Chương 61
Editor: Camtusori
"Nương. . . . Nương. . . ."
Diễm Tình mới ôm Thư Nhi ra cửa, chỉ thấy trong mắt mang theo vui mừng nhìn về phía Lưu Uyển Thanh gọi "nương".
Lưu Uyển Thanh cảm thấy trong lòng căng thẳng, ngay sau đó liền muốn đứng dậy, theo bản năng Diễm Tình liền xoay người muốn vào nhà.
"Đứng lại!"
Lưu Uyển Thanh được Trúc Lục nâng đỡ, đứng lên .
Diễm Tình sững sờ, ngay sau đó sắc mặt vô cùng mất tự nhiên hành lễ với Lưu Uyển Thanh: "Nô tỳ đáng chết, nhìn thấy thế tử phi người, nô tỳ chỉ cảm thấy sắc trời hôm nay rất tốt, liền muốn ôm đại thiếu gia ra ngoài hóng mát chút, phơi nắng mặt trời. Ra ngoài mới phát có chút gió , sợ đại thiếu gia lại trúng gió độc lần nữa liền muốn ôm đại thiếu gia vào nhà trước, thấy thế tử phi người, nô tỳ đáng chết."
Lúc này, Lưu Uyển Thanh đâu còn ý tới những lời nhảm của Diễm Tình, chỉ chăm chú nhìn Thư Nhi, lúc này Thư Nhi duỗi tay về phía Lưu Uyển Thanh, trong miệng còn ngậm chữ: "Nương. . ."
Lưu Uyển Thanh vươn tay muốn ôm Thư Nhi, Diễm Tình lập tức lui về phía sau trốn chút, bên Trúc Lục : "Ai cho ngươi lá gan ấy hả!" Diễm Tình cắn môi dưới, khuôn mặt uất ức. . . .
"Thế tử phi. . . đại thiếu gia còn . . . . Người. . . ."
Lưu Uyển Thanh có nơi nào còn nhớ được lời ngon tiếng ngọt: "Ta là mẫu thân của Thư Nhi, thế nào? Ngươi còn sợ ta hại nó sao?"
Diễm Tình có cách nào, thể làm gì khác hơn là giao Ca nhi cho Lưu Uyển Thanh, Lưu Uyển Thanh ôm lấy nó, Thư Nhi ở trong lòng nàng, lại vòng hai tay ôm chắc cổ của nàng. . . .
sai! sai! Tuấn Nhi của nương. . . . Tuấn Nhi của nương.. . Trúc Lục thấy giọt nước mắt mặt Lưu Uyển Thanh, khỏi lo lắng gọi chủ tử. . . Lưu Uyển Thanh hít mũi cái: "Thư Nhi còn tuổi bị khổ như vậy, ta chỉ đau lòng."
xong liền ôm thằng bé vào phòng mình, Diễm Tình vừa định tiến lên liền bị Trúc Lục ngăn lại.
Lưu Uyển Thanh xoay người lạnh lùng nhìn Diễm Tình: "Từ hôm nay trở Thư Nhi do ta tự mình chăm sóc." xong liền hề để ý tới Diễm Tình.
Đợi lúc Đông Mai bưng cháo gà trở lại, chỉ thấy Lưu Uyển Thanh ngồi ở giường, trong lòng còn ôm Thư Nhi ngủ rồi, mở miệng. . . ."Chủ tử? Người này là?"
"Tuấn. . . Thư Nhi đáng phải hay ? Ta thích thằng bé, về sau ta tự mình nuôi dưỡng nó."
"Chủ tử, nhưng. . . ." Trúc Lục lôi kéo Đông Mai, nhìn nàng lắc đầu cái.
Đông Mai theo Trúc Lục ra bên ngoài: " xảy ra chuyện gì? Làm thế nào chỉ trong chốc lát ôm đại thiếu gia tới, chuyện này tránh còn kịp đây, đại thiếu gia là cái ấm sắc thuốc, nếu có cái gì vạn nhất sao, chủ tử của chúng ta có thể . . . . Sao ngươi ngăn lại chút."
"Ngươi nghĩ ta có à, cũng biết thế nào, phải đều đại thiếu gia ngu ngây người biết chuyện sao, nhưng vừa nãy nhìn thấy chủ tử liền gọi "nương", giống như là nhìn thấy mẹ ruột vậy đấy. Chủ tử cũng bị quỷ thần xui khiến liền nhận lấy, mới vừa rồi ôm đại thiếu gia liền chạy vào trong phòng khóc hồi lâu, nếu biết còn tưởng rằng là mẹ con lâu ngày gặp lại đấy, nhưng ngươi cũng phải nhận ra dáng vẻ vui mừng của chủ tử chứ!"
Đông Mai thở dài: " bước nhìn bước thôi, mấy ngày nay chúng ta phải nâng cao tinh thần cảnh giác, đừng để cho chủ tử mắc bẫy của người khác."
"Ừ, ta hiểu được."
Lúc này Lưu Uyển Thanh còn chưa thể lấy lại tinh thần sau vui mừng quá lớn, nụ cười mặt có muốn giấu cũng giấu được. Tuấn nhi của nàng thế nhưng trở lại, cảm tạ ông trời, cảm tạ Bồ Tát Phật tổ. . . . Đúng vậy , nếu nàng có thể trọng sinh, vì sao Tuấn Nhi lại thể chứ!
Lưu Uyển Thanh nhớ đến vừa rồi Tuấn Nhi ở trong lòng nàng, đưa đôi tay bé gầy teo ra, mang theo tiếng khóc nức nở non nớt "bụng con đau, nương đừng khóc", nhịn được nước mặt lại rơi đầy mặt. Kiếp trước, thân thể nho của Tuấn nhi núp ở trong ngực nàng, khóc tới mức giọng cũng khàn khàn, đau bụng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con trong lòng ngực nàng từ từ tắt thở. . .
Chắc hẳn Tuấn nhi mới trở về , nhưng tại sao lại đến với thân thể của Thư Nhi, trận bệnh nặng mấy ngày trước đây, như vậy Thư Nhi sợ thể vượt qua, Tuấn nhi của nàng mới trở lại. . .
Nếu như từ lúc nàng trọng sinh tới nay, chuyện nhớ thương nhất nhưng lại dám nhớ tới nhất chính là Tuấn nhi rồi. Hôm nay, trong lúc bất chợt, Lưu Uyển Thanh cảm giác cuộc sống của nàng rất hạnh phúc, thế tử đối với nàng có tốt hay cũng sao cả, coi như về sau bên cạnh có rất nhiều nữ nhân nữa, nàng cũng sợ. . . . . . được, vì Tuấn Nhi, nàng thể đánh mất trái tim của thế tử.
Lục Khang cau mày tới, liền thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Lưu Uyển Thanh, còn Thư Nhi lại khéo léo nằm trong lòng nàng ngủ say sưa. Mà Diễm Tình sau lưng thấy vậy, khuôn mặt đầy ghen ghét, mới định mở miệng liền bị Lục Khang liếc mắt cái, bị dọa khẽ run rẩy. . . Ánh mắt vừa rồi của chủ tử gia là đáng sợ. Tiểu Mễ Tử đứng bên tự nhiên rất có hiểu biết lôi Diễm Tình ra ngoài.
Trong nhà lúc này chỉ còn lại nhà ba người rồi, vẻ mặt Lục Khang cũng nhu hòa rất nhiều, khóe miệng hơi nhếch lên. . . Mới vừa rồi Diễm Tình khóc lóc cầu xin cứu cứu Thư Nhi, Thư Nhi bị Uyển Thanh ôm , trong lòng cũng rất kinh hoảng . . . Cuối cùng nàng cũng khiến cho thất vọng.
Sợ là ai cả đường đấy, ra trong lòng nàng lại quan trọng như thế là như thế quan trọng, trách được hôm đó nàng lại uất ức chú ý lời , thế nhưng lại làm ra chuyện cầm thú như vậy với nàng. Càng nghĩ, nội tâm Lục Khang càng thêm hối hận, lại thêm cực kì thương Lưu Uyển Thanh. Tự mơ mộng xong, Lục Khang vểnh khóe môi bước ra ngoài, Tiểu Mễ Tử nhìn thấy cũng sợ hết hồn. . . Chủ tử gia lại bắt đầu bình thường. ()
Lục Khang mắt lạnh nhìn Diễm Tình quỳ gối trước mặt , nhíu mày: "Thế nào? Lời của gia dùng được rồi hả ? Hả? Ngươi đừng quên ngươi chỉ là tỳ nữ của Lộ Vương phủ!"
Trong mắt Diễm Tình hàm chứa lệ, khuôn mặt bi thống: "Chủ tử gia...tại sao người có thể lập tức giao đại thiếu gia cho thế tử phi như vậy! Coi như bây giờ nô tỳ tiếc cái mạng ti tiện này! Lời lòng khó nghe! Mặc dù nô tỳ muốn lời này, nhưng hôm nay cũng thể kìm lòng được. Làm sao thế tử phi có thể lòng đối với đại thiếu gia chứ! Đây chính là cái gai trong lòng nàng đấy! Nô tỳ cũng là nữ tử, tất nhiên hiểu được tâm của tữ tử. Chủ tử gia, người hãy nể tình phần Quận chúa sống chết vì người mà qua đời, cứu đại thiếu gia ! Mặc dù đầu óc đại thiếu gia lanh lợi nhưng cũng là ruột thịt máu mủ của người đó, là cốt nhục của người đấy!" xong nặng nề dập đầu cái, đợi lúc ngẩng đầu lên cái trán rách da, rịn ra máu, mà lúc này bộ dáng của Diễm Tình chính là ra vẻ vì nghĩa hiến thân.
Lục Khang cúi người xuống, nắm cằm của nàng ta: "Gia nghĩ ra tại sao người vì nghĩa hiến thân như ngươi lại ác tâm như vậy!"
Vốn trong lòng còn có chút mong đợi, Diễm Tình nghe được lời này, trợn to hai mắt, vẻ mặt thể tin: "Gia. . . Người tại sao có thể nghĩ nô tỳ như vậy chứ!"
Lục Khang hừ lạnh tiếng: "Ngươi cũng xứng để gọi gia sao? Tiểu Mễ Tử!"
Tiểu Mễ Tử vội vàng sai người ta kìm Diễm Tình lại, hung hăng vả miệng nàng ta cái, khuôn mặt nhắn lập tức sưng phồng lên, tia máu cũng theo khóe miệng chảy xuống. . . Cho dù dáng dấp Diễm Tình cũng có vài phần xinh đẹp, lúc này nhìn lại khó coi.
"Ngươi cũng dám so sánh với thế tử phi của gia sao? Khổ nhục kế. . . . Ngươi cũng xứng dùng sao!" xong chút lưu tình xoay người bước nhanh rời . Tiểu Mễ Tử phân phó với gã sai vặt sau lưng: "Cũng biết phải làm sao rồi chứ."
lâu sau, nha hoàn cuối cùng bên cạnh Lỗ vương Quận chúa qua là Diễm Tình được đồn là nhiễm bệnh nặng. Thế tử niệm tình nghĩa với Quận chúa liền phái người đưa nàng đến thôn trang dưỡng bệnh, là hết bệnh trả tự do cho nàng, bỏ nô tịch!
"Ai ôi, nhìn ra thế tử gia của chúng ta là người trọng tình nghĩa , nghe Diễm Tình này nhưng được rương vàng bạc châu báu rất lớn đấy." ma ma mới ở phòng bếp vừa mở lời liền bị người bên cạnh che miệng: "Ngươi cần mạng nữa sao, lời này mà ngươi cũng có thể lảm nhảm."
"Đây phải thế tử gia tốt sao?" Kẻ ngu này còn chưa phản ứng kịp, người muốn ngăn chặn lời của bà ta cũng dần dần tránh xa bà ta ra, trong lòng khỏi lẩm bẩm: đây là ma ma nhà ai vậy, sao lại biết đúng mực như vậy chứ, về sau nên cách xa chút để khỏi vướng họa người mới được.
Dĩ nhiên đây chỉ là việc xen giữa thôi, chỉ là chuyện cũng truyền ra ngoài.
Lưu Uyển Thanh nhìn Lục Khang trước mặt, khỏi có chút khẩn trương. . . Lục Khang cầm tay nàng: "Nàng thích đứa bé, vậy mau dưỡng tốt thân thể rồi sinh cho gia hài tử khỏe mạnh là được."
"Thư Nhi cũng là khỏe mạnh, giống như người ngốc, gia, nếu xin thái y trở lại khám chút thôi." Lưu Uyển Thanh bất chợt thốt lên.
Lục Khang khẽ cau mày, ngay sau đó thở dài: "Lý Thái y nhìn qua, Thư Nhi bị sốt đến hỏng đầu óc, cho nên. . . Diễm Tình bị gia đuổi , người hầu ở viện nếu thấy thiếu có thể chọn thêm mấy nha đầu ma ma tới đây, Lỗ ma ma bên kia gia cũng tính toán để cho bà ấy xuất phủ, dù sao Thư Nhi cũng dứt sữa rồi. . ."
Lưu Uyển Thanh ôm hông Lục Khang, Lục Khang khỏi ngẩn người, đây là lần đầu tiên thế tử phi của ôm ấp thương đấy, xem ra quyết định của hề sai, khóe miệng nhếch lên. . . rất vui vẻ.
"Gia, người mời Lý Thái y đến đây nhìn chút , người xem Thư Nhi cũng có thể gọi cha gọi mẹ rồi đấy, dân gian phải có cách hay gọi là lấy độc trị độc sao, Thư Nhi bởi vì sốt lên mới cháy hỏng đầu óc, vậy cũng có thể bởi vì lại bị sốt mà hồi phục lại, phải sao? Ca nhi lúc tỉnh dậy rất lanh lợi có hồn, có chút nào giống với vẻ đầu óc bị hư , gia. . . Người nghe thiếp lần thôi được ."
Vẻ mặt Lục Khang tràn đầy cảm động nhìn Lưu Uyển Thanh, khiến cho trong lòng nàng có chút chột dạ. . . Hai người nhìn nhau lúc lâu, là chịu được nữ mới giọng : "Gia, sao lại nhìn thiếp như vậy. . . Thiếp làm sai điều gì sao?"
". . . chỉ là trong lòng gia vui mừng, gia ngờ nàng lại quan tâm đến Thư nhi như vậy, so với người cha đẻ như gia lại chỉ biết trốn tránh. . . Uyển Thanh, chẳng lẽ nàng biết nếu Thư Nhi là đứa bé bình có biết bao nhiêu ảnh hưởng tới nàng sao?" Lục Khang xong liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Lưu Uyển Thanh.
Lưu Uyển Thanh mím môi, có chút ngượng ngùng cười cười: "Theo như lời gia, tất nhiên thiếp hiểu. . . Thiếp. . . Nếu như bây giờ Thư Nhi là đứa bé lớn bảy tám tuổi, có thể trong lòng thiếp có chút lo lắng, sợ. . . Nhưng hôm nay Thư Nhi còn , hơn nữa lúc đầu đầu óc bị thương, nay giống như tờ giấy trắng, hơn nữa Thư Nhi rất thích thiếp. Thằng bé gọi thiếp là nương. . . Tiếng gọi ấy chạm vào trong lòng thiếp. . . Gia, thiếp cảm thấy được đây là duyên phận, chỉ cần thiếp hoàn toàn tốt với Thư Nhi, dĩ nhiên Thư Nhi coi thiếp như nương ruột thịt . . . dù sao. . . công sinh thành bằng ân nuôi lớn. . . Gia. . . Thiếp như vậy gia có thể thích hay . . . Thiếp chỉ muốn lời chân với người. . . ."
", gia vui mừng còn kịp, có thể được thê tử như nàng, phu quân như ta còn đòi hỏi thêm gì nữa!"
Tác giả có lời muốn : các bạn đều rất thông minh, hắc hắc. . . Diễm Tình nhận hộp cơm rồi, Lỗ ma ma cũng xuất phủ rồi, Thanh Nhi cũng có thể có mấy ngày thanh tịnh nữa đấy, ta đây là mẹ ruột chứ, ta đây ta đây là mẹ ruột đấy!
Last edited by a moderator: 15/4/15