!" Dung Thiểu Tước liếc nhìn A Tiêu, giống như là : nếu Cảnh Tô còn quay lại Vương Tiêu mệt chết mất.

      "A Tiêu, thành xin lỗi nhé! Đợi tôi hết bệnh rồi quay lại làm việc!" Cảnh tô nhìn Vương Tiêu, trong mắt tràn đầy áy náy.

      Vương Tiêu xóa tan nét chán chường mặt, sắc mặt nhanh chóng sáng lên: " mệt! Cảnh Tô, tôi rất nhớ , chúng tôi rất cần !" nhìn thấy trong mắt Cảnh Tô có hình bóng của mình, ý nghĩ này khiến cho hưng phấn ngừng.

      "A Tiêu, chúng ta về thôi!" Dung Thiểu Tước chán nản đau khổ. Trong mắt của Cảnh Tô, ai cũng là người tốt, nhưng mà nhất định là ta.

      "A Tiêu, tôi hối hận rồi! A Tiêu, chúng ta dừng kế hoạch lại ! A Tiêu…" Vương Tiêu tiến lên đấm cái.

      "Dung Thiểu Tước, kế hoạch này là do các cậu khởi động, cậu có hối hận cũng vô dụng. Dừng lại? Nếu cậu dừng lại mang đến cho Cảnh Tô biết bao nhiêu là rắc rối. Tôi mặc kệ, nếu các cậu dám làm, cậu phải có gan gánh chịu hậu quả, cho dù các cậu có làm cái gì, Cảnh Tô cũng có tôi bảo vệ cho ấy rồi!" Vương Tiêu nhìn Dung Thiểu Tước, trong lòng có tức giận, có khổ sở, cũng có đành lòng.

      "A Tiêu, tôi để cho ấy bị tổn thương!"

      "Thiểu Tước, cậu quên rồi sao? Cậu còn có Mộng Lan!" câu này, khiến cho ta sững sờ. ta cảnh tô, nhưng lại muốn cầu hôn Diêu Mộng Lan! Sờ sờ chiếc nhẫn trong túi áo tây trang, Dung Thiểu Tước luôn mang khuôn mặt tươi cười cũng thoáng lên vẻ mặt khổ qua hiếm thấy.

      "Thiểu Tước, kể từ khi cậu gặp phải Cảnh Tô, cậu cũng đá bán đứng cảm xúc, cậu cũng lún sâu vào, phải sao?"

      "A Tiêu, A Tiêu, mặc kệ là cái gì, tôi cũng muốn có được Cảnh Tô, cứ tiến hành kế hoạch theo đúng hạn. Người, tôi cũng phải chiếm được như cũ!" Lần đầu tiên, sắc mặt ta lộ vẻ hung ác như vậy.

      Vương Tiêu nhìn dáng vẻ của ta, sắc mặt lộ vẻ phức tạp.

      ", về thôi!" biết là từ khi nào, giữa bọn họ xuất con sông , theo biến đổi chiều rộng của dòng sông, tình cảm giữa bọn họ cũng từ từ xa cách.

      "Nhóc con, ai cho em ?" Tư Mộ Thần đeo tạp dề, sắc mặt tối sầm nhìn người phụ nữ len lén muốn trốn ra ngoài. giơ cái muôi dùng để xào đồ ăn lên, có loại kích động muốn đánh .
      Last edited by a moderator: 22/4/15
      Bạch Phụng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :