Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 23: là của tất cả mọi người
      Editor: Natalie Pham

      “Mộc học tỷ!” giọng đầy ngạc nhiên từ phía sau vang lên. Mộc Như Lam nghiêng đầu thấy Chu Nhã Nhã và An Tả Tả ăn mặc thường phục tới, khuôn mặt An Tả Tả tràn ngập ngạc nhiên cùng mừng rỡ, Chu Nhã Nhã vẫn xinh đẹp lạnh lùng như trước, giữa chân mày khẽ nhíu lại, mang theo vài phần vui cùng chán ghét. con búp bê tinh xảo đáng treo túi xách của Chu Nhã Nhã, đây chính là thứ mà Mộc Như Sâm xin từ tay Mộc Như Lam để tặng sinh nhật ta.

      Con búp bê hình người nho nhoẻn miệng cười, hai má hồng hồng, nhìn qua đáng xinh đẹp khiến người ta thích đến nỗi lỡ buông tay.

      Chẳng trách nó có thể làm nữ hoàng băng giá như Chu Nhã Nhã mang theo bên người.

      Mộc Như Lam ấm áp cười, “Tả Tả đồng học.”

      An Tả Tả thụ sủng nhược kinh, “Mộc học tỷ vẫn còn nhớ em sao?”

      “Tả Tả quả rất dễ thương,” Mộc Như Lam mỉm cười khen câu, nghe qua có vẻ trêu trọc, tuy mặt An Tả Tả có ít tàn nhang, nhưng đôi mắt lại đặc biệt sáng ngời, quá xinh đẹp, chỉ là thực rất dễ thương.

      An Tả Tả xấu hổ nên hai má đỏ bừng, Chu Nhã Nhã thấy vậy nhướn mày, “Cậu muốn khiêu vũ à?”

      Nhưng lúc này, An Tả Tả làm sao có thể nghe thấy Chu Nhã Nhã chứ. lơ đãng dời ánh mắt , ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, thoáng chống bị người đàn ông này thu hút như bị nam châm hút lại vậy, mê mẩn nhìn chớp mắt.

      … Người đàn ông này, đẹp trai quá…

      Căn bản Mặc Khiêm Nhân quan tâm đến ánh mắt của những người khác, tầm mắt của hoàn toàn đặt người Mộc Như Lam, chú ý đến khóe mắt, đôi mày, bờ môi, thậm chí là từng mạch máu làn da .

      Lời có thể gạt người, nhưng ngôn ngữ cơ thể bĩnh viễn lừa được người khác…

      Nhưng đột nhiên điện thoại của đổ chuông, Mặc Khiêm Nhân cau mày, vừa mở máy nghe tiếng Lục Tử Mạnh kêu rên bảo tạm ngừng theo dõi Mộc Như Lam, mau mau tới ứng cứu.

      hoài nghi của Mặc Khiêm Nhân đối với Mộc Như Lam vì ….. lần gặp mà giảm bớt, ngược lại còn tăng hơn. Từ đầu đến cuối biểu của bé này hề lộ ra chút sơ hở nào, chính vì vậy, đây là lý do tạo ra nhiều sơ hở nhất, bất kỳ phạm nhân nào nhìn thấy ánh mắt đều lộ ra lúng túng, vậy mà Mộc Như Lam chả có chút khó chịu nào, khả năng duy nhất là ta gải vờ rất tốt, vô cùng tốt, mười sáu tuổi được bảo vệ rất tốt lại có thể bình tĩnh cùng ngụy trang tốt như vậy, đúng là chuyện cực kì bất thường.

      Mộc Như Lam nhìn hình bóng Mặc Khiêm Nhân rời , khóe miệng vẫn cười như cũ, tay có vết chai rất dày, nhất là ở đốt đầu tiên của ngón trái và ngón trỏ, cách khác, là người này thường xuyên dùng dao phẫu thuật. Mặc Khiêm Nhân a… Bám theo lâu như vậy, liệu có phải phát ra chuyện gì thú vị ? Cặp mắt kia rất xinh đẹp, nếu thỉnh cầu đưa cho , rất tùy hứng sao? Ha ha…

      Ánh mắt An Tả Tả nhìn theo hình bóng của Mặc Khiêm Nhân cho đến khi khuất hẳn mới chịu thu tầm mắt về, hai má hơi ửng hồng, hai mắt phát sáng lên nhìn Mộc Như Lam, “Môn học tỷ, ta là…”

      mang theo xuân tình này này chưa hề nghĩ qua Mặc Khiêm Nhân có thể là bạn trai Mộc Như Lam, bởi vì trong ấn tượng của mọi người, Mộc Như Lam tùy tiện ai, mà tất cả bọn họ đều cho rằng rất khó có người xứng đôi với .

      Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, “Chị cũng biết nhiều lắm.”

      An Tả Tả thất vọng cúi đầu, Chu Nhã Nhã chịu được nữa, sắc mặt như khảm lớp băng tuyết, lạnh lùng nhìn Mộc Như Lam rồi xoay người rời , An Tả Tả thấy vậy cũng đoái hoài nên cái gì, vội vã theo, “Nhã Nhã, đợi tớ với!”

      Nhìn bóng dáng của Chu Nhã Nhã rời , khóe miệng Mộc Như Lam vẫn cười như cũ, đôi mắt đen sâu như vực thẳm.

      Chu Nhã Nhã…. bây giờ chưa thích lắm.

      Mộc Như Lam quay lưng đến hàng đồ nướng người, trong nháy mắt bóng tôi của cây che dung nhan xinh đẹp cùng nụ cười khóe môi .

      Nguyên liệu rất phong phú, bắp, chân gà, thịt bò, thiếu gì cả, hơn nữa tất cả đều là vật liệu thượng hạng, Mộc Như Lam cúi đầu, thuần thục lật đồ khay nướng, bôi gia vị lên, mùi hương thơm ngát hấp dẫn ít ánh mắt, dĩ nhiên vừa nhìn thấy Mộc Như Lam kinh ngạc.

      Mộc Như Lam ngẩng đầu nhìn đứa theo chị chạy tới chơi, mỉm cười nhu hòa vẫy tay với nó, cho dù là những giống loài nhạy cảm với nguy hiểm nhất cũng bị nụ cười này mê hoặc. Đứa kia mặc quần áo sang trọng, tay cầm đồ ăn ngon, sau nụ cười của Mộc Như Lam, nó cứ quấn quýt lấy rời.

      “Hội trưởng đúng là trẻ con.” Có người vô thức quên luôn màn khiêu vũ náo nhiệt ở đằng kia mà ghen tỵ cảm thán. Cậu cũng muốn ăn, có điều ngại tranh giành với trẻ con.

      “Ừ. hâm mộ.” hâm mộ đứa này được Mộc Như Lam dịu dàng đối đãi như thế. Tuy bình thường Mộc Như Lam đối xử với bọn họ cũng rất dịu dàng, nhưng với trẻ con lại càng nhu hòa hơn, cậu cũng muốn được Mộc Như Lam xoa đầu cười cưng chiều!

      Được rồi, đây là nằm mộng giữa ban ngày!


      Mộc Như Lam ngồi chăm đứa cho đến khi hai em Mộc gia chơi chán mới cùng nhau về nhà. Lúc này cuộc thi khiêu vũ có kết quả, chiến thắng là học sinh năm ba, ta cầu đối tượng hẹn hò học lớp 11 là Đoạn Nghêu, nếu Âu Khải Thần là bông hoa cao ngạo, Đoạn Nghêu chính là đóa hoa , là tình nhân của tất cả nữ sinh.

      Nam sinh thắng cuộc cũng học năm ba, đưa ra đối tượng hẹn hò là Thư Mẫn - nhân vật nổi tiếng khác của học viện Lưu Tư Lan.

      phải Mộc Như Lam, điều này hoàn toàn nằm trong dự đoán của mọi người, nếu là Mộc Như Lam mới thực có vấn đề.

      Nam sinh kia cắn khăn tay, kỳ cậu muốn mời Mộc Như Lam cơ, nhưng đáng tiếc lại được. Mộc Như Lam là của toàn bộ học sinh Lưu Tư Lan, những ai vọng tưởng độc chiếm kết cục cực kỳ bi thảm.

      biết bắt đầu từ lúc nào, bất kể là đón người đến dạ hội hay là hoạt động trong trường, các nam sinh líu ra líu ríu tranh nhau mời Mộc Như Lam khiêu vũ, thế nhưng lúc vào thời điểm mấu chốt chẳng có ai bước ra. Thoạt nhìn giống như bị lập, nhưng thực ra trong bóng tối nữ sinh hay nam sinh luật lệ ngầm - Mộc Như Lam là của mọi người, là thần tượng của tất cả mọi người, ai được phép độc chiếm, cho dù là con cũng được.

      Mộc Như Lam mới thực là nhân vật nổi tiếng số tại học viện Lưu Tư Lan. Hơn phân nửa lượng học sinh đều là fanhâm mộ của , những người nổi tiếng khác chỉ chiếm được phần mà thôi.



      Ba chị em về đến nhà, vừa mới đặt chân vào nghe tràng cười ha hả. Bạch Tố Tình ngồi cùng Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương ngồi trong phòng khách, biết ta gì, để hai vị trưởng bối cười ha hả, dáng vẻ trông cực vui.

      Bạch Tố Tình nhìn phía Mộc Như Lam, ánh mắt có chút đắc ý, chỉ cần đồ vật ta muốn, cho dù là ba mẹ, ta cũng cướp đoạt.
      Last edited: 9/4/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris14 others thích bài này.

    2. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Bạn ra truyện đều và năng suất quá. Comt ủng hộ bạn :063:
      Natalie Pham thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @midnight : cám ơn nàng ủng hộ nha, nàng ủng hộ thế này. tối nay ta lại đăng 2c lên :th_7::th_7:
      Honganh_em, Nhược Vân, midnight2 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 24: Phương pháp thuần phục sói
      Editor: Natalie Pham

      Khóe miêng Mộc Như Lam vẫn mang nụ cười nhu hòa ấm áp, phảng phất chưa hề nhìn thấy ánh mắt đắc ý kia, "Ba mẹ, chúng con trở lại."

      Kha Uyển Tình vừa nghe thấy lập tức đứng lên tới, mà Bạch Tố Tình trôi chảy bỗng nhiên khóe miệng có chút cứng đờ, giây sau tự an ủi mình, dĩ nhiên đây là con họ nuôi dưỡng mười sau năm, mà những người này lại giống người nước ngoài để con cái tự lập sớm, thế nên cảm tình có chút xa lánh lẻ loi, nên mới dính lấy nhau, tất nhiên có khả năng chỉ qua đêm mà đoạt được, bình tĩnh chút, thời gian còn dài mà.

      hơn mười giờ tối, mọi người ngồi trong phòng khách lúc, nghe Mộc Như Sâm ngẩng cao đầu hăng hái kể về Mộc Như Lam hoành tráng như thế nào trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ngày hôm nay, lúc biết Mộc Như Lam bị mấy người dưới kinh đô gọi tới để chuyện, Kha Uyển Tình cùng Mộc Chấn Dương vừa kinh ngạc lại vừa đắc ý cao ngạo, tất nhiên, cuối cùng trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ về trường đại học cho Mộc Như Lam phải sắp xếp như thế nào cho tốt...

      Móng tay Bạch Tố Tình cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như vừa mới bừng tỉnh, nếu như muốn đối phó với Mộc Như Lam có lẽ chỉ đối mặt những người trong Mộc gia cùng Kha gia, thậm chí dính líu đến thế lực nên chọc vào, Mộc Như Lam được nhà nước nhìn trúng... Khó đối phó, thậm chí có thể người thông minh đều biết nên tránh ta ra, nhưng mà... địa vị ta trong Mộc gia cùng Kha gia, lại muốn đoạt lấy á...

      Cái này, nên làm thế nào mới tốt...

      Tâm tình Bạch Tố Tình được tốt cho lắm, sắc mặt khó coi, liền lên lầu sớm, Mộc Như Lam trong thư phòng kể lại mọi chuyện diễn ra hôm nay cho Mộc Chấn Dương cùng Kha Uyển Tình nghe rồi mới ngủ.

      đêm yên bình.

      ...

      Hôm sau.

      Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, tất cả học sinh giống như từ thiên đường bước vào địa ngục, bởi vì tuần sau có cuộc thi .

      Mộc Như Lam vẫn đến học viện Lưu Tư Lan từ sớm, lúc này trong sân trường Lưu Tư Lan xinh đẹp trang nhã phảng phất ra sương mù nhàn nhạt, giọt sương những phiến lá rơi xuống, vắng vẻ giống như ít có người đến đây.

      tay Mộc Như Lam cầm quyển vở , tuần tra từ lớp học này đến lớp học khác, phát ít vấn đề liền viết lên cuốn vở, vốn việc này do Trần Thanh phụ trách, bất quá ngày hôm qua Trần Thanh về nhà bị cảm, Mộc Như Lam muốn cậu ta ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nên tự mình làm, dù sao cũng coi như rèn luyện thân thể.

      Vừa mới đến khối lớp 10 ở tầng 3, qua nhà vệ sinh nam nghe thấy tiếng động kỳ lạ từ trong vang ra ngoài, Mộc Như Lam dừng bước lại, khó hiểu ngó nghiêng, "Ai ở bên trong đó?"

      thanh bên trong đột nhiên có, Mộc Như Lam cau mày, chắc chắn bên trong có người, bên lấy di động ra bên từ từ vào. Thời gian sớm như vậy, những thiếu niên luôn lười biếng nên rất thích ngủ đến trường sớm như vậy vì thế chẳng có chuyện họ xuất ở trong này, nhưng trong toilet lại có tiếng động quái dị như vậy, hơn nữa trong khí lạnh sáng sớm còn mang ẩm ướt cùng với sương mù, im lặng giống như chỉ có mình trong này vậy, khiến người ta khẩn trương.

      Phù phù... Phù phù...

      Tim đập có chút nhanh, Mộc Như Lam nắm chặt di động, ấn dãy số, chuẩn bị nếu có tình huống xấu xảy ra, liền gọi, điện thoại được quốc gia xếp vào loại ưu tiên, chỉ cần gọi, lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với người gần đó để giúp đỡ , đúng, coi như biến thái như thế này cũng phải cố gắng mới lấy được đặc quyền này.

      "Ai ở bên trong? Nếu lên tiếng, tôi báo cho cảnh sát!" bước chân Mộc Như Lam rất chậm, nàng khẳng định thanh bên trong được tạo ra, tựa như thanh người giãy dụa đá vào tường vậy.

      Hiển nhiên chữ báo cảnh sát kích thích người bên trong, Mộc Như Lam vừa đến chỗ rẽ, có mấy người con trai mặc đồng phục Lưu Tư Lan có dáng vẻ lưu manh xông ra, bọn họ cúi đầu bước nhanh gặp thoáng qua Mộc Như Lam sợ hết hồn, hồi lâu sắc mặt Mộc Như Lam mới thay đổi, đây phải học sinh trường bọn họ! Dù học sinh trường Lưu Tư Lan có ăn chơi trác táng, tuy là công tử bột, mấy người vừa mới chạy ra ngoài hề có khí chất con nhà giàu mà có bộ dáng giống mấy người bình thường có dáng vẻ lưu manh, làm sao có thể...

      Nghĩ tới điều này, sắc mặt Mộc Như Lam trở lên khó coi nhanh chóng bước vào trong toilet, chỉ thấy tận cùng bên trong nhà vệ sinh nam được đánh rửa sạch sạch dựa vào tường, quần áo gần như bị tụt ra, đầu tóc rối xù thể nào tả được, có vài vết xanh tím người, lúc này giống như con thỏ bị bắt nạt vậy, hai tay ôm chính mình, nhìn Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy sớt kinh hách cùng nước mắt, rốt cuộc chẳng thể nhìn ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng mà bình thường hay có.

      Đúng vậy, người này chính là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo của thi trưởng thành phố K, Chu Nhã Nhã.

      Hiển nhiên Mộc Như Lam cũng bị hoảng sợ, vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống, hai tay khẽ nhếch có chút luống cuống nhìn quần áo bị xé nát của ta, hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi vội vàng cởi áo khoác của mình choàng lên người ta, chỉ trong nháy mắt ấm áp này phả vào người ta khiến nước mắt Chu Nhã Nhã rơi càng nhiều, đột nhiên nhào vào lòng Mộc Như Lam khóc ra tiếng, đại tiểu thư được nuông chiều từ chưa gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm nên hiển nhiên bị sợ hãi.

      Mộc Như Lam nhíu mày bên vỗ lưng ta an ủi, bên rút di động ra rồi gọi cho người phụ trách bảo vệ học viện Lưu Tư Lan, "Bất luận người nào muốn ra ngoài, bất kể là học sinh hay là ai cũng cản lại, trong thời gian này lập tức giám sát và điều khiển video chặt chẽ, tôi muốn nhìn chút, xem ai dám xông vào học viện Lưu Tư Lan bắt nạt học sinh của chúng ta!"

      Giọng Mộc Như Lam lộ vẻ tức giận, tất cả mọi người đều biết, Mộc Như Lam rất ôn nhu dễ dàng phát hỏa, nhưng rất có quy tắc, thưởng phạt phân minh, khi có cái gì chạm đến ranh giới quy tắc này, tức giận như vậy, hiển nhiên, lúc này Chu Nhã Nhã thiếu chút nữa bị cường X trong trường học cho nên chuyện này chọc giận , đội cảnh sát bên kia, trán đổ mồ hôi và thi nhau gật đầu, chỉ lo Mộc Như Lam phát giận.

      Mộc Như Lam đưa Chu Nhã Nhã bị hù dọa tới văn phòng hội trưởng của , rót ly trà sữa ấm nóng cho ta, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi đến dạ dày, dường như xóa sạch tâm tình cảm thấy tốt và đưa nó trở về bình thường.

      "Thế nào, đỡ chưa?" Mộc Như Lam lo lắng cầm tay ta, cảm giác ấm lên chút mới yên tâm.

      Hốc măt Chu Nhã Nhã hơi hồng hồng , cái nắm tay này truyền đến ấm áp, vui vẻ cho , khiến đáy lòng trở lên ấm áp, hốc mắt lại nóng lên, nắm lại tay Mộc Như Lam, lắc đầu, ra lời.

      sợ hãi, chẳng qua phát mình bị rơi mất vật quan trọng, nên mới sáng sớm tinh mơ đến trường tìm, lo lắng bị nhân viên nhà vệ sinh dọn mất, chẳng nghĩ đến bị vài thanh niên có dáng vẻ lưu manh nam nhân kéo vào toilet, xé nát quần áo , hung hăng tát khiến lòng tự tôn và kiêu ngạo của bị vỡ tan, nếu phải Mộc Như Lam đúng lúc xuất , nhất định bị mấy tên đó...

      Nghĩ đến đây, thân thể Chu Nhã Nhã khỏi có chút run run, Mộc Như Lam an ủi ta, gọi điện thoại báo cho người nhà Chu gia đến đây đưa ta về, lúc rời , Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Lam vài lần với sắc mặt phức tạp, có hối hận cùng cảm kích, chỉ duy nhất cái ghen tỵ với Mộc Như Lam mà sinh ra chán ghét cùng kiêu ngạo.

      Người á, luôn như vậy, lúc còn sống biết cảm ơn, trải qua ít cảnh ngộ đau đớn thê thảm mới biết quý trọng, lúc sắp mất vật trân quý gì đó cùng lúc đối mặt với tuyệt vọng, nếu có ai đó vươn tay ra giúp, cho dù là ma quỷ, hay là người mà mình chán ghét, chỉ trong nháy mắt nhào vào lòng đối phương mà ấn tượng và địa của người đó trong lòng mình khác đúng nhỉ?

      Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cánh cửa văn phòng chậm rãi đóng lại, kéo rèm cửa sổ bồng bềnh lên, yên lặng đứng bên cửa sổ, gió thu lướt qua mái tóc đen dài của thiếu nữ, xinh đẹp động lòng người.
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris12 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 25: Người chị hiền lành
      Editor: Natalie Pham
      đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, kéo ngăn kéo ra, bên trong lấy ra sợi dây chuyền nho , làm bằng ngọc màu lam, óng ánh long lanh, mặt dây chuyền có con hạc giương cánh trông rất sống động, đây chính là quà mà bà nội ở nông thôn tặng cho Chu Nhã Nhã lúc sắp chia tay, hạnh phúc, được cả nhà quý nuông chiều, sáng sớm chạy tới trường, vì tìm vật này sao? đến lại biết, thứ này, ngày hôm qua rơi vào trong tay Mộc Như Lam.

      mở máy tính ra, đăng nhập vào phòng chuyện, bởi vì được quốc gia lựa chọn, cho nên tiến hành bảo vệ rất cẩn thận, bao gồm... Ai cũng đừng nghĩ tìm được địa chỉ IP của .

      cửa sổ phản chiếu, khuôn mặt lo lắng đánh vài chữ, "Nhiệm vụ hoàn thành, mau đưa tiền!"

      Khóe miêng Mộc Như Lam vẫn tươi cười như trước, nhưng đáy mắt lại lộ ý lạnh, gõ ra vài chữ, "Các người làm quá mức rồi đó." chính là người thuê bọn họ dọa Chu Nhã Nhã, nghĩ tới bọn họ lại làm những việc đó với Chu Nhã Nhã.

      "Mẹ ơi, ai bảo con tiện nhân kia làm ra bộ dáng như kiểu người ta nợ nó vậy! Bớt nhảm , việc chúng tôi làm hôm nay thiếu chút nữa bị Mộc Như Lam bắt được! Mau đưa tiền !" Ban đầu bọn họ chỉ đến làm việc rồi lấy tiền ai ngờ lai phải động thủ, nhưng ai khiến Chu Nhã Nhã có bộ dáng cao cao tại thượng cơ chứ, đây phải tự tìm ngược sao?

      Mộc Như Lam á, ngồi ở chỗ này chuyện với bọn họ, chính là Mộc Như Lam sao?

      "Tiền ở thùng rác tại tầng ba phía bắc, bất quá các người làm quá mức, cho nên khấu trừ ba phần."

      "Đệt!"

      "Lần sau lại tìm các người, cứ như vậy ."

      Khóe miệng vẫn mang theo nụ cười sạch ấm áp, đóng cửa sổ lại, thanh lý rác rưởi, rồi tắt máy tính , ngoài cửa sổ ánh sáng mặt trời vào, ánh vàng rực rỡ, vô cùng ấm áp, giống như nụ cười miệng vậy.

      Phương pháp huấn luyện chó là phải dùng đến roi mấy được.

      Mà huấn luyện rồi còn nghe lời và chưa thành chó sói, trước tiên phải làm nó đau, sau đó chữa vết thương cho nó.

      ... Đây là do Bạch Tố Tình chỉ dậy đó.

      Kiếp trước, Bạch Tố Tình phải dùng đến phương pháp này mới thu phục được Chu Nhã Nhã con chó có giá trị lợi dụng cao như vậy, bất quá thủ đoạn của Bạch Tố Tình vẫn ác hơn tý, đầu tiên làm người ta bắt cóc Chu Nhã Nhã rồi cường X, sau đó kê đơn khiến ta bị nghiện, cuối cùng thánh mẫu lên sàn, cứu ta qua cực khổ rồi giúp ta giải độc, , để Chu Nhã Nhã cúng bái thờ phụng như thần, ngay cả, thay Bạch Tố Tình đối phó với đó.

      Người à, bị tình làm mất hết lòng tự trọng.

      Sở dĩ giống Bạch Tố Tình làm chuyện như vậy, có lẽ vì Mộc Như Lam làm người có nguyên tắc, tuy lúc sống lại bị biến thái, nhưng có rất nhiều thứ khắc sâu vào linh hồn, dễ dàng thay đổi .

      Tựa như trong trí nhớ của ràng nhớ đến người trong Mộc gia như thế nào, làm chó săn cho Bạch Tố Tình đối với tàn khốc vô tình, nhưng vì chuyện bọn họ làm thương tổn mà xuống tay với họ.

      Lại tiếp, đây mới là chuyện khiến người ta nghẹn khuất nhất, nếu ông trời nguyện ý cho cơ hội được sống thêm lần nữa, vì sao để được sống sau khi tai nạn đó xảy ra? như vậy, muốn trả thù tất cả mọi thứ nhàng hơn đúng ? Dĩ nhiên đây là được sống lại, như vậy, chẳng khác nào cũng cho bọn họ thêm cơ hội nữa hay sao?

      Nên cảm thấy khó chịu, hay là may mắn nhỉ? May mắn vì gia đình vẫn còn, may mắn có thể cứu chỉ số thông minh ngốc nghếch kia của mình, may mắn chưa bị biến thành người có thanh danh tàn tạ, tiếng xấu vang xa? Nhìn kẻ thù mình tới lui, cho dù sống lại, hết thảy bắt đầu lại, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, phải biết rằng, trái tim từng bị cắt nát như vậy, đau thấu tâm gan, chẳng vì lần được sống lại mà biến mất đâu.

      À, chừng đây chính lý do mà trở lên biến thái.

      Mộc Như Lam cảm thấy, ra vẫn rất lương thiện.

      Lương thiện đến độ biến thái, thế giới này còn có người thứ hai sao? Cho nên, cần lãng phí lương thiện đó, các vị thân ái...

      khửu tay của Mộc Như Lam để mặt bàn còn bàn tay chống đỡ huyệt thái dương, nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ như vậy, bầu trời xanh thẳm như thế, miệng nở nụ cười ấm áp xinh đẹp như vậy, dường như có ánh sáng bao quanh lấy , hết thảy vào lòng người, cảm thấy ấm áp chưa bao giờ có.

      Mộc Như Lâm vội vội vàng vàng chạy tới khi đẩy cửa ra thấy tình cảnh như vậy, tim đập nhanh dữ dội, ngay lúc cậu vừa tới trường nghe được trong trường xảy ra việc như vậy, liền xuống xe chạy đến đây, tay xách áo khoác, áo sơmi bên trong cũng lộn xộn.

      "Chị..." Hô hấp có chút nhanh, vội vàng bước tới.

      Mộc Như Lam nghiêng đầu, nhìn thấy người em trai luôn bình tĩnh lại có bộ dạng như vậy, ngạc nhiên, đứng lên, "Như Lâm, sao vậy..."

      Lời còn chưa dứt, bị đánh gãy .

      Mộc Như Lâm ôm Mộc Như Lam chặt, cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi cao lớn hơn người chị mười sáu tuổi, bất thình lình mạnh mẽ như vậy khiến người ta muốn ngăn cản cũng ngăn được.

      Mộc Như Lam hề động đậy, cảm giác được thân thể Mộc Như Lâm có chút run run, hình như sợ hãi cái gì đó, chần chờ, nâng tay vỗ lên lưng cậu, " có việc gì , có việc gì , Như Lâm."

      Mộc Như Lâm bị dọa, cậu luôn dạy sớm hơn cái tên Mộc Như Sâm tham ngủ kia, nào biết vừa mới xuống lầu chợt nghe thấy quản gia nhận được cuộc điện thoại từ học viện Lưu Tư Lan, nghe thấy sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện như thế, bỗng chốc cảm thấy sợ hãi nên nhanh chóng tới trường với tốc độ nhanh nhất có thể.

      Cho tới nay, Mộc Như Lam đều bảo vệ bọn họ, vụ án bắt cóc năm năm trước, vốn mấy tên kia muốn bắt cậu và Mộc Như Sâm, nhưng bị Mộc Như Lam thấy, thế nhưng Mộc Như Lam chỉ lớn hơn bọn họ có tuổi chả thèm để ý đến con dao tên tay bọn bắt cóc, liều mạng xông lên, cố gắng đoạt lại bọn họ, kết quả lúc bọn họ chạy Mộc Như Lam bị trói bắt .

      Phần ký ức đó như cơn ác mộng, chị lớn lên với bọn họ từ bị đánh ngất rồi đưa lên xe van biến mất thấy bóng dáng đâu, bọn họ chỉ biết khóc chứ chả có biện pháp gì cả, khi len lén nghe biết được con tin bị giết, bọn họ cực kỳ sợ hãi, may mắn, cuối cùng Mộc Như Lam vẫn trở lại.

      Mọi việc trôi qua năm năm, cậu nghĩ mình quên kiện đấy, lại nghĩ tới, chuyện sáng ngày hôm nay khiến cậu lại lần nữa nhớ tới, ký ức ấy vẫn còn ràng, cái cảm giác sợ hãi đó còn rệt như vậy...

      "... Vì sao chị lại muốn như vậy... Vì sao chị lại muốn như vậy..." Môi vị thiếu niên bỗng tái nhợt run run, sợ sệt mất cái gì đó nên ôm trong lòng chặt.

      Động tác Mộc Như Lam dừng chút, giọng càng thêm ôn nhu, muốn trấn an tinh thần bị kinh hách của người thiếu niên, "Chị sao , có việc gì , nơi này là hoc viện Lưu Tư Lan mà..."

      câu, giống như đâm vào chân Mộc Như Lâm, sắc mặt Mộc Như Lâm trở lên khó coi, đẩy Mộc Như Lam ra và rống to lên, "Làm sao chị biết là có việc gì? Vụ án bắt cóc năm năm trước cũng xảy ra trong học viện Lưu Tư Lan! Sáng sớm chạy đến trường học, nếu những kẻ xấu đó muốn bắt cóc chị phải làm sao bây giờ? tay có mang điện thoại sao? Vì sao chị lại gọi điện cho người khác trước tiên?! Vì sao muốn xen vào việc của người khác?!"

      Đúng rồi, xen vào việc của người khác, chính là xen vào việc của người khác!

      Mộc Như Lâm mặc kệ nếu Mộc Như Lam xen vào Chu Nhã Nhã phát sinh ra chuyện gì, cậu chỉ quan tâm Mộc Như Lam có sống tốt hay ! Cái gì giúp người khác làm niềm vui, cái gì phẩm đức tốt đẹp, ở trước mặt Mộc Như Lam đều có thể vứt bỏ, đều là chó má! Ở trong mắt Mộc Như Lâm, thế giới này, ngoại trừ Thánh Mẫu cùng não tàn, chẳng ai hy vọng người nhà mình mất mạng vì cứu người quan trọng!
      Last edited: 9/4/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :